1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nữ chính đều cùng nam phụ HE - Phù Hoa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Thức tỉnh nhân cách. thế nào cũng nổi lên tính tàng bạo. Cốt truyện nghe hấp dẫn
      heavydizzy thích bài này.

    2. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 133. Đóa hoa chân chính nở rực rỡ ở nơi sơn dã

      Triệu Tư là quân vương tuổi trẻ tuấn mỹ lại phong độ nhàng, Triệu Quốc của là quốc gia cường thịnh trong sáu nước, hai tiểu quốc chung quanh đều phải dựa vào Triệu Quốc để sinh tồn. Thân là vương trong loạn thế, Triệu Tư đương nhiên cũng có dã tâm, đó chính là thống nhất lục quốc, dọn sạch những bộ tộc thảo nguyên đó.

      Nguyên bản, tính toán liên minh cùng người Ân quốc, Ân quốc tuy binh lực cường thịnh, thương nhân lại thịnh hành, trong sáu nước nơi chốn đều có thể nhìn thấy thương đội Ân quốc, nếu có thể liên minh cùng Ân quốc, Triệu Quốc có thể cóđược đến liên minh cường lực, lương thảo binh khí đều có thể duy trì sung túc. Nhưng nghĩ tới, cuối cùng Ân quốc thế nhưng lựa chọn bộ tộc Ô Đồ, bộ tộc dần dần quật khởi thảo nguyên, làm cho Triệu Vương tuổi trẻ mười phần bực bội.

      từ bỏ Ân quốc, đồng thời lại nhanh chóng lựa chọn mục tiêu kế tiếp —— Tấn Quốc.

      Tấn Quốc từ trước cũng là nước lớn cường thịnh, nhưng nhiều lần mưa gió, giờ bằng trước đây, gần nhất còn có cọ xát với Lỗ Quốc, đánh hai lần đều bại trận. Nếu Triệu Quốc có thể lúc này thừa cơ liên hôn cùng Tấn Quốc, liền có thể hai nước liên hợp, hạ Lỗ Quốc trước. Triệu Vương có cái tự tin này, cho nên tạm thời ném Ân ra sau đầu, lòng mưu kế hoạch lớn xây bá nghiệp —— ít nhất ở trước khi nhân cách thức tỉnh, nghĩ như thế.

      Nhưng tại trong lòng Triệu Tư quan trọng nhất phải vạn dặm non sông này cùng với sứ giả Tấn Quốc gần ngay trước mắt, mà là Ân Như Hứa, công chúa Ân quốc biết tình huống thế nào.

      có Ân Như Hứa, có nữ chính, khí vận thế giới này còn đứng ở phía sau , gì đến nhất thống lục quốc, đến Triệu Quốc này còn giữ nổi! Chỉ cần có Ân Như Hứa, còn sợ chiếm được thứ mình muốn?

      “Triệu Vương ý tứ như thế nào?” sứ giả Tấn Quốc chịu đựng bất mãn, đưa ra lời Tấn Vương , trong lòng lại nghĩ, Triệu Vương này thái độ mặn nhạt, chỉ sợ là muốn cho Tấn Quốc bao nhiêu hữu ích, việc liên hôn còn phải trở về thương lượng phen với quốc chủ.

      Triệu Tư tuy rằng muốn lập tức làm ràng tình huống Ân Như Hứa như thế nào, nhưng việc trước mắt cũng phải xử lý tốt, vì thế chuyện vài câu với Tấn Quốc sứ giả, định ra việc hai nước liên hôn. Dù sao hậu cung của nữ nhân có nhiều, cũng thiếu vị trí cho công chúa Tấn Quốc, trước đánh quan hệ tốt cùng Tấn Quốc, để chính mình tăng thêm lực lượng, như vậy mới diệt được bộ lạc thảo nguyên kia, cướp người về.

      Sứ giả Tấn Quốc rời cung thành Triệu Quốc, cảm thấy Triệu Vương ở cung yến biểu ý vị sâu xa, ban đầu còn nhiệt tình, về sau lại đột nhiên lãnh đạm ít, tinh tế hồi tưởng lại, nhớ tới Triệu Vương vào lúc cùng đối phó Lỗ Quốc xong mới bắt đầu thay đổi, trong lòng cả kinh, thầm nghĩ, hay là Triệu Vương này muốn đánh Lỗ Quốc?

      lăn qua lộn lại như vậy, liền nghĩ hơi nhiều, gọi người ra roi thúc ngựa về nước truyền tin, đem loạt tình báo cho quốc chủ.

      Tấn Vương vừa nghe, đối phương thành ý như thế, thể tin hết, đến lúc đó uổng phí gả nữ nhi qua, thể giúp được gì. Trong lòng hoài nghi, cuối cùng vẫn cứ dám đắc tội Triệu Vương, vẫn liên hôn, nhưng người được chọn thay đổi, dù sao nữ nhi của nhiều, đổi người được quá sủng ái như vậy cũng thôi, quy cách cũng đều giảm bớt.

      Tấn Quốc bên này vừa có thao tác, Triệu Tư liền phát . Ở trong trí nhớ của , trong những cốt truyện đó, Tấn Quốc cũng gả tới công chúa, cũng là nữ nhị, kết quả tại thay đổi người, sao có thể khó chịu đến tột cùng.

      “Đáng giận!” Triệu Tư ở trong cung điện phát hỏa hồi. Tấn Quốc vớ vẩn, tính thứ gì, cũng dám chậm trễ như vậy, đối phó được khí vận thế giới này, chẳng lẽ còn đối phó được Tấn Quốc?

      Nhưng ngồi xuống cẩn thận nghĩ ngợi, phát mình giờ đúng là đối phó được Tấn Quốc. Triệu Quốc giáp giới với thảo nguyên, nếu muốn cử binh xuất phát bộ tộc Ô Đồ, chỉ có thể thông qua Tấn Quốc, tạm thời còn thể trở mặt với bọn họ.

      là nghẹn khuất. Từ lúc khí vận xói mòn, vô số lần cảm thấy loại nghẹn khuất này.

      Biết Tấn Quốc ngầm có động tác , đối mặt với công chúa bọn họ đưa tới, còn phải bày ra tư thái vừa lòng, làm đối phương yên tâm.

      Lúc Triệu Tư ‘ nhẫn nhục phụ trọng ’, mưu tính đánh bộ tộc Ô Đồ, Ân Như Hứa ở Ô Đồ, sống đến mười phần an nhàn yên lặng.

      Tộc trưởng Ốc Đột này đại bộ phận thời gian đều có chuyện gì, bởi vì tại mùa này là tốt nhất nguyên thượng. Bộ tộc lớn lớn bé bé đều sống tồi, vội vàng nuôi súc vật chăm hài tử, ai tới tìm phiền toái. Huống chi năm trước vào đông có hồi chiến , Ốc Đột mang theo bộ tộc Ô Đồ lần gồm thâu ba bộ tộc lớn , lúc này cũng ai dám đến gây chuyện với bọn họ.

      Cho nên, lúc công chúa tức phụ chưa tới, tộc trưởng mỗi ngày cưỡi ngựa lắc lư mơ hồ khắp nơi, tại công chúa tức phụ tới, liền mang theo tức phụ cùng nhau lắc lư.

      Ân Như Hứa làm công chúa Ân quốc, nàng muốn ra ngoài đương nhiên là phải phô trương, đầu tiên là nhóm cung nữ người hầu, còn có xe ngựa để chở nàng, quý nữ chính là rất ít tự mình đường, còn có hộ vệ mang theo, loạt linh tinh vụn vặt, nhìn mà Ốc Đột to cả đầu, đợi bọn họ chuẩn bị tốt, Ốc Đột trực tiếp nhấc công chúa tức phụ lên, hai người con ngưa, lập tức chạy thấy bóng dáng.

      đám cung nhân thị nữ từ Ân quốc tới, thở hổn hển đuổi theo, cũng thể đuổi kịp Ốc Đột, đám người hai mặt nhìn nhau, chỉ có thể thấp thỏm mà trở lại bộ tộc chờ, đặc biệt mấy cung nữ hầu hạ bên ngườÂn Như Hứa, càng lo lắng hơn. Ô Thiên Châu còn an ủi các nàng: “Tộc trưởng chơi ngày, buổi tối trở lại, lo lắng cái gì, thảo nguyên này còn có gì có thể lợi hại hơn tộc trưởng chúng ta, công chúa khẳng định có việc gì.”

      Các cung nữ: “Cái gì? Còn muốn ra ngoài chơi ngày mới trở về!”

      Ô Thiên Châu thấy bộ dáng các nàng khoa trương, cười to: “Đúng vậy, nếu chạy xa, khả năng buổi tối tộc trưởng cũng trở lại, ở bên ngoài tìm chỗ ở hai ngày.”

      Các cung nữ càng kinh hãi, “Cái gì, bên ngoài cái gì cũng có, ở như thế nào, hơn nữa bọn họ cũng mang thức ăn gì ……”

      Ô Thiên Châu đại chưởng vung lên, “ thảo nguyên có thể ăn rất nhiều thứ , tộc trưởng bỏ đói công chúa.”

      Các cung nữ có bao giờ từng thấy chú ý như vậy, cảm giác trời đều sắp sụp.

      Ô Thiên Châu nhìn các nàng lắc đầu, “Các ngươi a, vẫn sớm chút quen , tộc trưởng chúng ta hoang dã quen, quản được.”

      Bị lời hợp liền lôi , Ân Như Hứa ngắn ngủi kinh ngạc qua , cảm thấy loại vui mừng lâu. Nàng từ thành thói quen, mặc kệ nơi nào, bên cạnh đều có người theo, đột nhiên đám người trước mặt và phía sau, chỉ có nàng và Ốc Đột hai người, trời cao đất rộng, giống như nơi nào cũng có thể .

      …… Đây là ‘ tự do ’ sao?

      Nàng ở ngựa cười rộ lên, vươn tay cảm thụ làn gió nghênh diện thổi tới.

      Ốc Đột cũng cười, lớn tiếng hỏi nàng: “Cao hứng sao? Chúng ta đây lại chạy nhanh chút!” xong tiếng, thúc hắc mã hí dài tiếng, phảng phất nhưg hòa theo. Tiếng gió phần phật, dù ngồi ở trong lòng ngực Ốc Đột, bởi vì con ngựa chạy nhanh cũng có vẻ xóc nảy, Ân Như Hứa ngay từ đầu còn có chút sợ, nhưng thực nhanh quen, nàng phảng phất được mở ra thế giới mới, hưng phấn đến gương mặt đỏ bừng.

      “Ta…… Ta cũng muốn học cưỡi ngựa.” Nàng ngửa đầu với Ốc Đột. Nếu người cưỡi ngựa, chạy vùng quê như vậy, lang thang có mục tiêu, chỉ đón thái dương, cái loại cảm giác này có phải rất mỹ diệu hay ?

      Ốc Đột: “Được, ta dạy cho nàng cưỡi ngựa, ta còn chọn cho nàng con ngựa tốt…… , ta mang nàng lên thảo nguyên bắt ngựa hoang, mã vương của đàn ngựa hoang chạy nhanh!” cảm thấy để công chúa điện hạ nũng nịu cưỡi con mã vương hoang dã có cái gì đúng, bắt đầu nghĩ nơi nào có đàn ngựa hoang.

      muốn dạy Ân Như Hứa cưỡi ngựa, cũng đợi lúc khác, mang theo Ân Như Hứa chạy lúc liền dừng lại, tự mình xuống dưới, dắt ngựa để Ân Như Hứa bắt đầu học.

      “Tới, chân đạp lên đây…… cái giày này của nàng tốt, trở về bảo a Mỗ làm đôi giày da cho nàng, rồi dẫm bàn đạp.” Bàn tay to, bắt lấy chân Ân Như Hứa nhét vào chỗ để chân, lại để nàng ngồi ổn, bắt lấy dây cương, dạy nàng làm cho ngựa chậm rãi như thế nào.

      Bọn họ như vậy thong thả trận chạy trận, tới núi Mã cách kéo Ốc Đột . Ngọn núi này cao, ít nhất so ra kém Tuyết sơn liên miên, núi thảm cỏ xanh ngắt, nhìn về nơi xa giống khối thảm nhung màu xanh lục, ruộng dốc nghiêng nghiêng có mảnh màu trắng di động.

      “Nàng xem, đó là đàn dê.” Ốc Đột , thuận miệng hát hai câu tiếu khúc thảo nguyên.

      Ân Như Hứa nghe cảm thấy thú vị, hỏi : “Đây là có ý tứ gì?”

      Ốc Đột liền khoa tay múa chân lên bầu trời mây trắng cho nàng: “Hát là mây trắng bầu trời giống đàn dê mặt đất, gió thổi mây trắng chạy, người chăn dê mặt đất chạy đuổi theo mây.”

      lại hát lần, dắt ngựa, tới chân núi. Có dòng suối , nước chảy róc rách, leng keng rung động, trong nước thanh triệt có hòn đá năm màu.

      Ngựa trực tiếp nhảy quá dòng suối , thả ngựa ở chân núi.

      Ân Như Hứa nhìn hắc mã tự chạy ăn cỏ, hỏi : “ dắt ngựa nó có thể chạy mất hay ?”

      , ta làm ra tín hiệu, nó nghe được thấy trở lại.” Ốc Đột làm mẫu cho nàng chút, dùng hai ngón tay đặt ở bên miệng thổi tiếng còi lảnh lót. Ngựa còn chưa xa ngửa đầu phun khí về phía bọn họ.

      “Nàng muốn học sao, ta dạy cho nàng.” Ốc Đột dạy nàng học theo mình.

      Ân Như Hứa nhìn tay , nhéo hai ngón tay mảnh khảnh, thử thăm dò đặt ở bên miệng thổi, cái thanh gì cũng khong thổi lên, Ốc Đột ôm eo cười ha ha, hơn nữa nhìn Ân Như Hứa càng cười càng to, cười đến đôi mắt sắp nhìn thấy.

      Ân Như Hứa rốt cuộc cảm thấy đúng, sờ lên đầu liền phát buổi sáng bọn thị nữ xử lý tốt búi tóc cho nàng, bởi vì ngựa chạy điên trận như vậy, xõa lung tung, tại bộ dáng đại khái rất buồn cười.

      Thấy Ốc Đột vui thành như vậy, nàng duỗi tay chải vuốt đầu tóc mình phen, ngồi ở bên dòng suối, soi xuống nước gỡ búi tóc vướng bận, tản tóc ra.

      Ốc Đột ngồi xổm bên nàng, chống cằm nhìn nàng, lúc mái tóc dài nhu thuận rối tung xõa xuống, ngửi được mùi hương. Nhịn được thò lại gần ngửi ngửi. Ân Như Hứa quản , tết tóc dài thành bím tóc. Nàng tết xong bím tóc, trước mắt bỗng nhiên xuất đóa hoa, là hoa dại màu lam màu vàng mọc ở chung quanh đây, tuy rằng bình thường, nhưng từng cụm ở bên nhau còn khá xinh đẹp.

      “Cái này, cho nàng cài lên đầu.” Ốc Đột kéo hoa đặt vào trong lòng ngực nàng, Ân Như Hứa chọn hai đóa cắm ở bím tóc, dùng dây cột tóc cột chắc.

      là đẹp mắt!” Ốc Đột khen nàng, kéo tay nàng dẫn nàng theo, chạy sườn núi. “Đưa nàng xem hoa, bên trong sơn cốc kia rất nhiều!”

      Ân Như Hứa chạy lát liền thở hồng hộc, nàng quen quá nhiều đường. Ốc Đột phát giác nàng chạy nổi, giơ tay ôm nàng lên, giống như ôm hài tử, mang theo nàng hơi chạy lên sườn núi. Ân Như Hứa nắm chặt vai , nghĩ thầm, Ốc Đột giống con trai lang thần, giống con ngựa kia, chạy lên nhanh như vậy.

      “Nàng xem.” Ốc Đột đứng ở chỗ cao nhất triền núi, lắc lắc công chúa tức phụ trong lòng ngực, cho nàng xem sơn cốc phía dưới. Nơi đó có hoa dại màu lam màu vàng đầy khắp núi đồi, giống như đồ án gấm, là Ân Như Hứa chưa bao giờ thấy.

      Nàng nhìn ngây ngốc, bỗng nhiên nhớ tới câu biết là ai từng —— “Đóa hoa chân chính nở rực rỡ ở nơi sơn dã.”
      Lierose DuDu, sabera.tran, levuong16 others thích bài này.

    3. daikanhim

      daikanhim Well-Known Member

      Bài viết:
      271
      Được thích:
      359
      Chỉ lời thôi, biểu nhân cách gì đó não tàn rồi.
      heavydizzy thích bài này.

    4. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 134. thay đổi, là chuyện làm cho nàng tan nát cõi lòng nhất

      thảo nguyên dương quang mãnh liệt, trời xanh đến thuần túy sáng ngời, Ân Như Hứa dù chỉ được Ốc Đột ôm chạy tới chạy lui cũng ra thân mồ hôi, nhưng nàng chưa bao giờ từng vui sướng như vậy, cũng là lần đầu tiên biết được hóa ra vui sướng là chuyện đơn giản như thế.

      “Nàng đói bụng sao, ta tìm đồ ăn cho nàng.” Ốc Đột trước kia ra cửa chưa bao giờ mang lương khô, đều là bắt được cái gì ăn cái đó. Nhưng lần này mang theo mấy cái bánh nhân thịt mà Ô Thiên Châu làm, còn có bình trà sữa, là chuyên môn mang theo để lót bụng cho Ân Như Hứa. “Nàng ăn cái này trước, ta lại đánh mấy con thỏ.”

      thảo nguyên những động vật này rất nhiều, đều quen đào hang động mặt đất, chúng nó vô cùng nhạy bén, chút chấn động mặt đất là có thể nhận thấy nguy hiểm, liền chui ngay về trong động, động dưới mặt đất vừa sâu lại khúc khủy, bình thường chúng nó chui vào trong động là bắt được.

      Nhưng Ốc Đột phải người bình thường, đôi mắt tốt, tài bắn cung siêu quần, cách xa, thoáng nhìn thấy mặt đất có cái gì lập tức có thể bắn mũi tên xuyên qua, ghim vật kia lên mặt đất, so với ưng trời còn lanh lẹ, cảnh giác hơn.

      quen cửa quen nẻo đánh mấy con thỏ, đến bên dòng suối lột da rửa sạch, “Nàng xem, cái này gọi là thỏ chuột, hình dáng khó coi nhưng con màu đen này rất béo a.”

      Ân Như Hứa quá muốn nhìn loại hình ảnh này, lại có chút tò mò, trộm ngắm cái, lại quay đầu. Lúc xem tuy rằng có chút đành lòng, nhưng lúc ăn lại rất vui vẻ, dù sao cũng ngon. Ốc Đột hổ là ‘dã’ nam nhân từ đến lớn, chiêu thức nướng thịt thảo nguyên phi thường thuần thục, Ân Như Hứa chỉ được cho ăn no, thậm chí căng cả bụng, ngồi dưới ánh mặt trời mệt rã rời, nhịn được ngủ gật.

      Ốc Đột chải áo choàng của mình lên mặt đất, để nàng nằm lên đó nghỉ ngơi.

      “Ngủ này.” Cỏ tuy dẫm lên mềm, nhưng nằm đó lại đâm vào người, Ốc Đột sợ cái này, nhưng công chúa thế.

      Ân Như Hứa bị ấn ngồi lên áo choàng, vốn định theo bản năng chối từ chút, kết quả vừa nằm xuống cảm thấy thực thoải mái, liền dậy nữa. Chóp mũi đều là mùi hương của cỏ xanh cùng với ánh mặt trời, áo choàng của Ốc Đột cũng có hương vị thoải mái thanh tân, là hơi thở người . Ân Như Hứa nhắm mắt lại nghĩ, khẳng định là có tắm rửa thay quần áo tử tế.

      Nàng nằm ở đó, trong chốc lát ngủ đến mơ hồ, liền tự giác cuộn thân mình, cả người đều quấn ở áo choàng của Ốc Đột. Ốc Đột ngồi xổm bên nhìn nàng ngủ, trong lòng cảm thấy là đáng , duỗi tay sờ lông mi nàng dài. Nhìn thấy mí mắt Ân Như Hứa run lên, vội thu hồi tay, Ân Như Hứa là cảm thấy thái dương quá chói, có chút trốn tránh mà chôn mặt vào. Ốc Đột che thái dương cho nàng, bỗng nhiên nghĩ nếu mang nàng ra phơi thái dương thêm vài lần, phỏng chừng phơi đen tức phụ.

      Tưởng tượng như vậy còn rất thú vị, muốn nhìn công chúa tức phụ bị phơi đen là bộ dáng gì.

      Ân Như Hứa ngủ lát liền tỉnh, ăn uống no đủ, nghỉ ngơi tốt, lại khôi phục tinh thần.

      Từ trước nàng ở trong vương cung, mỗi ngày cơ hồ đều ngồi khô chỗ nhúc nhích, trong lòng buồn bực vui, thân thể từ trước đến nay vẫn tốt, ăn vào cũng có tinh thần. Tới bộ tộc Ô Đồ đến hai ngày, có thể ăn có thể ngủ, tinh thần cũng càng ngày càng tốt.

      Hai người vượt qua lưng núi, đồng hoa phía dưới đáy cốc. Tà váy của Ân Như Hứa phất rơi hoa dại xuống đầy đất, giày chân cũng đầy hoa. Ốc Đột theo sau nàng, bỗng nhiên ngồi xổm xuống, tay sờ mó dưới bụi hoa, bắt được con vật màu xám lông xù xù dày nặng.

      “Khiếu Khiếu, nàng xem đây là cái gì?”

      Ân Như Hứa nghe tiếng quay đầu, phát trong tay túm lấy cái lỗ tai, cái đuôi ngắn ngủn, thịt chắc nịch…… Thứ gì?

      “Đây là chuột đất, chúng ta còn gọi là chuột lười.” Ốc Đột quơ quơ cục lông béo phì trong tay, trong tiếng nó kêu chi chi, giảng giải tập tính thứ này với Ân Như Hứa.

      Ân Như Hứa nhìn hai cái răng trong miệng chuột lười, duỗi tay muốn sờ thử, lại sợ nó cắn. Ốc Đột nhìn ra, tay ấn gáy chuột lười lên mặt đất, kéo tay Ân Như Hứa để nàng tùy tiện sờ.

      Con người thần kỳ, thảo nguyên phảng phất chính là nhà , biết nơi nào có cái gì, thậm chí biết nơi nào có động chuột lười và thỏ chuột, biết nào có rễ cỏ ngọt nuôi súc vật.

      Thấy Ân Như Hứa cảm thấy hứng thú với thứ này, liền mang theo Ân Như Hứa đào hết đám động chuột lười chung quanh. Bởi vì ăn no, cũng làm gì đám chuột lười này, chỉ kéo từng con từ trong động ra cho công chúa sờ mấy lượt. Động tác thuần thục, hai mắt quan sát cái, liền biết bên trong có chuột lười hay , bàn tay mò xuống là có thể nghe thấy phía dưới tiếng chuột lười kêu truyền đến. Cơ bản là thất bại, ra tay là có thể bắt được con, có đôi khi còn là hai con, vừa thấy liền biết là làm ít loại chuyện này.

      Để Ân Như Hứa sờ đủ rồi, lại buông tay ra, đám chuột lười chịu no kinh hách vội rối rít chạy trốn nhanh, chui về trong động.

      Ở bên ngoài chơi ngày, cuối cùng trước ban đêm Ốc Đột mang theo người kịp trở về, tốt xấu cũng để Ân Như Hứa ăn cơm chiều Ô Thiên Châu riêng chuẩn bị cho nàng.

      Ân Như Hứa vừa ăn, vừa nghe các cung nữ lải nhải mà giọng oán giận cùng lo lắng. Ngày hôm nay ở bên ngoài nàng cơ hồ đều cười, nhưng sau khi trở về, bị đám cung nữ vây quanh đại kinh tiểu quái gỡ tóc chải vuốt lần nữa, lại thay váy áo, nàng vẫn lên tiếng, chỉ vào lúc ăn xong rồi với các nàng: “Về sau, các ngươi cần luôn vây quanh ta, có thể giúp Ô Thiên Châu làm việc.”

      Các cung nữ phát công chúa mới ra ngoài ngày, hình như bị nghiêng lệch.

      “Khiếu Khiếu!” Mới từ bên hồ tắm rửa xong, tóc còn nước, Ốc Đột ở bên ngoài lều lớn gọi nàng, “ lều lớn của ta a, cho nàng xem bảo bối!”

      Các cung nữ: “……”

      Ân Như Hứa theo Ốc Đột tới lều lớn của , lều lớn sạch ngoài dự đoán, tuy rằng đồ vật chất đống nhiều, tràn ngập hơi thở cuộc sống, nhưng tạp mà loạn. Ánh mắt Ân Như Hứa lập tức bị hấp dẫn bởi tấm da gấu màu trắng vắt giá. Đó là tấm da gấu hoàn chỉnh rất lớn, nàng nhìn là có thể tưởng tượng con gấu này lúc còn sống có bao nhiêu đáng sợ.

      “Đó là gấu ta đánh ở Tuyết sơn, mùa đông trải ra ngủ thực ấm áp, bên này còn có hai miếng da sói, nàng mau tới xem.” Ốc Đột lục tung tìm cho nàng đám da lông mấy năm nay đánh được.

      Bộ tộc Ô Đồ bọn họ, vào đông vô cùng rét lạnh, nếu có da lông chống lạnh, rất khó chịu đựng trời đông giá rét. Trong tộc dũng sĩ phần lớn đều là thợ săn giỏi, mỗi năm mùa thu săn thú, đánh da lông về có thể đổi cho thương đội lấy muối và lá trà, cùng với các thương phẩm khác.

      Ốc Đột nơi này chỉ để lại thứ tốt nhất, tuy rằng như vậy cũng đắp thành ba đống to, “Đó đều cho nàng, đến lúc trời lạnh bảo Ô Thiên Châu làm quần áo, như vậy mùa đông nàng lạnh.” lấy ra những thứ tốt nhất, hào phóng mà đưa cho Ân Như Hứa.

      Ân Như Hứa chưa từng thiếu da lông để dùng, nhưng đó là Ốc Đột tự tay săn được, trong đó có ít thứ quý hiếm nàng cũng chưa từng thấy.

      Hai người xem da lông xong, dọn dẹp chút nằm xuống, trong lòng Ân Như Hứa khó tránh khỏi khẩn trương, nhớ tới lúc trước Ốc Đột , liền hỏi : “Chàng bảo cho ta xem bảo bối, chính là những da lông đó sao?”

      Ốc Đột bỗng nhiên ngồi dậy, “Sách, quên, chờ.” bước đến góc lều lớn, chui đầu vào trong rương tìm kiếm, lấy ra cái hộp gỗ cũ, lại từ bên trong lấy ra cái nanh sói.

      Nanh sói bên đục lỗ, dùng dây thừng đeo lên, mặt ngoài bóng loáng, nhìn qua như là vật để bên người, bị vuốt ve vô số lần.

      “Đây là cái nanh của con sói đầu tiên ta săn đệ được, ta đeo lâu, vu sư trong tộc đeo loại nanh sói này có thể trừ tà, có thể phù hộ hài tử thân thể khỏe mạnh, bị ác mộng.” buộc nanh sói lên cổ Ân Như Hứa, “Ta nghe thấy mấy cung nữ của nàng chuyện, lúc trước nàng vẫn luôn ngủ ngon, đeo cái này là có thể ngủ ngon.”

      đeo xong cho nàng, thò lại gần dùng sức hôn xuống cái trán của nàng, phát ra tiếng vang. chút cũng giống nam nhân hôn nữ nhân.

      Ân Như Hứa sờ sờ đầu, cầm lấy nanh sói ngực, “Kỳ , hai ngày này ta có thể nghỉ ngơi tốt rồi.”

      Ốc Đột: “Bị ác mộng đều là bởi vì sợ hãi gì đó, ta ở chỗ này, thứ nàng sợ hãi cũng dám tới đây, cho nên yên tâm ngủ, nếu mà ngủ ngon, ban ngày có tinh thần.”

      Ân Như Hứa bị lôi kéo ngủ lại, đợi nửa ngày, chờ được có động tác.

      Ân Như Hứa:…… biết, hay ngượng ngùng?

      Nàng nghĩ nghĩ, liền ngủ. Bởi vì ngủ sớm, tỉnh cũng rất sớm, bên ngoài trời còn chưa sáng. Ân Như Hứa mơ mơ màng màng mở to mắt, nhìn thấy bên cạnh có đôi mắt xanh, ở trong đêm tối nhìn chằm chằm mình, chợt bị dọa sợ.

      “Nàng nghỉ ngơi tốt?” Ốc Đột hỏi nàng, cũng biết tỉnh bao lâu.

      Ân Như Hứa theo bản năng ừ tiếng, liền cảm giác người bên cạnh cuốn chăn lại, duỗi tay ôm lấy nàng.

      “Nàng nguyện ý làm thê tử của ta sao?”

      Ân Như Hứa cảm giác được ngực cứng rắn cùng nhiệt khí bao phủ lại, cả người đều thanh tỉnh, khẩn trương ừ tiếng. Sau lúc lâu, lại thử thăm dò chủ động duỗi tay ôm lấy cổ , “Phải, ta nguyện ý.”

      biết, nàng chờ đợi ngày này, chờ bao lâu. Nhiều lần như vậy, nàng trơ mắt nhìn chết , nhìn lần lại lần nàng, lại vĩnh viễn có cách nào đáp lại . Ở trong thế giới vĩnh viễn bất biến của nàng, cũng bất biến là chuyện làm nàng tan nát cõi lòng nhất.

      Lúc nàng tuyệt vọng nhất, nàng nghĩ nàng phải với người nam nhân này: “ cần ta nữa” hoặc là “Ta nguyện ý, dẫn ta ”, nhưng cái gì nàng cũng làm được.

      Trong lòng nàng có loại sợ hãi, cảm thấy thế giới này có lẽ chỉ là thời gian ngắn ngủi trộm được, nếu như vậy, nàng hy vọng vào giờ phút này, vì người nam nhân trước mặt này, vĩnh sinh vĩnh thế, tìm kết quả.

      …………

      Ân Như Hứa đến khuya mới tỉnh lại, vừa mở mắt, liền phát Ốc Đột lại ngồi ở mép giường. ngồi nghiêng, cái chân dài duỗi thẳng, bên đắp miếng da, trong tay cũng cầm miếng da màu nâu, cái tay khác cầm đồ vật dường như là cục đá, chà lau ở mặt ngoài miếng da kia.

      “Chàng làm cái gì?” Ân Như Hứa kéo chăn.

      Ốc Đột ném xuống miếng da trong tay, cúi người thò qua cọ cọ ở mặt nàng, lúc này mới : “Đánh hai miếng da, làm giày cho nàng, làm loại giày này, vào đặc biệt thoải mái.”

      Ân Như Hứa kéo chăn che nửa khuôn mặt, chỉ lấy đôi mắt nhìn , “Bên ngoài thực náo nhiệt, làm sao vậy?”

      Ốc Đột nhặt da lên tiếp tục đánh, chỉ còn nghiêm túc như vừa rồi, đôi mắt thường thường nhìn nàng, cũng để ý đến động tĩnh bên ngoài, thuận miệng : “Có thương đội tới đây, đổi đồ vật.”

      “Khiếu Khiếu, nàng vào ở trong vương trướng của ta ?” chỉ muốn Ân Như Hứa đáp ứng việc này.

      Ân Như Hứa hơi hơi hé miệng, lúc này bên ngoài lều lớn có người kêu: “Tộc trưởng! Thương đội tìm ngươi đó!”

      Ốc Đột sách tiếng, buông miếng da trong tay, ra ngoài ngay, mà là bế chăn cuộn Ân Như Hứa lên, dùng sức ôm hai lượt, xoa tóc và bóp mặt nàng phen, : “Chờ ta trở lại rồi .” Sau đó mới bước nhanh ra ngoài.
      Last edited: 28/2/20
      Lierose DuDu, sabera.tran, levuong12 others thích bài này.

    5. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Thương cặp đôi này quá, Đây là cuộc sống bình an và hạnh phúc nhất của nữ chính . Thanks nàng Editors
      heavydizzy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :