1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nữ chính đều cùng nam phụ HE - Phù Hoa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Thực ra mình đọc ở chương 51, thấy cốt truyện nó ko liền mạch, nhưng nghĩ là tác giả bỏ qua đoạn, ko nghĩ là editor đánh nhầm số chương. Hihi. Sorry, bữa sau lên tiếng.
      levuongheavydizzy thích bài này.

    2. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Quyển 3 - Bạch Lăng: Đại huynh đệ, ngươi người tốt

      Chương 53. Lục Lâm Sinh

      “Cái U Phù Sơn gì đó, đến tột cùng ở chỗ lang nào nha!” Bạch Lăng đặt mông ngồi lên nhánh cây khô, đối diện rừng xanh mênh mang, phát ra tiếng kêu rên.

      Nàng vớt vỏ sò màu tím treo bên hông lên, “Lão vỏ sò, tìm thấy đường, ta muốn đâu lặc.”

      Vỏ sò màu tím lúc đóng lúc mở, thở dài : “Tiểu chủ nhân a, người hóa hình rồi U Phù Sơn bái Huyền Thương thượng thần làm sư phụ, đây là lão chủ nhân trước lâm chung phân phó a, nhất định phải .”

      Bạch Lăng sắp quỳ xuống với lão vỏ sò này, nàng phát điên : “Lão vỏ sò, ngươi nghe rồi đấy, phải lão tử muốn tìm cái U Phù Sơn quỷ gì đó, bái cái thần gì kia, là lão tử xác tìm thấy đường a, ta ở trong khu rừng quỷ ám này lại nửa tháng cũng chưa ra ngoài được, đến bóng người cũng nhìn thấy, ta sắp điên mất lặc!”

      Lão vỏ sò bị nàng liền trầm mặc. Tiểu chủ nhân Bạch Lăng của , là tiểu công chúa tộc bạch long, là con rồng trắng duy nhất còn sót lại thế gian này. Năm đó bạch long diệt tộc, chỉ có công chúa điện hạ nhất còn ở trong trứng chưa phu hóa, được lão tộc trưởng giấu trong linh quật ở Lạc Thủy, bởi vậy mới có thể bảo tồn. làm người hầu trung thành nhất của tộc bạch long, vẫn luôn gánh vác trách nhiệm chiếu cố tiểu công chúa trong trứng rồng, vất vả chờ đến lúc trứng rồng ấp nở ra, tiểu công chúa có thể từ hình rồng hóa thành hình người, kết quả biết thế nào, cảm thấy tiểu công chúa cùng quá giống trong tưởng tượng của mình.

      Ở trong tưởng tượng của , tiểu công chúa mới sinh ra hẳn là tiểu nương ngây thơ hồn nhiên, thiện lương lại đáng , chuyện mềm mềm mại mại, phải như bây giờ ——

      PS: Lời editor, bạn Bạch Lăng là xuyên qua, bạn ý toàn những khẩu của vùng nào đó, toàn đệm thêm lang lang với lạc lạc nên lão vỏ sò bị shock, mình ko biết dịch mấy cái chữ đó thế nào, mọi người thông cảm nha.

      Bạch Lăng tháo giày màu trắng, cầm ngược mũi giày đảo xuống, đổ ra hai viên đá , ném giày xuống đất, trong miệng khó chịu giọng mắng: “Bái sư cái lang gì, đường lại nhận ra, người lại tìm thấy, mẹ nó bán phê.”

      Lão vỏ sò: “……” Tuy rằng thanh xác mềm mại, nhưng vì sao ngữ khí nghe thế nào cũng đều đúng? Lão chủ nhân a, là ta thực xin lỗi ngài, ta dạy được tiểu công chúa!

      “Vỏ sò lão đầu nhi, ngươi lấy chương trình ra, xem chúng ta nên làm cái lang gì bây giờ?” Bạch Lăng đập đập vỏ sò tím trong tay, “Dù sao cha ta cũng chết, ông ấy cũng nhìn thấy, làm sao biết được ta có bái sư hay , chúng ta dứt khoát cần nữa lặc.”

      Nàng vốn dĩ muốn , nếu phải bị lão vỏ sò mỗi ngày nhắc mãi đến đau sọ não, nàng căn bản ra khỏi địa giới Lạc Thủy. Cảm giác về phương hướng của nàng đời trước tốt, đời này biến thành rồng, đồng dạng vẫn tốt, lại có bản đồ, chỉ hướng Đông Nam, tới tới nàng dù phải lạc đường, cũng biết tại rốt cuộc trong góc xó xỉnh nào.

      Lão vỏ sò còn có ý đồ giãy giụa, dùng ngữ khí dỗ tiểu hài tử : “Tiểu chủ nhân, chừng chúng ta sắp tới nơi rồi, hay là người hóa thành hình rồng bay lên , chúng ta bay nhanh hơn nhiều.”

      Bạch Lăng bưng kín mặt, sai, nàng có thể hóa thành hình rồng, rồng có thể bay, nhưng mà, nàng thể, bởi vì nàng sợ độ cao. Có ai tin , biến thành rồng rồi tật xấu sợ độ cao nửa điểm tốt hơn, thậm chí còn càng nghiêm trọng. Lần đầu tiên nàng ở trong hình rồng bay lên, nhìn mặt nước phía dưới, toàn bộ vảy cùng bốn cái móng đều mềm nhũn, cảm giác mình mơ hồ, choáng đầu ghê tởm muốn nôn, sau đó trực tiếp lạch cạch ngã vào trong nước, bao giờ chịu bay nữa, lúc ở hình rồng chỉ chịu bộ.

      Cảm tạ rồng có móng vuốt, bằng nàng cũng chỉ có thể giống rắn bò mặt đất.

      “Lão vỏ sò, hết hy vọng , lão tử bay, nhốt chết ở chỗ này cũng bay lặc.”

      Lão vỏ sò vô cùng đau đớn, làm con rồng cuối cùng của tộc bạch long, tiểu chủ nhân của có vảy mỹ lệ cùng dáng người lưu sướng như vậy lại bay! Rồng bay còn gọi là rồng sao? Vấn đề này, đau lòng tám trăm lần, đáng tiếc, có hiệu quả.

      rồng vỏ sò lâm vào trầm mặc.

      Đột nhiên, có bóng người chợt lóe lên trong rừng cây. Có người?! Bạch Lăng nhìn thấy bóng người kia, nháy mắt tinh thần tỉnh táo. “Lão vỏ sò ngươi xem, bên kia có người!” Nàng nhảy lên, hưng phấn đuổi theo.

      Nàng đường uyển chuyển nhàng tiếng động, cỏ cây trong rừng lại bởi vì hơi thở người nàng mà tự động tránh ra, vì thế thực nhanh đuổi kịp bóng người phía trước kia.

      Nhìn qua xác đó là người, chỉ là thân mình co quắp, mặc thân quần áo rách nát như bao tải, đầu tóc rối bù, nhìn qua dơ hề hề, nếu nghiêm túc nhìn, còn tưởng là dã thú nào trong rừng. tựa hồ rất hoảng loạn, chút cũng chú ý chung quanh, buồn đầu chui vào trong lùm cây, giống như bị thứ gì đáng sợ đuổi theo.

      Bạch Lăng gọi lại: “Ai, đại ca phía trước, ngươi chờ lát ha!”

      Người kia đột nhiên bị thanh vang lên dọa sợ, dưới chân lảo đảo cái, lăn vào bụi gai.

      Bạch Lăng nghĩ tới phản ứng lớn như vậy, vội vàng chạy lên hỗ trợ giải cứu từ bụi gai ra. Cứ như vậy bị gai đâm chi chít, đại huynh đệ cả người nhìn qua càng ổn, mặt mũi tay chân đều bị cào ra vết máu. Bạch Lăng kéo ra nhìn kỹ, phát giác huynh đệ này lớn lên quá độc đáo.

      nửa khuôn mặt mọc lên loại nhọt giống như hoa văn, hai con mắt sát vào nhau, càng đáng sợ chính là môi , phía dưới cái mũi đều trống thiếu hụt, có thể nhìn thấy hàm răng lộ ra bên ngoài, vô cùng kỳ quái. Nếu người bình thường, nhìn khả năng hét ra tiếng, nhưng Bạch Lăng , ở Lạc Thủy có mấy tiểu quái, hóa hình thành công, hình thù kỳ quái, nàng nhìn quen.

      “Ngươi có chuyện gì ?” Bạch Lăng căn cứ tinh thần chủ nghĩa nhân đạo quan tâm câu, nhưng huynh đệ này ngơ ngác đứng ở đó, ngớ ngẩn nhìn nàng, tròng mắt cũng xoay, sau lúc lâu bỗng nhiên thình thịch tiếng quỳ xuống, ngừng dập đầu với nàng, khóc lóc thảm thiết, “Thần tiên, cầu xin người, cầu xin người cứu ta, cầu người…… cho ta, vì sao ta phải sống ở đời này…… Cầu người……”

      họ Lục, tên là Lâm Sinh, bởi vì nương sinh hạ ở trong rừng. Thôn Bành gia dưới chân núi có mấy chục hộ gia đình, đều họ Bành, chỉ có mình họ Lục, bởi vì nương là do lão tửu quỷ trong thôn biết từ nơi nào mua về làm tức phụ, nhưng mua về được mấy ngày, lão tửu quỷ trượt chân rơi xuống nước chết, Lục nương tử thành quả phụ, ở trong thôn nơi nương tựa, mỗi người đều có thể khi dễ nàng, Lục Lâm Sinh cũng biết là sản vật do ai khi dễ Lục nương tử rồi sinh ra.

      mới vừa sinh ra chính là bộ dáng xấu xí, người nào nhìn cũng “Nhìn qua tựa như quái, Lục nương tử phải là sinh ra quái vật , quá dọa người.”

      Lục nương tử sau đó chết , Lục Lâm Sinh liền mình lớn lên trong căn nhà nát, trong thôn ai quản , liền theo mấy con chó nhặt thực ăn khắp nơi, thậm chí chạy đến lều heo nhà người ta trộm cơm heo ăn, cứ như vậy kỳ tích trưởng thành. trước nay chính là đối tượng để những người khác tùy ý trêu đùa, khi dễ.

      Từ tiểu hài tử chỉ biết đói bụng muốn ăn, trưởng thành thanh niên hiểu cái gì là nhục nhã, thống khổ vô cùng, bởi vì thể tránh thoát những kể đó tùy ý cười nhạo cùng đánh chửi. Bởi vì ăn cơm heo chó lớn lên, cũng chỉ có thể sống giống heo chó.

      Thống khổ, oán hận, mỗi lần bị những người trẻ tuổi trong thôn đùa cợt đánh chửi, liền hận thể giết bọn họ. Nhưng dám, từ bị đánh lớn lên, đối mặt những quyền cước đó, theo bản năng chỉ cảm thấy sợ hãi, chỉ biết súc thành đoàn chờ bọn họ đánh xong.

      cho rằng ngày tháng vẫn luôn như vậy trôi qua, nhưng đêm qua, giết người. tiểu nhi tử Bành Hữu Phúc nhà Bành tứ thẩm trong thôn ngày thường là người thích nhất khi dễ nhất, ta từng dùng cục đá đập vỡ mũi , đánh rơi răng , còn từng đá vào hồ nước, dùng gậy trúc gõ đầu , thiếu chút nữa làm chết đuối, ngày thường tâm tình tốt, nhìn thấy liền phải đánh trận hết giận.

      Ngày hôm qua, Bành Hữu Phúc uống chút rượu, say khướt qua cửa phòng nhà , hôm đó lại xin được ít đồ ăn, Bành Hữu Phúc tới, chân đạp đồ ăn của lên mặt đất, cười dùng sức đá bụng .

      “Ngươi loại đồ vật xấu xí này, cũng xứng làm người sao, cũng xứng ăn đồ ăn của người sao?”

      ta xứng làm người, nhưng ‘ người ’ chẳng lẽ là thứ gì tốt sao?

      Lục Lâm Sinh cũng biết thế nào, chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, chờ phục hồi tinh thần lại, dùng cây gỗ bên cạnh đánh chết Bành Hữu Phúc. Đập bên đầu chảy ra thứ gì đỏ đỏ trắng trắng, người vừa rồi còn cười mà đá đánh nằm mặt đất, chút thanh cũng có.

      giết người. Lục Lâm Sinh lộ ra cái tươi cười quỷ dị hỗn hợp của sợ hãi và vui sướng gương mặt đáng sợ giống như ác quỷ. vừa sợ hãi vừa cao hứng, run run rẩy rẩy nương bóng đêm kéo thi thể vào núi, vẫn luôn vào trong núi. muốn tìm chỗ chôn thi thể này, thể bị bất kì kẻ nào phát , chỉ cần có ai phát giết người, vậy có việc gì.

      Đúng, có việc gì, có ai biết là giết người.

      vào núi sâu, chôn cổ thi thể trong cái hố đất to, người dính đầy bùn đất, đôi tay đều là bùn. Lúc chuẩn bị về thôn, hậu tri hậu giác sợ hãi lớn bao phủ , đần độn về phía trước thân mình run rẩy kỳ cục.

      Đến khi bị thanh thanh thúy gọi lại, cả người run lên, ngã vào bụi gai, mà từ trong bụi gai ra, thấy ràng người gọi mình lại, Lục Lâm Sinh ngây ngốc.

      chưa bao giờ gặp người đẹp như vậy, ngay cả huyện lệnh tiểu thư ở huyện thành lúc trước xa xa nhìn thấy lần, cũng so ra kém nữ tử trước mặt này. Đôi mắt nàng sạch trong sáng, da thịt trắng nõn như tuyết, mặc váy trắng tinh, hoa văn màu bạc dưới ánh mặt trời tản ra quang mang mông lung, cả người nàng đều sáng rực, quả thực giống như là…… giống như là thần tiên tồn tại ở thế gian.

      Nàng là thần tiên sao? Lục Lâm Sinh nghĩ, nàng nhất định là thần tiên, mà thần tiên cái gì cũng biết, nàng nhất định biết giết người.

      Sợ hãi, ngoài sợ hãi còn có loại áp lực ở trong lòng phẫn hận hay cam lòng đánh tan , làm quỳ mặt đất khóc rống thất thanh. cũng biết mình đến tột cùng muốn cái gì.

      biết tình hình, Bạch Lăng quả thực bị đại huynh đệ trước mặt khóc gào dọa đến bay lên, đây là làm cái gì, nước mắt bay loạn, khóc cũng quá thảm.

      Nàng có chút ngốc, chỉ có thể ngồi xổm xuống, sờ soạng lấy cái khăn tay ra giúp xoa xoa nước mắt, “Thế này, ngươi trước lau nước mắt , chúng ta có chuyện từ từ lặc.”

      Qua lúc lâu, Lục Lâm Sinh dừng khóc, vẻ mặt si ngốc quỳ mặt đất cùng với Bạch Lăng mắt to trừng mắt .

      “Ngài…… Ngài phải thần tiên sao?”

      phải a.” Là rồng mà thôi.

      “Ngài, vậy tại sao ngài lại ở chỗ này, , ngài có gì phân phó?”

      Huynh đệ biết điều, Bạch Lăng lập tức : “Ta muốn hỏi đường, ta lạc đường ở chỗ này, ngươi có thể mang ta ra ngoài ?”

      Lục Lâm Sinh cúi đầu dám nhìn nàng, xấu hổ hổ thẹn mà che khuất nửa khuôn mặt của mình, gật gật đầu liên thanh đáp ứng: “Được…… được, ta mang ngài ra ngoài.”

      Bọn họ trước sau trong núi, Bạch Lăng với lão vỏ sò, lão vỏ sò : “Tiểu chủ nhân, người phải cẩn thận a, nhân loại chính là có rất nhiều người xấu, chừng thấy ngài lớn lên đẹp, làm ra chuyện xấu gì.”

      Bạch Lăng: “Nếu là người xấu, ta đây liền biến thành que dài, hù chết tại chỗ quy tôn này.”

      Nhưng Lục Lâm Sinh chỉ đường đưa nàng ra khỏi khu rừng già, lúc nhìn thấy mảnh khói bếp dưới chân núi, Bạch Lăng kích động hoan hô tiếng, “Cảm ơn ngươi a đại ca, ngươi là người tốt!”
      Last edited: 11/8/19

    3. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Chắc tốt, vị diện lần này của tỷ là ngốc bạch ngọt ha, sao dễ tin thế lầy,
      tieunai691993heavydizzy thích bài này.

    4. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 54. Đêm hôm ấy, lặng yên tiếng động chết

      Bạch Lăng đứng ở trước căn nhà cỏ tranh đơn sơ, nghĩ thầm nhà nát thế này có thể để người ở sao? Sợ là gió thổi qua đổ rồi.

      Trong thôn những nhà khác tuy rằng cũng phải nhà ngói gạch xanh gì, phần nhiều là xây bằng đất, nhưng bị nát đến dạng này, tuyệt đối chỉ có . Bạch Lăng theo đại huynh đệ xấu xí trở về, là bởi vì nàng muốn uống nước, vì thế đại huynh đệ lo sợ bất an mang nàng theo, lại đem cái chén sạch nhất trong phòng rửa biết bao nhiêu lần, cuối cùng cẩn thận bưng lên cho nàng chén nước trong, là nước giếng ngọt lành mát lạnh.

      Kỳ Bạch Lăng tại căn bản cũng để bụng này đó, lúc nàng làm rồng, ở Lạc Thủy học làm con rồng bơi lội như thế nào, nàng uống biết bao nhiêu nước sông Lạc. con sông dài như vậy, thượng du. hạ du cùng nhánh sông, hai bên bờ đều có người cư trú, ai biết giặt rũ rửa ráy gì ở bên trong đó, trong sông còn có cá lớn cá , thường xuyên bị nàng vừa há miệng liền nuốt vào, cũng biết có ăn vào đồ vật gì nên ăn ……

      Thôi , loại chuyện này thể nghĩ đến, tưởng tượng liền cảm thấy trong bụng bắt đầu sảng khoái.

      Uống xong nước, Bạch Lăng lại đè đè bụng, cảm giác có hơi đói. Đương nhiên, rồng cũng phải ăn cái gì đó, dựa theo tuổi của Long tộc mà , tại nàng vẫn là con rồng còn . Từ lúc nàng thay đổi giống loài, tại thích nhất chính là ăn cá, nhưng mà hơn nửa tháng nay, lạc đường ở trong núi, đến cái hồ cũng gặp được, cá nàng dự trữ trong linh túi trước khi xuất phát đều bị ăn hết.

      Lương thực dự trữ còn, nàng phải tìm chút đồ ăn trước.

      Vẫn luôn giống khối bùn trốn ở trong góc, Lục Lâm Sinh bỗng nhiên chuyện, : “Ta, ta tìm chút đồ ăn cho ngài.” Sau đó, cong người, chạy thực nhanh ra ngoài, Bạch Lăng cũng kịp ngăn lại.

      Tuy rằng nàng giải thích mình phải thần tiên, nhưng đại huynh đệ này giống như vẫn coi nàng trở thành tiên nhân, nơm nớp lo sợ, dáng vẻ sợ sệt nàng.

      Hừ, tiểu lão đệ ngươi sao lại thế, tiểu muội đây lớn lên thủy linh như vậy, cũng ăn thịt người, sao lại sợ thành cái dáng này.

      Bất quá ăn cá lâu như vậy, nàng có chút nhớ đồ ăn của nhân loại. Bạch Lăng yên ổn ngồi ở trong phòng chờ, lát sau, bỗng nhiên nghe thấy ngoài phòng truyền đến trận cười mắng, rất là ồn ào.

      Nàng ra ngoài nhìn xem, trong lòng liền bốc hỏa.

      Là mấy người trong thôn, vây quanh tiểu lão đệ đánh, vừa đánh vừa cao giọng cười nhạo . Mà tiểu lão đệ đáng thương ôm đầu cuộn mặt đất, cuộn thành đoàn, phát ra tiếng kêu đau ai ai, bên người rơi rụng mấy củ khoai lang đỏ cùng với mấy củ hành biết tên.

      Mấy người đá bụng và lưng , miệng hùng hùng hổ hổ: “Ai cho phép ngươi lên núi đào khoai lang đỏ này, đánh chết ngươi cái đồ xấu xí.”

      sao đánh thế nào cũng chết, bằng chúng ta ném vào hố phân thử xem?”

      “Thối chết, trước kia phải ném rồi sao, tự bò ra, qua con đường trước cửa nhà ta, đường cũng bị làm thối.”

      Bạch Lăng: “……” Mấy cẩu nhi tử này, các ngươi chọc tới lão tử rồi.

      Nàng bước nhanh đến, nhấc chân đá bay mấy người, đá mấy người trong thôn cười to ra ngoài, ngã vào bãi đất trồng rau gặm bùn.

      “Ngươi thế nào? Mau đứng lên.” Bạch Lăng túm lên quần áo như bao tải rách, sách người dán mặt đất thành cục hình người lên.

      Lục Lâm Sinh bị nàng thất tha thất thểu kéo lên, lại dùng ánh mắt ngây người nhìn chằm chằm tiên tử trước mặt. củ khoai lang đỏ nắm chặt trong tay ục ục lăn xuống mặt đất, rớt ở bên chân Bạch Lăng.

      Bạch Lăng nhìn xem, thấy hình như có việc gì, lúc này mới ngồi xổm xuống, nhặt những củ khoai lang đỏ và hành lên, “ thôi.”

      Lục Lâm Sinh cả người đều đau, nhưng bất chấp đau đớn người, khập khiễng đuổi kịp Bạch Lăng phía trước, trong lòng tràn ngập loại khát khao hướng tới cùng với sợ hãi hổ thẹn. Mà những người bị mạnh mẽ đá bay đó, thấy ràng Bạch Lăng rồi, tất cả đều choáng váng, ngơ ngác biết nên làm ra phản ứng gì. Bên cạnh sửu bát quái bọn họ tùy ý khi dễ, vì cái có nữ tử mỹ lệ như vậy?

      Bạch Lăng ăn được khoai nướng lâu, hương vị này thế nhưng rất giống hương vị khoai lang đỏ xe đẩy ở bán cửa sau trường đại học của nàng vào mùa đông, nàng khỏi xuất thần trong chốc lát, lại đặt ánh mắt ở người huynh đệ bên cạnh cái bếp đen .

      cách nàng xa xa, dám tới gần, vốn dĩ nhìn nàng, thấy nàng nhìn sang, lập tức sợ hãi cúi đầu, cả người sắp hòa hợp nhất thể cùng cái bếp đen.

      Bạch Lăng: “……” Sợ cái xẻng gì, sao lại chọc người như thế.

      Nàng bỗng nhiên nhớ lại lúc ở trong núi, huynh đệ này quỳ gối trước mặt mình khóc rống, còn hỏi nàng, vì sao phải sống ở thế giới này. Nàng im lặng lát, cảm thấy trong lòng dễ chịu. Chỉ bởi vì lớn lên khó coi, phải chịu người ta khi dễ như vậy, bị người ta tùy ý đánh chửi sao?

      “Ngươi lại đây.” Nàng vẫy tay cái.

      Lục Lâm Sinh đến mang theo sợ hãi cùng mong đợi chính cũng phát . Bạch Lăng lại : “Ngươi nhắm mắt lại.”

      Lục Lâm Sinh làm theo, Bạch Lăng nâng bàn tay lên, hơi hơi đặt mặt , trong lòng bàn tay bỗng nhiên xuất làn bạch quang nhu hòa. Lão vỏ sò bên hông nàng hoảng sợ, liên thanh truyền , “Tiểu chủ nhân, người cũng thể lãng phí linh lực như vậy a!”

      Bạch Lăng để ý đến , lập tức nỗ lực hồi lâu mới buông tay. Kết quả, đại huynh đệ xấu xí vẫn xấu xí như vậy, hề có biến hóa.

      Bạch Lăng: “……” là mất mặt, hoàn toàn hiệu quả! Căn bản trị được, cái linh lực này vô dụng!

      Lão vỏ sò đau lòng truyền : “Tiểu chủ nhân, người như vậy chính là lãng phí linh lực, có tác dụng, cho nên ta mới bảo ngài nhất định phải bái sư học các loại pháp thuật và cách sử dụng linh lực a!”

      bá.

      Bạch Lăng chà xát mũi, thấy huynh đệ còn nhắm mắt, lén lút từ linh túi móc ra viên trân châu kim sắc, “Được rồi, mở mắt ra.”

      “Viên trân châu này tặng cho ngươi, coi như là tạ lễ ngươi dẫn đường cho ta.” Nàng làm bộ mình cũng phải trị liệu thất bại, mà ngay từ đầu định lấy trân châu làm tạ lễ, mới có thể bảo người ta nhắm mắt lại.

      Lục Lâm Sinh trợn to mắt nhìn trân châu trong tay nàng, dù có kiến thức, cũng biết trân châu này là bảo bối, thình thịch cái lại quỳ xuống, ngừng dập đầu, “Ta, ta cần cái này, tiên nhân, cầu người dẫn ta thôi, ta làm cái gì cũng được, ta có thể làm người hầu cho ngài.”

      Bạch Lăng giơ tay chống cái ót , ngăn trở tiếp tục dập đầu, “Ta thu người hầu, ngươi muốn trân châu thôi, ngươi có nguyện vọng gì sao?”

      Lục Lâm Sinh nhìn nàng, đôi mắt nàng giống như có lực lượng kỳ lạ, làm dời nổi ánh mắt, cuối cùng gần như lẩm bẩm thấp giọng câu, “Nguyện vọng của ta, nguyện vọng của ta chính là cả đời đều có thể ăn no, phải chịu đói……”

      Đói khát hai chữ này cơ hồ gắn cùng với cả đời ngắn ngủi này của , hết thảy hèn mọn cùng đau xót, đều đến từ chính hai chữ này.

      Bạch Lăng bỗng nhiên buông tay xuống, “Có thể, nguyện vọng này, ta thỏa mãn cho ngươi, theo ta.”

      Nàng đưa Lục Lâm Sinh tới huyện thành phụ cận, tìm tửu lầu, trực tiếp tìm chưởng quầy tới, cho túi trân châu trắng oánh nhuận, lại chỉ vào Lục Lâm Sinh phía sau, “nhìn kĩ người này, về sau ngày ba bữa cơm của , tửu lầu các ngươi đều bao, túi trân châu này chính là tiền cơm, thế nào?”

      Chưởng quầy nhìn túi trân châu xinh đẹp choáng váng, sau khi lấy lại tinh thần liên tục gật đầu, ánh mắt nhìn Bạch Lăng tựa như nhìn Thần Tài, đối với Lục Lâm Sinh xấu đến dọa người cũng có thái độ hòa ái.

      Bạch Lăng, “Nhớ kỹ ngươi hứa hẹn, viết cho ta phần khế thư giao cho . Về sau ta trở về xem, nếu ngươi làm được……”

      Chưởng quầy: “ , tửu lầu chúng ta là cửa hàng cũ trăm năm, coi trọng nhất danh dự, ngài yên tâm!”

      Bạch Lăng ở lâu tại tiểu thành này, xử lý xong chuyện này nàng liền rời . Lúc này đây nàng ghi tạc trong lòng chuyện bèo nước gặp nhau đó, nàng thậm chí hỏi đại huynh đệ tên gọi là gì.

      Nhưng đối với Lục Lâm Sinh mà , đời này quên được Bạch Lăng. Bạch Lăng rồi, mang theo hộp đồ ăn chưởng quầy của tửu lầu cho người chuẩn bị trở lại lều tranh của mình, ngồi ngơ ngác, bỗng nhiên, trong ngực rơi xuống viên trân châu kim sắc.

      Là viên trân châu lúc trước kia, biết từ khi nào tới người . Lục Lâm Sinh đồng tử co rụt lại, quỳ mặt đất bắt lấy viên trân châu, gắt gao cầm lấy. nhớ trước khi nàng nhàng khoát tay, sáng ngời, sạch . muốn đuổi theo, muốn vẫn luôn nhìn nàng, làm nô lệ của nàng, vì nàng làm bất luận việc gì, thậm chí bị nàng giết chết cũng được.

      Nhưng mà…… nàng muốn. Đúng vậy, cái dạng này, tất cả mọi người đều ghét bỏ, có tư cách gì theo nàng.

      Bạch Lăng vừa hỏi đường vừa về phía trước, ba tháng sau lại phụ mong đợi của mọi người tiếp tục lạc đường, phàm nhân cũng biết U Phù Sơn ở nơi nào, nàng chỉ có thể thẳng về phía đông nam, gặp chướng ngại liền vòng, kết quả sai đường cách vạn dặm, lệch hướng tới đại thành phồn hoa phía đông bắc.

      “Vỏ sò lão đầu nhi, ta với ngươi, lúc này ta muốn cái U Phù Sơn gì kia lặc!” Bạch Lăng hung hăng . Lão vỏ sò hé răng, tâm cũng mệt mỏi quá.

      Bạch Lăng dùng trân châu đổi vàng, sau đó tìm tửu lầu, sung sướng gọi mấy chục món đồ ăn đặc sắc, tất cả đều là cá. Nàng còn phân phó riêng: “Làm đồ cay cho ta, có bao nhiêu ớt cho nhiều bấy nhiêu, phải cay! Đặc biệt cay!”

      món lại món đồ ăn lên, càng ngày càng nhiều người nhìn về phía nàng, lúc này chỉ nhìn nàng, còn nhìn đồ ăn của nàng.

      “Ngài đây có việc gì?” Tiểu nhị nhìn bàn lớn phủ kín ớt cay, chần chờ hỏi.

      Bạch Lăng nếm mấy ngụm, thực ghét bỏ, “Các ngươi ớt nơi này cay ra cái lang gì, chút vị cay cũng có còn có mặt mũi gọi là ớt cay lặc?”

      Nàng trở thành rồng, lâu được ăn cay, trong khoảng thời gian này lạc đường khắp nơi cũng rất ít nhìn thấy ớt cay vẫn tâm tâm niệm niệm, vất vả ngửi thấy tửu lầu này có mùi cay, nghĩ tới vừa nếm hoàn toàn dễ chịu, loại trình độ này, chỉ hơi cay mà thôi.

      Thực khách chung quanh cùng tiểu nhị đều lộ ra biểu tình kính sợ.

      Tuy rằng chỉ hơi cay, nhưng ở thế giới này muốn ăn cay rất khó, cho nên Bạch Lăng vẫn quý trọng ăn vào. Nàng vừa ăn vừa hoài niệm cái lẩu quê nhà, nghe thấy bàn bên cạnh có thực khách cảm thán ôn dịch ở Lư Dương.

      “Nghe chết ít người rồi, còn tốt cách xa chúng ta nơi này, bằng ta sợ.”

      “Lư Dương địa phương đó, thâm sơn cùng cốc, ôn dịch hẳn là truyền đến nơi này, lại nữa, phía nam chúng ta có tiên tông, nếu chết rất nhiều người, những tiên nhân đó khẳng định buông tay mặc kệ.”

      Bạch Lăng nhận đường, cũng biết mình lúc trước lạc đường ở trong vùng núi rừng đó thuộc về địa giới Lư Dương, còn sửu bát quái Lục Lâm Sinh từng được nàng trợ giúp kia, giờ này khắc này, chết.

      ……

      Bạch Lăng bao lâu, Lục Lâm Sinh liền xảy ra chuyện. Chuyện giết Bành Hữu Phúc bị người ta phát , có người thấy buổi tối ngày đó kéo đồ vật giống thi thể vào trong núi, lại ở trong nhà tìm được khúc củi dính máu cùng khóa đồng thuộc về Bành Hữu Phúc, cho nên ở trong tiếng mắng của Bành tứ thẩm cùng ánh mắt khác thường của mọi người, bị nhốt vào đại lao, chờ đợi xử tội.

      “Chính là , ngươi xem trưởng thành dáng vẻ kia, khó trách giết người.”

      “Đúng vậy, nhìn phải thứ tốt, chừng chỉ giết người này.”

      Những người đó chỉ chỉ trỏ trỏ , dùng ánh mắt chán ghét sợ hãi lại tò mò nhìn .

      Ở trong đại lao đơn sơ của huyện nha thời gian, Lục Lâm Sinh nghe những ngục tốt chuyện phiếm, trong thành có ít người bỗng nhiên nhiễm quái bệnh, tình huống ngày càng nghiêm trọng, nháo đến nhân tâm hoảng sợ. Ở phòng giam cách vách kẻ ăn trộm bị bắt vào mấy ngày, bị bệnh chết trong nhà lao, thi thể ai xử lý. Bên ngoài tình hình càng ngày càng tốt, đều là ôn dịch, các ngục tốt chạy mất, ai đến nơi đại lao ướt lạnh mùi hôi ngút trời đưa cơm, các phạm nhân cũng ra được, chỉ có thể ở bên trong chờ chết.

      Có người khóc, có người chửi bậy, lục tục có người chết .

      đến hai ngày, Lục Lâm Sinh cũng nhiễm dịch bệnh, nằm ở trong góc tối tăm của nhà tù chờ đợi tử vong, trước khi chết, lấy ra viên trân châu kim sắc vẫn luôn giấu ở trong lòng ngực kia, nuốt nó vào trong bụng.

      Đó là của nàng cho, dù chết, cũng thể bị những người khác cướp .

      vào ban đêm ngày đó lặng yên tiếng động chết , thi thể chậm rãi lạnh dần.

      Trong bóng đêm, có thanh sột sột soạt soạt vụn, con chuột so với chuốt bình thường lớn hơn gấp đôi chậm rãi chui vào nhà tù, tới bên thi thể Lục Lâm Sinh. Con chuột này người có cổ khí nhàn nhạt, nhưng nó còn chưa biến thành , kém vài phần cơ duyên. Nó ngửi được thi thể trước mặt này bên trong có linh lực tinh thuần, cùng hơi thở thuộc về Long tộc, theo hơi thở tìm tới đây.

      Trong đôi mắt chuột lên hồng quang, nó bò đến thi thể, cắn thủng bụng, chui vào trong thi thể, bắt đầu gặm ăn.

      Trong bóng đêm, thi thể Lục Lâm Sinh bị gặm thành khung xương, mà con chuột kia thân hình lại lớn vòng, trong ánh mắt phiếm hồng quang tràn đầy hung tàn và tham lam.

    5. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Eo, thể loại kinh dị à, huhu bé con sợ, long tỷ tỷ ơi, help help....
      heavydizzy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :