1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nữ hoàng bi kịch - Xuân Thiên Bất Khai Hoa (nt 4/55c +4NT)- FULL

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      :059::059::hoho:2 chương này buồn cười quá thích a trác này ghê.ghét nam 9 .thank nàng.iu nàng @vulinh nhìu nhìu
      vulinh thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Đọc đến chương này mình chỉ muốn Trác là nam chính thôi, cảm thấy Tần Nhiên mờ nhạt quá mất :yoyo59:

      Chương 25

      Edit Vulinh


      Đồng Nhan vừa tiễn Lý Nam ra ngoài cửa vừa nói với ta lời xin lỗi, Lý Nam xoay người lại liên tục khoát tay với
      " sao sao, nếu Trác tổng ở đây thì tôi trước nhé"

      Đồng Nhan
      "Thật xin lỗi, để cho mất công tới đây"

      " sao, sao..."
      Nói xong, chàng vội rời .

      Lý Nam rồi, Đồng Nhan tới trước mặt Trác Chính Dương, vô cùng bình tĩnh nói
      "Nói , rốt cuộc muốn làm gì?"

      Trác Chính Dương cười cười với , sau đó càng châm ngòi nói
      " biết em có hứng thú với Lý Nam, nên lo lắng nhân viên tốt của sẽ chậm trễ công việc khi ở chỗ em, rất đáng tiếc"

      Đồng Nhan khẽ động khóe miệng
      "Ông chủ như thật đúng là làm tròn bổn phận trước mắt"

      Trác Chính Dương phản đối cười, như là chuyện đương nhiên
      " có cách nào khác, vấn đề tình cảm của nhân viên sẽ ảnh hưởng tới tính tích cực của công việc"

      "Này, đuổi chủ nhà của chúng tôi thì chúng tôi ở đâu, chẳng lẽ tôi và Nhan Nhan phải cùng nhau chuyển tới nhà ?"
      Trình Mai Mai bên cạnh tức giận nói.

      "Về việc này, tuy hoàn toàn là trách nhiệm của tôi nhưng tôi đành chịu oan ức một chút vậy"
      Trác Chính Dương cười với Đồng Nhan, khuôn mặt lúc này tối sầm lại
      "Lần trước, giúp một người làm ở phòng bất động sản, ta liền tặng căn hộ, thể từ chối được nên căn nhà vẫn để trống, các liền dọn vào đó ở , thấy chỗ đó cách nơi này xa đâu"

      Cách Lạp ôm ngực
      "Vô lý"

      Trình Mai Mai cười một tiếng
      "Tính toán thì chúng tôi cũng cũng chịu uất ức một chút, nhớ là tiện nghi của phòng cho chúng tôi thuê phải tốt nhé"

      Trác Chính Dương bồi thêm gương mặt tươi cười
      "Nào dám bắt các trả tiền thuê nhà, tôi ăn của các nhiều như vậy, đây coi như là tiền cơm"
      Nói đến đây, nhìn về phía Đồng Nhan
      "Nhan Nhan, vì thế nên tiền cơm cũng cần đòi nữa, hai chúng ta có qua có lại"

      -

      Đồ đạc cũng nhiều lắm, hơn nữa Trác Chính Dương chẳng những lắp đặt hết thiết bị trong phòng rồi mà ngay cả đồ dùng trong nhà, các loại dụng cụ trong bếp cũng đều chuẩn bị đầy đủ, vì vậy đồ đạc phải chuyển rất ít. Nhưng đồ của Trình Mai Mai lại vô cùng nhiều, toàn là mấy thứ đồ chơi tình dục của nàng bày la liệt khắp nơi, phải tới mấy túi. Sau khi nàng đem tất cả mọi thứ dời đến nhà mới, lúc kiểm đê đồ đạc, sắc mặt Trác Chính Dương tái , sau đỏ hơi đỏ mặt ngồi xuống ghế salon.

      Trình Mai Mai híp mắt nhìn Trác Chính Dương nói
      "Có muốn tôi tặng mấy món miễn phí ?"

      Trác Chính Dương cười giễu cợt một tiếng, lại nói
      "Đời sống tình dục của được như ý sao?"
      Nói xong liền vào phòng ngủ

      Đồng Nhan thu xếp vỏ chăn, có lẽ vì bận bịu chuyển nhà nên toát mồ hôi, cởi áo khoác, bên trong chỉ mặc một chiếc áo len ̉ tròn màu đen, tay áo màu xanh nhạt, rất gầy, cơ bản nhìn ra đâu là thịt, hông của rất nhỏ, dường như chỉ cẩn nhẹ nhàng là có thể ôm chặt.

      Ánh mắt Trác Chính Dương dừng lại ở ̉ , làn da trắng nõn lộ ra bên ngoài, phía làn da còn một lớp mồ hôi mỏng rịn ra, tóc mai tinh tế dính trán, rồi một giọt mồ hôi rơi xuống... đột nhiên nghĩ đến một câu "Đôi tay tựa cỏ mềm, làn da tựa nhựa cây ngưng tụ lại"

      cảm thấy miệng lưỡi khô lại, trong đầu chợt hiện lên hình vẽ nam nữ vừa thấy ở chỗ Trình Mai Mai kia. Chết tiệt! Trong lòng nguyền rủa tự chửi mình một tiếng, sau đó mất tự nhiên khẽ ho khan. Đồng Nhan xoay đầu lại, Trác Chính Dương dựa ở cửa, sắc mặt hơi ửng đỏ, thấy quay lại cười cười
      " đến xem...có gì cần giúp một tay ?"

      Đồng Nhan suy nghĩ một chút
      "Đến giúp em lồng vỏ chăn bông ..."

      Trác Chính Dương hơi ngẩn người ra, sau đó tới, học theo bộ dạng của , đem ruột chăn bông nhét vào vỏ, tay chân có phần lúng túng, lớn như vậy , đây là lần đầu tiên lồng chăn bông, chăn mềm mại cầm tay, vỏ chăn tỏa ra hương thơm dễ chịu, mùi vị bột giặt kết hợp với vị của nắng tạo ra mùi thơm thanh khiết ấy.

      Đồng Nhan liếc nhìn
      "Thật ngốc, ngay cả việc này cũng biết"
      Sau đó cầm lấy góc chăn bông tay , thành thạo nhét vào vỏ chăn, sau đó đem góc chăn vừa nhét vào đưa cho
      "Cầm giúp em"

      Trác Chính Dương cười tiếp lấy góc chăn, sau đó cười tới mức cơ bắp ê ẩm, khóe mắt nhăn nhăn
      "Nhan Nhan. mấy năm này quả thật sống tốt sao?"

      chưa từng hỏi vấn đề này, từ khi ở sân bay tình cờ gặp được , trong lòng liền hiểu, sau đó tìm người điều tra qua cuộc sống của ở Mỹ, tình hình thật ngoài khả năng dự đoán của , thể nào tưởng tượng nổi, trước đây giống một nàng công chúa vậy. bây giờ phải mang theo một đứa con trai trải qua một cuộc sống như thế ở Mỹ.

      hận mình, hận mình tại sao gặp được sớm hơn một chút, cũng hận ông trời sớm nắng chiều mưa trêu đùa. Nhưng có can đảm hỏi sống thế nào, thậm chí cũng dám giúp nhiều, cẩn thận từng li từng tí ở bên cạnh , sau đó từ từ tìm lại khí thoải mái, thanh thản khi mà và ở cùng nhau lúc xưa, sợ vượt qua giới hạn, sợ sẽ dọa sợ hãi, sợ một ngày nào đó sẽ gạt ra khỏi thế giới của .

      Đồng Nhan ngẩng đầu nhìn , mặt hơi ngẩn ra, sau đó nở nụ cười
      "Cũng tồi, dù sao cũng qua rồi, giờ nghĩ lại thật ra cũng có gì to tát"

      Thật ra có gì to tát, có đôi khi ở thời điểm đối mặt với với gian khổ, có thể cảm giác mình chắc chắn chịu đựng nổi, nhưng khi đã vượt qua được trở ngại, cẩn thận suy nghĩ lại thì hóa ra cũng có gì cả, bởi vì những người thương vẫn ở bên cạnh . Khi ở Mỹ, lúc tỉnh lại ở bệnh viện,Cách Lạp của vẫn ở bên cạnh , nó kéo tay
      "Mẹ, miễn là Cách Lạp ở bên cạnh mẹ, mẹ con mình sẽ sợ gì cả, bởi vì Cách Lạp có mẹ ở bên, Cách Lạp thực sự sợ điều gì nữa"

      Trác Chính Dương đưa tay xoa xoa tóc , tiếp tục đê tài này nữa
      "Tối mai tới đón em, cùng em tham gia tiệc mừng của công ty"
      Dừng một chút
      " cần chuẩn bị quần áo, sẽ giúp em chọn"

      "Trác Chính Dương..."
      Đồng Nhan cau mày

      "Đàn ông dung tục ở công ty em quá nhiều, trước đây đã giúp em đuổi mấy con ruồi, đương nhiên em cần cảm ơn , làm cơm tối ngon cho là được"

      Khóe miệng Đồng Nhan khẽ nhếch
      "Em cho rằng là bỉ ổi nhất đấy"

      Trác Chính Dương tủm tỉm cười
      "Có muốn thực sự bỉ ổi một lần cho em xem ?"

      Đồng Nhan
      "Nghĩ xa quá đấy, cút cho em"

      -

      Hôm sau, Trác Chính Dương quả nhiên gọi người đưa quần áo tới, một bộ âu phục màu kem, sạch sẽ và sang trọng sang trọng phối hợp với nét kín đáo làm tôn lên nét phong tình của người phụ nữ.

      Cách Lạp nằm giường chống đầu nhìn
      "Mẹ cũng coi như là một mỹ nhân nhỉ, cho dù đã sinh con rồi nhưng vóc người mẹ cũng bị ảnh hưởng mấy"

      "Con biết thưởng thức mỹ nữ sao?"
      Đồng Nhan hỏi Cách Lạp

      Cách Lạp suy nghĩ một lúc rồi đáp
      "Đương nhiên có thể, thực ra con vẫn đương đối thích mỹ nữ phương Đồng hơn mấy nàng tóc vàng mắt xanh ngoại quốc, con cũng phải là quá thích"

      Đồng Nhan
      "Về phòng luyện chữ cho mẹ"

      Cách Lạp bi thương nói
      "Mẹ và ba Trác Chính Dương ra ngoài hẹn hò, con lại phải ở nhà luyện chữ, thật công bằng mà "

      "Hẹn hò, ai nói với con thế?"

      "Ba Trác Chính Dương"

      "..."

      -

      Dưới sự hướng dẫn của người phục vụ, xe dừng ở chỗ nơi chuyên đỗ xe, Trác Chính Dương ở xe xoay đầu nói với Đồng Nhan
      "Thật đã xem thường công ty của em, ăn mừng thôi mà có thể làm tại Cảnh Tâm Viên này, xem ra là mời đại nhân vật nào tới đúng "
      Giọng tùy ý, khóe miệng hơi nhếch lên, tâm tình có vẻ tệ.

      Đồng Nhan cười cười,
      " Trác thiếu có thế tới tham dự liên hoan công ty chúng tôi đương nhiên phải long trọng một chút"

      Trác Chính Dương khẽ cười một tiếng
      "Thôi , Đồng Nhan em hận thể đem giấu , làm sao có thể để cho một đám người kia biết được là ai"

      Đồng Nhan
      " cũng phải là gái đáng , em giấu làm cái gì?"

      Trác Chính Dương cả người bỗng nghiêng về phía , một nửa khuôn mặt bị bóng dáng của che khuất, khí mập mờ khi ghé sát lại bên ở trong bóng đem khiến Đồng Nhan hơi nheo mắt lại, nhìn .

      Mặt Trác Chính Dương cách rất gần, hơi thở của phả vào mặt , hơi nóng làm mặt cũng có một chút nóng, một chút ngứa.

      Đồng Nhan mất tự nhiên, hơi quay mặt qua chỗ khác. Sau đó xoay đầu,, cười xì một tiếng
      " cần khẩn trương thế, chẳng qua nhìn xem em có trang điểm hay thôi"

      Đồng Nhan khẽ động khóe miệng
      " thật nhàm chán"

      Trác Chính Dương cười cười
      "Ha ha, thôi, thật tò mò rốt cuộc là mời những đại nhân vật nào..."

      Cảnh Tâm Viên được coi là nơi mời cơm tốt nhất thành phố A, nghe nói nó từng là một cái dinh thự được sửa sang lại, tất cả đầu bếp đều đạt tiêu chuẩn quốc tế, những món lớn như Mãn Hán Toàn Tịch, đến món nhỏ như cơm rang Dương Châu đều có thể đạt tới mùi vị rất đặc biệt, luôn đứng đầu, mà ông chủ nhỏ phía sau Cảnh Tâm Viên chính là Trác đại thiếu bên cạnh đây.

      Trác Chính Dương sau khi xuống xe liền dắt tay
      "Vì phải giúp em đuổi ruồi nên phải giờ bộ giống một chút:"

      Đồng Nhan nhìn
      " nghĩ....thật chu đáo"

      Trác Chính Dương cười cười, loi kéo tay của kéo tới một gian ghế lô.
      *Ghế lô: ghế ngồi thiết kế đặc biệt trong kịch trường, một gian có vài chỗ ngồi.

      -

      "Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến. Tần tổng, ngài xem Đồng tiểu thư phải đã tới sao..."
      Lương Tuấn Siêu thấy có người đẩy cửa bước vào liền cười nói với Tần Nhiên, nhưng chờ ta nói hết, sắc mặt của Tần Nhiên đã thay đổi, Lương Tuấn Siêu nhìn về phía cửa, xoắn xuýt nở nụ cười
      "Trác thiếu..."

      Trác Chính Dương dắt tay Đồng Nhan, nhoẻn miệng cười sáng lạn
      "Tuy đã nghe Nhan Nhan nói, đây là liên hoan nội bộ của công ty nhưng liên hoan như vậy có thể dắt theo người nhà chứ, cho nên tôi liền theo Nhan Nhan tới, mọi người sẽ để ý chứ?"
      Trác Chính Dương nhấn mạnh hai chữ "người nhà", biểu cảm mặt tràn đầy ánh sáng, giống như chuyện này là sự thật vậy.

      Lương quản lý cười
      "Trác thiếu hạ ́ đến là vinh hạnh của chúng tôi, là vinh hạnh của chúng tôi"

      Đồng nhan nhìn người phía trong gian ghế lô, nhiều ngươi lắm, cơ bản chỉ mời nhân viên quan trọng trong công ty, Lý Mạt Lỵ cũng ngồi ở một góc, mà phó tổng Lý Ngôn ngồi cạnh ảm có lẽ ả theo chân Lý Ngôn mà tới. Ông chủ công ty thế nhưng lại tới, ông chủ hề để tâm tới công chuyện của công ty này, đem mọi việc ủy thác cho Lý Ngôn xử lý.

      Trác Chính Dương lôi kéo Đồng Nhan tới, cẩn thận kéo ghế cho , sau đó chính mình cũng ngồi xuống, chợt ngẩng đầu nhìn Tần Nhiên ngồi đối diện nở nụ cười
      "Hóa ra là Tần tổng cũng ở đây, thật là vừa khéo.."
      Mai Trinh, Kola295, Min Cancel11 others thích bài này.

    3. Mưa và Băng

      Mưa và Băng New Member

      Bài viết:
      3
      Được thích:
      1
      Ôi giật được tem trước rồi nhé:hoho:. Cảm ơn bạn edit nhé
      vulinh thích bài này.

    4. ngangong

      ngangong Active Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      166
      lâu lâu mới có 1 chương, thanks nàng nhé ^^
      vulinh thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 26

      Edit Vulinh


      Trác Chính Dương lôi kéo Đồng Nhan qua, cẩn thận kéo ghế cho , sau đó chính mình cũng ngồi xuống, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Tần Nhiên ngồi đối diện, cười
      "Hóa ra là Tần tổng cũng ở đây, thật khéo..."

      Tần Nhiên nhìn lại, đôi mắt lạnh nhạt liếc qua bọn họ, môi hơi mấp máy
      "Trác thiếu có thể tới, tôi cũng cảm thấy thật khéo"

      Trác Chính Dương cười ha ha
      " có cách nào khác, tôi phải trông chừng nàng này"
      nàng này, khỏi cần nghĩ cũng biết là chỉ người nào, Đồng Nhan ́ duy trì nụ cười khô khan, nhìn Trác Chính Dương cười.

      Tần Nhiên cười ra tiếng
      "Thứ lỗi cho tôi luôn sơ sót, biết Trác thiếu và Đồng tiểu thư..."
      Tần Nhiên nói hết mà nhìn về phía Đồng Nhan
      "Đồng thiểu thư, biết Tần mỗ lúc nào có thể uống một chén rượu mừng của hai người"

      Đồng Nhan mỉm cười, liếc nhìn Tần Nhiên
      "Làm phiền Tần tổng rồi, nếu ngày nào đó gần đây tôi cùng Chính Dương có chuyện vui, nhất ̣nh sẽ mời Tần tổng và Tống tiểu thư tới uống chén rượu mừng, nhưng có điều..."
      Đồng Nhan cười khẽ
      "Miễn là Tần tổng sợ người khác nói ra nói vào là được rồi. Tôi nghĩ, với quan hệ của tôi và , chồng cũ tham dự hôn lễ của vợ cũ, dường như khiến người khác rất khó hiểu, cho nên Tần tổng nên lơ là, cẩn thận một chút là bị người ta bàn tán thì thật dễ nghe"

      vừa dứt lời, cả khu ghế lô lập tức yên tĩnh lại, mọi người đưa mắt nhìn nhau, khí bỗng trở nên ngột ngạt. Sau đó biết người nào lại khẽ cười, Đồng Nhan nhìn về phía Trác Chính Dương, vui vẻ than thở nói với
      "Muốn ăn món gì, gắp cho em"

      Đồng Nhan nhìn cao lương mỹ vị bàn ăn, có một chút hứng thú nào, nhìn Trác Chính Dương cười
      "Tự em gắp được, cũng phải trẻ con mà"

      "Em có đôi khi khác gì trẻ con"
      Trác Chính Dương vừa nói vừa gắp một miếng bánh vây cá mập vào trong chén vàng của
      "Em trước đây rất thích ăn món này, nếm thử xem mùi vị có giống lúc trước ..."

      Đồng Nhan nghe lời Trác Chính Dương, nếm thử, lập tức miệng tràn đầy hương vị, cảm giác rất tốt, hơn nữa hề bị dính răng. Mùi vị quen thuộc khiến chợt nhớ tới hồi nhỏ ăn vây cá mập, bởi vì thích nên dì Lý nhà sau khi tan học đều làm món bánh điểm tâm này. Khi cha ở phòng khách đọc báo, thấy vào, liền thản nhiên cười với
      "Nhan nhan đã về rồi hả, đói bụng chưa, nếu đói thì đến nhà bếp ăn bánh điểm tâm "

      Khóe miệng Tần Nhiên mang theo ý cười, tâm tình hề bị ảnh hưởng bởi lời nói vừa rồi của Đồng Nhan, luôn có loại bản lãnh này, có thể đem những cảm xúc trong lòng che giấu rất tốt, cho dù hiện tạy có đố kỵ đến điên cuồng nhưng vẫ như cũ có thể nói cười vui vẻ với người bên cạnh. Tầm mắt lơ đãng rơi vào món bánh điểm tâm trong bát , biết loại bánh này, có điều chưa từng ăn qua, thích loại đồ ăn dinh dính này. Nhưng sau khi , từng goiji đầu bếp làm loại bánh này. Chợt có ý nghĩ tốt, phải chăng uống rượu độc giải khát trong tiềm thức của mình - cho phép bản thân làm chuyện điên rồ giống như để thỏa nỗi nhớ mong một người.
      *Uống rượu độc giải khát: giải quyết khó khăn trước mắt mà tính đến hậu quả sau này.

      "Lần này chúng ta có thể cùng Tần thị hợp tác, thể thiếu công lao của Đồng tiểu thư, cho nên tôi đại diện Vĩ Đạt mời một ly"
      Lương quản lý cười híp mắt nói với Đồng Nhan

      Đồng Nhan giơ ly rượu lên, cụng ly cùng ta
      "Lương quản lý khách khí rồi"

      "Ly này tôi thay Nhan Nhan uống"
      Trác Chính Dương tiếp lấy ly rượu trong tay , cười với mọi người sau đó uống một hơi cạn ly.

      Đồng Nhan cau mày nhìn
      "Dạ dày tốt, khoe khoang cái gì"
      nhỡ có một lần hồi Trác Chính Dương còn học đại học, uống rượu xong liền bị xuất huyết dạ dày, dù sao giờ cũng chăm sóc tốt dạ dày của mình nên dạ dày của vô cùng tốt.

      Trác Chính Dương cười với
      "Nhan Nhan, em yên tâm "
      Giọng vui đùa, trong mắt lóe lên ánh sáng.

      Đồng Nhan thản nhiên nói
      "Em chỉ sợ say rượu mà lái xe thôi"

      Trác Chính Dương cười vô cùng mờ ám
      " sao, có em ở đây, say dược đâu"

      "Ha ha, Trác thiếu và Đồng tiểu thư tình cảm thật tốt"
      Một vị cán bộ cao cấp của công ty nói với bọn họ.

      "Quan hệ của chúng tôi vẫn luôn tốt"
      Trác Chính Dương cười đáp, sau đó hết sức tự nhiên gắp giúp một miếng bánh phù dung vào bát.

      "Hiếm khi Trác thiếu có thẻ tới tụ họp ở công ty chúng tôi, tôi mời ngài"
      Lý Mạt Lỵ chợt giơ ly rượu lên, cười với Trác Chính Dương
      " biết Trác thiếu có thể cho tôi ít mặt mũi hay "

      Trác Chính Dương lạnh nhạt nhìn qua Lý Mạt Lỵ, khóe miệng nhếch lên
      "Ha ha, tôi muốn cho mặt mũi...."

      Sắc mặt Lý Mạt Lỵ biến đổi, nụ cười như hoa vừa hé ra lập tức ngượng ngùng mở miệng nói
      "Trác thiếu...ngài thật biết nói đùa"

      Trác Chính Dương cười, phớt lờ ta. Đồng Nhan cúi đầu ăn, trong lòng rất thỏa mãn vì Lý Mạt Lỵ bị Trác Chính Dương làm cho bẽ mặt. chợt phát hiện mình cũng thật hẹp hòi, giống như có một số việc đối với một số người, có thể giả bộ với bọn họ vì trong công việc kiêng nể rất nhiều, nhưng trong lòng khó mà độ lượng được giống như vẻ bề ngoài. Có thể nói là một người mang thù nhưng dám báo, hèn nhát đến bản thân mình cũng tự coi thường.

      -

      Bầu khí bữa cơm tối lần này bề ngoài cũng tốt như lần trước. Lần trước, mọi người có thể giả bộ ngu ngốc một chút, thực hiện tốt bề ngoài giả tạo này, ai cũng tự biết lấy. Nhưng lần này, có một số việc đã được công khai tại bàn tiệc, hơn nữa hai người trong cuộc đều ngồi đây, mặc kệ nói gì thì trong đầu đều phải cân nhắc kỹ lưỡng, huống hồ Trác Chính Dương và Tần Nhiên đều phải người mà bọn họ có khả năng đắc tội, bọn họ dù chỉ là công ty nhỏ nhưng đối với đại nhân vật của thành phố A cũng phân biệt được, toàn là người bọn họ đắc tội nổi.

      Mà bây giờ lại là cái tình huống gì đây chứ. ngay cả vai chính biểu hiện đều thật dửng dưng, còn bọn họ trong lòng đều xoắn xuýt lại.

      "Nghe nói Trác gia có ý ̣nh kết thông gia cùng Lam gia?"
      Tần Nhiên chợt mở miệng nói, lời của lạnh nhạt, chuyện chẳng liên quan mấy nhưng ́ tình đem chuyện này vạch trần ra.

      Trác Chính Dương sửng sốt một chút sau đó cười ra tiếng
      "Tần tổng nghe được tạp chí bát quái nào nói vậy?"

      Tần Nhiên cười nhạt
      " sao, Trác thiếu cần để ý, tôi chẳng qua là nghe đồn thế thôi"

      Trác Chính Dương nhìn Tần Nhiên, nét mặt lười biếng, khóe miệng giễu cợt
      "Trước đây tôi nghe Hà phu nhân nói Tống tiểu thư có vẻ có tin vui, có gì thay đổi, Tần tổng năm nay có thể cùng Tống gia tiểu thư kết hôn chứ?"

      Đồng Nhan ngẩng đầu, liếc nhìn Tần Nhiên, mặt của bỗng nhiên lạnh xuống
      "... nên nói lung tung!"

      Trác Chinh Dương cười ha ha
      "Xin lỗi, nhanh mồm nhanh miệng quá, cẩn thận ảnh hưởng tới danh dự của Tống tiểu thư, khiến Tần tổng tức giận rồi"
      Nói đến đây, dừng lại
      "Có điều hai người đã ́nh hôn rồi, dù chưa nhập sổ đỏ nhưng cũng là người lớn cả rồi, còn để ý chuyện này làm gì, mọi người nói đúng ?"

      "Đúng vậy..."
      Có mấy người phụ họa, nhưng lúc để ý tới sắc mặc của Tần Nhiên thì liền ngừng lại, biến thành ho khan.

      Đồng Nhan thực sự chịu nổi nữa, hôm nay đến kỳ kinh nguyệt của , tâm tình vốn chịu ảnh hưởng, hơn nữa bây giờ bị hai người đàn ông này nói qua nói lại, đầu óc cùng trong bụng, đều vô cùng khó chịu.

      "Sắc mặt Đồng thật tốt"
      Lý Mạt Lỵ chịu đứng ngoài xem trò vui, mở miệng noí mang theo ý cười.

      Trác Chính Dương nhìn một cái, sau đó nắm tay , suy nghĩ một chút
      "Xin lỗi, Nhan Nhan hơi khó chịu, chúng tôi trước, lần sau có cơ hội chúng tôi mời khách"

      "Trác thiếu khách khí rồi"
      Lý Mạt Lỵ cười nói
      "Nếu Tiểu Nhan khó chịu thì nên về nghỉ ngơi sớm một chút"

      "Ừ"
      Trác Chính Dương đứng lên
      "Nhan Nhan thôi"

      -

      Trác Chính Dương một mạch kéo Đồng Nhan khỏi gian ghế lô, bên ngoài gió mát làm tóc hơi rối, cảm thấy hơi lạnh. Trác Chính Dương rất nhanh, theo kịp bước chân của , bước chân của có phần lộn xộn. Đột nhiên, Trác Chính Dương dừng bước, loạng choạng tiến lên, đụng phải lưng của , đau điếng.

      Trác Chính Dương xoay người lại
      "Đồng Nhan, nhìn thấy ta, em vẫn thoải mái sao?"

      hơi thất thần
      " phải bởi vì ta"

      "Vậy tại sao, em nói "

      "Em...cái đó tới, rất khó chịu..."

      cười lạnh một tiếng, mãi sau mới nói
      "Hôm nay em khiến rất thất vọng..."

      Đồng Nhan ngẩng đầu nhìn , nở nụ cười
      "Thất vọng gì, phải vẫn hy vọng gì nơi em chứ?"
      Giọng tràn đầy châm biếm
      "Hôm nay giúp em diễn kịch cho bọn họ xem, có thể đứng ở góc độ của , em cần phải cảm ơn , giúp em nói ra những lời buồn nôn ấy, nhưng nếu như đứng ở góc độ của em nghĩ một chút sẽ cảm thấy sau này em phải làm sao tiếp tục làm việc tại công ty, em cần công việc, em phải nuôi sống bản thân, em phải nuôi Cách Lạp...Em phải cho Cách Lạp một cuộc sống đầy đủ, em..."
      nói xong hơi kích động, giọng có phần nhanh, giống như một người ́ gắng tranh luận, mỗi một câu của cũng đều làm khó chịu tận xương tủy.

      " nuôi em..."

      "Gì cơ..."

      Giọng của nhàn nhạt, bởi vì tiếng gió thổi nên nghe hết, nhưng cũng nghe rõ ràng ý tứ trong đó, bất chợt nói ra câu này khiến trở nên lúng túng.

      " nói, nuôi em"
      nhấn mạnh, ánh mắt nhìn tha thiết
      "Nhan Nhan, em nên giả ngốc với nữa, vì em thích giả vờ, được, sẽ phối hợp với em, nhưng đã giả vờ ngây ngốc nhiều năm như vậy, nếu tiếp tục nhất ̣nh sẽ phát điên.Cái gì là thanh mai trúc mã, trai, em gái ? Trác Chính Dương cần, chỉ muốn em là người phụ nữ của "
      nói xong, nhìn , đổng tử mắt rất sáng, rất đen, giống như Tần Nhiên vậy, bọn họ đều có một đôi mắt rất đẹp, một người có đôi mắt lạnh nhạt, một người có đôi mắt hề câu nệ điều gì.

      Bây giờ đôi mắt xinh đẹp của cứ như vậy ngơ ngẩn nhìn , trong mắt rất nghiêm túc khiến người ta thể xem nhẹ. Đồng Nhan chợt bị nghiêm túc của làm cho sợ hãi, nói
      "Nếu nói đùa thì ngừng lại , trò đùa này vui, nếu là nghiêm túc cũng ngừng lại ..."
      cười nhạt
      "Hai chúng ta hợp"

      Tay của đặt bả vai , gắt gao nắm chặt
      " thích hợp? Em mơ tưởng có thể dùng những lời này đuổi ?"

      "Trác Chính Dương..."
      nhíu mày.

      "Huống hồ, hai chúng ta có gì là thích hợp cả, nếu , em đưa hộ khẩu của em cho , ngày ami liền làm giấy kết hôn cho em"
      Trong mắt lóe lên, con ngươi sáng lạn, cứ như vậy nhìn , buông tha từng biểu cảm nào mặt
      "ngay cả luật pháp cũng cho phép chúng ta kết hôn, từ thích hợp này của em ở đâu ra?"

      " đừng náo loạn..."
      Sắc mặt lạnh xuống, dừng một chút nói
      "Em với giống nhau, em làm được..."

      cười
      "Vậy thế nào mới tốt, Đồng Nhan, đã thể dừng lại được nữa rồi"
      Nét mặt Trác Chính Dương vô cùng lãnh đạm, bộng nhiên nắm bả vai kéo về phía trước đối diện mặt , sau đó hung hăng hôn lên môi . dùng tay kia nắm cằm của , ́ gắng dùng sức khiến đau mà phải mở mồm, chỉ cần thế lưỡi liền xông thẳng vào khoang miệng của .

      ́ gắng đẩy ra, đáng tiếc sức của đánh lại, dùng chân ra sức đạp bắp chân , có điều dừng lại, lưỡi tùy ý xâm lược, càn quét miệng .

      Trong miệng vương vấn mùi rượu, tuy nồng nhưng vẫn quấn lấy hơi thở của , hề thích mùi vị này, thậm chỉ hơi cảm thấy chán ghét.

      Mãi lâu sau, rốt cục buông lỏng ra, gạt giọt lệ khóe mắt
      "Đồng Nhan, đừng tưởng sẽ nhường em mãi, lúc này sẽ nhường em nữa, sẽ theo đuổi em, em đồng ý cũng tốt, đồng ý cũng tốt, đã xác ̣nh mình là ba ba của Cách Lạp rồi"

      -

      Tần Nhiên dựa vào hoa văn trang trí cây ̣t, hơi nhắm mắt lại, trong lòng buồn bực vô cùng, móc từ trong túi ra một điếu thuốc, sau đó thành thạo châm lửa, hít một hơi thật sâu, khói từ mũi, miệng của xông ra, vì hút một hơi mạnh nên bị sặc, khẽ ho khan. tiếp tục hút nữa, nghiêng người dập tàn thuốc.

      so đò gì chứ, năm ấy phải đã lựa chọn sao? Bây giờ làm gì còn tư cách mà so đo? chưa từng là người thích chịu thua, cho nên chưa bao giờ hối hận chuyện gì, luôn lựa chọn phương án có lợi với mình nhất, giống như 5 năm trước, công phu sắp xếp mọi chuyện để báo thù, vì thế chỉ có thể buông tay .

      Buông tay phải rất tốt sao? gái kia rất phiền phức, vừa ngốc lại vừa khéo léo, buông tay thật tốt, nếu khi ở cùng , còn là bản thân mình nữa.

      Tần Nhiên cười khổ một tiếng, ra ngoài cửa, dừng bên ngoài xe.

      "Về thôi..."
      nói với tài xê, giọng mệt mỏi

      "...Nhà nào ạ"
      Tài xế là một chàng trai trẻ tuổi, chàng vô cùng thích Tần tổng của bọn họ, ta sùng bái những người đàn ông thành công , mà Tần Nhiên thể nghi ngờ là người đàn ông vô cùng xuất sắc, vô cùng thành công.

      Tần Nhiên trầm mặc
      "Nhà cũ..."
      Last edited: 6/9/14
      Mai Trinh, Min Cancel, xkhang9 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :