1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nữ chính đều cùng nam phụ HE - Phù Hoa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Quyển 7 - Tân Tiểu Lộ: Bên này là khuyên ngươi chết sớm chút
      Chương 149. Từ bây giờ gọi là Tân Tiểu Lộ

      Nửa đêm qua 12 giờ, dưới hàng hiên tòa nhà cao tầng cũ kĩ sát đường, có hai bàn mạt chược đánh đến lửa nóng, đám người nghiện thuốc hít mây nhả khói, vừa đánh bài vừa chuyện phiếm.

      Có người đến bà vợ nhà mình tháng mua đồ trang điểm cũng biết phải tốn bao nhiêu tiền, trong giọng tràn đầy oán giận. người đàn ông trung niên ngậm thuốc lá nghe xong liền cười: “Vợ ông kỳ cục, phải quản lý cẩn thận, nhìn bà vợ tôi ở nhà kia, rắm cũng dám phóng cái, còn dám mua đồ trang điểm.”

      Mấy người khác có người trợn trắng mắt, cũng có người cười vui với : “Lão Dư, ai dám giống ông như vậy mỗi ngày đánh vợ a, vạn nhất đánh cho chạy mất làm sao bây giờ.”

      Lão Dư đắc ý dào dạt phun ra vòng khói, “Lợn đánh đẻ, chó đánh quen, vợ càng đánh càng phục, các người biết cái gì, phụ nữ chính là phải đánh cho sợ mới có thể ngoan.”

      Lão Dư tên là Dư Phú, nhà ở lầu ba của tòa nhà cũ này, mười năm trước cưới người vợ xinh đẹp, lúc ấy mọi người đều hâm mộ, nhưng mà bụng của vợ lại biết cố gắng, kết hôn mười năm cũng chỉ sinh đứa con . Lão Dư càng ngày càng hài lòng, hài lòng vợ sinh nổi con trai, còn mãi hoài nghi vợ mình xinh đẹp như thế ngoại tình, con người là miệng cọp gan thỏ, bên ngoài đối với người khác rắm cũng dám phóng nhiều cái, về đến nhà đánh vợ ra lại thực hung, vốn có tiếng ở chung quanh đây.

      chơi mạt chược tới rạng sáng hơn hai giờ, thắng chút tiền trinh, tâm tình cũng tệ lắm, tới lui lên lầu về nhà, nhìn thấy phòng con còn sáng đèn, bên trong mơ hồ truyền đến tiếng vợ mình khóc nức nở. lập tức bốc hỏa, tới đạp cửa nách mắng: “Hơn nửa đêm còn khóc tang a, khóc khóc khóc!”

      Trong cửa tiếng khóc lập tức ngừng lại, Dư Phú lại đá cước: “Còn mau cút ra đây, trở về ngủ.”

      Cửa lập tức mở, Hà Như Mộng đỏ con mắt ra, lại đóng cửa vào, cẩn thận : “Ông trở lại, Tiểu Lộ ngủ rồi.”

      Dư Phú kiên nhẫn, “Chính là cẩn thận cọ vào ngăn tủ cái thôi, đến da cũng chưa rách, chết được, khóc thành bộ dáng này làm gì? Hả?”

      Buổi tối hôm nay, Dư Phú bởi vì tâm tình tốt, lại nhìn thấy vợ mình cùng với gã hàng xóm dưới lầu nhiều hai câu, trở về liền ấn vợ lên mặt đất đánh. Dư Tiểu Lộ con bọn họ mới chín tuổi nhìn thấy, nhào lên muốn che, bị Dư Phú vung tay đẩy, đụng vào ngăn tủ bên cạnh, đầu sưng lên cái u lớn.

      Dư Phú cảm thấy có việc gì, mắng trận liền ra cửa chơi mạt chược, Hà Như Mộng ôm con khóc cả ngày, ôm con bé về giường dỗ ngủ, lại nghĩ tới mấy năm nay mình chịu khổ, nhịn được ngồi ở đuôi giường khóc, ai ngờ bị Dư Phú phát .

      “Tôi xem chính là muốn sống cùng tôi, đàn bà đê tiện, sống cùng tôi, coi trọng đứa nào?” Dư Phú tay đẩy Hà Như Mộng ngã mặt đất, tùy tay cầm lấy cái cán chổi đánh lên người vợ.

      “Bang!”

      Cách cánh cửa, bé ‘Dư Tiểu Lộ’ chín tuổi nằm ở giường hẹp đột nhiên mở to mắt, ngồi dậy, che lại đầu mình có chút choáng, đánh giá bài trí chung quanh. phải nơi nàng quen thuộc địa phương…… Nàng biến thành đứa bé.

      Ôm đầu cau mày ngồi ở mép giường hồi lâu, ‘Dư Tiểu Lộ’ nghe thấy ngoài cửa có tiếng phụ nữ khóc và đàn ông quát mắng, còn có tiếng động gì đập lên mặt đất.

      Nàng mở đôi mắt đên trầm trầm, chân trần xuống giường, an tĩnh mà vặn cửa ra. Bên ngoài là người đàn ông đánh người phụ nữ, chính là dùng cái cán chổi bằng gỗ, vừa kéo xuống đùi nữ nhân vệt đỏ. Nhìn thấy cảnh tượng này, trong đầu ‘Dư Tiểu Lộ’ ra ít hình ảnh.

      Hai người kia là cha mẹ thân thể này của nàng, bất quá gã đàn ông này phải cái thứ tốt gì.

      ‘Dư Tiểu Lộ nhìn thấy ngăn tủ trong tầm tay có cái vại đựng tiền, giơ tay cầm lên, lặng yên tiếng động đến sau lưng người nam nhân đánh kia, đập mạnh lên đầu gối .

      Dư Phú căn bản phát Dư Tiểu Lộ ở phía sau, đột nhiên kịp phòng ngừa, cả người liền ngã quỳ xuống phía trước, rồi sau đó cảm giác cái gáy đau xót, trong óc ong tiếng, ngã xuống mặt đất.

      Vại đựng tiền phân lượng bị ‘Dư Tiểu Lộ’ đánh mạnh vào đầu Dư Phú, đập cho đầu chảy máu, bởi vì quá dùng sức, vại sứ đựng tiền hoàn toàn vỡ tan, bên trong đống lớn tiền xu cũng đổ ập xuống đầu Dư Phú, lại leng keng leng keng lăn xuống đầy đất.

      Ngay cả là Dư Phú ngã mặt đất còn chưa mất ý thức, hay là Hà Như Mộng lúc trước bị đánh đến kêu thảm thiết đều bị biến cố đột nhiên này làm cho sợ đến ngây người, ngạc nhiên nhìn Dư Tiểu Lộ.

      Đứa bé gầy này bình thường luôn rộng rãi lạc quan, cho dù toàn bị cha nó mắng mỏ cũng vẫn là thích cười, còn có chút ngây ngốc đáng . Nhưng tại nàng mặc váy ngủ thỏ con thường mặc kia, mặt vô biểu tình nhìn chằm chằm Dư Phú lại làm hai người đồng thời cảm thấy trận sởn tóc gáy.

      Dư Phú đầu tiên phản ứng lại, lau đầu phen, phát sờ thấy tay đầy máu, bàn tay chống ở mặt đất định bò dậy, trong miệng hùng hùng hổ hổ: “A…… Tiểu súc sinh, mày dám đánh lão tử mày? Xem lão tử có đánh chết mày hay !”

      ‘Dư Tiểu Lộ’ phản ứng ngay vào lúc còn chưa kịp bò dậy, lại đá vào đầu mạnh, cước đá cho đầu Dư Phú dưới chân đập vào ngăn tủ bên cạnh, phát ra tiếng vang lớn. Dư Phú rốt cuộc nhịn được phát ra trận rên rỉ thống khổ, đến lời cũng hoàn chỉnh, ‘Dư Tiểu Lộ’ lại căn bản có ý tứ muốn ngừng, tiếp tục đá hai cái nữa, càng đá càng nặng hơn.

      Cho dù tại sức lực của nàng so được với người lớn, nhưng tàn nhẫn như vậy, nếu lại đá vài cái chừng Dư Phú chết mất, Hà Như Mộng rốt cuộc hoàn hồn, nhào lên kéo ‘Dư Tiểu Lộ’ ra, vội thử hơi thở của Dư Phú.

      “Tại sao lại như vậy, tại sao lại như vậy, Tiểu Lộ, Tiểu Lộ, sao con có thể như vậy, vạn nhất ba con chết làm sao bây giờ? A?” Hà Như Mộng nhìn như sắp hỏng mất.

      chân ‘Dư Tiểu Lộ’ đều là máu, dùng loại thái độ chuyện này liên quan đến mình cùng với ngữ khí nhàn nhạt hỏi Hà Như Mộng, “ chết tốt? chết có ai đánh bà nữa.”

      Hà Như Mộng lắc đầu, khóc ngừng, “Vậy cũng thể giết người a, con còn như vậy ……”

      mới tốt, giờ tôi mới chín tuổi, giết cũng bị bắt ngồi tù, bà lo lắng cái gì.” ‘Dư Tiểu Lộ’ xoa xoa vết máu chân mình lên thảm mặt đất.

      Hà Như Mộng quả thực muốn điên rồi, “Tiểu Lộ con làm sao vậy? Sao con lại loại lời thế này?” rồi tìm di động khắp nơi, muốn gọi điện thoại kêu xe cứu thương.

      ‘Dư Tiểu Lộ’ đứng ở đó nhìn bà ấy hoảng loạn, bỗng nhiên : “ đánh chết con bà, bà còn muốn sống? nên để bồi mệnh cho đứa bé đó sao.”

      Hà Như Mộng động tác cứng đờ ở đó, di động bang cái rơi mặt đất, “Con cái gì?”

      ‘Dư Tiểu Lộ’ lặp lại lần nữa: “Tôi con bà bị đánh chết, bà ngồi ở đuôi giường khóc lâu như vậy, còn phát con mình thở nữa?”

      Hà Như Mộng ngơ ngác nhìn nàng.

      Làm người mẹ, bà rất ràng ‘con ’ trước mặt này quái dị, trực giác của người làm mẹ khiến bà lập tức tin lời này, nhưng đồng thời chuyện thể tưởng tượng được như vậy làm cho bà khó có thể tiếp thu, ràng con sống sờ sờ đứng ở đây, vì sao lại chính mình chết?

      “Con gạt mẹ! Vì sao con lại như thế? Tiểu Lộ, Tiểu Lộ con đừng dọa mụ mụ!” Bà tan vỡ mà hoảng sợ khóc lớn lên, đầy mặt đều là nước mắt.

      Lại khóc lại kêu nữa làm hàng xóm tỉnh dậy, hàng xóm vốn dĩ muốn quản, rốt cuộc việc này cũng phải lần hai lần, nhưng là động tĩnh quá lớn, vẫn có người tới cửa khuyên giải, kết quả kinh ngạc phát Dư Phú nằm mặt đất máu đầy đầu, vội vàng hoang mang rối loạn đưa vào bệnh viện.

      Dư Phú chết, đầu khâu mấy mũi, tỉnh lại liền nổi giận đùng đùng tuyên bố muốn đánh chết đứa con tiểu súc sinh dám cha ruột. Nhưng não bị chấn động, chỉ có thể nằm ở giường, có cách nào động thủ, mà ‘Dư Tiểu Lộ’ vào bệnh viện xong, Dư Phú lại hận thể chưa từng gặp nàng. Bởi vì ‘Dư Tiểu Lộ’ biết từ chỗ nào lấy được cái ống tiêm, nàng ghé vào mép giường , với : “Nghe tiêm vào tĩnh mạch lượng khí nhất định chết người, ông có tin ?”

      Giọng còn tính là trẻ con, lại mang theo cỗ ác ý làm người ta dựng thẳng lông tơ, Dư Phú rốt cuộc phát giác đứa con vẫn luôn bị mình mắng chửi này thích hợp, nếu phải bác sĩ vừa lúc tiến vào, cảm thấy đồ nhãi ranh này làm như thế. dường như gặp quỷ bảo Hà Như Mộng mang theo bình giữ ấm vừa vào đưa ‘Dư Tiểu Lộ’ ra ngoài. Chính là bao lâu, tỉnh lại từ trong mộng, phát Dư Tiểu Lộ cầm ống tiêm kia, châm chọc nhìn đôi mắt , dường như tùy thời đâm xuống.

      cảm thấy mí mắt đau đớn, sợ đến tè ra quần ngã lăn xuống giường. Loại đàn ông như , trừ đánh vợ, cái gì cũng dám làm, lúc này đối với con kỳ kỳ quái quái cảm thấy sợ hãi, thậm chí lập tức báo nguy, cầu cảnh sát bắt con bé lại.

      “Là nó đánh tôi thành như vậy, nó còn muốn giết tôi! Các người bắt lấy nó, phán án tử hình a!” Dư Phú ở giường bệnh la to, mực chắc chắn những việc này chính là con làm, khiến cho cảnh sát tới ghi chép rất là đau đầu. Bọn họ nhìn bé ngồi bên cạnh mới vài tuổi, bán tín bán nghi với việc Dư Phú , cuối cùng việc này giải quyết được gì, ít nhất trước mắt là có cách nào.

      “Việc nhà chúng tôi thể quản, đứa bé như vậy chúng tôi cũng có biện pháp xử phạt, nếu bé làm, để giáo viên trong trường giáo dục thêm chút.” Trước khi rời , cảnh sát phen như vậy.

      Từ trước Dư Phú đánh vợ rất nghiêm trọng, có người nhìn nổi báo nguy, lúc đó Dư Phú cũng nghe những lời này rất nhiều lần, mỗi lần nghe xong đều dào dạt đắc ý, lúc này đây rốt cuộc biến thành kẻ bị sợ hãi kia.

      Ba tháng sau, Dư Phú và Hà Như Mộng ly hôn. chịu đựng được loại cuộc sống thế này, mỗi ngày tỉnh lại đều có khả năng nhìn thấy bé kia giống như lệ quỷ lấy mạng, cầm đao hoặc là đồ vật nguy hiểm khác đứng ở bên cạnh , chĩa về cổ hoặc mắt . có mấy lần nhịn được muốn động thủ, nhưng ‘Dư Tiểu Lộ’ vẫn luôn cầm theo dao, còn đau đầu, có lá gan xông tới đánh, thậm chí nửa đêm muốn trộm bóp chết tiểu súc sinh kia, lúc mở cửa lại phát con bé an vị ở trong bóng tối, ngủ, cầm theo dao, đôi mắt cũng nháy mà nhìn chằm chằm.

      Dư Phú chịu nổi, muốn xả giận lên người Hà Như Mộng, ngay lập tức trong cơm ăn có kim, bị đâm xuyên vào đầu lưỡi và miệng, đây cũng là đứa con trở nên cổ cổ quái quái kia làm ra.

      rốt cuộc thấy sợ.

      Hà Như Mộng chịu gia bạo nhiều năm, tuy rằng thống khổ, nhưng cũng quen, so với ly hôn rồi biết nên con đường nào, bà ấy tình nguyện chịu đựng bị chồng đánh chửi, nhưng bà nghĩ tới, chính mình nhường nhịn lại hại chết con .

      Trải qua thời gian ở chung, mà xác định con tại phải con mình. Đối với đứa con tại này, Hà Như Mộng giống như Dư Phú đều cảm thấy sợ hãi, đồng thời còn có ít oán hận. Bà cảm thấy là đồ vật bẩn thỉu gì đó chiếm cứ thân thể con bé, nhưng bà lại có cách nào bỏ mặc khối thân thể này của con mình, chỉ có thể miễn cưỡng mang theo con bé cùng nhau sinh sống.

      Như vậy qua nửa năm sau, Hà Như Mộng làm thuê ở hội quán suối nước nóng quen biết người đàn ông, hai người lâm vào bể tình, nhanh chóng kết hôn.

      Người cha kế này của Dư Tiểu Lộ họ Tân, là thương nhân trong thanh phố, trong nhà có chút tài sản, vợ trước mất sớm, còn có con trai so với Dư Tiểu Lộ hơn ba tuổi. Dư Tiểu Lộ cùng với mẹ mình dọn vào ở trong khu biệt thự của người giàu có, hơn nữa sau đó sửa lại theo họ Tân của cha dượng, từ đây gọi là Tân Tiểu Lộ.
      Lierose DuDu, sabera.tran, Iris N11 others thích bài này.

    2. Tiểu Ly 1111

      Tiểu Ly 1111 Well-Known Member

      Bài viết:
      422
      Được thích:
      500
      woa, bình thường sống lại rồi xuyên vào thân thể người khác đều đóng giả rồi từ từ thay đổi để ng khác k biết, lần đầu tiên có kiểu toạc ra là con bà chết rồi. Gặp mình lúc đó nghe vậy chắc nổi da gà rùng mình luôn :))))
      Chris_Luu thích bài này.

    3. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 150. Có túm tóc màu đen bị đào ra từ trong đất bùn

      là bay lên đầu cành biến thành phượng hoàng, cho nên a, phụ nữ dù bằng cấp có cao, lại tìm được công việc tốt thế nào, còn bằng lớn lên đẹp, gả cho kẻ có tiền.”

      “Đúng vậy, tôi nghe Tân thái thái mới gả vào đây lúc trước làm việ ở hội quán suối nước nóng đó, ai da, cái loại địa phương này ai biết là người kiểu gì nha, tôi còn nghe có những hội quán suối nước nóng ngầm còn làm chút chuyện chính đáng.”

      Nhà họ Tân chuyên môn mời chị Dương làm bảo mẫu chăm sóc trẻ em cùng với dì Phan nấu cơm, hai người này mặt ngoài đối với Tân thái thái Hà Như Mộng khách khách khí khí, ngấm ngầm lại luôn ở trong phòng bếp xấu, hoàn toàn tiếc dùng ác ý lớn nhất để phỏng đoán quá khứ của Tân thái thái.

      Hai người , chị Dương trong lúc vô ý nghiêng nghiêng mặt, bỗng nhiên phát cửa phòng bếp biết bị mở ra khi nào, bóng người lẳng lặng đứng ở cửa. Chị ta hoảng sợ, tức khắc im bặt, nhìn chăm chú mới phát là Tân Tiểu Lộ.

      “A…… Tiểu thư, có phải đói bụng , cơm lập tức xong rồi.” Chị Dương căng da đầu xong, liền nhìn thấy Tân Tiểu Lộ lời lại rời .

      “Đứa này kì quái thế nào, ánh mắt cũng làm người ta sợ hãi, dì Phan, chúng ta chuyện phải nó cũng nghe thấy rồi?”

      “Sợ cái gì, đứa bé mà thôi, biết cái gì, nghe thấy nghe thấy .” Trong lòng dì Phan cũng có chút dễ chịu, nhưng miệng vẫn : “Chúng ta đều làm ở nhà này bao nhiêu năm, hai ba câu nhàn thoại chẳng lẽ còn bị đuổi sao, thôi thôi, , nhanh chuẩn bị đồ ăn, tiên sinh sắp trở về.”

      Từ lúc Hà Như Mộng mang theo Tân Tiểu Lộ vào ở nhà họ Tân, ngày tháng biến thành gà bay chó sủa, chỉ có bảo mẫu, giúp việc trong nhà xấu, chính yếu vẫn là con trai bảo bối Tân Viên của Tân tiên sinh kia. Tuy rằng tuổi nhưng tính tình rất lớn, hơi hài lòng liền đập đồ đạc mắng chửi người khác, la lối khóc lóc, Hà Như Mộng vừa tới ngày đầu tiên bị Tân Viên hất cơm đầy người, đứa bé đó chỉ vào bà hét ầm lên, bảo bà cút , khiến cho Hà Như Mộng xấu hổ vạn phần, khóc lóc ngày.

      Đến Hà Như Mộng còn bị đãi ngộ như thế, làm đứa con chồng trước, tình cảnh của Tân Tiểu Lộ lại càng xấu hổ, hơn nữa Hà Như Mộng người mẹ ruột này đều quan tâm gì đến nàng, những người khác lại càng như vậy. Lúc trước Tân tiên sinh bảo Tân Viên gọi nàng là chị , kết quả Tân Viên nhấc chân muốn đá nàng, đầy mặt chán ghét khinh thường, “Nó cũng xứng làm chị của con, biết là thứ gì sinh ra, dù sao cũng phải chị của con!”

      Mấy ngày qua , Tân Viên luôn làm ầm ĩ, Tân tiên sinh bị nó nháo phiền, dứt khoát làm rất nhiều loại thẻ cho Hà Như Mộng, để ban ngày bà ấy ra cửa khắp nơi bảo dưỡng thân thể, cùng các thái thái khác dạo phố gì đó, cho bà gặp gỡ Tân Viên. Chỉ buổi tối mỗi ngày, nhà bốn người tụ tập bên nhau ăn cơm, Tân Viên đều phải nháo hồi, ai cũng ăn ngon.

      Ngày hôm nay cũng ngoại lệ, Tân Viên theo thường lệ đập đồ ăn bàn đến nát nhừ, trong tiếng Tân tiên sinh tức giận mắng mỏ, giận dỗi chạy về phòng nó.

      Tân Tiểu Lộ từ đầu tới đuôi chút phản ứng, ăn xong cơm trong chén mình cũng lên lầu, để lại Hà Như Mộng khóc sướt mướt được Tân tiên sinh an ủi.

      Phòng của nàng sát với phòng Tân Viên, đứa bé này hơn nàng ba tuổi, mỗi lần ngang qua trước cửa phòng nàng đều phải đá cái. Nhìn cửa có dấu chân bị cố ý đá ra, Tân Tiểu Lộ bỗng nhiên kéo kéo khóe miệng, lộ ra tươi cười quỷ dị.

      Nửa đêm cùng ngày, Tân Viên bị đói tỉnh. Thằng bé mỗi ngày buổi tối cáu kỉnh đều ăn cái gì, nửa đêm đói tỉnh. liên tiếp vài ngày nửa đêm nó tự mình dậy vào phòng bếp tìm đồ ăn, chị Dương bảo mẫu chiếu cố nó lặng lẽ để lại cho nó miếng bánh kem, để buổi đêm nó lấp đầy bụng.

      Hôm nay nó cũng từ giường bò dậy, duỗi tay muốn mở đèn, nhưng ấn hai lượt đèn cũng sáng lên.

      Mất điện? Tân Viên sửng sốt.

      Ngoài cửa sổ trời mưa, tiếng mưa rơi tí tách tí tách nện lên cửa kính, phía chân trời tiếng sấm nổ ầm vang, trong nháy mắt chiếu sáng cả gian phòng. Cũng trong nháy mắt đó, Tân Viên phát bên cửa sổ có người đứng lặng yên tiếng động.

      Sét còn dư lại chút sáng, trong phòng có ánh sáng, chỉ có bạch quang lộ ra bên kia cửa sổ, nó kinh sợ mà nhìn hắc ảnh hình người kia, sợ đến mức câu cũng nên lời. Rốt cuộc chỉ là đứa bé mấy tuổi, trước cảnh tượng quỷ dị đáng sợ, nước mắt nó lập tức rơi xuống.

      dám ra tiếng, run run rẩy rẩy xuống giường, hoảng sợ vạn phần mà bổ nhào vào cạnh cửa, mở cửa chạy ra ngoài, dùng sức đập cửa phòng Tân tiên sinh: “Ba ba! Ba ba! Có quỷ! Trong phòng con có quỷ!”

      Tân tiên sinh bị nó đánh thức, ông mở cửa, đèn cảm ứng ở hành lang liền sáng lên.

      Tân Viên hoảng sợ mà nắm chặt quần áo ông, “Vừa rồi ngắt điện, trong phòng con có quỷ!” Tân tiên sinh đương nhiên tin con mình , thế giới này chỗ nào có quỷ, ông chỉ cho rằng đứa bé bi ác mộng, đưa nó về phòng, bảo nó nghỉ ngơi.

      “Ngủ ngủ , có quỷ, đèn bật rồi, sợ a, ba ba ngày mai còn phải làm, ngủ, con ngoan chút, cần náo loạn nữa.”

      Tân tiên sinh vừa , Tân Viên lại sợ hãi lại tức giân, ôm chăn ngồi giường lâu. Như vậy lăn lộn trận, bụng nó càng đói, nó là tiểu thiếu gia nào có từng bị đói bụng, chịu nổi, do dự lâu vẫn bò dậy. Nó mở tất cả đèn ra, phòng khách, phòng bếp, tất cả các chỗ đều sáng ngời. Lúc này nó mới cảm thấy an tâm hơn, ngồi xổm trước tủ lạnh lấy bánh kem của mình ra.

      Nó mới vừa lấy bánh kem ra, còn chưa đóng tủ lạnh lại, toàn bộ căn nhà nháy mắt lại lâm vào bóng tối.

      Khí lạnh sâu kín từ tủ lạnh chui vào áo ngủ, Tân Viên kinh sợ mà nhìn bóng tối bốn phía. Tất cả đồ vật lúc có đèn có vẻ bình thường vô cùng, trong bóng tối phảng phất đều thay đổi loại. Nó cứ cảm thấy có cái gì ở nơi tối tăm nhìn mình. Bánh kem trong tay rơi xuống đất, nó cũng mặc kệ, nhấc chân chạy lên lầu.

      Chạy được nửa, ở chính giữa thang lầu nó thấy hắc ảnh cao gầy lắc lư, tựa như hắc ảnh lúc trước lẳng lặng đứng ở bên cửa sổ phòng nó kia.

      Tân Viên sợ tới mức cả người cứng đờ, lui ra sau hai bước, cẩn thận đụng vào thứ gì, bị vướng chân ngã xuống đất. Rốt cuộc nó nhịn được, sợ quá khóc ầm lên.

      “Ba ba! Ba ba! Có quỷ!”

      Lúc nó ôm đầu co thành đoàn, hắc ảnh thang lầu kia rời . Nàng mở công tắc nguồn điện, sau đó về phòng của mình, nghe bên ngoài hồi ầm ĩ.

      Ngày hôm sau, Tân Viên sinh bệnh phát sốt, cũng may chỉ sốt . Tân tiên sinh ở nhà, công việc của ông ấy rất bận, Hà Như Mộng cũng được ông mang theo ra cửa. Nếu bà ở lại trong nhà, tiểu ma vương Tân Viên kia càng chịu nghỉ ngơi tử tế, chỉ muốn nháo lên.

      Dì Phan làm xong cơm rồi, trong nhà còn lại chị Dương bảo mẫu chăm sóc Tân Viên phát sốt, còn có Tân Tiểu Lộ an an tĩnh tĩnh.

      Chị Dương sáng sớm hôm nay bị Tân tiên sinh mắng trận, chị nên đặt bánh kem trong tủ lạnh cho Tân Viên, làm cho nó ăn rồi sinh bệnh, chị Dương ủy khuất muốn mệnh, chiếu cố Tân Viên cũng phải tận tâm, thấy nó nghỉ ngơi liền chạy xuống dưới lầu xem TV, gọi điện thoại tố khổ với chị em mình.

      lầu Tân Viên ngủ bị tiếng khóc đánh thức, nó mơ mơ màng màng tỉnh lại, nghe thấy thanh giống như là quỷ khóc từ phía dưới giường vọng ra, cẩn thận nghe lại hình như là ở vách tường.

      Hôm nay trời đầy mây, giống như tùy thời mưa, thực trầm, trong phòng cũng thực tối, Tân Viên mình ở trong phòng, nghe tiếng khóc quỷ dị khủng bố này, cả người sợ tới co cuộn lại.

      “A! A!”

      Dưới lầu chị Dương gọi điện thoại nghe thấy lầu Tân Viên hét to, vội vàng chạy lên, “Làm sao vậy, làm sao vậy?”

      Tân Viên dùng sức túm lấy chị, “Có quỷ! Có quỷ khóc!”

      Chị Dương nghe thấy cái gì, nhưng bên ngoài tiếng sấm , lại sắp mưa, trong phòng tối tăm, đứa bé này từ trước đến nay ương ngạnh đạo lý lại sợ tới giống như đụng phải tà, sợ hãi này giống như lây bệnh, chị cũng hiểu thế nào phát lạnh từ sau lưng.

      “Tôi muốn ở nơi này, tôi muốn ở nơi này! Tôi muốn tìm ta ba, chị gọi điện thoại bảo ông ấy trở về!”

      Chị Dương miễn cưỡng an ủi nó vài câu, nhưng hoàn toàn tác dụng, vừa cẩn thận nó nhảy xuống giường chạy ra ngoài. “Ai! Viên Viên, cậu còn sinh bệnh, trở về ngủ !”

      Tân Viên mãnh mẽ kéo cửa ra, bị người đứng bên ngoài dọa sợ. Tân Tiểu Lộ đứng ở cửa, rất gần như sát vào nó, tựa hồ vừa rồi là cả người đứng dán vào cửa. Thanh nàng thực , mặt luôn luôn có gì biểu tình mang theo tươi cười kỳ quái.

      “Em trai, em bị bệnh sao, sinh bệnh phải ngoan ngoãn.” Nàng duỗi tay kéo tay Tân Viên.

      Tân Viên chỉ cảm thấy cái tay kia lạnh như băng, vào mùa hè thậm chí giống như là cái tay người sống.

      “Cút ngay cút ngay!” Tân Viên hất tay nàng ra, giống như gặp quỷ chạy xuống dưới lầu. Chị Dương biết vì sao nó phản ứng lớn như vậy, cũng vội vàng theo.

      Tân Tiểu Lộ vào phòng Tân Viên, từ phía dưới giường của nó lấy ra cái gì, đặt ở trong túi, lại bình tĩnh ra ngoài.

      Tân Viên bị bệnh trận, còn xốc đồ ăn vào lúc ăn cơm chiều, chỉ là tâm tình tốt vẫn mắng Hà Như Mộng, ngang qua phòng Tân Tiểu Lộ cũng vẫn đá cửa phòng.

      “Như Mộng, Tiểu Lộ, hai người đừng so đo với Viên Viên, cũng vì ngày thường tôi quan tâm nó quá ít, mới làm nó dưỡng thành cái tính tình này.” Tân tiên sinh có biện pháp nào với con trai, chỉ có thể khuyên Hà Như Mộng thoái nhượng hơn.

      Hà Như Mộng cái tính cách này, đương nhiên gì, đối với bà ấy mà , tại cuộc sống này khá hơn trước kia nhiều, “ việc gì, Viên Viên còn , có chút hiểu chuyện cũng là bình thường, sao em lại trách nó.”

      Tân tiên sinh liền vui mừng hôn hôn gương mặt bà. Tân Tiểu Lộ trước sau như chuyện, cũng ai cầu nàng chuyện.

      Vì Tân Viên làm ầm ĩ, nó đổi cái phòng mới, căn phòng có cánh cửa sổ lớn có thể nhìn thấy vườn hoa dưới lầu. Nó dọn rồi, có ai ở phòng bên cạnh cố ý dùng bóng đập lên vách tường, Tân Tiểu Lộ có thể ngủ tử tế, nửa đêm cũng ra ngoài lắc lư nữa.

      Nhưng Tân Viên yên ổn được bao lâu, thấy đối phó được Hà Như Mộng liền bắt đầu tìm Tân Tiểu Lộ mỗi ngày ở nhà để gây phiền toái.

      “Ê, mày biết ba mày là ai sao? Mẹ mày có phải làm tiểu tam ?” Tân Viên tuổi nhưng còn biết rất nhiều.

      Tân Tiểu Lộ liếc nó cái, cười cổ quái, “Biết a, tôi giết ba tôi.”

      Tân Viên hoảng sợ: “Mày có bệnh à, bậy gì đó?”

      Tân Tiểu Lộ mở to đôi mắt đen mà chỉ những mới có, nhìn nó, “Ông ấy biến thành quỷ, tôi đưa ông ấy đến. Người lớn nhìn thấy quỷ, nhưng trẻ con có thể thấy được, cậu thấy ông ấy sao? Lúc trời mưa ông ấy còn khóc.”

      Tân Viên nuốt nuốt nước miếng, sắc mặt xoát chút trắng bệch, quay đầu liền chạy, cách Tân Tiểu Lộ xa.

      Nửa đêm, Tân Viên bị tiếng động đánh vào cửa kính đánh thức. Hình như là hòn đá gõ cửa kính? Nó bò dậy, trộm dựa vào đầu giường nhìn ra cảnh bên ngoài trong đêm tối.

      Nó liếc mắt cái liền thấy vườn hoa phía dưới, trong bóng đêm nồng đậm có mặc váy trắng nữ ngồi xổm bên bụi hoa, tựa như là đào đất.

      Tân Viên: “!!!”

      váy trắng bỗng nhiên ngẩng đầu lên, giống như thấy Tân Viên, cười cười với nó, lại chậm rãi rời .

      Ngày hôm sau, Tân Viên vẫn luôn tâm thần yên, lặng lẽ nhân lúc chị Chị Dương chú ý, chạy đến vườn hoa, tìm được bụi hoa nửa đêm hôm qua nhìn thấy, dùng gậy đào đào ở nơi đó. Đất bị mưa ngâm rất lầy lội, có dấu vết bị người nào đào lên.

      Bỗng nhiên, Tân Viên cứng cả người lại. Nó ràng nhìn thấy, có dúm tóc màu đen bị đào ra từ chỗ đất bùn.
      Lierose DuDu, thuyt, 10123 others thích bài này.

    4. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 151. Học sinh tiểu học là phải làm bài tập

      Tân Viên từ sau khi mẹ nó qua đời vẫn luôn có ai quản giáo, Tân tiên sinh mỗi ngày vội vàng công việc, dưỡng Tân Viên thành tính cách Hỗn Thế Ma Vương, biết làm cho người chung quanh đau đầu đến đâu.

      Chính là ngày này rốt cuộc nó bị lúng túng.

      “Chị…… chị lại xem cái gì?”

      Tân Tiểu Lộ xoay đầu nhìn nó, trong tiếng động khủng bố từ ti vi, cười sâu kín với nó, “ xem phim, rất thú vị, em trai cùng xem a.”

      Ở trong mắt Tân Viên, màn hình TV lớn kia xuất lệ quỷ chết thê thảm, đôi mắt đen ngừng phóng đại, phóng đại ở màn hình, phụ trợ với gương mặt tươi cười của Tân Tiểu Lộ có vẻ vô cùng cổ quái —— chị nhặt được này của nó thích cười, mỗi lần đột nhiên cười lên đều làm cho người khác cảm thấy sau lưng gai gai thoải mái.

      Từ lúc nhìn thấy nàng nửa đêm ở trong hoa viên biết chôn cái gì, rồi Tân Tiểu Lộ lại nửa đêm rời giường WC gặp nó hai lần. Nàng đứng ở trong bóng tối cuối hành lang, vừa chuyện cũng bất động, dọa cho Tân Viên thiếu chút nữa tè ra quần. Hơn nữa nó còn phát Tân Tiểu Lộ đặc biệt thích xem phim kinh dị, ngày thường trong phòng chỉ có hai bọn họ cùng chị Dương, chị Dương luôn ở bên ngoài chuyện phiếm cùng bảo mẫu nhà hàng xóm, trong phòng hai người bọn họ thường xuyên phải ở bên nhau, Tân Viên liền nhìn Tân Tiểu Lộ mỗi ngày mỗi ngày xem những bộ phim kinh dị đó.

      Dù Tân Viên chỉ ngẫu nhiên nhìn thấy chút, nó đều sợ , đặc biệt là buổi tối mình ở trong phòng, nó luôn tự giác nghĩ đến những hình ảnh đó, lại sợ tủ quần áo có cái gì bỗng nhiên vụt ra, lại sợ dưới giường có thứ gì nấp, sợ đến mức chỉ có thể chùm trong chăn, nào còn dám nhớ thương làm trò gây chuyện. Cho dù nó vốn dĩ muốn lăn lộn Tân Tiểu Lộ, nhưng thời gian tiếp tục như vậy, nó cũng dám tới gần nàng nữa, đặc biệt là lúc Tân Tiểu Lộ mặt vô biểu tình xem phim kinh dị, nó càng dám tiếp cận.

      “Con muốn chị ta ở nhà của chúng ta! Ba ba đuổi chị ta ra ngoài !” Tân Viên tìm Tân tiên sinh nháo, lúc này nó ‘chị ta’ là chỉ Tân Tiểu Lộ.

      Tân tiên sinh tuy rằng coi trọng Tân Tiểu Lộ, nhưng an an tĩnh tĩnh thích chuyện như vậy, ông ấy cũng có ác cảm gì. Đối với lời này của con trai, đương nhiên ông ấy có khả năng nghe theo, chỉ cho rằng con trại lại cáu kỉnh. Ông sớm quen con mình như vậy, dứt khoát để ý tới nó.

      Thế này làm cho Tân Viên tức nghẹn, nó tuyên bố: “Nếu ba đuổi chị ta , con rời nhà trốn ! Con ở nhà này nữa!”

      Tân tiên sinh bị nó làm ầm ĩ trong thời gian cũng thực tức giận, khó được sầm mặt răn dạy: “Con bao lớn rồi, động bất động lại la lối khóc lóc, chút lễ phép cũng có, ở trường học thấy dạy con như vậy hả?”

      Tân Viên đầu gấu này tức giận đến muốn chết, trưa hôm đó đúng là chạy . Bất quá nó cũng chạy xa, chỉ tới cái biệt thự ở tiểu khu gần đấy, là nhà trai của Tân tiên sinh.

      trai của Tân tiên sinh là thương nhân càng thành công hơn, người hai nhà ở gần nhau, chỉ cách tiểu khu, biệt thự của Tân tiên sinh ở tiểu khu này giá cả cũng đủ cao, nhưng biệt thự tiểu khu bên cạnh kia giá càng cao hơn, đương nhiên giá càng cao tức là dịch vụ và phong cảnh càng tốt.

      Biết được con trại chạy đến nhà bác nó, Tân tiên sinh cũng quản, để cho nó ở lại bên kia, dù sao nó cũng thường xuyên ‘rời nhà trốn ’ như vậy.

      “Tiểu Lộ, có chuyện muốn cho con.” Tân tiên sinh cười với Tân Tiểu Lộ. Thái độ của ông ấy với Tân Tiểu Lộ vẫn là tồi, ít nhất so với thái độ của mẹ Tân Tiểu Lộ còn tốt hơn.

      Tân Tiểu Lộ buông đũa nghe ông . Tân tiên sinh nhìn nhìn người vợ mới xinh đẹp của mình, “Ta và mẹ con chuẩn bị hưởng tuần trăng mật, ra ngoài tháng, trong khoảng thời gian này, con và em trai con cùng ở lại nhà bác , ta và bác con xong rồi, bọn họ chiếu cố con, nhà bác còn có ca ca, cậu ấy còn có thể mang theo con và em trai cùng chơi.”

      Đây chỉ là thông báo, Tân Tiểu Lộ có quyền cự tuyệt, đương nhiên nàng cũng định cự tuyệt, cho nên việc này cứ như vậy định xuống. Sáng sớm hôm sau, nàng bị đưa đến nhà bác ở tiểu khu bên cạnh.

      Tân Viên thấy ba ba tới, đầu tiên là cao hứng, nhưng ngờ ba nó tới thông báo cho nó chuyện này, tức khắc khóc nháo lăn lộn, nào kêu cho ba ba và mụ hồ ly tinh hưởng tuần trăng mật, lại gào muốn Tân Tiểu Lộ ở lại đây, làm Tân tiên sinh tức giận thiếu chút nữa động thủ đánh nó.

      “Tân Viên, đứng lên.” thanh thiếu niên lạnh lùng từ trong phòng truyền đến.

      Nhìn thấy thiếu niên từ trong phòng ra, Tân tiên sinh lộ ra tươi cười từ ái, “Yến Lai, lần này em trai, em đến ở nhà con thời gian, con chiếu cố nhiều bọn nó, ranh con này thực bướng bỉnh, con quản giáo nhiều vào, nó chỉ sợ con thôi.”

      Tân Viên tiểu ma vương kia nhìn thấy họ Tân Yến Lai, tình nguyện mà bò dậy từ mặt đất, còn có ý đồ giãy giụa, “Con muốn chị ta ở cùng con! Để cho chị ta trở về mình !” rồi dùng sức đẩy Tân Tiểu Lộ phen.

      Tân Tiểu Lộ lảo đảo chút, được thiếu niên Tân Yến Lai kia đỡ. Thiếu niên mang đôi mắt kính, biểu tình lạnh lùng nhìn dễ chuyện lắm, nhưng tay đỡ Tân Tiểu Lộ lại vững vàng, ấm áp. buông Tân Tiểu Lộ ra, nghiêm khắc mà với Tân Viên: “Lên lầu viết bài tập bố trí cho em, nếu viết xong, buổi tối đừng có ngủ, nhìn em, khi nào viết xong khi ấy ngủ!”

      Tân Viên bẹp miệng, nhìn như muốn khóc, Tân Yến Lai lại : “ được khóc, được cáu kỉnh, lên.”

      Tân Tiểu Lộ còn tưởng rằng đầu gấu thiện bãi cam hưu, ai biết nó đúng là để nước mắt nghẹn trở về, cọ tới cọ lui lên lầu. Nàng khỏi nhìn nhiều Tân Yến Lai. Cậu trai này tuổi lớn, còn rất lợi hại.

      Tân Yến Lai chú ý thấy nàng nhìn chăm chú, gật gật đầu với nàng, “ là Tân Yến Lai, là họ (đường ca) em. Em tên là Tân Tiểu Lộ ? lớn hơn em bốn tuổi, tháng này em ở đây, có chuyện gì đều có thể với .”

      Tân Tiểu Lộ gật đầu.

      Thiếu niên lạnh lùng chào hỏi Tân tiên sinh, trước dắt Tân Tiểu Lộ vào nhà, còn dắt nàng lên lầu hai, đưa nàng vào trong phòng, “Đây là phòng của em.”

      đứng ở cửa, đặt hành lý của Tân Tiểu Lộ dựa ở ven tường, “Chờ dì Hạ tới giúp em thu thập đồ đạc, em nghỉ ngơi trước, lúc ăn cơm gọi em.”

      Tân Tiểu Lộ nhìn theo đường đến phòng cuối, nàng theo, nhìn thấy cửa đóng, bên trong là cái thư phòng rộng, Tân Viên ngồi ở đó viết bài tập, vừa viết vừa vò đầu bứt tai, Tân Yến Lai ngồi ở bên cạnh, vừa lật xem bài làm xong, vừa sửa sang lại sách vở.

      “Nghỉ hè còn tháng, nhiều bài tập như vậy em còn chưa viết xong, tháng trước là chơi đâu?”

      “Đề sai quá nhiều, chờ phê chữa xong đề sai em phải chép lại mười lần.”

      “Sách học khóa sau chọn xong cho em, xem xong sáu chương viết cảm tưởng, tám trăm chữ.”

      Tân Yến Lai câu lại tiếp câu, Tân Viên bằng mắt thường có thể thấy được mà uể oải xuống.

      Tân Tiểu Lộ: “……” Thiếu niên này sao lại giống như giáo viên, cũng là cái kiểu tàn nhẫn độc ác kia.

      Tân Viên tình nguyện chạy tới nơi này làm bài cũng muốn ở nhà, xem ra xác là bị ‘quỷ’ dọa rồi.

      Xuất phát từ nguyên nhân nào đó, Tân Tiểu Lộ hoàn toàn nhiệt tình với học tập, nàng nhìn hai mắt rồi lẳng lặng rời . Tòa biệt thự này rất lớn, trong nhà có ai, phát nam nữ chủ nhân, chỉ có dì trong phòng bếp hát và chuẩn bị đồ ăn. Lúc Tân Tiểu Lộ lại tiếng động rất , giống như du hồn lắc lư ở trong phòng.

      Nàng nhìn thấy cái quầy trưng bày tràn đầy giấy khen, các loại cúp thi đua, toàn bộ giấy khen đều viết cái tên ‘ Tân Yến Lai ’ này. Hiển nhiên, thiếu niên kia là học bá, học bá phải bình thường.

      Buổi tối, nam nữ chủ nhân biệt thự trở lại, Tân Tiểu Lộ mới biết Tân Yến Lai cũng có mẹ kế, bọn họ nhà ba người người tôn trọng nhau như khách, lúc ăn cơm hoàn toàn giao lưu, so sánh với bữa tối nhà Tân tiên sinh náo nhiệt đến gà bay chó sủa, càng như là liên hoan thương vụ đầy lễ nghi, ăn xong liền tan, ai làm việc người đấy.

      Tân Tiểu Lộ trước khi ngủ còn nhìn thấy Tân Yến Lai mang Tân Viên đến thư phòng, Tân Viên múa bút viết văn, Tân Yến Lai xem quyển sách, hiển nhiên là giám sát.

      Tân Tiểu Lộ nhìn nhiều các loại học sinh vội vàng làm bài tập, nàng nghĩ tới ngày kia chính mình cũng người trong đó …… Đến ba ngày sau, Tân Yến Lai ăn xong cơm sáng, với nàng: “Nghỉ ngơi ba ngày, Tiểu Lộ, hôm nay bắt đầu em và Viên Viên cùng nhau làm bài tập.”

      Tân Tiểu Lộ: “???”

      Tân Tiểu Lộ: “Tôi? Làm bài tập?”

      Tân Yến Lai: “Ừ, hỏi chú, nghỉ hè qua em chuyển đến trường học chỗ chúng ta, học lớp 4, hẳn là sai biệt lắm với tiến độ ở trường học lúc trước kia của em, cầm bộ bài tập hè thích hợp ở đây, em làm trước, có cái gì biết có thể hỏi , viết xong toàn bộ bài tập nghỉ đông, giúp em chuẩn bị nội dung bài lớp 4.”

      Tân Tiểu Lộ nhìn thấy Tân Viên bên cạnh làm bài tập lộ ra cái tươi cười vui sướng khi người gặp họa với mình, lúc này nàng mới xác xác mà phản ứng lại, chính mình biến thành học sinh tiểu học, mà học sinh tiểu học là phải làm bài tập.

      Quá đáng sợ a, từ lúc nàng là quỷ cũng làm bài tập, giờ lần nữa làm người, lại phải bắt đầu chìm trong núi sách biển học.

      “Tôi muốn làm.” Tân Tiểu Lộ cự tuyệt.

      Nàng cự tuyệt cũng vô dụng, bị Tân Yến Lai ấn ở chỗ ngồi làm toán buổi sáng. Buổi chiều Tân Tiểu Lộ trốn ở sau bụi gai trong vườn hoa phía sau, chuẩn bị lấy cái này chạy thoát áp bách của tiểu ca ca Yến Lai. Hai mươi phút sau nàng bị tìm được, Tân Yến Lai tự mình dắt nàng trở về, lại nhìn nàng viết bài tập ngữ văn buổi trưa.

      Tân Viên vào lúc nghỉ ngơi đâm đâm cánh tay nàng, rất là khinh bỉ, “Chị còn muốn chạy, chạy thoát được đâu, họ tôi có trăm loại phương pháp bắt chị lăn về học tập.”

      Đây vẫn là lần đầu tiên Tân Viên dùng loại ngữ khí hoà bình này chuyện cùng Tân Tiểu Lộ, tựa hồ bởi vì hai người cùng bị họ áp bách học tập, mà nó sinh ra chút tình cảm chiến hữu như vậy với Tân Tiểu Lộ, rốt cuộc có thể gào thét lúc với nàng.

      “Chị biết, họ thực đáng sợ, nếu tức lên, so với quỷ còn đáng sợ hơn!” Thừa dịp Tân Yến Lai xuống lầu pha trà, Tân Viên lại đâm đâm tay Tân Tiểu Lộ, oán giận cùng nàng.

      Tân Tiểu Lộ: Đầu gấu, chị đây rất quen thuộc với cậu sao?

      Nàng để ý tới đồ đầu gấu này, Tân Viên thẹn quá thành giận, giơ tay muốn kéo bím tóc nàng, bị Tân Yến Lai bắt được tại chỗ.

      Tân Yến Lai nhìn em họ run bần bật, trầm mặc lát, : “Xem ra vẫn là bố trí bài cho em đủ nhiều.”

      Buổi tối hôm nay, Tân Tiểu Lộ lại bắt đầu ra ngoài lắc lư. Nàng tính thời gian, đứng ở cửa phòng Tân Yến Lai. Quả nhiên, chẳng bao lâu Tân Yến Lai mở cửa ra, trong tay bưng chén trà. nhìn thấy đứng ở trong bóng tối, dừng chút, hỏi nàng: “Làm sao vậy?”

      “Bị ác mộng, hay là ở chỗ này ngủ quen?” Tân Yến Lai cả người tản ra quang huy của người nối nghiệp chủ nghĩa xã hội khoa học.

      Tân Tiểu Lộ lui ra phía sau bước, về phòng mình, đóng cửa lại ngủ.

      Ngày hôm sau, Tân Yến Lai tìm bác sĩ gia đình kiểm tra thân thể cho Tân Tiểu Lộ.

      “Ngày hôm qua nửa đêm em mộng du, em có biết ? sợ, để bác sĩ kiểm tra cho em chút.” Tân Yến Lai phi thường nghiêm túc với Tân Tiểu Lộ.
      Lierose DuDu, minhminhanhngoc, thuyt3 others thích bài này.

    5. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 152. Có phải các khi dễ người khác

      có vấn đề gì quá lớn, chính là dinh dưỡng đủ, thân thể có chút hư nhược, còn có buổi tối ngủ quá muộn ? Trẻ con vẫn phải ngủ sớm chút.” Bác sĩ xem xong rồi rời .

      Dinh dưỡng đủ? Tân Yến Lai như suy tư gì, nhớ tới lúc trước đưa Tân Tiểu Lộ tới đây, mẹ Tân Tiểu Lộ có thái độ kia, lạnh nhạt với con mình giống như người xa lạ. Đứa này ở nhà họ Tân đại khái sống cũng tốt, mẹ ruột lạnh nhạt, cha lại có quan hệ huyết thống, còn có em trai thích khi dễ người khác …… Tân Yến Lai sờ sờ đầu Tân Tiểu Lộ.

      “Em cẩn thận nghỉ ngơi, tử tế ăn cơm.”

      Tân Tiểu Lộ nhìn thấy đứng dậy, phòng bếp chuyện với dì giúp việc, nàng chỉ mơ hồ nghe thấy hình như hầm canh bổ thân thể gì đó, hẳn là phải bổ sung dinh dưỡng cho nàng. Quả nhiên về sau đồ ăn liền phong phú hơn, trước mặt Tân Tiểu Lộ còn có thêm chén canh hầm.

      Tân Viên lại có, “ họ, vì sao chị ta nhiều hơn em chén canh, chúng ta mới là thân nhân, chị ta lại phải! Vì sao đối xử với chị ta tốt hơn với em!”

      Tân Yến Lai: “Thân thể Tiểu Lộ tốt, Viên Viên, em thể khi dễ em ấy, nghe chưa.”

      Tân Viên: “Em ……”

      Tân Yến Lai: “Em nháo với cũng vô dụng, nếu em còn tinh lực để nháo, vậy tức là em còn có thể viết tiếp mấy bài tập.”

      Tân Viên sớm biết nháo với họ cũng vô dụng, nhưng nó siêu siêu ủy khuất, nhịn được khóc khóc chít chít lên. Tân Yến Lai cầm khăn giấy cho nó, bình tĩnh : “Lau mặt, sau đó ăn cơm.”

      Tân Viên: “Em muốn ăn!”

      Tân Yến Lai: “Được, nhưng em ăn, buổi chiều cũng có điểm tâm cho em lót bụng, bị đói.”

      Lúc trước có thời gian mỗi ngày buổi tối làm trò rồi đói bụng, Tân Viên do dự, nó sợ.

      So sánh với với Tân Viên chịu đãi ngộ xui xẻo, Tân Tiểu Lộ lại hạnh phúc hơn, nàng có trái cây và điểm tâm ngọt sau khi ăn xong, buổi tối cơm nước xong, Tân Yến Lai còn bưng sữa bò đến cho nàng, “Bác sĩ buổi tối em ngủ muộn, vậy buổi tối em làm bài tập, uống sữa bò, ngủ sớm chút.”

      Tuy rằng nghiêm khắc lại trưởng thành sớm chút, nhưng vẫn là đứa bé ngoan ôn nhu, Tân Tiểu Lộ muốn hù dọa . Nhưng nửa đêm nàng vẫn tỉnh lại, ngủ được, mở cửa ra ngoài, ở trong căn phòng lớn trống rỗng hồi, lại mở cửa, vào vườn hoa phía dưới bồi hồi.

      Tân Yến Lai là quen học đến khuya, nhìn thấy trong đêm tối có bóng trắng trong vườn hoa, kỳ quái mà đứng lên từ ban công nhìn kỹ, phát là Tân Tiểu Lộ. buông bút, xuống lầu mở cửa, vào vườn hoa mang theo Tân Tiểu Lộ trở về.

      “Sao ban đêm lại chạy ra đây, hẳn phải là mộng du, vậy em ngủ được?” Tân Yến Lai cau mày nhìn quầng thâm mắt mặt em .

      Tân Tiểu Lộ ngồi ở sô pha, thẳng tắp nhìn chằm chằm . Làn da nàng đen bình thường, mặt hai cái quầng thâm mắt, mặc thân váy ngủ màu trắng, tóc dài buông xoã, quả thực giống như là lệ quỷ nữ đồng trong những phim kinh dị, có loại khí chất trầm trầm. Nhưng Tân Yến Lai cảm giác được khí chất đáng sợ này, chỉ cảm thấy nàng vốn có giấc ngủ tốt, cần phải sửa lại, cẩn thận là hỏng mất thân thể.

      lại cho em ly sữa bò nóng.”

      Tân Tiểu Lộ vào nửa đêm uống ly sữa bò ấm áp, lại bị tiểu thiếu niên Yến Lai đưa về phòng.

      Nửa đêm nàng ngủ được ra ngoài chạy loạn vẫn luôn là thói quen chưa được cải thiện, bác sĩ cũng có cách nào, chỉ dặn nàng nghỉ ngơi nhiều, chú ý rèn luyện thân thể, bảo trì ẩm thực lành mạnh, cần có quá nhiều áp lực. Tân Yến Lai liền dưỡng thành thói quen nửa đêm đến bên cửa sổ nhìn xem em có lắc lư ở trong vườn hay , hay là lắc lư ở trong căn phòng đen nhánh, gặp được cho nàng ly sữa bò nóng đưa nàng ngủ, rồi chính mình lại tiếp tục ngủ.

      “Nếu buổi tối ngủ được, giữa trưa có thể thích hợp nghỉ trưa giờ, dưỡng dưỡng tinh thần.” Ý thức trách nhiệm của Tân Yến Lai làm cho muốn gánh vác trách nhiện giáo dục và tâm lý khỏe mạnh cho hai đứa em trai, em . Bởi vì Tân Viên quá nghịch ngợm, chủ yếu lấy nghiêm khắc giáo dục làm chủ, còn Tân Tiểu Lộ lại là quan tâm giáo dục làm chủ, rốt cuộc so với Tân Viên, an an tĩnh tĩnh này quá ngoan ngoãn, quả thực là thiên sứ.

      “Tiểu Lộ, về sau buổi tối, đưa em chạy đêm ở công viên trong tiểu khu, chạy mệt buổi tối có thể ngủ được.” Tân Yến Lai mỗi ngày đều thử trị liệu vấn đề giấc ngủ cho nàng.

      Tân Tiểu Lộ theo thường lệ cự tuyệt: “Tôi muốn chạy.”

      Tân Yến Lai: “Nếu chạy giảm cho em tờ bài tập.”

      Tân Tiểu Lộ: “Tôi có thể.”

      Tân Viên: “Chị có thể, em cũng có thể!” Dưới giáo dục của họ Tân Yến Lai, Tân Viên rốt cuộc có thể gọi Tân Tiểu Lộ tiếng chị, mà phải dùng ‘này’ ‘ê’ để thay thế, đương nhiên là trong tình huống Tân Yến Lai ở đây nó mới có thể nén giận như vậy.

      Tân Yến Lai liền đáp ứng: “Có thể, Viên Viên chạy cùng chúng ta, nhưng bài tập thể thiếu được.”

      Tân Viên lớn tiếng kêu: “Vì sao!”

      Tân Yến Lai giơ lên bài tập của nó và Tân Tiểu Lộ: “Bởi vì Tiểu Lộ làm bài đều đúng, có thể thấy được xác em ấy nắm giữ được kiến thức, cho nên có thể thích hợp nghỉ ngơi thả lỏng, nhưng em làm sai rất nhiều, hơn nữa những chỗ sai đều là bởi vì thô tâm đại ý, có thể thấy được em nghiêm túc, cho nên ngày em còn nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ, ngày cũng giảm bớt bài tập cho em.”

      Tân Viên lại bị họ chuyên môn kéo sang bên giáo dục, những kỹ xảo chơi xấu khóc nháo của Tân Viên ở trước mặt Tân Yến Lai đều đáng nhắc tới, bị giáo huấn giống như con cháu.

      Ngày tháng thống khổ như vậy trôi qua tháng, Tân tiên sinh và nữ sĩ Hà Như Mộng rốt cuộc xong trăng mật trở lại, Tân Viên thu thập đồ đạc về nhà trước, gấp chờ nổi thoát ma trảo của họ, nửa điểm cũng nhớ lúc trước mình ở nhà có bao nhiêu sợ hãi, bao nhiêu tình nguyện, tâm thái giữa gặp quỷ cùng với gặp họ lặp lại ngang.

      Tháng chín, là mùa mà đông đảo nhân loại còn học đều thích, bởi vì tháng chín vừa đến, tức là kỳ nghỉ hai tháng tự do của bọn họ kết thúc, học kỳ mới khai giảng.

      Tân Tiểu Lộ chuyển tới khu trường học ở thành phố, trường học này đều có tiểu học, sơ trung, cao trung, chia làm ba học khu, bên cạnh còn có nhà trẻ phụ thuộc. Tân Viên lúc trước chính là học ở nhà trẻ đó, tháng chín bắt đầu tiến vào năm nhất tiểu học, Tân Yến Lai ở sơ trung học lớp 7, còn Tân Tiểu Lộ sắp vào lớp 4.

      Trường học này là loại ‘trường học quý tộc’, bên trong học sinh phần lớn gia đình giàu có, đại bộ phận từ nhà trẻ cho đến cao trung đều học tại đây, rất nhiều phụ huynh cũng có liên quan, đều quen biết nhau, cho nên tương đối bài ngoại, học sinh chuyển trường giống Tân Tiểu Lộ, đặc biệt là nàng có thân phận như thế, con chồng trước của người phụ nữ bình thường gả vào nhà cao cửa rộng, khiến cho đại đa số người quá thích nàng.

      “Em tôi cùng lớp với Tân Viên, nghe ta là con của mẹ kế Tân Viên mang đến, Tân Viên mẹ kế hư hỏng, con phỏng chừng cũng phải cái thứ gì tốt.”

      “Đúng , tôi ghét nhất loại mẹ kế này, phiền đến chết, sao lại phân đến lớp chúng ta.”

      “Chúng ta ba năm trước đều chỉ có từng này đồng học, giờ có thêm gương mặt mới, chút cũng quen, thể để ta lớp khác sao?”

      đám trẻ ranh chưa đủ lông đủ cánh tụ tập bên nhau khe khẽ , đem cái thói bài ngoại này áp lên Tân Tiểu Lộ, cả ngày cơ hồ coi nàng trở thành người trong suốt.

      Chính là loại cảm giác có cảm giác tồn tại này làm Tân Tiểu Lộ thực quen thuộc.

      Từ trước nàng chính là ở trong trường, tại khu nhà trong trường học lâu lâu, vô cùng lâu, nhìn học sinh ngôi trường kia từng năm tới tới lui lui, cơ hồ ai có thể thấy nàng —— người thấy nàng đều bị sợ tới mức nửa chết nửa sống.

      Tân Tiểu Lộ phải mười tuổi, trước nay đều chỉ có người khác sợ nàng, có chuyện nàng sợ người khác, loại con nít chơi đồ hàng này, đến lông mày nàng còn lười nâng.

      “Tiểu Lộ.” Thiếu niên mang mắt kính lạnh lùng đứng ở cửa gọi nàng.

      Duy trì trạng thái ‘ tồn tại’ ngày bị thiếu niên đến ngoài ý muốn này đánh vỡ, cầm theo cái bình giữ ấm, mang Tân Tiểu Lộ khỏi lớp 4 số 1, đưa tới nhà ăn, “Dì hầm canh cho em. Ở lớp mời quen chưa? Có chuyện gì có thể tìm , khu sơ trung ở toà nhà bên kia, ở lớp 7 số 1, tầng thứ hai, phòng học bên trái nhất.”

      Tân Tiểu Lộ: “Ừ.”

      Nhìn nàng uống xong canh, Tân Yến Lai lại cầm theo phần khác lớp 1 tìm em họ Tân Viên, đồng dạng tiến hành thăm hỏi nó. thể , làm so với là cha còn giống cha già hơn.

      Tân Tiểu Lộ trở lại phòng học liền còn là người trong suốt. Trong chốc lát thời gian nàng rời kia, các bạn học của nàng thảo luận vòng.

      “Tân Tiểu Lộ, cậu quen học trưởng Yến Lai a? ấy lại phải họ thực của cậu, sao lại đối tốt với cậu như vậy?”

      ấy đưa đồ ăn cho cậu à? Là cái gì?”

      “Học trưởng Yến Lai rất quen thuộc với cậu sao? Cậu có hay qua nhà ấy ?”

      Tân Yến Lai liên tục là đại học bá đứng đầu gần mười năm, cho dù ở tiểu học cũng có vô số người từng nghe truyền thuyết về , đối với loại nam nhân ở tầng đỉnh này, toàn bộ lũ nhãi ranh xú thí ngạo mạn đều từ đáy lòng sợ hãi lại hướng tới. Tân Viên sở dĩ sợ hãi họ như vậy đại khái cũng có loại áp lực bị nghiền áp này.

      Nếu Tân Yến tới đưa canh hầm ngày đầu tiên các bạn học còn thực rụt rè, vậy chờ đến Tân Yến Lai mỗi ngày đưa canh thời gian dài, còn ai làm lơ Tân Tiểu Lộ, ít nhất có người chuyện cùng nàng.

      Cùng lúc đó, Tân Tiểu Lộ gặp phiền toái khác.

      chính là Tân Tiểu Lộ? Cái gia hỏa quấn lấy học trưởng Tân Yến Lai?” Mấy tiểu nữ sinh mặc đồng phục sơ trung khí thế rào rạt vây lấy nàng, dùng ngữ khí thập phần ghét bỏ báo cho nàng: “Nghe và Tân học trưởng có quan hệ huyết thống, về sau đừng biết xấu hổ gọi ấy là ca ca, biết chưa?”

      Tân Tiểu Lộ: “……” Nàng hồi ức lại mới phát mình kỳ cũng gọi thiếu niên đó là ca ca, hơn nữa thân thể nàng đây mới lớp 4 có phải ? Nàng nhìn nhìn thân thể mình là hài tử cứng nhắc, lại nhìn nhìn đám tiểu bằng hữu này tới gây , đại khái là chưa dậy , đến ngực đều con mẹ nó còn chưa có đâu, bắt đầu tranh giành tình cảm? Bọn họ rốt cuộc có biết nàng mới lớp 4 hay ?

      Lúc trước nàng vẫn luôn ở cao trung, loại chuyện này thấy quá nhiều, nhưng nàng nghĩ tới thế giới tại thế nhưng hiểm ác đến tận đây, đến học sinh tiểu học cũng buông tha.

      sớm, có thể chờ ngực của các người nảy nở ra rồi lại được các chị em ?

      có nghe thấy các chị đây chuyện hay a!” nữ sinh nóng vội đẩy nàng cái.

      Tân Tiểu Lộ: “Tôi hiểu được.” Nàng cười chút. Nhìn , mặc kệ tuổi bao lớn, thể hiểu được mà có ác ý nặng như vậy đối với người khác, nên chịu trừng phạt.

      Đôi mắt hắc bạch phân minh nhất nhất nhìn mặt mấy nữ sinh này, như là phải nhớ kỹ bộ dáng các nàng.

      làm gì nhìn chúng tôi như vậy, phục có phải !” Tiểu nữ sinh cầm đầu bị nàng nhìn quá thoải mái.

      Tân Tiểu Lộ lại cười chút, biết mấy tiểu bằng hữu này có thích WC trường học hay , hoặc là phòng thiết bị ở tầng hầm ngầm tòa nhà số 1 kia. Sau hoàng hôn trường học đặc biệt thú vị, muốn giữ mấy tiểu bằng hữu trưởng thành sớm này lại thể nghiệm chút.

      “Các người làm gì.” Tân Yến Lai đột nhiên xông ra, lần bắt được mấy nữ sinh uy hiếp trẻ em, nghiêm khắc chất vấn mấy nàng hoảng loạn: “Các có phải khi dễ người khác hay ? Đây là bắt nạt ở vườn trường, các có biết ?”

      Sau đó chuỗi người bị dắt vào văn phòng, xếp thành hàng tiếp thu giáo viên răn dạy, gọi điện thoại thông báo phụ huynh, phạt viết kiểm điểm, chỉ có Tân Tiểu Lộ là người bị hại được Tân Yến Lai đưa . Trước khi , Tân Tiểu Lộ nhìn thấy mấy nữ sinh ánh mắt thương tâm muốn chết, xem ra họ sắp còn là fan của ca ca nữa.

      Tiểu thiếu niên Tân Yến Lai dắt em trở về, trong lòng có chút ưu sầu, nghĩ thầm, em văn tĩnh hướng nội như vậy, thực dễ bị khi dễ, lúc thấy còn biết ăn bao nhiêu khổ, khí trong trường học quá tốt.

      Trong lòng thiếu niên khỏi sinh ra ý tưởng, cảm thấy về sau có lẽ mình hẳn là nên vào Hội Học Sinh, sửa trị chút khí bất lương này.
      Lierose DuDu, minhminhanhngoc, thuyt4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :