1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ hoàng hậu cung 3000 - Văn Uyển Thư Lan(55)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 51 _ còn gì cả!


      Edit: Sally



      Thục Lam Phong thấy tình hình như vậy, lập tức cau mày kêu, “Thập Lục điện hạ?”


      Ti Mộ Hàm chậm rãi ngồi xuống, “Hôm nay Thục tương đại nhân sợ là có thời gian gặp Vũ Chi rồi, bản điện tiễn.” Biểu bình tĩnh như vậy phảng phất khiếp sợ mới vừa rồi chỉ là ảo giác.


      Thục Lam Phong mày nhíu càng chặt, “ như vậy, hạ quan xin cáo lui.” Khi tới cửa, nàng dừng bước, xoay người, trầm giọng : “Thập Lục điện hạ, lời vừa rồi hạ quan nhớ kỹ, cũng hi vọng Thập Lục điện hạ vì Vũ nhi mà trân trọng bản thân.”


      Ti Mộ Hàm gì, tĩnh tọa, hai nắm đấm nắm chặt.


      Chương Thiện muốn cho người vào dọn dẹp mảnh vỡ đất.


      “Ra ngoài!” Ti Mộ Hàm mặt trầm, thanh đè nén rít gào qua kẽ răng.


      Chương Thiện nghe vậy, khom người lui ra. Nàng ta vừa mới ra phòng khách, liền thấy Thục Vũ Chi bước nhanh tới.


      “Tham kiến Vũ chủ tử.” Chương Thiện tiến lên, thỉnh an .


      Thục Vũ Chi nhàn nhạt gật đầu, “Ta nghe mẫu thân đến, cho nên tới xem chút.”


      “Thục tương đại nhân mới vừa rồi có việc gấp, cho nên ly khai.” Chương Thiện đáp.


      Thục Vũ Chi sững sờ, biểu có chút thất vọng, “Vậy sao?” cho rằng mẫu thân đến Thập Lục hoàng nữ phủ là vì đến nhìn , nguyên lai phải a!


      “Điện hạ ở bên trong.” Chương Thiện cung kính .


      Thục Vũ Chi nghi hoặc nhìn nàng ta, hiểu nàng ta vì sao như vậy.


      Chương Thiện : “Điện hạ tâm tình tốt.”


      Thục Vũ Chi lập tức hiểu được, nhíu nhíu mày lại, điện hạ tâm tình tốt? Là bởi vì mẫu thân cùng với nàng cái gì, cho nên tâm tình nàng mới tốt? liễm tâm thần, gật đầu : “Cảm ơn Chương quản gia.”


      “Tiểu nhân xin cáo lui.” Chương Thiện cúi đầu, sau đó lui ra.


      Thục Vũ Chi hít hơi, sau đó hướng về phòng khách mà , vừa vào phòng khách, liền thấy Ti Mộ Hàm cúi thấp đầu, yên tĩnh ngồi nơi đó, cho dù nhìn ràng biểu của nàng giờ khắc này, nhưng vẫn cảm giác được, người nàng tản mát ra khí tức lạnh lẽo.


      Mẫu thân đến tột cùng cùng với nàng cái gì, đến nỗi nàng tức giận như vậy?


      “Công tử?” Thục Thanh kéo kéo xiêm y công tử nhà mình, đêm qua Thập Lục điện hạ có hồi Vũ Lâu nghỉ ngơi, bây giờ lại vì Hữu tướng đại nhân đến mà tức giận, nếu công tử lúc này vào, tất nhiên chiếm được quả ngon ăn.


      Thục Vũ Chi cười, giọng : “Cha nuôi, ngươi ở chỗ này chờ .”


      “Nhưng mà…”


      sao.” Thục Vũ Chi kiên trì , sau đó bước vào bên trong đại sảnh, nhìn mảnh vỡ đất chút, sắc mặt ngưng trọng, chậm rãi tiến lên, hành lễ : “Vũ Chi gặp qua điện hạ.”


      Ti Mộ Hàm dường như nghe thấy, ngay cả ngẩng đầu liếc cái cũng .


      Thục Vũ Chi mím mím môi, muốn mở miệng, lại phát lòng bàn tay phải của nàng đặt bên cạnh bàn chảy ra tia huyết hồng, trong lòng giật mình, quan tâm được lễ nghi gì nữa, liền vội vàng tiến lên, “Điện hạ, tay ngươi…”


      Ti Mộ Hàm lúc này mới ngẩng đầu, chỉ là cặp mắt trầm tĩnh kia giờ khắc này quanh quẩn mảnh lạnh lẽo cùng thâm trầm, nàng nhìn Thục Vũ Chi, trầm mặc .


      Thục Vũ Chi cả người rùng mình, nhưng vẫn ưu thanh : “Điện hạ, tay ngươi…”


      Ti Mộ Hàm hạ thấp tầm mắt, nhìn hướng tay của mình, sau đó chậm rãi mở ra, nguyên lai móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, chảy máu, thế nhưng nàng nhưng phát chút nào.


      Thục Vũ Chi nhìn lòng bàn tay đẫm máu của nàng, liền vội vàng xoay người kêu: “Cha nuôi, nhanh thỉnh Chương quản gia cho mời thái y.”


      cần.” Ti Mộ Hàm trầm giọng , tròng mắt khôi phục phiến trầm tĩnh như nước.
      Thục Vũ Chi sững sờ, “Nhưng điện hạ…”


      Ti Mộ Hàm lấy ra cái khăn tay, đem lòng bàn tay bao lại, “Tiểu thương mà thôi, cần hưng sư động chúng như vậy.”


      “Vậy để Vũ Chi giúp điện hạ bôi thuốc?” Thục Vũ Chi kiên trì , “Mặc dù là tiểu thương, nhưng vẫn phải bôi thuốc!”


      Ti Mộ Hàm nhìn chăm chú vào , gật đầu, cũng từ chối.


      Thục Vũ Chi thấy thế, vội vã để Thục Thanh đem dược tới, lại để cho hạ nhân bưng tới chậu nước nóng, sau đó tự mình giúp nàng tẩy sạch vết thương, lại nghiêm túc thoa thuốc, sau đó tỉ mỉ băng bó, đường bận bịu, chờ vết thương băng bó cẩn thận xong, mới phát cả người mình toàn mồ hôi, “Được rồi, điện hạ mấy ngày nay nên dính nước, mấy ngày nữa tốt lên.”


      “Ngươi biết y thuật?” Ti Mộ Hàm đột nhiên hỏi.


      Thục Vũ Chi mỉm cười : “ biết, chỉ là khi còn bé bướng bỉnh, đều tự làm chính mình bị thương, cho nên mới biết xử lý những vết thương này.” Nét cười của , mang theo chua xót như có như .


      Ti Mộ Hàm nheo mắt lại, “Ngươi ở Thục gia, tốt sao?”


      Thục Vũ Chi ngẩn người, lập tức lắc đầu “Làm sao ? Mẫu thân tuy rằng bận bịu, thế nhưng vẫn rất thương ta, làm sao có thể tốt?”


      “Mẫu thân ngươi xác thực rất quan tâm ngươi.” Ti Mộ Hàm khẽ , đôi mắt đen lại sâu trầm thấy đáy.


      Thục Vũ Chi nghiêm mặt : “Điện hạ, mẫu thân cái gì mạo phạm điện hạ sao?”


      “Ngươi cho rằng nàng cùng ta cái gì?” Ti Mộ Hàm bật cười .


      Thục Vũ Chi trầm ngâm chốc lát, lập tức quỳ xuống, “Điện hạ, mặc kệ mẫu thân cái gì, đều là do Vũ Chi, nếu điện hạ muốn trách tội, liền trách cứ Vũ Chi, thỉnh điện hạ nên làm khó dễ mẫu thân.”


      “Vũ Chi…” Ti Mộ Hàm thanh kéo dài, “Mẫu thân ngươi có mạo phạm bản điện cái gì, cho dù mạo phạm, bản điện cũng có bản lãnh làm khó dễ nàng.”


      Thục Vũ Chi sững sờ.


      Ti Mộ Hàm đứng lên, đem nâng dậy, “So với bản điện, ngươi vẫn may mắn hơn nhiều, dù sao, mẫu thân của ngươi cho dù bảo hộ được ngươi, cũng tuyệt đối ra tay hại ngươi, cho nên, ngươi so với bản điện vẫn may mắn hơn!”


      Thục Vũ Chi kinh ngạc, “Điện hạ, xảy ra chuyện gì?” phải mẫu thân, vậy nàng đến tột cùng vì sao lại như vậy? Tuy rằng cũng biết , thế nhưng vẫn nhìn ra được khác thường của nàng, giống như bị ngột ngạt, lúc nào cũng có thể bạo phát.


      có chuyện gì.” Ti Mộ Hàm híp mắt nở nụ cười, tất cả đều là tự giễu, “Bản điện đột nhiên phát , bản điện nguyên lai còn gì cả!”


      Thục Vũ Chi vô cùng kinh ngạc, còn gì cả? Nàng là Thập Lục hoàng nữ Đại Chu, thân phận cao quý, làm sao còn gì cả? suy nghĩ chút, đôi môi rung động, muốn lại thôi.


      Mà giờ khắc này, Chương Thiện vẻ mặt vội vàng vào, “Khởi bẩm điện hạ, người trong cung đến, bệ hạ có chỉ, thỉnh điện hạ lập tức tiến cung.”


      Ti Mộ Hàm hơi câu môi, lành lạnh : “Bản điện biết.”


      “Điện hạ.” Thục Vũ Chi thấy nàng muốn , liền vội vàng kêu lên.


      Ti Mộ Hàm xoay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt lo lắng của , cười : “ cần phải lo lắng, sao.”


      “Điện hạ!” Thục Vũ Chi mặt nghiêm nghị , “Vũ Chi biết xảy ra chuyện gì, cũng biết xảy ra chuyện gì, nhưng bất luận xảy ra chuyện gì, Vũ Chi đều ở bên cạnh điện hạ, điện hạ phải còn gì cả.”


      Ti Mộ Hàm sâu liếc mắt nhìn nhưng lên tiếng, liền xoay người ly khai.


      Thục Vũ Chi vẫn nhìn theo nàng ly khai, trong lòng bất an càng nồng, đến tột cùng xảy ra chuyện gì?



      Chương 52 _ Ngự tiền kiện cáo*

      Edit: Sally



      *Ngự tiền: Bên cạnh nhà vua, (câu có nghĩa là bẩm tấu, kiện cáo sai lầm của các quan phủ, quý tộc lên vua).


      Tuyết phủ

      Trong từ đường

      Tuyết Nghiễn mặt bất đắc dĩ nhìn đệ đệ quỳ mặt đất lạnh băng, “Tịch Nhi, đều quỳ hơn canh giờ, còn chịu cùng mẫu thân nhận sai sao?”

      Sáng nay nàng mới đến Hàn Lâm viện lâu, liền thấy quản gia trong phủ phái người tới đưa tin, người trong viện đại công tử đều vội lấy nước dập hỏa, nàng nhất thời vô cùng lo lắng chạy trở về, liền lo lắng đệ đệ xảy ra chuyện, nhưng nghĩ tới vừa về liền nghe chính phu của mình lòng như lửa đốt , Tịch Nhi mất tích, khi đó nàng liền đoán được, trận hỏa này là như thế nào.

      Bất đắc dĩ nàng thể làm gì khác hơn là để quản gia cho người toàn lực dập tắt lửa, lại để thị vệ trong phủ tìm Tịch Nhi, may là hôm nay thời tiết tệ, tuyết đọng tan ra, cho nên trận hỏa rất nhanh bị tiêu diệt, ngoại trừ đốt trọi căn phòng, cũng có tổn thất lớn hay người thương vong gì.

      Lúc này, mẫu thân nhận được tin tức chạy về, thấy khắp nơi bừa bộn, dưới cơn nóng giận, hạ lệnh đem hạ nhân trong viện dưới hết thảy đều trượng trách lần, đặc biệt là tiểu thị thiếp thân của Tịch Nhi _ Lục nhi, bị phạt nặng nhất, vốn nàng muốn xin mẫu thân, chờ Tịch Nhi sau khi trở lại trách cứ vài câu việc này cũng cho qua, nhưng nghĩ tới Tịch Nhi sau khi trở về thấy Lục nhi thân bị thương, thế nhưng cùng mẫu thân tranh chấp.

      Mẫu thân vốn cơn giận còn sót lại chưa tiêu, lại thêm chuyện Thủy gia công tử trước đó nên muốn giáo huấn Tịch Nhi hồi, liền phạt Tịch Nhi đến từ đường hối lỗi, mãi đến khi nào chịu mở miệng nhận sai mới có thể đứng lên.

      Nhưng Tịch Nhi tính tình tùy ý làm bậy, coi trời bằng vung, tính khí này càng quật cường, quỳ hơn canh giờ (1 canh giờ = 2 tiếng đồng hồ), còn chịu nhận sai.

      Tuyết Noãn Tịch ngẩng đầu nhìn đại tỷ, nổi giận đùng đùng : “Hỏa là ta châm, mẫu thân muốn phạt muốn đánh, hướng về phía ta là được, vì sao phải đánh Lục nhi? Lục nhi chưa từng luyện qua võ, bây giờ nằm ở giường, sợ là hơn tháng mới có thể đứng dậy! Mẫu thân làm sao có thể làm như vậy?”

      vốn chuẩn bị nhận sai, nhưng nghĩ tới mẫu thân cư nhiên hạ lệnh đem Lục nhi cùng hạ nhân trong viện của trượng trách!
      Người sai cũng phải bọn họ, vì sao phải đánh bọn họ?

      Tuyết Nghiễn cứng lại, “Tịch Nhi, ngươi vì mấy hạ nhân mà cùng mẫu thân bực bội, này đáng giá ?”

      Tuyết Noãn Tịch trừng nàng chút, quay đầu lời nào.

      “Lần trước, chuyện Thủy gia công tử, mẫu thân vốn chưa nguôi giận, bây giờ ngươi nếu cùng mẫu thân bực bội, chẳng phải là quá khiến mẫu thân thương tâm!” Tuyết Nghiễn khuyên bảo.

      “Đại tỷ!” Tuyết Noãn Tịch nghiêm mặt, “Ta rồi, muốn ta nhận sai có thể, nhưng mẫu thân cũng phải cùng Lục nhi nhận sai!”

      Tuyết Nghiễn kinh ngạc trợn to hai mắt, “Tịch Nhi, ngươi biết ngươi cái gì ?” Nàng biết đệ đệ này luôn luôn tùy hứng, nhưng cũng phải có suy nghĩ, thế nhưng bây giờ ra những lời ấy, lẽ nào điên rồi hay sao?

      “Ta mặc kệ!” Tuyết Noãn Tịch hét lớn, “Mẫu thân nếu sinh khí, có thể đánh ta, nhưng thể đánh Lục nhi!”

      Tuyết Nghiễn thở dài : “Tịch Nhi, đại tỷ biết ngươi cùng Lục nhi thuở cùng nhau lớn lên, thế nhưng trước sau cũng chỉ là Nô thị, ngươi để mẫu thân hướng xin lỗi, này làm sao có khả năng?” Tình cảm giữa bọn họ thời điểm nào trở nên tốt như vậy?

      Tuyết Noãn Tịch căm tức nhìn nàng, sau đó xoay đầu, để ý tới nàng.

      “Tịch Nhi…”

      “Ngươi vì sao muốn ta hướng Lục nhi xin lỗi?” Tuyết Thiên Tỉnh trầm mặt vào.

      Tuyết Nghiễn thấy thế, vội vã tiến lên nghênh tiếp, “Mẫu thân…”

      “Ngươi lui ra.” Tuyết Thiên Tỉnh tàn khốc .
      Tuyết Nghiễn nghe vậy, thể làm gì khác hơn là xoay người ra ngoài.

      Tuyết Thiên Tỉnh tới trước mặt nhi tử, “Ngươi thử chút!”

      Tuyết Noãn Tịch cúi đầu, lời nào.

      “Ta biết ngươi oán ta cấm túc ngươi.” Tuyết Thiên Tỉnh trầm giọng , “Thế nhưng ta làm tất cả đều vì muốn tốt cho ngươi, nhưng ngươi ngược lại tốt rồi, chỉ nhớ kỹ giáo huấn, cư nhiên sai càng thêm sai, tự phóng hỏa tiểu viện của mình, ngươi có biết, nếu trận hỏa này diệt kịp, có hậu quả gì ? Ngươi bây giờ lo lắng Lục nhi, đau lòng Lục nhi, nhưng khi ngươi phóng hỏa, có nghĩ tới hay , nếu ra kịp, chôn thây biển lửa!”

      “Người nên làm ta sợ!” Tuyết Noãn Tịch ngẩng đầu lên , “Ta trước khi phóng hỏa sớm chuẩn bị sẵn sàng, hỏa kia căn bản thương tổn được người nào, hơn nữa, ngoài viện có nhiều thị vệ bảo vệ như vậy, làm sao làm người bị thương!”

      “Bây giờ ngươi còn cảm thấy ngươi sai?” Tuyết Thiên Tỉnh cả giận , nàng có phải là quá mức dung túng rồi ?

      Tuyết Noãn Tịch bĩu môi , “Ta lúc nào ta sai rồi…”

      Tuyết Thiên Tỉnh nghe vậy, sắc mặt hòa hoãn mấy phần, “ như vậy, vì sao còn nhận sai?”

      “Mẫu thân nên đánh Lục nhi! Ngươi nếu phạt ta, đánh ta, ta lời nào để , nhưng mẫu thân nên đánh Lục nhi!” Tuyết Noãn Tịch bỗng nhiên đứng dậy, cả giận : “Phụ thân khi ta còn rất liền qua đời, mẫu thân vội vàng triều chính, đại tỷ bận rộn đọc sách, nhị tỷ đều ở nhà, khi đó đều là cha nuôi chăm sóc ta, Lục nhi mặc dù là con trai ruột của , thế nhưng đối với ta so với nhi tử của mình còn tốt hơn, cha nuôi lúc lâm chung ta liền đáp ứng , chăm sóc Lục nhi tốt, nhưng bây giờ mẫu thân đem đánh thành bộ dáng này, ta làm sao ăn với cha nuôi!”

      Tuyết Thiên Tỉnh kinh ngạc.

      Liền ngay cả Tuyết Nghiễn yên lòng mà trốn ở ngoài cửa cũng khỏi kinh ngạc, Tịch Nhi vì Lục nhi mà cùng mẫu thân bực bội là vì nguyên nhân này? Nàng hề nghĩ tới, đệ đệ tùy hứng của mình cư nhiên quan tâm người khác như vậy?

      Tuyết Noãn Tịch vẻ mặt khổ sở, “Cha nuôi rồi, ta cũng chỉ còn lại mình, là Lục nhi vẫn bồi ta, huống hồ…” chuyển đề tài, trợn mắt : “Lục nhi phải người của mẫu thân sao? vẫn luôn trong tối đem những việc ta làm báo cho mẫu thân, nhưng mẫu thân bây giờ lại hạ thủ tàn nhẫn như vậy?”

      Tuyết Thiên Tỉnh vẻ mặt liễm liễm, “Ta phái người thỉnh thái y lại đây.”

      “Vậy mẫu thân khi nào xin lỗi Lục nhi?” Tuyết Noãn Tịch tiếp tục hỏi.

      Tuyết Thiên Tỉnh giận tái mặt, “Người nên xin lỗi với là ngươi, vì ngươi nên mới bị như vậy!”

      “Mẫu thân giữ lời!” Tuyết Noãn Tịch tức giận .

      Tuyết Thiên Tỉnh : “ giữ lời là ngươi, ngươi phải đáp ứng ta, cố gắng ở trong viện nhận cấm túc sao?”

      Tuyết Noãn Tịch khí thế nhất thời tiêu, “Ta… Ta… Ai bảo mẫu thân cho ta gặp nàng!”

      “Ngươi sáng nay ra ngoài canh giờ, chính là gặp Thập Lục hoàng nữ?” Tuyết Thiên Tỉnh trầm mặt .

      Tuyết Noãn Tịch muốn gật đầu, nhưng lại nhớ ra cái gì đó, mím mím môi, “ cho ngươi! Ta đến xem Lục nhi!” Dứt lời, quay đầu liền ra ngoài.

      Tuyết Thiên Tỉnh lắc đầu cái, biết nên tức nên nộ, hay nên cảm thấy vui mừng, ngẩng đầu nhìn hướng về bàn thờ, bài vị của người mình cùng kết tóc, thở dài : “Ngươi xem, đứa con trai này của chúng ta, tính tình này, đến tột cùng là giống ai?”

      “Tịch Nhi tính tình tuy rằng được, thế nhưng tâm vẫn rất tốt.” Tuyết Nghiễn tới, cười , “Phụ thân ở trời có linh thiên, cũng cảm thấy vui mừng.”

      Tuyết Thiên Tỉnh thở dài, “ tính tình như vậy, nếu lòng dạ ác độc chút còn tốt, nhưng mực lại tâm mềm như vậy, nếu tương lai tiến vào Thập Lục hoàng nữ phủ, sợ phải chịu thiệt.”

      “Mẫu thân lo xa rồi.” Tuyết Nghiễn , “Nữ nhi cho người điều tra nhi tử Thục gia kia, tính tình ôn hòa, giống như người tâm cơ, huống hồ, cho dù là nhi tử Thục tương, nhưng trước sau vẫn là thân phận Sơ thị.”

      Tuyết Thiên Tỉnh suy nghĩ chút, muốn cái gì lại thôi.

      Lúc này, quản gia Tuyết phủ vội vội vàng vàng vào, đưa lên phong thư, là môn sinh của nàng đưa tới gấp.

      Tuyết Thiên Tỉnh mở ra xem, mặt biến sắc.

      “Mẫu thân, xảy ra chuyện gì?” Tuyết Nghiễn vội hỏi.

      Tuyết Thiên Tỉnh vẻ mặt nghiêm túc : “Thuận Thiên phủ doãn ngự tiền, kiện Thập Lục hoàng nữ ở đường cái phóng ngựa hành hung, nhiễu loạn an bình trong kinh, bệ hạ giận dữ, hạ chỉ đem Thập Lục hoàng nữ triệu tiến vào cung gấp!”

      Tuyết Nghiễn kinh hãi, “Cái gì?”

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 53 _ Làm sai chỗ nào?


      Edit: Sally



      Giao Thái điện

      Ngoài Ngự thư phòng

      Ti Mộ Hàm từ lúc sinh ra tới nay đây là lần lần đầu tiên tới Giao Thái điện này _ nơi quyền lợi trung tâm nhất ở Đại Chu, chỉ là nghĩ tới, cư nhiên dưới tình huống như vậy.

      Thái lăng hoả hoại?

      Hơn nửa tháng trước, nàng tới đại lao hoàng thất gặp phế thái nữ, nhưng mà sau đó phế thái nữ liền tự sát bỏ mình, bây giờ nàng tới thái lăng chuyến, gia quyến phế thái nữ liền toàn bộ chôn thây biển lửa!

      Nếu nàng đây là bất ngờ, kia nếu nàng tin nàng thực là kẻ ngu si nhất đời!

      Bây giờ, mẫu hoàng vội vã triệu kiến nàng như vậy, vì chuyện gì?

      Là vì cảnh cáo nàng, được đem chuyện người tới thái lăng tuyên dương ra ngoài, để tránh việc bách tính người cay nghiệt thiếu tình cảm, ngay cả hoàng tôn của mình cũng buông tha?

      Vậy nàng ta có phải cũng dự định đem nữ nhi này diệt khẩu?

      “Thập Lục điện hạ, bệ hạ cho mời.” Tô Tích Chi chậm rãi ra, cung kính .

      Ti Mộ Hàm nhìn thái độ cung kính có lễ, bên môi khỏi tràn ra trận cười gằn, sau đó nhấc chân bước vào Ngự thư phòng.

      Bên trong ngự thư phòng

      Tuyên Vũ đế ngồi ngay ngắn trước án, cúi đầu xem tấu chương.

      Ti Mộ Hàm có ngẩng đầu nhìn người kia dù chút, lập tức quỳ xuống hành lễ: “Nhi thần tham kiến mẫu hoàng.”

      Tuyên Vũ đế mặt biến sắc, thậm chí ngay cả đầu cũng ngẩn lên, “Bình thân.”

      “Tạ mẫu hoàng.” Ti Mộ Hàm đứng lên , “ biết mẫu hoàng triệu kiến nhi thần, vì chuyện gì?”

      Thanh nàng cực kỳ bình tĩnh, bình tĩnh liền bản thân nàng cũng tin, sau khi nàng nghe được tình của cha đẻ mình, còn mất khống chế trận, bây giờ biết được gia quyến phế thái nữ toàn bộ chôn thây biển lửa, nàng chỉ chấn kinh lúc, sau đó hoàn toàn lạnh lẽo, bình tĩnh.

      Tuyên Vũ đế ngẩng đầu lên, nhướng mày, uy nghiêm mặt lên vệt tức giận, dương tay nhặt quyển tấu chương lên ném tới trước mặt nàng, tức giận : “Vừa mới, Thuận Thiên phủ doãn trình tấu lên, nàng ta tố cáo ngươi phóng ngựa hành hung, nhiễu loạn an bình trong kinh, lại còn chịu nhận tội, chạy trốn!”

      Ti Mộ Hàm khom lưng nhặt tấu chương đất lên, biểu đạm bạc mở ra nhìn chút, Thuận Thiên phủ doãn, hiệu suất cao như vậy? Nàng ngẩng đầu, nhìn về phía Tuyên Vũ đế, “Mẫu hoàng triệu nhi thần tiến cung, chính là vì việc này?”

      Nàng ấy muốn như thế nào, tiếp theo xử trí chính mình?

      “Ngươi thân là hoàng nữ, thế nhưng công nhiên vi phạm luật pháp, cậy thế hành hung, sau đó còn công nhiên trốn tội.” Tuyên Vũ đế đối với thái độ của nàng tựa hồ hài lòng lắm, nổi giận : “Trẫm vẫn cho rằng ngươi là người an phận thủ thường nhất trong chúng hoàng nữ, nhưng nghĩ tới, ngươi cư nhiên làm ra chuyện ác bực này!”

      Ti Mộ Hàm lúc này quỳ xuống, nhưng trầm mặc .

      “Ngươi có gì giải thích?” Tuyên Vũ đế trợn mắt .

      Ti Mộ Hàm cúi đầu : “Nhi thần lời nào để .”

      Khuôn mặt của Tuyên Vũ đế đột nhiên mây đen giăng kín, “Ngươi liền sợ trẫm trị tội ngươi?”

      Ti Mộ Hàm nghe vậy, song quyền chậm rãi nắm chặt, trong ánh mắt cũng dần dần lạnh lẽo lên, nàng ngẩng đầu, môi khẽ mở, từng chữ từng chữ : “Quân muốn thần chết, thần thể chết!”

      Tuyên Vũ đế biểu tựa hồ trong nháy mắt cứng ngắc, sau đó, bên trong ngự thư phòng vang lên từng trận vang lớn.

      Tô Tích Chi cuống quít vào, kinh ngạc phát , Tuyên Vũ đế luôn luôn bất động thanh sắc (biểu , vẻ mặt thay đổi) dĩ nhiên lật tung ngự án, sắc mặt trầm đáng sợ, ngẩn ra, sau đó cấp tốc lui xuống.

      Ti Mộ Hàm phảng phất như cảm thấy được uy thế trầm trọng hướng tới trước mặt, sắc mặt hờ hững thong dong, chỉ là nếu chăm chú nhìn lại, ánh mắt lạnh lẽo kia, như như nổi lên lửa giận.
      Trong nháy mắt này, bên trong hai người đối lập, ở phương diện khác, có loại tương tự cực sâu.

      Ti Mộ Hàm trong lòng rất ràng, nàng nên ra lời như vậy, nữ tử trước mắt là Đại Chu hoàng đế, có thể chúa tể nắm sinh tử con người, nàng ấy phải mẫu thân của nàng, mà chỉ là quân hoàng lạnh lùng vô tình.

      Nhưng mà, khi nàng ấy muốn giáng tội nàng, trong đầu của nàng lại lên cảnh tượng năm đó mẫu hoàng hạ chỉ ban cái chết cho phụ thân, còn có trước đây lâu, tình cảnh Tạ thị hơi thở mong manh cầu xin nàng.

      Chuyện phụ thân nàng trách nàng ấy, bởi vì người là quân hoàng, nữ tử, đối mặt với nam nhân phản bội mình, mặc dù tha thiết, cũng tất nhiên bỏ qua, nhưng mà trách cứ, cũng có nghĩa là có thể như có chuyện gì xảy ra mà tha thứ.

      Phụ thân thể tránh khỏi cái chết, nhưng thái lăng đại hỏa lại cũng thể tránh?

      Người ban cho phụ thân cái chết, là vì bảo tồn bộ mặt Đế Hoàng, là vì duy hộ tôn nghiêm hoàng gia, người bức tử phế thái nữ, là vì ổn định giang sơn Đại Chu, là vì cho người kế vị trong lòng nàng ta nhận định lưu lại mầm họa, nhưng bây giờ, nàng ta đuổi tận giết tuyệt như vậy, đến tột cùng là vì cái gì?

      Thái lăng bên kia chỉ còn lại là mấy nam tử nhu nhược, còn có vài hài tử chưa trưởng thành!

      Những hài tử này còn là hoàng tôn của nàng ấy!

      Người là hoàng đế Đại Chu, chúa tể vận mệnh của tất cả mọi người, cho nên nàng có thể tùy ý quyết định sống còn của người khác, nhưng vì sao vẫn chịu buông tha những người còn uy hiếp? Thậm chí vì diệt trừ những người này, tiếc đốt lăng mộ chính mình?

      “Thập Lục hoàng nữ, ngươi có biết ngươi cái gì hay ?” Tuyên Vũ đế gằn từng chữ từng chữ từ trong kẽ răng.

      Ti Mộ Hàm khuôn mặt lành lạnh : “Nhi thần rất ràng!” Giờ khắc này nàng tựa hồ có loại quyết tuyệt muốn phá suất khỏi chiếc lọ, chuyện phóng ngựa phố xá sầm uất, bất luận nàng giải thích như thế nào người trước mắt nhất định dễ dàng buông tha nàng!

      Vừa rồi còn nháo đến trình độ này, nàng còn cái gì để bận tâm? Hơn nữa, nàng chịu đủ lắm rồi, loại uất ức sống trông trước trông sau, cẩn thận từng li từng tí này!

      Nàng hận cực kỳ tháng ngày sống cái gì cũng dám , cái gì cũng dám làm này!
      Ngược lại, nàng vốn còn gì cả, kể cả tính mạng của nàng, cũng bị người nắm, nàng còn có cái gì kiêng kỵ?

      “Gây phóng ngựa, nhiễu loạn an bình trong kinh cùng chuyện đồng ý bị bắt giữ xác thực chính là nhi thần gây nên, còn cái gọi là hành hung, nhi thần chưa thấy bất kỳ người nào bị thương, Thuận Thiên phủ doãn nếu muốn nhi thần nhận tội danh này, nhất định phải nắm ra chứng cứ!” Ti Mộ Hàm cắn răng, đáy mắt lửa giận càng ngày càng mãnh liệt, “Nhi thần sống mười sáu năm, tay còn chưa bao giờ nhiễm qua bất cứ máu người nào!”

      Tuyên Vũ đế nheo lệ mâu trầm lại, cười lạnh : “Ngươi là trách trách trẫm?”

      “Mẫu hoàng chính là Tuyên Vũ đế Đại Chu, chính là mẫu hoàng của nhi thần, là quân của nhi thần.” Ti Mộ Hàm mặt nghiêm nghị, nhưng cũng làm cho người ta cảm giác loại châm biếm, “Nhi thần sao dám trách cứ mẫu hoàng!”

      Tuyên Vũ đế nghe xong, sắc mặt lại trầm mấy phần, ánh mắt lạnh lẽo trầm như băng, “Ngươi xưa nay dám chuyện với trẫm như vậy, bây giờ bởi vì gia quyến tội nhân mà chỉ trích trẫm như vậy?”

      Ti Mộ Hàm trầm mâu cười lạnh : “Thái lăng bị hỏa thiêu là chuyện bất ngờ, gia quyến phế thái nữ vì vậy mà vong chỉ có thể trách là vận khí tốt, nhi thần làm sao vì đó mà chỉ trích mẫu hoàng!”

      “Nga?” Tuyên Vũ đế cười nhạo , “Nếu cho ngươi, thái lăng bị hỏa hoạn phải bất ngờ sao? Ngươi trách cứ trẫm!”

      Ti Mộ Hàm cả người đột nhiên căng thẳng hồi, mặt vẫn bất động thanh sắc, “Nhi thần vừa rồi , quân muốn thần chết, thần thể chết, nếu mẫu hoàng hi vọng bọn họ chết, vậy bọn họ chỉ có thể chết! Mẫu hoàng làm sai chỗ nào?”

      Tuyên Vũ đế tức giận , “Ngươi luôn miệng trẫm sai, nhưng mà lời ngươi mỗi câu mỗi chữ đều lộ ra ý vị chỉ trích, Thập Lục hoàng nữ, ngươi coi trẫm cái gì cũng nghe hiểu?”

      “Mẫu hoàng nếu cho rằng như vậy, nhi thần cũng lời nào để .” Ti Mộ Hàm nhìn thẳng nàng, cắn răng .

      Tuyên Vũ đế nhìn nàng, có giận tím mặt, trái lại là cao giọng nở nụ cười, nhưng mà nàng càng cười, lại làm cho người khác càng đau lòng, “Trẫm thực nghĩ tới, người ngay cả cha đẻ có liên kết huyết thống với mình đều để ý, cư nhiên chút tình cảm đáng có với người ngoài, ngay cả tính mệnh cũng có thể để ý! Thập Lục hoàng nữ, trẫm là vẫn coi ngươi!”

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 54 _ Mẫu nữ (mẹ con)

      Edit: Sally


      Ti Mộ Hàm hai mắt đột nhiên trợn to.

      Tuyên Vũ đế thấy nàng lời nào, cười lạnh : "Làm sao? Trẫm oan ngươi? Nhiều năm như vậy, ngươi đề cập tới cha đẻ ngươi phải là bởi vì ngươi bất hiếu, mà là bởi vì ngươi dám, ngươi sợ sệt đề cập đến tội nhân bị trẫm trục xuất kia mà chọc giận trẫm, ngươi sợ sệt vị cha đẻ ngươi chưa từng gặp liên lụy ngươi, cho nên nhiều năm như vậy, ngươi chưa bao giờ đề cập tới ! Bây giờ lại vì mấy người cùng ngươi có quan hệ gì chỉ trích trẫm, Thập Lục hoàng nữ, trẫm nên ngươi thiện tâm hay nên ngươi ngu xuẩn đây?"

      Ti Mộ Hàm ánh mắt lóe lên, đột nhiên cảm giác thấy địa phương nơi đáy lòng tối tăm trầm bị đào ra, sai, nàng lo lắng bị cha đẻ chưa từng thấy mặt kia liên lụy, mặc kệ vì sao bị trục xuất, thế nhưng là tội nhân, cho nên nàng tận lực tránh đề cập đến , tận lực tránh bị ảnh hưởng!

      Nàng phải bất hiếu, mà là ích kỷ!

      Nhưng dù là vậy, cũng tới phiên nàng ấy đến chỉ trích nàng!

      "Làm sao? lời nào? Trẫm oan ngươi?" Tuyên Vũ đế cười khẩy .

      Ti Mộ Hàm hai tay nắm chặt, đột nhiên ngẩng đầu, "Mẫu hoàng sai, nhi thần xác thực là để ý cha đẻ nhi thần!"

      Tuyên Vũ đế nheo hai mắt lạnh lẽo.

      "Chính như mẫu hoàng sở ngôn (), nhi thần vì sao phải quan tâm tội nhân bị mẫu hoàng trục xuất, nhất là tội nhân bị mẫu hoàng hạ chỉ ban cho cái chết! Nhất là tội nhân khiến cho hoàng gia hổ thẹn!" Ti Mộ Hàm đột nhiên đứng lên, khóe miệng cong lên, từng cái từng cái ra tội danh nàng ấy định ra cho (cha Ti Mộ Hàm), tràn đầy châm biếm, "Nhi thần vì sao phải quan tâm kẻ cùng người cẩu hợp như vậy?"

      Nàng là Tuyên Vũ đế Đại Chu, vì giang sơn Đại Chu, nàng có thể hi sinh bất luận người nào, cho dù phụ thân năm đó có làm ra kiện kia, sợ cũng tuyệt đối sống lâu!

      Nàng ấy có tư cách gì nhắc tới ?

      Huống chi, chuyện năm đó, đến tột cùng chân tướng làm sao, ai biết được?

      Phụ thân mặc dù ngu xuẩn, dù cho nữ tử kia sâu hơn, cũng thể ngu xuẩn như thế, khi nàng tròn tháng lại cùng người cẩu hợp!

      Nếu hạ chỉ giết người kia, lúc này ở đây bộ dáng thánh nhân giáo huấn nàng? Nàng ấy cảm thấy này rất buồn cười sao?

      Tuyên Vũ đế sắc mặt kịch biến, khuôn mặt uy nghiêm chen lẫn kinh cùng nộ, cuối cùng trộn lẫn cùng nhau, "Ngươi cái gì?"

      "Nhi thần có sai sao?" Ti Mộ Hàm mặt chính khí lăng nhiên, "Trình thị cùng người cẩu hợp, liên luỵ danh dự hoàng gia, sỉ nhục uy nghiêm mẫu hoàng, mẫu hoàng hạ chỉ ban cho cái chết, mà có đem ngàn đao bầm thây lăng trì xử tử dĩ nhiên là..."

      Nàng xong, liền bị trận tát tay giòn tan cắt đứt.

      Tuyên Vũ đế thân lệ khí nhanh chân đến trước mặt nàng, dương tay nặng nề vung chưởng, tức giận gầm hét lên: "Nghịch nữ!"

      Ti Mộ Hàm nặng nề té mặt đất, khuôn mặt đau rát, trong miệng nổi lên nhàn nhạt mùi máu tanh, nàng ngẩng đầu lau tơ máu bên mép, sau đó chậm rãi đứng lên, cung cung kính kính quỳ xuống, ngẩng đầu, có kinh sợ, có phẫn nộ, chỉ là nhàn nhạt cười, hai mắt trầm tĩnh như nước, "Mẫu hoàng bớt giận."

      Nàng cũng lo lắng Tuyên Vũ đế bởi vì lời nàng mà trừng phạt nàng, nàng ấy nếu làm như vậy, vậy chính là tự đánh mặt mình, bởi vì lúc trước người định ra những này tội danh cho phụ thân chính là nàng.

      Nàng là Tuyên Vũ đế Đại Chu, làm sao làm ra chuyện ngu xuẩn bực này?

      Khuôn mặt của Tuyên Vũ đế vặn vẹo mấy lần, trán hầu như có thể thấy được gân xanh, môi run rẩy, huyết sắc dần dần rút , nàng nhìn chằm chằm Ti Mộ Hàm, trong tròng mắt mãnh liệt sóng ngầm, sau hồi lâu, nghiến răng nghiến lợi : "Ai cho ngươi?"

      Ti Mộ Hàm đột nhiên cảm giác thấy có chút buồn cười, ai cho nàng có khác nhau sao? Nàng ấy cư nhiên hỏi ai cho nàng, lẽ nào nàng ta cho rằng chuyện này có thể giấu cả đời sao?

      Nàng ấy đây là lo lắng nếu chuyện này truyền ra ngoài, làm nhục uy nghiêm Đế Hoàng?

      Nàng câu môi, đáy mắt hoàn toàn lạnh lẽo, "Mẫu hoàng quên, chính là mẫu hoàng hôm qua ở thái lăng cho nhi thần!"

      "Mặc kệ phụ thân phạm vào tội ra sao, đều vì Đại Chu sinh ra hoàng nữ, nhưng mẫu hoàng lại , tư cách táng vào thái lăng mẫu hoàng, nhi thần lúc đó rất kinh ngạc, cho nên tra xét hồi."

      Ti Mộ Hàm mỉm cười mà nhìn Đại Chu hoàng đế, đối với vẻ dữ tợn mặt nàng ta, Ti Mộ Hàm ngoảnh mặt làm ngơ, "Năm đó mẫu hoàng xác thực cấm khẩu tất cả miệng mọi người lại, nhưng đời này có tường nào gió lọt qua được, khi biết năm đó Trình thị phạm tội lớn, nhi thần hoàn toàn hiểu ra, Trình thị thuần khiết, tự nhiên có tư cách táng vào hoàng lăng."

      Nàng từng chữ từng chữ , năng có khí phách, cắn tự ràng, "Mẫu hoàng mới vừa rồi phải hỏi, nhi thần vì sao làm ra chuyện phóng ngựa hành hung, làm ác bực này sao? Chính là bởi vì nhi thần biết được chuyện này, trong lúc nhất thời mất tự chủ, cho nên mới phạm tội lớn bực này! Mẫu hoàng có biết nhi thần vì sao thất kinh như vậy hay ? Đương nhiên, cũng là cùng mẫu hoàng vừa mới như thế, bởi vì nhi thần lo lắng, phụ thân như vậy cho nhi thần mang đến nhục nhã cùng gieo vạ rất lớn! Đồng thời, cũng lo lắng, mẫu hoàng ngày lại nghĩ tới chuyện này hay , do đó cũng hạ chỉ tứ cho nhi thần chén chẫm tửu?"

      Tuyên Vũ đế khuôn mặt mảnh dữ tợn, ánh mắt cực kỳ thâm trầm. (Sally: Thấy tội người này, haiz)

      Ti Mộ Hàm trong lòng đột nhiên dâng lên luồng khoái ý, nàng chưa bao giờ nghĩ có ngày hôm nay, nàng đứng trước mặt người nàng sợ hãi hơn mười năm, bừa bãi phát tiết phẫn nộ cùng oán khí đọng lại trong lòng nhiều năm!

      Trong lúc vô tình, nàng từ lâu hòa vào thân phận Ti Mộ Hàm này.

      Nàng còn là hồn dị thế, mà là Ti Mộ Hàm chân thực sinh động, tất cả, sướng vui đau buồn, hận tình cừu, đều là nàng!

      Nhiều năm qua, nàng muốn thừa nhận, nàng sợ người mẹ này, càng hận người mẹ này!

      "Nhi thần sợ sệt, dù sao, cha đẻ nhi thần làm ra chuyện như vậy, chừng nhi thần cũng phải huyết mạch của mẫu hoàng, hoàng nữ Đại Chu!"

      "Thập Lục hoàng nữ!"

      Tuyên Vũ đế gì, trái lại bên trong noãn các Ngự thư phòng truyền đến đạo quát chói tai, mang theo trách cứ.

      Ti Mộ Hàm theo tiếng kêu nhìn lại, nhìn thấy Dạ thị quân bộ mặt tức giận ra.

      "Thập Lục hoàng nữ, ngươi có biết ngươi cái gì hay ?" Dạ thị quân có hành lễ, trực tiếp tới trước mặt Ti Mộ Hàm, trầm giọng quát lên.

      Ti Mộ Hàm cười cợt, "Dạ phụ quân hà tất tức giận, nhi thần cũng chỉ đoán thử xem mà thôi."

      "Ngươi liền sợ trẫm hạ chỉ giết ngươi?" Tuyên Vũ đế, ngoại trừ lạnh lẽo khắc cốt ra, tựa hồ còn loại tâm tình khác được cũng tả được.

      Ti Mộ Hàm mím môi nở nụ cười, "Nhi thần sợ."

      Tuyên Vũ đế thu lại vẻ dữ tợn mặt, "Vì sao?"

      "Bởi vì nhi thần làm sao có khả năng phải nữ nhi của mẫu hoàng!" Ti Mộ Hàm nghiêm mặt , thanh kiên định, "Nhi thần trước đây xác thực có hoài nghi, thậm chí lúc nãy vừa mới tiến cung, nhi thần còn hoài nghi, có điều bây giờ, nhi thần có thể hoàn toàn khẳng định, nhi thần cùng mẫu hoàng xác thực là mẹ con thân sinh."

      Nàng chậm rãi đứng dậy, cùng Tuyên Vũ đế nhìn thẳng, nàng nhìn ảnh mình trong cặp mắt mênh mông lạnh lẽo tựa như biển kia, từ trong hàm răng xuất câu : "Có mẫu tất có nữ, nhi thần cùng mẫu hoàng đều giống nhau, vì tư lợi, máu lạnh vô tình, làm sao có khả năng phải mẹ con?"

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 55 _ tự lượng sức.

      Edit: Sally


      “Có mẫu tất có nữ, nhi thần cùng mẫu hoàng đều giống nhau, vì tư lợi, máu lạnh vô tình, làm sao có khả năng phải mẹ con?”

      Lời Ti Mộ Hàm vừa mới rơi xuống, bên trong ngự thư phòng chợt rơi vào cảnh vắng lặng cách chết chóc.

      Dạ thị quân nắm chặt song quyền, ánh mắt tối nghĩa hướng về Ti Mộ Hàm.

      Lời này vốn là khen ngợi, nhưng phát ra từ trong miệng nàng lại cực kỳ trào phúng.

      (Dạ thị quân) thầm thở dài, vẻ mặt cay đắng, kỳ thực nàng (Ti Mộ Hàm) sai, phải ‘có mẫu tất có nữ’, mà nên là cha nào con nấy, nữ tử quật cường trước mắt, khuôn mặt cùng người kia năm đó giống nhau như đúc.

      “Bệ hạ…” khẽ gọi tiếng, lo lắng nàng (Tuyên Vũ đế) kìm nén được tức giận mà làm ra chuyện để mình hối hận, chính như năm đó đối xử với người kia như thế.

      Nhưng mà, nằm ngoài dự liệu của , Tuyên Vũ đế cũng có giận tím mặt, nàng chỉ câu môi, nhàn nhạt nở nụ cười, giây lát, nụ cười này dần dần chuyển thành khinh bỉ, “Vì tư lợi, máu lạnh vô tình? Vẫn là ngươi đúng, có mẫu tất có nữ, nhưng Thập Lục hoàng nữ a, ngươi còn có tư cách cùng trẫm đánh đồng với nhau!”

      Ti Mộ Hàm nhìn thẳng vào Tuyên Vũ đế, chút khiếp nhược nào, “Mẫu hoàng là quân, nhi thần chỉ là thần, làm sao dám cùng mẫu hoàng đánh đồng với nhau!”

      Tuyên Vũ đế mặt càng ngày càng khinh bỉ, “Mặc dù có thân phận Đế Hoàng này, ngươi cũng có tư cách cùng trẫm đánh đồng, chí ít, trẫm nếu muốn bảo vệ người, nhất định có thể giữ được, nếu muốn người chết, nàng tuyệt đối sống tới ngày mai!”

      Ti Mộ Hàm thân khẽ run lên, song quyền nắm càng chặt.

      “Ngươi oán trẫm, hận trẫm, cảm thấy trẫm máu lạnh vô tình, vì tư lợi, nhưng người ngươi nên hận nhất, nên oán nhất chính là bản thân ngươi!” Tuyên Vũ đế gương mặt lạnh lùng, khinh bỉ : “Ngươi đáp ứng phế thái nữ bảo vệ gia quyến của nàng, nhưng ngươi làm được, ngươi đáp ứng Tạ thị, bảo vệ hài tử của , tương tự, ngươi cũng làm được, bây giờ ngươi có tư cách gì ở đây chỉ trích người khác? tự lượng sức như vậy, bây giờ còn bưng bộ mặt giả chính nghĩa ở nơi này của trẫm trào phúng, quả thực tức cười!”

      Ti Mộ Hàm sắc mặt dần dần chuyển thành trắng xám, những bị nàng cực lực muốn thừa nhận liền bị nàng ta lần lượt vạch trần như thế, sai, nàng vô năng, tự cho là đúng, nàng vẫn cho rằng ngày nào đó nàng có thể bảo vệ bọn họ, cho nên nàng mới đáp ứng họ, nhưng nàng nghĩ tới, biến cố đến nhanh như vậy, nhanh đến cả nàng cũng tay chân luống cuống.

      Nàng vẫn dùng phương thức cẩn thận sống sót, tự cho là, chỉ có như vậy mới có thể càng bảo vệ tốt chính mình, sau đó mới có thể bảo vệ người mình quan tâm.

      Nhưng thế thay đổi khó lường, cho nàng đả kích phá hủy hết thảy!

      “Mẫu hoàng sai, nhi thần vô năng! Nhưng mà nhi thần mặc dù có năng lực, cũng tuyệt đối phải đối thủ của mẫu hoàng, nhưng nhi thần mặc dù vô năng thế nào, cũng tuyệt đối hi sinh người vô tội để đạt được mục đích!” Huống hồ, nàng có thể làm được như lời mẫu hoàng ?

      Muốn bảo vệ người bình an dễ như lời nàng ấy , như vậy, năm đó phụ thân tại sao lại bị đày vào lãnh cung, tại sao lại xảy ra chuyện như vậy?

      Nàng chỉ cảm thấy câu này của người, tức cười!

      Ti Mộ Hàm thừa nhận bất lực của chính mình, cũng thừa nhận chính mình thất bại, nhưng nàng muốn ở trước mặt nữ nhân này chịu thua!
      Người mẹ này so với nữ nhi là nàng đây, lại tốt hơn bao nhiêu?

      Lúc này, Ti Mộ Hàm chợt nhớ tới ba năm du lịch, từng nghe qua câu trả lời hợp lý như vầy. Có người , mẹ con là kẻ thù đời trước, bởi vì đời trước kết thù quá sâu, sâu đến cách nào hóa giải, cho nên đời này mới chuyển sinh trở thành mẹ con, cả đời tranh đấu ngớt, rồi lại vĩnh viễn kết quả.

      Bởi vì các nàng vĩnh viễn cũng ngăn cách được liên hệ huyết mạch!

      Nàng vẫn tin, bởi vì mẫu hoàng của nàng đối với nàng mà , cũng chỉ là người xa lạ, nhưng qua ngày hôm nay, vẫn là giống như lời thuyết pháp này, cả đời tranh đấu ngớt.

      Nếu như là mẫu hoàng của nàng, Đại Chu Tuyên Vũ đế vì vậy mà ra tay giết nàng?
      Tuyên Vũ đế hai tay run rẩy hồi, nàng làm sao nghe ra cái gọi là hi sinh trong miệng nàng (Ti Mộ Hàm) là chỉ cái gì, “Hi sinh? Thập Lục hoàng nữ, ngươi còn biết cái gì gọi là hi sinh!”

      “Nhi thần tự nhiên ràng bằng Mẫu Hoàng!” Ti Mộ Hàm châm biếm lại.

      Tuyên Vũ đế nhìn chằm chằm nàng, con ngươi như sao băng thâm trầm nhanh chóng xẹt qua vệt bi thương, nhưng chuyển biến quá nhanh Ti Mộ Hàm cũng chưa từng phát ra.

      Nhưng Dạ thị quân bên người lại nhìn thấy, buông mi xuống, che kín thê lương trong lòng, nhiều năm qua, yên lặng làm bạn bên người nàng, nhưng trước sau như , vẫn đuổi kịp tình cảm chỉ hơn năm ở chung của nam tử kia (cha đẻ Mộ Hàm).

      Tuyên Vũ đế mặt uy nghiêm nổi lên nụ cười, “Ngươi cũng biết, nếu phải Tạ thị đưa thư tín cho ngươi, thái lăng cũng bị hỏa hoạn.”

      Ti Mộ Hàm bỗng nhiên trợn to hai mắt, nàng đây là ý gì?

      “Tạ thị nếu yên phận ở tại thái lăng, tự nhiên có thể bảo đảm đời bình an, chỉ là đáng tiếc, lòng tham đủ.” Tuyên Vũ đế bên môi ôm lấy cười gằn, lộ ra lãnh khốc vô tình, “Phu quân của tội nhân lại dám cùng hoàng nữ lén lút gặp mặt, chỉ bằng vào cái này, liền có tư cách sống tiếp.”

      “Cho nên mẫu hoàng liền giết bọn họ?” Ti Mộ Hàm đột nhiên quát lên, nàng biết chuyện này cùng nàng tránh khỏi quan hệ, nhưng bây giờ chính tai nghe thấy, vẫn đau lòng cùng bi thương như vậy.

      Tất cả nguyên do đều bắt nguồn từ cho nàng?
      Tuyên Vũ đế trầm mặt xuống, “Trẫm chưa bao giờ là trẫm ra tay!”

      Ti Mộ Hàm quát lạnh, “Vậy mẫu hoàng vì sao diệt trừ luôn nhi thần _ kẻ cầm đầu này?”

      “Trẫm vì sao phải giết ngươi?” Tuyên Vũ đế cười như cười , “Ngươi là hoàng nữ của trẫm, là Thập Lục hoàng nữ Đại Chu, trẫm vì sao phải vì mấy tội nhân mà giết hoàng nữ của mình? Hơn nữa ngươi , có mẫu tất có nữ, trẫm chưa thấy nữ nhi nào sinh ra lại giống trẫm như vậy, há có thể liền cứ như vậy giết chết?”

      Nàng dừng chút, lệ mâu híp lại, lộ ra ý cười lạnh lẽo, “Huống chi, trẫm muốn giết, so với ép chết con kiến còn đơn giản hơn, trẫm hà tất vì ngươi nhọc lòng?”

      Ti Mộ Hàm cả người căng thẳng, mặt tái nhợt.
      “Làm sao? phục?” Tuyên Vũ đế hừ lạnh vài tiếng, “Có phải ngươi nghĩ làm thế nào để thay đám tội nhân kia báo thù, hay là nghĩ giết trẫm thay phụ thân ngươi rửa hận?”

      Ti Mộ Hàm hề trả lời, chỉ nhìn chằm chằm nàng.

      dám ?” Tuyên Vũ đế tiếp tục lạnh lùng , tựa hồ muốn đem hết thảy tự tin, hết thảy tôn nghiêm của nàng phá huỷ hoàn toàn, “Trẫm cho rằng lá gan của Thập Lục hoàng nữ lớn bao nhiêu, nguyên lai cũng chỉ đến như thế, có điều mặc dù ngươi thế nào, trẫm cũng đối với ngươi như vậy, càng giết ngươi.”

      Ti Mộ Hàm cắn răng, trong mắt đều là mảnh thâm trầm lạnh lẽo, nàng tin người này ra lời này là bởi vì nhớ tới tình mẹ con.

      Quả nhiên, lát sau, Tuyên Vũ đế xì xì nở nụ cười, hết sức khinh bỉ cùng châm chọc, “Trẫm muốn giữ lại ngươi, tại mọi thời khắc để nhắc nhở trẫm, muốn cả đời nhớ kỹ ta bị phụ thân ngươi phản bội, sỉ nhục thế nào! Trẫm phải đem thống khổ năm đó Trình thị đối với trẫm, trả lại nhiều hơn như vậy cho nữ nhi của !”

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 56 : Ta là của người

      Edit: Nấm còi xương

      Beta: Sally


      “Trẫm muốn giữ ngươi lại để mọi thời khắc luôn nhắc nhở trẫm nhớ kỹ, trẫm bị phụ thân ngươi phản bội sỉ nhục như thế nào, trẫm phải đem tất cả những thống khổ năm đó Trình Thị gây ra cho trẫm hoàn trả gấp đôi người nữ nhi của ” Giọng đầy hận thù của Tuyên Vũ Đế vang vọng bên trong Giao Thái điện.


      Ti mộ Hàm cảm thấy trong lòng tràn đầy lạnh lẽo, hóa ra giết nàng, phạt nàng nguyên lai chỉ vì để cho nàng thay thế phụ quân trả nợ? Nàng nhiều năm cẩn thận kín kẽ đến tột cùng là vì cái gì?


      “Nếu mẫu hoàng giáng tội nhi thần, vậy nhi thần xin phép cáo lui”. Dứt lời, nàng chờ Tuyên Vũ Đế lên tiếng liền xoay người rời .
      Mặc kệ nàng có phạm sai lầm hay người trước mắt cũng để cho nàng dễ chịu. Vậy nàng cần gì phải giả trang nhu thuận, ôn hòa?



      Tuyên Vũ Đế nhìn bóng lưng quyết tuyệt của Ti Mộ Hàm, thân thể đột nhiên lảo đảo.


      “Bệ Hạ” Dạ Thị Quân vội vàng tiến lên đỡ nàng.
      Tuyên Vũ Đế vung tay đem đẩy mặt đất, sau đó phất tay áo xoay người vào bên trong noãn các, bóng dáng có chút thê lương.


      Dạ Thị Quân ngã đất nhưng đứng dậy, mặc cho cảm giác lạnh lẽo đất thấm vào thân thể , cười tự giễu biết mình nên vui hay giận hay là buồn bã, nở nụ cười nhạt nhẽo.
      “Dạ chủ nhân, mặt đất rất lạnh nô thị đỡ người đứng lên”


      Dạ thị quân nhìn người đỡ nàng , “Tích Chi, thập lục hoàng tử có phải giống phụ quân nàng hay ?”


      “Thưa! Thập lục hoàng nữ giống phụ quân nàng cũng giống bệ hạ nhưng nàng lại có vài phần giống tiên đế”


      “Vậy sao?” Dạ thị quân nhàn nhạt , “Nhưng bổn cung lại thấy nàng giống phụ quân của nàng, hơn nữa, cũng rất giống bệ hạ”


      Tô Tích Chi cúi thấp đầu lên tiếng, là Tổng quản hậu cung, từ theo cạnh bệ hạ, Thập Lục điện hạ cùng bệ hạ từ tính tình đến gương mặt đều rất giống nhau làm sao nhìn ra, nhưng có số việc đến lượt lên tiếng, chỉ có thể im lặng giấu trong lòng.


      Dạ thị quân hít hơi sâu, chốc lát khôi phục nét mặt hờ hững mọi ngày, “Bổn cung còn có việc cùng bê hạ thương nghị, Tô tổng quản, ngươi lui xuống trước ”.


      “Nô Thị xin cáo lui”.


      Dạ thị quân xoay người vào bên trong noãn các, vừa vào noãn các, thấy Tuyên Vũ Đế nằm nhuyễn tháp, tay cầm trâm ngọc chậm rãi thưởng thức, phảng phất như chuyện vừa rồi chưa hề phát sinh. Dạ thi quân khẽ tới, “Bệ hạ, lần này chuyện Thuận Thiên Phủ Doãn, ngài tính xử lý thế nào?”


      Tuyên Vũ Đế thu hồi ngọc trâm, sau đó vẻ mặt lạnh nhạt mà uy nghiêm , “Ngươi cho rằng phải làm thế nào?”


      “Thần thị chỉ có thể xử lý hậu cung, hiểu chuyện chính .”


      Tuyên Vũ Đế nhìn , ý cười , “Dạ thị quân.”


      Dạ thị quân sững sờ lập tức mỉm cười , “Có thần thị”.


      “Ngươi có biết vì sao trẫm đem hậu cung này cùng ám vệ giao cho ngươi?” Tuyên Vũ Đế cười như cười nhìn . Dạ quân thị cả người lạnh lẽo.


      “Bởi vì Dạ thị quân của trẫm hỏi trẫm tại sao.” Tuyên Vũ Đế chậm rãi , ánh mắt thanh lãnh nhìn Dạ thị quân.


      Dạ thị quân vội vàng quì xuống, “Thần thị vượt quá bổn phận, thỉnh bệ hạ giáng tội.”


      “Trẫm giáng tội ngươi.” Tuyên Vũ Đế cúi đầu nhìn , sắc mặt chậm rãi thay đổi, “Nhưng trẫm cũng hi vọng Dạ thị quân ngươi vượt quá bổn phận làm trẫm thất vọng.”


      Dạ thị quân buông mắt, lập tức giập đầu , “Thần thị .”


      Buổi trưa ánh mặt trời xán lạn, ấp áp.


      Ti Mộ Hàm sau khi ra khỏi Giao Thái Điện, liền trực tiếp rời khỏi cung.


      Lúc này nàng đứng trước đại môn Thập Lục hoàng Nữ phủ, ngẩng đầu nhìn biển tên cao lơn uy nghiêm treo cửa chính.


      Thập Lục hoàng nữ phủ!


      Nàng từng cho rằng mình sống yên phận ở nơi này nhưng bây giờ nàng lại phát , nó đều là do người cao cao tại thượng kia bố thí cho mình mà thôi.


      “Trẫm muốn giữ ngươi lại để mọi thời khắc luôn nhắc nhở trẫm nhớ kỹ bị phụ thân ngươi phản bội sỉ nhục như thế nào , trẫm phải đem tất cả những thống khổ năm đó Trình Thị gây ra cho trẫm hoàn trả gấp đôi người nữ nhi của .”
      Lời của Tuyên Vũ Đế lại lần nữa vang vọng trong đầu nàng.


      Sỉ nhục!


      Sỉ nhục!


      Sỉ nhục!


      Đối với mẫu hoàng, nàng cùng phụ quân đều là sỉ nhục của người. Mặc dù chưa bao giờ nàng quá khát vọng đòi hỏi tình mẹ, nhưng giờ khắc này nàng vẫn thể nhịn được đau đớn trong lòng.
      Nàng nhắm mắt từng cơn gió rét cắt qua da thịt nhưng thể so với đáy lòng lạnh lẽo của nàng


      “Điện hạ.”


      biết qua bao lâu, tiếng mềm mại vang lên bên tai nàng.


      Ti Mộ hàm mở mắt, nhìn thấy cánh cửa đỏ thắm vốn đóng chặt chẳng biết lúc nào mở ra, bên trong khuông cửa, Thục Vũ Chi bình tĩnh nhìn nàng, sắc mặt lo lắng nhưng vẫn mỉm cười, “Điện hạ, người trở về.”


      Từ buổi sáng Ti Mộ hàm vội vã rời , liền lo sợ bất an, bây giờ thấy nàng bình an trở về khỏi thở phào nhõm, nhưng thấy nàng ngẩn người đứng trước cửa, trong lòng khỏi nổi lên trận lo lắng, đến cạnh nàng, giọng hỏi, “Tuyết tuy lớn nhưng trời vẫn rất lạnh, điện hạ trở về vì sao vào phủ?”


      Ti Mộ Hàm ánh mắt sâu thẳm nhìn , giọng trầm thấp kêu, “Vũ Chi…”


      Thục Vũ Chi sững sờ, tim khỏi rơi chậm nhịp, “Điện hạ???”


      “Ngươi là của ta sao?” Ti Mộ hàm chậm rãi hỏi.


      Thục Vũ Chi mờ mịt hỏi lại, “Điện hạ đây là ý gì?” Lẽ nào mẫu thân gì với nàng?


      Ti Mộ hàm nắm lấy tay , vội vàng hỏi, “Vũ chi, ngươi là của ta sao?”


      Thục Vũ chi ngẩn người, sau đó gật đầu khẳng định, “Dạ vâng, Vũ Chi là người của điện hạ, mãi mãi là người của điện hạ.” Tuy rằng biết vì sao Ti Mộ hàm lại hỏi như vậy, nhưng vẫn dịu dàng trả lời.


      là người của nàng, từ khi tiến vào Thập Lục hoàng nữ phủ, cả đời này đều là người của Thập Lục hoàng nữ phủ, là người của Ti Mộ Hàm.


      Ti Mộ Hàm mĩm cười thỏa mãn, vươn tay đem Thục Vũ Chi ôm vào trong ngực, “Vũ chi, ngươi là của ta, tốt.”
      “….Trẫm đem tất cả những thống khổ năm đó Trình Thị gây ra cho trẫm hoàn trả gấp đôi người nữ nhi của .”


      Phải đem hết thảy thống khổ trả lại cho nàng.
      như vậy người hãy làm : nàng chờ!


      Người liền cho rằng ta cả đời đấu lại người sao? Người cho rằng người là hoàng đế Đại Chu có thể cả đời thao túng, dằn vặt ta sao? Ta ngược lại muốn xem, ta có phải cả đời này đều đấu lại người.


      Hoàng đế Đại Chu. Mẫu hoàng của ta!


      Nếu người giết ta, vậy hãy nhìn nữ nhi, người mẫu hoàng cho là sỉ nhục này có thể cả đời đấu lại người hay ?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :