1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nữ chính đều cùng nam phụ HE - Phù Hoa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 143. Ngủ bên cạnh chàng càng an tâm

      Triệu Quốc năm này chú định là thời buổi rối loạn, trước có quốc quân Triệu Tư nếm mùi bại trận, sau lại đến khô hạn và giá lạnh. Triệu Quốc cai trị bá tánh dân chúng lầm than, quốc nội bắt đầu có loạn tượng. Nhưng trong vương cung ở vương đô, Triệu Tư còn mưu tính chiến tranh với Tấn Quốc.

      Nếu muốn xử lý Ô Đồ, tất yếu phải mượn đường Tấn Quốc, nếu giờ trở mặt cùng Tấn Quốc, vậy dứt khoát trực tiếp đánh hạ. Trong triều rất nhiều đại thần cũng tán đồng cách làm này, nhưng Triệu Tư dường như điên cuồng, quyết tâm muốn đánh Tấn Quốc. giờ căn bản thể cho phép người khác ngỗ nghịch mình, đặc biệt là sau khi bại trận, càng hận thể lập tức đánh thắng trận rửa sạch khuất nhục.

      Nhưng mà mặc kệ muốn làm cái gì, luôn vẫn thể thuận lợi, mới vừa đưa ra chủ ý đánh Tấn Quốc, có rất nhiều người đứng ra khuyên : “Thỉnh vương cân nhắc a! giờ Lan Kiều và Hợp Dương còn phát sinh loạn dân, còn bao nhiêu nơi gặp tai hoạ, biết có bao nhiêu người chết đói và chết rét, lúc này sao có thể lại bắt đầu chiến !”

      “Đúng vậy, huống chi lâu trước đây, Triệu Quốc chúng ta còn kết minh cùng Tấn Quốc, giờ quay đầu liền đánh Tấn Quốc, khỏi có vẻ quá lương bạc, đối với thanh danh Triệu Quốc ta cũng có tổn hại!”

      Triệu Tư chỉ nghĩ được đến nguy cơ của mình, đâu còn có thể cố kỵ đến những dân chúng xa cuối chân trời gặp tai hoạ cùng với thanh danh gì đó. Phàm là tiếng tán đồng, đều bị lấy thủ đoạn đè ép xuống. Vì đạt tới mục đích của mình, tiêu phí lâu như vậy, ít nhất ở bên ngoài ai dám làm trái .

      ai biết Triệu Tư lo âu và bị đè nén, duy nhất biết suy nghĩ gì là hệ thống xanh hoá hoàn toàn vứt bỏ , mỗi ngày đều rớt tuyến, biết có phải hỏng mất hay , dù sao nó cũng có tác dụng gì, số liệu luôn có lỗi, Triệu Tư dứt khoát quản nó nữa.

      giờ chỉ lòng điều binh khiển tướng, bài binh bố trận, muốn mau chóng đánh hạ Tấn Quốc. Tấn Quốc lúc trước chịu thiệt nặng, so với Triệu Quốc tổn thất còn lớn hơn, đúng là lúc nguyên khí đại thương, nghe quốc nội cũng an ổn. Nếu lúc này đánh sang, đương nhiên là thời cơ tốt nhất. Triệu Tư phải biết đủ loại vấn đề trong Triệu Quốc, chỉ là muốn buông tha cơ hội tốt như vậy, quyết định dụng binh chơi hiểm chiêu.

      có quyết đoán như vậy, cũng có tài làm tường cùng với thủ đoạn tàn nhẫn. Vì tìm lý do xuất binh cách quang minh chính đại, Triệu Tư hy sinh công chúa lúc trước Tấn Quốc đưa tới liên hôn.

      Nàng ấy lớn lên cũng tệ lắm, Triệu Tư lúc trước sủng ái nàng mấy ngày, giờ cần hy sinh, cũng chút do dự, xử tử nữ tử có thai này, đối ngoại còn là nữ tử này ý đồ mưu hại , mới rơi vào kết cục như thế. Nếu Tấn Quốc phái công chúa tới muốn ‘mưu hại’ , đương nhiên chính là Tấn Quốc có ý tốt, cho nên muốn đánh Tấn Quốc, liền có cái lý do có thể đứng vững.

      —— nếu muốn đánh nhau, tìm lý do thực dễ dàng, cũng hoàn toàn chỉ có chuyện này, nhưng Triệu Tư lại chút do dự lựa chọn làm như vậy. có nguyên nhân khác, chỉ là vì cảm thấy như vậy là đơn giản nhất mà thôi.

      Cùng với nữ tử vô tội bị chết, hai nước khai chiến. Năm này vào đông lạnh nhất, giá lạnh vô cùng, giáp sắt mặc ở người nếu dính nước, dán lên da thịt, lúc cởi ra có thể sống sờ sờ xé rách mảnh da thịt. Mà có khôi giáp, thậm chí có áo bông chống lạnh, binh lính ở tầng dưới chót, sống sờ sờ bị đông chết ở trong đại doanh, mỗi ngày quét doanh, đều có thể dọn ra mấy cỗ thi thể đông lạnh đến sắc mặt trắng xanh.

      Năm này vào đông, chú định là hai nước Triệu Tấn rơi vào mùa đông khó khăn nhất.

      Xa ở thảo nguyên dưới Tuyết sơn, trước khi trận tuyết đầu mùa, bộ tộc Ô Đồ dựng xong đại doanh. Năm trước dấu vết vẫn còn, trạm gác cùng với tường thấp bọn họ dùng đá lớn Tuyết sơn xây dựng cũng vẫn còn, chỉ cần tu sửa thêm chút.

      Tuyết sơn lúc trước xa xôi giờ gần trong ở gang tấc, thậm chí nhìn thấy đỉnh, chỉ cảm thấy nguy nga, Ân Như Hứa chưa bao giờ nhìn thầy Tuyết sơn như vậy, nàng thường bọc da cừu dày ngồi ở đó nhìn lên Tuyết sơn, có việc gì có thể nhìn cả buổi trưa.

      Những người khác trong bộ tộc nhìn thấy, biết vì sao đều lộ ra nụ cười kỳ quái, Ân Như Hứa cũng cảm thấy kỳ quái, trở về hỏi Ốc Đột, Ốc Đột liền cười cho nàng: “Bởi vì lang thần đến từ Tuyết sơn, tuyết sơn là cố hương của lang thần, ta là ‘con trai của lang thần’, là hài tử được dãy Tuyết sơn này phù hộ, cho nên tất cả mọi người đều cảm thấy nàng biểu đạt thích ta.”

      Ân Như Hứa: “ có lang thần? Còn phù hộ chàng?”

      Ốc Đột ôm nàng, cùng nàng nhìn Tuyết sơn mênh mang, thanh sang sảng thuần hậu vang trong gió: “Nếu có lang thần, ta càng hy vọng thần có thể che chở nàng.”

      Ân Như Hứa trong lòng vừa động. Nàng biết vì cái gì rốt cuộc nàng có thể tránh thoát luân hồi ngừng lặp lại kia, nhưng giờ nàng nguyện ý tin tưởng, vận mệnh chú định có cái gì trợ giúp nàng.

      Nàng nghĩ, nếu thực có lang thần, xin cho hết thảy và hận, tất cả đều ngừng ở đây, kết thúc đời này .

      Nơi tụ cư vào đông của bộ tộc Ô Đồ quá giống mùa hạ, chỗ dựng trại mùa đông có rất nhiều nơi đều có hàng rào và tường đá thấp. Đây là bởi vì vào đông bên này có rất nhiều động vật, bầy sói đông đúc, còn có mãnh thú to lớn giống như gấu, ngẫu nhiên có cả báo tuyết từ núi tuyết xuống tìm ăn, vì sợ bị dã thú xông vào nơi tụ cư, mới có thể xây dựng mấy thứ này.

      Lúc mọi người dựng lều trại cũng phủ lên da dầy kín mít, ngăn trở gió tuyết, giữ cho trong trướng ấm áp. Vì sinh tồn, trong năm đại bộ phận thời gian mọi người đều bận bận rộn rộn, mùa đông đặc biệt như thế.

      Ô Thiên Châu bọn họ sớm chuẩn bị rất nhiều lông dê, trải qua các loại nấu tẩy phơi nắng, xe lông dê thành sợi, hoặc là ép thành miếng, cắt thành mảnh , dùng để làm quần áo, mũ và các loại thảm nỉ.

      Bộ tộc có cái lều lớn, vào đông đốt lò phân trâu phân dê, ấm áp, bên trong tụ tập đầy phụ nữ và trẻ con, các nữ nhân ở nơi đó cùng nhau làm đồ vật, cười cười mười phần náo nhiệt, nhiều nhất chính là cầm da cùng làm thảm nỉ lông dê, cùng nhau làm, biết học theo, làm nhiều làm càng tốt.

      Ban đầu Ân Như Hứa tới, nàng cảm thấy nếu mình tùy tiện qua, có lẽ tất cả mọi người đều quen. Nhưng chính Ốc Đột tới trại mùa đông này còn có rất nhiều việc phải làm, thể vẫn luôn bồi nàng, thấy nàng mình cùng mấy cung nữ ở trong vương trướng đợi đến quạnh quẽ, cả ngày có tin tức gì, Ốc Đột liền trực tiếp đưa nàng tới đại trướng kia, giao cho Ô Thiên Châu và thê tử của Na Nhật Tùng.

      “Các ngươi dẫn công chúa cùng nhau chơi.”

      “Được rồi, khó được công chúa nguyện ý tới nơi này chen chúc cùng chúng ta, chúng ta khẳng định chiếu cố tốt nàng, tộc trưởng ngươi yên tâm !”

      đám nữ nhân kết hôn càng đanh đá, hi hi ha ha trêu ghẹo tộc trưởng Ốc Đột. Ốc Đột trước khi nhìn thấy Ân Như Hứa còn có chút quen, tiến lên tay ấn đầu nàng, ôm ôm nàng, thấp giọng : “Buổi tối trở về cho nàng nghe những chuyện khi ta còn ở trong đại trướng.”

      Ốc Đột vừa , Ô Thiên Châu kéo Ân Như Hứa vào giữa, mọi người tiếp đón rồi tiếp tục làm, tiếp tục . Ngay từ đầu xác có rất nhiều người ngượng ngùng ở trước mặt công chúa la hét ầm ĩ, nhưng lát sau, thấy công chúa an an tĩnh tĩnh nghe các nàng chuyện, giọng lớn nàng cũng chê ồn, ngoan ngoan ngoãn ngoãn giống như tiểu khuê nữ, mọi người lại thả lỏng xuống.

      “Tộc trưởng cũng giữ công chúa chặt, sớm nên ra đây chơi cùng chúng ta.” Có đám người tính cách thẳng thắn, chỉ trong chốc lát gom lại bên cạnh Ân Như Hứa. Kỳ mọi người rất tò mò về nàng, vốn tiếp xúc nhiều lắm, ở chỗ này quen thuộc nhất với Ân Như Hứa cũng chỉ có mấy người Ô Thiên Châu.

      Có bọn họ ở bên trong giật dây bắc cầu, Ân Như Hứa thực nhanh dung nhập vào đám nữ nhân trong lều lớn, so với trong tưởng tượng cũng nhanh hơn, cũng dễ dàng hơn nhiều.

      “Trong chúng ta Thác A Nhất biết đánh đàn nhị huyền, nghe công chúa cũng biết đánh cây đàn nhiều dây kia? vậy chăng?”

      “Ta cũng chưa từng nghe đâu, nghe rất êm tai.”

      “Ta từng nghe, lần trước công chúa từng đàn ở trong vương trướng.” Ô Thiên Châu vừa nhanh nhẹn xe lông dê, vừa khoe ra.

      Bà vừa như vậy, các nữ nhân khác đều phát ra tiếng kêu muốn nghe, tiểu hài tử cũng ồn ào ở bên cạnh. Ô Thiên Châu vừa định bảo mọi người ngừng lại chút, đừng nháo đến công chúa, liền nghe Ân Như Hứa cho người lấy đàn đàn hầu trong vương trướng lại đây.

      Đàn hầu của nàng là đặc chế, khắc hoa văn hình phượng hoàng duyên dáng, ngẩng cao đầu vươn cổ, sơn chữ mạ vàng, nạm vàng khảm ngọc, còn thắt dải lụa màu đỏ.

      “Đây là đàn hầu phượng đầu.” Ân Như Hứa đặt đàn trước người, đôi tay bắt đầu búng.

      “Oa! là có rất nhiều dây a, có bao nhiêu dây?” “Cái ‘đàn hầu’ này xinh đẹp a!” đám nữ nhân vây quanh công chúa ở giữa, người phía sau ôm thảm nỉ nhón chân nhìn vào trong, trẻ con chen chúc ở khe hở, lộ ra cái đầu duỗi dài cổ nhìn chiếc đàn hầu chưa bao giờ từng thấy.

      “Có mười ba sợi dây.” Ân Như Hứa , ngón cái ngón trỏ tay phân biệt xẹt qua dây đàn, tức khắc dưới ngón tay bay ra chuỗi sắc lưu sướng mà hoa mỹ.

      Lúc nàng bắt đầu đánh đàn, tất cả mọi người ngậm miệng, an tĩnh nghe, đến tiểu hài tử đều quỳ rạp mặt đất, dám ra tiếng quấy rầy.

      Đàn xong hai khúc, có người cảm thán: “ là dễ nghe a…… Công chúa đánh đàn là đẹp mắt, khó trách tộc trưởng thích.”

      “Ta cảm thấy so với đàn nhị huyền thú vị hơn nhiều, ta cũng muốn học!”

      Lúc trời tối, Ốc Đột mang theo đầy người gió tuyết cùng nhóm lang kỵ trở về. Cách rất xa, trạm gác nhìn thấy bọn họ, thổi ra tiếng còi, cho bọn họ tiến vào. Bọn họ ở bên ngoài chạy ngày, trở lại bộ tộc, ngửi thấy mùi hương đồ ăn, đại bộ phận đều trực tiếp về lều lớn trung tâm. Đại bộ phận nữ nhân đều đợi ở trong đại trướng trung tâm, bọn họ quen sau khi trở về đều đến đó nhìn cái, dắt người về nhà ăn cái gì.

      Ốc Đột cũng lều lớn trung tâm, ở bên ngoài lắc rơi tuyết người đầu, trong lòng nghĩ biết công chúa ngày hôm nay thế nào. vào, thấy trong đại trướng phụ nữ và bọn vây quanh chỗ ăn cái gì, cười cười, công chúa thế nhưng cũng ở trong đám người, chỉ có điều nàng ở chỗ ấm áp nhất trong lớn lều, người phủ da vừa dày lại mềm, ngủ ngon lành, gương mặt đều đỏ bừng.

      Ốc Đột tự giác cười: “Nàng ngủ rồi?”

      Ô Thiên Châu: “Ăn ít thứ, mệt nhọc, nghe chúng ta chuyện, nghe nghe liền ngủ rồi, ngủ rất say. Tộc trưởng ngươi ôm người về vương trướng , đừng đánh thức, tới, gói người cho kỹ lưỡng.”

      Ốc Đột ôm người cùng với khối da lông mềm mại cùng nhau trở về, nhét vào đệm giường da gấu. Chính lại ngồi ở bên ngoài bình phong, làm nóng canh, mồm to ăn xong vài miếng bánh cùng hai bàn thịt lớn. Ngược gió tuyết ở bên ngoài chạy lâu như vậy, đương nhiên vất vả, sớm đói bụng.

      Lúc ở bên ngoài, nghĩ đến công chúa ở bộ tộc có thể ăn no mặc ấm, vui vui vẻ vẻ, liền cảm thấy mình cũng thoải mái lên.

      Ốc Đột mới vừa ăn xong, Ân Như Hứa quấn thảm da gấu ngồi dậy.

      “Tỉnh? Hôm nay ở trong đại trướng cảm giác thế nào? Chơi vui sao?”

      “Đánh đàn hầu cho các nàng nghe…… phải chàng lúc trở về kể chuyện cũ chàng lúc còn ở lều lớn?”

      “Ha ha ha, được, kể!” Ốc Đột dựa gần Ân Như Hứa, ôm vai nàng, “Khi ta còn , lão tộc trưởng cho ta vào vương trướng, ta cũng có lều của mình, mùa hè tùy tiện nằm nơi nào cũng có thể ngủ, nhưng mùa đông quá lạnh, ngủ bên ngoài chịu nổi. Bộ tộc chúng ta mỗi năm mùa đông đều có lều lớn như vậy. Ban ngày rất nhiều nữ nhân và tiểu hài tử ở trong đó, bên trong làm bếp lò phân trâu đốt suốt vào ban ngày, ta liền ngủ ở trong đại trướng vào ban ngày, ngủ đủ rồi, buổi tối trong đại trướng có bếp lò, cũng cho ai vào, ta liền chạy ra, lên Tuyết sơn bên kia chơi.”

      “Ban ngày lều lớn thực náo nhiệt, ta ở đó tìm chỗ ngủ, còn có người thiện tâm cho ta cái thảm nỉ, mỗi lần ta đều có thể ngủ thoải mái.”

      “Chàng……” Ân Như Hứa kinh ngạc: “ phải chàng là ‘con trai lang thần’ sao, sao lại đối xử với chàng như vậy?”

      Ốc Đột lộ ra hàm răng trắng, “Khả năng chính bởi vì ta là ‘con trai lang thần’, lão nhân đó mới có thể đối với ta như vậy, ông ấy sợ ta.”

      “Ta chỉ muốn , ở trong đại trướng ngủ thực thoải mái, hôm nay nàng cảm thấy thế hay ? Hả?” Ốc Đột dùng cái trán đụng đụng đầu nàng hỏi.

      Ân Như Hứa rũ đôi mắt xuống, “Ở bên cạnh chàng ngủ càng an tâm.”
      Lierose DuDu, sabera.tran, Hale20511 others thích bài này.

    2. Tiểu Ly 1111

      Tiểu Ly 1111 Well-Known Member

      Bài viết:
      422
      Được thích:
      500
      woa. tâm thiện sống thế nào cũng tích cực mà. có tuổi thơ vậy nên lại càng vững mạnh k sợ khổ
      heavydizzy thích bài này.

    3. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      chốt câu nghe ấm lòng Ốt Đột nhỉ? rất tò mò về dãy Tuyết Sơn kia!! Liệu có kiểu như chó Ngao Tây Tạng nhỉ ? :0
      heavydizzy thích bài này.

    4. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 144. chừng có gấu ở gần đây

      Vào ban đêm, bên ngoài gió lạnh gào thét, từng cái lều chôn ở trong gió tuyết, yên tĩnh tiếng động. Lúc này, đại bộ phận mọi người đều ngủ, tiểu Ốc Đột từ trong trại dê bò ra.

      Buổi tối bình thường nó có chỗ để , tuy rằng a mỗ của Na Nhật Tùng trộm bảo nó đến lều nhà bọn họ ngủ, nhưng bởi vì việc này, nam nhân nhà nàng khẳng định lại đánh nàng, cho nên Ốc Đột muốn .

      Nó là tiểu hài tử như vậy, lớn xấp xỉ bằng cùng con dê , trón ở bên trong đàn dê nằm thành vòng, cũng có ai phát , chỉ là mùi vị hơi khó ngửi chút, nhưng nó cũng thèm để ý cái này.

      Nhưng hôm nay ban ngày ở trong đại trướng ngủ đến ấm áp, tại nó ngủ được, liền muốn chạy khắp nơi. Nó là hài tử có lá gan rất lớn, mỗi ngày đều có thể tự mình tìm được việc vui. Lúc từ trong trại dê bò ra ngoài, có con dê cắn quần áo nó.

      Tiểu Ốc Đột quay đầu gãi gãi đầu dê, “Ta ngủ, ta ra ngoài chơi ~” Nó kéo góc áo biến thành màu đen của mình về, bò ra ngoài nhìn nhìn chung quanh. Nó chuẩn bị lên Tuyết sơn, nhưng tuyết sơn luôn rất nguy hiểm, cho nên nó lặng lẽ chạy ra phía sau cái lều trại nào đó trước, đào tuyết đọng nơi đó, từ bên trong lấy ra tới thanh chủy thủ cũ, sau đó nhảy đến cái cửa lều, cầm cung tiễn tùy tiện ném ở đó lên, đeo ở người.

      Nó biết có chỗ tường lùn sụp góc, người phụ trách đoạn tường đó vẫn luôn sửa lại, nó có thể chút cố sức mà treo qua nơi đó. Nhảy ra khỏi nơi bộ tộc tụ cư, tiểu Ốc Đột tựa như con ngựa , ở trong đêm tối hướng vềphía tuyết sơn. Đôi mắt nó có thể thấy đồ vật ở trong bóng đêm, cho nên nó đường thuận lợi xuyên qua lùn cây cối dày đặc, kéo theo vài nhánh cây sam bị tuyết đè gãy, chạy vào trong núi.

      Đối với rất nhiều người mà , Tuyết sơn nguy hiểm, với tiểu Ốc Đột xem ra, lại là địa phương rất thú vị. Nó biết Tuyết sơn có cái hồ, vào mùa đông cũng vẫn ấm, ở bên trong chút cũng lạnh. Với nó xem ra, đó chính là ‘hồ thần’ chỉ có thể xuất trong các loại thần thoại truyền thuyết. Cùng như thường lệ, nó vào nơi đó, ném cung tiễn cùng da bọc người xuống, thình thịch nhảy vào trong nước ấm áp.

      Nó ở trong nước thực linh hoạt, giống con cá chui tới chui lui. Ở trong nước mở to mắt, tự mình trôi nổi trong mảnh bóng tối ấm áp, dòng nước ôn nhu an ủi nó. Chờ đến lúc ngụm khí dài sắp phun hết, nó nhún chân vọt lên mặt nước, thở mồm to, lại lần nữa chìm vào trong nước.

      Ở trong nước nó giơ chân lên, nhìn thấy cái vết thương cẳng chân bởi vì ngâm nước lâu nên bắt đầu chảy máu, nó tiện tay lau lau, rồi vẫn lại bò lên bờ. Nó chung quanh thử thời vận, nhìn xem có thể tìm được con vật nào hay . Tuy rằng nó còn rất , nhưng săn thú dường như là bản năng sinh ra có sẵn, nó thể thấy thỏ chạy tuyết, có thể nghe thấy chim bay qua nhánh cây.

      Bắt được thứ có thể ăn, nó liền trở lại chỗ vách núi bên hồ, nơi đó có những cành cây nó kéo từ đường tới, nó lấy nhánh cây mang đến, ngồi xổm xuống bẻ gãy nhóm lửa nướng ăn. Nhưng củi nhiều lắm, thường thường đồ ăn đều nướng kĩ, bất quá cũng có gì, nó vẫn có thể ăn thực vui vẻ, dù sao có thể lấp đầy bụng nó liền vui vẻ.

      Chỉ ngẫu nhiên vận khí tốt, nó gặp phải gấu. Đặc biệt mùa đông lạnh, núi có con gấu mù mắt tìm thấy đồ ăn mò về phía này. Tiểu Ốc Đột cảm thấy mình có thể đánh được con gấu to bằng ngọn núi kia, biện pháp của nó chính là lập tức chui vào dưới lớp tuyết phủ đầy đất, tự chôn mình xuống.

      lần con gấu mù đó lâu cũng rời , nó ở trong đống tuyết lạnh đến thiếu chút nữa tắt thở, thể nhúc nhích, là dũng sĩ cũng lên Tuyết sơn tuần tra kéo nó ra—— sau đó nó lớn lên, có lần gặp lại con gấu mù mắt đó, liền đánh chết, lột da mang về lót chân, thịt gấu tặng cho dũng sĩ lúc trước cứu nó.

      Bất quá đó là chuyện năm mười bảy mười tám tuổi. Trước khi lột da con gấu, còn giết lão tộc trưởng cùng hơn nửa quý tộc Ô Đồ.

      Kỳ nguyên nhân khiến động thủ rất đơn giản, với người khác xem ra thậm chí có chút buồn cười.

      Trong khu nuôi dê có con dê, lỗ tai nó quấn lụa màu, đại biểu cho nó bình an sống lâu. Tập tục của bộ tộc Ô Đồ là chọn hai con dê ở trong đàn để quấn lụa màu, giết chúng nó, làm chúng nó sống đến khi chết già, dùng để tạ ơn ân đức trời cao. Vào đông lúc tiểu Ốc Đột ra bên ngoài chạy loạn dựa vào bên cạnh bụng con dê đó ngủ, mà lúc nó từ trong khu nuôi dê chạy ra, con dê đó nhàng cắn góc áo nó, cho nó chạy lung tung ra ngoài.

      Tiểu Ốc Đột bị nó cắn góc áo, nhớ tới lúc Na Nhật Tùng ra ngoài chạy loạn, a mỗ của nó cũng nhéo lỗ tai nó.

      từ đứa bé nho biến thành thiếu niên, con dê kia vẫn ở bên . Thiếu niên Ốc Đột càng ngày càng cường tráng, cũng cần dựa vào những người hảo tâm trong bộ tộc trộm cho chút đồ ăn, có thể tự mình vào thảo nguyên tìm kiếm thứ có thể ăn. bắt thỏ, chuột lười, có thể bắt chim giống liệp ưng, cơ hồ muốn trở về bộ tộc.

      Bộ tộc từ trước có rất nhiều quý tộc, đương nhiên cũng áp bách tộc dân bình thường khác. đại bộ tộc kéo dài lâu, xuất giai cấp như vậy, những bọn quý tộc chán ghét Ốc Đột, bởi vì Ốc Đột ưu tú hơn bọn họ, cho dù còn bộ quần áo ra hình dạng, người có bất kì trang sức gì, ăn thức ăn so ra kém xa bọn họ, nhưng vẫn là người trẻ tuổi ưu tú nhất.

      ngày, thiếu niên Ốc Đột trở lại bộ tộc, quý tộc thiếu niên cùng tuổi nhìn vừa mắt, sai người đưa cho nồi thịt dê.

      Còn có cây lụa màu dính máu.

      “Còn phải là con dê sao, ta riêng sai người giết nấu nồi thịt chia cho ngươi, ngươi nếm thử xem, ăn ngon , so với thỏ ngươi đánh được còn ngon hơn nhiều . Thế nào, ngươi coi nó là a mỗ? Ha ha ha cười chết ta, cái gì mà con trai lang thần, ta xem ngươi là con trai của dê !”

      Ốc Đột gì, trực tiếp dứt khoát mà dùng chủy thủ cắt đứt yết hầu người nọ, máu tươi phun vết dài. Lần đầu tiên giết người, lại hề sợ hãi.

      Tất cả mọi người bị dọa tới, bao gồm lão tộc trưởng cha ruột . Nhiều năm qua, lão tộc trưởng luôn sợ giống như tiên đoán mà thay thế vị trí của mình. Sở dĩ chưa giết , có thể là bởi vì vu , giết khiến cho lang thần phẫn nộ và trả thù, lão mới nhịn xuống, để cho Ốc Đột tự sinh tự diệt. Nhưng ai biết lại bình an trưởng thành, còn dám giết người.

      Thiếu niên quý tộc chết , phụ thân gã kêu to muốn giết chết , lão tộc trưởng rốt cuộc cũng quyết định giết chết , nhưng cuối cùng kết quả là Ốc Đột giết chết bọn họ.

      Ốc Đột cũng biết làm tộc trưởng như thế nào, nhưng biết chuyện: những người vi phạm ý tứ của lão tộc trưởng, trộm đồ ăn cho ; những nữ nhân ở trong đại trướng đắp thảm nỉ lên cho ; những người đặt chủy thủ và cung tiễn của mình ở bên ngoài, coi như biết lấy ; người cố ý sửa tường lùn, chẳng quan tâm chuồn êm ra khỏi bộ tộc, lại theo sau lôi ra từ trong đống tuyết, ôm trở về …… những người này, làm cho bọn họ giống con dê kia, bị người ta tùy ý giết chết.

      ……

      “Ốc Đột, lỗ tai con dê đó vì sao có cái lụa màu?” Ân Như Hứa chỉ vào con dê nổi bật nhất trong đàn dê kia.

      Ốc Đột nhìn, liền kể cho nàng chuyện xưa về đứa bé và con dê.

      Con dê buộc lụa màu đó là con dê khác. chạy tới ôm con dê về, cho Ân Như Hứa xem lụa màu lỗ tai. Con dê ở trong lòng ngực thực thuận theo, cũng hé răng, chỉ lúc Ân Như Hứa sờ đầu run lên lỗ tai. Ốc Đột lại nhét con dê trở về đàn, chạy về tiếp tục cùng Ân Như Hứa cưỡi ngựa lên Tuyết sơn.

      Hôm nay muốn mang Ân Như Hứa xem cái hồ nước ấm Tuyết sơn.

      “Vì sao ta thấy cái gì tò mò, chàng đều thích bắt nó lại cho ta sờ?” Ân Như Hứa phát Ốc Đột có thói quen này.

      Ốc Đột: “Ta nhìn hẳn là nàng muốn sờ. Sờ được mới có thể bắt tới cho nàng sờ, sờ được bắt.” đến bắt động vật thảo nguyên, chính là người thuần thục nhất.

      Ngựa lên núi được, Ốc Đột liền dắt Ân Như Hứa dẫm lên tuyết lên. ngang qua rừng cây sam, nhìn cành cây bị tuyết đè gãy, theo thói quen mà cầm lấy kéo .

      “Xem, thế này quét ra dấu vết có phải rất thú vị hay .”

      Ân Như Hứa nhìn dấu vết tuyết, sau lúc lâu hỏi: “Có gấu sao?”

      Ốc Đột: “Trước kia có, khi còn mỗi năm mùa đông ta đều có thể nhìn thấy, nhưng mấy năm nay dũng sĩ trong tộc vào mùa đông thường chạy lên núi bắt gấu, liền gặp được nữa.”

      Ân Như Hứa chỉ vào cái dấu chân: “Đây này phải dấu chân gấu?”

      Ốc Đột lộ ra chút thần sắc kinh ngạc: “…… Oa, giống như có gấu.” Trong lòng lại trộm vui vẻ, vì dẫn thê tử có mang lên đây chơi tự mình lên làm phen chuẩn bị trước, kỳ dấu chân này là ngày hôm qua lên, nhàn rỗi có việc gì làm ra để hù dọa thê tử.

      Ân Như Hứa quả nhiên có chút khẩn trương, dựa vào gần hơn.

      “Nàng xem, chỗ này cũng có dấu chân gấu, dấu chân lớn như vậy, nhìn qua là con gấu lớn.” đường dắt Ân Như Hứa, Ốc Đột thường thường chỉ vào dấu chân bỗng nhiên xuất tuyết ven đường, nghiêm trang .

      Ân Như Hứa lúc đầu còn gắt gao kéo tay , sau đó lại có biểu tình gì, thậm chí hé răng, trả lời .

      Ốc Đột: “ chừng có gấu ở gần đâu đây.”

      Ân Như Hứa bỗng nhiên nghiêm túc : “Con gấu này có thể nhảy xa, còn biết bay.”

      Ốc Đột: “A? Vì sao?”

      Ân Như Hứa: “Bởi vì dấu chân của nó cách quá xa cái dấu chân tiếp theo, từ bên kia đến bên này, phải nhảy chính là bay qua.”

      Ốc Đột bị nàng chọc cười, biết nàng đoán được sao lại thế, tay nàng bế lên, “Đúng rồi, ta đùa với nàng thôi, nàng có mệt , ta ôm nàng .”

      Bên hồ nước ấm tuyết đọng được, mọc lên mảnh cỏ xanh mượt mà, trong mùa đông như vậy có vẻ phá lệ tươi mới. hồ sương khói lượn lờ, đều là hơi nước ướt át.

      Ốc Đột đặt Ân Như Hứa ở bên hồ, nhiệt tình mời nàng thử nước ấm. Ân Như Hứa thử thăm dò dùng ngón tay xem xét hồ nước, cẩn thận. Ốc Đột nhìn được, túm lấy tay nàng đột nhiên ấn vào trong nước.

      Ân Như Hứa: “……”

      Ốc Đột: “Ấm ?”

      Ân Như Hứa: “Ừ…… được cởi quần áo.”

      Ốc Đột: “Ta chỉ là muốn ở đây tắm rửa cái, muốn làm gì khác.”

      Cuối cùng vẫn tắm ở đây, Ân Như Hứa vì cầu mãnh liệt, ngâm cái chân.

      “Lạnh hay ? vách núi bên cạnh chỗ trũng kia ta đặt miếng da, còn có đồ vật nhóm lửa, ta lấy cho nàng?”

      Ân Như Hứa cùng cùng đến chỗ trũng ở vách núi bên kia xem, lại phát chỗ đó bị khách mời mà đến chiếm mất.

      “Hắc, đây là chỗ của ta, da của ta, các ngươi nhanh tránh ra.” Ốc Đột ngồi xổm nơi đó với hai đôi mắt to thủy linh linh.

      Ân Như Hứa kéo kéo tóc , “Thôi, để chúng nó ở đó . Đây là sói sao?”

      Hôm qua Ốc Đột mới đặt tấm da lên, hai con sói non hiển nhiên mới sinh ra lâu ghé vào trong đó.

      “Sao lại thấy sói mẹ?”

      “Khả năng rời tìm thức ăn rồi.” Ốc Đột rồi định bắt hai con sói con, “Kỳ quái, lúc này sao lại có sói non như vậy, cũng phải lúc sói sinh sản Tuyết sơn.”

      Hai con sói non sợ chút nào, kêu ngao ngao, còn muốn cắn tay . Ân Như Hứa lôi tay lại, “ cần bắt, chúng ta về, chỗ này nhường cho chúng nó ở tạm trước.”
      Lierose DuDu, sabera.tran, Hale20513 others thích bài này.

    5. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 145. Ai ta mất khí vận của thế giới cũng chỉ có thể thất bại?

      đến mấy ngày, Ốc Đột đưa hai con sói non về, chính là hai con lúc trước Ân Như Hứa và nhìn thấy ở bên hồ nước ấm Tuyết sơn.

      “Sói mẹ vẫn luôn trở lại, hẳn là chết ở bên ngoài. Nếu ta mang về, hai vật này phải đói chết ở chỗ đó.” Ốc Đột thô tay thô chân, tùy ý đặt hai con thú non ở trước mặt Ân Như Hứa, “Nếu nàng muốn nuôi, nuôi chơi cũng được, chờ chúng nó trưởng thành chừng còn có thể có tác dụng. Nếu nàng muốn nuôi ta ném cho bọn nhãi con trong đội lang kỵ.”

      Ân Như Hứa nhìn hai con sói con đói đến kêu ra tiếng, nhíu mi sờ sờ lông tơ người chúng. Bởi vì còn sói mẹ chăm sóc, hai con sói con này nhìn đặc biệt chật vật.

      “Ta biết nuôi, chàng dạy ta nuôi như thế nào?”

      cần tỉ mỉ chiếu cố thế nào, yên tâm, chúng nó sức sống thực ngoan cường, có ăn là có thể sống.”

      Quả nhiên, như Ốc Đột , hai con sói con ăn xong, liền chậm rãi khôi phục, tuy rằng vẫn thực cảnh giác đối với hết thảy chung quanh. Có lẽ bởi vì Ân Như Hứa chiếu cố quá tỉ mỉ, hai con sói non tựa hồ coi nàng trở thành mẹ, thường thường muốn chui vào trong lòng nàng, còn phát ra tiếng kêu ô ô dịu ngoan với nàng.

      Đối với gia hỏa Ốc Đột có cảm giác áp bách rất nặng này, hai con sói con cảm thấy uy hiếp, cho nên phát ra tiếng ô ô uy hiếp với . Chúng nó còn quá , chút lực sát thương cũng có, Ốc Đột xem ra cũng khác gì chó con, cũng biết là hai con thú thích hay là chán ghét , ngẫu nhiên cũng đến bên người làm bộ cắn bàn tay .

      Ốc Đột lắc lắc bàn tay rung chúng nó xuống, túm gáy tùy tay ném ra khỏi lều lớn.

      Ân Như Hứa vừa nhấc mắt liền thấy rồi, “Ốc Đột!”

      Ốc Đột đứng dậy nhặt sói con về, vỗ vỗ bụi tuyết người, lần nữa nhét vào trong tay Ân Như Hứa, “Nàng chơi, nàng chơi.”

      Mùa đông này, Ân Như Hứa có hai cái lò sưởi tay bằng sói ấm áp. Vì tránh rét, vào đông sói mọc ra tầng lông mao dày, lông của sói con càng mềm ấm, sờ lên trơn mượt thoải mái, quả thực làm người ta dừng được. Ân Như Hứa ban ngày ở trong đại trướng, cùng nhóm Ô Thiên Châu học làm thảm nỉ, học đàn nhị huyền, đánh đàn hầu, hoặc là nghe các nàng chuyện phiếm. Hai con sói ngoan ngoãn nằm ở bên người nàng, nếu nàng ngủ, hai con sói con chui vào trong lớp chăn da lông, cuộn ở trong ngực nàng cùng nhau ngủ.

      Nơi này vào đông xác rất lạnh, ít nhất so với Ân quốc, Triệu Quốc vào đông còn lạnh hơn nhiều. Nhưng lúc mùa đông qua , nàng hồi tưởng lại mùa đông này, lại có cảm giác rét lạnh. Lưu lại trong hồi ức đều là trong đại trướng cười náo nhiệt cùng bếp lò ấm áp, là Ốc Đột mang nàng xem tuyết trắng xóa cùng hồ nước ấm có thảm cỏ xanh chung quanh, mỗi lần nàng nhớ tới đều cảm thấy an tâm mềm mại.

      Bụng nàng nổi lên, Ốc Đột trước kia luôn thích bỗng nhiên bế nàng lên hoặc là giơ lên cao, cõng ở lưng cũng muốn cố ý lắc chút đùa nàng chơi, giờ là dám.

      Ban đêm trước khi ngủ cẩn thận quan sát bụng nàng, thường thường dùng tay sờ chút. Mỗi lần quan sát như vậy xong, ngày hôm sau mang chút đồ vật mới mẻ về cho nàng thay đổi khẩu vị.

      Ở chỗ hạ trại mùa đông ngày tháng buồn tẻ, Ô Thiên Châu sợ Ân Như Hứa kiên nhẫn, cho nàng, chờ tuyết tan bọn họ dời đến địa phương mới.

      Trước khi tuyết tan, nơi bộ tộc hạ trại bị sói xông vào. Tuyết đọng vẫn luôn tan đắp thành đóng ở ven tường lùn, làm thành cầu thang cho chúng nó, đàn sói hoang này đói đến chịu được, xông vào nơi người tụ cư, muốn bắt dê trong trại. Trước hết phát được “kẻ xâm nhập” chính là những con sói mà lang kỵ nuôi. Tuy rằng chúng được thuần dưỡng, nhưng dã tính đổi, đến hung ác chút nào kém sói hoang. Chúng nó phát kẻ xâm nhập, lập tức cảnh báo, trong nhất thời tiếng sói tru nửa đêm vang vọng toàn bộ khu trại.

      Ân Như Hứa cũng sớm tỉnh lại, nàng là bị hai con sói con kêu ngao ngao đánh thức, thấy hai con sói đứng ở cái đệm da kêu về phía cửa vương trướng, còn Ốc Đột cũng đứng ở cửa vương trướng, nhìn chăm chú thứ gì bên ngoài. Ân Như Hứa cũng biết tỉnh khi nào, lại đứng dậy khi nào.

      “Ốc Đột? Bên ngoài làm sao vậy?”

      có việc gì, mấy con dã lang xông vào mà thôi.” Ốc Đột xua xua tay về phía nàng, bảo nàng tiếp tục ngủ.

      Nếu là bộ tộc , gặp phải đám sói đói xâm nhập vào nơi dựng trại tuyệt đối thực hoảng loạn, đừng dê trong khu trại, chính là người cũng có khả năng bị ngậm . Nhưng bộ tộc Ô Đồ có lo lắng này, đám người lang kỵ nhanh chóng đuổi theo sói của mình ra ngoài, đuổi vây toàn bộ những con sói hoang xâm nhập đó vào trong vòng vây. Bọn họ qua huấn luyện, đốt cháy đuốc lên, soi những con sói bị nhốt trong vòng vây đó.

      Có dũng sĩ giơ cung tiễn chuyện cùng đồng bạn ở phía sau, “Ngươi đánh con nào? Lúc này xem ai đánh được nhiều hơn, muốn so hay ?”

      “Được a, so, tới!”

      Rất nhiều người quần áo cũng kịp mặc, vai trần ở bên ngoài ồn ào.

      Có nữ nhân tò mò khoác quần áo dậy xem náo nhiệt, cũng nửa điểm sợ mà vây quanh bên cạnh, cười cười, quả thực chính là nửa đêm mở yến hội.

      Ân Như Hứa thể ra ngoài xem, bị Ốc Đột ấn trở về ngủ, buổi sáng nàng dậy, phát bầy sói xâm nhập bị xử lý sạch , mọi người còn hứng thú bừng bừng mà thảo luận đêm qua ai lợi hại hơn, giữa trưa các nàng được ăn thịt sói.

      “Trước kia ta ở bộ tộc , rất ít người, có năm mùa đông đặc biệt lạnh, đàn sói hoang chạy đến bộ tộc chúng ta, cắn chết vài người. Khi đó ta còn , nhìn con sói cắn đứt mặt tỷ tỷ ở lều bên cạnh, sợ tới mức dám khóc.” Trong đại trướng nữ nhân làm vải nỉ lông bỗng nhiên chuyện.

      Nàng khiến cho các nữ nhân khác có đề tại, lại có nữ nhân tiếp: “Đúng vậy, ta sinh ra ở bộ tộc kia cũng thế, mùa đông gặp phải sói, sợ hãi, mùa đông nam nhân bộ tộc thường xuyên ngủ vào ban đêm, trông giữ ở bên ngoài, chỉ sợ vạn nhất ngủ rồi bị sói kéo , sói chỗ chúng ta bên kia hung dữ!”

      “Bất quá từ khi tới Ô Đồ, sợ sói nữa.”

      “Đúng vậy, đương nhiên sợ, có tộc trưởng ở đây, đều là sói sợ chúng ta, ngài chính là con trai lang thần!”

      đám nữ nhân mặt đều có may mắn và nhõm. Các nàng lại nhìn Ân Như Hứa, tràn đầy mong đợi và hướng tới yên ổn, “Hài tử của công chúa và tộc trưởng, nhất định cũng là tiểu tộc trường dũng cảm cường đại, hậu đại của lang thần, có thể vẫn luôn phù hộ chúng ta.”

      Trừ chuyện trại đóng quân nửa đêm bị đàn só hoang xông vào ra, có phát sinh chuyện khác, mỗi ngày đều thực bình tĩnh. Phần bình tĩnh này vẫn luôn kéo dài đến khi tuyết tan, bọn họ phải dọn nơi khác dựng trại.

      Tuyết Tuyết sơn còn chưa tan, chờ đến lúc thời tiết càng thêm nóng bức, tuyết mới có thể dần dần tan thành nước, theo thế núi chảy xuống, đường hội tụ thành sông suối , đến các nơi thảo nguyên, ven đường tưới tắm đất đau, làm các nơi mọc ra cỏ xanh um tùm, lại hội tụ thành mảnh hồ, trở thành“Minh châu” thảo nguyên.

      Bụng Ân Như Hứa rất lớn, Ốc Đột gần đây học được cầm đặt khẽ, động tác sờ bụng nàng cũng hơn rất nhiều. Ân Như Hứa sớm quen cảm giác dựng dục sinh mệnh, ngược lại nàng có tâm tình khẩn trương như Ốc Đột. Lúc thời tiết tốt, nàng còn tự mình ôm bụng khắp nơi chút, hai con sói con liền theo bên chân nàng, chạy thoăn thoắt, muốn chơi đùa với nàng.

      Bộ tộc Ô Đồ di chuyển theo con đường khác, càng về phía trước, thời tiết càng ấm áp, bọn họ lại ở vùng chân núi hai tháng. Thảo nguyên ngày xuân khác với hạ thu đông, đó là cảm giác sinh cơ bừng bừng, đứng ở dốc ruộng, mỗi ngày đều thấy cảnh sắc có biến hóa, từng mảnh liên miên mặt đất nhiễm màu xanh lục, tầng tầng trở nên nồng đậm, lại dần dần biến thành màu vàng, đó là loại hoa dại thường thấy, lực sinh mệnh ngoan cường, gió xuân vừa thổi là có thể nở khắp vùng quê, còn là đồ ăn đàn dê trong bộ tộc thích nhất.

      Ngày xuân là quãng thời gian quá độ ngắn ngủi, thực nhanh phiến đồng cỏ này sắp bị bọn họ ăn sạch, rồi trở lại chỗ dựng trại mùa hè năm ngoái, vùng đất kia um tùm cỏ nước.

      Trải qua quãng thời gian tưới tắm lâu như vậy, doanh địa bọn họ dựng trại năm ngoái đọc mọc lên cỏ xanh, mọi người tựa như đoàn người lữ hành trở về, bận bận rộn rộn quét tước gia viên, lần nữa an trí nhà mình.

      mùa đông tới, thương đội sớm chờ đợi rất lâu, bọn họ mang đến càng nhiều thương phẩm, dùng để trao đổi với bộ tộc con mồi da lông bọn họ đánh được vào đông. Thương đội lần nữa lại nối liền dứt, năm nay so với năm trước tới càng nhiều, làm cho Ốc Đột thể làm khu trịa bộ tộc mở rộng thêm vòng lớn ra bên ngoài.

      Toàn bộ mùa đông nằm ở trong đại trướng, tất cả mọi người đều nghẹn hỏng rồi, thừa dịp náo nhiệt này, bọn họ lại bắt đầu thường xuyên làm ít tụ hội, đua ngựa bắn tên, còn có cầu mây từ Ân quốc truyền lưu lại đây. Dù là người lớn hay là trẻ con, đều vây quanh quả cầu chạy tới chạy lui, trước kia bộ tộc san bằng tảng lớn mặt cỏ, mỗi ngày đều có rất nhiều người vây xem đám người đá cầu mây.

      Vào thời điểm náo nhiệt nhất này, hài tử của Ân Như Hứa rốt cuộc sinh ra.

      Hài tử sinh ra vào thời gian quá khéo, vừa lúc vào ngày Ốc Đột bộ Mục Xiển tham gia hôn lễ của muội muội tộc trường bộ Mục Xiển, Ân Như Hứa bên này mới vừa có phản ứng, các cung nữ liền trắng mặt chạy ra ngoài tìm người, Ô Thiên Châu thét to tiếng trước đám người trong bộ tộc, “Công chúa sắp sinh, ai bộ Mục Xiển tìm tộc trưởng trở về!”

      Lập tức có vài con khoái mã chạy như bay ra ngoài, trong đám người vang lên mảnh hoan hô lảnh lót, còn có người hô to: “Nhanh lên nhanh lên!”

      bao lâu, Ốc Đột trở lại, người cưỡi ngựa xông vào phía trước, để lại những người khác đều dừng ở xa xa phía sau. ngang qua cửa bộ tộc, mọi người lập tức nhường đường cho , để đường thông thuận vọt tới trước vương trướng.

      “Người thế nào?”

      “Còn chưa sinh đâu, tộc trưởng người ra bên chờ, đừng vướng bận.”

      ước chừng đợi ngày, mới chờ được đứa bé nhăn dúm dó. Con giống nhau có đôi mắt màu xanh lục, khuôn mặt lại càng giống Ân Như Hứa.

      Hài tử của Ân Như Hứa và Ốc Đột sinh ra hôm nay, chiến giữa Triệu Quốc và Tấn Quốc rốt cuộc kết thúc, chiến này kéo dài, đánh đến quốc nội hai nước rung chuyển. Kết cục cuối cùng, lấy quân Triệu công phá vương thành Tấn Quốc, bức tử Tấn Vương làm kết cục.

      Triệu Tư từ ba tháng trước tự mình lãnh binh tấn công Tấn Quốc, lúc này đây thân chinh so với lần trơcs hơi thuận lợi hơn, ngước lại, lần này có thể rửa mối nhục xưa. Lúc đứng ở tường thành của vương thành Tấn Quốc, nhìn xuống tòa vương thành mới vừa trải qua y chiến hỏa, tự tin trong lòng lại lần nữa bốc lên.

      nghĩ, ai ta mất khí vận của thế giới này cũng chỉ có thể luôn thất bại?

      Đánh hạ Tấn Quốc chỉ là bước đầu tiên mà thôi, kế tiếp chính là bộ tộc Ô Đồ. Có thể thành công lần, là có thể lại thành công vô số lần.

      “Báo!”

      “Vương, đô thành truyền đến cấp báo, Dư Thương Quân phản loạn!”

      Dư Thương Quân thúc phụ của Triệu Tư, thừa dịp Triệu Tư lãnh binh lâu dài ở ngoài, quốc nội trống , lần phản loạn thành công khống chế đô thành và vài tòa thành chung quanh.

      Triệu Tư còn chưa kịp vui sướng hưởng thụ thắng lợi đến dễ này, thu được tin tức, biết được quê hương mình bị người khác chiếm, quả thực giống như đánh đòn cảnh cáo.

      “Sao lại thế! Trước khi ta bố trí rồi, vì sao ai ngăn cản lão bất tử kia!” Triệu Tư dù ở chỗ này phẫn nộ cũng làm được gì, chỉ có thể vội vàng lại mang theo đại quân chạy về đô thành Triệu Quốc. Nhưng mà họa vô đơn chí, khi bọn họ chạy đến sông Phụ Nguyên giao giới giữa Tấn Quốc và Triệu Quốc bị tàn binh Tấn Quốc mai phục.

      Dẫn dắt đám tàn binh này chính là vị tướng quân trung tâm của Tấn Quốc, đường ông ta gấp rút tới tiếp viện nghe được tin tức vương thành bị quân Triệu công phá, liền nhanh chóng quyết định làm mai phục, thề phải giết Triệu Vương Triệu Tư, trả hận nước thù nhà.


      @Tiểu Ly 1111 hôm trước mạng lỗi bị post trùng chương, nên để sẵn đây lúc nào edit xong post.
      Last edited: 6/4/20
      Lierose DuDu, sabera.tran, Hale20511 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :