1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ chủ bá khuynh thiên hạ - Huyễn Liên Thất Thất (14.2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Editor:Sakura Trang

      Chương 5.1: Hình ảnh trong mộng

      Mặc Cốc Mộc Huyền dùng khăn nhàng lau mồ hôi trán của Công Ngọc Hàn Tuyết, nhìn sắc mặt nàng vẫn tái nhợt, cũng biết nàng mơ thấy điều gì.

      Công Ngọc Hàn Tuyết vẫn ở trong mộng hỗn độn chìm nổi, nàng cảm giác hình như mình vẫn bay, cũng biết cở thể bồng bềnh bao lâu, nàng đột nhiên tới cái băng diện dưới nước, kỳ quái là nơi này tất cả đều là băng, thực xa hoa, lại lộ ra bầu khí quỷ dị. Nàng ràng ở trong mộng, nhưng vì sao nàng lại cảm thấy lạnh thấu sương đâu, nhìn qua những bức tường băng, Công Ngọc Hàn Tuyết nhìn thấy hình dáng của mình, trong lòng kinh hãi, thế nhưng nàng nhìn đến là hình dáng của chủ nhân Công Ngọc Hàn Tuyết của thân thể này, phải bộ dáng kiếp trước của nàng.

      Chẳng biết tại sao, nàng giống như cảm thấy được có cái gì dẫn dắt nàng về phía trước, hoa băng, bàn băng, cốc băng, có thể nơi này là cung điện được tạo thành từ băng.

      “Ầm” Dưới chân của Công Ngọc Hàn Tuyết đôỵ nhiên mở ra cái cửa băng, Công Ngọc Hàn Tuyết đề phòng liền rơi xuống.

      “A” Công Ngọc Hàn Tuyết ôm đầu bị đâu do vừa bị va đập, ảo não đứng dậy, đây là nơi quỷ quái nào, tới lui còn có thể rơi xuống.

      Nàng ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, đến khi nhìn thấy hàng ngọn nến được sắp xếp theo thứ tự, trong lòng chấn động, lông mi run rẩy, Công Ngọc Hàn Tuyết lập tức đứng dậy đến chỗ đó, nhìn những ngọn nến kia, là , vẫn cháy, nhưng sau thời gian lúc lâu, độ dài ngắn của ngọn nến vẫn như vậy, là quái dị, tự nhiên trong lòng nàng có cảm giác khó lên lời, trong đầu có chút kí ức vụn vặt, nhưng khi muốn suy nghĩ kỹ, lại có cách nào nghĩ thêm được điều gì.

      Nơi này ràng là nơi lạnh lẽo, nhưng ngọn nến vẫn có thể cháy.

      Đúng lúc này, ở phía trước xuất cái cửa băng vàng ngọc khắc hoa, ánh sáng rực rỡ chói mắt như vậy, Công Ngọc Hàn Tuyết chịu chế hướng cánh cửa bước đến, tâm Công Ngọc Hàn Tuyết càng cảm thấy bình tĩnh, nhảy thịch thịch mãnh liệt, dường như có chuyện gì sắp được hé mở.

      Công Ngọc Hàn Tuyết nhìn cánh cửa kia, trong lòng cảm thấy vô cùng rung động, nàng hít hơi sâu bờ mi dài cũng theo đó hơi run run, đôi mắt như mặt hồ phẳng lặng lên chút gợn sóng, Công Ngọc Hàn Tuyết theo thói vừa lật hai tay, cổ tay chuyển cái, hoa tường vi bay ra khỏi ống tay áo, bắn về phía cửa lớn, chuôi hoa vừa bay qua, của cũng từ từ mở ra.

      Lúc này Công Ngọc Hàn Tuyết mới hoàn hồn, giật mình nhìn hai tay của mình, hoa tường vi này là vũ khí kiếp trước của mình ở đại, mọi người đều biết nàng hoa tường vi, lại biết nàng là ám dạ tường vi, bởi vì những người gặp qua mặt của nàng đều chết rồi.

      ngờ rằng, nàng vừa làm động tác theo thói quen, lại có thể phóng ra hoa tường vi.

      Công Ngọc Hàn Tuyết kéo làn váy dài, bước về hướng biết tên, toàn bộ băng điện chỉ nghe thấy tiếng hít thở và tiếng bước chân nhàng của nàng, kỳ ảo nhưng trống trải khiến người ta có cảm giác run sợ.

      Khi Công ngọc Hàn Tuyết đến gần cửa, nhìn cảnh tưởng trước mắt, đột nhiên cảm thấy hô hấp như dừng lại, nếu phải lực khống chế bản thân của nàng mạnh mẽ, nàng có thể đặt mông ngồi dưới đất rồi. Nàng dám tin nhìn cảnh tượng trước mắt, nếu nơi vừa nãy gọi là băng điện, nơi này phải gọi là băng ngục, tường là các loại xích đan xen vào nhau, còn có roi da, đây quả thực là hình cụ* mà !
      *hình cụ: những dụng cụ dùng để tra tấn người, súc vật.

      Mà chính giữa nơi này lại có cái ao to, mặt vẫn còn phun nước, nhưng phải nước bình thường trong suốt mà là nước có màu xanh lục, Công Ngọc Hàn Tuyết đến gần, đến khi cúi đầu nhìn xuống, đôi mắt khiếp sợ mở to, đây là ?”

      Ở trong ao này có khối băng to chuyển động, bên có nam tử bị đóng băng, nếu như bỏ qua đôi mắt quỷ dị chảy máu của , tuyệt đối đây được coi là mỹ nam khuynh quốc, có thể hình dung bằng từ điên đảo chúng sinh, mắt phượng kết hợp với lông mi dài, bên dưới khóe mắt bên trái là khỏa lệ chí*, da như bạch ngọc, tai của còn đeo vòng tai màu màu xanh nhạt, vạt áo mở rộng, lộ ra xương quai xanh nõn nà khêu gợi, nam tử như vậy thể nghi ngờ phải gọi là tinh, nếu còn sống trở thành kẻ gây tai họa cho thiên hạ, khiến người hồn xiêu phách lạc.
      *khỏa lệ chí:nốt ruồi son



      Chương 5.2: Hình ảnh trong mộng
      Công Ngọc Hàn Tuyết thương tiếc lắc đầu, đáng tiếc nha, nam tử này vừa nhìn là biết chết, sau đó còn bị người phong ấn ở trong băng, nàng cũng chỉ có thể coi trở thành tác phẩm nghệ thuật để thưởng thức.

      Công Ngọc Hàn Tuyết vừa muốn đứng dậy, đột nhiên Băng điện nổi lên trận gió lớn, các loại dây xích cùng roi tường bắt đầu rung động, phát ra thanh loảng xoảng. Trong lòng Công Ngọc Hàn Tuyết cả kinh, nào này sao lại có gió, mà đợi đến khi nàng cúi đầu nhìn xuống lần nữa, xương tỳ bà của nam tử có hai cái xiềng xích, đó là do xỏ xuyên qua xương tỳ bà mà xuất , việc này là đau đớn và tàn nhẫn cỡ nào, sợi xích kia là lấy từ trong ao ra, xích người nam tử vừa của động, sợi xích tường cũng ào ào rung động theo.

      Công Ngọc Hàn Tuyết giống như bị mê hoặc vậy, lấy nhàng đụng vào nam tử kia, mang theo tình cảm thương tiếc, nhàng vuốt ve khooid băng kia, chẳng biết tại sao, mắt nàng tràn ra giọt nước mắt, nam tử kia đột nhiên như có ý thức, trong mắt tự động chảy huyết lệ (nước mắt màu đỏ như máu).

      “A” Tay Công Ngọc Hàn Tuyết tê rần giống như bị điện giật, mà lúc này lòng nàng đập vô cùng nhanh, khống chế được, cảm giác của nàng mãnh kiệt như vậy, tim dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, Công Ngọc Hàn Tuyết đứng vững nữa, ngồi chổm xuống, lấy tay che ngực, nhìn mỹ nam trước mắt, cái trán ngừng đổ mồ hôi, thân thể có chút run rẩy, nàng lại cắn răng chịu đựng, toàn thân đều đau đớn.

      “Cứu ta ….” Trong khí đột nhiên văng vẳng hai chữ này, truyền vào trong tai của Công Ngọc Hàn Tuyết, quanh quẩn trong đầu nàng chịu .

      “A, cần….” Công Ngọc Hàn Tuyết đột nhiên hoảng sợ ngồi dậy, ngừng thở mạnh, ngực đau đớn nhắc nhở nàng vừa rồi dường như phải là mơ, cảm giác thân thể lạnh lẽo, nàng mới nhận ra, cả người nàng ra mồ hôi lạnh, vừa nãy nàng như cảm thấy mình sắp chết vì khó thở.

      “Gặp ác mộng ?” Đột nhiên giọng trong trẻo du dương vang lên, Công Ngọc Hàn Tuyết bất chợt quay đầu lại, tròng mắt lên kinh diễm, nam tử mặc áo trắng ngồi trước bàn, đôi tay thon dài như ngọc cầm quyển sách, cứ nhàn nhạt nhìn nàng, lông mi dài che khuất đôi mắt chiếu ra hình ảnh của nàng, cả người nhìn cao nhã tuyệt luân, giống như tiên nhân chín tầng trời cao, con ngươi thanh khiết lên thứ ánh sáng rực rỡ, nam tử như vậy khiến cho người khác tự chủ cảm thấy thoải mái.

      Công Ngọc Hàn Tuyết dần dần bình phục tâm trạng, lúc này mới hoàn hồn, đến khi nhìn thấy ngọc bội bên hông , hơi nhếch môi, sau đó nhợt nhạt mở miệng “Là ngươi cứu ta, cảm ơn”.

      Đôi mắt Mặc Cốc Mộc Huyền hơi nheo lại, ánh sáng tràn đầy, khóe môi mỉm cười, dường như ôn nhu vô hại, thản nhiên “Mấy người kia được sắp xếp nghỉ ngơi, quy củ của Quỷ cốc là người tự tiện xông vào Quỷ cốc bị Quỷ lâu giết chết, có thể cho dù các ngươi tránh được các loại cơ quan trận pháp của Quỷ cốc cũng thoát được các loại hình phạt của Quỷ lâu”.

      Trong lòng Công Ngọc Hàn Tuyết nén được kinh hãi, nhíu mày lại, trong mắt lóe lên ánh sáng , nàng biết nam tử này hiển nhiên là người đứng đầu nơi này, nếu chuyện cùng nàng vân đạm phong khinh* như vậy, mà có thể cứu các nàng, tự nhiên có năng lực có thể buông tha các nàng.
      *vân đạm phong khinh: nhạt như mây như gió, chỉ bình thản, nhàng, có gì lo lắng hay sợ hãi

      như vậy rốt cuộc là vì cái gì, mà nàng biết các nàng cũng có chỗ đặc biệt gì, kia chỉ có thể là phát cái gì đó cảm thấy hứng thú người hoặc là vật.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Editor: Sakura Trang
      Chương 6.1: Ở chung


      Công Ngọc Hàn Tuyết nhìn nam tử trước mắt, trong tròng mắt lên thản nhiên dao động, nàng cũng tự kỷ cho rằng nam tử này nàng, lần đầu tiên nàng xuất trước mắt trong bộ dáng bẩn thỉu, còn có trong mắt nam tử này cũng có tình cảm gì, nếu có cũng chỉ là thản nhiên gợn sóng hoặc là nên là hứng thú thích hợp hơn.

      Mà nàng nhất định phải bảo vệ các nàng, chẳng vì nhóm Lang Thần, còn là vì con đường tương lai phía trước chưa biết kia, nàng nhất định phải còn sống, chỉ còn sống mới có hi vọng, còn có nàng chẳng biết tại sao, trong lòng có ý nghĩ rất mãnh liệt, nàng phải cứu nam tử như tinh bị đóng băng kia.

      Công Ngọc Hàn Tuyết trầm tư lúc, ánh sáng trong mắt chuyển động, lóe lên ý cười giảo hoạt, lấy tay lắc lắc ống tay áo, đối với Mặc Cốc Mộc Huyền nhếch miệng cười “Công tử, ngươi cứu ta, ta có cái gì để báo đáp, đành lấy thân báo đáp vậy” nàng thực vừa lòng bộ dáng bẩn hề hề này của mình.

      Công Ngọc Hàn Tuyết bên cúi đầu xong, bên dùng khóe mắt quan sát nam tử tựa trích tiên kia, quả nhiên nhìn thấy thân thể của cứng đờ, trong mắt lên chút dám tin, còn có chút hơi hơi xấu hổ, nam tử này có ý tứ, Công Ngọc Hàn Tuyết thầm nghĩ.

      Mặc Cốc Mộc Huyền bị lời của Công Ngọc Hàn Tuyết làm kinh ngạc đến nỗi thân mình cứng đờ, tay cầm sách cũng run lên, hình như dám tin nàng như vậy, đôi mắt của Mặc Côc Mộc Huyền hơi nheo lại, chẳng lẽ nghĩ sai lầm rồi sao ?

      Nhìn Mặc Cốc Mộc Huyền vừa nãy còn hơi thở nhàng nháy mắt biến thành lạnh nhạt, trong tròng mắt kia có sóng ngầm mãnh liệt, trong lòng Công Ngọc Hàn Tuyết cả kinh, nàng biết nam tử này tuyệt đối đơn giản, còn lợi hại hơn so với tưởng tượng của nàng, hơn thế nữa nàng hiểu được nam tử này tuyệt đối dễ đối ứng phó, nàng phải sử dụng toàn bộ tinh thần mới được.

      Công Ngọc Hàn Tuyết hơi hơi chần chờ, sau đó mở miệng “Công tử, ta biết cái dạng này của ta cũng khiến cho ngươi chướng mắt, nhưng cũng ngăn cản hâm mộ của ta đối với ngươi, vừa nãy khi nhìn thấy công tử, ta cảm giác như nhìn thấy thần tiên hạ phàm, trong lòng ta rất kích động, ta có thể dọn nhà, giặt quần áo, nấu cơm, giúp ngươi chăm sóc hài tử, còn có thể cùng ngươi chuyện giải sầu, ca hát, khiêu vũ,….Công tử yên tâm, ta cái gì cũng có thể làm được” Khi Công Ngọc Hàn Tuyết lời này ràng lời cứng ngắc, chứa được tự nhiên, hiển nhiên là chưa có kinh nghiệm như vậy bao giờ.

      Công Ngọc Hàn Tuyết nhìn Mặc Cốc Mộc Huyền vẫn trầm mặc lời nào, nhất là vẻ mặt bí hiểm của , làm cho nàng dám phớt lờ, dù sao nàng tại hiểu biết gì về thế giới này, đối với những người sống ở thế giới này lại càng có cảm giác nắm trong tay, điều duy nhất nàng có thể làm là dừng tất cả ưu thế cùng năng lực của bản thân làm cho mình có gắng sống sót.

      Ngươi này ràng có phong cách như tiên nhân, cao nhã như trích tiên, mới đàu nhìn thấy dễ dàng ở chung, nhưng mà lại có hơi thở cường đại, dùng kinh nghiệm kiếp trước của nàng đến xem, nam tử này tuyệt đối thể khinh thường.

      Nghe Công Ngọc Hàn Tuyết mặt thay đổi xong đống điều, rốt cuộc Mặc Cốc Mộc huyền nhếch khóe miệng, cười , tựa như muôn hoa nở rộ, thu liễm lại thân hơi thở lạnh lẽo cường đại, nháy mắt khí như được nhiễm ánh nắng ấm áp, hơi thở nháy mắt nhu hòa, khiến Công Ngọc Hàn Tuyết nhìn đều có chút mê man, ni mã, nam tử này cười quá có lực sát thương, tâm của nàng chịu khống chế đều đập nhanh vài nhịp.

      “Ừ, ta chưa có con, ngươi cần chăm sóc trẻ con, những chuyện khác Quỷ Đông giao cho ngươi” chẳng biết tại sao Mặc Cốc Mộc Huyền lại giải thích đối với nàng, nghe nàng giúp chăm sóc con , tâm cảm giác có chút lạnh, muốn nàng hiểu lầm.

      Hơn nữa câu lấy thân báo đáp của nàng cũng bài xích, tuy rằng biết có lẽ nàng phải lòng.

      Đợi đến khi vết thương của Công Ngọc Hàn Tuyết khỏi , nam tử kia Quỷ Đông đến với nàng việc nàng phải làm, cứ , thế nhưng Quỷ Đông kia lại dùng vẻ mặt quái dị nhìn nàng, nàng ràng. Nàng muốn gặp mấy người Lang Nhị, nhưng vô luận nàng cái gì, Quỷ Đông đều đồng ý, rằng cốc chủ phân phó rằng nàng tại thể nhìn thấy các nàng, nàng muốn chất vấn nam tử kia, nhưng nàng biết lúc này nàng thể chọc giận .




      Chương 6.2: Ở chung

      Mấy ngày nay, Công Ngọc Hàn Tuyết tận tâm tận lực làm nha hoàn phục vụ cho Mặc Cốc Mộc Huyền bắt đầu từ mỗi buổi sáng sớm, ngay từ đầu trừ bỏ ấm giường, nàng cái gì đều làm, giặt quần áo, nấu cơm.

      Về sau, nàng chỉ cần nấu cơm cho , những công việc khác nang cần làm, lúc bình thường cũng rảnh rỗi.

      Công Ngọc Hàn Tuyết ngồi ở bàn, nhặt rau củ mà có chút yên lòng, nàng thích ăn cà rốt, nhưng Mặc Cốc Mộc Huyền mỗi lần đều chọn đồ ăn có cà rốt.

      Nhìn Công Ngọc Hàn Tuyết đem rất nhiều đồ ăn lấy ra, Mặc Cốc Mộc Huyền nhíu mày lại, nhàng với Công Ngọc Hàn Tuyết “Đừng kén ăn” xong, liền gắp môt ít rau dưa vào bát cơm của Công Ngọc Hàn Tuyết.

      Công Ngọc Hàn Tuyết bĩu môi, thực bất đắc dĩ, vẫn là như thế này, đến nàng ăn cái gì cũng đều quản, mà nàng cũng thể phản kháng.

      “Ngươi vui ?” Mặc Cốc Mộc Huyền nhìn Công Ngọc Tuyết trầm mặc, lên tiếng dò hỏi, trước kia trong mỗi bữa ăn nàng đều nhiều, hôm nay sao lại im lặng như vậy, thấy nàng vui, tâm cũng cảm thấy rầu rĩ theo.

      “Đúng vậy vui, Mộc Huyền ta muốn ăn thịt” mắt Công ngọc Hàn Tuyết sáng quắc nhìn về phía Mặc Cốc Mộc Huyền, giọng lạnh lùng. Ở chung hơn nửa tháng, nàng coi như thăm dò được tính tình của , kỳ đối với nàng tốt lắm, nhưng mà chỉ cho nàng gặp mấy người Lang Nhị, cho nên đôi khi nàng cũng cố tình gây sức ép với , mà lại cực kỳ nhường nhịn nàng, phần lớn thời gian im lặng , cũng nổi giận với nàng, xem như là đối với nàng tồi.

      Nàng cũng phải ăn thịt chịu được, nàng cũng chỉ còn biết dùng phương thức này để bức bách , mà mục đích của nàng khi làm việc này chỉ vì muốn có thể được gặp mấy người Lang Nhị.

      Mặc Cốc Mộc Huyền buông chiếc đũa xuống, hơi hơi thở dài trong lòng, thời điểm mỗi lúc nàng gọi như vậy, ngay cả khi biết nàng có việc nhờ , nhưng lại thích nàng gọi thân mật như vậy.

      Mặc Cốc Mộc Huyền dùng tay lau gạt cơm dính ở khóe miệng của Công Ngọc Hàn Tuyết, bất đắc dĩ “Tuyết Dao, ngươi ăn nhiều thịt tốt cho sức khỏe” thân thể của nàng mặc dù dùng loại thuốc tốt nhất để chữa khỏi, nhưng vết thương vừa mới khỏi chỉ nên ăn chút đồ ăn , nên ăn những thứ có nhiều dầu mỡ, mà nàng vừa mới ăn ngày hôm qua, hôm nay lại lại muốn ăn.

      Lại lúc ấy lúc khi Công Ngọc Hàn Tuyết ra tên mình, là dùng tên ở đại, nàng biết thân phận của khối thân thể này, cho nên thể mạo hiểm…. vẫn là dùng tên Tuyết Dao .

      “Mặc Cốc Mộc Huyền, ngươi nếu cho ta ăn thịt cũng được, ngươi hãy để ta gặp thủ hạ của ta” Công Ngọc Hàn Tuyết căm tức nhìn Mặc Cốc Mộc Huyền, trong lòng nàng thực lo lắng, nàng khi tức giận gọi cả họ và tên của , xác định được tình trạng của các nàng, nàng bất an.

      Mặc Cốc Mộc Huyền có chút bất đắc dĩ, vỗ trán thở dài, nhíu mày “Tuyết Dao, ngươi nếu tự làm hại sức khỏe của bản thân, ta cho ngươi thấy các nàng” các nàng bị các cơ quan trong trận pháp gây thương tích rất nghiêm trọng, nếu phải đây là Quỷ cốc, đến đại la thần tiên cũng cứu được các nàng. cho Tuyết Dao gặp bốn người kia cũng là sợ nàng lo lắng, có thể nhìn ra bốn người kia đối với nàng rất quan trọng, cho nên mới dùng các loại thuốc tốt nhất của Quỷ cốc để cứu bốn người kia.

      Công Ngọc Hàn Tuyết vừa nghe lời này của , trong lòng liền thả lỏng, nàng biết nam tử này là người nhất ngôn cửu đỉnh, lời của ra nhất định thực . Trong lòng sau khi suy nghĩ cẩn thận, Công Ngọc Hàn Tuyết lập tức đứng dậy đến bên cạnh Mặc Cốc Mộc Huyền, cầm lấy tay vui vẻ : “Ngươi chứ ?”. Nàng muốn xác định lại lầm nữa, bởi vì mỗi khi nghĩ đến hành động chút do dự che chở trước người nàng của các nàng, trong lòng nàng luôn rất cảm động, nghĩ muốn đối xử với các nàng tốt, vì các nàng ngại ở trước mặt Mặc Cốc Mộc Huyền làm nữ tử mềm mại.

      Nàng vừa tới thế giới này, các nàng là người đầu tiên làm bạn bên nàng, cho nên lúc này người nàng tín nhiệm nhất là Bát lang thần, nhưng biết mấy người Lang Nhất các nàng sao rồi.
      Last edited: 7/2/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Editor: Sakura Trang

      Chương 7.1: Say mê

      Mặc Cốc Mộc Huyền cảm giác được Công Ngọc Hàn Tuyết cầm lấy tay của mình, cảm giác từ đôi tay mảnh khảnh ấy khiến lòng run lên, độ ấm từ tay nàng giống như có thể chạm đến trái tim của . Nhìn đôi mắt long lanh như hồ nước mùa xuân, cái nhăn mày nụ cười, đều rung động lòng người.

      Trong lòng vừa nghĩ, tay Mặc Cốc Mộc Huyền ôm hông của Công Ngọc Hàn Tuyết, ôm nàng vào trong lòng mình, động tác cẩn thận, chưa bao giờ có nữ tử có thể khiến chú ý như vậy, nàng đặc biệt, khiến có đôi khi biết làm thế nào cho phải, dường như quen biết từ rất lâu rất lâu, là dẫn dắt từ linh hồn.

      Công Ngọc Hàn Tuyết nghĩ Mặc Cốc Mộc Huyền đột nhiên ôm lấy nàng, cơ thể mất thăng bằng, bị Mặc Cốc Mộc Huyền ôm vào trong ngực của , mà nàng cũng đặt mông ngồi đùi Mặc Cốc Mộc Huyền. Nhìn gần, nàng cảm thán nam tử này cứ như là đứa con được sủng ái của trời vậy, tuy rằng nhìn nhiều miễn dịch, nhưng lúc này bị đôi mắt thâm tình của nhìn, trái tim bỗng đập lỗi nhịp, có cảm giác quen thuộc như từ trong linh hồn, làm cho những hành vi của nàng khống chế được.

      vốn nên lạnh nhạt như thế, vậy mà vì nàng mà làm cho đôi mắt nhiễm loại ám trầm lốc xoáy, đôi mắt thanh khiết chứa loại tình cảm ấm áp sâu lắng, giống như muốn đem nàng cuốn vào.

      Mặc Cốc Mộc Huyền luôn cảm thấy dù nàng ở trong ngực , nhưng lại giống như cách xa xôi. Bỗng suy nghĩ vừa chuyển, tay trái nhàng nắm hông nàng, tay phải giữ cái ót của nàng, cúi người hôn lên đôi môi như cánh hoa của nàng, nụ hôn của mềm , chút chút thăm dò đôi môi ngọt ngào của nàng, xục xạo khắp khoang miệng.

      Giọng thanh nhuận ôn nhu của Mặc Cốc Mộc Huyền giữa đôi môi vang lên “Tuyết Nhi”, tiếng thào còn có chút thở dài sâu, trong lúc này bất chợt, giống như linh hồn cảm giác viên mãn.

      Đôi mắt của Công Ngọc Hàn Tuyết lúc này như sương mù, xinh đẹp say lòng người, đến khi đợi nàng sắp thở được, Mặc Cốc Mộc Huyền mới buông nàng ra, chuyển sang mềm ôm lấy, từ từ vốt ve sau lưng của nàng, giúp nàng dễ thở.

      Mặc Cốc Mộc Huyền cười , sau đó sờ sờ sợi tóc mềm mại của Công Ngọc Hàn Tuyết, nghĩ chỉ muốn ôm nàng như vậy, mà xinh đẹp say lòng người vừa nãy cũng chỉ bày ra vì .

      Công Ngọc Hàn Tuyết nhàng tựa đầu vào bả vai của Mặc Cốc Mộc Huyền, hơi hơi thở dốc, cảm nhận che chở nhàng của Mặc Cốc Mộc Huyền, nàng nhắm mắt lại che dấu tình cảm trong mắt của mình. Nàng ra là người lý trí, nàng phải là loại tiểu nữ sinh ngây thơ, đắm chìm trong tình . Nàng biết vị trí hoàn cảnh cùng thế giới nàng ở phải là đại, hơn nữa hình như khối thân thể còn có rất nhiều rắc rối chờ.

      Nếu như có những điều này, nàng có lẽ đồng ý sống ở trong này cùng chỗ với , đáng tiếc, tất cả mọi việc trong tương lai đều thể biết trước được, nàng nhất định phải rời . Chỉ có nắm giữ hết tất cả mọi thứ trong tay, mới có thể nắm giữ vận mệnh của mình, mà phải bị động thừa nhận. Nàng chỉ có thể thở dài trong lòng, cũng thể bày tỏ suy nghĩ của mình đối với Mặc Cốc Mộc Huyền, nàng biết có thể chấp nhận cho nàng rời hay ?

      Rất nhiều kỹ năng để rèn luyện thân thể của kiếp trước, nàng cũng chỉ có thể lén lút luyện tập, muốn Mặc Cốc Mộc Huyền biết mà có điều gì nghi ngờ đối với nàng.

      Đối với , nàng vẫn còn chút áy náy, bởi vì nàng có thể thấu hiểu tình cảm trong mắt , đáng tiếc nàng thể đáp trả lại tình cảm tương tự như thế cho , phải là thể, mà là nàng cho phép lòng mình ở chỗ này. Nàng tự với mình, Mộc Huyền, nếu có ngày ta có thể nắm giữ vận mệnh của mình, ta quay lại, ngươi còn muốn ta hay ?

      Từ lúc ở thế giới kia nàng biết, nếu nguy hiểm lúc nào cũng chờ đợi nàng, chẳng sợ nàng mong muốn buông bỏ tất cả mọi thứ, muốn hạnh phúc, cũng khó khăn, những thế còn có thể khiến cho người bên cạnh mình gặp nguy hiểm. Nàng chỉ biết cho dù là đại hay thế giới này, chỉ có con đường duy nhất cho nàng lựa chọn, đó là cường đại đến nỗi có thể diệt trừ hết nguy hiểm.

      Nghĩ đến đây, Công Ngọc Hàn Tuyết dùng tay ôm chặt cổ Mặc Cốc Mộc Huyền, đối với , nàng đúng là vẫn còn lưu luyến, nàng vốn phải là người như thế, nhưng lại cho nàng quen thuộc kích động đến từ trong linh hồn, cho nên nàng nguyện ý tin tưởng thân cận . Nhưng sắp tới thời gian chia ly, nửa tháng này, chỉ chuyên môn làm bạn bên cạnh , mà nàng cũng lợi dụng tất cả các cơ hội để tìm được cửa ra khỏi cốc.



      Chương 7.2: say mê

      “Mộc Huyền, ngươi phải vẫn cảm thấy thực hứng thú đối với điệu múa của ta sao? Ta múa cho ngươi xem được ?” Công Ngọc Hàn Tuyết điều chỉnh lại tốt cảm xúc của mình, lúc này mới ôn nhu với Mặc Cốc Mộc huyền.

      Đôi mắt thanh khiết của Mặc Cốc Mộc Huyền ra nhiều ánh sáng lấp lánh, ôn nhu nhàng phải vẫn luôn muốn múa cho ta xem sao? Tại sao hôm nay lại ngoại lệ vậy?”

      Công Ngọc Hàn Tuyết thưởng thức sợi tóc của Mặc Cốc Mộc huyền, cười cười trả lời “Bởi vì hôm nay ta vui vẻ, cho nên thưởng cho ngươi” xong, Công Ngọc Hàn Tuyết liền nhanh nhẹn đứng dậy, đưa lưng về phía Mặc Cốc Mộc Huyền, tư thế ngửa ra sau, thân hình mềm mại tuyệt đẹp, cười mê hoặc với Mặc Cốc Mặc Huyền, điệu múa này là nàng tình muốn múa cho xem.

      ra lòng của nàng rất ích kỷ, biết , lại muốn dùng cách này để làm cho vẫn nhớ kỹ về nàng, thể quên nàng. thể nghi ngờ nam tử này ở trong Quỷ cốc là người được rất nhiều người nhung nhớ, nữ tử chạy theo đông như vịt, nếu phải tại đạm mạc cùng lạnh lùng của , tất cả những nữ tử tất nhiên điên cuồng mà bổ nhào vào lòng .

      Công Ngọc Hàn Tuyết xoay tròn vung tay áo, tay áo dài bay bay, lụa mỏng như múa, tựa như con bướm muốn giương cánh, lại giống như phượng muốn cất cao cánh mà bay, mờ ảo như tiên nữ, có tiếng nhạc mà vẫn múa, lại vẫn có thể múa đến tuyệt thế như vậy.

      Ngay từ lần đầu gặp mặt, giống như biết người nữ tử này là người đợi từ rất lâu rồi, cũng thể là vì sao, có thể là cảm giác quen thuộc từ sâu thẳm trong linh hồn, mà trong khi nàng khiêu vũ, giống như có nhìn đến người nữ tử tươi cười chói sáng đường hoàng mà tự tin, này lúc này có lẽ mới là lúc nàng chính thức bày tỏ linh hồn cho xem.

      Mà sau khi múa xong, Công Ngọc Hàn Tuyết đột nhiên nhón mũi chân chút, xoay tròn mà múa, ống tay áo dài vung lên, cuốn lấy Mặc Cốc Mộc Huyền chạy lại cỗ , bước lảo đảo, ủy khuất mói “Mặc Huyền, ta bị trặc chân.”

      Vừa nghe giọng của Công Ngọc Hàn Tuyết mềm lại ủy khuất, tâm Mặc Cốc Mộc Huyền nhói đau, thương tiếc bế Công Ngọc Hàn Tuyết ngồi lên ghế, ngồi xổm xuống, cởi giầy cho Công Ngọc Hàn Tuyết, xoa bóp mềm mắt cá chân cho nàng.

      Mộc Cốc Mộc Huyền bất đắc dĩ lắc đầu “Tại sao lại cẩn thận như vậy?” Trong giọng tràn đầy tình cảm thương lo lắng,chẳng biết tại sao, sau thời gian lâu ở chung cùng nàng, đối với nàng có rất nhiều cảm xúc khác nhau.

      Công Ngọc Hàn Tuyết cúi đầu nhìn nam tử xuất trần như trích tiên kia vì nàng làm những việc này, trong lòng có cái gì đó tràn đầy muốn tràn ra, trong mắt có thứ gì đó óng ánh. Kiếp trước cũng từng có người sủng nàng như vậy, trả giá vì nàng oán hối hận, đáng tiếc phải , nàng ngẩng đem cảm động cùng lưu luyến này đè ép xuống, tại phải lúc dùng cho tình cảm, nàng phải giữ nguyên lý trí lúc nào cũng phải tỉnh táo của mình.

      “Mộc Huyền, ngươi vì sao đối xử với ta tốt như vậy?” Công Ngọc Hàn Tuyết mấp máy môi, vẫn là hỏi ra điều trong lòng nghĩ, nàng sợ loại cảm giác lẫn lộn này, nàng luôn nửa tin nửa ngờ, tính cách này có lẽ liên quan cùng những điều nàng qua, dễ dàng tin tưởng người khác, trừ bỏ .

      Mặc Cốc Mộc Huyền nhìn Công Ngọc Hàn Tuyết, như mang theo ánh sáng nhàng của trăng sáng, giống như năm tháng bình yên tốt đẹp, trong mắt của chỉ có hình ảnh của nàng.

      “Được rồi, đừng suy nghĩ quá nhiều” Mặc Cốc Mộc Huyền xỏ giầy cho nàng, sờ sờ mái tóc của nàng, lại , có đôi khi nghĩ muốn sủng ái người cần lí do gì cả, quan tâm của với nàng giống như là bản năng vậy.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Editor: Sakura Trang

      Chương 8.1: Xuất cốc

      Ánh mắt Mặc Cốc Mộc huyền bình tĩnh, nhu hòa, trong nửa tháng ở chung cùng Mạc Cốc Mộc Huyền, nàng có thể nhìn ra nam tử này từ trước đến giờ chưa từng chăm sóc cho người khác, nhưng mà lại làm rất nhiều điều chưa bao giờ làm vì nàng, nàng từng mình trải qua đơn, ai, đúng là cùng tâm trạng của nàng có liên quan mà.

      Công Ngọc Hàn Tuyết vừa muốn đứng dậy, dường như Mạc Cốc Mộc Huyền biết nàng muốn làm cái gì, cúi mắt xuống, dùng hai tay ôm nàng lên, quan tâm những ánh nhìn của mọi người dọc đường , ôm mang nàng trở về phòng của nàng.

      Công Ngọc Hàn Tuyết tựa vào lồng ngực của Mặc Cốc Mộc Huyền, hai tay ôm cổ , ngửi hương hoa mai thanh mát người , trong lòng bỗng cảm thấy hỗn loạn, mà trong mắt lại chỉ có ôn nhu che chở đối với nàng.

      ra, trong nửa tháng này nàng có thói quen bầu khí ấm áp ăn ý giữa hai người.

      Mặc Cốc Mộc Huyền dùng cằm ôn nhu cọ cọ đỉnh đầu của Công ngọc Hàn Tuyết, nhàng buông Công Ngọc Hàn Tuyết xuống, đặt lên giường, Công ngọc Hàn Tuyết liền ôm lấy cổ , đưa đôi môi của mình lên.

      Mặc Cốc Mộc Huyền hơi bất ngờ, tâm chuyển động, chỉ cho là nàng bất an, chưa nghĩ đến chuyện khác, ánh sáng trong đôi mắt thanh khiết chuyển động, ôm lấy cánh tay của nàng, dùng sức ôm nàng vào trong lồng ngực của mình, đáp lại chủ động của nàng. Bàn tay thon dài như ngọc vuốt ve lưng của nàng, hôn môi của nàng càng thêm ôn nhu, mang theo trấn an cùng thương tiếc. Đầu lưỡi chậm rãi thăm dò vào trong miệng của nàng, nhấm nháp tốt đẹp của nàng, chỉ chốc lát, Mặc Cốc Mộc Huyền liền hôn mê.

      Công Ngọc Hàn Tuyết nhìn mặc Cốc Mộc Huyền hôn mê, lúc này mới thở hơi, đôi mắt u ám, đem Mặc Cốc Mộc Huyền lên giường nằm, nhìn sâu cái, ghé vào lỗ tai nhàng xin lỗi”. ra nàng sớm giấu ở trong tay áo độc dược mà nàng dùng các loại cây thuốc trong Quỷ cốc để điều chế, mà trong khi nàng khiêu vũ bôi độc dược đó lên môi mình, nàng biết kê đơn cho Mặc Cốc Mộc Huyền rất khó, chỉ có thể hành đọng bất ngờ. Mà điều nàng nghĩ đến chỉ có cách này, may hôn mê rồi, thuốc này gây tổn hại cho cơ thể, nhưng làm cho mê man vài cái canh giờ, cũng đủ thời gian để nàng mang theo Lang Nhị các nàng cùng rời .

      Mấy ngày nay, tuy rằng nàng biết mấy người lang thần ở Trúc uyển, nhưng muốn khiến Mặc Cốc Mộc Huyền có điều nghi ngờ, nàng cố gắng nhịn xuống vụng trộm nhìn các nàng, cũng chính là vì chờ giờ phút này.

      ra đôi khi, nàng suy nghĩ, nếu nàng cho Mặc Cốc Mộc huyền, có phải tất cả mọi truyện liền đơn giản hơn . Nhưng nàng lại dám mạo hiểm, cho dù là có cảm tình với Mặc Cốc Mộc Huyền, cho dù trong thời gian hơn nửa tháng, nhưng trụ cột trong cảm tình rất cạn, cho nên việc là đúng, chẳng may biết nàng muốn rời khỏi, ngược lại liền đem tất cả các cơ quan thay đổi, nếu nàng muốn dẫn các nàng lần nữa, liền khó khăn.

      Nhìn bầu trời trong đêm tối, đôi mắt Công Ngọc Hàn Tuyết chớp động, ra khỏi phòng, bởi vì vừa nãy mọi người nhìn thấy Mặc Cốc Mọc Huyền đem nàng ôm vào trong phòng, cho nên mọi người cũng thức thời tránh , điều này cũng khiến cho việc nàng muốn làm dễ dàng hơn.

      Công Ngọc Hàn Tuyết dùng nhẫn thuật đại tránh thoát tầm mắt của mọi người, vào chỗ mà Lang Nhị các nàng ở là Trúc uyển.

      Hôm nay Mặc Cốc Mộc Huyền đòng ý cho nàng được đến thăm mấy người Lang Nhị, liền chứng tỏ các nàng có việc gì, mà lời của cũng làm giảm số người trông coi mấy người Lang Nhị, tại ở ngoài cửa chỉ có hai người, nhưng mà đều những người có võ công cao cường, nếu muốn mang Lang Nhị các nàng , cũng thực khó giải quyết.

      Bây giờ thứ duy nhất nàng có thể sử dụng là thuốc độc ở trong tay áo, Công Ngọc Hàn Tuyết hơi hơi trầm ngâm, cảm giác gió chung quanh, gió tối nay đúng là trời cũng giúp nàng, nàng dám đứng gần quá, cũng chỉ có thể để thuốc độc mấy đóa hoa kia, từng trận gió thổi mang theo mùi hoa, bay tới Trúc uyển. Độc tố này là do nàng điều chế bằng phương pháp đại, người cổ đại bình thường là phát ra được, nhưng nàng thể sơ ý, cơ hội khó có được, nếu lần này thành công, rất khó để tìm được cơ hôi tiếp theo.

      Sau khi Công Ngọc Hàn Tuyết mang mấy người Lang Nhị xuất cốc, nàng có phát xa xa đài cao của sơn cốc, có hai nam tử đứng.

      “Cốc chủ, người để nàng rời ?” Quỷ Đông nhìn Mặc Cốc Mộc huyền, tà áo trong bóng đêm có gió mà vẫn tung bay, sắc mặt lạnh lùng, đôi mày nhíu chặt mang theo suy nghĩ sâu xa. nghĩ , cốc chủ mất thời gian lâu như vậy, lại mất rất nhiều linh đan diệu dược mới chữa khỏi cho bốn người kia, nhưng vừa khỏi chưa được bao lâu, các nàng liền vội vã rời , thế cốc chủ lại còn để cho bọn họ rời nữa chứ.





      Chương 8.2: Xuất cốc

      Mặc Cốc Mộc Huyền nhìn bóng dáng xa kia, ánh sáng trong mắt lưu chuyển, nhàn nhạt mở miệng “Đúng, nàng muốn , ta tất nhiên để nàng , rồi nàng trở lại.” Sau khi xong, liền mở bàn tay ra, bên trong lòng bàn tay là vật trang sức tỏa ra ánh sáng nhạt màu trắng.

      Quỷ Đông lúc này mới nhìn đến cái được gọi là vòng cổ trong tay cốc chủ, cái này hình như là thứ quý nhất của Tuyết Dao nương mà, tại sao lại ở trong tay cốc chủ, chẳng lẽ cốc chủ nàng trở lại là vì cái vòng cổ này sao?

      Quỷ Đông im lặng lát, vẻ mặt ngưng trọng, “Cốc chủ có muốn điều tra hay ?”

      Mặc Cốc Mộc Huyền phất tay đối với Quỷ Đông, khóe môi nhấc lên nụ cười thản nhiên “Thôi, nàng thích ngươi điều tra” mà suy nghĩ, rất nhiều chuyện thể miễn cưỡng, nàng có những bí mật thuộc về bản thân.

      Thân thể kỳ là bách độc xâm nhập*, cho nên việc dùng độc là vô dụng với .
      *bách độc xâm nhập: cơ thể miễn dịch với tất cả các loại độc

      Trong lòng Mặc Cốc Mộc Huyền hơi hơi thở dài, nửa tháng này, bắt đầu từ lần đầu tiên nàng xuất ở trước mặt , linh hồn của giống như run lên, có loại quyến luyến sâu sắc, giống như đợi từ lâu, ngay cả đều cảm thấy khó tin. Dù sao hai mươi năm qua, chưa từng có cảm xúc như vậy với bất kỳ ai, vẫn cảm thấy linh hồn mình là đơn. Nhưng chỉ cần có nàng ở bên cạnh, liền cảm thấy linh hồn được đầy đủ, cũng được đây là chuyện gì xảy ra, nếu nàng phải rời khỏi, để nàng làm được điều nàng muốn.

      đến Công Ngọc Hàn Tuyết sau khi ra khỏi cửa cốc, là đêm rất khuya, đưới ánh trăng, tỏa ra ánh sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng, giữa gian yên tĩnh, nhưng tâm lại cảm thấy mang mác sầu lo, Công ngọc Hàn Tuyết ngửa đầu nhìn vầng trăng rằm cao kia, trong lòng cảm thấy buồn bã, biết tâm vì ai mà ở lại.

      Công Ngọc Hàn Tuyết cảm giác sau lưng có ánh mắt thâm trầm nhìn nàng, chân bước bỗng dừng lại, hai tay nắm chặt, trong mắt lúc trước hơi mờ mịt liền trở lại tỉnh táo thường ngày.

      Lang Nhị có chút khó hiểu nhìn chủ tử, trong mắt lên lo lắng, các nàng cũng biết trong nửa tháng này chủ tử xảy ra chuyện gì, các nàng vẫn ở Trúc uyển để trị thương, thực tế đây chính là loại giam lỏng, rốt cuộc ra Quỷ cốc, các nàng thể cảm xúc trong lòng lúc này là gì, có lẽ thở phào và sống sót sau tai nạn .

      Công Ngọc Hàn Tuyết hìn phía trước, ánh mắt chăm chú, quay sang với mấy người Lang Nhị “ thôi” nàng quay đầu lại, cũng cho phép chính mình quay đầu lại, phía trước chỉ có con đường duy nhất chờ nàng.

      Xích Lưu quốc

      Dạ Mị lâu

      Nơi này giường cột chạm trổ, hành lang dài đầy những cây cột bằng ngọc, nhiều đến nỗi có thể nhìn trong đêm, mười dặm phồn hoa, trong chỗ sâu nhất, bóng dáng phiêu miểu lượng lờ trong lâu, đây chính là Liên Nhân quán lớn nhất Xích Lưu quốc, ở đây nhạc trúc mờ ảo, hát hay múa giỏi, thanh nhã mà quyến rũ, ở đây được gọi là nơi phồn hoa chốn nhân gian.

      lầu các tinh xảo, nam tử mạc y phục màu đỏ ngồi chiếc tháp trải lông chồn bạc, mái tóc như mây bị gió đêm thổi bay, phất qua da thịt như gốm sứ của , ánh sáng trong mắt mênh mông, tràn ngập cực hạn hấp dẫn. khuôn mặt tuyệt sắc, đôi mắt xinh đẹp nửa khép nửa mở, môi mỏng hồng hồng như đào, lộ ra ý cười thanh nhã, lại dấu diếm sóng ngầm thâm trầm.

      “Khê chủ tử” Nữ nữ quỷ mị như gió trong đêm xuất trong phòng, quỳ mặt đất, cung kính mở miệng.

      “Dạ Mai, nữ đế Công Ngọc Hàn Tuyết còn sống” nam tử tuyệt mỹ thản nhiên mở miệng, xong, liền đứng dậy bước nhàng, y phục hoa văn màu đỏ mặc người , cũng nghiệt, ngược lại là cỗ hơi thở trong trẻo bất phàm, vẻ mặt quỷ mị mà đẹp đẽ, lông mày trầm tĩnh như nước.

      Ánh trăng chiếu vào người , ánh sáng bạc lượn lờ, bóng dáng u tựa như mộng ảo.

      “Khê chủ tử, thuộc hạ , nếu còn sống, vì sao nửa tháng chưa từng xuất ?” Dạ Mai mở miệng từ tốn .

      “Có lẽ nàng nhanh chóng xuất thôi” khóe môi nam tử nhếch lên nụ cười tao nhã, nhìn cái linh lung cầu bàn trà, sờ tay lên, cảm giác nó phát ra nhàn nhạt nhiệt lượng, trong mắt lên thứ ánh sáng phức tạp.

      Giống như nghĩ đến cái gì, nam tử tuyệt mỹ thở dài “Nàng bây giờ phải đối thủ của nàng, bảo nàng được hành động thiếu suy nghĩ”, xong, liền mệt mỏi nhu nhu lông mày nhíu chặt, nhắm mắt suy nghĩ.

      “Vâng thưa chủ tử” Dạ Mai xong liền phi thân rời .

      Chỉ để lại nam tử tựa chiếc tháp đẹp đẽ quý giá, như có điều suy nghĩ nhìn linh lung cầu kia.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Editor: Sakura Trang

      Chương 9.1: Tội ác tày trời

      Tin tức như gió thổi lá mùa thu, giống như ngọn sóng gợn lên cuồn cuộn kia, vào sáng sớm yên tĩnh, Công Ngọc Hàn Tuyết cùng mấy người Lang Nhị cưỡi ngựa ngừng nghỉ chạy , đường núi , nàng năm người hơi thở nội liễm, lại vẫn tản ra khí tức ngưng trọng.

      Có lẽ là xuyên qua thời , bỏ thứ ánh đèn rực rỡ xa hoa, nàng phải bắt đầu bước con đường mới đầy sóng gió của mình. Quãng thời gian mình từng trải qua tựa như hạt cát, những hình ảnh của kiếp trước, giờ nhớ lại chỉ có thể trở thành kí ức.

      Buổi trưa

      Lang Nhị nhìn thành lâu ở xa xa, quay sang với Công Ngọc Hàn Tuyết ở bên cạnh “Chủ tử, qua thành lâu kia, liền có thể vào đế đô của Xích Lưu quốc.”

      Công Ngọc Hàn tuyết theo nhìn théo hướng của lang Nhị nhìn về phía thành lâu ở xa xa, suy nghĩ chút, đạm mạc : “Nhìn cửa thành kia tra xét nghiêm ngặt, ta nghĩ còn có người biết chúng ta còn sống.” đường , nàng với mấy người Lang Nhị nàng bị quên số việc, các nàng cũng nghi ngờ mà chỉ cho là do nàng trong lúc cố vào Quỷ cốc, bị thương, liền đem tất cả mọi việc cho nàng.

      Nàng được biết nơi nàng xuyên đến được gọi là Vân Hoằng đại lục, đại lục này có ba quốc gia, Xích Lưu quốc, Địch Tu quốc và Thương Nguyệt quốc, còn có tòa thành thần bí gọi là Ngọc thành. Mà đại lục này còn có những lực lượng bí biết tên khác.

      Khối thân thể này của nàng có thân phận là nữ đế của Xích Lưu quốc, lúc Công Ngọc Hàn Tuyết nghe được điều này, vẫn là còn thực vừa lòng gật đầu, đối với thân phận người cầm quyền như vậy nàng rất vừa lòng, nghĩ tới thân phận mà mình xuyên qua cũng tệ.

      Nhớ tới lúc nàng vừa mới xuyên qua, cái nam tử mặc hắc y đội đấu lạp kia, Công Ngọc Hàn Tuyết liền nheo mắt, chẳng lẽ là người muốn cướp ngôi vị nữ đế của nàng? Trong lịch sử phải đều ghi như vậy sao?

      nghĩ tới chúng ta rời nửa tháng, có người thầm hành động, nhất định phải giết chết chừa mảnh giáp” Lang Tứ tàn nhẫn nhìn phương hướng thành lâu phía xa xa, khí chất xơ xác tiêu điều phóng ra bên ngoài, làm cho người khác rét mà run.

      tại phải lúc điều này, chúng ta phải nghĩ biện pháp vào thành trước mới phải.” Lang Tam vỗ vỗ bả vai Lang Tứ, vẻ mặt nghiêm túc .

      Quán trà

      Công Ngọc Hàn Tuyết mặc áo choàng màu đen, ngồi ở nhã gian lầu hai, nhìn về phía thành lâu, đôi mắt hơi hơi nheo lại, bên uống nước trà bên quan sát hoàn cảnh, nàng đợi, cơ hội, có thể dễ dàng vào thành.

      “Ai, biết mấy ngày nay làm sao vậy? Muốn vào thành cũng khó như vậy.” Lầu bỗng nhiên truyền đến giọng của đại hán, nén giận .

      “Xuỵt, giọng chút, chẳng may làm cho thủ hạ của nữ đế nghe được, chính là giết cửu tộc đó.” người lão hán bên cạnh nhắc nhở.

      Đại hán lạnh run cái, vội vàng bịt miệng mình hiển nhiên đối với nữ đế rất sợ hãi.

      Nghe được mọi người về nữ đế, Công Ngọc Hàn Tuyết nhếch chân mày, vì sao nàng cảm thấy lời này có chỗ nào đó là lạ đâu, muốn , nàng sao có thể giết cửu tộc bọn họ?

      “Mọi người cần lo lắng, ta nghe , nữ đế biến mất nửa tháng, chết rồi” cái nam tử thanh niên tay cầm bội kiếm đứng bên cạnh .

      “Ta ngươi này tiểu tử, ngươi có phải muốn sống nữa , lời này mà cũng dám phụ nhân già nhìn được, cẩn thận , nàng là cảm thấy thanh niên này cũng là người tốt, nếu bị nữ đế kia giết rất đáng tiếc cũng tàn nhẫn.

      “Hừ, sợ cái gì, các ngươi ngoài miệng mặc dù , nhưng trong lòng cũng chờ mong nàng chết phải sao?” Thanh niên ngạo mạn , đối với nữ đế khinh thường vô cùng.

      “Còn phải là như vậy , nữ đế kia ngoài việc chỉ biết chết chóc thô bạo, nàng còn có thể làm được cái gì nữa, nhốt mẫu giết tỉ , quả thực điều này thiên lí cũng thể dung tha” lời của nam tử trẻ tuổi dẫn phát phẫn nộ được kìm nén lâu dài trong lòng mọi người, làm cho bọn họ hận thể giết chết nàng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :