1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nữ chính đều cùng nam phụ HE - Phù Hoa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 5. Còn đánh giá thấp bệnh tình của

      Tư Mã Tiêu đúng là đời này lần đầu tiên nghe loại lời như vậy, chờ đến lúc rời khỏi xe ngựa của Liêu Đình Nhạn rồi, liền áp lực được mà cười rộ lên.

      Nhưng cười cười, lại trầm mặt xuống, nhăn mi lại, thần sắc dần dần trầm.

      Bỗng nhiên vươn tay, dùng sức ấn huyệt Thái Dương của mình, mặt Tư Mã Tiêu ràng lộ ra thần sắc thống khổ cùng táo bạo.

      Vốn dĩ chuẩn bị tiến ra đón, tổng quản thấy ở dạng này, bước chân lập tức dừng lại, yên lặng lui về phía sau dám tới gần hơn, hai hoạn quan khác theo , cũng run run rẩy rẩy mà gục đầu xuống nín thở chờ đợi. Chờ đến khi Tư Mã Tiêu buông tay, mặt trở nên vô biểu tình, tổng quản mới căng da đầu tiến lên, cong eo cơ hồ thấp đến mặt đất, cẩn thận hỏi:

      “Bệ hạ, là khó chịu?”

      Tư Mã Tiêu chuyện, chỉ là như cũ nhíu mi, trong mắt phiếm ra chút tơ máu. Ánh mắt chậm rãi xẹt qua đám người bốn phía, tiếp theo nâng bàn tay lên, chỉ về phía hai hoạn quan phía sau tổng quản, hai hoạn quan kia tức khắc run đến giống như lá rụng trong gió lạnh, rồi lại dám có động tác khác. lát sau, Tư Mã Tiêu lại buông tay xuống, lập tức lên xe ngựa. Hai hoạn quan kia lúc này mới thở dài nhõm hơi, phảng phất nháy mắt mất sức lực, thình thịch quỳ rạp xuống đất.

      Tổng quản liếc mắt nhìn hai người cái, thấp giọng quát: “Coi như các ngươi nhặt về cái mạng , còn nhanh xuống.”

      Hai người ngã lộn nhào rồi, trong lòng đều có may mắn sống sót sau tai nạn. Bệ hạ mỗi lần tâm tình bực bội, đau đầu khó nhịn đều muốn giết người, nếu có người ngay lúc đó chọc , kết cục tuyệt đối chính là cái chết, nếu ai chọc , lúc này ai ở trước mặt , chính là người xui xẻo. Hôm nay bọn họ hai người xác là vận khí tốt, nếu là trước đây, ngón tay bệ hạ chỉ đến, lại chữ giết, bọn họ hai cái mạng này mất rồi.

      ngày này, Liêu Đình Nhạn thấy Trường Hữu, đường lúc đoàn xe dừng lại nghỉ ngơi, nàng còn riêng nhìn nhìn đoàn xe, cũng phát tung tích Trường Hữu. Mãi đến ngày hôm sau, lần thứ hai nhìn thấy xuất , nàng mới nhàng thở ra. Còn tưởng rằng hoạn quan này lớn mật bậy, bởi vì với mình mấy lời kia, bị tổng quản biết được mà xử phạt.

      Nhưng mà, giống như có cái gì đúng. Liêu Đình Nhạn cẩn thận đánh giá , phát sắc mặt Trường Hữu so với lúc trước càng thêm tái nhợt, đuôi mắt có chút phiếm hồng, khóe mắt còn có tơ máu, đôi tay đồng dạng tái nhợt kia, gân xanh hơi hơi nhô lên.

      chừng xác là bị trách phạt, rốt cuộc làm hoạn quan hầu hạ người, dám những lời này nọ, khi bị người ta biết, tránh khỏi trận trách phạt. Lúc trước bọn họ chuyện, ngoài xe ngựa có lẽ có người nghe. Liêu Đình Nhạn càng nghĩ càng cảm thấy tình thế nghiêm túc, cũng có chút hối hận, nàng vẫn quen thả lỏng, trong nhất thời còn kịp phản ứng lại, chính mình tiến vào phó bản cung đình hiểm ác nhất.

      “Ngã lần khôn hơn chút, về sau phải ngàn vạn nhớ kỹ.” Liêu Đình Nhạn với Trường Hữu, đồng thời suy đoán rốt cuộc bị trách phạt gì. Đánh trượng? Bị đánh vào mông hay là lưng? Cũng thể đâm kim giống Dung ma ma .

      Tư Mã Tiêu: “……” Nàng cái gì, vì cái gì nghe hiểu?

      Liêu Đình Nhạn, “Thôi, hôm nay cần ngươi hầu hạ, ngươi cứ ngồi ở kia nghỉ ngơi .”

      Tư Mã Tiêu nháy mắt biết nàng hiểu lầm cái gì, mi hơi nhíu thoáng buông ra, thậm chí còn cười chút, “Nữ lang nhìn ra thân thể nô khoẻ?”

      Đây đúng là cái thể nghiệm mới mẻ, dĩ vãng xuất với bộ dáng này, người chung quanh, tất cả đều chỉ biết lộ ra thần sắc sợ hãi, đều cảm thấy ngay sau đó giết người —— tuy rằng xác là như thế.

      Liêu Đình Nhạn trả lời, đưa cho cái đệm, “Ngươi lót xuống ngồi .” Xem dáng ngồi của đoan chính như vậy, khả năng là bị đánh mông.

      Tư Mã Tiêu biếng nhác ngồi xuống, vốn dĩ sắp có hứng thú diễn tiếp, nhưng nhìn bộ dáng Liêu Đình Nhạn kia, đột nhiên lại cảm thấy giả vờ mấy ngày cũng được, vì thế tiếp nhận cái đệm, ngồi đoan chính hơn chút.

      Cái đệm này gần Liêu Đình Nhạn mấy ngày, tựa hồ cũng lây dính khí vị người nàng, có chút thơm.

      Lúc lên đường, đại đa số thời gian đều là Liêu Đình Nhạn ở xe ngựa, trừ bỏ Trường Hữu, có ai chuyện phiếm với nàng, ngày tháng lâu dần, Liêu Đình Nhạn cùng hoạn quan trẻ tuổi này càng quen thuộc hơn. Nàng ngẫu nhiên cảm thấy Trường Hữu có chút kỳ quái, có đôi khi ít ngữ khí và hành vi làm nàng mạc danh cảm thấy ổn, nhưng cuối cùng nàng đều quy kết chuyện này vào nguyên nhân khác. Bởi vì Trường Hữu nghiêm túc mà nam nhân bị tịnh thân, Liêu Đình Nhạn lúc trước chưa từng tiếp xúc với quần thể này, thầm suy đoán khả năng xác có chút giống người bình thường.

      Hơn nữa so sánh với Trường Hữu người qua đường có tên họ trong nguyên tác này, càng gần Lạc Kinh, Liêu Đình Nhạn càng lo lắng gặp Tư Mã Tiêu rồi làm sao đây, căn bản có quá nhiều tâm lực đặt ở người Trường Hữu.

      Trong nguyên tác thời kỳ nữ chủ gặp được Tư Mã Tiêu, nữ chủ còn là người nhìn thấy khất cái đồng tình rơi lệ, nhìn thấy giết người liều mạng ngăn cản, còn bởi vì người khác thích nàng mà ủy khuất, quật cường dò hỏi ‘ vì cái gì ngươi thích ta, là ta làm đúng cái gì sao ?’ điển hình giả thiết nữ chính thời trẻ a! Nếu Tư Mã Tiêu thích cái giọng này, có phải nàng cần khảo nghiệm chút kỹ thuật diễn của mình hay ?

      Quá sốt ruột, nàng căn bản có kỹ thuật diễn. Chỉ có thể khẩn cầu Tư Mã Tiêu kỳ căn bản bị khuynh đảo bởi nữ chủ thiện lương, mà thích dung mạo của nàng, hy vọng nam nhân nông cạn như thế.

      “Chúng ta sắp đến Lạc Kinh, nữ lang mặt ủ mày chau như thế, chính là sợ hãi gặp bệ hạ?” Tư Mã Tiêu cười hỏi, tươi cười mặt lại lan tràn đến ánh mắt.

      Liêu Đình Nhạn trong khoảng thời gian này quen trong miệng Trường Hữu thường xuyên bệ hạ dài bệ hạ ngắn, nghe vậy kéo kéo khóe miệng, nhìn tường thành ngoài cửa sổ dần dần đến gần, “Ta chỉ suy nghĩ, hy vọng bệ hạ ít nhất có thể thích gương mặt này của ta.”

      Tư Mã Tiêu nga tiếng, lại : “Bệ hạ khẳng định thích, nữ lang có tin tưởng ta?”

      Liêu Đình Nhạn: nghĩ giết ta là được, ra bị thích mà , hình như cũng có chút thảm.

      Tư Mã Tiêu thấy nàng lời nào, nghiêng đầu hỏi: “Nữ lang tin?”

      Liêu Đình Nhạn: “Ngươi phải ngươi rất ít khi nhìn thấy bệ hạ sao, sao lại khẳng định như thế? Ai cho ngươi tự tin, mặt ta sao?”

      Tư Mã Tiêu: “Phốc ha ha ha ha!”

      Lạc Kinh là thủ đô quốc gia, vượt xa Hà Hạ địa phương ở nông thôn có thể so sánh, chỉ là nhìn đến cửa thành cao ngất nguy nga kia, Liêu Đình Nhạn liền ngăn được kinh ngạc cảm thán lên. Nàng ở thời của mình, từng tham quan di tích mấy triều, cho dù đời sau dựa vào đủ loại tưởng tượng phục hồi như cũ, hiệu quả đều so ra kém giờ phút này nàng tận mắt nhìn thấy hết thảy.

      Tường thành dày nặng cao ngất như thế, cao đến cơ hồ đè ép làm cho đám người xung quanh như trở thành con kiến, từ cửa thành rộng lớn, người người ra vào nối liền dứt, ba đường quan đạo song hành vào thành, xa có thể nghe được tiếng ầm ĩ trong thành.

      Các nàng đội người này, trực tiếp cửa giữa vào thành, chỉ mới xuyên qua cửa thành thôi, Liêu Đình Nhạn cảm giác như mất hồi lâu, có thể thấy được tường thành dầy thế nào. Đợi vào thành rồi, mành xe thể tùy ý xốc lên, Liêu Đình Nhạn chỉ có thể ngồi bên trong xe ngựa, nghe các loại tiếng động náo nhiệt bên ngoài. Các nàng tựa hồ như xuyên qua đường cái phồn hoa, rất lâu sau đó, rốt cuộc bốn phía chậm rãi trở lại yên tĩnh, phố phường tràn ngập thanh ồn ào náo động dần dần rời xa. Liêu Đình Nhạn hiểu , đây là các nàng sắp tiến vào hoàng thành.

      Toàn bộ thủ đô Lạc Kinh, cơ hồ có nửa thuộc về phạm vi của hoàng cung, từng lớp từng lớp cung điện bị vây bởi núi và hồ, kiến tạo các loại cảnh trí lâm viên hoa mỹ, là nơi hưởng lạc xa hoa nhất đời, đồng dạng cũng là nơi khủng bố nguy hiểm nhất, bởi vì chủ nhân cung điện to như vậy, là đại ma vương hơn kém.

      Liêu Đình Nhạn bị đưa vào cung điện biết tên, toàn bộ hành trình an tĩnh dường như người giả, tùy ý những cung nữ thái độ khiêm tốn kính cẩn đó đùa nghịch, lại vào lúc màn đêm buông xuống, ngoan ngoãn theo mấy hoạn quan xa lạ vào địa phương khác —— nghe tối nay Hoàng đế bệ hạ tổ chức yến hội, toàn bộ mỹ nhân hậu cung đều phải tham gia, bao gồm nàng mỹ nhân vừa mới vào cung, căn bản còn chưa có phân vị.

      Vuốt bụng mình mau bị đói sắp bẹp, Liêu Đình Nhạn yên lặng cầu nguyện, phù hộ đêm nay thủ trưởng Tư Mã Tiêu cần đương trường giết người, nếu nàng ăn vào, đói ra bệnh đau dạ dày làm sao bây giờ.

      Gió đêm bắt đầu lạnh, Liêu Đình Nhạn bị đám cung nhân rũ đầu vây quanh, qua hành lang dài treo đầy đèn lồng cùng với quảng trường trống trải. Bên cạnh nàng có rất nhiều người, nhưng đều lặng yên tiếng động, mọi người an tĩnh đến mức cơ hồ nghe thấy tiếng bước chân, nhiều người cùng nhau như vậy, vẫn dựng nên bầu khí khủng bố như chỉ có mình nàng còn thở, có thể thấy được trong cung này khí ngày thường có bao nhiêu áp lực.

      Liêu Đình Nhạn giờ lo lắng kiện khác xảy ra, trong cung này, hẳn nháo ra quỷ ? ra khí bây giờ rất dọa người, người nàng đều toát ra lớp da gà.

      Còn có, phải mỹ nhân toàn hậu cung đều phải tham gia yến hội này sao, vì sao dọc đường cũng nhìn thấy mặt mỹ nhân khác? Trong lòng ngừng toát ra các loại ý niệm, mắt thấy điện phủ đèn đuốc sáng trưng kia ở trước mắt.

      Liêu Đình Nhạn hít sâu hơi, chậm rãi vào trong điện. Ngạch cửa quá cao, váy chuẩn bị cho nàng lại quá rườm rà, làn váy quá dài, trong nháy mắt nàng thiếu chút nữa té ngã, còn may được nữ hầu bên người đỡ chút. Cúi đầu nhìn mặt đất phủ kín tấm lót gấm sang quý, tầm mắt lại đảo qua tả hữu, phát hai bên thế nhưng ngồi đầy các loại mỹ nhân, béo gày cao thấp cái gì cần có đều có.

      có đạo lý, trong điện nhiều người như vậy, vì sao chút thanh đều có? Nếu phải thấy có vài vị mỹ nhân cũng nhìn nàng, Liêu Đình Nhạn đều phải hoài nghi đám mỹ nhân này có phải là tượng sáp hay .

      Trong điện khí phi thường ngưng trọng quỷ dị, nghe thấy oanh thanh yến ngữ, chỉ có im lặng vô biên. Liêu Đình Nhạn dám ngẩng đầu nhìn lên , nhắm mắt theo đuôi vào trong điện, bình bình ổn ổn đứng ở giữa đại điện hành lễ.

      “Thiếp, Liêu thị nữ Hà Hạ, bái kiến bệ hạ.”

      đầu có người nhàng cười cái. Đại điện trống trải lại quá tĩnh lặng, bởi vậy tiếng cười này tuy , lại dường như vang ở trong điện, khiến người ta nghe rành mạch.

      “Đứng lên.”

      Liêu Đình Nhạn trong lòng bồn chồn, thầm nghĩ thanh này, sao giống như…… Nàng khống chế biểu tình mặt, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhanh chóng nhìn hoàng đế Tư Mã Tiêu đài cao. Sau đó nàng nhịn được từ nội tâm phát ra loạt tiếng hò hét tan vỡ, ngay sau đó loạt câu ba chữ (chửi bới kiểu đmm, cmn…).

      Con mẹ nó, vì sao đại ma vương là Trường Hữu! Trường Hữu như thế nào lại là Tư Mã Tiêu! Đổi kiện quần áo mà thôi, khí chất khác biệt lớn như vậy sao!

      hổ là Tư Mã Tiêu đầu óc có bệnh, thế nhưng có hứng thú giả thành hoạn quan đùa nàng chơi? mỗi ngày chạy đến xe ngựa hầu hạ nàng chơi cao hứng sao?! Nàng vẫn là xem bệnh tình của !

      Liêu Đình Nhạn đối diện khuôn mặt tuấn tú của đại ma vương khẽ cười lên, thoáng bình tĩnh lại, trong lòng thế nhưng đột nhiên toát ra ý niệm kỳ quái—— mấy ngày nay là vất vả cho biến thái giết người như ma này, làm thế nào nhịn lâu như vậy nổi điên? Thế nhưng ở trước mặt nàng giả vờ đến giống như người bình thường!

      Sau đó, lúc phát người qua đường Giáp hầu hạ bên mình đột nhiên biến thành nam nhị bệnh tâm thần, giờ phút này, nàng nên bày ra biểu tình gì đây? Liêu Đình Nhạn ở trong lòng phát ra nghi vấn thống khổ như vậy.

      ai có thể trả lời nàng, Tư Mã Tiêu ngồi ở phía nhìn nàng chờ mong, biết chờ mong cái gì.

      Liêu Đình Nhạn lâu phản ứng, biểu tình chờ mong mặt Tư Mã Tiêu chậm rãi thu liễm, mặt vô biểu tình, cụp tiếng buông chén rượu trong tay xuống. Liêu Đình Nhạn hình như nghe thấy tiếng vài vị mỹ nhân sợ hãi mà hút khí.

      phải chứ, đây là muốn nổi điên? Nàng hình như cũng chưa làm cái gì!

      Tư Mã Tiêu có chút bực bội gõ gõ án kỉ, “Ngươi muốn gì với ta?”

      Liêu Đình Nhạn ở trong tay áo nhéo ngón tay mình: Cho nên ngươi rốt cuộc muốn ta cái gì với ngươi?

      Nàng nghĩ nghĩ, nỗ lực đại nhập chút nữ chủ nhân thiết khổ tình trong nguyên tác, cuối cùng căng da đầu dùng hết lượng ngữ khí ai oán, run rẩy : “Bệ hạ, ngài lừa thiếp khổ a.”

      Tư Mã Tiêu đương trường biểu diễn cái cười đến đập bàn.

      Đại ma vương cười đủ rồi, làm ra bình luận gì với kỹ thuật diễn thấp kém của nàng, chỉ vươn bàn tay với Liêu Đình Nhạn: “Quý Phi, tới bên cạnh .”

      Tác giả có lời muốn : Liêu Đình Nhạn:……????
      Last edited: 20/6/19

    2. B.Cat

      B.Cat Well-Known Member

      Bài viết:
      635
      Được thích:
      855
      Chương 5 ngắn quá nha nàng nha. Hahaha
      heavydizzy thích bài này.

    3. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Trời, giết người mà 2 a chị đối đáp như đạp gián, đập muỗi thế kia, lí do lí trấu gì, nồi nào úp vung nấy là đây,
      heavydizzy thích bài này.

    4. Mãi yêu editor

      Mãi yêu editor Active Member

      Bài viết:
      170
      Được thích:
      207
      Vãi cả biến thái, phải thực là quá biến thái rồi. còn lột da rồi sờ xem cảm giác như nào nữa ấy à @@
      Thanks editor nhiều
      heavydizzy thích bài này.

    5. A- Ying

      A- Ying New Member

      Bài viết:
      17
      Được thích:
      13
      lúc 2 chương sướng. Cảm ơn editor
      heavydizzy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :