1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nữ hoàng bi kịch - Xuân Thiên Bất Khai Hoa (nt 4/55c +4NT)- FULL

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 8


      Tần Nhiên lạnh lùng nhìn, đứa trẻ nằm lưng Trác Chính Dương là con của sao?


      Con trai? Hai chữ này như thanh đại chùy đập thẳng vào ngực , khiến nơi ấy đầm đìa máu. Đúng là mỉa mai, lần đầu tiên và con trai gặp nhau lại ở trong hoàn cảnh này, con trai nằm lưng Trác Chính Dương.


      Cách Lạp? Con trai tên là Cách Lạp sao, vừa nãy nghe thấy Trác Chính Dương gọi nó là Cách Lạp. Ánh mắt từ người Cách Lạp chuyển tới nơi bàn tay Trác Chính Dương nắm lấy tay , rồi nhìn hai người họ biến mất ở cửa lớn, bàn tay đặt trong túi áo của nắm chặt, nổi đầy gân xanh.


      -


      Sau khi lên xe, Đồng Nhan ôm Cách Lạp ngồi ghế sau, lời, Trác Chính Dương cũng duy trì im lặng, chuyên chú lái xe. Lái được lúc, dừng xe ở ven đường:

      “Chờ , mua đồ”


      Đồng nhan khẽ đáp ứng. Trác Chính Dương khoảng 10 phút quay lại, trong tay xách túi đồ, đặt cái túi ở ghế phụ, rồi tiếp tục lái xe. Về đến nhà, Cách Lạp ngủ thiếp đùi Đồng Nhan mất rồi, Trác Chính Dương ôm lấy nó, về phía cầu thang.


      Đồng Nhan sau Trác Chính Dương, vì còn sớm nên tiểu khu này chìm vào yên tĩnh, Trác Chính Dương vẫn gì, cũng lười tìm đề tài để , chỉ lặng lẽ phía sau . Tiếng bước chân của hai người trong đêm khuya vang lên nối tiếp nhau.


      Đèn ở ngã rẽ tầng 2 bị hỏng, lúc lên tầng 2, lấy điện thoại từ trong túi xách soi sáng cho . Trác Chính Dương phía trước bỗng nhiên khẽ cười:

      “Nhan Nhan, nhìn chúng ta giống đôi vợ chồng bình thường nhỉ”


      Đồng Nhan im lặng, rồi bật cười. Đến phòng 301, Đồng Nhan tìm chìa khóa, mở cửa, bên trong vẫn còn tỏa ra ánh đèn vàng, chắc là Trình Mai Mai bật cho . Đồng Nhan đỡ Cách Lạp từ trong lòng Trác Chính Dương, ôm nó về phòng, đặt lên giường, định cởi áo khoác cho nó Trác Chính Dương vội vàng vào giúp , lúc ra, còn kéo chăn lại cho nó nữa.


      Đồng Nhan khẽ khàng khép cánh của phòng Cách Lạp lại, sau đó ngẩng đầu cười, với Trác Chính Dương

      “Hôm nay em làm phiền quá”


      Khóe miệng Trác Chính Dương khẽ nhúc nhích

      “Em cần phải khác sáo với


      Đồng Nhan cười, rồi đưa áo khoác cho

      lái xe về cẩn thận nhé”


      Trác Chính Dương nhận áo khoác, mặc vào, sau đó chợt nhớ ra chuyện gì đó:

      “Nhan Nhan, chờ chút, xuống lầu lấy đồ”

      xong, liền ra khỏi phòng xuống lầu.


      Đồng Nhan liếc nhìn cửa vẫn mở, nụ cười mặt biến mất, trong đầu lên hoàn cảnh lúc gặp Tần Nhiên và Tống Hà Kiến, lòng lạnh lẽo vô cùng.


      Hai cha con họ cuối cùng cũng gặp nhau, khi quyết định về nước, cũng từng nghĩ tới chuyện này, chuyện gì rồi cũng phải giải quyết thôi, phải trốn tránh vấn đề tan thành mấy khói, cần đối mặt vân nên đối mặt. Nhưng hôm nay thực gặp mặt, còn chưa khai chiến mà cảm thấy còn sức lực gì nữa.


      Trác Chính Dương rất nhanh, xách chiếc túi mà lúc nãy dừng xe để mua, tới trước mặt , rồi nhét túi vào tay

      “Em nghỉ ngơi , ngủ sớm nhé”


      xong, quay người, rời .


      “Chính Dương…”

      Đồng Nhan đứng ở cửa gọi lại.


      Trác Chính Dương xoay đầu lại, nhìn

      “Món đồ thôi mà, đừng khách sáo với


      Đồng Nhan cười

      “Em chỉ muốn cảm ơn thôi mà”


      Trác Chính Dương chịu nổi bầu khí bây giờ, khẽ cười:

      “Đồng Nhan, mấy năm qua, em thay đổi nhiều rồi”

      dừng lại rồi

      “Nhan Nhan mà biết, ấy từng là kiêu ngạo, ấy kiêu hãnh, liều lĩnh, tự tin, hoạt boát. ấy chưa từng khác sáo cảm ơn, xin lỗi với


      -


      Đồng Nhan ngẩn ra

      “Có lẽ vì khi ấy em còn là nàng công chúa đỉnh tháp ngà, đương nhiên có thể tự tin, kiêu ngạo, bây giờ còn ở đấy rồi, em cũng phải biết an phận chứ”

      cười với

      “Cứ coi như em có cá tính , em chưa bao giờ là người mạnh mẽ cả”


      Trác Chính Dương im lặng, quay người rời .


      -


      Đồng Nhan đặt chiếc túi trong tay qua bên, rồi quay lại phòng Cách Lạp


      “Mẹ…”

      Cách Lạp thò đầu từ trong chăn ra


      Đồng Nhan bật cười

      “Biết ngay con giả vờ ngủ mà”

      xong, tới cạnh giường Cách Lạp, nhàng hỏi

      “Chăn đủ ấm sao, con có muốn lấy túi chườm nóng


      Đồng Cách Lạp lắc đầu, sau đó nhỏm dậy, tựa vào gối, lưỡng lự hỏi

      “Người hôm nay con nhìn thấy….Người kia…”


      Hồi bé, sau khi Đồng Cách Lạp biết tới tồn tại của Tần Nhiên nó luôn gọi là người kia, chưa bao giờ nó gọi là ba, biết có phải nó thừa hưởng gen hận thù từ ba nó nữa.


      Đồng Nhan xoa xoa gương mặt con trai

      “Lạnh , mẹ nghĩ vẫn nên lấy túi chườm cho con hơn”

      xong, đứng lên lấy chai rỗng tủ đầu giường của Cách Lạp, nhà bếp lấy nước nóng.


      “Đồng Nhan”

      Khuôn mặt bé của Cách Lạp lạnh lùng, đứa bé này tốc độ trở mặt lợi hại, vượt qua tốc độ lúc nó làm toán, chân mày nó nhíu vào.


      Đồng Nhan lại ngồi xuống giường, suy nghĩ rồi

      phải mẹ muốn , con cũng biết mà?”

      sờ đầu Cách Lạp

      “Mẹ chỉ lo sợ mà thôi…”


      “Sợ?”

      Cách Lạp khẽ híp đôi mắt phượng nhìn

      “Mẹ sợ con theo người kia ư, mẹ sợ con rời khỏi mẹ sao?”


      Đồng Nhan thoáng kinh ngạc

      “Cách Lạp…”


      đứa con trai thông minh đúng là chuyện nửa vui nửa buồn.

      “Mẹ, con rời xa mẹ”

      Giọng Cách Lạp buồn bã, xong, nó nhích người lại gần Đồng Nhan, gối đầu lên đùi , khẽ khàng

      “Có chết con cũng theo người kia….”


      Đồng Nhan nhíu mày, hề biết con trai căm ghét ta tới vậy

      “Dù sao người ấy cũng là ba con…..”


      Đồng Cách Lạp liếc , quay mặt qua chỗ khác

      “Ông ấy muốn có con, cho nên con cũng cần ông ấy”


      phải người ấy muốn sinh con ra, chẳng qua ông ấy biết tồn tại của con mà thôi…”

      Đồng Nhan giải thích với con trai, vì thể cho con gia đình hoàn chỉnh nên cảm thấy rất có lỗi với nó, Cách Lạp lớn trước tuổi có lẽ cũng do chuyện này. Giờ đây, cho phép, con còn mang nỗi hận lớn như vậy.


      Có lúc, Đồng Nhan nghĩ, nếu như có thể cho Cách Lạp gia đình hạnh phúc, cho nó cuộc sống phải lo nghĩ, con bây giờ cũng giống như những đứa trẻ khác, ngồi xổm ở ven đường chơi bài cào đúng ?


      Tuổi mà nó biết phải học cho giỏi, nó hiểu chỉ có học giỏi sau này mới có tiền đồ, mới có thể cho mẹ nó cuộc sống tốt hơn.


      Đứa trẻ hiểu chuyện, đối với mẹ nó mà , đúng là chuyện đau lòng.


      Đồng Cách Lạp bỗng nhiên xoay đầu lại, nhìn thẳng

      “Ông ấy cần mẹ, ngay cả con cũng cần, con cần người ba như vậy”


      Trong lòng Đồng Nhan vô cùng chua xót, hít hơi, cười với Cách Lạp,

      “Nhưng nếu người ấy rất con sao, phải con luôn muốn có người cha sao?”


      Cách Lạp khẽ chớp mắt

      “Mẹ ngốc nghếch, chẳng lẽ mẹ muốn đẩy con cho ông ấy sao, mẹ bị choáng rồi hả?”


      Đồng Nhan ngẩn người

      “Dĩ nhiên phải”

      dừng lại:

      “Mẹ chỉ sợ…”


      Những lời Tần Nhiên với vẫn còn văng vẳng bên tai, nếu như muốn cướp Cách Lạp, có thể thắng ?


      Đồng Cách Lạp khinh bỉ nhìn

      “Mẹ đúng là tiền đồ”


      Đồng Nhan bật cười, ngón tay dí lên trán nó

      “Con mới có tiền đồ”


      Đồng Cách Lạp bất mãn bĩu môi, sau đó dúi đầu vào lòng

      “Mẹ, mẹ con ta sợ, khi còn ở Mỹ, mẹ phải vào viện, lúc ấy con rất sợ hãi, con khóc lâu, nhưng mẹ với con rằng chỉ cần mẹ con mình ở bên nhau, chỉ cần mẹ con chúng ta còn trông thấy nhau, mẹ con ta bao giờ rời xa, phải thế sao hả mẹ?”


      Đồng Nhan nên lời, hốc mắt nóng hổi, thừa lúc Cách Lạp chú ý, lặng lẽ lau giọt lệ tràn ra từ khóe mắt, cười,

      “Mẹ nhớ, nhưng người ấy có thể cho con cuộc sống tốt hơn, con có quyền lựa chọn, mẹ thể ích kỷ vì bản thân mà giữ con ở lại, mẹ mong con có cuộc sống tốt hơn”


      Đồng Cách Lạp im lặng, sau đó nó

      “Mẹ, con cảm thấy bây giờ con sống rất tốt rồi”

      Nó chăm chú nhìn

      phải bây giờ chúng ta sống rất tốt sao? Chúng ta có dì Mai. 3 người ở bên nhau rất vui vẻ, nếu mẹ thấy chúng ta quá nghèo, con có thể học nhảy lớp, như vậy con có thể giúp mẹ giảm bớt gánh nặng tiền bạc, mẹ yên tâm , con có bắt kịp tốc độ của các bạn mà…”


      “Ngốc….”

      Đôi mắt Đồng Nhan ngấn lệ, ánh mắt mơ hồ, nhưng khuôn lại vui vẻ

      “Chúng ta đâu có nghèo, chẳng qua mẹ thấy con có quyền lựa chọn cuộc sống của mình mà thôi”


      “Đồng Nhan, nếu mẹ còn thế nữa, con thèm để ý mẹ nữa đâu, tuần con thèm gọi mẹ, thèm gọi mẹ ngốc nữa đấy”


      Đồng Nhan gật đầu

      “Mẹ biết rồi, sau nàymẹ thế nữa”


      “Lúc này mới giống người bình thường…”


      Đồng Nhan khẽ cười, sau đó đặt đầu Cách Lạp lên gối, đắp lại chăn cho nó

      “Ngủ sớm con, mai còn phải học nữa”


      Đồng Cách Lạp

      “Mẹ cũng ngủ sớm nhé, mai mẹ còn phải làm chứ”


      Đồng Nhan đành cười cười

      “Tiểu quỷ”


      “Mẹ….


      Lúc Đồng Nhan tới cửa, Cách Lạp bỗng dưng gọi lại. Đồng Nhan quay người, nó

      “Mẹ, ra con thấy chú Trác cũng tệ”


      Đồng Nhan sửng sốt, trả lời nó

      “Cho nên chú ấy mới là bạn tốt của mẹ con”


      “A~~~”

      Cách Lạp buồn bực chui vào chăn, lại nằm xuống

      “Ngủ ngon mẹ…”


      “Ngủ ngon”


      Đồng Nhan nhàng đóng cửa, ra khỏi phòng Cách Lạp.
      Last edited: 18/10/14
      tart_trung, Mai Trinh, Đặng Gia12 others thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 9


      Đồng Nhan chợt nhớ lại lúc 18 tuổi, khi ấy đúng là giống như những gì Trác Chính Dương , muốn có bao nhiêu kiêu ngạo có bấy nhiêu, tự tin như Trương Dương vậy.


      Trương Dương:) 張楊; ?-198-) là tướng nhàĐông Hántronglịch sử Trung Quốc. Ông tham gia cuộc chiến giữa các chư hầutrước khi hình thành cục diện Tam Quốc


      Khi đó bước , đầu luôn ngẩng cao hơn bây giờ, cũng kiêu ngạo hơn, rất có khí chất, mặt luôn tươi như hoa….


      Khi ấy có khát vọng, có đam mêm, có ý chí phấn đấu. có thể cau mày lớn tiếng giáo huấn Trác Chính Dương

      “Trác Chính Dương, cũng cảm thấy mình rất đồi bại sao, em thay mặt tổ tông tám đời khinh bỉ , sớm muộn gì cũng chết ở trong đám phụ nữ kia”


      có thể tự tin, ung dung tuyên bố trong buổi lễ tốt nghiệp rằng, muốn trở thành nữ kiến trúc sư nổi tiếng thế giới, có thể vì xã hội bình yên, vì hòa bình của Trung Quốc….


      có thể làm rất nhiều chuyện mà tại dám làm, có thể nghĩ rất nhiều việc bây giờ dám nghĩ, có thể lớn tiếng rất nhiều điều bây giờ dám . chẳng sợ điều gì, có gì dám làm, có gì làm được, Trình Mai Mai từng , khi ấy, đúng là điển hình cho hình tượng thanh niên đầy nhiệt huyết, chung là tương đối não tàn !!!

      *Não tàn: đần độn



      Đồng Nhan biết vì sao khi ấy tự tin được như vậy, đó là vì có người cha tốt, tuy cha bị người đời chửi rủa, nhưng có thể chối cãi, ông là người cha tuyệt vời.


      và Trác Chính Dương lớn lên cùng nhau từ bé, cả hai đều nghịch ngợm phá phách giống nhau, có lần, hai người đâm thủng hơn chục chiếc bánh xe, bị cha hung dữ lôi về trách mắng trận, nhưng cha , Đồng Kiến Quốc, lại cười xoa đầu , ông ôm lấy

      sợ, chỉ cần lúc ba còn có thể bảo vệ được cho con, dù Nhan Nhan gây chuyện động trời cũng sao”


      Đồng Nhan mất mẹ từ , nhưng Đồng Kiến Quốc rất nuông chiều nên chưa bao giờ buồn vì mình có mẹ, vì tình thương ấm áp của cha lấp đầy nỗi trống vắng khi có mẹ ở bên. Khái niệm về mẹ đối với chẳng qua chỉ là mấy tấm ảnh chụp cùng với cha, cùng với đợn, tịnh mịch của cha mà thôi.


      Khi còn bé, chuyện thích làm nhất chính là sau khi tan học, ngồi xổm trước thư phòng của ba giả vờ tôi nghiệp, ba ở trong thư phòng, lấy cho cái bàn , ông phê công văn, còn làm bài tập ở cái bàn ấy.


      Thường , làm bài được lúc Đồng Kiến Quốc lại gần, uốn nắn tư thế ngồi của , ông vỗ vỗ lưng ,

      “Con , ngồi thẳng lên"


      Rồi bĩu môi khi ông thế. Mỗi lần bĩu môi, cha thường day day ngón tay lên miệng :

      “Ơ, chảy hết nước miếng kìa…”

      xấu hổ

      “Có bản lĩnh ba treo con lên


      Ba chưa bao giờ buồn vì cãi lại, ông tươi cười, hớn hở, bế đặt lên chân mình, ông cầm lấy sách giáo khoa của

      “Nào, Nhan Nhan, kể cho ba nghe xem thầy ở trường dạy con những gì?”


      Khi ba dạy học trong thư phòng, dù có ai tìm ông chuyện, ông cũng bảo họ chờ ở phòng khách tới khi nào ông dạy học xong mới thôi.


      Dù cho lúc ấy được Đồng Kiến Quốc cưng chiều, nâng niu, dù cho kiêu ngạo đến đâu, tất cả như tan biến khi gặp Tần Nhiên, lập tức biến thành vợ , giống như miếng cao su, dính sau lưng .


      Tần Nhiên giống như khối nam châm có từ tính mạnh mẽ, còn giống như sắt vụn mặt ngoài mạ vàng, chẳng có chút nguyên tắc nào, dính chặt người .


      Trác Chính Dương từng xem thường

      “Phụ nữ càng kiêu ngạo, nội tâm càng khó hiểu”


      Khi gặp Tần Nhiên, từ khó hiểu biến thành nhàm chán.





      Sáng hôm sau thức dậy, Đồng Nhan phát gối hơi ẩm ướt, tự cười giễu cợt mình, sau đó lập tức nhanh nhẹn rời giường. Ở tiểu khu này có lò sưởi, mùa đông ở thành phố A cực kỳ lạnh, nên buổi sáng phải rời giường đúng là cực hình.



      Hồi bé, luôn nằm lỳ giường, bời vì có thể làm nũng với cha. Về sau, nằm ý giường chịu dậy, vì ỷ lại, có thể làm nũng với Tần Nhiên, bây giờ chẳng còn ai để làm nũng nữa.


      Tính nhõng nhẽo của dần dần biến mất dấu vết. Dù cho có đôi khi chịu nổi, cũng phải cắn răng mà cười, bởi vì còn phải làm gương cho Cách Lạp.


      Đồng Nhan vừa bước ra khỏi cửa phòng thấy Trình Mai Mai mặc bộ pyjama khẽ :

      “Mình muốn có ngôi nhà trông ra biển, mùa xuân có hoa nở, rộng 4m2, có thể mang bán hàng trực tiếp , phải phải , mình muốn có người đàn ông….”


      Đồng Nhan tới, vỗ nàng

      “Sáng sớm luyên thuyên gì thế”


      Trình Mai Mai xoay người lại, ai oán nhìn

      “Hôm qua cậu và Cách Lạp ra ngoài ăn uống vui vẻ, đương nhiên biết xảy ra chuyện đau lòng cỡ nào rồi”


      Đồng Nhan suy nghĩ rồi :

      “Đội phá bỏ và di dân tới rồi sao?”


      ra cậu cũng quên chuyện này nhỉ”

      Trình Mai Mai cố kìm nén

      tệ hơn là bao đâu, hôm qua ông cụ chủ nhà ra tối hậu thư với mình, tuần này lập tức muốn chúng ta dọn , nếu ông ấy ném chúng ta ra ngoài”


      Đồng Nhan khẽ im lặng:

      “Gần đây mình có tìm phòng, nhưng mà…”


      “Đúng là tìm phòng còn khó hơn cả tìm đàn ông…”

      Trình Mai Mai vỗ vỗ bả vai

      “Xã hội này quá tàn khốc với chúng ta, cậu là bà ly hôn, mình là ‘Đấu chiến thắng Phật’, đều là sản phẩm ế của xã hội, đáng hận nhất là, chúng ta mặc dù là sản phẩm ế, nhưng hết lần này tới lần khác đều rất kén chọn, đúng là để tồn tại cũng khó khăn mà”


      Đồng Nhan cười

      còn cách nào, dù sao cũng phải sống”


      Đôi mắt Trình Mai Mai đột nhiên phát sáng, ghé đầu gần

      “Nhan Nhan, hôm qua cậu cùng Trác đại thiếu gia sao?”

      nàng chờ Đồng Nhan trả lời liền tự mình

      “Mình thấy ta tệ đâu, tuy mình ủng hộ các cậu ở bên nhau”

      Sau đó, nàng nhướng mắt lên, ra hiệu túi quà đặt quầy

      “Đàn ông tặng phụ nữ giầy biểu hai người rất thân thiết, hơn nữa ta lại biết cỡ chân của cậu”


      “Mình với ấy thể đâu, chỉ là bạn bè mà thôi”

      Đồng Nhan thản nhiên, cách cường điệu.


      Trình Mai Mai cười, tiêp tục chủ đề này nữa, nàng nhìn đồng hồ

      “Cậu làm , tý nữa mình xem nhà rồi tiện thể đưa Cách Lạp học luôn”


      Đồng Nhan gật đầu, chuẩn bị đồ làm. Lúc ra cửa, ngoảnh lại với Trình Mai Mai

      “Cảm ơn cậu, Mai Mai”


      Trình Mai Mai làm điệu bộ rùng mình:

      ” Mau làm , sáng sớm làm mình thấy buồn nôn”


      Đồng Nhan cúi đầu bật cười, đôi giầy da 3 phân lộc cộc xuống lầu. Trong lòng cảm thấy ấm áp, tình bạn của và Trình Mai Mai 5 năm rồi vẫn thay đổi, vi vậy khi về nước, người đầu tiên tìm là ấy, nhưng người đầu tiên gặp lại là Trác Chính Dương.


      -


      Dưới khu nhà có hàng ăn sáng, giá cả gần đây tăng cao, lý do của ông chủ là: Mấy ngày nữa rời khỏi đây rồi, có thể kiếm thêm chút nào hay chút ấy.


      Đồng Nhan mua cái bánh trứng và túi sữa đậu nành, định bị bị bác bán hoa quả gọi lại

      “Tiểu Nhan”


      Đồng Nhan cười, lên tiếng chào

      “Thím Lý, buổi sáng tốt lành”


      “Cháu làm sao?”

      Thím Lý tươi cười hỏi thăm


      Đồng Nhan gật đầu


      “Đúng rồi Tiểu Nhan, các cháu tìm được nhà chưa?”

      Thím Lý ân cần hỏi. giờ ở khu này thịnh hành câu hỏi kiểu này

      tìm được nhà chưa?”

      Câu bây giờ trở thành câu hỏi ‘hot’, thay thế cho hai câu:

      ăn cơm chưa?”



      “Hôm nay cổ phiếu rớt hay vẫn tăng?”


      “Cháu vẫn tìm ạ”


      “Phải tìm nhanh lên cháu ạ…”

      Thím Lý dừng lại, rồi với

      “Nếu tìm được, con thím có ngôi nhà ở trong Vườn Hồng, bây giờ nó chưa cần dùng đến, nghe từ chỗ đó đến chỗ cháu làm cũng gần, nếu chê, chúng ta cho cháu thuê nhé”


      Đồng Nhan hơi động lòng, nhưng trong nháy mắt nghĩ tới tiền thuê nhà ở khu ấy còn đắt gấp đôi chỗ này, cảm thấy đau đầu:

      “Thím Lý, chỗ đó…”


      “Chúng ta là chỗ quen biết nên về chuyện tiền thuê nhà, cứ tình theo giá thuê nhà tại của cháu cho nhanh, đúng đúng, dù sao ngôi nhà ấy cũng để trống mà”


      Đồng Nhan như từ trời rơi xuống khi nghe được những lời này

      “Như thế được đâu thím, chúng cháu ở đây, làm phiền thím quá rồi, lần trước thím còn giúp cháu tìm việc, lần này, được, được…”


      Thím Lý cười

      có gì đâu, nhà để trống làm gì, đứa con trai ngốc của thím quen ở ký túc xá của công ty rồi, muốn chuyển đâu, thím về quê dưỡng lão, nên chúng ta cũng lo có ai trông coi ngôi nhà ấy đây”


      Đồng Nhan vẫn do dự, ra phải thanh cao gì, ngược lại, vì tự trọng nên thể dễ dàng nhận lòng tốt của người khác. Khi còn ở nước ngoài với Cách Lạp, hai mẹ con quen nhận lòng tốt của người khác, ví dụ có lần bị tụt huyết áp, té xỉu, đôi vợ chồng Hoa Kiều đưa vào bệnh viên, tạm ứng cho tiền thuốc men, và còn có rất nhiều rất nhiều chuyện khác.


      Đôi khi trong cuộc sống, tự ái so với nhiều thứ khác, chẳng là cái thá gì.


      Đồng Nhan đồng ý với đề nghị của thím Lý, chỉ bởi vì bây giờ thím Lý có ý làm mối với con trai bà. Vì thế, Đồng Nhan tốt nhất nên đón nhận ý tốt này của bà hơn, cũng thể vừa thuê nhà, vừa với bà

      “Cháu và con trai thím thể đến với nhau”


      Như vậy, cũng quá thất đức rồi. Thím Lý thấy Đồng Nhan im lặng, bà nghĩ xấu hổ, nên lời nên bà lại bắt đầu thay quyết định

      “Vậy quyết định như vậy nhé, tuần này thím gọi con thím tới giúp cháu dọn dẹp hành lý”


      Đồng Nhan suy nghĩ

      cần ạ, thím cũng đừng tính tiền thuê nhà rẻ cho bọn cháu, vì bây giờ cháu có đủ tiền, nên thể trả cho thím tiền thuế nhà năm, cháu hy vọng có thể trả tiền thuê nhà theo tháng”


      Thim Lý suy nghĩ rồi

      “Đứa bé này đầu óc là cẩn thận, nếu cháu cảm thấy tiện, vậy cứ làm theo lời cháu , chuyện tiền nong cũng vội”


      Đồng Nhan cười

      “Vậy , cháu cám ơn thím”


      -


      Vĩ Đạt là công ty xây dựng , năm ngoái mới tiến quân vào thành phố A, sản nghiệp công ty cũng bình thường thôi, cứ đều đều phát triển, ông chủ là người Hương Cảng, trước đó buôn bán vũ khí, xui vẻo bị bắt vào tù vài năm, sau khi ra ngoài, ông ta tới Trung Quốc mở công ty xây dựng cỡ này. Ông chủ là người vùng khác, công ty này cũng khá . Đây là hai nguyên nhân khiến Đồng Nhan lựa chọn làm tại công ty này. làm việc thiết kế, cũng coi như thành phần tri thức.


      là sinh viên tốt nghiệp đại học A ngành kiến trúc, tìm được công việc như vậy, thực được tốt cho lắm.


      ĐồngNhan vừa vào phòng làm việc, quản lý công ty Lương Tuấn Siêu ngồi ở vị trí của , vừa uống trà, vừa di chuyển ghế tựa, thấy vào, ta vội vã với

      “Đồng Nhan, rốt cục cũng chờ được


      Đồng Nhan nở nụ cười chuyên nghiệp

      “Quản lý Lương, sao lại rảnh rỗi đến bộ phận thiết kế thế?”


      “Báo cho chuyện tốt”

      Quản lý Lương nheo nheo đôi mắt , tươi cười

      “Nếu lần này biểu tốt, tôi có thể với ông chút tăng lương cho


      Hôm nay đúng là gặp nhiều chuyện tốt ! Đồng Nhan ngẩng đầu, cười với Lương Tuấn Siêu

      “Chuyện tốt gì vậy?”


      “Tần thị có dự án phát triển, có ý định cho công ty chúng ta làm, nên buổi tối chúng ta cần phải thương lượng những việc liên quan cụ thể tới hợp đồng với họ, Tần thị cũng đặc biệt coi trọng lần hợp tác này với chúng ta, lãnh đạo của bọn họ cũng đích thân tới trao đổi. “

      đến đây, Lương Tuấn Siêu dừng lại nhìn Đồng Nhan

      “Ví thế tối nay cùng tôi nhé?”


      Trong lòng Đồng Nhan cười lạnh tiếng, khuôn mặt vẫn vui vẻ

      “Quản lý Lương tìm nhầm người rồi, tôi ở bộ phận thiết kế, phải tham gia công tác đó”


      Lương Tuấn Siêu cười

      “Mọi người đều vì công ty thôi mà, còn phân phòng ban làm gì, với lại nếu lần này lấy được hợp đồng, tôi bảo đảm tiền thưởng cuối năm của là 5 chữ số”


      Đồng Nhan cười

      “Xin lỗi , lần này tôi thực thể


      “Đồng Nhan, toi hy vọng có thể nghĩ cho công ty chút, về chuyện 5 năm trước, tôi cũng nghe qua, tôi cũng rất thông cảm với , nhưng tôi thích vì việc riêng mà ảnh hưởng tới công việc”

      Lương Tuấn Siêu là người thành phố, hơn nữa vợ ta là con của giám đốc, vì vậy ta cũng hiểu vài chuyện năm ấy.


      “Được, tôi với

      Đồng Nhan cố gắng mỉm cười, nhưng thể cười nổi nữa.
      Last edited: 18/10/14
      tart_trung, Mai Trinh, Đặng Gia11 others thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 10


      Chiều tối, sau khi tan làm, quản lý Lương đến tìm , ta liếc nhìn quần áo và cách trang điểm của , khẽ nhíu mày
      “Đồng Nhan, hôm nay mặc như thế ổn lắm…”

      Sau đó, ta gọi Lý Mạt Lỵ qua giúp make up và thay trang phục.

      Lý Mạt Lỵ là bông hoa của phòng nghiệp vụ, nàng có thân hình lồi lõm đúng chỗ, gương mặt khá ổn, giải quyết công việc cũng khôn khéo, từ trước tới giờ vẫn là lá bài vàng trong việc đàm phán của phòng nghiệp vụ, trước đây, mỗi khi công ty nhận được dự án lớn, quản lý Lương đều dẫn ta cùng.

      Lý Mạt Lỵ nhìn Đồng Nhan , đôi mắt ta thoáng vui, nhưng rất nhanh được giấu:
      “Thử bộ này , lần này, Tần thị chỉ mời mỗi chúng ta, còn có công ty Thiên Hòa, thực lực của bọn họ mạnh hơn chúng ta, nên biểu của hôm nay rất quan trọng đấy”

      Đồng Nhan cúi đầu, nhìn bộ váy sát nách bằng lông cừu trong tay, nực cười liếc Lý Mạt Lỵ:
      bảo tôi mặc thứ này tiếp rượu sao”

      Khóe miệng Lý Mạt Lỵ thoáng giễu cợt, nhưng giọng ta vẫn thản nhiên:
      phải tiếp rượu, là xã giao thôi mà”

      Đồng Nhan cười, gì.

      Lý Mạt Lỵ nhìn
      “Tiệc xã giao lần này rất quan trọng, hy vọng có thể biểu tốt"

      Đồng Nhan thản nhiên
      “Có phải mặc càng ít biểu càng tốt ?”

      Khóe miệng Lý Mạt Lỵ nhếch lên, trả lời, lúc lướt qua, ta mới khẽ câu
      “Giả bộ thanh cao làm gì, chỉ là con đàn bà ai cần, phải sao?”

      Đồng Nhan từ phòng vệ sinh ra, mặc bộ váy lông dê lộ bờ vai ở bên trong, bên ngoài mặc chiếc áo khoác màu tro. Lý Mạt Lỵ đưa cho chiếc áo khoác da thô ráp:
      “Mặc cái áo này , đến khách sạn cởi ra”

      Những lời này của Lý Mạt Lỵ khiến Động Nhan cảm thấy buồn nôn, lúc này, thấy mình giống như sắp bán thân vậy. Sau đó, Lý Mạt Lỵ giúp thay đôi giày 3cm thành đôi giày 8cm, ta định giúp trang điểm, lạnh nhạt từ chối:
      “Tôi tự làm được”

      -

      Đợi Đồng Nhan chuẩn bị xong xuôi, đôi mắt quản lý Lương sáng lên, lão già hơn 40 nheo mắt lại, tươi cười với
      “Đông Nhan, xứng đáng là đại mỹ nhân của công ty đấy"

      Đồng Nhan nở nụ cười
      "Quản lý Lương quá khen”


      cùng bọn họ còn có Phó tổng Lý Ngôn, ta hơn ba mươi tuổi, là em họ của ông chủ, cái tên của ta nghe rất nho nhã, nhưng bộ dáng lại rất thô bỉ, biết do mặt mũi ta vốn thế, hay bị ảnh hưởng từ tính cách, cách làm việc của ta cũng hèn hạ chả kém vẻ bề ngoài, cậy vào cái danh Phó tổng nên ta rất chơi bời lêu lổng, chuyên môn làm những việc đầu cơ trục lợi cho bản thân.


      Đồng Nhan lên ghế phía sau xe, nhấn nút, gọi điện cho Trình Mai Mai, bảo với nàng rằng phải làm thêm buổi tối và có lẽ về rất muộn. Khi Trình Mai Mai nghe máy, đoán có lẽ nàng dạo phố, vì trong loa rất ồn ào, loáng thoáng truyền tới thanh bán hàng giá rẻ đặc biệt. Trình Mai Mai nàng đưa Cách Lạp ăn cơm, rồi bảo lúc về phải cẩn thận.

      Đồng Nhan cúp điện thoại, bỏ vào trong túi xách, Lý Ngôn ngồi bên cạnh chợt
      Đồng là người bản địa ở thành phố A đúng ?”


      Đồng Nhan cười chuyên nghiệp
      “Đúng vậy”


      “Tôi từng xem qua lý lịch của Đồng, đó viết, đứa con trai ?”
      Lý Ngôn hơi nhích lại gần , tiếp tục đặt câu hỏi.


      “Vâng, nó 5 tuổi rồi”


      Đồng Nhan vừa vừa khéo léo ngồi dịch ra xa, tự thôi miên bản thân mình, ta đường đường là phó tổng công ty nhưng lại giữ khoảng cách với , đây đúng là cơ hội lớn còn gì, vậy mà những nhân cơ hội này nịnh nọt mà còn cảm thấy ghê tởm, bộ dạng bây giờ có bị coi là bất kính với cấp nhỉ?


      khoảng nửa giờ, bọn họ rốt cục tới nơi gọi là Thiên đường, chỗ này trước khi ra nước ngoài còn chưa có, nên cũng hiểu nơi này cho lắm, chỉ từng nghe Trình Mai Mai nhắc qua, ở đây đơn giản là nơi vui chơi của đàn ông, mỗi nhân viên phục vụ ở đó đều phải xinh đẹp, dáng dấp phải quyến rũ.


      Khi vào, Đồng Nhan cố tình liếc nhìn nhân viên phục vụ, quả nhiên dáng dấp ai cũng rất kiều. Đồng Nhan theo hai người họ vào phòng VIP, bên trong có người ngồi chờ, Đồng Nhan thản nhiên nhìn lướt nhìn qua, Tần Nhiên chưa đến, những người ngồi đây đều là những doanh nghiệp cạnh tranh dự án kia.


      Tụ tập những người cạnh tranh chung chỗ, Tần Nhiên định làm trò gì? Đồng Nhan theo phó tổng Lý và quản lý Lương, bọn họ chỉ là công ty nổi tiếng, nên lúc vào cũng có ai chào đón, nhiều nhất gật đầu xã giao mà thôi. Nhưng mặc cho người ta lạnh nhạt với mình, khuôn mặt phó tổng Lý vẫn rất nhiệt tình, tiến lại gần chào hỏi thân thiện với họ. Đây cũng chỉ là kỹ năng sinh tồn của công ty thôi.


      Đồng Nhan nhìn nội thất căn phòng, căn phòng được trang trí theo phong cách Châu Âu, đúng là đẳng cấp của kẻ có tiền, người tham gia hôm nay phải là giám đốc công ty cũng là quản lý, vì vậy có lẽ là nhân vật tầm thường nhất của công ty , biết mình nên ngồi hay đứng nữa, thân phận của vốn nhạy cảm, rơi vào hoàn cảnh này càng trở nên lúng túng.


      Đồng Nhan nhớ lại hồi xưa cũng từng xã giao với ba, khi ấy tự nhiên phóng khoáng, giống bây giờ, phải suy nghĩ xem mình có nên ngồi hay . Vì vậy, cuộc sống dạy cho ta rằng: Bạn có thể sống cách đàng hoàng, ngẩng cao đầu hay , nhân tố bên ngoài chiếm phần rất quan trọng!


      Đồng Nhan nghĩ chuyện nên đứng hay ngồi vẫn nên để quản lý Lương quyết định, dù sao ta là người mang tới, nhân viên thiết kế như sắm vai trò gì ở chỗ này, cũng nên do ta quyết định nhỉ.


      Đồng Nhan định hỏi quản lý Lương vấn đề này ta chạy vội ra cửa, ngừng

      “Tần tổng, cuối cùng ngài cũng đến…”


      Đồng Nhan nhìn ra cửa, Tân Nhiên chắp tay vào, môi hơi nhếch lên, lông mày mang theo ý cười, vừa ta vừa chào hỏi mọi người, ta vốn là ông chủ trẻ, bây giờ thương trường, ta lại càng khôn khéo lõi đời, thành thục và chững trạc.


      Tần Nhan rút tay trong túi ra, lên phía trước. Trong lòng bây giờ rất khẩn trương, giống hệt như tâm trạng trước lúc vào phòng thi vậy, khẩn trương tới nỗi lòng bàn tay đổ mồ hôi, nhưng khi nhận được bài thi lại thả lỏng.


      Tần Nhiên liếc nhìn Đồng Nhan, khóe miệng mỉm cười, sau đó với Lương Tuấn Siêu đứng bên cạnh

      “Nghe quý công ty có Đồng thông minh giỏi giang, ngờ hôm nay có cơ hội được gặp”


      Nghe xong, Lương Tuấn Siêu rất vui vẻ, giống như có thể lập tức dâng lên vật quý, ta kéo Đồng Nhan tới trước mặt Tần Nhiên, Đồng Nhan ngẩng đầu cười với Tần Nhiên, giơ tay ra

      “Xin chào, Tần Tổng”


      Ánh mắt của Tần Nhiên thầm di chuyển từ bàn tay nứt nẻ lên gương mặt của , khẽ nhíu mày khi nhìn trang phục mặc, bắt tay với

      “Xin chào, Đồng”


      Khi Tần Nhiên chạm vào tay , cảm giác lạnh lẽo khiến cho chân mày nhíu lại sâu hơn. chợt nhớ lại ngày xưa khi mùa đông đến, tay của vô cùng lạnh, nên rất thích nắm tay đặt vào trong túi áo sưởi ấm, có đôi đôi khi đùa giỡn, đưa tay vào trong áo, cười với

      “Em chỉ muốn thử thôi mà, đúng là túi áo khá ấm áp, nhưng cơ thể của còn ấm áp hơn”


      Tần Nhiên nhanh chóng thu hồi ý nghĩ, thản nhiên nhìn trước mắt, rồi với mọi người trong phòng

      “Nếu mọi người đến đông đủ vậy chúng ta nhập tiệc thôi”


      Phòng ăn được thiết kế ở gian phòng khác, Đồng Nhan liếc nhìn bố cục nơi này, phát lướt qua phòng ăn này bên trong còn có KTV


      bị phó tổng gọi lại ngồi cạnh ta, bên cạnh chú trung niên giọng Đài Loan, nhìn rất phúc hậu. Tần Nhiên ngồi ở chủ vị, cách hai vị trí, Đồng Nhan khá hài lòng cách sắp xếp như thế, ít nhất bị quản lý Lương bắt cạnh Tần Nhiên. bàn ăn, ngoại trừ là nữ còn có khác, ngồi đối diện , nhìn trang phục của ta rất giống tình nhân của ông chủ nào đó dẫn tới.


      Đồng Nhan suy nghĩ lát, trang phục của bây giờ cũng khác gì mấy ả tình nhân đâu, vì vậy lần này lấy được dự án của Tần thị, có lỗi với bộ váy của Lý Mạt Lỵ.


      Dù mọi người tới đều vì dự án, nhưng chủ đề chuyện hề đề cập đến nó, bởi vì Tần đại tổng tài vừa bắt đầu rằng:

      “Hiếm khi mọi người tụ tập với nhau, nên chuyện công việc nữa”


      Vì thế, mọi người bắt đầu trò chuyện cách giả tạo để giết thời gian, đàn ông giống với phụ nữ, chỉ cần tụ tập là có thể tán gẫu bất cứ chuyện gì. Tần Nhiên cho mấy người cạnh tranh với nhau này chuyện công việc, chỉ có thể tán gẫu linh tinh, đúng là làm khó bọn họ. Nhưng bữa tiệc như vậy sao có thể im lặng được, nên mọi người ngừng tìm đề tài, câu tôi câu, vẫn giữ vững được tình trạng hòa thuận, vui vẻ.


      Tần Nhiên vẫn mỉm cười vui vẻ, thỉnh thoảng vài câu. Đồng Nhan nhìn thức ăn phong phú bàn, chẳng hề có hứng thú, sau đó ánh mắt dừng lại ở đĩa thịt kho tàu, vừa thấy nhân viên phục vụ xinh đẹp bưng món ăn lên giới thiệu, đây là món do đầu bếp Hàng Châu chế biến, thịt thơm mát hương sen hồng. Đĩa thịt kho tầu so với các món khác bàn kém hơn nhiều, do đó hầu như chẳng ai đụng đến.


      Đồng Nhan chợt nhớ Cách Lạp nhà rất thích ăn thịt kho tàu, tiếc là gần đây giá thịt lại tăng, nên lâu rồi nó chưa được ăn món này. tính, nếu nhận được tiền thưởng cuối năm, cho con trai ăn thịt kho tàu cả tháng luôn.


      Đồng Nhan gắp miếng thịt kho tàu lên nếm, hổ là đầu bếp Hàng Châu làm, ngon hơn hẳn so với kẻ thường dân như làm.


      Đồng nóng sao, nếu vậy cởi áo khoác ngoài ra …”

      Bỗng nhiên, có giọng Đài Loan vang lên bên tai , Đồng Nhan quay đầu nhìn, hóa ra là ông chủ Đài Loan ngồi bên cạnh với .


      Đồng Nhan cười với ông ta

      “Tôi nóng”


      biết thể bản thân nóng lúc nào, chợt nhìn sang đối diện, ta cởi áo khoác từ lúc nào.


      Bên trong áo khoác, mỹ nữ mặc bộ váy lụa đỏ tươi. Từ bên này nhìn sang, Đồng Nhan có thể nhìn thấy khe ngực sâu quyến rũ, biết từ chỗ Tần Nhiên nhìn sang, ‘phong cảnh’ thế nào nhỉ.


      Vị mỹ nữ cười ngượng ngùng với đám đàn ông trong phòng

      “Điều hòa mở rất vừa, nhưng chuyện với mọi người hăng say quá nên tôi hơi nóng...”


      Giọng rất đặc biệt, rất mạnh mẽ.


      Lúc này, quản lý Lương nhìn Đồng Nhan

      “Đồng Nhan, phải vừa rồi phàn nàn rằng rất nóng sao?”

      Last edited: 19/10/14
      Mai Trinh, Đặng Gia, Min Cancel14 others thích bài này.

    4. ngangong

      ngangong Active Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      166
      Truyện này năng suất quá, đọc rất thích, thanks nàng ^^
      gaubonganvungvulinh thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      @ngangong năng suất đâu nàng ơi, ta làm đc 10 chương rồi post 1 lượt đấy hehe. Ta cố gắng post truyện đều, nàng ủng hộ nha ♥
      Min CancelMưa và Băng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :