1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nữ chính đều cùng nam phụ HE - Phù Hoa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 10. Nàng đến chủ động hôn ta

      Đây là sáng sớm bình thường, Liêu Đình Nhạn từ trong mộng tỉnh lại. Nàng cũng nhớ ngày hôm qua lúc nửa đêm xảy ra cái gì, bởi vậy thập phần bình tĩnh. Giống như những ngày trước, vị trí bên cạnh sớm có ai, tùy tiện quét mắt nhìn trong điện, Liêu Đình Nhạn chuẩn bị lười nhác vươn vai, lại chợt nghe thấy thanh .

      “Tỉnh? Lại bên này.”

      Là thanh của Tư Mã Tiêu, Liêu Đình Nhạn giật mình dừng động tác, quay đầu tìm kiếm thân ảnh Tư Mã Tiêu chung quanh, vừa tìm như vậy mới phát , hóa ra nằm ở giường sau bình phong, chỉ lộ ra góc áo cùng bóng dáng mờ mờ ảo ảo.

      Ngày trước lúc này phải thấy bóng dáng sao, sao hôm nay còn ở đây? Liêu Đình Nhạn có nghi hoặc, qua bình phong kia. Tư Mã Tiêu quá giống ngày thường, mang ngọc quan, tóc tán tùy ý, bên ngoài khoác áo rộng tay dài, chân còn để trần đạp lên mặt đất. Quan trọng nhất chính là, Liêu Đình Nhạn phát tơ máu trong mắt cùng với mu bàn tay, mắt cá chân nhô lên vết xanh nhàn nhạt, đó là ràng dấu vết mạch máu.

      vốn dĩ rất trắng, hôm nay biết có phải ảo giác hay , còn cảm thấy cả người càng thêm tái nhợt, đến mạch máu đều có thể thấy được ràng. Liêu Đình Nhạn có chút kinh tâm, nàng nhớ ở đường lúc ngồi xe ngựa tới Lạc Kinh, Tư Mã Tiêu cũng có lần bị như thế này, dáng vẻ quá thoải mái, khi đó nàng còn tưởng rằng ‘ Trường Hữu ’ nhận trách phạt bị thương, giờ ngẫm lại là quá thiên chân.

      Trong nguyên tác, có miêu tả tình hình lúc Tư Mã Tiêu phát bệnh, Liêu Đình Nhạn còn nhớ , nữ chủ lúc ấy bị Tư Mã Tiêu đột nhiên phát bệnh mà giết người sợ đến , Tư Mã Tiêu rút kiếm giết chết nữ hầu, cung nhân hầu hạ nữ chủ, sau đó túm lấy cánh tay nữ chủ, nhốt nàng vào trong đại điện.

      Tuy rằng hoài nghi trạng huống tại là phát bệnh, nhưng tựa hồ lại giống trong nguyên tác miêu tả đáng sợ ‘như ác quỷ giáng thế ’, cho nên rốt cuộc đây là phát bệnh hay là thoải mái bình thường?

      “Lại đây.” Tư Mã Tiêu vươn tay với nàng.

      Liêu Đình Nhạn qua, còn chưa mở miệng, bỗng nhiên bị cái tay tái nhợt kia kéo xuống, nàng theo bản năng ấn bàn tay lên giường, bàn tay ấn lên ngực Tư Mã Tiêu, đôi môi mềm mại cùng môi dán vào bên nhau.

      bàn tay Tư Mã Tiêu đè ở sau cổ nàng, áp nàng xuống, Liêu Đình Nhạn chỉ cảm thấy có chút thở nổi, gáy thực lạnh.

      Lúc được buông ra, Liêu Đình Nhạn hít hơi, cảm thấy trái tim thiếu nữ của mình có thể chết rồi, đột nhiên bị Tư Mã Tiêu hôn cái, nàng thế nhưng đỏ mặt ngượng ngùng, trong đầu ý niệm thứ nhất là mình mới vừa rời giường còn chưa rửa mặt đánh răng, Tư Mã Tiêu người này quá chú ý. Nhưng ngay sau đó nàng lại cảm thấy đại khái phải mình có vấn đề, là Tư Mã Tiêu có vấn đề, người này quá giống bình thường, với nàng là thoát ly khỏi phạm trù nam nữ, có thể là giới tính thứ ba —— móng heo ma quỷ, cứ như vậy nàng hoàn toàn có cách nào coi là nam nhân, khó trách ngượng ngùng nổi.

      Tư Mã Tiêu buông nàng ra, lại xoa xoa trán, có vẻ thực táo bạo, “Vô dụng.”

      Cái gì vô dụng? Liêu Đình Nhạn thể hiểu được, nàng biết Tư Mã Tiêu làm cái sợi len gì, nhưng tại nàng có chút sợ.

      Mộc châu tay Tư Mã Tiêu đập vào tay vịn, phát ra tiếng lạch cạch, nhìn chằm chằm Liêu Đình Nhạn, cầu: “Nàng tới chủ động hôn ta.”

      Vị chủ nhân này phát bệnh, tình thế là nhiều mặt. Liêu Đình Nhạn nghe cầu này, trong lòng muốn cự tuyệt, đây là cái loại PLAY ban ngày ban mặt cảm thấy thẹn, nhưng dục vọng cầu sinh làm nàng khuất phục.

      Nàng ôn thuần ghé sát vào Tư Mã Tiêu, sau đó…… làm thế nào cũng hạ miệng được.

      Tư Mã Tiêu cái mặt thối này nghẹn cháy ra táo bạo, giống như là loại mãnh thú to lớn có gai, chỉ nhìn nàng như hổ rình mồi, còn muốn nàng thò lại gần hôn lên mấy cái gai, nàng hạ được miệng, chỉ lo lắng mình bị chọc thành cái sàng.

      “Bệ hạ, có thể nhắm mắt lại ?” Liêu Đình Nhạn hỏi.

      Cũng may Tư Mã Tiêu thêm gì, chủ động nhắm hai mắt lại. Liêu Đình Nhạn cúi đầu, phát giác Tư Mã Tiêu nhắm mắt lại như vậy rồi, nhìn qua còn giống mỹ thiếu niên ốm yếu, hiểu sao thêm vài phần gầy yếu làm người ta thương tiếc, ra thô bạo và khó tiếp cận như khi mở mắt.

      Dứt bỏ cái ý niệm đáng sợ này, Liêu Đình Nhạn thử thăm dò hôn cái lên sườn mặt của Tư Mã Tiêu, kỳ còn tạm, chỉ cần coi là đầu gấu nhà chị họ mình là có thể hôn xuống, tốt xấu gì gương mặt này vẫn thực tồi. Thấy Tư Mã Tiêu có tỏ vẻ, nàng lại hôn thêm hai cái, hôn cẩn thận, đời này nàng còn chưa từng ôn nhu như vậy.

      Bất quá biết có phải ảo giác hay , nàng phát vừa rồi Tư Mã Tiêu tựa hồ sắp nổ mạnh, hơi thở lại hơi hòa hoãn chút. Nàng mơ hồ có chút hiểu được, tâm dâng trào, nâng mặt Tư Mã Tiêu coi như mình đóng dấu.

      Tư Mã Tiêu mở to mắt, hai ngón tay mở môi Liêu Đình Nhạn, có chút bất mãn nhìn nàng.

      Liêu Đình Nhạn thầm nghĩ, ngươi bất mãn cái đầu, bảo ta hôn cũng là ngươi, bây giờ hôn lại đẩy ra, là đại móng heo kéo quần liền nhận người!

      “Nàng nghiêm túc.” Tư Mã Tiêu .

      Người này quá phiền! Liêu Đình Nhạn mỉm cười, “Bệ hạ cảm thấy như thế nào mới tính là nghiêm túc?”

      Tư Mã Tiêu vẻ mặt là biểu tình “Cái này còn cần tới dạy nàng sao”, ôm nàng tới gần mình, xoa đầu nàng, ở mặt nàng dùng sức hôn hai cái, “Cứ như vậy.”

      Liêu Nhạn sờ sờ đầu tóc mình bị xoa loạn, hít sâu hơi. Có hôn chó mới hôn như vậy!

      Bất quá đây chính là ngươi tự tìm. Liêu Đình Nhạn hàm súc cười, “ ra là thế, thiếp minh bạch, vậy thiếp liền thử xem?”

      lát sau, Tư Mã Tiêu đầu tóc hỗn độn mới mẻ ra lò, trừng Liêu Đình Nhạn, “Trọng điểm là hôn, phải xoa đầu.” Liêu Đình Nhạn đầy mặt vô tội còn ôn nhu như nước, “A? Thiếp còn quá quen, thiếp lại làm lần nữa.”

      Lúc Liêu Đình Nhạn bị thả ra nội điện, đôi tay rút từ trong tay áo ra cầm hơn mười sợi tóc đen dài, thổi bay , vỗ vỗ tay, Liêu Đình Nhạn thầm, lại thêm mấy lần, nàng nhân cơ hội kéo trọc đầu gia hỏa này!

      Chuyện tương tự như vậy lại phát sinh thêm hai lần, còn có lần là nửa đêm, Liêu Đình Nhạn nghe thấy tiếng động tỉnh lại, phát Tư Mã Tiêu đỏ con mắt ở trong đêm tối sâu kín mà nhìn chằm chằm nàng, dọa nàng nhảy dựng rồi lại ấn nàng hôn trận. Liêu Đình Nhạn bị hãm ở trong chăn thở nổi, còn tưởng rằng mình sắp phải thất thân, nhưng cuối cùng vẫn cứ chỉ bị ôm ngủ giấc mà thôi.

      Chậm rãi, Liêu Đình Nhạn phát , nàng giống như đảm đương là đội viên dập tắt lửa. Tuy biết nguyên lý gì, nhưng nàng hình như có thể ở trình độ nhất định giảm bớt tình huống tốt của Tư Mã Tiêu, tóm lại gần đây tần suất người chết trong hoàng cung thẳng tắp giảm xuống, ít nhất lúc nàng ở bên Tư Mã Tiêu, cũng chưa từng giết người trước mặt nàng.

      Cứ như vậy, Quế Diệp hầu hạ nàng còn ngầm cảm thán, bởi vì trong cung gần đây thái bình hơn rất nhiều, bệ hạ phải thích giết người thế nào, nhóm mỹ nhân các cung đều ngẫu nhiên dám ra cửa dạo hoa viên. Từ trước bởi vì bệ hạ nhàm chán thích lại ở trong hoa viên, gặp phải quá nhiều mỹ nhân tranh kỳ khoe sắc, cuối cùng những mỹ nhân đó kết cục phần lớn là chôn ở trong vườn, tất cả mọi người đều lắm, đến tột cùng dưới cây hoa nào chôn thi thể mỹ nhân, sợ hãi cẩn thận gặp phải rủi ro, lại lo lắng mình cũng bước lên vết xe đổ, cho nên vườn trong cung rộng như vậy, cơ bản cũng ai dám .

      “Tất cả mọi người đều hy vọng Quý Phi có thể vẫn luôn làm bạn ở bên bệ hạ.” Quế Diệp cũng có chút mong đợi may mắn mà .

      Nhớ trước đây, nàng bị điều tới hầu hạ Quý Phi, trong lòng bất an đến cực điểm, sợ chính mình ở trước mặt bệ hạ xuất nhiều, ngày nào đó vừa cẩn thận bị bệ hạ kéo xuống giết chết, sau lại sợ vị Quý Phi rất được bệ hạ sủng ái này tính tình tốt, tra tấn nữ hầu bên người, nhưng thời gian qua , nàng phát vị Quý Phi mình hầu hạ này, chủ tử dễ ở chung, vừa đánh chửi cung nhân phía dưới, cũng có quá nhiều cầu, so sánh với bệ hạ, là hai cái cực đoan.

      Rất nhiều việc, đều là ngoài cuộc tỉnh táo, Quế Diệp trơ mắt nhìn Quý Phi ở chung cùng bệ hạ, càng ngày càng kiên định ý niệm cẩn thận hầu hạ Quý Phi, nàng nghĩ, nếu ngày kia xui xẻo đụng phải lúc bệ hạ tâm tình tốt muốn giết người, có lẽ chỉ có Quý Phi mới có thể cứu được mạng của nàng.

      Cùng ý tưởng tương tự Quế Diệp, còn có hoạn quan Cẩn Đức bên người Tư Mã Tiêu, là người duy nhất tận mắt nhìn thấy đêm đó xảy ra chuyện gì, cũng lần đầu tiên nhìn thấy bệ hạ phát bệnh rồi có thể thanh tỉnh nhanh như vậy. Từ đó về sau, thái độ của đối với Liêu Đình Nhạn liền thay đổi rất nhiều, hoàn toàn là kính cẩn phát ra từ nội tâm. trong lòng suy đoán, có lẽ vị Liêu Quý Phi này, so với trong tưởng tượng của còn lợi hại hơn, nếu cứ như thế này tiếp tục, ngày kia có thể bước lên vị trí càng cao cũng nhất định.

      Liêu Đình Nhạn cái vai chính này ngược lại có tin tưởng trăm lần như nhóm người đứng xem kia, ở bên Tư Mã Tiêu ngốc càng lâu, nàng càng nhận thấy người này nguy hiểm, phải do ấn tượng tàn bạo đến từ trong nguyên tác, mà là từ thời gian ở chung này cảm giác ra. Tư Mã Tiêu phảng phất như tòa núi lửa tùy thời phun trào, chỉ cần ở bên , là có thể cảm giác được hiểm cảnh phía dưới bình tĩnh.

      Càng làm cho nàng bất an trong lòng chính là, nàng biết Tư Mã Tiêu đối với nàng rốt cuộc có ý tưởng gì. Muốn Tư Mã Tiêu nàng, Liêu Đình Nhạn tin, gia hỏa này biết cái gì là tình sao? Cũng giống như là bị mỹ mạo của nàng thuyết phục, đối với nàng thái độ bình thường như vậy, đến tột cùng là bởi vì cái gì?

      Ngày tháng qua quá nhàn, bắt đầu miên man suy nghĩ, thậm chí tự hỏi nhân sinh, Liêu Đình Nhạn cảm thấy như vậy được. người khi nghĩ quá nhiều, ngày tháng sống nổi nữa, tràn ngập hoài nghi đối với chính mình và thế giới.

      “Tỉnh tỉnh, dậy.” Tư Mã Tiêu cúi người đứng ở mép giường, đánh thức Liêu Đình Nhạn còn ở trong mộng đẹp, “Hôm nay nàng phải cùng ta đại triều ở Thái Cực Điện.”

      Liêu Đình Nhạn nhìn Tư Mã Tiêu, cảm thấy mình còn chưa tỉnh ngủ, nàng lại lần nữa xác nhận: “Bệ hạ , mang thiếp Thái Cực Điện dự đại triều?”

      Tư Mã Tiêu hoàn toàn cảm thấy có cái gì đúng, gật đầu đương nhiên : “Nàng dù sao cũng nhàn rỗi có việc gì, thấy nàng nhàm chán, cùng ta cùng đại triều hội xem náo nhiệt.”

      Còn xem náo nhiệt, ngươi coi hoàng đế lên triều là dạo phố sao? Cái hôn quân này! thực ra Tư Mã Tiêu nhân thiết là hôn quân quá kiên cố, Liêu Đình Nhạn nhất thời đều còn lời gì để . Nàng muốn làm Đát Kỷ, muốn làm nhân vật cái gì gian phi họa thủy lầm quốc linh tinh, chỉ muốn cẩu ở hậu cung, được chăng hay chớ, nhưng Tư Mã Tiêu lại hai phải đưa nàng huyênh hoang lên sân khấu.

      tại làm sao bây giờ? Liêu Đình Nhạn nhanh chóng tự hỏi, cũng làm ra ứng đối. Nàng giả bộ thân thể thoải mái, “Bệ hạ, thiếp bỗng nhiên cảm thấy thân thể khoẻ, chỉ sợ thể cùng bệ hạ lên triều.”

      Tư Mã Tiêu : “Vậy cho y quan tới nhìn xem.”

      Liêu Đình Nhạn: “ cần, chỉ là trong bụng có chút ổn, nghỉ tạm lát là được.”

      Tư Mã Tiêu trực tiếp ngồi ở mép giường, “Vậy nàng nghỉ ngơi.”

      Qua lát, Liêu Đình Nhạn hỏi: “Bệ hạ phải muốn triều hội sao? Thời gian triều hội sắp tới rồi ?”

      Tư Mã Tiêu: “Ta đưa nàng cùng , nếu nàng thoải mái cần nghỉ ngơi chút, vậy chờ nàng nghỉ ngơi tốt lại cùng .” quay đầu phân phó hoạn quan Cẩn Đức, “Cho bọn họ chờ.”

      Liêu Đình Nhạn oán hận: Hôn quân! Hôn quân chỗ nào sợ hãi! Xem như ngươi lợi hại!

      Nàng giả cười ngồi dậy, “Bệ hạ, thiếp cảm thấy khá hơn nhiều, vậy chúng ta thôi.”

      đường theo phía sau Tư Mã Tiêu đến Thái Cực Điện, Liêu Đình Nhạn có chút u buồn, xem ra cái quốc gia này là sắp xong rồi, vạn nhất xong rồi cũng biết nàng còn có cơ hội về Hà Hạ hay .

      Thái Cực Điện các đại thần sớm tới rồi, Tư Mã Tiêu mang theo Liêu Đình Nhạn tự nhiên vào, lập tức làm ra trận ồn ào. Liêu Đình Nhạn thầm nghĩ, chư vị thúc thúc, bá bá, gia gia, vì an toàn sinh mệnh, các ngươi ngàn vạn đừng ở chỗ này vừa lúc lên dùng chết can gián cái gì hậu cung tham chính a! Ngàn vạn đừng!

      Có thể là rất nhiều đại thần sớm bị các loại hành động khác người của bệ hạ chỉnh cho đến chết lặng, mãi đến lúc Liêu Đình Nhạn treo tâm theo Tư Mã Tiêu đến vị trí trung gian ngồi xuống, thế nhưng cũng ai bước ra khỏi hàng đưa ra dị nghị, chỉ ồn ào lúc sau lại chậm rãi bình ổn.

      Đứng ở hàng đầu, chư vị đại lão biết xuất phát từ suy tính gì, cũng ra tiếng, tất cả mọi người có ý tưởng giống nhau là xem Liêu Đình Nhạn nên xuất ở chỗ này, mở con mắt nhắm con mắt, cứ như vậy qua.

      Liêu Đình Nhạn yên lặng thay tất cả mọi người toát mồ hôi, dâm uy của bệ hạ đủ lớn, xem ra từ trước đến này thiếu được lăn lộn các đại thần này.

      Tác giả có lời muốn : Nữ chủ: Thôi bỏ , chuyện luyến ái gì, có thể tồn tại là được.

    2. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 11. Nam chính nguyên tác: Đây là? ? ?

      Liêu Đình Nhạn ngồi ở bên cạnh Tư Mã Tiêu, nghe đại thần phía dưới cãi nhau người tới ta , cảm thấy Tư Mã Tiêu lúc trước câu kia thế nhưng cũng sai, xác chính là tới xem náo nhiệt. Đến hoàng đế còn tới xem náo nhiệt, nàng vật trang sức hình người này đương nhiên chỉ ngồi ở đây phát ngốc, nàng lại nghe hiểu những người này vòng tới vòng lui cái gì sửa chữa chế độ khảo hạch quan viên cùng với ngoại tộc ở Vân Châu Huệ Châu đòi độc lập.

      Hoạn quan Cẩn Đức ở bên cạnh nhìn hai người này, phát bọn họ như vào cõi thiên ngoại thần tiên, tư thế còn vi diệu giống nhau, vì thế ở trong lòng thầm than, hổ là bệ hạ và Quý Phi.

      “Bệ hạ! lũ lụt Mật Hà, hẳn nên mau chóng phái quan viên đến trị! Việc này thể kéo dài a!”

      Trong điện tiếng kêu này đánh thức Liêu Đình Nhạn phát ngốc, nghe thấy bốn chữ lũ lụt Mật Hà, nàng thậm chí so với Tư Mã Tiêu phản ứng lại càng nhanh, chợt nhìn về phía thần tử kia.

      Người nọ còn kể việc Mật Hà lũ lụt, khí sắc lo lắng bộc lộ ra ngoài. Toàn bộ dòng chảy Mật Hà cực dài, chảy qua mười mấy châu. Ngay cả Liêu Đình Nhạn lúc trước ở Hà Hạ, phụ cận cũng có nhánh sông Mật Hà. Nhưng mà làm Liêu Đình Nhạn phản ứng lớn như thế, cũng phải vì lũ lụt, mà là tín hiệu truyền đạt tới.

      Liêu Đình Nhạn nhớ , ở trong nguyên tác, quốc gia này tới diệt vong, đúng là bắt đầu từ trận lũ lụt này. Đúng vậy, cho dù Tư Mã Tiêu là bạo quân thích giết người, nhưng giết đều là giai tầng có thể tiếp xúc với , cho nên những người dân bình thường sống còn tốt. Quốc gia diệt vong bắt đầu từ trận thiên tai này, lũ lụt Mật Hà.

      Ban đầu chỉ có ít khu vực xuất lũ lụt, nhưng mưa to ngừng, Mật Hà liên tục vỡ đê, thực nhanh tất cả châu huyện phụ cận chịu tai ương, vô số thảm cảnh nhà đổ người chết, thời khắc đều phát sinh. Mà triều đình tranh đấu gay gắt, hoàng đế Tư Mã Tiêu lại làm gì, cũng quản chuyện xa ở ngoài ngàn dặm kia, làm cho tình huống nghiêm trọng từng ngày.

      chỉ như thế, đến sang năm, còn bùng nổ nạn hạn hán cùng với ôn dịch, quả thực dậu đổ bìm leo, xác chết trôi vạn dặm, xác chết đói khắp nơi, biết bao nhiêu người sống nổi, lúc này tầng lớp bình dân mới dần dần khởi nghĩa, vài cổ thế lực nhanh chóng quật khởi —— nam chủ Trần Uẩn đúng lúc ấy là thế lực quật khởi đầu tiên. Bởi vì được con duy nhất của Tần Nam Vương nhìn trúng, cưới vị quận chúa kia, cũng chính là nữ xứng nguyên tác, được đến Tần Nam Vương hỗ trợ, cho nên cuối cùng thuận lợi hợp nhất các thế lực khởi nghĩa còn lại, đường đánh tới Lạc Kinh, lửa đốt chân thành, giết chết Tư Mã Tiêu.

      Trận lũ lụt này giống như đường dẫn, đối với Liêu Đình Nhạn mà , đây cũng là thời khắc quan trọng, tựa như lúc nàng và nam chủ tương ngộ, liền biết cốt truyện chính thức bắt đầu rồi. Nghe bốn chữ ‘lũ lụt Mật Hà’ này, liền biết cốt truyện phát triển về sau đến gần.

      Thế này làm cho nàng cảm thấy khẩn trương cùng với lo âu.

      Cảm giác như vậy, hạ triều trở lại Phù Dung Điện, làm cho nàng mặt ủ mày chau. Ngày xưa Liêu Đình Nhạn đều là ăn được uống tốt ngủ ngon, cho dù Tư Mã Tiêu lăn lộn nàng, nàng cũng có thể tự mình điều chỉnh, tâm thái có thể là tuyệt đỉnh, lo lắng sốt ruột giống như vậy còn là lần đầu. Quế Diệp biết nàng gặp phải cái gì, cẩn thận hầu hạ, còn cố ý trình lên đồ ăn ngày thường nàng thích, cũng thể làm cho Liêu Đình Nhạn hớn hở.

      Liêu Đình Nhạn thể khẩn trương, ai bảo nàng bây giờ cơ bản cột vào cùng Tư Mã Tiêu. Nguyên bản trước kia khi nàng còn chưa tiến cung tính toán tới hậu cung của Tư Mã Tiêu khiêm tốn làm phi tử nho , vạn nhất về sau nam chủ nguyên tác đánh tới đây giết Tư Mã Tiêu, nàng liền tìm cơ hội chạy , nếu vận khí tốt chừng có còn thể thuận lợi về Hà Hạ tìm phụ thân. Nhưng ai biết lại phát triển trở thành như vậy, trực tiếp biến thành ‘sủng phi’ của Tư Mã Tiêu, cứ như vậy, về sau Tư Mã Tiêu nếu chết ở chỗ này, nàng rất có thể cũng phải chết theo ở đây.

      Tư Mã Tiêu tuyệt đối là cái loại chính mình sắp chết, cũng kéo nàng chết cùng.

      Nàng cơ hồ có thể dự kiến tử vong của mình, thế này làm cho nàng thể vui vẻ được. Giống như là biết mình chết, nhưng còn chưa tới trước mắt, cho nên vẫn chỉ có thể qua ngày tính ngày, nhưng khi biết thời gian tử vong, giống như đầu treo thanh lợi kiếm, làm người ta chịu nổi.

      Bữa tối ăn ra mùi vị, Liêu Đình Nhạn theo thường lệ tẩm điện của Tư Mã Tiêu nghỉ ngơi. Tư Mã Tiêu cũng thực nhanh phát nàng thích hợp, nàng quá trầm mặc, giữa mày u buồn đều giấu được, giống như nàng ngày thường.

      Tư Mã Tiêu nhìn thấy nàng cái dạng này, mi cũng chậm rãi nhăn lại. duỗi tay xoa ấn đường Liêu Đình Nhạn, dùng sức xoa mày giãn ra. “Sao lại có biểu tình như vậy, ai chọc tức nàng?”

      Liêu Đình Nhạn cảm giác ấn đường bị ấn phát đau, nhưng trong lòng có tâm tư mắng , cường đánh tinh thần cười : “ có.”

      Tư Mã Tiêu cẩn thận đánh giá nàng, híp mắt suy nghĩ lúc lâu, bỗng nhiên : “Tựa hồ từ sau đại triều hội nàng liền có gì tinh thần, hẳn là từ lúc…… bắt đầu thương thảo lũ lụt Mật Hà là có chút khác thường.”

      Liêu Đình Nhạn: Ngươi phải vẫn luôn đều như phát ngốc vào cõi thần tiên sao, sao lại chú ý tới chi tiết như vậy!

      Nàng rũ đầu, ngồi ở trong chăn moi ngón tay chuyện.

      Tư Mã Tiêu thấy nàng lời nào, hiểu sai biệt lắm chính là nguyên nhân này, nhưng nghĩ , “Bất quá trận lũ lụt nho mà thôi, đến được Lạc Kinh, cách Hà Hạ cũng còn xa, nàng vì sao biểu như thế?”

      Liêu Đình Nhạn cũng thể giải thích ta xem qua nguyên tác ngươi là bởi vì cái ‘ lũ lụt nho ’ này mà bắt đầu mất nước, chỉ có thể tùy tiện qua loa lấy lệ vài câu.

      Chính là trong lòng có việc, buổi tối hôm nay làm thế nào cũng ngủ được, qua lại nghĩ mãi chuyện này, tới hơn nửa đêm vẫn hề buồn ngủ, so với xưa nay nàng vào giấc ngủ thời gian muộn hơn rất nhiều. Bên cạnh Tư Mã Tiêu có động tĩnh, Liêu Đình Nhạn dám sảo đến vị đại gia khó ngủ này, cố nén nằm ở kia bất động.

      Đột nhiên, trong bóng tối bàn tay duỗi đến che đôi mắt nàng mở, ngay sau đó thanh Tư Mã Tiêu thanh tỉnh mà hề buồn ngủ truyền tới, “ sầu lo như thế, cho nên còn ngủ yên?”

      Tư Mã Tiêu vốn nghỉ ngơi tốt, lúc ngủ dễ dàng bừng tỉnh, Liêu Đình Nhạn luôn luôn ngủ say mà tối nay lại ngủ được, liền càng thêm khó ngủ, ở bên lẳng lặng quan sát Liêu Đình Nhạn hồi lâu, nhìn nàng nhíu mày suy tư sầu lo trằn trọc. Nhìn nhìn, cũng cảm thấy bực bội, nhịn được duỗi tay che khuất đôi mắt ưu sầu của Liêu Đình Nhạn.

      vẫn cảm thấy, chuyện nơi đó có gì nên sầu lo, nên giống ngày thường tươi tỉnh tự tại mới đúng.

      Liêu Đình Nhạn bị làm hoảng sợ, lông mi cọ cọ lên bàn tay , “Bệ hạ cũng ngủ sao?”

      Nàng xong câu đó, bỗng nhiên nghe thấy hình như là Tư Mã Tiêu thở dài, đây là ít thấy.

      cần nàng sầu lo, nhanh ngủ di, chuyện này ngày mai ta giải quyết.” Tư Mã Tiêu .

      Giải quyết cái gì? Liêu Đình Nhạn còn nghĩ ra nguyên cớ, cảm thấy mình bị Tư Mã Tiêu kéo sang ôm vào trong lòng ngực, đầu cũng bị ấn lên trước ngực.

      “Mau ngủ .”

      Liêu Đình Nhạn ngửi thấy cổ mùi hương thoang thoảng, biết là hương gì, thực mỏng manh cũng thực đặc thù. Khoảng cách quá thân cận, cứ như vậy bị bắt dựa vào trong ngực Tư Mã Tiêu, lát sau, Liêu Đình Nhạn dần dần cảm thấy được nhiệt độ cơ thể của thân hình áp vào nàng kia. Nàng lại thể động, trước khi ngủ nhịn được nghĩ, hóa ra Tư Mã Tiêu người này ôm lâu cũng có độ ấm.

      Còn Tư Mã Tiêu, Liêu Đình Nhạn tuy rằng ngủ ở bên được thời gian, nhưng đây là lần đầu tiên hai người ôm nhau ngủ. Khác với Liêu Đình Nhạn, ôm người trong ngực bao lâu, liền cảm giác được nhiệt khí người nàng truyền tới từng đợt, vào ban đêm cuối mùa thu giống như cái lò sưởi mềm ấm, còn thơm.

      Y giả từ trước chiếu cố , độ ấm thân thể người đến từ máu, Liêu Đình Nhạn ấm như vậy, máu trong thân thể nàng nhất định cũng nóng ấm, giống , thân máu lạnh dơ bẩn, làm thế nào cũng ấm nổi.

      Tư Mã Tiêu nhăn mi, lại chậm rãi buông ra, ôm người ngủ trong lòng ngực chặt hơn chút nữa.

      Bởi vì ngủ muộn, Liêu Đình Nhạn hôm nay tỉnh cũng muộn, Tư Mã Tiêu ra dậy sớm hơn, vào đông đường Thái Cực Điện, đầu tiên gọi Cao thái bảo tới.

      Nghe mấy câu xong, Cao thái bảo kinh ngạc : “Bệ hạ triệu nô tới thương thảo, đó là chuyện lũ lụt Mật Hà? Việc này nghiêm trọng lắm, khu vực gặp tai hoạ coi là rộng, hôm qua có Mã ngự sử lĩnh việc này……” như vậy, cho người xử lý, bệ hạ hỏi đến nữa. , bệ hạ có rất nhiều việc đều hỏi đến, đặc biệt là loại việc này, luôn luôn mặc kệ, lần này lại đột nhiên coi trọng, chẳng lẽ trong đó còn có bí gì sao?

      Cao thái bảo thầm suy nghĩ trong lòng, làm sao biết, Tư Mã Tiêu sở dĩ muốn hỏi riêng việc này, là bởi vì tối hôm qua Liêu Quý Phi sầu lo đến hơn nửa đêm vẫn ngủ được.

      Tư Mã Tiêu đương nhiên giải thích, chỉ hừ cười tiếng, “Mã ngự sử, Mã miệng rộng, há mồm lòng tham đáy, nuốt được nước sông tràn lan, nhưng ra có thể nuốt sạch khoản cứu tế. còn tính là có chút bản lĩnh, chỉ là càng thêm quá phận, ta ngày thường muốn quản , nhưng lần này nếu ta muốn xen vào, dùng , trực tiếp bỏ cho ta.”

      Cao thái bảo khom người hỏi: “Vậy biết bệ hạ lần này chuẩn bị phái ai đến trị thủy?”

      Tư Mã Tiêu dừng chút, : “Cho người thả Thẩm Thạch bị nhốt hai năm ra, thăng làm sứ giả Đô Thủy tứ phẩm, để toàn quyền phụ trách việc này.”

      Cao thái bảo thế này càng kinh ngạc. Thẩm Thạch hai năm trước đắc tội bệ hạ bị nhốt lại, bởi vì thân phận, bệ hạ cũng giết chết , chỉ chuẩn bị nhốt cả đời, thể ngờ được bây giờ thế nhưng nguyện ý thả ra. Bất quá Thẩm Thạch kia xác am hiểu mọi việc thuỷ lợi, làm người lại liêm chính, còn có bối cảnh gia tộc, để làm việc này, ra thích hợp.

      “Lại cho Tạ Thập Tam của Tạ gia và Lệnh tướng quân cùng .” Tư Mã Tiêu lại nhàn nhạt phân phó câu.

      Cao thái bảo hơi nghĩ nghĩ, lộ ra thán phục thần sắc, “Bệ hạ thánh minh, có hai người này cùng , khống chế nhau lại giúp đỡ nhau, nhất định có thể làm ít công to.” Vẫn cho rằng bệ hạ để ý tới chính , ai biết kỳ đối với triều đình hết thảy biết trong lòng. Ai có thể dùng, ai thể dùng, người nào nên dùng như thế nào, đều ràng, chỉ tiếc bệ hạ căn bản muốn quản những việc này, lạnh nhạt như vậy cũng lộ ra manh mốirtất sớm từ lúc vài tuổi năm ấy tận mắt nhìn thấy lửa lớn thiêu hủy Thái Cực Điện,.

      Tư Mã Tiêu bóp bóp trán, biểu tình quá sung sướng, “Vẫn phải mau chóng giải quyết việc này.” Nếu , còn biết Liêu Đình Nhạn sầu lo bao lâu, là phiền toái.

      Mở quyển lụa gấm, Tư Mã Tiêu đề bút viết, sau đó đóng ấn lên.

      cho Thẩm Thạch, nếu việc này làm xong, cũng cần trở lại, trực tiếp lấy thân lấp sông, nếu chết càng thảm hại hơn.”

      “Vâng, bệ hạ.”

      Liêu Đình Nhạn gần giữa trưa mới tỉnh lại, nàng vừa nghĩ mình có phải có hội chứng Stockholm , thế nhưng ngủ ở trong lòng ngực Tư Mã Tiêu say đến như vậy, liền nhìn thấy Tư Mã Tiêu bước vào.

      Duỗi tay cầm mặt nàng, Tư Mã Tiêu : “ được vẻ mặt đau khổ nữa, việc lũ lụt ta phái người giải quyết.”

      Liêu Đình Nhạn: Ha hả, ngươi cho rằng ngươi là ai, giải quyết là có thể giải quyết sao, ngươi coi nguyên tác là mây bay?

      Cho dù nàng làm nữ chủ, thay đổi cốt truyện của mình, nhưng nàng cũng nghĩ chính mình có thể thay đổi Tư Mã Tiêu người này cùng với tương lai tốt kia. Suy nghĩ chút còn cảm thấy quá buồn cười, ở thế giới khác, là người thường tự nuôi sống mình còn cảm thấy vạn phần vất vả, chẳng lẽ đổi thế giới, là có thể cứu vớt thế giới sao?

      Cho nên Tư Mã Tiêu lời này rồi, Liêu Đình Nhạn căn bản quá để trong lòng. Nàng cũng thấy được, Tư Mã Tiêu hoàng đế này ngày thường mặc kệ mọi việc, phái người giải quyết, có thể phái người nào, lung tung phái những thần tử đó, chừng là tham quan, sao có thể giải quyết loại vấn đề khó khăn này.

      Kết quả lâu sau truyền đến tin tức, lũ lụt Mật Hà bình ổn.

      “Lần này ít nhiều sứ giả Đô Thủy trị thủy kịp thời, nếu ngăn cơn sóng dữ, nhanh chóng dẫn dòng tiêu nước, mưa to liên tiếp tất nhiên làm suy sụp càng nhiều bờ đê, dẫn phát tai nạn lớn hơn nữa. giờ nạn dân hai bờ sông gặp tai hoạ tạm thời an trí tốt, chờ cho hồng thủy thối lui, bọn họ liền có thể trở về nhà.”

      Liêu Đình Nhạn ở đại triều hội nghe thấy lời này, đương trường trợn tròn mắt.

      Cái gì, lũ lụt Mật Hà còn chưa mở rộng ảnh hưởng được giải quyết??

      Vậy, vậy cốt truyện phía sau đâu? Nạn dân khởi nghĩa bùng phát lửa lớn còn?

      chỉ Liêu Đình Nhạn, giờ phút này xa ở Hà Hạ, vẫn làm thợ săn bình thường, nam chủ Trần Uẩn trong nguyên tác, cũng phát ra nghi vấn giống nàng.

      “Lũ lụt Mật Hà được trị rồi?” Trần Uẩn cắn răng, “cốt truyện nữ chủ lệch khỏi quỹ đạo còn chưa tính, giờ thủy tai ở Mật Hà, cốt truyện quan trọng như vậy cũng có, ta đây còn làm thế nào thuận lý thành chương mà khởi nghĩa?!”

      Tác giả có lời muốn : A Kiều: ràng ngọt như vậy, các ngươi lại chỉ chú ý nam chính nguyên tác.

      Editor: Chữ Tiêu đồng với chữ Kiều nên tác giả gọi bạn Tiêu là A Kiều, còn bạn Nhạn thỉnh thoảng gọi bạn ý là Tư Mã làm nũng (Kiều = làm nũng), nghe cưng quá .
      Lequinnn, annie196, 101238 others thích bài này.

    3. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Ngạo kiều đó, đáng iu ư, quá iu luôn đấy chứ, há há, khởi với chả nghĩa, cứ tình hình này, a nam "9" cứ làm tốt công việc săn bắt thôi, mọi chiện để bé "Kiều" lo, há há, nguyên tác là gì, là mây bay....
      levuong, heavydizzyMengotinh_Ranluoi thích bài này.

    4. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Việc của bạn Nhạn là ăn ngon, ngủ ngon, hôn giỏi, và làm máy sưởi ấm cho A Kiều, việc còn lại để A Kiều xử cho ha
      Khủng Longheavydizzy thích bài này.

    5. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 12. Bệ hạ, nếu huyết mạch kéo dài, quốc gia bất ổn a!

      Nam chủ Trần Uẩn theo cốt truyện lúc đầu chỉ là thợ săn thanh bần, làm người trượng nghĩa thiện lương, sống mình trong căn nhà gỗ cách xa nhà khác trong thôn, ở chân núi bên cạnh rừng cây. Trong nguyên tác và nữ chủ tương ngộ nhau, sau đó nữ chủ dứt khoát kháng chỉ tư bôn tới tìm , được giấu ở căn nhà gỗ này, hai người đơn độc ở chung phát triển đến càng thêm lửa nóng, hơn nữa có tiếp xúc thân mật.

      Theo cốt truyện phát triển, nguyên bản lúc này nam chủ hẳn là cùng nữ chủ ở trong nhà gỗ tình chàng ý thiếp, nhưng mà giờ phút này Liêu Đình Nhạn ở trong cung tại Lạc Kinh mỗi ngày loát chó dữ, bởi vậy Trần Uẩn vẫn cứ mình chỗ.

      Trong phòng bài trí đơn giản, Trần Uẩn mình ngồi ở bên bàn, nhíu mi nhìn hư trước mặt, trong giọng có nhàn nhạt bất mãn, “Lộ tuyến của nữ chủ lệch khỏi quỹ đạo, sau này ta còn có thể điều chỉnh, chờ đến khi khởi nghĩa đánh vào cung, lại đưa nàng đến bên ta bồi dưỡng tình cảm, chỉ cần kết cục vẫn ở bên nhau cùng với ta là được. Nhưng giờ lũ lụt Mật Hà biến mất, còn số lượng lớn nạn dân, ta làm thế nào tụ tập được nhiều người khởi nghĩa như vậy?”

      Những người khác nhìn thấy, nhưng ở trong mắt Trần Uẩn, trước mặt khối giao diện trôi nổi, phía thình lình xuất đoạn văn tự.

      —— “Đúng là bởi vì thế giới trước mắt phát sinh chếch , hệ thống mới có thể đánh thức ý thức của ngài. Việc điều chỉnh đúng cốt truyện cần ngài toàn quyền xử lý, suất diễn ngôn tình cùng với nữ chủ là cực kỳ quan trọng, làm nam chủ ngôn tình ưu tú hệ liệt JHX09, ngài hẳn là rất quen thuộc cốt truyện như thế, rốt cuộc ngài cũng từng thích làm loại nam chủ giả thiết này, mức độ tương tự rất cao.”

      Trần Uẩn cười lạnh, “Ta đương nhiên quen thuộc, nhưng nữ chủ này biết vì sao thế nhưng lựa chọn vào cung, ràng lúc trước ta còn chưa thức tỉnh ý thức, lần đó cứu nàng biểu rất tốt, sau đó lại vào lúc nàng cùng người khác giằng co, nàng cũng cố ý che chở ta, hiển nhiên là khi đó cảm giác với ta tệ. Nếu phải về sau biết thế nào tìm thấy cơ hội tiếp xúc với nàng, thể bồi dưỡng ra tình cảm, cũng đột nhiên lệch cốt truyện, lưu lạc đến mức phải đánh thức ý thức của ta.”

      “Thôi được, lộ tuyến nữ chủ này chỉ có thể về sau lại , ở chung nhiều thời gian, ta cũng tin nàng còn có thể ta, nữ nhân đều như vậy, thực dễ bị cảm động. giờ quan trọng nhất vẫn là lộ tuyến nghiệp, lũ lụt nếu còn, chỉ có thể chờ nạn hạn hán ôn dịch sang năm.” đến chỗ này cười lạnh gõ gõ bàn, “Ta cũng tin, nạn hạn hán và ôn dịch trong cốt truyện có thể đơn giản chếch như vậy!”

      —— “Nhắc nhở, cốt truyện trước mắt chếch 42%, thỉnh liên tục điều chỉnh lại.”

      “Nếu lần sau lại phát sinh loại chếch trọng đại này, phải lập tức báo động trước cho ta.”

      —— “ biết, chúc ngài thuận lợi.”

      Trần Uẩn áp xuống bực bội, vung tay lên trước mặt, đứng lên sửa sang vạt áo, cầm lấy cung tiễn treo ven tường và sọt tre, mở cửa ra ngoài. Ra cửa, biểu tình của liền trở nên ôn hòa trong sáng, đầy người chính khí, chọc đến ít nương tuổi trẻ cùng với các tiểu tức phụ trong thôn đều lặng lẽ nhìn .

      ……

      Lũ lụt Mật Hà được giải quyết, kế tiếp cũng nghe tình huống trở nên tốt, tuy rằng vẫn cứ mưa to lâu, nhưng vị Đô Thủy sứ giả kia tựa hồ rất có kinh nghiệm, cũng thực ra sức trị thủy, bởi vậy giờ địa phương và số người gặp tai hoạ cũng phải rất nhiều, càng xuất cảnh tượng nạn dân bạo động gì đó.

      Liêu Đình Nhạn trợn mắt há hốc mồm nhìn phát triển này, cả người đều lâm vào mê mang.

      Lũ lụt hình như có, nạn hạn hán và ôn dịch sang năm sao? Nàng nghĩ nghĩ, ánh mắt liền nhịn được nhìn về phía Tư Mã Tiêu. Chuyện tới bây giờ, nàng cũng thể tin, thủy tai kia chính là Tư Mã Tiêu phái người giải quyết.

      lúc trước mạnh miệng, Liêu Đình Nhạn lúc này mới hiểu, nguyên lai hoàng đế có thể muốn làm gì làm.

      Suy nghĩ cẩn thận cái này, Liêu Đình Nhạn lại giận dữ, nếu có thể làm được, trong nguyên tác vì sao lại mặc kệ! Tìm chết đây! Nếu lúc phát sinh tai nạn làm chút thi thố, về sau quan tâm nạn dân, sau nữa khi phát sinh nạn hạn hán chết rất nhiều người mới phát sinh bạo động, để binh sĩ tùy ý chém giết trấn áp, cũng nháo đến cuối cùng khởi nghĩa khắp nơi.

      Thời đại này, thiên địa quân thân sư, quân thậm chí xếp trước thân, quân quyền chỉ ở sau thiên địa, nếu phải bị bức cho đến còn đường sống, nhân dân ở tầng dưới cùng cũng phẫn nộ mà khởi nghĩa. Đầu óc có bệnh, Tư Mã Tiêu quả thực chính là muốn mất nước.

      Chờ chút…… cũng phải cố ý mất nước ?

      Liêu Đình Nhạn có chút xác định Tư Mã Tiêu bị bệnh có phải nghiêm trọng như vậy hay .

      Tư Mã Tiêu chú ý tới ánh mắt của nàng: “Thế nào? phải nghe lũ lụt Mật Hà còn việc gì sao, còn sầu lo?”

      Liêu Đình Nhạn lúc này mới phản ứng lại chuyện này, Tư Mã Tiêu sở dĩ riêng phái người xử lý lũ lụt Mật Hà, hình như là bởi vì nàng gần đây vì chuyển này lăn lộn đến ngủ ngon, cách khác, là vì nàng.

      Nàng thế nhưng có chút thụ sủng nhược kinh?

      Quay đầu nhìn Tư Mã Tiêu, Liêu Đình Nhạn giọng : “Nếu có việc gì, thiếp đương nhiên lo lắng nữa.”

      “Vậy tốt rồi, nếu nàng lo lắng, có phải nên giải thích với chút vì sao nàng bởi vì trận lũ lụt nho mà lo lắng như thế?” Tư Mã Tiêu ôm ngực nhìn chằm chằm nàng.

      Liêu Đình Nhạn trong lòng giật mình, rũ lông mi xuống giả vờ đáng thương, “Hà Hạ cũng có chi nhánh Mật Hà, thiếp vì hốt hoảng có giấc mộng, mơ thấy lũ lụt ngừng, bao phủ Hà Hạ, cho nên thập phần lo lắng, chỉ sợ bởi vì thiếp rời xa cố hương trong lòng nhớ nhà, lại nhớ mong phụ thân, mới có thể thất thố như thế.”

      Tư Mã Tiêu nhìn chằm chằm nàng lúc, cũng biết có tiếp thu câu trả lời này hay , Liêu Đình Nhạn thấy về sau hỏi lại, còn tưởng rằng mình lăn lộn qua, ai biết đêm đó lúc ngủ, Tư Mã Tiêu với nàng ——

      “Ta cho người Hà Hạ truyền chỉ, để phụ thân nàng lên Lạc Kinh chuyến, dùng khoái mã tới đây, bao lâu nàng có thể gặp .”

      “A?!”

      phải nàng nhớ cha nàng sao, nếu muốn gặp , vậy cho tới gặp nàng lần.” Tư Mã Tiêu đương nhiên .

      Liêu Đình Nhạn minh bạch, lời thể bậy, bởi vì biết nghe thấy rồi Tư Mã Tiêu rốt cuộc lại làm cái gì.

      “Vậy…… Tạ ơn bệ hạ.” Còn có thể làm sao bây giờ, chỉ có thể mong ước cha nàng thuận buồm xuôi gió, cần bị lệnh truyền triệu đột nhiên này dọa đến.

      Liêu sứ quân nhận được ý chỉ ngắn ngủn đầu đuôi kia, lệnh cho lên Lạc Kinh, trong lòng sinh ra vô số suy đoán ổn. lo lắng sốt ruột nghĩ, cũng vì sao triệu lên Lạc Kinh, chẳng lẽ là nữ nhi mình xảy ra chuyện sao? Chẳng lẽ nữ nhi chết, cho gặp mặt lần cuối cùng?

      Thiếu chút nữa tự mình não bổ ngược ra hồi nước mắt cha già, Liêu sứ quân lập tức xử lý tốt công việc trong quận, chính mình xe , giản lược nhanh chóng chạy tới Lạc Kinh.

      đến Liêu sứ quân ra roi thúc ngựa Lạc Kinh như thế nào, ngày nọ Liêu Đình Nhạn lại cùng Tư Mã Tiêu đại triều hội, kiến thức lần náo nhiệt.

      Nàng giống ngày thường lui tới ở bên Tư Mã Tiêu làm cẩu phát ngốc, chợt nghe trong điện vị đại thần nhắc tới vấn đề con nối dõi của hoàng đế.

      “Bệ hạ, nếu kéo dài huyết mạch, quốc gia ổn!”

      Liêu Đình Nhạn ràng thấy Tư Mã Tiêu duỗi tay vuốt ve mộc châu cổ tay. Nàng ở chung cùng Tư Mã Tiêu mấy ngày nay, biết cái hành động nguy hiểm này của .

      đến cũng kì quái, hậu cung của Tư Mã Tiêu nhiều mỹ nhân như vậy, lại thấy người mang thai sinh con, hơn nữa tiền triều hậu cung, đều chưa từng có ai ở trước mặt Tư Mã Tiêu nhắc tới con nối dõi —— đây vẫn là lần đầu tiên Liêu Đình Nhạn nghe thấy có người ở trước mặt Tư Mã Tiêu đến việc này.

      Nàng nhạy bén phát đề tài này tựa hồ có chút cấm kỵ, bởi vì tiếng này vang lên đại điện, lập tức trở nên vô cùng an tĩnh, giống như tất cả mọi người chờ Tư Mã Tiêu phản ứng, Liêu Đình Nhạn còn nhận thấy rất nhiều tầm mắt đại thần cổ quái đặt người mình.

      Đoạn thái phó đứng ở đầu tiên phía bên phải hình như cũng nhìn nàng cái, nhưng thực mau lại dời tầm mắt .

      Lặng im lúc sau, Tư Mã Tiêu bỗng nhiên nở nụ cười. thân thể nghiêng về phía trước, với đại thần kia: “Hậu cung của nhiều mỹ nhân như vậy, ai có thể sinh hạ con nối dõi cho trẫm, xác là các nàng hầu hạ bất lực.”

      Liêu Đình Nhạn vô ngữ, nhớ tới chính mình bị ôm ngủ ban đêm thế nào. Ha hả, mỹ nhân hầu hạ bất lực, là ngươi con mẹ nó chính mình được , hắc hưu đều hắc hưu, sinh ra hài tử còn có mặt mũi trách tiểu lão bà sao?

      Tư Mã Tiêu gõ tay vịn, mặt mỉm cười, dường như tính tình tốt, hỏi đại thần kia: “Tả gián nghị cảm thấy trong cung mỹ nhân vì sao thể vì kéo dài huyết mạch đây?”

      Liêu Đình Nhạn nghe cũng khẩn trương, nàng nghĩ thầm, Tư Mã Tiêu phải lại muốn giết tiểu lão bà ?

      Tả gián nghị kia so với nàng càng khẩn trương hơn, trán đổ mồ hôi : “Có lẽ bệ hạ hẳn là lại chọn lựa nữ tử vừa độ tuổi, thân gia trong sạch lại khỏe mạnh vào cung……”

      Tư Mã Tiêu đột nhiên hỏi : “Tả gián nghị trong nhà tựa hồ có nữ nhi?”

      Tả gián nghị nghe lời này hoảng sợ, vội vàng trả lời: “Thần trong nhà xác nữ nhi, nhưng tiểu nữ sớm gả chồng sinh con.” là vì con trai của Đoạn thái phó ý bảo nhắc tới việc này ở triều hội, nhưng đại biểu nguyện ý đưa nữ nhi vào cung cho vị bệ hạ này giết chơi, may mắn nữ nhi sớm thành thân, toát mồ hôi ở trong lòng.

      Nhưng mà Tư Mã Tiêu mắt lạnh nhìn , tiếng lãnh khốc: “Thành thân sinh con? Vừa lúc, nếu nữ nhi của Tả gián nghị có thể sinh, vậy cho nàng tiến cung , chừng nàng có thể vì sinh hạ hài nhi…… Chẳng qua, nếu năm sau nàng thể sinh, liền ban chết cho nàng, Tả gián nghị cảm thấy thế nào?”

      Tả gián nghị ngẩn ngơ, hai chân mềm nhũn quỳ xuống, “Bệ hạ! Bệ hạ thể a! Tiểu nữ gả làm vợ người, sao có thể vào cung, nàng còn gả cho con em gia tộc Đoạn thị!”

      Tư Mã Tiêu biểu tình cổ quái, nhìn về phía Đoạn thái phó, “Nguyên lai là gả cho con em Đoạn gia, vậy thái phó cảm thấy theo lời vừa rồi thế nào? như thế, mẫu hậu cũng là nữ nhi Đoạn gia, nếu đều là thân thích, vậy hẳn nguyện ý vì phân ưu .”

      Đoạn thái phó chắp tay, thanh bình tĩnh, “Bệ hạ, mưu đoạt thần thê, chính là gièm pha.”

      Tư Mã Tiêu cười to, “Gièm pha? Chẳng lẽ người gièm pha còn ít?”

      Hai người này tuy là quan hệ ông ngoại và cháu ngoại, ở chung lại có chút vi diệu. Số ít người biết chút nội tình, nghe hoàng đế hình như có ý gì, đều nhớ lại tin đồn năm đó, sợ tới mức dám thở mạnh.

      Liêu Đình Nhạn ở bên nhìn tình thế phát triển, biểu tình cũng có chút kỳ dị. Bởi vì việc này trong nguyên tác nàng thấy, là nữ chủ mới tiến cung, nghe thấy hồi ức từ trong miệng cung nhân hầu hạ, nghe lúc trước vị Tả gián nghị đại phu vì khuyên hôn quân nhanh chóng kéo dài con nối dõi, bị hôn quân cường triệu nữ nhi xuất giá vào cung. Nàng kia ngày ngày run sợ trong lòng, bao lâu liền hương tiêu ngọc vẫn.

      Trong nguyên tác nữ chủ nghe xong việc này, đương nhiên là đối với cẩu hoàng đế vừa sợ vừa hận lại càng chán ghét, mỗi ngày tưởng niệm tình lang, cho nên chờ sau khi nam chủ tới cứu nàng, nàng vì cảm động cũng liền quên mất mình lúc trước bởi vì nữ xứng nháo mâu thuẫn với , thuận lý thành chương hòa hảo cùng nam chủ.

      Sau đó tại, bởi vì thời gian nàng tiến cung so với nữ chủ nguyên tác sớm hơn rất nhiều, cho nên trực tiếp gặp phải việc này.

      Cảm giác kì quái. Người này, lấy mạng người rất khủng bố lãnh khốc, nhưng ngày ngày cùng nàng ở bên nhau, mỗi đêm ôm nhau ngủ, luôn ra lệnh phòng ăn làm cho nàng rất nhiều món ngon, nhớ ràng lời nàng , vì nàng hoàn thành ít nguyện vọng thuận miệng ra. chưa bao giờ tức giần với nàng, cũng thương tổn nàng, ở trong lòng nàng, Tư Mã Tiêu này hình như giống Tư Mã Tiêu trong nguyên tác kia, nhưng tại, lại theo cốt truyện nguyên tác, chuẩn bị bức tử nữ tử vô tội.

      Liêu Đình Nhạn cảm giác của mình, nàng chỉ biết sinh mệnh nữ tử kia trong nguyên tác chính là dòng ngắn ngủn thôi, giống ngàn vạn những người chết vì lũ lụt ôn dịch cùng với hạn hán. Ở trong chuyện là bé đáng kể, là vai phụ còn có tên, nhưng ở thế giới này, lại là người sống sờ sờ.

      Nàng khả năng có chút xúc động, thế nhưng vào thời điểm này bỗng nhiên cầm tay Tư Mã Tiêu, câu: “Bệ hạ, chẳng lẽ thiếp hầu hạ tốt sao, loại nữ tử này bệ hạ cũng muốn cho nàng tiến cung.”

      Tác giả có lời muốn : Quý Phi: Xem kỹ thuật diễn của ta!

      A Kiều: A, tất cả đều sơ hở.
      nguyễn ngọc nhi, annie196, Iris N38 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :