1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ hoàng hậu cung 3000 - Văn Uyển Thư Lan(55)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 31 _ Ta phải ân nhân




      Edit: Sally





      Thập Tam hoàng nữ phủ.



      Thập Tam chính quân cùng nô thị chuẩn bị ngủ, lại nghe tiểu thị hồi môn của mình _ Nguyên Nhi vội vội vàng vàng tới, vẻ mặt căng thẳng, liền hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”



      Nguyên Nhi căm giận : “Chủ nhân, điện hạ dẫn theo kỹ tử hồi phủ!”



      Đới chính quân nhíu nhíu mày, “Kỹ tử?” Trước kia điện hạ tuy cũng tới lui thanh lâu tửu quán cùng kỹ tử có chút qua lại, thế nhưng đem người mang về trong phủ là chuyện chưa bao giờ có, “Ngươi có nhìn ràng?”



      “Nô thị xem ràng ràng! Bây giờ điện hạ cùng kỹ tử thấp hèn kia ở trong Khách Uyển!” Nguyên Nhi cả giận .



      Đới Chính quân quát khẽ : “Nếu điện hạ đem người dẫn trở về, vậy sau này chính là người điện hạ, những từ kia cho lại dùng, biết ?“



      Nguyên Nhi kinh ngạc : “Chủ nhân, này làm sao có thể?” Chủ nhân chính là Thập Tam chính quân, làm sao có thể cùng kỹ tử cùng hầu hạ điện hạ?



      “Câm miệng!” Đới chính quân sầm mặt lại, “Ngươi nếu lại vô lễ, dù là ta cũng giữ được ngươi!”



      “Chủ nhân đừng tức giận.” Cha nuôi của Đới chính quân _ Đới Lâm khuyên nhủ, “Nguyên Nhi xuống trước .”



      Nguyên Nhi thể làm gì khác hơn, đầy mặt oan ức lui ra.



      “Cha nuôi cũng muốn khuyên ta?” Đới chính quân nhìn .



      Đới Lâm cười, bên hầu hạ đổi áo ngủ, vừa : “Chủ nhân trưởng thành, phải hài tử chưa xuất giá trước kia.”



      Đới chính quân nằm lên giường, “Ta hà tất vì kỹ tử mà cùng nàng sinh khí (tức giận)?”



      “Chủ nhân trong lòng vẫn thoải mái sao?” Đới Lâm hỏi.



      Đới chính quân cười khổ tiếng: “ đời này có nam tử nào nhìn thấy thê chủ mang nam tử khác trở về, trong lòng có thể thoải mái?”



      Đới Lâm nhíu mày: “Hoặc do điện hạ có dụng ý khác.”



      Đới chính quân suy nghĩ chút, “Cha nuôi ngược lại cũng có mấy phần đạo lý, điện hạ trong ngày thường tuy rằng thích phong hoa tuyết nguyệt, nhưng cũng phải người đúng mực.”



      “Chủ nhân có muốn Nô thị thăm dò?” Đới Lâm .



      Đới chính quân lắc đầu cái: “ cần, nếu điện hạ biết, e sợ tạo ra hiểu lầm cần thiết.” Dừng chút, tiếp tục : “Hơn nữa, những năm này, điện hạ đối với ta cũng xem như tốt, mặc dù nàng coi trọng kỹ tử kia, muốn cho danh phận dưỡng trong phủ, cũng phải thể.”



      Chỉ là, nàng vì sao trước đó chưa từng thông báo đây?



      Trước nay, nàng muốn nạp thị nhân đều cho trước tiên, đạt được chấp thuận mới làm, làm sao lần này vội vàng như vậy?



      Lẽ nào phải để cha nuôi thăm dò?



      Nhưng ý niệm này chỉ là cái thoáng qua mà thôi.



      xuất thân thấp hèn, mẫu thân chỉ là tiểu quan, chưa bao giờ nghĩ có thể gả vào Thập Tam hoàng nữ phủ làm chính quân.



      Những năm này, thê chủ của tuy rằng chưa từng đối với nhu tình mật ý, thế nhưng vẫn có kính trọng, cũng chân tâm đối với , cho dù những năm này chỉ sinh môt nhi tử, sau cũng sinh được thêm hài tử nào nữa, nhưng nàng chưa từng bạc đãi , hơn nữa còn để giáo dưỡng nữ nhi do Trắc quân, Thị quân sở sinh, lấy hành động thực tế ổn định địa vị của trong phủ.



      nên thấy đủ.



      Đới Lâm : “Thế nhưng điện hạ thân phận cao quý, nếu nạp kỹ tử, e sợ lôi kéo người ta chê trách.”



      Đới chính quân để ý lắm, cười : “Cha nuôi lo xa rồi.” Trầm ngâm chốc lát, tiếp tục : “Ngươi có biết những năm này ta thể sinh nữ nhi nhưng Minh quý quân cùng bệ hạ cũng chưa từng có câu chỉ trích là tại sao ?”



      Đới Lâm thùy mắt thấp giọng : “Ý của chủ tử là…”



      “Nguyên nhân này cùng nguyên nhân lúc trước bệ hạ đem ta ban cho điện hạ làm chính quân là như nhau.” Đới chính quân mỉm cười : “Bệ hạ trọng dụng điện hạ, càng đem vị trí thái nữ cho điện hạ, cho nên, có sinh nữ nhi hay đều quan trọng.”



      Đới Lâm : “Nhưng điện hạ chung quy là nữ nhi của bệ hạ a!”



      Đới chính quân : “Chính bởi vì điện hạ là nữ nhi của bệ hạ, cho nên những năm này bệ hạ mới hậu đãi điện hạ như vậy, nhưng chỉ cần trong cơ thể điện hạ còn chảy dòng máu Nam Chiếu quốc, bệ hạ liền thể trọng dụng điện hạ.”



      Đới Lâm thở dài, “Chủ nhân cũng đúng.”



      “Kỳ thực như vậy cũng tốt.” Đới chính quân , “Nếu như bệ hạ có ý định trọng dụng điện hạ, chỉ sợ Thập Tam chính quân ta mặc dù chết, cũng thể ngồi chắc vị trí này.”



      lo lắng duy nhất chính là, dù rời xa tranh đấu triều đình, vẫn như cũ thể chỉ lo thân mình.

      Đới Lâm hiểu , “Chủ nhân sai, như vậy cũng tốt.” Nếu như điện hạ đăng địa vị cao, kia, lấy xuất thân của chủ nhân thể trở thành hậu cung chi chủ, nhưng gia pháp Đại Chu hoàng thất là sau khi Thái nữ đăng ngôi, nếu như có chính quân mới có thể lập trắc quân còn lại, đến lúc đó, chủ nhân liền chỉ có con đường chết!




      Khách Uyển – Lan Các



      Ti Mộ Tuyền ngồi ngay ngắn nhìn nam tử quạnh quẽ trước mắt, “Đêm nay oan ức công tử phải ở tạm nơi này.”



      Cẩm công tử hai gối quỳ xuống, “Cẩm tạ ân cứu mạng của Thập Tam điện hạ.”



      “Ân cứu mạng?” Ti Mộ Tuyền cười, lắc đầu : “Ngươi sai rồi, người cứu ngươi cũng phải là bản điện.”



      Cẩm công tử bỗng nhiên ngẩng đầu: “Điện hạ lời ấy là ý gì?”



      Ti Mộ Tuyền suy nghĩ chút, : “Bản điện là được người ủy thác, cứu ngươi chính là Thập Lục hoàng muội của bản điện.”



      Cẩm công tử mặt đầy kinh ngạc: “Điện hạ cái gì?”



      Cứu chính là Thập Lục hoàng nữ?



      Nhưng người kia đối với chê cười, mỗi chữ đều ngậm lấy khinh bỉ cùng xem thường, như thế nào cứu đây?



      biết Ninh vương cùng Cửu hoàng nữ tranh cướp , cũng chỉ vì đem xem là vật phẩm mà thôi, mặc kệ cuối cùng đến tay người nào, kết quả cũng chỉ có _ chết.



      Thừa lúc người kia đề nghị để tới chọn, chọn nàng!



      Đây là vì bảo vệ tính mạng chính mình mà làm cuộc đánh cá, càng vì thái độ của nàng đối kỹ tử mà phẫn nộ, nghĩ tới người kia lại còn thấp hèn xứng với nàng!



      Nhưng hôm nay, Thập Tam hoàng nữ tại sao lại người cứu chính là nàng?



      Nàng muốn cứu , vì sao phải tìm người khác đứng ra thay?



      “Có số việc, Thập Lục hoàng muội tiện đứng ra, cho nên mới mời ta giúp việc này.” Ti Mộ Tuyền giải thích, “Thế nhưng người cứu ngươi xác thực là nàng.”



      Cẩm công tử hỏi: “Nàng tại sao phải cứu ta?”



      Ti Mộ Tuyền sững sờ, nghi ngờ nhìn , “Ngươi cùng Thập Lục hoàng muội quen biết?”



      Cẩm công tử lắc đầu: “Ta cùng nàng chưa từng gặp.”



      Ti Mộ Tuyền trầm tư : “ sao?” Thập Lục hoàng muội lúc hướng nàng cầu cứu, nàng kinh ngạc ngớt, dù sao nàng cùng nàng ấy cũng có bao nhiêu giao tình, có điều nếu nàng ấy ra, nàng cũng tiện cự tuyệt, lúc đó nàng còn tưởng rằng Cẩm công tử này là Lam Nhan tri kỷ của nàng ấy? nghĩ tới bọn họ cư nhiên quen biết?



      Cẩm công tử đứng lên nghiêm nghị : “Thỉnh Thập Tam điện hạ đem Cẩm đưa đến phủ của Thập Lục điện hạ, Cẩm muốn đích thân cảm tạ nàng.”



      Ti Mộ Tuyền nghĩ chút, lắc đầu : “Cẩm công tử, nàng nếu tiện đứng ra cứu ngươi, bây giờ ngươi cũng tiện vào.”



      Cẩm công tử , “Vì sao?”



      “Cẩm công tử, có số việc ngươi biết vẫn tốt hơn.” Ti Mộ Tuyền đứng lên, nghiêm mặt : “Bản điện an bài xong, ngày mai cho người đưa ngươi rời kinh hồi hương.”



      Cẩm công tử sắc mặt rùng mình, “Cẩm tuy thấp hèn, thế nhưng vẫn biết có ân tất báo!”



      Ti Mộ Tuyền trầm mâu, “Cẩm công tử, ngươi nếu muốn báo đáp Thập Lục hoàng muội, tốt nhất chiếu bản điện an bài mà rời .”



      Cẩm công tử nhíu mày, trầm tư hồi lâu, cuối cùng cắn răng kiên quyết : “ như vậy, Thỉnh thập Tam điện hạ nhắn dùm Thập Lục điện hạ, ân đức của nàng Cẩm ghi nhớ trong lòng, tương lai nhất định báo đáp!”



      Ti Mộ Tuyền cười : “Ngươi yên tâm, bản điện nhất định chuyển cáo.”

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 32 _ Hi vọng phá




      Edit: Sally





      Thục gia – Vũ các



      Thục Thanh thấy chủ nhân của mình chỉ ăn mặc thân áo đơn mỏng đứng bên cửa sổ, vội vã cầm cái áo khoác dày tiến lên phủ thêm cho , “Công tử, trời lạnh, người tại sao quý chính mình như thế…” Còn chưa có xong, cũng nghẹn ngào lên.



      Thục Vũ Chi xoay người lại, mặt tái nhợt xuất ra nụ cười nhạt, “Cha nuôi, ta có chuyện gì.”



      Thục Thanh thấy miễn cưỡng vui cười, tâm thương dứt, “Công tử…” Chỉ là khi chuyên lại nhìn thấy trong tay cầm ngọc tiêu, nhất thời ngừng lại, “Công tử, đây là…”



      Thục Vũ Chi sững sờ, liền vội vàng xoay người bước nhanh tới trước giường, đem ngọc tiêu thả lại trong hộp gỗ.



      “Công tử, đây là ngọc tiêu Thẩm tiểu thư đưa công tử sao?” Thục Thanh hai mắt sáng lên, “Đúng rồi, công tử, chúng ta có thể tìm Thẩm tiểu thư, nàng nhất định có biện pháp cứu công tử!”



      Thục Vũ Chi nghe vậy, sắc mặt lại trắng xám mấy phần, vội vã ngăn lời của lại: “Cha nuôi cần nữa!”



      “Tại sao?” Thục Thanh hiểu, “Nô thị nhìn ra, Thẩm tiểu thư đối với công tử có ý định…”



      “Câm miệng!” Thục Vũ Chi thần sắc nghiêm túc, “Cha nuôi, thánh chỉ hạ, ngay cả mẫu thân cũng có cách nào, nàng làm sao có biện pháp? Mặc dù nàng có thể làm bệ hạ thu hồi ý chỉ, ta cùng nàng cũng tuyệt đối thể cùng nhau!”



      Thục Thanh hiểu kêu lên: “Tại sao?” Đây là hi vọng duy nhất của công tử! Cho dù công tử là con thứ, thể trở thành chính phu của Thẩm tiểu thư, thế nhưng dù sao cũng hơn làm Sơ thị của Thập Lục hoàng nữ!



      Thục Vũ Chi trầm mặc lát mới : “Nàng là nữ nhi Trấn Sa Đại tướng quân, ta là con thứ Hữu tướng, cho dù nàng để ý danh tiếng ta khắc thê, bệ hạ cũng thể ngồi nhìn Thục gia cùng Thẩm gia thông gia!” Đặc biệt ở thời khắc căng thẳng, vị trí thái nữ bỏ trống.



      Thục Thanh ngẩn người, “Đây chính là nguyên nhân Thẩm tiểu thư nhiều năm trước cùng gia chủ cầu hôn sao?”



      Thục Vũ Chi cười nhạt: “Cha nuôi, ta cùng nàng vốn có gì.”



      Thục Vũ Chi thấy hi vọng duy nhất phá diệt, khổ sở quỳ mặt đất, “Công tử, là Nô thị vô dụng, là Nô thị vô dụng…”



      “Cha nuôi…” Thục Vũ Chi khó khăn duy trì mỉm cười, vội vã nâng dậy, “Ta có chuyện gì, phải là thể sinh con sao? Lại phải đại gì, ngươi coi như ta xuất gia là được.” Đúng vậy, coi như là xuất gia, phải cũng thể có hài tử sao? quan hệ, liên quan, Thục Vũ Chi, ngươi liên quan!



      “Công tử…” Thục Thanh khóc càng thêm lợi hại, chủ nhân tốt như vậy, làm sao phải gánh chịu những thứ này chứ? Lâm chủ nhân trời có linh cũng thể nhắm mắt a!



      Ông trời a, ngươi tại sao có thể đối với công tử như vậy?



      Thục Vũ Chi run run rẩy rẩy đứng dậy đem đỡ lên, “Cha nuôi, ngươi nên khóc.”



      “Công tử…” Thục Thanh vẫn khóc thành tiếng.



      “Ôi, nơi này là làm sao? Khóc sướt mướt như vậy?” Bỗng nhiên, thanh chanh chua từ ngoài cửa truyền vào.



      Thục Thanh lập tức lau sạch nước mắt, chặn trước mặt công tử, thấy Thục chính phu chậm rãi vào, mặt lạnh lùng.



      “Vũ Chi gặp qua chủ phu.” Thục Vũ Chi vòng qua thân cha nuôi, tiến lên hành lễ .



      Thục chính phu cười lạnh : “ dám, ngươi là Sơ thị tương lai của Thập Lục hoàng nữ, cũng coi như là người hoàng gia, ta làm sao dám thụ lễ của ngươi!”



      Thục Vũ Chi cúi đầu : “Chủ phu chính là trưởng bối của Vũ Chi, Vũ Chi bất kể thân phận gì cũng phải hành lễ.”



      Thục chính phu cảm kích, cười lạnh : “Lễ của ngươi ta cũng dám tiếp!”



      Thục Thanh hận thể ngụm cắn chết người phá huỷ công tử trước mắt này.



      Thục Vũ Chi ngẩng đầu lên : “ biết cha tìm đến Vũ Chi có gì phân phó?”



      Thục chính phu trầm nhìn , chưa mở miệng liền bị người cướp đoạt trước.



      Lục nhi nâng hộp lễ tiến lên, hành lễ : “Nô thị Lục nhi gặp qua Thục đại công tử.”



      Thục chính phu bụng đầy thích, Tuyết Noãn Tịch hại Dung nhi té xỉu, bây giờ tiểu thị của lại nhìn vào mắt như vậy, quả thực chủ nào tớ đó! Nếu như phải Tuyết gia còn có vị đế sư kia, hôm nay tuyệt đối bỏ qua! Nhưng trong lòng kìm nén hơi, thực thở cũng thuận, lạnh lùng nhìn Thục Vũ Chi, cười nhạo : “Bản lãnh của ngươi , cư nhiên nịnh bợ người Tuyết gia!”



      Thục Vũ Chi để ý đến , kinh ngạc nhìn người trước mắt: “Ngươi là… tiểu thị thiếp thân của Tuyết công tử?”



      “Đúng vậy.” Lục nhi , “Công tử nhà ta thấy Thục đại công tử sắc mặt được tốt, cố ý để Nô thị đem nhân sâm ngàn năm này đưa cho công tử bồi bổ thân thể.” Dứt lời, đem hộp gỗ mở ra, mùi nhân sâm thơm ngát lan ra bốn phía.



      Thục Vũ Chi kinh ngạc, “Tuyết công tử đưa ta nhân sâm ngàn năm?”



      Thục chính phu cũng sửng sốt, nhân sâm ngàn năm? Cư nhiên là nhân sâm ngàn năm? Tiện nhân này thời điểm nào cùng công tử Tuyết gia thân thiết như vậy?



      Lục nhi thầm liếc Thục chính phu cái, nghiêm mặt : “Đúng vậy, công tử nhà ta , nhân sâm ngàn năm này là do bệ hạ ngự ban cho gia chủ nhà ta, sau đó gia chủ chuyển giao cho công tử, có điều công tử thân thể vẫn rất tốt, cho nên cần, nay công tử cùng Thục đại công tử vừa gặp thân, lại thấy Thục đại công tử sắc mặt được tốt, cho nên cố ý để Nô thị lấy đưa tới cho công tử bù thân thể.”



      “Chuyện này…” Thục Vũ Chi lâu mới phục hồi tinh thần lại, “Đa tạ Tuyết công tử hảo ý, thế nhưng vật quý trọng như thế…”



      Lục nhi ngắt lời , “Công tử nhà ta , nếu như Thục đại công tử chịu thu, chính là nể mặt .”



      Thục Vũ Chi cứng lại, trầm mặc chốc lát, “Nếu Tuyết công tử quan tâm Vũ chi như vậy, Vũ Chi liền nhận lấy, cha nuôi.”



      Thục Thanh đáp tiếng, lập tức tiến lên tiếp nhận, động tác kia tựa hồ lo lắng bị người cướp .

      Công tử bây giờ thân thể tốt, vừa vặn phù hợp dùng!



      Thục chính phu cũng nheo mắt lại, Dung nhi thân thể hư nhược, nếu đem nhân sâm này cho Dung nhi bù thân thể, tất nhiên giúp mau mau tốt lên, lạnh lùng liếc Thục Vũ Chi chút, lúc này quyết định chủ ý, chờ lúc liền đem nhân sâm lấy !



      Thục Vũ Chi mỉm cười : “Thỉnh thay ta tạ Tuyết công tử.”



      Lục nhi trả lời: “Nô thị xin nghe Thục đại công tử dặn dò.” Ngừng chút, tiếp tục : “Công tử nhà ta còn có câu muốn Nô thị chuyển cáo Thục đại công tử.”



      Thục Vũ Chi : “Mời .”



      Lục nhi nghiêm túc : “Công tử nhà ta , nhân sâm này là đưa cho Thục đại công tử dùng bồi bổ thân thể, cho nên chỉ có thể do Thục đại công tử sử dụng, nếu có người dám cướp đến dùng, kia chính là tư dùng đồ ngự tứ (đồ do vua ban), công tử nhà ta quyết định tha tặc nhân kia!”

      Thục gia chính phu thiếu chút nữa vì tức giận thở được mà chết, giỏi cho Tuyết Noãn Tịch ngươi, hại con trai của còn chưa tính, bây giờ cố ý đem lời này cho nghe? Cũng chỉ là nhánh nhân sâm mà thôi, chẳng lẽ Thục gia có?



      Thục Vũ Chi kinh ngạc, thầm nhìn Thục chính phu chút, biết trả lời như thế nào mới tốt.



      Thục Thanh nhanh chóng liền đồng ý, “Lục tiểu ca yên tâm, ta nhất định tự mình nấu thuốc nhìn công tử uống vào!”



      Thục Vũ Chi thở dài, “Vũ Chi vâng theo Tuyết công tử dặn dò.”



      Lục nhi lại thi lễ cái, “Vậy Nô thị liền cáo lui trước, làm phiền Thục chủ phu đưa Nô thị ra ngoài.”



      Thục chính phu bỗng nhiên đứng lên, gương mặt biến hình, hạ nhân thấp hèn lại muốn đưa!



      “Thục chủ phu?” Lục nhi giả vờ nghi hoặc kêu lên, “Có vấn đề?”



      Thục chính phu hận thể xé Lục nhi ra, bất đắc dĩ trước đó thê chủ tự mình mở miệng muốn đem người mang tới, bây giờ nếu phát tác, chỉ sợ chọc thê chủ bất khoái! cắn chặt hàm răng: “Thỉnh —— !”



      Lục nhi cười tủm tỉm : “Cảm ơn Thục chủ phu!”



      Thục chính phu tàn nhẫn trừng Thục Vũ Chi chút mới phẩy tay áo bỏ .



      Thục Vũ Chi nhìn bọn họ rời , vừa mới xoay người, nhìn hộp lễ trong tay cha nuôi, bụng đầy nghi ngờ, Tuyết Noãn Tịch, ta đến tột cùng tại sao đối với lấy lòng?
      Winter thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 33 _ Mẹ con Thục gia




      Edit: Sally





      Thục gia – Thư phòng



      Thục Hủ Ngôn vừa về tới phủ liền tiến thẳng đến thư phòng của mẫu thân, nhưng vừa mới tới cửa liền nghe thấy thanh phẫn nộ của mẫu thân.



      Thục Lam Phong nghe quản gia hồi báo, tức giận quát lên: “Ngươi cho , nếu ngay cả nhánh nhân sâm nho cũng muốn cướp, vậy nên làm Thục gia chủ phu ở đây nữa!”



      Quản gia sợ hết hồn, vội vàng : “Kỳ thực Chủ phu cũng muốn nhánh nhân sâm kia…”



      “Hừ!” Thục Lam Phong cười nhạo : “Ngay cả người Tuyết gia đều biết, nếu lời kia, nhân sâm tất nhiên dùng người Vũ nhi!”



      Thục Hủ Ngôn nhíu nhíu mày, đạp bước mà vào, “Mẫu thân.”



      Thục Lam Phong thấy nữ nhi trở về, sắc mặt hơi nguôi, “Trở về?”



      “Vâng.” Thục Hủ Ngôn lên tiếng hỏi: “Mẫu thân, phụ thân lại làm chuyện gì chọc giận ngươi tức giận sao?” Nàng thực minh bạch ( ràng), phụ thân vì sao nhiều lần chọc cho mẫu thân tức giận như vậy?



      Thục Lam Phong hừ lạnh tiếng, “Chuyện làm còn chưa đủ sao?”



      Thục Hủ Ngôn thấp giọng : “Mẫu thân, lần này tình của Vũ đệ phụ thân tuy làm quá mức, thế nhưng chuyện thành, mẫu thân lại trách cứ phụ thân nữa cũng là chuyện vô bổ.”



      Nàng vốn muốn quản chuyện này, cũng chỉ là con thứ khắc tinh mà thôi, mặc dù phá huỷ cũng tiếc, thế nhưng nếu như chuyện này ảnh hưởng đến địa vị của phụ thân, làm nữ nhi Thục gia là nàng cũng thể mặc kệ được, phải biết, bây giờ quê nhà bên kia có mấy thứ nữ chờ mẫu thân triệu các nàng trở về.



      Có lẽ nàng nên nhắc nhở phụ thân hồi, nên quá mức chọc mẫu thân sinh khí.



      Thục Lam Phong sầm mặt lại, nhưng phát tác, người trước mắt dù sao cũng là nữ nhi duy nhất của mình, gia chủ tương lai của Thục gia, “Quản gia, ngươi kho hàng bên kia chọn chút dược liệu quý giá cho thêm vào đồ cưới của đại công tử!”



      Quản gia ngẩn người, “Vâng.”



      Thục Hủ Ngôn quá tán thành, “Mẫu thân, Vũ đệ cũng chỉ là tiến vào Thập Lục hoàng nữ phủ làm Sơ thị, nếu đồ cưới quá mức…”



      “Ta còn chưa chết, Thục gia vẫn do ta làm chủ!” Thục Lam Phong trầm giọng quát lên.



      Thục Hủ Ngôn lập tức im miệng, “Nữ nhi biết sai.”



      Thục Lam Phong phất tay : “Được rồi, quản gia, ngươi xuống trước.”



      “… Vâng.”



      Thục Hủ Ngôn cúi đầu : “Mẫu thân, nữ nhi sai rồi, mẫu thân nên tức giận hại thân thể.”



      Thục Lam Phong nâng chung trà lên, mắt lạnh nhìn nàng, tới chính , “Tình huống tối nay làm sao?”



      “Như mẫu thân dự liệu, tan rã trong vui.” Thục Hủ Ngôn thở phào nhõm, ngưng thần cặn kẽ đem tình huống tối nay lần.



      Thục Lam Phong tỉ mỉ nghe xong, “Ngươi là , Thập Tam hoàng nữ cũng dính vào ?”



      Thục Hủ Ngôn lắc lắc đầu, “Nữ nhi cùng Cửu điện hạ đều cho rằng Thập Tam hoàng nữ xuất chỉ là trùng hợp, dù sao trong ngày thường Ninh vương, Thập Lục hoàng nữ cùng Thập Tam hoàng nữ cũng lui tới, hơn nữa, sau đó Thập Tam hoàng nữ còn lập tức đem Cẩm công tử kia chuộc thân khỏi Nhược Thủy Tam Thiên lâu, hẳn là giao tình thâm hậu.”



      Thục Lam Phong trầm tư chốc lát, hỏi: “Ngươi xác định Cửu điện hạ đối với lời đồn đãi về Thủy gia công tử kia để ý?”



      Thục Hủ Ngôn khẳng định gật đầu, “Nữ nhi có thể xác định.”



      “Ừm.” Thục Lam Phong , “Nếu như vậy, vậy có gì đáng lo lắng.”



      “Mẫu thân.” Thục Hủ Ngôn chần chờ chút, vẫn mở miệng hỏi: “Chiêu Hiền quý quân đối với hôn nữ nhi đến cùng là thấy thế nào?”



      Nàng chưa cưới chính phu, hơn nữa cưới chính phu vậy cách nào có nữ nhi, tương lai kế thừa gia nghiệp Thục gia e sợ sinh ra ít phiền phức.



      Thục Lam Phong trầm mâu : “Trước đây Chiêu Hiền quý quân xác thực muốn đem Thập Nhất hoàng tử do Lưu thị quân sở sinh chỉ hôn cho ngươi làm chính phu, nhưng bây giờ biên cảnh bên kia thái bình, e sợ bệ hạ là muốn cho Thập Nhất hoàng tử kết giao.”



      “Hi quân bên kia…”



      “Thập Tứ hoàng tử ngươi liền chớ nghĩ tới!” Thục Lam Phong nghiêm mặt , “Nếu như xảy ra chuyện phế thái nữ, Chiêu Hiền quý quân có lẽ có ý này, bây giờ vị trí thái nữ bỏ trống, Hi quân đương nhiên phải vì nữ nhi mình mà dự định!”



      Thục Hủ Ngôn vội hỏi: “Vậy mẫu thân, chúng ta…”



      “Thục gia chúng ta chống đỡ xưa nay chỉ có cửu điện!” Thục Lam Phong đánh gãy nàng, ngưng trọng : “Chiêu Hiền quý quân cùng Hi quân tuy rằng đều kết thân với Thục gia ta, thế nhưng chiếm được tâm bệ hạ Hi quân kém xa Chiêu Hiền quý quân, Thập Cửu hoàng nữ cùng Cửu hoàng nữ phần thắng căn bản đồng nhất!”



      Thục Hủ Ngôn cau mày : “Nếu Chiêu Hiền quý quân cùng Hi quân đấu nhau, đối với Thục gia chúng ta cũng có chỗ tốt gì.”



      Thục Lam Phong hừ lạnh tiếng, “Chuyện Hậu cung để người hậu cung giải quyết, nếu như Chiêu Hiền quý quân liền vấn đề này cũng giải quyết được, từ hơn mười năm trước liền thua trong tay Hòa Dụ Phượng, sao có thể có phong quang hôm nay?”



      Thục Hủ Ngôn suy nghĩ chút, “Mẫu thân phải.”



      chung Thục gia chúng ta chỉ cần đứng vững lập trường của chính mình đủ rồi.” Thục Lam Phong trầm giọng , nếu như có thể, nàng cũng muốn Thục gia cuốn vào trận chiến đoạt trữ này, thế nhưng hơn hai mươi năm trước, bắt đầu từ khi Chiêu Hiền quý quân tiến vào Thái nữ phủ làm trắc quân, Thục gia sớm cùng nối liền nhau, nhất tổn đều tổn, nhất vinh đều vinh. ( người tốt đều ảnh hưởng đến tất cả mọi người, và người vinh hiển cả nhà cũng được nhờ).



      Thục Hủ Ngôn nghiêm mặt : “Nữ nhi biết.”



      Thục Lam Phong nhấp ngụm trà, lông mày chưa vì vậy mà giãn ra, trái lại nhíu càng chặt, nếu như Thập Lục hoàng nữ kia quyết tâm muốn theo Ninh vương, vậy tương lai tình cảnh Vũ nhi càng thêm gian nan!



      “Mẫu thân vẫn còn chuyện phiền lòng?” Thục Hủ Ngôn thăm dò hỏi.



      Thục Lam Phong giương mắt hỏi: “Ngươi đối với Thập Lục hoàng nữ kia thấy thế nào?”



      Thục Hủ Ngôn thiêu mi, “Cùng đồn đại rất giống nhau, làm việc cẩn thận, trông trước trông sau, tuy có quý khí hoàng gia, nhưng thiếu mất thô bạo hoàng gia, nữ nhi cho rằng, mặc dù nàng thành người của Ninh vương, cũng đối với Cửu điện hạ tạo thành uy hiếp quá lớn.”



      sao?” Thục Lam Phong đăm chiêu đáp tiếng, nếu như nàng ta đúng là người như vậy, kia hẳn phải ràng tình huống quan trọng cần thoát thân, nếu như nàng ta có thể đứng thế trung lập, tương lai phía Cửu hoàng nữ, nàng cũng hẳn là thể bảo vệ nàng ta…



      “Mẫu thân vì sao coi trọng nàng như vậy?” Thục Hủ Ngôn nghi hoặc hỏi.



      Thục Lam Phong liếc mắt nhìn nữ nhi, đáy mắt lên vẻ tức giận, nhưng thanh bình tĩnh lay động: “ có gì, chỉ là muốn hiểu hơn mà thôi, ngươi đêm nay cũng mệt mỏi, về nghỉ ngơi , còn hôn của ngươi, chờ Dung nhi đại hôn ta để phụ thân ngươi tìm cơ hội tiến cung xin chỉ thị của Chiêu Hiền quý quân.”



      Thục Hủ Ngôn gật gật đầu: “Vâng, nữ nhi xin cáo lui.”



      Thục Lam Phong sau khi nữ nhi rồi, lại cho người gọi quản gia vào, muốn kiểm tra tờ khai đồ cưới của trưởng tử, nghiêm túc xem kỹ phen, lại tự mình kiểm tra hết thảy, mãi cho đến đêm khuya mới nhàn rỗi, đường trở về phòng qua sân trưởng tử, lại đứng hồi lâu, cuối cùng thở dài tiếng, chậm rãi ly khai.



      Đứa con trai này, nàng nhất định phải thua thiệt rồi!



      Ngày kế, Thục chính phu nghe được tin tức này, dưới tức giận quăng bể chiếc lược bạch ngọc mình thích nhất.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 34 _ Sống chết mặc bay



      Edit: Sally





      Ngày kế sau khi lâm triều, Tả tướng _ Thủy Vận Vân dưới ánh mắt khác thường của mọi người, nổi giận đùng đùng hướng về Giao Thái điện – Ngự thư phòng cầu kiến Tuyên Vũ đế.



      “Bệ hạ, xin làm chủ cho hạ thần!” Vừa vào Ngự thư phòng, Thủy Vận Vân lập tức quỳ xuống, khẩn cầu: “Trưởng tử của hạ thần bị người xấu như vậy, thỉnh bệ hạ hạ chỉ tra việc này!”



      Tuyên Vũ đế uống trà, vầng trán uy nghiêm trầm tĩnh: “Ái khanh đứng lên trước .”



      “Bệ hạ, người sau lưng này chỉ hãm hại tiểu nhi, còn cố ý giả truyền ý chỉ của bệ hạ!” Thủy Vận Vân nghĩa chính ngôn từ , “Nếu như đem kẻ này bắt lại, nhất định hậu hoạn vô cùng!”



      Tuyên Vũ đế híp híp mắt, “Ái khanh cho rằng lời đồn đãi nho liền có thể phá huỷ giang sơn Đại Chu ta hay sao?”



      Thủy Vận Vân cả kinh, vội vã dập đầu : “Thần dám, thần dám…”



      “Nếu dám, vậy đứng lên !” Tuyên Vũ đế trầm giọng , “Ngươi là Tả tướng Đại Chu ta, vì lời đồn đãi thiết thực mà phạm sai lầm! Mất hết thể diện Đại Chu ta!”



      Thủy Vận Vân tâm lo sợ mặt mày tát mét đứng dậy, cúi thấp đầu .



      Tuyên Vũ đế đặt ly trà xuống, : “Chuyện này trẫm điều tra xong, chỉ là mấy chuyện cười đùa của các công tử mà thôi, Tả tướng coi như đó là chuyện cười, nghe chút liền có thể, cần tốn nhiều tâm tư.”



      Thủy Vận Vân sững sờ, ngẩng đầu kinh ngạc : “Bệ hạ, ngài đây là chuyện cười? Chuyện mạo phạm thiên uy như vậy há có thể đùa giỡn hay sao? Ai gan to bằng trời như thế?”



      Tuyên Vũ đế ánh mắt như đao quét nàng chút.

      Thủy Vận Vân vội vã quỳ xuống: “Thần đáng chết, thỉnh bệ hạ giáng tội!”



      Tuyên Vũ đế trầm giọng : “Qua thời gian ngắn, trẫm vì nhi tử ngươi chỉ hôn.”



      Thủy Vận Vân bỗng nhiên ngẩng đầu, đầy mặt kinh ngạc.



      “Ngươi tìm đến trẫm đơn giản đều là lo lắng lời đồn đãi này ảnh hưởng đến hôn của con trai ngươi, như vậy, trẫm liền vì ngươi giải quyết.” Tuyên Vũ đế khẽ , hỉ nộ.



      Thủy Vận Vân kinh hoảng kêu lên: “Bệ hạ…”



      Tuyên Vũ đế nhíu mày : “Làm sao? Ái khanh còn có ý kiến?”



      Thủy Vận Vân cúi đầu : “Thần dám, thần tạ bệ hạ long ân.”



      “Nếu như có chuyện khác, lui ra .” Tuyên Vũ đế nhấc bút lên, cúi đầu bắt đầu phê duyệt tấu chương.



      Thủy Vận Vân đứng lên, “Thần xin cáo lui.” Sau đó khom người lùi ra.



      Bên trong ngự thư phòng, lập tức yên tĩnh lại.



      Tô Tích Chi yên tĩnh bưng ly trà nóng tiến lên thay đổi tách lạnh, nhìn thấy Tuyên Vũ đế đột nhiên dừng bút, lại ngẩng đầu đem bút ném đất.



      cây bút cống phẩm tốt nhất lập tức chia thành hai đoạn.



      “Bệ hạ bớt giận.” Tô Tích Chi lập tức quỳ xuống.

      Tuyên Vũ đế gương mặt bình tĩnh, đứng lên hướng về phía phòng nghĩ sau tấm bình phong, sau đó truyền đến thanh uy nghiêm mà uất nộ: “Cho người Tuyết phủ cho Tuyết đế sư, chuyện này trẫm coi như xưa nay chưa từng nghe tới!”



      Tô Tích Chi cúi đầu : “Nô thị tuân mệnh.”



      Thập Lục hoàng nữ phủ



      Ti Mộ Hàm híp mắt lại nhìn người trước mắt, “Ngươi đây là cái gì?”



      “Là thuốc mỡ công tử đưa tới.” Người chuyện chính là quản gia Tuyết gia, “Công tử , chỉ cần mỗi ngày bôi lần lên vết thương lần trước, tới bảy ngày, vết thương hoàn toàn còn.”



      Ti Mộ Hàm có chút gì, Tuyết đại công tử này đúng là sợ bị người ta biết làm ác, “Bản điện biết rồi, làm phiền Tuyết quản gia trở lại chuyển cáo công tử nhà ngươi, liền khí trời lạnh, có cần thiết nên ra khỏi cửa, trời đông hại thân thể.”



      Tuyết quản gia mặt biến sắc : “Đêm qua gia chủ cấm túc công tử.”



      “Nga?” Ti Mộ Hàm thiêu mi, “Tuyết đế sư…” Nàng ta là biết nhi tử mình đêm khuya ra vào phủ đệ của nàng? Hay là Tổng quản Tuyết gia đến đây là muốn cảnh cáo ngược?



      “Gia chủ dĩ nhiên biết chuyện xảy ra.” Tuyết quản gia : “Gia chủ còn lệnh tiểu nhân chuyển cáo Thập Lục điện hạ, chuyện này gia chủ xử lý tốt, Thập Lục điện hạ đừng lo, ngoài ra, gia chủ cũng cảm tạ Thập Lục điện hạ đêm qua.”



      Ti Mộ Hàm lễ phép cười: “Như vậy liền tốt.” Nếu Tuyết đế sư có biện pháp giải quyết, vậy nhất định có đối sách, Tuyết đại công tử kia, lấy cá tính của bị cấm túc e sợ so với hết thảy trừng phạt đều khó chịu hơn, có điều như vậy cũng tốt, nàng cũng có thể thanh tịnh quãng thời gian.



      “Gia chủ , gần nhất tiện đến đây bái kiến Thập Lục điện hạ.” Tuyết quản gia : “Tương lai có cơ hội tự mình tới cửa cảm tạ Thập Lục điện hạ.”



      Ti Mộ Hàm : “Làm phiền chuyển cáo Tuyết đế sư, việc mà thôi, Tuyết đế sư cần để trong lòng.” Cảm tạ cũng quan trọng, có điều hưng binh vấn tội có khả năng rất lớn.



      Tuyết quản gia đồng ý, sau đó liền cáo từ ly khai.

      Ti Mộ Hàm để Chương Thiện tự mình đem người đưa ra ngoài, sau đó trở lại phòng khách, thưởng thức thuốc mỡ Tuyết Noãn Tịch đưa tới, trong đầu nhớ tới tình cảnh đêm qua bọn họ ở chung, đánh lộn, giống như khi còn bé, nhưng đáy lòng lại cảm thấy có gì đó đúng, thế nhưng lại ra được là gì.



      Thủy phủ



      Thủy Vận Vân vừa về tới phủ, liền nhìn thấy Chính phu của mình ở đại sảnh lo lắng qua lại, sau khi thấy nàng trở lại, lập tức tiến lên đón, “Thê chủ, làm sao?”



      Thủy Vận Vân ngồi xuống thở dài hơi, khẽ : “Bệ hạ rồi, qua thời gian ngắn vì Tiếu nhi chỉ hôn.”



      “Cái gì?” Thủy gia chính phu khiếp sợ : “Lẽ nào bệ hạ đem Tiếu nhi…”



      “Câm miệng!” Thủy Vận Vân trầm giọng quát bảo chính phu ngưng lại, “Bệ hạ rồi, chỉ là lời đồn đãi mà thôi, đáng tin.”



      Thủy chính phu có chút mộng, hiểu nhìn thê chủ nhà mình.



      Thủy Vận Vân nghiêm mặt : “Chuyện này đến đây thôi, ngươi cũng nên tiếp tục náo loạn.”



      “Nháo?” Thủy chính phu dị thường oan ức, “Đây là chuyện đại cả đời của Tiếu nhi, ta làm sao náo loạn? Những kẻ ác độc kia tản lời đồn đãi như vậy, vì sao bệ hạ còn muốn bao che!”



      Thủy Vận Vân cả giận : “Ta bảo ngươi câm miệng, ngươi còn !”



      “Ngươi… Ngươi…” Thủy gia chính phu dám tin tưởng mà nhìn thê chủ, “Tiếu nhi là con trai duy nhất của ta, là nhi tử ta vất vả nuôi lớn, ta biết, ta có bản lĩnh như những trắc phu thị phu kia, có năng lực sinh hạ cho ngươi nữ nhi, ngươi chán ghét ta, ưa ta, ta cũng nhận, ai bảo ta bản lĩnh! Nhưng Tiếu nhi là nhi tử của ngươi sao? Ngươi thân là mẫu thân tại sao độc ác như vậy? Nếu như tương lai bệ hạ tùy ý chỉ hôn người cho Tiếu nhi, Tiếu nhi cả đời này chẳng phải đều phá huỷ? Cùng với việc nhìn tương lai Tiếu nhi bị khổ, ngươi còn bằng tại liền giết ta, sau đó đem biểu đệ âu yếm kia đón về, cố gắng nuôi, chừng sau đó lâu còn có thể vì ngươi sinh hạ nhi nữ!”



      Thủy Vận Vân sắc mặt có chút khó coi, muốn mở miệng, lại nghe thanh thanh ngạo từ cửa truyền đến.



      “Phụ thân, mẫu thân cũng phải là mặc kệ hài nhi.”

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 35 _ Thủy gia chi mưu



      Edit: Sally




      Thủy chính phu nghe vậy, lập tức lau khô nước mắt mặt, bước nhanh về phía nhi tử, “Tiếu nhi, trời lạnh như vậy ngươi ra đây làm cái gì, ngươi xem ngươi, mặc ít như vậy, nếu như cảm lạnh sao?”


      Thủy Vận Vân nhìn thấy nhi tử chỉ xuyên trường bào màu xanh nước biển, cũng nhăn mày, hướng tiểu thị phía sau nhi tử quở trách : “Ngọc nhi, ngươi chiếu cố công tử làm sao, còn mau lấy thêm áo ấm cho công tử?”


      Tiểu thị được kêu Ngọc nhi kia vội vã vâng tiếng, lập tức xoay người chạy lấy áo ấm.


      Thủy chính phu nắm tay con trai, đem kéo vào trong nhà, đau lòng : “Ngươi xem ngươi này, đứa này tại sao lại quý chính mình…”


      Thủy Mặc Tiếu khuôn mặt thanh nhã mang theo mỉm cười thanh đạm: “Phụ thân, hài nhi có chuyện gì.”


      Thủy Vận Vân nhìn nhi tử, ánh mắt u ám : “Tiếu nhi, mẫu thân…”


      Thủy gia chính phu thấy nàng chuyện, lập tức đem nhi tử ngăn phía sau, “Thê chủ đại nhân còn muốn dạy dỗ Tiếu nhi cái gì?”


      Thủy Vận Vân mặt trầm xuống, “Ngươi…”


      “Phụ thân.” Thủy Mặc Tiếu bình tĩnh , “Mẫu thân cũng phải là mặc kệ hài nhi, ngươi trước chớ vội.”


      Thủy gia chính phu nghe xong lời của con, đem mặt xoay qua bên.


      Thủy Mặc Tiếu nhìn mẫu thân : “Mẫu thân, hài nhi có mấy câu muốn cùng mẫu thân đàm luận, có thể ?”


      Thủy Vận Vân gật gật đầu, “Được, chúng ta đến thư phòng rồi .”


      Thủy Mặc Tiếu nhìn phụ thân chút.


      Thủy gia chính phu lập tức mở miệng: “Tiếu nhi , phụ thân có chuyện gì.”


      Thủy Mặc Tiếu gật gật đầu, theo mẫu thân cùng ly khai phòng khách.


      Thủy gia chính phu nhìn theo hai người rời , cũng trở về chỗ ở của mình, vừa mới ngồi xuống, liền nghe thấy tiểu thị thiếp thân bên cạnh _ Bất nhi hỏi: “Chủ nhân, ngươi làm sao lại cùng gia chủ nháo vào lúc này a? Nếu như chọc giận gia chủ, như vậy công tử chỉ sợ càng thêm bất lợi.”


      nghe xong, cười lạnh tiếng, ý cầu khẩn mặt sớm biến mất còn tăm tích, “Nếu như ta phải lúc nào cũng nhắc nhở nàng, ngươi cho rằng nàng còn nhớ tới Tiếu nhi sao?”


      Bất nhi kinh ngạc: “Ý của chủ tử là?”


      “Ta có năng lực sinh nữ nhi cho nàng, nữ nhi do những trắc phu thị phu khác sở sinh lại cùng ta thân, muốn ngồi vững vàng vị trí Thủy gia chủ phu này, chỉ có thể gắt gao nắm chặt tâm nàng!” Thủy gia chính phu trầm mặt , “Nhưng muốn nắm chặt lòng nữ nhân nghe dễ. Bây giờ ta già rồi, giống những người trẻ tuổi kia, tự nhiên thể đường này!”


      Bất nhi hiểu : “Ý của chủ tử là, nắm chặt tâm áy náy của gia chủ?”


      Năm đó thời điểm chủ nhân mang thai công tử, gia chủ để ý chủ nhân phản đối nạp thêm chất nhi của chủ phu (cha của Thủy Vận Vân) vào phủ, cũng chính là biểu đệ gia chủ làm trắc phu, ngờ trắc phu này cư nhiên hạ dược vào thuốc bổ của chủ nhân, muốn chủ nhân thi hai mệnh, mưu giành vị trí chính phu, may là chủ nhân mệnh đại, bảo vệ được mạng hơn nữa bình an sinh ra công tử, nhưng vẫn tổn thương thân thể, từ đây thể lại có thêm hài tử.


      Vốn theo luật pháp Đại Chu, trắc phu mưu hại chính phu là nên dùng cực hình, nhưng chủ phu vì bảo vệ chất nhi của mình tiếc lấy chết tương bức (đe dọa, tạo áp lực), gia chủ bất đắc dĩ thể làm gì khác hơn là tha cho tiện nhân kia mạng.


      Sau khi chủ phu bảo vệ chất nhi được mạng, lại lo sợ chủ nhân đối với tiện nhân kia hạ độc thủ, thế nên đem người đuổi về quê nhà, chính mình cũng từ bỏ vinh hoa phú quý tại kinh thành, trở lại thủ hộ tiện nhân kia.


      Gia chủ thâm tâm thẹn với chủ nhân, từng có quãng thời gian dám xuất trước mặt chủ nhân, sau đó cũng là chủ nhân chủ động cùng nàng làm hòa.


      Thủy gia chính phu cúi đầu : “Ta tại sao thể sinh nàng rất ràng, cái này cũng là nguyên nhân nhiều năm nay nàng trước sau như bảo vệ vị trí chính phu của ta như vậy!”


      Năm đó chỉ bằng vào tiện nhân kia là tuyệt đối làm nên chuyện, Thủy Vận Vân cũng rất ràng, nhưng người kia là cha của nàng, nàng tuyệt đối xử trí !


      Mặc dù nàng quyết tâm báo thù cho , thân thể cũng thể tốt lên, tương lai nàng cũng oán , như vậy, hà tất cắn răng buông, thâm minh đại nghĩa tha thứ nàng, sau đó làm cho nàng cả đời cảm thấy thấy thẹn đối với , vĩnh viễn dao động vị trí ở Thủy gia, coi trọng Tiếu nhi gấp bội!


      Hơn mười năm, mặc dù trắc phu trong phủ được sủng ái thế nào, sinh ra bao nhiêu nữ nhi nữa, địa vị của cũng chưa từng bị dao động!


      Bất nhi vẫn còn có chút lo lắng, “Chỉ là lần này chuyện của công tử…”


      “Yên tâm, nàng dù thế nào nữa cũng là Tả tướng, bệ hạ dù muốn bảo vệ người tản lời đồn đãi kia, cũng đối Tiếu nhi bất lợi.” Thủy gia chính phu , “Trước đây ta lo lắng bệ hạ vì lời đồn đãi này mà để Tiếu nhi vào cung phụng dưỡng, bây giờ bệ hạ nếu vì Tiếu nhi chỉ hôn, vậy để cho Tiếu nhi tiến cung.”


      Hơn nữa, lời đồn đãi này đối với Tiếu nhi cũng phải hoàn toàn bất lợi.


      Bây giờ ngoại trừ Cửu hoàng nữ có hi vọng trở thành thái nữ nhất, cũng sắp nghênh thú nhi tử Thục gia, chính là Ninh Vương điện hạ, mà vị trí chính quân của Ninh Vương điện hạ vẫn bỏ trống, nếu như nàng đủ thông minh, nên biết phải làm sao!


      có nữ nhi, Thủy gia này tương lai chung quy rơi vào tay những thứ nữ kia, mặc dù tương lai người kế thừa gia nghiệp ấn theo luật pháp phụng dưỡng , nhưng phải mình sinh, trước sau cũng tốt được chỗ nào, cho nên Tiếu nhi là dựa vào duy nhất của !


      Tiếu nhi thuở thông minh, lại được dốc lòng giáo dục, nếu như có thể vào Ninh vương phủ, tương lai Ninh vương đăng quang, Tiếu nhi chính là hậu cung chi chủ, khi đó lo gì thu thập được hai tiện nhân tại quê nhà kia!

      Thư phòng Thủy gia


      “Tiếu nhi có lời gì muốn cùng mẫu thân ?” Thủy Vận Vân ngồi xuống liền mở miệng hỏi.


      Thủy Mặc Tiếu lắc lắc đầu, “Hài nhi chỉ là hi vọng mẫu thân và phụ thân nổi xung đột mà thôi.”


      Thủy Vận Vân vui mừng cười : “Tiếu nhi, ngươi yên tâm, mẫu thân trách cứ phụ thân ngươi.” Trò vặt của chính phu nàng sao lại chứ, chỉ là năm đó trước sau đều là nàng sai, mà tuy nhiều lần dùng chuyện năm đó buộc nàng thỏa hiệp, nhưng cũng chưa từng quá đáng, nàng cũng tùy .


      “Hài nhi đa tạ mẫu thân.” Thủy Mặc Tiếu thi lễ cái , “Mẫu thân cũng mệt mỏi, hài nhi liền quấy rầy mẫu thân, xin được cáo lui trước.” Dứt lời, xoay người rời .


      “Tiếu nhi!” Thủy Vận Vân gọi lại, “Ngươi hi vọng lời đồn đãi này trở thành sao?”


      Thủy Mặc Tiếu xoay người, dịu dàng cười : “Mẫu thân lời ấy là ý gì?”


      Thủy Vận Vân nghiêm mặt : “Lời đồn đãi này đối với ngươi mà , cũng chưa chắc đều là chỗ hỏng.” Nàng trước thỉnh cầu bệ hạ chính yếu là thăm dò thánh ý, tuy rằng bệ hạ ý tứ đem việc này sống chết mặc bay, nhưng nàng cũng chưa chắc thể mượn chuyện này giành thứ nàng muốn.


      Thủy Mặc Tiếu suy nghĩ chút, xa xôi , “Bây giờ Cửu hoàng nữ cùng Ninh vương phân tranh, Chiêu Hiền quý quân xuất thân từ Thục gia, mà Cửu hoàng nữ cũng sắp nghênh thú Thục gia trưởng tử, Hữu tướng cùng Cửu hoàng nữ đứng cùng chiến tuyến, mà mẫu thân thân là Tả tướng, lại luôn luôn cùng Hữu tướng bất hòa, bây giờ chỉ có thể lựa chọn hướng về Ninh vương.”


      Thủy Vận Vân nhìn nhi tử chính mình, thở dài sâu: “Nếu như Tiếu nhi là nữ tử, Thủy gia ta tương lai thành tựu nhất định thua gì Thục gia bây giờ!”


      Nàng xuất thân tự nhiên sánh được với Thục gia có Chiêu Hiền quý quân cùng Cửu hoàng nữ chỗ dựa, nhưng cũng bởi vì nàng cùng quyền quý trong kinh thành có quá nhiều liên lụy, năm năm trước, bệ hạ mới bỏ qua những đại thần khác xuất thân cao hơn, mà đưa nàng thăng liền hai cấp, ngồi lên vị trí Tả tướng.


      Nàng rất ràng, bệ hạ động tác này là vì để nàng ngăn Hữu tướng _ Thục Lam Phong, mà năm năm này, Tả tướng nàng làm việc cũng rất khiến bệ hạ thoả mãn.


      Chỉ là người hướng chỗ cao mà , thủy hướng nơi thấp mà chảy, mỗi khi nhìn đám người Thục Lam Phong cùng Chiêu Hiền quý quân, Cửu hoàng nữ diễu võ dương oai, nàng nghĩ, nếu phía sau Thủy gia nàng cũng có vị sủng quân, thành tựu chưa chắc thấp hơn Thục Lam Phong!


      Nhưng mà khi đó, Thái nữ chính quân sớm lập, hơn nữa sở sinh hoàng tôn nữ cũng rất được bệ hạ sủng ái, nàng liền có mấy phần do dự, tuy rằng mấy năm qua chính phu của nàng đem Tiếu nhi dạy dỗ rất tốt, nếu tiến vào Thái nữ phủ, cũng chưa chắc thể cùng Thái nữ chính quân đấu trận, mặc dù thể trở thành hậu cung chi chủ, cũng nhất định có thể đứng vững gót chân.


      Bây giờ Chiêu Hiền quý quân cũng phải Phượng hậu, phải cũng phong quang vô hạn?


      Chỉ là nàng còn chưa quyết định, thái nữ liền bị phế, trữ vị bỏ trống, Cửu hoàng nữ nghênh thú Thục gia trưởng tử, nàng cũng biết cơ hội của nàng đến rồi, vốn muốn chờ qua thời gian ngắn mới động thủ, bây giờ nàng có thể theo đông phong này mà đem Tiếu nhi đưa vào Ninh vương phủ.


      Thủy Mặc Tiếu trầm ngâm lát, : “Mẫu thân xác định bệ hạ hướng về Ninh vương sao?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :