1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nữ chính đều cùng nam phụ HE - Phù Hoa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 3: Người qua đường Giáp bị mê đảo?

      Liêu Đình Nhạn rối rắm bao lâu liền nghĩ thông suốt, dù sao giai đoạn đầu nam chủ chính là bình dân, chỉ cần chính nàng muốn đương cùng nam chủ, cho dù nam chủ coi trọng nàng cũng vô dụng, hình như cũng cần phải lo lắng, vẫn nên lo lắng hoàng đế hung tàn nửa năm sau phải đối mặt , ở cái thời đại này quân quyền lớn hơn hết thảy, lực sát thương của hoàng đế quá lớn.

      Tuy rằng nghĩ như thế, nhưng gần đây ba lần bốn lượt gặp phải nam chủ, cơ hội xảo ngộ này có phải quá nhiều hay ?

      chùa miếu dâng hương có thể gặp được vừa lúc nam chủ cung đèn cho cha mẹ, đạp thanh du hồ bị người khác dây dưa, cũng có thể gặp gỡ nam chủ, nam chủ là chỗ nào có mặt sao?

      “Ngươi là thứ gì? cũng dám đứng ở trước mặt ta? Ngươi có biết ta là ai ?”

      Nghe thấy Đái Vũ kia phát ra ba câu hỏi kinh điển của pháo hôi, từ nội tâm Liêu Đình Nhạn quả thực còn lời gì để . Đái Vũ này hổ danh hiệu Nguyệt Lão của nam nữ chủ nguyên tác, xuất chính là vì đẩy CP nam nữ chính! [CP: couple]

      Nàng khó được có hứng thú ở bên hồ chút, Đái Vũ này liền biết từ nơi nào toát ra, cười hì hì quấn lấy nàng chuyện, tiếp theo nam chính Trần Uẩn cũng biết từ nơi nào toát ra, lo tự mình làm hùng cứu mỹ nhân, chắn trước người nàng, giằng co với Đái Vũ.

      Đối mặt với Đái Vũ kiêu ngạo ương ngạnh miệt thị, Trần Uẩn kiêu ngạo siểm nịnh, “Ta là ai cũng quan trọng, nhưng mặc kệ ngươi là ai, đều nên khó xử vị nữ lang như thế.”

      Đái Vũ liếc mắt dưới đánh giá cái, trong mắt lộ ra địch ý, loại tiểu bạch kiểm xuất thân bần hàn nhưng mà lớn lên tuấn tiếu này, dễ dàng lừa được phương tâm nữ lang nhất, gia hỏa trước mặt này xác định chắc chắn là có hảo ý, phải thứ tốt.

      Lúc hai nam nhân giằng co, Liêu Đình Nhạn mang theo nô bộc xoay người hướng khác. Đái Vũ còn muốn nhục nhã Trần Uẩn phen, lại thấy mỹ nhân để ý tới bọn họ xoay người rồi, vội vàng hô: “Ai, Liêu nữ lang đừng a, chúng ta còn chưa xong đâu!”

      Liêu Đình Nhạn hơi hơi nghiêng đầu, nhìn cái, bình tĩnh : “Nghe Đái lang quân gần đây huấn luyện ở quân doanh, nghĩ tới nhanh như vậy ra ngoài, vậy việc học có thành tựu, cha ta gần đây cùng Đái tướng quân thương nghị quét sạch toàn bộ sơn phỉ quanh đây, có lẽ Đái lang quân cũng nên cùng học hỏi kinh nghiệm.”

      Đái Vũ sắc mặt nháy mắt phát xanh, nào dám đánh sơn phỉ, còn phải thừa dịp cha bận rộn lo đến, lúc này mới trộm ra khỏi quân doanh, nếu Liêu nữ lang trở về cáo trạng, là ăn hết gói đem . Đái Vũ ngượng ngùng ngậm miệng, dám ngăn đón nữa.

      Liêu Đình Nhạn để ý đến Trần Uẩn, Đái Vũ thấy Trần Uẩn bị đãi ngộ so với mình còn bằng, lại thư thái hơn, khinh thường mà nhìn cái, cũng nhấc chân rồi.

      Trần Uẩn đứng tại chỗ nhìn nhìn bóng dáng Liêu Đình Nhạn, thầm nghĩ, nữ lang tâm tư uyển chuyển, nàng biểu thờ ơ với mình đến như thế, lang quân ương ngạnh kia bởi vậy tìm phiền toái, nàng đây là thầm che chở a.

      Liêu Đình Nhạn cũng biết nam chủ suy nghĩ cái gì, nàng nhanh chóng đến chỗ các tiểu tỷ muội cùng du hồ, dám rơi lại sau, ở lại mình là phải mình xoát nam chủ, tâm mệt.

      Bởi vì trải qua lần này, mấy tiểu tỷ muội của Thôi nữ lang lại gọi nàng ra cửa, Liêu Đình Nhạn đều cự tuyệt. Ra cửa lần liền gặp nam chủ lần, nếu biết ra cửa tất gặp nam chủ, nàng còn ra cửa cái gì, thành ở nhà ngủ thôi, nàng cũng tin mình ở nhà, nam chủ cùng với phiền toái còn có thể từ trời giáng xuống. Đến ngoại tổ bên kia gởi thư bảo nàng tham gia tiệc sinh nhật của biểu tỷ nàng cũng , hoàn mỹ né qua toàn bộ cốt truyện trong nguyên tác có liên quan đến nam chủ.

      Vì thế Liêu Đình Nhạn cứ như vậy ở nhà từ mùa xuân cho đến mùa hè, lần cũng ra khỏi cửa, đến phụ thân nàng bận về công việc còn có điểm lo lắng, riêng tới hỏi nàng muốn ra cửa giải sầu hay .

      Liêu Đình Nhạn cự tuyệt: “Nữ nhi tâm tình vẫn tốt, cần ra cửa giải sầu.”

      Thời gian nửa năm dần dần tới gần, lúc Liêu Đình Nhạn cho rằng mình còn có thể lười nhác nhàn nhã thêm nữa, sứ giả từ Lạc Kinh đến mang theo chiếu thư của Hoàng đế bệ hạ, vào phủ sứ quân.

      Mỹ nhân Liêu Đình Nhạn nổi tiếng Hà Hạ, mỹ danh truyền tới Lạc Kinh, hoàng đế đối với nàng thực cảm thấy hứng thú, cầu nàng vào cung bạn giá.

      Liêu Đình Nhạn trong lòng lộp bộp tiếng, nghĩ thầm thế này đúng a, nguyên tác phải ít nhất còn qua hai tháng mới có tin tức triệu nàng vào cung sao? Như thế nào lại xảy ra trước?

      Càng làm cho nàng nghĩ tới chính là, bao lâu, đại đội nhân mã từ Lạc Kinh tới, muốn tiếp nàng lên Lạc Kinh. Nguyên tác chỉ miêu tả nữ chủ bi thương như thế nào, trộm ra ngoài gặp nam chủ như thế nào, hai người tình thâm như biển khó xá khó phân như thế nào, căn bản viết hoàng đế còn phái nhiều người tới đón như vậy a.

      Được rồi, nàng nên biết tiểu thuyết là tiểu thuyết, thế giới chân là thế giới chân , đều phải có chỗ bất đồng, tiểu thuyết rốt cuộc có khả năng viết ra toàn bộ chi tiết, hơn nữa bởi vì nàng thay đổi, cốt truyện biến hóa theo cũng thực bình thường, nhưng mà loại tình huống đột phá nhận thức này vẫn thực làm người ta trọc đầu. Có thể là bởi vì lúc nàng cân nhắc này đó, biểu tình quá buồn rầu, phụ thân nàng ngày nọ, bỗng nhiên với nàng: “ cần như thế, vi phụ nghĩ cách.”

      Liêu Đình Nhạn: “……???” theo kịp ý nghĩ của cha.

      Liêu sứ quân có chút ưu thương sờ sờ đầu tóc nữ nhi, “Qua mấy ngày con liền mượn cớ ốm, nhà ngoại con ở thời gian, Lạc Kinh nếu có người tới, ta ứng đối. Phụ thân cũng muốn để con tiến cung chịu chết, yên tâm .”

      Liêu Đình Nhạn tại hoài nghi nữ chủ trong nguyên tác nhàng tư bôn cùng nam chủ như vậy, trong đó thân phụ khẳng định có hỗ trợ.

      Liêu sứ quân còn : “Từ biệt lần này, con phải chiếu cố mình cho tốt, phụ thân biết còn có thể cùng gặp lại con hay ……”

      Càng càng giống quyết biệt, Liêu Đình Nhạn chỉ theo kịp ý nghĩ của cha còn vào được tình cảnh cha con, cảm tình tới cũng ấp ủ ra nước mắt. Nàng dứt khoát bắt lấy tay phụ thân, “Cha à, người đừng nghĩ quá nhiều, nữ nhi chuẩn bị tiến cung.”

      đùa, cha nàng đối với hoàng đế Tư Mã Tiêu hung tàn còn có nhận thức chuẩn xác, cái kẻ bệnh tâm thần kia nếu muốn nàng tiến cung, đừng bị bệnh, chính là biến thành thi thể đều phải nâng Lạc Kinh cho xem cái. Trừ phi nàng cũng giống nữ chủ nguyên tác, quan tâm gì trực tiếp tư bôn rời , liên lụy cha nàng cùng ngoại tổ bọn họ. Lăn lộn tới lăn lộn , chỉ có kết quả, hà tất phải thế.

      Liêu sứ quân nghe nữ nhi xong, trong mắt thế nhưng lập loè ánh lệ, nam nhân này ngày thường nghiêm túc bản khắc biết tự mình não bổ cái gì, tự làm mình cảm động đến quá sức, “Đình Nhạn, con cần như thế, ta biết con muốn liên lụy phụ thân, nhưng phụ thân làm sao nhẫn tâm……”

      Liêu Đình Nhạn quá am hiểu đối mặt với cảnh tượng này, chỉ đành lần thứ hai ngắt lời , “Cha, giờ con mười bảy tuổi, vốn nên thành thân, gả cho ai cũng như nhau, huống chi nếu bệ hạ coi trọng nữ nhi, còn riêng sai nhiều người tới đón tiếp như vậy, vậy nữ nhi vào cung rồi cũng sống đến mức quá khó khăn, ngài yên tâm là được.”

      Liêu sứ quân ngó trái ngó phải, phát mặt nữ nhi có vẻ miễn cưỡng, chỉ có thể tâm tình thực phức tạp mà tiếp nhận nữ nhi đúng là chuẩn bị tiến cung.

      “Con nguyện ý tiến cung?”

      .” Liêu Đình Nhạn chém đinh chặt sắt.

      Triết lý nhân sinh thứ nhất của nàng chính là, làm quyết định thể lại lắc lư trái phải , nếu tâm thái băng.

      Cùng lúc đó, tin tức nữ nhi của Liêu sứ quân sắp bị đặc phái viên Lạc Kinh nghênh tiến vào cung cũng truyền khắp Hà Hạ, cơ hồ mỗi người đều đàm luận việc này.

      bộ phận người hâm mộ Liêu nữ lang có thể được hoàng đế tự mình tuyển triệu vào cung, hưởng thụ vinh hoa phú quý, bộ phận người lại thở dài mỹ nhân như thế, sắp phải bị hoàng đế hung bạo kia đạp hư.

      “Ngươi coi trong cung kia là cái nơi tốt lành nào để vào hay sao, ta có vị đường huynh, tháng trước từ Lạc Kinh tới, chính với ta, giờ Lạc Kinh cơ hồ mỗi người đều biết, vị bệ hạ này của chúng ta giết người như ma, nghe trong cung ngày ngày đều có mỹ nhân bị bệ hạ hài lòng giết chết, thi thể bị đưa ra cung thành……”

      Người chuyện đè thấp thanh , nhóm người bán dạo ngồi bàn với đều dựng lỗ tai nghe, sau đó thổn thức cảm thán.

      “Liêu nữ lang vào cung, cũng biết có thể sống bao lâu, đáng thương quá.”

      Ngồi bàn bên cạnh, Trần Uẩn nhăn mi lại, buông xuống chén trà trong tay. nhịn được ngẩng đầu nhìn phía phủ sứ quân, nhớ tới vị nữ lang kia nhìn qua nhu nhược uyển chuyển. Chỉ cần nghĩ đến nàng có lẽ vào lúc nào biết, lặng yên tiếng động chết , Trần Uẩn liền cảm thấy tiếc hận mà chua xót. Nhưng có thể làm thế nào đây, bất quá là bình dân tầm thường thôi. Tại đây khắc, Trần Uẩn bỗng nhiên ý thức được chính mình vô lực cùng với cam lòng.

      vị nữ lang yếu đuối mong manh là thế, sao có thể sinh tồn ở hoàn cảnh hiểm ác như vậy, giờ nàng biết được vận mệnh của mình, có sợ hãi hay ?

      Trong mắt nam chủ, nữ lang Liêu Đình Nhạn yếu đuối mong manh kia, giờ này khắc này nằm liệt trong đình Lâm Thủy nhà mình, nóng đến có vẻ chịu nổi, cho dù nô bộc bên cạnh thay phiên quạt cho nàng, váy lụa mùa hè mỏng manh người nàng vẫn làm cho nàng cảm thấy vất vả.

      ràng là cuối hạ, nhưng năm nay biết sao lại thế này, thời tiết này còn nóng thành như vậy, mà nàng lại phá lệ sợ nóng, mỗi năm đến lúc này, nàng đều đặc biệt hoài niệm áo ngực quần đùi cùng với điều hòa tủ lạnh.

      Liêu sứ quân cũng chú ý chất lượng sinh hoạt, làm cho Liêu Đình Nhạn nữ lang quý tộc này được cha ruột nuôi lớn cũng tương đối giống nhau, tuy rằng so với bình dân tốt hơn, nhưng ở trong giới quý tộc, khẳng định ở vào mức trung hạ. Liêu Đình Nhạn bỗng nhiên nghĩ, chừng vào cung đãi ngộ tốt hơn, hoàng đế tuy rằng bệnh tâm thần, nhưng dù sao cũng là hoàng đế, chất lượng sinh hoạt tuyệt đối thượng thừa.

      Vừa nghĩ như vậy, thế nhưng còn có chút chờ mong.

      Liêu Đình Nhạn tẩy não cho mình, đại quản gia mang theo đội người xuyên qua hành lang dài tới.

      “Nữ lang, Lạc Kinh phái các sứ giả tới tiếp nữ lang tới rồi, đặc biệt tới gặp nữ lang”. Đại quản gia .

      Phía sau có tám người, nhìn qua đều là hoạn quan và nữ quan trong cung ra, có người hoạn quan tuổi lớn hơn dẫn đầu. Những người này đại khái thân phận bình thường, thái độ khi đối mặt với Liêu Đình Nhạn chỉ có thể là tạm được, thanh niên hoạn quan đứng ở sau cùng của đội ngũ, còn thoải mái hào phóng mà ngẩng đầu tò mò đánh giá Liêu Đình Nhạn cách đó xa.

      Liêu Đình Nhạn vốn đưa lưng về phía bọn họ, lúc này nghe thấy thanh , quay đầu ra. Nàng ở trong nhà ăn mặc tương đối giản tiện, áo lụa tố sắc, mặt chưa bôi son phấn, đầu trang sức cũng nhiều lắm, chỉ mấy cành thoa bạch ngọc với hoa bạc, cổ tay cái vòng ngọc bích màu sắc thanh thấu, cả người ngồi ở trong đình gió phơ phất, giống như đóa hạm đạm trắng muốt ở trong bồn ngọc.

      Lúc nàng xoay người nhìn, tuy là ở trong cung nhìn quen mỹ nhân, nhóm sứ giả đều ngẩn ra, hoạn quan tuổi trẻ lớn mật cuối cùng kia, càng ngơ ngác nhìn thẳng, chút nào che dấu.

      Liêu Đình Nhạn quen ánh mắt kiểu này của mọi người, rốt cuộc hình tượng nữ chủ chính là đại mỹ nhân, cảm giác mới mẻ làm mỹ nhân sớm từ mấy năm nay hết sạch còn gì.

      Nàng tại chỉ hy vọng ít nhất có thể sử dụng gương mặt này, thu phục Tư Mã Tiêu, như vậy ngày tháng tốt hơn rất nhiều.

      “Ba ngày sau phải khởi hành về Lạc Kinh, mong rằng Liêu nữ lang mau chóng xử lý tốt việc vặt vãnh, miễn cho sai ngày về.” Hoạn quan lớn tuổi khách khách khí khí .

      Liêu Đình Nhạn cũng khách khí hành lễ với hoạn quan đầu, “Đa tạ sứ giả nhắc nhở, nhất định sai lầm thời gian.” Vừa ngẩng đầu, nhìn thấy phía sau cùng có hoạn quan tuổi trẻ thẳng tắp nhìn chằm chằm chính mình, nàng cũng quá để ý.

      Cái mỹ mạo tội ác này, lại mê đảo người qua đường Giáp vô tội.

      Ba ngày sau, Liêu Đình Nhạn cáo biệt phụ thân, bước lên xe ngựa. Trước đó, cha con hai người ở trong đại sảnh đối diện gì rất lâu, cuối cùng lão nam nhân bản khắc hay này cũng ra được vài câu dễ nghe với nữ nhi, chỉ thở dài vài tiếng dài, bảo trọng. Liêu Đình Nhạn nhưng ra chịu đựng lệ ý, tiến lên ôm ôm phụ thân, kết quả động tác này làm Liêu sứ quân hoảng sợ —— cho dù là cha con, thời đại này cũng cực ít có phương thức biểu đạt cảm tình như vậy.

      “Phụ thân, thỉnh người ngàn vạn bảo trọng.” Liêu Đình Nhạn là chuẩn bị có có về, thân nhân thể gặp nhau.

      Xe ngựa bắt đầu di động, từ phủ sứ quân vẫn luôn ra khỏi thành, chậm rãi rời địa giới Hà Hạ.

      Ở triều đại này, phần lớn quý tộc ra ngoài vẫn dùng xe bò, chỉ có bộ phận người quyền thế có thân phận mới có thể sử dụng xe ngựa, nhìn đội sứ giả nghênh đón chạy dài dài, đến xe ngựa cũng có sáu chiếc, hơn nữa mênh mông cuồn cuộn mấy trăm hộ vệ, thanh thế to lớn làm Liêu Đình Nhạn thể lý giải. Chỉ là tới đón mỹ nhân mà thôi, dùng đến nhiều người như vậy, nhiều xe ngựa như vậy sao? Đây phải quá khoa trương sao?

      Nàng kéo mành nhìn ra bên ngoài, bỗng nhiên phát đoàn xe ngừng lại, hoạn quan tuổi trẻ vào xe ngựa to rộng.

      “Nô phụng mệnh tới chiếu cố nữ lang, nếu có chuyện gì, nữ lang cứ việc phân phó.” Hoạn quan nhìn nàng, đôi mắt đen nhánh mạc danh làm người ta có điểm nổi da gà.

      Liêu Đình Nhạn nhận ra, đây là hoạn quan lớn mật mấy ngày trước nhìn chằm chằm vào nàng.

      Tác giả có lời muốn : Đúng, Tư Mã Tiêu chính là nam chủ, hơn nữa lặng lẽ online.
      nguyễn ngọc nhi, AELITA, Lequinnn47 others thích bài này.

    2. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Biết ngay là ông hoạn quan trẻ là Hoàng xà mà, kaka. Lặng lẽ online cũng vui quá ha
      minhminhanhngocheavydizzy thích bài này.

    3. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Cosplay thái giám mới chịu, lơ ngơ, chị bị thịt sớm hơn dưn định ấy chớ....
      heavydizzy thích bài này.

    4. Mãi yêu editor

      Mãi yêu editor Active Member

      Bài viết:
      170
      Được thích:
      207
      Hẳn là cosplay thái giám, đúng là biến thái phải cấp độ thường mà
      Thanks editor nhiều
      heavydizzy thích bài này.

    5. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 4 : có bị bệnh ?

      Chỉ từ giá trị nhan sắc xem ra, Liêu Đình Nhạn cảm thấy trong nguyên tác vị hoạn quan này hẳn là có tên họ mới đúng.

      Vì thế Liêu Đình Nhạn hỏi: “Ngươi tên là gì?”

      Hoạn quan cười cười đáp: “Trường Hữu.”

      Trường Hữu? Liêu Đình Nhạn cẩn thận ngẫm lại, phát trong nguyên tác tựa hồ có tên người này, xem ra quả là người qua đường Giáp sai. Nếu phải nhân vật trong nguyên tác, vậy có nghĩa là tùy tiện kích phát cốt truyện lung tung rối loạn gì, Liêu Đình Nhạn thả lỏng hơn, thuận miệng : “Ta cần người chiếu cố, ngươi xuống .”

      Trường Hữu lại : “Tổng quản phân phó, nô dám cãi lời, mong rằng nữ lang để nô lưu lại.”

      Liêu Đình Nhạn thích là khó xử người khác, nghe vậy cũng thêm nữa. lát sau, Liêu Đình Nhạn quay đầu nhìn về phía Trường Hữu, đối diện với đôi mắt . Người này quấy rồi, náoloạn, nhiều chuyện, còn là tiểu bạch kiểm rất có vẻ cảnh đẹp ý vui, khuyết điểm duy nhất chính là biết vì sao cứ nhìn chằm chằm vào nàng, Liêu Đình Nhạn thầm nghĩ, chẳng lẽ là vị tổng quản kia lo lắng nàng nửa đường chạy trốn, cho nên riêng cho người này tới nhìn chằm chằm?

      Cần thiết sao, nhìn chằm chằm như phòng trộm vậy. Liêu Đình Nhạn trong lòng thầm, dù sao xe nhàm chán, vậy chuyện với Trường Hữu .

      “Trường Hữu phải , ngươi hầu hạ ở trước mặt bệ hạ?”

      Trường Hữu ánh mắt chợt lóe, đáp: “Nô cũng thể thường xuyên nhìn thấy bệ hạ.” chờ nữ lang trước mặt này hỏi nhiều chút về bệ hạ, ai ngờ Liêu Đình Nhạn nghĩ nghĩ lại hỏi: “Trong cung vào ngày mùa hè có dùng nhiều băng?”

      nghĩ tới nàng hỏi vấn đề này, Trường Hữu ngẩn ra, nhất thời kịp lấy lại tinh thần, qua lát mới vừa hồi tưởng vừa : “Trong cung mấy nơi chủ điện đều dùng băng, ngoại cung thành có mấy cái hầm băng cực lớn, vào đông chứa băng, thời tiết nóng bức lên, mỗi ngày đều đưa lượng lớn băng đến các nơi trong cung.”

      Liêu Đình Nhạn tính toán, chỉ cần có thể hỗn được cái phân vị tồi, cũng có thể sử dụng băng rồi, tốt xấu cũng làm nữ chủ, hẳn là có thể hỗn được tệ .

      Trường Hữu đánh giá mặt Liêu Đình Nhạn, phát tóc mai của nàng có chút mướt mồ hôi, tức khắc phản ứng lại, nguyên lai nàng sợ nóng. Kỳ cũng cảm thấy có chút nóng, trong xe ngựa này quá kín.

      “Nữ lang chờ lát.” Trường Hữu nhảy xuống xe ngựa, bao lâu trở lại, đem chén băng xối sữa bò cùng mứt vụn đặt ở trước mặt Liêu Đình Nhạn, “Nữ lang mời dùng.”

      Cái gì, vì sao trong xe ngựa đường còn có đãi ngộ tốt như vậy? Liêu Đình Nhạn bắt đầu cảm thấy tiến cung chừng là chủ ý tồi.

      Nàng đoan trang bưng chén băng lên, ăn từng miếng . Nếu Trường Hữu ở đây, nàng lúc này có lẽ trực tiếp ôm chén băng gặm. Mùa đông năm trước Hà Hạ lạnh, cho nên tất cả mọi người đều thể trữ được bao nhiêu băng, năm nay mùa hè thời gian nóng lại quá dài, cuối mùa, băng đắt đến mức dọa chết người, căn bản còn có chỗ nào bán.

      Ăn đến quá chuyên chú, Liêu Đình Nhạn phát vị hoạn quan Trường Hữu kia, lúc này híp mắt nhìn mình, bộ dáng phi thường dọa người. tươi cười đầy mặt mà nhìn chằm chằm nàng, môi hồng răng trắng, hồng như máu, trắng lạnh lẽo, tay cầm chuỗi mộc châu đeo cổ tay nhàng vuốt ve, phát ra tiếng động rào rạt rất .

      Liêu nữ lang này, làm chán ghét, đúng là kỳ quái. Trường Hữu nhìn nàng chậm rãi ăn xong chén băng, buông tay vuốt ve mộc châu xuống.

      “Nữ lang còn muốn?”

      Liêu Đình Nhạn lau lau miệng, rụt rè lắc đầu, “ cần, đa tạ ngươi.” Cảm giác giống như sống lại, mát mẻ!

      Lúc này lại nhìn Trường Hữu, Liêu Đình Nhạn cảm thấy thuận mắt hơn rất nhiều, hoạn quan tri kỷ. Bởi vì được thỏa mãn, Liêu Đình Nhạn cũng xụ mặt, cười cười với , “Trong đội ngũ còn có chỗ chuyên môn chứa băng sao?”

      Trường Hữu bị nàng cười đến sửng sốt, sau đó cũng cười rộ lên, “Đúng vậy, chuyên lấy băng cho quý nhân dùng.”

      Liêu Đình Nhạn chỉ cho rằng quý nhân chính là mình, gật gật đầu, nhìn qua lại vui vẻ hơn ít. Trường Hữu phát giác tâm tư của nàng, ngón tay giật giật, bỗng nhiên ghé sát vào : “Nữ lang còn cảm thấy nóng, nô quạt cho người, thế nào?”

      Liêu Đình Nhạn liếc cái, phát hoạn quan tuổi trẻ này khuôn mặt trắng đến quá phận thế nhưng có chút mồ hôi nào, tức khắc hâm mộ. Loại thể chất rất ít ra mồ hôi tốt a, giống nàng, mùa hè động bất động liền đầy người mồ hôi, đạo lý, tuy có câu mồ hôi thơm đầm đìa, nhưng đại mỹ nhân thân mồ hôi vẫn quá ổn.

      Trường Hữu lật lật ở bên thành xe ngựa, lấy ra cây quạt, quạt cho Liêu Đình Nhạn. Xe ngựa lung lay, lại có gió mát, Liêu Đình Nhạn bất tri bất giác liền ngủ rồi.

      Chờ nàng ngủ rồi, Trường Hữu thoải mái hào phóng ngồi vào bên cạnh Liêu Đình Nhạn, chân xếp bằng, tay chống lên chân ghé sát vào nhìn mặt nàng. khuôn mặt hề có tì vết —— khuôn mặt như vậy từng thấy rất nhiều.

      Liêu Đình Nhạn sợi tóc đen bên cạnh bị gió thổi dán lên má, Trường Hữu bỗng nhiên nhăn mi lại, dừng cây quạt, vươn ngón tay vén sợi tóc đen kia lên, quan sát cẩn thận chút, lúc này mới vừa lòng.

      Cảm giác ngón tay cọ lên má, giống như vuốt ve ngọc ấm. Da người loại đồ vật này, vẫn là lúc ở cơ thể người sờ vào thoải mái hơn chút, khi bị lột xuống, xúc cảm cũng tốt nữa. Trường Hữu cảm thán, thấy Liêu Đình Nhạn vẫn luôn ngủ, bỗng nhiên có hứng thú, tay cầm quạt nhảy xuống xe ngựa.

      Thấy xuống xe ngựa, hoạn quan chiếc xe phía sau lập tức cho xe dừng lại, tiến lên nghênh đón. Trường Hữu nâng tay cho lui hoạn quan, tự mình vén trường bào, nhấc chân dẫm lên càng xe. Chiếc xe ngựa này bề ngoài nhìn thực bình thường, nhưng bên trong so với chiếc xe ngựa của Liêu Đình Nhạn càng hoa lệ thoải mái hơn. Lên xe rồi, Trường Hữu trực tiếp ngồi xuống, giơ tay kéo xuống mũ quan đầu, tùy tay ném sang bên.

      Ở phía sau , hoạn quan lên xe đúng là tổng quản sứ giả, lúc này cẩn thẩn ngồi quỳ ở dưới chân , rót cho ly rượu đổ băng.

      Trường Hữu tiếp nhận, ngửa đầu ngụm uống sạch, cái tay khác còn đùa nghịch cây quạt phen.

      Hoạn quan tiếp tục rót rượu cho , cẩn thận : “Bệ hạ, ngài hà tất như thế……”

      lời còn chưa dứt, cây quạt ném ra trước mặt, động tĩnh lớn, lại ngay lập tức làm sợ tới mức câm bặt. Trường Hữu thanh tùy ý, “Quạt .”

      Hầu hạ lâu như vậy, hoạn quan hiểu ràng tính cách , biết giờ phút này muốn nghe thấy người ta bất luận cái gì, liền gắt gao câm miệng, cầm lấy quạt thành quạt gió cho .

      Người dùng tên giả Trường Hữu, còn giả thành hoạn quan hầu hạ, đúng là đương kim Hoàng đế bệ hạ Tư Mã Tiêu. Lúc này sở dĩ nhiều người tới như vậy, cùng với là nghênh đón Liêu Đình Nhạn, bằng là vì bảo hộ Tư Mã Tiêu.

      Lần trước Tư Mã Tiêu ở trong cung phiền muộn, bỗng nhiên muốn ra ngoài chút, các vị thần tử đương nhiên là kinh sợ, đồng ý hoàng đế khinh suất rời khỏi Lạc Kinh như thế, nhưng mà vị hoàng đế này, là kẻ ngang ngược, cực độ thích người khác phản đối mình, giết vài người xong, như cũ vẫn nhất ý hành ra cung. Vừa lúc nghe thanh danh Liêu mỹ nhân ở Hà Hạ, Tư Mã Tiêu có hứng thú, dứt khoát vòng đến Hà Hạ đón người, lại tâm huyết dâng trào đóng giả thành như vậy để tiếp cận.

      Tư Mã Tiêu hành luôn luôn tùy tâm sở dục, hành vi giả thành hoạn quan như thế, nếu bị đại thần biết được, tất nhiên lại là bút tích về chuyện hoang đường.

      “Liêu Đình Nhạn……” Trường Hữu —— Tư Mã Tiêu bỗng nhiên lẩm bẩm: “Nàng tồi, hợp mắt ta.”

      Hoạn quan thay quạt gió trong lòng vừa động, Liêu nữ lang này, xem ra là được sủng ái thời gian. Bất quá cũng vội vã nịnh bợ, rốt cuộc ai biết Liêu mỹ nhân này có thể sống bao lâu đây, vị bệ hạ này của bọn họ hỉ nộ vô thường, chừng qua hai ngày, Liêu nữ lang kia trong lúc vô tình làm cái gì khiến bệ hạ cao hứng, bệ hạ có thể nửa đường trực tiếp cho ném nàng vào núi rừng nuôi dã thú .

      Đối với chuyện này, Liêu Đình Nhạn hề có sở giác mà ngủ tới trưa, ngủ đến eo đau lưng đau. Trong xe ngựa chỉ có mình nàng, nàng nhe răng trợn mắt mà xoa eo đấm chân, lại xoay xoay cổ. Tình hình giao thông quá kém, xe ngựa hiệu quả giảm xóc lại phải thực tốt, là chịu tội, cũng biết còn muốn đường như vậy bao lâu.

      Còn tốt nàng say xe ngựa, nếu nôn đến trời đất tối tăm, vậy mới là thảm. Vén rèm lên, cảnh sắc bên ngoài Liêu Đình Nhạn nhận ra. biết là chỗ quan đạo nào, ven đường cơ hồ có người lại, nơi xa dãy núi xanh tươi chập trùng, có gió thổi, là buổi chiều, còn nóng bức như giữa trưa nữa.

      Thấy nàng tỉnh lại, có hai vị nữ nô lên hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu. Lúc này lên Lạc Kinh, chỉ có nàng lẻ loi mình, vốn định mang vài vị gia phó, ai ngờ lão hoạn quan kia vẫn bày ra gương mặt tươi cười nhìn dễ chuyện lại dứt khoát cự tuyệt, có biện pháp, Liêu Đình Nhạn chỉ phải an ủi mình, như vậy cũng tốt, miễn cho thêm vài người chịu chết, đều là người cũ hầu hạ mình thời gian, vẫn lưu lại Hà Hạ an hưởng lúc tuổi già .

      Lúc gần chạng vạng, tới trạm dịch, Liêu Đình Nhạn ở trong phòng cơm nước xong sớm liền ngủ, xe ngựa rốt cuộc thoải mái như giường, nằm lên giường nàng mới cảm thấy thả lỏng hơn.

      Tư Mã Tiêu thay đổi quần áo, dựa nghiêng trường kỷ, xuyên qua cửa sổ nhìn cửa phòng đối diện đóng chặt của Liêu Đình Nhạn.

      “Nàng nữ lang, bên cạnh có người quen thuộc, sao lại bình tĩnh như thế?” Tư Mã Tiêu nhàm chán đung đưa chân, “Nàng cũng cảm thấy sợ hãi sao, ràng nhìn qua là nữ lang quý tộc yếu đuối mong manh, hay là , hung danh của ta còn chưa truyền tới Hà Hạ? Nàng sao còn có thể ngủ được? cũng kỳ quái thay.”

      Liêu Đình Nhạn chỉ ngủ được, còn ngủ rất ngon. Bởi vì trước khi vào giấc ngủ, nhóm nữ nô còn bừng chậu băng vào trong phòng cho nàng.

      Ngày thứ hai, lên đường tiếp, Liêu Đình Nhạn lại nhìn thấy hoạn quan Trường Hữu kia, lên xe ngựa rồi, mặt mang mỉm cười với nàng.

      “Nữ lang, xe phiền muộn, nô tới giải buồn cho nữ lang. Nữ lang nếu có gì muốn biết, cũng có thể hỏi nô.”

      Liêu Đình Nhạn nghĩ nghĩ, mình phải vào cung, người lãnh đạo trực tiếp biết là Tư Mã Tiêu, nhưng tình huống của các mỹ nhân ‘ đồng ’ khác, cũng nên biết mơ hồ mới tốt. Trong nguyên tác có miêu tả nhiều những mỹ nhân đó, dù sao mỗi lần có mỹ nhân lên sân khấu cũng đều phải chết. Vì thế nàng : “Vậy ngươi cho ta chút nhóm mỹ nhân trong cung .”

      Vấn đề này làm khó Tư Mã Tiêu. Trong cung mỹ nhân có bao nhiêu người, kỳ cũng lắm, hồi tưởng chút, nhớ lại mấy khuôn mặt tràn đầy sợ hãi, giống như cũng quá hợp thân phận. nghĩ trong lòng, mặt bất động thanh sắc, bắt đầu bậy: “Bệ hạ chưa lập Hoàng Hậu, tam phu nhân nhất phẩm dưới Hoàng Hậu, ví trí Quý Phi, Thục phi và Đức phi đều để trống.”

      Từ trước hình như có Đức phi, sau lại bị giết, cụ thể làm chuyện gì khiến cho lúc ấy cao hứng muốn giết người, nhớ , chỉ nhớ sau khi giết Đức phi, mấy đại thần ở triều đình ồn ào trận, thực phiền toái.

      “Cửu tần nhị phẩm có…… bảy người.”

      Tư Mã Tiêu lại bắt đầu hồi tưởng, là bảy người sao? đột nhiên nhớ tới tháng trước chính mình cho người ném vào chuồng hổ trong vườn kia, hình như là người thứ nhất trong cửu tần, vậy tại còn dư lại sáu người mới đúng.

      “Tiệp dư mười hai người, mỹ nhân, tài tử, bảo lâm vân vân, ước chừng trăm.” Đại khái như thế, dù sao cũng nhớ được quá ràng.

      Liêu Đình Nhạn nghĩ thầm, tựa hồ cũng nhiều như mình tưởng tượng, khả năng nguyên bản có ít, nhưng bị Tư Mã Tiêu giết đến chỉ còn lại có chừng đó.

      Đợi nửa ngày thấy nàng hỏi hoàng đế, Tư Mã Tiêu đành phải chủ động hỏi: “Nữ lang vì sao hỏi tình huống của bệ hạ?”

      Có cái gì mà hỏi, cũng muốn đương với , vào cung an tĩnh như gà có thể sống ngày là được ngày. Nếu phải trốn thoát, nàng khẳng định cũng tránh cái nam nhị bệnh tâm thần kia giống như tránh nam chủ vậy.

      Tư Mã Tiêu bình tĩnh nhìn nàng, “Nữ lang sợ bệ hạ sao?”

      Liêu Đình Nhạn: “Lá gan của ngươi , loại lời này cũng dám hỏi?”

      Tư Mã Tiêu cười rộ lên, khuôn mặt tuổi trẻ tuấn tú làm nhìn qua vô hại lại chân thành, “Bởi vì nô từ trước gặp được mỹ nhân, biết được phải vào cung, đều khóc sướt mướt, nữ lang lại bình tĩnh như thế, thế này làm cho nô rất tò mò, hơn nữa, nô cảm thấy nữ lang bởi vậy mà trách tội nô.”

      Tiểu tử vẫn còn quá trẻ. Liêu Đình Nhạn nghĩ thầm, tính tình như vậy khó trách trong nguyên tác có tên họ, nếu khả năng là sống quá ba chương đâu.

      “Nghe bệ hạ thích giết người.” Liêu Đình Nhạn : “Ta lâu trước đây gặp phải sơn phỉ tập kích, tận mắt nhìn thấy bọn họ giết người, cảnh tượng đáng sợ, về nhà rồi, ta nửa tháng thể chạm vào thức ăn mặn, ngửi thấy mùi thịt liền muốn nôn.”

      Tư Mã Tiêu: “……”

      Liêu Đình Nhạn ghé sát vào giọng hỏi: “Lúc bệ hạ giết người, cho nhóm mỹ nhân hậu cung tiến đến vây xem sao? Nếu mà cưỡng bức ta xem, vậy ra còn tốt.”

      Tư Mã Tiêu phụt tiếng cười ra, “Nữ lang kỳ lạ a, đến bệ hạ giết người, nữ lang vừa kỳ quái bệ hạ vì sao giết người, cũng lộ ra vẻ đồng tình với những người bị giết đó, nghe nữ lang là người thiện tâm, người nghĩ khuyên can bệ hạ đừng giết người sao?”

      Có cái gì mà kỳ quái, bệnh tâm thần giết người cần lý do sao? Còn khuyên bệnh tâm thần đừng giết người, nàng chừng chính mình còn sắp chết, nghĩ nhiều như vậy làm gì. Làm người quan trọng nhất chính là tự mình hiểu lấy, cần loạn làm cho người khác thêm phiền toái, thân phận nữ chủ nguyên tác cũng đại biểu nàng là trung tâm thế giới này, nghĩ muốn cái gì có cái đó, tự mình còn cứu được, cứu người khác cái rắm.

      Liêu Đình Nhạn thở dài, với vị hoạn quan trẻ tuổi quá mức thiên chân lớn mật này: “Nghe ta khuyên câu, làm việc trong phạm vi của mình thôi, cần xen vào việc của người khác, như thế mới có thể sống lâu dài.”

      Tác giả có lời muốn : mọi người cần hình thành hình thái tư duy nào đó a, kỳ trong lịch sử có rất nhiều hoàng đế kỳ kỳ quái quái, khí xã hội các thời kỳ cũng đều giống nhau, các loại quy tắc thói quen cũng vậy, cho nên tốt nhất cần dùng bối cảnh của chương hoặc là mấy chương tiểu thuyết áp dụng cho tất cả các tiểu thuyết.
      nguyễn ngọc nhi, baongocbt, AELITA44 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :