1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nữ hoàng bi kịch - Xuân Thiên Bất Khai Hoa (nt 4/55c +4NT)- FULL

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      ma ơi đọc chương này sao mà hạnh phúc quá muốn ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng:059::059::059:............bà già này cũng chẳng phải kẻ tử tế j.CL mà về chắc bả ngược đãi chết thằng bé...........:040::040::040::040:
      thank nàng:yoyo14::yoyo14::yoyo14:
      lazybeevulinh thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 31


      Edit Vulinh


      Đồng Nhan nhìn trời có dấu hiệu sắp mưa, mây đen ùn ùn kéo đến phía chân trời. Xem ra, và Cách Lạp bây giờ phải ngồi xe Tần Nhiên về thôi.


      Tần Nhiên hơi do dự, nhưng vẫn ngồi xổm xuống, gượng gạo ôm Cách Lạp lên xe, trong lòng Cách Lạp muốn nhưng cũng la hét, khuôn mặt lạnh lùng giống y chang Tần Nhiên. Tần Nhiên im lặng thắt dây an toàn cho nó, chỉ là động tác đơn giản nhưng làm hai lần đều chưa được, phải đến lần thứ ba mới cài xong nút thắt. Cách Lạp vui quay mặt , hừ lạnh.


      Cơ thể Tần Nhiên đơ ra, con trai thích người cha này, cũng khó trách, phải do chưa từng làm tròn bổn phận của người cha với nó sao? Người cha này đối với nó quá mức xa lạ, trước kia từng nghĩ nếu có con trông như thế nào, nhưng còn nghĩ điều này nữa từ sau khi rời . Những thứ quá tốt đẹp chỉ khiến lòng càng vắng vẻ hơn mà thôi.


      Hôm nay đối diện với đứa trẻ này, vô cùng luống cuống.


      Đồng Nhan chui vào xe, đóng cửa, Tần Nhiên khởi động động cơ, rời khỏi cổng chính Tần gia.


      Cách Lạp chắc vẫn vui vì việc Tần Nhiên ôm nó lên xe, nó khoanh tay trước ngực , lời nào. Tần Nhiên lái xe rất chậm, tốc độ ổn định, hai hàng cây bên đường cứ dần rồi lui dần về phía sau, cứ cách khoảng mười gốc cây lại có biển quảng cáo to đùng, biển quảng cáo đăng hạng mục lớn gần đây nhất của Tần thị, chính là việc cải tạo mảnh đất Bách Diệp ở Tây khu thành khu thương mại Vệ Tinh Thành, đây là trong những hạng mục phá bỏ và xây dựng lại ở khu nhà ngày trước ở.


      mở miệng cho Tần Nhiên biết địa chỉ bây giờ của và Cách Lạp

      "Dừng xe ở đường Thu Uyển là được.."


      Tần Nhiên im lặng, mãi sau mới câu

      "Tôi biết địa chỉ, cần cho tôi biết"


      Đồng Nhan "Hả" tiếng, hiểu sao Tần Nhiên lại có địa chỉ của , suy nghĩ lúc, nhưng cảm thấy hứng thú lắm liền bỏ qua, thèm để ý vấn đề này nữa.


      Bầu khí trầm lại, sau đó Cách Lạp chợt mở miệng hỏi Đồng Nhan

      "Lươn này mẹ làm cho ba Trác sao, mẹ biết con thích ăn lươn mà..."


      Cơ thể Tần Nhiên cứng lại, sau đó mặt đổi tiếp tục lái xe.


      Đồng Nhan cười với Cách Lạp

      "Tiẻu quỷ"


      Cách Lạp quay đầu với Đồng Nhan

      "Con phải là tiểu quỷ, ba Trác Chính Dương mới là người xấu xa"


      Đồng Nhan cười, gì,


      -


      Thời điểm này, lúc lái xe đến khu trung tâm là giờ tắc đường, xe vừa đúng lúc dừng ở cổng rạp chiếu phim,Cách Lạp nhìn ra cửa sổ xe, liếc nhìn biển quảng cáo bộ phim mới ra mắt, với Đồng Nhan

      "Mẹ, hôm nào chúng ta xem bộ phim này nhé"


      Đồng Nhan liếc nhìn biển quảng cáo bằng tranh sơn dầu tráng lệ, với Cách Lạp

      "Hình như là phim kinh dị, chúng ta có xem nổi ?"


      Cách Lạp khịt khịt mũi vì lời của , sửa lại

      "Là phim khoa học viễn tưởng mà mẹ"


      Đồng Nhan

      "Được, chủ nhật đưa con xem"


      "Ba Trác cũng chứ ạ"

      biết do cách nhả chữ của Cách Lạp vẫn bị ảnh hưởng bởi cách phát giọng Mỹ hay do nó cố ý, khi hai tiếng"ba Trác", ràng nhấn mạnh.


      Đồng Nhan trả lời nó

      "Ba con xảy ra việc ngoài ý muốn, bây giờ ở bệnh viện dưỡng thương, có lẽ xem phim "A Phàm Đề" với chúng ta được"


      Cách Lạp xoay người nhìn

      "Ba sao chứ?..."

      Đồng Nhan

      " sao, nếu con lo lắng, mai mẹ dẫn con thăm ba"


      Cách Lạp "vâng", sau đó

      "Phim kia phỉa là 'A Phàm Đề' mà là 'A Phàm Đạt'"


      Đồng Nhan

      "Ừ, nhớ rồi"


      "Chậm ..."

      Khi cuộc đối thoại của và Cách Lạp dừng lại vẫn tắc đường, Cách Lạp giọng .


      Tần Nhiên chợt xoay đầu, với Cách Lạp

      "Chưa ăn cơm tối đúng , có đói ?"

      rất chậm, giống như phải quyết tâm lắm mới được lên lời.


      Cách Lạp trả lời.


      im lặng trong giây lát

      "Muốn ăn gì ..."


      "Tôi muốn ăn cơm chiên trứng ba Trác Chính Dương làm..."

      Cách Lạp bỗng cười với Tần Nhiên, hơi nheo đôi mắt phượng giống y hệt lại

      "Món này, ông có thể mua cho tôi sao?"


      Sắc mặt Tần Nhiên tối sầm, thể thốt lên bất cứ điều gì, quay đầu , vừa đúng lúc con đường thông suốt, bẻ bánh lái.


      Đồng Nhan ngồi bên cạnh suy nghĩ, con trai của là thâm hiểm, trong lòng khẽ chua xót, Trách Lạp còn tràn đầy oán hận, phần trách nhiệm thuộc về .


      -


      Cuối cùng xe tới đường Thu Uyển, khu này giá tiền rất thấp, kiến trúc cũng thuộc kiểu bình dân cho nên rất được tầng lớp trí thức tinh của thành phố ưa thích.


      Đồng Nhan giúp Cách Lạp tháo dây an toàn ra

      "Cách Lạp, tới rồi"


      "Sao Tống Tử Khâm có thể đưa con ?"

      Tần Nhiên chợt mở miệng hỏi Cách Lạp.


      Cách Lạp chần chừ

      "Dì ấy mẹ tôi ở nhà các người, tôi tin, thèm quan tâm dì ấy, sau đó có người đàn ông to con xe xuống, cưỡng ép túm tôi lên xe"

      xong, nó nhìn Tần Nhiên

      "Ông rất có mắt chọn phụ nữ"


      Đồng Nhan mở cửa xe, liếc nhìn Tần Nhiên, mặt bây giờ như giăng đầy mây đen, so với mây đen trời còn nhiều hơn. Cách Lạp xong như thể muốn cách xa Tần Nhiên, nhanh chóng nhảy tót xuống xe, nó đứng ngoài xe than phiền chậm chạp

      "Đồng Nhan, mẹ nhanh chút"


      Đồng Nhan bước xuống xe, Tần nhiên cũng bước xuống theo, tới trước mặt , định bắt lấy tay nhưng theo bản năng rụt tay lại, đành thôi, vẻ mặt chán nản, môi mím chặt run run, muốn gì nhưng rồi lại thôi.


      Đồng Nhan cau mày hỏi

      "Tần tiên sinh có chuyện gì sao?"


      Tần Nhiên lặng lẽ, liếc nhìn đôi tay sưng đỏ của , sau đó lấy hộp kem dưỡng da,

      "Trị nứt nẻ rất hiệu quả"


      " cần"


      " cần"

      Đột nhiên giọng trùng hợp vang lên cùng lúc với .


      quay đầu, là Trác Chính Dương, chân trái quấn băng trắng, hai tay chống gậy về phía . chống gậy chưa thành thạo nên lúc tới bên cạnh , trán rịn đầy mồ hôi.


      "Cảm ơn Tần tổng đưa Nhan Nhan về"

      Trác Chính Dương khẽ nhếch miệng cười, với Tần Nhiên, sau đó kéo tay của Đồng Nhan.


      Biểu tình của Tần Nhiên lãnh đạm

      " cần khách khí..."


      Trác Chính Dương cười

      "Vậy tiễn Tần tổng nữa, kem dưỡng tay của Tần tổng nên giữ lại Tống Tử Khâm dùng ."


      -


      Đồng Nhan dìu Trác Chính Dương khí thế hừng hực tới cửa, hỏi

      "Sao lại chạy ra ngoài, y tá mặc kệ để sao?"


      Trác Chính Dương vẫn còn tức giận, trán loáng thoáng nổi gân xanh

      "Em còn hỏi vì sao lại chạy đến đây, lúc em cúp điện thoại có nghĩ rằng lo lắng cho em thế nào ?"


      Đồng Nhan biết mình đuối lý, hơn nữa khi Trác Chính Dương chống gậy về phía mình, trong lòng thấy hơi xúc động, dịu dàng với

      "Xin lỗi, em muốn lo lắng mà thôi"


      Trác Chính Dương nghe vậy nguôi giận chút, chống gậy vào, ngồi ghế salon.


      Cách Lạp thấy Trác Chính Dương tới rất vui vẻ, ngồi xổm nghiên cứu thạch cao chân

      " hùng chân ngắn cứu mỹ nhân, ba thế mà vẫn còn được sao?"


      Trác Chính Dương sờ đầu Cách Lạp

      "Cứu mỹ nhân? Ba tới cướp vợ chứ?"

      Sau đó với Đồng Nhan

      "Mở TV , đứng bất tiện"


      Đồng Nhan nhận lệnh mở TV lên, sau đó với

      "....ăn cơm tối rồi à?"


      "Còn chờ người nào đó hấp lươn cho ăn đây"

      liếc nhìn túi lươn tay , tâm tình tốt lên

      "Nhanh nấu cơm , đừng để hai người bọn đói bụng nữa"


      Đồng Nhan vào phòng bếp, phát bàn ăn chặn tờ giấy của Trình Mai Mai để lại.

      "Mình ra ngoài có việc, đêm nay về, đừng lo lắng, còn nữa, sau khi tìm được Cách Lạp gọi cho mình"


      Đồng Nhan lập tức gọi cho Trình Mai Mai, đợi lúc điện thoại kết nối, nhưng người nghe lại là Thiệu Vũ Hành.


      giật mình

      "Mai Mai ở cùng ?"


      Giọng Thiệu Vũ Hành vẫn lịch

      "Ừ, Mai Mai ở cùng tôi, giờ ấy trong nhà tắm nên nghe được điện thoại"


      Hai từ "nhà tắm" khiến cho Đồng Nhan tượng tưởng xa xôi, xem lại tờ giấy Trình Mai Mai viết kết hợp với việc tâm tình bất thường của nàng mấy hôm nay, nóng cả người, cho rằng trong chuyện này có mờ ám rất lớn.


      "Nếu dám làm bậy với ấy, tôi...."

      vẫn chưa uy hiếp xong Thiệu Vũ Hành bảo đảm với

      "Yên tâm Nhan Nhan"


      "..."


      Đồng Nhan dập máy, giọng của Trác Chính Dương từ phòng khách vang lên

      "Trình Mai Mai người phụ nữ trưởng thành rồi, em lo gì?"


      Đồng Nhan suy ngẫm, cho rằng Trác Chính Dương cũng phải. mất hơn tiếng cuối cùng cũng làm xong món lươn hấp, lót tay, lấy lươn trong nồi điện ra, lập tức, cả phòng bếp tràn đầy mùi vị của lươn hấp.


      Trác Chính Dương gặp miếng lươn hấp bỏ vảo trong miệng nếm

      "Cũng tệ..."


      vừa mới oán trách với để đói bụng nhưng vẫn vô cùng chậm rãi ăn cơm, chỉ xào nấu vài món, có điều cũng đủ cho ba người ăn.


      Sau khi cơm nước xong, Trác Chính Dương ngồi xuống đất cùng Cách Lạp chơi điện tử. Máy game này là Trác Chính Dương cho Cách Lạp, mỗi khi tới đều có thể chơi mấy ván với nó. Đồng Nhan rửa bát xong, từ bếp ra, bắt đầu cởi tạp dề. Có lẽ nút thắt tạp dề sau lưng bị siết chặt nên tháo ra được.


      Trác Chính Dương nhìn

      "Qua đây, cởi giúp em"


      đến, vì Trác Chính Dương ngồi dưới đất, hơn nữa chân bất tiện nên đưa lưng về phía , hơi khom người để tháo giúp , tư thế này làm hơi mệt.


      Trác Chính Dương gỡ nút thắt rất chậm, giục

      "Nhanh lên, khom lưng mệt chết mất"


      "Được rồi, gỡ được rồi"

      Trác Chính Dương sau lưng với , biết vì sao giọng chợt trở nên thân mật.


      Đồng Nhan đứng thẳng người, vòng tạp dề qua cổ, cởi ra. kéo chiếc rèm trắng cửa sổ, nhìn bên ngoài mưa rất to. xoay người lại, Trác Chính Dương thở dài, cười với

      "Trời mưa to như vậy, có lẽ đêm nay về được"

      Mai Trinh, Kola295, Min Cancel14 others thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      [​IMG]
      "Em trở thành gánh nặng của ..."
      " quan tâm"

      "Đồng Nhan, em biết mà, chỉ có lời cự tuyệt của em mới là thứ gánh vác nổi..."


      "Tất cả mọi chuyện hãy giao cho , em chỉ cần mang theo sổ hộ khẩu là được"

      P/S: Edit chương này sung sướng chết được, Trác quá ♥


      Chương 32

      Edit Vulinh

      Trác Chính Dương chống gậy tựa vào cửa sổ, khóe miệng tủm tỉm nhìn Đồng Nhan thu xếp ga giường ở bên trong,

      "Nhan Nhan, thích ga giường màu đỏ, thích màu sắc nhạt hơn"

      Đồng Nhan hận thể ném thẳng cái gối trong tay vào , tức giận vuốt nhăn ga giường, xoay người với

      "Vậy giờ ngủ hay ngủ, thực là nhiều chuyện, bây giờ em gọi viện trưởng tới đón về nhé, ga giường ở bệnh viện đều là màu nhạt"

      Nét mặt Trác Chính Dương lười biếng, khóe miệng nhếch lên

      "Vậy màu đỏ cũng được, vẫn tạm chấp nhận được, ở nhà của em phải nhường em thôi...."

      Đồng Nhan cúi đầu cười. Thu xếp giường xong, đứng thẳng người dậy

      "Được rồi, em ...ra ngoài đây, nghỉ ngơi "

      "Nhan Nhan..."

      Trác Chính Dương chợt kéo tay lại.

      Đồng Nhan vội rụt tay, nhưng nắm rất mạnh nên tránh được, ngẩng đầu nhìn

      "Kéo cái gì mà kéo, cũng phải trẻ con"

      Trác Chính Dương mỉm cười

      "Nhan Nhan, chuyện lần trước , em suy nghĩ nhé"

      "Ừ"

      "Kết hôn với "

      Trác Chính Dương nhắc nhở , giọng thản nhiên

      "Dù cho em có hay , chúng ta vẫn cứ kết hôn"

      Ánh mắt rất sáng, rạng rỡ như ánh nắng mặt trời làm dám nhìn trực tiếp.

      Trác Chính Dương thấy lặng lẽ, cũng mặc kệ, sau đó

      "Đừng chuyện gia thế với , đó phải là em, Đồng Nhan biết sợ hãi, chỉ cần câu của em, em bằng lòng hay bằng lòng cho phép ở bên cạnh em, cùng em chăm sóc Cách Lạp"

      rất chậm, từng lời từng lời đều rất ràng.

      Đồng Nhan nhìn

      "Cho dù mục đích em kết hôn với hề trong sáng, còn muốn ?"

      Trác Chính Dương nhếch miệng

      " rồi, mặc kệ em có hay , chỉ cần em vẫn muốn ở bên , hãy để cho em, thế là đủ"

      xong, liếc nhìn Đồng Nhan cúi đầu, dừng chút

      "Lẽ nào em suy nghĩ cho Cách Lạp sao? Bà già Tần gia kia bỏ qua đâu, nếu em trở thành con dâu Trác gia, bà ta dù it hay nhiều cũng kiêng kỵ"

      "Em trở thành gánh nặng của ..."

      " quan tâm"

      Trác Chính Dương

      "Em ở bên cạnh , cả thể xác và tinh thần đều có cảm giác mệt mỏi, có lẽ muốn được gánh vác trách nhiệm lớn hơn đây"

      đến đây, trong mắt thoáng qua tia gian mãnh

      "Hôm ấy, sau khi em từ chối, xảy ra tai nạn, nếu lần này em cự tuyệt nữa, biết lại xảy ra chuyện gì..."

      Đồng Nhan cau mày nhìn .

      Trác Chính Dương tiếp tục

      "Đồng Nhan, em biết mà, chỉ có lời cự tuyệt của em mới là thứ gánh vác nổi..."

      hít thở sâu, khóe mắt ươn ướt.

      Trác Chính Dương dùng hết những lời mật ngọt và uy hiếp, rung động là giả, nhiều năm như vậy, rèn luyện được cứng dầu, vậy mà bây giờ lòng mềm nhũn, trái tim vừa chua xót vừa ngọt ngào, thể được tình cảm của mình với Trác Chính Dương bây giờ thế nào, nhưng hiểu bản thân mình muốn điều gì nhất.

      "Để em suy nghĩ chút..."



      "Ừ.."

      Trác Chính Dương gật đầu, sau đó cúi người hôn lên khóe mắt , cảm giác mềm mại ẩm ướt như chuồn chuồn lướt nước.

      "Ngủ ngon"



      "Ngủ ngon..."

      Đồng Nhan bước ra ngoài tầm nhìn của Trác Chính Dường, về phòng mình.

      Đêm nay đánh cuộc rất lớn. Nhan Nhan, đừng để cho thất vọng, nhất định đừng để cho thất vọng.

      ...

      Đêm nay là đêm khó ngủ, Đồng Nhan nằm giường lật qua lật lại, trở mình liên tục...Tiếng mưa rơi bên ngoài rào rào, tiếng sấm vang dội ở chân trời, những tia chớp thỉnh thoảng xẹt qua màn đêm làm căn phòng lúc sáng lúc tối.

      Đồng Nhan cựa mình ngồi dậy, Cách Lạp thích tiếng sấm, trẻ con mà thích có lẽ trong tiềm thức chúng sợ hãi điều ấy, con trai rất sĩ diện, cho dù sợ thứ gì đó chỉ mình thích, nó còn học được cách lộ ra vẻ yếu đuối.

      muốn qua xem Cách Lạp có bị tiếng sấm làm tỉnh giấc hay . Chợt "choang" , bên ngoài vang lên tiếng vỡ cốc. vội chạy ra khỏi phòng thấy Trác Chính Dương chống gậy đứng lặng người bên cạnh máy uống nước.

      "Bỗng thấy khát, định uống nước, ngờ tay trơn quá...."

      Trác Chính Dương giải thích với , biết có phải do đêm khuya, trời lại mưa khiến giọng Trác Chính Dương trầm thấp, khàn khàn hay .

      tới cạnh , sờ tay lên trán

      "Có phải sốt ?"

      vội vàng chạy ra cho nên chỉ mặc bộ đồ ngủ kẻ caro vải bông, mái tóc mềm mại thả sau lưng, khi tiến sát , ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt, có thói quen dùng nước hoa, có lẽ đó là mùi dầu gội đầu và sửa tắm hòa quyện vào nhau, hoặc còn cả mùi cơ thể nữa...

      Tay của vẫn đặt trán thử nhiệt độ, vì dựa vào rất gần nên hơi thở của vương vấn cổ , khiến cho thất thần, trong lòng ngứa ngáy khó nhịn nổi.

      "Hẳn phải là sốt, có phải cảm thấy khó chịu ở đâu ?"

      Đồng Nhan ngẩng đầu hỏi

      "Có.."

      "Ở đâu..."

      vừa hỏi, mồm bị người khác chặn lại, tuy người nào đó bây giờ đứng bất tiện nhưng có điều cơ thể vẫn linh hoạt khiến cho líu lưỡi nên lời, khẽ lật người, giam chặt tường.

      hơi nghiêng người, bên là máy uống nước, bên là cửa kính, cơ thể hơi lung lay, khẽ trượt qua cửa kính phát ra tiếng rít ....

      Tay áp chặt như sợ cẩn thận là có thể thoát khỏi lồng ngực của mình, nhưng vẫn hôn vô cùng cẩn thận, vô cùng dịu dàng.

      Từ nông tới sâu, từ xuống dưới, chậm rãi thưởng thức, mãi cho đến khi nụ hôn của trượt xuống cổ , đổi từ hôn thành mút máp.

      thở hổn hện đẩy Trác Chính Dương ra

      "Đừng như vậy..."

      vừa thở vừa nên khi nghe những lời này người ta khỏi hoài nghi tinh chân thực trong đó.

      Trong đêm tối, con ngươi Trác Chính Dương rạng rỡ, bên ngoài có tia chớp lóe lên khiến thấy khóe miệng người đàn ông này mỉm cười.

      " muốn sao?"

      hỏi.

      Mặt Đồng Nhan đỏ lên, vẫn im lặng.

      "Ha ha.."

      Trác Chính Dương cười, tâm tình tệ lắm, giúp cài nút áo ngủ vừa bị cởi ra, sau đó tinh tế xoa xoa trán

      "Ngủ ..."

      "Em xem Cách Lạp ..."

      Trác Chính Dương lại cười khẽ

      "Còn bảo muốn làm vợ của Trác Chính Dương sao, bây giờ học được cách báo cáo mọi chuyện với rồi"

      Đồng Nhan lại đỏ mặt.

      Trác Chính Dương ngừng lại,

      " cần lo lắng cho Cách Lạp, vừa qua xem nó rồi, nó ngủ rất ngoan"

      "Cảm ơn ..."

      Trác Chính Dương im lặng, sau đó

      "Nếu em muốn cảm ơn , có thể phục vụ em những việc khác..."

      Đồng Nhan

      "..."

      -

      Hôm qua xảy ra rất nhiều chuyện, cộng thêm nửa đêm giằng co nên sáng hôm sau Đồng Nhan dậy muộn, trong đầu vẫn cảm thấy mơ hồ. Lúc thức dậy, trác Chính Dương gọi khách sạn lớn mang thức ăn tới, Cách Lạp và ngồi bàn ăn.

      Trác Chính Dương ngẩng đầu nhìn Cách Lạp, lo lắng

      " biết mẹ con sao có thể dậy muộn hơn con trai mình, may mà trong nhà còn có ba"

      Đồng Nhan đứng bên thầm mắng Trác Chính Dương, đến lúc Trác Chính Dương chú ý tới mới gọi qua ăn sáng

      "Đến đây, thể vì em dậy muộn mà cho em ăn sáng được"

      Đồng Nhan tiếp tục mắng thầm , nhìn thời gian, quá giờ làm việc.

      " xin nghỉ nửa buổi giúp em rồi"

      "Vâng"

      Đồng Nhan ngồi xuống ăn sáng, đồ ăn của khách sạn năm sao quả nhiên so với bữa sáng ở khu nhà ngon hơn, chỉ là cái lồng bánh bao hấp cũng tinh xảo mê người.

      Trình Mai Mai vửa mở cửa bước vào thấy cảnh tượng nhà ba người ăn sáng

      "Trác Chính Dương, hôm nay đến sớm thế..."

      Chợt phát mình có thể sai, trong đầu bật ra câu hỏi: Tối hôm qua ta ngủ ở đây sao?

      đợi Trình Mai Mai mở miệng, Trác Chính Dương giành trước

      "Thiệu Vũ Hành sao về cùng "

      "Đừng nhắc tới ta trước mặt tôi"

      Trình Mai Mai bĩu môi, về phòng mình.

      Trác Chính Dương ăn cơm trưa xong mới rời , trước khi , với

      "Tất cả mọi chuyện hãy giao cho , em chỉ cần mang theo sổ hộ khẩu là được"

      Đồng Nhan cười

      "Nếu có gì khó khăn, nhất định phải cho em biết"

      Ánh mắt Trác Chính Dương dịu dàng, sau đó gật đầu.

      -

      Trình Mai Mai hỏi

      "Cậu quyết định rồi?"

      "Mai Mai, có phải mình rất ích kỷ hay ?"

      Trình Mai Mai lắc đầu

      "Là Trác Chính Dương ngốc, nhưng có tên ngốc cậu như vậy, cậu phải nắm chặt, cơ hội mất rồi trở lại, chuyện tình cảm, người , người muốn được , có gì ích kỷ cả, chỉ có muốn hay muốn, thích hợp hay thích hợp mà thôi. Nếu mình là cậu, mình cũng chấp nhận Trác Chính Dương, phải chỉ bởi vì Cách Lạp cần có cha, cậu cảm thấy Trác Chính Dương những năm qua thế nào sao, ta mực chờ đợi cậu"

      Đồng Nhan cười gì, nhìn đồng hồ, xách túi làm.

      Ngồi xe bus làm, TV xe phát những tin tức dịch bệnh mới nhất, Đồng Nhan nhìn những hành khách xe, số người mang khẩu trang, nhớ tới Rễ bản lam ở nhà dùng sắp hết, tan tầm tự nhủ phải mua thêm.

      *Rễ bản lam: vị thuốc bắc dùng để giải nhiệt, tiêu độc, phòng bệnh

      Đêm qua được ngủ đủ giấc, chợp mắt chút xe, lúc tỉnh lại vừa vặn đến trạm, thấy đầu hơi choáng, đau nhức hơn cả lúc sáng mới thức dậy.

      Xuống xe, day day huyệt Thái dương, hít thở sâu, kết quả hít phải khói xe ô tô.

      tới cổng công ty, có chiếc xe đỗ trước cổng nhìn rất quen mắt, trong lòng cười thầm tiếng, định thần lên lầu.

      xin nghỉ cho nên sau buổi trưa mới làm cũng bị trắng mắng, lúc quản lý ngang qua, còn chào hỏi ấy. Quản lý oán trách nhìn

      " Đồng, rốt cục tới, phó tổng Lý chờ trong phòng làm việc đấy"

      "Vâng, tôi biết rồi"

      Đồng Nhan tới bàn làm việc, đặt túi xách xuống.

      nàng thực tập Vương Ngữ ngồi đối diện nhìn

      "Chị Nhan, sắc mặt chị nhìn tốt lắm, gần đây lại có dịch bệnh, chị cẩn thận bị cảm nhé"

      Đồng Nhan cười

      "Cảm ơn"

      Sau đó vào phòng làm việc của Lý Ngôn.

      Đúng như đoán, Tần Nhiên quả nhiên ở bên trong. Tổng giám đốc Tần thị hai ngày lại chạy tới công ty bé của bọn họ, đúng là nhàm chán.

      Nét mặt Tần Nhiên rất lạnh nhạt, ngồi ghế salon xem văn kiện, thấy vào, ngẩng đầu nhìn sau đó lại cúi xuống.

      Lý Ngôn thấy rất vui vẻ

      "Đồng Nhan, tôi và Tần tổng bàn bạc, lần hợp tác dự án này do ai phụ trách, sau đó tôi quyết định nên giao cho , tốt nghiệp đại học A, trước kia công ty chúng ta biết trọng dụng nhân tài, oan ức cho , lần này phải biểu năng lực tốt nhé"

      biết do dáng vẻ tươi cười tích tụ lại của Lý Ngôn khiến buồn nôn hay vì bây giờ sốt , khó chịu ghê gớm.

      Đồng Nhan dừng lại ,

      "Có lẽ tôi chịu trách nhiệm dự án lần này được"

      xong, lấy ra tờ đơn xin thôi việc đưa cho Lý Ngôn

      "Đơn xin thôi việc tôi viết xong, hy vọng ngài có thể phê duyệt"

      Lý Ngôn có phần luống cuống

      "Có phải chê tiền lương ít , việc này có thể trao đổi lại, công tý quyết định tăng lương cho mà"

      "Là lý do cá nhân thôi"

      Đồng Nhan tươi cười.

      " Đồng có biết từ lúc nộp đơn xin thôi việc đến khi chính thức nghỉ việc cầu ít nhất tháng ?"

      "Biết, trong tháng này, tôi làm nốt công việc cách tốt nhất"

      Lý Ngôn liếc nhìn Tần Nhiên im lặng bên cạnh, quyết định

      "Trong tháng, vẫn nên phụ trách hạng mục này "

      Đồng Nhan

      "Có lẽ là thể, tháng này tôi rất bận rộn"

      Lý Ngôn do dự, hỏi

      " Đồng, vội gì chứ, có chuyện gì quan trọng hơn công việc sao?"

      Đồng Nhan suy nghĩ rồi

      "Tôi sắp kết hôn"

      "Bịch"

      Văn kiện trong tay Tần Nhiên rơi xuống đất.
      Last edited: 18/9/14
      Mai Trinh, Kola295, Min Cancel14 others thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 33


      Edit Vulinh


      "Lý tổng, phiền ra ngoài chút"

      Tần Nhiên chợt mở miệng .


      "Vâng, vâng, vâng, vậy phiền Tần tổng khuyên nhủ Đồng, hy vọng ấy có thể tiếp tục ở lại công ty chúng tôi làm việc, ha ha.."

      Lý Ngôn cười khan rồi ra khỏi phòng làm việc của ta, tiện tay đóng cửa lại.


      Đồng Nhan cảm thấy đứng vững, định thần, sau đó liếc nhìn Tần Nhiên cười

      "Tần tổng muốn làm gì?"


      Tần Nhiên cố nén giận dữ, nhìn , ánh mắt khóa chặt mặt của , sao đó hỏi

      " biêt bây giờ mình làm gì ?"


      Đồng Nhan

      " biết Tần tổng ám chỉ chuyện gì?"


      "Đồng Nhan"

      Sắc mặt Tần Nhiên càng lúc càng khó coi.


      Đồng Nhan thấy Tần Nhiên ở trong ranh giới mất kiểm soát bèn

      "Nếu Tần tổng có chuyện gì dặn dò, tôi trước"

      Nhiều năm về trước, khao khát được ở bên mọi giây mọi phút, nhưng bây giờ chỉ muốn cách xa ra. tại ở cùng với , đến hô hấp cũng thấy khó chịu, giống như cứ cử động là làm tổn thương tới gân cốt vậy.


      chuẩn bị xoay người rời , chợt cổ tay bị nắm chặt, bị dồn đến góc tường, tay siết chặt cổ tay , tay đặt vai, khoảng cách giữa hai người rất gần, chỉ cần hơi ngẩng đầu là có thể trông thấy đôi mắt tóe lửa.


      "Tần tổng, xin tự trọng"




      nhìn , gấp gáp muốn trút hết tức giận trong lòng, có điều vì những lời này của , lời như bị mắc lại ở cổ.

      "Đừng..."

      Mãi sau, mới mở miệng

      "Đừng kết hôn với Trác Chính Dương..."

      rất chậm, giống như mỗi lần thốt ra từ cái búa lớn nện vào ngực , ngay cả chính cũng biết nơi ấy đâu là máu đâu là thịt nữa.


      "Tần tổng đùa rồi, tôi có lấy Trác ChínhDương hay , liên quan gì tới ngài"


      Tần Nhiên khẽ quay mặt

      "Em ta, tại sao muốn lấy ta, nếu chỉ vì muốn Cách Lạp có mái nhà, em thực nên làm như vậy..."


      cảm thấy đầu ngày càng nặng nề, hốc mắt nóng lên, mí mắt đau nhức, giống như muốn ngã, cố gắng thản nhiên, cười

      " dựa vào cái gì mà cho rằng tôi Chính Dương, chẳng nhẽ nghĩ bây giờ tôi còn sao?"

      hít hơi sâu

      "Tần Nhiên, khi tôi đuổi theo , quả thực rất ngu ngốc, rất hèn hạ, lúc ấy có thể coi chuyện đó là ngớ ngẩn, có thể xem thường tôi, nhưng thể lúc nào cũng nghĩ như vậy, chẳng lẽ thể để tôi bình thường chút sao?"

      rất nhanh, khi xong, câu từ có phần rối loạn, khẽ ho khan.


      Tay Tần Nhiên vẫn nắm chặt cổ tay , cảm thấy sực lực như biến mất, cho nên nắm càng chặt, chỉ sợ nếu mình buông lỏng chút biến mất trước mặt mình.

      "Tôi cho phép hai người kết hôn...."

      Đôi mắt đẹp của nhìn , nét mặt phẫn nộ, bi thương

      "Tôi cho phép người phụ nữ của tôi lấy người đàn ông khác, tôi cho phép con trai của tôi gọi người khác là cha, tôi cho phép, cho phép......"


      Đồng Nhan nực cười, nhìn

      "Người phụ nữ của ?"

      dựa đầu vào bức tường sau lưng

      "Có lẽ tôi thực bị sốt đến hỏng người rồi mới có thể nghe thấy những lời như vậy, rốt cuộc có suy nghĩ , tại sao tôi lại là người phụ nữ của , Tống Tử Khâm mới là người phụ nữ của , bây giờ tôi và chỉ là người qua đường, khó nghe chút, là..."

      dừng lại

      "Kẻ thù giết cha..."


      Cơ thể Tần Nhiên cứng lại, nhưng bàn tay nắm cổ tay vẫn buông tha

      "Nếu như...năm ấy tôi thu thập chứng cứ giao cho viện kiểm sát, em có thể..."


      Đồng Nhan ngắt lời Tần Nhiên

      "Ha ha...chữ 'Nếu như' này dễ nghe, vậy theo ý của Tần tổng, có phải tôi còn phải cảm ơn ?"

      Có lẽ vì đầu của càng lúc càng nặng nề, nên càng càng cảm thấy người mềm nhũn, yếu ớt.


      Tần Nhiên nhìn , sau đó tay của đột nhiên sờ lên trán. Ngón tay lạnh lẽo như băng, nhưng bàn tay lại rất dịu dàng.

      "Em sốt?"




      "Haha..."

      Đồng Nhan dựa tường, bây giờ còn sức đứng thẳng nữa

      "Tần tổng cũng thấy giờ tôi nóng như thiêu đốt, có thể đừng dây dưa với tôi ở đây nữa được ..."


      Mặt Tần Nhiên căng thẳng

      "Tôi đưa em bệnh viện"

      xong, kéo ra ngoài.


      -


      mơ màng bị Tần Nhiên kéo vào trong xe, thay thắt dây an toàn sau đó nổ máy.


      lâu rồi đến bệnh viện, kể từ lần nằm viện ở Mỹ, bắt đầu học cách tự chăm sóc cho bản thân, bà mẹ đơn thân nếu sinh bệnh là chuyện rất phiền phức, dù cho người lên cơn sốt, mệt mỏi, rối loạn ra sao nhưng có điều kiện mua thuốc dinh dưỡng đắt tiền, đành ăn đủ loại vitamin, thể tới câu lạc bộ tập gym, tự ở nhà tập aerobic....


      Gần đây người dân thành phố A bị sốt rất nhiều, chuẩn đoán có lẽ là dịch bệnh, lòng người bắt đầu hoang mang, nhất là trong bệnh viện, dù là người khám bệnh hay người cùng, đều mang khẩu trang.


      Trước cửa sổ đăng ký, người xếp hàng rất dài, Tần Nhiên có kiên nhẫn đứng xếp hàng, nhíu mày nhìn dòng người, gọi cú điện thoại.


      Rất nhanh, được đưa vào phòng riêng nghỉ ngơi, sau đó có mấy bác sĩ vào.

      "Nhiệt độ rất cao, 39.6 độ"

      người trẻ tuổi khoác áo blue trắng

      "Cần kiểm tra thêm mới có thể chuẩn đoán chính xác nguyên nhân dẫn tới sốt cao"


      Tần Nhiên gật đầu, nhìn , gò má bây giờ ửng đỏ, hai mắt mơ màng, đôi môi khô khốc

      "Trước hết giúp ấy hạ sốt "


      y tá qua kéo tay chuẩn bị lấy máu, mạch máu mu bàn tay rất bé, cho nên khi tiêm bị trật hai lần, vẻ mặt Tần Nhiên đứng bên cạnh tối lại.


      Có lẽ bị sốt cao đến mức mê man nên cảm thấy đau, nằm giường mặc cho y tá tiêm. Sau khi chọc mũi kim vào, rút ra hơn chục cc máu, ý ta ra ngoài cùng mấy vị bác sĩ, để lại và Tần Nhiên nghỉ ngơi trong phòng.


      Tần Nhiên rót chén nước nóng, lấy mấy viên thuốc đầu giường, muốn đút cho Đồng Nhan tự mình nâng cơ thể lên, lấy thuốc mạch nuốt xuống, sau đó nhận chén nước trong tay uống vài hớp.

      "Nằm xuống nghỉ ngơi , tôi ở đây trông..."


      Đồng Nhan im lặng, gì.

      "Chưa có báo cáo thử máu, có lẽ phải bệnh dịch đâu, có chuyện gì"


      vẫn cứ im lặng, ngay cả mở mồm cũng thấy mệt, xem tay của mình, xung quanh tĩnh mạch mu bàn tay tím bầm, hơn nữa đôi tay còn nứt nẻ, trông càng thê thảm.

      "Bởi vì em sốt thời gian mà vẫn chưa hạ nên thể tiếp xúc với Cách Lạp được, vì thế tôi cho người tới đón nó"


      Đồng Nhan lặng lẽ, sau đó ngẩng lên nhìn Tần Nhiên

      "Chẳng lẽ lại muốn Tống đón Cách Lạp sao?"

      Dừng chút

      "Tôi gọi Mai Mai đón nó, việc của Cách Lạp cần quan tâm"


      Tần Nhiên gì nhìn .


      nhắm mắt, giọng mệt mỏi

      " ra ngoài , đứng ở đây, tôi thấy thoải mái"


      Tần Nhiên ngây người, sau đó ra khỏi phòng, nhàng khép cửa lại.


      -


      ra vườn hoa bệnh viện, tìm nơi để ngồi, móc điếu thuốc để trong ngực ra, nhanh nhẹn châm thuốc, sau đó hút hơi sâu.


      Từ khi nào bắt đầu dính với khói thuốc nhỉ, hình như từ sau khi rời tháng, ban đầu cho rằng mình có thể chịu đựng được giày vò khi còn bên cạnh mình, nhưng thực đánh giá quá cao bản thân mình.


      Mỗi đêm khi chợt tỉnh giấc, bên gối trống , còn hơi thở của , làm bạn với chỉ có bóng đêm lạnh lẽo, nỗi nhớ nhung này đau đến tận xương tủy, dường như dung nhập vào trong máu thịt, vào trong từng hơi thở của , cứ như vậy tồn tại trong cơ thể của .


      vốn là người có khả năng kiềm chế rất tốt, biết hút thuốc có hại cho sức khỏe nên rất ít khi đụng tới nó, nhưng bây giờ lại mê muội, có đôi khi hít nicotin lại có thể giảm bớt đau đớn.

      *Nicotin: chẩt kích thích.


      nhớ khi lên đại học, hề biết cách chăm sóc bản thân, trời hơi thay đổi chút đều có thể lây cảm mạo từ đám người dường, khi đó là bạn trai của , phải theo tới bệnh viện.


      Mỗi lần tới bệnh viện, dù cho chỉ cảm để cho bác sĩ truyền thuốc. Mỗi lần truyền phải hơn hai giờ mới xong, ngồi đọc báo giết thời gian, còn vùi vào lòng , vừa cừi hì hì vừa cùng chuyện. rất nhiều, dù cho bệnh cũng ríu rít ngừng, lúc quá hăng say khoa tay múa chân, cẩn thận chạm vào chỗ kim đâm, kết quả xung quanh đó bị bầm tím. Lúc ấy, mặt đầy đáng thương nhìn

      "Tần Nhiên, chảy máu rồi"


      ngại phiền đến y tá đành tự mình giúp điều chỉnh ống truyền dịch. thấy truyền dịch ổn định, mặt mày rạng rỡ

      " lợi hại..."


      " có gì, thấy nhiều rồi biết thôi"


      "Haha... đừng tưởng là , em nghe Mai Mai , phụ nữ thường xuyên phải ca ngợi người đàn ông của mình, nên em mới trêu chọc chút cho vui mà thôi"


      cười, cụm từ 'người đàn ông của mình' khiến cho cảm thấy niềm vui vô hình.


      -


      Bên ngoài gió hơi lớn, nhìn đồng hồ rồi vào.


      "Chúng tôi vừa xét nghiệm máu của ấy, ấy chẳng qua chỉ sốt bình thường mà thôi"


      Tần Nhiên gật đầu


      "Có điều..."


      nhìn tờ xét nghiệm trong tay vị bác sĩ trẻ

      "Có điều gì?"


      " ấy trước đây có triệu chứng tụt huyết áp sao?"


      " có..."


      "Chúng tôi kiểm tra thấy ấy mắc chứng tụt huyết áp, hơn nữa tôi đoán mỗi ngày ấy đều phải uống thuốc"


      hỏi

      "Nghiêm trọng ?"


      " tới nghiêm trọng hay , nhưng mỗi ngày phải chú ý ăn uống, thể làm việc quá vất vả, hôm nay ấy sốt cao có lẽ có quan hệ với chứng tụt huyết áp"


      "Lý do dẫn tới bệnh này là gì?"


      "Cũng khó , bây giờ chưa có chuẩn đoán bệnh cụ thể, cũng rất khó kết luận, có thể do tuyến thận bên xảy ra vấn đề, cũng có thể do làm việc vất vả thời gian, lao lực quá độ dẫn tới tụt huyết áp"


      Bác sĩ trẻ nhìn Tần Nhiên

      "Tần học trưởng, lần sau đưa bệnh án của chị Nhan tới , tôi có thể tham khảo thêm..."


      "Ừ"

      đến cửa phòng, đứng rất lâu bên ngoài, sau đó nhàng đẩy cửa vào trong.



      Mai Trinh, Min Cancel, xkhang10 others thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 34

      Edit Vulinh

      Sau khi Tần Nhiên ra ngoài, liền gọi điện cho Trình Mai Mai , ấy bảo đón Cách Lạp xong rồi tới gặp , suy nghĩ lúc rồi đồng ý.

      Mí mắt càng ngày càng nặng, nước truyền lạnh ngắt khiến cánh tay cũng lạnh theo, y tá tốt bụng đưa tới cho cái túi chườm nóng, để nó vào trong lòng, cảm thấy ấm áp hẳn lên, sau đó lại mơ màng ngủ thiếp .

      Khi tỉnh lại Tần Nhiên ngồi bên cạnh giường , ngón tay nhàng xoa xoa vết bầm nơi cổ tay , thìn xuống mu bàn tay, kim truyền dịch được rút ra. theo bản năng rụt tay về, liếc nhìn Tần Nhiên, im lặng.

      Tần Nhiên cúi đầu,
      "Tôi vẫn tin rằng em quay lại, tại sao tới tìm tôi, trở lại tìm tôi......"
      giống như tự lẩm bẩm, giọng khàn khàn giống như bị mắc xương cá trong cổ họng, vất vả lắm mới ra được từng chữ.

      suy nghĩ, cười
      "Quay về tìm ? cho rằng Đồng Nhan tôi là cái gì, quay lại thành tiểu tam giữa và Tống Tử Khâm sao?"
      *Tiểu tam: ý chỉ người thứ ba, phá vỡ hạnh phúc của người khác.

      Mặt Tần Nhiên cứng đờ, nên lời.

      Đồng Nhan quay đầu sang bên, sau khi yên lặng, ơthản nhiên
      "Tần Nhiên, coi như tôi van xin , chúng ta đừng gặp nhau nữa, buông tha cho tôi ..."

      Con ngươi của kịch liệt co rút lại, biểu cảm chậm rãi khôi phục lại vẻ lãnh đạm, nhưng đôi mắt hằn lên đau đớn
      "Tôi cũng hy vọng có thể buông tha cho em...cũng là buông tha cho bản thân tôi..."

      Đồng Nhan khẽ cười
      "Nực cười, tình huống bây giờ là sao đây, để tôi phân tích lại ...."
      Tay hơi giữ đầu. nhìn Tần Nhiên
      " phải còn tôi chứ?"

      Tần Nhiên chợt ngẩng đầu, nhìn , nét mặt thay đổi.

      Đồng Nhan mỉm cười
      "Ngoài lý do này, tôi thực nghĩ được lý do nào khác khiến ngừng làm phiền tôi, tiếc rằng lý do này ngay cả tôi cũng khó mà tin được cho nên tôi nghĩ, Đồng Nhan tôi còn có thứ gì đáng giá để Tần Nhiên lợi dụng đây, tôi cái gì cũng có, tiền, quyền, hơn nữa ở trước mặt những con người cao quý như ngay cả tư cách làm người cũng có, vậy còn tìm được điều gì nơi tôi để lợi dụng nữa?"
      cảm thấy cơn sốt của mình chắc hạ rồi, nếu sao có thể lý lẽ như vậy chứ.

      Tần Nhiên trầm lặng, sau đó từ tốn thốt lên
      "Đồng Nhan...nếu như có thể, chúng ta bắt đầu lại lần nữa..."

      Đồng Nhan
      " thể..."

      Tần Nhiên nhìn , trong mắt thoáng qua van xin, giống như người chết chìm cuối bắt được phao cứu mạng
      "Tôi xử lý mọi chuyện tốt, sau đó chúng ta làm lại từ đầu, chỉ cần cố gắng, chúng ta có thể quay lại....."

      "Ai làm lại từ đầu với hả??? Tự tìm đầu lợn về mà làm lại từ đầu"
      Cánh cửa "rầm" cái , Trình Mai Mai tràn đầy khí thế xông từ ngoài vào.

      Tần Nhiên liếc nhìn Trình Mai Mai, rồi thu lại tầm mắt, im lặng đứng nghiêm chỉnh bên. Trình Mai Mai tới bên cạnh giường Đồng Nhan
      "Nếu truyền nước xong rồi đứng dậy cùng bà đây về thôi, đừng ở lỳ chỗ này giả chết nữa, đối mặt với con người cầm thú như vậy, có bệnh cũng bị dày vò thành có bệnh mất"

      Đồng Nhan xuống giường, buộc tạm mái tóc rối bời, nhận lấy chiếc áo khoác lông màu đỏ Trình Mai Mai mang tới, mặc vào rồi cùng Trình Mai Mai ra ngoài.

      -

      Trình Mai Mai với Thiệu Vũ Hành ngồi ở vị trí lái xe phía trước
      "Dừng xe chút, em còn phải mua thứ"

      Thiệu Vũ Hành ngoan ngoãn dừng xe lại, hỏi
      "Mai Mai, muốn mua thứ gì vậy?"

      Giọng Trình Mai Mai vui
      "Quan tâm cái rắm"
      xong, nhảy xuống xe tới hàng thuốc Đông y.


      "Hôm qua tôi gặp Chính Dương"
      Thiệu Vũ Hành bỗng nhiên mở miệng, thấy Đồng Nhan vẫn im lặng, tiếp
      "Nghe cậu ấy gần đây bất hòa rất lớn với người nhà..."

      "...Tôi có thể đoán được..."
      Đồng Nhan nhìn ra ngoài cửa sổ, Trình Mai Mai vẫn chưa về.

      "Chính Dương là em với tôi, là bạn thân của Mai Mai, cũng là bạn của Thiệu Vũ Hành tôi, tôi muốn hai người bị tổn thương..."

      Đồng Nhan khẽ cười
      "Ý của là..."

      "Cậu ấy lòng với , mọi người đều nhìn ra, nếu là mấy năm về trước, tôi rất tán thành hai người ở bên nhau, nhưng bây giờ, cho rằng hai người còn thích hợp ở bên nhau sao?"

      Lời của Thiệu Vũ Hành hơi khó nghe, nhưng cũng rất lọt tai, Đồng Nhan cảm thấy hơi mệt mỏi, kiệt sức dựa lưng vào ghế
      "Bây giờ Đồng Nhan quả thực xứng với Trác Chính Dương, điều này tôi hiểu hơn bất cứ ai"

      "Nhan Nhan...tôi có ý này..."
      Thiệu Vũ Hành vội giải thích.

      Giọng Đồng Nhan hờ hững
      "Đừng ngại, tôi biết muốn tốt cho bọn tôi"
      dừng chút rồi tiếp
      "Nhưng phải tất cả những người phụ nữ từng quen biết Trác Chính Dương đều biết, ấy là người đàn ông tốt. nếu như tôi nắm chặt, đáng tiếc"

      Thiệu Vũ Hành nghe xong, chần chừ
      "Nhan Nhan, đừng về mình như vậy, phải người như thế"

      Đồng Nhan cười
      "Đừng nghĩ tôi vĩ đại thế"

      Thiệu Vũ Hành im lặng.

      Lúc Trình Mai Mai về, trong tay cầm túi thuốc to, đóng cửa xe lại, quay người với
      "Nghe dì Hai mình , phương thuốc Đông y này có thể đề kháng với bệnh dịch rất tốt, được rất nhiều người dân thành phố gọi là " Đấu tranh chống bệnh dịch", khi về chúng ta nấu ba bát, mình, cậu và Cách Lạp mỗi người bát.

      Đồng Nhan nghĩ ngợi
      "Lần trước, di Hai cậu thấy mình sắc mặt tốt đề nghị mình ăn nhiều tiết lợn, lần này phương thuốc dì ấy cho liệu có hiệu quả ?"

      Trình Mai Mai cũng hơi do dự
      " sao đâu, nếu chúng ta cho Cách Lạp uống trước thử xem"

      Đồng Nhan thèm để ý tới Trình Mai Mai nữa.

      Khi Thiệu Vũ Hành đưa hai về, Trình Mai Mai vội đuổi
      ở đâu về đấy "

      Thiệu Vũ Hành còn cách nào khác, đành chào hỏi vài câu rồi lái xe về.

      Đồng Nhan vừa lên lầu vừa hỏi Trình Mai Mai
      "Cậu và Thiệu Vũ Hành gương vỡ lại lạnh rồi?"

      Trình Mai Mai ngạc nhiên, mắng
      "Ai muốn gương vỡ lạnh lanh, bà đây dù đầu heo có lăn trùng trục cũng cùng tái hợp, mình chán ghét còn chưa hết"

      Đồng Nhan cười trêu chọc nhìn nàng
      "Nhưng gần đây cậu rất lạ nhé..."

      "Lạ cái đầu cậu, cho cậu biết, trong lòng mình bây giờ có suy nghĩ rất gian tà, mình nghĩ Thiệu Vũ Hành vẫn còn chút ít nhớ nhung lệch lạc với mình cho nên mình lợi dụng điều này, đòi sạch lại tất những gì phải chịu đựng trức kia"

      "Quả nhiên là gian tà"

      Trình Mai Mai cười
      "Đương nhiên, bà đây báo thù, mười năm muộn"

      Đồng Nhan bật cười, đột nhiên cảm thấy nếu như còn có lòng dạ hận người, cũng là chuyện may mắn.

      -

      Ăn cơm tối xong, Trình Mai Mai bưng ra ba chén thuốc
      "Cách Lạp, con uống chén bé "

      Cách Lạp cực kỳ bất mãn đối với giọng sai khiến của Trình Mai Mai, thèm ngẩng đầu lên, tiếp tục xem TV
      "Muốn uống, tự dì uống , dù sao con cũng uống đâu, hơn nữa, con còn , dạ dạy chưa phát triển tốt nên thể uống bừa được"

      Trình Mai Mai nhìn Đồng Nhan
      "Néu , cậu uống trước làm gương cho con trai cậu "

      Cách Lạp
      "Mẹ biết uống"
      xong, nó liếc nhìn Đồng Nhan
      "Mẹ, mẹ uống đấy chứ?"

      Đồng Nhan cúi người, nghiên cứu chén thuốc, ngoài màu sắc đen xì mùi cũng hắc
      "Mình uống, Cách Lạp, hay là mẹ con mình ngâm Rễ bản lam "

      Trình Mai Mai vô cùng khinh thương hành động của hai mẹ con nhà này, tự mình bưng chén thuốc lên, uống hơi.

      Có lẽ dược tính quá mạnh, sau khi Trình Mai Mai uống chén thuốc 1 tiếng, lập tức phải chạy thẳng vào nhà WC, mỗi khi đến thời điểm TV quảng cáo là nàng đúng hẹn vào nhà WC chuyến.

      và Trình Mai Mai ngồi xem bộ phim nhàm chán đài truyền hình mango, may là đài truyền hình Mango luôn thích quảng cáo giữa phim nên dù nàng trong nhà WC ngây ngốc hơn nửa tiếng cũng hiểu được nội dung bộ phim.
      *Mango TV : http://www.hunantv.com/ kênh TV của Trung Quốc.

      -

      Buổi tối, trước khi ngủ, khi định tắt máy điện thoại chú ý tới màn hình có ba cuộc gọi nhỡ, đều của Trác Chính Dương. hơi lưỡng lự, rồi gọi lại cho . điều đáng mừng là điện thoại kết nối rất nhanh, nhưng kết quả, đầu kia điện thoại vang lên giọng , có lẽ còn khá trẻ.

      "Phiền đưa điện thoại cho Trác Chính Dương"


      "Xin lỗi, Chính Dương tắm, bây giờ tiện nghe điện thoại"

      "Vậy à, vậy bảo ta gọi lại cho tôi"
      xong, Đồng Nhan cúp máy.

      tới phút sau, Trác Chính Dương gọi lại. Giọng có phần luống cuống
      "Nhan Nhan, vừa rồi, ..."

      Đồng Nhan suy nghĩ rồi
      "Để sáng mai giải thích "

      -

      Hôm sau, Trác Chính Dương quả nhiên tới rất sớm để giải thích. Lúc xuống lầu thấy chiếc xe Porche màu trắng đậu ở dưới, nghĩ xem là xe nhà ai mà mới sáng sớm chờ ở đây cửa sổ xe được kéo xuống, Trác Chính Dương thò đầu ra đầy vẻ thăm dò.

      " lại đổi xe?"
      buồn chán tìm chủ đề để .

      Trác Chính Dương ngồi trong xe, hiếm khi lại im lặng như thế. hồi lâu, quay người với
      "Nhan Nhan, hôm qua em ngủ ngon ?"

      suy nghĩ rồi gật đầu.

      Trác Chính Dương khẽ ừ,
      " hôm qua có quan hệ gì với "

      Đồng Nhan
      "Em tin"

      Trác Chính Dương cười, chợt nghiêng người về phía
      "Vậy mà em còn muốn sáng sớm tới giải thích.."
      Có lẽ mới sáng ra, giọng của nghe mê hoặc, ngón tay nhàng vuốt ve má , hơi thở dịu dàng phả lên mặt
      "Nhan Nhan, hôm qua ngủ nổi"

      "Có phải vì quá mệt mỏi hay ?"

      Trác Chính Dương để ý tới lời , ngồi ngay ngắn, sau đó lái xe .

      " đâu?"
      hỏi

      "Cục dân chính"
      im lặng, rồi mở miệng
      "Em mang sổ hộ khẩu"

      Trác Chính Dương có vẻ hài lòng với phản ứng này của , khóe miệng nhếch lên
      "Chứng minh thư sao, có mang ?"

      gật đầu.

      Trác Chính Dương lấy trong túi áo khoác quyển sổ hộ khẩu, ném cho
      " mang hộ em rồi"

      hỏi
      "Tại sao nó lại ở chỗ ?"

      Giọng thoải mái
      "Đề phòng đêm dài lắm mộng, nhờ Cách Lạp lấy hộ"

      Khóe miệng khẽ dộng đậy, cười tiếng. Hôm nay cảm thấy mình như trẻ lại, và Trác Chính Dương chơi trò kết hôn chóng vánh sao? cần lo lắng , cần suy nghĩ bất cứ chuyện gì, cứ tiền trảm hậu tấu, cưới trước sau ư?
      *Tiền trảm hậu tấu: làm trước, báo cáo sau.

      Xe đến Cục dân chính, chân Trác Chính Dương vẫn còn bó bột nên lúc xuống xe hơi chậm chạp, qua đỡ , nhìn cười rạng rỡ.

      Vào cổng Cục dân chính, trong lòng bỗng nhiên luống cuống, giống như vừa rồi chỉ là cùng chơi trò gia đình của trẻ con mà thôi, giống như cho dù mình làm như vậy, tất cả đều phải .

      Bước chân ngừng lại. Trác Chính Dương nhìn , chợt kéo tay , khi rụt tay lại, ngón tay vô danh có thêm cái nhẫn, kiểu dáng rất đơn giản, khiêm tốn.

      "Vào thôi..."
      Trác Chính Dương với .
      Last edited: 1/10/14
      Mai Trinh, Kola295, Min Cancel14 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :