1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nữ hoàng bi kịch - Xuân Thiên Bất Khai Hoa (nt 4/55c +4NT)- FULL

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 39

      Edit Vulinh

      Đồng Nhan ngồi ngây người trong bệnh viện với Trình Mai Mai đến tận khi Trác Chính Dương gọi điện tới, có lẽ buổi tối về ăn cơm, thông báo qua loa với Trác Chính Dương vài câu rồi cúp máy.

      "Người đàn ông nhà cậu đúng là chịu khó, về ăn cơm cũng phải gọi điện khai báo...."

      Trình Mai Mai mệt mỏi ngẩng đầu, đôi mắt có chút tinh thần nào nhìn .

      "Ha ha..."

      Đồng Nhan cười. nhìn dáng vẻ ỉu xìu của Trình Mai Mai, có phần đành lòng, 500 vạn cứ như vậy bay mất, chuyện này dù là người bình thường cũng nhức nhối thời gian, huống hồ là Trình Mai Mai, tình cảm của nàng đối với tiền bạc giống như người sao Hỏa vậy, bình thường chút nào. Vì thế lúc nàng gặp phải chuyện này, có lẽ so với việc róc miếng thịt trong lòng còn đau hơn.

      "Mai Mai..."

      Thiệu Vũ Hành đẩy cửa bước vào, trong tay cầm phích nước.

      Trình Mai Mai nhìn thấy Thiệu Vũ Hành, đôi mắt lập tức trở nên sắc bén, bật người dậy quát

      "A, còn có gan tới đây ư?"

      Thiệu Vũ Hành phản ứng lại với câu hỏi của Trình Mai Mai, đặt phích qua bên, sau đó tới với

      " mang món cháo em thích ăn, ngồi dậy húp chút ..."

      Trình Mai Mai cười khẩy

      " cho rằng Trình Mai Mai tôi là người chỉ cần húp chén cháo là có thể giải quyết mọi chuyện ư, việc liên quan tới vé số, hôm nay tôi thẳng, nhất định phải cho tôi câu trả lời"

      Thiệu Vũ Hành khẽ thở dài, giọng mềm mỏng

      "Nếu muốn tìm tính sổ cũng phải ăn no trước, lấy đâu ra sức tính sổ với ?"

      Trình Mai Mai có tí gì xúc động trước đợt tấn công dịu dàng của Thiệu Vũ Hành

      "Cho dù chết đói, tôi cũng ăn đồ của Thiệu gia gì gì đó, tôi sợ mình nôn ra mất"

      Có lẽ Thiệu Vũ Hành đối với những lời này của Trình Mai Mai dã nghe thành quen, sắc mặt vẫn bình thường, tự mình ngồi bên mép giường

      "Vậy em phương thức bồi thường , phải bồi thường tổn thất 500 vạn kia cho em thế nào đây..."

      Nghe Thiệu Vũ Hành vừa vậy, Trình Mai Mai nhất thời nên lời, lẩm bẩm quay mặt

      "Tiền Thiệu gia nhà các người, Trình Mai Mai tôi lạ gì"

      "Nếu lạ gì, vậy bồi thường người nhé"

      Thiệu Vũ Hành dừng chút, rồi

      "Dùng bản thân để bồi thường cho em được ?"

      Trình Mai Mai hơi cứng lại, sau đó bùng nổ, chỉ vào mũi Thiệu Vũ Hành hét lên

      "Họ Thiệu kia, nghìn vạn lần cũng đừng coi trọng bản thân mình, trong mắt bà đây ngay cả đồng tiền xu cũng bằng, sao có thể so bì với 500 vạn được"

      Thiệu Vũ Hành trầm ngâm, mở miệng

      " tăng tỉ giá đồng bạc, nhưng tiền mặt bị sụt giá"

      Trình Mai Mai hừ lạnh tiếng, sau đó cũng trầm mặc theo.

      Đồng Nhan cảm thấy mình nên nhanh chóng rời khỏi đây, bầu khí tế nhị ở đây thích hợp tồn tại bên thứ ba, nên tùy tiện tìm cái cớ để ra khỏi phòng bệnh.

      -

      Năm mới càng ngày càng đến gần, có thể nhận thấy khí năm mới qua cách trang trí đường phố. bỗng nhớ ra, dường như Cách Lạp chưa từng có năm mới náo nhiệt nào cả, ở bên Mỹ, vì mặt hy vọng tiết kiệm chi phí, mặt khác bởi vì cảm giác đơn mình sống nơi đất khách quê người, năm mới của và Cách Lạp vô cùng đơn giản tới đáng thương. Lễ mừng năm mới chuẩn bị cho nó, chỉ là đun nồi bánh sủi cảo, sau đó với nó tiếng "Năm mới vui vẻ"

      Đúng lúc Trác Chính Dương gọi điện cho buổi tối có hội nghị, có lẽ về trễ, suy nghĩ chút rồi lên xe bus tới trường của Cách Lạp. đổi trường cho Cách Lạp, trường học do Trác Chính Dương chọn, suy xét các mặt như chất lượng dạy học, phong cách học tập, phương tiện giao thông đều là tốt nhất, đương nhiên học phí vô cùng đắt.

      Cách Lạp nuôi tay vốn là "Nghèo dưỡng", bây giờ qua tay Trác Chính Dương liền biến thành "Phú dưỡng", hơn nữa còn giàu chảy mỡ.

      Lúc Đồng Nhan tới, trường vẫn chưa tan học, buồn chán ngồi trong căn phòng nghỉ chờ Cách Lạp tan học. Căn phòng nghỉ này đặc biệt xây dựng dành cho phụ huynh tới đón con tan học về nhà. bên trong có trà có bánh, học phí đắt đỏ phải mất trắng.

      "Đồng Nhan..."

      giọng đầy kinh ngạc vang lên phía sau .

      ngoảnh đầu lại, thấy người phụ nữ tóc quăn đứng đối diện, người phụ nữ này gặp được có vẻ rất hưng phấn, khóe mắt nhếch lên, lộ ra vẻ tươi cười.

      "Xin lỗi, là...."

      Đồng Nhan định hỏi như vậy, nhưng có lẽ cảm thấy hỏi như vậy lịch , nên cười với người phụ nữ kia, chờ ấy tiếp tục .

      "Nhìn bộ dạng này của , cũng biết là nhớ ra tôi"

      Người phụ nữ cười oán trách, sau đó vỗ vỗ lên bả vai .

      Đồng Nhan cười, gật đầu, hỏi dò

      "Cậu là Băng tử?"

      nhớ người phụ nữ này lúc đó vì bị Trác Chính Dương ‘đá’ nên muốn làm loạn, tự sát, tới kéo ấy, ngờ người bị thương lại biến thành , náo loạn hồi, này liền quen biết nhau. 5 năm, từ thiếu nữ ngày nào trở thành người phụ nữ, cũng trở thành người mẹ.

      Người phụ nữ cười

      "Cuối cùng cậu cũng nhớ mình"

      Dừng lại

      "Cậu ...tới đón con?"

      Đồng Nhan cười, xem như ngầm thừa nhận.

      Hà Băng suy nghĩ, có lẽ cũng hiểu chuyện, sau đó ngồi xuống, giống như bắt đầu mở máy, chậm rãi

      "Mình kết hôn rồi, bây giờ cũng tạm ổn, tuy làm mẹ kế, nhưng cuộc sống cũng coi như thoải mái, ấy đối xử với mình tệ"

      Đồng Nhan

      "Vậy là tốt rồi"

      "Còn cậu?"

      Hà Băng hỏi

      "Trở về lúc nào?"

      "Về thời gian rồi"

      Đồng Nhan cười nhạt

      "Mình cũng khá hài lòng với cuộc sống bây giờ"

      Hà Băng hơi sửng sốt, hồi lâu mới

      " ấy bây giờ chắc chắn vui đến chết nhỉ...."

      Đồng Nhan cười thản nhiên

      "Chúng tớ rất hạnh phúc"

      Hà Băng bật cười,

      "Cậu đừng nghĩ trước kia ta đào hoa, đổi bạn liên tục, đủ các thể loại, hoa lớn hoa đều có cả, nhưng ta thực thích cậu"

      Đồng Nhan im lặng lắng nghe

      "Khi còn ở bên cạnh ấy, mình từng cho rằng ấy thực mình, bởi vì ấy đối xử với mình rất tốt, sau này mình phát , ấy đối với nào đều cũng tốt như vậy...."

      Hà Băng dừng chút rồi tiếp

      "Khi ấy, mình rất hận tính đào hoa của ấy, dù cho ấy tốt với cậu bao nhiêu nhưng đến lúc ấy chán ngấy, liền chia tay với cậu"

      Đồng Nhan hề xem vào, đành tiếp tục nghe.

      "Mình nghĩ khi đó ấy hề chung tình, có điều...."

      Hà Băng nhìn

      "Bây giờ, ấy phải chung tình, mà là vô cùng chung tình, vô cùng si tình, mặc kệ trước đây ta có nhiều bạn thế nào, nhưng ấy chẳng qua chỉ tìm kiếm loại cảm giác....cảm giác như được ở cùng với cậu"

      Đồng Nhan cúi đầu cười, tâm tình trong lòng phức tạp.

      "Bây giờ nghe cậu , cậu kết hôn với ấy, mình rất vui"

      Hà Băng

      xong, tiếng chuông tan học vang lên, Hà Băng để lại số điện thoại cho rồi rời .

      -

      Đồng Nhan tới phòng học của Cách Lạp, học sinh lục đục từ trong phòng ra, vậy mà Cách Lạp của vẫn thong thả thu dọn đồ bàn học. Thấy đứng ở cửa, nó mới cầm cặp sách ra. Đồng Nhan cầm lấy cặp sách của Cách Lạp, vừa vừa hỏi

      "Trường mới thế nào, thích ?"

      Cách Lạp suy nghĩ rồi đáp

      "Cũng khác lắm, nhưng thức ăn ở đây khá ngon"

      Đồng Nhan thò tay xoa đầu Cách Lạp,

      "Tối nay mẹ dẫn con ra ngoài ăn, sau đó sắm sửa quần áo mới, sắp năm mới rồi, mẹ muốn mua quần áo mới cho con"

      Cách Lạp hỏi

      "Ba Trác đâu?"

      tập thành thói quen, dù cho làm bất cứ chuyện gì cũng đều nhớ tới Trác Chính Dương.

      "Tối nay ba con phải họp, nên cùng mẹ con mình được, nếu hôm nay chọn được đồ con thích lần sau chúng ta gọi cả ba mua cùng con"

      Cách Lạp đối với cách của mẹ rất khinh thường, nó bĩu môi

      "Tùy mẹ..."

      Đồng Nhan cười, sau đó gọi chiếc taxi, tới trung tâm thành phố.

      -

      Khuôn người Cách Lạp rất tốt, mặc gì cũng đẹp, mỗi lần nó từ trong phòng thử đồ ra, đều tràn đầy khí chất của ngôi sao tuổi. Mẹ quý nhờ con, Đồng Nhan ở bên cạnh vô cùng nở mày nở mặt.

      Từng có vị học giả phát biểu bài học thuyết, chứng minh người đàn ông thích dạo phố trở thành loại định lý. Đồng Nhan nhìn Cách Lạp. Nó sắp nhịn nổi nữa, khuôn mặt nhắn càng lúc càng lạnh lùng. Đồng Nhan chọn cho Cách Lạp cái áo khoác trẻ em màu vàng cam

      "Màu sắc cái này sáng sủa, trong đám đông dễ dàng lạc được"

      Cách Lạp liếc nhìn cái áo khoác màu vàng lòe loẹt, khuôn mặt xụ xuống

      "Nhưng là xấu xí..."

      Đồng Nhan

      "Dựa vào ánh mắt phụ nữ của mẹ mà , rất đẹp trai"

      Cách Lạp lầm bầm.

      Đồng Nhan cười hài lòng, lôi kéo Cách Lạp vẻ mặt tình nguyện tính tiền.

      Hôm kết hôn, Trác Chính Dương đưa thẻ tín dụng cho , vẫn luôn mang theo người, khi tính tiền, nhìn mấy cái thẻ trong ví da, chợt biết nên lấy cái nào. Đôi khi, con người ta luôn bị những vấn đề nhặt làm rầu rĩ, dù biết những chuyện này đều như lông hồng, đều quan trọng, căn bản đáng phải mất công suy nghĩ, nhưng những chuyện này giống như cái gai, đâm bên sườn , nhắc nhở phải đối mặt với .

      do dự, rồi rút thẻ Trác Chính Dương đưa cho ra quẹt, rồi dẫn Cách Lạp lên lầu ăn cơm. Tầng thứ mười của tòa nhà Kim Hòa là cửa hàng ăn uống, tới quầy chuyên phục vụ nhu cầu của trẻ em. Khi lên tầng, gọi cho Trác Chính Dương hỏi muốn ăn gì, nếu thích, mua phần mang về cho .

      Trác Chính Dương hỏi

      "Cách Lạp muốn ăn gì?"



      "KFC"

      Trác Chính Dương suy nghĩ rồi

      "Vậy mua cho suất gia đình "

      " phải thích đồ ăn dầu mỡ hay sao?"

      Trác Chính Dương cười

      "Lần trước thấy tờ quảng cáo của tiệm ăn này, nghĩ suất ăn gia đình cũng tệ"

      Đồng Nhan bật cười

      "Dở hơi"

      " kết hôn cùng gia giáo rồi, có thể dở hơi được sao?"

      ...

      Đồng Nhan cúp điện thoại, bỏ vào trong túi xách, lúc định dẫn Cách Lạp đivào thấy mẹ con Tống gia từ trong thang máy ra. giả vờ nhìn thấy, nhưng đối phương cũng định giả vờ nhìn thấy .

      " ngờ lạ có thể gặp cháu Nhan của Đồng gia ở đây, là khéo..."

      Bà Tống tươi cười tới, Tống Tử Khâm khoác tay mẹ, nụ cười mặt ta tươi như mẹ mình, nhưng cũng cười khan với tiếng.

      Đồng Nhan xoay người lại

      " khéo..."

      Bà Tống liếc nhìn Cách Lạp, nụ cười càng tươi

      "Con trai cháu hả, nhìn kháu khỉnh"

      Đồng Nhan cười, coi như bà Tống nhảm. Ánh mắt bà Tồng rời khỏi Cách Lạp chuyển tới túi quần áo trong tay , nhìn biểu tượng túi

      "Nhãn hiệu quần áo trẻ em này rất đắt nhỉ?"

      Nụ cười mặt Đồng Nhan nhịn được giận dữ, chợt hiểu, cảm thấy mỉa mai vô cùng.

      "Nghe Khâm , cháu gả cho con trai Trác gia rồi, đúng là tệ nhỉ..."

      Bà Tống cười đắc chí, nhìn đôi mắt bà vẫn còn trẻ trung. Lúc còn trẻ bà cũng được xem như diễn viên hạng hai, về sau gả cho Tống Hà Kiến, coi như hoàn thành tâm nguyện làm bà chủ"

      Đồng Nhan gì, mặt khác, cũng muốn Cách Lạp phải chứng kiến tình cảnh này, tùy tiện vài lời xã giao, rồi muốn dắt Cách Lạp rời .

      "Xã hội bây giờ là, ta gả được vào Trác gia sao...."

      Giọng bà Tống lớn , thong thả sau lưng , sau đó Tống Tử Khâm đứng bên cạnh bà ta

      "Mẹ cũng học ta chút , nhìn xem người ta quyến rũ đàn ông thế nào?"

      Cách Lạp nắm tay chợt buông ra. Sau đó "A" tiếng, bà Tống cả người ngã về phía sau, đứng trước bà là khuôn mặt nhắn tối sầm lại của Cách Lạp.

      " cho phép bà mẹ tôi như vậy"

      Cách Lạp còn , nhưng giọng rất mạnh mẽ

      Tống Tử Khâm thốt lên tiếng, mãi mới phản ứng lại được, định đẩy Cách Lạp ra, Đồng Nhan vội vàng kéo Cách Lạp đến bên cạnh mình. biết sức lực Cách Lạp bộc phát kinh người hay do bà Tống giày cao gót quá cao, nên bị Cách Lạp đẩy cái liền ngã. Có lẽ ngã vì tạm thời cơ thể bà ta vẫn chưa gượng dậy được.

      Đồng Nhan che chở Cách Lạp đứng bên cạnh, tới đỡ bà Tống, lạnh lùng nhìn Tống Tử Khâm gọi bảo vệ tới. Bà Tống ngã hay giả vờ ngã, ai có thể phát , tuy bà ta ngã nhưng vẫn hề quên nhắc nhở bảo vệ chính Cách Lạp đẩy bà.

      Tống Liên là người phụ nữ trung niên, tuy chăm sốc da dẻ rất tốt nhưng khó có thể xương cốt của bà rệu rạo hay chưa, huống hồ kẻ có tiền luôn được nuôi dưỡng như vàng bạc quý giá. Nên bà Tống dù chỉ bị đứa bé đẩy ngã thôi nhưng Tống Tử Khâm và hai người bảo vệ vôi đưa bà Tống vào viện, Đồng Nhan cũng cảm thấy kỳ quái.

      Đương nhiện, trước khi , Tống Tử Khâm quên mời và Cách Lạp - hai kẻ gây chuyện, lên xe.
      Last edited: 15/10/14
      Mai Trinh, Min Cancel, xkhang8 others thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 40


      Edit Vulinh


      Kết quả khám của Tống Liên có, phần xương cụt bị tổn thương. Quả nhiên, ngã khéo. Đồng Nhan ngồi ghế dài ngoài hành lang, Cách Lạp ngồi đùi , nửa ngồi nửa nằm, ngọn đèn hành lang khiến bóng của và Cách Lạp kéo dài. khẽ tựa đầu vào tường, thầm suy nghĩ, tại sao có số việc lại trở nên khôi hài như vậy nhỉ? Đồng Nhan phải đối mặt với hai nhà Tần Tống này sao, được cái con trai dường như rất có tiền đồ.


      Cách Lạp ngẩng đầu nhìn

      "Mẹ, con gây phiền phức cho mẹ rồi, con xin lỗi..."


      Trong lòng Đồng Nhan tê tái, xúc động giống như bị điện giật khiến cơ thể cứng lại, cười với Cách Lạp

      "Con làm gì sai cả, con chỉ bảo vệ mẹ mà thôi, con là đứa trẻ ngoan, nhưng nếu có lần sau, con thể làm vậy nữa, nếu cẩn thận con lại bị thương sao, mẹ rất đau lòng....cũng rất tức giận"


      Cách Lạp gì.


      Sau đó nhớ tới vấn đề

      "Có đói ?"

      Náo loạn hồi, và Cách Lạp vẫn chưa ăn cơm tối, ăn ít bữa đối với là chuyện , nhưng với đứa bé có lẽ khó mà chịu được. Cách Lạp gật gật đầu, sau đó vùi đầu vào lòng , giọng buồn buồn

      "Hơi đói..."


      Đồng Nhan bật cười

      "Được, tý nữa mẹ dẫn con ăn, bây giờ ăn tạm cái kẹo nhé"

      xong, lấy mấy viên kẹo trái cây đủ màu sắc từ trong túi xách ra.


      bị bệnh huyết áp thấp nên trong túi mang theo kẹo thành thói quen. Kẹo đúng là thứ tốt, những giúp cơ thể con người tăng huyết áp mà đôi khi con người ta khó chịu đến mức đầu lưỡi đắng ngắt, nó có thể giúp ta bình tĩnh lại, ngậm viên kẹo trong miệng, vị ngọt lan tỏa từ khoang miệng xuống dạ dày, tới từng tế bào, sau đó cảm giác vui giảm nhiều. tốt, tệ có thể mua được nắm kẹo trái cây lớn, lại có hiệu quả trị bệnh thần kỳ.

      "Này, cho con vị dứa con thích nhất..."

      bóc vỏ kẹo trái cây, đút cho Cách Lạp.


      Cách Lạp há mồm ăn kẹo, hỏi

      "Mẹ, con vẫn chưa biết mẹ thích ăn vị gì nhất"


      "Mẹ con thích ăn vị chocolate nhất..."

      Tần Nhiên từ phòng khám ra, ánh mắt thản nhiên nhìn chiếc kẹo trong tay Đồng Nhan.


      Cách Lạp ngẩng đầu liếc nhìn Tần Nhiên, đôi mắt phượng giống hệt tràn đầy khinh thường

      "Mẹ tôi từ xưa tới nay chưa hề ăn kẹo chocolate"


      Sắc mặt Tần Nhiên hờ hững, nhưng chỉ có bản thân biết, lời của đứa trẻ này giống như dao đâm vào lồng ngực , khiến đau đớn. Lúc họp nhận được điện thoại của Tống Tử Khâm , đợi ta kể mọi chuyện, lập tức hủy buổi họp, chạy xe tới bệnh viện. Kỷ Dự Văn vô cùng khó hiểu với hành động này

      "Sao thế, Tần tổng quan tâm tới mẹ vợ tương lại vậy ư?"


      Trong lòng cười khổ, cấp tốc tới bệnh viện, chỉ vì mấy câu oán trách của Tống Tử Khâm rằng con trai của Đồng Nhan đẩy ngã mẹ ả. Con trai của Đồng Nhan? Trong lòng co rúm lại, chẳng lẽ chỉ có mình nhớ được cậu bé đó là con trai của Tần Nhiên, là cốt nhục của và người phụ nữ kia. vôi vàng chạy tới phải vì "mẹ vợ tương lai", mà vì nghĩ, liệu cậu bé ấy có bị thương , người phụ nữ kia có chịu oan ức hay .....


      -


      "Trẻ con hiểu chuyện, cẩn thận làm bà Tống bị thương, hy vọng Tần tổng rộng lượng so đo với trẻ con, mong chuyện này có thể giải quyết êm đẹp"

      Đồng Nhan đứng lên với Tần Nhiên. Có lẽ vì vừa ôm Cách Lạp khá lâu nên máu lưu thông, lúc đứng thẳng dậy, chân hơi tê dại. mở miệng điều gì, môi mím chặt, đôi mắt đẹp nhìn mấy giây, sau đó nhìn Cách Lạp bên cạnh. Cách Lạp cũng mạnh mẽ nhìn lại Tần Nhiên, khuôn mặt bé kìm nén, biểu tình quật cường.


      Đồng Nhan nhìn nó, tiếp

      "Đương nhiên, tiền thuốc men của bà Tống lần này, nhất định tôi trả..."

      cười nhạt

      "Phiền đưa hóa đơn cho tôi, để tôi xác định cần phải nộp bao nhiêu tiền thuốc"


      "Khỏi"

      thản nhiên thốt lên.


      Khóe miệng Đồng Nhan khẽ giật,

      "Tuy nhà các người hề thiếu chút tiền này, nhưng quen thân, Đồng Nhan tôi thể chiếm tiện nghi của các người được"


      có lúc, là người thân nhất của nhau, bây giờ lại trở thành thân quen, so với người lạ còn xa cách hơn. thân quen? Ba chữ này khiến cho họng căng thẳng, ngực bị dao đâm thẳng vào, cơn đau qua , đáy lòng cảm thấy vô lực, cảm giác vô lực này vô cũng mãnh liệt khiến cho hiểu được từ " thân quen" này của dùng tốt đến thế nào!


      Nhưng thân quen, có nghĩa là còn quan hệ gì cả, huống hồ, giữa , vẫn tồn tại sinh mệnh đáng như thế. làm sao có thể hiểu, chưa bao giờ thôi bận tâm về .


      -


      Tần Nhiên rốt cuộc cho hết bao nhiêu tiền thuốc, điều này khiến thấy khó xử, muốn thiếu Tống gia đồng nào, đương nhiên, càng muốn đưa thừa cho Tống gia dù chỉ là xu.


      Nếu Tần Nhiên cho biết, định hỏi nơi thu lệ phí thử xem. Y tá thu lệ phí vô cùng tốt, những đưa tờ hóa đơn cho , mà còn cho biết nếu có bảo hiểm y tế, có thể được giảm viện phí. nhìn số tiền tờ hóa đơn, có phần đau lòng, tiếc là có bảo hiểm y tế, biết Trình Mai Mai có , nếu có, hôm nào phải mượn nàng dùng tạm.


      với Tần Nhiên

      "Tiền mặt người tôi nhiều, nhưng có máy rút tiền ở bên kia, tôi rút rồi đưa cho "


      "Tôi , cần"

      gằn từng chữ, giọng cố gắng kìm nén tâm tình trong lòng để khiến nó vượt quá giới hạn chịu đựng.


      Đồng Nhan nhíu mày, suy nghĩ chút

      "Vậy tôi đưa tiền cho Tống Tử Khâm cũng được, vừa rồi tôi còn nghĩ đưa tiền cho ai cũng giống nhau, có điều nhận số tiền này, tôi..."


      "Đủ rồi, Đồng Nhan..."

      vừa dứt lời, Tần Nhiên cắt ngang lời , kéo tay đến chỗ, ép sát vào góc tường.


      " làm vậy là có ý gì?"

      ngẩng đầu, chống lại ánh mắt , hỏi.


      Tần Nhiên vẫn nắm chặt tay , mu bàn tay lộ ra gân xanh, đủ để nhận thấy dùng lực lớn thế nào.


      Tuy đau, cũng lên tiếng, nhưng khóe miệng khẽ nhếch lên, châm biếm. Biểu tình thản nhiên, giễu cợt lọt vào trong mắt .


      "Nhan Nhan...đừng như vậy..."

      lúc lâu sau, Tấn Nhiên . Giọng hàm chứa cầu xin.


      Đồng Nhan cúi đầu, nhìn chiếc nhẫn kim cương ngón áp út dính máu, theo bản năng, nhìn bàn tay Tần Nhiên, vài giọt máu từ lòng bàn tay chảy xuống. Có lẽ lúc nắm tay , chiếc nhẫn kim cương tay xẹt qua làm xước lòng bàn tay .


      Vài giọt máu rơi xuống nền gạch, giống như những bông hoa nở rộ. Chất lượng công việc vệ sinh của bệnh viện này vô cùng tốt, mỗi viên gạch đều được chăm chút rất sạch . Vì thế máu của Tần Nhiên rơi xuống nền gạch trắng toát, nhìn vô cùng nổi bật.


      "Sao em có thể đưa số tiền này cho tôi?"

      Giọng bình tĩnh, nhưng trong giọng bình tĩnh này lại giấu gay gắt cực lớn.


      "Tôi là cha đứa trẻ ấy, nhưng em lại muốn đưa số tiền bồi thường này cho tôi...Nhan Nhan, em có biết , em làm như vậy, thực rất mỉa mai...."


      "Mỉa mai?"

      Đồng Nhan cười khẩy

      "Tần Nhiên cảm thấy mỉa mai sao, những chuyện từng làm với Đồng Nhan tôi, còn cảm thấy đủ mỉa mai hay sao?"


      cảm thấy mình mạnh mẽ, biết mình cố ép bản thân mạnh mẽ làm gì, chỉ để chứng kiến bộ dạng này của Tần Nhiên hay sao, từ đáy lòng thấy sung sướng, nhưng niềm vui này lại có cả nhức nhối, giống như tự mình xé toạc vết thương đóng vảy, đau đớn và vui sướng hòa trộn vào nhau.


      Hóa ra ở trước mặt Tần Nhiên, vẫn thể thản nhiên được, lúc dữ dội lúc hận càng đậm sâu. Bây giờ, dù đối với tồn tại của ta có cảm giác nào, ước gì có thể giống như khối băng, sớm tan thành mây khói, nhưng đáng buồn, trong lòng vẫn còn tồn tại khối băng này.


      rút trong máy ra tập tiền, lúc điền mật khẩu, ấn rất nhanh, vì thế ấn sai tận hai lần, mãi đến lần thứ ba mới nhập chính xác mật khẩu.


      -


      Cách Lạp ngồi ghế dài, vì vóc dáng chưa đủ cao nên hai chân chàng chạm được tới đất, vì thế nó ngồi khoanh chân ghế, còn dùng hai tay đỡ lấy cơ thể của mình, có lẽ chờ lâu nên cứ thỉnh thoảng nó lại liếc nhìn đồng hồ điện tử cổ tay, sau đó lại lắc đầu, chờ Đồng Nhan.


      Tần Nhiên nhìn mấy lần, sau đó tới, ngồi bên cạnh con trai mình.


      Cách Lạp nhìn , rồi vờ như thấy, quay cái đầu sang bên kia.


      Tần Nhiên chần chừ, chợt phát những lời muốn cùng con trai, hóa ra cũng khó có thể ra như vậy. nhớ tới lúc con trai ghé đầu bả vai Trác Chính Dương vô cùng thân thiết, trong lòng ghen tỵ phát điên.


      "Tại sao lại đẩy bà ấy?"

      hỏi


      Cha hỏi thăm con trai, giọng điệu nên là như vậy đúng ?


      Cách Lạp quay đầu nhìn , sau đó thốt lên câu

      "Liên quan gì tới ông?"


      Lông mày của nó với người phụ nữ kia rất giống nhau, dáng vẻ lúc cau mày cũng khá giống.


      Tần Nhiên cười nhẽ, gì, nhìn cậu bé trước mặt kỹ: Ánh mắt của nó rất giống , còn có cái mũi cũng giống, cái miệng, suy nghĩ chút, lúc cười có phần giống , nhưng lúc cười, khóe miệng nhếch lên có phải giống hệt hay . Đáng tiếc chưa từng nhìn thấy nó cười.


      "Ông nhìn đủ chưa?"

      Cách Lạp vui


      Tần Nhiên thu lại biểu tình mặt, hỏi

      "Con đẩy bà, phải vì bà ấy gì mẹ con chứ?"


      Bị Tần Nhiên đoán trúng, Cách Lạp mất tự nhiên bĩu môi, sau đó bừa

      "Dù sao tôi cũng xin lỗi, tôi làm gì sai, ông đừng hy vọng tôi xin lỗi bà ấy"


      Tần Nhiên ngẩn ra, sau đó khẽ cười thành tiếng

      "Con nghĩ ta qua đây vì muốn con xin lỗi sao?"


      Cách Lạp cười nhạo

      "Hai người phụ nữ kia, là người phụ nữ của ông, là mẹ của người phụ nữ ấy, có cần phải hơn nữa , ông nhất định thiên vị hai người bọn họ"


      Trong ngực Tần Nhiên quặn đau, hít hơi sâu, nghĩ rằng hơi thở tràn qua tim phổi, giống như hóa thành dao sắc, tùy ý cắt từng nhát trong lồng ngực , ngay cả hô hấp thôi cũng khó khăn.


      'Người phụ nữ của ông', muốn bật cười. Đửa trẻ này tại sao lại biết ý nghĩa mấy từ này, giống như nó biết, người phụ nữ của từ trước tới giờ chỉ có mình mẹ nó vậy.


      "Nhưng..ta là ba con..."




      Cách Lạp ngạc nhiên, khóe miệng nhếch lên, cười chế giễu

      "Tôi muốn làm con trai ông"


      "Tiếc rằng con thực là con trai ta, chuyện này thể thay đổi"

      Tần Nhiên thản nhiên nhắc nhở nó.


      Cách Lạp suy tư, dường như nghĩ ra điều gì, chân mày tràn đầy vẻ đắc ý

      "Nhưng ông mãi mãi thể bắt tôi mang họ Tần, tôi chỉ có thể là Đồng Cách Lạp, hoặc là...Trác Cách Lạp, nhưng chắc chắn thể thành Tần Cách Lạp"


      Sắc mặt Tần Nhiên trong nháy mắt trở nên trắng bệch.


      Đứa bé này rất sắc bén, tất cả sắc bén của nó đều nhằm vào , những oán hận của đứa bé này khiến đủ sức để chống đỡ.


      -


      Đồng Nhan giao xấp tiền cho Tống Tử Khâm, sắc mặt ả kinh ngạc, sau đó nở nụ cười dịu dàng

      "Nhan Nhan, đùa với tôi sao, tiền bạc gì, khách khí quá"


      Đồng Nhan

      "Đúng vậy, tôi khách khí với "


      Tống Tử Khâm hơi biến sắc, nổi câu, vừa đúng lúc Tần Nhiên vào.


      "Nhan Nhan định trả tiền thuốc men cho chúng ta..."

      Tống Tử Khâm cười khan với Tần Nhiên, sau đó khoác tay

      "Lần này mẹ bị thương rất nặng, bác sĩ đề nghị bà nhập viện thời gian, nên vừa rồi em quá sợ hãi, may mà Nhan Nhan giúp em đưa mẹ vào đây"


      Tống Tử Khâm nhìn Đồng Nhan, được thể

      "Tôi cảm ơn còn kịp, sao lại biết xấu hổ nhận tiền của chứ, hơn nữa Cách Lạp cũng cố tình đẩy mẹ tôi ngã, chúng tôi so đo..."


      Đồng Nhan cười

      "Các người là rộng lượng, sao mà so sánh được, thế nào lại thành tôi hẹp hòi nhỉ"


      "Đâu có..."

      Tống Tử Khâm cười, đột nhiên nghĩ ra điều gì

      "Nhan Nhan, và Trác Chính Dương nhanh nhẹn, hại tôi chưa kịp chúc mừng hai người"


      Đồng Nhan thấy buồn nôn

      " khách sáo rồi"


      "Dù cho có muốn hay , tiền này tôi vẫn phải trả"

      Đồng Nhan đứng càng thẳng, nhưng đau đớn truyền tới khiến lồng ngực càng nhói, cơ thể thẳng nổi.


      dừng lại tiếp tục

      "Tôi còn có việc, thể ở lại lâu, tôi trước, nếu bà Tống xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hai người có thể gọi điện báo cho tôi"


      Đồng Nhan ra khỏi cửa, bế Cách Lạp ngồi ghế lên, đúng lúc Trác Chính Dương gọi diện thoại tới.


      nhìn Tần Nhiên ra, với Trác Chính Dương

      ", bọn em ăn KFC....bọn em uống nước lọc giải khát"
      Mai Trinh, Min Cancel, linhdiep176 others thích bài này.

    3. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      @vulinh ở chương 38 có chỗ bị nhầm Nhan Nhan thành mai mai kìa "Mai Mai......500 vạn mất rồi"->Nhan Nhan
      :yoyo60::yoyo60::yoyo60:

    4. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      chương 39Trình Hai Hai hơi cứng lại, sau đó bùng nổ, chỉ vào mũi Thiệu Vũ Hành hét lên ->MaiMai
      đọc mấy chương này tích ứ chịu được dạo này nàng như lắp tên lửa vào mông ý năng suất kinh............thế là nhà họ Tống sặp rơi đài phải hok mong chờ à:yoyo60::yoyo60::yoyo60::yoyo19::yoyo19::yoyo19:
      iu nàng tóa @vulinh:yoyo14::yoyo14::yoyo14:

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      hihi thanks nàng nhắc ta. toàn nhầm tên mai mai là sao nhẩy :)))) từ lúc nàng báo cho ta nam 9 la a Trác ta hào hứng hẳn hế hế :3
      Min Cancel, linhdiep17Chó Điên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :