1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nữ chính đều cùng nam phụ HE - Phù Hoa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Ngông quá ngông, chết cũng ko ai thương tiếc đâu tam tam à, tự đào hố, tự chô ko trách ai được đâu he, nam nhị lấn sân rồi, mạnh mẽ lên mới cứu được chế long, chế long cũng nghẹn với tam tam lắm rồi,
      heavydizzy thích bài này.

    2. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 75. Hỏng gõ gõ, gõ hai lần là có thể tốt rồi

      Đông Hải có vùng biển thực đặc thù, nơi này là “Hải Trung Hải”, là mảnh “biển” khác ở trong vùng biển Đông Hải. So với biển rộng màu lam đậm, mảnh “Hải Trung Hải” này bởi vì nông hơn, ra loại bích sắc trong sáng sạch , tựa như khối đá quý màu lục nhạt trong biển.

      Chung quanh Hải Trung Hải mọc rất nhiều sam thụ màu đỏ, sam thụ đó gọi là long huyết sam, tên như ý nghĩa, là thực vật ở trong máu rồng, nhờ cơ duyên xảo hợp mọc lên. Nơi này có tảng lớn long huyết sam thô tráng từ trong biển sinh trưởng ra, có thể thấy được chỗ đó từng có bao nhiêu máu rồng tưới lên. Nguyên nhân chính là vì thế, mảnh Hải Trung Hải này cũng có năng lực đặc thù, ngâm ở chỗ này có thể làm Long tộc bị thương nhanh chóng khép lại miệng vết thương.

      Ma Long hai mắt đỏ máu cứ như vậy treo tiểu bạch long hôn mê mũi, đường bơi tới Hải Trung Hải. xuyên qua những long huyết sam cao lớn trong biển, đặt tiểu bạch long treo ở mũi vào trong nước biển màu bích ngọc nhạt.

      Rồng màu trắng ở trong biển màu bích ngọc, nhìn qua vừa đẹp lại ngon.

      Ma Long ngẩng đầu, ghé vào bên cạnh nhìn bạch long, nhìn nhìn, trong miệng tự giác chảy ra long tiên (nước bọt của rồng). Đôi mắt chậm rãi từ màu đỏ biến thành màu đen, răng nhọn cũng lộ ra.

      “Ăn…… Bạch long……” Đôi mắt Ma Long hoàn toàn biến thành màu đen, mở rộng miệng ra, cắn xuống bạch long. Nhưng được nửa đường, đôi mắt đen nhánh lại tràn ra vài tia đỏ, làm đột nhiên ngậm miệng lại, cắn miệng khí.

      Lưu luyến nhìn thoáng qua bạch long, Ma Long bỗng nhiên quay đầu, chui vào trong biển, biến mất thấy. tại có cách nào hoàn toàn khống chế được mình, vẫn luôn tranh đấu cùng cái ý thức còn chưa biến mất kia. Lo lắng thể khắc chế mà xúc phạm tới Bạch Lăng, lựa chọn tạm thời tránh lui trước.

      Bạch Lăng ở trong hôn mê cảm giác được lực lượng nhu hòa bao vây mình, dòng nước ấm áp lại mềm mại bên cạnh, an ủi đau xót người nàng. Nàng cảm giác mình giống như là ngủ dưới thái dương ngày xuân, thoải mái đến muốn mở mắt.

      Nhưng biết qua bao lâu sau, nàng cảm thấy thái dương bị che khuất, có hơi thở nguy hiểm gì đó ở đầu lưu luyến , còn đồ vật gì tí tách rơi ở bên cạnh, vô cùng nhiễu loạn giấc ngủ. Bạch Lăng tức giận mở to mắt ra, đối diện là đôi mắt to đen nhánh cùng cái miệng mở rộng của Ma Long.

      giấc ngủ dậy phát kẻ thù chảy nước miếng với thân thể mình?

      “Óa óa hù chết lão tử lạc!” Bạch Lăng thân thể nhanh hơn đầu óc, nhảy lên cao cái đánh thẳng vào Ma Long, cho cái bạo kích vào cằm. Chỉ thấy thân hình dài dài màu trắng thẳng tắp đâm lên cằm Ma Long, đẩy Ma Long hề phòng bị bay ra ngoài, ngã ngửa vào trong biển, bọt sóng thoáng chốc văng khắp nơi, sóng gió mãnh liệt.

      Bạch Lăng biết tại mình ở nơi nào, Ma Long là tình huống như thế nào, nàng nhìn chằm chằm Ma Long ngã xuống lộ ra cái bụng, nhớ tới Lục Lâm Sinh bị ăn mất.

      —— bây giờ mổ bụng Ma Long ra, Lục Lâm Sinh còn ở đó sao? Thời gian dài như vậy hẳn là tiêu hóa hết rồi?

      Lão vỏ sò suy yếu chuyện ở trong đầu nàng: “Tiểu chủ nhân…… Chạy mau a……”

      Lúc trước Bạch Lăng bị quy tôn Huyền Thương thượng thần kia làm cho thê thảm giống chiến sĩ cách mạng bị bắt giam, lão vỏ sò vì nàng tráng lá gan phản kháng lần, kết quả bị Huyền Thương thượng thần nhàng treo lên đánh, chỉ có thể cuộn trong vỏ sò, cùng tiểu chủ nhân Bạch Lăng khổ sở dưỡng thương. cũng mới tỉnh lại lâu, phát tiểu chủ nhân và Ma Long chính diện xông lên, thiếu chút nữa sợ tới mức cái vỏ sò cũng vỡ vụn, liên thanh thúc giục Bạch Lăng nhanh chạy trốn.

      Bạch Lăng cũng ngốc, biết mình thể làm gì người ta, cái ý tưởng kỳ lạ đó cũng chỉ ở trong lòng chút mà thôi, chỉ tiếc tuy rằng nàng tâm có chạy trốn, nhưng chiếc đũa chống được cánh tay to, Ma Long kia thân rồng thô tráng cùng cái đầu to thực nhanh chọc trở lại, như hổ rình mồi chặn ở trước mặt nàng, Bạch Lăng căn bản chỗ chạy.

      Thua rồng thua trận, Bạch Lăng hung hăng trừng Ma Long trước mặt, cảm thấy trước khi mình bị ăn nhất định phải sảng đủ, mặc kệ thế nào trước chiếu đầu với lúc, đánh chết cũng phải đánh thành tật!

      Bạch Lăng ngo ngoe rục rịch, cái đuôi rồng phía sau lúc lúc . Ma Long lắc lắc đầu, hét lớn tiếng cắn về phía nàng, Bạch Lăng lui thể lui, dũng mãnh nhào lên trước, đập lên sọ não của Ma Long. Đây phải lần công kích mạnh mẽ, ít nhất Ma Long lần này có chuẩn bị bị nàng đánh ngã, nhưng bị nàng đánh lần này rồi, Ma Long đột ngột dừng lại, nghiêng đầu ngơ ngác phát ngốc ở giữa trung.

      Tận dụng thời cơ duy nhất, Bạch Lăng lại khách khí mãnh liệt đấm vài cái, kết quả nhìn thấy đôi mắt Ma Long nhắm lại, thực lúng túng vùi đầu vào trong biển, có ý tứ đánh trả.

      Bạch Lăng: “……” Làm cái gì đây, ngay từ đầu còn muốn ăn, giờ sao hung hăng nữa?

      “Ma Long này lang cái gì đột nhiên quái quái?”

      Dọa đến tiểu tâm can của lão vỏ sò nhảy bùm bùm cũng thấy kỳ quái, trợn mắt há hốc mồm nhìn Ma Long hồi lâu động tĩnh. Bạch Lăng hóa thành hình người, vẫn duy trì hình dáng bạch long bốn móng chạm đất bộ, thậm chí to gan lớn mật ý đồ bò lên lưng Ma Long, chuẩn bị lên phía trước tiếp tục đập sọ não .

      Phát giác tiểu bạch long dẫm lên người mình, Ma Long rốt cuộc bình tĩnh chút nâng đầu lên, nhìn nàng : “Ta là…… Lục Lâm Sinh……”

      Tiểu bạch long hùng hổ bỗng nhiên sững lại, móng vướt trượt từ thân rồng của Ma Long ngã nhào xuống. Nhưng thực nhanh nàng lại bò lên, bốn chân xiêu xiêu vẹo vẹo chạy vội người Ma Long, vào phía trước đầu Ma Long.

      “Ngươi cái gì?” Bạch Lăng thể tin được.

      Lúc này Lục Lâm Sinh có bề ngoài là Ma Long buông lỏng cái đầu ra, mở miệng : “Ta tại là Lục Lâm Sinh, nhưng mà Ma Long cũng vẫn còn, có đôi khi ta khống chế được mình…… Nếu lần tới Ma Long muốn ăn nàng, nàng cứ như vừa rồi đấm vào sọ não ta.”

      Bạch Lăng biết cái gì, ngơ ngác nhìn cự long màu đen mắt đỏ, đột nhiên hô to tiếng tiến lên đánh vào bên đầu hắc long, móng vuốt nắm chặt râu của hắc long ngao ngao khóc lên, “Lục Lâm Sinh! Lục Lâm Sinh!”

      “Ngươi chưa chết sạch ! Quá tốt lặc! Ngươi còn chưa chết sạch! Y ô ô ô!” Nàng khóc lóc đem cái đầu rồng của mình đâm vào miệng rộng của hắc long, đụng vào lại ngẩng đầu nhìn trong chốc lát, tiếng khóc liền nghẹn lại.

      “…… Ngươi lang cái gì lại chảy nước miếng với ta? Ngươi quản cái miệng rộng của ngươi.”

      Lục Lâm Sinh hút nước miếng ghé đầu vào mặt nước, đấu tranh với chính bản năng của mình, vẻ mặt yếu lại bất lực mà nhìn nàng: “Ma Long ăn Long tộc, muốn ăn nàng, ta muốn ăn.”

      Bạch Lăng nhớ tới những lời vừa này, “Ngươi , Ma Long cũng vẫn còn trong khối thân thể này, ngươi thể luôn khống chế thân thể?”

      Lục Lâm Sinh: “Ừ, chờ ta lợi hại hơn chút, là có thể hoàn toàn cắn nuốt , bây giờ còn chưa được. Bất quá nàng phải sợ, chỉ cần Ma Long muốn thương tổn nàng, nàng dùng sức đánh là được, ta tỉnh lại.”

      Bạch Lăng: “……” Giống như cái ti vi cũ nhà bà ngoại trước kia, hỏng cái, gõ hai cái là có thể được.

      Nàng nửa thân mình treo ở cổ hắc long, miệng rồng nhàng đâm đâm miệng , “Ta bị ăn, ngươi phải nhanh khôi phục, ta còn muốn nghe ngươi đánh đàn.” Dừng chút giọng của nàng có chút thấp, “Nhưng ta để phượng cầm của ngươi ở U Phù Sơn rồi, lần tới ta lại chỗ phượng hoàng mua cho ngươi cái.”

      Hắc long bị bạch long nho đâm cho tâm hoa nộ phóng, tuy biết tâm hoa nộ phóng là cái gì, nhưng cao hứng lại thỏa mãn khởi động thân thể, quấn tiểu bạch long lên.

      “Ta nhất định nhanh khôi phục.” quả thực bành trướng lên, cảm giác mình có thể lập tức lại nuốt thêm Ma Long.

      Bạch Lăng ở người cuộc thành vòng tròn , đặt đầu ở bên miệng . Nàng bây giời tâm tình đặc biệt tốt, đến vết thương người cũng đau.

      “Tiểu chủ nhân, ngươi hỏi chút có thể mang ngươi xuống biển hay .” Lão vỏ sò hiển nhiên tâm tình cũng tồi, chờ mong hỏi.

      “Sao? Trong biển có bảo bối?” Bạch Lăng hỏi.

      Lão vỏ sò trầm mặc chút : “Phía dưới chính là cung điện tộc bạch long năm đó kiến tạo dưới biển, người còn chưa nhìn thấy nơi lúc trước các tộc nhân sinh sống đâu.”

      Bạch Lăng biết chút trầm mặc của lão vỏ sò kia có bao nhiêu cảm khái và chua xót, nhưng nàng có quá nhiều cảm xúc, rốt cuộc cảm tình thứ này, chỉ ở chung mới có, nàng thể giống lão vỏ sò vì các tộc nhân bạch long chưa bao giờ gặp mặt mà khổ sở sâu, tựa như nghe chuyện cũ bi thương, độ hảo cảm chỉ ở phạm trù người qua đường.

      “Có Long Cung a, bên trong có đồ vật gì có thể trị thương cho ngươi ?” Bạch Lăng quan tâm chính là chuyện này. Nàng sợ lão nhân bị thương quá nặng, da dày thịt béo như nàng, cẩn thận khả năng liền bị chết.

      Lão vỏ sò thập phần cảm động, trân châu tròn vo màu trắng bùm bùm rớt xuống, “Tiểu chủ nhân, lúc này người còn nghĩ đến ta, ta chính là chết cũng vui mừng a!”

      Được đáp án khẳng định, Bạch Lăng để khóc nữa, gãi gãi vảy hắc long lưng với : “Ta muốn Long Cung phía dưới xem cái ha, ngươi muốn cùng ta hay ?”

      Lục Lâm Sinh : “. Vết thương của nàng còn chưa tốt, ta cõng nàng .”

      tiểu bạch long liền cưỡi đại hắc long bơi xuống biển sâu đen tối. Ở trong mắt Long tộc, đáy biển cũng phải ảm đạm, ngược lại, trong biển có rất nhiều quang điểm sáng ngời, như là bông tuyết, còn có cung điện tinh xảo chỉ Long tộc mới có thể nhìn thấy. Dùng các loại san hô, vỏ sò, trân châu còn có đá quý xây nên cung điện, tản ra quang huy sáng ngời ở đáy biển, là ra hiệu quả kém hơn ban ngày ở ngoại giới chút nào.

      Cung điện sáng lấp lánh xa hoa lẳng lặng nằm yên ở đáy biển, Long tộc sinh hoạt ở bên trong thấy bóng dáng, chỉ có cái Long Cung trống vắng như vậy.

      Bạch Lăng phát nơi này so với‘ Long Cung ’ ngày trước nàng xem trong phim ảnh còn mộc mạc hơn rất nhiều, có phòng ở chạm trổ rường cột như nhân gian, chỉ tràn ngập loại phong phạm nhà giàu có tiền và hào hoa xa xỉ lóe sáng. Chiếm cứ ở cửa cung điện là tượng rồng lớn bằng hoàng kim, làm nàng thể ngộ sâu nhất.

      Rơi xuống nhìn kỹ mới phát , nóc nhà đều mọc đầy hải tảo, cửa cung điện còn mọc nhiều san hô huyết ngọc to lớn, cơ hồ ngăn cản đường thông vào cửa điện.

      Bạch Lăng biến trở về hình người, có thể nhàng xuyên qua khe hở san hô, hắc long cũng biến thành hình người, Bạch Lăng quay đầu nhìn liền ngây ngẩn cả người, “Sao ngươi biến thành cái dạng này?”

      Lục Lâm Sinh tại có bề ngoài xuất sắc, thậm chí so Huyền Thương thượng thần càng đẹp hơn. Tuy rằng Huyền Thương thượng thần là đồ quy tôn, nhưng Bạch Lăng thể thừa nhận diện mạo của thuộc về giá trị đỉnh cấp, mà Lục Lâm Sinh tại vượt qua Huyền Thương lên đỉnh.

      “Tuy rằng tại ngươi rất đẹp, nhưng ta quen.” Bạch Lăng , “Soái bình thường là được, quá soái ta ăn tiêu.” Nàng nhìn Lục Lâm Sinh bây giờ, chỉ cảm thấy hình như là nhìn người khác.

      Lục Lâm Sinh: “Ta biến về được, chờ ta có thể hoàn toàn khống chế thân thể này, là có thể khôi phục nguyên hình.”

      Bạch Lăng tưởng niệm bộ dáng văn nhược thư sinh, thậm chí là hình dạng sợi len đen.

      Mọi người xuyên qua rừng san hô đỏ, tiến vào kiến trúc bên trong, dưới chỉ dẫn của lão vỏ sò, Bạch Lăng theo thứ tự tham quan cung điện của lão tộc trưởng bạch long và vương phi, vương điện, cung điện nàng ở khi vẫn là quả trứng cùng với kho bảo vật.

      “Đó đều là tộc trưởng để lại cho tiểu chủ nhân người, chỉ có tiểu chủ nhân người là huyết mạch bạch long tộc cuối cùng mới có thể vào nơi này.” Lão vỏ sò vui mừng .

      Vốn dĩ Ma Long uy hiếp bên, cũng sợ hãi để tiểu chủ nhân trở lại chốn cũ, bởi vậy chuyện về nơi này nửa điểm cũng chưa , chỉ nghĩ chờ sau khi tiểu chủ nhân lớn lên rồi chậm rãi cho nàng, nhưng tại Ma Long biến thành cái dạng này, gánh nặng trầm trọng nhất trong lòng dỡ xuống.

      Bạch Lăng cho lão vỏ sò mấy thứ thuốc dưỡng thân thể tìm được, lại tò mò tới lui ở trong bảo khố, ở giá to trong góc tìm được viên kim châu to, nàng nhớ Lục Lâm Sinh đặc biệt thích hạt châu kim sắc, hạt châu này lớn như vậy, cho .

      “Lục Lâm Sinh, ngươi xem trân châu này, tặng cho ngươi.”

      Lão vỏ sò: “…… Tiểu chủ nhân, cái này phải trân châu, đây là di mộng châu.”

      Bạch Lăng: “Gì, châu này có hại?”

      Lão vỏ sò: “ phải như thế……” Bất quá ngủ phía nó, có thể làm cho người ta nhìn thấy ký ức sâu nhất nơi đáy lòng.

      Bạch Lăng: “ có nguy hại vậy coi nó là trân châu.”

      Vẫn cứ đưa cho Lục Lâm Sinh.

    3. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 76. Ta và hoàn toàn giống nhau, cũng xem như là ta sao?

      Mặc dù đời này biến thành rồng, thói quen và thích lúc Bạch Lăng làm nhân loại ăn sâu bén rễ, rốt cuộc người trưởng thành cố định là rất khó bị thay đổi, cho nên dù Long Cung rất đẹp, nàng vẫn quen nghỉ ngơi ở đáy nước. dạo bảo khố Long Cung hai lần rồi lại cưỡi hắc long tọa kỵ chuyên chúc trở về mặt nước.

      chuyến này, Lục Lâm Sinh được viên kim châu to lớn, lão vỏ sò cầm rất nhiều bảo dược trị thương, Bạch Lăng lại lấy vũ khí —— đại bảo đao. Chính là cái loại “Điểm kích tựu tống, đồ long bảo đao” mà đời trước chỉ ở trong quảng cáo rác rưởi mạng nàng mới thấy, bởi vì bề ngoài quá quen mắt làm nàng rất có hảo cảm, hơn nữa vũ khí cây búa của nàng bị người U Phù Sơn ném , cần vũ khí mới, vì thế nàng liền chọn thứ đồ chơi sạch nhất trong bảo khố Long Cung.

      là sạch nhất, lúc Bạch Lăng nhìn thấy nó, trường đao còn có quang mang bắn ra bốn phía, huyễn khốc giống ánh đèn chiếu trong sảnh nhảy Disco.

      “A, đây là trấn lung bảo đao a!” Tuy lão vỏ sò như vậy, nhưng Bạch Lăng khăng khăng đặt tên nó là đồ long bảo đao, Lục Lâm Sinh sợi len đen liếm cẩu cho dù biến thành Lục Lâm Sinh Ma Long đen, vẫn là liếm cẩu quen thuộc cũ, đối với phong cách đặt tên rác rưởi của Bạch Lăng vẫn khen dứt miệng, lão vỏ sò chỉ có thể nhìn hai con rồng trước mặt cùng với ‘ đồ long bảo đao ’ trong tay tiểu chủ nhân kia lâm vào trầm mặc.

      Bạch Lăng: “Cái ‘ đồ long ’ này, ‘ long ’ chủ yếu là chỉ Huyền Thương thượng thần cái đồ rồng quy tôn đó.”

      Lão vỏ sò thờ ơ lập tức nhảy dựng lên trầm trồ khen ngợi. đối với Huyền Thương thượng thần lúc ban đầu là kính sợ lấy lòng, nhưng trải qua Bạch Lăng chịu hồi tra tấn, lão vỏ sò đau lòng thôi, hoàn toàn coi Huyền Thương thượng thần như giai cấp địch nhân, căm thù đến tận xương tuỷ.

      “Tiểu chủ nhân người có thể chế phục Ma Long, còn có cái gì làm được đâu!” Lão vỏ sò cũng bành trướng lên. Ma Long a, đó chính là Long Thần a, dù trải qua nhiều năm phong ấn biến thành cái dạng tại này, vẫn khiến người khác nhìn lên, tại thân xác Ma Long thay đổi người, còn là quái thiên y bách thuận đối với tiểu chủ nhân, lão vỏ sò sau khi lấy lại tinh thần sao có thể bành trướng.

      Bất quá Bạch Lăng và Lục Lâm Sinh, hai con rồng trước mắt ở vào trạng thái thương tàn, còn có cách nào thịt BOSS trạm kiểm soát cuối cùng, chỉ có thể ở Hải Trung Hải túm chặt thời gian dưỡng thương trước.

      Bọn họ hai người dựa gần ngủ thành đống, Lục Lâm Sinh trước khi ngủ còn riêng lấy đại kim châu Bạch Lăng đưa cho ra để lót ngủ. Đại kim châu như vậy, chịu nổi hình rồng lớn hơn, đầu đặt lên là có thể hoàn toàn che kín kim châu. Bạch Lăng dựa gần đầu ngủ, nửa cái đầu cùng với sừng rồng đè lên viên kim châu. Lão vỏ sò trong lòng còn hùng tâm vạn trượng mênh mông, chú ý tới hành vi của bọn họ.

      Cho nên hai con rồng đen trắng lâm vào ngủ say, hạt châu vốn dĩ có tên đứng đắn là Di Mộng Châu liền yên lặng phát huy công năng của nó —— cung cấp cho các khách nhân ngủ gối lên nó ký ức khắc sâu nhất ở nội tâm, bởi vì trước mắt có hai người gối lên nó ngủ, cho nên ký ức lẫn vào nhau.

      Bạch Lăng trong lúc ngủ mơ tới địa phương xa lạ lại quen thuộc, quen thuộc là bởi vì nàng cảm thấy cảnh vật chung quanh phảng phất như từng gặp qua, xa lạ là bởi vì nàng suy nghĩ nửa ngày cũng nhớ được rốt cuộcmình từng gặp ở nơi nào. tại trạng thái của nàng rất kỳ quái, có thần trí thanh tỉnh, biết hết thảy trước mặt đều phải thực, nhưng nếu đây là cảnh trong mơ, lại quá mức ràng chân .

      Nàng nghe thấy loạt tiếng mắng, nơi trước mắt vốn bóng người bỗng nhiên xuất vài người, bọn họ đều là người trong thôn trang bình thường, đá đánh nam nhân dơ bẩn rách nát ở giữa kia, lúc nam nhân nhũn như bùn dường như ngẫu nhiên ngẩng đầu, Bạch Lăng thấy khuôn mặt , tức khắc a tiếng.

      Nàng còn nhớ , lúc trước nàng mới ra khỏi Lạc Thủy, nghe lời lão vỏ sò chuẩn bị tìm U Phù Sơn, kết quả lạc đường bị nhốt trong mảnh rừng rậm lâu ra ngoài được, chính là vị huynh đệ này mang nàng ra, bởi vì lớn lên tương đối đặc sắc, cho nên Bạch Lăng còn ấn tượng, chẳng qua nàng biết huynh đệ này tên gọi là gì, hai người rốt cuộc bèo nước gặp nhau, nàng tùy tay trợ giúp , sau đó liền gặp lại.

      Cho nên vì cái gì nàng đột nhiên nhìn thấy ? Bạch Lăng nghĩ ngợi, bỗng nhiên thấy mình từ nơi xa chạy tới, chân đá bay những thôn nhân đó ra ngoài, nhấc huynh đệ nằm sấp ăn đất kia lên, túm trở về nhà .

      Đúng vậy, đây là việc lúc ấy phát sinh. Bạch Lăng chậm rãi nhớ ra, theo phía sau bọn họ, ôn lại đoạn ký ức lúc trước.

      Sau đó đoạn ký ức này nhanh chóng nhảy qua, Bạch Lăng nháy mắt liền phát bản thân mình ở trong gian nhà tù, đại huynh đệ hơi thở thoi thóp nằm ở trong lao ngục dơ bẩn, nâng hạt trân châu kim sắc quý trọng thôi, đến lúc sắp chết, có chút điên cuồng mà nuốt viên trân châu kim sắc đó xuống. Bạch Lăng cơ hồ cảm nhận được tuyệt vọng thống khổ giãy giụa trong lòng .

      Thân thể thực nhanh bị con chuột ăn hết, đó là cảnh tượng làm người ta sinh ra khó ở, nhưng Bạch Lăng cảm giác thấy, bởi vì ý thức của nàng biến thành con chuột đó, suy nghĩ vốn ràng trở nên đần độn. Trong lòng con chuột có các loại tư tưởng của nhân loại, nó chỉ tham lam mà thu hoạch năng lượng, nhưng quá nhiều năng lượng làm nó thống khổ, theo từng cơn đau khổ cùng nhau xuất , còn có cái ý niệm mơ hồ, ý niệm tìm kiếm truy lùng gì đó.

      biết mệt mỏi mà chạy , rốt cuộc vào ngày nào đó ngửi được hơi thở muốn tìm kia, nó ngẩng đầu nhìn thấy cái bóng dáng màu trắng, nó muốn tiến lên, nhưng bọn họ cách nhau xa xôi như vậy. Hơn nữa thực nhanh nó bị người ta giết, tử vong thống khổ rút Bạch Lăng ra ngoài, nàng lần thứ hai biến thành người đứng xem, nhìn thi thể con chuột lưu tại phế tích. Nàng ngạc nhiên ngẩng đầu, thấy ở nơi xa ‘ chính mình ’ cùng các đệ tử Quy Nhất Tiên Tông hề có cảm giác mà rời .

      Đây là lúc ấy, là lần nàng gặp gỡ hồ kia.

      Ký ức cùng cảnh tượng tại lẫn nhau với hai thị giác, nàng biết đến tột cùng là chuyện thế nào, lại nhìn con quạ đen ăn thi thể con chuột, sau đó nó biến thành con tiểu .

      Bạch Lăng nhìn con quạ đen đỏ mắt bò loạn mặt đất, con quạ đen này hình như nàng cũng quen mắt, trong lòng loáng thoáng có cái gì được miêu tả sinh động. đoạn thế giới ràng này qua , lại là trận đần độn, ý thức của Bạch Lăng lại lần nữa trở thành con tiểu quạ đen đó, nàng cảm giác mình bay lâu rất xa, tới chỗ. Thân thể rất đau, nhưng có hơi thở mà trong lòng vẫn truy tìm ở rất gần, cho nên thân thể này cứ giãy giụa đến gần.

      thấy được trong hồ bạch long bơi lội, vảy và đôi mắt nàng đều sáng lên, trời xanh nước biếc sắc hoa vàng nhạt, còn có bạch long vô ưu vô lự, đây hết thảy đều có vẻ yên tĩnh mà mỹ lệ.

      biến thành quạ đen mắt đỏ, biến thành con chuột mắt đỏ, thần trí trước sau đần độn, nhưng chỉ cần nhìn thấy bạch long, liền cảm thấy thỏa mãn.

      Đoạn thời gian này chớp mắt liền qua , Bạch Lăng thậm chí còn chưa lấy lại tinh thần từ quạ đen mặt đỏ mắt, liền phát mình lại lần nữa tới địa phương kỳ quái. Nơi này mảnh ảm đạm, có vô số ánh mắt lạnh băng có hảo ý cùng ác ý. Quá trình bị cắn nuốt giống như là quá trình tử vong thong thả, thống khổ hít thở thông liên tục trong thời gian rất lâu, cứ như vậy liên tiếp ngừng bị cắn nuốt lâu lâu, lâu đến Bạch Lăng cũng cảm thấy đau đầu chịu nổi mới chậm rãi dừng lại.

      đoạn hình ảnh này hỗn loạn đan xen, Bạch Lăng nhất thời là người đứng xem, nhất thời trở thành quái vật kia bị lạc trong cắn nuốt và bị cắn nuốt, giống như bị lôi kéo qua lại trong ác mộng khủng bố mê loạn.

      Ác mộng ngừng chỉ nháy mắt, nàng lại lần nữa thấy chính mình, cũng thấy quái vật kia nuốt ăn khối thi thể khất cái, thấy theo ý niệm chấp nhất trong lòng đến trước mặt mình.

      “Ta…… gọi là Lục…… Lâm Sinh……”

      Lục Lâm Sinh. quả nhiên là Lục Lâm Sinh! thế nhưng là Lục Lâm Sinh?

      Bạch Lăng quả thực sắp điên rồi, ngây ngốc mà nhìn hình ảnh hài hòa trước mắt. ‘ Nàng ’ cầm đóa hoa ném lên người Lục Lâm Sinh, Lục Lâm Sinh nhận lấy, cười với nàng.

      Nước mắt từ hốc mắt nàng tràn ra.

      ——

      Trải qua giống Bạch Lăng, Lục Lâm Sinh nhìn thấy chính là ít hình ảnh thực tốt.

      thấy thắt bím tóc mặc áo hoa, dắt hai tay lão nhân gia lúc lúc . Nàng vui vẻ ăn sương sáo ở đầu phố, lãnh bì ở cuối phố, còn có cái lẩu ở ngoài phố, nơi nơi đều là đồ ăn ngon. Tiếng rao hàng rong bán đường sơn tra, canh gà ùng ục ùng ục quay cuồng ở lửa, hộp đen truyền phát hình ảnh chuyện xưa, lão nhân gia cho nàng váy hoa mới làm. Cái lu trong viện có đám nòng nọc, biến thành ếch xanh nhảy trước mắt nàng, lúc thời tiết nóng cây thục quỳ nở hoa đầy vườn, thời gian sau giờ ngọ dài lâu thong thả, giường tản ra hương trúc, quạt hương bồ phát ra gió ở mặt……

      Tuy rằng rất nhiều thứ Lục Lâm Sinh biết, nhưng cảm thấy thực thoải mái, cả người mềm như bông giống như uống say, cơ hồ muốn ôm tiểu nữ hài thiếu mấy cái răng kia cùng nhau ngủ.

      Nhưng đột nhiên cảm giác mí mắt trận đau nhức, bên tai vang lên tiếng khóc lớn cùng tiếng la hét, từ cái chuyện xưa mỹ diệu còn chưa xem hết này rút ra ngoài.

      Mở to mắt Lục Lâm Sinh nhìn thấy bạch long oa oa khóc lóc, lấy móng vuốt đá mí mắt mình, “Ngươi mau tỉnh lại! Mau tỉnh lại!”

      Bạch Lăng tuy rất muốn ôn nhu đánh thức Lục Lâm Sinh hỏi cho ràng, nhưng mà bất đắc dĩ hình thể thua kém, phương thức ôn nhu gọi tỉnh, chỉ có thể dùng phương thức lấy chân đá mí mắt.

      Lục Lâm Sinh mở to mắt huyết hồng chăm chú nhìn nàng, tuy rằng màu sắc đáng sợ, nhưng bên trong tràn đầy thích, chút cũng làm người ta cảm thấy sợ hãi. Bạch Lăng vẫn luôn kỳ quái Lục Lâm Sinh vì cái gì muốn theo mình, vì cái gì thích mình như vậy, tại có được đáp án, nhưng nàng vẫn ghé vào cái mũi Lục Lâm Sinh hỏi : “Ngươi có phải là đại huynh đệ lúc trước mang ta ra khỏi rừng rậm hay ?!”

      Lục Lâm Sinh biết nàng cái gì, phun hơi thởi nghiêng đầu xuống, từ trong lỗ mũi nghi vấn mà ừm tiếng.

      Bạch Lăng chụp mạnh mũi , “Chính là, chính là lúc trước ta còn tặng cho ngươi viên kim châu, ngươi lúc ấy là xấu xí kia! Sau lại có phải ngươi còn biến thành chuột, còn cả quạ đen hay ? Ta nhìn thấy ngươi lặc, ngươi Quy Nhất Tiên Tông tìm ta?”

      Nàng hỏi xong hơi, lại được đáp án khẳng định của Lục Lâm Sinh, lắc đầu : “Ta biết.”

      Bạch Lăng: “Sao lại biết, ngươi nhớ ?”

      Lục Lâm Sinh: “Nhớ , nhưng rất nhiều thứ đều đứt quãng, những cái đó hình như là ta, lại giống như đều phải ta. ‘ Ta ’ loại khái niệm này, ta biết nên định nghĩa như thế nào. tại ta còn chưa hoàn toàn cắn nuốt Ma Long, nhưng bây giờ cái ta này là ta sao? Quạ đen và chuột, cái ý thức này của ‘ ta ’ dường như quá mức mơ hồ, có cái gọi là ‘tự mình hiểu ’, cũng coi như là ta sao? Còn có nhân loại lúc ban đầu kia, ta và hoàn toàn giống nhau, cũng xem như là ta sao?”

      Bạch Lăng bị linh hồn Lục Lâm Sinh đặt câu hỏi làm cho khó ở, loại vấn đề ‘ ta là ai, ai lại là ta ’ này khiến cho sọ não nàng đau quá.

      “Vậy vì sao ngươi ngươi là Lục Lâm Sinh? Đây là tên ai?”

      Lục Lâm Sinh: “Là cái tên mà ý thức lúc ban đầu của ta còn nhớ , ta chỉ có cái tên này. Ta nhớ ta muốn cho nàng tên của ta, rất muốn nàng nhớ kỹ nó. Đây là ý thức mà ta kế thừa được.”

      thích và truy tìm nàng, giống như khi đắp nặn người, loại ý thức này là xương cốt dùng để chống đỡ huyết nhục và túi da, là thứ cứng rắn nhất. Tựa như hình thái cuối cùng của là quái vật bên ngoài đen nhánh, bên trong trống rỗng, có huyết nhục và các loại khí quan, càng có tim. Lúc bên trong bao lấy những huyết nhục đó, chỉ biết hấp thu sinh mệnh bọn họ, chỉ có Bạch Lăng có thể bình yên vô ở đó, bởi vì nàng là ‘ cốt ’ của thân thể quái vật đó.

      Bạch Lăng suy nghĩ hồi lâu, bỗng nhiên biến thành hình người, người nho , bò lên mũi hắc long, thành hình chữ đại (大) mở ra ở trong ánh mắt , đại khái là chỗ cái trán.

      Hắc long vì thấy nàng, đem hai mắt của mình biến thành mắt gà chọi.

      “Làm sao vậy?”

      Bạch Lăng tùy tay lau nước mắt, xoa xoa râu hắc long rũ xuống, “Ngực đau.”

      Nàng rốt cuộc hiểu chấp nhất của Lục Lâm Sinh từ đâu mà đến, nhưng chút cũng cao hứng, bạn trai thảm thành cái bộ dáng này quả thực quá đáng thương lặc.
      Lierose DuDu, annie196, sabera.tran26 others thích bài này.

    4. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Đau phải sủng nam nhị nha, cưng nam nhi nhiều vào, tội nghiệp bé,
      heavydizzy, Hale205Tuanh83 thích bài này.

    5. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 77. Lão vỏ sò nhìn nổi, vỏ sò khép lại, tự bế

      Lão vỏ sò hậu tri hậu giác phát bọn họ ngủ di mộng châu, sau khi giải thích công năng của di mộng châu, Bạch Lăng cuối cùng hiểu vì sao mình trải qua giấc tựa mộng phải mộng này, nguyên lai đều là do máy chiếu tự động trong não.

      “Ngươi phải sợ, ta phụ trách ngươi, nửa đời sau ngươi cứ theo ta, hiểu được ?” Bạch Lăng ngồi lên cái mũi hắc long với mấy lời, hắc long Lục Lâm Sinh vui vẻ chỉ biết hừ hừ, cái đuôi hắc long lớn từ từ vung ở phía sau, bắn lên mảnh bọt nước.

      Bạch Lăng chú ý suy xét chu toàn, nghĩ đương mấy năm trước, chờ làm chết Huyền Thương cái đồ con cháu rùa già đó, bọn họ liền trở về Quy Nhất tiên tông gặp sư phó sư huynh, lúc ấy làm hôn lễ cũng được. Nàng suy xét hỉ yến phải mời người nào, còn Lục Lâm Sinh trong lòng vẫn cao hứng Bạch Lăng nguyện ý cho mình luôn theo nàng, còn bạn trai là thứ gì, cũng biết.

      Chỉ lão vỏ sò, nghe thấy tiểu chủ nhân tự an bài chung thân đại của mình, trong lòng rất mệt mỏi. Tiểu chủ nhân nàng đến tột cùng có nhớ mình vẫn là con rồng con hay ? Ngượng ngùng, bởi vì trong tư tưởng bản chất chính là người trưởng thành, mặc dù biến thành rồng con, Bạch Lăng cũng coi mình là vị thành niên, nếu dựa theo thân thể trưởng thành để tính tuổi, Lục Lâm Sinh tại chính là tổ tông của nàng.

      Mắt thấy tiểu chủ nhân có tự giác này, lão vỏ sò chỉ có thể tự mình nghĩ cách. Biện pháp của rất đơn giản, chính là mang theo Bạch Lăng lại lần nữa xuống Long Cung đáy biển, tìm được ít cỏ.

      “Cái này là Khổ Dịch Thảo, ăn vào có thể trợ giúp Long tộc trưởng thành, trước kia rồng trong tộc đều phải ăn loại cỏ này, rất tốt cho thân thể. Tuy rằng hương vị ngon chút nào, nhưng mà……”

      chờ xong nhưng mà, Bạch Lăng lên răng rắc gặm miếng, sau đó vui mừng quá đỗi, “Đây phải rong biển sao!”

      “Quá tốt lạc, lâu ta được ăn rong biển, ta cắt cái này phơi khô làm miếng rong biển để ăn!”

      Lão vỏ sò: “???” Khổ Dịch Thảo tuy rằng tốt cho rồng con, có thể đẩy nhanh hơn tốc độ đổi sừng, nhưng Long tộc bình thường đều thích hương vị này, các con rồng càng phải cưỡng bức mới bằng lòng ăn hai miếng, còn tưởng rằng nếu muốn tiểu chủ nhân ăn cái này phải phí công phu lớn phen, nghĩ tới tiểu chủ nhân thích như vậy?

      Bạch Lăng tìm được tảng lớn ‘ rong biển ’, vui vui vẻ vẻ thu hoạch toàn bộ, trải từng mảnh ra phơi lưng hắc long.

      “Bỗng nhiên muốn ăn lẩu.” Bạch Lăng nhìn ‘ rong biển ’ cảm thán.

      Lục Lâm Sinh vẫn nhúc nhích giúp nàng phơi rong biển, nghe vậy : “Vậy ăn lẩu.”

      “Được, để ta làm lẩu!” Bạch Lăng là tính cách vừa thu lại phát, nghĩ ra lập tức làm, liền bắt đầu nghĩ làm như thế nào. Ở trong biển, đương nhiên chính là ăn lẩu hải sản. Nàng vơ vét đống lớn các loại cá, tất cả đều ném vào trong phiến hải vực Hải Trung Hải đó, lại ở quanh Hải Trung Hải tìm ra sò ngao và tôm cua, còn bắt được con bạch tuộc, nhưng chờ nàng trở lại Hải Trung Hải, phát cá lúc trước ném vào đều chạy mất.

      “Lục Lâm Sinh, ngươi quấn thân thể thành cái vòng.”

      Hắc long theo lời cuộn quanh thân thể thành vòng tròn, Bạch Lăng liền ném nguyên liệu nấu ăn bắt được vào chỗ thân thể khoanh ra, toàn bộ Lục Lâm Sinh liền biến thành cái giá đựng nguyên liệu nấu ăn.

      Bạch Lăng lấy ra cái vỏ sò lớn làm nồi lẩu, ném vào trong bó lớn ớt cay cùng các loại gia vị. Bỗng Lục Lâm Sinh cảm thấy trận đầu váng mắt hoa, thân thể đau đớn. rất quen thuộc loại cảm giác này, là ý thức và bản năng còn sót lại của Ma Long muốn phát tác, nhưng gắt gao áp chế loại chuyển biến này, muốn giao quyền khống chế cho Ma Long —— nếu giao cho Ma Long, nguyện liệu làm lẩu người bị xốc đổ làm sao bây giờ, Bạch Lăng tìm lâu như vậy, mắt thấy là sắp có thể ăn.

      Bằng vào loại tín niệm kiên định này, Lục Lâm Sinh đem thân thể gắt gao đè ép trở về ác niệm cuồn cuộn cùng tham dục của Ma Long, xong rồi quay đầu nhìn người, phát rong biển rớt, cá chạy, lúc này mới yên tâm, chỉ có con cua to có ý đồ vượt ngục, bò lên đuôi , bị vung đuôi quăng ngã trở về.

      Nguyên liệu đơn sơ, chỉ có thể tạm chấp nhận. Bạch Lăng vốn dĩ muốn làm nồi lẩu uyên ương, lại nghĩ đến Lục Lâm Sinh căn bản ăn được, vì thế nàng trực tiếp làm nồi lẩu cay, chính mình ăn cho sảng khoái. Đồ long bảo đao của nàng trước khi đồ long đồ con bạch tuộc, thái thành từng vòng ném vào trong nồi mùi cay bốn phía, còn thịt cá tuyết trắng thứ nào tươi mới, mực và tôm đỏ, hải sâm to…… đương nhiên thể thiếu rong biển.

      “Trừ lẩu, còn muốn nướng BBQ ăn, bạch tuộc nướng ăn càng ngon.” Trừ đồ long bảo đao, Bạch Lăng lần sau kho bảo vật còn cầm thêm món vũ khí làm dự phòng, nếu lúc đánh nhau vũ khí bị rớt còn có thể có lựa chọn khác. Cái vũ khí dự phòng này là tam xoa kích uy phong lẫm lẫm, lão vỏ sò đại danh của nó nhưng Bạch Lăng nhớ được, vẫn gọi nó là đại ngư xoa, dùng để cắm chân bạch tuộc nướng BBQ thực tồi.

      Bạch Lăng ăn, Lục Lâm Sinh ở bên nhìn, hỏi nàng câu: “Ăn ngon sao?”

      Bạch Lăng gật gật đầu, thấy an tĩnh nhìn mình ăn, có chút đau lòng. Lục Lâm Sinh cắn nuốt Ma Long rồi, có thể là bởi vì Ma Long quá bổ, thần chí thanh tỉnh đồng thời tâm trí tăng trưởng, lúc này còn nhạy bén nhận ra tâm tư của Bạch Lăng, an ủi nàng : “ tại ta đói bụng. Nàng xem, đến nước miếng cũng chảy.”

      Đúng, bình thường lúc thèm đều chảy nước miếng, vẫn nhìn nàng, khả năng muốn ăn gì. Bạch Lăng ăn mình lập tức yên tâm thoải mái ăn tiếp. Nàng ăn hơn mười cọng rong biển, vào ban đêm liền cảm thấy ngứa đầu, biến trở về hình rồng chính là sừng rồng ngứa. Rồng con nếu lớn nhanh là thường xuyên đổi sừng, đại khái tựa như trẻ con thay răng.

      Bạch Lăng đầu ngứa đến ngủ được, tự giác lấy đầu chọc hắc long, đâm tỉnh.

      Nho con rồng trắng bơi tới bên đầu , cho xem sừng đầu, “Đầu ngứa.”

      Hắc long phản ứng, Bạch Lăng ngửa đầu liền phát đôi mắt hắc long là màu đen, thuần màu đen mang theo ác ý, phải thuộc về màu đỏ trong sáng của Lục Lâm Sinh, tức khắc trong lòng cả kinh. Tới, là Ma Long!

      Nàng xông lên đâm vào đầu Ma Long, chuẩn bị lại đâm cái, liền phát Ma Long công kích, hơi hơi cuộn tròn lên, đôi mắt bắt đầu chậm rãi biến thành màu đỏ.

      “Lục Lâm Sinh?”

      Lục Lâm Sinh nhìn nàng, đôi mắt nhìn mặt biển, Bạch Lăng nhìn lên, phát hai cái sừng rồng quen thuộc. Vừa va chạm, đâm rớt sừng rồng nàng sắp đổi. Lục Lâm Sinh yên lặng vớt sừng sồng bị gãy của nàng lên, đặt ở trước mặt nàng, thận trọng nhìn nhìn đỉnh đầu nàng bị trọc.

      Bạch Lăng lúc này mới cảm giác được đau đầu, nhưng nàng sờ sờ, phải thực để ý, cầm hai cái sừng rồng hỏi Lục Lâm Sinh: “Ngươi có muốn ăn cái này , gãy xuống, dứt khoát cho ngươi ăn lặc.”

      Nàng nhét vào trong miệng Lục Lâm Sinh. Hắc long nhai răng rắc hai cái, nuốt hết sừng gãy của nàng, an nhàn ghé vào bên.

      “Hương vị như thế nào?” Bạch Lăng tò mò hỏi.

      “Ừm…… là giòn.” Lục Lâm Sinh .

      Bạch Lăng cảm thấy giống như hình dung bánh quy , vì thế : “Ta cũng muốn ăn bánh quy .”

      Sừng của nàng tại ngứa, nhưng đau, nhịn được duỗi móng sờ, Lục Lâm Sinh cúi đầu, liếm liếm đỉnh đầu của nàng.

      Bạch Lăng: “…… ăn ngon như vậy? Ngươi còn muốn liếm mâm.”

      Lục Lâm Sinh phản ứng trong chốc lát bị nàng chọc cười, “ phải, ta nhìn chút ký ức của Ma Long, sừng rồng con bị gãy, để Long tộc thành niên liếm liếm như vậy dễ chịu hơn rất nhiều.”

      Lý do chính đáng. “Được rồi, vậy ngươi liếm .” Được nàng chấp thuận, Lục Lâm Sinh liền nghiêm túc liếm cái đầu sưng lên cho nàng.

      Bạch Lăng cảm thấy Lục Lâm Sinh giống như liếm chiếc đũa, tự mình nghĩ nghĩ hi hi ha ha cười rộ lên, duỗi thẳng căng thân mình, bày ra hình chiếc đũa, “Ngươi xem, giống như ngươi liếm chiếc đũa ?”

      Lục Lâm Sinh ăn ma dùng đũa, nhưng chuỵen này cũng ngăn cản cùng cười với Bạch Lăng.

      Lão vỏ sò: Ta nên ở mặt biển, ta hẳn là nên ở đáy biển.

      An tĩnh nhìn ánh trăng lát, Bạch Lăng dựa vào bên đầu Lục Lâm Sinh, gãi gãi râu rồng của : “Vừa rồi ngươi phản ứng nhanh, ta đụng phải lập tức ngươi tỉnh tạo lại lặc, ta còn tưởng rằng vừa rồi phải cùng Ma Long đại chiến ba trăm hiệp!”

      Lục Lâm Sinh: “ cần, nàng đâm hai lần khẳng định ta tỉnh, nhiều nhất ba lần.” Lại đâm nhiều vài cái, phỏng chừng đầu nàng bị đâm chảy máu, nghĩ đau lòng, thế nào cũng phải giãy giụa tỉnh lại mới được.

      Bạch Lăng: “Cũng thể đâm nhiều, đâm hai lần còn tỉnh, ta liền chạy lặc.” Bằng va chạm nhiều, lại đâm Lục Lâm Sinh choáng váng làm sao, thông minh lại bị ngốc .

      Lục Lâm Sinh an ủi nàng: “ giờ nàng ở bên cạnh, ta càng có thể dễ dàng khống chế thân thể này.” và Ma Long chính là ở trạng thái bên này giảm bên kia tăng, Thô bạo và sát ý của Ma Long bị áp chế ngày càng tán loạn, ý thức của Ma Long phụ thuộc vào sát ý mà tồn tại cũng suy yếu theo. Qua thời gian nữa, có thể hoàn toàn cắn nuốt ngược hết thân thể Ma Long.

      ở hình rồng, kỳ như cũ ở vào tình huống bị cắn nuốt, chờ đến khi có thể biến thành nguyên hình, tức là hoàn toàn cắn nuốt ngược Ma Long. Bất quá bây giờ cảm thấy hình rồng cảm giác cũng tồi, có thể cùng Bạch Lăng ở trong nước.

      Bạch Lăng ngủ được, nàng lấy ra đống vỏ sò, đều là làm lẩu nướng BBQ dư lại, “Lục Lâm Sinh, ta chơi ném vỏ sò lên mặt nước cho ngươi xem. Ta là lợi hại, có thể ném nảy lên sáu lần!”

      Tiểu bạch long biểu diễn chút cho đại hắc long xem dùng vỏ sò ném mặt biển giống ném đá sông như thế nào, nàng dùng hình rồng mặt biển, hắc long cũng học nàng như vậy, hai con rồng xiêu xiêu vẹo vẹo ném chơi, trường hợp lần nữa mười phần thiểu năng trí tuệ. Lão vỏ sò nhìn được, vỏ sò đóng lại, tự bế.

      Vào nửa đêm, vòng minh nguyệt lớn nổi mặt biển, vỏ sò bị Bạch Lăng ném ra cơ hồ bay vào ảnh ngược của mặt trăng, giờ này khắc này, Bạch Lăng nghĩ đến câu thơ —— hải thượng sinh minh nguyệt, thiên nhai cộng thử .

      Nàng an tĩnh lại, cọ cọ Lục Lâm Sinh bên cạnh.

      So với bọn họ chuyện đương, bị định nghĩa là BOSS, trạng thái của Huyền Thương thượng thần tốt, dùng sứt đầu mẻ trán cũng đủ để hình dung tình huống của . vất vả nhìn thấy tốc độ tan vỡ của đông đảo tiểu thế giới chậm lại, thu thập tốt tâm tình lần nữa trở về thân thể Huyền Thương thượng thần ở tiểu thế giới này, chuẩn bị đẩy nhanh hơn tốc độ, kết quả đâu? mảnh thế cục rất tốt bị hủy sạch , đầu sỏ gây tội chính là …… biểu nhân cách của , cũng chính là .

      Biết được thế này là dữ dội nghẹn khuất, muốn mắng to ngu xuẩn, lại nhịn xuống.

      Mắng người khác có thể, mắng chính mình được, cho dù làm chuyện ngu xuẩn, vậy cũng chỉ là bởi vì người khác làm sai.

      “Truyền U Thủy tiên nhân tới.” Huyền Thương thượng thần lạnh như băng phân phó.

      U Thủy tiên nhân mấy ngày nay bởi vì giết chết Bạch Lăng, cái gai trong thịt cái đinh trong mắt, tâm tình rất tốt, đáng tiếc tâm tình tốt này nhìn thấy Huyền Thương thượng thần liền xong rồi.

      “Tìm Bạch Lăng trở về.” Huyền Thương thượng thần ập xuống ném cho nàng câu như vậy.

      U Thủy tiên nhân tươi cười cứng lại, cho rằng mình nghe lầm, nhưng Huyền Thương thượng thần chỉ thị minh xác cho nàng, sai, chính là cầu vô cớ gây rối như vậy.

      “Nhưng mà, thượng thần, là ngài phân phó đem Bạch Lăng……”

      Huyền Thương thượng thần ngắt lời nàng: “ tại bản tôn sai các ngươi tìm nàng.”

      U Thủy tiên nhân bóp ngón tay mình trong tay áo, miễn cưỡng lộ ra tươi cười sợ hãi, “ chừng long nữ chết, rốt cuộc Ma Long với nàng như hổ rình mồi, mất U Phù Sơn che chở ……”

      Huyền Thương thượng thần: “Nàng còn chưa chết, cho dù chết, cũng phải tìm ra thi thể nàng cho bản tôn.” Hệ thống còn chưa xuất cảnh cáo dị thường, Bạch Lăng hẳn là còn sống.

      Giống như mỗi cấp dưới có thủ trưởng bá đạo tùy hứng, cho dù thầm ngưỡng mộ Huyền Thương thượng thần lâu, U Thủy tiên nhân, giờ phút này cũng nhịn được mắng to ở trong lòng. Thượng thần đây hỉ nộ vô thường, thay đổi xoành xoạch, rốt cuộc có phải bị bệnh gì hay ? Chẳng lẽ thần sống lâu đều bị điên?

      , trong vòng 10 ngày bản tôn muốn thấy Bạch Lăng xuất ở trước mặt.” Huyền Thương thượng thần ném xuống câu như vậy, phất tay áo cho U Thủy tiên nhân ra ngoài Thần Điện.

      U Thủy tiên nhân nghiến răng nghiến lợi với trăng sáng, tự lôi cổ áo ngứa ngáy, kéo kéo ra phía trước, giọng mắng: “Điên rồi, là điên rồi!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :