1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nữ hoàng bi kịch - Xuân Thiên Bất Khai Hoa (nt 4/55c +4NT)- FULL

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 42


      Edit Vulinh



      Khi Đồng Nhan từ bệnh viện ra, trời tối, trước bệnh viện trồng rất nhiều cây xanh, dù trong ngày đông lạnh giá vẫn tươi tốt như thường, đèn đường hai bên sáng tỏ rọi vào hàng cây, làm cho lá cây càng thêm xanh.


      Cách Lạp rất chậm, mắt nhìn xung quanh, Đồng Nhan cảm thấy khó hiểu, bèn hỏi nó

      "Sao vậy?"


      Cách Lạp bĩu môi, cúi đầu

      " ra, ông ấy cũng hơi đáng thương...."


      Toàn thân Đồng Nhan cứng đờ, biểu cảm mặt cũng cứng nhắc, ngực giống như bị vật gì đó đè vào, nặng trịch, cười với Cách Lạp. Cách Lạp thấy như vậy, dường như chợt nghĩ ra, vội vàng giải thích

      "Chẳng qua con cảm thấy ông ấy đáng thương thôi, con nhận ông ấy là ba.... ..."


      Đồng Nhan cúi người, dịu dàng

      "Mẹ có ý này, dù thế nào chăng nữa, ông ấy thực là cha ruột của con, có người cha nào con trai của mình, Cách Lạp...mẹ hy vọng con có thể tha thứ cho ông ấy, con vẫn còn , mẹ muốn vì chuyện của người lớn mà ảnh hưởng tới con...."


      Vẻ mặt Cách Lạp bướng bỉnh, lời. Đồng Nhan khẽ thở dài, bắt ép Cách Lạp nữa, dắt tay nó lên xe taxi.


      Có rất nhiều chuyện cần thuận theo tự nhiên, tình cảm cha con cũng thế.


      -


      Về đến nhà, thấy hơi đói, bao tử giống như bị khoét rỗng. Ngay cả người lớn như cũng đói huống hồ là trẻ con. Nghĩ vậy, vội vàng lấy đồ ăn trong tủ lạnh ra cho Cách Lạp ăn tạm đỡ đói, sau đó vội vàng chuẩn bị cơm tối.


      Khi Trác Chính Dương về, Cách Lạp vừa ăn bánh quy vừa lười biếng năm ghế salon xem TV. Trác Chính Dương liếc qua tiết mục TV, cầm điều khiển đổi kênh khác. Cách Lạp ngẩng đầu, bĩu môi vui, chỉ vào đàn dê trong TV

      "Con thích xem cái này"


      Trong mắt Trác Chính Dương thoáng lộ ra vẻ tươi cười

      "Xem chương trình này tốt chứ sao, con thiếu tính hồn nhiên trẻ thơ, ba phải bồi dưỡng tính cách này tốt mới được"


      Cách Lạp xụ mặt, nhàm chán nhìn câu chuyện đầy gian tình giữa dê và sói.


      Trác Chính Dương vào bếp, Đồng Nhan làm món cuối cùng, trứng rán hành. món ăn rất đơn giản, đập trứng, khuấy đều, sau đỏ bỏ gia vị và hành vào, rán chín. Lửa rất to, dầu trong chảo phát ra tiếng kêu 'xèo xèo', Đồng Nhan đổ trứng khuấy đều vào chảo, lập tức, tiếng 'xèo xèo' lại vang lên. Trác Chính Dương tựa người vào cánh cửa trượt màu be, uể oải

      " phải muốn ăn cua hấp sao?"


      Đồng Nhan vừa vội vàng làm, vừa

      "Cua đồng dạo này bán đắt hàng quá, lúc em mua hết mất rồi..."


      Trác Chính Dương bật cười, sau đó nghiêm mặt đề nghị

      "Nhan Nhan, chờ xong việc này, cả nhà chúng ta chơi được ?"


      Đồng Nhan suy nghĩ rồi

      "Được..."


      Mặt mũi Trác Chính Dương tràn đầy vẻ mừng rỡ, sau đó liếc nhìn làn khói trắng lượn lờ tỏa ra từ nồi tử sa, hỏi

      "Còn có món canh gì vậy? Mùi rất thơm..."


      *Tử sa: 1 loại đất sét có nhiều ở Nghi Hưng, tỉnh Giang Tô. Đất rất mịn, hàm lượng sắt cao, sau khi nung có màu nâu đỏ, tím đen. Chủ yếu dùng làm đồ trà


      "Canh sườn nấu đậu tương"

      Đồng Nhan mở nắp nồi tử sa, cầm cái muôi dài, múc thìa. khẽ thổi thổi, sau đó đưa muôi tới trước mặt Trác Chính Dương

      "Nếm thử , hơi nóng đấy"


      Nhìn chiếc tạp dề mặc, bỗng nhiên cảm thấy trong lồng ngực ấm áp, ngoan ngoãn há miệng nếm thử muôi canh. Có lẽ bởi hạnh phúc tới quá nhanh, nên luôn cảm thấy , nhìn , tóm lại giống như nhìn ngắm bông hoa trong vùng sương mù vậy.


      "Mùi vị tệ..."




      Đồng Nhan tươi cười, mắt sáng lên, tròng mắt đen nháy thấp thoáng dao động, bên trong đôi mắt ấy còn có hình bóng của . Có lẽ vì ở trong bếp lâu nên trán rịn ra khá nhiều mồ hôi, những giọt mồ hôi dưới ánh đèn càng thêm lấp lánh, lóe ra ánh sáng màu vàng kim.


      Trác Chính Dương vươn tay kéo vào trong lòng, sau đó hôn . Hơi thở của bỗng hỗn loạn, xung quanh đều tràn đầy hơi thở của , ôm rất chặt khiến thể động đậy, tay còn cầm muôi canh, tư thế của kỳ quái vô cùng.


      Tiếng 'xèo xèo' trong chảo rán lại vang lên, bốc khói. đẩy Trác Chính Dương, tỏ ý còn trứng rán trong chảo. Trác Chính Dương buông ra, khẽ điều chỉnh hơi thở gấp gáp, thò tay tắt bếp, trong mắt tràn đầy trêu ghẹo

      "Trứng rán sém cạnh rồi...."


      Hai gò má Đồng Nhan đỏ như ráng chiều, trừng mắt nhìn

      " phải do hại sao"


      Trác Chính Dương bật cười, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy vẻ dịu dàng.


      Lúc ăn cơm tối, Cách Lạp nhíu mày nhìn món trứng rán bị cháy, miệng vểnh lên

      "Mẹ,tài nghệ nấu nướng của mẹ thụt lùi rồi"


      Trác Chính Dương mỉm cười, gắp miếng trứng rán cháy sém lên, bỏ vào trong miệng, nếm thử

      "Đâu có thụt lùi, mẹ con chưa hề tiến bộ sao có thể thụt lùi được?"


      Cách Lạp suy nghĩ rồi thành ngữ hôm nay nó mới được học

      " có lý"


      Đồng Nhan oán thầm: được rồi, lớn đều cưỡi lên đầu mình.


      -


      Ăn xong, Trác Chính Dương dạy Cách Lạp viết chữ bằng bút lông, nét mặt rất chuyên tâm. quấy rầy họ, thẳng về phòng. Vị trí khu đất này vô cùng tốt, dù đứng ở căn phòng này cũng có thể ngắm vẻ đẹp về đêm của thành phố A. đứng trước cửa sổ, thò mặt ra ngoài, ánh đèn vạn nhà được thắp sáng.


      bỗng nhiên hơi hâm mộ Tống Tử Khâm, mặc kệ thế nào, trong vạn ánh đèn ở đây, có là của ta, dù ta tủi thân thế nào, ta còn có người thân để kể lể, nhưng , cái gì cũng có. Thỉnh thoảng, lại nghĩ, nếu còn có mẹ, có lẽ cha vẫn còn sống, lúc tủi thân, bọn họ có thể dạy dỗ những kẻ khiến như vậy. Giống như mẹ của Tống Tử Khâm, bà ấy có thể vì con của mình mà làm nhục , dù hành động ấy thế nào, ít nhất, cũng được người thân chống đỡ.


      "Nghĩ gì thế..."

      Trác Chính Dương tới, khẽ hỏi.


      xoay người lại, ánh đèn thủy tinh màu vàng rất êm dịu, tinh tế hắt lên khuôn mặt , từng mảng, dịu dàng mềm mại diễn tả được.


      nhướng mày cười với , giọng nhàng

      "Em nghĩ...."

      Cơ thể tiến gần lại, nắm áo sơ mi của , hít ngửi

      "Tại sao lại có mùi nước hoa?"


      "Thẳng thắn được khoan hồng, chống cự bị nghiêm trị"

      nhíu mày hỏi.


      "Vì..."

      Tâm trạng Trác Chính Dương rất tốt, khóe miệng nhếch lên, cười rồi móc từ trong túi lọ nước hoa

      “ Mùi này rất phù hợp với em"


      Đồng Nhan nhận lấy lọ nước hoa

      "Cảm ơn..."


      Nụ cười mặt Trác Chính Dương hơi nhạt , mãi sau mới

      "Nhan Nhan, hôm nay có chuyện gì xảy ra?"


      Đồng Nhan nhìn ánh mắt của , hơi quay đầu

      "Tại sao lại hỏi vậy...."


      "Nhan Nhan, trước khi kết hôn, với em rồi, em có thể nhưng xin em hãy tin tưởng ..."

      Trác Chính Dương thầm, như tự mình lẩm bẩm, giọng chợt lan tỏa trong khí phả đầu , thản nhiên lay động.


      Giọng Đồng Nhan nhàng

      "Em tin ..."

      tin , dù cho việc sau này thế nào, hai mẹ con đều tin . Trừ ba ra, chưa từng tin tưởng người nào, nhưng có thể tin giống như tin tưởng ?


      -


      Hôm sau, đưa Cách Lạp học về, chợt mí mắt giật liên tục,khi chưa xác định được mi mắt giật có báo trước điềm chẳng lành hay bị người ta mời lên xe.


      "Ngồi ...."

      Trương Mộng Dịch liếc nhìn Đồng Nhan bước vào, thản nhiên .


      "Vâng"

      Đồng Nhan ngồi xuống. Đây là quán trà theo phong cách trà đạo Nhật, trang trí rất tao nhã, tường treo vài bức họa thị nữ, trong bình hoa sứ men xanh cắm bó uất kim hương trắng, cánh cửa ra vào được chạm trổ cực kỳ tinh tế, bóng loáng.


      trẻ mặc ki mô nô nhã nhặn, lịch pha trà, xong xuôi rót vào chén bằng bạc trước mặt

      "Mời quý khách dùng"


      "Cảm ơn"


      "Thực làm phiền con rồi, phải dùng cách này mời con đến đây"

      Trương Mộng Dịch

      "Lần trước nghe ba nó con tới, tiếc là ta có nhà, nên gặp được con"

      Đồng Nhan lắc đầu

      "Con sớm muốn tới chào hỏi mẹ, nhưng chưa có cơ hội, hôm nay mẹ mời con tới, con thấy rất vui"


      "Nó khỏe ..."


      "Đương nhiên nhỉ..."

      Trương Mộng Dịch đặt chén trà xuống

      "Bây giờ nó cưới được con, còn lý do gì để nó sống tốt nữa"


      Đồng Nhan cười, đáp.


      Ánh mắt Trương Mộng Dịch đảo qua, nóng lạnh

      "Bây giờ sao lại xa lạ với mẹ Trác vậy?"


      Đồng Nhan

      "Do con trước đây biết lớn mà"


      Trương Mộng Dịch khẽ cười

      "Nhiều năm rồi, con quả thay đổi rất nhiều, nhưng trách con được"


      Đồng Nhan

      "Con người luôn phải thay đổi..."


      Trương Mộng Dịch khẽ thở dài

      "Nhưng Dương nhi đúng là cứng đầu, bao nhiêu năm như thế, ta vẫn cho rằng nó có thể buông tay, nhưng chấp niệm của nó quá sâu"


      Chấp niệm [执念] : Là loại ham muốn vô cùng mãnh liệt, “chấp” [执], đơn giản là cố chấp, ý nghĩa của từ “chấp niệm” [执念] : người nào đó cố chấp đến mức khó mà có thể thay đổi đươc ý nghĩ (hoặc cách nghĩ). (Theo Hudong ) [nguồn: Phong Nhã Lâu]


      Đồng Nhan cúi đầu


      Trương Mộng Dịch quan sát ,

      "Nhan Nhan, nếu là 5 năm trước, con là đứa con dâu khiến mẹ Trác hài lòng nhất, nhưng bây giờ...."

      Bà dừng lại

      "Bây giờ, con cũng làm mẹ, con có thể hiểu được tấm lòng của người mẹ đúng ?"


      Trong lòng Đồng Nhan cảm thấy hổ thẹn, chợt nhớ lại hồi xưa khi sang chơi nhà Trác Chính Dương, mẹ Trác làm bánh hạt sen cho , bánh ngọt ấm nóng tỏa ra mùi hương thơm dịu. Bánh ăn rất ngon, ăn mạch mấy cái liền, mẹ Trác nhìn tướng ăn như hổ đói của , đùa

      "Nhan Nhan, ăn bánh mẹ Trác làm sau này phải làm con dâu mẹ đấy nhé"


      Hôm nay, thực là con dâu của bà, nhưng vật đổi sao dời, mọi việc thay đổi quá nhanh.


      "Con xin lỗi..."




      "Mối quan hệ giữa ta và Dương nhi luôn bất hòa, nó bất mãn ta nhúng tay vào quá nhiều chuyện của nó. Vì thế, mấy năm gần đây, nó ở bên ngoài chơi bời, chỉ cần quá trớn, ta cũng hỏi đến chuyện của nó, tuy nó làm việc tùy hứng nhưng lại rất có chừng mực"

      đến đây, Trương Mộng Dịch nhìn Đồng Nhan

      "Có điều, những chuyện liên quan tới con, nó lại luôn nắm chắc như những chuyện khác, giải quyết việc trở nên có chừng mực"


      "Con xin lỗi..."


      Trương Mộng Dịch mím môi

      "Con cần xin lỗi ta, ta hiểu tính tình nó, đối với thứ nó muốn có, nó hề do dự đoạt lấy. Con và nó cùng lớn lên từ , nên chắc con hiểu"


      " ấy rất tốt"

      biết minh nên gì nữa, chỉ khẽ bật ra bốn chữ.


      Trương Mộng Dịch thở dài

      "Nó chỉ tốt với người mà nó để ý mà thôi, tướng mạo Dương nhi giống ta, nhưng tính nết lại giống cha nó, làm việc đều rất nóng nảy"


      "Bây giờ con và nó kết hôn nên ta cũng đành lòng, cũng tiện làm chuyện gì cả, hôm nay ta gọi con tới đây cũng chỉ muốn hỏi con câu đơn giản"


      Đồng Nhan nhìn Trương Mộng Dịch

      "Mẹ muốn hỏi gì ạ"


      "Con Dương nhi đúng ?"


      Đồng Nhan trầm mặc

      "Con đối xử tốt với ấy"


      "Con đối xử tốt với nó, cũng chỉ bởi vì nó đối xử tốt với con, phải vì con nó, đúng ?"


      " đúng"

      Đồng Nhan thản nhiên

      "Con đối xử tốt với ấy, bởi vì ấy là chồng con"


      Nét mặt Trương Mộng Dịch dịu vài phần, mãi lâu sau bà mới

      "Mấy ngày nữa là sang năm mới rồi, cả nhà con về ăn bữa cơm , nghe cậu bé rất đáng , ta cũng muốn gặp nó"


      Đồng Nhan

      "Được ạ"


      "Nếu kết hôn rồi, hãy sống với nhau tốt, có lẽ con cảm thấy ta là người mẹ thiên vị, nhưng những lời ta , mấy năm nay Dương nhi sống tốt, dù sau này xảy ra chuyện gì, nó xứng đáng để con đối xử tốt với nó"


      Đồng Nhan

      "Con hiểu"


      -


      Kỳ nghỉ phép của kết thúc, trở lại công ty làm việc, qua thời gian, đơn xin từ chức của được phê duyệt, chính thức trở thành phụ nữ trẻ thất nghiệp. Lúc , Lý Mạt Lỵ còn tặng câu tạm biệt chua chát

      "Công ty chúng tôi bé thế sao có thể xứng đáng với bà Trác tôn quý chứ"


      Cũng gần tới tết lịch rồi, Đồng Nhan quyết định sang năm mới tìm việc làm. Trác Chính Dương cũng can thiệp vào chuyện của , chỉ câu

      "Nếu làm thấy tốt, cũng cần thể năng lực làm gì, đến Kỳ Hạ của làm việc , gán danh hiệu bà chủ vào, tùy cho em làm mưa làm gió"


      cười

      "Quên , những lời bàn tán đáng sợ lắm"


      Trác Chính Dương cười

      "Nếu bọn họ dám em điều gì, trừ tiền lương, nặng chiên như chiên mực, sung quân biên cương, vĩnh viễn thu nhận lại"


      cười nắc nẻ

      "Được...."
      Mai Trinh, Kola295, miu90113 others thích bài này.

    2. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      đoch chương này thấy mẹ Trác cũng k đến nõi nào mà có lẽ phản đối là do biết c k iu a thực ra là mình mình cũng k thích con dâu mà k iu con mình ai chả thương con....................nên k trách đk:yoyo59::yoyo59::yoyo59::yoyo59::yoyo59:
      thank nàng nàng edit hay tóa
      vulinh thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      @quỳnhpinky tìm đâu ng như , đẹp trai, tài giỏi nhà giàu, thâm tình T.T

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 43


      Edit Vulinh


      Trình Mai Mai quyết định về quê ăn tết, hôm qua nàng chuyện với mẹ già qua điện thoại. Mẹ già hỏi thăm tình hình gần đây của . Trình Mai Mai tự mình suy nghĩ lại tình trạng mấy ngày nay của mình, tổng kết lại câu, dốc toàn lực xua đuổi con ruồi ồn ào, làm loạn vo ve bên cạnh nàng.


      muốn cho mẹ già chuyện mình còn dính dáng tới Thiệu Vũ Hành nên tùy tiện vài câu ứng phó. ngờ mẹ già của lại đề cập tới Thiệu Vũ Hành, chắc chắc có nguyên nhân.


      nàng Trình Mai Mai là người lòng dạ hẹp hòi, tuy trí nhớ tốt nhưng có số việc ăn sâu vào trong lòng , khiến luôn ghi nhớ. Ví dụ như năm ấy, mẹ Thiệu Vũ Hành chỉ vào mẹ trèo cao thế nào, ví dụ như lúc buông tay , Thiệu Vũ Hành vì hiếu thuận với mẹ

      "Mai Mai, em đợi thời gian, nhất định giải quyết mọi chuyện tốt"


      Dù khi đó hai bàn tay trắng , nhưng tức giận vô cùng, với Thiệu Vũ Hành

      "Thôi , Trình Mai Mai tôi có nhiều thời gian để đợi Mỹ, đời này, thứ thiếu nhất là đàn ông, Trình Mai Mai tôi tốt nghiệp loại giỏi, đầu óc thông minh, tính tình dịu dàng, tiền đồ sáng lạn, chẳng nhẽ lại tìm được đàn ông? Thiệu Vũ Hành, đừng bảo tôi chờ , cứ như vậy đợi , rồi tự dày vò bản thân quá lãng phí năng lượng, chừng, tôi khổ sở đợi ngần ấy năm nhưng đổi lại được kết quả tốt, nếu bắt đầu với người đàn ông khác, có khi đến đứa trẻ tôi cũng sinh ra rồi...."


      Bây giờ ngẫm nghĩ lại, năm ấy nên chỉ vì muốn cho sướng miệng mà quên mất bản thân chẳng qua chỉ như cọng hành. Bây giờ lưu lạc thành bộ dạng này, có phải ngay cả ông trời cũng cho rằng quá kiêu ngạo, nên mới muốn cho bài học?


      Đáng tiếc ông trời cũng chỉ là người đàn ông tinh khiết, sao có thể hiểu được tâm tư phụ nữ, miệng ra những lời phách lối nhưng trong lòng hề mạnh mẽ như lời . nghèo, vì thế chỉ có dùng lời đầy khí phách để chống đỡ hoàn cảnh này mà thôi.


      Nhưng nếu vậy, Thiệu Vũ Hành cũng có vài điểm giống ông trời, đều bao giờ hiểu . Có lẽ khi ấy, nếu Thiệu Vũ Hành thêm câu, chỉ cần thêm câu nữa

      "Mai Mai, cho chút thời gian"

      thực đợi chờ , có thể là chờ cả đời.


      Tiếc rằng, khi đó Thiệu Vũ Hành lại với

      "Tạm biệt..."


      Từ trước tới giờ là người nhanh nhẹn, gan dạ, nhưng ai quy định rằng phụ nữ nhanh nhẹn, gan dạ thể trở nên ủy mỵ được. tự động dịch câu "Tạm biệt" của Thiệu Vũ Hành thành " bao giờ gặp lại"


      Dù có gặp lại hay , đều cảm thấy có phần nuối tiếc, tuổi xuân của đều trải qua bên cạnh người đàn ông ấy, nhưng ngay cả phí chia tay cũng có.


      đắn đo suy tính: Tính mãi cũng ra!


      Cứ như vậy, khúc nhạc cũng đến hồi kết, người cũng , biến thành trạch nữ sơ cấp, sau dó từ sơ cấp biến thành trung cấp trạch nữ, tiếp theo trở thành đại cấp trạch nữ.

      *Trạch nữ: những lập dị, có sở thích ngồi nhà suốt ngày đọc truyện, xem phim, vv và vv…


      Sau khi mỗi người ngả từng ấy năm, có đôi lúc nghĩ: Nếu lần sau gặp lại Thiệu Vũ Hành, dù sinh được đứa trẻ nào, cũng phải có người đàn ông đứng bên cạnh giúp xách túi.


      Nhưng như mong muốn, gặp lại nhau lần nữa, là người đàn ông vàng, độc thân, tuổi trẻ tài cao, còn nghiệp của vẫn mãi chỉ lẹt đẹt.


      -


      thu dọn đồ đạc, cầm vé tàu hỏa tay, chuẩn bị vui vẻ về quê ăn tết. Trước khi , gọi điện cho Đồng Nhan, ở nhà trọ, nàng có nuôi hai con rùa đen, dặn dò Đồng Nhan nếu có thời gian tới thăm bọn chúng chút, cho hai con rùa ở trong chuồng ăn uống đầy đủ. Trình Mai Mai cúp điện thoại, định đẩy cửa ra thấy người mà muốn gặp nhất, Thiệu Vũ Hành.


      Thiệu Vũ Hành nhìn thoáng qua túi hành lý của , hỏi

      "Em về quê à?"


      Trình Mai Mai

      "Quan tâm cái rắm"


      Thiệu Vũ Hành suy nghĩ

      " về cùng em, tiện thể hỏi thăm sức khỏe bác "


      Trình Mai Mai suýt nữa bùng nổ, hít sâu hơi,

      "Tôi về quê lấy chồng, đến ném pháo vào hội nghị à?"


      Giọng Thiệu Vũ Hành thản nhiên

      "Bởi vậy, mới phải về cùng em"


      ".."


      -



      Ngày 23 tháng 12, là ngày tết ông táo. Bây giờ hiếm có người nhớ được ngày tết tháng chạp này, có lẽ do quá gần với tết lịch nên bị lãng quên. Đồng Nhan còn nhớ, trước đây, lúc còn bé, và ba đều cùng nhau đón tết ông táo, mỗi khi tới ngày này, thím Lý gói rất nhiều sủi cảo, bánh sủi cảo nhân nhiều vỏ mỏng, gần như trong suốt, cái nào cái nấy chắc nịch, đẹp mắt, vị ăn rất ngon, ngập nước, đậm mùi rau cần thơm phức.


      Trong phòng khác, Trác Chính Dương dạy Cách Lạp chơi cờ vây

      "Nếu muốn thắng đối thủ, đừng vừa mới khai cuộc khoe mạnh, nhưng cũng phải cẩn thận đủ để phòng ngừa đối thủ tấn công"


      Cách Lạp ngồi chồm hỗm, mải miết nghiên cứu thế cờ Trác Chính Dương bày cho nó, suy nghĩ vô cùng nhập tâm.


      Trác Chính Dương mỉm cười, sờ đầu Cách Lạp, sau đó lấy quân cờ đen, thả vào chính giữa khu đất của quân trắng

      "Cái này gọi là vào tìm đường sống trong chỗ chết"

      thu tay từ bàn cờ lại, ngón tay trắng ngần, thon dài, rất dễ nhìn. Nhưng phần thân đốt ngón tay lại có vết chai , vết chai ở ngón áp út hơi vàng, có lẽ do lúc hút thuốc để lại.


      Cách Lạp chỗ hiểu chỗ , ngước đầu nhìn Trác Chính Dương, ngập ngừng,

      "Tìm đường sống trong chỗ chết là gì?"


      Trác Chính Dương khẽ cười

      "Con đúng là con rùa , tra từ điển "


      "Chúng ta nên thôi"

      Đồng Nhan với bọn họ.


      Trác Chính Dương lười biếng, duỗi thắt lưng, đứng lên

      "Vậy lên đường thôi"


      Đây là lần đầu tiên Cách Lạp gặp cha mẹ của Trác Chính Dương, Đồng Nhan hơi lo về cuộc gặp mặt này. Trác Chính Dương dường như hiểu tâm của , kéo tay ,

      "Yên tâm , Cách Lạp là đứa trẻ khiến người ta thích"


      Đồng Nhan cười nhõm, hỏi

      " chắc chắn ba....giờ vẫn thích uống rượu của hãng này chứ, có khi nào chúng ta mua sai rồi ?"


      Trong mắt Trác Chính Dương tỏa ra niềm vui

      " đâu"

      Dừng lại, rồi thêm câu

      " khẳng định"


      Đồng Nhan thở phào nhõm, sau đó lại hỏi tiếp

      "Trác....mẹ, chắc chắc bà thích đôi bông tai này chứ, có phải hơi quê mùa ?"


      Trác Chính Dương kiên nhẫn

      " đâu, mẹ thích"


      -


      Khi họ đến Trác gia, mặt trời lặn ở phía tây, phía chân trời còn vương ánh sáng nhàn nhạt, tia nắng chiều muộn xuyên thấu qua hai hàng ngô đồng bên đường, lười biếng hắt xuống mặt đất, ra vùng loang lổ.


      Trác Chính Dương ôm Cách Lạp vào, đứng bên cạnh , trong đầu chợt lên câu

      "Cử án tề mi"


      *Cử án tề mi: nâng khay ngang mày; vợ chồng tôn trọng nhau (do tích vợ của Lương Hồng thời Hậu Hán khi dâng cơm cho chồng ăn luôn nâng khay ngang mày)


      Lúc vào nhà, chị Ngô tới chào hỏi bọn họ, khuôn mặt vui vẻ

      "Rốt cuộc về, phu nhân mong ngóng rất lâu rồi"


      Trác Chính Dương cười với chị Ngô, đưa quà biếu trong tay cho chị, rồi dắt Đồng Nhan vào nhà.


      Trong phòng khách, Trương Mộng Dịch ngồi ghế salon, bận bịu đan lát, thấy họ vào, tươi cười

      "Cậu ấm nhà ta cuối cùng cũng chịu về nhà, hiếm thấy đấy"


      Trác Chính Dương đặt Cách Lạp xuống, uể oải

      "Ba đâu ạ?"


      "Trong thư phòng..."

      Trương Mộng Dịch thuận miệng , sau đó thả tay xuống, bắt chuyện với Cách Lạp

      "Nào, tới đây, để....Bà nội nhìn con nào"


      Cách Lạp tới bên canh Trương Mộng Dịch, hề mở mồm chuyện. Tính tình nó luôn lạnh lùng, hơn nữa đây là lần đầu tiên nó gặp Trương Mộng dịch nên vẫn luôn im lặng, đứng thẳng người.

      "Đứa bé này đáng "

      Trương Mộng Dịch ngẩng đầu, cười với Đồng Nhan, rồi cầm chiếc áo len mới đan được nửa lên, ướm người Cách Lạp

      "Có lẽ hơi to..."


      "Lần đầu tiên gặp, ta có gì tốt cho cháu, hơn nữa các con cũng chẳng thiếu gì, nên ta đan tặng đứa trẻ này chiếc áo len vậy..."


      "Cảm ơn mẹ,,,"

      Trong lòng Đồng Nhan thấy ấm áp


      Cách Lạp nhìn chiếc áo len chưa đan xong trong tay Trương Mộng Dịch, thốt lên mấy từ

      "Cháu cảm ơn bà..."


      Trương Mộng Dịch nắm tay Cách Lạp

      "Ngoan lắm..."


      Bữa cơm tối rất phong phú, tài nấu nướng của đầu bếp của Trác gia giỏi, mỗi món ăn đều được bày biện rất tinh xảo, lại còn ngon miệng, món cuối cùng là món bánh sủi cảo, món này làm lại càng khéo, rất hợp khẩu vị của .


      Trong bữa cơm, Trương Mộng Dịch gắp rất nhiều món ăn cho Cách Lạp, ông Trác cũng hỏi thăm tình hình học tập gần đây của nó, biết nó chưa đủ tuổi mà học tiểu học, ông càng ngừng khen nó thông minh.


      Sau khi ăn xong, ông Trác biết Trác Chính Dương dạy cờ cho Cách lạp, ông liền gọi nó qua, bảo muốn dạy nó mấy chiêu. Trương Mộng Dịch để cho Trác Chính Dương theo vào thư phòng xem hai ông cháu đánh cờ, còn bà kéo Đồng Nhan tới phòng khách xem TV.


      TV phát tin tức thời , giọng của nữ phát thanh viên đọc bản tin về các cuộc bạo động xảy ra ở nước ngoài, trong khi nước này là nước phát triển, các nhà chức trách cũng làm tốt nhiệm vụ tuần tra.


      Chị Ngô bưng đĩa trái cây lên, đặt bàn trà

      "Nhìn các con ổn định, ta cũng an lòng"

      Trương Mộng Dịch thản nhiên


      Đồng Nhan cười nhạt, trầm mặc

      "Cảm ơn mẹ"


      Trương Mộng Dịch khá ngạc nhiên,

      "Miễn là cuộc sống của các con tốt đẹp, đó chính là an ủi lớn nhất của chúng ta"

      Bà dừng lại, nhìn Đồng Nhan

      "Gạt bỏ những chuyện vui qua bên nhưng theo ý ta và ba Dương nhi, con và Dương nhi nên sớm có thêm đứa trẻ nữa ..."


      Đồng Nhan

      "Mẹ..."


      " phải chúng ta thích đứa bé kia, ngược lại là đằng khác, nhưng dù sao Tần gia cũng phải gia đình bình thường. Tần gia chắc chắn đồng ý để đứa trẻ mang dòng máu của họ ở nhà chúng ta, nếu có thể, hãy để đứa bé kia cho ba nó "

      Trương Mộng Dịch dừng lại rồi tiếp

      "Nhan Nhan, con đừng trác chúng ta bảo thủ, chỉ là...."


      Sắc mặt Đồng Nhan hơi tái, nét mặt dần dần cứng ngắt, lúc định lên tiếng bị giọng của Trác Chính Dương từ ngoài cửa cắt ngang.


      Trác Chính Dương từ bên ngoài vào, mặt mày giận dữ

      "Chúng con để Cách Lạp đâu cả"


      "Dương nhi.."


      "Chuyện này cần bàn bạc"

      Thái độ Trác Chính Dương kiên quyết, kéo Đồng Nhan về phía mình, với mẹ

      "Nếu mẹ và ba có thể chấp nhận Cách Lạp, con và Nhan Nhan đương nhiên cho cha mẹ đám cháu, nếu ba mẹ tỏ thái độ như vậy với Cách Lạp, vậy xin lỗi, con và Nhan Nhan chỉ cần đứa con, đó là Cách Lạp"


      Trương Mộng Dịch đứng lên, có lẽ bà bị lời vừa rồi của Trác Chính Dương chọc tức

      "Chẳng lẽ con muốn nuôi con của người khác cả đời sao?"


      xong, Trương Mộng Dịch mới phát mình quá lời, nhưng bà cũng chỉ muốn tốt cho hai người họ. Đồng Nhan cúi đầu, cảm giác lạnh lẽo truyền từ gang bàn chân tới tận tim phổi khiến cho mất trọng tâm, cơ thể trống rỗng.


      Sàn nhà ràng được lót thảm rất dày, hệ thống sưởi cũng mở vửa đủ, nhưng cảm giác lạnh lẽo này từ đâu tới cơ chứ?


      Trác Chính Dương lạnh nhạt

      "Cách Lạp là con của Nhan Nhan, con của Nhan Nhan cũng là con của con"

      xong, lôi Đồng Nhan ra khỏi cửa.
      Mai Trinh, Min Cancel, linhdiep179 others thích bài này.

    5. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      là đọc chap này cũng k thể tức mẹ a đk mẹ nào chả muốn tốt cho con............tại bà ý chưa j thẳng nên mới phản tac dung...........:yoyo59::yoyo59::yoyo59::yoyo59::yoyo59:
      ta tò mò về mồi tình của TMM nha:yoyo60::yoyo60::yoyo60::yoyo60::yoyo60::yoyo60:
      thank nàng
      lazybeevulinh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :