1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nữ hoàng bi kịch - Xuân Thiên Bất Khai Hoa (nt 4/55c +4NT)- FULL

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 22

      Edit Vulinh


      Đồng Nhan ngồi xe cảm thấy cực kỳ phiền muộn, tất cả bởi vì người đàn ông kia sau khi lên xe liền bày ra bộ dạng lạnh nhạt. Sắc mặt Trác Chính Dương rất ít khi như vậy, nhất là đối với Đồng Nhan thì càng ít.

      Đồng Nhan hít sâu, muốn mở miệng nói chuyện thì bị Trác Chính Dương cắt lời
      "Xuống xe ....."

      Đồng Nhan
      "Này, cần thiết đuổi em xuống xe đâu"

      Khuôn mặt lạnh nhạt của Trác Chính Dương cuối cùng cũng có biến hóa, xoay đầu lại, trong mắt thoáng qua tia vui vẻ
      " phải em muốn làm thịt kho tàu cho Cách Lạp ăn sao, xuống mua thịt lợn "

      Đồng Nhan nhìn ra ngoài cửa sổ, Trác Chính Dương dừng xe ở bên cạnh chợ Tây Khu, bây giờ giữa trưa, chợ cũng có nhiều người, đường vài mẩu rau cải bị giẫm đạp lên, ngoài ̉ng chợ có vài sạp hàng nhỏ bán bánh rán, tỏa ra hương vị mê hoặc.

      "Me, con muốn ăn bánh rán"
      Cách Lạp xoay đầu nói
      "Lúc về nhớ mua cho con nhé"

      "Được, mẹ sẽ về nhanh"
      Nói xong, mở cửa xe muốn bước xuống.

      " với em"
      Trác Chính Dương nhanh chóng mở cửa duổi chân dài ra ngoài, cơ thể hơi nghiêng bước xuống xe. Trước kia ở ký túc xá có nữ sinh vô cùng vừa ý kiểu mẫu giống Trác Chính Dương, có lần biết nàng nhìn thấy động tác xuống xe của Trác Chính Dương ở đâu mà sau khi trở về liền ồn ào
      "Rất đẹp trai, động tác Trác Chính Dương bước xuống xe so với đàn ông rút ví tiền còn đẹp trai hơn, chỉ có ấy mới xứng với chiếc xe kia"

      Đồng Nhan khi đó thể giải thích được động tác bước xuống xe của Trác Chính Dương rốt cục đẹp trai ở chỗ nào, cho nên lúc về ́ tình ngang qua nhà , lôi kéo ̉ áo
      "Nào, bước xuống xe cho em nhìn một chút"
      Nghĩ tới đây, Đồng Nhan bỗng nhiên khẽ cười ra tiếng.

      Trác Chính Dương nhìn
      "Sao vậy, tự dưng co giật"

      cười cười
      "Bỗng nhiên cảm thấy rất ngọc thụ lâm phong nhé"

      Trác Chính Dương cười khì khì, nghiêng người liếc nhìn
      "Em giờ mới phát hiện ư?"

      Đồng Nhan cười ha ha, suy nghĩ một chút nói
      "Trước kia mắt hơi mờ "

      Trác Chính Dương chợt hừ lạnh một tiếng
      "Trước kia quả thực mắt em bị hỏng mà"

      Đồng Nhan cúi đầu cười.

      Trác Chính Dương giống như nhận thấy điều gì đó, ôm chầm bả vai nói đùa
      " sao, thực ra cần tự ti, theo Trác ca ca, tới vài ngày sẽ giúp em luyện ra một đôi hỏa nhãn kim tinh"

      Đồng Nhan cười, sau đó nhìn Trác Chính Dương nói sang chuyện khác
      " cùng em làm gì?"

      Trác Chính Dương
      "Chuyện này.......... rất biết cách chọn thịt lợn "

      "..."

      Đồng Nhan hơi hối hận khi đồng ý để Trác Chính Dương cùng vào chợ, khí chất của chàng cùng khu chợ này rất phù hợp, hơn nữa đôi mắt tên này còn chưa ý cười, ánh sáng lóe lên trong mắt khi nhìn quanh chợ, dạo ở chợ giống như được dạo trong kỹ viện vậy.

      "Bà à, rau cải của bà thật tươi....."
      Trác Chính Dương ở gian hàng cầm lên một bó rau cải, sau đó chỉ huy Đồng Nhan sau lưng
      "Rau cải này muốn, Nhan Nhan, trả tiền"

      Đồng Nhan thở dài, mua một mớ rau cải xanh.

      Khi bà cụ đem tiền lẻ giả lại cho Đồng Nhan còn cười híp mắt với nói
      "Bạn trai cháu thật quan tâm cháu, còn cùng cháu chợ"

      Đồng Nhan khẽ cười
      " phải bạn trai cháu, là một người họ xa"

      "Đồng Nhan, nhanh qua đây"
      Trác Chính Dương đã nhanh chóng tới một gian hàng khác gọi qua. tới, đem áo khoác cởi ra đưa cho , sau đó xắn tay áo ̣nh bắt cá trong chậu
      "Em thấy con nào tốt hơn"

      Đồng Nhan nhìn xuống bể cá
      "Con kia, bơi qua bơi lại nhìn rất hoạt bát, có lẽ tệ"

      Trác Chính Dương nhìn
      "Cá cũng cần tinh thần hoạt bát? Giết xong thì phải đều là cá chết sao?"

      Đồng Nhan khinh bỉ nhìn chàng
      " đúng là người ngoại đạo, theo như nói thì cái gì cũng hiểu"

      Trác Chính Dương cười cười
      "Được, thì lấy con kia, trông nó gầy tong teo, nghĩ tới lại lọt vào mắt xanh của em"
      Sau đó đưa tay bắt con cá đó lên.

      Đồng Nhan nhìn Trác Chính Dương, một người đàn ông cao to 1m8, ngồi xổm bắt cá, cười ra tiếng sau đó xoay người hỏi ông chủ giá cả. Giả xong tiền, ông chủ hỏi và Trác Chính Dương
      "Có muốn tôi làm cá luôn cho ?"

      Đồng Nhan
      "Được ạ"

      Trác Chính Dương
      " cần"

      Đồng Nhan nhìn
      "Thế sẽ làm cho em sao?"

      Trác Chính Dương ung dung nói
      "Một con cá thôi mà, chuyện nhỏ"

      Đồng Nhan tin nhìn
      " nên khoe mẽ...."

      Trác Chính Dương thèm để ý , trực tiếp nhận lấy con cá chép từ tay ông chủ, sau đó vỗ đầu
      ", chúng ta mua thịt lợn"

      Đồng Nhan ở phía sau giả tiền xong xuôi sau đó theo bước chân của Trác Chính Dương
      "Vốn nghĩ chỉ đến chợ dạo, ngờ cũng biết mua bán đấy"

      "Đó là đương nhiên, khi học ở nước ngoài, đều tự mình mua thức ăn tự mình nấu ăn "
      Trác Chính Dương lấy túi rau trong tay để mình xách hộ, nói
      "Cách Lạp còn thích ăn gì?"

      "Cách Lạp cũng kén chọn"

      Trác Chính Dương mỉm cười nói
      "Đúng là giống , từ bé cũng kén ăn, cho nên có thể cao như vậy"

      Đồng Nhan chú ý , trực tiếp về phía hàng thịt lợn. Trác Chinh Dương kén ăn? Thật đúng là chuyện cười, chàng này từ bé xoi mói thức ăn có tiếng mấy món ăn mấy món ăn, có mấy món ăn có thể lọt vào mắt , ông ngoại vô cùng thương , sợ cháu ngoại bảo bối bị đói bụng nên đưa tới nhà một đầu bếp nổi tiếng, chuyên nấu ăn cho Trác đại thiếu gia, nghe nói đầu bếp này từng một thời làm món ăn cho các lãnh đạo ở Mỹ.

      Trác Chính Dương cũng tới hàng thịt lợn trước, chỉ vào một miếng thịt nói với
      "Miếng này , màu sắc rất tươi, hàng tốt"

      Đồng Nhan đưa ngón tay chọc chọc vào miếng thịt
      "Ừ, cũng tệ lắm, hẳn là có ngâm qua nước"

      Trác Chính Dương chợt cười nói
      "Em xem, ngón tay em vừa chọc xuống miếng thịt, cảm giác rất giống cái móng heo bên kia nhé"

      Đồng Nhan trợn mắt nhìn Trác Chính Dương, nhìn ngón tay của mình, quả thực có phần rất giống móng heo..
      "Được, tay là đẹp nhất"

      Trác Chính Dương đắc ý cười cười.

      Đồng Nhan lại nói thêm một câu
      "Tay cả nhà đều đẹp !!!"

      Trác Chính Dương cười hì hì, tính toán với
      " thôi, chúng ta về nhà làm cơm tối"

      Đồng Nhan chợt mở miệng nói, nét mặt nghiêm túc
      "Một tháng nay, đã tới ăn 10 bữa cơm rồi đấy"

      Trác Chính Dương suy nghĩ một chút
      "Nhiều vậy sao?"

      " ăn của người khác, đương nhiên nhớ được"

      Trác Chính Dương "ơ kìa" một tiếng, bắt đầu nghĩ
      "Như vậy , hôm nào tính phí ăn cho em"

      Đồng Nhan cười
      " cần hôm nào, tý nữa lúc , em sẽ cho thanh toán phí ăn"

      "Nếu , bán thân cho em, đắt, cơ bản cần cho tiền tiêu vặt, chỉ cần cho ăn cơm là tốt rồi"

      Đồng Nhan lắc lắc đầu
      "Trác thiếu , em nuôi nổi"

      "Quên , vậy nuôi em"
      cười híp mắt thương lượng với

      Đồng Nhan khóe miệng khẽ cười
      " nên nói giỡn ở đây, nhanh , có lẽ Cách Lạp chờ ở xe rất sốt ruột......"
      Nói xong phía trước Trác Chính Dương.

      Trác Chính Dương liếc nhìn Đồng Nhan, khẽ nhếch miệng, Nhan Nhan, có lẽ lần này thực sực thể buông tay em ra.

      -

      ngoài dự đoán của Đồng Nhan, Đồng Cách Lạp ngồi xe quả nhiên nhịn được, chớp mắt
      "Tốc độ của hai người.......thật là..........tốc độ........."
      Sau đó nói với Đồng Nhan
      "Bánh rán của con đâu?"

      "Ha ha, quên mất"

      Đồng Cách Lạp khoanh tay trước ngực, vô cùng phẫn nộ nói
      "Trẻ con lúc nào cũng bị người lớn theo thói quen bỏ quên sao"

      "Mẹ con là vì muốn tốt cho con, đồ ăn vặt đường phố hợp vệ sinh mà"
      Trác Chính Dương đe dọa Cách Lạp
      "Cẩn thận sống lâu được đâu"

      Cách Lạp bĩu môi một cái, coi như thỏa hiệp.

      -

      Lúc Trình Mai Mai trông thấy Đồng Nhan dắt tay Cách Lạp đứng ở cửa, hơi giật mình
      "Trưa nay sao lại về ăn.......Việc này...... có cơm......."
      Sau đó thấy Trác Chính Dương sau Đồng Nhan
      "Có lẽ ngay cả nước miếng cũng đủ ăn........."

      Cách Lạp liếc nhìn Trình Mai Mai sau đó lướt qua tới ghế salon nằm xuống
      "Mẹ, nấu cơm nhanh một chút, con đói gần chết......"

      Trác Chính Dương đem đồ ăn trong tay để vào trong bếp sau đó cũng tới ghế salon ngồi
      "Nhan Nhan, nhanh lên, cũng đó bụng"

      Đồng Nhan xách cá đến trước mặt Trác Chính Dương
      "Giết cá .........."

      Trình Mai Mai nói
      "A, tại sao chờ mình ăn xong, các người mới về chứ?"

      Trác Chính Dương cười với nàng
      "Rõ ràng chúng ta là ́ ý"

      Trình Mai Mai tức giận cãi nhau ầm ĩ với Trác Chính Dương, sau đó ngồi trước máy tính của kiểm tra đơn đặt hàng mới.

      Cuối cùng khi Đồng Nhan cũng đem thịt kho tàu và cá chép để bàn thì Trác Chính Dương và Cách Lạp chăm chú xem một show giới thiệu bản mới của bộ phim truyên hình "Tây Du Ký" rất nổi tiếng, trailer nói rằng bộ phim này năm sau sẽ được chiếu.

      Cách Lạp suy nghĩ rồi nói
      "Hóa ra đây chính là Tây du ký, cảm giác có chút kỳ quái"
      Cách Lạp lớn lên ở nước ngoài, chưa có cơ hội xem Tây du ký, trước kia Đồng Nhan từng kể cho nó nghe ́t truyện, nó vẫn rất muốn xem thử một lần"

      Đồng Nhan cũng qua nhìn màn hình
      "Trư Bát Giới sao lại xấu xí hơn vậy"

      Trác Chính Dương nâng cằm nói
      "Có điêu Bạch ́t Tinh lại xinh đẹp hơn, nhìn hơi giống Nhan Nhanh nhé"

      Trình Mai Mai nói xen vào
      "Cắt, Tất cả đều là sơn trại"

      Đồng Nhan "A" một tiếng sau đó nói với Trác Chính Dương và Cách Lạp
      "Ăn cơm thôi, tiểu nhân đã làm xong cơm cho nhị vị lão gia rồi, các người có thể dùng bữa rồi"

      Cách Lạp nhanh chóng trèo lên ghế, nói với Trác Chính Dương
      "Ăn thôi, đừng khách khí "

      Trác Chính Dương cười, sau đó đem bát đưa cho Đồng Nhan
      "Nhan Nhan, cho một bát cơm"

      Đồng Nhan
      "Tự mình lấy , tự cho mình là khách thật sao"

      "Đương nhiên , hiểu mọi người coi là người một nhà mà"
      Trác Chính Dương cười rạng rỡ với Đồng Nhan sau đó hì hì xới cơm, dở chừng lại quay trở lại đem cả bát Đồng Nhan và Cách Lạp cùng xới cơm.

      -

      Sau khi cơm nước xong, Trác Chính Dương thong thả lấy giấy ăn lau miệng
      "Nhan Nhan, tài nghệ nấu nướng của em tiến bộ ghê gớm nha, còn nhớ trước kia em trực tiếp đem gạo đổ vào trong nồi, nói rang cơm như thế nào ....."
      Nói đến đây cười ha ha.

      Đồng Nhan lẩm bẩm, đếm xỉa tới Trác Chính Dương đem chuyện hồi bé của nói ra , rồi nói với Cách Lạp
      "Chuẩn bị , ta đưa con học"

      Cách Lạp giữ đầu nói
      "Thật chán lại phải học, những điều thầy nói con đều đã biết, học cảm thây rất vô vị, nhưng nếu cảm thấy rất lãng phí tiền học"

      Trác Chính Dương xoa đầu Cách Lạp, nói
      "Tiểu tử này, lại có tư tưởng giống với ta khi bé như vậy"
      Sau đó dừng lại
      "Chủ nhật có rảnh ? Bạn đại học của ta mới mở một nhà hàng, chúng ta đến đó ăn "

      Đồng Nhan suy nghĩ
      "Em thật sự có thời gian"

      Giọng Trác Chính Dương vui
      "Lại làm thêm?"

      -

      " phải, công ty có tiệc ăn mưng, em phải tham gia"

      Trác Chính Dương cười nhạo
      "Sẽ phải dự tiệc ăn mừng? Chúc mừng việc lớn gì vậy?
      Dừng lại một chút
      "Được rồi, cùng em"

      Đồng Nhan nhìn Trác Chính Dương
      " theo em làm gì? Ăn uống miễn phí sao?"

      Trác Chính Dương
      "Coi như vậy , tiện thể nhìn tiệc chúc mừng cái công ty bé con con ấy có gì tốt"
      Mai Trinh, Min Cancel, xkhang14 others thích bài này.

    2. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Truyen hay dan ,nen co nhieu doc gia roi nha @vulinh ,kaka co len tiep di nha ,ung ho het :yoyo19::yoyo19:
      vulinh thích bài này.

    3. ruacon95

      ruacon95 Member

      Bài viết:
      58
      Được thích:
      25
      Bé Cách Lạp cũng bướng phết nhỉ. Mong chờ đến đoạn 2 bố con chấp nhận nhau. Cố lên nhé vulinh. Chúc bạn cuối tuàn vui vẻ!
      vulinh thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Bỏ bê bây bi này lâu quá rồi, hôm nay ra lò chương mới đây :yoyo14::yoyo14:

      Chương 23

      Edit Vulinh



      Sau giờ tan tầm ngày thứ Sáu, Đồng Nhan ở trong phòng làm việc mệt mỏi duỗi thắt lưng, phúc lợi công ty cao nhưng lại có cơ chế nghỉ cuối tuần hiếm thấy ở thành phố A, lấy điện thoại ra nhìn giờ sau đó cầm túi lên chuẩn bị tan làm.

      Khi tới cửa chính công ty thì gặp Lương quản lý, sau khi ta nhìn thấy liền lập tức cười híp mắt ,nhắc nhở nên quên buổi tối ăn mừng hôm chủ nhật.

      Đồng Nhan cười
      " dám quên đâu..."

      -

      Lúc về đến nhà, Cách Lạp và Trình Mai Mai bận về chuyện dọn nhà, bóng dáng một lớn một nhỏ bận rộn nhưng vô cùng hân hoan. Cách Lạp thấy về liền sai khiến
      "Đồ của con đã sắp xếp lại rồi, con và dì Mai cũng đã giúp mẹ thu dọn lại, phần còn lại mẹ tự mình giải quyết nốt nha"

      Đồng Nhan tới trước mặt Cách Lạp, ngồi xổm, cười mỉm
      "Cách Lạp thật ngoan, trước tiên tới ghế salon nghỉ ngơi , việc còn lại giao cho mẹ nhé"

      Nói xong, muốn cúi người xuống hôn nhẹ khuôn mặt nó, nhưng Cách Lạp lại nhướng mày quay mặt qua chỗ khác
      "Khó chịu chết được, mẹ mau làm việc ..."

      Bởi vì đồ đạc cũng ít nên Đồng Nhan rất nhanh đem đồ những thứ phân tán gói vào một chỗ, vỗ tay, khi ̣nh đồ đạc gì đó thì Cách Lạp đã đưa cho , dừng một chút nói
      "Mẹ, có thời gian chúng ta thăm ông ngoại bà ngoại "

      Đồng Nhan nhận lấy bức ảnh trong tay Cách Lạp
      "Được, chờ sau khi dọn nhà xong xuôi, chúng ta phải báo tin tốt này cho ông bà ngoại"

      Cách Lạp bĩu môi
      "Tin tức này tốt chỗ nào chứ, nhà ở đều bị phá bỏ dời nơi khác"

      Đồng Nhan cúi người, sửa lại lời nói
      "Phòng mới rất lớn, mẹ đã cùng chú Lý Nam tới xem qua nơi đó, chỗ đó gần trường học của con, sau này con cần mỗi ngày thức dậy sớm đuổi theo xe bus nữa, hơn nữa bên ngoài phòng con có một ban công, nếu như con thích, chúng ta sẽ trồng rất nhiều cây cảnh, cho nên chúng ta dời tới nhà mới, đối với ông bà ngoại là một tin tốt còn gì"

      Cách Lạp cúi đầu, suy nghĩ một chút, sau đó ngẩng đầu hỏi
      "Tiền thuê nhất ̣nh rất đắt phải mẹ?"

      " đâu, chú Lý Nam lấy tiền thuê nhà của chúng ta rất rẻ"

      "Chú ấy vì sao đối tốt với mẹ như vậy"
      Cách Lạp nhìn
      "Chú ấy muốn theo đuổi mẹ, đúng ?"

      Đồng Nhan vỗ vỗ gáy nó
      "Đó là bởi vì chú Lý Nam là người tốt"

      Cách Lạp khẽ nhếch miệng cười, nói, sau đó ra ngoài, bỗng nửa được nửa đường xoay đầu lại
      "Đồng Nhan, con cho mẹ một ý kiến, có chấp nhận hay là quyền của mẹ"

      Đồng Nhan nhìn nó
      "Ý kiến gì?"

      Cách Lạp do dự một chút, nói
      "Nếu như mẹ muốn tìm một đàn ông làm chồng, bản thân con cho rằng ba ba Trác Chính Dương tương đối tốt"

      Đồng Nhan vo tròn một tờ giấy ném về phía Cách Lạp
      " biết lớn nhỏ, làm bài tập về nhà "

      Cách Lạp nhún vai
      "Bài tập của học sinh tiểu khộc thú vị, một chút nội dung chuyên môn cũng có"
      Cách Lạp lớn lên ở Mỹ, cho nên dưỡng thành thói quen nhún vai. Trình Mai Mai vừa bắt đầu nhìn thấy Cách Lạp nhún vai liền cảm thấy rất muốn đập chết thằng nhóc tàn bạo này, ngày nào cũng nhìn thấy Cách Lạp nhún vai, mà bây giờ trông thấy, chuẩn bị chớp mi mắt, nói
      "Nhan Nhan, con trai cậu lại giả bộ "

      Đồng Nhan
      "Vậy luyện chữ , tý nữa mẹ tới kiểm tra"

      Cách Lạp tình nguyện ra phía phòng khách.

      Sau khi Trình Mai Mai đem bao lớn bao nhỏ đồ đạc xách từ trong phòng ra ngoài, nói với Đồng Nhan
      "Buổi tối chúng ta cũng đừng nấu ăn, mình mời hai người ra ngoài ăn

      Cách Lạp nhìn Trình Mai Mai
      "Nếu như phải là ăn mì, thì con liền theo dì"

      Trình Mai nhìn Cách Lạp hài lòng cười cười, sau đó dưa cho nó một thẻ hội viên quá nướng nơi nào dó
      "Quán nướng Hàn Quốc, , có hay ?"

      Cách Lạp nhìn Trình Mai Mai
      "Mẹ, nhanh lên, con đói rồi"

      -

      Trình Mai Mai đúng là mời hai mẹ con họ tới một quán tự mình nướng kiểu Hàn Quốc, bình thường 100 đồng một người, nhưng gần đây có hoạt động khuyến mãi, giảm giá 20% chỉ còn 80 đồng một người, ngoài ra nếu như một nhà ba người thì suất của trẻ con sẽ được miễn phí.

      hỏi Trình Mai Mai
      "Chúng ta làm như vậy sao chứ, ông chủ cũng phải người ngu ngốc"

      Trình Mai Mai sửa sang lại mũ lưỡi trai đầu, thấp giọng nói
      " sao, nếu bọn họ chịu ưu đãi cho chúng ta, mình liền tố cáo bọn họ kỳ thị đồng tính luyến ái, ít nhất cũng phải đóng cửa quán 24 tiếng.

      Đồng Nhan cười, coi thường
      "Cậu học luật pháp cũng được đấy, kiến thức rất phong phú"

      Trình Mai Mai cười
      "Đó là đương nhiên, lúc mình lên đại học, chuyên ngành luật pháp ở đó so với trường chúng ta bài bản hơn nhiều..."
      nàng nói hết, sau đó một tay ôm hông Đồng Nhan, một tay dắt tay Cách Lạp tới cửa, khi tới cửa, bỗng nhiên nói với Cách Lạp
      "Biết sau khi vào cửa phải gọi dì là ba ba chưa?"

      Nó nên tham ăn, ăn một bữa cơm tối miễn phí phải trả một cái giá thật lớn.

      Trình Mai Mai rất hài lòng với câu trả lời của Cách Lạp, cười ra tiêng
      "Đến lúc đó phải thoải mái một chút, chỉ cần hơi giả bộ một chút là có thể tiết kiệm 80 đồng, đùng là lời to"

      Đồng Nhan vốn cứng ngắc nhưng nghe thấy Trình Mai Mai nói thế, thân thể cũng hơi buông lỏng, làm ra vẻ một chút mà thôi, huống chi Cách Lạp cũng bằng lòng phối hợp, chỉ có thể nhắm mắt làm liều.

      gái đứng ở cửa thấy bọn họ vào, khom người chào, nhân viên phục vụ mặc hanbok, chào một câu tiếng Hàn Quốc.

      Mặt Trình Mai Mai tươi tỉnh, cực kỳ giống một người đàn ông thành công mang theo vợ cùng con trai ăn ở nơi cao cấp. nói với nhân viên dẫn đường
      "Khi tính tiền cho chúng tôi coi là suất 2 người nhé"

      Nhân viên dẫn đường là một chàng trai, trông dáng vẻ rất ngây ngô, chàng nhìn hai một cái
      "Việc đó, chương trình khuyến mãi của chúng tôi chỉ dành cho một nhà ba người"

      Trình Mai Mai vui nhíu mày một cái
      "Chúng tôi chính là một gia ̀nh ba người"

      "Ba ba..."
      Lúc này Cách Lạp cúi đầu, gọi Trình Mai Mai.

      Trình Mai Mai nhìn về phía chàng
      "Ngay cả như vậy cũng hiểu, tôi cũng so đo với cậu, nhanh giúp chúng tôi tìm chỗ ngồi "

      Chàng trai do dự một chút, nói
      "Vâng"

      "Câu xem, thế có phải nhanh "
      Trình Mai Mai cười một tiếng, bỗng nhiên nụ cười của chợt ngừng lại, tay đặt hông Đồng Nhan buông xuống
      "Này, cậu xem người kia là ai?"

      Đồng Nhan nhìn theo, hơi ngẩn ra
      "Thiệu Vũ Hành..... ta phải ở Thành phố B sao?"

      ta chắc là vừa mới ăn xong, muốn rời , bên cạnh ta là một nàng tóc dài coi như là một mỹ nữ, người đẹp tuổi tác dường như nhỏ, nhưng tuyệt đối xinh đẹp. Mà Thiệu Vũ Hành có vẻ đã nhìn thấy bọn họ, biểu tình cứng đờ.

      Trình Mai Mai nói
      " tới chào hỏi "
      Đừng một chút nói với Cách Lạp
      "Thời thế thay đổi, tý nữa con gọi dì là mẹ nhé"

      Đồng Nhan mở to hai mắt
      "Cậu đùa à?"

      Trình Mai Mai
      "Thua người nhưng thể thua trận...."
      Nói xong, lại nắm tay Cách Lạp kéo tới phía trước

      "Hóa ra là luật sư Thiệu, đã lâu gặp"
      Trình Mai Mai cười híp mắt chào hỏi với Thiệu Vũ Hành, sau đó liếc nhìn người phụ nữ bên cạnh ta
      "Chẳng nhẽ đây là Thiệu phu nhân"

      "Vũ Hành, là bạn của sao?"
      Đại mỹ nữ hỏi Thiệu Vũ Hành

      Thiệu Vũ Hành liếc nhìn Trình Mai Mai, ánh mắt dừng ở người Cách Lạp tay trong tay với , sau đó thu hồi tầm mắt, gật đầu một cái
      "Hóa ra là bạn của Vũ Hành, cũng là bạn của Phượng nhi tôi, hôm nay tôi chiêu đãi"
      Đại mỹ nữ rất phóng khoáng, gọi một nhân viên phục vụ lại nói
      "Chốc nữa hóa đơn của hai vị tiểu thư này cần tính"
      Đại mỹ nữ thì ra là bà chủ quán này.

      Trình Mai Mai cười
      "Quán ăn của Thiệu phu nhân thật lớn, à....tôi quên tự giới thiệu mình, tôi là bạn gái cũ của Thiệu Vũ Hành, thiếu chút nữa sẽ kết hôn ...."

      " đừng hiểu lầm, tôi chỉ là bạn của Vũ Hành"
      Đại mỹ nữ tự nhiên phóng khoáng, dừng một chút nói
      " quấy rầy các nữa, tôi có việc trước"

      Thiệu Vũ Hành gật đầu một cái, sau đó xoay đầu về phía Trình Mai Mai
      "Mai Mai..."

      Trình Mai Mai được thể cười tươi
      "Đúng rồi, quên giới thiệu với con trai tôi, nó tên là Trần Cách Lạp"
      Sau đó nói với Cách Lạp
      "Cách Lạp, chào chú ..."

      Đồng Nhan cảm thấy hôm nay rất oan ức cho con trai mình.

      " ấy là Nhan Nhan, chắc cũng biết rồi"
      Trình Mai Mai lại bắt đầu giới thiệu

      Đồng Nhan cười với Thiệu Vũ Hành
      "Thiệu luật sư"

      "Nhan Nhan, khách khí rồi"
      Thiệu Vũ Hành cười cười
      " về nước lúc nào, lúc nào đó mọi người cùng tụ tập , đều là bạn cũ, rất khó...."

      biết là do nụ cười của Thiệu Vụ Hành khiến cho Trình Mai Mai thoải mái hay là từ "bạn cũ" trong câu nói kia làm đau nhói
      "Khỏi cần tụ tập, chúng tôi đều bận rộn, mà Thiệu luật sư chắc chắn cũng rất bận rộn, hơn nữa nếu tụ tập với , chồng tôi sẽ vui"

      Sắc mặt Thiệu Vũ Hành có phần mất tự nhiên, khóe miệng nhếch lên
      "Chúc mừng em kết hôn"

      Trình Mai Mai khịt mũi
      "Con tôi cũng lớn như vậy, bây giờ mới chúc mừng, rút lại thì hơn"

      Thiệu Vũ Hành cười cười, sau đó ngồi xổm xuống chào hỏi với Cách Lạp, từ nhìn xuống Cách Lạp
      "Cậu bé rất đáng ...."

      Trình Mai Mai đoán được Thiệu Vũ Hành nghĩ gì, cười nói
      "Đứa bé này đúng là giống hệt ba nó, cho nên rất tuấn tú"

      Thiệu Vũ Hành cười.

      Trình Mai Mai tiếp tục nói
      "Đứa trẻ này chỉ tuấn tú mà còn rất thông minh, bây giờ mới 5 tuổi nhưng đã học lớp 1, ngày mai tôi ̣nh cho nó học luôn tới lớp 3, việc học hành lớp 1 so với nó mà nói thì quá đơn giản, thật lãng phí sự thông minh của nó..."

      Khóe miệng Thiệu Vũ Hành giật giật một cái, nói
      "Chúc mừng em...."

      " ngoại trừ nói chúc mừng ra thì còn có thể nói gì khác ?"
      Khóe miệng Trình Mai Mai nhếch lên giễu cợt
      "...Thiệu luật sư cũng kết hôn rồi chứ?"

      " vẫn độc thân...."
      Thiệu Vũ Hành vẫn cười, vẫn giữ bộ dạng quân tử trước sau như một, bỗng nhiên chuông điện thoại của ta vang lên, Thiệu Vũ Hành lấy điện thoại ra, liếc nhìn, xong nhấn nút tắt.

      "Nếu Thiệu luật sư vội, chúng tôi quấy rầy nữa"
      Trình Mai Mai cười cười sau đó nói với Cách Lạp
      "Cách Lạp, tạm biệt chú Thiệu "

      Lúc này Cách Lạp thèm để ý Trình Mai Mai, tới bàn ăn ngồi xuống.

      Năng lực ứng phó của Trình Mai Mai vô cùng mạnh mẽ, nói với Thiệu Vũ Hành
      "Đứa bé này bị ba nó chiều đến hư rồi"

      Đồng Nhan cũng có chút bị Trình Mai Mai làm tối lại, cười một tiếng với Thiệu Vũ Hành, cũng về phía bàn ăn. Cách Lạp thấy Đồng Nhan tới, nhô đầu ra khẽ nói với Đồng Nhan
      "Mẹ, sau này dì Mai có mời ăn con cũng , con thà về nhà ăn gà hầm nấm còn hơn"
      Gà hầm nấm này là một vị của mì ăn liền Khang sư phụ.

      Lúc này Trình Mai Mai cũng tới, nàng ngồi xuống
      "Chúng ta bắt đầu ăn ...."
      Nói xong, thả vào trong nồi mấy lát cá, sau đó nói với Cách Lạp
      "Hôm nay công lao của Cách Lạp là lớn nhất. Dì Mai nướng cho con một cái cánh gà to đùng"

      Cách Lạp nhìn một cái
      "Dì hình như tâm trạng tốt"

      "Hừ, dì rất vui vẻ, trẻ con biết cái gì"

      Cách Lạp ngậm miệng, sau đó tự mình thả miếng thịt vào trong nồi.

      "Cậu lừa ta làm gì?"
      Đồng Nhan nhìn
      " ta quay về thành phố A có thể muốn tìm cậu"

      "Thôi , nếu như muốn tìm mình thì đã sớm tìm rồi....Còn tại sao mình muốn lừa ta ư...."
      Trình Mai Mai cười với Đồng Nhan
      "Cậu biết sau khi mình chia tay với ta hi vọng lớn nhất là gì ?"

      Đồng Nhan nói lời nào

      "Mình bây giờ hy vọng lớn nhất chính là, mình sống tốt, còn ta thì "

      Đồng Nhan suy nghĩ một chút, giống như ngày xưa cũng từng có suy nghĩ này, nhất ̣nh phải sống thật tốt, nhưng là...
      "Đáng tiếc, mong muốn quá xa vời mà thực tế bao giờ cũng rất khó khăn..."
      Trình Mai Mai cười khổ nói.

      biết bởi vì bộ dạng mượn rượu giải sầu này của Trình Mai Mai hay bởi vì hôm nay được uống rượu miễn phí, nàng cứ uống rồi lại uống, Đồng Nhan ở bên khuyên ấy vài lần nhưng Trình Mai Mai vẫn cứ uống rượu hùng hục, hơn uống rất có khí phách, uống rượu trăng mà giống như uống bia, cùng với tửu lượng của quả nhiên bao lâu liền say.

      Sau khi ăn xong cơm tối, Đồng Nhan cưỡng chế, đem chén rượu trong tay giật lấy sau đó đem túm ra cửa.

      Gió bên ngoài thật lớn, thật lạnh, Trình Mai Mai có chút tỉnh táo lại, chạy tới ven đường, muốn gọi taxi về nhà. Đồng Nhan thận trọng đỡ lấy thân thể lảo đảo lắc lư của , Tiểu Cách Lạp thở dài phía sau giúp Trình Mai Mai xách túi.

      Thứ sáu nên taxi rất khó gọi, tay và Trình Mai Mai đều vẫy đến mỏi, chờ mãi cũng thấy một chiếc nào trống. Đột nhiên, một chiếc BMW trắng dừng bên cạnh bọn họ, cửa sổ xe chậm rãi kéo xuống, sau đó lộ ra giọng nói
      "Nhan Nhan..."

      Đồng Nhan giữ vừng Trình Mai Mai, cười với người xe một tiếng
      "Tống tiểu thư, chào..."
      Mai Trinh, Min Cancel, xkhang8 others thích bài này.

    5. ruacon95

      ruacon95 Member

      Bài viết:
      58
      Được thích:
      25
      Tem. Mình bắt đầu tò mò chuyện xưa của Trình Mai Mai và Thiệu Vũ Hành rồi đấy. Tks bạn <3
      vulinh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :