1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ chủ bá khuynh thiên hạ - Huyễn Liên Thất Thất (14.2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 9.2: Tội ác tày trời

      Editor: Sakura Trang

      “Nếu phải tại nữ nhân ngoan độc này, tại Đại hoàng nữ là người kế vị, trong lòng chúng ta Công Ngọc Nguyệt Cẩm là thiên nữ, theo lí là phải trở thành nữ đế.”

      “ Aiiiiii, còn phải sao, chúng ta đều nhớ về Đại hoàng nữ, đáng tiếc bị nữ nhân độc kia giết chết, còn cướp đoạt cả nam nhân của nàng, đúng là nghiệp chướng mà.”

      “Ta cũng gặp qua mặt phu quân của Đại hoàng nữ, khó hình dung phong tư ấy đúng là có hai đời, ta chỉ nhìn thoáng qua, cảm thấy có chết cũng đáng tiếc.”

      “Cũng biết có bị nữ đế ngược đãi đến chết , có lẽ đời thể tìm thấy được nam tử phong hoa tuyệt thế như vậy.’’ nữ tử bất đắc dĩ thở dài.

      “Các ngươi xem nữ đế kia ngoan độc lạt như vậy, vì sao ông trời còn sớm lấy tính mạng của nang, đúng là tai họa cho dân chúng mà.”

      “Các ngươi còn biết bên người nữ đế có bát lang thần, giúp nang làm điếu ác, người muốn nữ đế chết nhiều vô cùng nhưng chỉ cần còn có bát lang thần bên cạnh, nữ đế bị thương”

      nam tử nhìn mọi người liên tục, thấy có người chú ý. Bèn đem những điều mình biết ra.

      “Yên tâm, nữ đế kia biến mất nửa tháng cho dù chết quay trở về cũng dễ dàng như vậy” Nam tử trẻ tuổi kia kết luận nhếch miệng gợi lên nụ cười trào phùng, mong nhìn thấy cảnh nữ đế kia bị đuổi giết cho đến chết, mỗi người ở đây đối với nàng đều cảm thấy tức giận nhưng cũng biết phải làm thế nào.”

      “Thế có phải hay , cửa thành kiểm tra nghiêm khắc như vậy là vì phòng ngừa nữ đế cùng thủ hạ xâm nhập vào chăng ?” người bỗng nhiên hiếu kì hỏi.

      “Cho nên tất cả chúng ta phải đoàn kết lại, nếu có dấu vết xuất của nữ đế hay thủ hạ của nàng ta, nhất định phải bẩm báo kịp thời, coi như là trừ hại cho dân chúng.”

      ……….

      Nhã gian lầu hai

      Trong mắt mấy người Lang Nhị lóe lên sát ý, hận thể giết chết những người đó, Công Ngọc Hàn Tuyết tất nhiên biết các nàng muốn làm cái gì, quét mắt liếc nhìn các nàng cái, muốn nhắc nhở các nàng cần hành động thiếu suy nghĩ.

      Đầu tiên nơi này gần kinh thành, chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay đánh rắn động cỏ, mà miệng là của dân chúng, bọn họ muốn cái gì nàng cũng thể khống chế được.

      “Nếu muốn ngăn chặn lời bàn tán của dân chúng, phải ngăn cho họ mở miệng, nếu làm quá làm tổn thương rất nhiều người, người dân luôn hướng về cái tốt, chỉ cần chúng ta dùng hành động của mình để chứng minh, cần giải thích, họ cũng tự nhận ra” Công Ngọc Hàn Tuyết chậm rãi với mấy người Lang Nhị, trong lòng các nàng cả kinh, vẫn là chủ tử suy nghĩ sâu xa.

      Mà trong lòng Công Ngọc Hàn Tuyết lúc này cũng bình tĩnh, đuôi mắt của nàng giật, khoé miệng càng có chút run rẩy, nếu phải máy người Lang Nhị ở đây, nàng rất muốn ghé vào bàn gào khóc. Ni mã, thân phận của thân thể này khiến người căm ghét như vậy, gần như là ai hích nàng nha, mất công vừa này nàng còn vui vẻ vid thân phận nữ đế này.

      Nàng đúng là khóc ra nước mắt, nàng rất muốn xuyên trở về, nàng có thể cần khối thân thể cùng thân phận này được ?

      “Khụ khụ” Công Ngọc Hàn Tuyết bị ngẹn ngụm trà trong cổ họng, nàng rất tức giận, tức đến ruột đau răng đau, nàng có thể giả bộ bất tỉnh được ? Nghe mọi người ở lầu thảo luận, tại sao càng càng khủng bố, càng càng làm cho nàng cảm thấy thân thể này quả thực tội ác tày trời, nàng bỗng có xúc động muốn thay dân chúng giết chết thân thể này, mọi chuyện liền kết thúc.

      “Chủ tử, ngươi cần nghe các nàng bậy, chúng ta là những người bảo vệ bên cạnh ngươi, bọn họ biết nỗi khổ cùng điều tốt đẹp của chủ tử” Lang Nhị lo lắng nhìn Công Ngọc Hàn Tuyết, mặt là tức giận bị kìm nén, tại nàng thể phát tác, nếu nàng nhất định làm cho những người đó sống bằng chết, dám chủ tử như vậy.

      Công Ngọc Hàn Tuyết nghe Lang Nhị an ủi như vậy, tươi cười cứng lại, trông giống như là cười khổ vậy.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 10.1: Liên U công tử
      Editor: Sakura Trang

      Công Ngọc Hàn Tuyết lẳng lặng uống nước trà,mỗi cử động đều thanh nhã cao quý, toàn thân tản ra hơi thở trầm trọng, nhìn lá trà trôi mặt nước, Công Ngọc Hàn Tuyết nhíu chặt mày, ánh sáng trong mắt sâu thẳm, cất dấu mũi nhọn, người biết được nàng nghĩ điều gì.

      “Mau nhìn, tường thành là?”

      “A, là Liên U công tử, nghĩ lại xuất tường thành, ta tốn rất nhiều vàng cũng được gặp lần nha.”

      “Mau, đừng đẩy ta.”

      “Đừng chen, đừng dọa Liên U công tử bỏ , vất vả mới nhìn thấy , ai, còn đẹp hơn cả lời đồn.”

      ………

      Công Ngọc Hàn Tuyết nhìn đám người điên cuồng kia, khóe miệng gợi lên nụ cười , đến khi nàng nhìn về phía tường thành, nhìn đến nam tử mị sắ tuyệt lệ mặc hòng y kia, có chút hoảng hốt, nhưng rất nhanh khôi phục lại lạnh nhạt. Nàng thừa nhận từ xa nhìn lại, nam tử kia như u mộng thanh nhã cao quý, chỉ cần lẳng lặng đứng tường thành, liền giống như ánh trăng trong đêm.

      Nhìn nam tử tuy trầm tĩnh như nước, nhưng nàng lại có cảm giác nam tử này rất nguy hiểm.

      “Chủ tử, người này là nam kỹ đứng đầu bảng của Dạ Mị lâu, nghe đồn Đại hoàng nữ từng vung tiền như rác, chỉ vì muốn chọc cười” Lang Nhị nhìn ánh mắt của Công Ngọc Hàn Tuyết đặt lên người Khê Liên U, liền nghĩ đến rất nhiều chuyện chủ tử còn nhớ, liền báo cáo tất cả những gì mình biết.

      “Hả? Người của Nhị Hoàng nữ? Nam kỹ?” Công Ngọc Hàn Tuyết nghe lời Lang Nhị , hơi nheo mắt lại, lóe lên ánh sáng, giống như muốn tính kế điều gì, lại giống như để ý lắm, đạm mạc như nước.

      “Tại sao lại ở đây?” Lang Tam khó hiểu nhíu mày .

      “Các ngươi có nghĩ rằng Nhị hoàng nữ còn sống hay ?” Công Ngọc Hàn Tuyết đột nhiên lên tiếng, giống như ném xuống trái bom vậy.

      “Làm sao có thể, chúng thuộc hạ lúc ấy tận mắt thấy nàng chết” Lang Tứ dám tin trợn to đôi mắt nhìn về phía Công Ngọc Hàn Tuyết, dùng sức lắc đầu, chính mắt nàng nhìn thấy nhị Hoàng nữ chết, có khả năng còn sống.

      Công Ngọc Hàn Tuyết nhìn mấy người Lang Nhị các nàng nhất trí tin Nhị Hoàng nữ còn sống, cũng thêm cái gì. Mà nàng biết thế giớ này có rất nhiều thần bí mà mình biết, ví dụ như cái băng điện trong mộng kia, Nhị Hoàng nữ còn sống cũng phải có khả năng.

      Khối thân thể tại này của nàng là mười sáu tuổi, nếu Nhị Hoàng nữ còn sống là mười bảy tuổi, Đại Hoàng nữ mười tám tuổi.

      tường thành

      Khê Liên U cầm lung linh cầu trong tay, đôi mắt khép hờ, lên tia sáng nghiền ngẫm, lung linh cầu này cho biết xung quanh có hơi thở của nữ đế.

      “Liên U công tử, hạ quan biết ngươi muốn đến, có từ xa tiếp đón…” quan viên nam tử thở hổn hển khom người cung kính với Khê Liên U.

      Khê Liên U hơi nhíu nhíu mi, kiên nhẫn nghe người này , bước liên tục, tay áo phất phất, quan viên kia khom người lên tiếng, trong lòng hiểu được, tuy Liên U công tử này là nam kỹ, nhưng biết được sau lưng có thế lực gì, bọn họ thấy đều phải cung kính, đây là điều trong lòng mọi người tự hiểu cần ra.

      “Lưu Sơn, mọi chuyện ở thành lâu này được để xảy ra sai sót.” Khê Liên U thản nhiên mở miệng, thanh mềm như mộng ảo, lại cất giấu hàng ngàn hàng vạn gió lạnh, làm cho trong lòng Lưu Sơn run lên.

      Trán Lưu Sơn toát mồ hôi lạnh, cũng dám lau, hiểu được nếu việc này mà cũng làm xong, cái chức quan trông coi cửa thành này cũng cần làm nữa, chừng còn đánh mất cả tính mạng.

      “Công tử yên tâm, hạ quan nhất định kiểm tra nghiêm ngặt, tuyệt đối để người khả nghi nào bước vào.” Lưu Sơn cúi người .

      “Ừ” Khê Liên U thản nhiên mở miệng, sau đó vạt áo hơi động, mùi thơm thổi qua, người cũng biến mất.

      Chương 10.2:Liên U công tử
      Editor: Sakura Trang

      Tại quán trà nhã gian lầu hai

      “Lang Nhị, Liên U công tử này sao lại ở đây? rốt cuộc có ý định gì?” Lang Tam ngẩng đầu nhìn Lang Nhị, mở miệng hỏi.

      “Suy nghĩ của Liên U công tử rất phức tạp, người có nghĩ chúng ta có nên nhờ hỗ trợ vào thành hay ?” Tay Lang Tứ cầm chặt ly trà, nhìn về phía Công Ngọc Hàn Tuyết, chờ đợi chủ tử ra lệnh.

      “Vì sao phải nhờ giúp đỡ vào thành, phải người của Nhị Hoàng nữ hay sao?” Công Ngọc Hàn Tuyết nhấp ngụm nước trà, nhíu lông mày, có chút khó chịu trong lòng, hình như việc nàng chưa biết còn có rất nhiều nha!

      “Hừ, nếu là người của Nhị Hoàng nữ, chủ sớm giết , năm đó ra đem chuyện quan trọng cho chủ tử, lấy được tín nhiệm từ người, mới có thể giữ lại mạng của .” Lang Ngũ khinh thường hừ lạnh , nàng ghét nhất là loại người vì tính mạng bản thân mà ruồng bỏ người khác.

      “Nếu như vậy, còn là người của ta?” Công Ngọc Hàn Tuyết hơi hơi bất ngờ, trong ánh mắt lên ánh sáng khác thường, Liên U công tử này hình như sắm vai nhân vật rất kỳ quái.

      “Vâng, xem như từng trợ giúp cho chủ tử.” Lang Nhị cảm thấy có điều gì đó khác thường, nhưng lại thể .

      Công Ngọc Hàn Tuyết nhếch môi, ánh mắt đạm mạc nhìn phương xa, tronng lòng có chút thở dài, mấy người Lang Nhị bên cạnh nàng đều coi thường vị Liên U công tử này, nàng nên gì là tốt nhất, nếu với tính cách của mấy người Lang Nhị, tất nhiên biết cách che giấu, rồi bị nhìn ra điều gì đó.

      Rời ánh mắt, Công Ngọc Hàn Tuyết trịnh trọng liếc nhìn mấy người Lang Nhị “Việc này tuyệt đối thể tìm Liên U, ta tự có cách.”

      Vừa muốn đứng dậy, giống như nhớ tới điều gì, “Chẳng lẽ quan viên bên trong thành nếu nhận được tin tức tới đón sao?”

      Trong mắt Lang Nhị lên chút kinh ngạc, hiển nhiên ngờ Công Ngọc Hàn Tuyết hỏi như vậy, do dự lúc, rồi mới trả lời “Chủ tử, những quan viên này đều là những ngọn cỏ đầu tường, trước kia dùng giết chóc để làm cho bọn họ khuất phục, giờ chúng ta lâm vào hoàn cảnh như vậy, bọn họ….”

      “Ừ, ta hiểu rồi, có nghĩa là bọn họ ở lúc ta cường đại, khuất phục ta, bây giờ ta nghèo túng, bọn họ ước gì ta biến mất đúng ?” Công Lang Hàn Tuyết tiếp từ những lời Lang Nhị chưa hết, nàng cảm thấy đau đầu, đây là cái tình huống rắc rối gì.

      Da đầu Lang Nhị có chút run lên, thế nhưng đúng là có chuyện như vậy, thành gật đầu.

      “Khê Liên U, kỹ nam, Nhị Hoàng nữ” từ lúc đường mua ít son phấn bột nước đến bây giờ, trong đầu Công Ngọc Hàn Tuyết luôn lên ba chữ này, nếu muốn vào thành chỉ có thể xuất kỳ bất ý* thôi.
      * thể xuất kỳ bất ý: làm ra hành động bất ngờ khi người ta đề phòng

      Đến giữa trưa, mọi việc được chuẩn bị xong.

      Mà buổi trưa này, nàng cũng được chứng kiến “ truy đuổi” điên cuồng của đám nữ nhân háo sắc.

      Công Ngọc Hàn Tuyết và mấy người Lang Nhị đều ăn mặc cải trang lẫn trong đội ngũ những nữ nhân háo sắc này.

      “Liên U công tử, Liên U công tử….”

      “Làm gì, làm gì, mau tránh ra” chỗ thành lâu, bính lính kiểm tra nghiêm ngặt nhìn những người nữ nhân điên cuồng này, có chút kịp phản ứng, mười mấy người phải trông coi đám nữ nhân trang điểm xinh đẹp.

      “Ta muốn gặp Liên U công tử…”

      “Đúng vậy, chúng ta muốn gặp Liên U công tử…”

      “Ở Dạ Mị lâu, cho dù có nhiều ngân lượng cũng chưa chắc có thể nhìn thấy Liên U công tử, tại có thể được nhìn miễn phí, nó chừng còn có thể được sờ tay của Liên U công tử…”

      ……

      Trường hợp vô cùng hỗn loạn, khiến cho Công Ngọc Hàn Tuyết cảm thấy lạnh run, quả nhiên vậy, người cổ đại tuy rằng còn hơi rụt rè, nhưng nhiệt tình trong nội tâm vẫn dễ dàng bị kích thích, cũng vì điều này mà hiệu quả tồi, đây đúng là những điều nàng muốn.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 11.1: Vào thành

      Editor: Sakura Trang

      Nhìn đám nữ nhân đông nghìn nghịt, cho dù những binh lính trông coi cửa thành vô cùng trấn định cũng khó có thể chống lại những nữ nhân điên cuồng này. Hơn nữa bọn họ như muốn sống cứ về phí trước, bọn họ chưa bao giờ gặp cảnh tượng như vậy, muốn ngăn cản được, cũng thể nào giết chết, nếu giết người khiến cho dân chúng phẫn nộ càng có nhiều rắc rối lớn hơn nữa.

      Trong lúc mấy người lính gác do dự, có rất nhiều nữ tử xông qua cửa thành, mà Công Ngọc Hàn Tuyết nhìn những việc này, khóe miệng nhếch lên nụ cười thắng lợi, ý định xuất kỳ bất ý của nàng giúp nàng giành được cơ hội.

      “Sao lại thế này?”

      Công Ngọc Hàn Tuyết mắt thấy mình qua cửa thành, bỗng nhiên đám thị vệ mặc áo đen xuất , tên dài lắp cung giương lên về phía trước như chờ lệnh, giống như chỉ cần ai có can đảm bước về phía trước, liền bắn chết ngay lập tức.

      Trước trước tính mạng của bản thân, đám nữ tử bỗng trở nên nhất gan, dám la lối nữa, vừa nãy các nàng nhìn cũng chỉ có mười mấy người, nghĩ bây giờ còn xuất đám binh lính đông nghìn nghịt, các nàng kìm được cảm thấy sợ hãi.

      “Vị thị vệ đại ca này, chúng ta cũng chỉ muốn nhìn thấy Liên U công tử, náo loạn.”

      “Đúng vậy, đúng vậy, khó được lần Liên U công tử xuất bên ngoài, chúng ta chỉ nghĩ muốn được liếc nhìn cái, dù chết cũng nhắm mắt.”

      ………..

      Lưu Sơn nhìn đám nữ tử này, trong đầu lên lời của Liên U công tử, hét lớn “Nếu ai dám bước tiếp về phía trước bước nữa, như nữ tử này.” xong, liền rút đao ở bên hông ra chém vào cổ nữ tử đứng gần đó.

      Cổ nữ tử phun máu, trong nháy mắt liền ngã ở mặt đất, ánh mắt mở to, chết nhắm mắt.

      Thân thể tất cả nữ tử có mặt ở đó run lên, có tiếng hét tiếng la, lúc sau tất cả mọi người hẹn mà cùng im lặng, cùng so với việc được ngắm mỹ nam, các nàng càng quý tính mạng của mình hơn.

      Công Ngọc Hàn Tuyết nhíu mi lại, nàng tất nhiên biết dễ dàng như vậy, nghĩ ngoài cửa thành còn mai phục mấy trăm binh lính, mới đầu nhìn qua có vẻ là binh lính, nàng lại cảm giác có hơi thở của sát thủ, quả nhiên là vì chờ các nàng xuất .

      Mấy người Lang Nhị giấu mình trong đội ngũ cẩn thận đam ánh mắt nhìn về phía Công Ngọc Hàn Tuyết, chờ nàng ra lệnh, hai tay Công Ngọc Hàn Tuyết nắm chặt, móng tay đâm vào trong thịt, hai mắt đột nhiên lên sức bén.

      Hơi liếc mắt ra lệnh với mấy người các nàng, Lang Nhị lập tức dùng sức đẩy mạnh nữ tử trước mặt.

      “A”

      “A”

      Liền xảy ra hiệu ứng như quân bài Domino, đám nữ tử bắt đầu ngã xuống.

      Lưu Sơn trào phúng nhìn đám nữ tử ngay cả đứng cũng vững bày, mà động tác tay của những binh lính mặc áo đen đứng đằng sau cũng chậm rái thả lỏng.

      Ánh mắt Công Ngọc Hàn Tuyết thay đổi, động tác tay thay đổi, Lang Tam Lang Tứ lập tức bay người tấn công về phía mấy trăm thị vệ mặc áo đen, Lang Tam bay lên xoay tròn, ngân châm trong tay hơi lòe lòe dưới ánh sáng mặt trời, chứng tỏ châm có bôi độc dược hung hiểm. Kim luân trong tay Lang Tứ xoay tròn tấn công về phía bọn thị vệ áo đen, trường trong nháy mắt trở nên xơ xác tiêu điều vô cùng.

      Lang Nhị và Lang Ngũ giúp Công Ngọc Hàn Tuyết tránh thoát mưa tên, bay về phía trong thành.

      “Mau, mau, ngăn các nàng lại.” Trong lòng Lưu Sơn kinh hãi, nghĩ mầ sợ, việc này liên quan đến con đường làm quan và tính mạng của đều đó.

      “Nếu các ngươi ngăn được các nàng, hãy chờ cả nhà toi mạng .” Lưu Sơn hét lớn, cái trán bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

      Chương 11.2: Vào thành
      Editor: Sakura Trang

      Hơi thở Công Ngọc Hàn Tuyết biến đổi, trung quay đầu lại, thản nhiên liếc mắt nhìn Lưu Sơn, tựa như nhìn người chết, cổ tay áo vừa động, cái lưỡi dao sắc bén nhanh như tia chớp cắm phập vào trái tim , nháy mắt bị mất mạng, khi chết còn nhìn chằn chằn về phía Công Ngọc Hàn Tuyết, giống như dám tin.

      giúp Lang Tam Lang Tứ , ta có việc gì.” Sau khi vào được thành, Công Ngọc Hàn Tuyết nhàn nhạt .

      Đợi sau khi Lang Tam Lang Tứ gia nhập trận đánh, Công Ngọc Hàn Tuyết khép hờ mắt, di thế đọc lập, thê lương cứng cỏi như tùng nhưng cũng cũng mềm mại, yếu ớt như liễu.

      trận gió thổi qua, cùng với mùi hương sâu kín, Công Ngọc Hàn Tuyết nghiêng người chút, xoay tròn với tư thế quỷ dị, sợi tóc vung, cần nhìn đằng sau, tay dùng lực, vũ khí hoa tường vi trong tay liền cắm vào lòng tay người mới đến.

      “Ta đợi ngươi.” Công Ngọc Ngọc Hàn Tuyết cười nhìn người vừa đến bị thương kia, nhanh nhẹn đứng dậy, thái độ thản nhiên.

      “Nữ đế Công Ngọc Hàn Tuyết, ngươi biết võ công?” Khê Liên U đem chuôi hoa nhàng nhổ ra, mặt mày trầm tĩnh như nước, dường như cảm thấy đau đớn, chỉ dùng ánh mắt tao nhã tràn đầy y cười kia nhìn Công Ngọc Hàn Tuyết, dàng .

      “Liên U công tử, hình như ngươi che dấu rất sâu, cũng là để chờ có cơ hội như thế này, phải sao?” Công Ngọc Hàn Tuyết hờ hững nhìn Khê Liên U, khóe miệng khẽ nhếch lên nụ cười , trong giọng giấu được trào phúng.

      Đôi mắt sâu thẳm tựa như mộng ảo của Khê Liên U lên ánh sáng phức tạp, bình tĩnh nhìn Công Ngọc Hàn Tuyết “Ngươi nếu biết, hãy từ bỏ việc phản kháng , ngươi có thể bằng vào tốc độ nhanh mà chiếm lợi thế, nhưng ngươi có nội lực.”

      Công Ngọc Hàn Tuyết đứng trong khí, gió thu thổi bay làm váy hồng nhạt của nàng, khiến cho nàng như được bao phủ trong tầng hào quang, khí chất tuyệt nhiên, vẻ đẹp thanh khiết nên lời.

      Khê Liên U có chút kinh ngạc, cảm giác như nữ tử trước mặt phải là nữ đế Công Ngọc Hàn Tuyết mà từng quen biết. Nhưng quả cầu thủy tinh lại xác nhận đó chính là nàng, hơn nữa khuôn mặt cũng hoàn toàn giống nhau, chính là nữ đế , tuyệt đối sai được.

      Đôi mắt của Công Ngọc Hàn Tuyết trong sáng như nước, ý cười như có như nhìn về phía Khê Liên U, nhàn nhạt “Liên U công tử phải là quá mức tự tin chứ, dựa vào cái ngươi cho rằng ta nên từ bỏ, ta nghĩ người nên từ bỏ chính là ngươi mới đúng” sau khi xong, trong mắt của Công Ngọc Hàn Tuyết bắt đầu ngưng tự ý lạnh và sát ý.

      Từ trước đến nay nàng chưa bao giờ tự xưng mình là người tốt, người xúc phạm đến ta ta động đến người, nếu người động chạm đến ta a tất nhiên nương tay, nếu Khê Liên U là người ngăn cản con đường của nàng, nàng ngại giết chết , nàng có thể biết võ công, nhưng có nghĩa nàng thất bại trước , nếu nàng cũng để cho mấy người Lang Nhị rời xa nàng, nàng đứng mình ở đây, chính là đợi đến.

      Ở trong mắt của nàng, bao giờ để cho mình ở trong thế yếu hơn, con đường duy nhất nàng phải là con đường cao nhất của cường giả (kẻ mạnh).

      Ánh sáng trong mắt Khê Liên U khẽ đổi, nhàng ra vài từ “Ngươi hối hận.” có chút thở dài thay nàng, lại chứa vài phần buồn phiền.

      vậy sao?” Công Ngọc Hàn Tuyết lạnh nhạt cười, trong lòng hừ lạnh, con mắt thâm thúy như bóng đêm, bên trong lại sóng ngầm mãnh liệt, tràn đầy sắc bén lạnh lẽo, bỗng nhiên nàng nhún chân cái, hơi nghiêng người về phía trước, cổ tay áo gió tự bay, thân hình nhanh như chớp, tấn công về phía Khê Liên U.

      Khê Liên U khé lắc mình né tránh, hồng y phiêu phiêu, chút liền nắm được cổ của Công Ngọc Hàn Tuyết.

      Thân mình của Công Ngọc Hàn Tuyết bị chế ngự, nàng giận mà cười hỏi “ Liên U công tử, vì sao phải giết ta.”

      Trong mắt Khê Liên U bỗng lên ánh sáng lạnh, tay càng dùng sức hơn, phải ta muốn giết ngươi, mà là thiên hạ muốn giết ngươi.”

      Trong lòng Công Ngọc Hàn Tuyết thở dài, quả nhiên thân thể này được mọi người chấp nhận, nhưng nếu àng tiếp nhận thân thể này, vô luận chủ nhân của thân thể này trước kia từng làm cái gì, vô luận được mọi thích cỡ nào, nàng cũng phải cố gắng sống sót.

      Tuy rằng bị Khê Liên U chế trụ, Công Ngọc Hàn Tuyết càng tỏ ra cao ngạo lạnh như băng, trong mắt sắc bén, “ Khê Liên U, Nhị Hoàng nữ còn sống đúng , ngươi vì giúp nàng đoạt thiên hạ.”

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 12.1: Hồi cung
      Editor: Sakura Trang

      Lời của Công Ngọc Hàn Tuyết vừa ra, tay của Khê Liên U chịu khống chế run lên, dường như có chút dám tin Công Ngọc Hàn Tuyết lại ra chuyện như vậy.

      Ánh mắt Công Ngọc Hàn Tuyết hơi đổi, chính là cơ hội này, nàng ra tay nhanh như chớp, bắt lấy tay của Khê Liên U văng người ra đằng sau, hoa tường vi trong ống tay áo như lưỡi đao sắc bén ngay lập tức bắn về phía Khê Liên U.

      Sau khi Khê Liên U bị hất văng ra, lộn vòng cao, nhàng đạp đất, cho dù chật vật như vậy, vẫn toát lên vẻ thanh cao mỹ lệ, tựa như bức họa mộng ảo.

      Trong mắt Khê Liên U lên kinh ngạc, dường như tuyệt nghĩ đến Công Ngọc Hàn Tuyết còn có bản lãnh như thế.

      “Công Ngọc Hàn Tuyết, vì ngươi, muôn dân trăm họ đều phải chịu đâu đớn, cho nên ngươi xứng đáng được làm nữ đế.” Khê Liên U xong, liền giám chủ quan lần nữa, lãnh khí toàn thân phát tán ra ngoài, trời đất gió cuống mây tan, lá cây xa xa cũng bị hơi thở lạnh thấu xương kéo đến, phát ra tiếng ào ào.

      Đôi mắt Công Ngọc Hàn Tuyết lóe lên, thân mình bỗng nhiên thay đổi quỷ dị, tránh thoát tấn công mạnh mẽ của Khê Liên U, chỉ sau mấy chiêu, chân của Khê Liên U bỗng hơi lảo đảo, đầu bỗng cảm thấy choáng váng thôi, sắc bén nhìn Công Ngọc Hàn Tuyết “Ngươi làm gì với ta?”

      “Liên U công tử, ngươi biết rằng đây là chất độc mới nhất mà ta mới điều chế ra sao?” Đây chính la chất độc cao nhất, còn lợi hại hơn chất mà nàng điều chế ở đại, tất cả là nhờ những vật liệu hiếm có ở Qủy cốc.

      Công Ngọc Hàn Tuyết vuốt vuốt tóc của mình, đạm mạc liếc nhìn về phía Khê Liên U khó khăn đứng thẳng mà phải tựa vào tường, lạnh nhạt “Liên U công tử, thiên hạ tồn tại của ta mà cảm thấy hạnh phúc, chứ phải bất hạnh, xin ngươi hãy nhớ kỹ điều này.” xong, Công Ngọc Hàn Tuyết nâng những bước chân thanh nhã vào trước mặt Khê Liên U, lạnh lùng nhìn chỉ chống đỡ được chút ngất xỉu….

      Nhìn Khê Liên U sau lúc lâu mới ngã xuống đất, trong mắt của Công Ngọc Hàn Tuyết lên thưởng thức, có thể chống đỡ được lâu như vậy mới ngã xuống, là nhân vật lợi hại, nàng biết độc của mình rất khó giấu giếm được người khôn khéo hư Khê Liên U, cho nên nàng phải dùng trí, chỉ có mình nàng chống lại dễ dàng khiến cho khinh địch, mà nàng lợi dụng lúc khống chế được mình, nàng có thể có cơ hội hạ độc người .

      Có lẽ nếu có lần như vậy nữa, nàng khó có thể thành công.

      cơn gió thổi qua, thổi bay mùi hương sâu kín thơm ngát, thấm vào tận ruột gan, Công Ngọc Hàn Tuyết nhìn Khê Liên U ngã mặt đất, có chút hoảng hốt, thể thừa nhận, nam tử này cực kỳ xinh đẹp, trách được có thể trở thành hoa khôi đầu bảng, làm cho nhiều người điên cuồng vì như vậy.

      Công Ngọc Hàn Tuyết ngửi được mùi hương sâu kín người , lắc đầu thở dài, Khê Liên U quá khinh địch, nếu cũng mình xuất , nhìn mấy người Lang Nhị ở đằng xa kia, Công Ngọc Hàn Tuyết nhíu chặt lông mày, Khê Liên U có coi thường mấy người lang thần, mấy người thị vệ mặc áo đen kia tuyệt đố là những tên sát thủ đứng đầu, vài trăm người quấn lấy khiến mấy người Lang Nhị có thời gian nghỉ ngơi.

      Con mắt xinh đẹp của Công Ngọc Hàn Tuyết híp lại đường, nâng Khê Liên U từ mặt đất dậy, nam tử này thân như lan ngọc, dáng người cao to, khoảng tầm thước tám, mà Công Ngọc Hàn Tuyết cũng chỉ tầm thước năm, sáu.

      Công Ngọc Hàn Tuyết có chút khó khăn đỡ lấy Khê Liên U, đem chủy thủy đặt ở cổ , lạnh lùng quét mắt nhìn đám thị vệ mặc áo đen kia, lớn tiếng “Tất cả dừng tay cho ta, nếu ta giết .” Ánh mắt Công Ngọc Hàn Tuyết lóe lên, nàng có thể khẳng định những người này là do Khê Liên U tìm tới, như vậy bọn họ nhất định nghe lệnh của Khê Liên U.

      Tuy giọng của Công Ngọc Hàn Tuyết lớn, nhưng cũng rơi vào tai bọn họ, thị vệ áo đen lúc này mới nhìn đến vị chủ mà bọn họ coi như thần kia bị nữ đế đế ác độc khống chế, sắc mặt bỗng chốc thay đổi, bọn họ đều ràng thủ đoạn ác đọc của nữ đế này.

      Công Ngọc Hàn Tuyết nhìn phản ứng của bọn họ, cảm thấy thực vừa lòng, nghĩ đến chỉ người nam kỹ mà cũng có bản lĩnh lớn như vậy, những ánh mắt của mấy người thị vệ mặc áo đen nhìn Khê Liên U, làm cho nàng hiểu được, bọn họ tuyệt đối trung thành với Khê Liên U.

      “Người này là chủ tử của các ngươi đúng , giờ chẳng những trúng độc do ta tự điều phối, mà còn nằm dưới chủy thủy của ta, chỉ cần ý muốn của ta, lền có thể khiến toi mạng, các ngươi tin có thể xem.” Công Ngọc Hàn Tuyết lạnh lùng , nàng biết khi đối mặt với kẻ địch, ý chí càng phải mạnh hơn so với đối phương, đây là kinh nghiệm mà nàng học học được rất sớm từ kiếp trước.

      Người đứng đầu trong đám thị vệ áo đen, lòng bàn tay hơi run lên, nhưng phải cố gắng kiềm chế dám biểu .

      “Lang Nhị, Lang Tam, Lang Tứ, Lang Ngũ, các ngươi mau lại đây.”

      “Vâng.” Mấy người Lang Nhị lập tức đạp bay về bên cạnh Công Ngọc Hàn Tuyết.

      Chương 12.2: Hồi cung
      Editor: Sakura Trang

      Trong hậu cung Xích Lưu quốc

      Nặc hiên

      nam tử đóng giả người sai vặt lén lút nhìn xung quanh, xác định khôngó người, lúc này mới dám tiến vào bên trong phòng, nhìn cái người nam tử lạnh như băng kia, khuynh quốc tuyệt sắc, cả người như được bao phủ tầng khí lạnh, tựa như lưỡi dao sắc bén lạnh băng, trong lòng cảm thấy bất bình thương tiếc thay cho điện hạ.

      “Điện hạ….” Gã sai vặt ghé vào bên tai cái người được gọi là điện hạ thầm vài câu.

      Thuần Cổ Nặc đứng dậy đến bên cửa, mắt phượng nhưng tụ ý lạnh, nhìn về hướng ngoài cung, gió thổi tóc đen nhè bay lên như múa, toàn thân toát lên lạnh lẽo vô tình.

      “Có phải ? Nàng trở lại” Mắt phượng của Thuần Cổ Nặc hơi nheo lại, nhờ ánh trăng chiếu vào, có thể nhìn được khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành nhưng lạnh như băng, khí tức sắc bén khó có thể ngăn chặn tản ra xung quanh.

      “Điện hạ, giờ nếu nàng muốn bình yên trở về đây phải chịu vô số cản trở, điện hạ có thể nhân cở hội này về nước.” Gã sai vặt cung kính nhưng cũng lo lắng .

      “Tử Hưng, ngươi có biết vì sao Công Ngọc Hàn Tuyết đem nhốt Vu Nhã Thiên Trúc lại, nhưng mà lại để ta ở nơi này, người thị vệ trông coi hay ?” Giọng của Thuần Cổ Nặc lạnh như băng chút tình cảm, tựa như hàn băng ngàn năm, ánh sáng trong mắt lại sâu thẳm như đầm sâu tăm tối.

      “Chủ tử, nếu như vậy, chúng ta nhân cơ hội này trờ về nước .” Tử Hưng nhìn điện hạ nhà mình, trong lòng vô cùng lo âu, chỉ biết ra suy nghĩ mau chạy thoát khỏi đây ở trong lòng ra.

      Thuần Cổ Nặc cười lạnh như băng, dáng người trong trẻo nhưng lạnh lùng nhàng quay đầu lại về hướng phong ở, đem lá thư bàn cất kỹ, với Tử Hưng “Tử Hưng, ngươi vẫn là xem thường nàng, nàng sở dĩ làm như vậy, đó là có mười phần nắm chắc là ta rời .”

      “Điện hạ, vì sao vậy?” Tử Hưng , từ mười mấy tuổi theo điện hạ rồi, cũng được vài năm, nhưng vẫn mãi hiểu được những suy nghĩ trong lòng của điện hạ.

      “Tử Hưng, ngươi cần biết điều đó, ngươi phải biết che dấu tốt bản thân đừng để lộ dấu vết trước mặt nàng, nếu ngay cả ta cũng thể giữ an toàn cho ngươi.” Thuần Cổ Nặc thản nhiên liếc mắt nhìn Tử Hưng, hờ hững .

      Tử Hung có chút lạnh cả người, đúng vậy, nữ đế kia vui buồn thất thường, theo đồn đại lại tàn nhẫn vô tình, rất dễ dàng xúc động, nếu phải Tử Viễn có việc, cũng đến lượt ở lại bên người điện hạ, nhất định thể gây thêm rắc rối cho điện hạ.

      Lại , mấy người Công Ngọc Hàn Tuyết ngồi trong xe ngựa, các nàng còn mang theo Khê Liên U bị hôn mê nữa, đàng sau là mấy trăm thị về mặc áo đen đuổi theo.

      “Chủ tử, cũng là ngươi lợi hại.” Lang Tứ thể bội phục trí tuệ và mưu kế của chủ tử, nếu Liên U công tử ở trong tay bọn họ, hơn mấy trăm tên thị vệ mặc áo đen kia thể nghe lệnh của chủ tử, bây giờ bọn họ chính là bị chủ tử coi như thị vệ cùng nô lệ mà sai khiến.

      Bằng mắt thường có thể trong thấy xe ngựa lộc cộc tiến vào trong cửa cung, dọc đường coi như là có nhiều khó khăn.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 13.1: Thuần Cổ Nặc

      Editor: Sakura Trang

      Dọc theo đường vẻ mặt của Công Ngọc Hàn Tuyết có chút nghiêm trọng, nàng biết khi bắt đầu vào cửa cung này, cũng là lúc chính thức bước vào trận chiến Địa ngục, nàng hiểu được mình tự đưa bản thân vào trận chiến khốc liệt có khói thuốc súng, phía trước chờ đợi nàng là điều gì, nàng cũng biết nữa, nhưng nàng nhất định phải vì bản thân cùng mấy người lang thần tự suy nghĩ và tạo ra tương lai yên ổn.

      Các đại thần giống như sớm chờ đợi ở trong này, khi Công Ngọc Hàn Tuyết bước từ xe ngựa xuống liền nghe tiếng hô " Cung nghênh nữ đế, nữ đế vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế "

      "Bình thân" Công Ngọc Hàn Tuyết nhìn hai hàng dài quan viên kia, đôi mắt hơi nheo lại, dù đứng dưới ánh mặt trời ấm áp nhưng vẫn khiến cho người ta cảm giác như chìm trong ánh sáng lạnh lẽo, những người này tuy là cúi lưng tỏ vẻ phục tùng nàng nhưng trong lòng lại hận thể khiến nàng biến mất mãi mãi.

      "Tất cả đều lui ra ."

      "Vâng." những quan viên giống như được ban ơn, tốc độ lui ra nhanh giống như là chạy trốn, giống như đem Công Ngọc Hàn Tuyết trở thành độc xà mãnh thú để tránh né.

      Nhìn thềm cẩm thạch ngoài điện trống rỗng còn bóng người, Lăng Nhị và Lắng Tâm đỡ Khê Liên Ư, Công Ngọc Hàn Tuyết đứng ở phía trước, mắt lạnh nhìn mấy trăm thị vệ mặc áo đen kia, sau lúc lâu, Công Ngọc Hàn Tuyết thản nhiên mở miệng "Các ngươi có thể rời , nhớ kỹ, ta sống, mới có thể sống, nếu đừng trách độc dược cùng cây đao này của ta có mắt." vừa dứt lời, liền đem bàn tay mảnh khảnh hướng về phía cổ của Khê Liên U, móng tay dưới ánh mặt trời, tản ra ánh sáng u lạnh lẽo.

      “Ngươi” Thị vệ mặc áo đen cầm đầu nhìn Công Ngọc Hàn Tuyết, hận thể bước lên giết nàng.

      “Làm sao? phục, cũng đúng, chỉ cần các ngươi có thể chịu được nhìn cảnh chết, bây giờ ta là cảng cáo các ngươi, độc này ngoại trừ ta, ai có thể giải được, các ngươi nên nhớ thủ đoạn của ta.”

      Thị vệ mặc áo đen cầm đầu cắn răng, lúc này mới cam lòng “Lui”

      Lệnh vừa ra, vài trăm người kia trong nháy mắt đạp biến mất.

      Lông mày của Công Ngọc Hàn Tuyết hơi nhíu lại, trong lòng thở hơi, so trí càng làm nàng thấy mệt mỏi hơn, cũng may cuối cùng nàng cũng còn sống mà trở về nơi này, nếu như có thể lựa chọn, nàng tinh nguyện cuộc sống tự do an bình.

      Nhưng thân phận của khối thân thể này cũng cho phép nàng có lựa chọn khác, cho dù nàng nghĩ muốn buông tha hết tất cả, cung có người bỏ qua cho nàng, nàng còn sống chính là mối đe dọa lớn đối với họ, cho nên bây giờ nàng chỉ còn cách cố gắng đứng ở nơi cao nhất, nhìn xuống toàn bộ thiên hạ.

      Nhìn thềm cẩm thạch ngoài cung điện yên tĩh trở lại, Công Ngọc Hàn Tuyết với mấy người Lang Nhị đứng ở phía sau “Chuẩn bị cho Khê Liên U phòng nào đó, nhất thời có thể chưa tỉnh lại ngay, các ngươi trước nghỉ ngơi tốt .”

      “Chủ tử, chúng ta thể cách ngươi nửa bước.” Lang nhị nhíu chặt mày, cung kính với Công Ngọc Hàn Tuyết.

      có việc gì, ta có nguy hiểm, các ngươi hãy trước nghỉ ngơi tốt, đường các ngươi vất vả rất nhiều.” Công Ngọc Hàn Tuyết cười an ủi Lang Nhị, dọc đường mấy người các nàng luôn trong tình trạng tinh thần tập trung cao độ, công lực tiêu hao ít, chứ chưa đến thể lực, nàng hy vọng mấy người mà nàng tin tưởng nhất lại có chút tổn thương nào.

      Trong lòng mấy người Lang Nhị ấm áp, đôi mắt càng thêm mềm lại, vừa nãy chủ tử mỉm cười nhu hòa với các nàng như vậy, còn các nàng vất vả, người lãnh tình như chủ tử lại quan tâm đến các nàng như vậy, là đủ rồi, các nàng rất cảm động.

      Chương 13.2: Thuần Cổ Nặc
      Editor: Sakura Trang

      “Tốt lắm, đều đứng ở chỗ này làm gì? Ta có việc gì, các ngươi chẳng lẽ ngay cả chủ tử của mình cũng tin sao? Công Ngọc Hàn Tuyết vỗ bả vai Lang Nhị, nhàng .

      .” Lang Nhị, Lang Tam, Lang Tứ, Lang Ngũ cung kính cúi người trả lời.

      Nhìn mấy người Lang Nhị xoay người rời , Công Ngọc Hàn Tuyết đột nhiên “Những lang thần của ta, các ngươi là người mà ta tin tưởng nhất, mấy người Lang Nhất, ta báo thù cho bọn họ.” Trong giọng của Công Ngọc Hàn Tuyết lộ ra kiên định và nghiêm túc.

      Những lời này làm cho lòng mấy người Lang Nhị rung động, là ai chủ tử của bọn họ tốt, các nàng nhất định giết người đó, chỉ có các nàng hiểu được, ra chủ tử của các lại là người trọng tình trọng nghĩa nhất, nhưng mà tâm bày ra bên ngoài, các nàng càng thêm kiên định với ý nghĩ bảo vệ nàng mãi mãi.

      Nghĩ đến mấy người Lang Nhất, phải đau lòng, nhưng niềm tin của các nàng chính là phải bảo vệ cho chủ tử.

      Đế Hoàng cung

      Công Ngọc Hàn Tuyết nhìn tẩm điện của mình có cái tên khí phách như vậy, khóe miệng hơi nhếch lên nở nụ cười , mấy ngày nay vẫn di chuyển liên tục, rốt cuộc cũng có thể nghỉ ngơi tốt rồi, nhưng mà, nàng cảm thấy trong tẩm cung này lạnh như băng, tất cả mọi người dường như rất sợ hãi nàng, cho dù là cung nữ gã sai vặt hay thị vệ, thấy nàng đều dám thở mạnh tiếng, làm cho nàng rất là buồn phiền.

      Quên , vẫn là cứ để mọi chuyện từ từ, còn sống mới là điều quan trọng nhất, nàng nghĩ nếu có ngày bọn họ còn sợ nàng nữa, có thể lợi dụng lúc nàng đề phòng mà giết nàng hay .

      Trong lúc Công Ngọc Hàn Tuyết miên man suy nghĩ, bỗng nhiên nghe được có tiếng bước chân ngoài cửa, đôi mắt nguy hiểm nheo lại, lạnh lùng “Ai?” Nàng ra lệnh cho bất kỳ ai làm phiền rồi cơ mà.

      “Nữ đế, là ta.” Ngoài cửa, giọng lạnh như băng hề có độ ấm vang lên, giọng vừa dứt nam tử mặc tử y* xuất , trong mắt Công Ngọc Hàn Tuyết chợt lóe lên kinh diễm, lại là nam tử tuấn mỹ.
      *tử y: quần áo màu tím

      Trong giọng của nam tử lộ ra lạnh lẽo, khuôn mặt khuynh quốc tuyệt sắc, làn da trắng như bạch ngọc, tóc dùng thúc quan bằng bạch ngọc búi lên, toàn thân bao phủ ánh sáng bạc nhàn nhạt, hai mắt hơi cúi xuống, lông mi xinh đẹp kia hơi run run trong khí, hơi thở toàn thân tuy rằng cố gắng thu lại, nhưng vẫn thể loại bỏ khí chất cao quý lạnh như băng trời sinh của .

      Loại khí chất lạnh băng như hàn sương này, chẳng những làm giảm vẻ đẹp của , ngược lại làm cho vẻ đẹp rung động mê hoặc hồn phách, là mỹ nam lạnh lùng.

      Sau khi Công Ngọc Hàn Tuyết tỉnh táo lại, bỗng nhiên nhíu chặt lông mày, nam tử này là ai? Chẳng lẽ là nam phi trong hậu cung của nữ đế?

      “Ừ, ngươi đến rồi!” Công Ngọc Hàn Tuyết dù cố gắng cũng chẳng nhớ nổi cái gì, liền chỉ có thể giả vờ như cảm thấy mệt mỏi mà đỡ lấy trán, sau đó mở miệng .

      Mắt phượng của Thuần Cổ Nặc lên ngạc nhiên, đứng lặng im động đậy, nhưng vẫn giấu được khó hiểu.

      khí cứ im lặng như vậy, Công Ngọc Hàn Tuyết cảm thấy có chút xấu hổ, trong đầu lại suy nghĩ, nam tử này giống như là người bị nàng nhốt, tay chân đều bị xích, cả người lại lên vẻ đẹp vô song, chỉ là hơi lạnh lùng chút, chẳng lẽ là nam phi? Vậy chẳng nhẽ tới để thị tẩm?

      Nghĩ đến điều này, mặt của Công Ngọc Hàn Tuyết lúc trắng lúc hồng, hơi cụp mắt xuống, che giấu lạnh lùng ở sâu trong mắt, lại lấy tay đỡ trán, lần này có lẽ phải thở dài, vẫn chịu , hiển nhiên là chờ nàng chuyện, nếu nàng mà gì, có lẽ tự biết ý mà rời đúng lúc đâu.

      “Cái kia, ái phi à, thân thể ta hôm nay được khỏe!” Công Ngọc Hàn Tuyết vừa xong, còn làm ra động tác yếu đuối tượng trưng, nâng cái trán, đôi mắt mê man như phủ tầng sương mù, nhưng mà hơi thở lạnh lùng người cách nào giấu , đối với nam tử này, nàng vẫn luôn có cảnh giác theo bản năng.

      Thuần Cổ Nặc nghe lời của Công Ngọc Hàn Tuyết, sắc mặt hơi đổi, thân thể càng đứng thẳng hơn, đứng yên di chuyển, trong đầu giống như lên điều gì, hơi nhắm hai mắt lại, lông mày lạnh lùng nhíu chặt, trong lòng lại gợn sóng mãnh liệt, hôm nay nàng quỷ dị cũng đặc biệt.

      Thuần Cổ Nặc lúc này mới mở mắt nhìn về phía Công Ngọc Hàn Tuyết, đầy là lần đầu tiên nghiêm túc nhìn khuôn mặt nàng, lúc này nàng còn hơi thở tàn nhẫn bá đạo như thường ngày, nhu nhược xương rồi lại lạnh như băng ngồi ở chỗ kia, đôi tay thon dài trắng nõn đỡ lấy trán, nhìn như tỉnh táo lại vừa mơ màng, lông mày uyển chuyển dịu dàng như núi xa, yên tĩnh mà lại tốt đẹp, biểu ra vẻ đẹp tinh khiết khiến người ta kinh diễm.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :