1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nữ chính đều cùng nam phụ HE - Phù Hoa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 135. Thương đội mà thôi, ta muốn bao nhiêu có bấy nhiêu

      thảo nguyên đại bộ phận khu vực đều thực cằn cỗi, người trong các bộ tộc sinh hoạt phi thường đơn giản, rất nhiều vật tư đều dựa vào mậu dịch ở biên cảnh, đặc biệt là khi bộ tộc di chuyển đến chỗ sâu trong thảo nguyên. Những đồ vật mà thảo nguyên có đều dựa vào thương đội tới đổi lấy. Bởi vậy mỗi khi có thương đội tới, trong bộ tộc đều thực náo nhiệt, mọi người lấy ra đồ vật tích góp ra để đổi lấy nhu yếu phẩm và ít đồ dùng sinh hoạt với thương đội. Nếu có thương đội rất lớn tới, bộ tộc còn chuyên môn mở ra bãi đất trống làm cái chợ lâm thời.

      Trần Thường là thương nhân Tấn Quốc, thương đội lui tới bộ tộc Ô Đồ ba năm. Bởi vì làm buôn bán công bằng, giống thương đội khác tay nhẫn tâm hắc, người bộ tộc này đều rất hoan nghênh bọn họ đến. Chỉ có Ốc Đột cao hứng, mỗi lần thương đội bọn họ tới đây, đều ra bên ngoài chạy mấy ngày thấy bóng dáng, chờ bọn họ rồi lại trở về, là bởi vì đôi hoa tỷ muội trong thương đội kia quá mức phiền người.

      Trần lão chỉ có đôi cháu như vậy, từ trước đến nay sủng ái các nàng, liền dưỡng ra hai tiểu nữ hài khó chơi. Hai người này đều có ý tứ với Ốc Đột, nhưng Ốc Đột thích, ban đầu son sắt cho các nàng, thích những nữ nhân Trung Nguyên yếu ớt, để các nàng thu lại tâm tư này, nên đâu đấy, đừng quấn lấy là được.

      Hai nữ hài tuổi trẻ muốn từ bỏ, mỗi năm đều phải theo thương đội tới đây, tóm được cơ hội liền tìm Ốc Đột. Năm nay các nàng tới còn sớm hơn năm trước, Trần lão cũng bị hai cháu cuốn lấy đến phiền, bất đắc dĩ mới tới đây trước, hai nữ hài nhi nghe Ốc Đột cưới thê tử, còn là công chúa Ân quốc, đều có chút tức giận, thế nào cũng phải tìm hỏi chút mới được.

      Trần lão cũng kéo xuống cái mặt già, mới mời được Ốc Đột qua. Đối với ‘con trai lang thần’ nổi tiếng thảo nguyên này, ban đầu Trần lão nghe xong tích của cũng phi thường cẩn thận, nhưng vài lần giao tế xong ông phát , nam nhân vốn bị mang tiếng hung thần ác sát ở Ngạch bộ này, kỳ cực dễ ở chung, cũng có ra vẻ, lúc tức giận cơ hồ chính là người trẻ tuổi bình thường ở tộc Ô Đồ.

      Trong lòng ông ta cũng có vài phần tâm tư khác, xem trọng vị tộc trưởng tuổi trẻ này, cảm thấy tốt, hy vọng có thể coi trọng trong hai cháu của mình, nếu có thể cưới làm thê tử đương nhiên tốt nhất. tại tuy rằng nghĩ đến chuyện này, nhưng dù sao cũng là tộc trưởng lãnh đạo bộ tộc lớn như vậy cũng thể chỉ có thê tử, nếu có thể, ông ta vẫn hy vọng gả cháu cho .

      Hai nữ hài tuổi trẻ cùng ông nội các nàng có tâm tư giống nhau, lúc này thấy Ốc Đột, các nàng đầu tiên là sửng sốt, bị tộc trưởng cạo râu xong làm cho hoa mắt, sau đó liền bộ dáng lã chã chực khóc, lấy ánh mắt chỉ trích oán trách nhìn .

      “Tộc trưởng phải nữ nhân Trung Nguyên chúng ta sao, sao nghe các a tỷ trong tộc , tộc trưởng cực thích công chúa Ân quốc kia!” Tỷ tỷ càng đanh đá hơn, tính tình cũng càng nóng vội, đợi ông nội cho hết lời, kiều thanh hỏi.

      Ốc Đột bởi vì việc này bị ít người trêu ghẹo, nhưng cũng phải thánh nhân tính tình tốt gì, phải ai cũng có thể dùng việc này đùa giỡn . vừa nhíu mi, ngừng ở cửa, xoa tay : “Sao vẫn phiền người như vậy, Trần lão, thương đội có chuyện gì tìm ta, nếu có việc gì ta đây.”

      Muội muội vội vàng ngăn trở : “Tộc trưởng đừng nóng giận, tỷ muội chúng ta có ác ý. Tâm tư chúng ta người cũng biết, chúng ta nguyện ý lưu lại bên cạnh người, nếu người có thể tiếp thu công chúa, hẳn là cũng có thể tiếp thu chúng ta mới đúng, trừ phi tộc trưởng chướng mắt hai chúng ta là nữ tử thương đội, ghét bỏ chúng ta xứng với tộc trưởng.”

      Tỷ tỷ cũng : “Chúng ta chỗ nào tốt, các nhi lang bộ tộc khác đều coi trọng chúng ta đó, tộc trưởng nếu ghét bỏ chúng ta như vậy, chúng ta đây lần tới đến nữa!”

      Nàng thuận miệng giận dỗi câu, lại nghe Ốc Đột : “Vậy các ngươi cũng đừng tới, chuyện lải nha lải nhải sao lại nhiều như vậy.”

      đời này chưa từng theo ý ai, phiền nhất là chuyện nhão nhão dính dính như vậy, xong cũng thèm nhìn mấy người ngây người trong trướng, ra ngoài trực tiếp phân phó với người bộ tộc, “Về sau thương đội bọn họ cần lại tới đây nữa.”

      Trần lão vừa nghe sấm rền gió cuốn như vậy cũng kinh hãi, vội đuổi theo giải thích, khuyên can cầu xin mãi nửa ngày, Ốc Đột mới liếc mắt nhìn ông ta cái : “Thương đội các ngươi có thể tới, lần sau hai nàng này thể tới, chính mình có bao nhiêu phiền toái còn biết sao.” Thay đổi là trước đây, cũng lười so đo cùng loại tiểu nữ hài hiểu chuyện này, nhưng giờ khác, tức phụ ở trong đại trướng cách đó xa, bị nàng biết việc này, còn có thể có chỗ tốt sao?

      Thế gian có nam nhân háo sắc, tất cả nữ nhân chỉ cần lớn lên đẹp đều như nhau, nhưng phải như vậy. chỉ muốn Ân Như Hứa nàng, vừa liếc mắt cái coi trọng. Quản nàng có phải công chúa hay , chỉ muốn nàng.

      Trần lão bị đến nghẹn họng, trong lòng thầm trận, tâm hai cháu bảo bối của ta như hoa như ngọc, tuổi tác như hoa, lớn lên lại đẹp, ngươi chướng mắt cũng thôi, sao thái độ còn kiên nhẫn như thế, như vậy cũng coi là nam nhân sao. Ngoài miệng lại ra liên tục đáp ứng, chỉ lần sau quyết cho các nàng theo tới.

      Vì việc bực này, đắc tội với tộc trưởng, chính là cử chỉ sáng suốt.

      Ốc Đột lười lại cùng bọn họ lãng phí thời gian, xử lý xong rồi liền tìm Ân Như Hứa.

      rời xong, Ân Như Hứa ngủ được, dứt khoát cũng dậy. Các cung nữ hầu hạ nàng sớm muốn tới nhưng lúc trước Ốc Đột ở đây, cho các nàng thò lại gần vướng bận, các nàng đành phải núp ở chung quanh vương trướng, phát Ốc Đột vừa , nhìn chuẩn sai lập tức mang đồ vật vào hầu hạ công chúa.

      Các cung nữ qua huấn luyện nhìn thấy công chúa kia bộ dáng eo đau chân mỏi, đều lặng lẽ lộ ra biểu tình ngầm hiểu, sau đó như thường hầu hạ nàng thay quần áo rửa mặt. người quỳ gối phía sau nàng búi tóc cho nàng, người bưng đồ ăn lên, ngoài trướng còn có cung nữ bưng nước ấm về, lặng lẽ thầm với Ân Như Hứa chuyện mới vừa phát sinh trong lều thương đội.

      Ở chỗ này, bí mật rất ít, bên kia màn xảy ra cái gì, trong chốc lát cơ hồ toàn bộ tộc đều biết.

      Nghe cung nữ hai nữ hài nhi thương đội kia tự tiến chẩm tịch vân vân, Ân Như Hứa giơ tay ý bảo chút, tỏ vẻ cần nữa.

      Nàng cũng vì loại chuyện này cảm thấy phẫn nộ, ít nhất giống như các cung nữ này cảm thấy đồ của mình bị đoạt , bởi vì nàng cũng từng tuổi trẻ, cũng từng buồn cười như vậy. Suy bụng ta ra bụng người, chỉ cảm thấy thở dài cùng đau buồn, mà có ác ý.

      “Chỉ là hai đứa thôi, cần ác ngữ như thế, khoan dung chút .” Ân Như Hứa , các cung nữ liền ngậm miệng, hai nữ hài kia nữa. Chỉ có người còn chút tức giận, cam lòng : “Công chúa, các nàng còn định uy hiếp tộc trưởng, cái gì lần sau tới nữa, hừ, thương đội Tấn Quốc nho mà thôi, thực hiếm lạ sao, hù dọa ai đâu.”

      Ân Như Hứa buông đồ ăn trong tay, nhàng chậm chạp mà ừ tiếng, “Vấn đề như thế.” Nàng lẳng lặng tự hỏi, vào bộ tộc Ô Đồ mấy ngày, nàng còn có cẩn thận nhìn xem các nơi trong bộ tộc, chỉ có bị Ốc Đột mang theo chạy điên, là lúc nên làm chút việc.

      “Đinh Hương, ngươi gọi Từ trung sử tới.” Từ trung sử là quản trong điện công chúa trước đây, đương nhiên là theo cùng tới, giờ quản hết thảy mọi việc của Ân Như Hứa —— cái gì cũng quản, chỉ quản được công chúa.

      Cung nữ tên là Đinh Hương hành lễ, đứng dậy gọi người, ở cửa vừa vặn gặp gỡ Ốc Đột trở về.

      Ốc Đột phát mình rời trong chốc lát, tức phụ lại bị đám cung nữ vây quanh rồi, nghĩ thầm vẫn là Ô Thiên Châu cho các nàng quá ít việc.

      Ô Thiên Châu oan uổng chết mất, đều là đám nữ hài tử tuổi trẻ, chuyện lại dễ nghe, nũng nịu gọi bà là a Mỗ, bà có thể bắt làm việc nặng sao, phải còn có nhiều tiểu tử choai choai nhàn rỗi có chuyện gì như vậy, nào đến phiên mấy người bên cạnh công chúa này.

      “Ốc Đột, chàng tới.” Ân Như Hứa vẫy tay với Ốc Đột, bất luận ngồi hay nằm nàng đều thực đoan trang, phảng phất trong xương cốt đều tràn đầy thanh quý lịch tao nhã.

      “Thế nào, nàng có chuyện gì muốn ?” Ốc Đột nhìn ra nàng có việc muốn thương lượng, cũng đoan chính ngồi lại.

      “Chờ lát, đám người tới lại .” Ân Như Hứa chính là chờ Từ trung sử, người thực nhanh tới rồi, quỳ gối trong trướng hành lễ với hai người.

      Ân Như Hứa giới thiệu Từ trung sử, ngữ khí bình đạm : “Chờ đến tháng sau bắt đầu, lần lượt có thương đội Ân quốc tới đây, muối, trà, tơ lụa, gốm sứ…… cái gì cũng có.”

      Ốc Đột ngẫm nghĩ, Khiếu Khiếu đây là nghe chuyện thương đội bên kia?

      “Nàng biết?” Ốc Đột cũng che giấu, thoải mái hào phóng hỏi.

      Ân Như Hứa gật đầu, trong mắt có chút mỉm cười, ngữ khí vẫn ấm áp bình thường, “Thương đội mà thôi, ta muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, sinh hoạt của bộ tộc cũng càng ngày càng tốt.”

      Công chúa điện hạ lời ra, thể thiếu thương đội Ân quốc tới nơi này. Kỳ thương đội Ân quốc du tẩu giữa các quốc gia, cũng có người muốn tới thảo nguyên, nhưng lức trước thảo nguyên yên ổn, các bộ tộc thường tranh đấu, khoảng mục trường hôm nay là của người này, ngày mai là của người khác, thương đội lui tới buôn bán lo lắng sinh mệnh an toàn được bảo đảm, nếu chẳng may chú ý, trực tiếp bị giết người đoạt hàng, bởi vậy từ trước thương đội tới bên này rất ít.

      Nhưng tại khác, vùng thảo nguyên này bị bộ tộc Ô Đồ toàn bộ thu vào dưới trướng, lại liên minh cùng Ân quốc, giờ cuối cùng bảo đảm thương lộ an toàn, cho dù Ân Như Hứa phân phó, ngày sau thương đội tới nơi này cũng càng ngày càng nhiều.

      “Hướng tây, có hành lang phía tây, nơi đó từ trước cũng thực tiêu điều, giờ thương mậu lui tới, phồn hoa có thể so với thủ đô Ân quốc. Ngày nào đó, nơi này cũng có thể trở thành hành lang phía tây khác.” Ân Như Hứa lúc cùng Ốc Đột du lãm trong tộc, với như vậy.

      Nàng là nữ tử nhu nhược, nhưng lúc ra lời này, trong mắt quang mang vụn, nhìn qua cũng sắc bén.

      “Chúng ta đời đời sinh hoạt như vậy, từ khi ta còn , chúng ta chính là di chuyển theo bốn mùa, ta đúng là nghĩ tới có ngày có cái gì khác.” Ốc Đột gắt gao túm nàng, “Nhưng mà ta cũng cảm thấy càng ngày càng tốt.”

      “Nàng xem, dãy Tuyết sơn nằm ngang kia.” Ốc Đột chỉ hướn núi tuyết g nơi xa, “Dãy núi tuyết liên miên là lá chắn của chúng ta, cũng là chướng ngại của chúng ta.” Núi non vừa cao vừa rộng cản trở thông lộ bọn họ về bên kia, mà nếu bọn họ muốn có sinh hoạt càng tốt, càng có diện tích đất đai rộng lớn phong phú, chỉ có thể khuếch trương về bên này, cũng chính là Ân quốc và Tấn Quốc, trong đó Ân quốc và bọn họ có vùng giáp giới càng nhiều.

      Thảo nguyên bình ổn nội loạn, kế tiếp bọn họ chỉ có thể phát triển về khu vực Trung Nguyên, quốc chủ Ân quốc đúng là cũng suy xét đến điểm này, mới có thể nhanh chóng quyết định nhắc đến liên hôn. Mà Ốc Đột sở dĩ tiếp thu là bởi vì cũng hoàn toàn muốn đánh Ân quốc. Tuy rằng từng có ý niệm này, nhưng cũng ngốc, thảo nguyên mới định, cần thiết phải bảo vệ tốt địa bàn, giờ muốn phát sinh chiến tranh với quốc gia Trung Nguyên, vậy còn quá sớm.

      Ân Như Hứa cũng biết những việc này, thậm chí so bất kì kẻ nào nàng đều ràng thanh tỉnh hơn. Hoà bình là nhất thời, cuối cùng ngày chiến tranh bị khơi mào, xa , đó là Triệu Quốc cũng như hổ rình mồi với Ân quốc, với bộ tộc Ô Đồ, Triệu Tư chắc chắn bỏ qua, nàng biết người nam nhân này làm cái gì.

      Cho nên, nàng thúc đẩy Ân quốc và bộ tộc Ô Đồ cùng với mấy nước khác liên hệ với nhau, chỉ cần liên hệ đủ chặt chẽ, Triệu Quốc dễ dàng đoạt được sáu nước như vậy, chỉ cần có thời cơ dưỡng sức, bọn họ nhất định có thể lớn mạnh, còn ai bị mất gia viên cố quốc nữa.

      Ốc Đột của nàng, phải tha hương ở dị quốc, bi thương hát tiếu khúcvề thảo nguyên mênh mông. vẫn luôn như bây giờ, tự do tự tại mà chạy băng băng thảo nguyên này.
      Lierose DuDu, sabera.tran, levuong15 others thích bài này.

    2. Tiểu Ly 1111

      Tiểu Ly 1111 Well-Known Member

      Bài viết:
      422
      Được thích:
      500
      mỗi lần nghe tha hương nơi dị quốc nghe thấy thương ghê
      heavydizzy thích bài này.

    3. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 136. Lang Thần Tuyết sơn bảo hộ con trai của Lang Thần

      Bộ tộc Ô Đồ gần đây có nhiều thương đội lui tới, các bộ lạc chung quanh liên quan đến cũng từng ngày càng náo nhiệt lên. Vì thế, Ốc Đột ra lệnh dọn sạch ra vùng lớn làm thương trướng, dựa theo Ân Như Hứa kiến nghị, trước làm ra cái chợ lớn ban đầu. Kể từ đó, trừ những thương đội, các bộ tộc khác cũng tới đây trao đổi các thứ ở chỗ này cùng với nhau.

      Ốc Đột mang theo Ân Như Hứa nhận đường ở bộ tộc, lúc giới thiệu các nơi cũng cùng nàng cái chợ đó hai lần. Tuy rằng ở trong mắt Ân Như Hứa, này gọi là ‘chợ’ cái thập phần đơn sơ, nhưng người bộ tộc lui tới bên trong mặt đều mang theo tươi cười cao hứng. Nơi này có rất nhiều người cả đời đều ở thảo nguyên, thậm chí chưa bao giờ tới Ân quốc hay các tiểu thành biên cảnh giao giới với thảo nguyên, cảnh tượng trước mắt này đủ làm cho bọn họ cảm thấy mới lạ, đến tiểu hài tử trong tộc thời gian này cũng thích tụ tập ở đây chạy tới chạy lui.

      Ân Như Hứa nghe hiểu lắm ngôn ngữ đa dạng của các bộ tộc, nhưng chỉ xem bọn họ khoa tay múa chân cũng đại khái đoán được bọn họ cái gì. Bọn họ lấy đồ vật ra trao đổi cũng đủ loại màu sắc hình dạng, Ân Như Hứa còn thấy có thiếu niên choai choai cầm khối đá to lóe sáng, muốn đổi khối đường cùng thương đội.

      Cục đá đó biết là thứ gì, nhưng thực đẹp, cho nên chủ nhân thương đội đổi cho , thiếu niên vui mừng khôn xiết, vui rạo rực cầm đường rồi.

      Sản vật thảo nguyên phong phú, nhưng thương nhân đều có đầu óc tầm thường, bọn họ lấy giá thấp đổi đồ vật, nếu mang về chỉ cần hơi xử lý thêm, bán qua tay chính là giá cao, nếu có loại lợi nhuận cao ngất này cũng có nhiều thương đội lui tới như vậy. Mà ít người ánh mắt càng tốt hơn, tùy thời đều có thể phát cơ hội buôn bán, Ân Như Hứa nhìn cái thương đội chủ động tìm thiếu niên kia dò hỏi, ước chừng cũng muốn đổi loại cục đá này.

      Dùng để làm trang sức nhưng ra thích hợp, vậy, các quý nhân ở thủ đô đại khái thực thích, đến lúc đó phải giá trị hai khối đường là có thể cân nhắc.

      Ân Như Hứa quản bọn họ, nàng hy vọng thảo nguyên này có thể xuất thêm ít đồ vật hấp dẫn người ta. tại đầu tiên quan trọng chính là hấp dẫn càng nhiều thương nhân tới đây, kéo theo càng nhiều dòng người. Tổ mẫu lúc chưa qua đời từng với nàng, thương đội giống như nguồn nước, đất đai khô cạn, cần nước tưới tắm, mà nước muốn tồn tại, nhất định phải có lưu thông.

      Rất nhiều đời, xác cái gì nàng cũng thể làm, nhưng ngẫu nhiên nàng nhịn được nghĩ nếu như thế này lại thế nào, nếu là như vậy nên làm thế nào. Sau đó nàng phát , chiến tranh phần lớn là bởi vì cằn cỗi, bởi vì có người, thể đoạt lấy. Trong lòng nàng sớm có mmột ý niệm mơ hồ, nếu thiên hạ này nơi chốn thái bình, nhân dân giàu có, cần phải cướp đoạt vẫn có thể sống tốt chiến tranh cũng biến mất hay ?

      Thương đội lui tới, thương đội Ân quốc nhiều nhất, còn có đội ngũ đến từ chính cung đình, là Vương phu nhân mẫu thân của nàng phái tới, tặng cho nàng những thứ thảo nguyên có. Chung quy là thịt người rơi xuống, Vương phu nhân tuy rằng buồn bực nàng nghe lời, trong lòng lại cũng nhớ mong.

      Ân Như Hứa cầm thư nhà của Vương phu nhân, đôi mắt ửng đỏ, ngồi ở án viết thư hồi cho bà. Vẫn là những câu đó, khuyên bà cần giữ ý đồ tiếp xúc cùng Triệu Quốc bên kia, khuyên huynh trưởng nên dễ tin con người Triệu Tư này, còn khuyên bà góp lời với phụ thân giao hảo cùng Lỗ Quốc. Tựa như mẫu thân thể mặc kệ nàng, nàng cũng thể màng mẫu thân mình.

      Nàng viết thư, Ốc Đột vào, trong tay còn cầm cục đá sáng lấp lánh, thấy bộ dáng nàng rưng rưng viết thư, tươi cười mặt thu lại, thả cục đá trong tay lên bàn , chính mình tiến lên xoay đầu Ân Như Hứa lại, ngắm nhìn nàng.

      “Vì sao khóc?”

      Lúc Ốc Đột cười , là bộ dáng thanh niên sang sảng, nhưng trầm giọng tức giận như lúc này, lại có vẻ đáng sợ.

      Ân Như Hứa chớp chớp mắt, viên nước mắt từ hốc mắt rơi xuống, bị Ốc Đột dùng ngón cái ra sức lau.

      “Ta thực tốt, chỉ là viết thư nhà.”

      Ốc Đột lúc này mới buông mặt nàng ra, “Nàng tưởng niệm thân nhân?”

      Ân Như Hứa sờ sờ mặt, ngồi trở lại viết chữ, “Ta…… quen rời khỏi bọn họ.” Nàng viết thư xong, cẩn thận để sang bên, hơi xấu hổ mà liếc mắt nhìn Ốc Đột cái, rúc vào trong lòng ngực , : “Ốc Đột, ta muốn…… muốn hài tử.”

      Ốc Đột sửng sốt, ngay sau đó sờ sờ lỗ tai, dám tin tưởng: “Chẳng lẽ ta còn chưa đủ nỗ lực?” còn sợ chính mình quá tùy tâm sở dục làm ra chuyện gì xấu.

      phải vấn đề nỗ lực , là Ân Như Hứa nhìn qua yếu ớt mảnh mai, giống như là có thể làm mẫu thân. Ốc Đột nhìn quen các nữ nhân thô tráng trong bộ lạc, các nàng cánh tay có thể đánh ba người như Ân Như Hứa đối với các nàng mà , sinh hài tử cũng phải chuyện nhàng, Ân Như Hứa dáng vẻ này càng cần phải , Ốc Đột suy nghĩ bộ dáng nàng có mang hài tử, tức khắc kinh hồn táng đảm.

      cần vội như vậy, chờ thân thể nàng tốt hơn .” Ốc Đột bế Ân Như Hứa lên, ôm về ngồi ở mép giường, “Chờ ta lại dưỡng nàng khỏe mạnh hơn chút.”

      “Ừ.” Ân Như Hứa nằm ở vai , cảm thấy thực an tâm.

      Nàng từng có hài tử, là nguyên nhân thứ nhất làm nàng thống khổ vô số lần. Từ đời thứ nhất nàng biết đứa bé kia đến, cũng biết nó chết, nhưng về sau mỗi đời nàng vẫn chỉ có thể nhìn nó sinh ra lại nhìn nó chết . Ốc Đột sinh tử vô số lần cơ hồ xóa sạch tình cảm làm nữ nhân của nàng, mà đứa bé kia cơ hồ xóa sạch tình cảm làm mẫu thân của nàng.

      giờ nàng muốn hài tử, cũng phải là vì bổ khuyết tiếc nuối và thống khổ lâu dài này, mà là bởi vì nàng cần hài tử như vậy. Thảo nguyên này cần hài tử có huyết thống Ân quốc. Đó là vương trong tương lai, giống phụ thân nó, cường tráng mà khỏe mạnh, hơn nữa kế thừa nguyện vọng trong lòng của mẫu thân nó, thủ vệ ngôi nhà chung của bọn họ.

      Toàn bộ mọi chuyện khác với đời trước, nàng làm tất cả, toàn bộ những thứ đời trước từng mất , nàng đều muốn có được.

      Bởi vì bị công chúa ‘ghét bỏ’ đủ nỗ lực, Ốc Đột liền dứt khoát áp lực chính mình, hảo hảo giải lần thèm, vì thế ngày thứ hai Ân Như Hứa cơm trưa cũng dậy ăn.

      Các cung nữ quen thuộc với Ô Thiên Châu nhìn ra, chạy tới Ô Thiên Châu bên kia thổi gió bên tai, tộc trưởng quá xằng bậy, bận tâm thân thể công chúa chút. Ô Thiên Châu liền nhắc nhở Ốc Đột, làm tộc trưởng bồng bột này thu liễm chút.

      Ốc Đột muốn thu liễm cũng phải thu liễm, bởi vì muốn dẫn người ra ngoài đánh bộ lạc, phải rời khỏi tộc thời gian.

      Việc này ngọn nguồn là bởi vì thương đội, có thương đội đường tới bộ tộc Ô Đồ bị Bạch tộc giết người đoạt hàng. tình vừa xảy ra, bộ tộc Ô Đồ vừa mới náo nhiệt lên lại mất ít thương đội. Ốc Đột đâu chịu cho ai giương oai ở địa bàn của mình như vậy, hai năm trước mang theo tộc nhân nuốt hết các bộ tộc cường thịnh thảo nguyên này. Bộ tộc Ô Đồ hoàn toàn xứng đáng là trung tâm thảo nguyên, mà Bạch tộc lúc trước liền đối phó nổi , bị đánh lần xám xịt trốn xa, giờ vừa hết nổi bật lại dám đến chọc , đương nhiên nhịn nổi.

      “Công chúa đưa thương đội tới, bọn họ muốn cướp cướp? Ta chỉ có muốn cướp đồ vật về, còn muốn cắt đầu bọn họ về.” Ốc Đột mang theo đám dũng sĩ bộ lạc chuẩn bị truy tìm tung tích Bạch tộc, hoàn toàn giải quyết cái mối họa này.

      Đám dũng sĩ theo , có đám sói, chính là đoàn sói được thuần dưỡng, những con sói đó trung thành lại hung hãn, đều dị thường mẫn cảm đối với gió thổi cỏ lay thảo nguyên, là lực lượngcanh gác thăm dò hữu dụng.

      Ân Như Hứa tiễn Ốc Đột, mới lần đầu tiên thấy được đàn sói từng được nghe từ trong miệng các cung nữ này, đàn sói cao lớn theo ở những nam nhân cao tráng đó, từng đôi mắt sói rét căm căm, tuyệt làm cho ai nhận sai chúng nó là chó.

      Cũng khó trách lúc trước đường Ốc Đột dẫn người đón nàng gặp phải sói, bọn họ lai có phản ứng như thế, sói bọn họ thuần dưỡng so với đám sói hoang đó hung hãn hơn biết bao nhiêu lần, so sánh ra, những con sói hoang đó phải còn bằng ‘chó giữ nhà’ của bọn họ sao.

      “Ta mấy ngày trở về, trong tộc có chuyện gì, nàng đều có thể tự mình quyết định.” Ốc Đột ngồi lưng ngựa, thò người xuống dưới đè đè vai Ân Như Hứa.

      Ân Như Hứa sửng sốt, “Ta xử lý?”

      Ốc Đột cười to, “Đương nhiên là nàng, nàng là thê tử của ta, bộ tộc là của ta cùng với nàng, nàng có gì mà thể xử lý.” Hơn nữa công chúa thông tuệ, xử ổn thỏa, đương nhiên yên tâm về nàng.

      Ân Như Hứa ngóng nhìn , người nam nhân này hoàn toàn bất đồng với Triệu Tư, trong mắt Triệu Tư chỉ có quyền lực, ta tuyệt yên tâm giao quyền lực cho nữ nhân, phụ thân nàng cũng là như thế…… , đời này phần lớn nam nhân cũng đều như thế, đám nam nhân kia đều cảm thấy nữ nhân cần dã tâm và quyền lực, chỉ cần có nam nhân sủng ái.

      Bởi vì bọn họ đều sợ hãi, sợ hãi sau khi nữ nhân thức tỉnh cướp quyền lực làm chủ nhân của bọn họ, nhưng Ốc Đột sợ hãi, phải bởi vì nàng, mà là bởi vì tự tin. Cho dù nghèo túng, cũng chưa bao giờ mất loại tự tin này.

      “Được, Ốc Đột, ta chờ chàng trở về.” Ân Như Hứa vươn tay với Ốc Đột, bị cầm lấy tay hôn chút.

      !” Ốc Đột buông tay Ân Như Hứa, ra lệnh tiếng, dẫn đầu giục ngựa xa, đám dũng sĩ hô quát trận, tấp nập đuổi theo. Đối với loại xuất chinh này, các nam nhân, nữ nhân trong tộc cũng chưa có phản ứng quá lớn, đối với bọn họ là việc thực tầm thường, chỉ là bộ phận trong sinh hoạt, hơn nữa tộc trưởng là tín ngưỡng trong lòng bọn họ, bọn họ đều tin tưởng chỉ cần Ốc Đột ở đây, mặc kệ là địch nhân gì đều đáng sợ.

      Lang thần Tuyết sơn bảo hộ con trai của lang thần, mang theo thắng lợi trở về.

      ……

      Triệu Tư cưới công chúa Tấn Quốc, tuy phải vương hậu, cũng cho vị trí phu nhân thấp, hai nước xem như tiến vào trạng thái hòa hoãn. Triệu Tư bên này ổn định thế cục quốc nội cùng tình huống Tấn Quốc bên kia, ngầm cũng phân phó người tra xét tình huống thảo nguyên, đặc biệt là tình huống của Ân Như Hứa.

      Tìm hiểu tin tức trở về làm nôn nóng bất an, trong lòng vội vàng càng sâu. Nếu có thể, lập tức muốn phát binh thảo nguyên, thừa dịp bộ tộc Ô Đồ còn chưa lớn mạnh, trước tiên hoàn toàn chặt đứt đường tiến của bọn họ, nhưng Tấn Quốc bên kia ra sức khước từ, muốn phối hợp, mấy lần tìm hiểu khẩu phong đều bị chặn trở về.

      Tấn Quốc muốn Triệu Quốc liên hợp đánh Lỗ Quốc trước, chờ sau khi thắng lợi lại đến việc vào thảo nguyên.

      Quốc quân Tấn Quốc hiểu vì sao Triệu Tư phải chấp nhất với bộ tộc thảo nguyên cách xa Triệu Quốc, chỉ có thể hoài nghi mưu gì, chẳng hạn như lấy danh nghĩa vào nguyên để mượn đường Tấn Quốc, thực tế ý tứ ở ốc thổ Tấn Quốc. Vừa nghĩ như vậy, quốc quân Tấn Quốc liền càng muốn phối hợp với Triệu Tư.

      Triệu Tư bất đắc dĩ, chỉ có thể tạm thời buông Ô Đồ trước, phái ra đại quân cùng Tấn Quốc liên hợp đánh Lỗ Quốc, bán mặt mũi cho Tấn Quốc, làm cho bọn họ nhìn ra thành ý.

      Nhưng mà Triệu Tư nghĩ tới chính là, ở trong thiết tưởng của là Lỗ Quốc có thể dễ dàng đánh hạ, lúc này lại đột nhiên thành cái xương cứng, chiến cuộc thế nhưng giằng co dứt, hồi lâu cũng chưa thể đột phá. chỉ như thế, quân đội Tấn Triệu hai nước liên tục thất lợi, tin tức truyền về đô thành hai nước.

      “Nhất định là Triệu Vương muốn ra lực, lúc trước ta năm lần bảy lượt tìm lý do ngăn trở, thậm chí bịa cái lý do muốn đánh bộ tộc Ô Đồ trước, là buồn cười! quân đội Triệu Quốc nhân số chỉ có bằng nửa Tấn Quốc chúng ta, có thể có tác dụng gì!” chủ tướng quân Tấn ở trước mặt quốc quân Tấn Quốc tận hết sức lực bôi đen mà đem chiến bại ném lên đầu Triệu Vương.

      Cùng lúc đó, chủ tướng Triệu Quốc cũng ở trước mặt Triệu Tư lên án mạnh mẽ liên minh Tấn Quốc, “Quân đội Tấn Quốc là khinh người quá đáng! Coi chúng ta như lính hầu, cái gì nguy hiểm đều đẩy chúng ta lên, bọn họ nhiều người như vậy trốn tránh ở phía sau, sợ hãi rụt rè có nửa phần tâm huyết, trận này còn đánh thế nào!”

      Triệu Tư trong lòng đương nhiên tức giận, bắt đầu hoài nghi mình với Tấn Quốc kết minh sai rồi.
      Lierose DuDu, sabera.tran, Iris N18 others thích bài này.

    4. Tiểu Ly 1111

      Tiểu Ly 1111 Well-Known Member

      Bài viết:
      422
      Được thích:
      500
      ọoooo nhà max cây tự tin và tin thê tử luôn. Có vậy mới thương dài lâu được chứ!
      heavydizzy thích bài này.

    5. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 137. Đó là nơi xinh đẹp lại tàn khốc

      “Tộc trưởng, chúng ta thể tiếp tục lưu lại ở chỗ này nữa, vẫn nên nhanh rời ……”

      “Được rồi, A Nhật Tư Lan, vì sao ngươi luôn nhát gan như thế, thực xin lỗi cái tên của ngươi.” tộc trưởng Bạch tộc tân nhiệm kiên nhẫn : “Ngươi sợ hãi Ốc Đột như vậy, là lá gan bị dọa vỡ sao.”

      A Nhật Tư Lan nhìn tộc trưởng hề sợ hãi và khẩn trương, trong lòng than dài. Bạch tộc lần này chỉ sợ là khó thoát kiếp.

      Bạch tộc bọn họ lúc trước ở thảo nguyên cũng là bộ tộc nổi danh nhất. Lúc Ốc Đột mang theo bộ tộc Ô Đồ gồm thâu bộ tộc khác, chỉ có Bạch tộc bọn họ may mắn lưu lạc đến mức bị gồm thâu. Nhưng tuy thế, bọn họ vẫn là chỉ có thể giống như chó nhà có tang di chuyển khắp nơi để trốn tránh.

      A Nhật Tư Lan từ trước cũng kiêu ngạo với chiến sĩ Bạch tộc kiêu dũng hung hãn, cảm thấy thảo nguyên có địch thủ, nhưng trận chiến cùng Ô Đồ đánh cho đến nay vẫn còn xúc động. Đến lão tộc trưởng dũng mãnh của bọn họ cũng bị Ốc Đột kia làm bị thương.

      Lão tộc trưởng tính cách bảo thủ, nghe vào tộc nhân khuyên bảo, dũng sĩ trong tộc tử thương thảm trọng vẫn kiên trì muốn ganh đua cao thấp cùng bộ tộc Ô Đồ, khiến cho đám người A Nhật Tư Lan lạnh tâm. Năm ngoái vào đông, lão tộc trưởng vì vết thương mà qua đời, sau đó tân tộc trưởng tiến nhiệm, A Nhật Tư Lan vốn chờ đợi tân tộc trưởng có thể mang theo toàn bộ tộc cùng nhau tránh xa ra ngoài, tìm được nơi sinh tồn mới, điều dưỡng khôi phục trước. Nhưng mà tân tộc trưởng so với lão tộc trưởng càng thêm ngu xuẩn cố chấp.

      Tân tộc trưởng Y Lặc Đức chỉ muốn tránh mũi nhọn của bộ tộc Ô Đồ, còn tin vào người Triệu Quốc gian xảo đầy hoa ngôn xảo ngữ, dẫn người giết thương đội Ân quốc lui tới bộ tộc Ô Đồ.

      A Nhật Tư Lan vài lần ý đồ thuyết phục tộc trưởng nhanh chóng mang theo tộc nhân rời , để tránh bộ tộc Ô Đồ theo tung tích tìm tới, nhưng Y Lặc Đức căn bản tham gia trận chiến lần đó cùng bộ tộc Ô Đồ, cũng chính mắt gặp phải Ốc Đột đáng sợ kiểu gì, hoàn toàn để lời ở trong lòng.

      “Bất quá chỉ là người trẻ tuổi, cũng khác gì với ta, có thể có bao nhiêu lợi hại? đám nhát gan thành như vậy, còn xem như dũng sĩ Bạch tộc ta sao!” Y Lặc Đức uống lên ly rượu mạnh, khí phách hăng hái : “Nếu dám đến, vừa lúc, ta cắt đầu để uống rượu! Sách —— rượu Ân quốc chuyển tới chính là uống ngon, chờ chúng ta lại bắt mấy chục thương đội của , muốn cái gì cũng có, ha ha ha ha!”

      “Tộc trưởng Y Lặc Đức là có khí phách a!” nam nhân văn sĩ bộ dáng trung niên đến, mặt cười tủm tỉm khen ngợi.

      Y Lặc Đức thấy người này, nhưng ra thái độ tồi, mời ngồi xuống : “Còn may có ngươi cung cấp tin tức cho chúng ta, thương đội Ân quốc này đám đều là dê béo!” mới nhhận chức lâu, được ngon ngọt lớn như vậy, đúng là lâng lâng.

      A Nhật Tư Lan lại rất cảnh giác nam nhân này, “Ngươi ràng là người Triệu Quốc, vì sao muốn tới giúp chúng ta bày mưu tính kế! Ta xem ngươi ràng chính là muốn dẫn người Ô Đồ tới đây, là muốn hại Bạch tộc chúng ta!”

      “Ai, lời này sai rồi.” Văn sĩ trung niên : “Ta chính là phụng mệnh quốc quân chúng ta, đến phụ tá tộc trưởng, quốc quân chúng ta thưởng thức Bạch tộc dũng mãnh, nếu có Triệu Quốc ta nâng đỡ, ngày sau Bạch tộc tất nhiên có thể thay thế được Ô Đồ, trở thành chủ của thảo nguyên! Trước mắt những thương đội này, bất quá là chút ngon ngọt thôi.”

      “Còn Ô Đồ, các ngươi cũng cần lo lắng, nghe tộc trưởng Ốc Đột kia, giờ bị công chúa Ân quốc mê đến thần hồn điên đảo, chìm đắm trong ôn nhu hương rồi, làm sao có thời giờ quản loại việc như cái thương đội này. Còn nữa, dù có tâm muốn xen vào cũng có khả năng tới nhanh như vậy, chờ chúng ta làm thêm vài lần, vớt được tuyệt bút vàng bạc rồi cũng muộn a.” Văn sĩ mang bộ dáng cao nhân toàn bộ tình đều đặt ở trong lòng bàn tay.

      A Nhật Tư Lan bán tín bán nghi, “ ……”

      Nơi xa bỗng nhiên truyền đến tiếng sói tru, A Nhật Tư Lan sắc mặt đột biến, bỗng nhiên đứng dậy : “Ốc Đột!”

      Y Lặc Đức cười nhạo: “Sao có thể, chính là sói hoang thảo nguyên mà thôi, tiếng sói tru cũng có thể sợ tới mức đại kinh thất sắc, ta xem ngươi biến thành người nhát gan.”

      ! Đây là đàn sói của Ốc Đột!” A Nhật Tư Lan rút đao ra liền lao ra bên ngoài.

      “A! Là bộ tộc Ô Đồ đột kích!”

      “Mau, thổi còi!”

      mảnh ồn ào kinh hô gào thét hỗn loạn cùng tiếng còi bén nhọn, là tín hiệu địch nhân tập kích, lúc này Y Lặc Đức cũng sắc mặt đại biến. nào nghĩ đến người tới nhanh như vậy, cũng ném chén rượu xuống cầm đao chạy ra.

      Còn văn sĩ Triệu Quốc kia mới vừa rồi còn dõng dạc nhân lúc ai chú ý, lặng lẽ trốn ra ngoài, thấy tình thế ổn chuẩn bị chạy nhanh.

      Ở bộ tộc chơi cùng tiểu hài tử, hội tụ ở bên nhau hát vang, các dũng sĩ bộ tộc Ô Đồ giờ phút này cưỡi lưng ngựa, có cầm cung cài tên, có vung đao chém, đều là biểu tình hung ác. Dũng sĩ Bạch tộc đồng dạng cũng như thế, đối mặt với địch nhân, những nam nhân thảo nguyên này đối với bộ tộc khác, chưa bao giờ biết nhân từ nương tay với đối phương.

      Y Lặc Đức ra khỏi trướng, bên ngoài là xác chết đầy đất, còn có sói Ô Đồ thuần dưỡng lao lên cắn tộc nhân, trường hợp đầy huyết tinh khủng bố. sợ tới mức những hùng tâm tráng chí đó chợt rơi rớt tan tác, thế nhưng ngốc tại chỗ. A Nhật Tư Lan giơ đao dính máu chạy tới, hô lên với : “Tộc trưởng, mau, cưỡi lên Sai Nha chạy!”

      Y Lặc Đức lúc này mới lấy lại tinh thần, hai mắt sung huyết, dắt ngựa nhảy lên, lại chạy mà nhằm phía Ốc Đột cách đó xa.

      “Ốc Đột, nhận lấy cái chết!”

      Khoái mã hướng về Ốc Đột, dũng sĩ Ô Đồ ở bên cạnh Ốc Đột lại có ý tứ ngăn trở, ngược lại mắt lạnh nhìn. Ngựa dưới thân Ốc Đột dính đầy máu tươi, có biểu tình gì, cũng tay siết chặt cương ngựa, hướng về phía Y Lặc Đức. Hai con ngựa băng qua nhau, Ốc Đột giơ tay vung đao, sức lực to lớn, nháy mắt chặt đứt cánh tay Y Lặc Đức.

      Y Lặc Đức ngã xuống ngựa, che lại cánh tay bị chặt đứt, cao giọng gào thảm thiết, quay cuồng hai vòng mặt đất, máu đỏ thắm liền nhiễm đầy mảnh đất dưới thân.

      “Tộc trưởng!” A Nhật Tư Lan nhìn thấy tộc trưởng cụt tay ở bên, lại nhìn thi thể tộc nhân chung quanh, trong lòng sinh ra cổ kiên quyết. Hôm nay tất nhiên là chết ngừng, nếu như vậy, cho dù chết, cũng kéo Ốc Đột theo đệm lưng! giương cung, nhắm ngay vào Ốc Đột, thừa dịp ta cúi người chém Y Lặc Đức, bỗng nhiên bắn tên.

      Ốc Đột đao cắt đứt đầu Y Lặc Đức, thuận thế xoay người từ ngựa nhảy xuống, vừa lúc né được mũi tên bắn lén. Các dũng sĩ Ô Đồ phát giác mũi tên này, ánh mắt bất thiện bắn thẳng đến A Nhật Tư Lan, “Giết !”

      Hơn mười con sói nghe được hiệu lệnh, nhào về A Nhật Tư Lan.

      Ốc Đột hô lên, bầy sói dừng lại, ô ô lui về phía sau. Dẫn theo đao, Ốc Đột về phía A Nhật Tư Lan, “Ta nhớ ngươi, lần trước chính là ngươi cướp lão tộc trưởng kia từ dưới đao ta.”

      A Nhật Tư Lan cảnh giác mà cừu hận trừng mắt nhín . Ốc Đột để bụng, xoa xoa máu dính ướt tay, “Ngươi là dũng sĩ trung thành, ta nguyện ý tự mình động thủ giết ngươi, cầm lấy đao.”

      Trong tiếng kêu gào thê thảm của vô số tộc nhân, A Nhật Tư Lan rống giận, vung đao bổ về phía Ốc Đột mắt xanh.

      lần trước, cũng từng cùng giao thủ với con trai lang thần mắt xanh này, lần đó Ốc Đột vừa mới bất ngờ đánh xong bộ tộc khác, thân bị trọng thương, đầy người máu, cho dù như vậy, vẫn đao chém nửa thân mình lão tộc trưởng, A Nhật Tư Lan quên được cảnh tượng đó, quên được cái kẻ điên cuồng hung ác làm người ta hốt hoảng.

      Tay cầm đao bởi vì sợ hãi run rẩy, thậm chí tiếp được đao cùa Ốc Đột.

      Loảng xoảng tiếng, cùng đao rơi xuống đất, còn có đầu của A Nhật Tư Lan.

      Ốc Đột vung máu nóng đao, lại lần nhảy lên ngựa, nâng đao lớn tiếng : “Tìm ra toàn bộ nam nhân Bạch tộc, giết bọn họ.”

      “Vâng!” Các nam nhân lớn tiếng hòa theo, đám sói dùng khứu giác nhạy bén tìm được từng người trốn tránh định chạy trốn.

      Bộ lạc đấu đá, sinh tử đều là chuyện của nam nhân, bộ tộc nếu bị diệt tộc vậy nam tử thành niên trong tộc nhất định bị giết chết toàn bộ, chỉ để lại nữ nhân có thể sinh sản đời sau, cùng hài tử chưa kịp cao bằng bánh xe.

      hồi tàn sát tiến hành nhanh, thi thể bị chất ở chỗ, nữ nhân cùng tiểu hài tử còn sống sót cũng chen chúc vào chỗ, ánh mắt hoảng sợ run bần bật.

      Còn sống sót, các nàng bị phân tán vào bộ tộc khác, thảo nguyên các bộ tộc cơ hồ đều như thế, bị bộ tộc lớn hơn gồm thâu hoặc là sát diệt. tại các nữ nhân Bạch tộc cũng có hơn nửa đều là nữ nhân từ các bộ tộc bị đoạt đến, các nàng thực quen với cuộc sống này. Đối với các nàng mà , có thể vào bộ tộc cường đại, còn gặp vận mệnh bị đoạt tới cướp này, chính là chuyện may mắn nhất.

      Còn những nữ nhân Bạch tộc nguyên gốc, đặc biệt là nữ nhân thân phận rất cao, các nàng lại khác. So với những nữ nhân bị đoạt tới từ bộ tộc khác, các nữ nhân Bạch tộc mặc quần áo càng tinh xảo, mang trang sức bằng vàng, người cũng càng sạch hơn. Nữ nhân Bạch tộc làn da thực trắng, là mỹ nhân nổi danh thảo nguyên. đám nữ nhân Bạch tộc tụm vào bên nhau, khi Ốc Đột qua, nữ nhân lao xuống dưới ngựa , hai mắt doanh doanh nhìn , “Con trai lang thần tôn quý, ta là công chúa Bạch tộc, ta nguyện ý hầu hạ người!”

      Nữ nhân tuy như vậy, chủy thủ cất giấu cũng vận sức chờ phát động, chỉ chờ Ốc Đột tới gần, nàng dùng hết toàn lực giết chết địch nhân này.

      Nhưng Ốc Đột dao động, giơ cung tiễn lên, mũi tên bắn ra, đâm thủng ngực nàng, lực đạo mạnh gim công chúa lên mặt đất.

      “Những nữ nhân Bạch tộc này, tìm ra ai mang theo vũ khí, đều giếr hết.” Ốc Đột biết trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, đương nhiên bị che mắt.

      Chiến trường sau cuộc chiến tràn ngập huyết tinh, vang lên tiếng nữ nhân gào khóc thống khổ, trở thành kết thúc chiến dịch thảo nguyên này.

      “Tộc trưởng, còn bắt được nam nhân Trung Nguyên, tự xưng là người nước Ân.” dũng sĩ Ô Đồ trói văn sĩ trung niên muốn chạy trốn đẩy lại đây.

      Ốc Đột nhìn văn sĩ trung niên kia, “Nhìn kỹ , mang về.”

      “Vâng!”

      Xử lý xong Bạch tộc, Ốc Đột cho người thu thập đồ vật, mang theo dê bò cùng tù binh trở về tộc. Những việc vặt vãnh này, từ trước đến nay đều do Na Nhật Tùng làm. So với Ốc Đột sát phạt quả quyết, Na Nhật Tùng là người càng mẫn cảm hơn, mỗi lần bọn họ gồm thâu bộ tộc, Na Nhật Tùng đều trầm mặc, đường bọn họ trở về, Na Nhật Tùng ngồi lưng ngựa kéo nhị huyền cầm đem theo.

      Mẫu thân của Ốc Đột và Na Nhật Tùng lúc trước cũng bị Ô Đồ bộ tộc đoạt về, bộ tộc Ô Đồ cũng từ từ vô số bộ tộc qua bao nhiều ngày tháng tạo thành. Tại đây mảnh đất cằn cỗi này, nếu cường đại, chờ đợi bọn họ chính là gia viên bị hủy, nữ nhân âu yếm bị cướp . đoạt diệt vong, giết người khác bị giết.

      Đây là nơi mỹ lệ lại tàn khốc, sản sinh ra những chiến sĩ lãnh khốc lại ôn nhu.

      Ốc Đột trong tiếng đàn của Na Nhật Tùng cất lên tiếng ca, các dũng sĩ vỗ tay hòa cùng, những người bị thương cũng tham dự. Bài hát này ca tụng thắng lợi, mà kể về thân nhân, người thương và gia viên. Người trải qua chiến tranh đặc biệt tưởng niệm gia đình.

      ngang qua hồ bọn họ tạm thời dừng lại. Ốc Đột vào trong hồ, tẩy rửa vết máu người. Những dũng sĩ bộ tộc Ô Đồ khác từng người cũng sớm rửa sạch. Từ trước bọn họ chính là như vậy, nhưng khi đó Ốc Đột những người này như sao lại phiền toái như vậy, chưa bao giờ phí sức vào chuyện này. Dù sao mang theo thân máu me trở về bộ lạc cũng có gì, nhưng giờ hiểu đây là loại tâm tình gì.

      Trở lại bộ tộc, qua bốn ngày.

      Ốc Đột xa xa thấy người đứng ở sườn núi, gió thổi phất làn váy màu lam của nàng. liếc mắt cái liền nhìn ra, đó là thê tử .

      “Ai! Ốc Đột! Ngươi đột nhiên mình chạy nhanh như vậy làm gì!”

      “Nhìn bên kia, giống như có ai, là công chúa .”

      “À, khó trách.”

      Ốc Đột dừng ngựa ở bên người Ân Như Hứa, bế nàng lên, chui đầu vào cổ nàng cọ hai lượt, cười thấp giọng gọi nàng, “Khiều Khiếu.”

      Đôi mắt xanh ở trước mặt địch nhân lóe lãnh quang, lúc này lại thành hồ nước dưới ánh mặt trời.
      Lierose DuDu, sabera.tran, levuong16 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :