1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ Dong Binh xuyên qua : tuyệt sắc Cẩm y vệ - Kim Bạc Bạc (4) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      tiếp theo chương 2 :

      Đông Phương Quân có chút há hốc mồm nhìn theo mu bàn tay chính mình xuyên qua lưỡi dao lạnh như băng, cho tới bây giờ, như trước chịu tin tưởng hai mắt của mình.

      Cảm giác đau thần kinh thậm chí so với thị giác phản ứng còn muốn chậm, lúc sau Dạ Nguyệt sạch lưu loát đem Đông Phương Võ bắt lại , Đông Phương Quân trong tay truyền tới cảm nhận sâu sắc, lúc này mới biết mọi việc xảy ra hết thảy đều là chân chân .

      Dạ Nguyệt đứng ở tại chỗ, tựa hồ hết thảy mọi chuyện đều có phát sinh qua, ngoan, chuẩn, tốc độ công kích xuất ra từ tay nàng giống nhau.

      Khêu mi nhìn Đông Phương Quân vẫn còn há hốc mồm, khóe miệng khẽ nâng lên , : "Như thế nào, còn chịu phục? Nếu làm lại lần nữa ."

      "Ngươi. . . . . ."

      Qua nửa ngày, Đông Phương Quân vừa định lên, bị Đông Phương Vũ quát bảo dừng lại, cắn răng nhìn ánh mắt Dạ Nguyệt khinh thường tới cực điểm, tức giận ra câu ngay cả chính cũng nghĩ ra : "Ngươi phải , nhường chúng ba chiêu ."

      Lời còn chưa dứt, trong lòng liền hối hận tới cực điểm. Như vậy ra, tương đương với trực tiếp yếu thế. Thừa nhận hai người bọn họ động thủ, đều đấu lại Dạ Nguyệt .

      Quả nhiên như sở liệu, khóe miệng Dạ Nguyệt châm chọc ý cười càng sâu, khêu mi cười cười, vẻ mặt đùa cợt: " phải các ngươi cần ta nhường cho sao?"

      Nâng mi nhìn Đông Phương Quân câu nên lời, khóe miệng nhếch lên , lập tức xoay người nhìn Đông Phương Vũ ngây ra như phỗng: " tại, rốt cuộc ai là người thừa kế, chắc hẵn có quyết định ."

      Đông Phương Vũ ngây ngốc gật đầu cái, trong khoảng thời gian ngắn cái gì cũng ra , cho tới bây giờ thể tin được Dạ Nguyệt cư nhiên chính là dùng hai chiêu, đem hai người tỉ mỉ dạy dỗ đánh bại.

      tự chủ được hướng Bắc Liệt Ngọc nhìn thoáng qua.

      Dạ Nguyệt nhìn theo tầm mắt của Đông Phương Vũ, đồng thời nhìn thấy Bắc Liệt Ngọc đồng dạng cũng kinh ngạc, mặt vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu nhất thời biến mất, cung kính ôm quyền thi lễ: "Dạ Nguyệt có thể có hôm nay, là do mẫu thân mười mấy năm vất vả dạy bảo ."

      Công phu của Dạ Nguyệt là do Bắc Liệt Ngọc tự mình chỉ bảo .

      Dựa theo lệ thường của Đông Phương gia tộc, thân là nhi tử do chính thất sinh ra , Đông Phương Dạ Nguyệt bắt đầu năm ba tuổi , được hướng dẫn phương thức tu luyện võ công Đông Phương gia . Thứ nhất Bắc Liệt Ngọc biết Đông Phương Vũ chỉ có tâm tư dạy bảo hai huynh đệ kia, căn bản là muốn dạy nàng vì bộ dạng nhìn qua quá mức thanh tú mảnh mai, thứ hai cũng bởi vì liên tiếp phát sinh việc ngoài ý muốn, càng bởi vì nàng muốn che giấu vấn đề về thân thể Dạ Nguyệt , liền hướng Đông Phương Vũ xin bí tịch, mang theo Dạ Nguyệt đến ngoại trạch Đông Phương phủ, ở lại bên cạnh mình tập võ.

      Nhưng tại Bắc Liệt Ngọc vẻ mặt kinh ngạc so với Đông Phương Vũ cũng khác gì nhau , là nàng ( Dạ Nguyệt )cũng chưa từng đến địa phương nào khác .

      Qua nhiều năm chỉ dạy, nàng xác định Dạ Nguyệt có tư cách cùng hai huynh đệ Đông Phương Võ phân tranh cao thấp, nhưng ngờ, Dạ Nguyệt lại giải quyết sạch lưu loát như thế .

      Người khác có thể ràng lắm, nhưng thân là mẫu thân Dạ Nguyệt kiêm sư phụ Bắc Liệt Ngọc trong lòng cũng là ràng nhất , Dạ Nguyệt sử dụng công phu quỷ dị tới cực điểm, mỗi chiêu thức tuyệt đối đều nhắm vào điểm trí mạng , điều này căn bản phải là do nàng dạy dỗ.

      Trong lòng tuy rằng kinh ngạc tới cực điểm, nhưng cũng biết là trăm triệu lần thể để cho người khác biết đến, miễn cưỡng nở nụ cười chút;"Ngươi có công phu như vậy, là tốt rồi , cũng uổng công nương mất nhiều tâm tư như vậy."

      --- -----

      Dạ Nguyệt nhìn thấy những người vừa rồi đối với nàng vẻ mặt khinh thường giờ lại đưa ra khuôn mặt tươi cười, nghe bọn họ trong miệng ra lời khen ngợi, trong mắt ý cười càng sâu.

      Nàng căn bản là muốn nghe những lời khen ngợi hề có ý nghĩa , kết quả thắng thua nàng vốn đoán trước được .

      Nguyên lai ở thời kia , nhiều năm trước , thời điểm gặp nguy hiểm lớn nàng đều vượt qua hết , nàng sớm biết cái gì mới là quan trọng nhất : Thắng lợi

      Toàn bộ quá trình đều là giả thuyết .

      Chân chính đạt được thắng lợi, chính là sống sót.

      Quyết đấu cái gì , kết quả cuối cùng cũng chính là sống hay chết thôi.

      Cho nên mỗi lần nàng ra tay , mỗi chiêu, đều là trí mạng , Đông Phương Võ cùng Đông Phương Quân bọn họ tỷ thí chính là võ công, mà nàng, tỷ thí chính là sinh tử.

      Sinh tử ở trước mặt , võ công đều phải nhượng bộ lui binh.

      Chẳng qua nàng ở phía sau để lại chút tình cảm mà thôi.

      "Cẩm Y Vệ?"

      Cúi đầu nhìn thoáng qua Đông Phương Vũ , mới từ trong tay tiếp nhận lệnh bài vàng ròng , tùy ý ném lên hai cái, đặt vào trong tay áo chính mình, trong mắt lên tia nghiền ngẫm.

      thể tưởng được nàng trong trí nhớ nhớ ra tên này , tại đây biết là địa phương gì , niên đại này cư nhiên cũng có.

      Cũng biết Cẩm y vệ này có giống trong trí nhớ của nàng hay , ở thời Minh triều chức vụ này chưởng quản sinh tử của rất nhiều người , chức trách hay giống nhau.

      Nếu là như vậy, đây mới là cuộc sống kích thích mà nàng thích nhất.

      --

      Dạ Nguyệt ngửa mặt nằm ở mái hiên, hay tay gối lên sau đầu chính mình.

      Ánh mắt lóe sáng nhìn đến bóng dáng màu đen xa xa nơi mái hiên, ánh mắt có chút tỏa sáng đứng lên.

      Ánh mắt tập trung đến phương hướng của cái bóng dáng kia , xác định người kia là hướng nàng chạy tới, nàng cũng vội vả ngồi xuống .

      Dù sao người đó cũng là người của nàng, nàng cần gì phải sốt ruột.

      qua ba ngày kể từ lần luận võ, trong vòng 3 ngày, tại đây nàng phát việc, chính là cái thời ở đây, Cẩm Y Vệ trong trí nhớ của nàng tuyệt đối là hai chuyện khác nhau, nàng được xem như là thực tập chức vụ Cẩm Y Vệ.

      Nguyên lai cái thời kia, trong trí nhớ của nàng , Cẩm y vệ làm những chuyện cơ hồ cùng việc làm của lính đánh thuê giống nhau , khác nhau duy nhất có lẽ là nàng vì ai làm việc mà thôi , mà Cẩm Y Vệ lại chỉ có khách hàng cố định đó chính là hoàng thượng .

      Nàng tại làm Cẩm Y Vệ ở thời này , nếu so sánh chức vụ của nàng cùng chức nghiệp khác để hình dung thỏa đáng chút, đó chính là bảo hộ .( là bảo vệ đó các bạn )

      Tuy rằng nàng tại trông coi phòng ở có lẽ lớn chút, bài trí cũng xa hoa chút, tên cũng vang dội chút, nhưng xem ra, chức trách Cẩm y vệ này chính là bảo hộ .

      Bảo hộ hoàng cung mà thôi.

      Trông coi cửa môn , ban đêm huấn luyện, đều được an bài, này ám sát, này nhiệm vụ , toàn bộ cùng nàng là tân thực tập Cẩm Y Vệ hoàn toàn quan hệ .

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 3 : Họa từ trong nhà

      Ở trong hoàng cung làm bảo hộ ba ngày, hôm nay vẫn làm duy nhất nhiệm vụ , ở trong hoàng cung tự do tuần tra , nàng hai ngày nay đều bị an bài trông coi cửa môn .

      Đây là cách làm thường lệ của Vân Lăng Quốc .

      Mỗi Cẩm Y Vệ, đều phải ở trong hoàng cung chịu đựng như vậy nửa năm hoặc là ba năm, mới có thể dựa theo thực lực đến cái chức vị cao hơn.

      Nhũng quy củ như vậy, đối với nàng mà , quả thực chính là tra tấn lớn nhất .

      Ở trong hoàng cung, nàng chịu trách nhiệm trông coi từ ba ngày trước cho tới hôm nay, tình gì đều cũng có phát sinh.

      Toàn bộ hoàng cung cục diện đáng buồn.

      Tới hôm nay, vất vả lắm mới có người chạm mặt nàng, dĩ vãng theo thói quen sống cuộc sống kích thích , Dạ Nguyệt làm sao có thể bất ngờ khi tại cái thời này lần đầu tiên cùng cao thủ giao thủ?

      Bất luận ở thời nào , Dạ Nguyệt luôn là người thích cuộc sống kích thích nhất .

      Người có can đảm ban đêm xông vào hoàng cung, vậy thân thủ nhất định tồi.

      Dạ Nguyệt lẳng lặng đợi người kia đến trong phạm vi truy kích của nàng , mới xoay người ngồi dậy, ôm đầu gối khêu mi cười , nhìn người kia toàn thân bao bộc bộ y phục dạ hành , cười khẽ ra tiếng: " biết các hạ đêm khuya lại đây là muốn làm cái gì?"

      Thanh Dạ Nguyệt thình lình cất lên , cùng bóng dáng chợt xuất ở dưới ánh trăng , làm cho hắc y nhân vốn toàn lực hướng đến hoàng cung , thân mình nhất thời đình trệ chút, trong mắt có chút thất kinh khi nhìn thấy Dạ Nguyệt ngồi ôm chân dưới ánh trăng, ánh mắt nhất thời biến thành sát ý. Còn bao hàm tia châm chọc.

      Dưới bóng đêm, thân áo trắng, kim quan buộc tóc phát sáng , Dạ Nguyệt có vẻ tuấn tú vô cùng.

      Có đôi khi, người nhìn qua quá mức tuấn tú, thường thường tạo cho người khác cảm giác có chút nhu nhược.

      Thế nhưng , thị giác thường thường chính là dễ dàng lừa gạt người nhất .

      Thân hình Dạ Nguyệt tính là cao lớn uy mãnh, làm cho hắc y nhân châm chọc vô cùng. Thông qua ánh trăng, cùng Dạ Nguyệt nhìn nhau lát, hạ giọng cười khẽ ra tiếng;"Nếu ngươi vẫn nấp ở nơi đó, có lẽ ta phát được, thể tưởng được thế giới này cư nhiên có người lại ngại chính mình mệnh lớn ."

      Thanh trầm thấp quái dị, thực ràng chính là cố ý đè thấp, muốn để cho người khác nghe ra thanh của .

      Dạ Nguyệt khêu chút lông mi, hướng hắc y nhân nhìn thoáng qua, hơi hơi câu chút khóe miệng: "Phải ?"

      Tựa tiếu phi tiếu giơ cánh tay lên, hướng phía sau mình chỉ chút, bất đắc dĩ thở dài tiếng: "Kỳ , ta cũng muốn ra, nhưng ngươi dám xông vào hoàng cung, vậy cũng biết quy củ của hoàng cung, nếu ngươi vào, Cẩm y vệ ta đây thất trách, chỉ sợ ngày mai ta chết càng thêm khó coi."

      Lập tức nâng cao chút lông mi, hàm chứa chút trêu tức ý cười, từ từ ;"Ngươi , ta có thể ra sao?"

      Hắc y nhân thấy Dạ Nguyệt đùa cợt nhìn đến rành mạch, ha ha cười;"Chỉ sợ tại ngươi chết cũng khó coi."

      Lời của vẫn chưa xong, vốn ngồi ôm đầu gối Dạ Nguyệt đột nhiên lăng nhảy lên . ( giống như nâng người nhảy lên đó các bạn )

      Lúc nàng nhảy lên , đồng thời ở chỗ ngồi lại phát ra hai điểm hàn quang màu đen .

      Dạ Nguyệt buông xuống mí mắt , liếc mắt nhìn hai khỏa đinh sắt dưới ánh trăng sáng bóng khác thường , nàng biết loại này chính là thối độc ám khí, nếu phải nàng tránh mau, chỉ sợ bây giờ xác chết .

      Hắc y nhân đồng dạng nhìn qua hai điểm màu đen kia, cùng Dạ Nguyệt vẻ mặt thoải mái tươi cười hoàn toàn bất đồng, Hắc y nhân ánh mắt đột nhiên khép lại thành kẽ hở : "Vận khí tốt."

      "Phải ?"

      Dạ Nguyệt nghe vậy khỏi nâng lên chút khóe miệng, nhìn hắc y nhân trong ánh mắt đùa cợt càng sâu :" tại ta có thể cho ngươi đánh lén thêm mười lần nữa như vậy , cũng tuyệt đối cam đoan kết quả như trước tuyệt thay đổi."

      Nàng có thể tránh né ám khí như vậy, phải là nhờ vào vận khí mà là thực lực.

      Ban đêm cũng chút nào ảnh hưởng đến thị giác của nàng , thân thủ nhanh nhẹn, động tĩnh biến hóa chung quanh cũng lọt qua ánh mắt của nàng, cho nên mới tạo thành vận khí như vậy.

      Dạ Nguyệt biến sắc, cúi đầu than tiếng: “ tại ta có thể cho ngươi hai lựa chọn thứ nhất, chính là khoanh tay chịu trói.”

      Nàng cũng quan tâm hắc y nhân kia bởi vì nàng ra bốn chữ “khoanh tay chịu trói.” Ánh mắt lập tức trở nên đùa cơt, hơi hơi tạm dừng chút, thở dài ra tiếng: “Kỳ ta phi thường muốn ngươi lựa chọn cái thứ nhất, chính là Cẩm y vệ ta đây phải cấp cho ngươi cái lựa chọn như vậy.”

      tới đây, nàng giơ cánh tay lên dựng thẳng hai ngón tay: “Thứ hai là….”

      Lời còn chưa hết, tay buông xuống ở thắt lưng đột nhiên nâng lên.

      đạo hàn quang theo cánh tay của nàng, cũng theo cắt qua đêm tối.

      Mủi chân đồng thời dùng sức, cả người bay lên hướng hắc y nhân lao , thời điểm cách hắc y nhân còn có ba thước, đồng thời trong tay xuất ra đoản kiếm hướng đến tim của vọt tới.

      Động tác Dạ Nguyệt quá nhanh, hắc y nhân kịp phản ứng, đến khi nhìn thấy đoản kiếm trong tay Dạ Nguyệt mới kịp thời phản ứng lại, vội vàng đem thân mình hướng phải chếch qua, tránh kiếm xuyên tim.

      Thân hình mới vừa di động quá nửa thước, gáy truyền đến trận đau nhức, còn chưa có biết ràng rốt cuộc chuyện gì xảy ra, người theo mái hiên ngã xuống, phát ra tiếng vang ngã xuống mạnh mặt đất.

      Thân mình còn chưa kịp di chuyển lên phía trước, bay tay Dạ Nguyệt sớm ở nơi nào đó chờ .

      Cúi đầu nhìn thoáng qua hắc y nhân vẫn nhúc nhích, Dạ Nguyệt khinh dương chút khóe miệng.

      Theo mái hiên rơi xuống mặt đất, nhấc chân ở vai hắc y nhân đá chút, nhanh nhẹn dùng lực đưa thân mình xoay qua.

      Xoay người gỡ xuống cái khăn đen ở mặt

      Nhìn thấy tướng mạo hắc y nhân, Dạ Nguyệt trong lòng nhất thời hơi hơi kinh hãi lắp bắp.

      Người này là thái giám, hơn nữa nàng từng gặp qua người này ở trong hoàng cung.

      Ở cái thời kia nàng sớm quen cuộc sống giết chóc, nàng có được bản năng. Đó là chỉ cần gặp qua mặt của người nào, trong đầu liền tuyệt đối lưu lại ấn tượng, đôi mắt tuệ mẫn và sắc bén, đó là điều kiện cơ bản nhất để sống sót.

      Người này, nàng có thể ở địa phương nào đó tùy ý chạm mặt liếc nhìn cái, nhưng tuyệt đối là nàng gặp qua người này, hơn nữa lại ở trong hoàng cung này nhìn thấy , chính là nàng trong khoảng thời gian ngắn nghĩ ra rốt cuộc là gặp ở địa phương nào mà thôi.

      Thời điểm Dạ Nguyệt cẩn thận hình dung, Hắc y nhân trong cổ họng phát ra tiếng rên rỉ, có chút sương mù mở to mắt nhìn Dạ Nguyệt.

      “Ngươi rốt cuộc là ai?”

      Nghe được câu hỏi của Dạ Nguyệt, Hắc y nhân ánh mắt nhất thời nheo lại, cánh tay cũng rất nhanh hướng lên mặt chính mình sờ soạng, tay chạm vào làn da mặt, sắc mặt nhất thời trở nên khó coi vô cùng.

      Gắt gao nhìn chằm chằm Dạ Nguyệt, từng chữ từng câu ra: “ta rồi, ngươi hối hận vì tự mình tìm đường chết.”

      Bởi vì cổ họng bị va chạm, thanh cần cố ý đè thấp, so với trước đó lại khàn khàn rất nhiều.

      Dạ Nguyệt hơi hơi nhíu mày chút, nhìn hắc y nhân, cười lạnh ra tiếng: “Ta cảm thấy ngươi vẫn nên chiếu cố bản thân ngươi , ta hối hận, cần ngươi quan tâm.”

      “Ta?” Hắc y nhân khóe miệng nổi lên chút đùa cợt ý cười, tay ở bên hông chậm rãi rượt xuống, lướt xuống đến chỗ góc tường, ha ha cười: “Ta bị ngươi xem mặt rồi, cần lo lắng về sau.”

      Dạ Nguyệt đôi mắt lạnh lùng, lập tức vươn tay giữ lấy quai hàm của hắc y nhân, dùng sức sờ, đưa quai hàm gỡ xuống dưới.

      Nhưng chậm bước.

      Dạ Nguyệt nhìn môi có chút biến thành màu đen, thấy chậm , lại nhìn thấy ánh mắt mang theo châm chọc, liền chậm rãi buông tay đứng lên đánh tiếng, để cho thị vệ lại đây thu thập hết thảy.

      Mắt lạnh nhìn thị vệ đem tên hắc y nhân muốn biến thành người chết nâng , Dạ Nguyệt trong đầu cũng là như trước suy nghĩ, nàng rốt cuộc ở địa phương nào gặp qua người này.

      -----------------------

      Dạ Nguyệt nghe thấy tiếng đàn du dương, theo phía sau tỳ nữ bước vào trong ngự hoa viên đình các thủy tạ.

      Vốn thoái mái tùy ý tươi cười, nhưng khi nhìn thấy tướng mạo người đánh đàn, Dạ Nguyệt nhất thời run sợ chút.

      Cầm là hảo cầm.

      Người đánh đàn, cư nhiên cũng là mỹ nhân.

      Ở giữa lầu các, mỹ nhân ngồi ngay ngắn đánh đàn, tuy rằng quần áo hoa văn đơn giản chỉ có màu trắng, búi tóc cũng chỉ tùy ý thêm vào cây trâm ngọc ngắn gọn cực điểm, mặt ngay cả chút dấu vết son phấn cũng nhìn ra. [lsize]
      Last edited by a moderator: 9/5/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 4 : Tuyệt đại giai nhân

      Thần thái của mỹ nhân đoan trang hào phóng tới cực điểm , tư sắc xinh đẹp trong sáng , làm cho Dạ Nguyệt ở thời điểm lần đầu tiên nhìn đến mỹ nhân, lại sinh ra loại cảm giác ung dung đẹp đẽ đến quý giá .

      khỏi sinh ra cảm giác , cho dù quần áo là loại xa hoa nhất thế giới được mặc người của mỹ nhân này, cũng chưa chắc có thể giúp nàng tăng thêm chút phong thái .

      Đồng dạng, cho dù là mặc quần áo giản dị, cũng dấu được phong tư của nàng .

      Tiếng đàn lại cho người ta cảm giác như tắm gió xuân .

      Hết thảy, Dạ Nguyệt trong lòng liền đem hồ nghi đè ép xuống, cũng tính chen ngang , liền đợi mỹ nhân đàn hết bài .

      Cánh tay mỹ nhân nhàng giương cao , đem thanh cuối cùng đánh ra, chờ dư đều tiêu tán, mới giương mắt nhìn Dạ Nguyệt, đứng lên Doanh Doanh ( nhàng) cười;"Ở trước mặt Đông Phương thế tử bêu xấu." (Dạ Nguyệt làm Cẩm Y Vệ rồi nên xưng hô thay đổi )

      Dạ Nguyệt run sợ chút, nàng mới đến trong hoàng cung có bao lâu, bên trong phi tần nào cái cũng chưa có nhận thức.

      Chính là vừa rồi tỳ nữ dẫn đường phía trước có hoàng thượng ở trong này triệu kiến nàng, cũng có đề cập đến thân phận của mỹ nhân này, trong khoảng thời gian ngắn, thế nhưng biết thi lễ thế nào, chỉ có thể là ôm quyền thở dài: "Đông Phương Dạ Nguyệt tham kiến nương nương."

      "Ta biết Đông Phương thế tử vừa mới tiến cung lâu." Mỹ nhân Doanh Doanh ( nhàng) cười, quay đầu nhìn tỳ nữ khoanh tay đứng ở bên, giọng trách cứ: "Vì sao bản báo thân phận của bổn cung cho , nếu để cho Đông Phương thế tử cảm thấy khó xử , bổn cung dựa theo cung quy xử trí ngươi."

      Tỳ nữ quỳ gối hành lễ, vội vàng thấp giọng lên tiếng, xoay người đối Dạ Nguyệt thi lễ cái : "Đông Phương thế tử, còn hành lễ với hoàng hậu nương nương."

      Nghe thấy lời của tỳ nữ, làm cho Dạ Nguyệt nhịn được giương mắt tinh tế đánh giá mỹ nhân thu hút này.

      Dạ Nguyệt tuy rằng trước kia chưa từng thấy qua đương kim mẫu nghi thiên hạ Khương hoàng hậu, nhưng cũng biết nàng hai mươi sáu năm trước khi nàng mười sáu tuổi được sắc phong hoàng hậu, vì Vân Lăng Quốc hoàng thất sinh ra hai hoàng tử.

      Nhưng mỹ nhân ở trước mắt nàng, mặc kệ có nhìn như thế nào nữa , cũng giống người bốn mươi hai tuổi, nếu nàng chỉ có hai mươi hai tuổi, Dạ Nguyệt ngược lại càng tin tưởng chút.

      "Làm càn!"

      Vừa mới ở bên nghe tỳ nữ ra thân phận của Khương hoàng hậu , lại nhìn thấy Dạ Nguyệt lớn mật đánh giá như thế, sắc mặt khỏi trầm xuống, lạnh giọng lặp lại câu vừa rồi: "Còn mau tham kiến Khương hoàng hậu."

      Khương hoàng hậu chỉ Doanh Doanh ( nhàng) cười, thản nhiên đón nhận tầm mắt đánh giá của Dạ Nguyệt , giọng : "Như thế nào, Đông Phương thế tử cảm thấy Bổn cung giống hoàng hậu?"

      Dạ Nguyệt khiếp sợ lúc ban đầu qua, nghe được câu hỏi của hoàng hậu nhoẻn miệng cười: "Đích xác giống."

      Bởi vì nàng tươi cười trả lời nhất thời làm Khương hoàng hậu có chút cứng ngắc , Dạ Nguyệt cười yếu ớt ra tiếng: "Ta càng cảm thấy Hoàng hậu nương nương giống công chúa chưa có lấy chồng hơn ."

      Lời của nàng vừa mới ra , Khương hoàng hậu trong mắt ý cười liền càng sâu , miệng cũng là than ra tiếng: "Đều tướng môn đều là người lỗ mãng , ngay cả cũng , tại mới biết được, nguyên lai chuyện tình đều là hưu vượn, miệng Đông Phương thế tử , so với quan văn còn muốn ngọt hơn."

      Dạ Nguyệt ăn ngay : "Ta chỉ ra suy nghĩ trong lòng mà thôi."

      Ngừng lại hồi, sắc mặt nghiêm chỉnh, nghiêm nghị nhìn Khương hoàng hậu: " biết Khương hoàng hậu hôm nay triệu kiến thần , là vì chuyện gì?"

      Thân phận nàng tại là nam tử, nàng muốn bị đàm tiếu với quốc mẫu cao quý Khương hoàng hậu .

      Tại đây trong hoàng cung này, nếu bị người khác nhìn đến , chỉ sợ phức tạp.

      Khương hoàng hậu nhìn Dạ Nguyệt, trầm ngâm chút, mới giọng : "Ban đêm ngày hôm qua, Lý công công hầu hạ Bổn cung nhiều năm chẳng biết tại sao đột nhiên tâm sinh dị tâm ( ý xấu ) , trộm trang sức của bổn cung muốn chạy trốn ra ngoài cung, đến hôm nay bổn cung lại nghe các nàng tại đây hồi bẩm, Lý công công ở biệt viện bị Đông Phương thế tử đánh gục, cho nên cố ý mời ngươi lại đây hỏi chút coi mọi chuyện có đúng như vậy hay ."

      Dạ Nguyệt nghe thấy lời của Khương hoàng hậu , vẻ mặt tuy rằng thay đổi, nhưng trong lòng quả có chút nặng nề .

      Nàng lúc ấy ràng là nhìn thấy Hắc y nhân theo phía ngoài hoàng cung tiến vào, ý đồ đến hậu cung. Nhưng tại Khương hoàng hậu lại có ý đồ trốn .

      Trong lòng suy nghĩ ngừng, khóe miệng nhàng nâng lên : "Ngày hôm qua ta quả có đem cái công công chặn lại, lại biết người mà hoàng hậu nương nương có phải là Lý công công hay ”.

      "Nhất định là ."

      Khương hoàng hậu chắc như đinh đóng cột xác định: "Ban đêm ngày hôm qua , chuyện tình xảy ra bất quá quan trọng ."

      Lời vừa mới dứt, ghé mắt nhìn đến tỳ nữ bên cạnh mình: "Ngươi còn đứng đấy làm cái gì, còn mau đem đồ vật này nọ trình lên , đưa cho Đông Phương công tử phân biệt chút."

      "Dạ!"

      Thị nữ nghe vậy xoay người từ phía sau mình nâng lên cái khay , đưa tới trước mặt Dạ Nguyệt .

      "Hạt châu này từ lúc làm ra chính là đôi, khi bổn cung sắc phong hoàng hậu , hoàng thượng cố ý sai người tới Đông Hải vớt ra hai khỏa hạt châu giống nhau như đúc , hoàng thượng cùng bổn cung mỗi người cái , trở thành vật bất phân ly."

      Khương hoàng hậu ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Dạ Nguyệt . Gặp ánh mắt nàng hề biến hóa , lúc sau lại tiếp tục : "Nếu là đồ vật này nọ cũng thôi , nhưng đêm qua Tiểu Lý Tử cố tình cái gì cũng lấy, thế nhưng lại lấy hạt châu mà hoàng thượng ban cho Bổn cung ."

      "Nga?"

      Dạ Nguyệt hơi hơi nhíu mày chút , lạnh nhạt : " như vậy, Lý công công kia cũng quá mức đáng giận, cư nhiên lấy vật trong lòng của nương nương."

      Lập tức thở dài tiếng: "Chỉ tiếc ta cùng giao thủ lúc , liền giao cho thị vệ xử lý, căn bản là có nhìn thấy hạt châu giống như vậy ."

      "Phải ?"

      Khương hoàng hậu nụ cười mặt chợt biến mất thấy, lạnh lùng ;"Tuy nhiên , thị vệ thế nhưng cũng có nhìn thấy , hơn nữa bổn cung dám cam đoan, hạt châu kia tuyệt đối phải bọn họ cầm ."

      Dạ Nguyệt trong lòng trận nghiêm nghị, xem ra Khương hoàng hậu muốn nhận định hạt châu kia là ở trong tay của nàng, nếu , lời cũng quả quyết như vậy, tuy rằng , nhưng tính kế sẵn, nhất định đem cái hạt châu mà nàng chưa từng có xem qua càng biết có tồn tại hay lấy .

      Vừa định mở miệng, lại bị Khương hoàng hậu giành trước : " bằng như thế này, Đông Phương thế tử trở về hảo hảo ngẫm lại, rốt cuộc có hay gặp qua hạt châu này."

      Dạ Nguyệt lạnh lùng nhìn Khương hoàng hậu, trầm ngâm trong chốc lát, cao giọng ;"Chỉ là làm cho Hoàng hậu nương nương thất vọng rồi, ta cũng cần nghĩ lại, cũng biết chính mình cho tới bây giờ cũng chưa có gặp qua hạt châu giống hạt châu mà nương nương ”.


      Lập tức ôm quyền thi lễ: "Nếu nương nương có chuyện gì khác, ta trước hết cáo lui ."

      Khương hoàng hậu đôi mắt hơi hơi nhíu lại, hít sâu hơi, lạnh giọng ;"Đông Phương thế tử hề lo lắng chút nào sao?"

      "Hoàng hậu nương nương, ta qua, chưa từng có gặp qua hạt châu mà nương nương ." Dạ Nguyệt giương mắt đối diện cùng Khương hoàng hậu, tận lực đem giọng điệu đè thấp: "Nương nương cho dù tin, ta cũng có biện pháp ."

      Khương hoàng hậu nhìn chằm chằm Dạ Nguyệt nửa ngày, hồi lâu mới phất tay;"Ngươi xuống ."

      Dạ Nguyệt gật gật đầu, xoay người ra khỏi thuỷ tạ các, mới hơn mười bước, phía sau vang lên gấp gáp tiếng đàn.

      Cước bộ khỏi hơi hơi đình trệ chút.

      Tại đây cái tiếng đàn này, tràn ngập nhiều sát khí.

      Tiếng đàn gấp gáp, giống như cùng Dạ Nguyệt tuyên chiến.

      Chính là dừng lại như vậy chút, Dạ Nguyệt ánh mắt cũng bắt đầu sắc bén đứng lên, tiếp tục nâng bước rời .

      Nếu Khương hoàng hậu vì viên hạt châu mà nàng căn bản biết , cố ý cùng nàng đối đầu, nàng liền tiếp chiêu.

      Cho dù là quý phi hoàng hậu như thế nào?

      Nếu bức nàng quá mức, chỉ sợ vị mẫu nghi thiên hạ Khương hoàng hậu kia cũng chịu nổi đại giới của nàng .

      Mặc kệ là ai, mệnh đều chỉ có cái.

      Mà nhược điểm , mỗi người lại có ít.

      --- ---

      Trong lúc ngủ mơ Dạ Nguyệt đôi mắt đột nhiên mở lớn , ánh mắt lạnh như băng, xoay người từ giường ngồi xuống, đến bên cửa sổ, vô thanh vô tức đem cửa sổ đẩy ra cái, đứng ở chỗ tối xem ra bên ngoài .

      Nàng tại ở nhà mình , ban đêm hôm nay, nàng có phiên trực, sáng sớm liền trở về nhà nghỉ ngơi.

      Dạ Nguyệt ánh mắt rất nhanh tập trung nhìn bóng dáng rất di động rất nhanh dưới ánh trăng kia .

      Khóe miệng khỏi khinh dương chút, theo bản năng nhìn đến , xem ra người này là do Như phu nhân Đông Phương phủ kia mời đến , chỉ có Lâm Nhược , mới toàn tâm toàn ý muốn nàng chết .

      Xem ra, Lâm Nhược lúc này đây nhẫn nại được , nàng trước đó lâu mới được sắc phong thành Đông Phương gia thế tử, làm Cẩm Y Vệ trong hoàng cung , ngày đầu tiên về nhà nghỉ ngơi , Lâm Nhược liền bắt đầu hành động .

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :