1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nữ chính đều cùng nam phụ HE - Phù Hoa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Edit chơi xấu nha, đoạn ở đoạn đối đáp vui vẻ, giao lưu tình cảm, mở rộng quan hệ mờ
      heavydizzy thích bài này.

    2. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 6. Yếu ớt đáng thương lại bất lực

      Cái trò chơi gì vậy? Quý Phi?! Nàng lúc nào biến thành Quý Phi, ràng vào cung còn đến nửa ngày, có người thông báo với nàng sao? Liêu Đình Nhạn ngốc rồi, nhưng nhìn quanh bốn phía hình như chỉ có mình nàng ngốc, như vậy có vẻ chính mình quá ngốc, vì thế nàng nhanh chóng cưỡng bách mình điều chỉnh tốt biểu tình, bình tĩnh đáp tiếng vâng.

      Liêu Đình Nhạn nhìn cái thân thể kia hơi hơi nghiêng về phía trước, Tư Mã Tiêu vươn bàn tay với nàng, nàng nhận mệnh nhấc làn váy lên. Được rồi, cao hứng thế nào là như thế, ai bảo là hoàng đế đâu.

      Bất quá nếu nàng nhớ lầm, nữ chủ trong nguyên tác ở bên hoàng đế thời gian, tựa hồ phân vị là đứng đầu cửu tần, vì sao đến nàng đây trực tiếp liền biến thành đứng đầu tam phu nhân nhất phẩm, là Quý Phi chỉ sau Hoàng Hậu, chẳng lẽ là đối với ngoan ngoãn tiến cung và chạy trốn rồi bị buộc tiến cung có đãi ngộ bất đồng?

      Mặt khác, xét thấy Tư Mã Tiêu còn có Hoàng Hậu, vậy đại biểu cho nàng tại trực tiếp bay lên đứng đầu hậu cung, loại gian lận này cảm giác giống như mở bàn tay vàng, quá mức mãnh liệt.

      Quang hoàn của nữ chủ cường đại như vậy sao? Liêu Đình Nhạn đến bên Tư Mã Tiêu, bộ dáng tiểu bạch kiểm kia của nhìn liền mấy ngày, cảm thấy mình phảng phất là người xem vô tội tự nhiên xem thiếu mất mười tập cốt truyện, vẫn còn chưa tỉnh lại, làm lần đầu óc mơ hồ đến được.

      “Tới ngồi bên cạnh ta.” Tư Mã Tiêu giữ chặt nàng, lôi kéo nàng ngồi chỗ với mình.

      Liêu Đình Nhạn thẳng tắp ngồi xuống, ngồi xuống đồng thời đôi mắt nàng tự chủ được từ từ ngửi thấy mùi thơm, nhìn về phía án kỉ trước mặt. Bên bày đầy các loại món ăn vừa thấy liền biết rất ngon, nàng rất đói bụng, .

      Nhưng còn Tư Mã Tiêu vẫn dựa gần bên cạnh, nàng dám động thủ.

      Tư Mã Tiêu nhìn khuôn mặt nàng vẫn biểu dịu dàng bình tĩnh, đột nhiên : “Nàng muốn ăn ăn a, phải đói bụng sao?”

      Liêu Đình Nhạn trong lòng thầm, nàng tự giác vẫn che dấu rất tốt, Tư Mã Tiêu làm thế nào phát ý tưởng chân trong nội tâm nàng? ràng nhìn qua là ma đầu giết người ít dùng đầu óc, thế nhưng nhạy bén ngoài ý muốn.

      “Vậy…… Thiếp liền ăn?”

      “Ăn .” Tư Mã Tiêu cười ngâm ngâm nhìn nàng.

      Thái độ ôn nhu đến khiến người ta dựng lông tóc, Liêu Đình Nhạn mới vừa duỗi chiếc đũa đến mâm thịt viên chiên giòn, bất chợt có suy đoán đáng sợ —— Tư Mã Tiêu ngữ khí ôn nhu như vậy, chẳng lẽ, thịt này là thịt kỳ quái gì? phải là…… thịt người ? Dựa theo tính cách Tư Mã Tiêu ác liệt, cũng phải thể a.

      Liêu Đình Nhạn não bổ tự dọa chính mình rồi, chiếc đũa khỏi ngừng giữa trung.

      Tư Mã Tiêu đánh giá biểu tình của nàng, đột nhiên ghé sát vào nàng, ở bên tai nàng khinh phiêu phiêu : “Sao lại ăn a, nàng thích món này sao?”

      Liêu Đình Nhạn trả lời, Tư Mã Tiêu ngược lại hỏi hoạn quan bên cạnh, “Quý Phi tựa hồ thích, món này ai làm?” Thanh lạnh căm căm, cùng vừa rồi quả thực quay cuồng trăm tám mươi độ.

      Liêu Đình Nhạn: ngữ khí này dọa người như thế, phải lại muốn giết người?

      Tưởng tượng như vậy, nàng hạ quyết tâm, gắp miếng thịt viên bỏ vào trong miệng. Cảm giác thơm giòn trong nháy mắt tràn đầy khoang miệng, thịt viên bên ngoài xốp giòn, cắn vào bên trong còn có chất lỏng thơm ngon, quả thực mỹ vị. Liêu Đình Nhạn đồng thời nếm ra, đây là thịt hươu.

      Tư Mã Tiêu chống cằm nhìn nàng ăn, vươn ngón tay để nàng quay mặt lại, cười hỏi: “Thịt hươu viên ăn ngon ?”

      Liêu Đình Nhạn cảm thấy tay lạnh đến dọa người, quả thực giống khối băng. Bất quá nàng trời sinh sợ nóng quá sợ lạnh, chỗ nào sợ hãi, chỉ nuốt viên thịt xuống rồi trả lời: “Thực mỹ vị.”

      Tư Mã Tiêu thực nhanh buông tay ra, đặt ở tay vịn, “Nghe chưa, Quý Phi tồi, ban thưởng.”

      Hoạn quan bên cạnh khom người, “Vâng, bệ hạ.”

      Tư Mã Tiêu lại nhìn Liêu Đình Nhạn, “Nàng nếm thêm chút.”

      Có nữ hầu muốn tiến lên dâng đồ ăn cho Liêu Đình Nhạn, Tư Mã Tiêu lại : “ bảo ngươi dâng đồ ăn cho Quý Phi sao.”

      Nữ hầu nghe vậy sợ tới mức té ngã mặt đất, hoa dung thất sắc run bần bật, lại chữ cũng dám . Các cung nhân này đều hiểu tính tình bệ hạ, lúc này nếu khóc kêu tha mạng, chỉ biết chết càng nhanh, bởi vì bệ hạ nghe tiếng ầm ĩ cảm thấy bực bội, cứ như vậy lập tức quỳ xuống ra tiếng, chừng còn có thể có đường sinh cơ.

      Liêu Đình Nhạn còn quen loại cảnh tượng này, Tư Mã Tiêu biến sắc mặt liền biến sắc mặt, cùng đám cung nhân mỹ nhân dù Tư Mã Tiêu chỉ lớn tiếng thở chút bị dọa đến chết khiếp. Khó trách nơi này khí áp lực như thế, tất cả mọi người có vẻ có chút tố chất thần kinh —— đến cùng vấn đề đều là do Tư Mã Tiêu, chỉ nghe ngữ khí tràn ngập lệ khí, liền cảm thấy hình như muốn giết người, khó trách mọi người đều sợ , nàng cũng bắt đầu sợ.

      Vốn dĩ còn nhai thịt viên, bị Tư Mã Tiêu dọa như vậy, Liêu Đình Nhạn sặc, che miệng ho khan lên.

      Nàng cảm giác cái tay lạnh băng xoa phía sau lưng mình, cảm giác kia quả thực như là sau lưng bò lên con rắn phun lưỡi, tay Tư Mã Tiêu vỗ lưng nàng, thấp giọng ở bên tai nàng: “Nàng sợ cái gì, ta lại dọa nàng, nàng cứ từ từ ăn của nàng là được.”

      Liêu Đình Nhạn nên lời, chỉ có thể lắc đầu. Đại ca, ngữ khí của huynh biến thái dọa người như vậy, dù phải với ta, nghe cũng thực sợ hãi có được ?

      Tư Mã Tiêu nhìn nàng lắc đầu, nhíu nhíu mày, bực bội với nữ hầu kia: “ xuống.”

      Nữ hầu phủ phục mặt đất mang ơn đội nghĩa dập đầu, nhanh xuống.

      Tuy rằng biết Tư Mã Tiêu vì cái gì phát tác, nhưng cần trực diện nhìn người khác tử vong, vẫn làm Liêu Đình Nhạn hơi hơi nhàng thở ra, ho khan chậm rãi bình phục xuống. Đột nhiên mặt chợt lạnh, Tư Mã Tiêu sờ sờ mặt nàng, có chút cao hứng nhíu mày, “Nhìn thấy người chết liền ăn ngon, sao nàng lại kiều khí như vậy.”

      Liêu Đình Nhạn nhớ tới mình ở xe ngựa từng với những lời này, cả người đều có chút ổn lắm. Bình thường mà , đại bộ phận nhân loại thông thường nhìn thấy người chết đều ăn uống ngon, nàng nữ hùng có thể ngồi bên cạnh , mặt đổi sắc gặm thịt viên, còn nàng kiều khí?

      Liêu Đình Nhạn quả thực sợ ngây người.

      Tư Mã Tiêu nhìn thấy biểu tình của nàng, dựa vào lưng ghế dày rộng, nhìn chung quanh vòng các mỹ nhân khác trong điện bị bỏ qua lâu, “Nàng tin hỏi chút các nàng này, xem các nàng ấy thấy người chết còn có thể ăn xong bữa cơm hay , nàng khẳng định là người kiều khí nhất.”

      Vốn dĩ cảm thấy mình tại đủ yếu đáng thương bất lực, nhưng khi ánh mắt Liêu Đình Nhạn nhìn về hai bên từng hàng mỹ nhân phía dưới kia, nàng phát các mỹ nhân này hình như so với mình càng thêm yếu đáng thương lại bất lực. Các nàng nghe thấy Tư Mã Tiêu hỏi chuyện, cơ hồ mỗi người đều vẻ mặt sợ hãi mang áp lực đến được, cái loại liều mạng muốn biểu bình tĩnh, nhưng nhìn thấy Tư Mã Tiêu lại nhịn được run rẩy thảm hại, làm Liêu Đình Nhạn đều nhịn được sinh ra loại thương tiếc.

      Bị dọa thành như vậy, các nàng vẫn phải dựa theo Tư Mã Tiêu , cùng đồng thanh trả lời, “Chúng thiếp có thể ăn xong.”

      Liêu Đình Nhạn phảng phất có thể tưởng tượng được đến cảnh tượng, Tư Mã Tiêu vừa cao hứng liền giết người, đám mỹ nhân bị buộc phải nhìn, dám phun, dám ra tiếng, Tư Mã Tiêu còn bức các nàng tiếp tục đối diện với thi thể hưởng dụng mỹ thực, sau đó số lần nhiều bị áp bách thành quen.

      Quá thảm.

      mặt lại chợt lạnh, Tư Mã Tiêu cọ cọ gương mặt nàng, chống đầu có chút lười biếng : “Nàng xem, có phải nàng kiều khí nhất hay .”

      Liêu Đình Nhạn còn lời nào để , lúc này nàng nhìn thấy phía dưới có mỹ nhân lén lút ngẩng đầu trộm ngắm nàng, ngồi ở phía này, các loại động tác của người phía dưới đều có thể thấy ràng, Liêu Đình Nhạn cũng nhìn nhiều vài lần mấy vị mỹ nhân kia.

      Lúc này Tư Mã Tiêu mở miệng hỏi: “Quý Phi, cảm thấy hậu cung của như thế nào?”

      Liêu Đình Nhạn: Như thế nào? Đại khái là giống như đám dê bị nuôi bên cạnh sói, bởi vì con sói này như hổ rình mồi tùy thời có khả năng cắn chết các nàng, cho nên chỉ có thể chen chúc bên nhau run bần bật, là phong cách thanh kỳ, đến tố chất như nàng ở thế giới của mình xem biết bao nhiêu chuyện cung đấu cùng với phim truyền hình cung đấu cẩu huyết, còn thể đánh giá nổi.

      Nhưng lời này thể , nàng chỉ có thể mỉm cười, sau đó năng , “Các vị mỹ nhân mỗi người mỗi vẻ, dung mạo đều rất tầm thường.”

      Tư Mã Tiêu vẫy vẫy tay, “So ra đều kém nàng.”

      Liêu Đình Nhạn: Ha hả, đương nhiên, cũng nhìn xem nữ chủ này có giá trị nhan sắc được giả thiết thế nào, nếu phải lớn lên giống tiên nữ, trong nguyên tác kháng chỉ tư bôn rồi bị ngươi bắt lấy, cũng thể trực tiếp miễn tử.

      “Quý Phi thích đám mỹ nhân này?”

      Liêu Đình Nhạn cảnh giác, lời này có ý tứ gì? Cảm giác mặc kệ thích hay là thích, đều có khả năng dẫn phát kết quả tốt. Trong nháy mắt thế nhưng nàng có loại ảo giác chơi trò chơi công lược, mà tại có hai lựa chọn bày ở trước mặt đều đến kết cục bi kịch.

      Nàng châm chước lát rồi trả lời: “Thiếp thích thanh tĩnh, chư vị mỹ nhân đều thập phần nhã nhặn lịch .” Đúng, sai, cái câu trả lời này tiến nhưng công, lui nhưng thủ, hoàn mỹ.

      Nhưng nàng vẫn bắt được kịch bản của Tư Mã Tiêu, bởi vì Tư Mã Tiêu cười với mọi người trong điện: “Nếu Quý Phi thích tĩnh, vậy các ngươi cũng nên nhiễu đến Quý Phi thanh tịnh.”

      Lời này vừa ra, vốn trong điện an tĩnh tiếng động, càng có vẻ châm rơi có thể nghe thấy, mọi người đến tiếng hít thở cơ hồ có. Liêu Đình Nhạn cảm thấy nếu mỗi ngày ăn cơm đều ăn cùng Tư Mã Tiêu, đại khái có thể tháng giảm mười cân, nàng hợp lý hoài nghi toàn bộ mỹ nhân dưới tòa kia khả năng đều có bệnh dạ dày —— lúc ăn cơm thường xuyên bị Tư Mã Tiêu chơi như vậy, thử hỏi dạ dày ai chịu được?

      “Bệ hạ, ăn uống sao, vì sao có động đũa?” Liêu Đình Nhạn vì chính mình có thể an tâm ăn xong bữa cơm đầu tiên này, tráng tráng gan chủ động dò hỏi. hy vọng nhanh ăn cái gì, ngậm miệng cần dọa người nữa.

      Tư Mã Tiêu đầy người hơi thở quỷ súc bị nàng hỏi đến sửng sốt, lộ ra chút thần sắc uể oải, phiền chán nhìn đồ ăn này đó nọ kỉ, “ ăn, đồ ăn này khó ăn.”

      Liêu Đình Nhạn muốn khiển trách hôn quân này, đồ ăn ngon như vậy còn ghét bỏ? Nàng ở Hà Hạ mấy năm, cũng chưa có mấy lần ăn đồ vật gì ngon hơn những thứ này, tay nghề này có thể chinh phục nàng người đại từng duyệt qua vô số mỹ thực, Tư Mã Tiêu còn bắt bẻ? Làm hoàng đế là quá sung sướng.

      “Vậy bệ hạ ngày thường ăn cái gì?”

      Tư Mã Tiêu nhíu mày, “ nhớ , đói bụng lại .”

      Liêu Đình Nhạn phục, Tư Mã Tiêu cái kẻ chuyên tìm đường chết, dù trong nguyên tác nam chủ giết , phỏng chừng cũng sống được bao lâu, cách sống tùy tiện như vậy quả thực là tự sát mãn tính.

      Tư Mã Tiêu nhìn chằm chằm nàng, “Thế nào, còn muốn bồi nàng ăn, nàng mới nuốt trôi?”

      Liêu Đình Nhạn: “……” Ta phải, ta có, ngươi đừng bậy a.

      Nàng vừa định giải thích, Tư Mã Tiêu liền cầm lấy chiếc đũa: “Thôi, bồi nàng ăn chút vậy.”

      Liêu Đình Nhạn nhìn bên cạnh Tư Mã Tiêu, hoạn quan trung niên kia vẫn luôn mặt mang mỉm cười, nhìn thấy tình hình này lộ ra thần sắc kinh ngạc dấu được, giống như Tư Mã Tiêu làm chuyện gì thần kỳ.

      Liêu Đình Nhạn chửi thầm, ăn bữa cơm mà thôi, có khoa trương như vậy sao, chẳng lẽ Tư Mã Tiêu ngày thường ăn cơm? Lại vừa thấy chư vị mỹ nhân dưới tòa, thế nhưng đều lộ ra vẻ kinh ngạc, cho dù cúi đầu thu liễm thực nhanh, Liêu Đình Nhạn cũng thấy được.

      Liêu Đình Nhạn: “……”

      Tư Mã Tiêu ăn hai ngụm đồ ăn liền ném chiếc đũa xuống, dường như ăn chút gì cùng muốn mệnh . Ngươi là hài tử gấu năm tuổi nhà chị họ ta sao, đứa bé kia thích ăn cơm, ăn bữa cơm còn cần ba người dỗ? Liêu Đình Nhạn mắng thầm.

      Ăn xong bữa cơm biết nên như thế nào, chúng mỹ nhân tự động tự giác dẫn dắt các nữ hầu trở về cung điện của mình, nữ hầu phẩm giai cao mang theo đội cung nhân đến trước Liêu Đình Nhạn, quỳ xuống dập đầu hành lễ, “Nô Quế Diệp, bái kiến Quý Phi.” Phía sau các cung nhân đồng dạng quỳ xuống hành lễ.

      Tư Mã Tiêu rung chén rượu chỉ chỉ Quế Diệp, “Người này hầu hạ nàng, thôi.”

      Liêu Đình Nhạn được đám người Quế Diệp vây quanh, vào tòa cung điện có rừng có nước lớn, lại được mời vào nội thất, cung nhân tới tới lui lui chuẩn bị cho nàng tắm gội và nghỉ ngơi. mình nằm ở giường mềm mại, vuốt sợi tơ mềm nhẵn, Liêu Đình Nhạn lộ ra tươi cười may mắn.

      tốt quá, Tư Mã Tiêu quả nhiên giống như nguyên tác, có ý tứ ngủ nàng! Đúng, trong nguyên tác nữ chủ ở bên Tư Mã Tiêu thời gian, Tư Mã Tiêu căn bản cũng ngủ nàng ấy, đến nỗi vì sao ngủ, nguyên tác giải thích, chỉ là trong nguyên tác chuyện về nữ chủ đến tột cùng có bị Tư Mã Tiêu ngủ hay , nam chủ và nữ chủ hai người lại là đoạn dây dưa ‘ chàng ta vì cái gì tin ta ’, xem đến tâm nàng mệt.

      giờ Liêu Đình Nhạn đồng dạng có ý tưởng tìm tòi nghiên cứu nguyên nhân, dù sao Tư Mã Tiêu ngủ nàng là tốt nhất, ít nhất buổi tối có thể nghỉ ngơi tử tế. Nàng kéo chăn che đầu, cả người cuộn ở trong chăn thả lỏng mà nhắm mắt ngủ.

      Tác giả có lời muốn : Nam nữ chính cảm thấy đầu óc đối phương dùng được.
      Last edited: 24/6/19

    3. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Đây đúng kiểu ông gà, bà nghĩ vịt, ko cùng hệ đây nhưng vẫn vuốt lông đều, " mình hợp nhau đến như vậy", mà ko thịt sao đc a......
      heavydizzy thích bài này.

    4. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 7. Kịch bản chính là có kịch bản

      Sáng sớm từ trong ngủ mơ tỉnh lại, nhìn thấy Tư Mã Tiêu ngồi bên mép giường đầy mặt thoải mái là cái dạng thể nghiệm gì? —— là thể nghiệm từ mộng đẹp vào ác mộng.

      Liêu Đình Nhạn chớp chớp mắt, còn có chút mơ hồ, nhìn ngoài cửa sổ sắc trời phải sáng ngời, nàng thầm, Tư Mã Tiêu phải hôn quân sao, hôn quân chẳng lẽ nên ngủ đến mặt trời lên cao tảo triều sao, vì cái gì sáng sớm như vậy tới nhiễu giấc mộng của người ta? rốt cuộc còn nhớ nhân thiết chính là hôn quân hay .

      Bởi vì đối phương là Tư Mã Tiêu tùy thời có khả năng phát bệnh, Liêu Đình Nhạn chỉ có thể cố nén tức giận rời giường, quấn chăn ngồi dậy, lộ ra cái mỉm cười đúng tiêu chuẩn công tác, gọi: “Bệ hạ.”

      Ai còn phải là xã súc, nhiều ít ứng phó qua hai lão bản thích làm khó như vậy.

      Cằm chợt lạnh, Tư Mã Tiêu nhàng nắm cằm nàng, cẩn thận đánh giá mặt nàng, Liêu Đình Nhạn trong lòng bồn chồn, thầm nghĩ người này phải sáng sớm muốn nổi điên à?

      “Nàng cao hứng? Bởi vì quấy rầy nàng nghỉ ngơi?” Tư Mã Tiêu .

      Liêu Đình Nhạn lại lần nữa tự hỏi đến tột cùng là mình biểu quá ràng hay là Tư Mã Tiêu quá nhạy bén, tại sao mỗi lần đều bắn trúng hồng tâm? Nàng giãy giụa tiếp tục tự mình biểu diễn, “Sao có thể, thiếp nghỉ ngơi tốt.”

      Tư Mã Tiêu hừ tiếng, phất tay áo bước ra ngoài. Liêu Đình Nhạn nhìn cánh cửa bị đá đến phát ra tiếng kẽo kẹt, do dự lát, lại nằm trở về. nghỉ ngơi đủ là có khả năng, nếu Tư Mã Tiêu rồi, nàng liền tiếp tục ngủ thôi, đường lâu như vậy, nguyên khí nào dễ dàng khôi phục được.

      Kết quả chờ nàng ngủ đủ giấc rồi dậy, lại phát Tư Mã Tiêu ở mép giường.

      “…… Bệ hạ.”

      Liêu Đình Nhạn rốt cuộc muốn làm cái gì, năm lần bảy lượt đột nhiên xuất như vậy, chẳng lẽ muốn dùng loại phương pháp đặc thù này tra tấn nàng?

      “Lúc này ngủ đủ rồi?” Tư Mã Tiêu trầm khuôn mặt hỏi.

      Liêu Đình Nhạn dám lắc đầu sao? dám. Vì thế sau khi nàng gật đầu, Tư Mã Tiêu kéo nàng từ giường lên, lôi kéo ra ngoài. Liêu Đình Nhạn còn mặc thân áo ngủ màu trắng, tóc vẫn rối tung chưa chải, miễn cưỡng giày ở mép giường, theo Tư Mã Tiêu thất tha thất thểu ra ngoài.

      đường nghênh diện gặp phải hoạn quan nữ hầu, tất cả đều lui ra phía sau quỳ xuống, ai dám nhìn nhiều Liêu Đình Nhạn dáng vẻ chỉnh. Tư Mã Tiêu bước chân quá rộng, Liêu Đình Nhạn chỉ có thể chạy chậm đuổi theo, cái tay bắt lấy cổ tay nàng kia vừa lạnh lẽo lại dùng sức, nàng tránh thoát nổi cũng dám tránh thoát, lời theo Tư Mã Tiêu, càng càng thấy hẻo lánh.

      Nhìn thấy phía trước xuất hàng rào bao vây lêncòn nghe được hổ gầm, sau lưng Liêu Đình Nhạn ra trận mồ hôi lạnh. phải là, riêng chờ nàng ngủ ngon, sau đó ném nàng tới chỗ này cho hổ ăn?!

      Tiếng hổ kêu càng ngày càng gần, tuy Liêu Đình Nhạn lúc này cũng chột dạ trong lòng, nhịn được chân mềm run rẩy. Nhận thấy Liêu Đình Nhạn run nhè , Tư Mã Tiêu quay đầu nhìn nàng cái, vừa nhìn, hỏi: “Sao lại mặc áo ngoài?”

      Liêu Đình Nhạn: “……” Con mẹ ngươi! Ngươi cho ta thời gian mặc áo ngoài sao? Còn có mặt mũi hỏi?

      Tư Mã Tiêu: “Sợ nóng lại sợ lạnh, nàng là phiền toái.”

      Liêu Đình Nhạn: “……” Quá khen, so với ta, ngươi phiền toái hơn nhiều.

      Tư Mã Tiêu buông nàng ra, cởi áo ngoài người khoác lên người Liêu Đình Nhạn.

      Liêu Đình Nhạn im lặng, mặc vào cái áo ngoài có độ ấm nhưng lộ ra cỗ mùi hương biết là hương gì, cảm thấy Tư Mã Tiêu khả năng cũng phải mang nàng tìm chết.

      Nàng theo phía sau Tư Mã Tiêu, cách chỗ hổ gầm càng ngày càng xa, cuối cùng tới mảnh vườn trong hoa viên, Liêu Đình Nhạn nhìn thấy mấy con khổng tước nhàn nhã kéo cái đuôi lại mặt cỏ.

      Xem ra nơi này là thú viên trong cung, nghe chia làm rất nhiều khu vực, nuôi các loại động vật khác nhau, mảnh vườn này hẳn là chỗ nuôi khổng tước.

      “Sáng nay người chăn nuôi tớ bẩm, trong vườn con khổng tước trắng kia xòe đuôi.” Tư Mã Tiêu , “Con khổng tước trắng này, lúc trước mùa xuân khổng tước khác đều xòe đuôi, chỉ có nó xòe, bây giờ mới rốt cuộc chịu xòe ra…… phải nàng muốn xem?”

      Bọn họ lúc trước ở xe ngựa chuyện phiếm, Liêu Đình Nhạn còn tưởng rằng người qua đường Giáp, chuyện đều thực tùy tiện, khi đó Tư Mã Tiêu nhắc tới khổng tước, nàng xác từng muốn nhìn khổng tước trắng xòe đuôi. nghĩ tới, nhớ kỹ, còn quả nhiên mang nàng tới xem, Liêu Đình Nhạn trong nhất thời tâm tình có chút phức tạp.

      Tư Mã Tiêu nhìn quanh thấy con khổng tước trắng đó, kiên nhẫn triệu hoạn quan chăn nuôi tới, “Con khổng tước trắng đâu?”

      Hoạn quan chăn nuôi đầu đổ mồ hôi, vội vàng tìm, vất vả tìm được con khổng tước trắng đó, nhưng khổng tước trắng lại khép đuôi, xòe ra. Tư Mã Tiêu đen mặt, nhìn về phía Liêu Đình Nhạn, “Lúc nó xòe đuôi, nàng hai muốn ngủ, giờ được nhìn.”

      Liêu Đình Nhạn tâm , hóa ra sáng sớm như vậy ngươi ngồi ở mép giường ta là muốn mang ta tới xem khổng tước trắng xòe đuôi, ngươi cũng sớm, như mặt hổ ngồi ở đó, ai biết ngươi muốn làm gì, biết còn tưởng rằng ngươi muốn giết người đấy.

      “Là thiếp sai, để lần sau khổng tước trắng này xòe đuôi, thiếp lại đến xem vậy.” Liêu Đình Nhạn lấy ra tu dưỡng lúc làm việc phải hầu hạ thủ trưởng ngày sửa bản thảo tám lần, ôn ôn nhu nhu .

      Nhưng lão bản Tư Mã Tiêu trước mắt nàng so với lão bản trước đây làm khó hơn nhiều, thanh lạnh lùng : “ được.” Quay đầu ý bảo hoạn quan chăn nuôi kia, “Ngươi , bây giờ làm cho con khổng tước này xòe đuôi.”

      hoạn quan chăn nuôi sắp bị dọa khóc, người tiền nhiệm của cũng như vậy, cuối cùng bị ném vào trong núi cho hổ, thi thể cũng còn. Nếu làm Hoàng đế bệ hạ cao hứng, chỉ phải chết, con khổng tước trắng này khả năng cũng bị nhổ lông đưa đến phòng ngự thiện trở thành món đồ ăn, mang lên bàn ăn của bệ hạ. Vì bọn họ hai cái mạng này, cần thiết phải thử chút.

      Có lẽ hôm nay con khổng tước trắng này xác tâm tình tồi, vừa lúc nể tình lần thứ hai lại xòe đuôi, Tư Mã Tiêu lúc này cao hứng, thưởng hoạn quan kia tráp hoàng kim.

      Vốn dĩ xem khổng tước trắng xòe đuôi Liêu Đình Nhạn ngắm sang cái tráp hoàng kim kia, ánh vàng rực rỡ, khí vị tiền tài, hoàng đế hổ là hoàng đế, giết người danh tác, thưởng người càng danh tác.

      Nàng cứ như vậy trộm liếc mắt nhìn cái, liền làm Tư Mã Tiêu phát .

      “Nàng cũng muốn?”

      Vậy nên, nữ chủ nhân thiết sao có thể thích hoàng kim loại đồ vật vớ vẩn này a. Liêu Đình Nhạn hàm súc trả lời: “Thiếp càng thích ngọc.” Tuyệt đỉnh ngọc tố có thể đáng giá hơn hoàng kim nhiều, nghe vào bức cách cũng càng cao.

      Tư Mã Tiêu: “Thứ đồ kia có cái gì mà thích, tư khố của có rất nhiều.”

      như vậy, liền mang Liêu Đình Nhạn tư khố xem ngọc. Liêu Đình Nhạn hứng thú bừng bừng, so với xem khổng tước trắng còn cao hứng hơn nhiều. Tuy rằng khổng tước trắng xòe đuôi đẹp, nhưng kỳ ở thế giới của mình nàng từng xem khổng tước trắng xòe đuôi, so sánh ra xem bảo bối càng có ý tứ hơn.

      Lúc này, Liêu Đình Nhạn hoàn toàn thèm để ý mình đầu tóc chải, quần áo mặc tốt, dù sao tại nàng là Quý Phi của Tư Mã Tiêu, căn bản nam nhân nữ nhân nào dám liếc nhìn nhiều nàng cái, còn Tư Mã Tiêu cũng chỉ nhìn mà thôi.

      Liêu Đình Nhạn lần thứ hai hợp lý hoài nghi Tư Mã Tiêu khả năng là được.

      “Nha, những đồ ngọc này nàng thích, cho người đưa đến trong cung điện của nàng .” Tư Mã Tiêu quá để ý mà chỉ chỉ những món ngọc thạch oánh nhuận mỹ lệ.

      Liêu Đình Nhạn: “Đa tạ bệ hạ ban thưởng.” Ha ha ha vậy sao! Cái viên đạn bọc đường này chịu nổi a! Thậm chí bắt đầu bị đám ngọc xinh đẹp này đó che mờ hai mắt, cảm thấy Tư Mã Tiêu người này kỳ tồi!

      Tư Mã Tiêu ước lượng cái ngọc hoàn, “Loại đồ vật này, lúc nhàm chán từng đập vào nhau nghe tiếng động chơi, có gì dùng được.”

      Liêu Đình Nhạn chịu nổi, cái đồ phá sản này, thế nhưng dùng ngọc tốt như vậy đập chơi? Lãng phí đến tim nàng đều đau rồi, quả thực muốn ấn sọ não lên mặt đất để đập chơi.

      “Ha hả, bệ hạ, mỹ ngọc như vậy, đập chơi quá mức đáng tiếc.”

      “A?” Tư Mã Tiêu trong tay thưởng thức cái ngọc hoàn kia, đến bờ ao bên ngoài, thuận tay tung ra ném cá chép đỏ trong hồ. Rầm tiếng, ngọc hoàn liền rơi vào nước, bắn lên đám bọt nước.

      Liêu Đình Nhạn: “……” Mẹ nó.

      Tư Mã Tiêu nhìn thấy biểu tình của Liêu Đình Nhạn, quay đầu vào lúc nàng nhìn thấy lộ ra cái cười vui vẻ thoải mái, cảm giác tâm tình khá hơn nhiều —— Liêu Đình Nhạn mỗi lần trong miệng chuyện, trong ánh mắt đều là ý tứ tương phản hoàn toàn, ngốc đến có chút tương xứng với bề ngoài, đặc biệt thú vị.

      Bị Tư Mã Tiêu lăn lộn buổi sáng, Liêu Đình Nhạn vào lúc gần giờ ngọ, rốt cuộc có thể trở lại tòa cung điện của mình kia, rửa mặt chải đầu mặc quần áo, thuận tiện ăn chút gì. Chuyện khác , trong cung ăn mặc dùng đều đứng đầu, đến các nữ hầu cũng đều tâm linh thủ xảo, hợp tâm ý giống như là con giun trong bụng, đặc biệt là Quế Diệp, nàng còn chưa lời, chỉ ánh mắt, Quế Diệp biết nàng đói bụng muốn hay là khát muốn uống nước.

      Rốt cuộc là được huấn luyện ra như thế nào, bị Tư Mã Tiêu dọa thành sao? Được hầu hạ đến thoải mái dễ chịu, Liêu Đình Nhạn cảm thấy mình rất có thể ở trong tương lai xa biến thành phế nhân, vốn là áo tới duỗi tay cơm tới há mồm, cũng cần phải , đường cũng cần , là việc hưởng thụ như thế này. So sánh với đãi ngộ bây giờ, lúc trước nàng ở Hà Hạ tuy rằng cũng có người hầu hạ, nhưng lúc ấy cơ bản rất nhiều việc nàng cũng tự mình làm, hơn nữa tôi tớ đều tương đối tùy ý, có quy củ khắc nghiệt như trong cung, ở chỗ này, Quế Diệp dẫn theo mấy chục cung nhân chuyên môn hầu hạ mình nàng, hoàng gia phục vụ đỉnh cấp, quả nhiên tri kỷ thoải mái.

      Liêu Đình Nhạn , nếu mà Tư Mã Tiêu ngày ngày hưởng loại ngày tháng thần tiên này, làm thế nào còn trưởng thành bộ dạng Ma Vương kia?

      “Quý Phi, mấy vị tiệp dư mỹ nhân tới bái kiến ngài.” Quế Diệp tới thông bẩm.

      ăn dưa Liêu Đình Nhạn ngừng lại, xoa xoa tay ngồi dậy, “Vậy cho các mỹ nhân vào .”

      Tới rồi! trận đầu của vở kịch lớn cung đấu! Thân ở cung đình, sao có thể có tranh đấu, cho dù bề ngoài có hài hòa, nhất định bên trong cũng là mạch nước ngầm mãnh liệt. Ở đường , nàng biết thiết tưởng bao nhiêu lần phó bản cung đấu gian nan hiểm trở, nhiều lần đều não bổ mình mới vừa vào cung bị phi tần địa vị cao ức hiếp, cùng mỹ nhân đồng bệnh tương liên trở thành bằng hữu, lại chịu khổ phản bội, đường đến ngược tâm thôi, não bổ tới đầu cũng sắp trọc.

      —— kết quả tiến cung nửa ngày trở thành Quý Phi cấp bậc tối cao trước mắt, não bổ trước kia cùng tất cả các loại cốt truyện bắt chước đều vô dụng, chỉ có thể hành tùy theo hoàn cảnh.

      Mười mấy mỹ nhân phân vị tối cao mênh mông quỳ đầy đất, các mỹ nhân khác bởi vì phân vị quá thấp, căn bản có tư cách tới bái kiến nàng. Đàn mỹ nhân này tới bái kiến nàng, toàn bộ hành trình cúi đầu, từng bước từng bước quy quy củ củ, sau khi bái xong lại theo thứ tự lui ra.

      Liêu Đình Nhạn còn kịp phát huy chút, thấy các nàng đều xuống.

      Từ từ, là bái kiến, chỉ là bái kiến chút rồi sao? Cái loại tình huống mọi người ngồi vòng sau đó cười ngâm ngâm, ngươi chọc ta chút, ta đâm ngươi chút, lại thổi phồng nhau là tồn tại?

      Liêu Đình Nhạn chưa phản ứng lại, Quế Diệp thấy nàng hé răng nhìn chằm chằm phương hướng đám mỹ nhân rời , còn tưởng rằng nàng cao hứng vì nhiều người như vậy tới ầm ĩ, liền cẩn thận giải thích: “Các vị mỹ nhân chỉ có thể đúng dịp lần đầu tiên ngài vào cung tới gặp mặt, về sau mỗi ngày đều chỉ ở ngoài điện lễ bái thỉnh an, cần ngài tự mình tiếp kiến, ngài thích thanh tĩnh, các nàng cũng dám tùy tiện tới quấy rầy.”

      cách khác nàng cần mỗi ngày khai tiệc trà cùng đám mỹ nhân chuyện phiếm.

      Suy nghĩ trong chốc lát, Liêu Đình Nhạn bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ, nàng hiểu ra, phải có mỹ nhân muốn cung đấu, mà là trong cung toàn bộ mỹ nhân lòng mang mộng tưởng, muốn thông qua cung đấu lên đỉnh cao nhân sinh, đều bị Tư Mã Tiêu đấu chết hết.

      Hoàng đế làm việc đàng hoàng, có việc gì liền nghĩ đến giết tiểu lão bà của mình, làm cho nàng Quý Phi này, thế nhưng có nơi dụng võ.

    5. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Tym của chế 9 phải mạnh mẽ a, đối phó với nam thần kinh thế lầy mệt, lên xuống thất thường, 2 a chị diễn ko mệt, chứ nhân vật quần chúng phát khóc mất thôi, chắc chỉ ước được mẹ tác giả cho lãnh phần cơm rồi về, há há
      levuongheavydizzy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :