1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nữ hoàng bi kịch - Xuân Thiên Bất Khai Hoa (nt 4/55c +4NT)- FULL

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      [​IMG]

      Chương 36



      Edit Vulinh


      Tần Nhiên cứ đứng đối diện như vậy lúc, hề lên tiếng, sắc mặt trắng bệch, biết là do ánh nắng mặt trời chiếu thẳng lên khuôn mặt hay do da vốn trắng, cơ thể cứng đờ. Mất lúc lâu, rồi lướt ngang qua và Trác Chính Dương ra ngoài, rất chậm, bước chân rất khẽ.


      Đồng Nhan ngẩng đầu nhìn sườn núi phía bắc, ánh nắng rọi vào khiến mắt như bị kim châm, có lẽ do gió to nên cảm thấy ánh nắng này lạnh lẽo, lạnh đến tận xương tủy.


      -


      Trác Chính Dương dắt tay tới trước phần mộ cha, cầm bó hoa cúc trắng trong tay đặt xuống mộ, sau đó xoay người nhìn

      "Em trò chuyện với ba , ra kia lúc"


      Đồng Nhan kéo tay lại

      " thể ở lại với em sao?..."


      Trác Chính Dương cười, đồng ý, rồi cùng đứng ở đó.

      "Ba, cháu ngoại Cách Lạp của ba rất thông minh, có điều chữ viết của nó hơi xấu, vừa rồi nó mới học thêm lớp luyện viết chữ bằng bút lông, thằng bé rất chịu khó luyện tập...Con nhớ ba viết thể chữ Liễu rất khéo, nếu ba còn sống...có thể dạy cháu nó..."


      *Thể chữ Liễu: Viết theo phong cách của Liễu Công Quyền, nhà thư pháp nổi tiếng thời Đường, Trung Quốc.


      "Hôm nay, con và Chính Dương kết hôn rồi, có lẽ ba muốn mắng con làm việc quá xúc động...nhưng mà ba à, nhất định con và ấy sống tốt, Cách Lạp cũng rất quý ấy, ấy là người cha tốt..."


      "Hôm qua con nằm mơ, mơ thấy mẹ, mẹ cho con biết bây giờ mẹ ở cùng với ba, hai người sống rất hạnh phúc, hai người có thể như vậy, con rất vui vẻ...Ba cũng rất nhớ mẹ đúng ?"


      ".."


      "Ba, tất cả mọi chuyện xảy ra hồi ấy, con hiểu hết, tại sao ba muốn nhận tội chứ, ba biết Tần Nhiên đem văn kiện ấy nộp lên mà, vì sao còn tự sát, ba có biết , sau khi con biết chuyện, con rất hận ba, ba có biết hay , ba bỏ con lại mình, con khó khăn biết nhường nào..."


      "Có số việc, cần phải hiểu , năm ấy Tống Hà Kiến vì việc làm của ông ta cuối cùng cũng phải trả giá đắt..."


      "..."


      -


      "Em xem em kìa, sao vẫn giống đứa trẻ vậy, cưới em, là lỗ vốn lớn mà..."

      tay của Trác Chính Dương ôm lấy , tay lau giọt lệ nơi khóe mắt.


      nín khóc, mỉm cưởi

      "Lỗ vốn lỗ vốn, dù sao hàng cũng bán, thể trả lại"


      Trác Chính Dương khẽ cười

      "Quên , tuy chất lượng lắm, nhưng miễn cưỡng có thể nhận, trả lại hàng cần thiết"




      "Đúng vậy, ngôi làng này có cửa hàng, làm em tưởng em là sản phẩm ế nữa chứ, chừng, em còn có giá trị"


      Trác Chính Dương thò tay ôm eo , giọng trầm xuống, rất êm tai

      " vừa nhìn thấy ba đấy"


      Đồng Nhan phớt lờ lời lung tung của , nhưng cũng kệ hồi.

      "Sau đó, ba với ,..."

      dừng lại, rồi dùng ngữ điệu khác

      "Chính Dương à, ba trước đây cảm thấy con là thanh niên vô cùng có tương lai, bây giờ có con bên cạnh Nhan Nhan, ba càng yên tâm..."


      Đồng Nhan phì cười

      "Vậy với ba thế nào?"


      Trác Chính Dương đáp

      " với ba là....xem như ba tinh mắt"


      "Còn em, gì với ba đấy"

      hỏi.


      "Em cho ba biết em gả cho người đàn ông rất có triển vọng, mong ông vui vẻ..."


      "Ba đương nhiên là vui mừng chết được"


      "Ha ha..."

      Đồng Nhan cười lớn tiếng, với Trác Chính Dương

      "Chúng ta về thôi, có lẽ em nên gặp ba mẹ ...."


      Trác Chính Dương trầm lại

      "Yên tâm , ván đóng thuyền, bọn họ làm gì được nữa đâu"

      Dừng lại, rồi lại thêm câu

      "Người chung sống với em là , dù cho quan điểm của những người khác thế nào, đều quan trọng..."


      kéo tay

      "Ha ha...đừng lo lắng, nếu quyết định ở bên , em chủ động buông tay ra đâu"


      Khuôn mắt Trác Chính Dương hớn hở

      "Cuối cũng cũng được câu khiến vui vẻ"


      Đồng Nhan

      "..."


      -


      Trác Chính Dương dừng xe, quay đầu lại

      " gọi điện cho họ rồi, ba mẹ muốn gặp chúng ta..."


      Đồng Nhan gật đầu, nhìn cửa sắt phía trước, hơi ngây người, sau đó tươi cười với Trác Chính Dương

      "Ván đóng thuyền, chúng ta đương nhiên phải chiến đấu tới cùng chứ, đúng ?"


      Khóe miệng Trác Chính Dương nhếch lên

      "Yên tâm, có ở đây, nếu con thuyền này của em chìm xuống, nhất định vớt em lên"


      Đồng Nhan cho nụ cười an lòng. Bỗng có người gõ lên cửa sổ xe, Đồng Nhan nhìn sang, người lính mặc quân phục cảnh vệ nhìn Trác Chính Dương chào hỏi. Trác Chính Dương nâng tay làm động tác chào với cảnh vệ, cảnh vệ chậm rãi rời , sau đó cửa sắt lớn mở ra.


      "Cậu ta có trở ngại về ngôn ngữ"

      Trác Chính Dương giải thích, sau đó cầm tay , tay còn lại để vô lăng, lái xe vào trong.


      Cây ngô đồng Pháp[1] ven đường lớn liên tục lui dần về phía sau, từ cửa sổ xe nhìn ra, sắc trời dã dần xám xịt. Xe dừng lại trước biệt thự đỏ gach, những phòng ốc này dường như được tân trang lần, trước cửa có gốc cây bạch dương, nhớ vào dịp mừng năm mới, và Trác Chính Dương vì giữ cho gốc cây này sống, còn đặc biệt gọi người vận chuyển xe đất sét vàng[2] từ tận Tây Băc tới.


      mở cửa xe, bước xuống, sau đó tới đỡ Trác Chính Dương. Khi và Trác Chính Dương hề gặp bà Trác, chỉ thấy ông Trác ngồi ghế salon trong phòng khác đọc báo, thấy vào, ông đặt tờ báo qua bên, tháo gọng kính vàng sống mũi xuống, với họ

      "Lại đây ngồi "


      Trác Chính Dương kéo tay, dắt tới.


      và Trác Chính Dương cùng nhau ngồi ở ghế salon đối diện ông, sau đó chị Ngô đến rót trà cho và Trác Chính Dương.

      "Nhan Nhan, con khách sáo với ba Trác làm gì chứ, về lâu như vậy rồi cũng đến gặp lão già này"

      Ông Trác tươi cười hài lòng, tinh thần có vẻ rất tốt. Ông Trác xuất thân là quân nhân, dáng dấp rất cao to, vóc dáng Trác Chính Dương nhất định được di truyền từ cha, sống mũi cao của giống hệt ông Trác, nhưng trán lại giống mẹ, năm ấy bà Trác - Trương Mộng Dịch, nổi tiếng xinh đẹp.


      "Con xin lỗi..."

      . Tới tận bây giờ, biết rất nhiều chú, bác, nhưng khiến cho lòng mến, cảm động cũng chỉ có ba Trác, giờ ông biết và Trác Chính Dương kết hôn ông còn có thể tươi cười như vậy . Trong lòng Đồng Nhan rất xúc động, giống như hồi hộp đúng hơn.


      căng thẳng biết ông Trác gì, cũng hồi hộp thái độ của ông đối với cuộc hôn nhân của và Trác Chính Dương, có đôi vợ chồng nào lấy nhau mà quan tâm tới thái độ của trưởng bối.


      Trác Chính Dươgn liếc nhìn Trác Du Lâm

      "Trương phu nhân đâu rồi?"


      Ông Trác

      "Ra ngoài rồi"

      Sau đó nhìn Đồng Nhan

      "Tối nay ở lại ăn cơm , ta bảo chị Ngô làm mấy món các con thích ăn"


      Trác Chính Dương nhíu mày nhìn cha mình

      "Con và Đồng Nhan về nhà rồi ăn"


      Ánh mắt ông Trác vui

      "Đây chính là nhà của các con"


      Đồng Nhan nhìn Trác Chính Dương

      "Ở lại nhà "


      Trác Chính Dương suy nghĩ rồi gật đầu.


      Ông Trác dừng lại

      "Nhan Nhan, ta muốn gặp riêng con chuyện"


      Đồng Nhan cười với Trác Chính Dương

      "Yên tâm , có chuyện gì đâu"

      xong, theo ông Trác vào thư phòng.


      Nội thất thư phòng rất cổ kính, cửa chớp[3], bàn đọc sách chạm trổ hoa văn, giá sách cổ, giá bày những quyển sách như "Đại học". "Trung dong", "Binh pháp tôn tử"...


      Ông Trác ngồi xuống cái ghế gỗ, với

      "Con cũng ngồi "


      Đồng Nhan ngồi xuống.


      "Tuy ta vẫn biết, thằng bé Trác Chính Dương thích con, nhưng ta ngờ, các con kết hôn, Nhan Nhan, con có thể giải thích cho ta ?"


      -


      Trác Chính Dương chờ ngoài phòng khách có phần sốt ruột, thấy ngoài cửa có người vào, sắc mặt càng khó coi

      "Sao cũng đến"


      Lam Tây Nhạc tới trước mặt Trác Chính Dương, trả lời câu hỏi của mà hỏi ngược lại

      "Nghe bác , kết hôn rồi"


      Trác Chính Dương khóe miệng khẽ giật

      "Tin tức nhanh đấy"


      "Tin này là hay giả?"

      Lam Tây Nhạc hỏi tiếp.


      ""

      Trác Chính Dương thản nhiên trả lời

      "Là mẹ tôi gọi tới sao, nếu thế nhanh chóng về , tôi và hợp, hơn nữa bây giờ tôi là người đàn ông có gia đình, nếu ở lại dây dưa, chỉ ảnh hưởng tới danh dự của mà thôi"


      Lam Tây Nhạc tự mình tới ghế salon, ngồi xuống

      "Gấp gáp đuổi em như vậy, chẳng lẽ người phụ nữ kết hôn hai lần kia ở bên trong sao?"


      Mặt Trác Chính Dương lạnh lùng nhìn ta

      "Xin cẩn thận dùng từ ngữ"


      Lam Tây Nhạc cười

      "Lo lắng cho ta sao, tôi cũng muốn gặp ta lần, để nhìn xem là mỹ nhân thế nào có thể khiến cho Trác thiếu đếm xỉa tới phản đối của gia đình, làm vẻ hùng nhặt con đàn bà hư hỏng này về"

      Lam Tây Nhạc lớn lên từ bé ở nước ngoài, biết Đồng Nhan cũng phải.


      Trong mắt Trác Chính Dương tràn đầy giận dữ

      "Lam Tây Nhạc, rửa sạch mồm "


      Lam Tây Nhạc miệng lải nhải, sau đó giữ đầu, nhìn Trác Chính Dương

      "Đúng là rất coi trọng người đàn bà kia nhỉ, càng phản ứng như vậy chỉ càng làm tôi hiếu kỳ, nên tôi định..."

      ả dừng lại, rồi thốt lên

      "Chị Tẩu, tối nay tôi ở lại ăn cơm, nấu nhiều mấy món tôi thích ăn nhé"


      Lúc Đồng Nhan ra thấy dáng người cao gầy ngồi ghế salon, ta cũng nhướn mày nhìn

      " là ai?"


      Đồng Nhan ngạc nhiên, rồi cười đáp

      "Tôi là vợ Trác Chính Dương"


      Lam Tây Nhạc giật mình, khóe miệng nhếch lên đầy giễu cợt, quan sát từ xuống dưới

      "Quả có vài phần quyến rũ"


      Đồng Nhan cười, trả lời, trước mặt rất đẹp, cũng rất kiêu căng, khi ta đánh giá mình, trong lòng muốn thừa nhận , Đồng Nhan tự ti, dù cho giả bộ thản nhiên, cũng che giấu được, tự ti của mãnh liệt xông tới.


      "Theo lên lầu"

      Trác Chính Dương kéo qua, tập tễnh dẫn lên phòng mình lầu.


      -


      "Nếu thấy khó chịu chúng ta về nhà"

      với


      lắc đầu

      "Em sao"

      nhìn ra ngoài cửa sổ, cây ngô đồng cao lớn chỉ còn lại vài cái lá vàng, lung lay, sau trận gió, cành cây lại càng ít lá.

      "Ba gì với em?"

      do dự, hỏi.


      "Ba Trác bảo em chăm sóc cho tốt, nếu kết hôn rồi ông muốn chúng ta tôn trọng cuộc hôn nhân của mình. nghiêm túc với nó"

      cười .


      Trác Chính Dương khẽ cười

      "Ông già thực vậy?"


      Đồng Nhan

      "Sao giả được"


      Trác Chính Dương "Xì" tiếng, sau đó ngả người nằm xuống phía sau, tiện tay kéo Đồng Nhan xuống, hai người cùng nhau nằm giường lớn.


      quay mặt nhìn , trầm mặc

      "Nếu thấy vất vả phải cho biết, bây giờ là người đàn ông của em, có trách nhiệm và nghĩa vụ làm cho em vui vẻ"


      Đồng Nhan híp mắt, lo lắng

      "Chỉ là trách nhiệm và nghĩa vụ thôi sao?"


      Trác Chính Dương trở mình, chống người lên, nhìn , trong mắt tràn đầy ý cười, giọng dịu dàng, khêu gợi

      "Đương nhiên, hơn nữa, còn là can tâm tình nguyện..."

      Sau đó từ từ cúi người, chóp mũi chạm vào chóp mũi .


      Trong đầu Đồng Nhan trống rỗng trong giây lát, giống như TV đột nhiên đứng hình, trắng xóa như tuyết.


      Mắt Trác Chính Dương thoáng có tia thất vọng, định nâng cơ thể dậy Đồng Nhan quàng hai tay lên, giữ đầu , khẽ nâng người rồi hôn lên môi .



      Chú thích:

      [1] Cây ngô đồng Pháp :Cây ngô đồng nước Pháp có tên gọi khác là "huyền linh mục", do thế cây rất đẹp, lá dầy, sinh trưởng nhanh và có tác dụng làm sạch khí nên được người dân trong thành phố trồng rất rộng rãi, nó còn có tên gọi rất đẹp là "hoàng đế của những loại cây hành đạo".

      [​IMG]



      [2]Đất sét vàng

      [​IMG]

      [3]Cửa chớp



      [​IMG]

      Mai Trinh, Min Cancel, xkhang7 others thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 37


      Edit Vulinh


      hôn được thành thạo, hơn nữa lại dè dặt, nhưng Trác Chính Dương vô cùng phối hợp với , vẫn chống đỡ cơ thể, nhìn , trong mắt tràn đầy trêu chọc, giống như có ý định làm khó dễ . Khi muốn tước vũ khí đầu hàng, tay gắt gao giữ chặt đầu , mạnh mẽ hôn, nhanh chóng đổi khách thành chủ.


      Nụ hôn này tốn nhiều khí lực, hơi thở của phả vào , lan tỏa khắp các nơ ron thần kinh của , thân mật siết chặt lưng , cố gắng phối hợp, biết từ lúc nào, nụ hôn trở nên cẩn thận.


      hồi lâu, Trác Chính Dương buông ra, điều chỉnh hơi thở hổn hển, bờ môi đẹp khôi phục như cũ, dừng lại, đôi mắt đen nhánh chợt lóe lên

      "Nhan Nhan, biểu vừa rồi của em khiến khá hài lòng"


      Mặt của Đồng Nhan khẽ đỏ lên, đẩy thân thể ra, đứng dậy, tuy quần áo của hai người chẳng hề hở hang thiếu vải, nhưng vừa mới nằm người nên vẫn có thể cảm giác được cơ thể nảy sinh biến hóa. Nhưng lúc quan trọng vẫn kiềm lại được.


      Trác Chính Dương xoay người, đưa tay sửa sang cổ áo của , cũng đưa tay cài lại nút áo phía cho , nút áo này do vừa nãy vận động cẩn thận tự bật ra. Chợt, nghe có tiếng cười , ngẩng đầu lên, trong mắt Trác Chính Dương tỏa ra niềm vui, đôi mắt hẹp dài khẽ nheo lại, nét cười bên trong đôi mắt phảng phất lộ ra lưu manh.

      "Khi vừa mới hôn em, ràng thấy như mình phạm tôi, bây giờ mới thực cảm giác được, Đồng Nhan, em là vợ của Trác Chính Dương "




      Đồng Nhan ngạc nhiên

      " đúng là phản ứng chậm"


      Đầu đặt bả vai , giọng lười biếng

      " phải, chẳng qua cảm giác hạnh phúc tới quá nhanh, nên thời gian thích ứng của mới kéo dài"


      hỏi

      "Vậy thời gian thích ứng của lúc nào mới hết?"


      chợt giống như đứa trẻ to xác, nhõng nhẽo

      "Thời gian thích ứng dài bao lâu phải tùy thuộc vào biểu của em"


      Đồng Nhan

      "..."


      Đến giờ ăn cơm tối, chị Ngô lên gọi xuống,trước lúc đó, vẫn luôn ở trong phòng, gối đầu lên đùi xem quyển tạp chí Kinh tế tài chính, buồn chán xem quyển album ảnh, chợt ánh mắt dán vào mấy tấm hình, Trong hình là bé mười lăm mười sáu tuổi, buộc tóc đuôi ngưa, nụ cười mặt còn pha chút non nớt.


      Trác Chính Dương nghiêng người liếc qua quyển album trong tay , thản nhiên

      "Em bây giờ hơi gầy"

      Dừng lại, nhìn ánh mắt Đồng Nhan vui

      " thích em có da thịt chút, vì vậy dáng dấp em như trước đáng hơn"


      Đồng nhan 囧.


      -


      Lúc và Trác Chính Dương xuống, mẹ Trác Chính Dương - Triệu Mộng Dịch, vẫn chưa về, ông Trác tuy gì, nhưng từ nét mặt của ông có thể đoán được ông vui. Trác Chính Dương tỏ vẻ có chuyện gì, lôi kéo ngồi vào bàn, hoàn toàn bỏ quên tồn tại của người khác, Lam Tây Nhạc.


      ngồi bên cạnh Trác Chính Dương, cúi đầu ăn cơm, thỉnh thoảng đáp lời ông Trác vài câu, bề ngoài coi là vui vẻ, ấm áp nhưng cũng xem như hài hòa, dĩ nhiên điều kiện đầu tiên là phải làm ngơ nàng Lam Tây Nhạc quang mình chính đại đánh giá mình.


      Ăn cơm tối xong, ông Trác đề nghị bọn họ đêm nay ngủ lại, nhưng Trác Chính Dương từ chối thẳng thừng, sau đó lại lôi kéo ra cửa. Lúc Đồng Nhan lên xe, hơi băn khoăn, sau đó với Trác Chính Dương

      "Em muốn về thăm nhà chút"


      Trác Chính Dương suy nghĩ rồi gật đầu đồng ý. Nhà hồi xưa cũng ở trong quân khu này, Trác Chính Dương lái vòng vèo qua mấy khúc cua là đến. bấm cửa kính xuống hộ , ngắm nhìn bên ngoài, chợt phát bây giờ ngay cả dũng khí xuống xe cũng có, ngắm nhìn kỹ rồi

      "Chúng ta về thôi, ra cũng chẳng có gì đẹp..."


      Trác Chính Dương im lặng, sau đó lấy chiếc chìa khóa từ trong túi ra, thả vào tay

      "Khi nào quyết định đến với "



      "Được"


      Vì sao Trác Chính Dương có chiếc chìa khóa này cần hỏi, đối với quá tốt, việc làm vì quá quá nhiều rồi.


      -


      "Nếu chúng ta kết hôn, đêm nay chuyển tới nhà "

      dừng xe, quay đầu với

      Đồng Nhan

      "........Được"


      Trác Chính Dương khẽ cười

      " giúp em dọn đồ, nhân tiện đón Cách Lạp..."


      "Chân bây giờ chưa tiện, em mình là được rồi"


      Trác Chính Dương trầm mặc

      "Vậy cũng được, ở đây chờ em"


      Đồng Nhan bật cười, xuống xe. Trác Chính Dương lại thêm câu

      "Phải nhanh lên nhé"


      -


      Đồng Nhan rời lúc, điện thoại của vang lên, nhấc máy, nhấn nút nghe.


      "Có kết quả sao?"

      hỏi


      hồi sau,

      "Dù sao được rút dây động rừng. Lão hồ ly Tống gia càng lúc càng thắt chặt đề phòng, cậu dựa theo kế hoạch ban đầu mà làm là được"


      Trác Chính Dương tay đỡ lấy điện thoại, vừa xoay người nhìn ra cửa xe, vì nhiệt độ chênh lệch giữa trong và ngoài xe nên mặt kính xe phủ lên lớp sương mờ. Ngón tay thon dài của để lên cửa xe, viết mấy chữ.


      "Tần Nhiên cũng truy xét chuyện này?"

      Khóe miệng nhếch lên

      "Bây giờ ta làm chuyện này, đúng là quá muộn, nhưng..."

      liếc nhìn chữ "Đồng Nhan" cửa xe, thản nhiên

      " ta đúng là người tàn nhẫn nhỉ, Tống Hà Kiến xem như sắp thành cha vợ , vẫn muốn ra tay với lão, ta nghĩ làm vậy, ấy tha thứ cho sao, nực cười"


      -


      "Cái gì?"

      Trình Mai Mai tin nhìn Đồng Nhan

      "Cậu và Trác Chính Dương đăng ký?"


      Đồng Nhan

      "Đăng ký"


      Giọng Trình Mai Mai kích động

      "Nhan Nhan chết tiệt, cậu có bị phản ứng phụ của thuốc đấy, đăng ký kết hôn giống như xếp hàng lấy số ở bệnh viện đâu, hai người là...."

      trong chốc lát nghĩ ra từ để miêu tả, cứng họng.


      " là ngang bướng"

      Cách Lạp tiếp lời Trình Mai Mai, ôm ngực nhìn Đồng Nhan

      "Đồng Nhan, mẹ rốt cục làm được chuyện có tiền đồ rồi đấy"


      Đồng Nhan với Cách Lạp

      "Thu dọn hành lý của con , chúng ta dọn tới nhà ba Trác của con"


      Trình Mai Mai kéo tay Đồng Nhan

      "Cậu à?"


      Đồng Nhan nghĩ nghĩ

      "So với việc Trác Chính Dương tới đây ở, mình nghĩ mình và Cách Lạp qua nhà ấy hợp lý hơn"


      Trĩnh Mai Mai bĩu môi

      "Có chồng liền quên bạn, vong ân phụ nghĩa, chưa từng thấy kẻ nào công bằng, tuyệt tình như cậu"


      Đồng Nhan bật cười

      "Nếu mình bảo Trác Chính Dương chuyển tới đây nhé"


      "Đừng, nơi này của chúng ta chứa chấp nổi Đại Phật như ta "

      Trình Mai Mai vội lắc đầu, từ chối

      "Cậu vẫn nên dọn cùng ta , mình cũng được yên tĩnh chút"


      Đồng Nhan xem thường

      "Mấy ngày nay, Thiệu Vũ Hành để cho cậu được yên tĩnh à?"


      Sắc mặt Trình Mai Mai mất tự nhiên, lẩm bẩm, sau đó nhìn Đồng Nhan

      "Mình quyết định bắt đầu tìm người để thân mật"


      Động Nhan bị ý tưởng bốc đồng này của Trình Mai Mai làm cho giật mình

      "Cậu và ai thân mật?"


      "Đàn ông"

      Trình Mai Mai lời ít ý nhiều


      "Cậu thiếu đàn ông...."


      "Bà đây thiếu đàn ông lâu rồi"

      Trình Mai Mai

      "Mình cảm thấy mình nên ra ngoài nhiều chút, ngắm nhìn thế gian, cảm nhận đàn ông bên ngoài, sau đó gả cho người tốt"

      nàng dừng lại nhìn Đồng Nhan

      "Vấn đề của cậu cũng được giải quyết rồi, mình thể chần chừ nữa, cần phải tốc chiến tốc thắng"


      Đồng Nhan

      "Cậu và Thiệu Vũ Hành?"


      "Nhìn những người đàn ông khác nhiều hơn mới có thể phát ra Thiệu Vũ Hành căn bản chỉ là đứa trẻ to xác khoác cái mác tinh mà thôi"


      -


      và Cách Lạp thu dọn đồ đạc, sau đó tìm Trác Chính Dương. Khả năng thích ứng của Cách Lạp rất mạnh, đối với việc bất chợt gả cho Trác Chính Dương, phản ứng của nó chỉ có mấy chữ này

      "Trời sắp bão à mà mẹ muốn lập gia đình, may mà mà chọn được người tốt để gả, con cũng được ' con quý nhờ mẹ'"


      Trác Chính Dương có căn nhà ở khu trung tâm thương mại thành phố, sau khi dọn ra ngoài ở, chỉ mình ở đây, ít khi quay về Trác gia, trừ khi bà Trương đích thân tới, mời về nhà.


      Trác Chính Dương dựa vào cánh cửa màu đen, cợt nhả với Cách Lạp

      "Con trai, ba dẫn con xem phòng của con nhé"


      Khi và Cách Lạp đến, Trác Chính Dương gọi người tới sửa sang lại phen, hiệu suất làm việc đáng kinh ngạc, vừa mới lúc, căn phòng mang hơi thở của bé trai hoàn thành. Cách Lạp rất hài lòng về hàng Transfomers để trong tủ kính, nó ôm bắp chân bị thương của Trác Chính Dương

      "Con đúng là 'Con quý nhờ mẹ mà' "


      Đồng Nhan xếp quần áo vào tủ trong phòng Trác Chính Dương,chiếc tủ rất lớn, bên trong la liệt quần áo của , sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, bên treo hàng âu phục, đủ loại áo sơ mi các màu, phía dưới là ngăn kéo , bên trong để cà vạt, đồng hồ đeo tay. Phía dưới cùng, Đồng Nhan hấp tấp nhìn, khuôn mặt ửng hồng, biết rốt cuộc định lực của mình mạnh mẽ khác người cỡ nào, ngăn cuối cùng tủ quần áo chính là để quần lót của đàn ông, tất cả đều cùng nhãn hiệu.


      Tủ quần áo vốn là tủ đôi, cộng thêm quần áo của , hai bên tủ quần áo so ra bên của ít tới đáng thương. Trác Chính Dương nửa ngồi nửa nằm giường với

      "Thay quần áo , tý nữa chúng ta mua ít đồ đạc"


      hỏi

      "Mua gì?"


      Trác Chính Dương nhẫn nại trả lời , tâm tình vô cùng tốt

      "Cuộc sống vợ chồng cần thứ gì nhiều nhất hả, vừa rồi em cũng để ý rồi đấy, ở đây chúng ta thiếu nhiều thứ, phòng bếp ngay cả xoong, nồi, bát đĩa, thìa cũng có, nếu nữ chủ nhân ngôi nhà tới vài thứ kia nhất định phải đầy đủ"


      Đồng Nhan

      " lấy em tới nấu cơm cho Trác thiếu à..."


      Trác Chính Dương thong thả đáp

      "Nhan Nhan, sao em có thể xem mình vậy chứ, tác dụng của người vợ đâu chỉ để nấu cơm, em có thể tới rất nhiều công dụng khác, chẳng hạn như.."

      mờ ám cười, mặt mũi đều mang ý hài hước.


      Đồng Nhan phớt lờ , sắp xếp xong đồ đạc, cầm chiếc áo khoác màu kem định mặc vào được đôi tay mạnh mẽ ôm vào lòng, cằm đặt vai , khiến cho hơi ngứa ngáy.


      "Đừng làm loạn, em phải thay quần áo..."




      "Chờ chút, chúng ta đừng mặc bộ này, đổi bộ khác..."

      Trác Chính Dương xong, dường như làm ảo thuật, mở ra ngăn tủ khác, bên trong bày rất nhiều quần áo của phụ nữ. lấy bộ đưa cho

      "Mặc bộ này , muốn nhìn dáng vẻ em khi mặc bộ này"


      Đồng Nhan nhận lấy bộ đồ trong tay , quần áo trong ngăn tủ đều mới tinh, lại còn là kiểu dáng mùa đông mới nhất.


      "Hôm qua gọi người tới chuẩn bị, nghĩ, ngày mai căn phòng này nhất định có nữ chủ nhân đến"

      Trác Chính Dương đứng sau lưng giải thích


      Đồng Nhan cười thoải mái

      "Vừa rồi em còn tưởng, quần áo này là của bạn để lại..."


      Trác Chính Dương khuôn mặt biến sắc

      "Em..."


      "Nên vừa rồi em thấy hơi mất mát"

      ngẩng đầu


      Khuôn mặt Trác Chính Dương giãn ra, lời vừa khiến tâm tình của tốt lên vài phần. Đột nhiên, dường như nghĩ ra điều gì, nhàng than thở

      "Đồng Nhan, em có biết , dù cho lời của em chỉ là lời dối vẫn khiến cho vui vẻ rất lâu..."
      Mai Trinh, Kola295, Min Cancel10 others thích bài này.

    3. ngangong

      ngangong Active Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      166
      trác tuyệt vời :3
      thanks nàng nha^^
      vulinh thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      @ngangong edit từ cái chương Trác thổ lộ là ta có tinh thần hẳn nàng ạ, đoạn đầu truyện cứ ê a với Tần Nhiên mãi làm nản ơi là nản, Trác đáng quá thể luônnnn :060:
      lazybeeangel ofdeath thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 38

      Edit Vulinh

      Kỷ Dự Văn gõ cửa, trong phòng truyền ra giọng lạnh lùng

      "Vào ..."

      đẩy cửa bước vào, liếc nhìn người đàn ông ngồi cách đó xa vùi đầu trong đống văn kiện, lo lắng

      "Nghe Nhan Nhan và con trai Trác gia kết hôn rồi?"

      Cơ thể người đàn ông kia cứng lại, sau đó tiếp tục làm việc, dường như câu hỏi kia hề ảnh hưởng gì tới mình.

      Kỷ Dự Văn tới bên cạnh ghế salon, ngồi xuống, tiếp tục

      "Sao? có cảm giác gì ư, dù sao người phụ nữ kia cũng từng là người chung chăn gối với cậu thời gian mà, bây giờ ấy lại chung chăn gối với người khác..."

      "Ra ngoài!"

      Tần Nhiên ngẩng đầu nhìn Kỷ Dự Văn, mặt mày tràn đầy vẻ giận dữ, tại như con thú nổi quạu, nhưng lại cố đè nén cơn thịnh nộ xuống.

      Kỷ Dự Văn cử động, khóe miệng nhếch lên

      "Cậu xem, vì sao Nhan Nhan muốn kết hôn với Trác Chính Dương?"

      Tần Nhiên im lặng, tay gạt đống văn kiện tran bàn sang bên, vừa ngả người về phía sau, vừa day huyệt Thái dương

      "Tôi để cậu điều tra việc, có manh mối gì chưa?"

      Kỷ Dự Văn nghiêm túc

      " đúng như cậu đoán, Trác Chính Dương cũng điều tra chuyện của Tống Hà Kiến năm đó, nhưng ta cố tình giúp Đồng gia sửa lại án cũng phải chuyện ngày ngày hai"

      "Ừ.."

      Tần Nhiên đáp lời, giọng mệt mỏi.

      Kỷ Dự Văn hơi trầm ngâm

      " ấy nên biết chuyện năm đó..."

      Tần Nhiên cười nhạt

      "Biết sao, ấy phải gả cho Trác Chính Dương rồi còn gì?"

      hơi quay mặt , móc từ trong túi ra chiếc nhẫn, chiếc nhẫn này chính là chiếc nhẫn cưới năm ấy vứt bỏ.

      cẩm thận ngắm chiếc nhẫn, vẻ mặt thờ ơ, chiếc nhẫn kim cương mạ vàng dưới bóng đèn lóe lên ánh sáng rực rỡ, ánh sáng ấy làm mắt đau nhói.

      Chợt ngẩng đầu nhìn Kỷ Dự Văn

      "Tôi có được xem như là tự làm tự chịu, đáng bị trừng phạt hay ?"

      -

      Khi thay quần áo ra, mắt Trác Chính Dương sáng lên, khẽ giật mình, sau đó ánh mắt rời qua bàn tay của

      " đưa cho em kem chống nẻ, rốt cuộc em có dùng hay đấy?"

      Đồng Nhan cười khan

      "HÌnh như em quên mất..."

      Trác Chính Dương thở dài,

      "Cách Lạp bận bịu hí hoáy Transformers rồi, cùng chúng ta ra ngoài đâu, chúng ta thôi"

      Đồng Nhan gật đầu, hơi chần chừ, sau đó nắm tay , người Trác Chính Dương dường như cứng lại, rồi duỗi bàn tay, mười ngón tay đan chặt tay , làm được tự nhiên, lưu loát mà hơi cứng nhắc, nhưng lại khiến trong lòng khẽ rung động.

      Buổi tối ở thành phố A so với ban ngày càng náo nhiệt ồn ào hơn, xe BMW rất được ưa chuộng, ánh đèn đường sáng chói, ánh sáng từ biển quảng cáo bắn ra bốn phía, TV to đùng ở quảng trường phát những hình ảnh sống động....Bất kỳ thứ gì đều có thể giúp người ta nhận ra đây là thành phố lớn phồn vinh.

      Bây giờ Trác Chính Dương đường cần trợ giúp của gậy nữa, nhưng tốc độ hơi chậm. Sau khi xuống xe, vẫn nắm tay , hai người chậm rãi phố náo nhiệt, giống như dạo phố mua đồ mà giống như đôi tình nhân tản bộ sau khi ăn xong. tới siêu thị, lấy chiếc xe để đồ, đẩy tới trước mặt

      " thôi, cần phải mua rất nhiều thứ"

      Trong lòng Đồng Nhan liệt kê danh sách những đồ phải mua, hơi tính toán, phát đồ phải mua ít, nhà phải là thiếu nhiều đồ thế chứ. chỉ vào hai cái đĩa hoa văn khác nhau kệ, với Trác Chính Dương

      " thích cái nào?"

      Trác Chính Dương giữ cằm, suy nghĩ chút

      "Họa tiết hoa mai, tươi mát, nhã nhặn"

      Đồng Nhan gật đầu

      "Em cũng thích cái đấy"

      Khóe miệng Trác Chính Dương khẽ cười, sau đó chỉ vào cái bát có hoa văn tương tự kệ

      "Lấy bộ chim uyên ương nghịch nước kia "

      Đồng Nhan nhìn theo tay . nét mặt tối sầm, dừng chút rồi

      "Đó phải là uyên ương nghịch nước, mà là long phượng báo điềm lành"

      "Long phượng long phượng, dù sao cũng là đôi...."

      "..."

      Hôm nay, đồ gia dụng làm bếp chương trình khuyến mãi, nếu tổng số tiền chi tiêu vượt quá 2000 tệ, người mua hàng được tặng máy làm sữa đậu nành, vượt 5000 tệ được tặng cái lò nướng. Kết quả tối hôm ấy, bọn họ ôm về lò nướng và hai máy làm sữa đậu nành.

      (1NDT ~ 3490 VND ; 2000 NDT ~ 6980000; 5000 NDT ~ 17450000)

      Trác Chính Dương đứng ở quầy điền địa chỉ giao hàng, viết xong đưa tờ hóa đơn đưa cho nhân viên bán hàng, còn cười với chị bán hàng tiếng. Chị bán hàng là phụ nữ trung niên khoảng 40 tuổi, mà Trác Chính Dương cứ khăng khăng trông chị này vẫn còn trẻ, còn mê hoặc người lắm, vì thế trước khi họ , chị bán hàng đặc biệt tặng cho họ đôi tạp dề tình nhân.

      -

      Thắng lợi lớn trở về, mệt lắm rồi, vào nhà xem Cách Lạp, nó ngủ nhưng vẫn còn ôm Transformers vào lòng. Đồng Nhan cẩn thận lấy đồ chơi trong lòng nó ra, đặt đầu giường, rồi ra.

      Lúc ra, Trác Chính Dương vào phòng tắm, nhìn căn phòng xa lạ rộng rãi, bỗng nhiên cảm thấy hơi bối rối. tới bên ghế salon cạnh cửa sổ sát đất ngồi xuống, tùy tiện cầm cuốn sách lên xem. rất bất ngờ, cuốn sách trong tay quyển sách giáo khoa ngữ văn tiểu học, sách giáo khoa có nét chữ quen thuộc, lật trang đầu tiên, đó nắn nót viết hai chữ "Đồng Nhan"

      chợt nhớ, hồi học tiểu học có lần làm mất sách giáo khoa ngữ văn, lo lắng vô cùng, về sau cha dỗ , đưa cho quyển sách y hệt, mới nín khóc và mỉm cười.

      Khóe miệng Đồng Nhan nhếch lên, hóa ra quyển sách này bị giấu . Hồi đó, và Trác Chính Dương là bạn thân, cũng là đối tác tốt nhất.

      "Nghĩ gì mà xuất thần thế"

      Trác Chính Dương từ phòng tắm ra, hỏi.

      ngẩng đầu nhìn , cười trêu chọc

      "Nghĩ tới kẻ trộm sách"

      Trác Chính Dương cũng khẽ cười, vừa lau tóc ẩm ướt, vừa về phía

      "Ai bảo em thả con rùa đen của nuôi "

      Đồng Nhan suy nghĩ, nhìn bộ dạng Trác Chính Dương hùng hồn, khinh thường

      "Đó là bởi vì mai con rùa viết tên của em..."

      "Ha ha..."

      Trác Chính Dương ngồi bên mép giường, cười

      "Nhan Nhan, em còn nhớ , ngày trước em có biệt danh, gọi là con rùa đen nhỉ...

      Đồng Nhan liếc nhìn Trác Chính Dương, đôi mắt cười, bên trong đôi mắt ấy tràn đầy tình cảm, nhờ đèn đường hắt vào, ánh mắt càng thêm sáng. Vừa tắm xong khiến cho giọng của thêm mê hoặc lòng người. chỉ vô tình đùa câu, lại khiến cả khuôn mặt ửng đỏ.

      Trong lòng thầm mắng câu " nghiệt", rồi đứng lên tắm.

      tắm xong ra, Trác Chính dương đeo kính xem báo, thấy , mặt đỏ lên, sau đó để tờ báo sang bên

      " làm ấm chăn rồi ..."

      Những lời này khiến trong lòng ấm áp.

      Trác Chính Dương lúc đeo kính, trông cực kỳ đẹp trai nhã nhặn, khi tháo kính xuống làm lộ ra đôi mắt phượng hơi nhếch lên, trong mắt tỏa ra lười biếng, lưu manh.

      chậm rãi tới bên giường, sau đó chui vào trong chăn, bên trong quả nhiên rất ấm, điều hòa trong phòng mở vừa đủ, tắm xong ra cũng thấy lạnh, nhưng nhiệt độ trong chăn vẫn khiến kinh ngạc. Nhiệt độ trong chăn khiến mặt đỏ lên. Căn phòng chỉ bật ngọn đèn ngủ màu vàng ở đầu giường, ánh sáng rất nhàng, chiếu vào mặt cũng cảm thấy khó chịu, ngược lại khiến người ta an tâm. bình tĩnh nhìn

      "Chúng ta..."

      "Ngủ ..."

      ho khan đến nỗi mặt đỏ bừng.

      Ánh mắt dịu dàng, sau đó thò tay tắt đèn. Ngọn đèn vừa tắt, hai người chìm trong trầm mặc, chân của cẩn thận đụng vào chân , cả người lập tức cứng ngắc, khẩn trương đến mức tay nắm chặt góc chăn.

      "Ha ha..."

      Trác Chính Dương khẽ mỉm cười, sau đó tay lôi kéo, ôm vào trong ngực mình

      "Ngủ , nếu cơ thể cứ cứng nhắc thế này, mai mạch máu lưu thông được đâu"

      "Vâng..."

      Đồng Nhan khẽ đáp.

      Trác Chính Dương im lặng, sau đó chậm rãi

      "Tuy quả thực rất nóng ruột, nhưng đợi tới khi nào em sẵn sàng, nhưng với điều kiện ......."

      dừng lại chút

      "Đừng làm loạn..."

      Đồng Nhan vòng tay trước ngực , trong lòng mùi vị gì cũng đều có, tự hỏi mình vấn đề nghiêm túc: có biểu ra bộ dáng " muốn" chỗ nào nhỉ?

      -

      Hôm sau, Trác Chính Dương đưa Cách Lạp học, rồi đưa làm, ngơ ngác tới phòng làm việc, trễ nửa giờ, dù sao cũng nộp đơn từ chức, đến muộn chút cũng chẳng trừ bao nhiêu tiền thưởng, bây giờ chuyện ấy còn ý nghĩa gì với nữa rồi.

      Tuy hôm nay đến muộn nhưng có đôi khi những chuyện tốt luôn có thể vô lý phủ xuống đầu người ta, giống như muốn phá hỏng vận may của , thất thường đùa giỡn vậy.

      Chị quản lý gọi vào phòng làm việc

      "Nghe Đồng mấy hôm trước bị ốm, công ty chúng ta luôn để tâm chăm sóc cho cấp dưới, tuy công ty đồng ý cho nghỉ việc, nhưng sau khi chúng tôi suy tính, có lẽ chúng tôi vẫn nên cho nghỉ 5 ngày, Đồng sử dụng kỳ nghỉ tốt nhé"

      Lúc Đồng Nhan ra khỏi công ty gọi điện cho Trác Chính Dương. dường như họp, bởi vì người nhấc máy đầu tiên là giọng thư ký, ta chuyển lời lại cho . định cúp điện thoại thoại, nghe máy,

      "Giọng thư ký của dễ nghe...."

      Bên đầu kia, tâm tình Trác Chính Dương rất khoái trá

      " chỉ giọng dễ nghe, vóc người cũng rất đẹp...."

      "Vậy sao"

      Đồng Nhan đáp

      "Trác thiếu có phúc..."

      "Vợ ở bên canh, diễm phúc ở đâu ra, những người phụ nữ khác ở trong mắt đều là gió thoảng mây trôi, đều chỉ là mây trôi mà thôi..."

      Trác Chính Dương cười hì hì.

      Đồng Nhan xì tiếng, vui vẻ.

      -

      Mấy hôm nay, Đồng Nhan nghỉ ốm ở nhà, trừ giúp Cách Lạp liên hệ trường học mới ở nhà vẽ vài bản thiết kế.

      Đôi khi linh cảm giống như con thú thích nhõng nhẽo, lúc vội vàng, nó chẳng thèm xuất , nhưng lúc mình rảnh rỗi, nó lại nhảy ra. Thảo nào có rất ít người làm nghệ thuật có nghề nghiệp ổn định. Trác Chính Dương đối với bản vẽ kiến trúc của cũng khá hài lòng, còn ra sức khen phen.

      Đồng Nhan ngồi trong thư phòng của Trác Chính Dương dựng mô hình kiến trúc, điện thoại chợt vang lên, là Thiệu Vũ Hành gọi tới. Bên đầu dây kia, Thiệu Vũ Hành có chút nóng nảy

      "Nhan Nhan, Mai Mai bị bệnh, tới thăm ấy chút ..."

      Đồng Nhan cúp điện thoại, kinh hoàng vô cùng, hóa ra, Mai Mai lại có thể bị bệnh. Trong ấn tượng của , Trình Mai Mai luôn là khỏe mạnh giống như con trâu đực vậy, dù cho đêm nào cũng chơi "Plant and zombie" cả đêm đến tận hừng sáng hôm sau vẫn có thể khỏe như voi dậy ăn vụng đồ ăn, ngày nào cũng như vậy, mặc kệ mưa to gió lớn, lạnh giá hay nóng bức của mùa hè. Khỏe như Trình Mai Mai, lại cũng bị bệnh, quả nhiên con người phải là sắt thép, là con người, đều có khả năng ngã bệnh.

      Đồng Nhan chạy tới bệnh viện , Trình Mai Mai quả thực bị bệnh, đôi mắt ấy vô hồn, hai tay vô lực buông thõng xuống, mu bàn tay có kim châm truyền nước. Thấy vào, ánh mắt Trình Mai Mai bi thương nhìn

      "Nhan Nhan....500 vạn mất rồi...."

      cân nhắc suy nghĩ biết "500 vạn" trong lời của Trình Mai Mai là ý gì. Tự hỏi "500 vạn nào? Bán hai chúng ta cũng được 500 vạn"

      Lời của giống như đụng vào nỗi đau thầm kín của Trình Mai Mai, nàng nước mắt lã chã nhìn , sau đó móc trong túi tờ giấy đưa cho cố

      "Vé xổ số trúng thưởng kỳ này"

      Đồng Nhan theo bản năng thay Trình Mai Mai kích động

      "Cậu trúng ư"

      Chẳng lẽ Trình Mai Mai phải truyền nước vì xúc động quá mức?

      Trình Mai Mai trầm ngâm, sau đột nhiên bật người dậy, nắm hai vai , kích động

      "Thiếu chút nữa, thiếu chút nữa, thiếu chút nữa thôi...."

      Đồng Nhan ôm lấy cơ thể Trình Mai Mai

      "Rốt cuộc có chuyện gì hả?"

      Trình Mai Mai kể lại việc, rốt cuộc hiểu "500" vạn này là thế nào.

      Trình Mai Mai trong ba ngày, sắp xếp ra tổ hợp số mà nàng tự nhận là có thể trúng giải nhất xổ số, định chọn ngày tốt tới hàng vé số dưới lầu mua. Nhưng hôm ấy vừa khéo bị Thiệu Vũ Hành ngăn lại, sau đó kéo lên xe, mang sân trường đại học A hồi tưởng lại quang cảnh những ngày lãng mãn qua. ngờ, ngoảnh ngoảnh lại, bỏ lỡ thời gian mua vé số muộn nhất vào 8 giờ tối Chủ nhật. Vé số trúng giải độc đắc xuất , chính là dãy số mà Trình Mai Mai từng tính toán.

      Đồng Nhan nghe Trình Mai Mai kể lại, ngẩng đầu nhìn bình truyền nước đầu nàng, trong lòng thầm nghĩ: Trình Mai Mai lần này có lẽ thực bị đả kích!!!
      Last edited: 15/10/14
      Mai Trinh, Min Cancel, xkhang7 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :