1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nữ hoàng bi kịch - Xuân Thiên Bất Khai Hoa (nt 4/55c +4NT)- FULL

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      rang di gần 1/2 rồi
      chờ nàng hoàng ta rinh ebook về gối đầu giường đó
      vulinh thích bài này.

    2. ngangong

      ngangong Active Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      166
      lâu quá ms có chương ms truyện này, thanks nàng :)
      vulinh thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 24

      Edit Vulinh


      Tống Tử Khâm liếc mắt nhìn hai , ánh mắt nhíu lại, Đồng Nhan cũng giải thích được trong mắt ta rốt cuộc là thân thiện hay là có ý đồ gì. Tống Tử Khâm nói
      "Lên xe , bây giờ rất khó gọi xe, tôi đưa các về"

      Đồng Nhan cười cuời
      " cần, dám quấy rầy Tống tiểu thư"

      "Ai da, ai khôngcó gan làm phiền Tiểu Tống tử, tôi có gan..."
      Trình Mai Mai chợt chỉ vào mũi mình, cười với Đồng Nhan, sau đó nghiêng cơ thể qua, nắm lấy chốt cửa, mở xe chui vào.

      nàng vui sướng lần mò mà chui vào ghế sau xe ô tô, cười hì hì vẫy tay với Đồng Nhan
      "Nhan Nhan...mau vào đây...Chúng ta cùng ngời BMW của tiểu tống tử một chút..."

      Đồng Nhan trong lòng xẹt ngang một cái, kéo Cách Lạp cùng chen vào ghế sau, khi yên vị, vừa giữ vững Trình Mai Mai vừa nói với Tống Tử Khâm
      "Đường Bách Diệp, Tây khu, tiểu khu Hạnh phúc"
      Bên trong xe thoang thoảng hương nước hoa của nhãn hiệu nổi tiếng nào đó, trước kia có thể phân biệt được đó là nhãn hiệu gì nhưng bây giờ nhiều nhất cũng chỉ nhận ra được đó là mùi nước hoa. Ngày trước, mỗi khi Trác Chính Dương tặng quà cho bạn gái đều sẽ cho một phần, cho nên khi đó cũng thu thập được rất nhiều nhãn hiệu nước hoa nổi tiếng, tuy rằng hề dùng.

      Có lẽ rằng giọng của Đồng Nhan với Tống Tử Khâm giống như đối với chú tài xế taxi nên Tống Tử Khâm mất một lúc mới phản ứng lại được. Rầu rĩ trả lời
      "A, biết rồi"

      Sau đó Đồng Nhan lại thêm một câu
      "Tốc độ đừng nhanh quá, Mai Mai say quá rồi"

      "Ừ, biết rồi"

      "Dì, dì có thể tắt hệ thống sưởi ấm ?"
      Đồng Cách Lạp ngồi ở góc xe, nhưng nó cũng quên mở miệng chứng minh sự hiện diện của mình
      "Hệ thống sưởi mở lớn quá, cháu khó chịu, có lẽ dì Mai cũng chịu nổi, dì phải mở cửa sổ ra để cho dì ấy hít chút khí thoáng mát"

      Đồng Nhan nhìn Tống Tử Khâm hiện tại chỉ mặc một chiếc áo len mỏng, cảm thấy con trai mình thật sự lợi hại.

      "Việc ấy..."
      Tống Tử Khâm hồi lâu nói gì, sau đó đem hệ thống sưởi tắt nhưng cũng mở cửa sổ, còn hơi có chút tăng tốc xe.

      Bởi vì tăng tốc, Trình Mai Mai hơi ngả về phía sau, đầu đụng vào cửa xe
      "Này, có biết lái xe ?"
      Giọng nàng lớn nhỏ, mọi người đều có thể nghe rõ ràng.

      Tống Tử Khâm im lặng, lâu sau mới chậm rãi phun ra một câu
      "Xin lỗi.."

      Nghe Tống Tử Khâm nói, Đồng Nhan thiếu chút nữa bật cười, có điều cũng khó trách, loại tiểu thư tiểu chuẩn giống như Tống Tử Khâm rất ít khi phải nổi cáu, tao nhã nhiễm khói lửa của nhân gian.

      Trước đây lúc lên đại học, có một nữ minh tinh Đài Loan mới nổi dáng dấp rất hợp lòng người, Tống Tử Khâm nhìn có vài phần giống ta, tướng mạo cũng thông minh, thoải mái, hơn nữa nàng nói chuyện luôn nhỏ nhẹ, đối đãi với người khác hết sức dịu dàng cho nên khi đó ta cũng được xem như một sát thủ của các chàng trai. Chẳng qua ta để những chàng trai thiếu niên kia vào trong mắt, ta thích Tần Nhiên, cho dù khi đó Tần Nhiên đã trở thành bạn trai của , ta cũng rất ́ gắng bảo vệ tình của mình, tranh thủ mọi nơi mọi chỗ.

      Cảm giác của đối với Tống Tử Khâm cũng tệ, dù sao và ta tuổi tác cũng xấp xỉ nhau, khi đó cũng có rất ít gái cùng giai cấp mà tương đương tuổi các , hơn nữa cha của Tử Khâm làm việc cho cha , các cũng được coi như cùng nhau lớn lên. Mặc dù tính là thân thiết, nhưng quan hệ cũng xem như tốt. Về sau khi trưởng thành, Tống Tử Khâm lại trăm phương nghìn kế tìm cách tiếp cận Tần Nhiên, đánh chiêu bài "Tình là vô tội". ́ chấp mà nô lực, bởi vì như thế, đối với Tống Tử Khâm có cảm giác đứng ngồi yên. Có một lần, lên mạng thấy nghệ sĩ Đài Loan kia bị đăng một hình ảnh xấu, ăn cắp nhạc trong một thời gian dài, vì trông ta giống Tống Tử Khâm nên có chút hả hê cười nỗi đau của người khác, có điều Tần Nhiên còn tưởng bị điên, nhưng đã lầm.

      -

      Đồng Nhan liếc nhìn Tống Tử Khâm lái xe ở phía trước, tuy chỉ thấy một nửa đường nét nhưng cũng có thể nhận ra khuôn mặt được trang điểm tinh tế, 5 năm, Tống Tử Khâm đã trở thành một người phụ nữa rất phong tình, ha ha, người đàn ông kia cũng thật khéo.

      Tống Tử Khâm đối với đoạn đường này quên thuộc nên vòng vèo một lúc mới tới được đường Bách Diệp.

      "Đồng Nhan, đến rồi"
      Lúc này, ta hề thân mật gọi là Nhan Nhan, Đồng Nhan thoải mái ít, nói với Tống Tử Khâm
      "Lần này làm phiền rồi"

      " có gì"
      Tống Tử Khâm xoay người cười cười, nét mặt cùng giọng nói đều nhẹ nhàng.

      "Nhan Nhan...,mình muốn nôn..."
      Trình Mai Mai chợt mở miệng nói.

      Biểu tình Tống Tử Khâm kinh hoàng, sau đó xoay người lại, vội vàng tìm túi nylon. nhưng còn kịp. "Ọe" một tiếng, Trình Mai Mai đã ghé vào ghế xe BMW nôn ra.

      "Ọe~~"
      Lại một tiếng nữa.

      Đồng Nhan cùng Tống Tử Khâm nói một lời, vừa vỗ vỗ sau lưng Trình Mai Mai.

      Trình Mai Mai lần này nôn cực kỳ dữ dội, xong xuôi, nhận lấy khăn tay Đồng Nhan đưa cho, lau miệng
      "Chúng ta thôi"

      Cách Lạp chịu nổi mùi vị xe, nhanh chóng mở cửa xe xuống, sau đó nó ngồi xỏm ở bên đường, cơ thể run lên, có lẽ cười thành bộ dạng như vậy.

      đem Trình Mai Mai đỡ xuống xe, sau đó quay lại nhìn sắc mặt cứng đờ của Tống Tử Khâm
      "Thật ngại quá..."

      Tống Tử Khâm lần này còn duy trì bộ dạng tao nhã nữa, cũng nói với một tiếng " sao" hoặc là"Đừng ngại", khuôn mặt đẹp khẽ tối sầm, đạp chân ga tăng tốc rời .

      "Ha ha..."
      Trình Mai Mai cười như điên nói với
      "Lợi hại ....ha ha, vừa rồi là mình....́ ý"
      Nói xong, cả người nàng ngã về phía sau.

      vội vàng đưa tay đỡ lấy Trình Mai Mai, bỗng nhiên có một đôi tay đã đem ấy giữ lấy, Đồng Nhan nhìn sang, là Thiệu Vũ Hành.

      "Sao lại ở đây?"

      "Tôi theo mọi người tới"
      ta thẳng thắn thừa nhận, sau đó một tay ôm lấy Trình Mai Mai
      "Nhan Nhan, sang đường thôi"

      Đồng Nhan cảm thấy ngày hôm nay thật sự quá điên cuồng, kéo tay Cách Lạp trước.

      Trình Mai Mai tuy đã ngủ mê man nhưng trong miệng vẫn vang lên thanh léo nhéo, sau đó mắng chửi người nào đó
      "Thiệu Vũ Hành, cháu trai , đồ khổng lồ, có một chút tiền đồ...bà đây bao giờ ...."

      Đồng Nhan mở cửa, sau đó để Thiệu Vũ Hành đưa Trình Mai Mai về phòng
      "Để ấy xuống dây "

      Thiệu Vũ Hành đặt Trình Mai Mai xuống giường, khi đứng lên còn giúp ấy kéo lại chăn.

      Đồng Nhan bê một chậu nước nóng tới, ̣nh lau mặt cho nàng thì Thiệu Vũ Hành đã nhận lấy khăn lông nóng trong tay
      "Để tôi..."

      Đồng Nhan nói gì, đành đưa khăn mặt cho ta, dừng một chút nói
      " quay về thành phố A để tìm ấy?"

      Thiệu Vũ Hành vừa cẩn thận lau mặt giúp Trình Mai Mai vừa nói
      "Tôi muốn quay về xem ấy sống tốt "

      Đồng Nhan hít sâu một hơi
      "Nếu chỉ tới thăm người, vậy sớm một chút, cứ nhắm mắt làm ngơ , đối với ai đều là việc tốt"

      Thiệu Vũ Hành than nhẹ
      "Khi tôi về, tôi liền tự nói với bản thân mình, nếu ấy sống rất tốt, tôi lập tức ngay, nhưng ấy lại tốt, cho nên tôi muốn ở lại, hoặc là đưa ấy cùng "

      "Lý do?"

      "Lúc ấy lừa tôi trong quán ăn, tôi cũng biết ấy được tốt"
      Giọng Thiệu Vũ Hành nhẹ nhàng, giống như là nói cho bản thân nghe, chẳng qua mỗi một chữ đều rơi vào lòng Đồng Nhan.

      "Vậy nên ́ gắng hơn nữa..."
      Đồng Nhan cười với ta
      "Vậy mẹ thì sao?"

      "Tôi sẽ thu xếp tốt"

      "Ha ha... tôi mặc kệ giải quyết thế nào, nhưng nếu lần này quay lại vẫn làm Mai Mai đau lòng, tôi sẽ liều mạng với ..."
      Đồng Nhan mặc dù nói đùa nhưng vẫn ́ gắng duy trì bộ dạng nghiêm túc.

      "Mấy năm nay thế nào?"
      Thiệu Vũ Hành hỏi , dừng một chút
      "Xin lỗi, nhà gặp chuyện thì tôi trong bệnh viện, cho nên giúp được gì cho ..."

      Đồng Nhan cười cười
      " sao...đều là chuyện đã qua rồi"

      Thiệu Vũ Hành nhìn một cái, do dự nói
      "Tần Nhiên cũng tìm ..."

      Đồng Nhan đứng lên
      " còn sớm, về trước , tôi sẽ chăm sóc Mai Mai"

      "Cũng được"
      Thiệu Vũ Hành đứng lên
      "Mai Mai nhờ "

      Đồng Nhan cười
      "Ha ha, xin , hai chúng ta vẫn luôn giúp lẫn nhau mà"

      Thiệu Vũ Hành mỉm cười, nụ cười của dường như vẫn giống ngày xưa, ấm áp như gió xuân. Đồng Nhan vẫn cho rằng Thiệu Vũ Hành là một người khiêm tốn, tướng mạo ta cùng với gia thế vô cùng tốt, dặc biệt có dòng dõi Nho học.

      Bỗng ánh mắt Thiệu Vũ Hành dừng ở đồ vật Trình Mai Mai để bàn, sau đó gương mặt tuấn tú của vừa hồng lại vừa xanh.

      Đồng Nhan khẽ ho vài tiếng
      "Ha ha.... ấy buôn bán thứ này Taobao, rát có tiền đồ..."

      -

      Sáng sớm, Đồng Nhan nhận được điện thoại của Lý Nam, ta nói trong điện thoại: ta đã lái xe đến rồi, có lẽ khoảng nữa giờ sẽ tới giúp các chuyển đồ.

      Đồng Nhan dám làm phiền ta, nói mình đã gọi công ty chuyển nhà, nhưng nghĩ tới Lý Nam lại thật lòng nói
      " sao, tôi tới xem có thể giúp một tay ?"

      Trình Mai Mai dựa trước cửa, như có như nhìn , sau đó lẩm nhẩm bài hát của Lưu Tư Vĩ
      "Tìm người tốt liền gả cho ..."

      Cách Lạp tới, bất mãn liếc mắt nhìn Trình Mai Mai
      "Con sâu rượu, sáng sớm đã hát rống vớ vẩn gì vậy"

      Trình Mai Mai nghe xong, làm bộ muốn đánh Cách Lạp, có điều Cách Lạp đã chạy xa rồi.

      Có lẽ khoảng hơn 10 giờ, khi Đồng Nhan cũng đem tất cả chăn mền đóng gói hết, bên ngoài vang lên một hồi tiếng gõ cửa, suy nghĩ, cho rằng tốc độ của Lý Nam thật nhanh, có lẽ ta là thuộc hội xe bay.

      Đồng nhan mở cửa, nhưng người dứng trước cửa lại là Trác Chính Dương. Trác Chính Dương vào, sau đó cười với
      " tới giúp một tay"

      Đồng Nhan
      "Về cơ bản còn việc gì, tìm một chỗ ngồi ngây ngô "

      Trác Chính Dương bất dĩ vi nhiên xem thường, cười cười
      "Chủ nhà tới chưa?"

      "Chắc tới..."

      Trác Chính Dương ngồi ghế salon, lười biếng dựa lưng, khóe miệng mang theo nét cười, tâm trạng vô cùng tốt, nhìn Đồng Nhan thu dọn mấy thứ đồ linh tinh.

      "Nhan Nhan, chủ thuê nhà của em là nam à?"

      "Đúng vậy"

      "Tên Lý Nam?"

      Đồng Nhan xoay người nhìn
      "Làm sao biết?"

      Trác Chính Dương chỉ cười nói, sau đó lấy trong cặp sách của Cách Lạp một quyển sách giáo khoa, say sưa đọc. Qua một lúc, tiếng gõ cửa lại vang lên, Đồng Nhan chạy ra mở cửa. Lý Nam dứng trước cửa, mặt vui vẻ, lên tiếng chào
      "Đồng Nhan..."

      "Mời vào, trong nhà hơi lộn xộn..."
      Đồng Nhan cười cười
      "Còn bắt tự mình tới đây, thật ngại"

      " sao..."
      Lý Nam cười cười, lúc ta trông thấy Trác Chính Dương, nét mặt dường như khó tin
      "Trác tổng..."

      Trác Chính Dương vui vẻ, thở dài
      "Tiểu Lý, cậu biết Nhan Nhan sao?"

      Lý Nam ngượng ngùng cười
      "Mẹ của tôi ở gần đây, cho nên tôi liền quen Đồng Nhan"

      Đồng Nhan đứng một bên, nhớ tới Trác Chính Dương sau khi về nước thì thành lập một công ty công nghệ, nhị công tử giàu có đột nhiên lắc mình trở thành một nhà công nghệ mới nổi, vẫn còn tình trạng theo khuôn mẫu. Mà Lý Nam từng nói ta là quản lý tiêu thụ của công ty điện thoại di động, cho nên Lý Nam chắc là nhân viên của vị Trác đại công tử này.

      Trác Chính Dương mỉm cười, gật đầu một cái, tràn đầy bộ dáng ông chủ
      "Vậy cậu hôm nay tới làm gì vậy?"

      Lý Nam đáp
      "Tôi coi như là chủ nhà của Đồng Nhan, hôm nay đúng lúc rảnh rỗi nên tới xem có giúp được gì "

      Trác Chính Dương "A" một tiếng, tiếp tục hỏi
      " tệ, rất có sở trưởng giúp người"

      Đồng Nhan nhìn Trác Chính Dương, trong lòng chợt nảy sinh một ý nghĩ: Người nọ đúng là tới góp vui mà.

      Lý Nam "Ha ha..." mà cười hai tiếng.

      "Ha ha.."
      Trác Chính Dương cũng cười, sau đó ngoắc tay gọi Cách lạp
      "Con trai, tới đây..."

      Lý Nam cười nổi, nhìn Đồng Nhan, liền cảm thấy thật bi ai, mấy hôm trước Trác tổng của bọn họ đến tìm mình ra ngoài ăn, chàng đặc biệt vừa mừng lại vừa lo, ông chủ hỏi ta rất nhiều câu hỏi linh tinh, trong đó có hỏi hắn lịch trình hai ngày nghỉ, mà ta cũng đều nói hết đầu đuôi cho ông chủ.

      Bây giờ Trác tổng lại rõ ràng gọi "bé trai" kia là "con trai", trong lòng chàng nảy sinh một suy nghĩ đáng sợ...

      Tại sao lại thế này???

      "Đúng rồi, tiểu Lý chính là chủ nhà mà Đồng Nhan nói sao?"

      Lý Nam gật đầu một cái.

      Trác Chính Dương đem sách giáo khoa của Cách Lạp để sang một bên
      "Nhan Nhan gần đây vẫn liên tục cáu gắt với tôi, cậu cũng biết, phụ nữ khi cãi nhau tính tình khỏi quá quật cường, luôn chịu đồng ý cùng tôi ở một chỗ, cho nên mới..."
      Nói đến đây, Trác Chính Dương nở nụ cười, liếc nhìn Đồng Nhan, ánh mắt cưng chiều, dường như thật sự có chuyện như vậy.

      Lý Nam có ngu nữa cũng hiểu ý tứ trong lời nói của Trác Chính Dương, phiên dịch lại chính là: Lẽ nào người phụ nữ của tôi mà phải về nhà cậu sao??
      Mai Trinh, Min Cancel, xkhang9 others thích bài này.

    4. ngangong

      ngangong Active Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      166
      trác ra tay chứng tỏ chủ quyền :v
      thanks nàng^^
      vulinh thích bài này.

    5. ruacon95

      ruacon95 Member

      Bài viết:
      58
      Được thích:
      25
      A.Trác quá phúc hắc. Nhièu khi mình thấy Nam chính trong truyện bị lu mờ bởi nam phụ. Tks bạn
      vulinh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :