1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nữ chính đều cùng nam phụ HE - Phù Hoa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      1 phiên bản khác nữa he, đầu óc nhiều nếp nhăn nè, đụng chế vẫn phải bị nghẹn he,
      heavydizzy thích bài này.

    2. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 83. Muội muội, muội nhìn con chó này

      Tiêu Cẩm Hương rốt cuộc phản ứng lại là nàng lời thô tục gì, mặt và mắt cùng đỏ lên, thiếu chút nữa tức phát khóc, giơ tay muốn đánh nàng. Khương Vũ Triều sớm có chuẩn bị, đầu nghiêng cái tránh khỏi lần này, khiến Tiêu Cẩm Hương đẩy bồn tùng cảnh bên cạnh kia nghiêng xuống, oành tiếng rơi mặt đất.

      Đây đúng vào lúc nữ quyến các nhà lui tới, các nàng ở góc này tuy có ai, nhưng luôn có người qua, tiếng động này đưa tới mọi người kinh ngạc chú mục.

      Khương Vũ Triều sửa lại mỉm cười vừa rồi, đứng lên nghiêm khắc : “Đây là hôm nào, là ngày sinh của lão phu nhân, vàothời điểm này muội còn cáu kỉnh dở tiểu tính tình, phụ thân và phu nhân biết được nhất định phải trách phạt muội, được những lời mê sảng đó nữa!”

      Tiêu Cẩm Hương hai mắt đỏ bừng trừng nàng: “Là ngươi Dục Vương……”

      Khương Vũ Triều nghiêm khắc ngắt lời nàng: “Ta , muội được bàn về Dục Vương nữa, thu hồi những tiểu tâm tư đó của muội, phụ thân cũng đáp ứng, tỷ tỷ là thanh danh này, tuyệt để muội lại bước lên vết xe đổ của tỷ tỷ! Tuổi muội cũng , sao lại học được nghe lời!”

      Khương Vũ Triều thanh , ở đây vào thời điểm bị chú mục, ít nữ quyến nghe được mấy từ ngữ mấu chốt, lập tức hiểu ra tỷ muội hai người này khắc khẩu cái gì, nguyên lai là vì Dục Vương, nhìn dáng vẻ hẳn là tứ tiểu thư kia có tâm tư với Dục Vương. hồi tuồng hay.

      Bị người ta nhìn như xem trò hay, Tiêu Cẩm Hương che ngực thở dốc, nàng có tâm đánh lại Tiêu Cẩm Nguyệt, nhưng dưới những ánh mắt mịt mờ nhìn chăm chú đó lại thể động thủ, chỉ có thể đè nặng tức giận, thiếu chút nữa nghẹn ra chuyện xấu gì.

      Chờ Tiêu Cẩm Hương khóc lóc chạy tìm nương nàng tố khổ, Tiêu Cẩm Nguyệt thay đổi chỗ ngồi uống trà. Xem xem, tức chết Tiêu Cẩm Hương chính là đơn giản như vậy, nhục nhã Dục Vương, cho nàng ta tức gấp đôi.

      Pháp tắc xé bức thứ hai, công kích bản thân nàng bằng công kích người nàng để ý.

      Đến lúc mở tiệc, Khương Vũ Triều cũng gặp lại Tiêu Cẩm Hương, tiệc mừng thọ này tuy rằng náo nhiệt, nhưng có quan hệ gì với vai phụ là nàng, đám người đều vây quanh trước mặt Tiêu lão phu nhân tẫn hiếu, nàng tặng lễ xuất sắc, liền chờ ở bên. Tiêu lão phu nhân con cháu đông đảo cũng để ý đến nàng cháu mất mặt này, được đôi nữ nhi song bào thai nhà đại nhi tử kia đùa đến cười ngừng.

      Đôi song bào thai Tiêu Cẩm Châu và Tiêu Cẩm San quan hệ tốt với Tiêu Cẩm Hương, đương nhiên cũng thích Tiêu Cẩm Nguyệt. Khương Vũ Triều và các nàng vừa đối diện, liền biết hai nàng muốn làm gì. Quả nhiên, Tiêu Cẩm Châu thấy lão thái thái được dỗ cao hứng, lập tức có việc gì tìm việc, làm bộ thiên chân vô tà : “Ai nha đúng rồi, Tam tỷ tỷ nhà nhị bá cũng tới , lần trước ta và Cẩm San riêng Minh Nguyệt Quan thăm nàng, lại bị Tam tỷ tỷ cự ở ngoài cửa đó.”

      Mọi người dừng cười lại, đều nhìn về phía Khương Vũ Triều, Khương Vũ Triều đúng lúc ai nha tiếng thét kinh hãi, đổ nước trà lên váy mình, làm ra vẻ mặt suy yếu, “Ta bị bệnh đứt quãng tháng, giờ ngay cả chén trà cũng bưng xong. Cẩm Châu muội muội, tỷ tỷ giờ cái thanh danh này, làm sao dám liên lụy tỷ muội trong nhà, ta biết các muội đều tốt, nhưng về sau vẫn chớ có quá thân cận với tỷ tỷ, chung quy tốt với các muội. Nếu vạn nhất lại lây bệnh khí cho các muội, trong lòng tỷ tỷ càng bất an.”

      phen đến thống khổ chân thành, lúc trước Tiêu lão phu nhân có tức giận với nàng, thấy nàng suy nghĩ vì thanh danh bọn tỷ muội như vậy, lại nghe nàng sống khổ sở ở đạo quan cái gì cũng có, còn bị bệnh, trong lòng cũng có chút đành, ngữ khí liền mềm xuống, : “Con còn đứng ở đó làm cái gì, nhanh xuống đổi thân xiêm y sạch .”

      “Vâng.” Khương Vũ Triều theo lời rời , trước khi rời nhìn ràng đối tỷ muội song bào thai đó trong mắt là cam lòng. Các nàng đại khái chuẩn bị gọi nàng ra chèn ép phen, muốn cho lão thái thái thích nàng, làm nàng gặp khó khăn trước mặt nhiều người, kết quả chỉ câu, chuyện gì cũng chưa làm được, mặt đều nghẹn xanh.

      Khương Vũ Triều nghĩ thầm, hai con bê con, bị người ta sủng hư còn chưa từng ăn mệt , tới a, các ngươi tới mấy lần, tỷ tỷ cho các ngươi ăn đủ.

      Nàng ra khỏi phòng khách đầy người của hai đại gia đình tề tụ, ở bên ngoài thông khí thưởng cảnh, tòa nhà lớn này phong cảnh tồi, hoa thắm liễu xanh nhất phái vinh hoa vui sướng.

      Góc váy bị hắt ướt chút, nàng tính toán thay quần áo, vòng bên ngoài ước lượng đủ thời gian. Xé bức cũng phải chú ý thuật đóng mở, chọc người vào chỗ đau, tránh mũi nhọn.

      Nàng trong chốc lát bên ao , lại có người từ phòng khách ra, là trưởng tử Tiêu Vân Kỳ của Tiêu tướng quốc, cũng chính là ca ca mẹ đẻ ra của Tiêu Cẩm Nguyệt, cái túi trút giận giống muội muội Tiêu Cẩm Nguyệt, tuy là đích trưởng tử của Tiêu tướng quốc, đãi ngộ so ra lại hoàn toàn kém đệ đệ hơn vài tuổi, toàn bộ Tiêu phủ đại khái cũng cũng chỉ có mình chân chính để ý Tiêu Cẩm Nguyệt. Nhưng cũng là người lương thiện tranh đoạt, bảo hộ được muội muội.

      “Cẩm Nguyệt, muội mới vừa là bị bệnh, có tìm lương y xem qua sao?” Tiêu Vân Kỳ lo lắng nhìn muội muội.

      Khương Vũ Triều am hiểu xé bức, lại am hiểu ứng phó thiện ý của người khác, đặc biệt là thiện ý này còn phải cho nàng, mà là cho Tiêu Cẩm Nguyệt kia. Nàng chỉ có thể đơn giản gật đầu cái, “Khá hơn nhiều, nghiêm trọng.”

      Tiêu Vân Kỳ: “Có phải muội trách ca ca mấy ngày nay thăm muội ? Muội ở nữ quan, ca ca thể nơi đó, cũng sợ ảnh hưởng muội.” xong lấy ra túi tiền: “Muội mình ở nơi thanh lãnh, chi tiêu còn đủ sao? Ca ca nơi này có chút bạc, ngân phiếu…”

      Chính ở trong phủ cũng có tiền bạc tiêu hàng tháng, tay đại khái chính là toàn bộ có thể lấy ra. Khương Vũ Triều nhận, “Tiền đủ dùng, chỗ này ca ca giữ lại tiêu .”

      Nàng làm tươi cười mặt mình nhìn mềm mại hơn chút, lại bỏ thêm câu: “Ca ca cần lo lắng cho ta.”

      Nàng quen trường hợp thế này, cả người dễ chịu.

      Tiêu Vân Kỳ nhìn nàng, bỗng nhiên : “Ta cảm thấy, muội muội hình như có chút giống bình thường.”

      Khương Vũ Triều nghe như vậy, lông mày cũng động chút, chỉ : “Trải qua chuyến sinh tử, con người đều bình thường.”

      Tiêu Vân Kỳ lập tức lại đau lòng muội muội, nhớ vết bầm cổ muội muội lúc trước, lại lần nữa tự trách mình ca ca này vô dụng. dám nhắc lại việc này, sợ chọc muội muội thương tâm, liền cẩn thận nhắc tới chuyện khác, “Cẩm Nguyệt, giờ muội ở Minh Nguyệt Quan mình, hẳn là nhàm chán quạnh quẽ, lần tới ca ca đưa con chó con cho muội làm bạn được ? Ta nghe ít nữ tử nội trạch đều thích nuôi ít chó mèo giải sầu, muội xem vật đó, có lẽ cũng có thể vui vẻ hơn.”

      Khương Vũ Triều chưa từng nuôi chó mèo, vốn định cự tuyệt, nhưng bộ dáng Tiêu Vân Kỳ lo lắng lại khiến nàng do dự, cuối cùng : “Được, cảm ơn ca ca.” Dù sao đến lúc đó giao cho nô tỳ nào tùy tiện nuôi là được.

      Tiêu Vân Kỳ thấy nàng đáp ứng, cao hứng lên, ngữ khí cũng có chút bay lên, “Được, ca ca nhất định tìm cho muội con chó con ngoan ngoãn nghe lời nhất. Muội biết Ngọc Lăng Vương , ca ca vài ngày trước ngẫu nhiên kết bạn với , chỗ ít chó, nghe đều thực thông tuệ, biết bao nhiêu người muốn đâu, ca ca xin con cho muội.” nghĩ đến cho chó, cũng muốn cho muội muội con tốt nhất.

      Khương Vũ Triều có thể có, có thể gật đầu cái.

      Nàng trở về từ tiệc mừng thọ, ngày hôm sau có phụ nhân trung niên ôm rổ Minh Nguyệt Quan gõ cửa viện.

      “Tam nương Tiêu gia chính là ở chỗ này? Con chó con này là Tiêu đại công tử chọn đưa đến đây.” Phụ nhân tướng mạo hiền lành ôm giỏ tre gặp Khương Vũ Triều, trước hành lễ với nàng, sau đó buông giỏ tre, xốc tấm vải ở phía , lấy ra con chó con béo béo tròn tròn màu vàng. Bụng chó con và bốn cái chân đều màu trắng, cả khối bụng màu trắng, đoạn đuôi ngắn ngủn xíu, còn có mắt to như quả nho đen.

      Nhìn rất đáng , nhưng Khương Vũ Triều nghĩ tới đây là con chó vàng bình thường. Nàng còn tưởng rằng Tiêu Vân Kỳ cho nàng danh cẩu chủng loại kỳ lạ gì đó, bất quá như vậy cũng tốt, chó vàng dễ nuôi sống.

      Chó con nhìn như mới sinh ra bao lâu, nghiêng ngả lảo đảo tập , được phụ nhân buông ra từ trong tay, liền xoắn thân mình béo tròn tới Khương Vũ Triều, ngửi góc váy và giày của nàng, cái đuôi ngúc ngoắc ở phía sau, bất quá lát liền ngưỡng đầu về phía nàng nãi khí mười phần mà ô ô hai tiếng.

      Khương Vũ Triều động đậy, nàng quen đối chọi gay gắt, quen bất luận cái gì thiện ý và thân cận, cho dù là con chó con thân cận, cũng phải nàng có thể tiếp thu, nhưng con chó con biết thế nào lại thực thích nàng, vòng quanh chân nàng chạy tới chạy lui, cái đuôi đầy thịt lắc đến bay lên.

      Thấy bộ dáng con chó con này, phụ nhân đưa chó mặt ý cười càng nhiều, hỏi: “ biết tiểu thư ở chỗ này có ai biết nuôi chó, nếu biết, tiểu phụ nhân nhiều chuyện dạy vài câu.”

      Khương Vũ Triều chỉ hai nô tỳ ngày thường thành ra, “Về sau hai người chiếu cố nó.”

      Hai người đó vẻ mặt vui mừng, vội đáp vâng, nghe phụ nhân kia những việc cần chú ý khi nuôi chó.

      Phụ nhân rời Minh Nguyệt Quan, đến xe ngựa đầu phố, đường về Ngọc Lăng Vương phủ. Bà vào đại môn của Ngọc Lăng Vương phủ, lão nhân gác cổng ngủ ngáy, hoàn toàn phát ra, nhưng ở cửa có mấy con chó đen năm flập tức cảnh giác mà ngẩng đầu lên, thấy bà mới lần nữa nằm trở về. Phụ nhân tập mãi thành quen, đường vào trong phủ. Ngọc Lăng Vương phủ học đòi văn vẻ giống nhà khác, đương thời lưu hành kiến tạo núi giả, hồ sen, khúc trì, hành lang gấp khúc, trong phủ kiến trúc phòng ốc đều ở đài cao tầng, đại khí ngắn gọn, xuyên qua sân rộng, phía sau có mặt cỏ, hồ nước rất rộng lớn, thậm chí ở trong viện có cánh rừng bao quanh.

      Ngọc Lăng Vương Hề Trác Ngọc vén tay áo cầm cái bàn chải, chả lông cho con chó to, Tiêu Vân Kỳ ngồi ở bên cạnh xem, thường thường ngóng về phía cửa, giống như chờ đợi cái gì.

      Phụ nhân kia vừa xuất , Tiêu Vân Kỳ liền đứng lên, thấy trong tay bà ta có cái giỏ tre, mới cười rộ lên. “Đưa rồi?”

      Phụ nhân cười : “Đúng vậy, tiểu gia hỏa thực thích Tiêu tam nương đó.”

      Tiêu Vân Kỳ: “Ta , muội muội ta rất được thích, chó con đó khẳng định cũng thích nàng.”

      Hề Trác Ngọc chải lông cho chó cười lắc đầu, “Vậy vừa rồi huynh còn lo lắng.”

      Tiêu Vân Kỳ với Hề Trác Ngọc muốn thay muội muội xin con chó về nuôi, kết quả vị chủ nhân này lại mang chó xem, nếu chó thích đáp ứng, thích ôm trở về, Tiêu Vân Kỳ là lần đầu mới gặp như vậy.

      tốt rồi, về sau nếu muội muội của huynh muốn nuôi nữa, thể ném , đưa về cho ta.” Hề Trác Ngọc .

      Tiêu Vân Kỳ: “……”

      Hề Trác Ngọc ném bàn chải xuống, vỗ vỗ con chó to bên cạnh, giống như chuyện với người, “Ngươi nghe chưa, nữ nhi của ngươi tìm được gia đình tốt, chính nó nguyện ý, về sau có cơ hội mang ngươi gặp nó.”

      Con chó to sủa ngao tiếng.
      mattroiden2810, Lierose DuDu, annie19628 others thích bài này.

    3. Tôm Thỏ

      Tôm Thỏ Well-Known Member

      Bài viết:
      603
      Được thích:
      553
      Ha ha, chỉ là cho ngươi gặp nữ nhi
      Anastasia Nguyenheavydizzy thích bài này.

    4. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 84. Thiếu Nguyên lão công?!

      Từ khi con chó tới, viện này của Khương Vũ Triều náo nhiệt hơn ít. Lúc trước bọn nô tỳ bởi vì tính cách chủ tử đột biến mà lo sợ bất an, tại đám cười đến giống đóa hoa, mỗi ngày vui tươi hớn hở đùa chơi với chó con. Cũng có thể là phát chủ tử bây giờ tuy rằng ôn nhu như trước kia nhưng cũng thích trách móc nô tỳ nặng nề, cho nên rốt cuộc yên tâm.

      Tóm lại viện này mỗi ngày đều có thể nghe thấy tiếng cười thanh thúy của các tiểu nương, còn có tiếng chó con kêu gâu gâu, ngay cả các nữ quan của Minh Nguyệt Quan ngẫu nhiên tói đây đưa đồ vật, cũng thích đùa chút với con chó vui vẻ đó.

      Khương Vũ Triều cảm thấy có chút ồn, nhưng lười ra tiếng quản các nàng, đều là đám tiểu nương hơn mười tuổi gần hai mươi tuổi, thậm chí còn có mười hai tuổi, vẫn là trẻ con.

      Làm chủ nhân chân chính của con chó con, Khương Vũ Triều ngược lại rất ít chơi với nó, nhưng con chó đó thông minh, giống như có thể nhận chủ, mỗi ngày đại bộ phận thời gian đều thíc theo Khương Vũ Triều. Khương Vũ Triều đọc sách, nó liền ở bên chân nàng vòng tới vòng lui, tự chơi vui vẻ. Mấy tiểu nha hoàn mắt trông mong nhìn, cảm thấy chó con quá đáng thương, nhịn được giọng với Khương Vũ Triều: “Chủ tử, ngài xem tiểu bảo bối thích ngài như vậy, ngài cũng nên để ý nó nha.”

      Khương Vũ Triều: “……” Tiểu bảo bối? Cái xưng hô ghê tởm gì.

      Nàng hồn nhiên quên mất ngày trước mình đuổi theo thần tượng Hề Thiếu Nguyên cũng gọi bảo bối. chỉ có bảo bối, còn ca ca, đệ đệ, lão công, ba ba…… có xưng hô nào nàng chưa từng gọi đâu.

      “Chủ tử, chó con tới nhiều ngày, ngài còn chưa đặt tên cho nó đâu.” Lan Kiều đánh bạo .

      Đặt tên gì đó cũng quá phiền toái. Khương Vũ Triều nhìn mâm bánh hoa quế bàn mà Quế Ảnh mới vừa bưng đến, rất là tùy tiện : “Vậy gọi là Bánh Hoa Quế.”

      Lan Kiều lập tức ghen ghét nhìn Quế Ảnh, “Tiểu bảo bối sao lại cùng tên với ! Sớm biết thế ta bưng lên cho chủ tử mâm cánh hoa lan.”

      Quế Ảnh che miệng bật cười, liếc mắt cái.

      Chó con Bánh Hoa Quế còn biết mình có tên, nâng chân trước chắc khỏe ghé vào giày thêu của Khương Vũ Triều, cọ cẳng chân. Khương Vũ Triều cảm thấy mình duỗi chân là có thể dẫm lên nó, phất phất sách trong tay, “ , các ngươi đưa Bánh Hoa Quế ra ngoài chơi .”

      Thế giới có internet buồn tẻ, nhưng qua hai tháng cũng còn tốt, Khương Vũ Triều chỉ é bức giỏi, năng lực thích ứng cũng mạnh, có thể quen ẩm thực cùng làm việc và nghỉ ngơi ở thế giới này. Duy nhất nàng thể quen, chính là nơi này có Hề Thiếu Nguyên.

      Buổi tối nàng nằm mơ, mơ thấy mình còn ở đại, xoát Weibo, bỗng nhiên thấy idol của mình phát Weibo, tuyên bố muốn thoái kết hôn, xem lại bức ảnh kia, mặt nhà lại trống rỗng, dù thế nào cũng thấy .

      ác mộng lớn nhất.

      Khương Vũ Triều thân mồ hôi lạnh mà mở mắt ra, còn có chút kinh hồn chưa định, bỗng nhiên nghe thấy mép giường truyền đến hai tiếng kêu gâu gâu. Nàng xốc màn giường lên, thấy Bánh Hoa Quế ghé vào giày mình. Con chó đôi mắt đen đen, miệng hơi hơi cong lên , như là cười, nhìn qua lại khờ lại đáng , tiếng kêu cũng non nớt.

      Khương Vũ Triều duỗi tay đến trước mặt Bánh Hoa Quế, “Sao lại chuồn êm vào.”

      Chó con lắc cái đuôi, chơi đùa với tay nàng, còn vươn đầu lưỡi ngây ngốc liếm ngón tay nàng.

      “Chủ tử, người tỉnh rồi?” Ngoài cửa truyền đến thanh của Lan Kiều, Khương Vũ Triều nháy mắt lùi cái tay đùa chó về màn, lên tiếng.

      Lan Kiều bưng nước ấm tiến vào, liếc mắt cái nhìn thấy chó con bước chân lộc cộc chạy chạy, “Ha ha, Bánh Hoa Quế sao lại trộm vào được, nó vừa tỉnh tới gặp chủ tử đó.”

      Khương Vũ Triều rửa mặt dùng bữa sớm, sau đó lại bắt đầu theo lệ cầm quyển sách xem. Thư tịch chính thống cần xem, sách giải trí phong thổ phố phường cũng phải xem. Viện này của các nàng có cánh cửa có thể nối thẳng ra ngoài đạo quan, chỉ cần xuyên qua cái đường hẻm, cơ bản chính là ở chỗ này tự mình sống của mình, các nữ quan trong đạo quan ngẫu nhiên mới tới đây, ngày này lại có nữ quan bưng theo rổ tới.

      Các nàng đúng giờ đưa thư từ cùng với các cư sĩ thanh tu đưa chút hương tuyến tự chế, còn có chút vật nghe làm pháp khai quang.

      “Lần này tới là đưa món ăn cho Tiêu cư sĩ, đều là chính người trong quan trồng ở sau núi.” Nữ quan hàn huyên hai câu rồi nhắc tới chính , “Mấy ngày nay tron đạo quan có mấy tràng pháp , đến lúc đó khả năng ít khách lạ, Tiêu cư sĩ nếu thích náo nhiệt đóng cửa phía trước lại, cũng tránh bị người khác quấy rầy va chạm, tính ra cũng chỉ mấy ngày.”

      “Ta biết, đa tạ chân nhân thông báo.” Khương Vũ Triều cho người tiễn nữ quan , lại dặn dò Lan Kiều, “Mấy ngày sau trong quan phải làm pháp , các ngươi cũng đừng ở chạy loạn.”

      Dù sao cũng là nhà nữ đạo quan lớn nhất Lạc Đô, hương khói cường thịnh, chùa miếu diện tích cũng rất lớn, bên trong cây lớn dày đặc, chung khánh thanh thanh, mấy nô tỳ nhàn rỗi nhàm chán ngẫu nhiên cũng phía trước bái bái.

      “Nhưng chủ tử, qua hai ngày là pháp hội Địa Quan Đại Đế Giáng Sinh, chúng ta có thể xem a, bởi vì có ít người tới xem, các chân nhân mới lo lắng ngài bị va chạm đâu.” Lan Kiều vặn đầu ngón tay tính, “Chờ pháp hội trung nguyên kết thúc, còn có Vương Mẫu nương nương Giáng Sinh, trong thành ít phu nhân đến, các chân nhân phải làm pháp cầu phúc cho các nàng, loại này mới là có nhiều người đến xem.”

      Khương Vũ Triều: “……” Cái gì, pháp hội cái gì?

      Nàng cảm thấy khác biệt văn hóa, khó được lộ ra thái độ cảm thấy hứng thú, nô tỳ cả viện đều vây lại giải thích cho nàng. Đối với nữ tử thời đại này mà , ngày tháng thú vị, có thể thả lỏng nhiều lắm, các loại ngày hội đều nhớ ràng, Khương Vũ Triều thêm kiến thức lớn, cũng có chút muốn xem chút pháp hội chưa bao giờ gặp này.

      a a, dù sao cũng xa, chúng ta mở cửa viện xuyên qua con đường hẻm là có thể trực tiếp , bây giờ ở chỗ này, cũng ai quản chủ tử, còn phải chủ tử ngài muốn thế nào làm thế ấy. Dù sao đều ở trong quan, xảy ra chuyện.” Lan Kiều xúi giục.

      Bây giờ bọn nô tỳ nếm được chỗ tốt của nơi này, cái khác , ít nhất cs tự do, cho dù là ở tướng quốc phủ hay là sau đó ở vương phủ, các nàng đâu có được tự do tự tại như vậy.

      Khương Vũ Triều quyết định xem hội, nhưng hôm nay lại được, bởi vì từ sớm có người tướng quốc phủ tới, bảo nàng về nhà tế tổ. Tế tổ vào Tết Trung Nguyên tập tục này, Khương Vũ Triều cũng biết, nhưng đời trước nàng cũng chưa từng trải qua, cha ruột chỉ thiếu tế nàng, nào dám để nàng tế tổ. Lan Kiều, Quế Ảnh các nàng lại quên mất việc này, bởi vì năm trước ở Dục Vương phủ, nàng cũng cần về Tiêu gia tế tổ, giờ khác, nàng bị hưu trở về, còn xem như Tiêu gia người, đương nhiên phải trở về.

      Trở lại tướng quốc phủ, mọi người đều bận bận rộn rộn, có ai phản ứng nàng, Khương Vũ Triều nhìn thấy Tiêu Cẩm Hương, còn tưởng rằng nàng ta lại muốn tới gây chuyện, ai ngờ lúc này người ta học ngoan, bất quá chịu đến nhận nhục.

      Kỳ Tiêu Cẩm Hương cũng muốn nắm thời cơ gây với Tiêu Cẩm Nguyệt, nhưng mà Tiêu phu nhân để nàng , lần trước tiệc mừng thọ lão phu nhân qua , trong nữ quyến các nhà liền có tin đồn nhảm nhí Tiêu Cẩm Hương tâm có Dục Vương. Thế này quá đáng, về sau nữ nhi làm thế nào! Tiêu phu nhân trong lòng mắng Tiêu Cẩm Nguyệt, cũng sợ cái người dường như nổi điên này, giữ Tiêu Cẩm Hương ở bên người, miễn cho nàng lại làm gì, duyên cớ làm hỏng thanh danh của mình.

      Tiêu Cẩm Hương tới, mấy huynh đệ tỷ muội con vợ lẽ khác cũng dám tiếp cận nàng, chỉ ở xa xa bên chỉ chỉ trỏ trỏ về phía nàng, Khương Vũ Triều cười với các nàng bên kia, mấy người liền được tự nhiên bỏ , dáng vẻ khinh thường làm bạn với nàng.

      Hôm nay tế tổ, Tiêu tướng quốc và trưởng công tử Tiêu Vân Kỳ đều rất bận, Khương Vũ Triều lại bị lập, nhất thời nhàm chán đến cực điểm.

      “Này, sửu bát quái! Sao ngươi lại tới nhà ta.” tiểu nam hài nhìn khoảng bảy tám tuổi bỗng nhiên chạy tới đứng ở trước mặt nàng, kiêu ngạo ương ngạnh : “Các nàng đều ngươi trộm người, mất mặt đến toàn bộ Lạc Đô đều biết, Tiêu gia chúng ta thể diện cũng còn, sao ngươii còn chết ?”

      Tiểu nam hài này chính là nhi tử của Tiêu phu nhân, tiểu nhi tử Tiêu Vân Đoan của Tiêu tướng quốc, phi thường được sủng ái, còn bị chiều đến giống như Hỗn Thế Ma Vương. Lúc trước ở nhà bên ngoại làm khách, Khương Vũ Triều là lần đầu nhìn thấy . Trong nguyên tác, Khương Vũ Triều cũng biết vật này ngang ngược, tại vừa đối mặt, quả nhiên là tiểu cẩu bức thiếu giáo dục, cái miệng này bá bá.

      Khương Vũ Triều ngồi ở ghế, trước duỗi tay cầm chặt hai tay của hùng hài tử, sau đó lộ ra cái cười ngoan dữ tợn với , “Vật , ngươi biết ta trộm người là làm gì sao? Ta trộm về ăn. Ăn sống thịt người, trước dùng đao chém rơi đầu, hút khô máu rồi lại mổ ngực moi tim, ngươi biết tim như thế nào sao, chính là miếng thịt đỏ tươi đổ máu ……” Nàng vươn ngón tay thon dài, vẽ lên ngực hài tử, ngữ điệu trôi nổi, hai mắt bình tĩnh nhìn đôi mắt , “Tim mới ăn ngon nhất, sau đó liền chém đứt tay và chân, ngón tay cắn vào kẽo kẹt kẽo kẹt, ăn rất ngon. Ta thích nhất vẫn là ăn tiểu hài tử.”

      “Vân Đoan, xem tay của ngươi là mêmg, tỷ tỷ rất thích ngươi, ngươi trở về cùng tỷ tỷ được a?” Khương Vũ Triều lôi kéo tay hùng hài tử, dưới ánh nhìn chăm chú mà hoảng sợ của hạ lộ ra hàm răng tuyết trắng, làm bộ muốn cắn tay .

      “A ——” lúc há mồm chuẩn bị khóc, Khương Vũ Triều nhét điểm tâm vào trong miệng , trắc trắc lại ôn ôn nhu nhu : “Vân Đoan, bây giờ chúng ta chơi trò chơi, ngươi chạy ta đuổi, nếu như bị ta đuổi được, tỷ tỷ ăn bàn tay của ngươi.”

      Nàng vừa buông tay, hùng hài tử sợ tới mức rút tay chạy . Hàm ngậm miệng điểm tâm khóc ra tiếng, mặt treo nước mắt nước mũi, chạy ra đụng vào bà vú của, lăn vòng mặt đất, thành con khỉ đất.

      Lan Kiều chờ ở bên nuốt nước miếng xuống, “Chủ tử, ngài, ngài cái gì vậy, những lời này, cũng là đáng sợ, tiểu công tử tuổi còn , vạn nhất dọa ra cái gì……”

      Khương Vũ Triều uống ngụm trà đỡ khát, “Tiểu súc sinh lúc còn dạy dỗ tử tế, trưởng thành trở thành đại súc sinh. Chẳng lẽ bởi vì còn , ta phải buông tha , có khả năng.”

      Lan Kiều rụt rụt cổ, kính sợ nhìn chủ tử có thù tất báo.

      Tiêu Vân Đoan còn chưa bao giờ bị người ta hù dọa như vậy, dọa tàn nhẫn, sau khi trở về ôm Tiêu phu nhân khóc lên, hỏi cái gì rồi lại dám , buổi tối còn ác mộng liên tục khóc nháo thôi, lăn lộn thời gian.

      Khương Vũ Triều đương nhiên quan tâm chuyện này, ngày này là nàng ngang qua sân khấu rồi về Minh Nguyệt Quan.

      Chủ tớ ba người qua đường hẻm, xa xa còn nghe được chủ điện bên kia truyền đến tiếng tụng niệm, Lan Kiều cẩn thận nghe xong rồi : “Chủ tử, pháp còn chưa xong đâu, chúng ta xem sao?”

      Khương Vũ Triều lắc đầu, mới vừa vào trong viện, lại thấy mấy nô tỳ đỏ con mắt tìm kiếm nơi nơi, còn giọng gọi Bánh Hoa Quế.

      “Sao lại thế này?”

      “Chủ tử, Bánh Hoa Quế mất…… Buổi chiều lúc ấy còn ở đây, chỉ chớp mắt thấy tăm hơi, chúng ta còn tưởng rằng nó trốn , nhưng mà, nhưng mà, vừa tìm hết toàn bộ viện đều tìm được nó……” Bọn nô tỳ ô ô khóc lên, sợ chó cong xảy ra cái gì ngoài ý muốn, lại sợ bị chủ tử trách phạt.

      Khương Vũ Triều chau mày, cũng giáo huấn ai, chỉ : “ chừng là chạy ra ngoài, đều ra ngoài tìm xem .”

      Các nàng xuyên qua cái cổng vòm, chỗ khách hành hương vào Minh Nguyệt Quan dâng hương, Khương Vũ Triều cầm ngọn đèn lồng: “Đều tách ra tìm, nó chạy quá xa, phỏng chừng là ở gần đây.”

      Mọi người nghe theo, tách ra tìm. Khương Vũ Triều dẫn theo đèn lồng xuống bậc thang, bỗng nhiên nhìn thấy phía trước chỗ dưới bậc thang có ánh lửa, nàng ra phía trước, mơ hồ nghe thấy chó kêu, liền nâng thanh gọi: “Bánh Hoa Quế?”

      “Uông!” tiếng thanh thúy chó kêu từ bên kia truyền đến, Khương Vũ Triều bước nhanh tiến lên, thấy ràng nơi đó còn ngồi xổm người, ném giấy màu vào chậu than cháy. cũng nghe thấy thanh của nàng, con chó con được ôm trong lòng ngực kia liền đứng lên, quay đầu nhìn lại Khương Vũ Triều.

      Từ ánh lửa nhảy trong chậu than, Khương Vũ Triều thấy mặt người nọ, thoáng chốc sửng sốt, nhịn được thất thanh hô: “Thiếu Nguyên lão công?!”

      Nam tử ôm chó cũng sửng sốt, đợi nghe nàng gọi cái gì, hai mắt hơi hơi trợn to, dưới chân nghiêng cái, từ bậc thang thấp dẫm vào chỗ trống ngã xuống.

      “A!”

      “Uông!”
      Lierose DuDu, annie196, Lee Đỗ25 others thích bài này.

    5. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Rồi, chế độ cuồng idol online, hiểu ha,
      heavydizzy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :