1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nữ hoàng bi kịch - Xuân Thiên Bất Khai Hoa (nt 4/55c +4NT)- FULL

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      @vuthuhang truyện riêng hả nàng, hình như ~.~
      Min Cancel thích bài này.

    2. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      @vulinh truyện ko có h mà làm người ta mê mẫn mới hay ,ta ráng chờ hoàn 1 thể rồi đọc nhé ,cố lên người đẹp :013::013:
      vulinh thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221

      Chương 45

      Edit Vulinh





      Đêm ấy, quyết định ra nước ngoài, lấy đó làm lý do mời ăn cơm, hề nhíu mày sảng khoái đồng ý.

      "Được, phía sau trường có quán ăn gọi là 'Vương đại tẩu', 8 giờ tối nay, được chậm trễ, quá giờ, cuộc hẹn này mất hiệu lực"




      "Đừng gọi tên họ Tần kia đấy!"


      " yên tâm , dù gọi ấy, ấy cũng tới, ấy đâu nhàn rỗi như hai chúng ta"


      lẩm bẩm, ấy cái quái gì vậy.


      Vào mùa hè, quán ăn này giống như phố xá sầm uất, cầm tay , hỏi

      "Em muốn mời ăn ở đây sao?"


      cười hì hì

      "Em giúp mở mang kiến thức, quen ăn ở những bữa tiệc lớn do đầu bếp nổi tiếng làm rồi, hôm nay cảm nhận hương vị quán ven đường cũng là ý hay"


      nhìn , rồi tìm chỗ trống,ngồi xuống

      "Đừng ăn ở những quán vỉa hè thường xuyên, dù sao cũng sạch "


      ngồi đối diện , nâng cằm

      " và Tần Nhiên rất giống nhau ở điểm này, ghét ăn quán vỉa hè"


      Trong vô thức, hề thích những lời vừa rồi của , hừ lạnh

      "Ai giống ta"


      cười

      "Được, mấy ngày nữa phải rồi, em cãi nhau với , Trác thiếu chính là cái đó, chỉ cần tiếng thích, em liền luôn"


      khẽ cười, dừng lại, rồi tiếp

      "Nhan Nhan, nếu , em suy nghĩ về chuyện ra nước ngoài cùng "


      ngẩn người

      "Em ở đây vô cùng tốt, muốn suy nghĩ về việc ra nước ngoài"


      lạnh nhạt, châm biếm

      "Em ở lại đây, là vì ta?"


      mỉm cười

      "Đương nhiên"


      hận thể bóp chết người phụ nữ này

      "Đồng Nhan, đầu em bị lừa đá rồi"


      chớp chớp mắt

      " phải bị lừa đá, mà bị trúng mũi tên của thần Cupid rồi"


      "Em đúng là thần kinh"


      "Người phụ nữ đều thần kinh"


      ....


      Tối hôm ấy, giải quyết hơn hai chục lon bia. Vị cay tê dại của tôm hùm hòa với vị đắng của bia lưu lại nơi đầu lưỡi , đầu lưỡi còn cảm giác. Vị cay ngập khoang mũi, ràng bị sặc đến nỗi chảy nước mắt, thần kinh cũng bị sặc tới mức đau buốt, giật mình, chợt hiểu ra số chuyện.


      , Trác Chính Dương Đồng Nhan.


      Đáng tiếc, bên cạnh người khác.


      Đáng tiếc, chỉ coi là bạn thân.


      uống có phần say , choáng váng, chê cười ăn cay, sau đó lấy từ trong túi ra hộp thuốc đau dạ dày

      "Em sợ đau dạ dày, chịu nổi thức ăn ở quán này nên đặc biệt chuẩn bị thuốc này cho ...Sao, em lo lắng chu đáo ?"


      nhận lấy hộp thuốc trong tay

      "Đứng lên , đưa em về"


      lắc đầu, lấy điện thoại ra

      "Em gọi ấy tới đón em, có bạn trai để làm gì"


      giật lấy điện thoại của

      "Đồng Nhan, em có tin ném thẳng em xuống sông Hoàng Phố ?"


      lắc đầu

      " sao, ngày mai Tần Nhiên vớt em lên"


      -


      Ngày lên máy bay, tới tiễn . Trước khi , vỗ vai

      "Trác Chính Dương, sau khi xuất ngoại, nên kiềm chế tính phóng đãng của mình lại , thay bạn liên tục đúng là chuyện phiền phức. Hơn nữa, phụ nữ ngoại quốc thể bằng phụ nữ nước mình được, có lẽ họ đều là những hung dữ, đừng để đến lúc về nước, ngay cả mẩu xương cũng còn nhé"


      giễu cợt

      "Đồng Nhan, em lời dễ nghe được ?"


      bật cười

      " mất lòng"


      cười, rồi mở rộng vòng tay.


      tiến lên, ôm , sau đó nhón chân lên, ghé vào tai , nhàng

      "Trác Chính Dương, thuận buồm xuôi gió"


      cười nổi nữa, khóe miệng hơi nhếch lên

      "Đừng kết hôn sớm đấy, bây giờ thịnh hành cưới muộn, biết ?"


      cười với , giục nhanh chóng lên máy bay. còn cách nào khác, cúi người, thơm má phải , kinh ngạc, quay mặt qua, vừa khéo, môi lướt qua môi . Cảm giác chạm vào mềm mại, cộng với độ ấm của môi , khẽ lan tỏa.


      Nhìn bằng ánh mắt kinh ngạc, cười

      "Nếu lúc về, em vẫn chưa kết hôn, cho em biết lý do"


      -


      Tiếc rằng, cả và ông trời đều để tâm tới lời , vào năm thứ hai xuất ngoại, gửi cho thiệp mời đám cưới. Ngày ấy, nhìn tờ thiệp mời, đập vỡ hết tất cả đồ đạc trong phòng. Thực ra, biết rất , nhưng hề cho cơ hội.


      với

      "Hôn lễ của em tới dự được, gửi quà mừng cho bọn em"


      gửi cho biểu cảm mất mát, rồi

      "Ngày quà mừng tới, em gửi bánh kẹo cho "


      nhìn video call, thấy vô cùng châm biếm

      " cần, ăn kẹo"

      Sau đó vội logout.


      gửi bức tranh sơn dầu ngày trước đấu giá được cho . nhớ, từng cầm quyển tạp chí, qua với về bức tranh này. suy nghĩ, người phụ nữ kia rất ít khi quan tâm tới thứ gì, nên tặng bức tranh này nhỉ, hơn nữa, bây giờ cũng chẳng có lòng dạ nào chọn quà tân hôn cho .


      Ngày hôn lễ của , nảy ra suy nghĩ mà chính bản thân cũng cảm thấy nực cười, nhưng có trời mới biết, vẫn làm việc ấy - lái xe tới cửa hàng trang sức, tỉ mỉ chọn đôi nhẫn kim cương.


      Đôi khi, biết, việc làm này của nực cười, nhưng vẫn mặc kệ. nhìn chiếc nhẫn kim cương của nữ trong tay, thầm nghĩ: Trác Chính Dương, từ bao giờ mày trở nên khôi hài như vậy?


      Tuy với , mình tới dự hôn lễ, vẫn mua vé máy bay hai chiều. phải nhìn lần, phải nhìn thấy sống tốt, có vậy mới yên lòng.


      suốt đêm để tới kịp nơi diễn ra hôn lễ của , lúc đến, bữa tiệc kết thúc. đứng ở cổng, hề vào, nhìn rúc vào lòng người đàn ông bên cạnh, mời rượu khách, trong ngực giống như bị dìm trong cồn.


      vẫn vào trong, 'Chúc em hạnh phúc', thực có cách nào nổi. ra, cũng tốt, nên thành với bản thân mình. Hơn nữa đây là hôn lễ của , ở đó giả bộ 'chúc em hạnh phúc' cũng chẳng hợp hoàn cảnh.


      Lúc ra, đụng phải Trình Mai Mai từ ngoài vào. nàng thấy , ràng giật nảy mình, nhìn , hỏi

      " đến rồi, Nhan Nhan biết ?"


      "Tôi vào trong"


      Trình Mai Mai hiểu

      "Trác thiếu, nghĩ thoáng ra , ở phương trời nào chẳng có hoa thơm bướm lạ, hồng nhan tri kỷ của rải khắp nơi, người nào cũng hề thua kém Nhan Nhan"


      im lặng.


      Trình Mai Mai

      " phải tình chứ?"


      bật cười

      " tiếp "


      Trình Mai Mai ấp úng, rồi câu

      "Chỉ cần nắm chặt cái cuốc là được, sợ khoét đổ nổi bức tường"

      Dừng lại, lại

      "Câu vừa rồi tôi chỉ cho vui thôi, đừng coi là , gì cũng có thể phá hoại, nhưng hôn lễ của người ta nên phá hỏng, nàng Nhan Nhan kia đầu óc rất ngốc, muốn tốt cho nàng, nên đứng từ xa nhìn, nhìn chút là được, đừng chạm vào...."


      -


      nhớ, từng hỏi vấn đề này

      "Em thích ta ở điểm gì?"


      suy nghĩ lúc

      "Em biết em thích ấy ở điểm gì, có lẽ thứ gì liên quan tới ấy, em đều thích, nhưng điều em thích nhất ở ấy, em biết"

      cười hì hì với

      "Em thích bộ dạng nghiêm túc của ấy"


      xem thường đáp án này của , nhưng cũng biết trong lòng lúc ấy đố kị biết bao.


      Khi trưởng thành, học được cách nghiêm túc.


      Cảm giác đố kị đáng sợ, nó giống như hàng vạn con kiến, bâu đầy trong lòng , sau đó cắn vào máu thịt, đau buốt tận tâm can. Loại cảm xúc này khiến con người ta phát điên.


      -


      ra, chỉ cần sống tốt, có thể quan tâm, có thể quan tâm việc cả đời này chỉ là bạn thân của Đồng Nhan, nhưng người mang tới hạnh phúc cho người khác, cũng có thể quan tâm rằng chính bản thân , đố kị thế nào.


      Mấy tháng sau khi kết hôn, người bạn tới Mỹ tìm , Trong quán bar ồn ào, bạn ấy với

      "Chính Dương, mình cho cậu chuyện"


      "Chuyện gì?"


      "Đồng gia tiêu đời rồi"


      siết chặt chén rượu trong tay

      "Cậu lập lại lần nữa"


      "Mình cũng mới biết chuyện vài ngày, chuyện xảy ra quá nhanh, giống như lên kế hoạch từ trước vậy. Đồng Kiến Quốc bị bắt bởi liên quan tới việc tham nhũng, ông ta sợ tội, tự sát trong tù"


      " ấy sao?"


      " biết, sau chuyện ấy, ấy liền mất tích, tôi cũng tìm ấy, dù sao mọi người đều lớn lên từ với nhau, tình cảm phải có, có thể giúp đỡ chút"


      " ấy tại sao....mất tích....người đàn ông kia ở bên cạnh ấy sao?"


      "Haiz, chuyện rắc rối ở chỗ đấy, ông già nhà mình cho mình biết, lần này Đồng Kiến Quốc bị chính con rể mình lật đổ, độc ác, Đồng Nhan sao có thể chịu nổi đây"

      Dừng lại, rồi ta ghé sát tai

      "Cậu có biết cha của Tần Nhiên, Tần Thiên Lăng , năm ấy Đồng Kiến Quốc vì bảo toàn bản thân mà tiết lộ bí mật sai sót thương mại quan trọng của Tần thị, hãm hại Tần Thiên Lăng, khiến cho ông ta phải tự sát....Vì vậy có lẽ Tần Nhiên lấy con Đồng gia, đều là kế hoạch có chuẩn bị từ trước..."


      Hôm sau, bay về thành phố A.


      "Đồng Nhan mất tích rồi, khỏi cần tìm ấy, quay lại đọc sách tốt , đừng tưởng rằng tôi biết tâm tư của "

      Trương Mộng Dịch vì chuyện đột nhiên trở về nước hết sức tức giận.


      "Mẹ cho con biết, ấy đâu?"


      " phải mẹ muốn cho con, mà là mẹ thực biết..."


      hỏi thăm rất nhiều người, kết quả, họ cũng biết đâu. Thậm chí, còn tìm người đàn ông kia, hung dữ đánh ta vài quyền, ta cũng đánh trả lại.


      " cho tôi biết, ấy đâu?"


      Tần Nhiên trả lời, mãi lâu sau, ta mới

      "Tôi biết..."


      lại đấm cho ta phát

      "Nếu như tôi tìm được ấy, ấy là người phụ nữ của tôi"


      Tần Nhiên lau máu chảy ra từ khóe miệng

      "Ha ha....chỉ cần có bản lĩnh này, người tìm ấy phải mỗi mình "


      Sau đó, tìm được Trình Mai Mai

      " ấy đâu?"


      Trình Mai Mai lắc đầu

      " ấy cũng cho tôi, tôi nghĩ, lần này ấy cố tình muốn để cho người khác biết ấy đâu"


      " cũng đừng tìm, lúc nào ấy muốn, ấy tự nhiên về, nếu ấy muốn trốn, vậy tùy ấy , ấy thể vượt qua chuyện này, tìm về cũng vô ích"


      " mình ấy sao có thể sống nổi bên ngoài?"


      " phải, là hai người"

      Trình Mai Mai cho biết

      " ấy có thai"


      "Yên tâm , ấy chẳng qua muốn chúng ta tìm được ấy mà thôi, ấy mang theo rất nhiều tiền, tới nỗi sống nổi đâu"


      -


      trở về Mỹ, chợt nhớ bà bác cũng ở Mỹ, tốn ít thời gian mới tìm hiểu được địa chỉ của bà bác đó, tìm đến đấy.


      Dù cho chạy tới đó nhanh thế nào, cũng chậm chân. Hàng xóm bên cạnh cho biết

      "Đúng là có chừng hai mươi tuổi mang thai dọn tới đây"


      "Nhưng họ chuyển rồi"


      "Xin lỗi, chúng tôi cũng biết họ dọn đâu"


      "Bà bác kia thích đánh bạc, phá sản rồi, còn nợ nần, nghe khoản nợ đều dồn hết lên người mang thai ấy"


      "..."


      Chỉ cần vẫn ở Mỹ, chắc chắn có thể tìm được . tìm suốt bốn năm, tốt nghiệp, về nước lập nghiệp thành công, đằng đẵng trong bốn năm, vẫn bặt vô tín.


      Có lẽ ông trời muốn tìm được ấy, có lẽ ấy muốn tìm được mình.


      Có lẽ ấy sống tệ nên muốn quấy rầy. Sau đó, nhận được tin tức từ thám tử bên Mỹ, ở tiểu bang Tây Virginia, trong những nơi nghèo nhất Mỹ.


      *Tây Virginia Tây Virginia là tiểu bang Hoa Kỳ trong vùng Appalachia, chung được biết đến như là The Mountain State. Tây Virginia ly khai khỏi Khối thịnh vượng chung Virginia trong suốt Nội chiến Hoa Kỳ và được chấp nhận vào Liên Bang như là bang tách biệt ngày 20 tháng 6 năm 1863 (ngày kỉ niệm West Virginia Day ở tiểu bang này). Nó là bang duy nhất được thành lập do kết quả trực tiếp của nội chiến Mỹ.


      cầm địa chỉ bên kia gửi tới, tìm chỗ ở.


      Co lẽ rốt cuộc cũng có duyên phận trùng hợp, ngày tới đó, cũng chuẩn bị lên máy bay về nước. tay kéo hành lý, tay còn lại dắt cậu bé. tiến lên ngay mà vội vã mua vé chuyến bay mà chuẩn bị lên.


      Lúc lên máy bay, phía sau , sau đó gọi lại

      "Đồng Nhan"


      xoay người lại, trong mắt tràn đầy kinh ngạc

      "Trác Chính Dương..."




      " khéo, ngờ gặp em ở đây..."


      :

      " khéo...."


      "Về nước sao?"


      "Dạ"


      "Em ngồi chỗ nào?"


      nhìn xuống vé máy bay

      "A-XX"


      "Vừa khéo, ngồi cạnh em"

      cười


      "Có vẻ trùng hợp quá...."
      Mai Trinh, Min Cancel, xkhang8 others thích bài này.

    4. vuthuhang

      vuthuhang Well-Known Member

      Bài viết:
      658
      Được thích:
      1,154
      cảm động quá trác chính dương xứng đàng được nhận hạnh phúc của mình , :yoyo44::yoyo44::yoyo44::yoyo44:
      lazybeevulinh thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221

      Chương 46


      Edit Vulinh



      Vì sắp tới năm mới, Trương Mộng Dịch cho người đưa tới rất nhiều loại hạt khô. Trác gia là gia đình truyền thống, đồ tết chuẩn bị rất cẩn thận, kỳ công, giống bọn họ, các loại hạt đều tự phơi khô, mỗi thứ đều chuẩn bị tỉ mỉ.


      Lúc Đồng Nhan nhận được những thứ này, trong lòng vô cùng khó chịu. Hạ khô này đều là tấm lòng của người mẹ dành cho con trai, tuy bọn họ thiếu những thứ này, nhưng giá trị làm sao bằng được.


      ra, những lời Trương Mộng Dịch với hôm ấy, đều hiểu, thậm chí trong lòng tràn đầy cảm giác áy náy. Nhưng cũng thể làm theo lời bà , dù có rối loạn thế nào, cũng thể đưa Cách Lạp .


      Thân phận xấu hổ của định trước cách nào trở thành người con dâu vừa ý của Trác gia, nên chỉ có thể nỗ lực trở thành người vợ tốt.


      suy nghĩ rất lâu, mãi mà nghĩ ra nên tặng hai ông bà Trác thứ gì. Trác gia chẳng thiếu thứ gì, biết làm sao cho ổn. Trác Chính Dương trách nghĩ chuyện nhức đầu làm gì

      "Trương phu nhân nếu muốn ôm cháu trai, chúng ta khiến con cháu đầy nhà cho bà, vì vậy...."

      tinh tế gặm, cắn lên tai , khẽ thở gấp

      "Vì vậy, chúng ta phải nỗ lực lên"


      -


      Hôm sau, qua Trác Chính Dương, Đồng Nhan mới biết Trương Mộng Dịch gần đây bị ho khan, nhớ, từng tự mình làm ít trà hoa, trị bệnh ho rất hiệu quả. buộc lố trà hoa thành bọc , mỗi lần ngâm bọc, vừa đủ liều thuốc.


      Khi Đồng Nhan đưa trà hoa cho Trương Mộng Dịch, biểu cảm mặt bà rất thản nhiên, giọng điệu nóng lạnh

      "Con có lòng, nhưng những hoa cỏ này, chỗ ta cũng thiếu, con nên mang về "


      Đồng Nhan cười gượng gạo, gì thêm.


      Trương Mộng Dịch nhìn Đồng Nhan, tuy ra miệng nhưng trong lòng bà vẫn nỡ. Đồng Nhan là đứa trẻ bà chứng kiến lớn lên từ bé, trước đây, tính tình hoạt bát, cởi mở thế nào, và Dương nhi luôn gây họa ngừng. Vậy mà bây giờ bé ấy trở nên lặng lẽ, làm việc gì cũng luôn dè dặt.


      "Nhan Nhan, con biết ta muốn gì..."

      Trương Mộng Dịch thở dài, chậm rãi

      "Hôm qua, Dương nhi tới tìm ta, cầu xin ta đối xử tốt hơn với con, với đứa trẻ kia. Từ bé ,Dương nhi thích cầu xin ai, đặc biệt là ba nó. Khi còn bé, nó gặp rắc rối, ba nó hung dữ quất roi vào người nó, nó hề van xin ông ấy dừng tay, sau này khi nó về nước gây dựng nghiệp, con đừng thấy tại nó thuận buồm xuôi gió chứ lúc nó mới khởi nghiệp cũng vô cùng chật vật. Tuy quan hệ gia đình rất tốt, nhưng nó chưa từng muốn lợi dụng quan hệ này, dù nó có gặp phải vấn đề lớn, nó cũng cầu xin chúng ta giúp, nó tự mình gánh vác tất cả...."


      "Giờ, nó vì chuyện của con có thể hạ thấp bản thân, thỉnh cầu chúng ta đối xử tốt với con...Nó , cuộc sống mấy năm qua của con hề dễ dàng gì, ta và ba nó bây giờ là trưởng bối duy nhất có thể đối xử tốt với con. ra, nó , chúng ta cũng biết, người mẹ độc thân sống mình ở ngoài sao có thể tốt được chứ? Nhưng... phải ta chấp nhận nổi đứa trẻ kia, mà do thân phận của nó quá khó xử...Mấy hôm nay, ba nó cũng khuyên răn ta, ông ấy con cháu tự có phúc của nó, khiến ta cũng nghĩ thoáng ra..."


      Đồng Nhan cảm thấy trong lòng chua xót, khóe mắt ươn ướt, cổ họng giống như bị nghẹn. Áy náy, xấu hổ, khổ sở, tủi thân....những cảm xúc này dường như đều dâng lên, khiến vô cùng khó chịu

      "Con xin lỗi..."


      "Tuy con có tư cách đòi hỏi mẹ tiếp nhận Cách Lạp, nhưng con thực thể đưa nó , nó quá quan trọng đối với con, đứa trẻ kia cũng rất hiểu chuyện, mấy năm này, nó theo con chịu ít khổ cực, con nợ nó nhiều lắm..."

      Đồng Nhan cúi đầu


      Trương Mộng Dịch trầm mặc

      "Con về trước ..."


      Đồng Nhan đứng dậy, rời

      "Vậy con trước, mẹ giữ gìn sức khỏe"


      Trước khi , Trương Mộng Dịch nhàng sau lưng

      "Nếu cương quyết giữ lại đứa bé, vậy con nên sớm có thai , sinh cho Trác gia nam nữ, như vậy cũng khiến người ta chê cười Trác gia..."


      -


      Đêm 30 tết, Trác Chính Dương đưa và Cách Lạp tảo mộ Đồng Kiến Quốc. Cách Lạp đứng trước mộ lúc, sau đó ngẩng đầu hỏi Đồng Nhan

      "Mẹ, ông ngoại nằm ở đây mình có sợ ?"


      Đồng Nhan nghĩ, rồi

      " đâu, bởi vì có bà ngoại ở bên ông rồi, hơn nữa bọn họ sống rất hạnh phúc"


      Nét mặt Cách Lạp buồn bực, ràng nó tin câu trả lời của Đồng Nhan, nhưng nó cũng phản bác lại, dù sao đó cũng là câu trả lời khiến người ta vui mừng. Người cũng mât, thứ để lại cũng chỉ là những nỗi nhung nhớ, còn hơn là lưu lại những tiếc nuối, cho bản thân mình kết thúc có hậu.


      Bọn họ rất hạnh phúc. cũng từng hạnh phúc. Hơn nữa, hẳn là lừa mình dối người, quả thực từng hạnh phúc.


      Trác chính Dương sờ đầu Cách Lạp

      "Bởi vì ông ngoại có bà ngoại, nên ông cảm thấy đơn nữa, giống như mẹ con có ba, đạo lý này giống nhau"


      Cách Lạp

      "..."


      Từ nghĩa trang về, cầu Trác Chính Dương cùng làm cơm tất niên, sảng khoái đồng ý. Đồng Nhan lấy chiếc tạp dề từ trong tủ tường ở phòng bếp ra

      "Em giúp mặc"


      Trác Chính Dương nhìn chiếc tạp dề hoạt hình màu hồng, vẻ mặt khó xử, hơi do dự, nhưng vẫn giang hai tay, cúi người xuống, ra hiệu cho Đồng Nhan mặc tạp dề vào. Đồng Nhan vòng qua hông Trác Chính Dương, buộc dây phía sau lưng cho . Lồng ngực rất rộng, lúc buộc dây cho , người dựa sát vào lồng ngực , ngửi được hương thơm rất dễ chịu tỏa ra người .


      Đồng Nhan nhìn , ho vài tiếng

      "Đàn ông có việc gì đừng thơm như vậy, ra ngoài dễ thu hút hoa đào"


      Hôm nay ở nhà, Trác Chính Dương chỉ mặc chiếc áo len đen cổ V, giờ dù lại mặc thêm chiếc tạp dề cũng làm giảm bớt vẻ đẹp trai của , ngược lại, càng lộ ra vẻ trẻ con đáng . Nghĩ vậy, nét mặt bỗng đỏ lên, hóa ra, khẩu vị của cũng .


      Trác Chính Dương nhìn , cười, nắm tay

      "Cũng đúng, mùa xuân sắp tới rồi, hoa đào nở"


      Đồng Nhan nhíu mày

      "Chẳng lẽ muốn 'gia lý hồng kỳ bất đảo, ngoạn diện thải kỳ phiêu phiêu' sao?"

      : ở nhà có vợ, nhưng bên ngoài lại muốn có thêm người tình.


      Nét mặt Trác Chính Dương mờ ám, liếc

      "Có em rồi, nào dám"


      Thấy Đồng Nhan vui, dừng lại, thêm câu

      "Có em, những đóa hoa đào thối nát ở bên ngoài làm sao lọt được vào mắt của chồng em"


      Đồng Nhan hất tay Trác Chính Dương ra

      "Quên , đúng là tự dát vàng lên mặt mình"


      Trác Chính Dương toét miệng cười, lộ ra hàm răng khỏe, đẹp. Đúng lúc này, nhận được cuộc điện thoại, dặn dò vài câu qua điện thoại rồi cúp máy.


      Trác Chính Dương cảm thấy có lỗi

      "Nhan Nhan, phải giải quyết số chuyện"


      hỏi

      "Chuyện gì, có quan trọng ?"


      Trác Chính Dương khẽ bên tai câu. Đồng Nhan nghe xong, mặt hơi biến sắc,

      "Trác Chính Dương, đừng vì chuyện của em mà vất vả..."


      đưa tay chỉnh lại tóc mai của

      "Chuyện đồng ý với em, nhất định làm được"

      xong, vào phòng ngủ thay quần áo, rồi ra.


      Đồng Nhan cười với , sau đó chợt thò tay véo mũi Trác Chính Dương

      "Về sớm nhé, hôm nay là đêm giao thừa"


      Trác Chính Dương bị đau, giả vờ kéo tay định cắn, nhưng lúc nắm tay tới gần miệng, lại chỉ nhàng hôn cái.


      Đồng Nhan đỏ mặt, định phát cáu với Trác Chính Dương cắn mu bàn tay . Đồng Nhan đau tới chảy nước mắt, oán giận nhìn Trác Chính Dương. cũng nhìn , ngược lại với , trong mắt toàn vui vẻ

      "Nhớ rồi, chuyện em đồng ý với cũng phải làm nhé"


      Đồng Nhan hơi ngẩn người ra, trong vô thức, có phần bài xích cuộc hôn nhân được bắt đầu từ giao dịch này, nhưng thời gian này quá hạnh phúc, hạnh phúc tới nỗi thiếu chút nữa quên mất, gả cho Trác Chính Dương vì đồng ý giúp thu thập chứng cứ lật đổ Tống Hà Kiến.


      Những thứ cho quá nhiều, ngược lại, những thứ cho vô cùng đơn giản .


      Vì vậy càng phải toàn tâm toàn ý với hơn, lòng , lòng chăm sóc cho cái gia đình vất vả lắm mới xây dựng nên này. ngước đầu, giúp chỉnh lại caravat

      "Em ở nhà chờ , lúc về nhớ mua lọ hồ đặc, để chút nữa dán câu đối lên"


      Trác Chính Dương nhíu mày

      "Hồ đặc?"

      dừng lại

      "Loại này có bán sao?"


      "Đúng là đàn ông"

      Đồng Nhan vừa cười vừa

      "Ở siêu thị và tiệm tạp hóa đều bán"


      "Được"

      nhìn , ánh mắt cưng chiều

      " về sớm, rồi chúng ta cùng nhau dán câu đố"


      Đồng Nhan nhìn thực đơn tối nay, chợt nhớ tới trong nhà có hồi hương, nghĩ nghĩ lúc, dặn dò Cách Lạp chơi game trong phòng khách vài cau, rồi cầm áo khoác ra ngoài.


      *Cây đại hồi hay đại hồi hương hoặc bát giác hồi hương hoặc đơn giản chỉ là cây hồi hay tai vị, danh pháp khoa học Illicium verum, (tiếng Trung: 八角, pinyin: bājiǎo, có nghĩa là "tám cánh") là loài cây gia vị có mùi thơm tương tự như cây tiểu hồi, thu được từ vỏ quả hình sao của Illicium verum, loại cây xanh quanh năm có nguồn gốc ở Trung Quốc và đông bắc Việt Nam. Các quả hình sao được thu hoạch ngay trước khi chín. Nó được sử dụng rộng rãi trong ẩm thực Trung Hoa và ở mức độ ít hơn ở vùng Đông Nam Á và Indonesia. Đại hồi là thành phần của ngũ vị hương truyền thống trong cách nấu ăn của người Trung Quốc. Nó cũng là thành phần được sử dụng trong nấu nước dùng cho món phở của người Việt Nam.


      [​IMG]




      Đồng Nhan mua xong hồi hương, định về chiếc BMW trắng từ từ chạy tới cạnh . để ý, vẫn thẳng về phía trước.


      Tống Tử Khâm bước từ xe xuống

      "Đồng Nhan"


      " trùng hơp, hóa ra là Tống"


      " trùng hợp...."

      Sắc mặt Tống Tử Khâm có chút mệt mỏi

      "Tôi đặc biệt tới tìm "


      Đồng Nhan cười

      "Tìm tôi có chuyện gì?"


      Tổng Tử Khâm thẳng vào vấn đề

      " rảnh ? Tôi muốn tìm tâm ?"


      Cũng biết chọn thời thời gian , đêm giao thừa tìm người ta chuyện phiếm, đúng là sở thích của Đại tiểu thư giống với người bình thường, có điều nghĩ lúc, Đồng Nhan cảm thấy suy nghĩ vừa rồi của mình hơi thất đức, tại Tống Tử Khâm quả thực làm gì có tâm trạng đón giao thừa, Tống Hà Kiến hôm trước phải tiếp nhận thẩm tra của viện kiểm sát, Tống Tử Khâm thể ngồi yên cũng là chuyện bình thường.


      Đồng Nhan nhìn đồng hồ

      " tiện, tôi có thời gian, tôi phải về chuẩn bị cơm tất niên"


      Tống Tử Khâm nhìn

      "Chỉ cần vài phút là được"


      Đồng Nhan theo Tống Tử Khâm tới quán cafe ở con phố gần nhất. vừa nghe Tống Tử Khâm kể lể, vừa phiền muộn khuấy sữa trong tách cafe.


      Tiệm cafe bật bài tình ca buồn rất thịnh hành gần đây, bản nhạc tệ. Ca từ buồn bã, bài hát nhàn nhạt, cộng thêm giọng sạch của nữ ca sĩ. Đồng Nhan nghe xong quả có chút bi thương, bi thương khiến thấy phiền muộn.


      Tống Tử Khâm thỉnh thoảng , ta rất lâu. Giọng buồn bã của ta vô cùng cân xứng với bài tình ca buồn. Đồng Nhan vẫn thong thả nhìn ta,

      "Cho nên, muốn gì với tôi?"


      "Đồng Nhan, tôi van , buông tha cho chúng tôi được ?"

      Tống Tử Khâm hít vào hơi, rốt cuộc những lời này.


      Đồng Nhan cảm thấy nực cười

      "Việc ấy....tôi làm gì chứ, vậy là sao? Tôi chẳng làm gì cả, bảo tôi buông tha thế nào?"


      Vẻ mặt Tống Tử Khâm bình tĩnh

      "Đồng Nhan, hiểu mà"


      Đồng Nhan lạnh nhạt

      "Xin lỗi, tôi hiểu"


      "Có phải định đối phó với nhà tôi ?"

      Trong lòng Tống Tử Khâm quýnh lên, câu kìm nén cuối cùng vẫn thốt ra.


      Đồng Nhan ngừng động tác khuấy tách cafe, liếc nhìn Tống Tử Khâm

      " Tống hài hước, Đồng Nhan tôi chỉ là người dân nghèo, sao có năng lực đối phó với danh gia vọng tộc như Tống gia chứ?"


      Mặt Tống Tử Khâm ửng đỏ, có lẽ bị chọc tức, ả hung hăng

      "Đồng Nhan, có năng lực, có nghĩa là Trác Chính Dương có bản lĩnh làm chuyện này"


      Đồng Nhan im lặng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài người đến rồi , mặt mỗi người đều trần đầy niềm vui đón năm mới. Hương vị cafe sữa rất thơm, hơi nóng từ chén gốm tỏa ra, bốc lên mang theo vị thơm nồng của cafe. chợt nhớ, ba cũng vô cùng thích uống cafe, khi bé, luôn thấy ba cho hạt cafe vào máy nghiền, mùi rất thơm.


      lấy hạt cafe, bỏ vào trong miệng, ngờ hàm răng của cắn nổi. Ba mỉm cười, xoa đầu

      "Nhan Nhan ngốc, đây phải là đường, mà là hạt cafe của phương Tây"


      chưa từng tìm hiểu tại sao ba lại thích uống cafe như vậy, thậm chí, trong lòng cho rằng người giống ba nên uống trà mới phải. Về sau, mới biết, ba thích uống cafe bởi vì mẹ, mẹ là từng ở nước ngoài, bà cực kỳ thích cafe. Vì quen mẹ, nên bố cũng tạo thành thói quen thích uống cafe.


      Hai người nhau cũng dần lây thói quen cho nhau.


      "Cafe dù đắng nhưng luôn để lại dư vị, như vậy cũng tốt hơn so với cuộc sống, có đôi lúc, ba hy vọng con có thể ăn được vị đắng, như vậy con mới có thể biết quý trọng hạnh phúc"


      Vận mệnh trêu chọc, học được cách chịu khổ, học được cách quý trọng hạnh phúc, nhưng ba lại thể nhìn thấy.


      "Nhan Nhan, bảo Trác Chính Dương dừng tay , ta nghe lời , tôi van , ba tôi tuyệt đối trong sạch, sao ông ấy có thể hãm hại bác Đồng được?"


      Đồng Nhan cảm thấy ngón tay lạnh lẽo, thò tay cầm lấy tách cafe, cảm giác ấm áp tỏa ra tốt. liếc mắt nhìn Tống Tử Khâm

      "Nếu ba trong sạch, tới cầu xin tôi làm gì, làm vậy phải biểu chột dạ sao?"


      Tống Tử Khâm sửng sốt, sau đó phản xạ kịp, đáp lại cách châm biếm

      " đời này có thủ đoạn gọi là hãm hại người ngay thẳng"


      "Phụt!"

      'Hãm hại người ngay thẳng' , bốn từ này khiến trong lòng Đồng Nhan nghẹn lại. Đồng thời, cũng cảm thấy vô lực, làm con , ai chẳng hi vọng ba mình là đại hùng, chứ phải tham quan khiến người đời chửi rủa chứ!
      Mai Trinh, Min Cancel, xkhang9 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :