1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ hoàng hậu cung 3000 - Văn Uyển Thư Lan(55)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 36 _ Ý chỉ tiến phong



      Edit: Sally




      Thủy Vận Vân nhíu mày : “Tiếu nhi, mẫu thân thể xác định, có điều nếu cho mẫu thân tuyển chọn giữa Cửu hoàng nữ cùng Ninh vương, mẫu thân chọn Ninh vương.”


      “Bởi vì mẫu thân có lựa chọn khác?” Thủy Mặc Tiếu thản nhiên .


      Thủy Vận Vân cười nhạt: “Đây chỉ là lý do trong đó, nếu bàn về văn thao vũ lược, Ninh vương xa xa cao hơn bậc, mà Cửu hoàng nữ phần thắng lớn nhất ngoài việc nàng là hoàng nữ do Quân thị Chiêu Hiền quý quân được bệ hạ sủng ái nhất sở sinh, nhưng mẫu thân làm quan nhiều năm, biết bệ hạ tuyệt đối bởi vì nam tử mà đem vị trí thái nữ giao cho Cửu hoàng nữ, huống hồ, mặc cho ta hướng về Cửu hoàng nữ bên kia, người ta cũng chưa chắc cần, như vậy, chúng ta hà tất đánh bạc ván?”


      Thủy Mặc Tiếu thùy mí mắt, “ như vậy, hài nhi làm theo mẫu thân dặn dò.”


      “Tiếu nhi…” Thủy Vận Vân nhìn nhi tử, sâu kín : “Đây là hồi đánh cược, nếu như thắng, Thủy gia chúng ta liền có thể bước lên trời, nếu như thua…”


      Thủy Mặc Tiếu tiếp: “Mẫu thân yên tâm, nếu Ninh vương thất bại, Thủy gia tổn thất chỉ là hài nhi, người mà thôi.”


      Thủy Vận Vân ngực cứng lại, nhìn chăm chú nhi tử: “Tiếu nhi có oán mẫu thân?”


      Thủy Mặc Tiếu lắc lắc đầu, “Hài nhi từng , hài nhi phải gả cho đệ nhất Đại Chu!” Cùng thê chủ cả đời yên lặng mà sinh nữ, còn bằng ra tay kích, như vậy mới uổng công đời này!


      “Được!” Thủy Vận Vân vỗ bàn đứng dậy, “Tiếu nhi hổ là con trai Thủy gia chúng ta, như vậy, mẫu thân nhất định toàn lực thành toàn tâm nguyện Tiếu nhi!”


      Thủy Mặc Tiếu sắc mặt ngưng lại: “Mẫu thân yên tâm, hài nhi cũng nhất định có thể đạt tất cả chi nguyện của mẫu thân!”


      Thủy Vận Vân ha ha cười vài tiếng, có nữ thế nào? Chỉ cần Tiếu nhi ngày khác thành Phượng hậu Đại Chu, Thủy Vận Vân nàng cũng như thế, có thể cao cao tại thượng, chói lọi bốn phương! “Chỉ là, Tiếu nhi, Ninh vương phủ bây giờ tuy rằng có chính quân, thế nhưng vị trí trắc quân thị quân đầy, hơn nữa còn có mấy thứ nữ.”


      Thủy Mặc Tiếu mím môi mỉm cười: “Mẫu thân yên tâm, hài nhi để cho Chiêu Hiền quý quân thứ hai xuất !” Thái nữ sở dĩ bị phế, phải bởi vì nàng đại nghịch bất đạo, mà là bởi vì Hòa Dụ Phượng năm đó bại bởi Chiêu Hiền quý quân!


      Thủy Vận Vân yên lòng gật gật đầu, “Như vậy, mẫu thân liền yên tâm !”

      Ngày mùng 1 tháng 12, trận tuyết lớn lại rơi.
      Đồng tâm điện


      Chiêu Hiền quý quân lười biếng tựa giường , mắt híp khẽ nhìn nam tử hoa phục ngồi trước mặt, “Hi Quân đệ đệ nhiều ngày chưa từng đến bên này của Bổn cung, biết bận gì đây?”


      Hi quân mỉm cười : “Đệ đệ có thể gấp cái gì a, chỉ là bởi vì khí trời được tốt, muốn ra cửa mà thôi.”


      Chiêu Hiền quý quân : “ sao? Bổn cung còn tưởng rằng đệ đệ muốn gặp Bổn cung, cho nên mới đến Đồng Tâm điện của Bổn cung.”


      “Ca ca hiểu lầm đệ đệ rồi.” Hi quân tiếp tục cười , dưới ống tay áo, tay nắm chặt thành nắm đấm, “Đệ đệ thấy ca ca bận bịu hôn Cửu điện hạ, cho nên dù nhớ ca ca cũng dám tới quấy rối.”


      “Nga?” Chiêu Hiền quý quân híp mắt cười : “Bổn cung nghe Văn đệ đệ thường thường triệu gặp mấy chủ phu tộc nhân Thục gia chúng ta tiến cung tán gẫu.”


      Hi quân ho tiếng, cười : “ nghĩ tới ca ca bận bịu như thế còn quan tâm đệ đệ.”


      Chiêu Hiền quý quân mím môi cười : “Chúng ta tuy cùng phụ sở sinh, thế nhưng cũng là thân huynh đệ, hơn nữa nhiều năm cùng ở trong cung như vậy, phụng dưỡng cùng thê chủ, ca ca đương nhiên phải quan tâm đệ đệ.”


      Hi quân đứng dậy, thi lễ cái: “Đệ đệ tạ ơn ca ca.”


      “Chỉ là Bổn cung hiểu, đệ đệ vì sao làm như vậy?” Chiêu Hiền quý quân đột nhiên trầm giọng .


      Hi quân ngồi xuống, mặt biến sắc : “Đệ đệ thấy cửu điện hạ thành hôn, cho nên muốn sớm thay Nhiễm nhi lưu ý chút.”


      Chiêu Hiền quý quân trầm mâu : “Thập Cửu điện hạ mới mười lăm, đệ đệ liền vội vã vì nàng tìm chính quân như vậy?”


      Hi quân cười : “Đệ đệ sánh được ca ca, ca ca xuất thân trưởng tử, mà đệ đệ chỉ là con thứ thấp kém, hơn nữa Nhiễm nhi cũng quý trọng bằng Cửu điện hạ, tự nhiên cần chuẩn bị sớm chút, tránh tương lai tìm được người như ý.”


      “Đệ đệ đây là oán giận Bổn cung sao?” Chiêu Hiền quý quân cười lạnh .


      Hi quân ngạc nhiên: “Ca ca vì sao như vậy, đệ đệ làm sao oán giận ca ca?”


      Chiêu Hiền quý quân ánh mắt như đao, muốn mở miệng, lại nghe bên ngoài truyền đến thanh cung thị náo động, khuôn mặt lúc này liền trầm xuống.


      Thục cha thấy thế, lập tức quát lên: “Lớn mật, người phương nào náo động?”


      hồi lâu sau, cung thị lo sợ mặt mày tái mét vào, quỳ xuống : “Khởi bẩm chủ nhân, chủ nhân có đại hỉ!”


      Chiêu Hiền quý quân nhíu mày : “Đại hỉ cái gì? ràng?”


      Cung thị kia vội vã ngẩng đầu lên : “Chủ nhân, bệ hạ hạ chỉ phong Cửu điện hạ thành Thụy vương, tiến phong chủ nhân làm Hoàng quý quân!”


      Chiêu Hiền quý quân sững sờ, hồi lâu sau mới phục hồi tinh thần lại, mặt đầy vui mừng, đứng lên, bước nhanh tới trước mặt cung thị kia, “ ?”


      Từ ngày ấy bệ hạ phất tay áo mà , liền cũng có tới nơi này của , suy nghĩ làm sao lấy lại Thánh tâm, ngờ nàng cư nhiên đem tiến vào hàng ngũ Hoàng quý quân!


      Hoàng quý quân, đây chính là vị trí so với Phượng hậu chỉ thấp hơn bậc, nhiều năm như vậy, tuy chưởng quản hậu cung, nhưng thủy chung được lại tiến phong, bây giờ, bệ hạ vào lúc này tiến phong làm Hoàng quý quân, kia có phải là đại biểu bệ hạ hướng về phía Trăn nhi?


      , Tô tổng quản cầm ý chỉ của bệ hạ hướng về Đồng Tâm điện bên này!”


      Thục cha sắc mặt vui mừng quỳ xuống: “Chúc mừng chủ nhân, chúc mừng Cửu điện hạ!”


      “Chúc mừng chủ nhân, chúc mừng Cửu điện hạ!”
      Hi quân cũng từ kinh ngạc phục hồi tinh thần lại, theo tất cả mọi người cùng quỳ xuống, che giấu bộ dáng nghiến răng nghiến lợi.


      “Được! Rất tốt!” Chiêu Hiền quý quân mừng rỡ , “Người đến, truyền ý chỉ Bổn cung, Phượng Nghi cung dưới mỗi người đều thưởng hai tháng nguyệt ngân!”


      “Tạ hoàng quý quân điện hạ!”


      Chiêu Hiền quý quân ánh mắt chuyển động, định người Hi quân, hất cằm cười : “Ai nha, đệ đệ làm sao còn quỳ, đến, mau đứng lên!”


      Hi quân cắn chặt hàm răng, lâu mới đứng dậy.
      Thục cha : “Hi quân chủ tử sắc mặt tốt lắm a, đây là quỳ lâu cảm lạnh?”


      Chiêu Hiền quý quân hai mắt cười híp thành đường tuyến: “Trời lạnh, đệ đệ cũng phải cẩn thận thân thể chính mình!” Bây giờ, xem ta còn cùng đấu thế nào?


      Hi quân khó khăn xuất ra nụ cười: “Đệ đệ có chuyện gì, đa tạ ca ca quan tâm!”


      Chiêu Hiền quý quân còn muốn mài vài câu, ngờ lúc này ngoài cung truyền đến thanh Tô Tích Chi truyền chỉ.


      “Chủ nhân, trước nên đón chỉ .” Thục cha .
      Chiêu Hiền quý quân cười : “Đệ đệ cùng ca ca cùng xem, thế nào?”


      Hi quân mười móng ngón tay như muốn đâm thủng lòng bàn tay, “Ca ca đại hỉ, đệ đệ tự nhiên bồi tiếp ca ca.” Dứt lời, song quyền buông lỏng, đỡ ta hướng về chính điện mà .


      Tô Tích Chi thấy bọn họ ra, đầu tiên là thi lễ cái, sau đó mới lấy thánh chỉ màu vàng óng ra.
      Chiêu Hiền quý quân cung kính quỳ xuống, cõi lòng vui sướng nhận ý chỉ.


      “Nô thị chúc mừng Chiêu Hoàng quý quân điện hạ.” Tô Tích Chi cung kính , “Ngoài ra, bệ hạ cũng phong Cửu điện hạ thành Thụy vương, thánh chỉ bây giờ có lẽ đến Cửu hoàng nữ phủ.”


      Chiêu Hiền quý quân, , bây giờ là Chiêu Hoàng quý quân muốn mấy câu mang tính hình thức, thấy Tô Tích Chi chuyển hướng Hi quân bên cạnh , : “Hi quân chủ tử cũng ở đây a, kia Nô thị liền cần lại hướng cung Hi quân chủ tử nữa.”


      Hi quân sững sờ, vì sao.


      Chiêu Hoàng quý quân lúc này mới phát , phía sau Tô Tích Chi còn bày thêm đạo thánh chỉ khác.


      Tô Tích Chi cầm lấy thánh chỉ, mở ra: “Hi quân Thục thị tiếp chỉ…”


      Hi quân vội vã quỳ xuống, theo thanh Tô Tích Chi trang nghiêm, mặt nghi ngờ chuyển thành kinh hỉ, ngột ngạt trong lòng vừa rồi cũng hóa phẫn nộ thành tràn đầy vui sướng.


      Lương quý quân, bệ hạ tiến phong thành trong Tứ Quý quân _ Lương quý quân, tuy rằng bằng Chiêu Hoàng quý quân, có phong hào, thế nhưng cũng là quý quân chân chính!


      Nhiều năm như vậy, rốt cục thành trong Tứ Quý quân!


      Nhiễm nhi của , cũng có thêm phần hi vọng!


      kinh hỉ tay cũng bắt đầu run lên.


      Tô Tích Chi cung kính , “Chúc mừng Lương quý quân cùng Thập Cửu điện hạ.”


      Lương quý quân sững sờ, “Nhiễm nhi?”


      “Lương quý quân có khả năng còn biết, bệ hạ hạ chỉ phong Thập Cửu điện hạ thành Khang vương, quan chức Lễ bộ tuyên chỉ hướng về trong cung quý quân .” Tô Tích Chi cung kính mà .


      Lương quý quân khác nào nằm mơ, lâu mới phục hồi tinh thần lại, lập tức : “Người đến, hồi cung!” Sau đó bước nhanh ly khai.


      Tô Tích Chi thi lễ cái, cũng lập tức ly khai.


      Chiêu Hoàng quý quân mặt nham hiểm đứng tại chỗ, nắm chặc thánh chỉ trong tay.


      Thục cha lo lắng : “Chủ nhân…”


      “Nàng đến tột cùng là có ý gì? Là có ý gì?” Chiêu Hoàng quý quân nổi giận , “Nàng đến tột cùng muốn làm cái gì? Vì sao nhục nhã ta như vậy?”


      “Chủ nhân bớt giận!” Thục cha bên khuyên nhủ, bên để cung thị trong điện lui ra, “Chủ nhân, bệ hạ làm như thế cũng là cho chủ nhân cùng Thục gia thể diện.”


      “Thể diện? Này tính là thể diện gì?” Chiêu Hiền quý quân hận , dương tay tàn nhẫn cầm thánh chỉ trong tay ném xuống đất, “Là nhục nhã, nhục nhã, cha nuôi, là nhục nhã a!”

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 37 _ Sơ thị vào cửa (nhất)

      Edit: Sally



      Thập Lục hoàng nữ phủ


      Phòng khách


      Ti Mộ Hàm cùng Ti Mộ Dung ngồi đối diện nhau, cùng đánh cờ.


      “Ngũ hoàng tỷ làm sao rảnh rỗi tìm đến hoàng muội chơi cờ như thế?” Ti Mộ Hàm mỉm cười hỏi.
      Ti Mộ Dung câu miệng cười nhạt: “Ta thấy hôm nay khí trời tốt, cho nên mới tới gặp gỡ Thập Lục hoàng muội, làm sao, Thập Lục hoàng muội hoan nghênh?”


      Ti Mộ Hàm khẽ cười : “Ngũ hoàng tỷ đại giá quang lâm, hoàng muội sao dám hoan nghênh.”


      Ti Mộ Dung hạ xuống quân cờ đen, tùy ý : “Gần nhất trong kinh rất náo nhiệt, hiếm thấy Thập Lục hoàng muội nơi này thanh tĩnh.”


      “Nghe giọng điệu Ngũ hoàng tỷ giống như lưu ý lắm.” Ti Mộ Hàm mím môi cười , Cửu hoàng nữ được phong Thụy vương, mà Thập Cửu hoàng nữ càng đánh vỡ thông lệ, hoàng nữ mới thành niên có thể phong vương, phong thành Khang vương, Chiêu Hiền quý quân tiến phong làm Chiêu Hoàng quý quân, Hi quân cũng tiến phong làm Lương quý quân, bây giờ Thục thị bộ tộc có thể ‘phong quang vô hạn’.


      Ti Mộ Dung giương mắt nhìn nàng chút, “Nếu như được phong vương chỉ có Cửu hoàng muội hoặc tiến phong chỉ có Chiêu Hoàng quý quân, ta có lẽ có mấy phần lo lắng.”


      Ti Mộ Hàm tất nhiên hiểu : “Cũng biết mẫu hoàng đến cùng là nghĩ như thế nào?” Thái nữ bị phế, Chiêu Hoàng quý quân cùng Lương quý quân từ lâu tâm hợp, mẫu hoàng động tác này tựa hồ thêm cây đuốc châm hỏa.


      Nhưng mà mẫu hoàng luôn luôn sủng ái Chiêu Hoàng quý quân, làm sao vào thời điểm này lại đánh mặt ?


      Ti Mộ Dung cười cợt, “Đó là có mấy người quá mức tự cho là đúng, cho rằng đạt được tâm mẫu hoàng liền vạn đại cát, nhưng quên, thiên hạ này vẫn là thiên hạ của mẫu hoàng, hậu cung này càng là hậu cung của mẫu hoàng.”


      Ti Mộ Hàm hơi sững sờ, lập tức cười nhưng .


      “Ngày mai chính là ngày mùng 5 tháng 12, Sơ thị của hoàng muội vào phủ, ta e sợ thể tới chúc mừng Thập Lục hoàng muội.” Ti Mộ Dung áy náy .


      Ti Mộ Hàm để ý lắm : “Ngày mai đúng lúc Cửu hoàng tỷ đại hỉ, Ngũ hoàng tỷ chúc mừng cũng là chuyện nên làm.”


      “Thập Lục hoàng muội tặng lễ?” Ti Mộ Dung hỏi.


      Ti Mộ Hàm gật đầu: “Hôm qua liền cho người đưa , kể cả quà tặng chúc mừng Cửu hoàng tỷ phong vương.”


      “Thập Lục hoàng muội đúng là bớt việc.” Ti Mộ Dung cười .


      Ti Mộ Hàm mỉm cười : “Hết cách rồi, hoàng muội ta tiểu nghiệp tiểu nhân (nghề nghiệp thấp, người quan trọng) nên phải keo kiệt chút.”


      Lúc này, Chương Thiện vào bẩm báo: “Điện hạ, người trong cung Đức quý quân đến.”


      Ti Mộ Hàm vội hỏi: “Mời vào .”


      “Thập Lục hoàng muội tựa hồ sau khi xuất cung liền chưa từng tiến cung thỉnh an Đức quý quân.” Ti Mộ Dung hỏi.


      Ti Mộ Hàm thở dài, “Hoàng muội dù sao phải thân sinh của phụ quân, lại thể làm bạn tiến cung, thể làm gì khác hơn là bất hiếu.”


      Ti Mộ Dung nhíu mày, “ phải thân sinh?”


      Ti Mộ Hàm trầm giọng : “Hoàng muội đêm trước khi xuất cung, trong lúc vô tình nghe mẫu hoàng vội vã đem ta đưa ra cung như thế, chính là bởi vì hoàng muội cũng phải là thân sinh của phụ quân.”


      “Lẽ nào có lí đó!” Ti Mộ Dung phẫn nộ quát, “Là ai ở bên tai mẫu hoàng huyên thuyên, Thập Lục hoàng muội thuở là Đức phụ quân nuôi lớn, thế nhưng có người nắm việc ngươi phải thân sinh này mà !”


      Ti Mộ Hàm mỉm cười : “Ngũ hoàng tỷ cũng nên tức giận, kỳ thực điều này cũng sai, nếu hoàng muội tiếp tục ở trong cung phụ quân, e sợ phụ quân cũng được an ổn.”


      Ti Mộ Dung trừng nàng cái, có chút nộ vì nàng có tâm tranh đấu: “Thập Lục hoàng muội đồng ý chịu như vậy?”


      Ti Mộ Hàm thùy mâu, “Hoàng muội sở cầu xưa nay chỉ là nơi an thân.”


      “Ngươi a…” Ti Mộ Dung lắc đầu thở dài, “Nếu như tương lai đăng cơ chính là Cửu hoàng muội, chỉ sợ ngươi và ta liền chỗ an thân cũng có.”


      Ti Mộ Hàm tròng mắt u quang xoay chuyển cái, trong lòng thầm nghĩ, như vậy xem ra, nàng ta đối với ý vị hạ chỉ lần này của mẫu hoàng cũng chưa chắc tia lưu ý.


      hồi lâu sau, Chương Thiện dẫn người vào.
      Ti Mộ Hàm giương mắt nhìn lại, chính là cung thị An nhi bên người phụ quân.


      An nhi lúc này mặc thân cung trang màu tím nhạt mùa đông, dung nhan thanh lệ, dường như tỉ mỉ trang dung qua, “Nô thị gặp qua Thập Lục điện hạ, gặp qua Ninh Vương điện hạ.”


      Ti Mộ Hàm hơi nhíu mày, “Đứng lên , phụ quân để ngươi đến là có chuyện gì?”


      An nhi cúi đầu, gò má nổi lên tia đỏ ửng: “Ngày mai điện hạ đại hỉ, điện hạ để An nhi trước tới xem điện hạ chút, có thể có dặn dò gì .”


      Ti Mộ Dung hai mắt mỉm cười nhìn Ti Mộ Hàm, “Đức phụ quân suy nghĩ rất chu đáo.”


      Ti Mộ Hàm có chút đau đầu, phụ quân làm sao cũng nghĩ ra những chuyện này, “Ngươi trở lại chuyển cáo phụ quân, liền ta chỗ này tất cả mạnh khỏe, để cần quá mức lo lắng, nên gấp hỏng thân thể.”


      An nhi bỗng nhiên ngẩng đầu, tựa hồ rất kinh ngạc.
      “Làm sao?” Ti Mộ Hàm híp híp mắt, trầm giọng : “Có vấn đề?”


      “Thưa …” An nhi hoảng hốt, vội vã quỳ xuống: “Chủ nhân là… Là để… Để Nô thị…”


      Ti Mộ Hàm ngắt lời , “Nếu có vấn đề, ngươi hãy về trước , mấy ngày nay tuyết rơi nên rất lạnh, chăm sóc phụ quân tốt.”


      An nhi còn chưa phục hồi tinh thần lại, Chương Thiện làm dấu tay xin mời, thể làm gì khác hơn là lăng lăng xoay người ra Noãn các.
      Ti Mộ Dung nghi ngờ : “Đức phụ quân có lòng, Thập Lục hoàng muội vì sao từ chối?”


      Ti Mộ Hàm cười cợt, “Phụ quân luôn luôn đều do An nhi hầu hạ, nếu xa e sợ quen.”


      Ti Mộ Dung thiêu mi, Đức quý quân động tác này ràng là muốn đem An nhi này cho nàng ấy, nhưng nghĩ nàng ấy cư nhiên từ chối, cũng biết là hiểu hay là giả ngu, có điều có số việc nàng cũng tiện quản, chỉ là, Thục gia thứ trưởng tử kia, nàng ấy muốn làm như thế nào?


      Ti Mộ Hàm tiếp tục nữa, nghiêm túc hạ quân cờ.


      Sau nửa canh giờ, Ti Mộ Dung có việc cần xử lý, đứng dậy cáo từ.


      Ti Mộ Hàm dặn dò Chương Thiện đưa nàng ra ngoài.


      nén nhang sau, Chương Thiện lần thứ hai trở lại noãn các, “Khởi bẩm điện hạ, Ninh Vương điện hạ ly khai.”


      Ti Mộ Hàm bưng ly trà nguội nhàng nhấp miếng, “Ngũ hoàng tỷ có hỏi ngươi cái gì?”


      Chương Thiện cúi đầu trả lời: “Ninh Vương điện hạ hỏi tiểu nhân ít việc Vũ chủ tử vào phủ.”


      Ti Mộ Hàm hơi nhếch miệng, giương mắt nhìn nàng, “Nga? Ngươi trả lời như thế nào?”


      “Tiểu nhân , tất cả theo quy củ chuẩn bị thỏa đáng.” Chương Thiện mặt biến sắc trả lời, “Còn có chuyện điện hạ bàn giao xưng chủ tử mới là Vũ chủ tử mà phải Thục chủ nhân/Sơ thị.”


      Ti Mộ Hàm thiêu mi, “Ngươi rất thông minh.”


      Chương Thiện cung kính : “Tiểu nhân chỉ .”


      Ti Mộ Hàm gật gật đầu, “ xuống .”


      “Dạ.” Chương Thiện lĩnh mệnh, lùi ra.


      Ti Mộ Hàm để ly trà trong tay xuống, đứng dậy thả lỏng gân cốt chút, ngoài cửa sổ ánh dương ấm áp xuyên thấu qua khe hở cửa sổ chiếu vào, rơi xuống bàn cờ.


      bàn cờ, hai quân cờ trắng đen đan xen, khó phân thắng bại, tổng thể, chung quy có hạ xong.


      Nàng híp híp mắt, đưa tay ra, nắm quân cờ trắng, chiếu vào giữa bàn cờ bày bố cục khắp nơi, trong nháy mắt phá huỷ tất cả.


      Ngày mùng 5 tháng 12, đại cát.


      Thụy vương _ Ti Mộ Trăn nghênh thú tam nhi tử của Hữu tướng Thục Lam Phong làm chính quân, lúc đó, mười dặm cẩm hồng, muôn người đều đổ xô ra đường.


      Nhưng hiếm có người biết được, ở phía sau tướng phủ, đội ngũ đón dâu mênh mông cuồn cuộn ly khai, cổ kiệu màu xanh theo cửa sau Thục gia yên lặng mà mang ra ngoài, vòng quanh hẻm hẻo lánh tiến vào cửa sau Thập Lục hoàng nữ phủ…

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 38 _ Sơ thị vào cửa (nhị)

      Edit: Sally




      Hậu viện Hoàng nữ phủ cấu trúc giống nhau, chia theo: Đông Tây Nam Bắc tứ uyển, Thập Lục hoàng nữ phủ cũng ngoại lệ.


      Nam Uyển chính là nơi trụ của nữ chủ nhân.


      Đông Uyển _ nơi chính quân của hoàng nữ trụ.


      Tây Uyển chính là nơi ở của trắc quân, thị quân.
      Mà bắc uyển vị trí hẻo lánh nhất, chính là thị nhân cùng ít công tử có danh phận trụ.


      Hôm nay Thập Lục hoàng nữ phủ vẫn như cũ quạnh quẽ như thường, xem ra bất kỳ dấu vết vui mừng.


      Thục Thanh theo kiệu từ cửa sau mà vào, nắm chặt nắm đấm mới có thể ngừng nước mắt tràn mi lại, đáy lòng lại lần nữa hỏi ông trời, vì sao đối xử công tử đáng thương như vậy?


      Chương Thiện cung kính thi lễ cái: “Tiểu nhân chính là quản gia Chương Thiện của Thập Lục hoàng nữ phủ, cung nghênh Vũ chủ tử.”


      Thục Thanh vừa nghe danh xưng này, nhất thời đổi sắc mặt, “Ngươi làm sao có thể xưng hô công tử như thế?”


      Chương Thiện trả lời: “Đây là ý tứ của điện hạ.”


      “Này tại sao có thể?” Thục Thanh sắc mặt càng thêm khó coi, “Tên Vũ chính là tên khuê danh của công tử, các ngươi nên xưng hô công tử là Thục chủ nhân mới đúng!” Trừ chính quân ra, những trắc quân thị quân còn lại đều lấy họ làm hiệu, xưng chủ nhân, vì sao công tử thể?


      Thập Lục hoàng nữ kia đến cùng muốn làm cái gì?



      Công tử vừa vào cửa liền làm nhục như thế?


      “Cha nuôi, quên , chỉ là cái xưng hô mà thôi.” Trong kiệu truyền đến thanh êm ái.


      “Công tử!” Thục Thanh đau lòng hô lên.


      Thục Vũ Chi hơi cười khẽ, “Làm phiền Chương quản gia.”


      Chương Thiện tiếng dám, sau đó dẫn dắt mọi người đem kiệu nhấc về hướng Tây Uyển, phía Đông vũ lâu, Sơ thị tuy rằng ngang vị trí Thị Nhân, thế nhưng vẫn giống như trắc quân thị quân có thể ghi tên vào giấy ngọc hoàng gia, cho nên thông lệ chấp thuận ở tại Tây Uyển.


      Chỉ là, nhìn thấy Thục Vũ Chi thân hồng y Mẫu Đơn cẩm tú bào ra khỏi cỗ kiệu, nàng nhàng nhíu mày lại.


      Thục Vũ Chi đầu cũng khoác lụa mỏng, lộ ra khuôn mặt trắng xám như tuyết, ngẩng đầu nhìn hướng về bảng hiệu phía cửa, nhàng nỉ non tiếng, “Vũ lâu?”


      Chữ tấm bảng phong mang nội liễm, tự nhiên mà thành!


      “Bảng hiệu chính là điện hạ tự tay đề bút.” Chương Thiện cúi đầu , “Thỉnh Vũ chủ tử vào trong.”


      Thục Thanh vội vã đỡ công tử nhà mình vào phòng, trước khi vào còn quên tàn nhẫn trừng Chương Thiện chút.


      Chương Thiện làm như thấy, dặn dò hai tiểu thị ở bên: “Chăm sóc Vũ chủ tử tốt.”


      “Nô thị tuân mệnh.” Hai tiểu thị kia cung kính đáp.


      Chương Thiện tới cửa lại quay về hướng bên trong : “Điện hạ muộn chút liền tới, Vũ chủ tử nếu như có bất kỳ cầu gì, bất cứ lúc nào cũng có thể dặn dò hạ nhân.”


      Trong phòng truyền đến thanh thanh đạm của Thục Vũ Chi: “Làm phiền Chương tổng quản.”


      Chương Thiện khom người : “Tiểu nhân xin cáo lui.” Sau đó ly khai Tây Uyển, hướng về thư phòng tiền viện mà .


      Thục Vũ Chi chậm rãi nhìn trang trí chung quanh trong phòng, phát so với Vũ các ở Thục gia còn tốt hơn, Thập Lục điện hạ? Nàng vì sao đối với hậu đãi như vậy?


      Là bởi vì mẫu thân sao?


      Nghĩ tới mẫu thân nhiều ngày thấy, liền khi lên kiệu cũng chưa từng xuất , vẻ mặt trở nên u.


      Thục Thanh thấy thế, cho rằng đau lòng khổ sở, liền nhịn được nghẹn ngào: “Công tử, nàng tại sao có thể đối với ngươi như vậy?“


      Thục Vũ Chi tới trước giường đại hồng hỉ ngồi xuống, làm giống như cung thị mấy ngày đến giáo dưỡng dạy dỗ, “Cha nuôi, bây giờ nàng là chủ nhân của chúng ta, lời này nên lại .”


      Thục Thanh trong lòng ràng, nhưng vẫn cam lòng, “Nàng mặc dù là gia chủ, cũng nên làm nhục công tử như vậy a!”


      “Cha nuôi, ngươi sai rồi.” Thục Vũ Chi cúi đầu thở dài , “Nàng phải làm nhục ta, mà là… Muốn cắt đứt tất cả liên hệ giữa ta cùng Thục gia.”
      Thục chủ nhân cùng Vũ chủ tử khác nhau, chính là lại mang theo họ Thục gia nữa.


      Vũ chủ tử chỉ là Vũ chủ tử của Thập Lục hoàng nữ phủ, từ đây cùng Thục gia còn chút quan hệ.
      Đây chính là nàng muốn cho biết sao?


      “Ý của công tử là?” Thục Thanh hiểu lắm, nhưng lát sau liền hiểu ra, “Công tử là , nàng muốn công tử cùng Thục gia lại có thêm liên hệ?”


      “Cha nuôi nên lo lắng.” Thục Vũ Chi cười nhạt, “Nàng nếu làm như vậy, kia đại biểu nàng vẫn đồng ý quang minh chính đại cho ta tâm ý của nàng, cũng đại biểu, nàng tiếp nhận ta, Sơ thị khắc người.” lặng im hồi, tiếp tục : “Cha nuôi, bây giờ ta là người của nàng, nàng được, ta liền tốt.”


      Chỉ là, ngờ tới, Thập Lục hoàng nữ, người trong truyền thuyết luôn luôn ôn hòa quan tâm thế lại là người quyết đoán như thế.
      Thư phòng


      Ti Mộ Hàm đứng ngay bàn sách, yên tĩnh luyện chữ.


      Chương Thiện gõ cửa mà vào, bẩm báo: “Khởi bẩm điện hạ, chuyện Vũ chủ tử dàn xếp xong.”
      Ti Mộ Hàm cúi đầu ừ tiếng, bút trong tay chưa từng dừng lại.


      Chương Thiện cúi đầu: “Điện hạ, tiểu nhân còn có chuyện xin chỉ thị.”


      Ti Mộ Hàm để bút xuống, ngẩng đầu nhìn nàng, “Chuyện gì?”


      “Bây giờ trong phủ có hậu viện, tiểu nhân là thân nữ tử, sau này tiện tiến vào hậu viện.” Chương Thiện nghiêm nghị , “Trong phủ cần người có thể quản lý hậu viện.”


      Ti Mộ Hàm cầm lấy khăn gấm để bên cạnh, xoa xoa tay, “Bản điện nhớ ngươi từng , bây giờ chủ nhân của ngươi chỉ là mình bản điện mà thôi.”


      “Tiểu nhân ý tứ của điện hạ.” Chương Thiện mặt biến sắc .


      Ti Mộ Hàm cười lạnh tiếng, “Phụ quân ở trong cung nhiều năm, tuy rằng cũng nhiều quyền lực, thế nhưng nếu muốn ở trong phủ bản điện xếp vào hai người cũng phải thể làm.”


      Chương Thiện ngẩng đầu lên : “Điện hạ, Chương Thiện cũng phải là người của Đức quý quân.”


      “Bản điện hỏi trước, ngươi là người của ai?” Ti Mộ Hàm vẻ mặt lành lạnh, “Mặc dù ngươi đúng là người của phụ quân, bản điện cũng chỉ trích ngươi, bởi vì bản điện rất ràng, phụ quân đây là vì tốt cho bản điện.”


      Chương Thiện bình tĩnh : “Điện hạ, tiểu nhân đề kiến nghị vẫn chưa vượt qua quy củ.”


      Ti Mộ Hàm cười cợt, “Ngươi có biết bản điện vì sao nhận An nhi phụ quân phái tới?”


      “Tiểu nhân biết.” Chương Thiện trả lời.


      Ti Mộ Hàm nhìn nàng, “Phụ quân thích Thục Vũ Chi, đem An nhi đưa vào là có ý gì, bản điện rất ràng, chỉ là, bản điện thể tiếp thu.”


      Chương Thiện yên tĩnh chờ đợi nàng.


      Ti Mộ Hàm giận tái mặt, từng chữ từng chữ : “Bản điện để cho nhà mà bản điện vất vả có được trở thành chiến trường của bất luận người nào!”


      Chương Thiện con ngươi đột nhiên co rụt lại.


      Ti Mộ Hàm nhìn thẳng nàng, “Bây giờ, ngươi ràng?”


      “Tiểu nhân ràng.” Chương Thiện cúi đầu, trả lời.


      Ti Mộ Hàm câu khóe miệng: “Bản điện hi vọng tình hôm nay phát sinh nữa.” Dừng chút, lại , “Chuyện hậu viện, ngươi trước đem tình huống thu dọn tốt, sau ba ngày, đem quyền lực quản lý hậu viện giao cho Vũ thị nhân.”


      Chương Thiện kinh ngạc: “Điện hạ, Vũ chủ tử chỉ là Sơ thị, xưa nay có…”


      “Đây là địa phương của bản điện, tự nhiên bản điện có quyền làm chủ!” Ti Mộ Hàm híp mắt .
      Chương Thiện chần chờ chút, sau đó gật đầu đáp: “Dạ.”


      Lúc này, môn phòng đến báo: “Khởi bẩm điện hạ, Thập Tam điện hạ cùng Thập Tam chính quân đến đây chúc mừng Hạ điện hạ.”


      Ti Mộ Hàm thiêu mi, đối với Chương Thiện phân phó : “Đón khách, mở yến.”


      “Dạ.”

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 39 _ Tương kính như tân*

      Edit: Sally




      Theo thông lệ, Sơ thị hoàng nữ vào phủ đều đãi yến, chiêu đãi ít họ hàng gần, bạn tốt.


      Ti Mộ Hàm còn nhớ tới lúc trước, Sơ thị Ninh vương vào cửa, xếp đặt đầy đủ yến tiệc ba ngày, đương nhiên, đó là khi Uẩn Quân vẫn còn, thánh sủng rất lớn.


      Nhưng mà ngày hôm nay, Thập Lục hoàng nữ phủ chỉ thiết đãi tiệc rượu.


      Ti Mộ Tuyền dẫn Chính quân vào phòng khách, liền thấy Ti Mộ Hàm muốn ra nghênh tiếp nàng.


      “Hoàng muội gặp qua Thập Tam hoàng tỷ, Thập Tam hoàng tỷ phu.” Ti Mộ Hàm tiến lên đón, mỉm cười .


      Ti Mộ Tuyền cười : “Ta mời mà đến, biết Thập Lục hoàng muội có hoan nghênh hay ?”


      Thập Tam chính quân hướng Ti Mộ Hàm nhàng gật đầu.


      Ti Mộ Hàm hồi lại nụ cười, sau đó nhìn về phía Ti Mộ Tuyền, “Thập Tam hoàng tỷ có thể tới là vinh hạnh của hoàng muội, mời vào.” Ti Mộ Tuyền đến, nàng ra có linh cảm mấy phần, thế nhưng nàng ta cư nhiên mang theo chính quân của mình đến đây, này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của nàng.


      Phải biết, ở Đại Chu, gia quyến bình thường có loại nữ tử tụ hội này.


      Ti Mộ Tuyền nắm bàn tay thoáng lạnh lẽo của chính quân, vào chỗ ngồi.


      Đới chính quân vẻ mặt đoan trang, thế nhưng đáy lòng lại nghi hoặc thôi, dĩ vãng thê chủ mình dự tiệc, xưa nay mang theo , vì sao lần này tới Thập Lục hoàng nữ phủ cư nhiên mang theo?


      Hơn nữa, chưa từng nghe qua, thê chủ cùng Thập Lục hoàng nữ này có bất kỳ giao tình.


      Ti Mộ Hàm bưng ly rượu lên, mỉm cười : “Hoàng muội xin kính trước ly, đa tạ Thập Tam hoàng tỷ cùng Thập Tam tỷ phu.”


      Ti Mộ Tuyền giơ ly rượu lên, “Chúc mừng Thập Lục hoàng muội.” Sau đó uống hơi cạn sạch.
      Đới chính quân yên tĩnh ngồi bên người thê chủ, khéo léo mỉm cười.


      “Thập Tam hoàng tỷ vì sao rảnh rỗi đến nơi này của hoàng muội a?” Ti Mộ Hàm cười hỏi.


      Ti Mộ Tuyền mỉm cười : “Cửu hoàng muội bên kia đủ náo nhiệt, cần ta thêu gấm thêm hoa.”


      “Cho nên Thập Tam hoàng tỷ liền đến nơi này của hoàng muội đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi?” Ti Mộ Hàm thiêu mi .


      Ti Mộ Tuyền nghiêng người liếc mắt nhìn Đới chính quân, gắp vài món ăn giúp , ra hiệu có thể tự mình dùng bữa, “Ngày ấy vội vã từ biệt, có thời gian cùng Thập Lục hoàng muội tâm , bây giờ hiếm thấy có cơ hội, nên ta qua.”


      Đới chính quân cúi đầu, yên tĩnh ăn, lỗ tai vẫn chú ý mỗi chữ các nàng tới.


      Ti Mộ Hàm nhìn hai người trước mắt chút, nghe đồn Thập Tam hoàng nữ cùng Thập Tam chính quân tương kính như tân, bây giờ xem ra đúng là nhiều hơn mấy phần ôn nhu, “Ngày ấy đa tạ Thập Tam hoàng tỷ.”


      “Hoàng muội hiếm thấy có việc cầu cạnh ta, ta đương nhiên phải hỗ trợ.” Ti Mộ Tuyền vừa , bên lại vì Đới chính quân bên cạnh thêm chút thức ăn, “Cẩm công tử ly khai kinh thành, Thập Lục hoàng muội cần lại lo lắng xảy ra chuyện.”


      Đới chính quân động tác tao nhã sững sờ, hồi lâu sau mới khôi phục bình thường, chỉ là trong lòng chấn động chưa từng dừng lại, cho rằng điện hạ đem Cẩm công tử kia nhét vào trong phủ, chỉ là hề nghĩ rằng ngày kế liền rời khỏi Thập Tam hoàng nữ phủ, đương nhiên còn kỳ quái, nghĩ thầm điện hạ có khả năng là có sắp xếp khác, hay là Kim ốc tàng kiều, nhưng mà bây giờ biết được, Cẩm công tử kia dĩ nhiên cùng Thập Lục hoàng nữ có quan hệ, hơn nữa thê chủ của mình sở dĩ đem người chuộc khỏi thanh lâu, cũng chỉ là được người chi thác?


      Đột nhiên, tựa hồ ràng nguyên nhân nàng dẫn đến bữa tiệc này, trong lòng cảm động lập tức bay lên, điện hạ, nàng dĩ nhiên quan tâm tâm tư của ?


      Ti Mộ Hàm cũng kinh ngạc, nàng ấy mang chính quân đến nơi này, là vì hướng về giải thích?



      “Hoàng muội cho Thập Tam hoàng tỷ thêm phiền phức.”


      Đới chính quân thế nhưng quan tâm tới trường hợp, ánh mắt kích động nhìn thê chủ, vẫn cho là trong lòng nàng chỉ là chính quân Thập Tam hoàng nữ phủ mà thôi, nhưng nghĩ tới, trong lòng nàng cư nhiên .


      Ti Mộ Tuyền đưa tay đặt ở dưới đáy bàn, nắm tay run rẩy, mỉm cười hướng về Ti Mộ Hàm : “Phiền phức có gì, chỉ là Cẩm công tử có câu muốn ta chuyển cho Thập Lục hoàng muội.”


      Ti Mộ Hàm thiêu mi: “ có chuyện để hoàng tỷ chuyển cho ta?” Buổi tối đó, nàng ràng xem thấy, nam tử kia đối với nàng thấy chết mà cứu cùng nhục nhã có nồng nặc oán khí cùng phẫn nộ, bây giờ lại còn có chuyện chuyển cáo tới nàng?


      “Cẩm công tử là người tri ân báo đáp.” Ti Mộ Tuyền cười : “ để ta chuyển cáo Thập Lục hoàng muội, ân tình của ngươi, ghi nhớ trong lòng, ngày khác nhất định báo đáp.”


      Ti Mộ Hàm cười nhạt : “Như vậy hoàng muội cũng coi như cứu lầm người.”


      Ti Mộ Tuyền cười nhưng .


      Ti Mộ Hàm nâng chén : “Lần này, hoàng muội nợ Thập Tam hoàng tỷ ân tình.”


      “Ta cũng nhớ kỹ.” Ti Mộ Tuyền nâng chén, “Tương lai hi vọng Thập Lục hoàng muội nên quên.”


      Ti Mộ Hàm mỉm cười : “Hoàng muội ghi nhớ trong lòng.”


      Tửu quá ba tuần, Ti Mộ Tuyền liền cáo từ, mang theo Đới chính quân rời khỏi Thập Lục hoàng nữ phủ.


      Ti Mộ Hàm tự mình đem người đưa đến đại môn, thể , đêm nay đối với vị Thập Tam hoàng tỷ suốt ngày phong hoa tuyết nguyệt này, có thêm phần nhận thức khác.


      Chỉ là nàng cũng biết, ở nơi đó, Ti Mộ Tuyền cũng có đồng dạng cái nhìn như vậy.


      Trong xe ngựa ấm áp.


      Đới chính quân có chút đứng ngồi yên, vào Thập Tam hoàng nữ phủ nhiều năm, vẫn là lần thứ nhất ở trước mặt thê chủ kinh hoàng luống cuống như vậy, “Điện hạ…”


      Ti Mộ Tuyền khẽ cười : “Có số việc, bản điện thể ra sức.”


      Đới chính quân cảm xúc vạn phần, hít hơi, nở nụ cười, “Điện hạ, ta ràng.” Nàng tối nay hành vi vẫn như cũ , nàng đem _ chính quân này đặt ở trong lòng, vậy là đủ rồi.


      Ti Mộ Tuyền vươn tay đem người ôm vào trong ngực, thấp giọng : “Phụ quân tháng ngày ở trong cung cũng dễ vượt qua, ta chỉ có thể như vậy, mới có thể bảo đảm phụ quân, ngươi cùng hài tử đời bình an.”


      Đới chính quân gật đầu, “Ta ràng, nhưng mà điện hạ, ngươi vì sao phải giúp Thập Lục hoàng nữ?” Nàng cùng Ninh vương quan hệ thực quá thân thiết, lo lắng điện hạ cùng Thập Lục hoàng nữ lui tới quá mức mật thiết


      Ti Mộ Tuyền cười khẽ : “Nàng trước sau là hoàng muội ta, hơn nữa hiếm thấy nàng tín nhiệm ta, ta cũng tiện cự tuyệt, ngươi yên tâm, mẫu hoàng bởi vì chuyện này mà trách cứ ta.”


      Ban đầu nàng ra tay giúp đỡ chỉ là bởi vì nhất thời hiếu kỳ, cũng hi vọng bày xuống nhân tình này, tương lai nếu Ninh vương đăng cơ, nàng cũng có thể dựa vào nhân tình này, để phụ quân có được tháng ngày dễ chịu chút, có điều bây giờ, nàng đúng là đối với Thập Lục hoàng muội này sinh ra chút cảm tình.


      trình độ nào đó, các nàng tương tự biết bao, đều dùng phương thức của riêng mình để bảo vệ người muốn bảo vệ.


      Nhật bạc Tây Sơn (mặt trời ngã về Tây), hoàng hôn kéo đến.


      Bóng đêm lặng lẽ giáng lâm.


      Tuyết lớn ngừng rơi nửa ngày, lần thứ hai lại bay tán loạn.


      Gió lạnh tàn phá.


      Tây Uyển – Vũ lâu


      Hai tiểu thị canh giữ ngoài cửa thấy Ti Mộ Hàm tới, lập tức hành lễ : “Tham kiến điện hạ.”


      Ti Mộ Hàm gật gật đầu, sau đó đẩy cửa vào.


      Trong phòng rất ấm, cùng bên ngoài phảng phất hai thế giới.


      Thục Vũ Chi nghe thấy thanh bên ngoài, thân thể lập tức căng thẳng.


      Thục Thanh lại ngay lập tức nhìn về phía nữ tử tiến vào, ánh mắt mang theo đề phòng cùng tia oán khí, dưới cái nhìn của , nếu phải Thập Lục hoàng nữ này đúng lúc tới tuổi cần chọn Sơ thị, công tử cũng chưa chắc bị chủ phu đẩy như vậy!


      Ti Mộ Hàm nhàng quét hai người trước mắt, cuối cùng rơi xuống người Thục Vũ Chi, nàng tìm vị trí ngồi xuống, “Ngươi chính là Thục Vũ Chi?”


      Thục Vũ Chi chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thấy nữ tử trước mắt thân thường phục, vầng trán trầm tĩnh, có chút nóng nảy, khí thịnh của người trẻ tuổi vừa mới thành niên, giống như chữ tấm bảng kia, phong mang, nội liễm, trầm ổn, khỏi sững sờ, lát sau mới đứng lên hành lễ: “Nô thị gặp qua điện hạ.”


      Ti Mộ Hàm giơ lên tay, : “Sau này chúng ta chính là người nhà, những lễ tiết này có thể bỏ liền bỏ .”


      Thục Vũ Chi đáp, trái lại trực tiếp quỳ xuống, “Nô thị thân mang lễ phục hồng sắc vào cửa, làm trái quy củ, thỉnh điện hạ trách phạt.”



      (Sally: Thông lệ cổ đại thường trừ chính phi/chính phu mới được mặc màu hồng, màu đỏ. Nếu chính là quy cũ, vượt qua thân phận).


      Ti Mộ Hàm nhìn chăm chú, cân nhắc cười : “Nếu biết được, vì sao biết mà còn làm sai?”


      *Tương kính như tân: Vào thời Xuân Thu (770-476 trước Công nguyên), vua nước Tấn cử sứ thần sang thăm nước Lỗ.


      hôm trời nắng, đường trở về nước Tấn, sứ thần ngang qua nước Kế. Ông nhìn thấy nông phu làm cỏ ngoài đồng và phụ nữ trẻ, có lẽ là vợ của ta, mang bữa trưa ra cho chồng.


      Người phụ nữ trẻ bưng bữa trưa bằng cả hai tay cho chồng cách rất tôn kính. Và người chồng cũng như vậy, kính cẩn nhận lấy bữa trưa của mình. Trong lúc người nông phu dùng bữa, vợ đứng bên chờ đợi cách lễ độ.


      Vị sứ thần vô cùng ấn tượng trước những gì ông thấy và nghĩ rằng “Họ đối xử với nhau là tôn trọng như vậy!”. Ông tiến đến chuyện với cặp vợ chồng, sau đó mời họ cùng về nước Tấn.


      Khi về đến nước nhà, vị sứ thần ngay lập tức vào yết kiến vua nước Tấn và kể lại cho nhà vua nghe câu chuyện về cặp vợ chồng. Ông tâu với nhà vua rằng “Tôn kính là biểu của đức hạnh. Ai biết kính lễ, ắt là người có đạo đức! Chúng ta cần giáo dục người dân về đức tính tốt này.”


      Sau đó, ông tiến cử người nông phu cho nhà vua. Theo lời khuyên của ông, nhà vua phong người nông phu chức vụ quan trọng của nước Tấn.


      Câu chuyện dựa các ghi chép trong Tả Truyện (1), trong những tác phẩm tường thuật lịch sử Trung Quốc đầu tiên, trong đó thuật lại hầu hết thời Xuân Thu.


      Về sau câu Tương Kính Như Tân 相敬如賓 (Xiang Jing Ru Bin), được dịch là “đối xử với nhau với tôn trọng như đối với khách” trở thành thành ngữ, nó được sử dụng để diễn tả cách đối xử giữa phu thê, đó là nên tôn trọng lẫn nhau.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 40 _ Hộ ngươi đời

      Edit: Sally




      Thục Vũ Chi nghe thấy tiếng cười, ngạc nhiên ngẩng đầu, lại phát , nữ tử trước mắt mặt trầm tĩnh cũng có nửa điểm thích, trái lại mơ hồ mang theo vài phần cân nhắc.


      Thục Thanh thấy thế, cũng quỳ xuống, thay chủ nhân lo sợ mặt mày tái mét giải thích: “Khởi bẩm điện hạ, lễ phục này là cha đẻ công tử Lâm chủ nhân trước tạ thế làm, Lâm chủ nhân hi vọng ngày công tử thành hôn mặc nó lên người, thỉnh điện hạ nể tình công tử hiếu tâm mà tha chủ nhân lần này!”


      Ở Đại Chu, chỉ có chủ phu mới có thể mặc loại hồng y này, công tử bây giờ mặc như vậy vào cửa, nếu vị Thập Lục hoàng nữ này cố ý muốn truy cứu, vậy công tử e sợ…


      “Hiếu tâm?” Ti Mộ Hàm thiêu mi : “Phụ thân ngươi nếu biết ngươi vì hiếu tâm mà ngay cả mạng mình cũng để ý, e sợ trời có linh thiêng cũng nhắm mắt.”


      Thục Vũ Chi nghe vậy, sắc mặt vốn tái nhợt càng thêm khó coi.


      “Điện hạ thứ tội, điện hạ thứ tội!” Thục Thanh thấy thế, vội vã dập đầu xin tha, càng hận chính mình trước đây vì sao ngăn công tử mặc bộ lễ phục này lại! Đại Chu hoàng gia quy củ nghiêm ngặt, nếu có người vi phạm, bị phạt, nặng


      Ti Mộ Hàm nhìn , “Ngươi rất may mắn, bản điện nay vẫn có chính quân.”
      Thục Vũ Chi lăng lăng nhìn nàng.


      “Ngươi là người thông minh.” Ti Mộ Hàm ý vị cười cười, “Thế nhưng bản điện cho rằng, thông minh chỉ có ở thời điểm tự mình biết mình mới có thể là chuyện tốt, hay ngươi căn bản để ý hậu quả, thế nhưng bản điện tin tưởng, phụ thân ngươi trời có linh thiêng hi vọng nhìn thấy kết cục như vậy.”


      Nàng từng nghe Hữu tướng Thục Lam Phong cực kỳ thương thứ trưởng tử này, bây giờ lại phải làm Sơ thị của nàng, có lẽ cũng cảm thấy oan ức đến cực điểm.


      Thục Vũ Chi sắc mặt biến đổi, dưới ánh mắt bình tĩnh của nàng, góc nội tâm u nào đó tựa hồ lập tức bị nhìn thấu, xác thực là ôm ý nghĩ liều lĩnh, thậm chí sinh ra ý nghĩ thiếu tự trọng.


      Nguyên lai, ở sâu trong nội tâm, vẫn oán mẫu thân, vẫn thương tâm khổ sở!


      Ti Mộ Hàm nhìn chăm chú, “Hôm nay, chuyện này bản điện coi như chưa từng xảy ra.”


      Thục Vũ Chi ngốc lăng nhìn nàng, Thập Lục hoàng nữ như vậy khiến rất bất ngờ, trời cao đến tột cùng an bài cho con đường ra sao đây?


      Ti Mộ Hàm đứng lên , “ đất lạnh, đứng lên .”


      Thục Thanh nghe vậy, tuy rằng kinh ngạc, thế nhưng vẫn thở phào nhõm, vội vã đỡ Thục Vũ Chi dậy, “Công tử.”


      “Sắc trời còn sớm, ngươi dùng bữa tối chưa?” Ti Mộ Hàm thấp giọng hỏi.


      Thục Vũ Chi nhìn nàng chút, “Chương quản gia mới cho người đưa vào.”


      Ti Mộ Hàm gật đầu : “Vậy tốt.”


      Trong phòng, bầu khí tựa hồ trong nháy mắt yên tĩnh lại.


      Thục Thanh thấy thế, trong lòng vừa rối vừa vội, công tử tiến vào Thập Lục hoàng nữ phủ, mà Thập Lục hoàng nữ này cũng giống như đồn đại, dễ hầu hạ như vậy, nếu công tử thể được tâm nàng, vừa có con của mình để có thể dựa vào, tương lai…


      tới bên người công tử, giọng nhắc nhở: “Công tử…”


      Thục Vũ Chi tự nhiên ràng ý của , liền đối với Ti Mộ Hàm : “Điện hạ, thời điểm còn sớm, Nô thị hầu hạ ngài nghỉ ngơi.”


      Ti Mộ Hàm thiêu mi, tinh tế liếc nhìn nam tử trước mắt, dáng vẻ văn nhược thanh tú, khí chất đoan nhã, là hình tượng công tử điển hình trong thế giới này, chỉ là sắc mặt tốt lắm, quá mức trắng xám, nàng nhíu nhíu mày lại, hỏi: “Sắc mặt của ngươi tốt lắm, khỏe sao?”


      Thục Vũ Chi nghe vậy, mặt mũi tái nhợt lại ít mấy phần huyết sắc, “Nô thị có chuyện gì.”


      Ti Mộ Hàm híp híp mắt, “Sau này ở trước mặt bản điện tự xưng tên liền có thể.”


      “Dạ.” Thục Vũ Chi cũng từ chối.


      Thục Thanh thấy hai người bình thản có gì khác lạ, càng nóng ruột lo lắng, liền để ý thân phận của mình, bắt đầu : “Điện hạ, thời điểm còn sớm!”


      Ti Mộ Hàm tựa như cười mà cười, liếc mắt nhìn .


      Thục Thanh nhất thời rùng mình cái, “Điện hạ…”


      “Cha nuôi, ngươi lui ra .” Thục Vũ Chi ôn hòa .


      Thục Thanh liếc mắt nhìn công tử nhà mình, lại do dự lúc, mới xoay người lui ra.


      Ti Mộ Hàm hỏi: “Ngươi tựa hồ rất quan tâm người cha nuôi này?”


      “Cha đẻ Vũ Chi mất sớm, những năm này đều là cha nuôi ở bên chăm sóc Vũ Chi.” Thục Vũ Chi nghiêm mặt , “Nếu cha nuôi có nơi nào mạo phạm điện hạ, kính xin điện hạ tha tội.”


      Ti Mộ Hàm mím môi nở nụ cười, “Bản điện tuy rằng thể làm đến trăm phần trăm dung túng, thế nhưng cũng phải người mọn.”


      “Tạ điện hạ.” Thục Vũ Chi thi lễ cái, .


      Ti Mộ Hàm lên trước, nắm bàn tay lạnh như băng của lên, thấp giọng : “Màn đêm thăm thẳm, chúng ta an giấc .”


      Thục Vũ Chi thân thể căng thẳng, sau đó gật gật đầu.


      Đại hồng hỉ trướng hạ xuống, hai người song song nằm giường, lẳng lặng, kèm với ánh nến thỉnh thoảng tạo ra thanh tí tách, càng làm căn phòng thêm tĩnh lặng.


      Thục Vũ Chi lúc này mới chính thức cảm thấy, lập gia đình, gả cho nữ tử xa lạ, nữ tử này cùng đều thân bất do kỷ.


      Bỗng nhiên nghe được người bên người khẽ thở dài cái, tiếng thở dài kia, đặc biệt bi thương cùng quạnh, giống như trong lòng , chỉ là, còn chưa kịp thương cảm, nữ tử bên người thế nhưng che ở người .


      Ti Mộ Hàm cúi đầu nhìn chăm chú nam tử bên người, nghẹ giọng hỏi: “Ngươi có người thích ?”


      “A?” Thục Vũ Chi kinh ngạc lên tiếng, nàng vì sao vào lúc này hỏi vấn đề thế này? Thế nhưng rất nhanh, liền phục hồi tinh thần lại, lập tức lắc đầu, bờ môi tái nhợt : “Ta có!”


      Ti Mộ Hàm trầm ngâm hồi.


      Thục Vũ Chi thấy thế, trong lòng có chút lo lắng, cũng có chút tức giận, tựa hồ tự tôn của bị nhục nhã, lớn tiếng quát: “Ta có!”


      Ti Mộ Hàm thấy phản ứng của , khẽ mỉm cười, “Ta từng thích nam tử… Nhưng ruồng bỏ ta.”


      Thục Vũ Chi lập tức sững sờ, đây chính là lý do nàng bi thương, quạnh?


      “Ta lúc này cho ngươi chuyện này, cũng phải là muốn làm nhục ngươi.” Ti Mộ Hàm thấp giọng , “Ta biết ngươi cảm thấy oan ức, nhưng việc đến nước này, chúng ta chỉ có tiếp nhận.”
      Thục Vũ Chi vẻ mặt có chút dại ra.


      “Vũ Chi.” Ti Mộ Hàm chậm rãi , “Ngươi nếu đồng ý, ta đem hết toàn lực, hộ ngươi đời bình an.”


      Thục Vũ Chi bỗng nhiên ràng tâm ý của nàng, nàng đem quá khứ của nàng cho biết. Là có lòng muốn cùng sống hết đời sao? Nữ tử này dùng phương thức trực tiếp nhất lại tàn nhẫn nhất cho biết thực, bây giờ cũng dùng phương pháp thẳng thắn nhất cho hứa hẹn, vẻ mặt hoảng hốt hồi, sau đó nụ cười mặt chậm rãi tỏa ra, : “Tạ điện hạ.”


      Ti Mộ Hàm giơ tay khẽ vuốt gò má của , sau đó cúi đầu, từng cái hôn mềm mà cẩn thận rơi mặt , thanh bất đắc dĩ mà xoắn xuýt, “Kỳ thực có chuyện ta vẫn muốn cho ngươi…”


      Thục Vũ Chi lại là sững sờ, nàng còn có chuyện gì cho ?


      Ti Mộ Hàm biểu có chút khó chịu, “Ngươi cũng biết, bản điện đây là lần thứ nhất kết hôn, cho nên… Khụ khụ, bản điện cơ bản biết nên…”


      biết cái gì? Thục Vũ Chi trong lúc nhất thời chưa hiểu , thế nhưng sau khi nhìn thấy biểu của nàng, lập tức hiểu ra, nhịn được thấp giọng cười ra tiếng, cả người căng thẳng vào đúng lúc này cũng mềm nhũng, “Vũ Chi chính là Sơ thị của điện hạ, cho nên điện hạ… Yên tâm…” Dứt lời, gương mặt tái nhợt dần dần nhiễm ửng đỏ, bên tai bắt đầu nóng lên.


      Ti Mộ Hàm khẽ mỉm cười, cúi đầu ở bên môi nỉ non, “Vậy bản điện liền làm phiền Vũ Chi.”


      Sa trướng phủ xuống, khí tức triền miên dần dần lan tràn…

      ------------------

      Chương 41 _ Dạ thị quân

      Edit: Sally

      Tuyết phủ – Thư phòng



      Tuyết Nghiễn đứng ngồi yên mà nhìn Tuyết Thiên Tỉnh, “Mẫu thân, hay là ta nhìn Tịch Nhi .” Hôm nay chính là ngày Sơ thị Thập Lục hoàng nữ vào phủ, hạ nhân hồi báo, Tịch Nhi cả ngày cũng chưa từng ăn qua cái gì.


      cho !” Tuyết Thiên Tỉnh tàn khốc .


      “Mẫu thân, lần này Tịch Nhi tuy tùy hứng chút.” Tuyết Nghiễn thở dài , “Nhưng bệ hạ phải truy cứu sao?” Bên ngoài truyền lưu chuyện ‘Thủy gia công tử chính là ứng cử viên bệ hạ khâm định Phượng hậu tương lai’, nàng ngay từ đầu liền biết, chỉ là ngờ tới, tin đồn này cư nhiên là do đệ đệ tự mình truyền ra.


      Tuyết Thiên Tỉnh sầu lo : “Bệ hạ nếu hạ ý chỉ trừng phạt, ta có lẽ còn có thể an tâm chút!” Nhưng nàng chưa từng chỉ trích dù chỉ câu, ngược lại xem như cái gì cũng chưa từng phát sinh.
      Nhưng nếu xem cái gì cũng chưa phát sinh, hà tất phái người tới đây chuyến?


      “Mẫu thân ý tứ là?” Tuyết Nghiễn vẻ mặt dần dần trở nên nghiêm nghị.


      Tuyết Thiên Tỉnh thở dài, “Ngươi cũng biết, năm đó bệ hạ vì sao đem ta phong làm đế sư?”


      Tuyết Nghiễn sững sờ.


      “Ta cũng chỉ lớn hơn bệ hạ vài tuổi, nhưng bệ hạ lại bỏ qua bản thân người đức cao vọng trọng, cố ý lập ta làm đế sư.” Tuyết Thiên Tỉnh nghiêm mặt , “Cũng phải là bởi vì học thức làm sao, mà bởi vì, cùng người đa mưu túc trí đọ sức, bằng đem người cùng mình tương đương, đẩy người kia tới vị trí cao người người mơ ước, như vậy chỉ có thêm cố vấn, cũng có thể khống chế trong tay.”


      Tuyết Nghiễn vẻ mặt biến đổi, “Mẫu thân là , bệ hạ nàng đề phòng chúng ta?”


      “Nàng là bệ hạ, người trong thiên hạ nàng đều đề phòng.” Tuyết Thiên Tỉnh đối với cái này cũng quá sầu lo, “Cho nên những năm này, ta chỉ để ngươi vào Hàn Lâm viện nhậm chức, tùy ý Khuynh nhi lưu lạc giang hồ.” Mà chính mình, cũng dần dần tìm cách rút lui khỏi triều đình, chính vì cho Tuyết phủ trở thành cái gai trong lòng bệ hạ.


      Tuyết Nghiễn lo lắng : “Mẫu thân, bệ hạ muốn xử trí Tịch Nhi như thế nào?” Nếu như bệ hạ như mẫu thân , kia Tịch Nhi lần này giả truyền thánh chỉ, sao lại cứ như vậy mà quên ?


      Tuyết Thiên Tỉnh nhìn nữ nhi, nhưng chỉ ra bốn chữ: “Quân tâm khó dò.”


      “Mẫu thân…” Tuyết Nghiễn kinh ngạc, trong lòng của nàng, mẫu thân luôn luôn thong dong bình tĩnh, bất luận đối mặt bất cứ chuyện gì, cũng chưa từng lộ ra bất kỳ chuyện xác định.


      Tuyết Thiên Tỉnh thở dài, “Ta khi lớn tuổi mới có nhi tử, phụ thân ngươi lại mất sớm, cho nên đối với Tịch Nhi đều dung túng cưng chiều, đến nỗi đem dưỡng thành tính tình như bây giờ, coi trời bằng vung, chung quy là mẫu thân ta làm hết trách nhiệm.”


      “Mẫu thân nên tự trách.” Tuyết Nghiễn , “Nữ nhi thân làm trưởng tỷ cũng có lỗi, mẫu thân, bằng liền thành toàn tâm nguyện Tịch Nhi , để gả cho Thập Lục hoàng nữ , chờ lập gia đình, tính tình của liền trưởng thành.”


      Tuyết Thiên Tỉnh trầm mặc hồi lâu, mới : “Chờ năm sau, ta hướng bệ hạ thỉnh chỉ tứ hôn, còn khoảng thời gian này, ngươi để chính phu của ngươi xem kỹ, nên để ra ngoài gây , còn nữa, dự định của ta cũng cần cho , đứa này, phải nên thụ giáo huấn!” (Sally: Vì câu này mà ấy làm ra việc còn chấn động hơn a)


      Tuyết Nghiễn mỉm cười gật đầu, “Nữ nhi biết.”


      ***
      Hoàng cung – Đoàn Tụ điện


      “Gia?” Dạ thị quân thân bạch y đứng trước cửa sổ, nhìn chăm chú tuyết lớn bay tán loạn ngoài cửa sổ, nghiền ngẫm trong miệng chữ.


      Phía sau , quỳ hắc y nam tử che mặt.


      “Chương Thiện (quản gia của TMH) muốn thuộc hạ bẩm báo chủ nhân, đây là lần cuối cùng nàng làm theo ý của chủ tử.”


      Dạ thị quân xoay người, khuôn mặt an hòa, năm tháng tựa hồ vẫn lưu lại nhiều dấu vết mặt của , “Ta biết rồi, ngươi xuống .”


      “Dạ.”


      Dạ thị quân xoay người đóng cửa sổ, sau đó chậm rãi hướng về phòng ngủ mà .


      Trong phòng ngủ, Tuyên Vũ đế chỉ mặc thân nội sam nằm giường, dựa vào đệm, trong tay cầm quyển sách, nhưng lại cúi đầu trầm tư.


      “Bệ hạ.” Dạ thị quân tiến lên khẽ gọi.


      Tuyên Vũ đế ngẩng đầu, ánh mắt thâm trầm như biển.


      “Điện hạ tựa hồ đối với Thục Vũ Chi ấn tượng tệ.” Dạ thị quân ngồi bên người nàng, giúp nàng kéo áo ngủ bằng gấm người, bên thấp giọng .


      Tuyên Vũ đế gì, chỉ híp híp mắt.


      Dạ thị quân ngẩng đầu nhìn đối diện, “Thần thị có câu biết có nên hay ?”


      “Ngươi .” Tuyên Vũ đế thả buông sách trong tay xuống, nhắm mắt dưỡng thần.


      Dạ thị quân : “Thần thị biết được ý tứ bệ hạ đem Thục gia thứ trưởng tử ban tặng Thập Lục điện hạ, chỉ là… Nếu Đức quý quân biết được chuyện của đại hoàng tử, sợ là oán Thập Lục điện hạ.”


      Năm đó nàng (Tuyên Vũ đế) đối với việc đại hoàng tử khó sinh mà chết ngoảnh mặt làm ngơ, phải là muốn lưu lại Thẩm gia đến mài giũa nữ nhi sao, nhưng nếu Đức quý quân biết được việc này, tất nhiên đối với bệ hạ sinh oán, thậm chí liên lụy Thập Lục hoàng nữ.


      “Oán?” Tuyên Vũ đế chậm rãi mở mắt, ánh mắt tự băng tuyết.


      Dạ thị quân trong lòng run lên, “Bệ hạ, Đức quý quân phải Hòa Dụ Phượng, càng phải Uẩn Quân, nếu xảy ra vấn đề rồi, điện hạ (Ti Mộ Hàm) rất thương tâm.”


      Tuyên Vũ đế tay bắt cằm của , sắc mặt thâm trầm đáng sợ, “Như vậy chuyện thứ nhất nàng cần học chính là có tâm!” Dứt lời, buông lỏng tay ra, xốc áo ngủ bằng gấm lên đứng dậy gọi cung thị, thay y phục ly khai.


      Dạ thị quân quỳ mặt đất, cho đến khi đám người mênh mông cuồn cuộn xa Đoàn Tụ điện, mới đứng lên, chỉ là lúc này chân của mềm nhũng, chỉ hơi dùng sức, cả người liền té xuống đất.


      “Chủ nhân!” Cung thị thiếp thân Mạc Y bên người vội vàng tiến lên đỡ , “Chủ nhân, ngươi sao chứ?”


      Dạ thị quân được nâng đứng lên, “Bổn cung có chuyện gì.”


      “Chủ nhân…” Mạc Y bên đem đỡ lên giường, ngồi xuống, bên lo âu hỏi: “Bệ hạ vì sao tức giận?” Bệ hạ khoảng thời gian này hai ba ngày lại tới Đoàn Tụ điện, bây giờ làm sao đột nhiên tức giận mà ?


      Dạ thị quân cười nhạt, “ có chuyện gì.”


      “Nhưng mà…” Mạc Y vẫn như cũ yên lòng.


      “Ngươi lui ra .” Dạ thị quân dương tay .


      Mạc Y do dự chút, “… Dạ.”


      Dạ thị quân nhặt thư tịch vừa mới bị nàng nắm trong tay ở bên cạnh lên, lại phát quyển ‘địa phương du ký’, sửng sốt chút, lập tức cười khổ tiếng, theo nữ nhân này hơn ba mươi năm, nhưng chung quy vẫn thăm dò được tâm nàng, “Bệ hạ, ngài đều thể làm được, làm sao có thể cưỡng cầu nữ nhi (Ti Mộ Hàm) của ngài có thể làm được…”


      Biết ràng Thục gia thứ trưởng tử kia cùng nữ tử Thẩm gia có quan hệ, nhưng vẫn lựa chọn đem cho Thập Lục hoàng nữ, phải là muốn mâu thuẫn nàng cùng Thẩm gia trở nên gay gắt hay sao?


      Năm đó đối với cái chết của đại hoàng tử ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ vì Thập Lục hoàng nữ mà lưu lại thử thách kế tiếp, càng vì nàng lưu lại sát chiêu trí mạng.


      Nếu là Thập Lục hoàng nữ ứng phó được Thẩm gia, chỉ cần đem nguyên nhân cái chết năm đó của đại hoàng tử vạch trần, Thẩm gia kia chính là tội diệt môn.


      ràng ái nữ tình thâm, lại muốn cho nữ nhi mình học vô tâm? Bản thân nàng cũng thể làm được, hà tất cầu nữ nhi mình có thể làm được?
      Last edited: 1/7/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :