1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nữ chính đều cùng nam phụ HE - Phù Hoa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Màn cung đấu tất nhiên có, vấn đề quan trọng là bạn Nhạn lo đối phó với Hoàng đủ biến thái, tâm tình như phụ nữ quá lứa lỡ , ương ương dỡ dỡ nhá
      heavydizzy thích bài này.

    2. A- Ying

      A- Ying New Member

      Bài viết:
      17
      Được thích:
      13
      Gần vua như gần cọp. Chính ra tim bạn Nhạn cũng khỏe, gặp mình chắc ngỏm vì đau tim lâu rồi. :yoyo67:
      heavydizzy thích bài này.

    3. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 8. Liêu Đình Nhạn: bệ hạ là xấu

      Liêu Đình Nhạn lần thứ ba nhịn được nhìn ra cửa điện, Quế Diệp hầu hạ nàng bưng chén canh lạnh tới, thấy ánh mắt nàng xẹt đến đâu, trong lòng minh bạch, liền ngồi quỳ ở bên cạnh nàng, ôn nhu : “Ngài chính là đợi bệ hạ?”

      Liêu Đình Nhạn kỳ phải đợi Tư Mã Tiêu, thậm chí ước gì xuất , nhưng mấy ngày nay mỗi ngày đều phải tới đây, nặng mà lăn lộn nàng trong chốc lát mới tính là xong, cố tình hôm nay đột nhiên thấy bóng người, khiến cho tâm thần nàng yên, đều lo lắng Tư Mã Tiêu có phải nghẹn cái đại chiêu gì hay , nhịn được tự mình dọa mình.

      Nhưng mà nàng sợ hãi đối mặt với bệnh tâm thần, lại bị Quế Diệp ngộ nhận là thâm cung khuê oán tưởng niệm, còn riêng vì nàng giải thích nghi hoặc: “Bệ hạ hẳn là ở đông đường Thái Cực Điện, cùng tướng quốc thái phó bọn họ thương thảo quốc gia đại , vậy buổi chiều hẳn tới thăm Quý Phi.”

      vào nơi này rồi, Liêu Đình Nhạn mới hiểu được, nguyên lai hoàng đế cũng phải mỗi ngày lên triều, giống như hoàng đế này giờ, từ khi kế vị, trước nay chính là nửa tháng đại triều, ba ngày tiểu triều, đại triều ở Thái Cực Điện, giống nhau đều là có đại dâng tấu biểu, mà tiểu triều ở đông đường của Thái Cực Điện, chỉ có vài vị quan viên cao cấp cùng hoàng đế đơn độc mở họp , mọi việc trong triều.

      Bất quá Tư Mã Tiêu hoàng đế này quá xứng chức, cho dù loại họp này, cũng là thích tham gia tham gia, thích tham gia tham gia, mọi việc cơ hồ đều để tướng quốc, thái phó, thái bảo ba người quyết định, mỗi ngày chỉ phụ trách làm cái thùng hỏa dược, tùy thời chuẩn bị nổ chết hai người.

      Liêu Đình Nhạn nghe Quế Diệp đến tướng quốc, thái phó, ý niệm trong đầu nháy mắt có chút bay . Lúc này thế cục trong triều có thể là ‘thế chân vạc tam quốc ’, quyền lợi cơ bản đều nắm giữ ở trong tay ba người này, là Đô tướng quốc, người này xuất thân bụi cỏ, đến ơn tiên đế tri ngộ, từng vì tiên đế đánh đuổi vô số ngoại địch, là người có tài tướng soái, trước khi tiên đế qua đời giao thác ấu tử cho , lệnh cho phụ tá ấu đế, bây giờ có thể là quyền thế ngập trời.

      người nữa là Đoạn thái phó, đại biểu cho hào môn quý tộc, gia chủ Đoạn gia, đứng phía sau là các đại gia tộc kéo dài mấy trăm năm, còn là thân phụ của tiên hoàng hậu, cũng chính là ngoại tổ của hoàng đế Tư Mã Tiêu.

      Cuối cùng người còn lại là Cao thái bảo, chính là chưởng lãnh binh mã giữ thành và phòng vệ cung đình, còn thường xuyên thay thế hoàng đế phê duyệt tấu chương, xử lý đại , vị hoạn quan già được hoàng đế tín nhiệm nhất.

      Ba người này, sở dĩ Liêu Đình Nhạn nhớ như thế, là bởi vì bọn họ đều có ít suất diễn trong nguyên tác. Ừ, phải , suất diễn của Đoạn thái phó và Cao thái bảo đều nhiều hơn Tư Mã Tiêu, là hai vị cáo già trong nguyên tác sau khi Tư Mã Tiêu chết còn làm rất nhiều đại .

      Đông đường Thái Cực Điện, Tư Mã Tiêu tùy ý ngồi ở phía , vừa câu được câu vừa búng chén rượu trước mặt.

      “Bệ hạ! họ Quách kia tuyệt thể tha , thần thỉnh bệ hạ hạ chỉ, tróc nã Quách Ngạn, tính cả Quách gia dưới hơn ba mươi khẩu, toàn bộ chém đầu răn đe cảnh cáo!” Võ quan râu dài, Đô quốc tướng người quá trung niên, tiếng như chuông lớn, mi sắc như đại đao, vừa nắm tay lộ sát khí, mang theo cảm giác áp bách.

      Thượng thư lệnh đầu bạc râu thưa bước ra khỏi hàng chắp tay : “Bệ hạ cân nhắc, Quách Ngạn kia tuy có bất kính với bệ hạ và tiên đế, nhưng người này là cao tân, nếu rượu vào lỡ lời liền muốn chém đầu còn liên luỵ người nhà, thần cho rằng ổn.”

      Đô tướng quốc hừ tiếng, chút khách khí: “Thượng thư lệnh bao che Quách Ngạn như thế, là tiếc tài, hay là bởi vì thân thiết với Đoạn thái phó?!”

      Đoạn thái phó vẫn luôn nhìn lơ đãng, đứng ở bên chuyện, thấy liên lụy đến mình, mới nhanh chậm mở miệng : “Đô tướng quốc quá lo lắng. đến Quách Ngạn kia và Đoạn gia ta cũng có quan hệ lớn gì, dù cùng Đoạn gia ta có quan hệ, chỉ cần phạm vào luật pháp, Đoạn gia ta cũng dung.”

      Đô quốc tướng: “Những câu chửi bới đó, Quách Ngạn thị lang nho , làm sao dám lan truyền bốn phía!” chuyển hướng sang hoàng đế Tư Mã Tiêu, “Bệ hạ, thần xin tra ngọn nguồn việc này! vậy phía sau Quách Ngạn kia, tất nhiên còn có chủ mưu!”

      Phái dưới vài vị thần tử sảo tới sảo , Tư Mã Tiêu lại thần sắc nhàn nhạt, dường như vào cõi thiên ngoại thần tiên, căn bản nghe thấy bọn họ cái gì, lúc này Đô quốc tướng dáng vẻ cường thế, mới nhìn về phía dưới, để ý lắm mà : “Mới vừa rồi Đô quốc tướng giết ai? Cái người gọi là Quách gì?”

      “Hồi bệ hạ, thần thỉnh đem Quách Ngạn cùng với dưới hơn ba mươi người Quách gia, tất cả chém đầu!” Đô quốc tướng lần thứ hai mở miệng.

      Tư Mã Tiêu kiên nhẫn vẫy vẫy tay, “Nếu Đô quốc tướng giết, vậy giết .”

      Đô quốc tướng nghe vậy, lộ ra cái cười thỏa thuê đắc ý, liếc xéo Đoạn thái phó cái. Thượng thư lệnh đống tuổi mặt sầu khổ, yên lặng lùi trở lại phía sau Đoạn thái phó, còn Đoạn thái phó lại nhìn ra hỉ nộ, như cũ bộ dáng bình tĩnh.

      Tư Mã Tiêu dường như là thập phần phiền muộn, đứng dậy : “ xong? xong vậy tan .” dứt lời, cũng mặc kệ người còn lại nghĩ thế nào, trực tiếp nhanh chóng rời .

      Chư vị thần tử sớm quen tác phong của Tư Mã Tiêu, cái gì cũng , từng người lui ra, chỉ có hai vị lão thần lộ ra thần sắc đau lòng sầu khổ, lắc đầu thở dài.

      Tư Mã Tiêu ra khỏi đông đường, bước chân chậm lại, mặt trầm dọc theo hành lang gấp khúc trống trải, nhóm hoạn quan hầu hạ đều theo xa xa, cứ như vậy đường đến Phù Dung Điện của Liêu Đình Nhạn.

      Tư Mã Tiêu vào trong điện, nhìn thấy Liêu Đình Nhạn nằm ở giường mỹ nhân, đối diện với làn gió thơm thổi bên cửa sổ, say sưa vào giấc ngủ. Thấy nàng ngủ ngon đến như vậy, tâm tình Tư Mã Tiêu lập tức càng thêm tốt, nàng vì sao cũng có việc gì còn có thể ngủ được, còn ngủ đến say như vậy? đến bên người Liêu Đình Nhạn, mặt vô biểu tình nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, bỗng nhiên duỗi tay túm cổ tay nàng.

      cổ tay Liêu Đình Nhạn đeo cái vòng bạch ngọc, là lần trước ban thưởng, bạch ngọc doanh nhuận, da thịt trơn mịn, hai bên dán vào nhau, cũng biết cái nào càng thêm mỹ lệ. Tay Liêu Đình Nhạn luôn ấm áp, vòng ngọc đeo lâu cổ tay này, cũng phảng phất nhiễm độ ấm từ tay nàng. Tư Mã Tiêu bắt lấy ngón tay ngọc kia, bỗng nhiên cúi đầu cắn miếng.

      Vì cái gì ngủ giấc trưa bị đau rồi tỉnh lại phát Tư Mã Tiêu cắn tay mình? Liêu Đình Nhạn phản ứng đầu tiên là nghĩ nơi này có vắc-xin phòng bệnh chó dại, tiếp theo là ngạc nhiên, Tư Mã Tiêu chỉ có giết người còn ăn thịt người sao? Ăn thịt người sống, đây loại đại ma vương tuyệt thế nào?

      Phát nàng tỉnh, đôi mắt dám tin tưởng trừng mình, Tư Mã Tiêu cười buông tay nàng ra, còn sờ sờ dấu răng chính lưu lại, “Nàng tỉnh.”

      Liêu Đình Nhạn: “…… Bệ hạ.” Vì sao gia hỏa này có thể vẻ mặt bình thường mà chào hỏi mình, dấu răng còn cổ tay đây, coi nàng là người mù nhìn thấy sao?

      “Bệ hạ đây là ?”

      Tư Mã Tiêu a tiếng, tùy ý : “Muốn nàng bồi ta, nhưng nàng vẫn luôn tỉnh, cho nên đánh thức nàng.”

      Phương thức gọi người của ngươi đúng là đặc biệt, nàng chỉ duy nhất nghe vì gọi ai đó rời giường liền cắn người ta, đó chính là con chó được bạn cùng phòng của nàng nuôi dưỡng.

      Liêu Đình Nhạn mỉm cười: “ ra là thế.” —— con mẹ ngươi.

      “Bệ hạ muốn thiếp bồi bệ hạ làm cái gì?”

      Tư Mã Tiêu : “ biết, tóm lại nàng cần phải làm ta cao hứng.”

      Người như vậy, nếu phải hoàng đế, sớm bị người ta ấn vào trong WC xả nước trôi rồi. Liêu Đình Nhạn ôn nhu vô cùng, lộ ra chút thần sắc khó xử, “Nhưng mà thiếp biết làm gì mới có thể khiến bệ hạ cao hứng.”

      Tư Mã Tiêu đánh giá biểu tình của nàng, đột nhiên hỏi: “Biết mắng chửi người sao? Mắng câu thử nghe chút.”

      Liêu Đình Nhạn đôi mắt đảo qua dấu răng màu đỏ tay mình, môi giật giật. Thảo nê ma, thảo nê ma, nghe ngốc bức!

      Nàng kiều thanh mắng: “…… Bệ hạ là xấu!”

      Tư Mã Tiêu cười nằm liệt, bắt lấy tay Liêu Đình Nhạn, thở hổn hển, “Nàng, nàng lại mắng thêm câu.”

      Liêu Đình Nhạn: Trước nay chưa từng nghe thấy cầu biến thái như vậy.

      Phù Dung Điện bộc phát ra trận cười to, đám người Quế Diệp gác bên ngoài điện hoảng sợ, đặc biệt là hoạn quan hầu hạ bên cạnh Tư Mã Tiêu mười mấy năm, Cẩn Đức tổng quản Thái Cực Điện, càng nhìn cửa điện lộ ra thần sắc kinh ngạc. Hoàng đế tuy hỉ nộ vô thường, mặt cũng cười rất nhiều, nhưng cười to như thế là phá lệ hiếm lạ, Liêu Quý Phi kia, đến tột cùng có thủ đoạn gì, thế nhưng có thể lấy lòng bệ hạ đến tận đây?

      Liêu Đình Nhạn tỏ vẻ cũng có kỹ xảo đặc thù gì, chủ yếu dựa vào bệnh tình Tư Mã Tiêu thay đổi thất thường cùng với điểm cười quỷ thần khó lường, quỷ biết mỗi lần cười là bị chọc trúng chỗ nào.

      Tư Mã Tiêu cười đủ rồi, tay kéo Liêu Đình Nhạn tới, Liêu Đình Nhạn cho rằng lại muốn mang mình nơi nào, thuận thế đứng lên, ai ngờ chờ nàng đứng lên, Tư Mã Tiêu chính mình nằm trở về vị trí vừa rồi của nàng.

      đợi Liêu Đình Nhạn làm ra phản ứng, Tư Mã Tiêu lại dùng chút lực, kéo nàng cùng nhau nằm giường mỹ nhân, khiến cho nàng nằm ở người mình.

      Liêu Đình Nhạn vẫn nhúc nhích, cảm giác eo mình bị bàn tay ôm lấy, đỉnh đầu cũng có cái cằm chống lên. Nàng cả người nằm ở trong lòng ngực Tư Mã Tiêu, cảm thấy tình hình này có vẻ tốt lắm. Đây chính là ban ngày ban mặt, cửa sổ còn mở, giường còn như vậy, cái đệm lại đủ mềm…… Cho nên Tư Mã Tiêu này đột nhiên lưu manh rốt cuộc có phải muốn ngủ nàng hay ? Nguyên tác rốt cuộc còn có gì quá mức hay ?!

      Tư Mã Tiêu ôm nàng vào trong ngực cùng nhau nằm, bàn tay cầm lấy cái tay nàng vừa bị cắn kia, dấu vết còn đó. chỉ chậm rãi vuốt ve cái dấu răng, lời nào cũng có động tác khác.

      Thấy lâu có động tác khác, Liêu Đình Nhạn treo tâm bất tri bất giác chậm rãi buông xuống, tiếp theo liền nằm liệt ra, nằm liệt trong chốc lát nàng cảm thấy tay Tư Mã Tiêu ở sau lưng nàng giống cái gì lạnh căm căm, nếu phải cảm giác được trái tim trong ngực vẫn nhảy lên, quả thực nàng còn hoài nghi đây là cỗ thi thể. Xem ra là thân thể quá tệ, tay lạnh thành như vậy.

      rốt cuộc có phải bởi vì thân thể quá tệ mới ngủ nữ chủ hay ? Liêu Đình Nhạn miên man suy nghĩ, bỗng nhiên cảm giác Tư Mã Tiêu ngửi ngửi đầu nàng, “ người nàng có cái gì rất thơm?”

      Liêu Đình Nhạn ngẩn ra, thơm? Cái gì thơm, hôm nay nàng dùng hương phấn linh tinh. phải như thông lệ , Tư Mã Tiêu hẳn người nàng tự mang hương mỹ nhân? hương xử nữ? Sau đó đề tài cứ như vậy càng càng nguy hiểm, chạy đến hướng nào đó thể miêu tả?

      Liêu Đình Nhạn mới vừa cảnh giác lên, liền nghe thấy Tư Mã Tiêu hỏi: “Có phải nàng ăn thứ gì rất thơm hay ?”

      Mẹ! đoán sai! Nam nhân này là trôi đất đá a! Liêu Đình Nhạn bảo trì biểu tình: “Thiếp là…… uống chút mật quả ủ.”

      Tư Mã Tiêu: “Ngửi cũng tệ lắm, bưng tới cho ít.”

      Nữ hầu biết xuất khi nào, lặng yên tiếng động xuống, thực nhanh lại bưng mật quả ủ ngọt thanh thơm hương lên, trình cho Tư Mã Tiêu. Tư Mã Tiêu chỉ uống ngụm, liền nhíu mi đem mật quả ủ kia cùng với cả cái ly đồng loạt ném ra ngoài cửa sổ, “Cái thứ vớ vẩn gì, ngọt như vậy uống thế nào.”

      Liêu Đình Nhạn: Chưa thấy ai khó hầu hạ như vậy.

      “Bệ hạ, Cao thái bảo trở lại.” Hoạn quan Cẩn Đức bỗng nhiên tiến vào hồi bẩm.

      Tư Mã Tiêu giật giật ngón tay, ôm lấy Liêu Đình Nhạn ngồi dậy, “Cho lại đây.”

      Nghe thấy Cao thái bảo ba chữ, Liêu Đình Nhạn giật mình, vị Cao thái bảo trong nguyên tác này sống lâu, thậm chí có thể về sau là đại BOSS chủ yếu mà nam chủ đối phó. là hoạn quan chiếu cố Tư Mã Tiêu lớn lên, cũng là tâm phúc, cho dù Tư Mã Tiêu người chết nước mất rồi, vị Cao thái bảo này chạy trốn ở bên ngoài, vẫn cứ tụ tập những người liên can muốn phục quốc, mang đến cho nam chủ ít phiền toái, về sau nam chủ xưng đế còn bị quất nhiễu rất nhiều, bởi vì ở trong hoàng cung mai phục vô số cờ ngầm, khi nam chủ vào làm chủ tòa cung thành này, thể tra ra toàn bộ, làm cho thiếu chút nữa bị ám sát mà chết.

      Vị Cao thái bảo này, là nhân vật lợi hại còn giảo hoạt.

      nhân vật như vậy, diện mạo lại phi thường hàm hậu dễ thân, dung mạo tầm thường, thực khiến ai chú ý, cho dù cặp mắt kia, lúc nhìn người cũng lộ tia tinh quang, ngược lại, mang chút màu trà, có sắc thái dày rộng hiền lành của trưởng giả —— hoàn toàn bất đồng với Cao thái bảo trong tưởng tượng của Liêu Đình Nhạn.

      “Cao Mịch, chuyến này ngươi hết thảy có thuận lợi?” Tư Mã Tiêu đứng lên, thả gối ôm Liêu Đình Nhạn trong lòng ngực lên giường mỹ nhân.

      “Hồi bệ hạ, hết thảy thuận lợi.” Cao thái bảo trả lời hoàng đế xong, còn bớt thời giờ chắp tay với Liêu Đình Nhạn, ánh mắt nhìn nàng thế nhưng có điểm…… từ ái?
      Last edited: 24/6/19

    4. Quy Linh Cao

      Quy Linh Cao Active Member

      Bài viết:
      17
      Được thích:
      449
      Ui ui cắm cọc hóng truyện ở đây :038::038::038:
      heavydizzy thích bài này.

    5. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Tội nghiệp chế, ko có vacxin ngừa, chẳng may lây cái bệnh kiều thần kinh vậy quần chúng sống sao, may mà chị còn biết cách vuốt đuôi, vuốt lông các kiểu, may ra truyện còn dài, nếu ko chị lãnh cơm hộp là hết chiện
      A fangheavydizzy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :