1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nữ chính đều cùng nam phụ HE - Phù Hoa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 86. Muốn mua cho nhiều trang phục quần áo đẹp mắt

      Hề Trác Ngọc suy xét bao lâu, nhét chó con trong ngực còn sủa vu vơ vào trong lòng đội trưởng hộ vệ Hữu Võ, “Ngươi ôm chó chờ ở đây, lát nữa chừng có người tới tìm, nếu sau nửa canh giờ còn có ai tới, ngươi lại mang theo chó về vương phủ.”

      Hữu Võ: “…… A?” Ta chính là đội trưởng đội hộ vệ của ngài a! Bảo ta ở đây ôm chó chờ ai?

      Mắt thấy phó đội trưởng đỡ Vương gia khập khiễng xa, Hữu Võ ôm chó, hít hơi sâu. Đây chính là đêm tết Trung Nguyên! Còn vứt mình ở đây?

      “Đại, đại ca phía trước, ngươi có thấy con chó ?” Nghe thấy phía sau truyền đến giọng nữ sâu kín, Hữu Võ chấn động, tay nặng xuống, chó con tức khắc phát ra tiếng kêu hung hung ngao ngao.

      “A! là Bánh Hoa Quế! “giọng nữ sâu kín chợt hoạt bát lên, Hữu Võ nhìn thấy hai nữ tử cúi đầu, đầy mặt kinh hỉ chạy tới, mắt trông mong nhìn chó con trong tay mình.

      Lúc Khương Vũ Triều trở lại bị nhắc nhở chưa tìm được Bánh Hoa Quế trở về, nàng chút do dự chỉ kia hai tỳ nữ phụ trách trông chó, “Các ngươi chỗ ta đến vừa rồi nhìn xem Bánh Hoa Quế còn ở đây , nếu trở về.”

      Vì thế hai tỳ nữ liền dắt tay nhau ra cửa, lại lần nữa tìm chó.

      Hai bêb nhân mã yên lặng tiến hành giao nhận Bánh Hoa Quế, Hữu Võ và hai tỳ nữ đều có vẻ muốn lại thôi, cuối cùng vẫn là tỳ nữ trong đó nhịn được, giọng hỏi: “ biết đại ca là từ phủ nào?”

      Các nàng suy đoán chủ tử nhà mình đây là xuân tâm manh động, nhìn nụ cười mặt đó, vẫn là lần đầu tiên các nàng nhìn thấy. Tuy việc tìm tình nhân này thực sáng rọi, nhưng chuyện của chủ tử, các nàng làm nô tỳ sao có thể quản được a, tại vẫn nên biết ràng đối phương có địa vị gì trước, trong lòng cũng có chỗ xem xét, ngày sau chừng còn phải lui tới.

      Hai nô tỳ nghĩ như vậy, trùng hợp, Hữu Võ cũng nghĩ như vậy.

      cũng đè thấp thanh trả lời: “Ta là hộ vệ trong phủ Ngọc Lăng Vương phủ.”

      Ngọc Lăng Vương phủ! Hai nô tỳ che miệng áp xuống tiếng kinh hô, đó chính là Ngọc Lăng Vương phủ! Đệ nhất mỹ nam tử Ngọc Lăng Vương ở Lạc Đô ánh mắt cực cao, nghe bởi vì lớn lên quá đẹp mà chướng mắt tất cả các nữ tử, đến nay còn chưa cưới Vương phi, là nhân vật được xưng là trong truyền thuyết ở trong vòng vô số thiếu nữ khuê các và phu nhân. Nhìn xem những tiểu thư cao quý xuất thân ai bì nổi đó, phần lớn đều muốn làm Dục Vương phi, nhưng lại có mấy người dám mơ tưởng Ngọc Lăng Vương. Người như vậy, thế nhưng có tư tình với chủ tử của các nàng!

      Hai nô tỳ giờ phút này chấp nhận mới vừa rồi chính là hẹn hò dưới ánh trăng, thậm chí hoài nghi khởi lúc trước chủ tử rốt cuộc bị Dục Vương hưu bỏ chính là bởi vì Dục Vương phát chuyện của chủ tử và Ngọc Lăng Vương, còn chủ tử sở dĩ ở tướng quốc phủ ngược lại muốn đến Minh Nguyệt Quan thanh lãnh, vậy cũng có giải thích, chính là vì hẹn hò cùng Ngọc Lăng Vương a!

      , hết thảy đều có giải thích. Phục phục, chủ tử ngưu bức.

      Hữu Võ hiểu khiếp sợ và kinh ngạc trong mắt hai nô tỳ, cũng muốn biết là thần thánh phương nào có thể dưới ánh trăng gặp lén Vương gia chó thành si nhà mình, hỏi thăm: “ biết vừa rồi người cùng chủ tử nhà ta là tiểu thư nào trong phủ các ngươi? Các ngươi từ phủ nào?”

      “Chúng ta là phủ tướng quốc, chủ tử chúng ta là Tam tiểu thư tướng phủ.”

      Hữu Võ: “A, nguyên lai là tam tiểu thư tướng phủ …… Ừm, tam tiểu thư tướng phủ??” Đó chẳng phải là Dục Vương phi trước kia? Lúc trước chuyện về Dục Vương và Dục Vương phi truyền đến ồn ào huyên náo, còn ngầm bàn tán với các huynh đệ, thảo luận xem Dục Vương rốt cuộc có được hay .

      Ai có thể nghĩ, chủ tử thích lại đặc thù như thế, thích phụ nhân từng gả người. Hữu Võ vẻ mặt phức tạp trở về vương phủ, tìm các huynh đệ lén ra, “Về sau ngàn vạn chớ có đàm luận chuyện Dục Vương và Dục Vương phi, đặc biệt thể nhắc tới ở trước mặt chủ tử, nếu chỉ sợ chủ tử tức giận.”

      Các hộ vệ Ngọc Lăng Vương phủ sờ đầu óc: “A, vì sao thể, Vương gia chúng ta tuy là biểu đệ của Dục Vương, nhưng cũng có giao tình gì.”

      Hữu Võ: Híc, Vương gia chúng ta giao tình với Dục Vương, nhưng có tư tình với Dục Vương phi a, các ngươi căn bản hiểu.

      quây mấy huynh đệ thành vòng, thấp giọng giải thích với bọn họ: “Chủ tử chúng ta cùng với vị Dục Vương phi đó, lúc trời tối gặp gỡ ở Minh Nguyệt Quan, chính mắt ta nhìn thấy bọn họ đơn độc ngồi cùng chỗ giọng chuyện, ta đứng xa xa còn nghe thấy chủ tử cười vài lần, còn tặng người ta con chó.”

      Trời ạ! Chủ tử trước nay chỉ nhặt chó về phủ, ít có đưa ra bên ngoài, xem ra là chân ái. Mọi người cho nhau ánh mắt đầy kinh ngạc và bát quái nóng bỏng.

      ……

      Từ khi thấy idol, tâm tình Khương Vũ Triều tốt đẹp mấy ngày, bọn nô tỳ hầu hạ trong viện đều nhìn ra, ngày đó gặp nàng và Hề Trác Ngọc ngồi bên nhau chuyện, giờ phút này bọn nô tỳ trong tâm tư hiểu trạng thái này, chủ tử đây là biết tình lang mà vui vẻ, cặp mắt còn sáng lên, mặt mày hồng hào.

      Hai nô tỳ nuôi chó, người là Song Yến, người là Hương Bội, hai người đem chuyện Ngọc Lăng Vương cho mấy nô tỳ quen biết, sau đó trong viện toàn bộ nô tỳ hầu hạ Khương Vũ Triều đều biết, có tin, cũng có tin.

      Lan Kiều mấy tin, nàng chỉ muốn hỏi câu, lại sợ chọc giận chủ tử, vì thế vẫn luôn tìm cơ hội bóng gió.

      Nàng ôm Bánh Hoa Quế đến bên Khương Vũ Triều, cười : “Chủ tử, Bánh Hoa Quế có thể ăn như vậy, hai ngày nay lại nặng hơn. Bất quá gia hỏa này thích chạy loạn, lần trước thiếu chút nữa chạy mất, may mà tìm về được.”

      Khương Vũ Triều bế Bánh Hoa Quế lên, vuốt con chó lông xù xù béo tròn đầy thịt, mấy ngày nay biết chó là của idol nuôi, thái độ của nàng với Bánh Hoa Quế tốt hơn ít, thường xuyên cho người ôm lại đây vuốt ve chút, ôm ấp chó của idol, bốn bỏ thêm năm cũng chẳng khác nào ôm idol, coi như an ủi.

      Lan Kiều: “Ta nghe Ngọc Lăng Vương cũng thực thích chó, trong phủ còn nuôi rất nhiều.” Nàng lặng lẽ liếc nhìn chủ tử.

      Khương Vũ Triều ôm Bánh Hoa Quế, bỗng nhiên thở dài tiếng.

      Lan Kiều thấy nàng bỗng nhiên có vẻ phiền muộn, trong lòng lộp bộp tiếng. phải đâu, chủ tử chỉ nghe cái tên Ngọc Lăng Vương, phản ứng ràn như vậy g? ràng là phiền muộn, có phải chính là trong sách ngày gặp như cách ba thu ?

      thực tế Khương Vũ Triều cũng sầu lo, lúc trước cho rằng thế giới này có Thiếu Nguyên lão công nàng liền khó chịu, nhưng tại biết Thiếu Nguyên lão công cũng ở đây, nàng vẫn khó chịu. Ở thế giớ nguyên bản i tuy rằng cũng được gặp, nhưng có thể thông qua Weibo và các loại đồ các loại video vân vân, nhưng bây giờ sao? Đến tấm ảnh chụp gần còn có, cuộc sống này còn có thể qua nổi sao.

      Nàng nhìn nhìn Lan Kiều bên cạnh, bỗng nhiên : “Ngươi biết Ngọc Lăng Vương? về cho ta nghe.” Chỉ có thể thông qua hỏi thăm tin tức idol mà vượt qua ngày tháng có idol.

      Lan Kiều dù sao cũng nghĩ tới phát triển thành như vậy, nàng kỳ cũng biết nhiều lắm, cơ bản chính là tất cả những chuyện mọi người đều biết, “Ách, Ngọc Lăng Vương, , lớn lên rất đẹp……”

      Khương Vũ Triều: “Cái gì mà đẹp? là thần nhan, lúc trước Nữ Oa tạo người, những người khác đều là tùy tiện nặn, là tỉ mỉ tạo hình, khác hẳn người bình thường.”

      Lan Kiều: “???”

      Khương Vũ Triều: “ chỉ lớn lên đẹp, cũng rất có lễ phép, biết suy nghĩ vì người khác, đặc biệt tôn trọng người, làm ai cũng cảm thấy thực thoải mái. Có chuyện hiểu giả vờ là hiểu, có thể khiêm tốn thỉnh giáo, nghiêm túc học tập. thích nhất chó, bởi vì khi còn ai làm bạn, con cho to trong nhà cùng vượt qua thơ ấu, sau đó chó bị chết làm thương tâm lâu, mỗi năm còn nhớ ngày giỗ của nó, sau khi lớn lên bởi vì quá bận thể nuôi chó nữa. Thanh của dễ nghe nhưng thích ca hát, biết nấu ăn, đặc biệt am hiểu làm cà chua xào trứng cùng với cơm chiên trứng, bất quá thích ăn trứng bởi vì khi còn ăn quá nhiều, thích nhất ăn khoai tây, cùng rất nhiều thịt hầm đều thích……”

      Lan Kiều: “……” Sao lại thế này? Ta làm gì? Chủ tử vì sao biết nhiều như vậy? Ta biết, cái gì ta cũng biết.

      Nàng chỉ biết, chủ tử và Ngọc Lăng Vương có tư tình, việc này choáng váng. Biết nhiều chi tiết và sở thích như vậy, muốn hai người có quan hệ thân mật, ai tin được.

      Khương Vũ Triều dừng câu chuyện, lại cảm thán câu: “ biết tại thế nào.” Lúc trước ngã cái, giờ chân hẳn là có việc gì nữa? Lúc ấy chỉ bận kích động, cũng cẩn thận quan tâm chút.

      Lan Kiều đau lòng mà nhìn chủ tử lòng vướng bận tình lang, cắn răng cái, “Chủ tử! Người yên tâm, ta nhất định giữ bí mật! Nếu người muốn gặp , ta truyền tin cho ngài!”

      Khương Vũ Triều sửng sốt, gặp mặt? Có thể, nhưng cần thiết, thần tượng nhà ai gặp mặt với fans cũ, fans phải cách xa cuộc sống của thần tượng chút, đây mới là con đường lâu dài.

      “Gặp mặt cần, ta muốn đưa cho chút lễ vật.” An ủi chân idol, thuận tiện cảm tạ idol cho chó, còn là theo lệ các fan tặng quà. Trước kia có thể trực tiếp gửi lễ vật đến công ty, nàng thường xuyên gửi ít lễ vật cùng tấm card, tuy rằng biết có thể đến tay , nhưng tóm lại là tâm ý.

      Lan Kiều vỗ bộ ngực: “Chủ tử yên tâm giao cho ta, ta nhất định cẩn thận hành , bị người khác phát !” Nàng cảm giác tựa như mình là Hồng Nương lưng đeo bí mật tình , còn có chút kích động.

      Khương Vũ Triều gật đầu khen ngợi, “Thực tốt.” Dù sao cũng là thời đại bất đồng, đưa đồ vật cũng hợp pháp thuạn tiện như trước kia, tuy giữa bạn bè cũng có thể tặng lễ vật, nhưng vẫn cẩn thận chút hơn.

      “Vậy chủ tử ngươi muốn đưa cái gì đây?” Lan Kiều hứng thú bừng bừng hỏi.

      “Đưa vải vóc.” Khương Vũ Triều .

      Tặng lễ, phải gãi đúng chỗ ngứa.

      Việc này lại tiếp còn khá buồn cười, nàng thích Hề Thiếu Nguyên lâu, xem như fan sớm nhất, năm đó còn chưa nổi danh, phẩm vị mặc quần áo lời khó hết, đặc biệt thích mặc những bộ quần áo có hoa văn, đỏ tía xanh đậm, phi thường cay mắt, cười lên tựa như con trai ngốc nhà địa chủ. Sau đó có chút danh tiếng, có đoàn đội chuyên nghiệp, bắt đầu mặc những quần áo gọn gàng, phong cách thoải mái thanh tân, nhưng có lần được hỏi, từng thích những quần áo hoa hoét đó.

      Sau đó danh khí lớn hơn, có rất nhiều lần gặp fans và thu video tặng fan, Khương Vũ Triều đều cẩn thận phát , Thiếu Nguyên lão công bên trong áo khoác gió ngắn có áo sơ mi hoa, tuy chỉ lộ cái cổ áo, giấu ở phía dưới áo khoác, cũng vẫn bị phát . Thậm chí, có lần tham gia tiết mục có động tác mạnh, lộ ra chút cạp quần lót, cũng có hoa.

      Trời ạ, cái thích này cũng quá đáng .

      Muốn lấy quần áo hoa đẹp đẹp cho , để vui vui vẻ vẻ mặc đủ.

      “Cầm tiền , chúng ta tiệm vải xem.” Khương Vũ Triều khó được ra cửa, mang theo mấy tỳ nữ tiệm vải, trừ Lan Kiều, những người khác đều cho rằng nàng mua quần áo cho mình.

      Chờ lúc tới tiệm vải, Khương Vũ Triều phát trong tiệm vải này các loại vải vóc hoa văn có rất nhiều.

      “Phu nhân ngài xem xem, loại vân cẩm dệt hoa Giang Nam này, là vải Ngọc Lăng Vương thích nhất, biết bao nhiêu tiểu thư, phu nhân đều thích dùng đâu!” Tiểu nhị đãi khách nhiệt tình giới thiệu.

      Idol mặc dù ở nơi nào, cũng có thể tạo phong trào. Khương Vũ Triều có chung vinh dự, nhưng nàng khoát tay, “ cần giới thiệu, ta tự mình xem.”

      giỡn, nơi này còn có ai so biết hơn nàng idol thích loại hoa văn và màu sắc nào sao.

      Hoa văn lá phong đỏ mang vạch vàng kim qua, ba loại hoa văn tử đằng tím, cẩm quỳ đỏ, mẫu đơn phấn hồng, màu tím sẫm có đồ án đại đoàn kim trản hoàng, hoa lam nhạt ánh bạc, mấy thứ này tuyệt đối laf thích. Tuy rằng thể mặc quần áo như vậy, nhưng từ trước hình ảnh và biểu trừng phát lên Weibo, ngẫu nhiên phát các loại đồ đạc, bức màn, tấm thảm trong nhà, còn phối hợp khăn quàng cổ, còn từng khen sản phẩm nào đó có túi bọc bên ngoài, chỉ cần chú ý là phát , thích kỳ tổng kết lại có mấy loại phối màu kinh điển.

      Mang theo vải vóc chọn kĩ rời , Khương Vũ Triều còn nghe thấy mấy nương khác mua vải giọng “Ngọc Lăng Vương hẳn là thích loại này ” “Ta cũng muốn mặc xiêm y thích, chừng lần sau gặp gỡ là có thể nhìn ta thêm cái đâu”.

      Khương Vũ Triều nhìn thấy vải trong tay các nàng, cười. Xin lỗi, a nhãi con thích nhất loại màu xanh lục này.

      Dừng xe ngựa ở phụ cận Ngọc Lăng Vương phủ, Lan Kiều có chút khẩn trương, “Chủ tử, ta đây đưa lễ vật của ngài?”

      Khương Vũ Triều nhìn đại môn cao ngất, lại có chút do dự, như vậy tựa hồ cũng tốt lắm.

      “Thôi, về trước.” Nàng .

      Lan Kiều mạc danh có chút thất vọng: “A? Ngài chọn lâu, tặng sao?”

      Khương Vũ Triều hơi hơi mỉm cười: “, cho ngươi tốt lắm, vẫn là nhờ…… ca ca đưa tương đối danh chính ngôn thuận.”
      Lierose DuDu, annie196, Lee Đỗ25 others thích bài này.

    2. quynhkongu

      quynhkongu Member

      Bài viết:
      35
      Được thích:
      37
      Dạo này phần lớn nữ chính toàn là nữ truy nhỉ :v
      heavydizzy thích bài này.

    3. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 87. Dám đoạt người với Vương gia nhà chúng ta, muốn chết

      Tiêu Vân Kỳ thu được thư của muội muội, rất là cao hứng Minh Nguyệt Quan gặp nàng. Vừa lúc sắp đến ngày Thái Tinh Quân giáng sinh, Minh Nguyệt Quan hai ngày này đều thực náo nhiệt, người đến người , Tiêu Vân Kỳ tiểu viện cư sĩ thanh tu cư trú, vào viện của Tiêu Cẩm Nguyệt, cũng gây ra chút chú ý.

      “Cẩm Nguyệt, lần này ta tới, là xin chỉ thị phụ thân, muội yên tâm.” Tiêu Vân Kỳ cùng muội muội ngồi ở hành lang, cười : “Quá hai ngày là trung thu, ta nhắc với phụ thân, ông đáp ứng để muội về nhà qua trung thu, lại ở nhà hai ngày. Đợi muội trở về, nhất định phải cânt hạn phụng dưỡng phụ thân mẫu thân, chừng bọn họ mềm lòng, liền đón muội về nhà, cần mình muội ở nơi này.”

      con người này tính cách tao nhã vô hại, còn có chút ngu hiếu, tuyệt làm chuyện mà phụ thân cao hứng, trong nguyên tác chính là, dù đau lòng muội muội muốn bảo hộ nàng, lại cũng dám vi phạm ý tứ của phụ thân. Bất quá Khương Vũ Triều mặc kệ là dạng người gì, hôm nay nàng gọi ca ca tới, chính là nhớ hỗ trợ tặng lễ.

      Rốt cuộc cùng với thân, nhiều lời nhiều sai, Khương Vũ Triều tùy tiện đáp ứng hai tiếng, trực tiếp vẫy tay bảo mấy người Lan Kiều đem vải mình đóng gói cẩn thận ra, với Tiêu Vân Kỳ: “Ca ca, đáp lễ này đưa cho Ngọc Lăng Vương, đa tạ cho chó, ta thực thích con chó con này, từ khi nó tới nơi này, viện cũng náo nhiệt hơn.”

      Tiêu Vân Kỳ vừa nghe, đương nhiên cao hứng, dù sao cũng là chính mình xin cho muội muội, muội muội thích là tốt rồi. vui tươi hớn hở gật gật đầu, “Cẩm Nguyệt muội có tâm, bất quá ca ca cảm tạ Vương gia, muội cần đa lễ như vậy.”

      Khương Vũ Triều ôm Bánh Hoa Quế, tăng thêm ngữ điệu, “Ca ca, đây là phần tâm ý của ta, thỉnh huynh vì ta chuyển đạt cảm tạ.”

      Tiêu Vân Kỳ sửng sốt, cảm thấy hình như có chỗ nào đúng, nhưng vẫn nghĩ nhiều, nhìn thấy muội muội lại cho người xách tới cái hộp.

      “Đây là điểm tâm làm từ hoa quế bọn nô tỳ tự hái trong quan, hộp này để ca ca nếm thử.”

      Tiêu Vân Kỳ bị muội muội dỗ đến chỉ biết ngây ngô cười, vui mừng muội muội hiểu chuyện hơn nhiều, cuối cùng vỗ bộ ngực bảo đảm nhất định đưa lễ vật đến tay Ngọc Lăng Vương, vui vẻ rồi.

      Nụ cười này vẫn liên tục đến khi lễ vật đưa tới tay Hề Trác Ngọc, tận mắt nhìn thấy mở hộp ra, lộ ra hơn mười miếng vải với các loại màu sắc, cùng với tờ giấy viết thư.

      giấy viết thư hình như có chữ viết? Là muội muội viết? Tiêu Vân Kỳ sửng sốt, liền thấy Hề Trác Ngọc phi thường tự nhiên cầm lấy giấy viết thư xem, sau đó nhét vào trong tay áo.

      Tiêu Vân Kỳ: Chờ , đó hình như là muội muội ta viết? Nàng là nữ tử, sao có thể tùy tiện truyền thư cho người ta? Ngươi còn nhận tự nhiên như vậy?

      Hề Trác Ngọc đương nhiên nhận rất tự nhiên, bởi vì ở viết bằng chữ giản thể, giản lược xem qua, nhìn thấy câu “Chúc thân thể khỏe mạnh, mỗi ngày vui vẻ”. bao nhiêu năm, cũng chưa từng thấy loại lễ vật này của fans.

      Tuy rằng cái lễ vật này …… Hề Trác Ngọc lật những tấm vải, lộ ra chút vi diệu, phảng phất là giống như răng đau.

      Trong thế giới trước, hình tượng cá nhân của được đoàn đội xây dựng theo phẩm vị của , chọn cho quần áo đều là ngắn gọn, rất nhiều fans ngao ngao kêu là mặc quần áo nhìn đẹp, thổi phồng các loại, nhưng thực tế thích màu sắc và hoa văn. Fan cứng tự xưng là nương Khương Vũ Triều vào thế giới này, phát idol này thế nhưng OOC, cũng biết có khổ sở hay , là làm khó nàng còn có thể tiếp tục thích, hơn nữa phẩm vị nàng thế nhưng xuất chúng như thế, chọn lựa đa dạng tất cả đều hợp tâm ý .

      Fan này cũng tránh khỏi quá lợi hại.

      “Đều thu hồi lại .” Hề Trác Ngọc cảm động fan nhiệt tình, phân phó quản : “Những nguyên liệu này lấy ra chế tạo gấp gáp mấy bộ đồ mới, vừa vặn cung yến trung thu, yến hội trùng dương đều phải mặc.”

      “A đúng rồi, còn có lần trước Hoàng Hậu điện hạ ban thưởng hơn mười cuộn trân châu cẩm cùng tử hà sa cất trong kho cũng lấy ra đây.” Hề Trác Ngọc với Tiêu Vân Kỳ phát ngốc tại chỗ: “Chờ lát nữa huynh đưa đáp lễ cho muội muội huynh.”

      Trân châu cẩm và tử hà sa đều là vải thích hợp cho nữ tử, đáng tiếc trong vương phủ lại ai có thể dùng, để đấy cũng chỉ nhiễm bụi, tại vừa vặn có thể sử dụng.

      Tiêu Vân Kỳ: Tình huống thế nào, huynh vì sao lại phải đáp lễ cho muội muội ta?

      “Đây…… cũng thích hợp ? Quá trân quý.” Tiêu Vân Kỳ do dự, cảm thấy hai người này bình thường.

      Hề Trác Ngọc: “Có gì thích hợp, ta là Vương gia, chẳng lẽ còn có thể nhận vải của nương gia sao, đương nhiên phải đưa đáp lễ.” Rốt cuộc, cũng chỉ có fan từ đại cùng tới, còn là fan cứng như vậy, nên quý trọng a.

      Tiêu Vân Kỳ mang theo đống vải tới, lại mang theo đống vải , đường còn rối rắm việc này, nghênh diện gặp được đội hộ vệ của Ngọc Lăng Vương, thái độ của đội trưởng Hữu Võ đối với nhiệt tình xưa nay chưa từng có.

      “Ai da, Tiêu công tử, người mang theo hai gã sai vặt, nhiều đồ như vậy mang nổi, ta gọi hai huynh đệ giúp ngươi đưa về tướng quốc phủ .”

      Tiêu Vân Kỳ lắc đầu, “ cần, vải này muốn đưa đến chỗ muội muội ta.” xong cảm thấy đúng, lại giải thích thêm: “Là đáp lễ của Vương gia.”

      Hữu Võ tươi cười có vài phần vi diệu, “Haiz, đừng nữa, ta biết, ta và hai huynh đệ giúp các ngươi cùng nhau đưa , Minh Nguyệt Quan sao, chúng ta biết.” cho Tiêu Vân Kỳ ánh mắt ý vị thâm trường, “Lần trước chúng ta bồi Vương gia cùng .”

      Tiêu Vân Kỳ: “???!” qua? Bồi Vương gia?

      rốt cuộc phát , muội muội mình hình như có gì đó với Ngọc Lăng Vương!

      trong lòng khiếp sợ, bị suy đoán của mình dọa , mang theo đồ đáp lễ quay lại Minh Nguyệt Quan, tìm được muội muội.

      “Muội muội! Muội đúng cho ta, muội và Ngọc Lăng Vương giữa hai người có, là có tư tình?” Tiêu Vân Kỳ hỏi.

      Khương Vũ Triều cảm động vì Thiếu Nguyên ca ca tri kỷ, thế nhưng còn đưa đấp lễ cho fan, nghe Tiêu Vân Kỳ vừa hỏi thế này, nàng ngạc nhiên, cần nghĩ ngợi trả lời: “Sao lại thế, ta sao xứng cùng ở bên nhau?!” Thần tượng là cao với, nên lóng lánh mình, cùng fan ở bên nhau gì đó, tồn tại.

      Tiêu Vân Kỳ nhìn muội muội, hốc mắt đột nhiên đỏ. cũng biết muội muội đối với Ngọc Lăng Vương lại đến sâu như vậy, lại đến hèn mọn như vậy. vốn muốn khuyên muội muội chặt đứt tư tình, giờ thấy muội muội như thế lại đành lòng.

      “Cẩm Nguyệt, muội…… cần tự coi mình như thế, người khác hiểu biết muội mới có thể bóng gió, ca ca tin tưởng muội là nương tốt.”

      Khương Vũ Triều thể hiểu được, lại vuốt những mảnh vài trắng tinh uyển chuyển nhàng bà màu tử sa, nghĩ thầm, Thiếu Nguyên ca ca tại chỉ có mình ta, nhất định phải đối với tốt.

      Tiêu Vân Kỳ sau khi trở về, ưu sầu trận, chung quy vẫn đau lòng muội muội, nhắc lại việc này, cũng ngăn cản loại lui tới ‘ có gì ’ này.

      Hai ngày lễ hội mùa thu, Khương Vũ Triều lại về tướng phủ nhà đoàn tụ. Thế giới này cuộc sống kỳ thú vị, có hoạt động tiêu khiển gì, vì thế mỗi khi đến ngày hội liền dị thường náo nhiệt.

      Khương Vũ Triều trở về tướng phủ vài lần, tất cả những người có gan chính diện đối đầu nàng đều héo, lúc này đây mọi người ai dám đến tìm nàng phiền toái, đặc biệt là tiểu công tử Tiêu Vân Đoan từ trước đến nay ở tướng phủ tác oai tác phúc, bắt đầu từ lúc bàn tiệc nhìn thấy Khương Vũ Triều mỉm cười với mình, liền nhịn được nấc lên, làm thế nào cũng dừng được, cuối cùng nước mắt lưng tròng bị bà vú ôm xuống.

      Tiêu phu nhân hiểu đến tột cùng là chuyện thế nào, đối với Khương Vũ Triều kẻ thù hù dọa nhi tử mình, khi dễ nữ nhi mình, bà ghi hận trong lòng, hạ quyết tâm để cho nàng sống những ngày lành. Bà thể nhìn Khương Vũ Triều kia tiêu dao sung sướng càn rỡ, lần này riêng mang theo viện trợ từ bên ngoài.

      “Đây là cháu trai Từ Thiên Sở nhà mẹ đẻ ta, lớn lên tuấn tú lịch , thi đậu tú tài, nhân phẩm tướng mạo đều tốt, Cẩm Nguyệt con cảm thấy thế nào?” Tiêu phu nhân cười ngâm ngâm.

      Khương Vũ Triều nhìn nam nhân xa lạ tô son trát phấn, thầm nghĩ, nam dầu mỡ, đôi mắt giống như bôi dầu, lượn tới vòng , còn phải nhìn ngó ngực người ta. Nàng cười : “Nữ nhi cảm thấy biểu ca Từ gia tồi, rất là xứng đôi với Cẩm Hương muội muội. “

      Tiêu phu nhân biểu tình cứng đờ, “ bậy gì đó, Cẩm Hương muội muội còn chưa xem trọng người ta!”

      Khương Vũ Triều: “A, vậy là nữ nhi hiểu lầm, mới rồi nhìn thấy Cẩm Hương muội muội vừa vừa cười với Từ gia biểu ca, ở chung mười phần thân mật, phu nhân trong ngày đoàn viên mang người lại đây giới thiệu, nữ nhi còn tưởng rằng đính ước cho Cẩm Hương muội muội.”

      đợi Tiêu phu nhân chuyện, Tiêu Cẩm Hương kêu : “Ngươi bậy, ta sao lại vừa vừa cười với !” Nàng nhìn Từ Thiên Sở, biểu tình mười phần ghét bỏ.

      Tiêu phu nhân xấu hổ vạn phần, “Con đứa này chỉ thích giỡn, hôm nay đều là người trong nhà, mẫu thân liền giấu, ta và phụ thân con thương lượng, giờ con như vậy vẫn luôn ở trong quan cũng được, bằng sớm tìm hôn phu tốt gả , nửa đời sau cũng có chỗ trông cậy. Từ biểu ca con tuy rằng so được với những vương hầu phú quý, nhưng trong nhà cũng có chút tích tụ, chừng ngày sau con gả qua còn có đại tạo hóa đâu.”

      rất giống như nàng sắp gả . Lại nhìn Tiêu tướng quốc, bộ bình tĩnh thong dong, cúi đầu uống trà, hiển nhiên Tiêu phu nhân sớm qua với .

      “Nữ nhi bồ liễu chi tư, lại từng gả cho người, sợ là hợp tâm Từ biểu ca.” Khương Vũ Triều mới vừa xong, Từ Thiên Sở liền hắc hắc cười : “ chê chê, biểu ca đương nhiên chê.”

      Khương Vũ Triều cười như cười nhìn người cái, đứng lên : “Nữ nhi chợt thấy đau đầu, sợ là ở đây ngồi uống rượu bên ngoài bị gió, vậy cáo từ xuống nghỉ ngơi trước.”

      Nàng lập tức , cũng mặc kệ những người khác tiệc thấy thế nào. Tiêu Vân Kỳ đứng ngồi yên, lát sau lấy cơ hội thay quần áo cũng đuổi tới, tìm được muội muội, biểu tình rất sầu lo, “Cẩm Nguyệt, ca ca biết phụ thân làm ra quyết định như vậy. Muội cũng đừng trách phụ thân, gần đây ở trong triều quá tốt, Dục Vương giờ biết còn ghi hận chuyện của muội hay , ở trong triều thực hữu hảo với phụ thân, phụ thân bị ít công kích.”

      À, hiểu, hóa ra là muốn gả nàng ra ngoài tránh họa.

      Tiêu Vân Kỳ : “Từ Thiên Sở đó nhà ở Lạc Kinh, ở Giao Đông, nếu muội gả , phải theo về Giao Đông, khi rời Lạc Đô, Dục Vương cắn việc này bỏ.”

      Khương Vũ Triều vẫn luôn chuyện, tùy ý khảy chậu cúc hoa đặt ở hành lang.

      “Ca ca muốn muội gả, Từ Thiên Sở giống người tốt, nếu muội gả cho tất nhiên phải chịu ủy khuất, đến lúc đó trời cao đất xa, muội chịu khổ ca ca cũng biết.” Tiêu Vân Kỳ đầy mặt sầu lo, so với Khương Vũ Triều còn lo lắng nhiều hơn, biết còn tưởng rằng phải gả cho người ta đó.

      Khương Vũ Triều lúc này mới nhìn về phía , nhàn nhạt : “ việc gì, việc này ta có biện pháp, ca ca cũng cần lo lắng.”

      Khương Vũ Triều ở cùng bao lâu, lập tức về hướng khách viện, nàng chờ ở đường khách viện, chẳng bao lâu quả nhiên chờ được Từ Thiên Sở. Từ Thiên Sở vừa thấy nàng, trong mắt bốc lên đoàn tinh quang còn mang dâm quang, bước nhanh tới thân thiết gọi: “Cẩm Nguyệt biểu muội!”

      bị gọi vào Lạc Đô, vì chính là cưới Tiêu Cẩm Nguyệt, , chỉ cần có thể cưới nàng, đống lớn của hồi môn chính là của Từ gia bọn họ, hơn nữa đây chính là Dục Vương phi trước, nữ nhân mà Dục Vương từng ngủ, muốn nếm thử tư vị.

      Khương Vũ Triều mang theo Lan Kiều cảnh giác đến bên Từ Thiên Sở, giọng với : “Ta xin khuyên ngươi câu, thức thời nhanh rời khỏi Lạc Kinh, nếu tính mạng khó giữ được.”

      của ngươi với ngươi dễ nghe, nhưng bà ta hiểu được giữa ta và Dục Vương có bí , ta cho ngươi biết, Dục Vương cho dù hưu ta, cũng đẻ ta gả cho người khác. khi tin tức ngươi muốn cưới ta truyền ra, ngươi là phải lo cho tánh mạng, ta ở chỗ này nhắc nhở ngươi, đến lúc đó cũng đừng trách ta khuyên bảo.”

      Từ Thiên Sở cả kinh, chờ phản ứng lại, quay đầu nhìn, Khương Vũ Triều nhanh nhẹn rời . xoa xoa mồ hôi lạnh trán, thầm nghĩ chẳng lẽ thực có nội tình? , nhất định là gạt người. an ủi mình, nhưng nhớ tới vừa rồi Tiêu Cẩm Nguyệt chắc chắn, cũng giống như làm bộ, trong lòng tự nhiên sinh ra vài phần nghi ngờ.

      Lan Kiều cũng bị chủ tử dọa đến, rời còn giọng hỏi nàng: “Chủ tử, ngài ? Dục Vương ……”

      Khương Vũ Triều mặt đổi sắc: “Đương nhiên là giả.”

      Nàng sờ sờ váy lụa màu tím người, tâm tình lại tốt hơn, “Lan Kiều, ta nhớ lần trước ngươi , bến tàu Đông Thành bên kia có cho thuê tráng sĩ, sau khi trở về ngươi bảo quản các cửa hàng của ta lặng lẽ tìm mấy tráng sĩ, trả đủ tiền, nhìn chằm chằm Từ Thiên Sở, chỉ cần vừa ra khỏi cửa, liền dùng bao tải trùm đầu đánh trận.”

      Lan Kiều: “…… A?”

      Khương Vũ Triều: “Lúc đánh cho người ở bên tai ‘ dám cướp người cùng Vương gia, chán sống ’, nhớ , phải hung.”

      “…… A!” Lan Kiều bỗng nhiên cười rộ lên, “Ta hiểu rồi, ta nhất định làm tốt việc này!”

      Lan Kiều lần đầu tiên được giao trọng trách như thế, lòng đều nghĩ như thế nào làm được nhiệm vụ vừa nhanh chóng lại trọn vẹn. Nàng còn lấy cớ mua hoa cài đầu ra bến tàu cửa đông hỏi thăm tin tức, nhưng những tráng sĩ đó nàng thấy cũng phải quá linh hoạt, sợ bọn họ làm tốt việc chủ tử phân phó, vì thế có chút do dự buồn rầu.

      tình lại trùng hợp như vậy, nàng vừa lúc gặp gỡ Hữu Võ và đám huynh đệ ra uống rượu, mà từ sau kiện Bánh Hoa Quế, hai phương nhân mã đều có hiểu biết về đối phương, Hữu Võ lần trước dẫn người hỗ trợ đưa vải Minh Nguyệt Quan, liền biết Lan Kiều, lúc này thấy nàng khuôn mặt u sầu liền chủ động tiến lên dò hỏi.

      Biết được tình từ đầu đến cuối, Hữu Võ trừng mắt, thầm nghĩ đây cũng lợi hại?! Từ đâu ra chó má nghèo kiết hủ lậu, cũng dám theo chân Vương gia bọn họ đoạt người?

      “Lan Kiều nương yên tâm, việc này giao cho huynh đệ chúng ta, bảo đảm làm tốt cho chủ tử các ngươi!” Hữu Võ xong câu đó, ngày hôm sau, Từ Thiên Sở liền ra cửa, bái phỏng bạn cùng trường.

      Bị người ta kéo vào hẻm tối, tám nắm đấm giống như trời mưa nện xuống, toàn đánh ở thân, eo, còn có người đá vào hạ thân . Từ Thiên Sở ngốc lát liền gào lên thảm thiết, cả người đau đớn, nghe thấy có người u : “Dám đoạt người cùng Vương gia nhà chúng ta, tìm chết.”

      Từ Thiên Sở: Vâng, vâng Dục Vương! Tiêu Cẩm Nguyệt !
      Lierose DuDu, annie196, Lee Đỗ23 others thích bài này.

    4. quynhkongu

      quynhkongu Member

      Bài viết:
      35
      Được thích:
      37
      Hai bên nhà trai nhà đồng lòng ghê đó :v
      heavydizzyHale205 thích bài này.

    5. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 88. Dục vương vẫn nên năng cẩn thận cho thỏa đáng

      Từ Thiên Sở tới Lạc Đô ngoại trừ tìm thê tử có tiền, còn muốn tìm cho mình cơ hội, làm quan lại gì đó. thi mấy năm cũng đỗ, chỉ có thể chiêu số đề cử, vốn định cưới Tiêu Cẩm Nguyệt, làm con rể tướng quốc, vậy phải quyền tài đều đến, ai biết bởi vậy đắc tội Vương gia.

      Từ Thiên Sở sợ , trở lại tướng quốc phủ, ngày cũng dám ở thêm, màng đau đớn người, thu thập đồ vật liền phải về quê Giao Đông. Tiêu phu nhân biết được tin tức, mang theo người tới cản.

      “Cháu làm gì vậy, phải rồi, giờ êm đẹp như vậy, sao lại phải !”

      Bởi vì nắm tay đều đánh người, mặt đánh, Từ Thiên Sở đau muốn mệnh, vén quần áo nhìn thấy vết thương, cho nên Tiêu phu nhân nguyên do, chỉ cảm thấy cháu trai này thể trọng dụng. Nếu phải nhà mẹ đẻ cũng chỉ có thứ đệ, lại chỉ sinh ra nhi tử này, bà ta mới lười cất nhắc.

      Từ Thiên Sở thân đau đớn, lúc này cũng có oán khí với Tiêu phu nhân, cảm thấy bà hại mình chịu tội, nghe vậy liền ồn ào: “Còn , ta ở đây chờ chết sao! Vết thương khắp nơi người!”

      Tiêu phu nhân thể hiểu được, quát: “Vết thương gì? Cháu ràng tình cho ta, chẳng lẽ có người đánh ngươi? Buồn cười, Lạc Đô dưới chân thiên tử, ai dám làm loại chuyện ác này, còn có vương pháp hay !”

      Từ Thiên Sở: “……” Đánh ta chính là con của vương pháp.

      Tiêu phu nhân: “Có phải Tiêu Cẩm Nguyệt tiểu tiện nhân kia làm hay ? Cháu ra, tướng gia chắc chắn cho cháu công đạo!”

      Từ Thiên Sở mắt lộ ra sợ hãi: “ phải nàng, người đừng bậy, cái gì ta cũng biết, đừng hỏi ta! Ta phải !” còn dám này nọ, chừng Dục Vương cũng biết, lại phái người tới đánh , hoặc là dứt khoát giết , tiểu nhân vật như vậy sao có thể đấu cùng hậu duệ quý tộc.

      Việc này lại tiếp là quá sốt ruột, Từ Thiên Sở tuy rằng ràng với Tiêu phu nhân, nhưng lúc cáo biệt bằng hữu, nhịn được nội tâm nghẹn khuất, oán giận vài câu với mấy bằng hữu.

      Vì thế chờ rời khỏi Lạc Đô, ngầm lại bắt đầu có đồn đãi Dục Vương với Dục Vương phi trước là dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng, lén lút cản trở người ta tái giá, còn thả ra lời ai dám lấy Tiêu Cẩm Nguyệt chính là cùng đoạt người.

      Tiêu phu nhân vừa nghe đồn đãi này, tự giác tìm được nguyên nhân cháu trai vội vàng rời , nguyên lai bị đánh, là Dục Vương làm. Nhưng mà Dục Vương phải ghét bỏ Tiêu Cẩm Nguyệt sao, sao lại làm loại chuyện này?

      Tiêu tướng quốc cũng nghĩ trăm lần ra, chỉ cảm thấy Dục Vương người này tâm tư thể nắm lấy. trái lo phải nghĩ, thế nào cũng thể yên tâm, riêng gọi Tiêu Cẩm Nguyệt về tướng quốc phủ, tự mình dò hỏi.

      “Nữ nhi, con và Dục Vương đến tột cùng là chuyện như thế nào, đối với con……?”

      Khương Vũ Triều: “Nữ nhi cũng hiểu được đến tột cùng là chuyện như thế nào, nhưng đồn đãi như thế, tin đồn vô căn cứ là có nguyên nhân, bằng đợi qua hai ngày là cung yến trùng dương, phụ thân mang con vào cung, nếu có thể nhìn thấy Dục Vương, nữ nhi nhất định tìm cơ hội dò hỏi phen.”

      Việc này cũng thể bỏ qua, Tiêu tướng quốc nghĩ nghĩ gật đầu đáp ứng. “ khi như vậy, con về trước cẩn thận chuẩn bị. Vào cung con trăm triệu phải khiêm tốn, đối đãi Dục Vương càng phải cẩn thận, thể chọc giận .”

      “Vâng.” Khương Vũ Triều đáp ứng, ra khỏi tướng quốc phủ, mặt tức khắc lộ ra tươi cười.

      Nàng muốn cung yến trùng dương, đương nhiên phải vì hỏi Dục Vương cái gì, việc này có ai hiểu ràng toàn bộ nguyên nhân hơn nàng. Lần này nàng cung yến, là đánh call cho idol Thiếu Nguyên ca ca. Từ khi biết idol muốn tham gia cung yến Tết Trùng Dương, nàng cũng muốn , có thể xa xa nhìn cái tốt rồi. Đáng tiếc thể so với đại, idol làm hoạt động có thể mua vé xem, thời đại này muốn vào cung, cái ‘ vé ’ này rất khó kiếm, cũng may lúc này vừa vặn gặp được cơ hội.

      Khương Vũ Triều coi cung yến trùng dương lần này coi như hoạt động cổ vũ thần tượng, đại bộ phận người còn lại là hướng về phía nhóm Vương gia chưa lập gia đình. Bình thường trong cung làm kiểu yến hội này, Hoàng Hậu điện hạ khó tránh khỏi phải bắt chặt cơ hội để xem mặt, giải quyết chút nhân sinh đại cho nữ tử các gia đình quan lớn hiển quý thượng tầng cùng với đệ tử hoàng gia. Vì thế thời điểm này, các tiệm vải phường vải cùng cửa hàng trang sức liền náo nhiệt, trước cửa dừng đỗ vô số bảo mã hương xa, ra vào đều là tiểu thư phu nhân nhà đại gia.

      Khương Vũ Triều từ khi nhận được vải mà Hề Trác Ngọc tặng, cho người làm vài bộ xiêm y, mỗi ngày đều mặc, lúc này cung yến trùng dương, đương nhiên nàng cũng muốn mặc. Tiêu Cẩm Hương cũng muốn , trong phủ Tiêu tướng quốc người muốn cũng chỉ có hai nữ hài là các nàng, Tiêu Cẩm Hương mặc hoa hòe lộng lẫy, là bách hoa y thịnh hành ở Lạc Đô, nhìn vào hoa mắt.

      “Mẫu thân, sao nàng ta cũng được ! Sao phụ thân để nàng ta cùng cho mất mặt? Đến lúc đó tỷ muội quen biết thấy con cùng chỗ với nàng ấy, đều chê cười con!” Tiêu Cẩm Hương giọng phát giận với Tiêu phu nhân, lại bị Tiêu phu nhân khuyên dỗ, ủy ủy khuất khuất ngồi bên, dùng ánh mắt giết người nhìn chằm chằm Khương Vũ Triều.

      Khương Vũ Triều để ý tới, thái độ này làm Tiêu Cẩm Hương tức muốn ngã ngửa, dọc đường đều sưng mặt. Tiêu phu nhân răn dạy nàng: “Con lộ ra tươi cười cho ta, hôm nay nhiều người tới như vậy, chừng ngày sau có ai là hôn phu của con, còn lưu lại ấn tượng tốt, xem con có thể tuyển được thứ gì tốt!”

      Tiêu Cẩm Hương lẩm bẩm: “Nam tân nữ khách lại ở cùng nhau, cách cái hồ đó, đối diện còn có thể thấy con cười hay cười?”

      Khương Vũ Triều thiếu chút nữa cười ra, bọn họ đây là xem mặt sao?

      Bất quá, Tiêu Cẩm Hương sai, các nàng được dẫn tới bên ngự ao trong ngự viên, Khương Vũ Triều nhìn thấy hai tòa cung điện xa xa nhìn xuống Lâm hồ, mặt đối diện ra phía hồ đều mở rộng, bên trái là nam tân, bên phải là nữ khách, trông cung điện còn có đài biểu diễn, phía dưới còn có đài lâm hồ, bày các loài cúc hoa. Khoảng cách thế này, xác nhìn mặt người, thanh cũng loáng thoáng, chỉ có thể thấy đại khái bên đối diện mặc quần áo gì.

      Khương Vũ Triều bình tĩnh theo Tiêu phu nhân bái kiến Hoàng Hậu điện hạ cùng với mấy vị hoàng phi và mệnh phụ trưởng bối tông thân. vòng, nàng mơ hồ nghe thấy tiếng khe khẽ, cái gì Tiêu Cẩm Nguyệt và Dục Vương linh tinh. để bụng ánh mắt dừng người mình, Khương Vũ Triều lại chuyển đến những nữ tử tuổi trẻ, an tâm ngồi bên.

      Hôm nay tới tham gia yến hội những nữ tử tuổi trẻ phần lớn mặc hoa hòe loè loẹt giống Tiêu Cẩm Hương, dù là người tính tình có vẻ trầm tĩnh lãnh đạm, quần áo cũng có chút màu sắc và hoa văn điểm xuyết, giống Khương Vũ Triều mặc váy trắng trân châu cẩm thêm tử sa thuần tịnh, trong đám thiếu nữ như hoa, liền trở nên cực kì bắt mắt.

      An tĩnh trong chốc lát, Khương Vũ Triều nghe có người dùng thanh lớn : “Hôm nay yến tiệc này, phải ai cũng có thể tới, có người biết tự mình hiểu lấy sao, bị người ghét bỏ, còn mặt dày mày dạn tới, sợ phải là muốn dây dưa thôi.”

      Khương Vũ Triều: Ha, là ta.

      Nàng nhìn thấy nữ tử tức giận, ngồi cùng Tiêu Cẩm Hương. OK, là fan của Dục Vương. Dục Vương lớn lên tuấn mỹ, dáng người cường tráng đĩnh bạt, cực có khí khái nam tử hán, ở Lạc Đô cũng có ít thiếu nữ khuynh tâm, ở chỗ này chỉ hai người tâm hệ Dục Vương. Lúc trước Tiêu Cẩm Nguyệt ỷ vào gia thế gả cho Dục Vương làm phi, biết bao nhiêu người ngầm đâm chọc.

      giờ các nàng cũng coi như là ra ngụm ác khí, khó được nhìn thấy Tiêu Cẩm Nguyệt, lập tức tụ tập bên nhau để trào phúng nàng. Những người khác cũng quản, ngồi bên chế giễu.

      Khương Vũ Triều vốn dĩ muốn đáp trả vài câu, nhưng xa xa nhìn thấy trong cung điện đối diện tụ tập ít người, trong đó có nam tử mặc trường bào hoa văn phức tạp, như hạc trong bầy gà, đứng ở bên đài dường như nhìn về hướng bên này, nàng lập tức đem xé bức ném sang bên, cảm xúc mênh mông nhìn thân ảnh người kia. Xé bức quan trọng bằng idol, có!

      Nam tân bên kia, nam tử và nữ tử bên này vừa lúc tương phản, trừ người mặc áo hoa, còn lại đều mặc mộc mạc. Ngọc Lăng Vương Hề Trác Ngọc chính là nổi bật nhất trong đám người, dẫn mọi người chú mục chỉ ở mặt mũi và quần áo, còn ở chỗ bên chân nằm con chó to, thân da lông màu đen bóng loáng, dưới bụng và tai lại là lông màu vàng.

      Ở cung yến công nhiên mang chó, trừ cũng có người thứ hai, nhưng những người khác đều thấy nhiều trách. Ngọc Lăng Vương chó thành si, hoàng đế lại thương , cho mang theo chó vào cung, đây cũng phải con chó duy nhất mang tiến cung, còn theo tâm tình tùy tiện đổi các loại chó khác nhau mang ra cửa.

      “Ngọc ca nhìn ai?” Thất hoàng tử tò mò hỏi.

      Hề Trác Ngọc thu hồi ánh mắt, “ nhìn ai, bên kia tựa hồ rất náo nhiệt.”

      Thất hoàng tử cười hì hì nhìn về bọn nữ tử trong cung điện phía đối diện Lâm hồ, “Ai nha, các nàng sao lại đều mặc hoa y, xem ra vẫn là Ngọc ca được hoan nghênh nhất.”

      Hề Trác Ngọc lắc đầu, có phải vì mặc hoa y hay , biết, chỉ biết nữ tử ngồi ở bên lâm hồ, mặc váy trắng tử sa hình như chính là fan cứng của mình, vải còn là đưa. Có thể thấy có phải mặc hoa y hay cũng phải tiêu chuẩn đánh giá fan.

      Bên kia Khương Vũ Triều cũng nhận ra, nguyên liệu người idol đối diện, là chính mình đưa, tức khắc tâm tình rất tốt, vừa định muốn xé bức cùng người khác cũng mặc kệ. Tâm tình tốt liền thả cho các nàng con đường sống .

      “Nha, đó có phải Ngọc Lăng Vương ? Có phải chàng nhìn chúng ta bên này ?”

      “Ngọc Lăng Vương tất nhiên là nhìn Thuần Hỉ quận chúa, hôm nay chúng ta nơi này chỉ có Thuần Hỉ quận chúa mặc xiêm y bắt mắt ràng nhất.”

      “Ta nghe , Hoàng Hậu điện hạ cố ý muốn đưa Thuần Hỉ quận chúa cho Ngọc Lăng Vương làm Vương phi, chính là rồi?”

      Khương Vũ Triều tươi cười biến mất, chậm rãi quay đầu , nhìn về phía nữ tử mặt đầy ngạo mạn trong đám người.

      Nàng kia mặc thân váy dài hoa hồng lam tử đoàn, còn có mảng lớn hoa văn kim sắc điểm xuyết, xác rất bắt mắt, bắt mắt đến mức người khác trong nhất thời chỉ có thể thấy ràng váy của nàng mà thấy mặt nàng.

      Khương Vũ Triều cẩn thận đánh giá nàng, sau đó xùy tiếng. Đến diện mạo này còn muốn gả cho idol? là cóc ghẻ nuốt ánh trăng —— si tâm vọng tưởng.

      Thuần Hỉ quận chúa đắc ý dào dạt, “Điện hạ , thực nhanh việc này với Trác Ngọc ca ca, Trác Ngọc ca ca từ đối với ta cũng tầm thường, khi còn ở trong cung chúng ta từng gặp, chàng còn giúp ta chiếu cố chó con, nhiều năm như vậy chàng cũng chưa cưới, ta xem chính là đợi ta, Trác Ngọc ca ca chàng là của ta.”

      Phi thường tự đại.

      Khương Vũ Triều cười lạnh tiếng. Cóc ghẻ thầm đó, cũng sợ gió lớn lệch cằm, đây là ăn bao nhiêu tỏi, mới có khẩu khí lớn như vậy, cười chết người.

      Thuần Hỉ quận chúa dựng tai nghe thấy tiếng cười lạnh, lập tức mày dựng lên: “Ai cười?”

      Khương Vũ Triều thong dong : “Quận chúa, là ta cười, mới vừa rồi ta thấy ngoài đình có con bạch hạc, cho nên bật cười.”

      Thuần Hỉ quận chúa: “Nguyên lai là ngươi, vậy có gì buồn cười, ta nghe ngươi bị Dục Vương vứt bỏ liền vào đạo quan ở, tại vẫn còn cười được, chẳng lẽ niệm kinh niệm đến hỏng đầu óc rồi?”

      Khương Vũ Triều: “Bạch hạc đương nhiên là buồn cười, nhưng mới vừa rồi con cóc bên cạnh bạch hạc, cóc muốn ăn bạch hạc lại với tới, tức tối kêu oa oa, đây phải thực buồn cười.”

      Thuần Hỉ quận chúa ngẩn người, ngay sau đó giận dữ : “Ngươi ta?”

      Khương Vũ Triều: “Làm sao lại thế, con cóc đó đầu lưỡi dài như vậy, quận chúa làm sao có thể so với cóc.”

      Thuần Hỉ quận chúa ngang ngược : “Ngươi chính là ta!”

      Khương Vũ Triều sửa sửa tay áo: “Ta phải quận chúa, quận chúa vì sao lại cứ phải nhập vào cóc ghẻ.”

      ít thiếu nữ nhịn được bật cười, lại vội vàng nghẹn lại, chọc đến Thuần Hỉ quận chúa càng thêm tức giận, phắt tiếng đứng lên, “Ngươi là thứ gì, cũng dám châm chọc ta?!”

      Lúc các nàng ở chỗ náo này nhiệt lên, đám nam tân đối diện cũng xảy ra chuyện. Ban đầu là Lục hoàng tử Triệu Phong còn chưa phong vương cùng người ta đến ít phong lưu bát quái gần đây ở Lạc Đô, tuổi lớn, nhất tin đồn phong nguyệt, biết thế nào, lại đến việc Dục Vương.

      “Nghe Dục Vương với Dục Vương phi trước là dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng, bức cho người ta thể tái giá.”

      “Tam ca luôn luôn bá đạo, tính tình như thế, chịu để cho người khác lây dính đồ vật mình thích, tại xem ra, lúc trước hưu bỏ Tiêu Cẩm Nguyệt chẳng lẽ là cố làm ra vẻ, kỳ trong lòng còn nhớ mãi quên người ta.” Lục hoàng tử Triệu Phong cười hì hì .

      Đây vốn là câu thuận miệng vui đùa, nào nghĩ lại trùng hợp, Dục Vương vừa vặn vào nghe thấy những lời này, lập tức trầm mặt xuống : “Lục đệ cần năng bậy bạ hơn, ít lời đồn đãi phố phường mà thôi, chẳng lẽ đệ tin tưởng?”

      hừ tiếng, đầy mặt ghét bỏ: “Tiêu Cẩm Nguyệt dung mạo tầm thường, đến tư sắc so ra còn kém nha hoàn hầu hạ bổn vương, tính cách mềm yếu thú vị khiến người ta chán ghét, thực vô vị, lại là tiện phụ ai cũng có thể làm chồng, ai có thể nhìn trúng loại nữ nhân này ……”

      Nếu bình thường, cũng có ai vì nữ nhân nho nháo ra thoải mái với Dục Vương, đến Lục hoàng tử thấy nổi giận, cũng chuẩn bị cười theo cùng mắng hai câu làm cho nguôi giận. Ai ngờ Ngọc Lăng Vương lúc này ngồi bên, từ trước đến nay đều vạn mặc kệ, đột nhiên mở miệng, ngữ khí nặng nề, “Dục Vương hà tất chửi bới nữ tử vô tội như thế, Tiêu tam nương đãi người ôn hòa có lễ, ta thấy nàng lại phải tiện phụ trong miệng huynh, Dục Vương vẫn nên cẩn thận cho thỏa đáng.”

      Trường hợp lập tức lâm vào trong yên tĩnh quỷ dị.
      Lierose DuDu, annie196, Lee Đỗ26 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :