1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nữ hoàng bi kịch - Xuân Thiên Bất Khai Hoa (nt 4/55c +4NT)- FULL

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      @gaubonganvung nàng yên tâm đào hố , ta cũng sợ truyện SE lắm nên dám đào hố truyện SE đâu hehe
      :cool:=D=D
      Min Cancelgaubonganvung thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 4



      Đêm khuya, Đồng Nhan kéo lại chăn cho Cách Lạp rồi ra ngoài, nhàng đóng cửa lại.


      “Cho cậu” Trình Mai Mai đưa cho lon bia


      “Chúng ta tiếp tục uống, lúc nãy uống chưa


      cười, cầm lon bia, sau đó ra ban công với Trình Mai Mai , hai người ngồi chiếc ghế dài, mở bia, uống ngụm lớn. Ngoài trời, bóng đêm đen kịt, ban công chỉ có ngọn đèn 15 oát, tỏa ra ánh sáng vàng yếu ớt, vầng trăng khuyết bầu trời đêm hắt xuống ánh sáng lạnh lẽo. Vào mùa đông, thành phố A ít khi có trăng sáng, bây giờ ánh trăng hiếm khi xuất lại sáng tỏ, trong trẻo, lạnh lùng.


      Trình Mai Mai dựa vào lan can, cười với

      “Nhan Nhan, 5 năm qua xảy ra nhiều chuyện như vậy, chỉ có mình vẫn vui vẻ, cậu chẳng hề thay đổi, vẫn là Đồng Nhan ngốc nghếch…”


      Đồng Nhan ngẩng đầu, cười với Trình Mai Mai

      “Tại sao thay đổi, mình già rồi”


      “Ha ha”

      Trình Mai Mai cười mắng

      “Hôm qua, cậu sinh viên nhà bên cạnh mới dọn tới, còn len lén hỏi dò mình tin tức của cậu, cậu ta hỏi cậu có phải là sinh viên đại học hay , mình đoán chàng muốn tìm hiểu cậu đấy”


      Đồng Nhan vui vẻ

      ” Cậu đúng là hiểu gì, cậu ta sử dụng kế phản gián, có dụng ý khác, ra, người mà cậu ta muốn tìm hiểu là câu, chứ phải là mình”


      *Kế phản gián: chống địch bằng kế ly gián, làm ngược lại những điều mình .


      Trình Mai Mai uống ngụm bia

      ” Thôi , biết cậu ta dậy chưa nữa"


      Đồng Nhan cười

      " Nếu , cậu ' trâu già gặm cỏ non ', mình thấy hai người hợp nhau lắm đấy"


      “Hợp cái đầu cậu”

      Trình Mai Mai hùng hổ

      "Cậu được lắm Đồng Nhan, cậu còn chưa thấy qua cậu ta, còn dám ở đây bậy”


      “Ai mình chưa từng nhìn thấy cậu ta?”

      Đồng Nhan suy nghĩ rồi

      ” Chiều tối, lúc mình mua thức ăn về, cậu ta còn giúp mình xách đồ, trông cậu ta cũng tệ, con người rất hiền lành”


      Trình Mai Mai tỏ ra vô cùng bất mãn trước những lời này của

      “Mới giúp cậu xách đồ cảm thấy người ta tốt, trong cuộc sống đầy sóng gió này chắc có đầy người tốt như vậy nhỉ ”


      Đồng Nhan nhấp ngụm bia

      ” Cậu cố ý làm khó cậu ta chứ gì!”


      Đôi mắt Trình Mai Mai hơi lơ đễnh, nàng dừng lại, rồi cười khẽ

      “Ai… ra …mình tự làm khó bản thân mà thôi…”


      Đồng Nhan nhìn , cười

      “Khó khăn mấy cũng phải vượt qua chứ, đôi khi nên tính toán quá nhiều, tính toán càng nhiều cậu cảm thấy bản thân mất càng nhiều thứ hơn, những thứ mình có được dù ít nhưng càng cảm thấy có ý nghĩa hơn"


      “Cố gắng là được hay sao? ”

      Trình Mai Mai cũng cười, chợt hỏi

      “Nhan Nhan, nhiều năm rồi, cậu còn hận ?”


      Hận, đương nhiên có hận, nhưng giờ còn thứ cảm giác ấy nữa.


      Bạn có thể người như vậy , tới nỗi chỉ hận thể dung nhập người ấy vào trong xương tủy.


      Bạn có từng hận người như thế , hận tới nỗi để có thể quên người ấy, bạn sẵn sàng róc hết xương tủy trong cơ thể ra.


      Đúng là hận Tần Nhiên, nhưng dù có hận mãnh liệt thế nào, rồi cũng bị thời gian phai nhòa, hận người phải hao tâm tốn sức tới mức nào nhỉ, sao có thể hận, bây giờ chỉ muốn sống tốt, có điều gì quan trọng hơn có cuộc sống tốt đẹp.


      Đồng Nhan cúi đầu suy nghĩ, sau đó ngẩng lên với Trình Mai Mai

      “Hận ư, đương nhiên là có, cậu nghĩ mình là Thánh Mẫu hả?”


      Trình Mai Mai nhìn , muốn lại thôi.


      Đồng Nhan cười

      “Nhưng hận cũng có ích gì đâu, phải tất cả cũng qua rồi sao?”


      Trình Mai Mai

      “Cũng đúng, có chuyện gì quan trọng hơn thế nữa”


      Đồng Nhan bóp lon bia trong tay, khiến lon bia phát ra những tiếng động của kim loại, và Trình Mai Mai đều im lặng.


      -


      Mãi lâu, Đồng Nhan đột nhiên mở miệng

      “Mai Mai, hôm nay mình gặp Tần Nhiên”


      Trình Mai Mai kinh ngạc

      “Thảo nào lúc về, trông cậu được bình thường, mình thầm nghĩ chắc cậu gặp phải tên nào đó, ngờ lại là tên khốn khiếp kia”


      Đồng Nhan cười thoải mái

      ta phải là tên khốn khiếp, ta còn bằng cầm thú, bây giờ ta và nàng Tống gia hợp thành tổ hợp cầm thú nhỉ ”


      “Cậu đúng là cho sướng miệng, bây giờ cậu hăng hái thế thôi, nhưng nếu cậu thực gặp lại ta lần nữa chắc cậu lại buông vũ khí đầu hàng mà thôi”


      Đồng Nhan ngưng cười

      “Trình Mai Mai, mình thấy cậu vô cùng khinh thường mình đúng


      “Hiểu là được”

      Trình Mai Mai cười

      “Nhan Nhan, tớ nghĩ nếu cậu viết lại những chuyện xảy ra trong 5 năm qua thành kịch bản phim truyền hình, nhất định trở thành bộ phim về bi kịch tình thảm nhất năm, còn cậu chính là nữ chính lấy nước mắt của người xem đỉnh nhất”


      Đồng Nhan cười

      “Thôi , mình làm nữ chính sao được, kiếm vai nữ phụ cũng tốt rồi”


      “Sai, nếu nữ phụ mà bi kịch như cậu cũng có thể tu thành chính quả, trở thành nữ chính đấy”


      Đồng Nhan cúi đầu uống bia, từng ngụm bia đắng chát trôi xuống cổ họng, thứ chất lỏng lành lạnh kia chạm vào môi , khiến hơi run rẩy, trong lòng thoáng buồn phiền, giống như chiếc lông vũ khẽ bay xẹt qua, còn chưa hiểu rốt cuộc mình buồn phiền chuyện gì biến mất dấu vết


      Trình Mai Mai dường như hơi say, tay cầm lon bia, tay giữ đầu, tiếp

      “Chúng ta đặt tên cho bộ phim tình bi kịch này là gì nhỉ..."


      Trình Mai Mai suy nghĩ rồi

      ” Đặt là 'Nàng dâu câm 2' được ?"


      *Phim Nàng Dâu Câm: xoay quanh cuộc đời của tên Tịnh Vân. Từ xinh đẹp bỗng chốc hóa tật nguyền vì trận hỏa hoạn. Sau vụ việc đó, bị câm thể chuyện được nữa. Thế nhưng bất hạnh chưa dừng lại ở đó, khi nhà thiếu nợ nhà họ Châu nên phải làm dâu nhà họ để trừ nợ. Phim Nàng Dâu Câm bắt đầu cuộc đời đầy sóng gió khi nhà họ Châu có hai người con trai, người rước dâu là nhị thiếu gia tuấn tú, khỏe mạnh tên Châu Thiếu Bạch nhưng đó chỉ là người rước dâu thay cho mình. Đại thiếu gia tên Châu Thiếu Phát phát bệnh từ vì tai nạn nên muốn cưới Tịnh Vân về chăm sóc. Trong đêm động phòng phát ra Tịnh Vân hoang mang, từ đó về sau cuộc sống làm dâu của vô cùng cực khổ.

      http://bomtan.org/phim-nang-dau-cam-9029.html



      Đồng Nhan

      ” Trình Mai Mai, cậu thô tục hơn nữa được ?”


      Trình Mai Mai cười ha ha:

      “Vậy 'Mẹ, thêm lần nữa 2' sao, mình thấy tên này hay đấy..."


      Đồng Nhan trợn mắt, phối hợp với Trình Mai Mai say mèm

      “Tiêu đề ăn khớp với nội dung bộ phim"


      “Có rồi”

      Trình Mai Mai nháy mắt với

      “Gọi là ' Mùa xuân của hoa mộc miên 2' được , cậu xem,mùa xuân tới, là điềm báo cho những điều tốt đẹp, mình theo đuổi kịch bản này đây, mình thấy ngược gì đâu, ít nhất là ngược cậu...."

      * hoa mộc miên : hoa của cây bông


      Đồng Nhan cười

      "Chẳng biết có qua nổi mùa đông này ý chứ, lại còn mùa xuân...."


      Trình Mai Mai lại suy nghĩ thêm

      ” Tuy rằng cuộc sống của bà đây cũng bi kịch đấy,nhưng sau khi so sánh với cậu mình thấy còn công bằng chán, nếu gọi là 'Nữ hoàng bi kịch' nhé, mình nghĩ đời này chẳng ai bi kịch bằng cậu đâu, vì thế cậu xứng đáng được trao tặng danh hiệu nữ hoàng, cậu thấy sao? Có phải cái tên này rất mô đen , có phẩi rất khí thế hay ?"


      Đồng Nhan cười nhìn Trình Mai Mai

      ” Cái tên này đúng là thiếu đạo đức, cậu có ý định cho mình cơ hội vùng lên đúng





      cứ như vậy trò chuyện câu lại câu với Trình Mai Mai, Đồng Nhan thấy đầu mình cũng hơi mơ màng, tửu lượng của tệ, bình thường mới uống vài lon sao có thể thấy choáng được, chẳng lẽ hôm nay lại ' phải say rượu mà là bản thân tự say' sao?


      đứng lên, định vào phòng ngủ bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.


      Đồng Nhan thấy phiền, quá nửa đêm rồi còn ai tới gõ cửa nhà họ chứ?


      Chắc Trình Mai Mai cũng nghe thấy tiếng gõ cửa, dù say khướt nàng cũng rống lên

      quái lớn mật, sao ngươi dám tới Bàn Ti Động nhà ta gây chuyện…”


      Trình Mai Mai mực cho rằng nàng là Tề Thiên Đại Thánh , sắp tu thành Đấu Chiến Thắng Phật, lại là Hắc quả phụ của Hắc Phong Trại. Còn Cách Lạp là đồng nam nghìn tuổi, Bàn Ti Động là nhà của ba người bọn họ . Có lẽ nàng nhiều hơn so với bình thường, vì thế rất nhập tâm vào trò đùa, bây giờ say khướt nhưng nàng vẫn còn tưởng nhớ tới Bàn Ti Động.


      *Đấu Chiến Thắng Phật (鬪戰勝佛): Danh hiệu của Tôn Ngộ sau khi thỉnh kinh xong, tu thành chánh quả, tên được người thờ phụng.

      *đồng nam: chỉ những cậu bé tuổi.




      Thu xếp cho Trình Mai Mai xong, Đồng Nhan ra cửa

      “Ai đó?”


      “Nhan Nhan, là

      Dừng lại rồi thêm câu

      “Em mở của nhanh lên, ngoài này lạnh lắm”


      Đồng Nhan đành mở cửa, Trác Chính Dương cười hì hì đứng trước cửa, với

      “Nhan Nhan, sinh nhật vui vẻ”


      Đồng Nhan đau đầu

      "Nửa đêm nửa hôm, tới chỉ để thế với em thôi sao?"


      Trác Chính Dương gì, thẳng vào nhà, nằm salon ở phòng khách, chân tay thon dài, mạnh mẽ, lặng im lúc rồi lười biếng, tựa lưng vào ghế salon, hơi thở biếng nhác tập trung.


      “Em uống rượu?”

      nhíu mày, ngẩng đầu hỏi


      "Em tự chúc mừng mình thôi"

      trả lời


      Trác Chính Dương tốt bụng,

      "Vì là sinh nhật của em nên cho phép em uống vài ngụm, nhưng được uống nhiều nhé"


      “Em uống đâu có nhiều, nếu , ai mở cửa cho

      Đồng Nhan tới bên cạnh Trác Chính Dương, đá bắp chân của

      "Tới chúc mừng sinh nhật em, vậy quà đâu, nếu đến tay , vậy thứ lỗi cho em tiễn nhé"


      “Ôi chao….”

      Trác Chính Dương lắc đầu, bắt đầu thuyết giáo

      "Nhan Nhan, em đúng là người phụ nữ có tim phổi, người ta đặc biệt bắt chuyến bay buổi tối chỉ để với em tiếng 'Chúc mừng sinh nhật' , sao em lại chỉ nhớ tới mỗi quà sinh nhật hả, em xem, tới nhà em lâu thế rồi mà ngay cả nước bọt cũng chưa kịp nuốt"


      bệnh hả, muốn chúc mừng sinh nhật em gọi điện là được, cần gì phiền phức như vậy?"

      Đồng Nhan hung hăng trừng mắt nhìn Trác Chính Dương, hỏi

      " ăn gì chưa?"


      Trác Chính Dương nháy mắt với

      "Cơm máy bay khó ăn lắm, nữ tiếp viên cũng chẳng nhiệt tình, đói meo lên đây"


      Nghe xong, Đồng Nhan trách móc vài câu, rồi thẳng vào phòng bếp.


      Sau lưng , Trác Chính Dương cười, hỏi

      “Nhan Nhan, em làm gì đấy?”


      Đồng Nhan chẳng thèm quay lại

      “Chuẩn bị đồ ăn cho Trác thiếu gia”


      -


      Trác Chính Dương ngồi đối diện , cực kỳ thong thả ăn trứng trưng cà chua, bộ dạng của công tử tao nhã.


      Đồng Nhan nhịn được, ngáp :

      “Em van , thiếu gia có thể ăn nhanh chút , mai em còn phải làm”


      Trác Chính Dương khinh thường :

      “Mai là chủ nhật, theo được biết, tình hình kinh doanh của cái công ty bé tẹo của em phải tốt, cơ bản làm gì có chuyện phải tăng ca, vì thế ngày mai em phải làm gì?”


      " đời này còn có loại công việc gọi là làm thêm”

      Đồng Nhan thản nhiên


      Trác Chính Dương đặt đũa xuống, chân mày nhếch lên, đầy giận dữ

      “Em đúng là người phụ nữ chêt tiệt, em nghĩ em làm bằng sắt sao? Kể cả đàn ông cũng liều mạng như em đâu, phải em tự đối xử với bản thân như con trâu đực sao?"

      dừng lại, hít vào hơi sâu

      “Đồng Nhan, em nhất định phải như thế sao?"


      Đồng nhan nhìn

      "Đúng, đương nhiên, em cũng chẳng hề gây trở ngại cho ai, tại sao em lại phải băn khoăn về chuyện kiếm tiền nhỉ?"


      Trác Chính Dương đứng lên

      "Đồng Nhan chết tiệt, em tự làm khó bản thân đấy!”


      Trác Chính Dương có thói quen tốt, chỉ cần nghe cách xưng hô của với có thể đoán ra tâm trạng tại của . Nếu gọi là “Nhan Nhan” có nghĩa tâm trạng rất bình thường hoặc cũng có thể vui vẻ, nếu như gọi là ” Đồng Nhan” có nghĩa sắp tức giận, nếu gọi “Đồng Nhan chết tiệt” chứng minh vị Trác gia này nổi giận rồi. đương nhiên, lúc gọi là “Tiểu Nhan Nhan” hoặc “Nhan” chứng minh trong tình trạng bị động kinh.


      “Em rất khỏe, trời sinh mệnh em vất vả rồi, nếu ngày nào làm, em lại còn cảm thấy rảnh rỗi tới hoảng ý chứ”

      Đồng Nhan nở nụ cười, bình tĩnh .


      Trác Chính Dương lặng im hồi lâu, mới

      “Đồng Nhan, tới làm ở công ty của , em là phụ nữ, cần phải liều mạng thế, có thể trả cho em gấp năm lần tiền lương bây giờ”


      Đồng Nhan bật cười

      “Cảm ơn , có người bạn nhiều tiện đúng là tốt, nhưng em lại muốn bị coi thường, em thà làm ở công ty bé bằng hạt vừng cũng muôn đến nhờ vả doanh nghiệp quốc tế của "


      Trác chính Dương tươi cười, sau đó gương mặt tuấn tú của trở nên lạnh lùng, mãi lâu sau, nhìn Đồng Nhan

      “Đồng Nhan, em vẫn trốn tránh sao”


      Đồng Nhan cười tới nỗi suýt chảy nước mắt

      “Trốn cái gì, sao em phải trốn, em chỉ muốn yên ổn sống qua ngày, là công dân rất tuân thủ pháp luật, buôn lậu thuốc phiện, hai trốn thuế, nghĩ em trốn tránh gì chứ?”


      Trác Chính Dương khẽ cười

      “Nhan Nhan, em hề nợ ta, tại sao em dám đối mặt với ta?”


      Nụ cười mặt Đồng Nhan tiêu tan:

      “Ai cơ, sao em lại dám đối mặt với ta, chẳng qua chỉ cần nhìn thấy ta là em thấy khó chịu, buồn nôn mà thôi, vì thế em muốn trông thấy ta..... Chính Dương đừng nghĩ em được bình thường, ngược lại em rất bình thường, có chuyện em dám đối mặt với ta đâu, em còn chẳng muốn nghĩ tới, em muốn tìm thêm phiền phức cho bản thân, em muốn trong lòng mình phải buồn bực nữa"


      Trác Chính Dương thoáng im lặng, rồi lại nở nụ cười

      "Tới xem quà sinh nhật tặng em "
      Last edited: 18/10/14
      tart_trung, Mai Trinh, miu90112 others thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 5


      Trác Chính Dương thoáng lặng im, sau đó nở nụ cười sáng lạng

      “Lại xem quà sinh nhật tặng em


      “Hả?”


      Trác Chính Dương kéo tay Đồng Nhan, đặt vào lòng bàn tay hộp quà. Đồng Nhan thản nhiên nhìn:

      “Món quà này quá quý giá, em thể nhận”


      Đồng Nhan cầm sợi dây chuyền trong tay bỏ vào hộp, trả lại cho , biết nhãn hiệu này, đắt chết được, huống hồ sợi dây còn khảm những viên kim cương nặng trĩu, lóng lánh. Trác Chính Dương nhận lấy, nhìn .


      Đồng Nhan nở nụ cười nhõm

      “An ninh giờ tốt, sợi dây chuyền giá trị như thế, nếu em đeo tiếc, nhưng em mà đeo có khi lại trở thành đối tượng của bọn cướp giật”


      Trác Chính Dương cười toét miệng với

      “Biết ngay em vậy mà, vừa rồi chỉ trêu em thôi, định tặng nó cho nàng gần đây theo đuổi, thế nào, đẹp ?”


      Đồng Nhan:

      “Đẹp, thiết kế nổi tiếng, được làm thủ công, thương hiệu đẳng cấp, tệ tệ”


      Trác Chính Dương bật cười, sau đó móc từ trong túi ra tập phiếu mua sắm

      “Cho em, đây mới là quà sinh nhật mà chuẩn bị”


      Đồng Nhan nhận lấy tập phiếu nặng trĩu


      “Món quà này đúng ý em chưa?”

      Trác Chính Dương cười hì hì với

      “Bên trong có phiếu siêu thị, có cửa hàng nữ trang, còn có quầy trẻ em…”


      Đồng Nhan cười

      “Cảm ơn


      có gì”

      Trác Chính Dương khoát khoát tay

      “Lần này về gấp quá, kịp chuẩn bị quà tử tế cho em, nếu như vậy , ngày mai mời em và Cách Lạp ra ngoài ăn bữa”


      “Ngày mai em phải làm việc”


      “Vậy , mấy giờ tan làm”


      “Chính Dương…”


      “Quyết định thế nhé, sau khi hết giờ làm tới đón em”

      Trác Chính Dương nhìn , cười gian tà

      “Ngủ sớm , bây giờ gia cũng quấy rầy em nữa, ngày mai gọi em thị tẩm sau”


      Thị tẩm? Đồng Nhan cười giễu cợt

      “Vậy tiễn gia, tạm biệt”





      Buổi sáng, Đồng Nhan xuống lầu mua bữa sáng xong xuôi Cách Lạp và Trình Mai Mai mới thức dậy.


      Trình Mai Mai ngậm cái bánh tiêu, mở máy tính kiểm tra Taobao có đơn đặt hàng mới , vừa vui vẻ online vừa lén lấy đồ ăn.

      “Vận may hôm qua tồi, có tận 5 đơn đặt hàng, thuốc chống xuất tinh sớm, loại có hứng thú với đồ chơi con rệp …Nhan Nhan, mau đến đây xem này, lại còn có người mua cái này, đúng là khỏe đấy…”



      *đồ chơi con rệp: đồ chơi tình dục(sextoy)


      Trình Mai Mai lẩm bẩm, sau đó kích động gọi tới xem.


      Đồng Nhan trừng mắt nhìn Trìn Mai Mai, ra hiệu với nàng rằng Cách Lạp ăn sáng

      “Nhan Nhan , cậu hiểu con trai cậu rồi, hôm qua nó còn giúp mình xử lý đơn đặt hàng đấy, người mua inbox lại cho mình là người bán cho ta rất cẩn thận, giảng giải rất cặn kẽ”

      Trình Mai Mai thản nhiên .


      Nghe Trình Mai Mai xong, cả khuôn mặt Đồng Nhan vừa xanh vừa đỏ, tuy biết Cách Lạp là đứa trẻ trưởng thành sớm, nhưng thể tưởng tượng nổi nó lại có thể giải thích cho khách hàng cách sử dụng đồ chơi tình dục, mẹ nó còn biết dùng nữa là nó.


      Đồng Nhan nhìn Cách Lạp

      “Chuyện gì xảy ra thế?”

      dừng lại rồi hỏi tiếp

      “Con hiểu những thứ này sao”


      Cách Lạp hề ngạc nhiên trước câu hỏi của , nó uống môt ngụm sữa dậu nành rồi trả lời

      “Con biết, nhưng cũng chẳng sao, con chỉ cần đọc sách hướng dẫn, sau đó giải thích cho người ta, người ta chắc lần đầu lên mạng mua loại đồ này nên con lừa rất dễ dàng”


      Đồng Nhan ngạc nhiên trước lời giải thích hồn nhiên của con trai

      “Lần sau được giúp dì ấy làm việc nữa”


      Trình Mai Mai ngồi bên cạnh, vui

      “Cách Lạp rất thông minh, có nền tảng tốt, mình dạy nó lên mạng làm giàu, đào tạo cho nó khả năng kinh doanh nhạy bén, sau này nó trở thành thương nhân nổi tiếng, tiêu diệt thằng cha khốn khiếp của nó, lúc ấy cậu nở mày nở mặt rồi còn gì”


      Bồi dưỡng Cách Lạp thành tài, rồi tiêu diệt ba nó là mơ ước của Trình Mai Mai.


      Hồi xưa, lúc bị Tần Nhiên bỏ rơi, Trình mai Mai đưa cho rất nhiều tiểu thuyết cho đọc, ví dụ như “Tổng giám đốc lạnh lùng truy đuổi vợ bỏ trốn”, “Người mẹ đơn thân mang con chạy trốn” “Tổng giám đốc tuyệt tình say đắm”……đủ loại, cần suy nghĩ cũng biết, nàng muốn với Đồng Nhan chuyện: Tần Nhiên phải hối hận quay về tìm .


      Nhưng nhiều năm, Tần Nhiên chẳng hề tìm , cuộc sống của ta lại ngày càng như ý, nên Trình Mai Mai còn ảo tưởng giống như kịch của Đài Loan nữa, mà nàng ký thác hy vọng lên người Cách Lạp, nàng mơ tưởng Cách Lạp có thể trở thành doanh nhân lớn, thông qua các hoạt động mờ ám, giở trò phía sau, thu mua xí nghiệp Tần thị, ép Tần Nhiên phải nhẩy lầu hoặc khiến ta rối loạn thần kinh tới nỗi vào trại tâm thần, oanh oanh liệt liệt diễn bộ phim Hương Cảng TVB về thăng trầm trong gia tộc quyền quý


      -


      Đồng Nhan tươi cười, quay lại, với Trình Mai Mai

      “Nó làm như thế đâu”


      Đồng Cách Lạp ngẩng khuôn mặt bé lên, liếc nhìn Đồng Nhan, rồi lại cúi đầu ăn bánh bao, bỗng nhiên

      “Mẹ, con muốn làm bác sĩ”


      Đồng Nhan cười

      “Được, thôi mẹ làm đây, Cách Lạp, nhớ uống sữa chua, Mai Mai, nhớ nấu cơm trưa đấy”


      Trình Mai Mai có lẽ vẫn choáng vì câu của , mãi sau mới trả lời:

      “Biết rồi, để con trai cậu đói bụng đâu, buổi trưa mình dẫn nó ăn bữa ngon”


      “Dì Mai~~~”


      Đôi mắt Cách Lạp sáng lên, nhìn nàng

      “Trưa chúng ta ra ngoài ăn gì?”


      “Nghe dưới lầu mới mở quán mì, chúng ta ăn mì xào trứng


      Nghe xong, Cách Lạp chu miệng:

      “Dì ác thế , lại là mì hả “


      Đồng Nhan bật cười, rồi xách túi ra cửa. Từ bé, Cách Lạp thích ăn mì, điểm này nó cực kỳ giống người nào đó. Nhưng lúc còn ở Mỹ, có hôm muốn dẫn nó ăn bữa cơm ngon, nó lại rất vui vẻ,

      “Mẹ, chúng ta cứ ăn mì , con thích ăn mì mà”


      Lúc ấy, nó mới chỉ 3 tuổi mà thôi.


      -


      Công việc của hôm nay là tiêu thụ điện thoại di động, công việc này do bác bán hoa quả dưới lầu giới thiệu cho , con trai bà hình như làm quản lý ở công ty điện thoại di động nào đó, lần trước ta lái chiếc xe Buick về thăm mẹ, cũng gặp qua lần, mặt mũi sáng sủa, có vẻ là thanh niên có tiền đồ, con người ta cũng tệ, nghe muốn tìm việc làm thêm, ta liền nhiệt tình đề nghị làm tạm việc này. Đãi ngộ tệ, 100 NDT ngày, hầu như cách tuần đều triển khai hoạt động, như vậy tháng có thể kiếm được 200 NDT, vài tháng thôi là dư tiền mời gia sư về dạy thư pháp cho Cách Lạp.


      *1NDT =3.465,17 VND

      100NDT= 346 517 VND

      200NDT = 693 034 VND


      Khi Đồng Nhan chạy tới quầy tiêu thụ, mọi người cũng bắt đầu bận rộn với công việc, làm cùng quầy với là chị Hà , thấy Đồng Nhan tới, chị tươi cười, chào hỏi

      “Đồng Nhan hả, sớm như vậy tới rồi, em chịu khó”


      Đồng Nhan vội vàng cười

      “Sớm gì nữa chị ơi, chị Hà phải còn đến sớm hơn em sao?”


      Chị là nhân lâu năm ở đây, chị là người phụ nữ góa chồng, hình như chồng chị làm lái xe taxi, qua đời vì tai nạn giao thông, để lại cho chị đứa con , con chị lên đại học, giờ đây gánh nặng vai chị nhiều, nhìn chị rất rạng rỡ.


      Đồng Nhan thay đồng phục làm việc, rồi ra quầy đứng chờ khách hàng cùng chị Hà. mặc bộ đồ màu đỏ, càng làm tôn lên nước da trắng nõn mịn mà của , sắc mặt thoạt nhìn rất hồng hào. Mới sáng ra, cũng chẳng có mấy khách hàng, nhiều người cũng chỉ ‘cưỡi ngựa xem hoa’ thôi, nên có nhiều việc để làm. buồn chán dọn dẹp quầy hàng, chị Hà đứng bên cạnh , tán gẫu

      “Đồng Nhan, nghe chỗ em ở muốn xây dựng lại?”


      Đồng Nhan

      “Đúng vậy chị ạ, nhưng có ít người đồng ý chuyển lắm, nên bây giờ vẫn cứ bế tắc”


      Chị Hà

      “Nghe có vẻ ổn, người tiếp nhận công trình này là tập đoàn Tần thị, chị thấy sớm muộn cũng phải thi công, người quản lý của Tần thị phải nổi tiếng là người làm việc rất nhanh và quyết đoán hay sao? Sao ta có thể để công trình đó kéo dài mãi được? Cứ kéo dài mãi thế , có khi cuối năm cũng chưa xong ấy chứ”


      Đồng Nhan ngẩng đầu, cười

      “Ở thêm được ngày nào hay ngày ấy chị ạ, nếu khởi công, cũng đành chấp nhận thôi”


      Chị Hà gật đầu

      “Vậy em tìm được nhà chưa”


      Đồng Nhan cười bất đắc dĩ với chị Hà

      “Đắt quá nên thuê nổi chị à, phương tiện giao thông thuận tiện, những chỗ có tiền thuê rẻ, giao thông thuận lợi – sớm bị người ta thuê hết rồi còn đâu”


      Chị Hà thở dài

      người mẹ đơn thân như em, sống cũng đâu dễ dàng gì”


      Tuần trước, Cách Lạp từng mang cơm qua cho nên chị Hà gặp nó, chị biết có con trai, nhưng chị cũng chỉ biết có vậy : người mẹ đơn thân.


      Chị làm sao có thể biết được Tần Nhiên hô mưa gọi gió ở thành phố A lại là chồng cũ của , còn , Đồng Nhan, là con của Đồng Kiến Quốc, người năm xưa bị khép tội nham nhũng ở thành phố A, người người khinh bỉ.


      5 năm trôi qua, chuyện cũng trở thành quá khứ, dù việc này năm đó có chấn động thế nào, giờ cũng chỉ là chuyện cũ, người ta cũng dần dần quên mà thôi


      Đồng Nhan cười

      “Cũng quá khó khăn, em quen rồi, Cách Lạp là đứa trẻ rất hiểu chuyện nên em cũng bớt lo nhiều”


      “Con trai em đúng là đứa hiểu chuyện, hơn nữa nó cũng rất đáng , mỗi tội hơi ít , trẻ con hoạt bát vẫn tốt hơn em ạ”


      Đồng Nhan cúi đầu cười, gì nữa. Khoảng nửa tiếng sau, tất cả cửa hàng náo nhiệt dần, và chị cũng bắt đầu giới thiệu điện thoại cho khách hàng

      “Xin chào, quý khách cần giới thiệu điện thoại đúng ạ”


      ” Chiếc điện thoại di động này có ưu điểm lớn nhất là chụp ảnh rất đep ngang với với máy ảnh kỹ thuật số đấy ạ, độ phân giải khoảng 8 triệu điểm ảnh, ngoài ra , các chức năng khác cũng được trang bị đầy đủ…”


      “Cái này mới được đưa ra thị trường, kiểu dáng của nó vô cùng đẹp”


      “..”


      Sau khi nhóm khách hàng cuối cùng rời khỏi, Đồng Nhan duỗi thắt lưng chị Hà đột nhiên tới gần, với

      “Em xem, đôi tình nhân bên quầy điện thoại di động đằng kia có phải là ngôi sao nào đó hay , chị thấy quen lắm”


      Đồng Nhan nhìn theo hướng chị Hà chỉ, khuôn mặt cứng đờ, quay đầu lại

      “Em cũng , có thể họ là những kẻ có tiền thôi”


      “Chị nhớ ra rồi”

      Chị Hà vỗ đầu, giọng chị hưng phấn

      “Người quản lý Tần thị…Tần …Tổng cùng với con của Tống gia ….Lần trước hai người còn cùng nhau xuất báo, họ được truyền thông bầu chọn là đôi trai tài sắc …”


      Đồng Nhan cười với chị Hà

      “Chị Hà, chị vẫn đọc tạp chí lá cải sao”


      “Con chị rất thích Tần Nhiên, nó luôn nhắc tới người này với chị, chị cũng chỉ tìm hiểu chút thôi mà…”

      xong, chị lại thoáng nhìn người kia, tự nhủ

      biết có đúng là bọn họ , nhưng 80% là 2 người đó”


      “Oaaaa , Tiểu Nhan, bọn họ tới phía chúng ta”

      Last edited: 18/10/14
      tart_trung, Mai Trinh, miu90111 others thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 6

      Tay chân Đồng Nhan lạnh run lên, đôi giầy cao gót đen cao 3cm, ngón chân đụng vào lớp da cứng, khiến thấy vừa đau lại vừa lạnh, đôi giầy này Trình Mai Mai mua mạng cho , chỉ 29 tệ, tuy rẻ nhưng vào cũng đau chân.


      “Có thể giúp tôi giới thiệu loại điện thoại mới tung ra thị trường ?”

      Giọng ngọt ngào vang lên bên tai


      Đồng Nhan ngẩng đầu, sau đó nở nụ cười sáng lạn

      “Đương nhiên, quầy bên trái đều là những mẫu điện thoại mới nhất, xem có thích cái nào , sau đó tôi giới thiệu tiếp cho


      biết giọng của mình có run rẩy , cũng biết nụ cười mặt có cứng nhắc .


      “Đồng Nhan__”

      nhắn, khả ái đứng bên cạnh Tần Nhiên mở to đôi mắt, kinh ngạc nhìn

      “Chị…chị tại sao lại ở đây…”


      Sau đó, ta ngẩng đầu nhìn Tần Nhiên, muốn hỏi nhưng lại thôi.


      Khóe miệng Tần Nhiên khẽ nhếch lên, nhìn Đồng Nhan,

      “Để ấy giới thiệu mấy loại


      Đồng Nhan giả vờ biết bọn họ, cúi người, lấy chiếc điện thoại rất đẹp từ trong quầy ra, thấy bàn tay mình làm gì tới nỗi run rẩy, nhưng chiếc điện thoại cầm trong tay sao lại rơi xuống đất được nhỉ.


      Chị Hà khom lưng, nhặt chiếc điện thoại lên, giúp đặt quầy, cười

      “Hai người là Tống và Tần tiên sinh đúng ạ?”


      Nét mặt Tống Tử Khâm vui, nhưng cũng có thể hiểu, người nổi tiếng ghét nhất bị người khác phát ở nơi công cộng, vì họ sợ phiền toái đáng có.


      Chị Hà cười khan

      “Đồng Nhan, em quen họ sao?”


      Đồng Nhan cười

      quen”


      Tống Tử Khâm cũng cười, vạch trần Đồng Nhan, rồi ta cầm chiếc điện thoại lên, với Tần Nhiên

      “Cái này cũng được nhỉ?”


      “Em thích là được rồi”


      “Kiểu dáng chiếc điện thoại này rất đẹp, đặc biệt thiết kế dành cho phái nữ, các chức năng dành cho smartphone cũng đầy đủ”


      “Vậy tôi lấy cái này”

      Tống Tử Khâm cười hơi mất tự nhiên.


      -


      Đồng Nhan định đưa hóa đơn cho ta giọng xen ngang

      “Tiểu Nhan, buổi trưa có rảnh ?”

      Đồng Nhan ngẩng đầu

      “Quản lý Lý…”


      Con trai của thím Lý đứng ở đối diện , cười xấu hổ

      “Tôi định ăn cơm, cùng tôi nhé”


      Đồng Nhan cười

      “Tôi có mang theo cơm…”


      “Cái đấy mà là cơm hả, vài cái bánh bao có thể coi là bữa trưa sao?”

      Chị Hà đoạt lấy tờ hóa đơn trong tay

      , khách hàng bây giờ cũng nhiều, em ăn cơm với quản lý Lý , ở đây giao cho chị là được”


      Lý Nam cười với chị Hà,

      “Cảm ơn chị Hà, lần sau tôi mời chị ăn cơm”


      Chị Hà đẩy Đồng Nhan, nháy mắt với , sốt sắng

      , đừng để cho quản lý Lý đợi lâu”


      Khóe miệng Tần Nhiên vẫn thoáng tia cười như cũ, lạnh lùng nhìn màn này, sau đó nhận hóa đơn chị Hà đưa, ánh mắt dường thản nhiên quét qua Đồng Nhan.


      Đồng Nhan dừng lại, quay đầu với chị Hà

      “Vậy phiền chị Hà”


      Chị Hà cười rộ lên, ánh mắt híp lại thành đường chỉ

      , …”


      Chị vẫn luôn muốn làm mối cho Đồng Nhan và Lý Nam, tốt như vậy, biết tên có mắt nào bỏ rơi nữa.


      Cửa hàng Pizza Hut ở tầng 6 của trung tâm thương mại, Đồng Nhan theo Lý Nam vào thang máy

      “Công việc quen chưa?”

      Lý Nam hỏi


      “Tôi rất thích công việc này, cám ơn giới thiệu”

      Đồng Nhan cười với Lý Nam

      “Bữa cơm này để tôi mời


      Lý Nam cười kín đáo

      “Như vậy cũng được, lần sau tôi mời


      Trong lòng Đồng Nhan vì câu “Lần sau tôi mời ” của Lý Nam xoắn lại, nở nụ cười khan. Lý Nam năng hài hước, vui tính, nhưng lúc cũng lộ ra vẻ thành , vì vậy bữa cơm này cũng đến nỗi buồn chán.


      Đồng Nhan cũng có chút thiện cảm với Lý Nam, con người ta nông nổi, ta lại còn là con trai của thím Lý, thím lý luôn khen ngợi tài giỏi của người con trai này, do đó Đồng Nhan cũng tương đối thích ta. Nhưng có thích mấy cũng chỉ giới hạn ở bạn bè.


      Lý Nam lại nghĩ như vậy, Đồng Nhan là xinh đẹp, mắt ngọc mày ngài, tính cách lạc quan, luôn tiến về phía trước, là mẫu phụ nữ ta thích. Dù bà mẹ đơn thân, nhưng ta chẳng để ý đến điều này, ta cũng gặp qua con trai , nó rất khôi ngô, đáng . Với lại , ta chuyện này với mẹ, ,mẹ ta là người rất kén chọn, vậy mà lại phản đối .


      “Hai ngày tới được nghỉ, cũng phải triển khai hoạt động, cũng phải làm, chúng ta xem phim nhé, nhân tiện tôi mời ăn cơm”


      Ăn cơm xong, Lý Nam nhận được cú điện thoại, có vẻ công ty gọi tới, ta để lại những lời này, rồi vỗi vã rời , khiến kịp cự tuyệt .


      Đồng Nhan ra khỏi Pizza Hut, đứng chờ thang máy. nhìn những con số nhún nhảy thang máy, đầu óc bỗng nhiên vang lên lời Tần Nhiên trước kia:

      “Đồng Nhan, quá ngu ngốc, sao tôi có thể được, tôi chỉ muốn lợi dụng tiếp cận Đồng gia mà thôi, cũng đừng hận tôi, muốn trách trách ba của …”


      Đồng Nhan cúi đầu nhìn mũi giầy, nước sơn mũi giầy hơi bong ra, lộ lớp da trắng, quả nhiên là hàng giá rẻ. Lúc định vào thang máy tay của bị kéo lại, quay đầu nhìn, là Tần Nhiên.


      -


      Đồng Nhan nhíu mày, theo phản xạ muốn giật tay lại, nhưng Tần Nhiên nắm quá chặt, đành bất lực. ngẩng đầu nhìn , cười

      bắt lầm người rồi”


      Tần Nhiên chẳng biểu lộ gì

      “Tôi muốn chuyện với

      xong, mạnh mẽ kéo vào thang máy.


      Đồng Nhan cố gắng hất tay ta ra, sau khi vào trong thang máy, Tần Nhiên cũng rất tự giác buông tay, khóe môi nhếch lên, cười khẩy

      “Có nhất thiết phải giả vờ là người phụ nữ mạnh mẽ trước mặt tôi hay ?”


      Đúng, cần, có nơi nào cơ thể chưa từng chạm qua, nhưng chính vì thế, mới thấy ghê tởm.


      Thang máy thẳng lên tầng cao nhất, phía sân thượng rất lớn, đúng là nơi tốt để chuyện. Đồng Nhan ra khỏi thang máy, tiếng giày cao gót của vang lên trong gian yên tĩnh, giống như vang lên trong tim vậy.


      dừng lại, xoay người nhìn Tần Nhiên, có lẽ do đứng tầng cao nhất của tòa nhà nên lá gan của cũng lớn hơn, chút sợ hãi nhìn ta.

      “Có chuyện gì nhanh lên, tôi còn nhiều việc”


      Tần Nhiên tựa nửa người tường, đút tay trong túi quần, lộ ra chiếc găng tay da màu đen, ánh mắt thản nhiên nhìn đôi tay Đồng Nhan, đôi tay trước kia trắng nõn xinh đẹp, nay trở nên nứt nẻ, sưng tấy, lúc viết hóa đơn, chú ý tới, mảng sưng tấy kia nhìn rất chói mắt.


      “Là chuyện liên quan tới con của chúng ta”

      Tần Nhiên nhìn nữa, sau đó bình thản thốt lên. sân thượng hề có hệ thống sưởi, hơi trắng từ trong miệng của bay ra lúc chuyện.


      “Nó chỉ là con của tôi, nó có quan hệ gì với , tôi dùng nó để quấy nhiễu cuộc sống của Tần tổng đâu"

      Đồng Nhan trả lời dứt khoát, muốn dây dưa chuyện này với , trước khi về nước, cũng hiểu ngày Tần Nhiên biết tới tồn tại của Cách Lạp, ngờ ngày ấy tới nhanh vậy, nhưng ta biết sao? Cách Lạp chẳng qua chỉ là đứa trẻ ngoài ý muốn của ta, ta cần gì quan tâm tới nó.


      “Đồng Nhan”

      Tần Nhiên bỗng lớn tiếng

      bảo tôi sao có thể coi như có quan hệ gì với đứa trẻ kia hả?”


      Đồng Nhan cười

      “Đây phải chuyện làm giỏi nhất hay sao?”


      Tần Nhiên im lặng.


      Đồng Nhan dứt khoát ràng chuyện này lần:

      “Tôi cần biết nghĩ gì, tuy đứa trẻ này có quan hệ máu mủ với , nhưng thực tế, chẳng là gì của nó cả. Trước kia, còn chẳng muốn nó tồn tại đời này, chắc lo lắng nó ảnh hưởng tới quan hệ giữa Tống, nhưng đừng lo, có chuyện như vậy đâu, nếu thể buông tha cho nó, vậy cứ nghĩ rằng nó tồn tại , nó bao giờ xuất trước mặt đâu”


      Khóe miệng Tần Nhiên khẽ nhếch lên

      “Tiếc là, dù đứa trẻ ây xuất trước mặt tôi, tôi cũng thể coi nó như chưa từng tồn tại được”


      muốn thế nào? muốn cho tôi phí nuôi dưỡng sao? Hay muốn cướp nó từ trong tay tôi?”

      Đồng Nhan nhìn Tần Nhiên, nở nụ cười châm biếm

      phải tự rước phiền phức vào người sao?”


      Con ngươi của Tần Nhiên co giật, bình tĩnh nhìn , sau đó từng chữ cách ràng

      “Tôi chấp nhận cái phiền toái này”


      Đồng Nhan cúi đầu, rồi lại ngẩng lên, cười khẩy

      “Tôi hiểu làm loạn gì nữa? Thứ bỏ ra phải chỉ là chút tinh trùng sao ? dựa vào đâu mà ở dây vênh váo với tôi, đúng là kẻ có tiền có quyền, năng rất mạnh mồm, nhưng xin hỏi lương tâm của để đâu, tôi, Đồng Nhan rốt cục nợ cái gì, được rồi…Đồng gia đúng là có lỗi với Tần gia, nhưng người có lỗi với sợ tội tự sát trong tù rồi còn gì”


      đến đây, Đồng Nhan ngừng lại, hít hơi lạnh

      “Tôi, Đồng Nhan cũng có lỗi với , trước kia tôi bị đùa giỡn, xem như công cụ trả thù Đồng gia, là tôi ngu, não tàn nên mới tên cầm thú, bây giờ dựa vào cái gì mà cho rằng tôi có lỗi với , có tiền có thể ức hiếp người khác sao hả?”


      Sắc mặt Tần Nhiên hơi tái

      “Nó là con của tôi, 5 năm qua, nên cho tôi biết tồn tại của nó”


      Đồng Nhan nhìn Tần Nhiên, sang bên, sau đó xoay người lại

      biết tồn tại của nó sao?”


      đợi Tần Nhiên mở miệng, tiếp

      có thể cho nó tình của người cha ?”

      dừng lại:

      kể chuyện cười cho tôi nghe à?”


      Tần Nhiên ngậm miệng .


      Đồng Nhan bật cười

      “Nếu có chuyện gì khác, tôi trước, tôi còn việc phải làm”


      xong, lướt qua Tần Nhiên ra ngoài.
      Last edited: 18/10/14
      tart_trung, Mai Trinh, Linh Lê10 others thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương7



      Edit Vũ Linh


      Đồng Nhan vừa từ sân thượng xuống, bị chị Hà bắt lại hỏi

      “Em thấy quản lý Lý thế nào?”


      Đồng Nhan vừa dọn dẹp quầy hàng, vừa cười đáp

      tệ”


      “Nếu như cảm thấy tệ, vậy em tóm ta về làm cha dượng cho Cách Lạp thôi”


      Đồng Nhan cười, gì.


      Chị Hà thở dài, tiếp tục đề tài này nữa. Buổi chiều, khách hàng đông hơn buổi sáng nhiều, tuy công việc này của chỉ cần đứng sau quầy, sử dụng miệng lưỡi là được, nhưng nếu bạn phải đứng cả ngày, đây cũng là công việc vất vả đấy.


      Đồng Nhan cố gắng chịu đến giờ tan làm, cổ họng bắt đầu đau, đôi chân giống như bị bơm đầy nước, nặng kinh khủng. bước ra khỏi trung tâm mua sắm kỹ thuật số, định tới trạm xe bus chiếc ô tô dừng trước mặt , khuôn mặt vui vẻ ló ra từ cửa sổ xe:

      “Nhan Nhan, lên xe


      Đồng Nhan vẫn do dự khuôn mặt nhắn cũng ló từ trong xe ra:

      “Mẹ, con bị chú Trác bắt cóc…”


      Đồng Nhan thầm mắng trong lòng, nhắm mắt lên bước lên chiếc xe Hummer

      “Ăn ở đâu thế?”


      Trác Chính Dương vừa lái xe, vừa xoay đầu nhìn

      muốn ăn món Giang Nam, Cách Lạp muốn ăn món cay Tứ Xuyên, hai bọn ai cũng nhường ai, bây giờ rất bế tắc, vì thế Nhan Nhan, em làm người quyết định …”


      Đồng Nhan luôn, chút cần nghĩ

      “Món ăn Giang Nam , Cách Lạp thể ăn cay”


      Nghe xong, Trác Chính Dương đắc ý huýt sáo

      , chúng ta Phúc Duyên Cư nhé…”

      Đồng Cách Lạp ngồi bên cạnh ,bĩu môi

      “Trẻ con đúng là có nhân quyền mà”


      Trác Chính Dương:

      “Ai con có nhân quyền hả, phải con được tham gia bỏ phiếu sao, chẳng qua bị thua Pk với chú mà thôi”


      *Pk: PK là tên viết tắt của cụm từ Personal Killing, ám chỉ hành động khi game thủ ra tay sát hại trước đối với người chơi khác trong game online và từ này dùng cho các trường hợp tự vệ.


      Đồng Cách Lạp vứt suy nghĩ qua bên

      “Hai người thông đồng với nhau, con bị pk thua là chuyện tất nhiên”


      Trác Chính Dương vui vẻ

      đúng lắm, chú với mẹ con đúng là thông đồng với nhau”


      Ở thành phố A đông đúc, rất hay bị tắc nghẽn giao thông, gần tối càng đông nghịt, bình thường, nếu Trác Chính Dương gặp phải chuyện này sớm điên cuồng nhấn còi rồi, vậy mà bây giờ rất kiên nhẫn, có vẻ tâm trạng rất tốt, dọc đường, ngừng trêu chọc Đồng Cách Lạp.


      khoảng nửa tiếng tới Phúc Duyên Cư. Đồng Nhan dắt tay Cách Lạp, nhìn khu tứ hợp viện trước mắt, chỉ biết ăn bữa ở chỗ này so với đốt tiền còn nhanh hơn, trước kia từng theo cha tới đây, nhưng khi đó chỗ này gọi là Phúc Duyên Cư, mà gọi là Giang Nam Tiểu Uyển, cũng làm món ăn Giang Nam, rất nổi tiếng. Bây giờ đổi tên, có lẽ cũng đổi chủ.


      * Tứ hợp viện là kiểu kiến trúc nhà cổ của người Trung Quốc, và xuất phổ biến ở thủ đô Bắc Kinh. Kiểu kiến trúc này đặc trưng bởi khoảng sân rộng, hình vuông, bao quanh 4 cạnh của hình vuông đó là 4 khu nhà, tạo thành kiến trúc khép kín, nguy nga, hoành tráng và cổ kính. Tứ hợp viện tượng trưng cho giàu sang, quyền quý của giới quan lại thời phong kiến.

      Bên ngoài Tứ hợp viện được bao quanh bởi các bức tường lớn, vững chắc, kiên cố, cho thấy khả năng phòng thủ tốt mỗi khi có thiên tai, địch họa gì. Bên trong Tứ hợp viện yên tĩnh, thoáng đãng, phù hợp cho gia đình đoàn viên, xum họp.




      Đồng Nhan vốn muốn Trác Chính Dương đổi địa điểm, dù sao chỉ là bữa ăn thôi, ở đây quá đắt, và Cách Lạp phải thiếu nợ bao nhiêu ân tình nữa đấy, nhưng đợi mở miệng, Trác Chính Dương ôm Cách Lạp bước vào, còn quên nhắc nhở nhanh lên.


      Đồng Nhan trong lòng nghẹn lại: Quên , bữa cơm này đối với là mấy tháng tiền lương, nhưng đối với , chuyện mời ăn bữa cơm này với chuyện mời ăn bánh nướng chẳng có gì khác nhau, nếu bảo đổi địa điểm, cũng quá khác người !


      Trác Chính Dương ở trong khu ghế lô được thiết kế đúng tiêu chuẩn của Trung Quốc, nó giống như căn phòng , cửa lớn bằng gỗ lim, gian ngoài đặt cái bàn tròn chạm khắc, ngăn cách bởi cánh cửa kính trơn , phòng trong là gian để nghỉ ngơi.


      Đồng Cách Lạp lần đầu được tới nơi như thế này, đôi mắt phượng của nó quay tròn, rồi nó quay đầu phát biểu cảm tưởng với Đồng Nhan

      “Mẹ, chỗ này ** ….”


      Trác Chính Dương ngẩn người, sau đó cười ra tiếng, với Đồng Nhan”

      “Nhan Nhan, đứa con em dạy dỗ láu lỉnh nhỉ”


      cầm thực đơn đưa cho Cách Lạp

      “Nào, ăn được món cay Tứ Xuyên, vậy để bù cho con, hôm nay chú để con chọn món được

      Dừng lại:

      “Cách Lạp, con biết chữ đấy?”


      Đồng Cách Lạp nhìn Trác Chính Dương cách khinh thường

      “Chú nhàm chán quá đấy, ôi chaoo…”


      Bây giờ thứ khiến Đồng Nhan tự hào nhất có lẽ chính là IQ của con trai , nó mới 5 tuổi thôi, nhưng trí não của nó vượt quá số tuổi, sau 3 tuổi, chỉ số IQ của nó bắt đầu phát triển vùn vụt, theo Trình Mai Mai , Đồng Cách Lạp căn bản chẳng cần nhà trẻ làm gì, tới đó nó bị kiềm nén. Ba bạn trai cũ Trình Mai Mai là hiệu trưởng trường tiểu học Hạnh Phúc ở khu Tây, nên Cách Lạp được nhận vào lớp 1 trường tiểu học Hạnh Phúc dù chưa đủ tuổi học.


      Quyển thực đơn này ghi giá thức ăn, nên Cách Lạp gọi món ăn càng thuận tay, dường như nó gọi hết những món nó hết bày lên bàn, gọi xong xuôi, nó rất khách sáo với Trác Chính Dương

      “Chú Trác, sau này lớn lên, phát đạt, con mời chú bữa ăn lớn hơn”


      Nghe những lời này của Cách Lạp, mặt mày Trác Chính Dương rạng rỡ hẳn

      “Được, nếu Cách Lạp nhận chú làm cha nuôi , sau này càng tiện cho con hiếu thảo với chú”


      Cách Lạp nhìn Đồng Nhan, hỏi ý kiến của , nhận cha nuôi phải là việc , nó thể tự quyết định được

      “Mẹ, mẹ thấy sao?”


      Đồng Nhan

      “Cha nuôi của con chứ của mẹ đâu, nếu như mẹ giúp con quyết định con lại bảo mẹ cướp đoạt nhân quyền của con”


      Đồng Cách Lạp bắt đầu suy nghĩ, rồi nó với Trác Chính Dương

      “Để cháu suy nghĩ , trong lúc đó, chú nên chuẩn bị tốt quà gặp mặt đấy”


      Trác Chính Dương xoa đầu Cách Lạp

      “Con đúng là biết tính toán, hề thua kém chú hồi


      Đồng Nhan liếc nhìn bàn tay Trác Chính Dương đặt đầu Cách Lạp, trong lòng hơi bất ngờ, ngay cả khi xoa đầu nó, nó còn thích, đối với người lạ đương nhiên càng phải , nó ghét nhất bị người khác đụng chạm, vậy mà bây giờ nó lại để Trác Chính Dương xoa đầu, chứng tỏ nó rất quý . Trình Mai Mai ở với nó lâu như thế, có lẽ nếu đụng vào nó, nó cũng vui thời gian ấy chứ.


      Bữa cơm này rất vui vẻ, Cách Lạp ăn xong bát, lại bới thêm bát nữa, nhìn nó ăn như hổ đói, Đồng Nhan ngồi bên cạnh, vội vàng gắp thức ăn cho nó. Cách Lạp học gì cũng nhanh, nhưng học cách dùng đũa gắp thức ăn nó lại rất vụng về, giống hệt người ngoại quốc, giờ nó dùng đũa vẫn chưa thành thạo, gắp thức ăn vẫn khó khăn.


      Cách Lạp ăn xong bát nữa nó bắt đầu buồn ngủ, giống con mèo no nê, lười biếng nằm ghế chạm khắc. Trác Chính Dương đứng lên

      “Nào, chú Trác ôm con về”


      Đồng Cách Lạp chớp chớp mi, chu miệng

      “Con phải con nít nhé”


      Lúc ra cửa, Đồng Nhan định quàng chiếc khăn cổ mình cho Cách Lạp, đề phòng ra ngoài gió lạnh, sức khỏe Cách Lạp lại được tốt, tránh cho nó bị cảm.


      Nhưng Trác Chính Dương ngăn lại, cởi chiếc áo khoác màu kem của mình ra, đắp lên người Cách Lạp, sau đó liền ôm lấy nó, nở nụ cười với Đồng Nhan

      “Bây giờ nó là con nuôi của , đây là việc cha nuôi phải làm”


      Đồng Nhan thấy bên trong chỉ mặc chiếc áo len mỏng manh, khẽ nhíu mày

      đúng là người cha phong độ nhỉ”


      Trác Chính Dương chớp mi, cười, để tâm tới việc Cách Lạp giãy dụa vai , đòi xuống

      thôi, đưa hai người về”


      Đồng Nhan theo Trác Chính Dương ra khỏi phòng bao, bên ngoài là vườn hoa cạnh con đường , vài cái đèn lồng được treo ở ven đường , phong cách cổ xưa.


      Trác Chính Dương vừa ôm Cách Lạp trước, vừa Đồng Nhan sau lưng

      “Nhan Nhan, bỗng thấy bản thân mình rất có năng lực tiềm làm cha, em xem, bây giờ Cách Lạp thân với hơn rồi này”


      Đồng Nhan cười

      chừng, làm cha rồi ý chứ, em nhớ trước đây có nữ sinh làm ầm lên, đòi mang thai đứa trẻ của

      Hồi đại học, Trác Chính Dương nổi tiếng là công tử đào hoa, đứng đầu bảng xếp hạng người đàn ông đa tình, những vây quanh vì thế mà ít , ngược lại còn nhiều hơn.


      Trước đây, xử lý giúp vụ scandal tình cảm, có nữ sinh đơn thuần, vì chuyện ‘có mới nới cũ’ nên uy hiếp định tự sát, lúc ấy, cản lại cán dao của ấy nên cẩn thận bị lưỡi dao sượt qua tay, vì kiện này, bạn trai – Tần Nhiên giận khoảng tuần, ấy đúng là xem phim nữ hiệp nhiều quá.


      Trác Chính Dương xoay người nhìn Đồng Nhan, trong mắt thoáng qua tia vui vẻ

      “Nhan Nhan, có phải em ghen


      Đồng Nhan phì cười

      nghĩ nhiều quá đấy…:”


      -


      “Có phải con trai nhà Trác gia ?”


      Đằng trước, biết ai nhận ra Trác Chính Dương, lên tiếng chào hỏi. Giọng này khá quen thuộc, Đồng Nhan theo thói quen cúi đầu, đứng sau lưng Trác Chính Dương.


      Trác Chính Dương cười, tiến lên chào hỏi

      “Hóa ra là bác Tống”

      Ánh mắt hơi thay đổi

      “Tần tổng cũng ở đây sao?

      Rồi thoáng dừng lại

      “Hóa ra là con rể cùng ba vợ cùng nhau bồi dưỡng tình cảm”


      Đồng Nhan nắm chặt bàn tay đút trong túi áo khoác, vẫn cúi gằm đầu, hề ngẩng lên. Nhưng ông Tống bỏ qua cho , ông liếc nhìn đứa trẻ vai Trác Chính Dương, cười hỏi

      biết này là ?”


      Trác Chính Dương kéo Đồng Nhan qua, tay ôm lấy Cách Lạp, tay kia khoác vai Đồng Nhan, cười với Tống Hà Kiến

      ấy là Đồng Nhan, chẳng lẽ bác Tống quên rồi sao?”


      đến nhường này, Đồng Nhan cũng thể giả bộ làm con rùa rụt cổ nữa, ngẩng đầu, cười với Tống Hà Kiến

      “Bác Tống, cháu chào bác”


      mặt Tống Hà Kiến thoáng kinh ngạc, sau đó ông tươi cười với Đồng Nhan

      “Là Tiểu Nhan à, cháu quay về rồi sao…bác Tống mấy năm nay rất nhớ cháu, nếu về rồi, ngày mai qua nhà bác Tống chơi , nha đầu Tử Khâm kia cũng nhớ cháu lắm đấy…”


      Nụ cười mặt Đồng Nhan khỏi chua xót, ánh mắt lướt sang Tần Nhiên đứng sau lưng Tống Hà Kiến, bình tình nhìn Cách Lạp nằm vai Trác Chính Dương, ánh mắt giống như lửa đốt.


      Đồng Nhan cố nở nụ cười

      “Có cơ hội cháu nhất định sang thăm bác Tống”


      Tống Hà Kiến cười tử tế với Đồng Nhan, sau đó hỏi

      “Đứa bé này là?”


      Đồng Nhan biết nên trả lời ra sao, đúng lúc này, Cách Lạp nằm ở vai Trác Chính Dương, lạnh lùng chen vào’

      “Mẹ, con muốn về nhà”


      Trác Chính Dương cười với Tống Hà Kiến

      “Cách Lạp đòi về rồi, chúng cháu trước đây bác”

      xong, kéo tay Đồng Nhan, lướt qua bọn họ, thẳng ra ngoài.
      Last edited: 18/10/14
      tart_trung, Mai Trinh, miu90111 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :