1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nữ chính đều cùng nam phụ HE - Phù Hoa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Vả mặt n lần, há há, ngự tỷ soái soái soái, hài tử mà chị cũng giành trc với nam thần Nô rồi, h mới để ý, tên lên tất cả Nô, nam thần thê nô, he he
      heavydizzy thích bài này.

    2. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 51. Đơn giản mà , chính là huynh cần trị liệu, thực liệu là được

      Sau khi Đường Lê chết thời gian, kỳ Tốn nhớ lắm, rất nhiều việc đều trở nên mơ mơ hồ hồ. nhớ cảnh tượng lúc đó, cũng có cách nào hồi tưởng lại, giống như thân thể tự có ý thức, biết đoạn ký ức đó quá mức thống khổ, cho nên theo bản năng làm phai nhạt hết thảy.

      Thời gian dưỡng thương ở Đông Thành, cả ngày ngồi mình ở bên cửa sổ trong căn nhà dưới cây ngô đồng, dù là trời tạnh hay trời mưa, đều chỉ ngồi ở chỗ đó, lời, ngồi xuống đó là ngày. chưa từng có thời khắc mờ mịt mà thống khổ như vậy, bất kì cái gì cũng có ý nghĩa, sức lực trong thân thể biết bị cái gì rút cạn.

      Vết thương người từ từ khỏi hẳn, vết thương trong lòng lại chưa từng khép lại.

      Vũ Văn Kim ngẫu nhiên tới, lần tò mò hỏi: “Huynh thê tử của huynh như vậy sao, trong thiên hạ nữ tử tốt nhiều như vậy, huynh chỉ người, vì cái gì đây?”

      Vì cái gì? và Đường Lê tương ngộ rồi nhau quá hấp tấp, làm bạn cũng quá ngắn ngủi, đoạn thời gian đó Tốn nghĩ đến vì cái gì, chỉ tham luyến tháng ngày như vậy, bởi vì có người ở bên mà cảm thấy thỏa mãn, thể nghĩ được chuyện khác. Trước khi gặp Đường Lê, từng người nào khác, càng biết cái gì gọi là người.

      Có thể là thời gian Đường Lê xuất quá đúng, hoặc là, nàng quá mức ôn nhu…… chưa bao giờ từng gặp người như vậy.

      Tốn biết nên dùng từ ngữ gì để hình dung Đường Lê, miêu tả lắm, nhưng nhớ khi mình từ trong tử vong rét lạnh tỉnh lại, ràng cảm nhận được ấm áp đến từ Đường Lê, động tác nàng mềm ôm , tràn ngập loại trân trọng cùng tình .

      Đây là điều làm Tốn thể lý giải, từ ban đầu, Đường Lê đối với phảng phất như là người trân quý nhiều năm, tinh tế lại cẩn thận chiếu cố. Bọn họ ôm nhau trong Quỷ Khốc Nguyên gió lạnh thấu xương, Quỷ Khốc Nguyên ban đêm lạnh băng lại đáng sợ, có đủ loại tiếng động kỳ quái, là nơi khiến người ta ghê tởm chịu nổi, nhưng Đường Lê ở chỗ này, nàng hợp với hoàn cảnh ấy, mang theo loại ấm áp hoàn toàn khác với thế giới này.

      Tốn ở trong hôn mê nghe tiếng nàng hát, nàng ngẫu nhiên giọng ngâm nga ít làn điệu, những làn điệu đó làm vô cớ nhớ tới khí nhàng hoặc là ở nơi quán rượu nào đó, tươi tắn lại thân thiết. Trong lúc ngủ Tốn cảm thấy bình thản, cảm thấy bình tĩnh xưa nay chưa từng có.

      Bọn họ hoàn toàn khác biệt, nửa đời trước Tốn độc lại vội vàng, chưa bao giờ có được những thứ tốt đẹp hay cảm tình, nên bị Đường Lê hấp dẫn, đây tựa hồ là kiện đương nhiên. rốt cuộc muốn, muốn chủ động truy tìm cái gì đó.

      Nếu Đường Lê cũng thích , có lẽ cũng lưu lại bên nàng, cẩn thận bảo hộ nàng, tựa như trông giữ góc yên ắng ôn nhu nhất nơi đáy lòng mình mình.

      May mắn chính là, Đường Lê cũng thích , bọn họ dị thường thuận lợi ở bên nhau. Tốn quyết định rời Luyện Vực, nguyên nhân rất lớn là bởi vì Đường Lê, muốn cuộc sống bình tĩnh Đường Lê xây dựng bị người bên ngoài đến từ chỗ đánh vỡ.

      Nhưng mà cuối cùng, nàng vẫn rời . thể hội cảm tình tốt đẹp nhất thế gian, lại chợt mất . Cả đời này duy nhất lần hoàn toàn bị đánh bại, tan tác đến đao cũng thể cầm nổi. Vết thương người sau hai tháng khép lại, nhưng ước chừng dùng hai năm, mới sa vào trong thống khổ.

      Ở Đông Thành hai năm báo ân tình Vũ Văn Kim, lại Bắc Thành, mang theo quyết tâm phải chết giết Hạ Hầu Huyền Ngự, đáng tiếc Hạ Hầu Huyền Ngự dễ đối phó như vậy, bọn họ lưỡng bại câu thương, Tốn thể rời . Về sau, vẫn luôn trằn trọc tu luyện các nơi, đem hết thảy chuyên chú đều dành cho theo đuổi đao pháp.

      Từ khi Đường Lê rời , Tốn phát giác so với trước đây bản thân càng thêm coi thường hết thảy mọi thứ bên cạnh, cũng có cách nào đặt cảm tình lên bất kì người nào việc nào.

      Tâm như tro tàn.

      Nhưng Đường Lê trở lại, vì thế tro tàn lại cháy.

      Cùng với đó, tình hình Đường Lê tử vong năm ấy, đột nhiên có thể ràng nhớ lại, chỉ có như thế, còn như ác mộng quấn quanh , làm được yên giấc.

      “Ta cũng phải là cố ý ngủ, mà là thể vào giấc ngủ.”

      “Ta ràng nàng trở về, biết nàng chết, ở bên ta, nhưng cảnh nàng ở trong lòng ta chết thường xuyên xuất ở trong mộng, làm ta cảm thấy sợ hãi.” Hậu tri hậu giác sợ hãi, khẩn trương hoài nghi hết thảy trước mắt đều phải là chân .

      Tốn ách giọng : “Có lẽ ta quá mức khẩn trương, nhưng ta có cách nào khống chế.”

      Đường Lê lẳng lặng nghe Tốn giải thích vì sao buổi tối ngủ, nàng bỗng nhiên duỗi tay nâng gương mặt , ngữ khí bình tĩnh : “Tốn Nô, kỳ tình huống này của huynh hẳn là loại bệnh, gọi là ‘ ứng kích chướng ngại sau tổn thương’. Chính là bởi vì thấy ta chết, tạo thành thương tổn tinh thần cho huynh, lo âu khẩn trương đó đều là tình huống thực bình thường.”

      Tốn nghe hiểu lắm, “…… Cái gì là tổn thương cái gì mà chướng ngại?”

      Đường Lê: “Đơn giản mà , chính là huynh cần trị liệu, thực liệu là được.”

      Tốn lúc này nghe hiểu.

      Đường Lê: “Cho nên ăn khuya vẫn phải ăn, huynh phải sợ béo lên.”

      Tốn: “…… Ta có.”

      Đường Lê: “Kỳ , cũng phải chỉ có luyện đao mới có thể rèn luyện, còn có biện pháp khác, có lẽ biện pháp này còn có thể làm huynh càng an tâm, bệnh tốt càng nhanh.”

      Tốn cũng biết nàng có ý tứ gì, cho đến buổi tối bị kéo lên giường.

      Tốn: “……” Vì tránh cho Đường Lê thích ứng tình huống tại, phi thường khắc chế chính mình, kết quả ngược lại, bị thê tử nhu nhược giành trước.

      Đường Lê chút cũng sợ, còn ôm cổ an ủi : “Phối hợp trị liệu, thực nhanh tốt, ngủ nhất định phải ngủ ngon, bằng có tinh thần, thực ảnh hưởng thân thể khỏe mạnh.”

      Được Đường Lê quan ái đầy đủ, tình huống của Tốn quả nhiên chuyển biến tốt đẹp.

      Hai người tốt nhanh như vậy, Vũ Văn Kim nhìn ra, lúc tới đây cọ ăn, cảm thán với Đường Lê, “Động tác của và Tốn huynh cũng quá nhanh , đến mấy ngày, cảm tình càng thêm tốt đẹp.”

      Đường Lê bưng lên lồng bánh bao cho , cười tủm tỉm : “Trong tình cảm, tốt nhất chính là do dự và suy đoán, cảm tình dù tốt mấy đều bị nghi ngờ tiêu ma, cho nên có nghi vấn phải sớm hỏi ra, có vấn đề cùng nhau giải quyết. Thời gian đợi người, cho nên càng phải nắm chắc để làm trước, thể do dự, ai biết vào lúc do dự có thể xuất cái gì ngoài ý muốn hay .”

      Vũ Văn Kim ách tiếng, “Nhưng cũng phải tất cả mọi người đều có thể thẳng thắn thành khẩn ý nghĩ của chính mình.”

      Đường Lê cúi đầu cười ra tiếng, múc đầy chén chè, đắp nắp sứ trắng lên, “Cho nên Tốn Nô rất khó được a, chỉ cần ta hỏi, cũng giấu ta cái gì, hơn nữa nghi ngờ ta, phần tín nhiệm này những người khác tuyệt đối làm được.” Bằng , vì sao nàng thích người này như vậy đây.

      Nhấc hộp đồ ăn, Đường Lê : “Thành chủ cứ tiếp tục ăn, ta luyện võ trường đưa chè cho Tốn Nô.”

      Vũ Văn Kim do do dự dự, nuốt xuống cái bánh bao, gọi nàng lại, nửa đùa: “Ta , tẩu phu nhân, ngày cho ăn mấy bữa như vậy, vạn nhất nuôi béo Tốn huynh, còn thích nữa, nên kiềm chế chút, nếu mà thích Tốn huynh, Tốn huynh nhất định rất khổ sở.”

      Đường Lê kinh ngạc nhìn , sau lúc lâu bỗng nhiên bật cười ra tiếng, “Thành chủ có phải hiểu lầm lần trước ta từng hay ? Ta thay đổi cũng phải là thay đổi bề ngoài …… Thành chủ còn chưa gặp được người mình thích nhất, khả năng hiểu .” Tướng mạo có thể là con đường đầu tiên đến trong lòng người, khi qua, vào trong lòng người kia, quyết định rời , con đường này liền còn quan trọng, cho dù cắt đứt cũng sao.

      Vũ Văn Kim: “……” Đột nhiên cảm giác căng?

      Tốn đáp ứng ở lại Đông Thành mười lăm năm, trong lúc này phải bảo vệ Vũ Văn Kim, tọa trấn Đông Thành, Vũ Văn Kim lại mời rèn luyện phủ binh, xem như mời chính thức trở thành giáo võ đứng đầu Đông Thành. Từ trước Tốn cũng ở Đông Thành thời gian, nhưng khi đó chỉ ru rú trong nhà làm ‘ khách nhân ’, mà phải người nhà, giờ xác định thân phận, người trong phủ Đông Thành đều khách khí gọi tiếng Tốn tiên sinh.

      Chỉ có mình Đường Lê còn gọi là Tốn Nô. Đối với chuyện này, Tốn cũng dị nghị, bất quá cũng chỉ cho phép mình Đường Lê xưng hô như vậy.

      Về quan hệ của Đường Lê và Tốn, bởi vì hai người bọn họ hề che dấu, cho nên tất cả mọi người đều hiểu trong lòng mà ra, sau lưng mọi người thế nào, Đường Lê mặc kệ, ít nhất ở bên ngoài ai dám đắc tội bọn họ, rốt cuộc lực uy hiếp của Tốn quá mạnh. Đám người Cừu Đồ theo Đường Lê cùng nhau tới Đông Thành, mấy ngày nay đều chỉ có thể nhắm mắt giả mù, làm bộ là mình tới du lịch, dù sao quản được, bọn họ có thể làm gì bây giờ đây, chỉ có thể chờ Nam Cung Hiền tới sớm chút.

      Đường Lê xuyên qua hành lang dài đến Diễn Võ Trường, nhìn thấy đám phủ binh luyện đao, nàng đứng xa xa bên đợi chốc lát, liền nhìn thấy Tốn tới. mặc áo quần luyện võ ngắn màu đen, tóc hơi hơi ướt mồ hôi, bỏ áo ngoài ra, vai rộng chân dài liền có vẻ eo gày quá mức.

      Đường Lê liếc mắt ngắm eo cái, kỳ , nàng còn rất chờ mong Tốn Nô béo lên, nhưng ngoài ý muốn hình như rất coi trọng hình tượng, đối với chuyện này mạc danh để ý, gần đây mấy ngày ăn nhiều, luyện đao cũng vô cùng khắc khổ, liên quan đến đám phủ binh lười nhác dưới trướng Vũ Văn Kim kia đều bị giáo huấn đến phải kêu khổ ngừng.

      “Huynh có mệt ? Kỳ cũng cần nghiêm túc như vậy, nghỉ ngơi nhiều cũng được.” Đường Lê uyển chuyển .

      Tốn: “ mệt.”

      “Khụ, kỳ ta cảm thấy bọn họ sắp chịu nổi.” Đường Lê chỉ chỉ những nhóm phủ binh ánh mắt dại ra đó. Vũ Văn Kim dám tự mình với Tốn, riêng tới tìm nàng hy vọng nàng có thể hỗ trợ truyền đạt ‘ cần coi phủ binh coi như sát thủ để huấn luyện’.

      Tốn nhàn nhạt lắc đầu, “Kỳ cục.” Chính là bởi vì như vậy, vũ lực của Đông Thành mới có thể vẫn luôn yếu hơn ba thành khác, nếu phải phía dưới quản thúc thương đạo, chỉ sợ sớm xảy ra chuyện.

      Đường Lê nhớ tới lúc trước Tốn dạy mình, ngay cả dạy nàng còn nghiêm khắc như vậy, càng đừng những người khác.

      Tốn nhiều ít vẫn nghe vào chút lời Đường Lê , tra tấn tiếp những phủ binh đó. Chỉ cần Đường Lê tới tìm , đều buông tha họ, sớm chút theo Đường Lê trở về, bởi vậy vài lần tiếp theo, những phủ binh đó chờ mong nhất chính là Đường Lê tới, sớm được giải phóng.

      Ngày tháng như vậy bao lâu, Hạ Hầu Huyền Ngự và Nam Cung Hiền tới Đông Thành.

      Vũ Văn Kim dù biết bọn họ tới có ý tốt, nhưng hai thành chủ tự mình đến, vẫn phải tiến ra đón chào. đám người mênh mông cuồn cuộn xuyên qua Diễn Võ Trường phủ thành chủ Đông Thành, vừa lúc gặp được Tốn cùng Đường Lê qua bên cạnh, Đường Lê còn cầm khăn tay chà lau mồ hôi trán cho Tốn, hai người vừa vừa thấp giọng chuyện, dù là ai cũng có thể nhìn ra bọn họ quan hệ thân mật.

      Vũ Văn Kim thầm nghĩ, đây là vừa vặn, giáp mặt bị vả mặt. nhìn Hạ Hầu Huyền Ngự bên cạnh, quả nhiên thấy vị công tử cao ngạo cằm nâng lên đến trời này, bây giờ sắc mặt xanh đến phiếm đen, Nam Cung Hiền ra nhìn ngó khắp nơi —— Cừu Đồ sớm đưa tin cho , tại quan tâm phải Nam Cung Cầm thích ai, mà là nàng đáp ứng giao ra đồ vật kia, có phải là hay .

      Đường Lê cùng Tốn cũng phát đám người này. Tốn thấy Hạ Hầu Huyền Ngự rồi, ôn nhu trong mắt nhanh chóng bị sát ý thay thế, tay cầm đao gân xanh bạo khởi, theo bản năng che Đường Lê ở phía sau.

      Đường Lê ấn cánh tay Tốn, gật đầu với mấy người, “Thúc phụ, Hạ Hầu thành chủ, các người tới so với ta nghĩ còn nhanh hơn.”

      Hạ Hầu Huyền Ngự thể nhịn được nữa, thấy tay nàng vẫn luôn đặt ở tay Tốn, hận thể băm hai cái tay kia, ngữ khí bất thiện chất vấn: “Nàng đây là có ý tứ gì? Nàng muốn phản bội ta?”

      Đường Lê ánh mắt kỳ quái đánh giá , trong giọng tất cả đều là chán ghét và ác ý: “Hạ Hầu thành chủ cái gì, chúng ta cũng có quan hệ, cái gì gọi là phản bội.”

      Hạ Hầu Huyền Ngự ánh mắt trầm xuống, bị nàng chọc tức đến muốn cười, “ quan hệ? Nàng là vị hôn thê của ta!”

      tại phải.” Đường Lê ôn ôn nhu nhu cười, “Đáng tiếc Hạ Hầu thành chủ tới quá sớm, nếu muộn hai tháng, đến hài tử của Tốn Nô ta cũng có rồi.”

      PS: Ta post nhầm chương 50 thành 51, mà sao ko ai phát vậy? chung cũng chỉ toàn là cặp đôi rắc đường thôi.

    3. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      PS: Nhầm cho nhầm luôn, hoàn phần này để các nàng đọc cho thoải mái.

      Chương 52. Chuyện xưa xong

      Đường Lê trào phúng quá lợi hại, xứng với biểu tình dung mạo nàng, càng có loại ý vị châm chọc móc vi diệu.

      Hạ Hầu Huyền Ngự nghe xong lời này, thiếu chút nữa tức điên, thân là thiên chi kiêu tử, lúc nào bị người ta nhục nhã mất mặt mũi như vậy, nếu phải cố kỵ Nam Cung Hiền cùng với Vũ Văn Kim đều ở đây, giờ phút này sớm muốn động thủ giết người.

      Hít sâu hơi, ánh mắt Hạ Hầu Huyền Ngự phức tạp nhìn chằm chằm Đường Lê, nhớ tới Nam Cung Cầm kia lúc trước mình đến nguyện ý tìm chết vì mình, nghĩ tới, nàng từ trước thâm tình, bây giờ có thể quên liền quên.

      “Ta lại cho nàng cơ hội, Cầm Nhi, nàng có biết mình cái gì ?” Hạ Hầu Huyền Ngự trầm giọng hỏi.

      Đường Lê lại để ý đến , chỉ cáo từ Vũ Văn Kim, lôi kéo Tốn cả người phát khí lạnh rời khỏi nơi này.

      “Các ngươi!” Hạ Hầu Huyền Ngự làm sao nhịn được, còn muốn ngăn bọn họ, bị Vũ Văn Kim cản lai, “Ai ai, Hạ Hầu thành chủ xin bớt giận, chúng ta trước dàn xếp , có chuyện gì sau đó lại , nhiều người nhìn như vậy đâu.”

      Hạ Hầu Huyền Ngự nhìn vòng những tùy tùng cấp dưới xem kịch vui, đen mặt phất tay áo cũng rồi.

      Đường Lê dùng sức cầm tay Tốn, nhàng vuốt ve gân xanh bạo khởi phía , giọng khuyên nhủ: “Tốn Nô, ta biết huynh tức giận, bất quá huynh trước cần vội, chúng ta thực nhanh phải nhìn thấy nữa.”

      Tốn ngưng lại, cúi đầu nhìn nàng: “Ý gì?”

      Đường Lê chỉ cười , “Chúng ta ăn cơm trước, loại này việc về sau lại .”

      Bữa cơm này ăn xong, Nam Cung Hiền tới. Đường Lê chút nào ngoài ý muốn, sử ánh mắt với Tốn trấn an , đứng dậy ra ngoài, “Thúc phụ, người tới tìm ta, chính là nghĩ kỹ rồi?”

      Nam Cung Hiền nhìn Tốn, trực tiếp ra ngoài, mang theo Đường Lê, hai người vào trong viện, bảo đảm ai có thể nghe thấy bọn họ .

      “Ngươi cho Cừu Đồ đưa tới tin, đều là ?” Nam Cung Hiền ánh mắt tìm tòi nghiên cứu.

      Đường Lê mặc kệ có đoán được mình thích hợp hay , nàng chỉ đơn giản mà trực tiếp : “Ta đều là , chỉ cần thúc phụ chịu phối hợp, chúng ta cùng nhau diệt trừ Hạ Hầu Huyền Ngự, đồ vật kia, nửa bản còn lại giao cho người, thúc phụ dựa theo nhắc nhở tìm được nửa bản trước rồi, khi như vậy, hẳn là cũng tin tưởng thành ý của ta.”

      Nam Cung Hiền như cũ còn nghi ngờ, vài thập niên trước, đại ca lấy được quyển bí thuật võ tịch, có thể phối hợp với võ kỹ nhà Nam Cung bọn họ, làm cho bọn họ càng cường đại hơn, thậm chí có thể tăng thêm thọ mệnh. Nam Cung Hiền thèm dãi thôi, nhưng mà đại ca sợ vượt qua mình, muốn chia sẻ với , Nam Cung Hiền tâm ghen ghét nhiều năm bùng nổ, rốt cuộc thiết kế hại chết đại ca. Đáng tiếc bản võ tịch quan trọng đó bị đại ca giao cho thê tử trước khi chết, cũng chính là đại tẩu của Nam Cung Hiền. Nam Cung Hiền vì thế tiếc mang thanh danh mơ ước tẩu tử, nhốt người lại.

      Nhưng mà nữ nhân kia dù thế nào cũng muốn ra nơi để võ tịch, Nam Cung Hiền vì uy hiếp bà ta, lúc bà ta sinh hạ đôi tỷ muội song bào thai mang đứa, nhưng cho dù dùng tính mạng nữ nhi uy hiếp, bà ta cũng tiết lộ nửa điểm bí mật. Sau đó hài tử bị mang đột nhiên mất tích, rơi vào đâu , sau đó trở thành nữ chính Sở Li.

      Còn đại tẩu vào lúc đại nữ nhi Nam Cung Cầm mười tuổi qua đời, trước khi qua đời cho nữ nhi nơi đặt võ tịch. Nam Cung Cầm kế thừa tính cách và tàn nhẫn của cha mẹ, nàng lòng chỉ muốn tu tập bí tịch, chính mình trở thành chủ của Nam Thành, đáng tiếc thân thể của nàng thích hợp, vì thế nàng lại muốn leo lên Hạ Hầu Huyền Ngự, mượn lực lượng của trợ giúp đoạt lại Nam Thành.

      Về sau đống lớn cốt truyện trong nguyên tác kia, đều là cảm tình gút mắt từ đôi hoa tỷ muội này cùng với Hạ Hầu Huyền Ngự, Đường Lê tuy nhớ ra cốt truyện, nhưng nàng cũng quan tâm, nàng chỉ tìm nơi để võ tịch, sau đó lấy ra nửa trong đó cho Nam Cung Hiền, để thuyết phục hợp tác cùng với mình.

      Nam Cung Hiền cũng hoàn toàn tin tưởng nàng, nhưng Đường Lê để bụng, nàng ăn , lại lần hiệp nghị của mình và Vũ Văn Kim. Trừ xong Hạ Hầu Huyền Ngự, chỉ có thể có được võ tịch muốn nhiều năm, còn có thể lấy được chỗ tốt từ Bắc Thành. Nam Cung Hiền đương nhiên động tâm, lúc này, Đường Lê lại lấy ra phong thư ý bảo xem.

      “Đây là thư hôm qua ta nhận được, đến từ Công Tây thành chủ Tây Thành.”

      Nam Cung Hiền tiếp nhận thư xem, khỏi toát ra thần sắc kinh ngạc, ánh mắt nhìn về phía Đường Lê cũng dần dần thay đổi, “ nghĩ tới, đến Công Tây thành chủ ngươi cũng có thể mượn sức thuyết phục.”

      Bất quá là trao đổi ích lợi mà thôi, đối với người biết quan hệ và các loại bí mật của toàn bộ nhân vật mà , muốn đánh vỡ cân bằng dễ dàng, trong nguyên văn bốn thành hỗn chiến, sớm chuẩn bị phục bút các loại mâu thuẫn và thù hận.

      Đường Lê cong cong môi, “Thúc phụ đáp ứng rồi sao?”

      Nam Cung Hiền lại nhìn Tốn cầm đao đứng cách đó xa, chung quy : “Được, ta đáp ứng ngươi.”

      Đường Lê tiễn , tới bên Tốn, dựa vào vai : “Hạ Hầu Huyền Ngự khó đối phó, cũng may thúc phụ đáp ứng ta giúp huynh. Mấy ngày gần đây đều đẹp trời, tuy phải mùa đông nên có tuyết rơi cũng tương đối đáng tiếc, nhưng ta chọn sẵn chỗ cho Hạ Hầu Huyền Ngự, huynh hẳn là thích, bây giờ chúng ta có thể tới đó chờ Hạ Hầu Huyền Ngự.”

      Bọn họ cưỡi ngựa, lặng lẽ rời Đông Thành.

      Hạ Hầu Huyền Ngự vừa đến Đông Thành ngày, còn chưa kịp tìm Đường Lê và Tốn phiền toái, liền nhận được truyền thư, sắc mặt rất khó xem vội vàng cáo từ. Nam Cung Hiền và Vũ Văn Kim trao đổi ánh mắt.

      Nam Cung Hiền: “Thương đạo dưới trướng Vũ Văn thành chủ bất phàm a, tốc độ nhanh như vậy, chỉ sợ bàn đến các loại tin tức, ai có thể ràng hơn hơn Vũ Văn thành chủ.”

      Vũ Văn Kim mỉm cười: “Chỉ là làm chút việc mà thôi, Nam Cung thành chủ hẳn là nên xuất động người đuổi theo , bằng sợ sai đại .”

      Hai người từng người rời , Vũ Văn Kim dùng cây quạt gõ xuống lòng bàn tay, lầm bầm lầu bầu, “Hy vọng kế hoạch của tẩu phu nhân thành công, Nam Cung Hiền nguyện ý phối hợp mới tốt, bằng chỉ có thể dùng loại biện pháp khác.”

      ……

      Hạ Hầu Huyền Ngự chau mày ngồi ở trong xe ngựa, tâm thần có chút yên, lại cầm lấy thư xem. Bắc Thành xảy ra chuyện, tại chủ thành của đại loạn, nếu phải mấy năm nay vội vàng dưỡng thương, trạng thái lại thường xuyên ổn, vô tâm quản lý quá nhiều, trong thành cũng nhân tâm tan rã, dễ dàng làm cho người khác quẫy ra đại loạn.

      Bên trong xe buồn bực, Hạ Hầu Huyền Ngự kéo cửa sổ xe, bỗng nhiên cảm thấy cảnh sắc ngoài cửa sổ có tia quen thuộc. Trong lúc suy tư, xe ngựa đột ngột dừng lại, cùng với loạt tiếng kêu sợ hãi cùng tiếng ngựa hí.

      “Xảy ra chuyện gì!”

      Hạ Hầu Huyền Ngự đẩy mở cửa xe, nhìn thấy người ngăn ở phía trước đoàn xe, là Tốn. Ở trong rừng phía sau , còn có rất nhiều bóng người màu đen.

      Hạ Hầu Huyền Ngự minh bạch, khinh miệt cười đứng lên ra ngoài, “Muốn chặn giết ta, chỉ bằng ngươi? biết lượng sức, chẳng lẽ ngươi cảm thấy mấy năm trước nhân lúc ta bị thương cùng ta đánh ngang tay, là có thể giết ta? Thực tốt, chính ngươi tự đưa tới cửa.”

      Tốn đứng ở trong cỏ hoang, mắt nhìn chung quanh, ngữ khí trầm lãnh: “Ngươi còn nhớ đây là nơi nào.”

      Hạ Hầu Huyền Ngự sửng sốt, quét mắt nhìn chung quanh, trong đầu đột nhiên xuất hình ảnh, ở chỗ này giết chết người, người nọ lớn lên giống Nam Cung Cầm …… đúng, đó là Sở Li. đoạn ký ức cùng với cảm giác đều thực dị dạng, trong lòng chỉ có nồng đậm phẫn nộ bị người ta lừa gạt.

      “Ngươi muốn gì?” Hạ Hầu Huyền Ngự sắc mặt tốt, rốt cuộc phát tình huống đúng, thu liễm cuồng vọng của mình.

      Tốn nữa, cái gì cũng muốn , mang theo sát khí đầy người rút đao ra.

      Nếu chỉ có mình Tốn, Hạ Hầu Huyền Ngự thua, nhưng Nam Cung Hiền cũng xuất theo. Tuy rằng ta giả vờ giống người tốt, động tay lại rất ngoan, Hạ Hầu Huyền Ngự Nam Cung Hiền vì sao đột nhiên mạo hiểm muốn giết mình, mang theo loại khó hiểu này, ngã mạnh vào trong vũng máu.

      có thể cảm giác được mình sắp chết, nhưng đây là có khả năng, sao lại chết được, vẫn luôn có loại tự tin mãnh liệt, cảm thấy thế giới này đều là vì mà sinh, như vậy sao có thể bị người ta giết chết.

      Tiếng bước chân sàn sạt vang lên ở bên tai, Hạ Hầu Huyền Ngự thấy khuôn mặt quen thuộc của Nam Cung Cầm.

      Nàng : “Hạ Hầu thành chủ cần lo lắng Bắc Thành thế nào, Công Tây thành chủ nhất định giúp ngươi chăm sóc tử tế.”

      Hạ Hầu Huyền Ngự lúc này mới đột nhiên minh bạch, Bắc Thành hỗn loạn là việc làm của Tây Thành, trong cổ họng phát ra loạt tiếng kêu giận dữ.

      Đường Lê tiếp tục : “Công Tây thành chủ ràng chán ghét ngươi, lại vì sao chịu đựng nữ nhi của mình liên tục đến Bắc Thành dây dưa ngươi? Công Tây tiểu thư xác là vì ngươi, những người bên cạnh nàng đó lại là Công Tây thành chủ an bài, Bắc Thành của ngươi, sớm vỡ nát…… Ngươi sắp chết, Bắc Thành của ngươi cũng sắp còn.” Ngữ điệu ôn hòa của nàng, lời ra lại mang đầy ác ý.

      Hạ Hầu Huyền Ngự hồi quang phản chiếu nhúc nhích mạnh chút, ánh mắt phẫn hận bắn thẳng đến mặt nàng.

      Đường Lê cũng sợ , thấp giọng dò hỏi: “Ngươi phải người của thế giới này , ngươi hẳn là có hệ thống? Ta biết đến tột cùng ngươi là người hay là thứ gì khác, nhưng bây giờ ngươi có thể chết rồi. Chết rồi ngàn vạn đừng trở về nữa, nếu ta nhất định lại giết ngươi thêm lần.”

      Hạ Hầu Huyền Ngự hơi cuối cùng ra được, trong ánh mắt mở to mất thần thái. Cũng biết là trọng thương mà chết, hay là bị tức mà chết.

      ……

      Trong gian hư vô, Hạ Hầu Huyền Ngự mở mắt, lúc này thể gọi là Hạ Hầu Huyền Ngự. cũng cái tên cố định, có lẽ từ trước cũng có, nhưng sớm bị quên . tự xưng là thần, có được ý chí và vô số phân thần thể bị ma diệt, có thể xuyên qua vô số thế giới lớn , tùy ý cướp lấy khí vận của những thế giới đó để phụng dưỡng ngược lại bản thân mình.

      “Hệ thống, ra đây.” Vị ‘ thần ’ này tỉnh lại rồi mười phần tức giận.

      “Ta muốn lần nữa tiến vào thế giới đó, ta muốn giết bọn họ.”

      Hệ thống đúng lúc xuất —— “Xin lỗi, ngài mất liên kết cùng thế giới đó, vô pháp tiến vào. Ngài muốn xem lại thế giới, tra tìm trạng thái tại của bọn họ hay ?”

      ‘ Thần ’: “……”

      Hệ thống tự động vận hành —— “Đinh, nhân vật [ Nam Cung Cầm ][ Tốn ] đạt được thành tựu cùng nhau đầu bạc, đạt được thành tựu nắm tay thiên nhai, đạt được thành tựu con cháu mãn đường ……”

      ‘ Thần ’ cả giận : “đóng lại cho ta!”

      Quả thực tức đến muốn hủy diệt thế giới.

      như vậy, muốn cướp lấy khí vận thế giới nào đó là có cầu, thứ nhất cần cái gọi là “Cốt truyện”, cốt truyện này càng khúc chiết gút mắt càng có thể sinh ra nhiều khí vận, để cốt truyện vận chuyển dựa theo thiết tưởng, là có thể bảo đảm khí vận lưu thông, còn “Nữ chủ” chính là để liên kết cùng thế giới đó, nữ chủ “, là tiền đề để có thể hấp thu khí vận của thế giới.

      —— “Bởi vì ở thế giới kia ngài tự tay giết chết nữ chủ, làm cho thế giới đó phát sinh bài xích với ngài, giờ thân thể của ngài ở thế giới kia tử vong, hoàn toàn thể đăng nhập lại thế giới.”

      ‘ Thần ’ trầm mặc lúc lâu, bỗng nhiên : “Ta liên tiếp mất hai thế giới, đây tuyệt phải ngẫu nhiên, có cái gì ảnh hưởng thế giới của ta, ta muốn biết ràng. Nếu ta đoán sai, thế giới dị thường tiếp theo xuất thực nhanh, lần này, ta nhất định phải tìm ra nguyên nhân.”

      —— “Đinh — thế giới dị thường xuất , [ thế giới tiên hiệp bính mão] xuất cốt truyện chếch .”

      ‘ Thần ’ sắc mặt lãnh túc, mắt đầy tức giận , “Được, thức tỉnh nhân cách.”

      ……

      U Phù Sơn

      Đại điện phủ ngọc thạch thuần trắng trôi nổi trong trung, áp hơn mười đảo chung quanh, đó là Thần Điện nơi thượng thần Huyền Thương sống mình, nhóm thần hầu cùng với tiểu tiên đều có tư cách vào trong điện, trong đại điện trống trải, chỉ có Huyền Thương mình ngồi ở chính giữa ngọc đài nhắm mắt tu luyện.

      Đột nhiên, khí thế quanh thân Huyền Thương rung động, mở mắt. Cùng lúc đó, trước mặt xuất tấm bảng.

      Thế giới này nhân cách là lạnh nhạt vô tình, tính cách của phân thần trong mỗi thế giới bởi vì giả thiết mà có bất đồng, cho dù nhân cách chủ thức tỉnh, cũng bị ảnh hưởng. Lúc này trong mắt Huyền Thương có lửa giận khi ở gian hư vô, chỉ có lạnh băng và uy nghiêm.

      “Điều tra cốt truyện chếch .” lạnh lùng .

      Giao diện hệ thống trầm mặc lát, xuất đám loạn mã —— “&*%* nữ chính thể thành công %#* bái…… sư *&%……” Mới vừa biểu xong, hệ thống giao diện đột nhiên tán loạn, đồng thời hai mắt Huyền Thương trợn lên, hôn mê bất tỉnh.

      ……

      Lại lần nữa xuất ở bên trong hư ‘ thần ’ tức muốn hộc máu, “Sao lại thế này, lành vì sao đột nhiên trở lại?!”

      —— “Rất tiếc cho ngài, thế giới kia trước mắt chỉ sợ còn có cách nào thức tỉnh nhân cách, thể tiến hành đưa vào nhân cách chủ.”

      “Cái gì?!”

      —— “Thế giới trước ngài tự tay giết chết nữ chủ, gây ra thương tổn với đầu mối then chốt liên kết thế giới, bởi vậy xuất tượng nhanh chóng thoát ra, trước mắt chữa trị, xin kiên nhẫn chờ đợi chữa trị xong.”

      (Chuyện xưa thứ hai xong )

    4. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Hứng trọn vẹn thành quả mình gây ra, há há, ngầu lòi với ngự tỷ, xuất lúc nào giết lúc đó, cho tuesday mất kiêu ngạo , ở đó tự chơi với hệ thống , ko ai thèm chơi cùng đâu
      tieunai691993, levuongheavydizzy thích bài này.

    5. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Wooa, ngự tỷ giỏi quá, mình rất thik cách suy nghĩ về tình cảm của ngự tỷ, tình cảm thể chờ đợi, ai biết được trong lúc chờ đợi đó có cái gì thay đổi hay ko? Phải học tập thôi
      tieunai691993heavydizzy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :