1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ chính, đừng tưởng tôi sợ cô - Huyết Hồ Điệp

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518

      Chương 10


      Trời sinh Âu Tử Tuyết cũng phải kẻ hay để ý nhiều, mới được đoạn, quẳng chuyện vừa rồi ra khỏi đầu. Thực ra vừa rồi có chút thưởng thức nam nhân đó, định cùng kết bạn hồi, nhưng mà chịu thôi vậy. cũng phải kẻ thèm khát tình bạn đến nỗi năn nỉ cầu xin làm bạn với mình. Lại nghĩ đến đống truyện vừa càn quét được hôm nay, tâm trạng tức tốt hơn rất nhiều. Hắc hắc, tối nay tha hồ mà đọc rồi. Nhưng mà nếu chỉ đọc buồn ngủ lắm, có thêm thứ gì nhấm nháp tốt hơn. Thế là Âu Tử Tuyết đổi hướng, đến cửa hàng thức ăn nhanh mua bì lớn gà viên và bì lớn khoai tây chiên, sau đó ghé cửa hàng tạp hoá mua thêm chai pepsi cỡ bự, trong lòng cảm khái. ngờ ở đây cũng có KFC và pepsi nữa, chẳng lẽ giám đốc hai hãng này xuyên đến đây lập ra à??? Nếu có dịp phải tìm hiểu thêm mới được.

      Trời bắt đầu sẩm tối, Âu Tử Tuyết vắt chân lên cổ mà chạy cho kịp bữa tối. Nếu như về trễ bị hai ca cho bài đến ù tai mất. tuyệt đối muốn chuyện này xảy ra a!!!

      Mười phút sau, Âu Tử Tuyết cuối cùng cũng về tới nhà. Phù, may mà hai vẫn chưa về. Âu Tử Tuyết phóng thẳng lên phòng thiên đường cất mớ truyện vừa mua , sau đó về phòng mình thay đồ tắm rửa. Thả lỏng người ngâm mình vào bồn nước nóng siêu bự, Âu Tử Tuyết cảm thấy thoải mái. Kiếp trước vẫn luôn mơ ước có được cái bồn tắm lớn như thế này, bây giờ cuối cùng cũng trở thành thực rồi.

      Thoả thích ngụp lặn, nghịch nước hồi, Âu Tử Tuyết mới luyến tiếc rời khỏi bồn tắm. Thay bộ đồ lửng ở nhà màu trắng in hình con gấu con đáng , sau đó xuống bếp phụ dì La nấu bữa tối.

      Sáu giờ rưỡi tối, Âu Thiên Lãnh và Âu Tử Kỳ mới về đến nhà, tắm rửa qua loa chút rồi xuống dùng bữa. Âu Tử Kỳ gắp cho miếng thịt bò lớn, bảo:

      -Tiểu Tuyết, em còn chưa khoẻ hẳn đâu, ăn nhiều chút .

      Âu Tử Tuyết ngoan ngoãn ăn hết miếng thịt kia, lại gắp cho Âu Tử Kỳ cái cánh gà, cười tủm tỉm:

      - hai, ăn cánh . Ăn cánh để sau này bay cao bay xa, phát triển công ti cho tốt, tiện thể tìm chị dâu cho em luôn.

      xong còn nháy mắt cái, khiến Âu Tử Kỳ mặt có chút đỏ lên. Âu Thiên Lãnh ngồi bên khúc khích cười, con ông sau lần đó liền trở nên tốt, hoạt bát hơn trước đây nhiều. nghĩ vẩn vơ thấy con cưng gắp cái đầu gà bỏ vào chén mình, cười tủm tỉm lần nữa:

      -Ba là chủ gia đình, ăn cái đầu nha. Ăn xong phải khoẻ mạnh sống lâu với bọn con nữa đấy.

      Âu Thiên Lãnh cảm động đến suýt rơi nước mắt, lập tức cầm đầu gà lên gặm, miệng liên tục khen ngon. Con ông ngoan, đúng là có hiếu mà. bữa cơm này, ba người ăn vui vẻ. Âu Tử Tuyết cười rất nhiều, còn ngừng trêu chọc khiến Âu Tử Kỳ liên tục đỏ mặt. Mà ba lại còn ở bên hùa theo khiến thực dở khóc dở cười, nhưng trong lòng cũng dâng lên niềm vui kỳ lạ. Trước đây Tiểu Tuyết lúc nào cũng chỉ biết đến tiểu tử họ Hàn kia, nghĩ gì đến gia đình. Nhưng bây giờ tốt rồi, Tiểu Tuyết bây giờ thay đổi rồi, lúc nào cũng quan tâm tới mọi người trong nhà, hơn nữa còn rất ngoan ngoãn nữa. Cả tên tiểu tử họ Hàn kia cũng bị Tiểu Tuyết đá văng rồi. Mẹ à, mẹ ở đó cũng thấy đúng ? Tiểu Tuyết cuối cùng cũng trưởng thành rồi.

      Bữa ăn kết thúc, Âu Tử Tuyết dùng tốc độ nhanh nhất phóng lên căn phòng thiên đường của mình và bắt đầu đọc truyện. Cuốn đầu tiên đọc là cuốn tiểu thuyết ngôn tình xuyên . Ân, viết cũng tệ, nữ chính rất thông minh, y như vậy. Nhưng mà võ công kém hơn quá nhiều, chỉ thông minh trong việc chính trị và thương trường thôi. Tổng kết lại vẫn kém xa lắc. thể , trường học nơi đáng sợ, vẻn vẹn hai năm liền dưỡng sát thủ lạnh lùng như trở nên tự luyến thế này. Nếu để mấy tên đồng nghiệp kiếp trước thấy được, e rằng bọn nhìn đến rớt con mắt mất.

      Mới đọc xong có cuốn, bụng liền thấy chút đói rồi. Cổ họng cũng có điểm hơi khát nữa. với tay lấy chai pepsi trong tủ lạnh ra, tu hơi dài, sau đó mò xuống bếp bật lò vi sóng hâm lại gà viên, đem tương ớt trộn đều vào rồi phóng ngược lên phòng. Đọc truyện, ăn gà viên, uống nước ngọt, Âu Tử Tuyết cảm khái. Nhân sinh thực tốt đẹp a~~

      nơi nào đó, Lục Sắc Vi nằm giường cùng nam nhân tướng mạo tương đối bình thường, vẻ mặt nhu tình xen lẫn chút đắc ý và độc ác:

      - họ, yên tâm, mấy tên thiếu gia nhà giàu đó chẳng qua chỉ là những kẻ ngu ngốc thôi, đều bị em mê hoặc cả rồi. Đợi thời cơ chín muồi, chúng ta liền tìm cách khử bọn , đoạt lấy mấy tập đoàn đó, thành lập tập đoàn lớn nhất thế giới cho hai chúng ta.

      Nam nhân kia vẻ mặt hài lòng, dang tay ôm chặt Lục Sắc Vi, khuôn mặt tuy dịu dàng, nhưng đáy mắt sâu mấy phần chán ghét, :

      -Vi nhi, cực khổ cho em rồi. Đợi sau này kế hoạch thành công, nhất định bù đắp lại tất cả cho em.

      Lục Sắc Vi vẻ mặt ngọt ngào vùi đầu vào ngực nam nhân, ngoan ngoãn như con mèo con, lí nhí:

      - họ, em...em muốn...

      Nam nhân nở nụ cười dâm đãng, đưa tay bóp lấy tiểu bạch thỏ khiến ta rên lên mấy tiếng.

      -Vi nhi, em dâm quá nha, tối nay để chơi chết em.

      Dứt lời liền xé toang quần áo mà lao vào. Trong phòng ngừng vang lên những tiếng rên dâm mỹ cùng tiếng da thịt va vào nhau. Dưới tiến công mãnh liệt của nam nhân, Lục Sắc Vi rên rỉ ngừng, trong lòng cảm thấy thỏa mãn. Vì họ, ta nhất định phải nhanh chóng bắt lấy toàn bộ những nam nhân kia vào tay, sau đó tận hưởng cuộc sống hai người mới được.

      Quay trở lại biệt thự Âu gia, Âu Tử Tuyết sau khi xem phim, ăn uống, đọc truyện đến chán chê, liền bắt đầu suy nghĩ kế hoạch lột mặt nạ nữ chủ. Nếu là lúc bình thường, cũng lười đụng tới nữ chủ làm gì. Nhưng theo nguyên tác, nữ chủ quyến rũ dàn nam chủ, sau đó chèn ép Âu thị tới mức phá sản nên lần này nhất định phải xen vào.

      Tính toán chút, thế giới này tổng cộng sáu cái thế gia, bao gồm Âu gia, Hàn gia, Lưu gia, Nam Cung gia, Lãnh gia, Diệp gia. Trong số này, Nam Cung gia tuyệt đối đứng đầu, sở hữu thế lực hắc đạo vô cùng mạnh mẽ. Diệp gia đứng thứ hai, có thế lực kinh tế vô cùng khủng khiếp, đặc biệt từ sau khi con trai Diệp tổng là Diệp Thần lên tiếp quản nghiệp phát triển càng kinh khủng hơn, cơ hồ là lũng đoạn gần 1/4 nền kinh tế thế giới. Còn lại bốn nhà Âu, Hàn, Lưu, Lãnh tương đương với nhau, phân được thấp cao.

      Những người mà nữ chủ quyến rũ được gồm Hàn Thiên Lãnh của Hàn gia, hai em Lưu Lâm Tuyền và Lưu Lâm Chiến của Lưu gia, Lãnh Lăng của Lãnh gia, cuối cùng là Nam Cung Ngạo của Nam Cung gia. Tổng cộng năm người, cũng có nhiều lắm, vẫn nằm trong phạm vi ứng phó được. Cái gì mà kế hoạch phát triển tập đoàn, biết, đều để cho hai và ba là được rồi. Nhiệm vụ của là lật mặt nữ chủ, tránh cho Âu thị bị đám nam chủ chèn ép. Nếu lật mặt được nữ chủ, vậy liền đem nàng ta cắt tiết luôn là xong. Nhưng như vậy kéo theo rất nhiều rắc rối, vạn nhất đám nam chủ điều tra được hay chút nào. Đây là hạ sách cuối cùng, nếu phải cần thiết, cũng muốn dùng làm gì.

      Nhưng mà nghĩ lại, biết đám nam chủ kia là ngu ngốc hay là do bàn tay vàng của tác giả nên mới nhận ra giả tạo của nữ chủ nữa. Nữ chủ cũng phải kẻ tốt đẹp gì, sau khi quyến rũ xong liền khử các nam chủ, đoạt lấy những tập đoàn kia vào tay, sau đó cùng người họ mà mình sống hạnh phúc tới cuối đời.

      Âu Tử Tuyết cẩn thận suy nghĩ chút, trong truyện viết, nữ chủ lúc bị người nhà ruồng bỏ, sau đó được người họ này cứu giúp nên mới đem lòng thương. Vừa nghe người họ kia muốn thâu tóm sáu thế gia lớn vào tay, ta liền ngần ngại quyến rũ đám nam chủ kia, thành toàn ước mơ của ta. Nhưng đọc truyện thấy người họ kia rất giống ta, giả tạo. Xem chừng cuối cùng nữ chủ cũng phải cùng họ sống hạnh phúc đến cuối đời như trong truyện viết rồi. Hắc hắc, thú vị. tò mò sau khi mình xuyên đến đây, mọi thứ thay đổi như thế nào đây.


      Chương 11

      Suốt mấy ngày liền cắm luôn trong nhà vạch ra kế hoạch vạch mặt nữ chính, đồng thời tiêu diệt đống truyện mua về kia, Âu Tử Tuyết cảm thấy người có chút nhũn rồi. Có lẽ nên ra ngoài dạo lát, chứ cứ nằm hoài thế này mục xương mất thôi.

      Nghĩ là làm, Âu Tử Tuyết phóng vèo xuống giường, thay áo thun cùng quần jean đơn giản, khoác thêm chiếc áo khoác gió màu trắng, đội lên chiếc mũ lưỡi trai lên, xách ba lô chạy thẳng ra khỏi nhà. Âu Tử Tuyết đến công viên giải trí, vô cùng vui vẻ đem hết mọi trò chơi chơi hết lượt, trừ trò: nhà ma. Haiz, biết làm sao được, trời sinh chẳng sợ trời, cũng sợ đất, duy chỉ sợ có con ma.

      Nghĩ tới đây, Âu Tử Tuyết cũng có chút buồn bực. đường đường là sát thủ lừng danh, người nghe người sợ mà lại sợ mấy con ma hư ảo đó, đúng là mất mặt mà. Nếu để đám đồng nghiệp kiếp trước biết được, e rằng bọn liền cười đến rụng răng mất. chừng còn tìm cơ hội giả ma doạ , sau đó đem tin này lan ra khắp giới sát thủ mất thôi. Vậy nên nhất định phải giữ kín bí mật này mới được!!!

      Chơi đến chán chê, Âu Tử Tuyết quyết định trở về nhà, nhưng chưa kịp trông thấy cảnh tượng rất ngứa mắt.

      -Nhóc con, mau nộp tiền ra đây, đại gia tha cho mi.

      - được, đây là tiền của tôi, sao phải đưa cho mấy người?

      -Mẹ nó! Dám cứng đầu à? Tụi bay, lên. Đánh nó trận cho tao, xem nó có giao tiền ra ?

      Bốp!

      Âu Tử Tuyết xuất vô cùng kịp thời, cước đá văng tên tấn công chú nhóc tội nghiệp.

      -Nhiều người như vậy xúm lại ăn hiếp đứa , thấy xấu hổ hả. Để bổn tiểu thư chơi với các ngươi.

      Dứt lời, cũng thèm để mấy tên kia kịp phản ứng, trực tiếp lao vào tấm công.

      Binh! Bốp! Chát!

      Năm phút sau, đám côn đồ bị giải quyết hoàn toàn, cả đám nằm lăn mặt đất. Âu Tử Tuyết đưa tay phủi phủi bụi người, sau đó quay lại nhìn thằng nhóc sau lưng. Đứa nhóc này tồi, tầm mười hai, mười ba tuổi, da dẻ trắng hồng, hai má phúng phính nhìn muốn véo. Đôi mắt đen trong suốt, linh hoạt, trông rất đáng . Đứa nhóc ngây người ra nhìn , sau đó nhanh chóng hồi thần, phấn khích reo lên:

      -Oa, chị là lợi hại!!!! Hay là chị làm vợ em nhé! Vậy sau này em cần phải sợ mấy tên này nữa rồi.

      Âu Tử Tuyết trán nổi lên mấy vạch hắc tuyến, vươn tay xách tai thằng nhóc này lên:

      -Nhóc con, em tuyển vợ hay là tuyển vệ sĩ vậy hả. Mà chị đây cũng có hứng thú với đứa nhóc như em đâu.

      -Ái ái, đau quá đau quá, tha cho em, em dám nữa...

      Âu Tử Tuyết thấy đứa nhóc kêu la dữ quá cũng mềm lòng buông tay. Nhìn thằng nhóc này ôm tai xuýt xoa, cảm thấy thực vui vẻ. Đứa nhóc có vẻ vẫn chưa bỏ cuộc, bắt đầu dò hỏi:

      -Em tên là Tiêu Nhân, chị tên là gì vậy ạ? Nếu chị muốn làm vợ em làm chị dâu em nha. hai của em đẹp trai lắm á!!!

      Âu Tử Tuyết sắc mặt đen sì, hung hăng trừng Tiêu Nhân cái:

      -Có phải lỗ tai bên kia cũng ngứa rồi ?

      Tiêu Nhân mặt biến sắc, lập tức lấy hai tay che lỗ tai, sợ sệt lùi ra sau. Âu Tử Tuyết trông thấy phá lên cười, sau đó tiêu sái rời . Đúng là thằng nhóc thú vị!

      Âu Tử Tuyết tiếp tục trở về nhà, trong đầu suy nghĩ thực đơn của tối nay. Mấy bữa nay bò, heo, gà đều ăn hết rồi, hay bảo dì La tối nay làm vịt nướng chao nhỉ? Có vẻ tệ. Sẵn bảo ba kiếm ít thịt rừng về ăn, lâu rồi ăn, cũng nhớ.

      mải mê suy nghĩ thanh chợt vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của . thanh này rất , khiến nghĩ có phải mình nghe nhầm rồi . Dù sao quanh đây cũng vắng vẻ, chỉ có mấy cái kho hàng bỏ hoang mà thôi. Máu tò mò nổi lên, Âu Tử Tuyết lập tức lần theo tìm hiểu.

      Bên trong kho hàng cũ nát, nam nhân vô cùng tuấn tú bị còng vào cột sắt, cả người ngừng dãy dụa, vẻ mặt rất tức giận. Mà đứng ở đối diện, là nam nhân khác đứng nhìn , mỉm cười. Nam nhân đứng này so với người bị còng kia còn đẹp hơn rất nhiều, gướng mặt đẹp đến nghiệt, tuyệt đối có thể đánh gục cả nam lẫn nữ.

      Nam nhân bị còng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nam nhân nghiệt kia, quát:

      -Đủ rồi, tên gay khốn khiếp này, mau thả tôi ra, bằng tôi nhất định khiến phải hối hận.

      Nam nhân nghiệt nở nụ cười, xoa xoa cái cằm:

      -Nam Cung đại thiếu vội gì chứ? Trò chơi còn chưa bắt đầu mà.

      Nam nhân nghiệt tiến tới mấy bước, ngồi lên người người gọi Nam Cung đại thiếu, tựa vào người , hai tay ngực vẽ vẽ mấy cái vòng tròn, nũng nịu:

      -Lần này người ta đem lần đầu tiên trao cho , sau này nhớ đối xử tốt với người ta đó.

      Nam nhân kia nghe thấy chỉ cảm thấy buồn nôn. Định mở miệng ra mắng ...

      Két...cánh cửa đột nhiên mở ra, bóng người bước vào, ai khác chính là Âu Tử Tuyết. Lúc nghe được đoạn đối thoại vừa rồi, Âu Tử Tuyết hình dung đại khái được mọi việc, là tên biến thái bắt cóc thiếu niên về "hấp diêm". Thế nhưng lúc trông thấy cảnh tượng bên trong, cũng nhịn được mà ngây người mất mấy dây.

      Cái tên bị còng kia, phải là tên hôm nọ được cứu xong còn vênh mặt cần sao? Còn tên ngồi người , đẹp nha. Tuyệt đối là người đẹp nhất mà gặp từ trước đến giờ. Xem da kìa, trắng, mịn. Cái mũi kìa, cao, hơn nữa còn rất cân đối. Mắt kia cũng đẹp nữa, đen láy, rất sáng, lông mi vừa dài vừa cong, thực quá đẹp. Trời ạ, đôi môi mỏng hồng hồng kia, thực khiến người ta muốn cắn cho cái. Cả vóc người kia nữa, quá hoàn mỹ. Ngay cả người luôn miễn dịch với sắc đẹp như mà cũng phải xuýt xoa phải hiểu nam nhân này đẹp đến mức nào. Đáng tiếc, lại là gay.

      Nam nhân bị còng nhìn thấy như thấy được cọng rơm cứu mạng, vội kêu lên:

      -Này này, mau cứu tôi với, tôi bị bắt đến đây.

      Âu Tử Tuyết đứng tựa vào cửa, nở nụ cười đáng đánh đòn, tay xoa xoa cằm:

      - phải lần trước cần tôi giúp cũng có thể tự giải quyết hết sao? Lần này tốt nhất tự thân vận động .

      Nam nhân kia tại đúng là khóc ra nước mắt, hận bản thân lần trước ra vẻ làm gì bây giờ rơi vào hoàn cảnh này. còn cách nào khác đành xuống nước cầu xin:

      -Xin ...giúp tôi .

      Ánh mắt Âu Tử Tuyết mực dán vào người nam nhân nghiệt kia, sau khi nghe thấy lời cầu xin thở dài lao tới. Nam nhân nghiệt thân thủ tồi, dường như chuẩn bị trước, nhanh chóng né qua bên. Nhưng đáng tiếc, đối thủ của lại là . Âu Tử Tuyết thân là siêu cấp sát thủ nổi tiếng thế giới, nếu ngay cả tên này cũng bắt được quá mất mặt rồi. Tốc độ lại tăng thêm mấy phần, nháy mắt chế trụ được tên nghiệt này, sau đó từ người lấy chìa khoá thả nam nhân kia ra, tiện thể còng luôn tên nam nhân nghiệt này vào chỗ đó.

      Nam nhân kia thoát ra xong hằn học nhìn nam nhân nghiệt, định ra tay trả thù bị Âu Tử Tuyết giáng cho cú vào đầu. tức giận định đánh trả, nhưng lại nhớ đến bản lĩnh của liền co rụt đầu lại. Âu Tử Tuyết cũng để ý đến , lấy từ trong túi ra bút và giấy, viết viết hồi, sau đó đưa cho , :

      -Giúp tôi mua những thứ này, đem đến đây.

      Nam nhân nhận lấy tờ giấy, nhìn những thứ viết bên trong sắc mặt lập tức biến thành màu xanh, lắp bắp:

      -Cái này......muốn tôi mua những sao?

      Âu Tử Tuyết nhướng mày, bàn tay nắm lại phát ra tiếng răng rắc:

      -Có ý kiến?

      Nam nhân lập tức lắc đầu, cười gượng gạo, phóng thẳng ra ngoài leo lên xe chạy thẳng. Lúc bấy giờ, Âu Tử Tuyết mới ngồi xuống chỗ đối diện nam nhân nghiệt kia, cười tủm tỉm:

      -Vừa rồi ngươi muốn trao lần đầu tiên cho sao?

      Nam nhân nghiệt hừ lạnh trả lời. Âu Tử Tuyết cũng tức giận gì, đưa tay cởi áo sơ mi của , nét cười mặt vẫn giữ nguyên. Nam nhân nghiệt mặt trắng bệch, hốt hoảng:

      -... muốn làm gì?

      Âu Tử Tuyết híp mắt cười tà:

      -Tất nhiên là giúp ngươi thoả mãn ý nguyện, mất tấm thân xử nam rồi.

      Nam nhân nghiệt sợ hãi kêu lên:

      - được, mau thả tôi ra.

      Âu Tử Tuyết vẫn chút phản ứng, môi giữ nguyên nụ cười tà ác, bắt đầu công tác "giáo dục tư tưởng" của mình.

      căn biệt thự lớn ở ngoại ô, cậu nhóc Tiêu Nhân mà Âu Tử Tuyết cứu lúc chiều ngồi đối diện mộ nam nhân vô cùng tuấn tú, vui vẻ :

      - hai, lúc chiều em bị đám côn đồ chặn đường cướp tiền, có chị xinh đẹp cứu em. Chị ấy mạnh lắm, em rất thích chị ấy, cưới chị ấy về làm chị dâu cho em nhé!

      Nam nhân cười xoà, xoa xoa đầu cậu nhóc, tỏ vẻ hứng thú trả lời:

      -Người mà Nhân Nhân thích chắc chắn phải kẻ tầm thường. cân nhắc chút, em yên tâm.

      Tiêu Nhân vui vẻ reo lên:

      -Hay quá, hứa rồi đấy nhé!!!

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 12

      Quay trở lại chỗ nhà kho bỏ hoang, Âu Tử Tuyết cùng nam nhân nghiệt "đàm luận nhân sinh".

      - đâu có đẹp bằng ngươi, vì sao lại muốn trao lần đầu cho ?

      Nam nhân nghiệt vô cùng tự luyến trả lời:

      -Tất nhiên là đẹp bằng tôi, nhưng ngoài tôi ra đẹp nhất rồi, miễn cưỡng chọn cũng được vậy.

      Âu Tử Tuyết khoé miệng co giật hồi, trong lòng thầm khinh bỉ. Quả nhiên là thế giới ngôn tình, tên nào tên nấy mắc chứng tự luyến như nhau. Nhưng mà cũng vì thế mà bỏ cuộc, tiếp tục :

      -Nhưng ngươi. Nếu ngươi làm vậy chỉ khiến hận ngươi thêm thôi.

      Nam nhân nghiệt trầm mặc trả lời. Âu Tử Tuyết nhìn thấy trong mắt mê mang. Cánh cửa chợt mở, nam nhân kia trở về, nét mặt xanh như tàu lá chuối, đem cái bịch lớn trong tay đưa cho . Âu Tử Tuyết cười đến vô cùng tà ác, mang theo cái bịch đến chỗ nam nhân nghiệt, lấy từng cái, từng cái ra, đặt trước mặt . Nam nhân nghiệt mặt trắng bệch, cả người ngừng run lên. Đống đồ dưới đất kia...đều là đồ chơi SM.

      Âu Tử Tuyết tay cầm hai cái máy rung, dán vào đầu nhũ của nam nhân nghiệt, sau đó bật công tắc lên, khiến nhịn được mà rên lên tiếng. Nam nhân kia đứng ở phía xa cảm thấy lạnh hết tóc gáy, thầm thề sau này tuyệt đối bao giờ đắc tội nàng này. đáng sợ!!!

      Âu Tử Tuyết vẫn ở yên đó, mỉm cười thích thú:

      -Thế nào? Thích chứ? Hôm nay ta giúp ngươi thoả mãn ý nguyện, mất tấm thân xử nam.

      Dứt lời, liền cầm lấy dương cụ giả loại siêu bự dưới đất, bật công tắc khiến nó rung lên. Nam nhân nghiệt hai mắt mở to, vô cùng hoảng sợ, nhưng tay Âu Tử Tuyết vẫn tiếp tục tiến tới, nắm lấy khoá quần chuẩn bị kéo xuống. Nam nhân nghiệt rốt cuộc thể nhịn được nữa, oà lên khóc:

      -Oa oa, được, mau dừng lại , muốn, oa oa oa...

      Âu Tử Tuyết thu tay lại, cười tà:

      -Chê đồ giả, muốn đồ à. sao, bên kia có sẵn rồi kia.

      xong liền đứng dậy về phía nam nhân bên kia thầm gì đó, khiến mặt biến từ trắng sang xanh, sau đó lại chuyển sang màu đen, hồi lâu mới trở lại bình thường. bày ra vẻ mặt dâm đãng, tiến tới phía nam nhân nghiệt, cười mị:

      -Là muốn của đại gia sao? Yên tâm, đại gia ta nhất định thoả mãn tiểu tinh như mi.

      Nam nhân nghiệt thần sắc hốt hoảng, tuyệt vọng lắc đầu:

      -. Đừng mà...

      Âu Tử Tuyết mỉm cười hài lòng, kéo vai nam nhân bảo ra ngoài, sau đó tiến tới chỗ nam nhân nghiệt, :

      -Nghĩ thông rồi chứ?

      Nam nhân nghiệt gật đầu, nở nụ cười tự giễu. Trốn tránh lâu như vậy, có lẽ cũng nên đối diện với rồi. Âu Tử Tuyết tháo còng thả ra, sau đó lấy từ trong bì ra cái áo sơ mi, ném cho , còn bản thân ra ngoài.

      Ở bên ngoài...

      -Vì sao lại giúp tên gay đó? Tên đó có gì hay ho chứ?

      Âu Tử Tuyết đứng tựa vào cánh cửa nhà kho, ngước mắt nhìn xa xăm, hồi lâu sau mới trả lời:

      -Tên đó...có chút giống ta trong quá khứ.

      Nam nhân sững người nhìn bi thương toát ra từ người , trong lòng nổi lên hồi tâm tư phức tạp. Định mở miệng an ủi, lại phát mình chẳng biết phải gì.

      Cánh cửa chợt mở, nam nhân nghiệt mặc quần áo chỉnh tề bước ra. nhìn , hỏi:

      -Vì sao có thể nhìn thấu tâm tư của tôi?

      -Nhờ ánh mắt - Âu Tử Tuyết thản nhiên trả lời -ngoài ra cảnh vật xung quanh cũng giúp ta hiểu được phần nào.

      Hai người nam nhân nhìn nhau hiểu, cuối cùng vẫn là đứng ra giải thích:

      -Xe đậu phía trước là loại hàng gì? Người thường có thể có được sao? Quần áo người ngươi cũng là hàng mắc tiền, chứng tỏ ngươi cũng là gia đình danh giá. Ở trong gia đình như vậy, nhưng giới tính của ngươi lại có chút vấn đề, vậy nên ta khẳng định cuộc sống gia đình của ngươi quá tốt. Khả năng lớn bị cha mẹ chán ghét, xem thường. Cộng thêm ánh mắt lúc đó của ngươi, có bất cứ dục vọng hay cảm xúc nào, nên ta mới biết được tâm tư của ngươi.

      Hai đại nam nhân tròn mắt ngạc nhiên, này quá thông minh rồi. Nam nhân kia chợt nghĩ tới gì đó, hỏi:

      -Cách xưng hô của hình như hơi lạ. Có lí do gì ?

      -Thói quen cũ mà thôi.

      Thói quen này hình thành từ hồi còn làm sát thủ, có lẽ bây giờ nên chú ý sửa lại mới được. Nhìn sắc trời cũng sắp tối, Âu Tử Tuyết khoác ba lô lên vai, tính toán có lẽ cũng nên trở về. Đúng lúc này, nam nhân nghiệt đột nhiên hỏi:

      - tên gì vậy?

      -Cái này quan trọng. Gặp nhau cũng là có duyên, hai người muốn làm bạn với tôi chứ?

      Cả hai đồng loạt gật đầu. Âu Tử Tuyết vui vẻ vỗ vai hai người:

      -Sau này chúng ta là bạn. Tôi bảo kê hai người, ai dám đụng tới hai người tôi thay hai người dạy dỗ lại bọn chúng. Giờ tôi phải về, tạm biệt.

      Đợi bóng Âu Tử Tuyết khuất ở phía xa, nam nhân kia mới mở miệng:

      -Diệp Thần, thấy thế nào?

      -Nam Cung Ngạo, mắt nhìn người của đủ để phân biệt giả à? - nam nhân nghiệt mỉa mai.

      Nếu Âu Tử Tuyết nghe được mấy lời này, chắc chắn vô cùng ngạc nhiên. Ai mà ngờ được hai tên này lại là đại boss trong hậu cung của nữ chủ - Nam Cung Ngạo và Diệp thiếu tài ba của Diệp gia chứ. Nhưng mà bây giờ cũng chẳng có thời gian mà quản hai tên này. hai và ba sắp về, còn vắt chân lên cổ mà chạy cho kịp lúc đây!!!!

      Chương 13

      Âu Thiên Lãnh ngồi trong thư phòng của mình, sắc mặt trầm nhìn số tài liệu trước mặt. Âu Tử Kỳ ngồi bên cạnh sắc mặt đồng dạng cũng cực kém, đập mạnh tay lên bàn, nghiến răng nghiến lợi :

      -Rốt cuộc Nam Cung gia và Diệp gia muốn gì đây? Cư nhiên cùng nhau hợp tác chèn ép chúng ta.

      -Xem ra chúng ta cần cùng hai nhà này chuyện cho ràng rồi. - Âu Thiên Lãnh híp mắt , sâu trong đáy mắt toát lên phẫn nộ đến tột cùng.

      Cửa phòng chợt mở, hai cha con Âu thị quay đầu lại nhìn, trông thấy là Âu Tử Tuyết sắc mặt mới khá hơn chút. Âu Tử Tuyết bưng khay trà vào, rót ra hai ly cho hai người, :

      -Ba, hai, uống chút trà .

      Hai người cầm tách trà lên, hơi uống sạch, tâm trạng cảm thấy khá hơn ít. Âu Tử Tuyết lúc này mới hỏi:

      -Ba, hai, công ty có chuyện gì à? cho con nghe được ?

      Âu Tử Kỳ dám nhìn thẳng , lấp lửng trả lời:

      - có gì đâu. Tiểu Tuyết, em về phòng ngủ , và ba cần bàn việc chút.

      Âu Tử Tuyết biết bản thân giúp được gì, đành ngoan ngoãn trở về phòng, trong lòng thầm suy đoán, có lẽ là đám nam chủ giở trò. phải nhanh chóng tìm cách lật mặt nữ chủ mới được, bằng Âu thị chắc chắn phá sản.

      Trong nhà hàng năm sao sang trọng, Lục Sắc Vi vẻ mặt ngọt ngào ngồi đối diện người đàn ông trẻ tuổi vô cùng tuấn tú. Người đàn ông này thần sắc thoạt nhìn có điểm lơ đãng, biết nghĩ gì. Lục Sắc Vi dường như cũng nhận ra người đàn ông này hề chú ý đến mình, đáy mắt loé lên mấy phần tức giận, nhưng rất nhanh liền đổi thành vẻ mặt ngây thơ, hỏi:

      -Ngạo, nghĩ gì vậy?

      À vâng, người đàn ông ngồi ăn cùng Lục Sắc Vi chính là Nam Cung đại thiếu của Nam Cung gia - Nam Cung Ngạo. Nam Cung Ngạo nghe gọi giật mình, mỉm cười trả lời:

      - có gì. nghĩ tới chút việc công ty thôi. phải đến công ty, em cứ ở đây ăn nhé.

      Dứt lời liền đứng dậy bỏ . Lục Sắc Vi sắc mặt cực độ trầm, hai tay gần như vò nát tà váy, khiến nhân viên đứng gần đó cảm thấy lạnh cả người, trong lòng khinh bỉ hồi. Loại hồ ly giả tạo thế này cũng lừa gạt được Nam Cung thiếu, đúng là ghê gớm. được, phải tìm cách báo cho Nam Cung thiếu việc này.

      Lại , nhân viên này, cũng chẳng phải loại đàn bà biết xấu hổ mong muốn trèo cao gì, chỉ là năm xưa nhân viên này năm xưa từng nhận ân của Nam Cung gia nên bây giờ muốn báo đáp mà thôi.

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----

      Tại Âu gia, Âu Tử Tuyết cảm thấy khí trong nhà có phần ngột ngạt, sắc mặt ba và hai luôn rất khó coi, vì vậy quyết định tự mình chợ nấu bữa bồi dưỡng cho hai người. Nhưng vừa ra khỏi nhà chưa được bao xa giọng quen thuộc vang lên, phun ra câu đáng đánh đòn :

      -Chị xinh đẹp ơi, chúng ta lại gặp nhau nữa rồi. Chúng ta có duyên nha. Đây là ông trời tác hợp thành đôi, chị đồng ý làm vợ em nha~~

      Chủ nhân giọng này ai khác chính là thằng nhóc Tiêu Nhân mà cứu được mấy hôm trước. Âu Tử Tuyết nghe xong trán xuất mấy vạch hắc tuyến, cực kỳ thô bạo nắm lấy lỗ tai thằng nhóc, vặn vòng tròn.

      -Nhóc, có phải ít lâu gặp, lỗ tai liền cảm thấy ngứa rồi ?

      Tiêu Nhân vẻ mặt méo mó, thực là có điểm khóc ra nước mắt rồi. Bình thường cậu như vậy, phải đám nữ sinh xung quanh đồng loạt ôm tim ngất xỉu sao? Sao chị xinh đẹp lại có chút phản ứng nào hết vậy? Lỗ tai đau đến mức sắp mất cảm giác luôn rồi. Nhưng mà cũng hay, giỏi như vậy mới xứng đáng với hai của cậu chứ!!!

      Nghĩ thế, Tiêu Nhân lộ ra vẻ mặt lấy lòng, cười nịnh nọt, :

      -Chị xinh đẹp, là em sai rồi, chị tha cho em .

      -Đúng vậy, thằng nhóc này bình thường tôi có chút chiều chuộng nó quá mức nên mới như vậy. Tôi thay mặt nó xin lỗi .

      Âu Tử Tước ngước mặt lên nhìn. Đó là người đàn ông vô cùng tuấn tú, đường nét khuôn mặt dịu dàng mà ôn nhu, là vẻ đẹp hoàn toàn khác với những người đàn ông mà từng gặp. Cảm giác người đàn ông này giống như là vầng thái dương vậy, bất kể là nụ cười hay ánh mắt cũng khiến người bên cạnh cảm thấy ấm áp. Đương nhiên, Âu Tử Tuyết là ngoại lệ. Cảm giác ấm áp này nọ, đều thấy, căn bản chỉ thưởng thức vẻ đẹp đặc biệt này chút thôi.

      Được rồi, cũng chẳng phải kẻ hẹp hòi hay thù dai gì, bàn tay buông lỗ tai Tiêu Nhân ra, đứng thẳng người dậy, đối diện với người đàn ông nọ, ánh mắt nhìn thẳng vào , chút úy kỵ, sợ hãi hay ngượng ngùng. Có chăng chỉ là chút tò mò cùng hứng thú mà thôi.

      Tiêu Nhân chạy đến bên người đàn ông, kéo về phía , cười hì hì giới thiệu:

      -Chị ơi, đây là hai của em, tên là Tiêu Lãm. của em có phải rất đẹp trai ?

      Âu Tử Tuyết gật gù cái đầu thừa nhận, trong đầu cũng bắt đầu lên tư liệu về người này. Tiêu Lãm, chủ nhân thần bí của tổ chức Dark - nơi tập trung những quái tài hoặc kẻ thù sáu đại gia tộc khắp thế giới, thế lực hắc đạo chỉ sau Nam Cung gia, nhưng thế lực kinh tế chưa lớn lắm, vẫn còn kém xa sáu đại gia tộc, cho nên được quá nhiều người chú ý tới tổ chức này. Ai mà ngờ chủ nhân của Dark lại là người trẻ tuổi thế này nhỉ?

      Tiêu Nhân thấy Âu Tử Tuyết gật đầu nghĩ là vừa mắt trai mình, vội vàng :

      -Vậy chị lấy em , làm chị dâu của em nhé!

      Âu Tử Tuyết cả người cứng đờ, ngay lập tức tặng cho thằng nhóc cái cốc trời giáng, lại hung hăng mắng cho trận, sau đó bực bội bỏ . Tiêu Lãm đối với Âu Tử Tuyết dường như cũng có điểm hứng thú, liền đưa bức danh thiếp cho , sau đó dắt Tiêu Nhân trở về. Âu Tử Tuyết cũng chẳng thèm để ý, chỉ tùy tiện nhét tấm danh thiếp vào túi áo, sau đó nhanh chóng về phía siêu thị mua thức ăn. Lát nữa phải nấu bữa đãi ba và hai rồi. Hi vọng sau khi ăn xong tâm trạng của họ tốt hơn.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 14

      Mất gần tiếng đồng hồ càn quét hết khu thực phẩm, Âu Tử Tuyết mới hài lòng trở về nhà. Nhưng lúc ngang qua khu trang sức, ánh mắt gần như là ngay lập tức bị hút vào ô kính sang trọng. Bên trong ô kính là chiếc đồng hồ rất đẹp, kiểu cách lịch lãm mà quý phái.

      Hai mắt Âu tử Tuyết có phần sáng lên. Mai là sinh nhật hai rồi, mua cái này về tặng là hợp nhất. Nghĩ đến hai đeo cái đồng hồ này chắc chắn rất hợp, biết đâu bắt được cái chị dâu về cho nữa sao? Ánh mắt đều lên mấy phần vui vẻ, sau đó mặc kệ bản thân tay xách nách mang, phóng thẳng tới gian hàng trang sức, chỉ vào chiếc đồng hồ, :

      -Lấy cho tôi cái này.

      nhân viên vô cùng chuyên nghiệp mỉm cười gật đầu, nhưng chưa kịp lấy thanh nũng nịu chợt vang lên:

      - Lăng ca, cái đồng hồ này đẹp quá, mua cho em nha!

      Âu Tử Tuyết sắc mặt chán ghét quay qua nhìn người vừa lên tiếng ở phía sau, quả nhiên chính là nữ chủ giả tạo gian xảo - Lục Sắc Vi. Bên cạnh ta là người đàn ông vô cùng lịch lãm, khuôn mặt khá là tuấn tú, đáng tiếc lại quá mức lạnh lùng, căn bản chính là cái băng sơn mỹ nam. Nghe ta gọi xem ra người này chính là thiếu gia của Lãnh gia - Lãnh Lăng. Nếu nhớ nhầm, tên này trúng độc nữ chủ sâu nhất, là thanh kiếm sắc bén nhất trong tay nữ chủ, làm việc cơ hồ kiêng kị điều gì.

      Thu lại suy nghĩ của mình, Âu Tử Tuyết thản nhiên quay sang phía nhân viên, đặt thẻ lên quầy, :

      -Tính tiền.

      nhân viên cả người có chút run run, thực là khóc ra nước mắt luôn rồi. Cả hai người này, bất cứ người nào ta cũng đắc tội nổi. Sơ hở chút ta chắc chắn tiêu ngay. Do dự lát, nhân viên quyết định tính tiền cho Âu Tử Tuyết. Dù sao Âu tiểu thư mới là người đến trước, vậy nên ta làm vậy cũng là bình thường

      Lục Sắc Vi thấy nhân viên nghe lời của mình rất tức giận, nhưng rất nhanh liền biến mất, giống như biểu cảm đó vẫn chưa hề tồn tại. Lục Sắc Vi khóe miệng kín đáo câu lên thành nụ cười độc ác, sau đó đội lên lớp vỏ nhu nhược đáng bước tới kéo tay Âu Tử Tuyết:

      -Âu tiểu thư, xin nhường cho tôi cái đồng hồ này được ? Dù sao là nữ mà, đâu thể đeo được cái này.

      Âu Tử Tuyết nở nụ cười lạnh lẽo, thản nhiên trả lời:

      -Lục tiểu thư, cũng là nữ mà, cần cái này để làm gì? Hơn nữa cái này tôi mua về cũng phải cho tôi đeo.

      Lục Sắc Vi khuôn mặt trở nên trắng bệch, thoạt nhìn nhu nhược vô cùng, cả người run run, hỏi:

      -Hai ngày nữa là sinh nhật Dật, chẳng lẽ mua tặng ấy sao? Âu tiểu thư, lẽ nào vẫn chưa chết tâm, muốn quyến rũ ấy lần nữa sao?

      Lời này ra quả nhiên là đủ độc địa, khiến cho những người xung quanh lập tức ném ánh mắt khinh bỉ về phía , đồng thời tỏ vẻ thương cảm đối với ta. Lãnh Lăng đứng bên hừ lạnh tiếng, ánh mắt khinh miệt nhìn , sau đó đưa tay ôm Lục Sắc Vi vào lòng, khe khẽ vỗ về.

      Âu Tử Tuyết khẽ chép miệng tiếc rẻ, thầm nghĩ nữ chủ có khác, chỉ riêng khả năng diễn xuất này liền xứng đáng đoạt giải Oscar rồi. Nhưng đáng tiếc, bộ não có hơi phẳng chút, xem thế nào đùa chết ta.

      -Lục tiểu thư, vậy ý là tôi nên nhường cái đồng hồ này lại cho sao? Để cho tặng ta?

      -Tất nhiên rồi. Nếu được tôi tặng quà ấy chắc chắn rất vui. - Lục Sắc Vi vội , hoàn toàn quên mất người đàn ông đứng bên cạnh.

      Âu Tử Tuyết mực chú ý đến vẻ mặt của Lãnh Lăng, trông thấy cảnh này khóe miệng tự chủ được mà nhếch lên. Lục Sắc Vi, để tôi xem lần này làm thế nào.

      -Lục tiểu thư, theo tôi được biết gia cảnh của phải là giàu có, mà cái đồng hồ này... rẻ chút nào đâu. lấy đâu ra tiền mà mua nó đây?

      -Lăng ca trả cho tôi - Lục Sắc Vi nét mặt kiêu ngạo đáp, nhưng xong mới sực nhận ra mình lỡ lời, sắc mặt biến thành trắng bệch. - Lăng ca, em...em...

      Âu Tử Tuyết độ cong khóe môi ngày càng tăng, tiếp tục châm dầu vào lửa:

      -Nha, Lục tiểu thư, lần trước đến nhà tôi, cái gì mà cùng Hàn Thiên Dật nhau, xin tôi thành toàn cho hai người, tôi cũng đồng ý rồi, vậy người này là ai đây? Bạn trai mới của sao? Hay là tình nhân? Lại có thể bỏ tiền ra giúp mua thứ đắt tiền như vậy để tặng người , tôi đúng là rất khâm phục đấy.

      Lục Sắc Vi vẻ mặt tái nhợt nhìn sang, chỉ thấy Lãnh Lăng đứng đó, khuôn mặt cực độ lạnh lùng và trầm. Cũng phải thôi, làm gì có người đàn ông nào thấy người mình lấy tiền của mình mua quà tặng người đàn ông mà ta chứ? Nghĩ thế, liền triệt để nổi giận, lãnh liếc qua Lục Sắc Vi cái rồi xoay người bỏ . Lục Sắc Vi phẫn nộ nhìn , ánh mắt căm hận đến tột cùng, sau đó vội đuổi theo Lăng Lãnh. Âu Tử Tuyết sau khi cho nữ chủ vố tâm trạng liền thoải mái hơn rất nhiều, liền mau chóng lấy đồng hồ và trở về nhà.



      Bên trong Âu gia, Âu Tử Kỳ cùng Âu Thiên Lãnh ngồi đối diện hai người đàn ông trẻ tuổi, dường như đàm phán việc gì đó. Vẻ mặt hai người đàn ông kia đều rất thản nhiên và ngạo mạn, trong khi nét mặt của hai cha con nhà Âu thị lại cực độ trầm. Người đàn ông ngồi bên trái nhàng cầm tách trà lên, nhấp ngụm, thản nhiên :

      -Âu tổng, Âu thiếu, tôi rồi. Chỉ cần hai người đem Âu Tử Tuyết đuổi ra khỏi Âu thị mọi chuyện kết thúc tại đây, ba nhà chúng ta có thể tiếp tục hợp tác tốt. Nhưng nếu hai người vẫn cứng đầu như vậy cũng đừng trách chúng tôi vô tình.

      Người đàn ông bên phải tỏ vẻ nhàm chán, vươn người ngáp dài cái, ánh mắt có chút mơ hồ cùng mông lung. Chợt, khóe miệng hiểu sao liền cong lên chút, đáy mắt đều vương lại ý cười vui vẻ. biết khi nào, liền có thể gặp lại đó nhỉ? Vì sao trong lòng lại có chút mong chờ.

      Trái lại với thảnh thơi và nhàn nhã của hai người đàn ông này, khí bên phía cha con nhà Âu thị lại vô cùng lạnh lẽo và nặng nề. Âu Tử Kỳ thực thể nhịn nổi nữa, trực tiếp đứng dậy, gằn từng tiếng:

      -Cho dù hai người có nữa chúng tôi cũng đồng ý đuổi Tiểu Tuyết ra khỏi nhà. Bây giờ, hai người, lập tức cút!!!

      Người đàn ông bên trái vẫn giữ nguyên vẻ mặt thản nhiên, chậm rãi đứng dậy, khóe miệng hơi cong tạo thành nụ cười lạnh:

      -Chúng tôi hết lòng khuyên can mà hai người vẫn cố chấp như vậy, vậy sau này cũng đừng trách chúng tôi rồi. Hi vọng sau này hai người phải hồi hận.

      Dứt lời liền liếc nhìn người đàn ông bên phải, ý bảo về, nhưng chưa kịp bước ra bóng người chợt tiến vào. giọng mang theo vui vẻ vang lên:

      -Ba, con về rồi đây. hai, em về rồi.

      Chương 15

      Âu Tử Tuyết mang theo tâm trạng rất vui vẻ, nhưng ngờ vào nhà lại thấy khí có phần quái lạ. Âu Tử Kỳ và Âu Thiên Lãnh cùng lúc biến sắc, sợ nghe được thứ gì hay. Mà hai người đàn ông kia sắc mặt cũng trở thành màu xanh, trong lòng thầm cầu nguyện, khả năng đó tốt nhất xảy ra.

      Âu Tử Tuyết nhìn ba và hai, sau đó lại nhìn hai người đàn ông kia, sau đó quay sang phía Âu Thiên Lãnh, hỏi:

      -Ba, hai tên này là ai?

      Âu Thiên Lãnh tự nhiên muốn Âu Tử Tuyết biết được điều hay ho này, liền trả lời:

      -Tuyết Nhi, con lên phòng trước , ba và con bàn công việc chút.

      ai để ý rằng, sau câu trả lời của Âu Thiên Lãnh, khuôn mặt hai người đàn ông kia cùng lúc biến thành xanh lè. Âu Tử Tuyết quay sang phía Âu Tử Kỳ, hỏi:

      - hai, cho em biết, đây là có chuyện gì xảy ra. , nếu dối, em liền nhận người này nữa.

      Âu Tử Kỳ dưới uy hiếp của em cưng, còn cách nào liền thành khai báo:

      -Nam Cung thị và Diệp thị liên thủ chèn ép chúng ta. Hôm nay Nam Cung thiếu và Diệp thiếu đến đây ép chúng ta đuổi em ra khỏi nhà, bằng khiến Âu thị phá sản.

      đến đây, Âu Tử Kỳ hơi dừng lại chút, sau đó với giọng chắc chắn:

      -Tiểu Tuyết, em yên tâm. Dù thế nào nữa hai với ba cũng làm theo lời họ đâu.

      Âu Tử Tuyết gật gù cái đầu tỏ vẻ hiểu, lại hỏi tiếp:

      -Vậy hai tên này ai là Nam Cung thiếu, ai là Diệp thiếu đây?

      -Người ngồi bên trái là Nam Cung thiếu, người ngồi bên phải là Diệp thiếu - Âu Tử Kỳ lưu loát trả lời.

      Âu Tử Tuyết híp mắt cười nhìn hai người đàn ông sắc mặt khó coi đến mức thể khó coi hơn ngồi ghế, tà ác hỏi:

      -Hai người muốn đuổi tôi ra khỏi Âu thị?

      Nam Cung Mặc và Diệp Thần thực là khóc ra nước mắt luôn rồi. phải thiên kim tiểu thư của Âu thị là cái nữ tử lẳng lơ hám trai sao? Vì sao tại lại biến thành nàng bạo lực này? Thủ đoạn của , bọn đều lĩnh giáo. Nếu biết Âu Tử Tuyết chính là bọn ngàn lá gan cũng dám làm chuyện này.

      Âu Tử Tuyết thấy cả hai trả lời liền tỏ vẻ vui, quay sang phía Diệp Thần, cười đến vô cùng tà mị:

      -Tiểu Thần Thần, mau nào. Là muốn đuổi tôi ra khỏi Âu thị sao?

      Diệp Thần đầu óc xoay chuyển cực nhanh, hướng về phía Âu Tử Tuyết lộ ra vẻ mặt lấy lòng, đem toàn bộ nước bẩn hắt lên người Nam Cung Ngạo:

      -Nào có nào có. Tiểu Tuyết à, người ta là bị tên này xúi giục nha. Nãy giờ đều là mình , người ta đều gì a. Vậy nên có đánh đánh , đừng có đánh người ta a~~

      Nam Cung Ngạo thiếu chút nữa liền mắng ầm lên, nghiến răng nghiến lợi thầm nghĩ, cái tên này đúng là quá mức vô liêm sỉ mà. Âu Tử Tuyết nghe xong sắc mặt đen sì, sút vào mông phát, hung hăng trừng cái:

      -Buồn nôn. Cút qua bên.

      Diệp Thần ôm mông cười hì hì, ngoan ngoãn đứng qua bên. Hai cha con nhà Âu thị gần như phát mộng, thầm nuốt nước bọt. Tên này thực là Diệp Thần kiêu ngạo của Diệp gia sao? Có hay lại là giả mạo?

      Giải quyết xong Diệp Thần, Âu Tử Tuyết mới quay sang phía Nam Cung Ngạo, nhìn chăm chú hồi lâu mới mở miệng:

      -Nam Cung Ngạo, có phải nên với tôi chuyện này ?

      Nam Cung Ngạo hiểu sao trong lòng có điểm vui. ràng xưng hô với tên gay đó thân mật như vậy, nhưng lại gọi thẳng tên ra, cảm giác như có chút xa cách. Nhưng dưới ánh nhìn áp bách của , cũng thể tiếp tục nghĩ nhiều, gượng gạo :

      -Hiểu lầm, đều là hiểu lầm.

      Hai mắt Âu Tử Tuyết nhìn thẳng vào Nam Cung Ngạo, ánh mắt tìm tòi, sắc bén mà trong suốt như muốn nhìn thấu con người . Đột nhiên, thu lại ánh mắt, thở dài :

      -Là Lục Sắc Vi làm việc này sao?

      Đồng tử Nam Cung Ngạo co rụt lại, khuôn mặt tỏ vẻ thể tin nổi. Làm sao mà biết được điều này? Nhưng còn chưa kịp mở miệng tiếp lời:

      -Có phải ta với tôi là người lẳng lơ, hám trai, lúc nào cũng tìm mọi cách xấu ta, sau đó leo lên giường của mấy người? Vậy nên mau tìm cách làm cho tôi biến mất khỏi thế giới này ?

      Sắc mặt Nam Cung Ngạo tại trở nên tái nhợt,thực nên lời. Âu Tử Tuyết ném đống đồ vừa mua cho Âu Tử Kỳ, sau đó hướng Nam Cung Ngạo ngoắc tay mấy cái, :

      -Theo tôi, tôi có chút chuyện muốn riêng với .

      Nam Cung Ngạo do dự lát liền theo. Khoảng chừng mười lăm phút sau, cả hai trở lại, vẻ mặt Âu Tử Tuyết vẫn như thường, giống như chẳng có gì to tát xảy ra. Ngược lại, Nam Cung Ngạo thần sắc phức tạp, trong mắt đều tràn ngập mê man, còn có thêm giằng co xuất nơi đáy mắt, lời nào mà lập tức bỏ về. ai biết rốt cuộc hai người thứ gì.

      Diệp Thần sau đó cũng bị Âu Tử Tuyết chút do dự đuổi ra khỏi nhà, nhưng khổ nỗi tên mặt dày này, đuổi thế nào cũng chịu . Âu Tử Kỳ và Âu Thiên Lãnh đều ngại thân phận của , dám làm gì nhiều, nhưng có ngại nhiều như vậy. Âu Tử Tuyết vô cùng bạo lực, trực tiếp nắm cổ áo ném vào trong xe, sau đó cho tài xế lái xe đưa về.

      Làm xong xuôi mọi chuyện, Âu Tử Tuyết liền lon ton chạy vào nhà bếp, đem hết nguyên liệu ra lao vào nấu ăn. Ở ngoài kia, Âu Thiên Lãnh và Âu Tử Kỳ nét mặt cứng đờ, đều là lúc lâu thể hồi thần. Âu Thiên Lãnh là người đầu tiên lên tiếng, vô cùng cảm thán mà :

      -Vẫn là Tuyết Nhi lợi hại, chúng ta khổ công suy nghĩ ngày đêm còn bằng cái bạo lực của nó.

      Âu Tử Kỳ liên tục gật đầu đồng ý, nhưng trong lòng vẫn có điểm thắc mắc, liền quay sang hỏi:

      -Tiểu Tuyết như thế nào cùng hai tên đó nhận thức, hơn nữa hai tên đó còn rất sợ Tiểu Tuyết a. Còn có, Tiểu Tuyết từ khi nào liền mạnh như vậy, so với con đều mạnh hơn rất nhiều.

      Âu Thiên Lãnh cũng ngẩn người ra, nhưng rất nhanh liền bật cười ha hả, vỗ vai Âu Tử Kỳ, :

      -Quản nhiều như vậy làm gì, chỉ cần biết Tuyết Nhi mãi mãi là Tuyết Nhi ngoan ngoãn của chúng ta được rồi.

      Âu Tử Kỳ giống như bừng tỉnh, ra sức gật đầu. Đúng vậy, cho dù thay đổi sao chứ, Tiểu Tuyết vẫn chính là Tiểu Tuyết mà. Cho dù có mạnh mẽ đến mức nào, trong mắt , vẫn là đứa em bé bỏng cần được thương cưng chiều mà thôi.

      Âu Tử Tuyết lâu mới đụng đến đồ làm bếp, hôm nay quyết định đại triển thần uy lần. Rất nhanh, loạt món ngon được dọn lên bàn dưới ánh mắt kinh ngạc của dì La. Đồ ăn này làm ra nhìn ngon. Ngay cả bà cũng nhịn được mà chảy nước miếng. Tiểu thư từ khi nào liền học được bản lãnh này nhỉ?

      Âu Tử Tuyết vô cùng hài lòng nhìn đồ ăn bàn, trong lòng dâng lên mấy phần đắc ý. Lúc còn là học sinh, mấy việc thích nhất chính là ngủ nướng, đọc truyện, ăn đồ ăn ngon. Vậy nên đối với nấu ăn cũng có nghiên cứu hai. Đồ ăn nấu ra tuyệt đối cũng là hàng nhất đẳng. Hết cách rồi, ai bảo là thiên tài làm chi, Âu Tử Tuyết vô cùng tự luyến nghĩ.

      Sau đó, nhà ba người ăn uống đến vô cùng vui vẻ. Đúng mười hai giờ đêm, Âu Tử Tuyết đem đồng hồ ra tặng cho Âu Tử Kỳ, còn trêu đùa mau lấy chị dâu về hồi, khiến lại đỏ mặt phen. khí trong nhà trở nên vô cùng thoải mái, lên ấm áp của gia đình, khiến cho Âu Tử Tuyết trong lòng mỉm cười, càng quyết tâm phải bảo vệ gia đình này.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 16

      Hôm qua cùng hai và ba thức đến hơn mười hai giờ đêm nên sáng nay Âu Tử Tuyết dự định ngủ nướng đến thoải mái, ít nhất là trước mười giờ rời giường. Và trong thời gian thỏa thích say sưa như thế lại có người cách nào ngủ được vì mấy lời sáng nay. Người này, ai khác, chính là Nam Cung Ngạo thiếu gia của chúng ta. Cả đêm này, Nam Cung Ngạo đúng là mất ngủ trắng đêm rồi.

      Nằm trằn trọc hồi lâu ngủ được, Nam Cung Ngạo đành phải đứng dậy, lái xe đến quán bar Nice nằm gần đó. Những lời lúc sáng khiến đầu óc loạn hết lên cả rồi. tin đó là . Vi nhi phải loại người như vậy. Nhưng mà cũng càng tin tưởng, cũng phải loại người thích dối đặt điều. đau đầu, rốt cuộc nên tin tưởng ai đây?

      Xe chạy được đoạn khá dài phía sau xe vang lên tiếng gọi:

      -Nam Cung thiếu gia, Nam Cung thiếu gia, đợi tôi chút.

      Nam Cung Ngạo theo bản năng nhìn lại, chỉ thấy đó là tầm hai bốn, hai lăm tuổi, lập tức trong mắt lên tia chán ghét. Loại phụ nữ này, gặp quá nhiều rồi. trông thấy ánh mắt của hiểu ra điều gì đó, cúi đầu cười gượng gạo:

      -Nam Cung thiếu gia, tôi phải là muốn theo đuổi , tôi chỉ muốn nhắc vài việc thôi. Lục Sắc Vi kia phải là người tốt lành gì cả, hi vọng bị ta mê hoặc.

      ra này chính là bắt gặp được khuôn mặt của Lục Sắc Vi ở nhà hàng, bây giờ tình cờ gặp được nên mới chạy theo tìm cách vạch mặt ta. Nam Cung Ngạo nghe xong nét mặt đanh lại, ánh mắt lạnh đến mức cả người ngừng run lên.

      - dựa vào đâu mà Vi nhi như vậy?

      thu hết can đảm, ra việc mình chứng kiến. Sau khi xong xuôi, cũng định , nhưng lại nghĩ đến gì đó, quay lại, do dự hồi lâu mới mở lời:

      -Nam Cung thiếu gia, điều tôi đều là , phải muốn thu hút chú ý của hay gì cả. Năm xưa Nam Cung tổng có ơn với gia đình tôi nên tôi muốn trả ơn chút thôi. Nếu như tin, vậy có thể đến nhà hàng kiểm tra camera ở đó.

      xong, liền quay người mất, để yên Nam Cung Ngạo đứng đó, trong lòng nổi lên gió bão. Cái này rốt cuộc là sao đây, lẽ Vi nhi lại là loại người này? đúng, chắc chắn là Âu Tử Tuyết kia giở trò, bằng sao kia lại trùng hợp như vậy mà xuất . Xú danh của ta trong giới thượng lưu ai mà biết, biết đâu ta giở trò lạt mềm buộc chặt sao? Đúng vậy, chắc chắn là thế rồi, nhất định phải tin tưởng Vi nhi mới được.

      Chín giờ bốn mươi lăm phút sáng hôm sau, Âu Tử Tuyết rốt cuộc rời khỏi phòng, sau đó đơn giản vệ sinh cá nhân chút, thay bộ đồ đơn giản, xuống nhà bắt đầu ăn sáng. Bữa sáng hôm nay là mì thịt bò, mùi vị tệ, ăn rất tốt. Ăn xong, Âu Tử Tuyết liền leo lên giường, ôm lấy con gấu bông siêu bự của mình, bắt đầu suy nghĩ kế hoạch sắp tới. Bởi vì xuất của Tiêu Lãm và hé lộ thân phận của Nam Cung Ngạo, kế hoạch ban đầu có lẽ cần thay đổi chút rồi. Có lẽ càng hoàn hảo hơn, khẳng định thành công vạch mặt ta rồi.

      Giấy bút trong tay hí hoáy hồi lâu, Âu Tử Tuyết rốt cuộc làm xong kế hoạch của mình, mỉm cười hài lòng. Sau đó, bắt đầu tìm danh thiếp mà Tiêu Lãm đưa cho hôm qua để lấy số điện thoại gọi cho ta, nhưng lại quên béng mất là mình nhét nó ở nơi nào. Lần này thực là khóc ra nước mắt a. Thiên a, vì sao người khi sinh ra con người lại cho vào nhiều thành phần nguyên tố đãng trí như vậy chứ!!!!

      cẩn thận suy nghĩ hồi, Âu Tử Tuyết cũng chỉ nhớ là mình nhét nó vào cái túi áo khoác, nhưng áo khoác nào ... nhớ rồi. còn cách nào khác, đành lôi hết mớ áo khoác ra, lục lại từng cái . Đến khoảng hơn nửa tiếng sau, Âu Tử Tuyết rốt cuộc tìm được danh thiếp, thực là khiến mừng đến phát khóc được. Vội vàng gọi điện cho Tiêu Lãm, hi vọng có thể thuyết phục giúp đỡ mình trong lần này. Như vậy kế hoạch đều thuận lợi hơn rất nhiều.

      Tiêu Lãm ngồi đọc sách điện thoại chợt reo lên, khiến hơi chau mày. thích người khác làm phiền lúc này, nhưng xuất phát từ phép lịch , vẫn nhấc máy lên. Là số lạ sao? Tiêu Lãm có chút tò mò, nhấn vào nút trả lời:

      -Alo, Tiêu Lãm nghe.

      -Uy, Tiêu Lãm, chết ở đâu rồi mà giờ mới nghe máy, để tôi chờ lâu như vậy. Còn tưởng đưa tôi số tào lao rồi chứ!

      Khuôn mặt Tiêu Lãm có phần vui vẻ hơn, ánh mắt thoắt cái liền trở nên nhu hòa, lông mày chau lại cũng dãn ra. trả lời, giọng có phần ôn nhu và sủng nịch mà chính cũng nhận ra.

      - xin lỗi, vừa rồi có chút bận việc, thể nghe ngay, để chờ lâu rồi.

      - sao, bổn tiểu thư cũng phải hẹp hòi gì, bỏ qua cho đấy. Bây giờ rảnh , qua nhà tôi chút , tôi có việc cần bàn với .

      -Được, nhà ở đâu, tôi sang ngay.

      -Biệt thự Âu gia, chắc biết chứ. Tôi dặn bảo vệ rồi, cứ tới, họ mở cửa cho . Đến nhanh nhé.

      xong liền lập tức gác máy. Tiêu Lãm khóe môi hơi cong lên tạo thành nụ cười vui vẻ, nhanh chóng thay quần áo rồi đến biệt thự Âu gia. Rốt cuộc cũng có cơ hội gặp lại rồi.


      Chương 17

      Xe chạy đường băng băng tới biệt thự Âu gia. Bảo vệ vì được dặn trước nên để cho Tiêu Lãm thuận lợi vào. Chu quản gia trông thấy Tiêu Lãm hai mắt cơ hồ sáng lên, cực kì nhiệt tình dắt lên phòng Âu Tử Tuyết. Tiểu tử này thoạt nhìn tệ, so với tiểu tử họ Hàn kia đúng là tốt hơn biết bao nhiêu lần. Hi vọng lần này tiểu thư "bắt" được về a.

      Lại tới Tiêu Lãm, lúc mới bước vào biệt thự Âu gia bắt đầu mơ mộng vài điều. Căn phòng của thế nào nhỉ? Có phải rất ngăn nắp, đáng với những con thú nhồi bông trang trí ? loạt câu hỏi lên trong đầu, nhưng khi bước vào phòng ...

      Âu Tử Tuyết nằm dài giường trong phòng thiên đường của mình, vừa đọc truyện tranh, vừa ăn snack, bên cạnh còn có chai nước ngọt lớn. Khắp phòng vương vãi vô số vỏ kẹo, snack, nước ngọt. Các loại tiểu thuyết, truyện tranh bị vứt lung tung khắp nơi. Tiêu Lãm khỏi nuốt nước bọt, ảo tưởng trong lòng toàn bộ đều sụp đổ. Căn phòng này tuyệt đối là mớ hỗn độn kinh khủng nhất mà từng thấy.

      Âu Tử Tuyết ngước mắt trông thấy Tiêu Lãm luyến tiếc đặt cuốn truyện xuống bên, lười biến vươn người ngáp dài cái, sau đó kéo Tiêu Lãm về phòng của mình. Bước vào căn phòng này, Tiêu Lãm nhịn được thở phào hơi. Cũng là tương đối gọn gàng, so với căn phòng lúc nãy đúng là trời vực. Mặc dù cũng có các loại đồ trang trí đáng như suy nghĩ, nhưng như thế này cũng tồi.

      Âu Tử Tuyết ngược lại cũng để ý Tiêu Lãm ở bên, nằm dài ra giường, cảm giác thoải mái. ngước đầu nhìn , mỉm cười, vỗ vỗ xuống nệm, :

      -Ngồi xuống , đứng lâu vậy mỏi chân à?

      Tiêu Lãm cũng có khách sáo, trực tiếp ngồi xuống, sau đó bày ra vẻ mặt nghiêm túc, hỏi:

      -Lần này có chuyện gì muốn bàn với tôi sao?

      Âu Tử Tuyết cũng thu lại vẻ lười biếng của mình, ngồi thẳng dậy, tựa vào thành giường, mỉm cười đến vô cùng mị, khiến Tiêu Lãm nhịn được có chút đỏ mặt. Lúc này, người tỏa ra thứ khí chất rất đặc biệt, vừa sát phạt quyết đoán, vừa tự tin ngạo nghễ, khiến cho người khác kiềm được mà tin theo. đáng sợ. Bất quá, thích. Nếu là loại người tầm thường kia sao có thể lọt vào mắt chứ.

      -Lần này muốn mượn thế lực của làm chút chuyện thôi. Hi vọng từ chối chứ?

      Tiêu Lãm nét mặt hơi cứng lại, nhưng rất nhanh liền phục hồi vẻ mặt thản nhiên, lạnh nhạt :

      -Âu tiểu thư có phải lầm rồi ? Lấy thế lực của Âu gia, sao lại có việc cần nhờ thương nhân nho như tôi chứ?

      Âu Tử Tuyết khoé môi có phần hơi cong lên, ung dung trả lời:

      -Âu gia đúng là rất mạnh, nhưng thế lực hắc đạo vẫn kém xa Dark của mà đúng ?

      Tiêu Lãm đồng tử lập tức co rụt lại, ánh mắt thoắt cái trở nên băng hàn. Xem ra cũng chẳng khác gì những kẻ kia, tiếp cận đều là có mục đích cả. Âu Tử Tuyết nhìn thấy tự nhiên là hiểu được nghĩ gì, có chút bực bội bĩu môi:

      -Đừng có xem tôi như đám người kia. Chẳng qua bây giờ tôi có chút chuyện gấp cần nhờ thôi. Bạn bè với nhau cả mà, keo kiệt thế sao?

      Tiêu Lãm ánh mắt có phần hoà hoãn hơn, vì nhìn thấy trong mắt chân thành. Nhưng cũng vì vậy mà gác xuống cảnh giác, mực im lặng trả lời. Âu Tử Tuyết cuối cùng thể nhịn được, cái gì ma mị ngạo nghễ khí chất đều quẳng qua bên, ra bộ mặt siêu cấp bạo lực, hai tay khởi động phát lên tiếng răng rắc, nghiến răng ken két :

      -Vậy cuối cùng có chịu giúp ?

      Tiêu Lãm khoé miệng khỏi co giật mấy cái. Đây là lần đầu tiên trông thấy bạo lực đến mức này. Tiểu Nhân rất mạnh, hay là bây giờ thử chút xem sao. tin là lại mạnh hơn .

      -Vậy đánh trận, được chứ? Nếu thắng, tôi đồng ý giúp vô điều kiện. Nhưng nếu thua, phải làm cho tôi việc, tất nhiên là nó vượt quá giới hạn bình thường.

      Âu Tử Tuyết nửa điểm cũng do dự, gật đầu cái rụp, trong lòng vui đến nở hoa. Hắc hắc, quả là đúng ý . Lần này lãi to rồi.

      Cả hai cùng nhau ra vườn, chọn khu rộng rãi tiến hành quyết đấu. Tiêu Lãm là người rất cẩn thận, chưa bao giờ khinh địch cho dù đó là ai. Chưa kể Tiểu Nhân từng rất mạnh nữa, làm sao dám xem thường đây.

      Vừa mới bắt đầu, Tiêu Lãm lao tới tấn công với ý định tiên phát chế nhân, muốn đòn chế ngự . Nhưng đáng tiếc, Âu Tử Tuyết sớm biết được ý đồ đó của , thân hình nhàng né qua bên, bắt lấy tay bẻ ngoặt ra sau khiến kêu la oai oái. Tiêu Lãm thực là khóc ra nước mắt luôn rồi. Cái này còn là con sao? phải là khủng long bạo chúa đầu thai chứ? Sao lại có thể mạnh như vậy?

      Cuối cùng, Tiêu Lãm đành phải nhận thua, chấp nhận giúp đỡ vô điều kiện. Âu Tử Tuyết đem kế hoạch ra toàn bộ lần, sau đó cùng Tiêu Lãm bàn bạc thêm vài việc nữa như địa điểm ra tay? Vào thời gian nào? Do ai đảm nhiệm? Vô số vấn đề lòi ra làm và Tiêu Lãm phải mất hơn cả tiếng đồng hồ để hoàn thiện kế hoạch đến mức hoàn hảo nhất.

      Âu Tử Tuyết tiễn Tiêu Lãm ra khỏi cổng, sau đó phóng thẳng lên giường, ngáp dài cái rồi lăn đùng ra ngủ. Trước khi ngủ còn vui vẻ thầm nghĩ, rất nhanh liền có thể lật mặt nữ chính rồi!!!

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 18

      Âu Tử Tuyết trong lòng vui vẻ, cả ngày hôm đó cứ mơ màng mỉm cười, khiến Âu Tử Kỳ và Âu Thiên Lãnh thiếu chút đưa vào bệnh viện kiểm tra, khiến dở khóc dở cười. Cầm điện thoại lên liên lạc với Tiêu Lãm, dặn chú ý hành tung của Lục Sắc Vi và Nam Cung Ngạo, chờ thời cơ ra tay. Nhưng tin nhắn trả lời của Tiêu Lãm khiến mặt biến thành màu đen sì. Nam Cung Ngạo xuất ngoại, ra nước ngoài kí kết hợp đồng làm ăn, ít nhất cũng phải tháng sau mới về. Điều này có nghĩa là kế hoạch khổ công suy nghĩ trực tiếp phá sản.

      Âu Tử Tuyết bật khỏi giường, mở toang cửa sổ, hướng lên trời dựng thẳng ngón giữa và bắt đầu chửi. Cứ thế chửi hồi hơn mười lăm phút, mới cảm thấy thoải mái hơn chút, trong lòng suy nghĩ nếu thể bắt đầu từ Nam Cung Ngạo tìm nam chủ khác ra tay vậy. Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, tiếng Chu quản gia vọng vào trong:

      -Tiểu thư, có Diệp thiếu đến chơi. Tiểu thư mau xuống .

      Âu Tử Tuyết nghĩ ngợi chút liền trả lời:

      -Bác bảo ta chờ cháu chút, cháu xuống ngay.

      Dứt lời, liền nhanh chóng thay đồ, tính toán rủ Diệp Thần chơi lát. Dù sao cũng chán đến sắp chết rồi. Lần trước khu vui chơi rồi, biết lần này nên đâu đây. Mà thôi, để lát xuống hỏi Diệp Thần vậy. Tên này chắc chắn biết ở đâu chơi vui.

      Bên dưới phòng khách, Diệp Thần ngồi ghế uống trà, trò chuyện vui vẻ cùng Chu quản gia. Mà chủ đề hai người này , đâu xa lạ, chính là Âu Tử Tuyết.

      -Bác Chu, bác xem, Tiểu Tuyết thích nhất là những gì?

      Chu quản gia mỉm cười hài lòng, gật gù cái đầu trả lời:

      -Trước đây tôi cũng , nhưng tiểu thư bây giờ thích nhất chính là ngủ nướng. Mỗi ngày đều ngủ đến hơn tám rưỡi mới dậy. Tiểu thư còn thích đọc truyện tranh, tiểu thuyết, xem hoạt hình, uống nước ngọt, ăn gà rán. Từ sau tai nạn lần đó, tiểu thư dường như thay đổi khẩu vị, ăn rất nhiều, đặc biệt thích các món nướng và chiên rán.

      Diệp Thần chăm chú lắng nghe, cố gắng đem tất cả những gì Chu quản gia khắc vào trong đầu. Đúng lúc này, Chu quản gia lên tiếng hỏi lại:

      -Diệp thiếu, thứ cho tôi hỏi thẳng, nhưng ngài hỏi những thứ này để làm gì vậy?

      Diệp Thần có chút ngẩn người. Đúng vậy. hỏi những thứ này để làm gì? Những thứ này có liên quan gì đến sao? Nhất thời, Diệp Thần cảm thấy trong lòng rối như tơ vò, đầu óc có điểm trì trệ lại. Cái này rốt cuộc là tại sao vậy nhỉ?

      Chu quản gia đứng bên nhìn vẻ mặt ngu ngơ của Diệp Thần, miệng cười tủm tỉm, trong lòng cảm thấy vui vẻ. Cái này Diệp thiếu khẳng định 80% là thích tiểu thư rồi, chẳng qua là chưa có nhận ra thôi. Haiz, xem ra cái thân già này của ông cần hoạt động chút rồi. Tìm cách thúc đẩy hai người đến với nhau chắc là sao chứ nhỉ? Ừm, suýt quên mất, còn có tiểu tử hôm nọ, nhìn cũng tồi. Cuối cùng ông nên giúp ai nhỉ? Thôi, bỏ , cứ để tiểu thư tự quyết định vậy.

      Âu Tử Tuyết rất nhanh thay đồ xong xuôi và xuống phòng khách. Phong cách của vẫn như mọi khi: năng động, cá tính, dễ hoạt động. đưa mắt đánh giá Diệp Thần, hai con mắt cơ hồ đều sáng lên. Diệp Thần hôm nay mặc vest. mặc chiếc áo sơ mi màu trắng để hở hai nút cùng, quần jean ôm màu xanh, khoác áo gió màu xanh biển nhạt. Bên cạnh chiếc mũ lưỡi trai màu đen, kiểu cách cực chất, là loại hàng có hạn, lần trước cũng định đặt mua, nhưng tiếc là hết hàng, ngờ tên này lại có được. Lại nhìn ra ngoài cửa, có đặt đôi giày thể thao cùng loại với , nhưng là dành cho nam, xem ra cũng là của .

      Diệp Thần khi mặc vest nhìn rất tuấn tú lịch , đúng tiêu chuẩn người đàn ông thành đạt, tuyệt đối là người trong mộng của rất nhiều . Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là mấy này biết giới tính của . Bằng có đẹp đến đâu cũng chẳng ai thèm nhìn.

      Hôm nay lần đầu thấy ăn mặc thế này, quả là rất bất ngờ. So với lúc mặc vest tuyệt đối là đẹp hơn gấp trăm lần, quyến rũ hơn gấp trăm lần. Trời ạ, sao đời lại có người đẹp đến mức này cơ chứ. Haiz, nếu như là đàn ông tốt rồi, liền có thể đè ra ăn, mùi vị khẳng định là tệ. Ách, có cái ý nghĩ biến thái gì thế này. được được, giới tính của vẫn rất bình thường, chỉ tán thưởng vẻ đẹp của mà thôi.

      Đấu tranh tư tưởng hồi, Âu Tử Tuyết quyết định quay mặt nhìn nữa. Nếu cứ nhìn mãi thế này, lỡ mà chảy máu mũi hay chảy nước miếng liền rất mất mặt rồi. Diệp Thần rốt cuộc thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình, quay qua nhìn Âu Tử Tuyết thấy đối với mình dường như có né tránh, trong lòng liền cảm thấy vui. chán ghét đến thế sao?

      Diệp Thần rút trong túi áo ra hai tấm vé, nhìn Âu Tử Tuyết mỉm cười:

      -Tiểu Tuyết, tôi có hai tấm vé viện bảo tàng nè, cùng tôi ?

      Âu Tử Tuyết bĩu môi, đáp:

      -Viện bảo tàng có gì hay ho chứ? Nơi đó chỉ dành cho người già thôi, kiếm chỗ khác chơi .

      -Cái này phải là bảo tàng bình thường, mà là bảo tàng truyện tranh đó. Nó mới xuất lần đầu tiên thôi. Thế nào, có muốn ?

      Âu Tử Tuyết trố mắt ra nhìn, mặt đầy vẻ kinh ngạc. Bảo tàng truyện tranh? Cái này đúng là đủ độc đáo, nhất định phải đến xem mới được. Nghĩ thế, Âu Tử Tuyết liền phóng thẳng tới chô Diệp Thần, nắm tay hối thúc:

      -, tất nhiên là rồi. Mau lên, nếu bị giành hết chỗ đây. Mau lên!!!

      Diệp Thần khóe môi có điểm cong lên, nhìn xuống hai bàn tay nắm chặt lấy nhau, trong lòng cảm thấy có cái gì đó ngọt ngào chầm chậm lan tỏa, thấm vào mỗi tế bào trong cơ thể, khiến cảm thấy rất thoải mái. Cảm giác này lần đầu tiên cảm nhận qua, quả rất tốt, nhưng nó tượng trưng cho thứ gì vậy nhỉ? khó hiểu, xem ra lát nữa về nhà, cần lên mạng tra cứu hồi rồi.


      Chương 19

      Âu Tử Tuyết cùng Diệp Thần rất nhanh. Khoảng chừng mười lăm phút sau, cả hai cuối cùng cũng đến nơi. Lúc tới nơi, Âu Tử Tuyết hai mắt cơ hồ sáng rực lên, vô cùng thích thú đánh giá xung quanh. Cái bảo tàng truyện tranh này cấu trúc và bố trí so với bảo tàng bình thường cũng có gì khác nhau. Chỉ khác ở chỗ trong tủ kính ở đây phải các loại cổ vật mà toàn là truyện tranh. Có thể , tất tần tật những thứ liên quan đến truyện tranh đều có ở đây. Từ những cuốn truyện mới nhất cho đến những cuốn truyện được xuất bản từ rất lâu đều được đặt trong tủ kính cách cẩn thận. Thậm chí có số cuốn mặc dù xuất bản từ lâu, nhưng vì được giữ gìn cẩn thận nên trông chẳng khác gì truyện mới. Ngoài truyện ra, ở đây còn trưng bày ít thứ liên quan đến truyện tranh như bookmark, áo thun, cốc uống nước, khăn tay,... có in hình nhân vật trong truyện.

      Âu Tử Tuyết là xem tới mẩn mê, liên tục kéo Diệp Thần chạy từ nơi này sang nơi khác, khuôn mặt tràn đầy vui vẻ. Nơi này đối với đúng thực là thiên đường mà!!!

      -Diệp Thần, xem cái áo kia in hình có phải rất đẹp ? là đẹp trai a!!!

      Diệp Thần cảm thấy trong lòng có điểm chua chua, bĩu môi trả lời:

      -Cũng bình thường mà thôi. Đâu có đẹp bằng tôi chứ.

      Âu Tử Tuyết khóe môi co giật hồi, biết gì hơn. Thế giới ngôn tình quả nhiên là thế giới ngôn tình. Mức độ tự luyến của tên này quả rất khủng khiếp. Nhưng cũng phải thừa nhận, đúng là đẹp . Ít nhất trong thế giới này, còn chưa thấy ai đẹp hơn .

      Cách đó xa, người đàn ông trung niên cùng người đàn ông khác chuyện làm ăn, chợt trông thấy hai người Diệp Thần và Âu Tử Tuyết, hai con mắt như muốn lồi ra. Gần như là ngay lập tức, người đàn ông này chào tạm biệt đối tác của mình, bám theo hai người.

      -A Viên, có phải tôi hoa mắt rồi ? Đó là Thần nhi? - người đàn ông kích động , mặt đều nhuốm màu sắc vui mừng.

      -Lão gia, người nhìn có sai. Đó đúng là thiếu gia. - người đàn ông trung niên khác trông giống người thư kí trả lời. Nét mặt nhìn như bình thản, nhưng trong đáy mắt lại giấu được mừng rỡ. - Cũng biết cùng thiếu gia là ai.

      Hóa ra hai người này phải ai xa lạ mà chính là Diệp Thanh, cha của Diệp Thần, đồng thời cũng là chủ tịch tập đoàn Diệp thị nổi tiếng thế giới, và thư kí, đồng thời cũng là cánh tay phải đắc lực của ông ta - Dương Viên. Diệp Thanh hai mắt nóng rực nhìn chằm chằm Âu Tử Tuyết và Diệp Thần, quay sang nháy mắt với Dương Viên mấy cái, sau đó bất chấp thể diện lén lút theo dõi hai người. Hi vọng lần này Thần nhi đổi ý, thích bé này.

      -A Viên, cậu điều tra bé kia giúp tôi. Nhớ kĩ, làm cho cẩn thận.

      Lại Âu Tử Tuyết, hôm nay thực là chơi đến quên trời quên đất, vô cùng vui vẻ, ngừng kéo Diệp Thần chạy từ chỗ này sang chỗ nọ, khiến cho có chút mệt phờ. Nhưng khi nhìn thấy gương mặt vui vẻ và nụ cười tinh nghịch của , lại cảm thấy tất cả đều đáng giá. Diệp Thần trong lúc nhất thời phát ra rằng, dường như càng lúc càng quan tâm, chú ý đến hơn rồi.

      Âu Tử Tuyết mặc dù vui chơi rất vui, nhưng cũng vì vậy mà buông xuống cảnh giác. cảm thấy rất ràng, có ánh mắt nóng rực luôn nhìn về phía hai người, nhưng người này dường như có ác ý nên cũng xuất thủ bắt ra. Dù sao người ta chẳng qua chỉ là nhìn chút thôi, bản thân cũng thiếu mất lạng thịt nào, vậy sao phải để ý chứ?

      Chơi đến tận lúc trời bắt đầu sẩm tối, Âu Tử Tuyết mới lưu luyến trở về nhà. Cái bảo tàng này đúng là đủ thú vị. Nếu nhớ lầm nó mở tận ba ngày. Ngày mai lại rủ Diệp Thần lên chơi tiếp vậy. Nghĩ tới Diệp Thần, nhịn được nhìn qua, chỉ thấy có phần hơi mệt mỏi, nhưng lúc bắt gặp nụ cười của vẫn gắng gượng nở nụ cười. Điều này khiến cho trong lòng có chút áy náy, do dự chút rồi :

      -Diệp Thần, cảm ơn, xin lỗi.

      Diệp Thần trong đầu lên dấu chấm hỏi to đùng, gãi gãi đầu hỏi lại:

      -Tiểu Tuyết, cái gì vậy? Tôi hiểu.

      Âu Tử Tuyết sờ sờ cái mũi, xấu hổ :

      -Cảm ơn vì rủ tôi đến đây. Nơi này thực rất vui. Còn xin lỗi là vì nãy giờ ham vui, kéo lung tung mãi, chắc cũng mệt lắm phải ?

      Diệp Thần trong lòng nổi lên hồi ấm áp, chỉ cười chứ trả lời, khiến Âu Tử Tuyết tức giận, thiếu chút nữa bị đánh tơi bời. Đây là lần đầu tiên cảm nhận ràng có người phải vì tiền bạc, danh vọng, địa vị của , mà vẫn đối xử với lòng. Cảm giác này, thực rất tốt, rất tốt...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :