1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nữ chính đều cùng nam phụ HE - Phù Hoa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. quynhkongu

      quynhkongu Member

      Bài viết:
      35
      Được thích:
      37
      Nam nhị lai lịch cũng ko đâu :))) toàn làm hàng xóm vs đại quái
      heavydizzy thích bài này.

    2. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 64. Có phải ngươi vừa ăn cái gì

      Vị ‘ hàng xóm ’ này kỳ từng là hàng xóm cũ.

      Ở bên trong Ma Khe, mỗi đại ma đều chiếm cứ địa bàn, Ô Lưu Quân này cũng như thế, năm đó ở trong Ma Khe, cũng là tính cách thích được nịnh bợ này, còn làm ra cái gì Ô mãng quốc, hội tụ rất nhiều thần dân, giống mô giống dạng có đám ma làm dân, còn tuyển mỹ nhân quái làm hậu cung, ngày tháng trôi qua phi thường dễ chịu.

      Ban đầu, Lục Lâm Sinh cũng đối địch với Ô Lưu Quân này, Ma Khe du tẩu khắp nơi, vào phụ cận Ô mãng quốc của Ô Lưu Quân, bị mấy tiểu trong quốc gia này coi thành con mồi. Lục Lâm Sinh kén ăn, cơ bản là ai đến cũng cự tuyệt, nếu đối phương đều tới, liền trực tiếp coi thành điểm tâm nuốt vào.

      Vì thế Ô mãng quốc lại có đống tiểu nữa muốn tới thu thập , liền dứt khoát chờ ở nơi đó, tất cả đều ăn hết.

      Liên tục vài đợt đến rồi đều bị ăn luôn, rốt cuộc đến nữa, nhưng Lục Lâm Sinh cảm thấy có cả đống lớn đồ ăn chủ động đưa tới cửa như vậy, tư vị tồi, nhất thời còn cảm thấy rất đáng tiếc, tựa như tìm được hang sóc có đống lớn quả hạch dự trữ, theo dấu vết liền lần đến Ô mãng quốc ăn cho thống khoái —— tuy rằng có khái niệm ‘ no ’, nhưng lần đó là ăn vui vẻ nhất, cho nên tại còn có thể nhớ được.

      lần đó, cơ hồ ăn hết Ô mãng quốc, bao gồm hai đại tướng bên người Ô Lưu Quân, đống xà mỹ nhân, tất cả đều vào bụng , chỉ có Ô Lưu Quân may mắn thoát nạn. phải Lục Lâm Sinh muốn ăn , mà lúc ấy Lục Lâm Sinh còn chưa ăn được Ô Lưu Quân, ngược lại, Lục Lâm Sinh được quái Ô mãng quốc nuôi béo, Ô Lưu Quân cũng có biện pháp nào với .

      Ô Lưu Quân là vừa hận vừa sợ, làm cũng làm chết, ném lại ném xong. nơi nào cũng thích tụ tập đoàn quái vây quanh mình, Lục Lâm Sinh cảm thấy theo liền có ma ăn hết, cho nên cứ theo . Ô Lưu Quân bị bắt làm ‘ hàng xóm ’ của Lục Lâm Sinh đoạn thời gian dài.

      Bởi vì chuyện này, Ô Lưu Quân thiếu chút nữa bị buộc điên, đoạn thời gian đó chạy khắp nơi, sửa lại thói quen lúc trước đến nơi nào cũng thu tiểu đệ, cuối cùng hoàn toàn sợ Lục Lâm Sinh cái quái vật xú danh ở Ma Khe này, trăm phương nghìn kế ném ta lại, về sau vẫn luôn trốn tránh, cuối cùng sống yên ổn qua mấy năm.

      vất vả Ma Khe mở ra, ma bên trong đều gặp thời điểm tốt, Ô Lưu Quân ra ngoài rồi nhìn thấy thiên địa rộng lớn, toàn bộ khí đều bành trướng lên, lập tức chứng nào tật nấy, tụ tập đám vật lớn ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.

      Kế hoạch của là trước tìm tiên tông khai đao, cũng ăn chút đồ khác bình thường để thay đổi khẩu vị, thuận tiện chơi uy phong dựng uy tín, sau đó có thể mang theo các thuộc hạ vui lòng phục tùng cùng tìm thành trì lớn chiếm cứ lấy, tiếp tục làm Ô mãng quốc của , đến lúc đó nuôi dưỡng nhân tộc, mở rộng địa bàn, cái gì còn thể làm.

      Ô Lưu Quân khí phách hăng hái, ném cái đuôi thô tráng thân mãng, chỉ vào sơn môn Quy Nhất Tiên Tông kêu gào, tiếng cười nhạo toàn bộ quanh quẩn trong núi.

      Ngũ sư huynh lo lắng gần chết, do do dự dự hỏi Lục Lâm Sinh, “Nếu là hàng xóm của ngươi, ngươi có thể chuyện với , khuyên rời hay ?”

      Lục Lâm Sinh chưa có thể, cũng chưa thể, chỉ nhìn Bạch Lăng chờ nàng .

      Bạch Lăng đánh giá Ô Lưu Quân bên kia, cảm thấy mình hình như đánh thắng, vì thế đồng dạng chần chờ hỏi Lục Lâm Sinh: “Ngươi quan hệ với như thế nào? Các ngươi có đánh nhau ?”

      Lục Lâm Sinh lắc đầu, cười : “Chúng ta cũng đánh nhau.” chưa từng đánh nhau cùng ma, khi động thủ, trước nay chỉ có ăn luôn cùng với tạm thời ăn được, đó phải đánh nhau.

      Bạch Lăng lại nghĩ, quan hệ này cũng tệ lắm a, vì thế nàng : “Nếu là người quen, vậy ngươi thử trước chào hỏi cái, xem có nguyện ý hay .”

      Lục Lâm Sinh liền .

      thư sinh nhìn qua phá lệ vô hại xuất tại đây vào thời điểm này, bị đống lớn vật hình dạng kỳ quái bao quanh, liền có vẻ phá lệ nhược thế, nhưng Lục Lâm Sinh chút hoang mang vào chỗ Ô Lưu Quân cách đó xa, tự nhiên chào hỏi .

      “Ô Lưu Quân, lâu gặp, gần đây có còn khỏe mạnh?” Cái phương thức chào hỏi hiền lành này, cũng là thành quả thứ nhất đạt được trong thời gian học tập trở thành nhân loại.

      Đám quái kia bao gồm Ô Lưu Quân đều bị kẻ vừa xuất này làm cho thể hiểu được, Ô Lưu Quân càng nâng cằm cao, biết vật này từ nơi nào toát ra. Nhưng chờ tinh tế cảm thụ hơi thở truyền đến từ người ‘ vật ’ tìm chết trước mặt này, cái cằm liền tự chủ được càng ngày càng thấp, sau lưng mồ hôi lạnh tầng tầng chảy xuống.

      Hơi thở quen thuộc này, quên, là quái vật đáng chết kia! Ô Lưu Quân trừng mắt nhìn Lục Lâm Sinh mặt thư sinh thanh tú, khóe mắt muốn nứt ra. Sao lại ở chỗ này gặp phải quái vật này! Quái vật này làm thế nào đến đây, khoác tấm da nhân loại nhược chít chít ở người như vậy?! ta muốn làm gì?!

      Trong nháy mắt, Ô Lưu Quân nhớ tới năm đó bị quái vật đen như mực này ăn sạch hậu cung và thủ hạ, theo bản năng nhìn nhìn những thuộc hạ mặt còn mang kiêu ngạo ở bên cạnh mình, cảm giác những thủ hạ này cũng giữ được.

      “Ngươi chờ, ta còn trở về.” Ô Lưu Quân xong câu đó, nhanh chóng rồi, các thuộc hạ của còn chưa phục hồi lại tinh thần, rốt cuộc khoảng thời gian từ lúc thư sinh bỗng nhiên xuất , cùng với lão đại nhà mình đột nhiên quay đầu chạy , bất quá chỉ là câu .

      Vì cái gì bóng dáng lão đại nhìn qua có vẻ kinh hoàng? Nhóm tiểu mờ mịt vô cùng, nhưng lão đại rồi, bọn họ cũng chỉ đành lập tức giải tán, tất cả đều theo, trong chớp mắt, chỉ còn lại thư sinh gầy gò ở lại.

      Bạch Lăng ở bên nhìn, cảm thấy quái hàng xóm của Lục Lâm Sinh tựa hồ quan hệ với tốt như , càng như là có thù oán.

      Lúc nàng và ngũ sư huynh ra, nàng còn thuận tay dọn tượng đá trước sơn môn bị ngã đổ, dựng lại chỗ cũ. Ngũ sư huynh càng lo lắng trong tông môn có phải có việc hay , tạ xong liền vội vã thúc giục Bạch Lăng cáo từ, Bạch Lăng chỉ có thể nhân lúc ngũ sư huynh chú ý, làm dấu hiệu cho Lục Lâm Sinh, lại nháy mắt với , Lục Lâm Sinh cười gật đầu tỏ vẻ minh hiểu ý tứ, đứng tại chỗ nhìn hai người xuyên qua tấm chắn của đại trận hộ sơn vào bên trong.

      Hơi thở cùng với mệnh bài đệ tử người có thể để cho bọn họ tự do xuất nhập đại trận.

      Trở lại tông môn, lại là phen náo nhiệt, tông chủ biểu tình nghiêm túc cùng với các phong chủ vội vàng thương lượng đại , các đệ tử nhiều ít cũng có chút hoảng loạn, Liệt Diễm Cốc ít người, nhưng ra giống như bình thường, gặp mặt rồi trước đưa ngũ sư huynh trị chân, sau đó thầy trò mấy người mới ngồi xuống chuyện tử tế. Sư phó Xích Viêm lôi kéo Bạch Lăng nhìn hồi, thổn thức: “Là sư phó chọn đúng thời gian, cố tình vào lúc này cho các con ra cửa, còn may xảy ra đại gì, an toàn trở về là tốt rồi!”

      Bạch Lăng chút tình huống bên ngoài, sau đó với sư phó và các sư huynh: “Ta cảm giác gần đây hóa hình có chút vấn đề, có thể nguyên nhân là do đổi sừng, khả năng cần bế quan tu luyện thời gian. Bên ngoài loạn, ta ở trong cốc của chúng ta, mọi người đừng tới quấy rầy ta, nếu hậu quả nghiêm trọng lặc.”

      Mấy người đều phải Long tộc, hiểu tình huống, nghe nàng bịa chuyện thế nhưng cũng phát đúng. Bạch Lăng bề ngoài đóng cửa trong nhà để bế quan, lại ngầm trộm ra ngoài tìm Lục Lâm Sinh chờ ở bên ngoài. Lúc trước nàng với , đưa ngũ sư huynh về, xem tình huống tông môn xong, liền trộm ra ngoài, hai bọn họ lại chuyến lên Dữ Yên Sơn.

      Bạch Lăng còn nhớ thương đá mài kiểm vẫn chưa thể tìm được kia. Phỏng chừng chờ khi sư phó và các sư huynh phát đúng, tìm thấy lá thư nàng để lại trong phòng, nàng mang theo đá mài kiếm trở về.

      Chuồn êm ra khỏi tông môn, Bạch Lăng ở chỗ thân lúc trước nhìn trái phải xung quanh, lại chưa thấy Lục Lâm Sinh hẳn phải chờ ở nơi này, hết sức kỳ quái, vừa mới chuẩn bị tìm khắp nơi, liền thấy Lục Lâm Sinh vội vàng ra từ sau rừng cây.

      “Ngươi ở đây a, ta còn tưởng rằng ngươi mình lặc.” Bạch Lăng .

      mình, ta phải theo nàng, nuốt lời.” Lục Lâm Sinh , tùy ý xoa xoa miệng.

      xác có ý tứ rời , nhưng lúc chờ đợi cũng nhàn rỗi, mà tìm ‘ hàng xóm ’ Ô Lưu Quân.

      Năm đó lúc mới vừa biết Ô Lưu Quân, ăn hết ta, sau này có thể ăn, lại tìm thấy tung tích nữa, bây giờ khó được gặp gỡ đương nhiên phải quý trọng duyên phận. Vẫn là câu kia, dù sao tới đều tới.

      Ô Lưu Quân chạy trốn quá nhanh, nếu phải bị đống cấp dưới liên lụy tốc độ, bại lộ hành tung của , Lục Lâm Sinh còn nhất định đuổi kịp. Khi nhìn thấy đúng là Lục Lâm Sinh hồn bất tán, sắc mặt Ô Lưu Quân kia mười phần xuất sắc, vừa chửi ầm lên vừa ý đồ dùng nhóm tiểu ma bên người ngăn cản Lục Lâm Sinh để chạy trốn, đáng tiếc lúc này thể chạy nổi, cuối cùng vẫn thành đồ ăn của Lục Lâm Sinh.

      tốt xấu là đại lợi hại, Lục Lâm Sinh ăn cũng dễ dàng như vậy, thời gian ăn tương đối dài, lúc ấy còn khó được đánh giá chút hình thức của đồ ăn —— “Cái đuôi của ngươi màu đen, có hoa văn, có vảy đẹp màu trắng …… còn có móng vuốt.”

      Ô Lưu Quân nghe thấy lời này của Lục Lâm Sinh, thời điểm hấp hối còn giãy giụa cho Lục Lâm Sinh kích.

      Ngươi mẹ nó ném ta vào trong miệng còn muốn ghét bỏ ta?

      Lục Lâm Sinh chê đồ ăn lớn lên khó coi, dù sao ở trong nhận tri của , chỉ có Bạch Lăng ‘ đẹp ’ nhất. Hình người hay hình rồng đều đẹp nhất, toàn bộ cái gì giống nàng chính là đẹp mắt, giống nàng chính là khó coi.

      Ăn Ô Lưu Quân cơm hộp đưa ngàn dặm này, lo lắng Bạch Lăng trở về gặp được mình, Lục Lâm Sinh lại vội vàng rời . Còn đống lớn tiểu ma chưa kịp ăn hết, chỉ chọn mấy con nhìn qua lợi hại nhất, huyết tinh khí người đậm nhất mang ăn ở đường. Trước khi nhìn thấy Bạch Lăng, vừa mới ăn xong con cuối cùng.

      Động tác lau miệng là theo bản năng, xem như hạng mục học tập hành vi của nhân loại.

      Bạch Lăng chú ý tới động tác này, hỏi : “Có phải ngươi mới vừa ăn cái gì hay ?”

      Lục Lâm Sinh gật đầu, giấu nàng, “Ăn mấy ma huyết tinh khí nồng đậm, ta thích huyết khí nồng đậm người bọn họ.”

      ma người huyết tinh khí càng nặng, chứng tỏ bọn họ giết chóc càng nặng, cực kỳ ít có tình huống giống Lục Lâm Sinh, ăn nhiều ma vẫn có huyết tinh khí đặc biệt nặng, thường xuyên bị ngộ nhận là tiểu quái, nếu những đại ma ở Ma Khe cũng gọi là quái vật.

      “Như vậy a.” Bạch Lăng nghĩ tới Lục Lâm Sinh ăn chính là ‘ hàng xóm ’ vừa rồi kia, chỉ cho rằng tại những ma lợi hại còn dám chạy đến quanh đây, Lục Lâm Sinh ăn chút cũng coi như giảm bớt áp lực cho tông môn.

      Cho nên nàng lại với Lục Lâm Sinh: “Ngươi là người tốt…… tốt a.”

      Được nàng khen, Lục Lâm Sinh hưng phấn lại vui sướng, tự nhiên mà lộ ra tươi cười như hoa với nàng, “Nàng thích ta như vậy, ta đây luôn như vậy.”

      nhìn qua rất cao hứng, Bạch Lăng có chút chịu nổi cúi đầu nghiền nghiền mặt cỏ dưới chân, lúc này mới quay đầu nhìn về phía khác, “Được rồi, chúng ta Dữ Yên Sơn.”

      Nàng nhớ tới chuyện này, “Ngươi có biết đường hay a? Ta giỏi nhận đường.”

      Lục Lâm Sinh biết đường, có thứ chướng mắt tồn tại, chỉ có và Bạch Lăng, vui vui vẻ vẻ đưa Bạch Lăng .

      Hai người lúc này thay đổi đường Dữ Yên Sơn, đường ngang qua thành trấn, Bạch Lăng vào thành mua chút đồ ăn, để cho nàng kinh hỉ chính là trong thành này nàng tìm được ớt cay vị nồng đậm, hương vị đó làm nàng hồi tưởng lại cái lẩu đời trước của bà ngoại mình nhất, lúc cơ hồ nàng mua hết tất cả ớt cay trong thành, nghĩ chờ lúc trở về, có thể nấu bữa lẩu cho sư phó và các sư huynh nếm thử.

      Nàng làm viên ớt cay để nhai, bị vị cay trong miệng kích thích muốn khóc, thấy Lục Lâm Sinh vẫn luôn nhìn mình, liền thuận tay đưa mấy viên ớt cay tự làm cho , “Ngươi cũng muốn ăn nga? Ngươi thử hương vị này xem, ta thích nhất lặc!”

      Nàng đưa đồ vật, Lục Lâm Sinh đều thực quý trọng, giơ tay tiếp nhận, giống như nàng, cho vào trong miệng nhai.

      Sau lát, Bạch Lăng nghe thấy bên cạnh truyền đến trận tiếng nôn mửa.

      Bạch Lăng: “???”

      Lục Lâm Sinh: “Ọe ——”

      Bạch Lăng: “Ngươi có việc gì ? Chỉ là ớt cay mà thôi, ma ngươi còn có thể ăn, ăn ớt cay cái lang này còn nôn nga?” Nàng kỳ quái cực kỳ, chỉ có thể tiến lên vỗ vỗ lưng Lục Lâm Sinh, chân tay luống cuống nhìn nôn khan.

      “Ngươi uống chút nước, tới, cẩn thận chút.” Bạch Lăng thuận tay rót cho Lục Lâm Sinh bình nước đầy, nhìn khuôn mặt tiểu bạch kiểm của tràn đầy mờ mịt, an ủi : “Hảo lạc hảo lạc, lần tới cho ngươi ăn cay lặc.”

      “Có thể là ngươi quen ăn cay, lập tức ăn nhiều như vậy mới chịu nổi, lần tới chúng ta ăn hơi cay, khẳng định như vậy!”

      PS: quái cưng quá a!

    3. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Tội nghiệp mấy chú quái, nhiều khi chết cũng nghẹn khuất dữ lắm, quái sống cũng mệt lắm chớ bộ, chỉ có nam nhị mới rảnh rỗi bán moe với chế long thôi, tim của chế rung rinh rồi kìa....
      heavydizzy, Tuanh83Hale205 thích bài này.

    4. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 65. Những cái này cũng tặng cho ngươi, cái màu vàng càng đẹp

      Lục Lâm Sinh từ lúc yếu bị rất nhiều ma nuốt vào trong bụng, đến bây giờ cường đại có thể nuốt ăn rất nhiều đại ma, đây là lần đầu tiên phát còn có đồ vật mình thể ăn.

      Thứ này nuốt vào, cảm giác được ‘ cay ’ như Bạch Lăng , chỉ là thân thể có phản ứng bài xích tự nhiên, bức bách chủ động hộc ra ‘ dị vật ’, Lục Lâm Sinh chính mình cũng cảm thấy ngạc nhiên. Kinh dị qua , chính là khó chịu, thứ Bạch Lăng thích, vì cái gì thể tiếp thu? có chấp niệm sâu nặng, liên quan đến loại việc này cũng dị thường để ý, nôn xong rồi vẫn luôn đần mặt tự hỏi.

      Bạch Lăng thấy như vậy, còn tưởng rằng ăn ớt cay khó chịu, lại cứng rắn rót bình nước cho . Nàng trong bất tri bất giác đối với Lục Lâm Sinh càng ngày càng thân cận. Lúc trước Lục Lâm Sinh đối với nàng cũng đủ kiên nhẫn nhân nhượng, nhưng cảnh tượng nuốt ăn ma ai đến cũng cự tuyệt vẫn mang đến chút ảnh hưởng với nàng, lúc này bởi vì ăn mấy miếng ớt cay bị cay nôn ra, Bạch Lăng ngược lại cảm thấy đáng hơn.

      “Ngươi thể ăn cay, nếu lần sau có quái bôi ớt cay người, ngươi có ăn ?”

      Lục Lâm Sinh bị Bạch Lăng xảo quyệt hỏi vấn đề, cuối cùng : “Ta lần sau thử lại.”

      Bạch Lăng ngẫm lại cái hình ảnh đó —— Lục Lâm Sinh cầm ma hình dạng kỳ quái, trước lấy nước ớt cay chấm cái, xong rồi lại ăn luôn, ăn đến nửa liền nôn ra, ăn nửa nhổ ra quái còn chưa chết hẳn —— , vẫn nên nghĩ tiếp, hình ảnh làm người ta có vẻ tiêu thụ được.

      “Ta cho ngươi chút bột ớt, nếu ngươi muốn thử, trực tiếp bôi bột ớt lên cũng thuận tiện.” Bạch Lăng láo, lấy sức lực của nàng tại, làm bột ớt cũng cần cối xay, trực tiếp dùng tay nhàng bóp đống lớn ớt cay làm thành bột.

      “Ta với ngươi, hạt ớt cay này nếu chiên qua dầu, lại sát thành bột, hương vị thơm cực lặc!” Nàng vừa đường vừa niết bột ớt, còn phổ cập khoa học cho Lục Lâm Sinh về cách ăn ớt cay.

      đoạn đường, nàng niết xong túi bột ớt, cho Lục Lâm Sinh, “Cầm ăn thôi.”

      Nếu nàng đưa, Lục Lâm Sinh đương nhiên vui vẻ tiếp nhận, bởi vì trận nôn mửa lúc trước kia mà sinh ra bài xích, hơn nữa còn thực nhanh dùng đến.

      Bạch Lăng: “……”

      Lục Lâm Sinh bọc con quái có răng nanh hai mắt bạo đột, làn da trơn trượt, động tác hơi mang mới lạ rải bột ớt lên người nó, quái kia mặt dính đầy bột ớt, dị thường tức giận, mở ra cái miệng rộng máu chảy đầm đìa thét chói tai giãy giụa, nghênh diện lại ăn miệng bột ớt nữa, bị Lục Lâm Sinh làm cho thiếu chút nữa tắt thở tại chỗ, Bạch Lăng nhìn thấy có chút muốn khuyên , cần đạp hư đồ ăn như vậy.

      Ăn vật sát bột ớt xong, Lục Lâm Sinh có phản ứng gì. Bạch Lăng thấy sắc mặt như thường, rất là vui mừng, “Ngươi xem, ta hơi cay là có thể.”

      Chờ Bạch Lăng vừa bỏ , Lục Lâm Sinh che lại ngực, mặt vô biểu tình ở sau thân cây nôn ra trận. biến trở về nguyên hình mới nôn, sợi tơ đen nhánh bọc quanh hình người cao gầy mở ra cái miệng đen như mực, phun ra nửa bộ hài cốt, vật kia còn chưa hoàn toàn bị tiêu hóa, chết nhắm mắt mà dùng đôi mắt to trừng . Lục Lâm Sinh biến trở về bộ dáng thư sinh, cùng cặp mắt kia nhìn nhau chút, thấy đôi mắt thế nhưng còn ục ục đảo qua vòng, nhấc chân dẫm vào trong đất, ấn sâu xuống.

      Sau khi Bạch Lăng trở về, có chuyện gì, ngồi ở dưới tàng cây chờ nàng, tiểu thư sinh bóng dáng đơn bạc cho người ta cảm giác có khác biệt với đóa hoa dại màu trắng bên chân kia, hai bên tôn nhau lên. Bạch Lăng cảm thấy thú vị, nắm hoa dại , cười ha ha ném cho Lục Lâm Sinh, Lục Lâm Sinh lại vui vẻ bắt được, đường nâng niu trong tay.

      Về sau đường, Lục Lâm Sinh liền bắt đầu ‘ chú ý ’ ăn như vậy, còn ăn phi thường hung, Bạch Lăng cho túi bột ớt kia thực nhanh dùng xong rồi.

      Bạch Lăng có điểm kinh ngạc, “Ngươi thích ăn ớt cay như vậy? nhìn ra ngay từ đầu còn thể ăn ác.” Bất quá có người cùng sở thích, có thể cùng nàng thích đồ ăn như nhau, nàng đương nhiên phi thường vui vẻ, lại thay làm bột ớt.

      “Ngươi muốn ăn ăn, vì sao còn phải dùng loại đồ vật này tra tấn ta!” ma bị ăn trước khi chết phát ra gào thét như vậy. Lục Lâm Sinh dao động, động tác quen thuộc mà rải lên đợt bột ớt, tiếp theo nuốt nó vào.

      Bạch Lăng tại cơ bản nhìn ăn cái gì, ở bên chờ ăn xong. Nàng vẫn luôn cho rằng Lục Lâm Sinh có thể ăn cay, thậm chí thích cái hương vị này, nhưng hai người ở bên nhau, có khả năng vĩnh viễn có sơ hở, Bạch Lăng lần ngẫu nhiên đụng vào Lục Lâm Sinh biến trở về nguyên hình nấp ở bên nôn ra, nàng mới phát chân tướng.

      “Ngươi có phải căn bản là thể ăn ớt cay hay ?” Bạch Lăng đứng ở trước mặt Lục Lâm Sinh hỏi .

      Lục Lâm Sinh đương trường bị bắt gặp, vẫn là nguyên hình đen như mực, lập tức quên biến trở về hình người, theo bản năng che che hài cốt quái nhổ ra ở phía sau.

      Bạch Lăng tức muốn nắm lỗ tai , nhưng ở dạng này, đến đôi mắt đều có, lấy đâu ra lỗ tai, vì thế cả giận : “Ngươi biến thành hình người!”

      Lục Lâm Sinh biến trở về dạng người, liếc nàng cái, có chút lo sợ yên. Bạch Lăng giơ tay túm lỗ tai , “ thể ăn ngươi phải cho ta, ngươi cậy mạnh có tác dụng gì a, còn phải chính ngươi chịu tội, thân thể đều bị làm hư lặc, ngươi cái đồ khờ da!”

      Lục Lâm Sinh nghiêng đầu, nhìn nàng lấy lòng: “Ta có thể ăn, ăn nhiều là có thể ăn.”

      Bạch Lăng muốn cho chưởng làm thanh tỉnh đầu óc, nhưng nghĩ đến tay mình lực lớn, lại từ bỏ, túm đầu lắc lắc, “Ngươi nghe chút, đầu chỗ này có phải bị nước vào a!”

      Lục Lâm Sinh nghe nghe, nghe thấy tiếng động, : “ có tiếng gì.”

      Bạch Lăng bị chọc tức đến bật cười, giáo huấn : “ cần xả này đó với ta, ngươi thể ăn ớt cay, về sau được ăn nữa! Có nghe ?”

      Lục Lâm Sinh tư thế kỳ quái cong eo, thành kính trả lời: “Nghe rồi, ta ăn.”

      đại bộ phận thời gian đều như thế này, Bạch Lăng cái gì chính là cái đó, nhưng ngẫu nhiên cũng có ngoại lệ.

      Bạch Lăng là người chịu nổi lúc gặp những người yếu đáng thương, nếu gặp được, chính mình có thể giúp, nàng đều nguyện ý thuận tay giúp chút, đường nàng nhìn thấy những người bị ma hãm hại, đều dừng lại hỗ trợ, rửa sạch ma ăn thịt người chung quanh, nếu gặp người quá nghèo, nàng còn tiếp tế chút, đưa mấy viên trân châu cho bọn họ đổi tiền mua lương thực. Chỗ này liền xảy ra vấn đề, Lục Lâm Sinh muốn thấy nàng đưa trân châu cho người ta.

      “Vì sao nàng phải đưa trân châu cho bọn họ?” Lục Lâm Sinh lần đầu tiên cười với nàng.

      Bạch Lăng dấu chấm hỏi đầy đầu, “Ta có nhiều loại trân châu bình thường này, đưa mấy viên cho bọn họ có vấn đề gì?”

      Lục Lâm Sinh lắc đầu, nhìn qua có chút dọa người, : “ cần đưa trân châu.”

      Bạch Lăng nghĩ thầm, đứa bé này còn có chút keo kiệt mà, mấy viên trân châu cũng luyến tiếc tặng người khác. Nàng bỗng nhiên nhớ tới ông ngoại và bà ngoại mình, bà ngoại tiêu tiền ăn xài phung phí, ông ngoại luôn quản bà, cho bà loạn tiêu tiền. Khi nàng còn luôn cảm thấy ông ngoại rất hẹp hòi, bà ngoại chỉ cười ôm nàng thơm ngụm, giọng với nàng, “Ông ngoại con lúc mua đồ vật cho ta, chưa bao giờ keo kiệt, con người ông ấy chính là như vậy, đối với người khác, đối với chính mình đều keo kiệt, chỉ hào phóng với ta.”

      Hai người mạch não đường ai nấy , cuối cùng thần kỳ dưới tình huống có giao lưu lại đạt thành nhận thức chung hài hòa.

      Lục Lâm Sinh lấy ra khối vàng, “ bằng cho bọn họ cái này.”

      Tựa như Bạch Lăng có linh túi sẵn có của Long tộc, Lục Lâm Sinh cũng có cái bao sẵn có, lung tung rối loạn lọc những đồ vật người quái, ăn nhiều như vậy, khó tránh khỏi ăn đến mấy quái giàu có, tiền tài người có ít, chỉ là lúc trước muốn dùng, bây giờ tất cả đều đào ra đưa cho Bạch Lăng, “ cần cho trân châu, cho cái này.”

      Bạch Lăng sửng sốt trong chốc lát nghĩ thầm, ngoan ngoãn, nguyên lai phải keo kiệt, mà là luyến tiếc ta dùng đồ của ta, tình nguyện ta dùng đồ của .

      Đây…… đây là đối tượng tốt! Năm đó nàng muốn bạn trai chính là dạng này lặc! Lớn lên lại ngoan, tính cách lại tốt, còn giống ông ngoại nàng đối tốt với vợ con trong nhà. Tuy rằng ăn đến trong nồi, nhưng như vậy cũng tỏ vẻ đoạt đồ ăn của nàng a.

      Bạch Lăng càng nhìn càng cảm thấy Lục Lâm Sinh tồi, từ linh túi lấy ra bao tải trân châu, đưa hết cho , “Cái này, đều cho ngươi!”

      Sau đó nàng liền phát , Lục Lâm Sinh siêu cấp vui vẻ, ôm nhiều trân châu nàng cho như vậy, cười đến cả người sắp tan ra. Về sau Bạch Lăng liền phát lúc nghỉ ngơi thích ôm trân châu nhìn ngắm, cẩn thận ở bên hồ rơi xuống viên, lập tức xuống nước sờ soạng trong bùn tìm ra, làm vạt áo ướt sũng nước.

      “Ngươi thích trân châu như vậy a?”

      “Ừ.” Lục Lâm Sinh cười đến ngọt ngọt ngào ngào, giống như nhớ tới chuyện gì rất rất tốt, tiếp theo lại nhìn nàng, càng thêm thỏa mãn.

      Bạch Lăng thấy vui vẻ, chính mình cũng cảm thấy vui vẻ hơn, chút suy nghĩ từ linh túi lấy ra mấy viên trân châu kim sắc khá lớn. Loại trân châu kim sắc này so với trân châu trắng bình thường trân quý hơn nhiều, là loại khó có nhất.

      “Cái này cũng tặng cho ngươi, kim sắc này càng đẹp mắt.”

      Thấy những trân châu kim sắc quen thuộc tay Bạch Lăng đó, Lục Lâm Sinh hơi ngơ ngẩn, nơi sâu thẳm trong ký ức cũng có viên trân châu kim sắc như vậy, biết vật đó đối với mình mà là thực trân quý, muốn vĩnh viễn giữ gìn cẩn thận, chính ở trong quá trình cắn nuốt lâu dài, đần độn, viên trân châu kim sắc đó biết thấy tăm hơi từ khi nào, sau đó tìm ở rất nhiều nơi cũng thể tìm được.

      “Cái này, cho ta?” Lục Lâm Sinh có chút do dự chạm chạm vào những trân châu kim sắc đó.

      “Đúng vậy.” Bạch Lăng nhét trân châu vào trong tay , hề biết cái này đối với Lục Lâm Sinh mà có ý nghĩa gì.

      Lục Lâm Sinh tâm tình giống như là…… hài tử nhìn lên ngôi sao, có ngày phát toàn bộ sao bầu trời xa xôi thể với tới đều bay vào trong lòng ngực mình. nhịn được nắm chặt những trân châu đó, tiến lên giang hai tay ôm lấy Bạch Lăng.

      Lúc nàng mắng chửi người, lúc nàng tức giận đều khí thế kinh người, giống như cao chừng hai mét, nhưng bị ôm vào trong ngực, cũng chỉ nho mà thôi. Lục Lâm Sinh có loại cảm giác càng cao hứng hơn so với vừa rồi được nhiều trân châu kim sắc như vậy, loại cảm giác này xa lạ, có chút mờ mịt, lại nỡ mà ôm trong chốc lát rồi mới buông ra.

      Bạch Lăng lấy lại tinh thần, gãi gãi mặt, nhìn trời, nhìn cây bên cạnh, nghẹn nửa ngày biết nên cái gì.

      Động tác của Lục Lâm Sinh quá đột nhiên, bỗng nhiên bị người ta ôm lấy, nếu là người quen biết, Bạch Lăng có thể cây búa đấm bay ra hơn mười mét, nhưng Lục Lâm Sinh vừa rồi kia lại hình như là bất đồng chút. quá cẩn thận, lại rất cao hứng, thích sâu quả thực có thể xuyên qua động tác truyền đạt tới nàng.

      thể là chán ghét, chính là có điểm kì quái, làm người ta hơi xấu hổ.

      “Ừm…… Chúng ta……” Bạch Lăng chúng ta nửa ngày, cũng nhớ ra kế tiếp phải như thế nào. Nàng muốn thẳng hay là hai người chúng ta kết giao bạn trai bạn xem khắp nơi, vừa mới hai chữ, bầu trời bỗng nhiên bay xuống mảnh mây đen, từ mây đen rơi xuống lão gia gia râu bạc lớn bằng cánh tay, lão gia gia trong tay cầm cây quải trượng san hô đỏ như máu, rơi xuống trước mắt nàng liền hô to: “Tiểu chủ nhân! tốt! Ngươi cần ở bên này lung lay loạn, mau cùng ta!”

      Bạch Lăng: “Ngươi là cái gì?”

      Lão nhân trầm mặc chớp mắt, có chút bi phẫn: “Ta là vỏ sò lão đầu a!”

      Bạch Lăng theo bản năng nhìn về phía lão vỏ sò bên hông mình, mấy ngày nay lão vỏ sò cũng chuyện, nhưng mấy năm trước lúc có việc gì, lão nhân cũng thường xuyên mấy ngày lời nào, nàng quen, phát có cái gì đúng. Lão nhân lấy quải trượng san hô đỏ gõ gõ mặt ngoài vỏ sò, vỏ sò mở ra, Bạch Lăng mới phát bên trong vỏ sò xác là trống .

      “Ngươi sao lại biến thành cái dạng này, ngươi lúc nào, ta vì cái lang gì hiểu được?” Bạch Lăng mới lạ mà nhìn lão nhân vỏ sò trước nay chưa từng thấy này. Đời này từ lúc nàng phá xác mà ra, lão vỏ sò vẫn luôn là dạng vỏ sò, tại tiểu lão đầu thần kỳ toàn thân trắng trắng này vẫn là lần đầu tiên nàng thấy.

      Vỏ sò lão nhân huy động quải trượng san hô đỏ trong tay, dị thường kích động khoa tay múa chân, “Trước kia ta bị thương, biến thành dạng này được, dưỡng lâu như vậy mới tốt hơn chút, hơn mười ngày trước ta rời …… Bất quá chuyện đó quan trọng, bây giờ quan trọng nhất chính là, trước hết người phải nghe ta , tìm chỗ trốn , rời khỏi Đông Hải chỗ đó càng xa càng tốt!”

    5. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Hai a chok có thể nào ĐỪNG SÁT PHONG CẢNH A, ăn quái vật cũng rất ghê mà, ở đó còn rắc bột ớt, làm như muối kim chi ế, còn bình luận ăn cay được hay ko, trời ơi.....não tui, 2 người chuyện như hai đường thẳng song song ấy mà giao nhau hay hẻ, đúng là nồi nào là vung nấy, ko lệch được
      Hale205Tuanh83 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :