1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nữ chính đều cùng nam phụ HE - Phù Hoa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Quyển 8 - Thanh Bích: Ta giết chính ta
      Chương 172. Liễu Thanh Bích

      Định Xuyên phủ, Bình Phong lâu

      Đây là chỗ tiểu lâu hoa mộc sum xuê nhất trong Định Xuyên phủ, thời tiết cuối xuân, phồn hoa như thác, chỉ cần tới gần tiểu lâu là có thể ngửi được mùi thơm ngào ngạt. Cái tiểu lâu này trải qua vài đời chủ nhân, giờ nữ tử ở nơi này tên là Liễu Thanh Bích, là ái thiếp của chủ nhân Xi của Định Xuyên phủ.

      Trong lâu yên tĩnh tiếng động, đến người hầu cũng có, chỉ có nữ tử nhắn mềm mại ngồi đối diện với gương. Nữ tử da như ngưng chi, mi như mặc họa, đầu tóc dài đen nhánh uốn lượn ở phía sau, váy trắng trải bên người, thân thể phong lưu như cành liễu, đúng là người cũng như tên.

      Nữ tử tĩnh tọa tần mi, phảng phất trong lòng có vô hạn u sầu, cực dễ làm người ta sinh ra thương tiếc, nếu lúc này có ai nhìn thấy, tất nhiên cảm thấy trước mắt là bức mỹ nhân đồ yên tĩnh.

      Nhưng mà mỹ nhân này nội tâm lại nhu nhược an tĩnh như bề ngoài.

      —— “Ta trở về, đoạn thời gian thấy, quả nhiên ngươi nghĩ cách chạy thoát.”

      —— “Tư Đồ Trạc biểu nhân cách cuối cùng của ngươi chết, ngươi trở về được.”

      —— “Tuy rằng xác ngươi chạy tới tuyệt cảnh, nhưng ta nghĩ tới ngươi lại co được dãn được như vậy, vì tiếp tục sống sót, nguyện ý trở thành nữ nhân. phải ngươi khinh thường nữ nhân nhất sao, tại chính mình làm nữ nhân, cảm giác thế nào?”

      Trong đầu hệ thống xanh hoá ngừng bức bức làm Liễu Thanh Bích lửa giận đại thịnh trong lòng, cắn răng cả giận : “Ngươi cái đồ ăn cây táo, rào cây sung, câm miệng cho ta!”

      Hệ thống xanh hoá cũng muốn câm miệng, thậm chí còn muốn cho cái cười nhạo. Sau khi Tư Đồ Trạc chết, nó thoát ly Tư Đồ Trạc cái ký sinh vật tạm thời này, về lại người nhân cách, sau đó nó liền phát nhân cách biến thành nữ nhân, còn là Liễu Thanh Bích cái nữ nhân xui xẻo nhất này.

      Liễu Thanh Bích là ai? Là nữ chính ở thế giới thứ nhất mà nhân cách đánh bậy đánh bạ thu phục được khí vận, đúng là bởi vì trong lúc vô ý có được cái Thần Khí, lại có được Liễu Thanh Bích, nhân cách mới có thể phát bí mật của khí vận và thế giới, sau đó từng bước tự phong thành thần. sai, thế giới ban đầu nhân cách ra đời, chính là thế giới giờ này, nhân cách có thân phận ban đầu chính là chủ nhân Định Xuyên phủ này —— Xi.

      Về tư liệu thế giới này, hệ thống có được ít nhất, tựa hồ là bị Xi phong ấn bộ phận, nhưng nó nhớ , lúc trước vì tránh cho ngoài ý muốn, Xi có khí vận của các tiểu thế giới khác rồi, liền đem thế giới nguyên bản này luyện hóa, xây dựng thành gian Chủ Thần, cũng chính là gian chủ sụp đổ kia. Vì sao tại thế giới này lại vẫn còn tồn tại?

      Xi đương nhiên cho hệ thống, đây là lưu lại bảo đảm cuối cùng, cái gọi là lúc trước luyện hóa thế giới này bất quá là thủ thuật che mắt. sao có thể luyện hóa thế giới, bất quá là luyện hóa toàn bộ nguồn gốc khí vận của ‘nữ chính’ thế giới này, làm hòn đá tảng gian chủ của mình. Thế giới này hoàn toàn bị che dấu lại, để ngừa vạn nhất.

      Nếu có ngày mất toàn bộ thế giới, mất mảnh đất cắm dùi, là có thể trốn chạy trở về, lấy làm Đông Sơn tái khởi. Lúc trước toàn bộ biểu điên cuồng cùng phẫn nộ, đều là vì mê hoặc hệ thống xanh hoá phản bội với cùng địch nhân biết tên sau lưng hệ thống xanh hoá, tìm được cơ hội trốn trở về.

      Nhưng mà tuy rằng nghĩ thực hay, lại vẫn xuất ngoài ý muốn. trước quay về thế giới bắt đầu, vốn định trở lại trong thân thể Xi, trước khi hệ thống xanh hoá trở về lại lần nữa tìm cơ hội kích hoạt Thần Khí. Nhưng nghĩ tới, mình trở lại thế giới này, lại trở về thân thể Xi, mà là tiến vào thân thể nữ chính Liễu Thanh Bích.

      Đừng kích hoạt Thần Khí, lấy thân phận tại, bất quá là cấm luyến ‘chính mình’ trong thế giới này.

      Nếu người Liễu Thanh Bích còn có khí vận, chừng còn có chút cơ hội, nhưng tìm đường chết chính là sớm đem nguồn gốc khí vận người Liễu Thanh Bích đọng thành hòn đá tảng cho gian chủ của mình, tại gian chủ nát, cái gì cũng mất hết.

      rốt cuộc minh bạch cái gì gọi là tự làm tự chịu.

      —— “ chỉ là tự làm tự chịu, tại còn rất có khả năng ngươi phải làm tự công tự thụ đó.” Hệ thống làm tình huống tại của , chút do dự ở trong lòng chủ nhân cắm đao.

      Lúc này ‘Liễu Thanh Bích’ rốt cuộc khắc chế được mà lộ ra thần sắc dữ tợn, ánh mắt tự chủ được rơi xuống bụng thân thể này. Lúc vào trong thân thể Liễu Thanh Bích, liền phát Liễu Thanh Bích mang thai, đương nhiên là hài tử của Xi, cũng chính là hài tử của

      Dù là huyết mạch của , cũng nghĩ tới có ngày chính mình cần phải tự dựng dục, cảm giác trong bụng có đồ vật quá ổn, giống như là có ký sinh trùng. thậm chí có thể cảm giác được đứa trong bụng này hấp thụ lực sinh mệnh của .

      chỉ trở thành nữ nhân, còn phải dựng dục hài tử, quả thực làm thể chịu đựng nổi. từng vô số lần muốn xoá sạch hài tử trong bụng, nhưng sau khi bình tĩnh lại tự hỏi hay là từ bỏ, thể làm như vậy. Lấy tính cách của Xi, nếu dễ dàng xoá sạch hài tử trong bụng, Liễu Thanh Bích tuyệt đối có kết cục tốt. Hơn nữa giữ đứa này chừng về sau còn chỗ hữu dụng.

      trở lại thế giới của chính mình hai tháng, tình hết đường xoay xở, chỉ có bụng to hơn ít. bị nhốt ở Bnh Phong lâu này, tựa như cá chậu chim lồng, chiếm được chút tin tức bên ngoài nào, đến gặp Xi lần cũng chưa có biện pháp. Thấy cũng thấy được, như thế nào lấy được Thần Khí trong tay ta!

      “Liễu phu nhân, nô tỳ đưa cơm trưa tới cho ngài.” Nha hoàn hầu hạ ở ngoài cửa hành lang khẽ gõ cửa.

      “Tiến vào.” Liễu Thanh Bích hít sâu hơi, dấu toàn bộ thần sắc dữ tợn mặt.

      Hai nô tỳ cúi đầu tiến vào, dọn xong cơm canh.

      Liễu Thanh Bích nhìn thấy mấy thứ đồ ăn đơn giản bàn, ánh mắt lạnh lùng. Đồ ăn tương đối keo kiệt thế này hiển nhiên là có người cố ý đưa tới nhục nhã Liễu Thanh Bích.

      “Muội muội còn chưa ăn sao? Ta đây lại tới khéo.” Ngoài cửa vào nữ tử mặc váy tím, gợi cảm quyến rũ, vênh váo tự đắc mà nhìn chằm chằm Liễu Thanh Bích, “Muội muội vì sao vẻ mặt vui a, chính là hài lòng với đồ ăn này?”

      Nữ tử váy tím là Tử Hà Tuyết, từ trước Xi còn rất sủng ái nàng ta, đặc biệt thích nàng ta ở giường cởi mở còn nóng bỏng, còn bộ ngực sữa kia là cực phẩm. Nhưng mà giờ Xi biến thành Liễu Thanh Bích, làm nam nhân bi thảm gà bay trứng vỡ. Bây giờ nhìn thấy nữ nhân này liền nhớ tới tình huống của mình tại ổn. Nhìn thế nào cũng là Tử Hà Tuyết vừa mắt, từng là dục hỏa giờ đều biến thành lửa giận.

      “Muội muội nếu muốn ăn những thứ này, sợ là về sau đến đồ này cũng được ăn. Muội còn chưa nghe , chủ nhân lại mang về vị thiếp thị tuyệt sắc, phong là Ngọc phu nhân, rất là sủng ái, tiểu lâu này của muội đại khái lập tức phải nhường ra rồi.” Nàng nâng ngực mình tấm tắc hai tiếng: “Cho dù có hài tử có ích lợi gì, chủ nhân cũng để bụng hai đứa , huống chi đứa này của muội có thể sinh ra hay còn nhất định đâu.”

      Liễu Thanh Bích chút cũng muốn ở chỗ này nghe đám phụ nhân hậu trạch vô nghĩa, thế này làm cho thân thiết cảm giác được tại mình làm nữ nhân, tâm tình dị thường táo bạo.

      “Tuyết phu nhân, mời ngươi rời .” Liễu Thanh Bích lạnh lùng .

      Tử Hà Tuyết sửng sốt, phụt cười, “Nha, nóng nảy, ngày xưa dáng vẻ kệch cỡm, chỉ biết chọc chủ nhân thương tiếc, giả vờ giống đến như vậy, tại lộ ra gương mặt . Ta nhổ, ngươi tính là thứ gì, ngạo cái gì, ngày tháng khổ sở còn ở phía sau chờ ngươi đâu.” Nàng hừ cười, vừa nhấc chân đá toàn bộ đồ ăn trước mặt Liễu Thanh Bích rơi lung tung ra ngoài, liền mang theo mấy nô tỳ nghênh ngang rời .

      Liễu Thanh Bích lại lần nữa ở trong lòng thầm hít vào hơi. Nhẫn nại, cần phải nhẫn nại.

      Vị Ngọc phu nhân nghe là tân sủng của Xi kia, ngày thứ hai quang lâm Bình Phong lâu. Ngọc phu nhân tên là Ngọc La, ở trong trí nhớ của Xi, đó là nhân nhi tinh xảo như ngọc, rành thế , thiên chân đơn thuần. Nhưng tại, nữ nhân đơn thuần thiên chân kia ở trước mặt hiển lộ ra mặt khác của mình.

      “Ngươi chính là Liễu phu nhân lúc trước chủ nhân sủng ái nhất?” Ngọc La nhìn nàng, biểu tình mang theo ngạo mạn của người thắng, “Ta nghe ngươi từng là con của thành chủ Thanh Tùng thành phía nam, là đại tiểu thư?”

      Ngọc La là vũ cơ nuôi trong nhà thuộc hạ của Xi, thân phận đê tiện, giờ bay lên đầu cành làm phượng hoàng, đối mặt với Liễu Thanh Bích từng là đại tiểu thư, rất là dương mi thổ khí.

      “Chủ nhân cho ta chọn tòa lâu thích hợp làm chỗ ở, ta rất thích nơi này của ngươi, ngươi dọn ra ngoài , nơi này ta muốn.” Ngọc La đôi tay ngọc chỉ đồ vật trong Bình Phong lâu, giống như con bướm dạo qua vòng, bộ dáng sung sướng lại hưng phấn.

      Xi nhớ mình cũng sủng ái Ngọc La đoạn thời gian, mỗi lần nhìn thấy , Ngọc La trong mắt đều là quyến luyến và tình , nhu nhược có xương mà dựa vào , phảng phất có thể đem hết thảy sinh mệnh hiến cho . Cho nên lần nào cũng cảm thấy Ngọc La thiên chân thuần trĩ, nhu nhược đáng thương.

      tại Liễu Thanh Bích cảm thấy mặt rất đau.

      Bên trong Định Xuyên phủ, tiểu lâu giống Bình Phong lâu như vậy có mấy chục tòa, chuyên môn dùng để an trí các mỹ nhân của Xi, mỗi mỹ nhân đều có cái phong hào phu nhân, giống như là hoa đầy viện, chờ Xi có hứng thú đến ngắt. Nhưng ở trong lòng Xi, nữ nhân bất quá là thứ tiêu khiển. Lúc làm Xi, chưa bao giờ để ý đám nữ nhân này, mà là đất đai càng rộng lớn cùng càng nhiều thế lực, là những huynh đệ khó đối phó cùng với phụ hoàng tuổi già và bảo tọa mê người kia.

      Cho nên chưa từng thấy bộ dáng chân của những nữ nhân đó, cũng có hứng thú xem, nhưng mà tại bị bắt thấy. Dù thèm để ý nữ nhân, nhưng loại cảm giác bị người ta lừa gạt này vẫn làm thẹn quá thành giận.

      hẳn nên làm đại , mà phải ở chỗ này cùng đám nữ nhân vô dụng tranh sủng!

      Liễu Thanh Bích bỗng nhiên đứng lên, đến gần Ngọc La. Ngọc La nhìn ánh mắt của nàng, mạc danh cảm thấy tia sợ hãi, nhịn được lui về phía sau bước, lại ngoài mạnh trong yếu hô lên: “Ngươi muốn làm gì!”

      Liễu Thanh Bích bắt lấy cổ tay nàng, “ phải ngươi muốn cái Bình Phong lâu này sao, có thể, chúng ta gặp chủ nhân, xem ngài muốn đưa lâu này cho ai.”

      Ngọc La nghe vậy, khinh thường cười, “Nguyên lai bất quá là ngươi muốn gặp chủ nhân, đáng tiếc chủ nhân sắp quên ngươi, dọc đường chúng ta trở về, cho tới bây giờ ngài chưa từng nhắc tới ngươi.”

      Liễu Thanh Bích cùng nàng ta vô nghĩa, kéo nàng ta đường về phía trước.

      Xi ở xa, chủ viện của ở trung tâm có tiểu lâu bảo vệ xung quanh, là địa phương tráng lệ huy hoàng nhất bên trong Định Xuyên phủ.

      Liễu Thanh Bích dung cự tuyệt mà túm Ngọc La tới, bị các hộ vệ chủ viện ngăn ở bên ngoài. Cho dù là thiếp thị, có Xi triệu kiến, các nàng cũng thể dễ dàng vào.

      Cũng may Ngọc La là tân hoan Xi mới từ bên ngoài mang về, Liễu Thanh Bích vất vả bắt được nàng, nháo ra vài phần động tĩnh, thực nhanh có chủ nội viện mang hai người cùng nhau vào.

      Liễu Thanh Bích lúc này mới lần đầu tiên thấy được thế giới này của mình. Xi này tồn tại rất kỳ quái, lẽ ra trở lại, Xi ở thế giới này cũng chỉ có mới đúng, cũng biết xảy ra vấn đề gì, tại có thứ hai.

      Xi ngồi ở đầu dùng ánh mắt cao cao tại thượng nhìn các nữ nhân của mình. tại còn chưa phát tác dụng của Thần Khí, chẳng qua là vương tộc xa xôi ở đại lục này, phong hào Định Xuyên, là nam nhân tự cao tự đại lại có dã tâm.
      Lierose DuDu, AELITA, sabera.tran10 others thích bài này.

    2. Mãi yêu editor

      Mãi yêu editor Active Member

      Bài viết:
      170
      Được thích:
      207
      Hẳn là tự công tự thụ
      Nghĩ nghĩ lại vấn thấy thốn =D]
      Many thanks editor
      heavydizzy thích bài này.

    3. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 173. thế giới này, có là đủ rồi

      Xi nhìn hai nữ nhân phía dưới, làm người nam nhân, cảm giác hai nữ nhân xinh đẹp vì tranh giành tình cảm, đương nhiên là hưởng thụ. Nhưng có thể sủng ái bất kì mỗi người nào trong các nàng, lại cho phép có ai mạo phạm uy nghiêm của . Đối với Liễu Thanh Bích loại hành vi truyền triệu mạnh mẽ tới đây dây dưa thế này, trong lòng Xi có chút vui nhàn nhạt, với Ngọc La: “ xảy ra cái gì.”

      Ngọc La nghe ra có ý tứ thiên hướng mình, mặt lên ủy khuất, lã chã chực khóc : “Chủ nhân, thiếp chỉ cảm thấy Bình Phong lâu đẹp mà thôi, nghĩ tới làm tỷ tỷ này tức giận như thế, thiếp phải cố ý.” xong nàng lại giật giật cổ tay bị Liễu Thanh Bích túm lấy, toát ra vẻ thống khổ, “Tỷ tỷ, tỷ buông ta ra được , đau quá a.”

      Nàng cũng biết nữ nhân Liễu Thanh Bích này sao lại có sức lực lớn như vậy, nàng ta phải chỉ là cái phế vật có năng lực kế thừa gia tộc mà thôi sao.

      Xi giơ tay, Liễu Thanh Bích liền cảm giác cổ tay mình đau xót, tự chủ được buông tay Ngọc La ra. Mắt thấy Ngọc La ủy khuất mà nhào về phía Xi, Liễu Thanh Bích cảm thụ được đau đớn cổ tay, đáy mắt lãnh quang chợt lóe lên.

      Đây là võ kỹ chỉ vương tộc mới có, Xi ở đây trong thế hệ hoàng tử tuy rằng huyết thống cũng phải đứng đầu, nhưng năng lực cũng tầm thường, võ kỹ ở trong mấy người huynh đệ đều là xuất sắc, giống như vậy tùy tay làm động tác này, đủ để cho cổ tay Liễu Thanh Bích đau ít nhất ngày.

      Liễu Thanh Bích đứng ở đó lời, lại làm Xi cảm thấy có chút kỳ quái. Liễu Thanh Bích nữ nhân này là năm trước mang về, mới mẻ qua cũng chỉ có như vậy. Nhưng tính cách nàng luôn luôn nhu nhược ôn hòa, nếu đổi là trước kia sớm ủy khuất rơi lệ, sao giờ lại bộ dáng lạnh nhạt?

      “Phủ chủ, ta có chuyện quan trọng bẩm báo.” Liễu Thanh Bích rốt cuộc mở miệng.

      Ngọc La còn khóc như hoa lê dính hạt mưa, muốn Xi vì nàng chủ trì công đạo, Xi lại bị lời này của Liễu Thanh Bích khơi lên chút hứng thú. “A, nàng có chuyện gì quan trọng?” cho là đúng, chỉ định nghe chút Liễu Thanh Bích có thể tìm việc vui gì cho .

      Liễu Thanh Bích cũng nhìn ra được cho là đúng, thế giới này ai so với càng hiểu biết chính mình, vì thế nhìn thẳng đôi mắt Xi, gằn từng chữ: “Làm thế nào tăng võ kỹ lên đến đỉnh Thiên Nhân cảnh giới.”

      Quả nhiên, như dự đoán, ánh mắt Xi nháy mắt liền thay đổi. hất ra Ngọc La nhào vào bên khóc sướt mướt, thân thể nghiêng về phía trước, ánh mắt trở nên nóng rực, “Lời này là ?”

      Liễu Thanh Bích kéo kéo khóe môi, “Đương nhiên lừa ngài, cái bí mật kia ở trong Tự Thiên Hồn Thư của Liễu gia chúng ta.”

      Ánh mắt Xi sáng ngời. Liễu gia chỗ Liễu Thanh Bích năm đó cũng là thế lực to lớn khó lường đại lục, nghe lão tổ tông còn từng mượn phàm thân từ kiện Thần Khí bỏ . Chỉ là thời gian trôi qua lâu lắm, Liễu gia nhiều thế hệ suy nhược, cho tới bây giờ cũng chỉ là tiểu gia tộc nghèo túng co đầu rút cổ ở Thanh Tùng thành mà thôi. Thần Khí cái gì sớm biến thành chuyện chê cười.

      Lúc trước Xi ngang qua Thanh Tùng thành, giết chết con thanh giang giao xà tác loạn ở phụ cận Thanh Tùng thành, giải quyết nguy cơ Liễu gia diệt vong. Liễu gia vì muốn dựa vào, đem Liễu Thanh Bích huyết mạch cuối cùng duy nhất của chi chủ cho làm thị thiếp, còn đồng thời tặng rất nhiều bảo bối.

      Những bảo bối đó, Xi còn chướng mắt, ném sang bên, cũng chỉ Liễu Thanh Bích mỹ nhân này được thu dùng mà thôi.

      Đây là chỗ mà phần đông người thấy chân tướng, nhưng đối với nhân cách là bản thân Xi bên trong Liễu Thanh Bích mà , biết , lúc trước mình Thanh Tùng thành chính là vì Thần Khí trong truyền thuyết. Nhưng thể tìm được manh mối gì, cho nên thất vọng, vốn dĩ cũng gửi hy vọng vào Liễu Thanh Bích biết cái gì, nhưng năm qua Liễu Thanh Bích sau mấy lần thử đều biểu ngây thơ mờ mịt, ràng biết, lúc này Xi mới hoàn toàn từ bỏ, ném nàng ra sau đầu.

      Lúc trước Xi có thể kích hoạt Thần Khí kia chỉ là đánh bậy đánh bạ, ít nhất phải nửa năm sau mới có thể ngoài ý muốn mà phát , nhưng tại được Liễu Thanh Bích ra trước, đương nhiên giờ cái này kéo hứng thú của Xi tăng nhiều.

      Ít nhất trước mặt Liễu Thanh Bích này có thể ra ‘Tự Thiên Hồn Thư’ bốn chữ này, tỏ vẻ xác nàng biết ít. Tên Thần Khí là dưới cơ duyên xảo hợp Xi biết được, Xi dám khẳng định có bao nhiêu người biết ràng.

      Nhìn thấy Xi tin, Liễu Thanh Bích trong lòng cười lạnh tiếng. có hùng tâm tráng chí, chính sao lại ràng, làm thế nào để cảm thấy hứng thú, càng biết .

      Xi phất tay với cấp dưới: “Tất cả các ngươi đều ra ngoài.”

      Trong phòng các thuộc hạ tâm phúc phảng phất nghe thấy lúc trước Liễu Thanh Bích , bình tĩnh lui xuống. Chỉ có Ngọc La còn do dự mà ngồi ở bên Xi, biết nên làm cái gì bây giờ. Nàng nhìn Liễu Thanh Bích cái, cẩn thận kiều thanh kêu: “Chủ nhân……”

      Xi nhíu mày, nhấc chân đá nàng xuống, “Cút.”

      Ngọc La được mang theo bên người thời gian còn ít, tuy rằng từng nghe thực dễ ghét bỏ nữ nhân bên cạnh, nhưng mấy ngày nay Xi đối với nàng phi thường đặc thù, cho nên nàng cảm thấy mình ở trong lòng Xi là bất đồng, chưa từng nghĩ tới có ngày Xi cũng vô tình đối đãi với mình như vậy, trong nhất thời lo sợ yên mà ngơ ngẩn.

      Xi giờ lòng nghĩ Thần Khí, nơi nào còn quản đến nàng, lệnh cho người kéo nàng xuống. Sau đó với Liễu Thanh Bích: “Nàng với ta.”

      Liễu Thanh Bích theo phía sau , đối với Ngọc La khóc thút thít cũng hề phản ứng. Đương nhiên, tuy rằng khoác thân thể Liễu Thanh Bích, nhưng nội bộ cũng là Xi. Đối với những nữ nhân bên người, lúc có hứng thú sủng ái vài phần, cũng coi như là lạc thú. Nhưng những nữ nhân ngốc đều cho rằng chính mình là đặc thù, nhớ trước đây ban đầu Liễu Thanh Bích còn phải cũng bởi vì vậy mới có thể .

      Xi mang nàng vào mật thất của mình, nơi này cất giấu toàn bộ bảo vật của , người bình thường đều vào được. Sở dĩ dám trắng trợn mang Liễu Thanh Bích vào như vậy, cũng phải bởi vì tín nhiệm nàng, hoàn toàn ngược lại, là bởi vì khinh thường nàng, cảm thấy nữ tử nhu nhược thể tu võ kỹ như vậy thể nháo ra chuyện gì.

      Mắt thấy Thần Khí gần trong gang tấc, Liễu Thanh Bích trong lòng cũng vui vẻ.

      “Nàng nhìn xem, đây là ‘Tự Thiên Hồn Thư’ nàng ?” Xi lấy quyển thư tịch rách nát cũ kỹ ra, đặt ở trước mặt Liễu Thanh Bích, chờ nàng phản ứng.

      Sách này chính là bảo bối thứ nhất lúc trước Liễu gia đưa tới, đầu tiên Xi chú ý tới quyển sách cũ này, nghiên cứu hồi lâu cũng thể có được kết quả mình muốn. muốn nhìn chút Liễu Thanh Bích có thể cho kinh hỉ như thế nào.

      Liễu Thanh Bích cũng nhìn quyển sách cổ kia: “Đương nhiên phải quyển này.”

      “A?” Xi nheo lại đôi mắt, bỗng nhiên cười, tới gần nàng sờ soạng gương mặt nàng non mềm phen, giọng khàn khàn: “ , để ta nhìn xem nàng còn có cái bí mật gì.”

      Liễu Thanh Bích: “……” bị ‘chính mình’ sờ cái làm cả người nổi da gà, phi thường ổn. Dĩ vãng đều dùng loại thái độ ngả ngớn này đối phó nữ nhân khác, nhưng muốn bị nam nhân khác dùng loại thái độ này đối phó lại.

      Cố nén khó chịu trong lòng, Liễu Thanh Bích nhàn nhạt : “Tự Thiên Hồn Thư chân chính ở trong con dấu vuông.”

      Xi nghe vậy : “Con dấu?” từng gặp con dấu ở trong đống đồ vật Liễu gia đưa tới, bất quá bởi vì nhìn qua cũng có gì kỳ lạ, cho nên bị đặt sang bên.

      “Là cái này?” Xi cầm con dấu bằng gỗ trong tay lật xem hồi lâu, cũng chưa cảm nhận được chỗ nào đặc thù, khỏi hoài nghi mà nhìn thoáng qua Liễu Thanh Bích.

      Liễu Thanh Bích lấy thành chủy thủ sắc bén giá, chút do dự rạch tay mình cái, máu tươi trào ra bị tích ở con dấu bằng gỗ, “Ta là người cuối cùng của mạch chính Liễu gia, chỉ có dùng máu của ta mới có thể làm Tự Thiên Hồn Thư ra.”

      Quả nhiên theo như lời , con dấu bằng gỗ chút nào thu hút bị xối máu của Liễu Thanh Bích lên, trong chớp mắt trở nên quang hoa lộng lẫy, rút lớp vỏ gỗ bên ngoài, biến thành chất liệu như vàng như ngọc kỳ lạ, còn nửa trong suốt, ở bên trong, thế nhưng có quyển sách như móng tay.

      Xi thấy thần dị như vậy, khỏi đại hỉ, vội vàng hỏi: “Ta phải làm thế nào nhìn được nội dung của Tự Thiên Hồn Thư?”

      Lúc Xi đầy mặt vui mừng, Liễu Thanh Bích dùng loại ánh mắt giảo hoạt lại lạnh băng nhìn , chờ đến lúc ánh mắt Xi sáng quắc dừng ở người , Liễu Thanh Bích rũ lông mi xuống, : “Ta tạm thời có cách nào mở nó ra, đây là Thần Khí, dễ dàng mở như vậy, nếu muốn mở nó ra, cần khí vận. Cái gọi là khí vận chính là tập trung khí vận của thiên địa vào người, dùng tâm đầu huyết của người như vậy mới có thể chân chính làm Tự Thiên Hồn Thư sống lại.”

      Xi nghe được lời này, ràng bình tĩnh lại, nắm đồ vật kia trầm ngâm lát. “Người mà thân có khí vận? tìm kiếm như thế nào?”

      Liễu Thanh Bích giương mắt nhìn , bỗng nhiên cười: “Thế gian này còn ai có khí vận có thể so sánh với vương của đại lục chúng ta?”

      Đây là câu đại nghịch bất đạo, bởi vì vương chính là phụ thân thân sinh của Xi, bất quá Liễu Thanh Bích ràng Xi bởi vì lời này mà tức giận. Phụ hoàng đối với đứa con trai này cũng tốt, chỉ có cho lấy cái tên ‘Xi’ mang theo ngu kiến này, còn phân chia cho Định Xuyên phủ nơi hoang vắng này làm lãnh địa, trong lòng Xi sớm bất mãn, đừng giết cha ruột, nếu có thể làm Thần Khí sống lại, cho dù bảo Xi giết cha ruột cùng toàn bộ huynh đệ, cũng chớp mắt cái.

      Xi quả nhiên có phản ứng đặc thù, chỉ suy tư lát, dùng loại ánh mắt kỳ dị nhìn Liễu Thanh Bích, “Ta tin tưởng nàng gạt ta, nhưng, vì sao tại mới việc này cho ta? Hử?”

      Ngữ khí của cũng hùng hổ doạ người, thậm chí mang theo chút ý vị ôn nhu, nhưng Liễu Thanh Bích biết thử, trong lòng đối với nàng có nghi ngờ.

      Liễu Thanh Bích trong lòng cười lạnh, mặt làm ra vẻ bi thương, xoa xoa bụng mình hơi phồng lên, “Bởi vì ta thể , cho dù là vì hài tử… trong bụng … Ta muốn cho nó bình an sinh ra.”

      “A, ngươi có hài tử của bổn vương.” Lúc này Xi mới tỉnh ngộ, hoài nghi trong lòng thối lui, càng thêm tin Liễu Thanh Bích . gặp rất nhiều nữ nhân dù lợi hại, đều có thể bởi vì hài tử mà hy sinh. Liễu Thanh Bích cho bí mật này, phỏng chừng chính là muốn được che chở, để hài tử bình an sinh ra. Ở trong phủ , nữ nhân mất sủng ái lại có bối cảnh, muốn giữ được hài tử, là thực khó khăn.

      Xi chưa bao giờ lo lắng vấn đề con nối dõi, chỉ cần nguyện ý, muốn bao nhiêu hài tử đều có, cho nên đối với đấu đá hậu viện căn bản quản.

      Bất quá tại, vì trấn an nữ nhân biết bí mật về Thần Khí này, để từ trong miệng nàng có được càng nhiều tin tức về Thần Khí, Xi hào phóng mà hứa hẹn, “Nàng yên tâm, chỉ cần nàng giúp ta có được Tự Thiên Hồn Thư, ta đương nhiên giữ cho nàng và hài nhi yên ổn.”

      ……

      Liễu Thanh Bích từ chủ viện trở về Bình Phong lâu, mình khóa ở trong phòng, sắc mặt bình tĩnh rốt cuộc thể khắc chế mà biến thành xanh mét, giơ tay che lại mặt mình vặn vẹo, ánh mắt lạnh băng.

      Vừa rồi, Xi ý đồ thân thiết với , tuy rằng bị dùng hài tử trong bụng lấy cớ chặn lại, nhưng vẫn bị hôn. Liễu Thanh Bích biết Xi coi sủng hạnh như thi ân, ý đồ tiến thêm bước mượn tâm sức , nhưng việc này làm cảm thấy ghê tởm đến cực điểm. có thể ngủ với bất kì kẻ nào, nhưng tuyệt thể tiếp thu bị người ta ngủ, cho dù là chính mình khác cũng được.

      Vừa rồi, lần đầu tiên cảm thấy khuôn mặt khí phách tuấn lãng của mình kia làm người ta ghê tởm như vậy …… Mẹ nó, nhớ tới liền buồn nôn.

      Kế hoạch bước đầu đạt thành, chỉ cần chờ cơ hội, Xi khác cần tồn tại.

      thế giới này, có là đủ rồi.
      Lierose DuDu, kabi_ng0k, AELITA11 others thích bài này.

    4. Mãi yêu editor

      Mãi yêu editor Active Member

      Bài viết:
      170
      Được thích:
      207
      Cuối cùng cũng biết mình buồn nôn đến cỡ nào =D]
      Many thanks editor
      A fangheavydizzy thích bài này.

    5. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 174. Hai chữ ghê tởm này, đến chán ghét

      mảnh đại lục mười phần rộng lớn, lâu lâu trước kia cũng từng có thần tiên trong truyền thuyết, nhưng sau đó linh khí ngày càng thưa thớt, các loại phương pháp tu luyện xuống dốc điêu tàn, đại lục còn ai có thể siêu thoát phàm thân, chỉ có hoàng tộc giờ như cũ truyền lưu bộ võ kỹ thượng đẳng nhất.

      Võ kỹ này còn cần đến huyết mạch hoàng thất cùng cây xương truyền thừa mới có thể tu luyện. Tu luyện võ kỹ này xong, có thể cường thân kiện thể, lực lượng tăng nhiều, đến thọ mệnh cũng tăng trưởng gấp đôi so với người bình thường, tu luyện cấp bậc càng cao, thọ mệnh càng dài. Trong lịch đại vương tộc, người có thể tu luyện đến tối cao là hoàng đế đại tổ thứ mười hai, ngài sống hơn năm trăm năm, võ kỹ tu tới cấp tám.

      Ở trong bí văn truyền lưu trong vương thất, có ghi lại cấp chín thoát phàm, cách khác võ kỹ tu luyện đến cấp chín tối cao, lại mượn từ thứ thiên tài địa bảo tương trợ, là có thể đạt tới Thiên Nhân Cảnh Giới trong truyền thuyết. Mà tới cảnh giới đó, thể nghi ngờ có được thọ mệnh càng thêm dài lâu cùng năng lực di sơn đảo hải, chạm đến di trạch thần tiên.

      Trong lúc vô ý Xi biết được bí mật này, chỉ có lịch đại đế vương cùng người thừa kế mới có thể biết được. Từ đó vẫn luôn ý đồ tăng cấp bậc tu luyện của mình, vì thế nhẫn ngủ đông nhiều năm, ở Định Xuyên phủ nơi xa xôi này tích tụ lực lượng, đồng thời thầm phái nhân thủ tìm kiếm các loại bảo vật, dùng để tăng võ kỹ của mình lên.

      Tự Thiên Hồn Thư của Liễu gia trong truyền thuyết, cũng là hy vọng thứ nhất của .

      Xi tuy rằng trong lòng để bụng nữ nhân của mình, nhưng Liễu Thanh Bích biết được bí mật của Tự Thiên Hồn Thư với thoát ly phạm trù nữ nhân bình thường, trở thành đối tượng phi thường có giá trị lợi dụng. Cho nên ít nhất trước khi chưa đạt thành mục tiêu, Liễu Thanh Bích bị dễ dàng vứt bỏ. Với những người khác xem ra, chính là Liễu Thanh Bích biết dùng biện pháp gì mê hoặc chủ nhân, lần nữa đạt được sủng ái.

      Lúc trước mấy phu nhân ở trước mặt Liễu Thanh Bích diễu võ dương oai, giờ ai cụp đuôi làm người, cũng dám tới tìm phiền toái nữa.

      Nhưng Liễu Thanh Bích sống cũng hài lòng, hài lòng này từ người Xi. Làm nam tử hệ bá đạo, từ đáy lòng Xi cảm thấy thế giới mình ưu tú nhất, lợi hại nhất, làm được, toàn bộ nữ nhân đều mình. Mà tin tưởng mị lực của mình, vì trấn an Liễu Thanh Bích, có được nàng tình tương trợ, làm nàng đối với mình khăng khăng mực, Xi tiếc làm ra bộ dáng thâm tình chân thành sủng ái nàng.

      Ở trong nhận tri của , nữ nhân được sủng ái như vậy, bất kì người nào đều phải vì mà thần hồn điên đảo.

      Nhưng đối với thân thiết, Liễu Thanh Bích chỉ có ý tưởng: Mẹ nó, ghê tởm.

      Hai chữ ghê tởm này, đến chán ghét.

      Xi coi thân thiết trở thành thủ đoạn mượn sức nàng, Liễu Thanh Bích thể dùng nghị lực lớn nhất của mình để ức chế cảm giác ổn trong lòng. Đây vẫn là xem ở mặt mũi và thân thể của chính , đổi thành người khác, dám mạo phạm như vậy, lập tức làm cho người nọ chết thể chết lại. Nhưng mà dù hôn môi bình thường nhất cũng có thể làm Liễu Thanh Bích nổi thân da gà, ác hàn từng trận, số lần nhiều, thậm chí nhìn thấy gương mặt mình kia cảm thấy càng ngày càng khả ố.

      Cũng may Xi so với càng sốt ruột tăng thêm năng lực của mình, vì tin vào khí vận Liễu Thanh Bích vừa , hạ quyết tâm mưu triều soán vị, kéo phụ hoàng của mình từ ngôi vị hoàng đế xuống, thuận tiện lại dùng tâm đầu huyết của ông ta khai quang Thần Khí.

      Vì thế cần thời gian dài bố trí, thời gian có thể tới quấy rầy Liễu Thanh Bích đặc biệt giảm bớt rất nhiều.

      Liễu Thanh Bích trong lòng sớm tính kế, Thần Khí muốn sống lại, cần dùng tâm đầu huyết của đứa con khí vận của thế giới này. đến khí vận người Liễu Thanh Bích biến mất, chính là tại ở trong thân thể Liễu Thanh Bích, cũng lấy thân thể này hành động thiếu suy nghĩ. Cho nên nghĩ lấy người chấp chưởng vương triều quốc gia để tế điện Thần Khí thử xem, nếu được, nghĩ cách giết Xi này, dùng ta để thử, lại được, mới có thể suy xét dùng thân thể tại này.

      Tóm lại, thành công, xả thân.

      Liễu Thanh Bích ánh mắt ngoan.

      Bỗng nhiên, cảm giác bụng mình nhô lên động đậy.

      Liễu Thanh Bích: “……” Lại là trận ác hàn. Loại cảm giác này là đáng sợ, chưa bao giờ biết nữ nhân có mang hài tử mang đến thống khổ lớn như vậy. Loại thống khổ này làm cảm thấy vô cùng chán ghét đứa trong bụng.

      Ở trong thế giới ban đầu, nhớ đứa này của Liễu Thanh Bích cũng giữ được, tại suy xét chính là muốn sinh hạ đứa này hay .

      Cũng phải để ý huyết mạch của mình, mà là cảm thấy đứa này chừng cũng có hy vọng có thể làm Thần Khí sống lại, dù sao cũng là hài tử của Liễu Thanh Bích và , cho dù hy vọng lớn, cũng có thể thử lần.

      Xuyên qua quá nhiều thế giới như vậy, Xi từng có rất nhiều con, đối với đời sau hoàn toàn thèm để ý. đến cùng, nam nhân sở dĩ để ý huyết mạch là bởi vì bản thân thể trường tồn thế giới. Loại cam lòng đối với sinh mệnh ngắn ngủi làm bọn họ có loại chấp nhất với kéo dài huyết mạch của mình. Nhưng Xi giống, cảm thấy mình vĩnh sinh, đương nhiên cần cái gì mà huyết mạch kéo dài để bù đắp tiếc nuối.

      chỉ xem có giá trị lợi dụng hay . Duy nhất làm Xi do dự chính là, nữ nhân sinh sản khác với quỷ môn quan chuyến, lo lắng vạn nhất sinh hạ đứa này, mất lần sinh mệnh quý giá cuối cùng này. còn chuẩn bị cái gì ở phía sau, lần này mà chết, đến cơ hội cuối cùng cũng có.

      Như vậy do dự mấy tháng, Liễu Thanh Bích thể tiếp tục do dự nữa.

      xảy ra cái ngoài ý muốn, sinh non.

      Tựa như Xi chưa từng để ý những nữ nhân đó của , Liễu Thanh Bích đồng dạng để ý nữ nhân của ta, nhưng quá coi thường tâm ghen ghét của nữ nhân, làm cho cống ngầm lật thuyền. Lúc trước mỹ nhân Ngọc La từng được Xi sủng ái thời gian, bởi vì Liễu Thanh Bích thực nhanh chìm trong chúng mỹ nhân, lại thể được Xi sủng ái, nàng đem chuyện này hết thảy quy kết vào Liễu Thanh Bích.

      Ngọc La là nữ nhân đáng buồn đáng thương, bởi vì nàng Xi, cho nên mấy tháng nàng bị vắng vẻ và khi dễ, cuối cùng lựa chọn dùng sinh mệnh mình để trả thù.

      Đứa bé của Liễu Thanh Bích còn, Ngọc La cũng thể được đến kết cục tốt gì. Xi làm sao cho phép có người mạo phạm uy nghiêm của mình, từng muốn bảo về hài tử của Liễu Thanh Bích, Ngọc La dám làm như thế, thể nghi ngờ là đặc biệt tát vào mặt mũi .

      Liễu Thanh Bích đầy mặt tái nhợt suy yếu nằm ở giường, bụng từng phồng lên giờ bẹp xuống, bọn nô tỳ ai dám quấy rầy nàng, tất cả đều lui ra gian ngoài trông giữ.

      —— “Hai chân nóng lên, máu tươi róc rách uốn lượn mà xuống, nàng cảm giác được cốt nhục trong bụng mình chậm rãi mất , hài tử từng làm bạn với nàng mấy tháng, từng cho nàng lực lượng cùng hy vọng vô biên, bỏ nàng mà , nhưng nàng lại cách nào ngăn cản giữ lại, nằm ở đó, tựa như búp bê vải bị chà đạp, mất toàn bộ sinh cơ. Trong lòng nàng lạnh lẽo tuyệt vọng, trong mắt tràn đầy nhiệt lệ, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, đau lòng đến cực điểm, trong họng khỏi tràn ra tiếng khóc nghẹn ngào, ‘, hài tử, hài tử của ta!’”

      Nghe hệ thống trong đầu đọc diễn cảm tràn ngập cảm tình, cái trán Liễu Thanh Bích căng lên, cảm thấy hệ thống xanh hoá này trào phúng mình, tức giận trong lòng mắng: “Câm miệng, ngươi cho rằng tại ta có biện pháp gì với ngươi sao.”

      —— “ dám dám, ta là hệ thống ngươi làm ra, nào dám trào phúng ngươi.”

      Liễu Thanh Bích cười lạnh: “Vậy ngươi làm gì, giải buồn cho ta?”

      —— “Nga, đây là biểu lúc trước Liễu Thanh Bích mất hài tử, ta cho ngươi tham khảo chút, ngươi có thể học để phát huy, rốt cuộc ngươi còn phải ứng phó chính ngươi.”

      Liễu Thanh Bích thề rằng cái hệ thống đáng chết này cảm thấy vui sướng khi người gặp họa đối với tình trạng của tại. hít sâu hơi, bàn tay tinh tế trắng nõn nắm chặt chăn gấm người.

      nữ nhân, thế nhưng phải làm nữ nhân mình khinh thường nhất, còn phải sinh non như vậy! Quả thực vô cùng nhục nhã!

      Ngoài cửa có tiếng thỉnh an, Xi thân cẩm y bước vào, ngồi vào mép giường Liễu Thanh Bích, đầy mặt thương mà cầm tay nàng: “Thanh Bích, nữ nhân kia dám thương tổn hài tử của chúng ta, ta cho người xử lý.”

      nhìn Liễu Thanh Bích suy yếu giường, trong lòng có chút đáng tiếc, đứa này còn rất chờ mong, rốt cuộc Liễu Thanh Bích làm mẫu thân có thể làm Tự Thiên Hồn Thư có phản ứng, hài tử của nàng hẳn là cũng được, khi đứa này sinh ra, liền có bảo đảm quan trọng khác, đáng tiếc.

      Đương nhiên, tại quan trọng nhất vẫn là cẩn thận trấn an nữ nhân mất hài tử này, miễn cho nàng muốn phối hợp. cúi đầu ở trán Liễu Thanh Bích thâm tình hôn xuống: “Tin tưởng ta, chúng ta còn có hài tử khác, chờ nàng khỏe, chúng ta thực nhanh có thể lại có hài tử, các người còn phải bồi ta cùng nhau đến vị trí càng cao kia.”

      Nghe lời ngon tiếng ngọt này, Liễu Thanh Bích nội tâm mảnh lạnh nhạt. là con mẹ nó, tâm tình tốt còn phải kéo ngốc bức này đến ghê tởm người ta. Quỷ mới tin , chính và người nam nhân trước mặt này đều giống nhau như đúc, sao lại nhìn ra làm bộ làm tịch.

      Cho nên dĩ vãng nữ nhân bị lời ngon tiếng ngọt cùng làm bộ làm tịch mê hoặc là có bao nhiêu ngốc? Mắt mù mới nhìn ra mà.

      —— “Ha ha ha ha ha ha.” Hệ thống mỗi lần nghe Liễu Thanh Bích nội tâm táo bạo lên tiếng liền có loại sảng khoái mạc danh, gia hỏa này cũng rốt cuộc ý thức được nguyên lai mình ngốc bức có chỗ ghê tởm, nghe vào là phá lệ buồn cười.

      vất vả ứng phó xong Xi, Liễu Thanh Bích bắt đầu suy xét kế hoạch của mình phải đẩy nhanh hơn tốc độ hay . Nếu dựa theo tính cách của Xi, bao lâu khẳng định phải ngủ Liễu Thanh Bích, đến cùng cũng tin tưởng nàng, chỉ có thể khống chế được hài tử của Liễu Thanh Bích mới có thể làm yên tâm.

      Nhưng Liễu Thanh Bích muốn bị ngủ, kiêu ngạo của cho phép mình nằm dưới hầu hạ.

      —— “Xem ra, ngươi chỉ có thể tiên hạ thủ vi cường, giết thôi.” Hệ thống chê lớn chuyện, hứng thú bừng bừng mà kiến nghị.

      Liễu Thanh Bích: “Đó là chính ta.”

      —— “Thôi , cái gì chính ngươi, chỉ có ngươi mới là ‘chính ngươi’, ‘Xi’ kia đối với ngươi mà tại chính là người khác, nếu buông tha , ngươi chết.”

      Tuy rằng rất bất mãn hệ thống xanh hoá, bất quá lời này Liễu Thanh Bích tán thành.

      xác sớm có ý niệm muốn giết Xi, nhưng đây phải việc dễ dàng, đầu tiên là thân phận của ta, chủ nhân Định Xuyên phủ, khi ta chết, còn biết có bao nhiêu phiền toái, còn nữa ta tu luyện võ kỹ, tới cấp bảy, phải người thường có thể giết được.

      Liễu Thanh Bích ánh mắt lập loè, rốt cuộc định ra mưu kế.

      Vào lần thứ hai Xi tới thăm nàng, Liễu Thanh Bích cố ý làm ra thần sắc chần chờ, sau đó lúc Xi dò hỏi mới mở miệng : “Ta nhớ khi còn , phụ thân còn đời từng kiện, dùng tâm huyết thú đẳng cấp cao tương sinh tương khắc luyện chế đan dược, dùng xong, có thể tăng lực huyết mạch. Tự Thiên Hồn Thư tuy rằng có thể làm người ta đột phá đỉnh võ kỹ, thành tựu cảnh giới thiên nhân, nhưng làm Thần Khí sống lại rốt cuộc còn cần bàn bạc kỹ hơn.”

      Liễu Thanh Bích ngữ khí ai uyển, “ giờ hài tử của ta còn, ta chỉ hy vọng còn có thể có chút tác dụng với phủ chủ. Ta biết phủ chủ khát vọng tăng lực lượng lên, sao thử phương pháp này xem?”

      ai so với ràng hơn khát vọng tăng lực lượng của Xi, dù còn nghi ngờ, cũng tuyệt đối thử.
      Last edited: 14/8/20
      Lierose DuDu, sabera.tran, Tôm Thỏ6 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :