1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ chính, đừng tưởng tôi sợ cô - Huyết Hồ Điệp

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 20

      Sang ngày tiếp theo, Diệp Thần mực bồi Âu Tử Tuyết chơi, đem toàn bộ công việc quẳng qua bên. Đồng thời trong ngày này, tài liệu về Âu Tử Tuyết chất bàn Diệp Thanh cũng ngày nhiều. Diệp Thanh sau khi tìm hiểu kĩ về cảm thấy rất hài lòng, đồng thời cũng có chút ngạc nhiên và ngoài ý muốn. bé này ông từng gặp qua, đúng là rất ngoan ngoãn và lễ phép, lúc mỗi lần gặp đều toét miệng cười gọi "Diệp bá" rồi đòi quà. Lúc đó ông sớm chấm bé này làm con dâu, ngờ lão già họ Hàn kia lại nhanh chân hơn bước, hơn nữa con trai ông giới tính cũng ra là có vấn đề nên ông cũng dẹp luôn ý nghĩ này.

      Nếu ông nhớ nhầm cách đây lâu, Tuyết nha đầu huỷ hôn với nhà họ Hàn, như vậy Thần nhi liền có cơ hội xông tới rồi. Ừm, có lẽ ông nên đến Âu gia chuyện chút về việc hợp tác của hai nhà mới được. Thiết nghĩ bọn họ từ chối việc này đâu.

      Hai ngày liền chơi đến chán chê, Âu Tử Tuyết cảm thấy rất thoải mái, trong lòng khỏi cảm thán hồi. Nhân sinh thực tốt đẹp a. Ngâm mình trong bồn tắm gần nửa tiếng đồng hồ, Âu Tử Tuyết rốt cuộc lưu luyến bước ra, vơ đại cái khăn bắt đầu lau khô người và thay đồ. Lúc bước ra khỏi phòng tắm, nhìn vào tờ lịch bàn, hai mắt cơ hồ muốn lòi ngược ra ngoài. Thiên a, nếu nhớ nhầm hôm nay chính là sinh nhật của tên ngu ngốc Hàn Thiên Dật kia rồi. Hôm qua Hàn gọi điện qua, bảo nhất định phải đến, trong lúc say mê đọc truyện lại lỡ ậm ừ đồng ý mất tiêu rồi!!!!

      Chỉ vừa mới nghĩ đến việc lát nữa thôi, phải trét đầy những thứ kem phấn này nọ lên mặt, mặc bộ váy dạ hội siêu cấp vướng víu vào người, là liền cảm thấy có chút đau đầu rồi. Mà khoan. Đau đầu? Hay là giả bệnh để trốn nhỉ? So với việc đến bữa tiệc đó để gặp mặt và chuyện với đám người kia, có hứng thú với việc ở nhà đắp chăn ngủ hơn rất nhiều. Đáng tiếc, đời như mơ. Giọng Âu Tử Kỳ nhanh chóng từ ngoài truyền vào:

      -Tiểu Tuyết, em chuẩn bị xong chưa? Mau xuống đây cùng ba và nào.

      Âu Tử Tuyết tại thực là có chút khóc ra nước mắt luôn rồi. hai cũng mở miệng, lần này muốn cũng được rồi. Haiz, đành vậy. Cùng lắm lát nữa tìm đường chuồn về trước, chắc cũng ai biết đâu nhỉ?

      Mở tủ ra, chọn bộ váy dạ hội đơn giản nhất, ít vướng víu nhất mặc vào. Lại mang đôi giày cao gót ít khiến đau chân nhất, sau đó trang điểm sơ qua, liền nhanh chóng xuống dưới hội họp với ba và trai của mình. Âu Tử Tuyết thầm nghĩ, có lẽ trong bữa tiệc hôm nay là người ít được chú ý nhất nhỉ?

      Nhưng lần nữa, câu danh ngôn "Đời như mơ" lại được chứng minh. Lúc ba người nhà Âu thị bước vào, toàn bộ ánh nhìn đều đồng loạt hướng đến chỗ Âu Tử Tuyết khiến có chút đau đầu. chọn ăn mặc thế này vì nó quá cản trở hành động, khiến khó chịu, và quan trong nhất, khiến trở nên nổi bật. Thế nhưng trong mắt những người khác lại hoàn toàn ngược lại. Trong mắt họ, Âu Tử Tuyết ăn mặc tuy đơn giản, nhưng cũng kém phần quý phái và thanh lịch. So với những mặt đầu son phấn, phục sức lấp lánh ánh sáng ở đây, thực trở nên nổi bật.

      Cách đó xa, ánh mắt Diệp Thanh cơ hồ đều dán về phía , bộ dạng cha chồng đánh giá con dâu, hài lòng gì tả nổi. Diệp Thần đứng bên trông thấy rất ràng, trong lòng nổi lên chút khó chịu, lạnh lùng :

      -Cha, người nhìn chằm chằm ấy làm gì? Chẳng lẽ tính trâu già gặm cỏ non sao?

      Ánh mắt Diệp Thanh càng thêm nồng đậm vui mừng, trong lòng thầm nghĩ, thằng nhóc này vừa có người liền thèm để ý tới cha luôn rồi. Nhưng mà ngẫm lại quan hệ giữa mình và con trai, lại nhịn được chua xót trong lòng. Là ông nợ đứa con này quá nhiều. Nhiều năm như vậy, cho dù bản thân có là Diệp thị gia chủ, ông vẫn chưa thể lần thể quan tâm cùng thương với đứa này, chỉ có thể từ phía sau thầm trợ giúp . Nếu lần này Thần nhi thực có thể bẻ cong thành thẳng, ông liền phải lo đám lão già trong gia tộc rồi.

      Âu Tử Tuyết đảo mắt nhìn quanh, sau đó tìm góc vắng người đứng vào, lưng hơi tựa vào bàn, tay cầm ly rượu vang khẽ nhấp chút, động tác thanh nhã vô cùng, cao quý cùng lạnh nhạt khí chất mực toát ra khiến ít người phải ghé mắt sang nhìn.

      Lục Sắc Vi vốn dĩ được mọi người chú ý, nhưng sau khi Âu Tử Tuyết xuất chú ý này liền biến mất khiến ta tức giận thôi. Mà lúc này, mọi người hầu hết đều nhìn về Âu Tử Tuyết nên có thấy được vẻ mặt đay nghiến vặn vẹo và ánh mắt ác độc của ta. Bộ dạng này so với bộ dạng thiên thần thánh thiện thường ngày của ta đúng là khác nhau trời vực, nên nếu có người nhìn thấy, tất xảy ra nghi ngờ. Lục Sắc Vi là kẻ khôn ngoan, nhanh chóng đè xuống phẫn nộ trong lòng, thầm nghĩ chắc là ai trông thấy, nhưng ta nhầm.

      Trông thấy khuôn mặt của ta bao gồm ba người nhà Âu gia, cha con Diệp thị, cha mẹ Hàn Thiên Dật, và...cả Hàn Thiên Dật. Hàn Thiên Dật trông thấy cảnh đó, trong lòng chấn động thôi. Đó thực là Vi nhi? thể nào. Ánh mắt như độc xà và khuôn mặt vặn vẹo vì ghen tị kia thực là của Vi nhi? vừa rồi cho dù Âu Tử Tuyết có vô cùng nổi bật, cũng có khiến đưa mắt nhìn qua. Ánh mắt của mực chỉ dán lên người con nhất này, nhưng nhìn thấy gì đây? đúng, chắc chắn là sau rồi, là nhìn nhầm rồi. Vi nhi của sao có thể lại là loại người đó. Nhưng khi ánh mắt rơi xuống dưới liền thấy hai tay Lục Sắc Vi đem tà váy vò đến nhàu nát từ bao giờ. Tim khỏi nhảy mạnh cái, trog lòng dâng lên cảm giác bất thường. Cái người này, thực là Vi nhi yếu đuối, nhu nhược, thuần khiết, đáng biết sao?

      Chương 21

      Hàn Thiên Dật đưa tay dụi mắt nhìn lại thấy nét mặt Lục Sắc Vi trở lại lúc ban đầu, ngây thơ trong sáng, giống như chuyện vừa rồi căn bản chưa hề xảy ra. Nhưng vết nhàu náy tà váy lại cho Hàn Thiên Dật biết, vừa rồi hoàn toàn là .

      Âu Tử Tuyết từ lúc bước vào ánh mắt vẫn luôn thầm quan sát chỗ của Lục Sắc Vi, vậy nên màn vừa rồi toàn bộ bị thu vào đáy mắt. Âu Tử Tuyết nhếch môi cười, trong lòng cảm thấy có chút vui vẻ. Cái này đúng là thu hoạch ngoài ý muốn mà, Hàn Thiên Dật kia bắt đầu nghi ngờ nữ chính. Cũng đỡ cho phen công phu tính toán đau đầu rồi.

      Hàn Thiên Dật trong lúc hoảng hốt bắt gặp ánh mắt và nụ cười kì lạ của Âu Tử Tuyết, theo thói quen liền cảm thấy khinh thường, nghĩ ánh mắt si mê kia của lại khiến chán ghét. Nhưng đến khi nhìn kĩ lại, ánh mắt kia chẳng có nửa điểm si mê, ngược lại, ánh mắt của tràn ngập lạnh nhạt cùng chút vui vẻ nỗi đau của người khác. Trong phút chốc, Hàn Thiên Dật cảm thấy bàng hoàng. Đó là Âu Tử Tuyết sao?

      Âu Tử Tuyết trong kí ức của người đàn bà lẳng lơ, chỉ biết khắp nơi xấu Vi nhi của , luôn nhìn bằng ánh mắt si mê, mặc cho mắng chửi thế nào vẫn chưa từng bỏ cuộc, giống như cái đuôi cả ngày bám theo , khiến cho cảm thấy rất chán ghét. Nhưng tại sao? còn suốt ngày như cái đuôi bám theo sau , cũng si ngốc nhìn như trước đây. Ánh mắt của nhìn giờ đây chỉ vô tận lạnh nhạt và xem thường, khiến cho cảm thấy khó chịu.

      -Dật, nhìn gì vậy?

      Tiếng của Lục Sắc Vi chợt vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của . Cúi đầu xuống, liền trông thấy khuôn mặt vô cùng thánh thiện, ngây thơ mà nhu nhược, khiến bất chợt quên khuôn mặt vặn vẹo lúc đầu của ta, mỉm cười dịu dàng:

      - có gì đâu. Vi nhi, em có muốn dùng gì , lấy cho em.

      Lục Sắc Vi e thẹn mỉm cười, xấu hổ cúi đầu trả lời, ánh mắt kín đáo liếc sang phía Âu Tử Tuyết, tỏ vẻ khiêu khích. Nhưng Âu Tử Tuyết nửa phần cũng thèm để ý, thản nhiên ném cho ta ánh mắt khinh thường khiến ta tức điên lên, nhưng chỉ có thể cắn răng nhịn xuống. Âu Tử Tuyết lúc này cảm thấy Hàn Thiên Dật nên đổi tên thành Hàn Ngu Ngốc đúng hơn. ràng chứng kiến vẻ mặt của nữ chủ rồi, vậy mà nữ chủ vừa đeo lại mặt nạ lên liền quăng thẳng những gì bản thân vừa thấy qua đầu mà chút nghi ngờ. Thực biết Hàn và Hàn Thúc như thế nào lại sinh ra đứa con ngu ngốc đần độn thế này nữa.

      Tạm ném nữ chủ Lục Sắc Vi qua bên, ở phía bên kia, Diệp Thần trông thấy Âu Tử Tuyết cứ mãi nhìn về phía tên khốn Hàn Thiên Dật kia mà chịu nhìn về phía mình, trong lòng liền sinh ra hồi oán khí cùng ấm ức, thực là khó chịu thôi. Hình như khẩu vị của cũng trở nên có vấn đề phải? Sao đột nhiên lại cảm thấy rượu lại chua thế này nhỉ? Chẳng lẽ là hàng hết hạn sử dụng à?

      Diệp Thanh đứng bên cạnh chỉ nghe mùi giấm nồng nặc kia cũng cảm thấy ê hết cả răng, nhưng trong lòng lại vô cùng vui vẻ, càng khoa trương hơn là còn cười đến ngậm miệng lại được. Cuối cùng con trai ông cũng trở lại bình thường rồi!!!! Ông sắp có cháu bế rồi!!!!!

      Trở lại với nữ chủ giả tạo của chúng ta, lúc này, ta giống như con mèo nép vào người Hàn Thiên Dật, thân mật khoác tay , đồng thời bắt chuyện với vài vị thiên kim tiểu thư mà ta cảm thấy có thể giúp ta làm đá kê chân.

      -Đoạn tiểu thư, hôm nay xinh đẹp. Bộ váy này rất hợp với đấy. - Lục Sắc Vi vừa vừa vươn tay đến định chạm vào bộ váy.

      Âu Tử Tuyết híp mắt gật gù, cảm thấy nữ chủ đối với những việc gian xảo thế này quả thực rất có thiên phú. Vị Đoạn tiểu thư kia là hòn ngọc quý trong tay gia tộc hạng hai trong thế giới này, nổi tiếng là ngang ngược điêu ngoa. Nếu đoán nhầm họ của nữ chủ chính là muốn nuốt lấy Đoạn gia nên nữ chủ mới giở trò này, mượn tay Hàn Thiên Dật..., là Hàn Ngu Ngốc này tiêu diệt Đoạn gia, thành toàn cho người mình .

      Quả nhiên, mọi việc phía sau đều nằm ngoài dự đoán của Âu Tử Tuyết. Đoạn gia tiểu thư vẻ mặt khinh thường hất tay Lục Sắc Vi , mà Lục Sắc Vi cùng vô cùng "phối hợp" ngã ra sau cái. Hàn Thiên Dật biến sắc cúi xuống đỡ lấy Lục Sắc Vi, khuôn mặt băng hàn liếc nhìn Đoạn gia tiểu thư khiến khuôn mặt của ta trở nên trắng bệch. Lục Sắc Vi ngồi yên mặt đất, cả người run rẩy ngừng, mặt mực cúi xuống, giọng run run:

      -Đoạn..Đoạn tiểu thư, tôi...tôi xin lỗi. Tôi biết... thích bị chạm vào người như vậy.

      Đoạn gia tiểu thư mặc dù bị ánh mắt của Hàn Thiên Dật làm cho sợ đến run lên, nhưng lại rất sĩ diện, muốn chịu thua, cắn răng :

      -Tiện nhân vô liêm sỉ, chỉ biết đóng kịch để chiếm lấy lòng thương hại của người khác. ràng chỉ đẩy cái, liền có thể khóc đến như vậy. Đúng là con hồ ly chỉ biết quyến rũ đàn ông mà thôi.

      Bốp!!!

      cái tát rất mạnh giáng thẳng vào mặt ta khiến ta té ngửa ra sau. Người vừa xuất thủ chính là trong những kẻ bị lừa vào hậu cung của nữ chủ - Lưu Lâm Tuyền. Đứng sau lưng ta là người em trai Lưu Lâm Chiến, cũng nhìn Đoạn gia tiểu thư bằng ánh mắt lạnh lùng đến cực độ, khiến cho ta cảm thấy lạnh cả người.

      Âu Tử Tuyết liếc nhìn xung quanh, khóe môi hơi câu lên chút, khiến cho Diệp Thần vốn chăm chú nhìn ngây ra hồi. Ngoại trừ Nam Cung Ngạo công tác ở nước ngoài ra dàn hậu cung của nữ chủ tại đều tụ tập ở đây cả rồi. Xem ra trò vui chắc cũng sắp bắt đầu rồi nhỉ?

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 22

      Nối tiếp em của Lưu gia, Lãnh Lăng cũng nhanh chóng đến bên Lục Sắc Vi, quan tâm hỏi han. Trong lúc nhất thời, Lục Sắc Vi lại trở lại thành tâm điểm của mọi người khi mà bản thân được đám đàn ông có thân phận cao quý vây quanh. Âu Tử Tuyết tại mới sâu sắc cảm nhận thứ gọi là "bàn tay vàng" của tác giả, đồng thời cũng hận chết con bạn thân của mình, lại có thể viết ra bộ truyện khiến buồn nôn đến mức này.

      Nam chủ gần như mê muội vì nữ chủ, cho dù có bắt gặp những mặt xấu xa của nữ chủ dường như cũng để trong lòng. Chỉ cần nữ chủ đeo lại mặt nạ lên liền trưng ra bộ mặt si tình theo đuổi. Ở phía bên kia, Lục Sắc Vi đứng giữa những người đàn ông hoàng kim, khuôn mặt lúng túng và khó xử, nhưng đáy mắt liền giấu được đắc ý cùng cao ngạo. Mấy người đàn ông này tài giỏi sao chứ? Chẳng phải cuối cùng đều bị ta mê hoặc, nguyện quỳ dưới váy của ta sao? Chỉ cần chịu đựng thêm thời gian nữa thôi, ta liền có thể trừ khử hết cao tầng những gia tộc này, thâu tóm hết thảy về cho họ, sau đó cùng họ hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc.

      Âu Tử Tuyết nhàm chán nhìn nữ chủ và dàn hậu cung của ta, nhịn được ngáp dài cái. Kiểu này chắc phải hồi nữa nữ chủ mới triển khai kế hoạch của mình. còn phải đứng ngốc ở đây hồi nữa rồi.

      Đột nhiên, bóng người tiến nhanh về phía Âu Tử Tuyết, quay đầu lại liền trông thấy khuôn mặt vô cùng nghiệt nhìn mỉm cười. Người này ai khác chính là Diệp gia thiếu gia - Diệp Thần. Diệp Thần chính là nhìn thấy cứ mãi nhìn về phía Hàn Thiên Dật nên nghĩ rằng còn chưa dứt được "tình cũ", trong lòng khó chịu thôi, nhịn được liền đến đây. May mắn tại ánh nhìn của mọi người đều hướng về phía Lục Sắc Vi, bằng nếu họ thấy Diệp thiếu gia chủ động đến tìm thế này chắc nhìn đến rớt con mắt ra mất.

      -Tiểu Tuyết, nhìn gì vậy?

      Âu Tử Tuyết tâm trạng vui, hung hăng trừng cái, :

      - được gọi tôi như thế. Tiểu Tuyết là để hai gọi, phải để gọi.

      Diệp Thần mặt toàn là u oán, uỷ khuất trả lời:

      -Lần trước phải cũng gọi như vậy sao? Sao bây giờ đột nhiên lại cấm?

      Âu Tử Tuyết vẻ mặt gian xảo, cười hắc hắc:

      -Lần trước là dắt tôi chơi nên tôi mới tính toán với . Bây giờ tất nhiên là phải tính toán rồi.

      -Nga, vậy liền gọi Tuyết nhi được ? Tuyết nhi, nghe rất hay đó.

      -Hừ, Tuyết nhi là để ba gọi, phải để gọi. Đổi !

      -Vậy...liền gọi Tử Tuyết nhé? Lần này tuyệt đối đổi nữa đâu.

      Ở dưới Diệp Thần mè nheo hồi, Âu Tử Tuyết cuối cùng phải đồng ý cho gọi như vậy. Cha con Âu Tử Kỳ đứng bên há hốc mồm nhìn hai người chuyện, sau đó nhìn nhau nở nụ cười mờ ám, lén lút né ra bên, để lại gian riêng cho hai người.

      -Ba, người xem, Diệp tiểu tử có phải rơi vào lưới tình với Tiểu Tuyết rồi ? - Âu Tử Kỳ thấp giọng hỏi

      -Ngu ngốc, ràng như thế lại còn hỏi sao. Đây là hiển nhiên rồi. Cũng nhìn lại Tuyết nhi là con của ai a. - Âu Thiên Lãnh đắc ý trả lời, mặt tràn đầy xuân quang. hổ là Tuyết nhi quý của ông mà. Ngay cả Diệp Thần cũng có thể bẻ thẳng lại được, đúng là quá xuất sắc, khiến ông hãnh diện.

      Âu Tử Tuyết chuyện với Diệp Thần chưa được bao lâu Lục Sắc Vi cùng đám nam chủ chợt tiến lại gần. Lục Sắc Vi bày ra khuôn mặt thánh thiện, nhìn mỉm cười, đáy mắt lóe lên mấy tia xảo trá, vờ tò mò hỏi:

      -Âu tiểu thư, cái đồng hồ giành mua lần trước sao thấy tặng cho Dật? Vậy mà lần trước còn tranh với tôi, cuối cùng cũng có dùng tới đâu. Như vậy lãng phí nha.

      Hàn Thiên Dật nghe xong mặt tức phủ tầng sương lạnh, khinh thường nhìn về phía , mỉa mai:

      -Món quà mà tặng tôi tuyệt đối nhận đâu. tốt nhất đem về mà dùng . Đừng tưởng có chút tiền tranh giành với Vi nhi là giỏi giang.

      Mấy tên nam chủ còn lại mặc dù gì, nhưng cũng vô cùng phối hợp nở nụ cười khinh bỉ nhìn . Lục Sắc Vi khóe môi bí mật nhếch lên trong chớp mắt, bộ dạng mưu kế thành, trong mắt tràn đầy khiêu khích nhìn Âu Tử Tuyết. Duy chỉ có Lãnh Lăng là người có mặt ngày hôm đó cảm thấy có chút chột dạ, đồng thời trong lòng lên chút ngờ vực với Lục Sắc Vi. Vi nhi của vì sao lại dối vu oan cho người như thế chứ?

      Trái ngược với mấy tên nam chủ ngu ngốc tự đại kia, hai cha con nhà họ Âu và nhà họ Diệp trông thấy rất ràng vẻ mặt giả tạo của Lục Sắc Vi, lại nghe thấy Hàn THiên Dật sỉ nhục Âu Tử Tuyết như vậy, khuôn mặt nhất thời trầm xuống. Vợ chồng Hàn Lãnh nghe xong cũng giận tím mặt, lập tức lao tới, chỉ hận thể xé nát mặt nạ của Lục Sắc Vi, khiến cho con mình sáng mắt ra.

      Lục Sắc Vi vốn cho rằng Âu Tử Tuyết nghe xong khóc lóc sướt mướt, buông lời mắng chửi ta như trước đây, sau đó ta tiếp tục vở diễn quen thuộc, nâng lên hình tượng của mình trong lòng những người đàn ông này, những ta lầm. Âu Tử Tuyết vẫn đứng đó, khuôn mặt thờ ơ lạnh nhạt liếc nhìn bọn họ, trong mắt tràn đầy trào phúng và khinh thường, mỉa mai đáp:

      -Lục tiểu thư, khả năng đổi trắng thay đen của tốt nha. Cái đồng hồ đó, là tôi chọn trước, mới là người đến sau tranh giành. Còn nữa, tôi cũng là mua về để tặng Hàn thiếu, đều là tự biên tự diễn mà thôi.

      Lục Sắc Vi nghe xong biến sắc, nghĩ tới Âu Tử Tuyết đột nhiên thông minh cách bất thường như vậy, cư nhiên rới vào bẫy của ta. Lại giật mình nhớ ra, hôm đó Lãnh Lăng cũng có mặt, e rằng tại cũng bắt đầu nghi ngờ rồi. Nhưng mà đâm lao phải theo lao, ta thể bỏ qua như vậy, liền tỏ vẻ xấu hổ, cúi đầu :

      -Xin lỗi, vì là nữ mà lại mua đồng hồ nam nên tôi mới nghĩ là mua về tặng Dật. Dù sao lúc đó cũng sắp đến sinh nhật của Dật rồi. Âu tiểu thư, tôi rất tò mò, chiếc đồng hồ đó bây giờ ở đâu rồi? Cái đồng hồ đó rất hợp với Dật, hay là bây giờ tặng ấy . Chắc Dật từ chối đâu.

      Ý tứ của Lục Sắc Vi rất ràng, chính là Âu Tử Tuyết rất muốn tặng, nhưng vì sợ bị chê nên mới dám đưa ra. Mọi người xung quanh nét mặt giống như là hiểu ra, mập mờ cười nhìn Âu Tử Tuyết như muốn tìm ra chột dạ của . Nhưng đáng tiếc, bọn họ thất bại. Âu Tử Tuyết nhún vai nhìn Lục Sắc Vi, thản nhiên :

      -Cái đồng hồ đó là tôi mua tặng sinh nhật của hai, phải tặng cho Hàn thiếu. Lục tiểu thư nghĩ nhiều rồi.

      Ánh mắt mọi người lạp tức hướng qua phía Âu Tử Kỳ, thấy tay quả nhiên có chiếc đồng hồ sang trọng mới tinh. Lập tức, những người này lên tiếng xì xào, ánh mắt kì dị hướng về Lục Sắc Vi khiến khuôn mặt ta lúc xinh lúc trắng, vô cùng khó chịu, nhưng chỉ có thể nhịn xuống. ai chú ý rằng, đáy mắt Lãnh Lăng chợt lóe lên vài tia kỳ lạ, trong lòng có chút hoang mang. Hi vọng những gì phán đoán là sai, bằng , nhất định khiến ta trả giá đắt.

      Giờ phút này, Âu Tử Tuyết chính là được vạn chúng chú mục, ánh mắt mọi người nhìn đến đều là ngưỡng mộ vô cùng. Còn về phần Lục Sắc Vi, dường như bị lãng quên. Ngoại trừ đám nam chủ ra, bên cạnh ta còn ai nữa. tại Lục Sắc Vi rất hận Âu Tử Tuyết, chỉ ước gì có thể đem xé xác ra, ăn tươi nuốt sống để thỏa mãn mối hận trong lòng. Nhưng nghĩ đến những người đàn ông này vẫn còn ở bên, ta liền cố gắng nhịn xuống.

      Bữa tiệc tiếp tục diễn ra rất suôn sẻ. Diệp gia cũng Âu gia kết minh với nhau. Ánh mắt của Diệp Thanh và Âu Thiên Lãnh nhìn nhau đều vô cùng kì dị, sau đó cùng lúc nở nụ cười, quàng vai bá cổ, bộ dạng giống như bạn bè thân thiết lâu ngày gặp, hù cho ít người hoảng sợ. Nếu bọn họ nhớ lầm quan hệ giữa Diệp tổng và Âu tổng cũng tốt như vậy a? Khẳng định là phải có chuyện mờ ám trong này rồi.

      Chương 23

      Bữa tiệc cuối cùng cũng kết thúc. Việc đầu tiên Âu Tử Tuyết làm sau khi về nhà là quẳng bộ đồ dạ tiệc và đôi giày cao gót chết tiệt kia qua bên. Sau đó tẩy trang và lao vào phòng tắm ngâm mình lần nữa. Âu Tử Tuyết ngửa đầu tựa lên thành bồn, cảm nhận làn nước ấm áp vây quanh cơ thể mình, vẻ mặt cực kỳ thoả mãn. Haiz, cuối cùng cũng sống lại rồi. Dạ tiệc khỉ gì chứ, khiến mệt muốn chết. May mà thu hoạch cũng quá tệ, Lãnh Lăng kia bắt đầu nghi ngờ nữ chủ rồi. Hơn nữa còn làm nữ chủ bẽ mặt, giảm hình tượng của ta trong công chúng. Ài, coi như uổng công vất vả suy nghĩ rồi.

      Ọc ọc ọc!!!

      Bởi vì lúc nãy chỉ lo đối phó nữ chủ mà ăn gì nên cái bụng tại biểu tình dữ dội. Giờ này dì La cũng ngủ rồi, chỉ có thể tự thân vận động thôi. biết trong tủ lạnh còn nguyên liệu gì để nấu ăn nữa.

      Rời khỏi phòng tắm, thay lại bộ đồ bộ cho thoải mái, Âu Tử Tuyết nhanh chóng xuống bếp tìm thứ gì đó lấp đầy cái dạ dày quý của mình. Châm ngôn của chính là "thiên hạ bao la, dạ dày là nhất". Mọi , đều phải đặt việc ăn uống lên hàng đầu. Người xưa cũng rồi, có thực mới vực được đạo mà!!!

      Lục đục trong bếp hồi lâu, Âu Tử Tuyết rốt cuộc cho ra món mì xào đặc chế mang nhãn hiệu Âu Tử Tuyết siêu cấp thơm ngon ai thấy cũng thèm. Ních bụng đầy toàn mì với mì, lại uống thêm ly sữa lớn, Âu Tử Tuyết mới hài lòng trở về phòng.

      Nhấc điện thoại lên nhắn tin với Tiêu Lãnh, nhờ điều tra chút thông tin về nữ chủ và họ của ta. Lãnh Lăng bắt đầu nghi ngờ nữ chủ rồi, cái cần bây giờ là bằng chứng xác thực để thuyết phục hoàn toàn Lãnh Lăng. Chỉ cần kế hoạch này thành công có thêm trợ lực cực lớn trong việc đối phó nữ chủ, làm cho đám nam chủ sáng mắt ra.

      Tính toán chút, khoảng mười ngày nữa nữ chủ ra tay với gia đình Hàn Thiên Dật, trước lúc đó, phải thuyết phục Lãnh Lăng thành công, sau đó cũng Tiêu Lãm mai phục, phá hoại chuyện tốt của nữ chủ Trong mười ngày này, nữ chủ ra sức mua chuộc cao tầng của Hàn thị để sau đó dễ dàng thâu tóm Hàn thị hơn. cần phải nhắc nhở Hàn thúc và Hàn chú ý chút tốt hơn. Con tên Hàn ngu ngốc kia mặc xác , cho ăn ít đau khổ mới chịu sáng mắt ra. Hắc hắc, đây là muốn tốt cho , tuyệt đối phải lấy việc công trả riêng đâu nha!!!

      Sau khi suy nghĩ tốt mọi chuyện, Âu Tử Tuyết mới yên tâm lăn ra giường ngủ. Đối với , mấy chuyện mưu hại người thế này quá mức rắc rối, khiến mệt phờ cả người ra. Nếu phải chuyện này ảnh hưởng đến rất nhiều người mà quý cũng chẳng thèm quản nó làm gì. Haiz, giá như chỉ cần đánh trận liền giải quyết xong xuôi tốt rồi. Cứ thế suy nghĩ mông lung hồi, Âu Tử Tuyết thiếp lúc nào hay.

      Sáng hôm sau, vẫn như thường lệ, tám giờ rưỡi sáng, Âu Tử Tuyết vẫn còn nằm ườn giường. Chín giờ sáng, dưới hối thúc của dì La, mới mang theo vẻ mặt lư luyến rời khỏi chiếc giường quý của mình. Kể từ lúc tới đây, dường như càng lúc càng lười hơn phải?

      Âu Tử Tuyết mang theo vẻ mặt ngái ngủ bước vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, dội chút nước lên người cho tỉnh táo, sau đó thay quần áo và xuống dưới cấp tốc ăn sáng.

      -Dì La, trưa nay chắc cháu về, cần để cơm cho cháu đâu nhé.

      Âu Tử Tuyết sau khi ăn sáng xong liền ném lại câu rồi xách ba lô vọt thẳng ra khỏi nhà, nhằm hướng biệt thự của Tiêu Lãm mà đến. Lấy tốc độ của , bao lâu sau liền đến nơi. Bước chân vào trong, đập vào mắt rừng cây đào xanh um vô cùng mát mẻ. Âu Tử Tuyết thầm nghĩ, nơi này đến mùa xuân khẳng định rất đẹp. Hắc hắc, xem ra mùa xuân năm nay liền có chỗ chơi rồi.

      Ở bên dưới tán cây đào lớn nhất, nhóc con Tiêu Nhân ngồi ở đó, trông thấy liền nở nụ cười đáng đánh đòn, phun ra câu với phong cách vô cùng quen thuộc và đặc trưng của cậu:

      -Chị xinh đẹp, chị đến tìm em sao? Haiz, mà chắc phải rồi, chắc chắn là chị tới tìm hai của em rồi. Chị xinh đẹp à, có phải động tâm với hai em rồi ? Nếu có cho em biết nha, em giúp chị cưa được ảnh đó. Chị cứ yên tâm nha, em mà cưới về là trăm phần trăm thê nô siêu cấp luôn. Chị mà bỏ qua của em là chuyện hết sức đáng tiếc đó nha!!

      Mặt Âu Tử Tuyết nổi lên mấy đường hắc tuyến, miệng cười mà lòng cười, :

      -Tiểu Nhân Nhân, ít lâu gặp, lỗ tai lại ngứa rồi phải ? Cần chị đây giúp chút hả?

      Tiêu Nhân cảm thấy rùng mình, lập tức đổi sang bộ mặt chân chó lấy lòng, dắt vào nhà. Hết cách rồi, ai bảo chị xinh đẹp lại mạnh mẽ đến vậy chứ. Ngay cả hai cũng đánh lại, cậu mà chọc giận chị ấy chỉ có nước ăn hành dài dài thôi!!!

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 24

      Tiêu Nhân dắt Âu Tử Tuyết đến trước thư phòng, cười tủm tỉm đẩy vào, sau đó nhanh nhẹn lủi . hai của cậu, cái gì cũng giỏi, chuyện gì cũng thông minh, duy chỉ có chuyện tình cảm là vô cùng mù mờ. Từ hồi gặp chị xinh đẹp tới giờ, thỉnh thoảng cứ ngồi ngây người ra. Chị xinh đẹp nhờ cái gì cũng dốc sức làm. Cậu dám khẳng định hai chắc chắc là thích chị xinh đẹp rồi, có điều ấy chắc còn chưa nhận ra đâu. Thân làm em, cậu nhất định phải giúp hai, cưới được người trong mộng về mới được.

      Âu Tử Tuyết trông thấy Tiêu Nhân vội vàng bỏ , trong lòng liền cảm thấy hơi khó hiểu, nhưng nhanh chóng ném việc đó ra khỏi đầu, đẩy cửa bước vào. Bên trong thư phòng là mớ hỗn độn, phải là vô cùng bừa bãi. Đủ loại giấy tờ này nọ vương vãi đầy phòng. Ở bàn, Tiêu Lãm gục đầu ngủ, trong tay là xấp giấy được sắp xếp gọn gàng. Âu Tử Tuyết nhàng lách đến bên cạnh mà làm thức dậy, cẩn thận rút tập giấy ra xem. Bên trong là thông tin về Lục Sắc Vi và họ của ta. Thông tin bên trong được thống kê vô cùng cẩn thận, chỉ riêng thông tin cá nhân mà ngay cả những mối quan hệ, những hành động của hai người gần đây cũng được ghi lại ràng. Xem ra Tiêu Lãm đối với việc này cũng là rất để tâm, lại giúp nhiều đến vậy.

      Âu Tử Tuyết trong lòng cảm thấy có chút áy náy, liền cởi áo khoác ra đắp cho rồi khẽ khàng rời khỏi phòng. Nếu mệt mỏi đến vậy, liền để cho ngủ chút .

      Thấy Âu Tử Tuyết vừa vào ra, Tiêu Nhân nhịn được hỏi:

      -Chị xinh đẹp, sao lại ra nhanh vậy? của em có trong đó sao?

      Âu Tử Tuyết đặt tay lên môi ra hiệu im lặng, khẽ:

      - của em ngủ. Để ta ngủ . À, Nhân Nhân, mấy ngày nay ta bận lắm à?

      Tiêu Nhân nghĩ nghĩ chút, sau đó gật gật cái đầu trả lời:

      -Đúng a. hai hôm qua vừa từ nước ngoài về chưa kịp nghỉ ngơi liền lao vào trong đó, đến giờ vẫn chưa thấy ra.

      Âu Tử Tuyết nghe xong càng thêm áy náy, thầm nghĩ nên làm điều gì đó giúp . Nhưng sau đó liền nghĩ tới trong truyện viết, Tiêu Lãm đa tài đa nghệ, bất kì phương diện nào cũng cực kì xuất sắc, vậy biết giúp cái gì? Khổ tâm suy nghĩ hồi, Âu Tử Tuyết rốt cuộc nghĩ ra, liền quay sang phía Tiêu Nhân hỏi:

      -Nhân Nhân, em có biết em thích nhất món gì ?

      Tiêu Nhân gãi gãi cái đầu, biết trả lời làm sao. hồi lâu sau mới chịu mở miệng:

      - hai bình thường đều rất bận nên chẳng quan tâm mấy đến việc ăn uống. Bình thường ấy chỉ ăn qua loa ngoài đường rồi lại làm.

      Âu Tử Tuyết nghe xong nhịn được chau mày. Cái tên này, cư nhiên biết chăm sóc bản thân như vậy? Nếu có cơ hội, nhất định phải đem giáo dục tư tưởng lại lần mới được. Lại nghĩ sức khoẻ bây giờ tốt, có lẽ nên cho ăn cháo tốt hơn.

      Suy nghĩ ổn thoả xong xuôi, Âu Tử Tuyết lập tức xắn tay áo vào trong bếp lục tìm nguyên liệu bắt đầu nấu ăn. Tiêu Nhân đứng ngoài cửa bếp trố mắt ra nhìn, trong lòng ngạc nhiên thôi. ngờ chị xinh đẹp bình thường mạnh mẽ, bạo lực đến vậy mà cũng có mặt đảm thế này. Chỉ là biết đồ ăn nấu ra thế nào thôi. Đối với tài nấu ăn kinh dị của mấy tiểu thư nhà giàu, cậu cũng từng lĩnh giáo mấy lần rồi, thực là... dám nghĩ tới nữa.

      Nghĩ nghĩ hồi, Tiêu Nhân cũng xem nữa, quay đầu ra phòng khách xem tivi. Khoảng hơn tiếng sau, mùi hương hấp dẫn biết từ đâu lan toả khắp cả căn phòng. Tiêu Nhân hếch cái mũi lên ngửi ngửi, nhịn được mà chảy nước miếng, nhanh chóng bật ra khỏi cái ghế mà theo mùi thơm, hồi, liền tới trước phòng bếp mà Âu Tử Tuyết nấu. Ở bên trong, Âu Tử Tuyết nếm lại món ăn của mình, vẻ mặt vô cùng hài lòng. Lâu rồi làm lại món này, ngờ trình độ vẫn sụt giảm chút nào. lòng mà , Âu Tử Tuyết thích ăn cháo lắm. Lí do mà nấu món này ngon là do kiếp trước có lần bạn thân của bị ốm, nấu cháo sang thăm nó. Kết quả nó mới ăn muỗng xong lập tức ói mửa liên hồi, sau đó phải nhập viện vì ngộ độc thức ăn. Thẹn quá hoá giận, Âu Tử Tuyết quyết tâm học nấu cháo đến khi nào ngon mới thôi.

      Tiêu Nhân chảy nước miếng nhìn nồi cháo cá hấp dẫn thơm ngon bếp, sau đó bày ra vẻ mặt nịnh nọt nhìn Âu Tử Tuyết, :

      -Chị xinh đẹp, chị là tài giỏi. Chị có thể cho em tô được ạ?

      Âu Tử Tuyết thấy mình nấu cả nồi cháo lớn thế này, Tiêu Lãm chắc chắn ăn hết, vậy cho thằng nhóc này chút chắc cũng sao. Nghĩ thế, liền múc cho Tiêu Nhân tô cháo đầy rồi đưa cho cậu. Tiêu Nhân giống như kẻ chết đói lâu năm, ăn lấy ăn để, khiến Âu Tử Tuyết nhịn được mà giật giật khoé môi.

      tại trong lòng Tiêu Nhân tất cả đèu trở nên quan trọng, chỉ có tô cháo này là thứ quan trọng nhất thôi. Thực là ngon, quá mức ngon. Tiêu Nhân ăn như muốn nuốt luôn đầu lưỡi vào trong bụng, chỉ ước mỗi ngày đều có đồ ăn ngon thế này để ăn. Tiêu Nhân trong bụng thầm nghĩ, nếu chị xinh đẹp trở thành chị dâu của cậu phải ngày nào cậu cũng có đồ ăn ngon để ăn sao? Thế là vì muốn thực mơ ước nhoi này, Tiêu Nhân lại càng thêm quyết tâm phải mai mối cho hai người bằng được mới thôi.

      Âu Tử Tuyết chỉ nghĩ mình nấu nhiều cháo quá, cho Tiêu Nhân chút cũng sao. Ai ngờ thằng nhóc này kinh khủng như vậy, hơi ăn hết sạch ba tô cháo lớn, hình như còn chưa thèm, định đứng dậy múc thêm. Âu Tử Tuyết vội vàng giằng nồi cháo lại, cốc đầu Tiêu Nhân cái, hung hăng :

      -Đủ rồi, bộ em là heo hả. được ăn nữa, phải để cho em nữa biết chưa!!!

      Chương 25

      Tiêu Nhân vẻ mặt đau đớn như chết cha chết mẹ, khó khăn lắm mới quay đầu chỗ khác được. Cậu mếu máo với Âu Tử Tuyết:

      -Chị xinh đẹp, mau cất kĩ nó , nếu em nhịn được mà ăn hết mất.

      Âu Tử Tuyết nghe vậy cước đá văng Tiêu Nhân ra khỏi nhà bếp, cất kĩ nồi cháo vào trong tủ, sau đó gửi tin nhắn chỉ chỗ nồi cháo cho Tiêu Lãm, trong đầu thầm nghĩ: "Chẳng lẽ hai em nhà này chưa được ăn ngon bao giờ? Đồ ăn mình nấu tuy ngon nhưng cũng đâu đến mức đó?" Nhưng mà nghĩ cũng chỉ nghĩ thôi, chứ cũng ra làm gì, sau khi nhắn tin cho Tiêu Lãm xong liền thu thập đồ đạc ra về.

      Lúc Tiêu Lãm tỉnh lại cũng hơn hai tiếng sau khi Âu Tử Tuyết rời khỏi. phát tập giấy tay biến mất, người lại nhiều thêm chiếc áo khoác, liền đoán ngay được đến đây. Mặc dù có hơi tiếc vì gặp được , nhưng vừa nghĩ đến chu đáo của , trong lòng chợt cảm thấy rất ấm áp. rất lâu rồi, chưa có ai quan tâm đến cách lòng như vậy.

      Thuận tay mở điện thoại chút, Tiêu Lãm liền phát tin nhắn Âu Tử Tuyết để lại, rất nhanh tìm ra nồi cháo và ăn cách ngon lành dưới cái nhìn thèm thuồng của Tiêu Nhân. Tiêu Nhâ để ý thấy suốt ngày hôm đó hai cậu thỉnh thoảng lại ngẩn người ra hồi, khuôn mặt mơ màng, chốc chốc lại cười mình, vẻ mặt thỏa mãn và hạnh phúc. Chậc, ngờ hai trúng độc tình của chị xinh đẹp nặng đến vậy. Cũng biết tới khi nào hai mới nhận ra đây...

      Biệt thự Lãnh gia, Lãnh Lăng đối với Lục Sắc Vi bắt đầu có điểm nghi ngờ, tình cảm có phần dao động, suy nghĩ hồi lâu liền cắn răng sai người điều tra ta. tại hoài nghi liệu năm xưa những lời Âu Tử Tuyết đều là . Nếu là như vậy Lục Sắc Vi này quả nhiên rất đáng sợ, lại có thể lợi dụng Âu Tử Tuyết làm đá kê chân để có được ngày hôm nay. Chỉ là biết, mục đích của ta là gì thôi.

      Buổi tối hôm đó, sau cuộc chuyện với đối tác quan trọng, Lãnh Lăng liền nhanh chóng quay về. Nhưng khi ra ngoài liền phát xe thủng lốp, chỉ có thể gọi người đến đem về. Tâm tình của sau việc của Lục Sắc Vi vốn tốt, lại gặp thêm chuyện này, quyết định dạo hồi cho khuây khỏa đầu óc.

      Đêm hôm nay hiểu sao rất vắng, dù vẫn còn sớm, nhưng lại thấy ai đường. Âu Tử Tuyết càng càng thấy lạ, trong lòng khẳng định chắc chắc có việc bất thường, liền tăng tốc lên mấy phần. Tài liệu lấy từ chỗ Tiêu Lãm sửa sang và chỉnh lí lại đàng hoàng, dự định bây giờ mang sang cho Lãnh Lăng xem. Thực lòng mà , cũng có chút lo lắng trong việc này. Dù sao trong truyện cũng viết, Lãnh Lăng chính là con dao sắc bén nhất trong tay nữ chủ, có thể vì nữ chủ làm bất cứ việc gì. Tình của dành cho nữ chủ đạt đến trình độ vô cùng khủng khiếp, gì có thể đo đếm được. Lần này mới chỉ nghi ngờ chút mà thôi, biết có tin những gì nữa.

      Nhưng sau đó, Âu Tử Tuyết lại thấy trong truyện viết so với ở đây dường như có chút đúng. cảm thấy kẻ si mê nữ chủ nhất phải là tên Hàn ngu ngốc và em nhà họ Lưu kia mới đúng. Nam Cung Ngạo và Lãnh Lăng cái đầu có vẻ lãnh hơn rất nhiều, thuyết phục bọn có lẽ cũng quá khó.

      Mải miết hồi, từ xa chợt thấp thoáng bóng người nam cao lớn phía trước. Âu Tử Tuyết chỉ cảm thấy bóng lưng người này có chút quen quen, nhưng nhớ là của ai. Khi người này đến đoạn ngã tư phía trước, chiếc ô tô biết nấp sẵn ở đâu lao ra, đâm thẳng vào người nọ. Âu Tử Tuyết đồng tử co rụt lại, theo bản năng hét lớn tiếng:

      -Cẩn thận!!!

      Dứt lời, liền dùng tốc độ nhanh nhất lao tới ôm lấy người nọ búng người qua bên.

      Ầm!!!

      Cái lưng Âu Tử Tuyết thân mật dán xuống mặt đường khiến ê ẩm thôi. Chiếc xe kia thấy mục đích thành vội vã phóng . Mặc dù trông thấy mặt kẻ lái xe, nhưng lại thấy rất ràng mu bàn tay kẻ đó có xăm con chim ưng màu đen thẫm. Sắc mặt khỏi trầm xuống, trong lòng dấy lên hồi hoang mang. Mọi thứ so với trong truyện, dường như thay đổi.

      Lãnh Lăng lúc này cũng là rất bất ngờ, xen lẫn vào đó là khó hiểu cũng tức giận đến tột cùng. Bất ngờ, vì người cứu lại là . Khó hiểu, vì nét mặt biến đổi bất định của lúc đó, thậm chí thèm liếc lấy cái. Còn tức giận, là vì có kẻ gan to bằng trời, lại dám cho người ám sát . thề, nhất định phải tìm ra hung thủ, khiến kẻ đó phải trả giá đắt.

      Âu Tử Tuyết sau khi thấy chiếc xe khuất bóng phía xa mới sực nhớ ra là người nọ vẫn bị mình ôm trong người, liền vội vàng buông tay, hỏi han:

      - sao chứ?

      Lúc người này quay đầu lại, hai mắt Âu Tử Tuyết thiếu chút liền lòi ngược ra ngoài. Lãnh Lăng? Sao tên này lại ở đây vào giờ này? Lãnh Lăng nhìn vẻ mặt như vậy nhịn được mà bật cười vui vẻ, nhưng rất nhanh liền nhận thấy luống cuống của mình, vội thu liễm khuôn mặt vui vẻ kia lại, trở lại với khuôn mặt lãnh tĩnh hằng ngày. Âu Tử Tuyết thấy thế liền bĩu môi, :

      -Ở đây cũng có ai, bày ra vẻ mặt đó cho ai coi chứ? Ngay cả cười cũng dám cười, biết thế nào sống được tới bây giờ nữa. cảm thấy chán à?

      Lãnh Lăng nghe thế ngẩn người ra, nhưng chưa kịp trả lời Âu Tử Tuyết tiếp:

      -Gặp ở đây cũng tốt, tôi có thứ muốn đưa đây.

      Dứt lời, liền lấy tập hồ sơ từ ba lô, đưa cho .

      -Nghiên cứu cho kĩ , ngày mai tôi sang chuyện với .

      xong liền quay đầu trở về, nhưng mới được mấy bước chợt dừng lại, dường như nghĩ đến việc gì đó, do dự hồi lâu mới mở miệng:

      - biết có tin , nhưng chuyện tối hôm nay, ta khẳng định thoát khỏi liên quan đâu.

      Lãnh Lăng cầm tập tài liệu trong tay đứng yên tại chỗ nhìn theo bóng dáng dần phía xa kia, hai mắt thoáng qua phức tạp. Mãi sau khi nhìn thấy bóng người đó khuất hẳn sau ngã rẽ nọ, mới thu hồi ánh mắt, lững thững về nhà.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 26

      Sáng hôm sau, Âu Tử Tuyết thức dậy từ khá sớm, khiến cho dì La, Chu quản gia, Cùng Âu Tử Kỳ, Âu Thiên Lãnh há hốc mồm kinh ngạc, vội nhìn ra ngoài xem có phải hôm nay mặt trời mọc từ phía Tây . Âu Tử Tuyết bất đắc dĩ cười khổ hồi, cũng biết làm sao cho phải. Haiz, ai bảo ngủ nướng thành quen, bây giờ dậy sớm chút liền bị nhìn như sinh vật lạ. Nhưng cũng phải , nếu phải hôm qua có hẹn với Lãnh Lăng giờ này khẳng định còn chưa rời khỏi giường rồi.

      Dùng xong bữa sáng với ba và hai, Âu Tử Tuyết lên thay bộ váy kiểu dáng lịch để sang nhà Lãnh Lăng, nhưng mặc vào chưa được năm phút nó liền bị ném qua bên. quá ngứa ngáy, vướng víu, và khó chịu nữa. Vốn định ăn mặc cho ra dáng thục nữ chút, nhưng xem ra là thể rồi. còn cách nào khác, đành thành mặc vào bộ đồ với phong cách quen thuộc: quần jean, áo thun, áo khoác mỏng, mũ lưỡi trai và giày thể thao. Sau đó lại nghĩ lỡ gặp phải ba mẹ của Lãnh Lăng sao? Dù sao danh nghĩa, Lãnh Lăng cũng là họ của mà. Cuối cùng, Âu Tử Tuyết quyết định thay áo thun bằng chiếc áo sơ mi rồi nhanh chóng lên đường.

      Biệt thự Lãnh gia, Lãnh Lăng đêm ngủ được, ngồi yên bang làm việc, hai mắt có chút thâm quần, khuôn mặt nhuốm đầy mệt mỏi. Đến giờ vẫn muốn tin tất cả những gì viết trong này là . Nhưng chuyện đến nước này, có thể tin sao? Nghĩ đến giờ này chắc cũng sắp tới, Lãnh Lăng vươn người cái, bước vào nhà tắm.

      Cách đó xa, Âu Tử Tuyết nhanh chậm tới biệt thự Lãnh gia, tay là bọc khoai tây chiên lớn, vừa vừa ăn. Mặc dù vừa ăn sáng xong, nhưng lúc nãy khi qua tiệm thức ăn nhanh, vẫn nhịn được mà ghé vào. Ài, ăn nhiều vậy, lại còn chịu vận động, có khi nào bị mập lên nhỉ? được, phải tích cực vận động hơn mới được!!!

      Đúng lúc này, thanh dâm tà từ phía sau Âu Tử Tuyết chợt vang lên:

      -Ái chà chà, ngờ mới sáng gặp phải hàng ngon thế này. em, chơi với bọn , bọn "chăm sóc" em tử tế mà.

      Âu Tử Tuyết cau mày quay đầu. Người vừa tên thanh niên tầm 25, 26 tuổi, vóc người thó, đôi mắt ti hí như mắt lươn, khóe miệng nở nụ cười tục tĩu. Bên cạnh thanh niên khác béo mập vô cùng, mặt toàn là tàn nhan, xấu xí vô cùng, đồng dạng nở nụ cười dâm đãng nhìn , ánh mắt đều là thèm thuồng.

      Sắc mặt Âu Tử Tuyết phút chốc lạnh , nhanh chậm cất bọc khoai tây còn dư vào cặp, sau đó đặt cặp sang bên, nở nụ cười băng giá. Coi như là tập thể dục buổi sáng vậy.

      Gần như là ngay lập tức, Âu Tử Tuyết lao tới, giáng thẳng đấm vào mặt tên người, chân cùng lúc tung cước vào bụng tên mập đứng bên cạnh khiến cả hai văng ra xa. Hai tên côn đồ sắc mặt tái mét, chỉ hận sáng nay vì sao ra đường xem lịch, lại đá trúng tấm thiết bản như thế này.Cả hai nháy nhìn nhau nháy mắt 1 cái, cùng lúc bỏ chạy, chỉ hi vọng có thể thoát khỏi tay vị sát tinh này. Nhưng Âu Tử Tuyết đời nào để bọn chạy trốn? Dám những lời đó với , nếu dạy dỗ bọn chúng trận liền gọi là Âu Tử Tuyết nữa rồi.

      Âu Tử Tuyết tốc độ cực nhanh, bắt lấy bả vai của hai tên, mạnh mẽ bóp cái. Tiếng xương vỡ nát răng rắc vang lên, cả hai tên này cùng lúc hét thảm, đau đớn ôm lây vai mình, nét mặt cực độ sợ hãi. Hai tên này vốn định lạy lục xin tha, nhưng Âu Tử Tuyết lại nhanh hơn bước, tặng cho mỗi tên đấm, sau đó bẻ gãy hai tay của bọn .

      Xem hành động nhuần nhuyễn khi nãy hai tên này chắc chắn phải lần đầu tiên làm việc này. Lũ khốn nạn này, biết làm hại bao nhiêu rồi? Khẳng định là ít, bằng sao có thể thông thạo đến vậy?

      Nếu là kiếp trước, chắc chắn do dự tiễn hai tên này sang tây thiên gặp phật tổ, nhưng kiếp này thể. Kiếp trước có Hóa thi phấn của tổ chức, giết xong phẩy lên chút liền xong. Kiếp này có gì để hủy thi diệt tích, lỡ bị phát ra cũng khá phiền. Mà, khoan, có người, có lẽ giúp được đấy.

      Móc điện thoại ra và gọi cho Tiêu Lãm, chưa đầy năm phút sau, có mặt ở chỗ , đồng thời cho người xử lí gọn gẽ hai tên dâm tặc kia. Âu Tử Tuyết khỏi cảm khái hồi. Hiệu suất làm việc của mấy tên này đúng là nhanh đến hợp thói thường, quả hổ danh thế lực hắc đạo thứ 2 thế giới.

      -Tiêu Lãm, cảm ơn nha. Tôi còn biết phải xử lí thế nào cho tốt đây.

      Tiêu Lãm nhìn , mỉm cười trả lời, nụ cười tựa như gió xuân ấm áp, khiến cảm thấy rất dễ chịu.

      -Chút việc thôi, có gì to tát. Phải rồi, kế hoạch ra sao rồi?

      Sắc mặt Âu Tử Tuyết nghiêm túc hẳn lên, hoàn toàn nhận ra dấu vết của con người tùy tiện vô tư như bình thường. , giọng có phần hơi lo lắng:

      -Bên phía Hàn gia mọi chuyện đều ổn thỏa xong xuôi. Hàn thúc và Hàn đều nhìn chằm chằm những kẻ có nguy cơ bị mua chuộc kia. Ngày mai cho người đến hòn đảo tôi mai phục như lần trước coi như xong. Con bên Lãnh Lăng tôi cũng chắc lắm, dù tên đó nghi ngờ Lục Sắc Vi, nhưng chẳng qua cũng chỉ giới hạn ở nghi ngờ thôi. Hôm qua tôi đưa tài liệu cho rồi, hôm nay đến chỉ để xem kết quả thế nào thôi. Cũng biết chúng ta có thành công đây?

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 27

      Tiêu Lãm nghe xong cũng trầm ngâm hồi, thấy có vẻ lo lắng liền mở miệng an ủi:

      - sao đâu, mọi chuyện suôn sẻ thôi mà.

      Âu Tử Tuyết miễn cưỡng gật đầu, hít sâu hơi lấy lại tinh thần, sau đó mỉm cười chân thành nhìn Tiêu Lãm:

      -Cảm ơn rất nhiều.Tạm biệt.

      Dứt lời liền ba chân bốn cẳng mà chạy tới nhà Lãnh Lăng cho kịp giờ. Tiêu Lãm nhìn nụ cười của đến ngẩn người, ngay cả rồi cũng phát ra. Tiêu Nhân nấp ở gần đó che miệng cười khúc khích. Thế này cũng coi như là có tiến triển rồi.

      Biệt thự Lãnh gia, Trương quản gia vẻ mặt nhiệt tình mời Âu Tử Tuyết vào nhà, lại đem trà thượng hạng ra pha đãi khách, sau đó cấp tôc gọi lão gia và phu nhân nhà mình về. Kể từ ngày thiếu gia bị ả hồ ly tinh kia mê hoặc, trở nên xem thường Âu tiểu thư, Âu tiểu thư cùng Âu thiếu gia liền ít sang đây hẳn . Lần này Âu tiểu thư sang đây, chắc chắn lão gia và phu nhân vui lắm đây.

      -Âu tiểu thư, mời ngồi ở đây đợi lát, tôi lên gọi thiếu gia xuống đây ngay.

      Âu Tử Tuyết có chút quen, ngượng ngùng sờ mũi, :

      -Bác Trương, bác gọi Tử Tuyết được rồi, cần gọi như vậy đâu.

      Trương quản gia vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, trả lời:

      -Vâng thưa Tử Tuyết tiểu thư.

      Âu Tử Tuyết:

      -...

      Xem như trực tiếp cạn lời với người này luôn rồi. biết và chú giáo dục người làm thế nào nữa. tỏ vẻ ngoan ngoãn, mỉm cười :

      -Vậy cháu lên phòng tìm Lăng ca ca trước ạ. Bác cứ ở đây chờ nhé!

      Dứt lời liền ba chân bốn cẳng phóng thẳng lên lầu. Lăng ca ca, nghe muốn ói. Nhưng dù sao danh nghĩa Lãnh Lăng cũng là họ của mà. Trước đây nguyên chủ cũng đều gọi như vậy. Nguyên chủ mực xem như ruột. Đáng tiếc, lại xem nguyên chủ như em của mình.

      đến chuyện này, cũng từng phen đau đầu về mối quan hệ hai nhà Âu - Lãnh khi đọc truyện. Mẹ của Lãnh Lăng, tức Lãnh phu nhân, chính là em sinh đôi của ba , cũng chính là ruột của . Nhưng người này từ tính tình mạnh mẽ, hơn nữa cả hai sinh ra gần như cũng 1 lúc, ba ra đời chỉ trước vài giây, nên mực phục, chịu làm em. Cuối cùng hai bên giao ước, bên nào có con trước được làm lớn. Kết quả, hiển nhiên là ba thắng. hai ra đời trước Lãnh Lăng năm, nhờ đó ba mới yên vị ngồi lên chức trai. Thế mà người này vẫn chưa chịu phục, đòi xếp lại vai vế con cháu theo độ tuổi, cuối cũng từ chị họ của Lãnh Lăng rớt xuống thành em họ của . Đúng là đáng ghét mà!!!!

      Biệt thự Lãnh gia, lúc nguyên chủ đến chơi biết bao nhiêu lần, vậy nên tại đều nhớ rất mọi vị trí trong căn nhà này. Phòng của Lãnh Lăng...hừm, là phía đằng kia rồi. Nghĩ đến giờ này chắc cũng thức dậy, liền trực tiếp đẩy cửa vào. Ở bên trong, Lãnh Lăng bán khỏa thân, cả người ướt nhẹp, tay cầm chiếc khăn lau khô tóc.

      Âu Tử Tuyết tròn mắt lên nhìn, khiến Lãnh Lăng xấu hổ đỏ bừng mặt, vội chộp lấy chiếc áo sơ mi bên cạnh, luống cuống mặc vào. Âu Tử Tuyết xoa xoa cằm, chép miệng hồi, cuối cùng ném ra câu:

      -Đúng là rất đẹp, nhưng hình như vẫn còn kém Tiểu Thần Thần chút phải?

      Thịch! Lãnh Lăng nghe lập tức nổi khùng, bản tính sĩ diện của đàn ông bắt đầu nổi lên, hung hăng trừng mấy cái, hỏi:

      -Tiểu Thần Thần là ai?

      đối với cơ thể mình vẫn rất là tự tin, thể nào chấp nhận lại có người có cơ thể đẹp hơn mình được. Âu Tử Tuyết nhún nhún vai, thản nhiên :

      - trả lời tốt hơn. Dù sao hôm nay tôi cũng phải đến đây để bàn về chuyện đó. Trở lại chủ đề chính , tài liệu hôm qua tôi đưa đọc rồi chứ? Cảm thấy thế nào?

      Lãnh Lăng trực tiếp rơi vào trầm mặc, lâu sau mới thốt ra được câu:

      -Tôi tin.

      Âu Tử Tuyết cảm thấy hơi bất ngờ vì Lãnh Lăng lại như vậy, nhưng rất nhanh liền cảm thấy vui vẻ, nét mặt cũng trở nên thân thiện hơn, còn lạnh nhạt như lúc đầu. Hắc hắc, tin nhanh như vậy, coi như đỡ cho phen miệng lưỡi rồi. Âu Tử Tuyết cười hì hì, chớp mắt nhìn Lãnh Lăng, hỏi:

      - họ thân mến, vậy chúng ta có phải là nên bắt tay hợp tác để chống lại ta ?

      Lãnh Lăng hai mắt lóe lên từng tia sắc lạnh, trầm :

      - ta chắc chắn phải trả giá đắt cho hành động của mình. Có điều... cần giúp, tôi có thể tự làm mình được.

      Âu Tử Tuyết khóe môi hơi cong lên tạo thành nụ cười lạnh, khí chất toàn thân thoắt cái hoàn toàn thay đổi. Âu Tử Tuyết tại, thân sức quyến rũ kinh người, khuôn mặt tràn đầy tự tin, cả người tản ra sát phạt khí tức vô cùng nồng đậm. lấy ra thêm tập tài liệu nữa ném qua cho Lãnh Lăng.

      -Xem , rồi hãy tiếp.

      Lãnh Lăng cầm tập tài liệu lên đọc, sắc mặt chầm chậm trở nên ngưng trọng. Xem ra việc báo thù cũng dễ như nghĩ rồi. Âu Tử Tuyết hài lòng nhìn vẻ mặt của , tiếp:

      -Thấy thế nào? họ của ta cũng phải dạng vừa đâu. Đó là chưa kể tới việc nếu đụng tới ta, Hàn Thiên Dật, Nam Cung Ngạo và hai em nhà họ Lưu kia bỏ qua cho Lãnh gia sao?

      -Vậy theo , chúng ta nên làm gì?

      -Kế hoạch cụ thể tôi đề ra rồi. Tóm gọn lại chỉ có hai chữ thôi. Đó là "ly gián". thử nghĩ xem, nếu bốn tên ngu ngốc kia đều giống như , thấy được khuôn mặt của ta thế nào?

      Lãnh Lăng khoé môi hơi nhếch lên. Lúc đó, chắc hẳn rất đặc sắc.

      -Khi nào hành động?

      -Cũng sắp rồi. Theo tin mới nhất mà tôi nhận được ta sắp ra tay với Hàn gia. Đây chính là cơ hội tốt nhất của chúng ta. Khi nào bắt đầu, tôi liên lạc với .

      Dứt lời, Âu Tử Tuyết quay đầu thẳng ra ngoài. Lãnh Lăng ánh mắt phức tạp nhìn bóng dáng khuất dần sau cánh cửa, tâm tư nổi lên mấy phần kì lạ. của tại khiến cảm thấy rất xa lạ. Bình thường hoạt bát, vui vẻ, nhưng đến lúc cần thiết lại lãnh tĩnh vô cùng. Vẻ mặt thản nhiên, lời nhàn nhạt, khí chất lạnh lùng, tự tin, sát phạt, quyết đoán. Dù chỉ là trong chớp mắt, nhưng thực cảm thấy sợ. Là do trước đây nguỵ trang quá kĩ, ai có thể nhìn ra, hay là lần suýt bước qua quỷ môn quan làm cho thay đổi? Hoặc là từ trước đến nay, vẫn chưa từng hiểu được ?

      Cố vứt những suy nghĩ lạ lùng này ra khỏi đầu, Lãnh Lăng bắt đầu lật giấy tờ ra và làm việc. Dù là trường hợp nào nữa, cũng có liên quan tới sao? Lấy thái độ trước đây của đối với , kiếp này của hai người vĩnh viễn chỉ là hai đường thẳng song song mà thôi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :