1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nữ hoàng bi kịch - Xuân Thiên Bất Khai Hoa (nt 4/55c +4NT)- FULL

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221

      Chương 49


      Edit Vulinh


      Đồng Nhan

      "Tôi bảo lại với Cách Lạp, nhưng hay là do nó quyết định"


      "Ừ...."

      Tần Nhiên tự mình bật cười châm biếm

      "Ngày mai có thời gian qua chỗ tôi chuyến, tôi cho em thứ em muốn..."


      Ý tứ của rất ràng, nếu ngu ngốc đều hiểu.


      "5 năm trước, khi em rời , em để quên quyển album, ngày mai nhất định mang nó "


      Đồng Nhan hơi ngẩn người, nhớ lại quyển album kia, những bức ảnh từ hồi còn tới lúc trưởng thành đều ở trong đó, khi vừa gả vào Tần gia, khăng khăng coi quyển album này như của hồi môn. Lúc ấy, việc thích làm nhất chính là ôm quyển album này và kể cho những chuyện thời thơ ấu của .


      Khi ấy, kịp đợi chia sẻ về quá trình trưởng thành của nhịn được, kể hết những chuyện liên quan tới bản thân mình cho trước. Ví dụ, kể cho , bức ảnh này chụp ở đâu, lúc mấy tuổi, lúc đó sụt sùi vì bị ba chụp lén.....


      "Tôi lấy lại quyển album kia"

      khẽ , sau đó lướt qua .


      Đồng Nhan tới toilet chỉnh trang lại rồi mới vào khu ghế lô.


      Bầu khí ở khu ghế lô vô cùng kì quái, bởi xuất của người nào đấy -- Trác Chính Dương ngồi ở đầu bàn, vui vẻ trò chuyện với mọi người.


      "Nhan Nhan.."

      Thấy vào, Trác Chính Dương ngoắc ngoắc tay, ra hiệu qua chỗ mình, đôi mắt đẹp của phảng phất ý cười.


      Đồng Nhan tới, giọng, hỏi

      "Tại sao cũng tới đây?"


      Trác Chính Dương nở nụ cười chu đáo

      " tới đón em"

      dừng lại rồi cười với mọi người

      "Bây giờ cũng còn sớm nữa, biét mọi người có thể để tôi đón vợ về nhà ?"


      "Trác thiếu đúng là biết đùa, chúng tôi cũng định điều xe đưa Trác phu nhân về nhà rồi mà, nếu Trác thiếu đích thân tới, chúng tôi sao có thể giữ người lại nữa..."

      Lý Ngôn vội .


      "Đúng vậy, tình cảm của Trác thiếu và Trác phu nhân tốt, hâm mộ, hâm mộ..."

      Bên ủy thác cũng chen vào .


      ".."


      Đối với những lời nịnh hót của bọn họ, Trác Chính Dương đều mỉm cười, vui vẻ tiếp nhận, nụ cười của hề có tia vui vẻ thực . Nhưng sau khi kéo ra ngoài cửa, nụ cười tươi rói, đắc ý của liền khựng lại, của lúc ở bên trong phòng bao và lúc bên trong phòng bao hoàn toàn tương phản, lúc này, mím chặt đôi môi, mặt nghiêm nghị.


      Trong lòng Đồng Nhan cũng phát ra, ngẩng đầu giải thích

      "Vừa nãy, em và Tần Nhiên..."


      "Em chột dạ à?"

      Trác Chính Dương khẽ cười, nghe giải thích lôi kéo vào thang máy, trực tiếp thẳng ra ngoài cửa chính.


      "Trác Chính Dương..."

      Đồng Nhan mơ hồ mở miệng, quay đầu nhìn , muốn giải thích tại sao lại gặp Tần Nhiên ở nhà hàng Hoàng Thành, nhưng lời định thốt ra như bị nghẹn lại ở cổ họng, bản thẩn cảm thấy thể giải thích nổi.


      Điện thoại trong túi lại rung lên, lấy ra nhìn, có hai tin nhắn được gửi đến, cái là của Trình Mai Mai, cái của Trác Chính Dương, gửi từ 1 tiếng trước cho . Đầu tiên, mở tin nhắn của Trác Chính Dương. Hành động này của chứng tỏ thực ra người trọng sắc khinh bạn.


      "Tại sao vẫn chưa về, đợi chút, tới đón em " - Trác Chính Dương


      Đồng Nhan nhìn tin nhắn ngắn ngủi, rồi với Trác Chính Dương

      "Điện thoải để trong túi xách nên em biết gửi tin nhắn cho em"


      Trác Chính Dương cười giễu cợt, lấy điện thoại của , liếc nhìn, mở mục nhật ký cuộc gọi, lạnh lùng

      "Cuộc gọi của Tần Nhiên em có thể nghe sao?"


      Đồng Nhan gì nữa.


      Phía trước có đèn đỏ, Trác Chính Dương trực tiếp phóng vượt qua, mãi lâu sau, mới mở miệng

      "...Tần Nhiên gì với em?"


      Đồng Nhan

      " ta , tuần sau muốn đưa Cách Lạp chơi..."


      "Em trả lời thế nào?"

      Trác Chính Dương tiếp tục đặt câu hỏi, giọng có phần nóng nảy.


      "Đây là chuyện của Cách Lạp, em có quyền quyết định thay nó, vì thế em hỏi ý kiến của nó rồi mới quyết định"


      Trác Chính Dương hừ lạnh, gì, chỉ tiếp tục lái xe. sau đó, giễu cợt

      "Hối hận sao?"


      Đồng Nhan ngẩn người, trong tiềm thức hiểu chủ ngữ trong câu "Hối hận" của Trác Chính Dương là ám chỉ hay Tần Nhiên.


      "Trừ việc này, ta còn gì với em?"

      Tuy giọng Trác Chính Dương vẫn lạnh lùng, nhưng lại xen lẫn do dự.


      Đồng Nhan liếc nhìn Trác Chính Dương, thẳng thắn trả lời

      " ta , tài liệu kia ở trong tay ta"


      "Ha ha..."

      Trác Chính Dương cười khẩy, hai tay nắm chặt vô lăng, vì nắm quá chặt nên ngón tay thon dài, trắng bóc hơi đỏ.


      " ta muốn dùng tài liệu này để trao đổi với em sao, ta muốn em quay lại bên cạnh ta?"

      Trác Chính Dương dự đoán cách châm biếm, ràng là câu hỏi, nhưng giọng điệu của giống như khẳng định chắc chắn.


      Đồng Nhan cúi đầu, chợt đau lòng thay cho Trác Chính Dương, Trác Chính Dương từng bất cần đời nay lại trở nên nhạy cảm như vậy, lo lắng vì sợ mất đánh mất . Đáng tiếc, tại sao lại hiểu, cũng sợ mất . ràng hạnh phúc, nhưng cả hai người đều chưa đủ tự tin để nắm chặt và nghi ngờ hạnh phúc ấy, đều thiếu cảm giác an toàn.


      Đồng Nhan vươn tay ra, đặt lên tay cầm vô lăng của Trác Chính Dương

      "Vậy tại sao hỏi suy nghĩ của em?"


      Hồi lâu sau, hỏi

      "Vậy em nghĩ thế nào..."


      Đồng Nhan nở nụ cười

      " nên tin tưởng em nhiều hơn, tin tưởng chúng ta có thể cùng nhau tiếp, tài liệu kia phải trở ngại của chúng ta..."

      dừng lại rồi

      "Tần Nhiên cũng phải..."


      Trác Chính Dương im lặng.


      Đồng Nhan nhìn

      "Nếu tin em, hoặc muốn buông tay vậy nên cho em biết sớm"


      Trác Chính Dương chợt dừng xe ở ven đường, bật ra câu chửi thề, sau đó quay đầu

      "Ai tin, Đồng Nhan, dù thế nào nữa, cũng buông tay"


      Thấy Trác Chính Dương đột nhiên trở nên nghiêm túc, Đồng Nhan chợt thấy nhõm hơn nhiều, khẽ cười, nghiêng đầu

      "Trác Chính Dương, vừa rồi, có phải ghen ?"


      Trác Chính Dương hơi quay mặt , bật cười

      "Đồng Nhan, em hơi quá rồi đấy"


      Phản ứng của Trác Chính Dương khiến tâm trạng Đồng Nhan vô cùng tốt, cười, "a" tiếng, tiếp tục giả vờ

      "Em quá trớn chỗ nào, em quá trớn ở mặt nào?"


      Trác Chính Dương nghiêng mặt, trừng mắt nhìn , tức giận

      "Chỗ nào em cũng quá trớn"


      Đồng Nhan

      " là vô lý...."


      Trác Chính Dương lẩm bẩm.


      Đồng Nhan cười rất đắc ý.


      Trác Chính Dương đưa tay qua, kéo tay , bàn tay đan chặt bàn tay . nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi nghiêng người, tựa đầu vào vai .

      "Trác Chính Dương"

      thích gọi cả họ cả tên , có lẽ đó thành thói quen từ hồi bé.


      "Ừ?"


      " có gì"

      Đồng Nhan cười ha ha

      "Chỉ là....muốn gọi thôi"


      "Đồng Nhan"


      "Sao?"


      "Đồng ý"


      ...


      Lúc về tới nhà, Đồng Nhan chợt nhớ ra Trình Mai gửi tin nhắn cho , vội lấy điện thoại ra.


      'Nhan Nhan, mình xong rồi' - Trình Mai Mai


      Đồng Nhan nhìn 5 chữ ngắn ngủi trong tin nhắn của Trình Mai Mai, trong đầu thoáng nghĩ: Chẳng lẽ Trình Mai Mai lại mua được vé số 500 vạn rồi bị Thiệu Vũ Hành làm bay mất sao


      Đồng Nhan ra lan can phía ngoài phòng khách, gọi điện cho Trình Mai Mai


      "Nhan Nhan..."

      Giọng Trình Mai Mai nghe rất uể oải.


      Đồng Nhan

      " xảy ra chuyện gì?"


      Đầu bên kia, Trình Mai Mai trầm mặc, sau đó

      "Xảy ra chuyện lớn"


      "Chuyện lớn...?"

      hơi do dự, dò hỏi

      "Chẳng lẽ Thiệu Vũ Hành lại làm bay mất 500 vạn của cậu sao?"


      " phải..."

      Trình Mai Mai ấp úng

      " ta làm bay mất 5 triệu, mà là mình làm bay mất 250...."


      Đồng Nhan mơ hồ hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn nghe Trình Mai Mai tiếp.


      "Nhan Nhan, mình sao lại có thể ăn lại cỏ chứ, quá đau buồn"


      Đồng Nhan

      "Ăn rồi thôi, dù sao lỡ ăn rồi cũng phun ra được nữa"


      Trình Mai Mai im lặng, rồi

      "Nếu thể phun ra, vậy mình lôi ra"


      Đồng nhan 囧囧


      " ra, Thiệu Vũ Hành tệ, nếu cậu tạm thời chưa tìm được cỏ hợp miệng, vậy nhai lại cỏ cũng có thể chấp nhận được"


      Trình Mai Mai

      "Đồng Nhan, cậu đề nghị mình cưỡi lừa tìm ngựa sao?"


      Đồng Nhan suy nghĩ,

      " đúng, phải là cưỡi ngựa giết lừa"


      Buổi tối, Đồng Nhan với Cách Lạp chuyện Tần Nhiên muốn đưa nó chơi, Cách Lạp nhíu mày lên cao, dẩu môi

      " "


      Đồng Nhan gì, Trác Chính Dương ngồi bên cạnh điềm nhiên, thưởng thức tờ báo trong tay. liêc nhìn Trác Chính Dương, rồi tốt bụng đảo lại tờ báo trong tay

      "Cầm ngược rồi"


      Trác Chính Dương ho khan vài tiếng, sau đó đứng lên

      " ngủ đây"


      Cách Lạp cũng đứng lên

      "Con cũng ngủ"


      Đồng Nhan còn gì để , chỉ có thể, đứng lên ngủ.


      Chợt, Cách Lạp xoay người lại, cái miệng nhắn khẽ nhếch lên, vẻ mặt đầy tà khí

      "Nếu phải , con muốn leo núi dã ngoại, ngắm mặt trời mọc....ông ấy được chứ?"


      Đồng Nhan cười

      "Con quyết định là được"


      Cách Lạp nhếch miệng, thêm, nó mặc chiếc áo ngủ dài màu trắng Trác Chính Dương mua cho, quay về phòng.


      Đồng Nhan rất vừa ý với bộ đồ ngủ này của Cách Lạp, nhìn nhìn lại, luôn cảm thấy Cách Lạp mặc bộ này vô cùng giống võ sĩ nhí.


      Trác Chính Dương nằm giường, lười biếng hỏi

      "Cách Lạp đồng ý rồi sao?"


      "Vâng"

      Đồng Nhan gật đầu, vỗ vỗ kem dưỡng da mặt, sau đó quay đầu

      "Có lẽ thằng bé lại định bày trò gì đó"


      Trác Chính Dương thêm, giữ đầu, vẫy vẫy

      "Lại đây...."


      Động tác trêu ghẹo cún con này của khiến Đồng Nhan hơi lo lắng


      "Có phải vui đúng ...."

      hỏi


      Trác Chính Dương sửng sốt, hơi nheo mắt lại, rồi vươn cánh tay dài, kéo vào trong lòng mình.


      "Em muốn nghe lời lòng hay dối lòng?"

      hỏi


      "... xem"


      Trác Chính Dương khẽ cười.

      "Tuy muốn thừa nhận, nhưng Cách Lạp thực là con ruột của ta, ta có quyền tới thăm Cách Lạp, còn Cách Lạp, thằng bé dù tuổi nhưng lại rất hiểu chuyện, có số việc, cần chúng ta giải thích ràng, nó cũng có thể suy nghĩ vô cùng ** , vì vậy giống như em , nó có quyền tự quyết định việc này, hơn nữa..."

      dừng lại,

      "Cách Lạp đối với Tần Nhiên hẳn là hận, cho cùng cũng chỉ là đứa trẻ, lấy đâu ra nhiều suy nghĩ méo mó như thế...."


      Đồng Nhan bật cười, định bỗng nhiên phát có điều đúng, cúi đầu nhìn, toàn bộ nút thắt trước ngực đều bị Trác Chính Dương dùng miệng gỡ hết, dưới ánh đèn vàng mờ ám, bộ ngực trắng bóng.....


      đỏ mặt.


      Trác Chính Dương nháy mắt với , mỉm cười, rồi lật người lại, hôn .


      Kích tình qua , vầng trăng sáng tỏ chậm rãi hắt từ bên ngoài cửa sổ, xuyên qua tấm rèm chiều vào phòng, vì vậy ánh sáng có phần mờ nhạt .


      Đồng Nhan cảm thấy sau lưng mát lạnh, đúng lúc ấy, bàn tay từ phía sau lướt tới, đặt bụng , hơi ngẩn người, kịp phản ứng.


      hồi lâu, giọng khàn khàn, ràng của Trác Chính Dương truyền tới phía sau

      " biết có phải tuổi càng lớn, con người càng có lòng tham đáy , nhất là sau khi nếm được vị ngọt, Nhan Nhan, có lẽ trước đây có thể cách xa em, nhưng bây giờ, nếu phải rời khỏi em, làm được..."


      Trong lòng Đồng Nhan trầm xuống, sau đó, trở mình, xoay người lại, vòng qua hông , ôm chặt.


      Cằm đặt xương bả vai của , rồi cười khanh khách. Dường như rất hưởng thụ động tác này của , nét mặt lộ ra vẻ thỏa mãn. Đồng Nhan cũng cười ra tiếng, nhưng mở miệng . Lúc nhìn Trác Chính Dương ngủ rồi.


      Ai chà, người đàn ông này ban ngày cuồng ngạo nhưng ban đêm, gương mặt này cũng đáng đấy chứ.
      Mai Trinh, Kola295, Min Cancel11 others thích bài này.

    2. ngangong

      ngangong Active Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      166
      nàng ơi, post lặp 2 chương 49 r, thanks nàng ^^

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      @ngangong hnay web bị lag nên bị lặp đó nàng, ta xóa bài rồi :3

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221

      Chương 50


      Edit vulinh


      Hôm sau, lúc ra cửa, quả nhiên trông thấy chiếc xe sedan đen đậu dưới tầng.

      người đàn ông trẻ tuổi bước xuống xe, ta tới, với

      " Đồng, Tần tổng mời tới"


      Sau khi yên vị xe, hỏi

      " đâu thế?"


      Giọng người đàn ông trẻ tuổi cách có chừng mực

      "Vườn mai"


      Đồng Nhan ngẩn người, là người thành phố A vậy mà cũng biết ở đây có nơi nào như thế. Xe tới vùng ngoại ô, băng qua đường núi quanh co rồi dừng lại trước ngôi biệt thự xây sườn núi.


      "Tần tổng chờ ở trong"

      Người đàn ông trẻ tuổi với . Đồng Nhan khẽ mỉm cười với ta, đẩy cửa bước vào.


      Nhìn bên ngoài, cảm giác nơi này có phần quen thuộc, vào nhà, sau khi nhìn nội thất bên trong mới hiểu tại sao lại có cảm giác quen thuộc như vậy. Nếu nhớ lầm, căn phòng này được thiết kế dựa theo đồ án kiến trúc tốt nghiệp của . phấn khích thiết kế ngôi nhà dành riêng cho , mỗi nơi đều chứa đựng tâm tư của . Nhưng khi ấy tốt nghiệp, rồi vội vàng kết hôn, Tần Nhiên bận rộn lo cho nghiệp. Tuy cho xem thiết kế ngôi nhà này nhưng vì nhiều nguyên nhân, ai bắt tay đem mô hình ngôi nhà giấy này biến thành thực thể.


      Vậy mà căn nhà ấy thực được xây dựng. Ngẫm lại, đúng là chuyện nực cười.


      ngang qua phòng khách, lướt qua những trụ cột lớn màu trắng tới sân vườn , bên ngoài vườn được trồng rất nhiều cây mai.


      "Về sau, bên ngoài căn nhà của chúng ta nhất định phải có cái vườn lớn, vào mùa đông, có thể nằm ngoài ấy phơi nắng....nếu sau này....chúng ta có con, em có thể ở ngoài đó dạy chúng nó vẽ, còn có thể ngồi đọc sách..."


      Tần Nhiên nhìn , chậm rãi

      " thích đọc sách dưới ánh nắng, hại mắt"


      cười hì hì, ôm cánh tay

      " sợ, chúng ta mua cái ô lớn che nắng là được"


      "Vậy cái vườn kia to chừng nào?"


      suy nghĩ, ánh mắt cong lên hình bán nguyệt

      "Điều này phải dựa vào việc chúng ta có ít hay nhiều con..."


      "Ha ha..."

      thấp giọng cười.


      -


      "Ha ha..."

      Đồng Nhan bật cười, liệc nhìn Tần Nhiên đứng ngoài vườn, thẳng

      "Tôi tới rồi, có thể đưa thứ đó cho tôi chưa?"


      Thời tiết hôm nay rất đẹp, ánh nắng mặt trời ấm áp, Tần Nhiên đứng dưới ánh nắng, những tia nắng chiếu xuyên thấu lên khuôn mặt vô cùng trắng của , khiến nhìn ràng lắm. về phía , nét mặt bình tĩnh, con ngươi khó che giấu nổi niềm vui. Hôm nay, mặc bộ đồ ở nhà, áo len màu kem và quần dài tối màu.


      vội chuyện tư liệu với , liếc nhìn chiếc đồng hồ quả lắc treo tường,

      "Gần trưa rồi, ở lại ăn cơm "


      Đồng Nhan biết phải gì, mãi lâu sau, mới

      "Tần Nhiên, cần gì phải như vậy chứ?"


      khẽ thở dài, nở nụ cười đẹp, lịch

      "Đồng Nhan, chỉ là bữa cơm thôi, em thể đồng ý sao?"


      Đồng Nhan suy nghĩ rồi

      "Được..."


      Khóe miệng Tần Nhiên khẽ động đậy, hé ra nụ cười vô hại, lâu rồi cười như vậy, nụ cười từ nội tâm này cứ ngỡ rằng cả đời này cười nổi nữa.


      Mỗi đêm, khi soi gương, người đàn ông trong gương dữ tợn, đáng sợ, nụ cười đó ngay cả bản thân cũng cảm thấy kinh hãi. Trước đây có người phụ nữ ngốc ngếch, ấy luôn dùng mọi cách trêu chọc khiến cười, hơn nữa còn cười rất vui vẻ. Khi đó, ấy , bất chấp cực khổ tới đâu, ấy đều cười hạnh phúc. Nhưng chính tay tự mình hủy diệt hạnh phúc của mình, chính biết quý trọng nó.


      Lúc còn trẻ, nghĩ chẳng qua chỉ hủy diệt di đoạn thời gian hạnh phúc ngắn ngủi trong đời, nhưng sau khi rời , mới biết được răng, cái mà hủy diệt hóa ra lại chính là hạnh phúc cả đời của .


      Quên người khó hơn nhiều so với nghĩ, tiền bạc và quyền thế chẳng thể đổi lại những thứ ấy.


      Quyển album mà để lại Tần gia được đặt bàn ăn, lật quyển album xem, album này lưu lại hình ảnh lúc tuổi tới khi 18 tuổi. Lý do hôm nay tới đây chính là để lấy lại quyển album này.


      Đầu ngón tay đảo qua những bức ảnh cũ kỹ, trong lòng bình tĩnh nổi


      ngồi trong phòng ăn, xem lại những bức ảnh ngày xưa, Tần Nhiên ở trong bếp nấu cơm. Ngoài những thanh nấu nướng ra, bầu khí có vẻ khá yên tĩnh. ra, nếu để tâm tới quan hệ giữa giờ cảnh tượng này coi như rất hài hòa. tiếp tục cúi đầu xem ảnh, trong bức ảnh này cười rất tươi, nụ cười sạch , nhưng bây giờ nhìn vào tấm ảnh đó thấy chói mắt, bởi vì thể nào cười rạng rỡ được như hồi ấy nữa.


      Năm tháng là thứ vô cùng kỳ lạ, ràng đều là , nhưng cảm thấy mình ngày xưa xa lạ.


      Tần Nhiên vẫn bận rộn trong phòng bếp, gọi đầu bếp tới nấu ăn mà tự tay mình nấu. Đường đường là Tần tổng lại có thể vội vội vàng vàng trong bếp, nếu người khác trông thấy cảnh này có lẽ phải bật cười khôi hài.


      ra biết, tài nghệ nấu nướng của tệ. Năm thứ 4 đại học, chuyện thích làm nhất chính là tới căn phòng trọ của để ăn nhờ. Khi ấy, cũng chỉ phải nấu những món đơn giản, ví dụ như trứng trưng cà chua, rau cải xào, thịt kho tàu.... Nhưng Tần Nhiên có thể làm nhiều món trình độ khó cực cao, đương nhiên điều kiện quan trọng nhất đó là phải nhìn sách dạy nấu ăn.


      nấu nướng đâu vào đâu, nhưng khẩu vị lại rất lợi hại. Vì vậy thường xuyên xuất cảnh tượng, dứng ở cửa phòng bếp cầm quyển sách nấu ăn, đọc cho các bước, ở trong phòng bếp dựa theo lời chăm chú nấu ăn. Dù là lần đầu nấu, nhưng mùi vị rất ngon, hề thua kém khác sạn năm sao. Thành , đúng là có thiên phú, khiến ghen tỵ muốn chết, nhưng sau đó, lại thấy tự hào vì tài năng đáng kiêu ngạo này của .


      "Đồng Nhan, giúp lấy lọ đường ở ngoài"

      Chợt Tần Nhiên mở miệng


      câu bất ngờ, giọng điệu cực kỳ giống với cách với 5, 6 năm trước, giọng thản nhiên mang theo sai khiến.


      Câu này đột nhiên phá vỡ bầu khí yên tĩnh giữa , nhưng cũng khiến rơi vào hoàn cảnh lúng túng hơn. trầm mặc, sau dó

      "Được"

      dừng lại, hỏi

      "Đường để ở đâu?"


      xoay người lại, khẽ cười với

      "Bên trái em có tủ kính, đường để ở ngăn thứ ba"


      Đồng Nhan thản nhiên đáp ứng, rồi đứng lên tới phía tủ kính, vươn tay lấy lọ đường. mang lọ đường bằng gốm vào bếp, đặt bên

      "Đường đây"


      Tần Nhiên khẽ trả lời, rồi câu gì đó, vì thanh xào nấu hơi lớn nên nghe , hình như

      "Nhan nhi, em thích thêm đường trong món ăn nhỉ...."


      Nếu nghe lời vừa , vậy cũng cần trả lời, liền ra ngoài. Trong nồi bốc lên hơi trắng, mang theo mùi vị mê người, biết có phải vì Tần tổng lâu nấu ăn hay do lý do nào khác, tay nghề của có vẻ thành thạo, tay cầm muôi xào cũng linh hoạt như ngày xưa. chợt nhớ lại, lần trước lúc và Trác Chính Dương siêu thị mua nồi khói dầu mỡ. Khi nấu cơm, Trác Chính Dương thích dựa lưng vào cửa, nhìn bận rộn, mỗi khi trông thấy hơi dầu ăn bốc lên, lại nhíu mày, nghiến răng nghiến lợi

      "Đúng là cái nồi hỏng, ràng bốc khói dầu mỡ, tại sao vẫn liên tục bốc khói lên thế, đúng là bắt nạt người ta, ức hiếp người tiêu thụ..."


      xoay người, trừng mắt nhìn

      "Khói bốc lên phải khói dầu mỡ, mà là hơi nóng"


      hậm hực, bĩu môi

      "Hơi nóng cũng thế, nấu ăn thời gian dài tốt với cơ thể, em đồng ý thuê người giúp việc, vậy thuê theo giờ thôi cũng được, Trác Chính Dương lấy vợ, phải tìm người về nấu cơm"


      cười

      "Chê em về sau trở thành bà nội trợ giả hử?"


      nhíu mày

      " lấy vợ, dù cho sau này xấu xi, cũng chấp nhận"


      ...


      Sau khi nước sôi, Tần Nhiên cũng ngồi xuống, cười với

      " Thời gian gấp gáp nên chỉ nấu vài món"


      Đồng Nhan cười, lịch cầm đũa gắp vài món vào trong bát


      "Em thiếu máu, ăn nhiều rau hẹ chút"

      thản nhiên , định cầm đũa gắp rau thay , nhưng hơi lưỡng lự, nên lại buông đũa xuống.


      "Cảm ơn..."

      Đồng Nhan tự mình gắp nhiều rau hẹ vào bát, rau hẹ xào trứng khá ngon, màu sắc tươi ngon, rất hấp dân, nếm thử, mùi vị cũng tệ.


      Tần Nhiên cười nhạt, dường như nhớ ra chuyện gì đó

      "Trước kia em thích món này..."


      Đồng Nhan sửng sốt,

      "Kén ăn là bệnh của nhà giàu, tôi sớm từ bỏ rồi"


      Tần Nhiên hơi thất thần, rồi nhìn

      " muốn nghe em kể về cuộc sống mấy năm qua của em"


      Tay cầm đũa của Đồng Nhan run , sau đó lại khôi phục bộ dạng tự nhiên, nét mặt lãnh đạm

      " ra có gì đáng , nếu muốn nghe, tôi có thể chọn những chuyện có liên quan tới Cách Lạp để kể, dù sao, là cha nó, có quyền biết những chuyện về nó"


      Tần Nhiên cười ảm đạm

      "Cũng được..."


      "Năm ấy, sau khi ba qua đời trong tù, tôi lo hậu cho ông rồi vốn định nghe theo lời , bỏ đứa bé trong bụng, dù sao chúng ta kết thúc, giữ lại đứa trẻ cũng chỉ thêm vướng bận, có lẽ sau này tôi cũng thể cho nó tương lai an ổn, nên tôi tìm bệnh viện, coi như khá tốt"


      "Lúc nằm bàn mổ, tôi có ý niệm, tôi nỡ bỏ đứa trẻ này, khi ấy tôi ngẫm lại, ba nhẫn tâm cần tôi, cứ như thế bỏ lại tôi mình....Tôi sao có thể học theo ba, vứt bỏ đứa con của tôi, vì vậy tôi quyết định giải phẫu nữa. Sau khi từ bệnh viện ra, tuy tôi bỏ đứa trẻ, nhưng tôi vẫn rất bi quan, tinh thần sa sút, trong lòng tôi sinh ra ý nghĩ hèn mạt, nếu tôi nỡ bỏ đứa bé, vậy hãy để tôi theo nó, hai người cùng kết bạn, có chết vẫn được làm mẹ con, như vậy cũng tốt"

      tới đây, giơ cánh tay lên, ống tay áo rủ xuống, cổ tay trắng nõn lộ ra vết sẹo hồng nhạt, cười, tiếp

      "Vết sẹo này từng thấy, vì ý nghĩ lúc ấy của tôi mà có nó"


      nhìn Tần Nhiên, nét mặt càng lúc càng trắng bệch, môi mím chặt. chăm chú nhìn vết sẹo, viền mắt ửng đỏ.


      Vừa hổi tưởng lại những ký ức, vừa kể, có phần chậm rãi, giọng vang, nhưng lại ràng, từng chữ từng từ rơi vào tim , rồi hóa thành những lưỡi dao sắc bén, đâm sâu vào máu thịt của .




      *Sedan là loại xe khách mà thân xe đại thể chia làm ba khoang: khoang động cơ, khoang hành khách và khoang hành lý. Ở , người ta gọi loại xe này là xe saloon. Khoang hành khách thường gồm hai dãy ghế. Khoang động cơ thường ở phía trước. Còn khoang hành lý thường ở phía sau. Cũng có số xe sedan mà khoang động cơ lại ở phía sau như Renault Dauphine, Tatra T613, Volkswagen Type 3 và Chevrolet Corvair.

      Sedan là loại thân xe khách phổ biến nhất.
      [​IMG]
      Mai Trinh, Min Cancel, xkhang6 others thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221

      Chương 51


      Edit vulinh


      "Có người tốt bụng đưa tôi tới bệnh viện, nhưng lúc tôi tỉnh lại, người ấy rồi, tôi rất cảm động, sau khi ba xảy ra chuyện, tôi cho rằng người tốt đời này chẳng còn lại là bao, có điều, sau này tôi hiểu ra rằng, những người dân nghèo hầu như đều là những người nhân hậu, tấm lòng của bọn họ hề thua bất cứ kẻ có tiền nào quyên tặng mạch 10 trường tiểu học Hy vọng. Khi tỉnh lại ở bệnh viện, Trình Mai Mai mắng tôi, ấy câu khiến tôi cảm thấy rất tốt, vì câu ấy, dù cuộc sống mấy năm nay của tôi và Cách Lạp có khổ mấy, tôi cũng cố gắng vượt qua...."


      Đồng Nhan ngẩng đầu nhìn Tần Nhiên

      "Trình Mai Mai : Bây giờ tiền đồ của ta rộng mở, cậu tinh thần sa sút tới nỗi tự sát, chẳng lẽ trong lòng cậu cảm thấy khó chịu sao?"


      "Sao lại khó chịu chứ, hơn nữa cực kỳ khó chịu, cảm giác này giống như khối u ác tính vậy..."


      Tay đặt bàn, khớp xương ràng, trắng nõn, thon dài, nhưng đầu ngón tay khẽ run lên, ngồi rất thẳng, thẳng tới mức cứng đờ.


      "Sau chuyện này..."

      Đồng Nhan cố gắng nhớ lại, cười, tiếp

      "Sau đó, tôi Mỹ, tìm bà bác danh nghĩa. Khi rời , tôi quyên số tiền đưa tôi cho tổ chức chữ thập đỏ, dù lúc ấy tôi rất nghèo nhưng lại kiêu ngạo, muốn dùng tiền mà Tần gia cho. Ba tôi cũng để lại ít tiền, vì vậy tôi dùng tiền này trang trải cuộc sống ở Mỹ thời gian, hơn nữa, sau khi sinh con, tôi còn có thể ra ngoài tìm việc làm"


      "Nhưng đến Mỹ, tôi mới biết, bà bác có thói quen đánh bạc, những thua sạch tài sản mà chồng bà để lại mà còn nợ rất nhiều tiền của bọn cho vay nặng lãi. Lúc mới sang Mỹ, bà ta đối với tôi rất tốt, tôi vô cùng cảm kích, nhưng có số người đối với mình hẳn là lòng, người ta đối tốt với bao nhiêu lấy của bấy nhiêu....Đáng ra tôi phải rút kinh nghiệm, phải rút ra được bài học từ ....nhưng có lẽ trời sinh tôi ngu dốt, khi bà ta hỏi tôi có bao nhiêu tiền gửi ngân hàng, tôi nên hiểu bà ta có chủ ý. Khoản tiền này tôi dự định dùng khi sinh con, vì vậy tôi hề cho bà ta biết. Chắc bà tay thấy tôi chẳng còn giá trị lợi dụng nên gạt tôi qua bên, bán tôi cho lũ ở chợ đen đổi lấy khoản nợ của bà ấy. Dù có đánh chết tôi cũng tin nổi, bà ấy có thể làm chuyện như thế..."


      "Đại ca chợ đen là người Hoa nhập cư trái phép, là tên lưu manh ở Chinatown giả mạo thành ông chủ sòng bạc, cần nghĩ cũng biết thủ đoạn của hung tàn thế nào, tôi từng thấy bộ dạng người bị sát hại, sinh mạng trong tay chẳng qua cũng chỉ mất hai phút. Vì ở khoảng cách rất gần, nên tôi có thể ngửi thấy mùi tanh của máu, lần đầu tiên tôi xuất phản ứng khi có thai, đấy có lẽ là lần tôi bị nôn kinh khủng nhất khi mang thai Cách Lạp, tôi nôn tới tận khi cả mật dịch cũng nôn ra mới ngừng"


      "Ông chủ sòng bạc thích những người Hoa, tôi cũng có mấy phần tư sắc, nên vẫn được mua với giá cao. Nhưng lúc tôi cho biết tôi có thai, vô cùng tức giận. Tuy tức giận rất đáng sợ, nhưng rốt cuộc cũng sao. bắt bà bác tôi về, đánh ngã bà ta, bà ấy cố gằng quỳ, cầu xin tôi cứu bà...tôi thấy nực cười, thân tôi, tôi còn chẳng lo xong nữa là cứu bà ta, nhưng cũng có thể hiểu được, khi người ta tới đường cùng, khi người ta tuyệt vọng, điều gì cũng có thể làm. Giống như nếu sắp ngã từ vách núi cao xuống, hy vọng có thể nắm lấy thứ gì đó có thể giữ mình lại. Vân may là sợi dây, nếu vận số tốt, vậy thứ mà níu lại được chính là con rắn độc"


      "Sau đó, tôi dùng khoản tiền dự định dùng khi sinh và khế ước nhà đổi lấy mạng bà ta. Tôi cứu bà ấy chẳng vì lý do nào cả, chỉ là muốn tích đức cho đứa con sắp chào đời mà thôi, dù sao, mạng người so với mấy vạn đô la cũng đáng giá hơn"


      "Ông chủ sòng bạc thực ra cũng quá xấu xa, dù chúng tôi trả hết nợ nhưng vẫn thả cho chúng tôi đường sống, vì thấy tôi chỉ là phụ nữ mang thai, cần đuổi cùng giết tận. Khi tôi mang tờ khế ước nhà ra, ném cho tôi nghìn đô, có lẽ còn chẳng đủ cho uống chai rượu vang đắt tiền....nhưng chút tiền này....cũng đủ để con trai được sinh ra, tới nỗi đủ tiền mua sữa, bột...."


      Đồng Nhan hề nhìn biểu cảm của Tần Nhiên lúc này, nhưng biết lúc này khuôn mặt cực kỳ khó coi. nhớ lại hồi xưa, biết những lúc gặp khó khăn rồi kể cho biểu tình lúc ấy của thế nào. Nhưng bây giờ, bình tĩnh kể lại mọi chuyện, cũng chẳng còn quan tâm tới phản ứng của nữa. Ngày xưa, muốn hiểu cảm nhận của có lẽ bởi vì để ý tới , muốn dùng những vết thương của mình để làm tổn thương tới . Còn bây giờ, bình thản kể lại, giống như về chuyện của người khác vậy, vô cùng hững hờ.


      Tương tự, có số việc, ngoài mặt hề quan tâm, nhưng trong lòng lại khác.


      "Sau đó sao..."

      mở miệng, hỏi, giọng khẽ run, giống như vì quá lạnh mà đầu lưỡi bị líu lại.


      "Vì sinh tồn, chúng tôi dọn tới vùng có đời sống thấp nhất nước Mỹ, khi ấy, bụng tôi rất lớn rồi. Công ty ở đấy chắc chắc tuyển dụng thai phụ chờ sinh, huống hồ người Hoa tìm việc cũng là điều trở ngại. Vì vậy, đoạn thời gian chờ sinh, tôi và bà bác làm người giúp việc, tuy tiền công nhiều nhưng vừa đủ để nuôi sống mấy người chúng tôi"


      "Có lẽ thời kỳ mang thai, tôi chăm sóc tốt cho bản thân, hơn nữa trải qua nhiều chuyện, nên chưa đủ tháng Cách Lạp chào đời, mới được bảy tháng mà thôi, biết đâu, lúc con ra đời, nó chỉ giống như con chuột ... Đúng rồi, còn chưa biết ngày sinh nhật của Cách Lạp nhỉ?"

      ngẩng đầu, cười thoải mái với

      "Nó chào đời vào ngày 16 tháng 6, sinh sớm hơn so với dự kiến hai tháng. Khi ấy, tôi rất lo lắng, tôi lo nó có thể bị ảnh hưởng vì đẻ non hay , nhưng nó rất kiên cường, vẫn luôn rất kiên cường....Bác sĩ cho tôi rằng nó là đứa trẻ hoàn toàn khỏe mạnh, lúc ấy tôi rất biết ơn ông trời, ông trời đối với tôi coi như tệ...."


      Đồng Nhan nhìn ra ngoài cửa sổ, bức tường của phòng ăn này được lắp bằng kính, lúc ăn cơm có thể nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài, ngoài vườn là vùng mai, thời tiết tại là thời điểm thích hợp để hoa mai nở rộ, trong nháy mắt khuynh thành, trong nháy mắt hương hoa lan tỏa, khẽ nhìn thoáng qua.


      xoay đầu lại, tiếp túc kể

      "Sinh Cách Lạp ra, tôi được trải nghiệm niềm hạnh phúc của người mẹ, đồng thời, tôi phải gánh vác khoản chi tiêu lớn hơn. Có điều khi ấy, may mắn thay, bà bác giúp đỡ tôi chăm sóc con, tôi có thể ra ngoài tìm công việc đánh máy. Cuộc sống tuy vất vả, túng thiếu nhưng tới nỗi chết đói"


      "Song, bác tôi lại can tâm sống cuộc sống thiệt thòi như vậy, bà dùng tất cả tiền tiết kiệm của mình để đổi lấy canh bạc cuối cùng, bà ấy có thể chịu đựng được việc tài sản qua đêm trở về hư , nhưng thể chịu nổi phải tính toán từng đồng lẻ để sống qua ngày."


      "Bà tự sát, bà rất bình yên, giống như ba tôi, có lẽ mọi chuyện cũng phai nhạt, lúc bà , tôi thương xót là mấy, nhưng trái lại, Cách Lạp tuy mới chỉ mấy tháng tuổi, nhưng lại khóc rất lợi hại, có thể do bà ấy chăm sóc nó thời gian nên nó có cảm tình với bà.... xem, con trai trọng tình cảm hơn nhiều..."


      "Sau khi bác mất, còn ai chăm sóc cho Cách Lạp nữa, nên tôi mời người phụ nữ da đen tới chăm sóc con, người phụ nữ ấy rất tố, tuy tiền lương tôi trả cho ta nhiều, nhưng ấy chăm sóc rất chu đáo cho Cách Lạp. ta lòng thương Cách Lạp, mỗi khi tôi về nhà, ta kể rất nhiều chuyện liên quan tới Cách Lạp, có điều, về sau, vì ấy chuẩn bị kết hôn nên thể trông coi Cách Lạp được nữa, Cách Lạp cũng từng viết thư gửi cho ấy....sau này, tôi cũng mời bảo mẫu cho Cách Lạp, nhưng này làm tốt lắm, đáng tiếc"


      "Sau này, khi Cách Lạp lớn hơn chút, tôi cảm thấy đưa nó nhà trẻ có vẻ hiệu quả hơn so với mời bảo mẫu trông nom nó. Từ bé, nó đứa trẻ hiểu chuyện, ngày đầu tiên tôi dẫn con tới nhà trẻ, nó hề khóc mà chỉ khẽ cắn môi, với tôi: Mẹ, sau khi tan làm, mẹ nhất định phải tới đón con nhé...Tôi là mẹ của nó, nhưng dường như nó sợ ngày nào đó bỗng nhiên tôi lại bỏ nó mà , lúc ấy nó còn như vậy mà phải sợ hãi vấn đề này rồi..."


      "Ở nhà trẻ chỉ có mỗi mình Cách Lạp là người Hoa, cho nên khó có thể tránh khỏi việc nó bị bắt nạt. Có hôm, nó về nhà hỏi tôi, có phải bị các bạn ức hiếp ba tới giúp nó hay ? Đó là lần đầu tiên nó có khái niệm về 'ba' . Nó đánh nhau cùng đứa bé da trắng, đến lúc đánh xong, đứa trẻ kia với nó về mách ba, kêu ba tới dạy dỗ nó.....Khi ấy, tôi vốn định cho con biết, nó có ba, nhưng tôi vẫn lựa chọn dối nó....Tôi , ba nó ở nơi rất xa, nếu con có chuyện muốn cùng ba, cứ vơi mẹ, mẹ giúp con viết vào giấy, sau đó chờ ba trở về rồi đưa cho ba xem.....Có lẽ viết khoảng mấy trăm tờ giấy, rốt cục Cách Lạp cũng biết tôi gạt nó, hôm ấy, nó ném tất cả những tờ giấy đó xuống sông....Từ đó về sau, nó còn nhắc tiếng 'ba' này với tôi nữa...."


      rất chậm, rất chậm, có lẽ vì những hồi ức này đều có liên quan tới Cách Lạp nên lúc kể lại, khóe miệng mang theo tia cười, dù cho tới nỗi trong lòng xót xa, nhưng cũng chỉ nhàng bước qua, giống như tất cả đau xót trước kia chỉ là chuồn chuồn lướt nước mà thôi, chẳng qua nhiều chuyện cũ vụn vặt cũng có thể kích thích những rung động trong lòng người ta, có điều, chỉ cần lát, tâm tình lại trở nên 'trời yên biển lặng'.


      *chuồn chuồn lướt nước: hời hợt.


      "Cách Lạp thực rất hiểu chuyện....Tôi nhớ có lần, lúc ấy nó mới chỉ ba tuổi rưỡi, buổi sáng hôm ấy, tôi chuẩn bị bánh mì cho nó, đấy là bữa trưa của nó ở nhà trẻ, nó thừa dịp tôi chú ý,nó len lén cạo phần mốc meo bánh mì của tôi, rồi lặng le thay thế bằng cái bánh mỳ ngon hơn trong túi của nó..... xem, đứa trẻ này bình thường thông minh là thế, nhưng rồi vẫn cứ ngốc nghếch như vậy....Sau đó, tôi đành cố tình bảo nó xuống tầng lấy sữa tươi, rồi đổi lại bánh mì cho nó.... có cảm thấy chuyện này buồn cười hay , chỉ là cái bánh mì mà thôi, Tần Nhiên có khi còn thèm động đến....nhưng con của chỉ vì cái bánh mì mốc mà đau lòng muốn chết....."


      Tần Nhiên mở miệng, nhưng vẫn câm như hến, gì, chỉ cảm thấy yết hầu rát tới đau đớn, chữ cũng thốt lên nổi, trong lồng ngực giống như bị bơm nước, loại đau nhức 'gió thổi lọt' này cuốn trôi hết cảm giác của , toàn thân dường như gián tiếp bị đẩy xuống địa ngục, linh hồn bị cắt , chia năm xẻ bảy, có lẽ tựa như bị bóng đè, cảm giác lúc tỉnh dậy , cơ thể lại thể cử động. Trong tiềm thức, muốn lời xin lỗi....nhưng chính nghe những lời này còn thấy buồn nôn.


      "Về sau, thời gian ở Mỹ tuy có chút khổ cực, nhưng cũng may Cách Lạp rất hiểu chuyện, nên tôi cũng tới nỗi cảm thấy sống nổi. So với con trai, dường như tôi có vẻ gồng mình quá sức, vì vậy cơ thể tôi bị chứng tụt huyết áp, vào viện vài lần, nhưng ở đâu rồi cũng có hàng xóm nhiệt tình, tốt bụng, luôn tới giúp hai mẹ con chúng tôi..."


      Tần Nhiên nâng tay che mặt mình, cơ thể run rẩy dữ dội, cảm thấy như có chậu nước sôi nghiêng ngả, đổ đỉnh đầu , nóng bỏng, khắp nơi đều tràn đầy đau đớn. Tim phổi của đều run rẩy, mỗi lần hô hấp, cả cơ thể lại đau tới nỗi bản thân thể chịu đựng nổi.


      "Chuyện sau này, dù có mệt mỏi cũng đều cố gắng vượt qua...."


      "Xin lỗi, tôi ra ngoài lúc...."

      Tần Nhiên đứng lên, cảm giác như phải khó nhọc lắm mới ra được những lời này


      So với khuôn mặt ở ranh giới bộc phát của Tần Nhiên, khuôn mặt Đồng Nhan cực kỳ bình tĩnh, nhìn

      "Ừ..."


      rất chậm, bước chân hơi loạng choạng, dường như bước nổi nữa, cơ thể đụng phải bức tường, va chạm vào nó.


      Tại sao có thể như vậy?


      Tại sao có thể như vậy?
      Mai Trinh, Kola295, Min Cancel11 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :