1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nữ hoàng bi kịch - Xuân Thiên Bất Khai Hoa (nt 4/55c +4NT)- FULL

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngangong

      ngangong Active Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      166
      ủng hộ trác :3
      thanks nàng^^
      vulinh thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 27

      Edit Vulinh


      Tửu lượng của rất tốt, nhưng hôm nay uống được vài ly đã cảm thấy đầu óc có phần quay cuồng, dùng khớp xương ngón trỏ day day ở huyệt Thái dương một lúc.

      "Tần tổng, Tống tiểu thư vừa gọi điện cho ngài, nhắc ngài được quên uống thuốc, đau đầu dù chỉ là bệnh nhỏ nhưng cũng phải nghiêm túc điều trị"
      chàng tài xế trẻ hơi do dự, nói.

      chàng biết rõ Tần tổng thích bọn họ nhắc tới Tống tiểu thư trước mặt ngài, nhất là mấy hôm nay. Lúc Tần tổng xuất phát tối nay, tâm trạng đến nỗi tệ, nhưng bây giờ chắc chắn tâm trạng được tốt. Cho nên cậu tài xế lúc đề cập tới Tống tiểu thư, trong lòng cứ thấp thỏm yên.

      "Ừ"
      Tần Nhiên khẽ đáp, hồi lâu, mới nói thêm một câu
      "Bên phía Tống Hà Kiến có tin tức gì ?"

      "Ông ấy hi vọng ngài và Tống tiểu thư nhanh chóng kết hôn một chút"

      "Kết hôn?"
      Tần Nhiên hừ lạnh một tiếng, sắc của vang lên trong gian yên tĩnh trong xe lộ ra vẻ rất lạnh lùng
      "Ông ta chờ nổi sao..."

      chàng tài xế cười một tiếng, ́ gắng khiến bầu khí thoải mái lên
      "Năm nay hoa mai núi Uyên Ương nở rất đẹp, nếu Tần tổng có hứng thú có thể xem"

      "Uyên ương sơn, thật ?"

      "Đúng vậy, hoa nở rất đẹp, rất nhiều đôi tình nhân đều đến đó du ngoạn. Tần tổng cũng có thể đưa Tống tiểu thư cùng, Tống tiểu thư chắc chắn sẽ rất vui"

      Tần Nhiên trầm mặc, trả lời cậu tài xế, ngả người dựa vào ghế xe, nhẹ nhàng nhắm mắt.
      "Tần Nhiên, xem, cả một mảng lớn đều là cây hoa mai, khi mùa đông tới nhất ̣nh sẽ nở rộ, đến lúc đó chúng ta tới xem nhé"

      "Em thích hoa mai?"

      "Ha ha, em chỉ thích người cùng ngắm hoa mai với em"

      "..."

      -

      Xe dừng trước khu nhà cũ, chàng tài xế trẻ tuổi xuống xe mở cửa xe cho Tần Nhiên
      "Tôi đã gọi điện cho phu nhân rồi, bà ấy đã biết hôm nay ngài về"

      Khu nhà Tần gia xây dựng theo phong cách châu Âu những năm 60, trước đây thành phố quy ̣nh trùng tu, tân trang lại nhưng có điều mấy năm nay biêt vì sao nơi này vẫn sửa chữa lại.

      "Ừ"
      Tần Nhiên thẳng về phía phòng khách.

      "Cậu đã trở về"
      Bà giúp việc đứng ở cửa nhận lấy áo khoác ngoài của Tần Nhiên, cung kính nói.

      Tần Nhiên gật đầu, sau đó hỏi
      "Mẫu thân tôi đâu?"
      Bà ngoại là con nhà quan cho nên mẹ từ bé đã là một tiểu thư khuê các tiêu chuẩn, từ nhỏ đã giáo dục một cách truyền thống, từ bé đã kính trọng gọi bà là Mẫu Thân mà phải là Mẹ. Có điều người phụ nữ kia lúc còn là con dâu nhà thích gọi bà là "Mẹ"

      Mẹ thích ấy bởi vì là con gái Đồng Cường Quốc, nhưng lúc nào cũng hao hết tâm tư lấy lòng mẹ, bao giờ vì bà lạnh nhạt mà cảm thấy thất bại.

      "Mẹ hình như thích em, nhưng sao, em nhất ̣nh làm cho mẹ thích em"

      -

      Tần Nhiên vào trong phòng khách, sau đó ngồi xuống trước mặt một vị phu nhân
      "Mẫu thân"

      Phu nhân nhìn rất đẹp, bà mặc một bộ sườn xám màu trắng dài, khoác một cái áo lông chồn, ̉ đeo một chuỗi dây chuyền ngọc trai trắng muốt. Bà chăm sóc nhan sắc khá tốt, dáng vẻ vẫn còn rất thướt tha. Nhưng nơi khóe mắt mơ hồ lộ ra nếp nhăn của năm tháng, đôi mắt phượng của bà rất đẹp, rất nổi bật, đôi mắt đẹp của Tần Nhiên chắc chắn được di truyền từ bà.

      "Lâu rồi con về nhà nhỉ?"
      Bà Tần cười hỏi, giọng mềm mỏng.

      Khóe miệng Tần Nhiên khẽ mấp máy, coi như ngầm xác nhận.

      "Thanh niên trẻ các đều làm việc bán mạng, chú ý nghỉ ngơi gì cả"

      Tần Nhiên cười khẽ vài tiếng. Bà Tần cười một cách tự nhiên, dừng một chút
      "Đúng rồi, đứa bé Tử Khâm kia đã tới tìm con, đợi ở lầu"

      Khóe miệng Tần Nhiên nhếch lên, im lặng
      "Mẹ và ông Tống đã bàn bạc qua, có lẽ nên tổ chức hôn sự của các con sớm hơn , Tử Khâm đã có ́t nhục của Tần gia chúng ta, việc này thể kéo dài nữa"
      Bà Tần thản nhiên nói

      "Mang thai?"
      Tấn Nhiên khẽ cười
      "Mẹ tin sao?"

      Bà Tần ngẩn ra, dừng một chút, mặt dổi sắc
      "Cho dù chưa mang thai, quan hệ của con với Tử Khâm cũng thể kéo dài nữa"

      Tần Nhiên đứng lên
      "Mẹ nghỉ ngơi , con lên tầng đã"

      "Nhiên nhi..."
      Bà Tần gọi lại
      "Chẳng lẽ bây giờ con vẫn còn nhung nhớ người phụ nữ kia?"

      Tần Nhiên dừng bước, cười nhẹ
      "Chuyện này làm phiền mẹ bận tâm"

      "Nghe nói ta về rồi?"
      Bà Tần suy nghĩ một chút hỏi
      "Còn dẫn theo một đứa trẻ?"

      Tần Nhiên xoay người lại, nhìn bà
      "Mẹ điều tra ấy?"

      Sắc mặt bà Tần tái , bà trả lời câu hỏi của Tần Nhiên
      "Đứa bé kia nếu là của Tần gia, nhất ̣nh phải đưa vê, nếu phải, chỉ có thể nói lựa chọn năm xưa của con vô cùng chính xác"

      Tần Nhiên hơi dựa vào bức tường, đầu là chiếc đèn đồng xanh, ánh sáng vừa lúc hắt lên một bên mặt, so với nửa mặt bị chiếu, trông tối sầm hẳn vài phần.

      Giọng lạnh lẽo
      "Đứa bé kia có một nửa dòng máu của kẻ thù, mẹ căm ghét sao?"

      Bà Tần
      " có gì khiến cho mẹ phải ghét, mẹ tuy thích trẻ con, nhưng người nó cũng chảy dòng máu của Tần gia, chỉ với điều này thì thể để nó ở bên ngoài được"

      "Đừng làm phiền ấy"
      Ánh mắt Tần Nhiên nhìn thẳng vào mặt bà, khẽ nói
      "Nếu mẹ vĩnh viễn có được điều mẹ muốn"
      Nói xong, lên tầng.

      -

      đẩy cửa phòng, giật mình sau khi thấy người phụ nữ ngồi bên mép giường
      "Nếu tối ở lại đây thì tìm thím Lý, bà ấy sẽ chuẩn bị phòng cho em, nếu về thì tìm chú Hà, chú ấy sẽ đưa em về"

      Tống Tử Khâm dường như nghe được lời nói của Tần Nhiên, cười
      "Em chờ lâu rồi, đúng rồi, em hâm một nồi nước nóng , giờ em lấy cho "

      " Tần Nhiên, tối về muộn, em phần cơm cho , ăn nhanh , ăn xong nhớ bỏ bát vào trong bồn rửa bát"
      Tần Nhiên khẽ lăc đầu, đem bóng hình người con gái kia gạt qua một bên

      nhíu mày nhìn Tống Tử Khâm
      "Em ra ngoài "

      Tống Tử Khâm về phía
      "Sao vậy, lại đau đầu sao? Em lấy thuốc cho "

      " cần"
      Tần Nhiên lạnh lùng từ chối

      Tống Từ Khâm cười, sau đó vòng tay ôm quanh hông, vùi đầu trước ngực
      "Tần Nhiên, năm nay chúng ta kêt hôn , bác gái đã giục em nhiều lần rồi, hy vọng em mau chóng sinh cho bà một đứa cháu trai mập mạp..."

      Mãi lâu, đầu mới truyền tới một giọng nói lành nhạt, mỉa mai
      "Em phải nói với họ, em đã mang thai rồi sao?"

      Cơ thể Tống Tử Khâm cứng đờ, ngẩng đầu nhìn Tần Nhiên
      "Em..."

      " nghĩ là em ngu xuẩn đến thế, có điều việc em làm lần này đúng là quá ngu xuẩn"

      "Tần Nhiên, em chỉ là muốn..."

      " ghét nhất là bị người khác ép buộc, em cho răng Tống Hà Kiến ép gắt gao thì sẽ cưới em sao? Tống Tử Khâm, đừng quá ngây thơ"

      Nét mặt Tống Tử Khâm tái nhợt, người mặc một bộ đồ ngủ hình con gấu, tóc uốn quăn được duỗi thẳng, thả vai, ánh măt của vốn to, bây giờ lại hề có chút thần thái, cắn chặt môi
      "Tần Nhiên, đối với em phải quá nhẫn tâm hay sao?"

      Tần Nhiên cười
      "Đó phải lựa chon năm ấy của em sao?"

      Tống Tử Khâm tự cười giễu cợt
      " ấy đã về rồi cho nên đá em qua một bên sao?"

      "Đừng nhiễu sự, có ích gì đâu"
      Tần Nhiên nhàn nhạt nói, sau đó vào bên trong, bỗng nhiên quay người lại
      "Còn nữa, đem quần áo ngủ người em thay ra "

      Tống Tử Khâm nhìn rất lâu mới nói
      " cùng ấy thể nào quay lại được, hiểu sao? và ấy thể nào"

      "Ra ngoài"

      "Trong nhóm bạn chúng ta, quan hệ của Đồng Nhan cùng cha từ bé đã khiến cho chúng ta hâm mộ. Bác Đồng rất thương ấy, ấy cũng rất cha của mình, nói tới những việc ấy thì cha ấy bởi vì mà chết, chỉ một điều này thôi, và ấy có khả năng quay lại, cho nên đừng nên ôm ảo tưởng nữa"
      Tống Tử Khâm chậm rãi nói, nói nhanh nên từng chữ nói ra đều cực kỳ rõ ràng.

      " và ấy thể"
      lại nhấn mạnh

      Tần Nhiên nhìn , nét mặt tốt
      " nói em , em nghe thấy sao?"

      "?"
      Tống Tử Khâm cười khẽ
      " gọi em tới, em tới, đuổi em , em phải sao?"
      nhìn về phía
      "Tống Tử Khâm em phải là Đồng Nhan để cho đùa bỡn, giở trò trong lòng bàn tay"

      Tần Nhiên liếc nhìn Tống Tử Khâm, lộ ra tia cười
      "Đừng so sánh với ấy, xứng"

      mặt Tống Tử Khâm trắng bệch
      "Em thua kém gì ta, ít nhất em ngu như ta, thích một người đàn ông phá hủy cuộc đời của mình"

      "Ha ha...nếu đủ thông minh thì đừng thách thức giới hạn nhẫn nhịn của tôi"
      Giọng Tần Nhiên rất lạnh, lộ rõ sự ẩn nhẫn. Ánh trăng ngoài cửa sổ hắt vào, chiếu lên sàn gỗ, lạnh như băng.

      Tống Tử Khâm bi thương nói
      "Tần Nhiên, vì sao nhìn thấy em, em thật sự rất , hề thua kém ta một chút nào..... tại sao lại nhìn thấy chứ..."

      nhìn , tiếp tục nói
      "Sau khi ta trở về, em vô cùng sợ hãi, nhất là biết ấy sinh con cho , em càng sợ hơn, tuy em luôn hiểu rõ trong lòng chỉ có ta, nhưng em tự nói với mình rắng, người đứng bên cạnh là em, một ngày nào đó sẽ thích em, miễn là em đủ ́ gắng thì sẽ có được vị trí trong lòng . Khi em còn nhỏ đã rất thích câu chuyện 'Sắt mài thành kim', em vẫn cho rằng chỉ cần gắng, kiên trì cuối cùng mây tan sẽ thấy rõ trăng sáng. Vì thế em liền mài mãi mài mãi, hy vọng có một ngày mình có thể mài thành một cây kim, sau đó có thể dễ dàng chạm vào tim . Nhưng bây giờ em mới phát hiện, em mài dũa nhiều năm như vậy chỉ khiến mình nhỏ mọn, thấp hèn, vẫn giống như cũ thể nào tiến vào bên trong bức tường vững chắc của ..."

      "Xin lỗi..."
      Giọng rất mệt mỏi, câu "xin lỗi" này thay vì nói là thật tâm xin lỗi thì thà nói là muốn đem xua đuổi chỗ khác nhanh một chút.

      "Em muốn xin lỗi, bởi em sẽ để cho được như mong muốn..."
      Tống Tử Khâm nói khẽ, giống như lẩm bẩm, chợt ngẩng đàu
      "Từ lúc ́nh hôn, liền vạch kế hoạch chờ đợi ta quay về, đá em qua một bên sao? Cho nên chưa bao giờ đụng vào em, thà tìm người phụ nữ khác cũng tình nguyện chạm vào em, ́nh hôn với em chỉ vì kích thích Đồng Nhan trở về mà thôi, đúng ?"

      Tần Nhiên quay mặt .

      "Tuy em hiểu, nhưng em vẫn luôn ôm hy vọng trong lòng, bởi vì cùng Đồng Nhan căn bản thể quay lại, thật thể hiểu nổi , chẳng qua chỉ dựa vào việc ta nên sẽ tính toán ân oán lúc trước mà quay lại bên cạnh sao? Huống hồ, 5 năm trôi qua, còn có thể đảm bảo được ấy còn sao? Đừng quên, bên cạnh ta còn có một Trác Chính Dương"
      Mai Trinh, Min Cancel, xkhang8 others thích bài này.

    3. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      vẫn câu cũ muốn ngược chết TN .ta muốn TCD làm nam 9 cơ.ta muốn ngược TN đến hết truyện aaaaaaa:th_27::th_27::th_27::th_88::th_88::th_88::th_88: thank nàng nhìu:th_8::th_8::th_8::th_51::th_51:
      vulinh thích bài này.

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Thông báo tới Editor
      l
      - Khi edit xong 1 bộ truyện hãy vào topic Hỗ trợ thành viên
      - Báo số chương truyện hoàn thành để được cộng thưởng ruby
      vulinh thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      được nửa chặng đường rồi, cố nhên ♥
      Chương 28

      Edit Vulinh


      Trác Chính Dương dừng xe lại, im lặng, móc điếu thuốc trong túi ra, định châm lửa liếc nhìn Đồng Nhan ngồi bên cạnh rồi ném điếu thuốc trong tay qua bên.

      "Nhan Nhan..."
      lạnh nhạt .

      Hệ thống sưởi trong xe mở vửa đủ, bỗng thấy buồn bực
      "Em xuống trước, bây giờ khuya lắm rồi, cần tiễn em..."
      xong, định mở cửa xe.

      Trác Chính Dương đột nhiên nghiêng người qua, bàn tay đặt tay lái nắm lấy tay
      "Chờ chút..."
      Khoảng cách giữa mặt của rất gần, Đồng Nhan hơi ngẩng đầu là có thể nhìn thấy lông mi dài và cong của , bên dưới hàng mi là con ngươi đen chan chứa tình cảm.

      " nghĩ nếu hôm nay ràng với em, ngày mai em lại xem như kẻ ngốc, bản lĩnh này của Đồng Nhan em đúng là bằng được, đó là chuyện gì cũng có thể giả bộ như chưa từng xảy ra"
      .

      Đồng Nhan rút tay lại, chần chừ, thực ra biết phải gì, bây giờ lòng dạ rối bời, giống như cầm quả cầu len, chỗ nào cũng thấy bế tắc, biết tháo từng nút thắt từ đâu, chỉ sợ cẩn thận cả quả cầu len này bị càng làm càng rối, trở thành cái nút thắt thể gỡ.

      "Chính Dương, chúng ta đừng dây dưa nữa..."
      Đồng Nhan yên lặng, .

      " thể"
      Trác Chính Dương xúc động chen ngang lời của , bất chợt to tiếng, ở trong xe nghe có vẻ cao vút
      "Về chuyện này, em đừng mơ"

      "Vì sao nhất định phải như thế, chẳng lẽ hiểu sao, hai chúng ta thể"
      nhìn Trác Chính Dương
      "Em là người phụ nữ có con"

      "Vậy sao?"
      hỏi
      "Miễn là bằng lòng, tất cả mọi chuyện đều giải quyết tốt"

      Đồng Nhan cười nhạo, sau đó ngẩng đầu chăm chú nhìn Trác Chính Dương, con ngươi xinh đẹp của chợt sáng lên, lấp lánh như sao, có người cuộc sống khó khăn làm cho đôi mắt của người phụ nữ mất thần thái ban đầu, nhưng ánh mắt của cho dù trải qua 5 năm vẫn tràn đầy ánh sáng, vậy mà bây giờ trong đôi mắt ấy chỉ lóe ra giễu cợt lạnh nhạt.


      "Đúng, sao, chẳng qua là em xứng với thôi, bây giờ xã hội hài hòa, mọi thứ đều coi trọng cân bằng, nhưng em và , chính là điều phá vỡ hài hòa đó...."

      Trác Chính Dương nghe xong chỉ hận thể bóp cổ , muốn bóp chết người phụ nữ này, thở gấp
      " cho phép em khinh thường bản thân mình"

      Đồng Nhan hơi sửng sốt, sau đó
      "Có lẽ chẳng qua đây chỉ là em viện lý do dễ nghe, quan trọng là, em "
      Khóe miệng khẽ cười
      "Có thể nếu nỗ lực số chuyện trở nên dễ dàng, ví dụ chênh lệch về giai cấp, hay là việc em là bà mẹ đơn thân, có lẽ em thực có thể bước vào cánh cửa Trác gia nhưng, có số chuyện dù nỗ lực mấy cũng vô ích, giống như chuyện em "
      Giọng của rất hờ hững, hơn nữa càng hờ hững bao nhiêu càng bấy nhiêu, tới mức phải lập lại lần nữa
      "Trác Chính Dương, em chưa từng thích , cho nên làm sao có thể cùng chỗ chứ..."

      Tay Trác Chính Dương đặt bả vai chậm rãi buông xuống, đầu quay qua nhìn cửa sổ xe, ánh trăng bên ngoài sáng tỏ, trong trẻo nhưng lạnh lẽo, nửa khuôn mặt lúc sáng lúc tối.

      Mãi lâu sau, mới
      " sao..."

      Câu " sao" này của khiến cho đầu óc cứng đờ, trong tiềm thức của nhận ra nổi câu " sao" này có phải là do chưa định nghĩa được những lời . thích, thấy sao? Hay là , với dù có lý do vẫn sao?

      " sao, quan tâm rốt cuộc em có thích hay , miễn là em ở bên cạnh , như vậy là đủ..."
      nhìn
      "Bởi vì can tâm tình nguyện, cho nên em đừng thấy nó là gánh nặng"

      "Trác Chính Dương..."
      Đồng Nhan nhìn nhưng nên lời, trong ngực thấy chua xót, ở bên trong nơi ấy từ từ thít chặt, sau đó chậm rãi tạo thành những cơn đau, cơn đau trong cơ thể lại quay ngược lại.

      Vì luôn được người khác giúp đỡ nên biết ơn, cảm động, nhưng rất ít khi giống như lúc này, cảm động tới hỗn loạn, cảm động đến mức bản thân thấy bất lực.

      im lặng rất lâu, Trác Chính Dương cũng mở miệng chuyện, bầu khí giữa tĩnh lặng đến đáng sợ, dường như có thể nghe thấy tiếng đồng hồ tay chạy, thể để cuộc đời của bị lãng phí, tự phí phạm cuộc đời của chính mình, thể níu kéo người nữa giống được.

      "Ha ha... ra em ngại"
      quay đầu, gằn từng chữ
      " sẵn lòng chấp nhận, nhưng em muốn đồng ý, biết được em là người sống có lễ giáo thế nào, em thà lấy người em thấy có cảm giác còn hơn lấy người có tiền có quyền, nhưng tiếc rằng đối với , em chút cảm giác cũng có. cho nên....xin lỗi..."
      xong, mở cửa xe.

      Gió lạnh bên ngoài thổi tới khiến tỉnh táo hơn, chợt câu hết sức bình thưởng
      "Trác Chính Dương, xứng đáng với người tốt hơn, cảm ơn thời gian qua chăm sóc cho em và Cách Lạp, em thực rất biết ơn ..."

      Trác Chính Dương ngồi trong xe mặt chút thay đổi, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn người đứng bên ngoài, cách ràng
      "Đồng Nhan, em đuổi được đâu"
      xong, khởi động xe, quay đầu, sau đó khoa trương rời .

      -

      Đồng Nhan lên lầu, thấy Trình Mai Mai nâng cằm, nét mặt buồn bã, thấy về, mở miệng hỏi
      "Nhan Nhan, nếu người đàn ông sau nhiều năm, quay lại muốn làm lại từ đầu với cậu, với loại ngựa giống ăn lại cỏ này, người phụ nữ đó phải tỏ thái độ gì?"

      Đồng Nhan suy nghĩ chút
      "Thiệu Vũ Hành tới tìm cậu?"

      Trình Mai Mai gật, rồi lại lắc đầu
      "Hừ, nếu con ngựa kia mà tới tìm mình, mình trực tiếp đun ta thành thuốc, cho Cách Lạp bồi bổ cơ thể"

      Đồng Nhan cười, sau đó tới phòng Cách Lạp xem nó ngủ chưa.

      -

      Hôm sau, ở phòng uống nước của công ty , Đồng Nhan nghe được đoạn trò chuyện.

      "Vừa rồi rốt cục là thế nào, thực nhiều xe xảy ra tai nạn, nghe em họ tôi bệnh viện nó có bệnh nhân chuyển tới khiến cả bệnh viện đều chấn động"

      "Bệnh nhân nào mà ngạo mạn vậy?"

      "Nghe em họ tôi , hình như là cháu trai của Trác Thông Du, giám đốc điều hành trẻ tuổi của Khoa học điện tử và công nghệ W đấy..."

      "Trác thiếu? thể nào..."

      " biết ta?"

      " ta là nhân vật trang bìa của tờ báo Kinh tế và tài chính, nhìn ta cực kỳ khôi ngô tuấn tú..."

      ".."

      Đồng Nhan nắm chặt cốc thủy tinh trong tay, tới bên bàn làm việc, đặt cốc xuống, sau đó lại xác định lần nữa là để cốc cân đối bàn chưa.

      Đầu ngón tay của đặt cốc thủy tinh trở nên trắng bệch, hít sâu vào, sau đó mở khóa túi xách, lục tìm tên liên lạc điện thoại, tìm rất lâu mà tìm được số của Trác Chính Dương. ra số điên thoại lưu trong máy cũng nhiều, nhưng tìm tìm lại mấy lần, vẫn thể tìm được dãy số kia.

      Bỗng nhiên, nhớ ra có khả năng tìm ở phần người mới liên lạc gần đây, vội bấm vào phần đó, thấy ba chữ Trác Chính Dương, trái tim như bị lớp màng mỏng bao quanh khiến máu lưu thông được.

      nhấn phím gọi, đợi rất lâu nhưng có ai nghe máy.

      kịp xin nghỉ, thẳng xuống lầu gọi chiếc taxi, tới bệnh viện.

      -

      theo y tá tới phòng VIP, bên trong truyền tới giọng của Trác Chính Dương, có chút kiềm chế :
      " với viện trưởng của các người rằng tôi phải xuất viện, còn nữa, trong tay cầm cái gì đấy, thức ăn bệnh viện mà như thế sao?"

      Nghe thấy giọng đầy cáu gắt của Trác Chính Dương, dây đàn bị kéo căng trong lòng Đồng Nhan mới buông lỏng, lúc chuẩn bị xoay người bước bị gọi lại.

      "Đồng Nhan, em vào đây cho "
      Đồng Nhan dừng bước, hơi do dự rồi vào phòng bệnh.

      nhìn Trác Chính Dương, chân bị bó bột, treo lên, mặt bị xây xét , còn lại vẫn tốt.

      Trác Chính Dương nghiêng nghiêng, liếc
      "Sao em tới đây?"
      Sau đó đuổi hai y tá bên cạnh ra ngoài.

      "Nghe bị tai nạn, em tới thăm ..."

      Trác Chính Dương quăng đầu sang bên, sau đó
      "Nếu sao, em có thể về"

      Đồng Nhan suy nghĩ rồi
      "Được, em trước, nghỉ ngơi cho tốt"

      tới cửa, lúc chuẩn bị mở cửa, giọng tức giận của Trác Chính Dương vang lên phía sau
      "Nhan Nhan chết tiệt, em đúng là có lương tâm..."

      Đồng Nhan xoay người lại
      " phải bảo em sao..."

      Trác Chính Dương hừ lạnh tiếng, tựa đầu vào thành giường bệnh
      "Vậy bây giờ đổi tên thành 'quay về' "

      Đồng Nhan
      ".."

      Đồng Nhan liếc nhìn chiếc cặp lồng đặt bàn trà cạnh ghế sofa, đúng là thức ăn của Cảnh Tâm Viên đưa đến, vẫn chưa mở ra, hỏi
      "Ăn chưa?"

      "Chưa..."

      "Tay vẫn còn cử động được, em lấy cháo cho , chịu khó chút"
      mở cặp lồng đóng kín bàn ra, đổ vào trong bát sứ tráng men xanh, đưa cho .

      Trác Chính Dương nhìn cái bát trong tay
      "Tay hình như bị gãy xương, bác sĩ nên cử động"

      Đồng Nhan đành phải đút cho
      "Há mồm ra..."

      Trong mắt Trác Chính Dương toát ra vui vẻ
      "Này, nóng, cẩn thận ...."

      "Đúng là có tài năng sai khiến người khác, có ăn hay , ăn đổ "

      Trác Chính Dương vui vẻ, thở dài
      "Khó có dịp được sai bảo em, cho nên phải tận dụng cơ hội tốt"

      " có lương tâm"

      Trác Chính Dương chợt cắn cái thìa trong miệng. Đồng Nhan kéo thìa lại, nhíu mày
      "Trác Chính Dương, có thể trẻ con hơn nữa ?"

      nhả thìa ra, trong mắt chứa đựng niềm vui, mở miệng
      "Nhan Nhan, em tới rất vui"

      Đồng Nhan ngạc nhiên, sau đó tức giận
      "Em chỉ tới xem chết chưa thôi, nhưng tai nạn như thế, đúng là sống lâu đấy..."

      Trác Chính Dương khẽ mỉm cười
      "Hôm qua rất lo lắng, lo rằng liệu em còn quan tâm tới nữa ..."
      đến đây, dừng lại
      "Nhưng hối hận khi cho em biết, bởi vì nếu như càng giấu, càng có cơ hội"

      Đồng Nhan khuấy cháo trong bát, chợt tiếng điện thoại vang lên, Trác Chính Dương do dự rồi đưa điện thoại lên.

      "Mẹ..."

      "Mẹ già, yên tâm , con sao..."

      " phải tới, con giống như mẹ đâu, con sao..."

      "Gọi ta tới làm gì, danh thiếp của con bé ây lúc lúc trước mặt con, khó chịu..."

      "Được rồi, nhiều nữa, con cần nghỉ ngơi, con cúp máy đây...."

      ...

      Đồng Nhan đặt cháo bên
      "Em phải đây, em còn chưa xin phép nghỉ, bây giờ phải quay lại, nghỉ ngơi ..."

      Trác Chính Dương ngẩng đầu nhìn
      "....Được, vậy buổi tối khi tới mang thức ăn cho , cháo tẩm bổ này rất khó ăn"

      "Chắc tối em bận"

      "Có việc cũng phải tới"

      "Trác Chính Dương, ..."

      " , phải nghỉ ngơi"

      "..."
      Mai Trinh, Min Cancel, xkhang8 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :