1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ chủ bá khuynh thiên hạ - Huyễn Liên Thất Thất (14.2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 14.1: Lạnh như băng

      Editor: Sakura Trang

      Trong nháy mắt này, Thuần Cổ Nặc chẳng biết tại sao, trái tim khẽ run lên, nàng như vậy, làm cho bỗng nhiên nghĩ đến nàng là nữ tử nhu nhược thuần khiết, cho dù có hơi thở thanh lãnh kia cũng là bởi vì nàng cao ngạo tịch liêu.

      Mắt phượng của Thuần Cổ Nặc lên ánh sáng sâu kín, trong giây lát, liền đánh gãy ý tưởng này trong lòng, nữ từ này từ trước đến giờ đều là tàn nhẫn vô tình, nàng có thể đem sống chết củamột người đùa giỡn ở trong tay, đem quốc gia trở thành đò chơi của mình, dùng máu tươi để trải dài con đường bước lên ngôi vị đế vương của nàng, làm sao có thể cho rằng nàng là người nữ tử ôn nhu thuần khiết cơ chứ!

      Nhất là người như nàng nhớ chút nào về huyết mạch tình thân, giết liền giết, ngay cả may cũng nhăn chút, nhốt mẫu giết tỷ, có lẽ chỉ có người như nàng mới có thể làm được.

      Lãnh khốc nhớ tình thân như vậy, Đại hoàng nữ, Nhị hoàng nữ đều chết trong tay nàng, tuy rằng có tình cảm gì đối với Xích Lưu quốc này, cũng có tình cảm gì với nữ tử này, nhưng vẫn cản thấy Công Ngọc Hàn Tuyết là việc quá mức lãnh khốc vô tình, cho dù trong hoàng thất có tình thân chân chính chăng nữa, nhưng tàn khốc thô bạo như vậy, vẫn khiến cho phải kinh ngạc.

      Nghĩ đến Vu Nhã Thiên Trúc kia, trong lòng Thuần Cổ Nặc cũng chỉ có thể sâu thở dài, đó là nam tử tuyệt thế vô song, nam tử này ngay cả đều thể bội phục, phong hoa tuyệt đại, có thể triển khai hoàn toàn phong tư của mình khác vào trong lòng mỗi người. Nhưng nam tử như vậy lại bị Công Ngọc Hàn Tuyết nhốt lại chút lưu tình, còn về việc nàng đối xử với nam tử này tàn khốc như thế nào, có lẽ cũng chỉ có mình Công Ngọc Hàn Tuyết biết.

      Còn có những nam tử khác ở trong lao ngục, mắt phượng của Thuần Cổ Co nặc sâu thẳm, hề liếc mắt nhìn Công Ngọc Hàn Tuyết lần nữa, cho dù đứng như vậy, vẫn có thể cảm giác được hơi thở mạnh mẽ người nữ tử này, cho dù nàng giả bộ như nhu nhược, vẫn có thể nhìn đến trái tim lãnh của nàng như cũ.

      Hơi thở lạnh lùng người Thuần Cổ Nặc càng tăng thêm, khi nâng mắt nhìn Công Ngọc Hàn Tuyết cái, nghĩ đến thô bạo ngoan trong năm này của nàng, nhíu mày sâu, tính tình của nữ tử này, vẫn hiểu phần.

      Nghĩ đến nguyên nhân mà mình đến đây, phải cầu nàng.... nhìn nàng hơi nhắm mắt, che dấu tất cả suy nghĩ của mình, Thuần Cổ Nặc căn bản thể đoán được suy nghĩ tại của nàng.

      Giống như nghĩ đến điều gì, Thuần Cổ Nặc nắm chặt tay, đem tất cả tất cả lạnh lùng trong mắt che dấu tốt, liền xoay người rời , lúc vừa bước ra khỏi thềm cửa, dừng chân lại, hơi nghiêng người, Công Ngọc Hàn Tuyết “Nữ đế nếu nghĩ muốn đưa Thuần Cổ Nặc vào chỗ chết, ra cần phải phí nhiều công sức.” xong, toàn thân mang theo lạnh lùng u rời .

      Công Ngọc Hàn Tuyết nghe lời của , đôi mắt sâu thẳm hơi hơi gợn sóng, là Thuần Cổ Nặc? Khối thân thể này của nàng muốn đưa vào chỗ chết, như vậy vừa nãy nàng có lỡ lời, hay muốn đến để chứng cái gì.

      “Đứng lại” Công Ngọc Hàn Tuyết giống như nghĩ đến điều gì, lập tức chạy ra ngoài cửa đuổi theo, lạnh lùng ra lệnh với bóng dáng sắp xa kia, Công Ngọc Hàn Tuyết có chú ý tới, trong lúc gấp gáp nàng ra lệnh, chứa đựng giọng điệu uy nghiêm của người chân chính ở cao, khiến cho người khác tự chủ mà phải nghe theo.

      Thuần Cổ Nặc nghe mệnh lệnh vội vàng mà sắc bén vang lên sau lưng, dừng lại chút, thu lại hàn khí người, ngẩng đầu nhìn chiếc lá rơi xuống, cả người như bị thứ gì đó đè nặng, mệnh lệnh của nàng, muốn nghe, nhưng nghe được, bởi vì tất cả của đều nằm trong tay nàng, vì vậy mà phải nhẫn, thể vì tức giận mà bỏ mặc đất nước của mình.

      Công Ngọc Hàn Tuyết nhìn Thuần Cổ Nặc yên tĩnh đứng ở nơi đó, trong hình ảnh lá rụng, gió thu thổi, y bào màu tím tung bay, tựa như bức họa núi sông tĩnh lặng, tuyệt mỹ mà trầm lặng, nếu lúc này có nhiều loại hoa, nàng cũng có thể , phồn hoa như gấm, dù so sánh cũng bằng nửa nam tử này.

      Hai chân Công Ngọc Hàn Tuyết bước con đường trải đá xanh, chậm rãi đến gần Thuần Nặc, nhanh chậm, bước chân nhàng giống như bước vào lòng người.

      Chương 14.2: Lạnh như băng
      Editor: Sakura Trang

      Đến khi Công Ngọc Hàn Tuyết vào trước mặt Thuần Cổ Nặc, lẳng lặng đứng cạnh , trong mắt là ánh sáng u tối , lúc này gió thu bắt đầu nổi lên, thổi bay quần áo của nàng, phiêu phiêu như muốn bay lên, vẽ lên độ cong kiều diễm, dập dờn uyển chuyển như tinh linh trong gió.

      Thuần Cổ Nặc cũng nhìn Công Ngọc Hàn Tuyết, ánh mắt của vẫn bĩnh tĩnh nhìn chiếc lá rụng, bởi vì sớm được thưởng thức tâm tình vui buồn thất thưởng của nàng rồi.

      “Thuần Cổ Nặc, lá rụng nhìn còn đệp hơn ta sao?” Trong mắt Công Ngọc Hàn Tuyết lên ánh sáng u, khóe miệng nhếch lên nụ cười , nghiền ngẫm , nàng đột nhiên thay đổi ý tưởng, nghĩ muốn trêu chọc nam tử lạnh như băng này, nàng thậm chí có cảm giác, bọn họ đều lạnh lùng vô tình giống nhau, còn lạnh lẽo cứng rắn hơn cả tảng đá.

      Mắt Thuần Cổ Nặc run lên, hơi ảo não, sắc bén phát , nàng hình như thay đổi rất nhiều, cũng có thể nàng nghĩ ra biện pháp tốt hơn để tra tấn , nghĩ đến điều này, đôi mắt bình tĩnh sợ hãi nhắc lên vài gợn sóng rồi lại trở lại bình tĩnh, giống như thèm để ý lời của Công Ngọc Hàn Tuyết, cũng muốn trả lời nàng.

      Công Ngọc Hàn Tuyết cảm thấy thú vị, đầu ngón tay lành lạnh sờ hai má của Thuần Cổ Nặc, trong mắt lóe lên ánh sáng sâu thẳm, nam tử này dường như phải nam phi của nàng, vậy chính là người bị nàng nhốt. Nhưng nếu bị nhốt, vậy tại sao lại được tùy ý lại?

      Công Ngọc Hàn Tuyết bên vô ý thức động đậy ngón tay bên vừa suy nghĩ mọi chuyện trong đầu, có chú ý tới động tác của nàng làm cho thân thể của Thuần Cổ Nạc run lên, tâm cũng chịu khống chế rung động, điều này nếu ở trong mắt người ngoài dược coi là trêu đùa cách ái muội.

      Khóe miệng của Thuần Cổ Nặc gợi lên ý cười giễu cợt, giống như vân đạm phong khinh* “Nữ đế, ngươi cảm thấy hứng thú đối với túi da của Thuần Cổ Nặc, cho dù chiếm được cũng chỉ là cái xác hồn” xong, cúi đầu nhìn về phía Công Ngọc Hàn Tuyết, phát đối mắt của nàng thanh minh sâu thẳm, nhưng lại có cảm xúc gì, ngay cả điểm hứng thú đều có, điều này làm cho rất kinh ngạc, trong lòng nổi lên sóng ngầm mãnh liệt, nàng lúc này, khiến cho thể nào đoán ra, giống như người nàng được che giấu bởi tấm màn thần bí, lần đầu tiên có khát vọng muốn tìm tòi nghiên cứu, nhưng cảm giác này vừa mới nảy sinh bị bóp chết từ trong trứng nước.
      *vân đạm phong khinh: như gió nhạt như mây, ý muốn coi thường, thèm để ý

      Công Ngọc Hàn Tuyết phục hồi tinh thần, giấu ánh sáng trong mắt, ánh sáng lướt qua rồi biến mất, nhàng cười “Làn da tốt, còn nhẵn nhụi hơn cả nữ tử” những lời này của nàng đều là lời khen ngời lòng, nhưng bay vào trong tai của Thuần Cổ Nặc, đó lại thành lời trào phúng, làm cho tim cứng lại, có hùng tâm khát vọng của chính mình, quốc gia của đợi trở về, thế nhưng lại có cách nào rời , tùy ý để nữ đế thô bạo ngoan này hành hạ dày vò, cảm giác bất lực sâu trào lên trong lòng.

      ra cho dù là hay là Vu Nhã Thiên Trúc, hay là nữ hoàng, hoàng nữ, sở dĩ chúng kế của nàng là bởi vì từ trước đến nay bọn họ hề nhận ra lòng dạ ngoan độc lạt được che dấu bởi lớp vỏ ngoài của Công Ngọc Hàn Tuyết yếu đuối, ai cũng hề đề phòng nữ tử nhát gan yếu đuối này trong lúc lại có thể dùng cách thức ngoan đọc nắm trong tay tất cả mọi thứ, giết chóc liên tiếp, dùng các loại phương pháp tàn nhẫn đối phó với bọn họ.

      Chính là bởi vì từ trước đến nay đề phòng, nên bị nàng kiềm chế, mà lúc này chỉ có thể nhìn lên trời tự thương tiếc cho bản thân, mỗi lần đều hâm mộ những con chim tự do trời cao kia, tự do tự tại, tiêu dao sống qua ngày.

      Công Ngọc Hàn Tuyết cảm giác được người Thuần Cổ Nặc cứng lại, bĩu môi, khép lại vạt áo của , ngoài dự liệu lại khiến cho thân thể Thuần Cổ Nặc run lên, trong lòng Công Ngọc Hàn Tuyết hơi buồn cười, kiễng mủi chân, vào bên tai của Thuần Cổ Nặc, “Thuần Cổ Nặc, từ trước đến nay ta chưa bao giờ muốn mạng của người, đều là do người tự làm khó bản thân, miên man suy nghĩ” hơi thở phun lên cổ của Thuần Cổ Nặc, làm cho làn da trắng như ngọc kia hơi nhiễm chút hồng nhạt.

      xong, lúc này Công Ngọc Hàn Tuyết mới thu lại ý cười, nhưng trong mắt cũng che dấu hết ánh sáng lạnh, dừng chút, sau đó xoay người rời .

      Để lại mình Thuần Cổ Nặc vẫn run sợ, còn ngửi được mùi hương nhàng thơm ngát của thiếu nữ vương vất trong khí sau khi Công Ngọc Hàn Tuyết rời , trong mắt lóe ý nghĩ thâm trầm phức tạp, nàng vậy rốt cuộc có ý gì, nàng bảo mình đứng lại chỉ vì những lời này. Vì sao lần nàng trở về từ bên ngoài, làm cho cảm cảm thấy nàng có chút gì đó thay đổi, mà hành động vừa nãy cả nàng thực quỷ dị, giống với con người lạnh như băng lại độc của nàng trước kia.

      Nhưng nghĩ đến hoàn cảnh của bản thân mình vào mỗi ngày mười lăm hàng tháng, tâm Thuần Cổ nặc tối lại, biểu mặt trở u ám, nàng nếu muốn mạng của , nhưng dùng thứ này người của ,…. giống nhau vẫn có thể khiến mất mạng.

      Công Ngọc Hàn Tuyết cảm thấy bản thân vào cục diện mê mang, rất nhiều chuyện của thân thể này nàng hề biết, còn có Thuần Cổ Nặc kia vì sao khẳng định rằng nàng muốn mạng của , hơn nữa chính nàng cũng ràng, chỉ mỗi câu kia của nàng cũng đủ khiến cho Thuần Cổ Nặc tin tưởng nàng.

      Nàng có thể nhìn ra, ngày hôm đó Thuần Cổ Nặc nhìn những chú chim tự do bay lượn bầu chơi, trong mắt tỏa ra thứ ánh sáng rực rỡ, nàng biết được, mong muốn tự do, mà nàng cũng có nhốt , nam tử kia, nàng nhìn ra được biết võ công, bước chân cùng với hơi thở nhàng, đều là những biểu cho thấy chỉ có người này có nội lực cường, võ công cao cường.

      Mà nàng tin tưởng tương lai có nhiều điều đáng để mong chờ.

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 15.1: Tỉnh lại

      Editor: Sakura Trang

      Công Ngọc Hàn Tuyết nghĩ thầm, nàng vẫn nên hỏi mấy người Lang Nhị, về phần chuyện của Thuần Cổ Nặc, nếu có gì uy hiếp đối với nàng, nàng ngại thả , nhưng mà quyết định này nàng cũng cần phải suy nghĩ chút, bởi vì nếu đầu mãnh hổ, nàng làm như vậy ngược lại trở thành thả hổ về rừng, nàng ngại làm người tốt, càng ngại làm người xấu, nàng để ý nhất vẫn là tính mạng của mình, mà điều quan tâm nhất bây giờ là nàng cùng mấy người Lang thần có bị nguy hiểm đến tính mạng .

      Hôm sau, ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu lên rừng trúc xanh um tươi tốt, gió lướt qua, giống như còn có thể nghe được tiếng động sàn sạt, mùa thu lá vàng rơi, mùi hoa thơm ngát, bầu trời trong vắt, yên tĩnh như vậy, lộ ra thanh nhã và thoải mái.

      Công Ngọc Hàn Tuyết im lặng ăn cơm trưa, nhìn bát cháo hoa sen kia, vẻ mặt có chút hoảng hốt, đăm đăm nhìn về phía trước nhớ lại hồi ức, ra nàng có chú ý nhiều lắm đến vấn đề ăn uống, ở kiếp trước nàng lúc đầu cũng biết nấu cơm, đợi khi nàng học xong, người kia cũng mất, thế gian luôn tràn ngập nhiều điều tiếc nuối.

      “Chủ tử, Khê Liên U hình như sắp tỉnh” Lang Tứ nhìn Công Ngọc Hàn Tuyêt ngồi yên tĩnh ăn cơm ở đằng kia, giọng mở miệng , nàng rất muốn quấy nhiễu chủ tử ăn cơm, nhưng chủ tử dặn nhất định phải báo với nàng nếu Khê Liên U sắp tỉnh.

      Nhưng chẳng biết tại sao, trong lòng nàng có nỗi buồn khó hiểu, nàng thế nhưng cảm thấy chủ tử lúc im lặng như vậy, có chút cao ngạo cùng tịch liêu, giống như sương khói nơi biển khơi, từ từ trôi nổi khắp thế gian.

      Tay cầm đũa của Công Ngọc Hàn Tuyết dừng lại chút, ánh sáng trong mắt chợt lóe rồi biến mất, lông mi hơi rung động, nghĩ tới tỉnh lại nhanh như vậy, sớm hơn rất nhiều so với nàng nghĩ.

      Công Ngọc Hàn Tuyết buông chiếc đũa xuống, chậm rãi dùng khắn lau miệng và tay, đứng dậy lạnh nhạt “Dọn dẹp , ta nhìn .”

      “Vâng”

      Phong Hoa hiên

      Công Ngọc Hàn Tuyết lẳng lặng ngồi ở bên cạnh, bên uống trà, bên chờ Khê Liên U tỉnh lại, thuận tiện coi như thưởng thức mỹ nam, ở cổ đại này cũng có tiết mục giải trí gì, nàng có thể hưởng thụ chỉ có mấy thứ như này thôi.

      Giống như mơ thấy điều gì, lại giống như đau đớn do độc tố xâm nhập vào cơ thể, cái trán Khê Liên U ngừng chảy ra mồ hôi, cuối cùng Công ngọc Hàn Tuyết cảm thấy bất đắc dĩ, rút khăn từ trong tay áo ra lau cho .

      Lông mày vốn nhíu chặt của Khê Liên U, vào lúc Công Ngọc Hàn Tuyết lau mồ hôi cho , thế nhưng từ từu giãn ra, trong lúc mê man, cảm thấy có mùi thơm của nữ tửu quanh quẩn bên người, lâu cảm thấy an tâm như vậy, hơi thở này giống như có thể tan vào nội tâm của .

      Cho đến lúc Khê Liên U hốt hoảng mở mắt, đối diện là đôi mắt trong trẻo của Công Ngọc Hàn Tuyết, càng là có chút dám tin nhìn nàng lau mồ hôi trán cho .

      Công Ngọc Hàn Tuyết cúi đầu nhìn Khê Liên U nhàn nhạt “Ngươi tỉnh” liền tiếp tục lau nốt cho , động tác nhàng như thể đương nhiên, chút gọi là xấu hổ hay tự nhiên.

      “Công Ngọc Hàn Tuyết?” Lông mày đậm của Khê Liên U khẽ nhíu lại.

      “Đúng vậy, là ta, nơi này là hậu cung của ta” Công Ngọc Hàn Tuyết gật gật đầu, lạnh nhạt , giúp cho người này xác định chút, hiển nhiên cũng dám tin, mình bị đưa đến hậu cung.

      Khê Liên U nhìn đôi mắt trong trẻo hề cảm xúc của Công Ngọc Hàn Tuyết, trong lòng nổi lên gợn sóng, có thể xác định Công Ngọc Hàn Tuyết bây giờ cùng Công Ngọc Hàn Tuyết mà từng tiếp xúc là hoàn toàn khác nhau, Công Ngọc Hàn Tuyết trước kia lúc nào cũng lạnh như băng, mà nàng bây giờ thanh khiết như băng, lại có thêm chút hiền hòa, trong hiền hòa lại có cơ trí, thể nghi ngờ, nàng bây giờ mới nguy hiểm.

      Bởi vì người bộc lộ ngoan ra bên ngoài đáng sợ, đáng sợ là người chẳng những ngoan còn có trí tuệ, người như vậy thể lường trước được.

      cứ nhìn nàng như vậy, phát người nàng có loại khí tức phức tạp, lạnh như băng, linh động, nhu hòa, vô tình, rốt cuộc mặt nào mới là con người thực của nàng.

      Chương 15.2: Tỉnh lại

      Editor: Sakura Trang

      Lúc trước nàng ra động tác khiến mọi cái trở tay kịp, khiến cho tất cả mọi người trong lúc có đề phòng bị thất bại, nhưng chuyện này trở thành chuyện chắc chắn, ngay cả cũng có cách nào có thể xoay ngược lại vận mệnh, chỉ thể trơ mắt nhìn tất cả thành kết cục định.

      Tay Khê Liên U dùng sức, liền muốn ngồi dậy, cánh tay Công Ngọc Hàn Tuyết hơi cong lại đỡ Khê Liên U ngồi dậy “Ngươi tại có khả năng chống lại” Công Ngọc Hàn Tuyết thản nhiên , giống như trần thuật truyện thực tế, mà phải uy hiếp.

      “Ta đúng là coi thường nữ đế” Lúc này Khê Liên U căn bản thể nào đoán ra được ý định của Công ngọc Hàn Tuyết, nhớ đến chuyện xảy ra trước khi mình hôn mê, cũng liền hiểu được tại sao lại trúng chiêu, thể lần nữ nhìn kỹ lại Công Ngọc Hàn Tuyết.

      “Khê Liên U, ngươi vẫn có thành kiến đối với ta, ngươi chỉ muốn trung thành với Nhị Hoàng nữ, nhưng giờ nữ đế lại là ta, đó là chuyện thể thay đổi.” Công Ngọc Hàn Tuyết thoải mái uống trà, hỡ hững , nàng tin tưởng Khê Liên U là người thông minh, nhưng người thông minh cũng rất cố chấp, luôn sống trong chiếc kén mà bản thân tạo nên, tự mua dây buộc mình.

      “Công Ngọc Hàn Tuyết, ngươi nên biết, cái ngôi vị nữ đế này ngươi làm sao mà có được, bất bình cảu thiên hạ đối với ngươi, tồn tại của ngươi đem lại nỗi đau cho thiên hạ, ngươi thể đem lại phồn vinh an bình cho thiên hạ, ngôi vị nữ đế này ngươi làm chỉ vì bản thân mình mà thôi” Khê Liên U trước kia tuyệt đối nhiều điều với Công Ngọc Hàn Tuyết như vậy, bởi vì biết điều này với người độc vô tình lạnh như băng chỉ như đàn gãy tai trâu mà thôi, nhưng nữ tử trước mắt này dù lạnh như băng nhưng đôi mắt lại trong sáng, làm cho tin tưởng nàng vẫn còn biết lý lẽ.

      “Khê Liên U, ngươi biết những lời này của ngươi buồn cười sao? Từ trước đến nay ai chẳng muốn làm chủ thiên hạ, tại ta có thể ngồi lên ngôi vị này chứng tỏ ta có năng lực, các người đều phải thần phục ta, mà dân chúng đều quên đế vương các đời làm thế nào để lên vương vị, bọn họ chỉ nhớ vị đế vương đó có khả năng mang đến cho họ phồn vinh , ngươi bởi vì những hành động ta làm lúc bước lên vương vị, liền gạt bỏ những công lao về sau ta có thể đạt được, cái này của ngươi gọi là bảo thủ tự kiêu” Công Ngọc Hàn Tuyết cảm thấy có chút buồn cười, nhếch khóe miệng khinh thường .

      Khê Liên U có chút kinh ngạc, đôi mắt trầm tĩnh hơi gợn sóng, u thăm thẳm khó phân biệt, có chút kinh ngạc, những lời như vậy có thể được ra từ trong miệng của Công Ngọc Hàn Tuyết, môi đào khẽ mở “Công Ngọc Hàn Tuyết, ngươi khống chế ta, chỉ vì với ta mấy lời này ” Khê Liên u , dựa vào vách tường cạnh giường, hơi hơi nhắm mắt, biết tại trúng độc, số khả năng cũng bị che lại.

      Công Ngọc Hàn Tuyết yên tĩnh ngồi ở đó, dù thế nào vẫn thanh nhã trong suốt như vậy, cười “Trước mắt ta còn chưa nghĩ ra, nhưng ta có thể với ngươi, độc ngươi trúng, là độc nhất vô nhị do ta điều phối, người có thể giải” lời tràn đầy uy hiếp, tại nàng có thể khẳng định Nhị Hoàng nữ Công Ngọc Nguyệt Doanh còn sống, mà Khê Liên U tất nhiên có liên lạc với Công Ngọc Nguyệt Doanh, vì vậy nàng đương nhiên phải đem Khê Liên U đặt ở của mình để yên tâm.

      Trong mắt Khê Liên U lên ánh sáng sâu thẳm, đoán được trong hồ lô của nàng chứa cái gì, nhưng cũng đoán được gần hết, quả nhiên nàng người có lòng dạ thâm sâu nhất.

    3. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 16.1: Linh lung cầu

      Editor: Sakura Trang

      biết khi nào, trời bắt đầu mưa, gió thổi vù vù, mưa rơi đá, phát ra tiếng ào ào, giống như đánh vào lòng người, cùng với tiếng mưa rơi, gió lạnh thổi vào trong phòng “ trận mưa thu trận gió lạnh.”


      Vốn là chỉ mới vừa qua buổi trưa chút, lại vì mưa to, toàn bộ sắc trời giống như tối hơn, mây đen cuồn cuộn che lấp bầu trời.

      Công Ngọc Hàn Tuyết thở dài, định rời khỏi, nghĩ rằng ông trời lại mưa đúng lúc, căn phòng yên tĩnh này, là dọn dẹp tạm thời, cũng có thứ gì để che mưa, nàng cũng chỉ có thể đợi ở trong này, đợi cho mưa chút rồi .

      Công Ngọc Hàn Tuyết cũng quan tâm Khê Liên U suy nghĩ cái gì, đến bên cửa sổ, ngắm nhìn mưa to, cảm nhận được gió mạnh thổi qua mặt, ra kiếp trước nàng cũng thích lẳng lặng nghe tiếng mưa, bất kể là mưa hay mưa to, đều giống như thổi lên nhạc đẹp nhất của thế gian, rửa sạch tâm hồn dơ bẩn.

      Khê Liên U ngồi ở giường, nhìn nữ tử vui vẻ nằm tựa vào khung cửa sổ, trong trời đất giống như chỉ có mình nàng, tóc đen bay múa trong gió, giống như giương cánh muốn bay, con mắt trầm tĩnh như nước của Khê Liên U có chút nhè rung động, trong lòng thoáng qua chút gợn sóng.

      Nàng yên tĩnh như vậy, là hình ảnh từ trước đến giờ chưa bao giờ gặp qua, nghĩ tới nàng còn có mặt yên tĩnh như vậy, khi nàng ngẩng đầu lên, ánh sáng chiếu vào khuôn mặt nhìn nghiêng của nàng trông vô cùng thanh nhã thoát tục.

      Công Ngọc Hàn tuyết giống như quên hoàn cảnh xung quanh mình, ánh mắt trở nên mơ màng, giống như chìm trong ký ức sâu thẳm, nàng giơ tay ra hứng giọt mưa, cảm nhận lành lạnh của nó, từng có người, cầm tay nàng, thương tiếc “Nghịch ngợm, lạnh như vậy, tốt cho thân thể” như vậy nhưng cũng dùng tay hứng chút mưa cho nàng, dùng tay đem nước mưa lạnh thành ấm, sau đó để vào tay nàng.

      Mà nàng lè lưỡi với , nàng cũng từng ngây thơ hồn nhiên, nhưng sau khi , nàng cũng chỉ có thể coi điều đó trở thành hồi ức để nhớ lại, người kia cưng chiều nàng cả đời , lại nam nhan bạc mệnh, cho dù nàng có khả năng ngập trời, cũng thể quay trở về.

      Khê Liên U cảm giác linh lung cầu người có chút nóng lên, đây là tượng từ trước đến giờ chưa từng có, liền dùng tay nắm nó ở trong lòng bàn tay.

      Công Ngọc Hàn Tuyết vừa quay đầu, liền nhìn đến linh lung cầu giốngnhư đồ vật gì đó, ngực bị khống chế hơi run rẩy, tim đập có chút đau đớn, Công Ngọc Hàn Tuyết che ngực, đến bên người Khê Liên U, lạnh lùng hỏi “Đây là cái gì?” Càng tới gần thứ này, lòng của nàng càng khó khống chế cảm thấy đau đớn, giống như có mảnh vụn nào đó muốn nổ tung, khiến càng cảm thấy có chút choáng váng.

      Khê Liên U nâng mắt nhìn về phía Công Ngọc Hàn Tuyết, đôi mắt hơi trợn to lên, vừa rồi nàng còn bình thường, bây giờ hình dáng lại giống như làm việc quá sức, khuôn mặt tái nhợt có chút máu nào, nàng nhíu chặt lông mày, trán chảy đầy mồ hôi, dáng vẻ yếu đuối.

      “Ngươi?” Khê Liên U biết nên cái gì, là bị cái dạng này của Công Ngọc Hàn Tuyết làm cho kinh sợ.

      cho ta biết, đây là cái gì?” Công Ngọc Hàn Tuyết xong, liền cướp linh lung cầu trong tay của Khê Liên U, cái này vừa giống như ngọc vừa giống như thủy tinh, cầm nó, nàng cảm giác máu toàn thân như sôi trào, lấy tay sờ, ngờ lại đem linh lung cầu bóp nát, nhưng sau khi bóp nát, những mảnh của linh lung cầu kia rơi mặt đất, ngược lại giống như bọt biển tan ra rồi biến mất.

      Mà thân thể của nàng vào lúc linh lung cầu biến mất, nháy mắt liền trở lại bình thường, đau đớn vừa nãy giống như chỉ là ảo giác.

      Mà Công Ngọc Hàn Tuyết tại bọt biển phập phòng kia dường như nhìn thấy băng điện thần bí kia cùng các điện thần bí khác, nhưng đợi nàng nhìn , bọt biển liền biến mất, rất quỷ dị.

      Cả người Khê Liên U giống như bị cái gì trấn áp, ánh sáng u tối tràn đầy trong mắt , dáng vẻ tao nhã như tranh vẽ lúc này liền cứng lại rồi, nàng thế nhưng nhàng liền có thể bóp nát, đây chính là…. Nàng rốt cuộc là ai ?

      Bàn tay giấu dưới ống tay áo nắm chặt, chẳng biết tại sao, lúc đó cảm giác trái tim đập có chút nhanh.

      Chương 16.2: Linh lung cầu

      Sau lát yên lặng, mắt Khê Liên U lên thâm trầm, u ám sâu thẳm, khiến cho người khác dám nhìn thẳng, môi mỏng khẽ động “Ngươi và tổ tiên bị diệt năm đó có quan hệ gì?”

      Công Ngọc Hàn Tuyết còn chưa phục hồi lại từ khiếp sợ ban nãy, liền nghe giọng giống như chất vấn của Khê Liên U, nhíu mày lại, lạnh lùng “Cái gì mà tổ tiên bị diệt, Khê Liên U, tại tính mạng của ngươi nằm trong tay ta, ta khuyên ngươi nên ít giở trò , bởi vì ta có vô số loại phương pháp để tra tấn ngươi” xong, Công Ngọc Hàn Tuyết liền cất bước rời .

      Nàng cũng quan tâm bên ngoài trời mưa to tầm tã, liền trong vào trong mưa, nàng chưa bao giờ có cảm xúc buồn bực như vậy, nàng từ trước đến giờ luôn là người bình tĩnh, hôm nay nàng lại bị làm sao vậy? Mà tất cả chuyện này tất nhiên có liên quan đến Khê Liên U.

      Mưa to kia ngừng rơi mạnh lên người Công Ngọc Hàn Tuyết, nhưng nàng vẫn chìm trong suy nghĩ của mình hề hay biết, vừa nãy lòng nàng run rẩy mãnh liệt như vậy, thể tự khống chế, nàng có loại trực giác, dường như còn có rất nhiều chuyện nàng biết, mà đồ vật thần bí hình dạng quả cầu đó có lẽ còn có thể có liên quan đến nam tử giống như tinh tại băng điện mà nàng gặp ở trong giấc mơ.

      Đế Hoàng cung

      “Chủ tử, người có chuyện gì? Sao lại để dầm mưa như vậy?” Lang ngũ nhìn thấy Công Ngọc Hàn Tuyết vào trong phòng, lập tức lo sợ lên lau cho nàng.

      “Ta có việc gì, Lang Ngũ, sai người chuẩn bị nước ấm, ta muốn tắm rửa trước chút.” Công Ngọc Hàn Tuyết có chút hốt hoảng , tại nàng toàn thân lạnh lẽo, cần có cái gì đó ấm áp, bắt đầu từ sau khi người kia rời , nàng học xong cách tự chăm sóc bản thân.

      “Vâng” Lang Ngũ lập cung lính nhận lệnh sau đó rời , sau khi Lang ngũ rời , Lang Nhị lập tức xuất trong phòng. Tám người bát lang thần các nàng vẫn luôn phải có người theo hầu hạ bên người Công ngọc Hàn Tuyết.

      Sau khi nước ấm được chuẩn bị xong, Công Ngọc Hàn Tuyết ngồi trong thùng gỗ, vừa nghịch nước vừa suy nghĩ, mọi việc ở thế giới này còn phức tạp hơn so với những gì nàng tưởng tượng. Nhớ , Lang Nhị từng qua với nàng, đại lục này có hai quốc gia thành trì, hình như còn có lực lượng thần bí trong truyền thuyết nào đó.

      “Lang Nhị, ngươi cho rằng lực lượng thần bí trong truyền thuyết kia có tồn tại ?” Công Ngọc Hàn Tuyết chuyện với Lang Nhị đứng hầu hạ phía sau bình.

      “Chủ tử, việc này thuộc hạ cũng ràng lắm, bởi vì tất cả chỉ là lời đồn đại, có người tin có người tin” Lang Nhị cung kính , nàng hơi hơi nhíu mày, biết vì sao chủ tử lại hỏi những thứ này.

      “Có lẽ lực lượng này có tồn tại, chỉ là nơi nào đó chúng ta biết mà thôi” Công Ngọc Hàn Tuyết có chút hoảng hốt , hai mắt lên ánh sáng rực rỡ, trước kia nàng cũng tin mấy diều này, nhưng ngay cả nàng đều xuyên qua mà tới nơi này, có chút việc và số lực lượng kỳ dị có lẽ tồn tại.

      “Chủ tử muốn….” Lang Nhị cảm thấy tâm tư chủ tử khó đoán, chẳng lẽ chủ tử muốn tìm lực lượng thần bí trong truyền thuyết kia?

      có gì, chỉ là tùy tiện hỏi chút mà thôi, bảo Lang Tam nhất định phải giám sát Khê Liên U chặt chẽ, đem mọi hành động của báo cho ta” nàng càng ngày càng cảm thấy Khê Liên U kỳ lạ, còn có chút thần bí, chắc là có quan hệ với cái lực lượng được gọi là trong truyền thuyết kia.

      thế mà lại hỏi nàng có quan hệ thế nào với tổ tiên bị giết, những cái đó rốt cuộc là gì? Công Ngọc Hàn Tuyết nghĩ, trong mắt lên ánh sáng u sâu thẳm, sâu bên trong càng là sóng lớn cuồn cuộn, toàn thân càng tỏa ra khí lạnh.

    4. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 17.1: Nghi ngờ

      Editor: Sakura Trang

      Công Ngọc Hàn Tuyết vẫn ngồi ở trong thùng, nghịch nước, trầm tĩnh suy nghĩ, nàng đem tất cả mọi việc gắn kết với nhau, ánh mắt tối sầm lại, nụ cười nơi khóe miệng tràn đầy hứng thú.

      “Chủ nữ, nước lạnh, thuộc hạ đổi nước khác cho người” trong bầu khí im lặng, Lang Nhị đợi lâu, cũng thấy chủ tử ra, lo lắng sợ chủ tử bị cảm lạnh.

      cần” Công Ngọc Hàn Tuyết đúng dậy lau khô người, sao đó mặc thêm quần áo, chân trần tấm thảm lông trắng, cả người tràn đầy khí chất duy mĩ thoát tục, trong nháy mắt, nhìn chủ tử Lang Nhị giống như được nhìn thấy cảnh bông tuyết đầy trời, loại cảm giác này mạnh mẽ như vậy, nàng thấy chủ tử dường như thuộc về trần thế, trong trẻo lạnh lùng, khí chất hơn người khiến người ta ngạt thở.

      “Lang Nhị, có số việc ta nhớ , chuyện của Thuần Cổ Nặc kia là thế nào?” Công Ngọc Hàn Tuyết biết suy nghĩ trong lòng Lang Nhị, nàng dang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, nghĩ đến cảnh hôm qua nàng gặp Thuần Cổ Nặc, liền nhàn nhạt hỏi.

      Lang Nhị hoàn hồn, hơi thu lại cảm xúc, cung kính “Chủ tử, Thuần Cổ Nặc là Thái tử điện hạ của Địch Tu quốc, năm đó Địch Tu quốc gặp lũ lụt ôn dịch, dân chúng lầm than, sứ thần Địch Tu quốc đến nước ta cầu viện trợ, mà Tiên Hoàng lại nhân cơ hội này phát binh tấn công Địch Tu quốc, năm đó là Nhị Hoàng nữ lãnh binh đánh giặc, nhìn thấy chủ soái của Địch Tu quốc là Thái tử điện hạ Thuần Cổ Nặc, kinh vi thiên nhân*, liền sửa đổi điều kiện thành hai nước liên hôn*, ngừng hẳn chiến tranh, cũng bỏ ra tiền tài và lương thực giúp Địch Tu quốc qua cửa ải khó khăn này.”
      *kinh vi thiên nhân: ý chỉ vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy hoặc nghe thấy người nào, nghĩ chỉ có thần tiên mới được như vậy
      *liên hôn: liên kết với nhau bằng việc thành thân

      Khóe miệng Công Ngọc Hàn Tuyết gợi lên nụ cười trào phúng, hừ lạnh tiếng “Tiên Hoàng này đúng là biết cách nhân lúc cháy nhà mà hôi của mà.”
      *cháy nhà mà hôi của: lợi dụng người khác khó khăn mà kiếm lợi cho bản thân.

      Thân mình Lang Nhị có chút cứng ngắc, mày nhanh chóng nhíu chặt lại, chủ tử từ trước đến giờ chưa bao giờ gọi người nọ là Tiên Hoàng, luôn gọi nàng là lão bất tử, giờ chủ tử quên tất cả, dường như tất cả mọi thứ trước kia đều quên hết sạch.

      Suy nghĩ chút, Lang Nhị vẫn có chủ động ra, có lẽ quên đối với chủ tử cũng là chuyện tốt, từ sau khi trơ về từ Quỷ cốc, nàng phát chủ tử trở nên ấm áp hơn, hề là bị bao phủ bởi hơi thở lạnh như băng nữa, chủ tử có hơn chút cảm xúc của người bình thường như vậy mới giống con người thực .

      “Chủ tử, Tiên Hoàng dã tâm rất lớn” Lang Nhị nhàng xoay người , nhớ tới Tiên Hoàng, nàng nhịn được lại nhíu mày lại, tay vô thức nắm chặt.

      Công Ngọc Hàn Tuyết để ý cười “Dù sao cũng chết, với ta mà cũng chẳng còn uy hiếp” đối với người chết, cho dù trước kia nàng có dã tâm cỡ nào, hay bỏ đá xuống giếng* vậy, nàng cũng quan tâm, giờ khối thân thể này của nàng mới là Đế vương chân chính, nhưng mà nàng lại để lại phiền toái Thuần Cổ Nặc này cho nàng, là….
      *bỏ đá xuống giếng: thấy người gặp nguy khó giúp đỡ mà còn thừa dịp hãm hại hoặc trợ giúp cho người khác thực việc xấu.

      “Tiếp tục”

      “Vâng, chủ tử, Hoàng đế Địch Tu quốc còn lựa chọn nào khác, cho dù có thương Thái tử nhiều như thế nào, vẫn phải đem Thái tử đưa đến đất nước của chúng ta, thực tế là trước để làm con tin, đợi khi Nhị Hoàng nữ cập kê liền thành thân” Lang Nhị xong, có chút lo lắng nhìn Công Ngọc Hàn Tuyết, nhưng chỉ thấy Công Ngọc Hàn Tuyết hết sức bình tĩnh, giống như chỉ đơn giản là nghe câu chuyện xưa mà thôi.

      “Nếu Nhị Hoàng nữ còn sống, năm trước là năm nàng cập kê, như vậy, nếu năm trước ta xưng đế, hai người các nàng sớm thành thân rồi!” Công Ngọc Hàn Tuyết hất vất áo, nhàng ngồi lên tháp, nhàn nhạt .

      “Đúng vậy, nhưng mà Thuần Cổ Nặc thích Nhị Hoàng nữ” Lang Nhị nghĩ thầm, nếu phải chủ tử đột nhiên cưới ngôi, chừng Thuần Cổ Nặc kia có lẽ phế Nhị Hoàng nữ bỏ về nước, lúc ấy có khi hai nước còn khơi mào chiến tranh, dù sao Thuần Cổ Nặc làm con tin nửa năm, Địch Tu quốc cũng giải quyết những vấn đề khó khăn, tấn công Xích Lưu quốc hoàn toàn có thể giành thắng lợi.

      “Tại sao lại ở hậu cung của ta?” Điều Công Ngọc Hàn Tuyết quan tâm nhất vẫn là điều này, đời trước chắc dùng thủ đoạn gì đó để uy hiếp .

      “Điều này thuộc hạ ràng lắm” Lang Nhị đúng là ràng lắm Công Ngọc Hàn Tuyết đối đãi như thế nào với Thuần Cổ Nặc và Vu Nhã Thiên Trúc.

      “Thái tử? Thuần Cổ Nặc người này tuyệt đối đơn giản” đây là trực giác của nàng, Công Ngọc Hàn Tuyết nâng má nhìn những giọt mưa dần ngoài cửa, như có điều suy tư.

      “Chủ tử, trước kia người cũng thường xuyên như vậy” Lang Nhị ngước mắt, tâm buông lỏng, .

      “Ừ, xem ra, tuy rằng dù nhớ được, cảm giác, vẫn là giống nhau”

      Dạo này bận quá nên giờ mới đăng chương được, rất xin lỗi những ai đọc truyện và ủng hộ mình! Mình post 2 chương để bù vậy!

      Chương 17.2: Nghi ngờ

      Editor: Sakura Trang

      “Ừ, xem ra, tuy rằng dù nhớ được, cảm giác, vẫn là giống nhau” Công Ngọc Hàn Tuyết hơi hơi thở dài, cảm thấy trong đầu có nhiều hơn chút ký ức gì đó, cho dù tất cả mọi việc nàng cũng chưa biết ràng, nhưng trước mắt nàng vẫn có thể yên tâm, Thuần Cổ Nặc kia hẳn là kiêng kỵ nàng cái gì đó, dám gây cho nàng điều gì bất lợi.

      Công Ngọc Hàn Tuyết bỗng nhiên nhớ đến lúc ở ngoài thành, những người đó nghị luận, đều nàng nhốt nam nhân của Đại Hoàng nữ, cảm thấy có chút đau đầu, nàng từ trước đến giờ cũng phải người có ham muốn chiếm đồ vật của người khác làm của riêng, nàng vẫn luôn tuân theo nguyên tắc “Tất cả số mệnh được định sẵn, phải cố cưỡng cầu là đạt được”

      Nếu có nhốt mỹ nam, nàng nguyện ý thả bọn họ, nhưng mà có lẽ tình hình tại cho phép nàng làm như vậy, nàng vẫn chưa hiểu ràng hết những cục diện rối rắm mà đời trước để lại.

      “Lang Nhị, ta nhốt nam nhân khác ở đâu?” Công Ngọc Hàn Tuyết lại đứng dậy, hai mắt lên ánh nhìn lợi hại.

      Lang Nhị trầm giọng “Chủ tử, Vũ Nhã Thiên Trúc kia ở Kỳ Lân địa cung*, còn những nam tử khác ở cung lao*”
      *địa cung: nhà giam ở dưới lòng đất
      *cung lao: nhà giam ở trong Hoàng cung

      Công Ngọc Hàn Tuyết có chút suy sụp, vẻ mặt có chút cứng ngắc, mày nhíu chặt lại, đúng là nhốt nha, cái ở trong địa cung, cong lại đều ở tại nơi giống như nhà tu, đúng là đoán được đời trước rốt cuộc nghĩ cái gì, nhớ tới thân hình hư ảo của đời trước, lạnh như băng chút cảm xúc, có chút tĩnh mịch.

      “Vũ Nhã Thiên Trúc, là ai vây?” Công Ngọc Hàn Tuyết cảm thấy cái tên của nam tử này nghe rất êm tai, nhưng rốt cuộc sắm vai nhân vật như thế nào đây.

      Lang Nhị có chút kinh ngạc, nàng vẫn nghĩ cho dù chủ tử có quên ai, cũng quên nam tử kia, đó là người siêu phàm tuyệt trần.

      Lang Nhị ngước mắt nhìn Công Ngọc Hàn Tuyết, phát vẻ mặt của nàng thực bình thường, có quá nhiều dao động, lúc này mới mở miệng “Chủ tử, Vu Nhã Thiên Trúc là thần thoại cảu hai quốc nhất thành, chỉ cần người gặp qua mặt , đều bị phong thái và tài hoa của thuyết phục, Đại Hoàng nữ càng là vì , nguyện ý lấy thiên hạ làm sính lễ, cuộc đời chỉ lấy mình , đến Nhị Hoàng nữ cũng chỉ có thể đứng ở xa xa si ngốc nhìn , dám bất kính, cả nước rất nhiều nữ tử chỉ dám đem ái mộ với để dưới đáy lòng” Lang Nhị có chút cứng ngắc , đến nam tử kia, các nàng Bát lang thần cũng khỏi thở dài, nhưng mà chuyện của chủ tử, các nàng có quyền hỏi.

      Mắt Công Ngọc Hàn Tuyết lóe lên, nhợt nhạt “Truyền bá vô cùng thần kỳ, xem ra cũng là người tự phụ.”

      “Chủ tử, người quên, nếu nhớ , như vậy” Lang Nhị khó có lúc can đảm với Công Ngọc Hàn Tuyết như vậy.

      Công Ngọc Hàn Tuyết cũng nữa, xỏ giầy vào, với Lang Nhị “Lang Nhị, trước tiên mang ta đến chỗ Kỳ Lân địa cung

      “Chủ tử, bên ngoài vẫn mưa mà!” Lang Nhị có chút kinh ngạc, chủ tử sao gió lại chuyển sang mua rồi (ý chỉ thay đổi thất thường), mà cũng sắp đến giờ cơm tối rồi, nàng nhớ trước kia mỗi lần chủ tử Kỳ Lân địa cung, luôn phải mất thời gian rất lâu mới trở về.

      thôi” Công Ngọc Hàn Tuyết nhàng , dứt lời, liền cầm chiếc ô bằng trúc bên cạnh bước ra ngoài.

      Lang Nhị vội vàng đuổi kịp.

      Sau lúc lâu, hai người đến lối vào cung điện.

      “Lang Nhị, ngươi Kỳ Lân địa cung là ở nơi này?” Công Ngọc Hàn Tuyết nhìn nơi tầm thường chút nào này, hai bên trái phải còn có hơn hai mươi người hắc y nhân canh giữ bên ngoài, Lang Nhị những hắc y nhân này là ám vệ do nàng huấn luyện, thay phiên nhau canh giữ ở chỗ này.

      Nàng bắt đầu có chút hứng thú đối với Vũ Nhã Thiên Trúc chưa được gặp mặt kia.

      Chương 18.1: Vu Nhã Thiên Trúc

      Editor: Sakura Trang

      Công Ngọc Hàn Tuyết cầm cán ô, nhíu mày lại, nhớ tới lời Lang Nhị , cùng với đến khi nhìn thấy mọi thứ trước mặt, thầm nghĩ rằng Vu Nhã Thiên Trúc kia rốt cuộc là hạng người gì, khiến nhiều người quý như vậy, Đại Hoàng nữ lấy thiên hạ làm sính lễ, nguyện ý hứa với đời đôi người.

      “Mở cửa ra ” Công Ngọc Hàn Tuyết im lặng lúc lâu, sau đó với Lang Nhị.

      “Chủ tử, cửa ở dưới cầu thang này, chỉ có người mới có thể mở được, ai cũng biết cách” Lang Nhị lắc đầu .

      Lòng Công Ngọc Hàn Tuyết hơi trầm xuống, nàng đoán thân thể này trước kia rốt cuộc suy nghĩ diều gì, theo đạo lí mà , bát lang thần phải là những người nàng tin tưởng nhất, tại sao Kỳ Lân địa cung này, lại có mình nàng biết cách mở.

      Công Ngọc Hàn Tuyết về phía trước, bước từng bậc thang, đến nơi rộng lớn kia.

      “Chủ tử, thuộc hạ ở bên ngoài chờ người” Giọng của Lang Nhị từ bên ngoài vọng vào.

      “Ừ” Công Ngọc Hàn Tuyết thản nhiên đáp lại.

      dần xuống phía dưới, Công Ngọc Hàn Tuyết bắt đầu quan sát toàn bộ để tìm cơ quan của cửa vào, gõ nơi này, đập nơi kia, vẫn tìm thấy cách, bỗng nhiên ở chỗ thấy dược vết lõm, bên có khắc hoa văn phức tạp, Công Ngọc Hàn Tuyết nhíu mi suy nghĩ sâu xa, sau đó móc từ trong ngực ra cái nhẫn xanh biếc, đặt ở mặt , quả nhiên là hoàn toàn ăn khớp.

      “Ầm vang, ầm vang” cửa đá lớn từ từ mở ra, tiếng vang có chút nhức tai, cho thấy cửa này vô cùng nặng.

      Công Ngọc Hàn Tuyết vào, trước mắt bỗng sáng ngời, mặc dù là cung điện bằng đá dưới lòng đất, cũng xếp loạt dạ minh châu, khóe miệng Công Ngọc Hàn Tuyết có chút run rẩy, như này đúng là xa xỉ lãng phí, lúc nào quốc khố trống rỗng, có thể đem những…. viên dạ minh châu lấy bán lấy ngân lượng, có được ít tiến để tiêu sài.

      Đợi sau khi xuyên qua thác nước , cảnh sắc thiên nhiên tuyệt mỹ lên trước mặt Công Ngọc Hàn Tuyết, có hoa có cỏ, có gian nhà trúc thanh nhã, bên cạnh còn có dòng suối , gióng như đặt mình ở trong thế ngoại đào nguyên, trong khí còn có mùi hương nhàn nhạt thơm ngát, mưa nhổ tí tách rơi xuống, gió lướt qua, giống như cảnh bồng lai* nơi nhân gian.
      *cảnh bồng lai: nơi ở của các vị tiên

      Trong lòng Công Ngọc Hàn Tuyết có chút kinh ngạc cùng khó hiểu, chẳng lẽ chỗ này lại là nơi để nhốt người? Tại sao nàng lại cảm thấy nó như chốn bồng lai tiên cảnh, nếu Vu Nhã Thiên Trúc bị nhốt ở trong này, như vậy ngoại trừ tự do, đời trước đối xử với cũng tệ.

      Công Ngọc Hàn Tuyết cứ cầm ô bước nhàng con đường bằng đá, nghe tiếng vang leng keng kia, khiến cho nàng cảm giác như mưa lá chuối tây, khiến cho nàng kiềm chế được như bị cuốn hút vào đó.

      Đột nhiên Công Ngọc Hàn Tuyết nhìn thấy cái đình bằng trúc nổi dòng suối , rất , lại có nam tử áo trắng hơn tuyết ngồi ở chỗ đó, Công Ngọc Hàn Tuyết nhìn tấm lưng kia, cảm thấy lòng giống như bị mê hoặc, từ trước đến nay nàng đều chưa từng có loại cảm giác như vậy, chỉ cái bóng dáng cũng có thể khiến cho tâm trí của nàng rối loạn.

      Nam tử ngồi ở kia giống như u lan trong cốc rộng lớn, di thế độc lập, im lặng tựa như thơ như họa, nhưng khí chất đó lại toát lên dạm mạc xa cách, ra Công Ngọc Hàn Tuyết vắt hết óc cũng biết nên miêu tả bóng dáng của nam tử trước mắt như thế nào?

      Công Ngọc Hàn Tuyết giống như chịu khống chế vô thức bước cẩn thận đến gần nam tử, càng tới gần, nàng càng thở hơn, giống như ở trước mặt người này, ngay cả hô hấp cũng sợ quấy rầy đến , Công Ngọc Hàn Tuyết biết đây phải là tình cảm nàng dùng lý trí, nhưng trong lòng quả lại có những ý nghĩ như vậy.

      vào trước mặt nam tử, nàng mới nhìn khuôn mặt nam tử, nhìn toàn diện càng khiến cho nàng cảm thấy khiếp sợ, so với hoa lê càng tinh thuần hơn, so với bông tuyết còn sạch hơn, như đá trắng ngọc trắng, xuất trần tuyệt thế, dung mạo như có tuổi, giống như ảo ảnh mờ ảo tồn tại, tựa như bức họa lạnh lùng xa cách, mạch thượng nhân như ngọc, cho dù ví là công tử tuyệt thế vô song đều là loại nông cạn.

      đẹp đến nỗi thể dùng bất kì từ ngữ nào thế gian để miêu tả được .

      Công Ngọc Hàn Tuyết khó khăn cố gắng kìm nén kinh ngạc, lúc này mới bình tĩnh nhìn biểu của nam tử, phát cũng đạm mạc nhìn phương xa, cả người hề có chút cảm xúc nào dao động, giống như thèm quan tâm chút nào đến việc nàng đến, cũng giống như căn bản muốn gặp nàng, cả người tỏa ra lạnh lùng xa cách.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :