1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nữ chính đều cùng nam phụ HE - Phù Hoa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 48. Ta là Đường Lê, lừa chàng

      Mọi người trong bữa tiệc, bao gồm lấy Vũ Văn Kim là đại diện của Đông Thành, và lấy Cừu Đồ là đại diện Nam Thành, đồng thời lâm vào trong loại khí vi diệu.

      Đầu tiên là Nam Cung Cầm thất thố, kêu to đuổi theo Tốn chạy ra ngoài, nếu chỉ xem đoạn này, ước chừng là truyền thuyết lang vô tình thiếp cố ý ít ai biết đến, nhưng hai người chợt như là người nhau lâu, cầm tay ôm nhau, thế này làm người ta hiểu được.

      Ngay cả Vũ Văn Kim đứng dậy đuổi theo ra, nhìn thấy Tốn huynh ôm mỹ nhân vào trong ngực, cũng nhịn được lộ ra biểu tình như trời sụp đất nứt.

      Tốn huynh, người lạnh nhạt đến mức cho bất kì kẻ nào tới gần? Huynh làm gì? Huynh ở trước mặt đông đảo người Nam Thành ôm tiểu thư chưa lấy chồng nhà người ta buông, còn càng ôm càng chặt!

      Từ từ, Nam Cung tiểu thư hình như có hôn ước? Vũ Văn Kim rút rút khóe miệng, nghĩ thầm, thế này ổn.

      Cừu Đồ và Vũ Văn Kim cùng liếc mắt nhìn nhau cái, hai người đều cảm thấy mạc danh xấu hổ. Cừu Đồ so với Vũ Văn Kim càng thêm mộng bức, vẫn nghĩ tiểu thư trước nay băng thanh ngọc khiết, trong mắt chấp nhận được nửa hạt cát, tuổi còn như tuyết liên băng sơn, giờ ngủ say tỉnh lại, so với trước đây ôn hòa hơn, cũng đoan trang biết lễ, nhưng ai ngờ được, chỉ chớp mắt nàng dường như trúng tà, còn chút rụt rè nào, kêu to đuổi theo người nam nhân.

      chỉ nghe thấy tiểu thư nhà mình hô to câu “Tốn Nô huynh đứng lại, là ta, là Đường Lê! Ta trở về!” Những lời này làm vừa nghe rồi nghĩ trăm lần cũng nghĩ ra, tinh tế suy ngẫm lại cảm giác được cỗ cảm tình gút mắt hỗn loạn—— mặc kệ thế nào, người khác lắm, người Nam Thành bọn họ còn ràng sao, tiểu thư nhà mình cùng thành chủ Bắc Thành Hạ Hầu Huyền Ngự có hôn ước trong người, nghe năm đó hai người bọn họ có tình với nhau, bằng lúc trước tiểu thư cũng vì Hạ Hầu Huyền Ngự chắn lần làm cho trúng độc hôn mê mấy năm.

      Nhưng hôm nay xem ra, vị tiểu thư này năm đó chỉ trêu chọc Hạ Hầu thành chủ, chỉ sợ còn cùng sát thủ Tốn nổi tiếng này cũng có tư tình, tựa hồ lúc đó nàng dùng tên giả. Trong đó, tuyệt đối có ít nội tình thể cho người ngoài.

      Cừu Đồ biểu tình phức tạp, thầm nghĩ, tiểu thư đến tột cùng là thích ai? Ai cũng đều dễ chọc a, mặt khác, còn cảm giác Hạ Hầu thành chủ cả người tản mát ra ánh sáng xanh.

      Con người nghĩ tương đối nhiều, thực nhanh liên tưởng đến năm đó Tốn và Hạ Hầu Huyền Ngự có lần đại chiến, lúc trước mọi người đều hiểu nguyên nhân, bây giờ xem ra, đều là bởi vì cảm tình gút mắt. Cảm giác mình tìm ra nguyên nhân rồi, Cừu Đồ biểu tình càng thêm phức tạp, thậm chí có chút lo lắng Hạ Hầu Huyền Ngự nếu cùng thành chủ nhà mình tới nơi này, nhìn thấy vị hôn thê cùng nam nhân khác dây dưa , có thể dưới giận dữ ra tay làm cái gì hay .

      Nam Cung Cầm tiểu thư của Nam Thành bọn họ, vừa cẩn thận phải lật thuyền. Mà nguyện vọng của bọn họ muốn cùng Bắc Thành liên hợp cũng phải tan biến, vậy được!

      Cừu Đồ kiên cường đứng dậy, đầu tiên tiến lên có ý định đoạt người, “Tiểu thư, tối nay người say quá mức, vẫn nên xuống nghỉ ngơi trước . Người tới, mau đỡ tiểu thư xuống!”

      Mưu toan đoạt người từ trong tay Tốn, Cừu Đồ còn chưa tới gần mười bước, bị ánh mắt sắc bén của Tốn cố định tại chỗ.

      Đường Lê lúc trước vì giữ lại Tốn Nô mà bất chấp nhiều như vậy, bây giờ Tốn cũng có tâm tình tương tự, bức thiết muốn biết ràng, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, cũng bất chấp những người đứng xem tâm tình phức tạp thế nào, trực tiếp bế Đường Lê lên ra ngoài.

      Bị áp bách bởi khí thế của , ai dám đuổi theo, mấy võ sĩ Nam Thành dưới áp lực của Cừu Đồ miễn cưỡng đuổi theo ra ngoài hai bước, liền cảm thấy trận đau đớn ở mặt và đùi, mấy người giơ tay sờ, chạm đến đầy tay máu tươi, tức khắc sợ hãi dừng bước chân.

      Bọn họ đều rất ràng, đây là cái cảnh cáo, nếu còn dám lên phía trước, kết cục tuyệt đối là cái chết.

      Cừu Đồ trơ mắt nhìn Tốn đem người , mặt đều xanh rồi, Vũ Văn Kim sờ sờ cái mũi, tiến lên lôi kéo ngồi xuống, giống như cái gì cũng chưa phát sinh, thong dong : “Cừu tiên sinh cần lo lắng, Tốn huynh và Nam Cung tiểu thư nhìn dáng vẻ là người quen biết cũ, hai người còn như có tình có nghĩa, ôn chuyện cũng có gì, tiên sinh hà tất chọc đến hai người vui, tới tới, mặc kệ bọn họ, tiên sinh uống rượu!”

      Cừu Đồ:…… Rượu vào càng đắng, tâm sầu càng sầu, muốn nước mắt chảy trước. Bắc Thành và Nam Thành liên hôn làm sao bây giờ! đại kế của thành chủ bọn họ làm sao bây giờ!

      Tốn lời hợp muốn giết người, khí thế quá đáng sợ, bọn họ có thể tạm thời thoát thân, tìm nơi thanh tĩnh, tránh mọi người để chuyện. Đường Lê ôm cổ Tốn, lúc trước còn vạn phần nôn nóng, giờ phút này nỗi lòng chậm rãi bình tĩnh hơn, ngược lại vội mở miệng, chỉ lẳng lặng dựa vào ngực , nghe tiếng tim đập bên trong có vẻ hơi dồn dập.

      Nàng từ lúc ở trong thân thể này tỉnh lại cũng chưa bao giờ thả lỏng, mà dựa vào Tốn Nô, tự nhiên cứ như vậy lơi lỏng xuống dưới, giống như lúc trước vừa mở mắt phát mình trở thành nữ chủ Sở Li, chỉ có ở bên người này, mới có cảm giác an tâm.

      Nàng biết Tốn đưa mình tới nơi nào, lúc bị buông ra, nàng lập tức duỗi tay về phía trước bắt được cổ tay Tốn, “Tốn Nô, huynh tin tưởng ta, ta là Đường Lê, có lừa huynh.”

      Tốn trong hoảng hốt, đột nhiên nhớ tới tình hình trước khi Đường Lê chết, cuối cùng phảng phất nàng cũng câu như vậy. Đồng tử của co rụt lại, theo bản năng cầm tay Đường Lê.

      Đường Lê có thể cảm nhận được tâm tình giờ phút này, bởi vì nàng cũng giống thế, thể nào bình tĩnh, nàng chậm rãi : “ sai biệt lắm khoảng ba tháng trước ta từ thân thể này thức tỉnh, ký ức cuối cùng là bị Hạ Hầu Huyền Ngự giết chết, thân thể này gọi là Nam Cung Cầm, là chất nữ của Nam Cung thành chủ, ta có ký ức của nàng ấy, tỉnh lại rồi tìm hiểu mới biết được, từ lúc ta chết qua 5 năm.”

      “Chết mà sống lại, huynh có thể tin, nhưng đây đúng là .”

      Tốn nhìn khuôn mặt nàng ở dưới ánh trăng, thanh khàn khàn đến cực điểm, “Việc hoang đường như thế, ta thể tin được, nhưng ta muốn tin tưởng.”

      Đường Lê nhìn thấy vẻ mặt của , chỉ có thể từ trong thanh nghe ra cảm xúc của , thế này làm cho nàng thấp thỏm mà đau lòng, nàng nhịn được chậm lại điệu, tinh tế ôn nhu : “Mỗi kiện lúc chúng ta ở bên nhau ta đều nhớ , ta cho huynh nghe được ?”

      “Ban đầu gặp huynh là ở Quỷ Khốc Nguyên, huynh trọng thương trong người, cơ hồ còn hơi thở, ta cảm thấy huynh lớn lên rất đẹp, cho nên quyết định ở lại nơi đó chiếu cố huynh ……” phải bởi vì đẹp, là bởi vì nàng sớm từ thời thiếu nữ biết cả cuộc đời người này, vào độ tuổi nàng vừa mới biết cái gì gọi là thích, lúc ban đầu tâm động, bởi vì phần tình tiết đặc thù này, thích hình như là chuyện vô cùng đơn giản.

      “…… Sau đó chúng ta được hồ ly đỏ mang ra khỏi Quỷ Khốc Lâm, đến khách điếm, ngay từ đầu ta phát đó là hắc điếm, kết quả nửa đường mượn phòng bếp, ở dưới đống củi thấy khối thi thể, hoảng sợ……”

      “Chúng ta ở lại Bạch Lộc thành, khi đó ta nghĩ rất đơn giản, chỉ muốn tìm chỗ ở lại, có thể có cách nào đó nuôi sống mình, cũng có thể cho huynh nơi có thể nghỉ ngơi.” Đường Lê , bỗng nhiên cười chút, “Huynh bồi ta ra cửa mua đồ, những người khác đều ngộ nhận chúng ta là phu thê, lúc ấy ta nghĩ, nếu là tốt rồi, nếu huynh cũng nguyện ý thích ta, quãng đời còn lại của ta nhất định đối đãi tốt với huynh.”

      Tựa như lúc ban đầu nàng ở trong quyển tiểu thuyết kia biết người tên là Tốn Nô, khi đó nàng cảm thấy nếu mình may mắn có thể được người yên lặng bảo hộ như vậy, nhất định giống nữ chính vứt như giày rách, nàng quý trọng hồi báo.

      “…… Trừ hai cái trâm bạc và hoa lụa ban đầu, sau đó huynh lại mua cho ta cây trâm gỗ và hoa tai, ta thích nhất đôi hoa tai trân châu nho dó, đáng tiếc có hôm bị rơi mất chiếc, biết rớt ở chỗ nào, ta ngượng ngùng với huynhh, tự mình trộm tìm, kết quả ngày tỉnh lại thấy ở trang đài, lúc ấy ta liền đoán là huynh tìm về cho ta ……” Đường Lê tinh tế kể .

      Đối với Tốn mà , là chuyện mấy năm trước, nhưng hề quên, Đường Lê đến, liền ràng nhớ lại đoạn thời gian làm bạn ngắn ngủi đó. gắt gao ôm Đường Lê ở trong ngực, rốt cuộc lần thứ hai mở miệng, giọng khàn khàn: “Kỳ , cái hoa tai đó là ta mua cái khác, cũng phải tìm được.”

      Tuy rằng Đường Lê chưa , nhưng phát nàng đeo hoa tai trân châu nàng thích nhất, trang đài còn lại có cái hoa tai, nàng lại luôn tìm kiếm gì đó ở trong góc, liền đoán được nàng làm rơi cái, vì thế cũng yên lặng hỗ trợ tìm kiếm, đáng tiếc cũng tìm được, thấy Đường Lê rất cao hứng, liền tìm được người bán hoa tai lúc trước. Người bán hàng rong lúc đầu cũng muốn bán lẻ cái cho , nhưng thê tử của người bán hàng rong nghe việc này rồi, làm chủ bán cho .

      Đường Lê: “Kỳ , ta biết đó là huynh mua cái khác, bởi vì sau đó, ta tìm được ở trong góc lu nước to cái ta làm mất kia.” Nàng vì thế hiểu ra, liền đem cái hoa tai trân châu mất mà tìm lại được đó giấu ở phía dưới hộp trang sức, coi như cái gì cũng chưa phát .

      Đây chỉ là việc rất rất mà thôi, dù là mất , hay là tìm về, hai người đều ra, đó vốn dĩ phải là đôi hoa tai trân châu, sau đó vẫn luôn đeo ở lỗ tai nàng, cho đến lúc nàng chết.

      “Nàng trở lại, là .” Tốn cơ hồ thở dài .

      Đường Lê đau xót trong lòng, giơ tay sờ soạng gương mặt Tốn. Nàng dùng ngón tay phác hoạ ra khuôn mặt tại, phảng phất là gầy ít, độ cong sắc bén có chút xa lạ. Nàng chậm rãi sờ soạng lần, lại sờ sờ đôi tay Tốn, vẫn cứ là đôi tay dày rộng, nhưng đốt ngón tay thô cứng dường như còn lưu lại vài vết sẹo , nàng vuốt ve, hỏi: “Đây là vết sẹo sao?”

      “Chỉ là vết thương , sớm khép lại.” Tốn vẫn nhúc nhích mà tùy ý để nàng sờ soạng, hai mắt nhìn chằm chằm nàng muốn dời lát.

      “Ta nhớ trước kia tay huynh nơi này có thương tổn.” Đường Lê dùng ngón cái nhàng vuốt ve, động tác và trong giọng đều là thương tiếc cùng áy náy, “Thực xin lỗi, ta để huynh mình lâu như vậy.”

      Biểu tình mặt Tốn vẫn thường lạnh nhạt sụp đổ, lại nghĩ tới Đường Lê chết , tay khỏi run rẩy, “, là ta để nàng chịu đựng thống khổ như vậy, ta thể làm được hứa hẹn lúc trước.”

      Đường Lê: “Nhưng huynh sống sót, đó chính là kỳ vọng của ta lúc ấy, cảm ơn huynh còn sống tốt.” Nàng , lại thử sờ soạng đầu Tốn, ôm đầu vào trong ngực khẽ hôn.

      Tốn: “……” , vì sao thê tử âu yếm của mình, ràng tuổi hơn mình, lại luôn thích ôm mình ý vị tràn ngập thương tiếc như vậy.

      Nhưng bởi vì đó là Đường Lê, giãy giụa, để nàng ôm. muốn , về sau , để nàng thừa nhận thống khổ như vậy, làm nàng xuất ngoài ý muốn như vậy, nhưng còn chưa ra miệng, nghe thấy Đường Lê : “Tốn Nô huynh yên tâm, ta để huynh chịu loại khổ sở này, cũng có ngoài ý muốn như vậy.”

      Tốn: “…… Ừ.” Bị đoạt mất lời muốn , nhất thời biết gì, chỉ có thể ừ tiếng.

      trầm mặc lát, lại muốn Hạ Hầu Huyền Ngự bên kia cũng cần lo lắng, kết quả mới vừa mở miệng, lại nghe Đường Lê : “Còn có Hạ Hầu Huyền Ngự kia, cũng cần lo lắng, ta nghĩ ra biện pháp đối phó , ta tuyệt để sống yên.”

      Tốn: “…… Ừ.” Sớm từ 5 năm trước, tận mắt nhìn thấy Đường Lê chết ở trước mặt, liền quyết định tự tay giết Hạ Hầu Huyền Ngự.

      “Đôi mắt của nàng.” Tốn vuốt khóe mắt Đường Lê, “ chữa khỏi.”

      “Được.” Đường Lê dán mặt lên bàn tay , biểu tình ôn nhu yên tĩnh, giống đóa hoa mềm mại, “Chỉ cần huynh ở bên ta, ta sợ.”

      Hai người ngồi ở nhà thuỷ tạ bên hồ, cách mặt hồ, phía trước truyền đến tiếng ca vũ trong yến hội, Đường Lê dựa vào người Tốn, trong chốc lát nghe xong tiếng nhạc mờ ảo kia, “Chúng ta phải về sao?”

      , ta đưa nàng nghỉ ngơi, nàng cần nghỉ ngơi tốt.” Tốn nhận thấy được giờ thân thể nàng suy yếu, đỡ nàng đứng lên.

      Đường Lê đứng lên, bỗng nhiên tê tiếng nâng chân phải lên. Tốn Nô nhìn về phía chân nàng, lúc này mới phát chỗ vừa rồi nàng dẫm lên có vài vết máu.

      “Nàng bị thương?” Tốn đỡ nàng ngồi trở lại, nâng chân nàng lên xem xét, lúc này mới phát đế giày của nàng bị cắt, toàn bộ đế giày đều là máu, vừa rồi lòng đại loạn, thế nhưng hề phát ra.
      Last edited: 7/8/19
      nguyễn ngọc nhi, AELITA, Lequinnn31 others thích bài này.

    2. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Đúng chất ngự tỷ, toàn cướp lời thoại của tiểu nam thần, tội bé, chẳng kịp thể tư thái, con người ta trưởng thành roài nghen, :yoyo53:

    3. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Ngự tỷ biểu giống mẹ nuôi của tiểu nam thần quá à, cọc này cứng quá, trâu vậy mà còn non. Kaka
      heavydizzy thích bài này.

    4. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 49. Chuyện lúng túng này

      Tốn ở trong phủ thành chủ cũng có chỗ tạm trú, bởi vì tính tình quái gở, chỗ tạm trú này phi thường hẻo lánh, bình thường có người ở, trong viện trồng đầy ngô đồng chuối tây, u tĩnh quạnh quẽ.

      Tốn ôm Đường Lê vào trong phòng, đốt đèn sáng lên, đến trước mặt nàng tinh tế xem xét miệng vết thương ở lòng bàn chân nàng. Gan bàn chân bị cắt mở vết máu, tính là sâu, nhưng chảy ít máu. Nhìn thấy huyết sắc tươi đẹp, Tốn liền nhịn được sắc mặt trắng bệch, trầm mặc mà rửa sạch miệng vết thương, lần thứ hai duỗi tay ôm lấy Đường Lê.

      Tuy rằng nhìn thấy, nhưng Đường Lê có thể hiểu tâm tình của , nâng mặt lên hôn hôn cằm coi như an ủi, “Lúc ấy nghe thấy huynh sắp , ta biết nếu huynh rồi, còn có thể gặp lại hay , liền có chút nóng vội, cẩn thận dẫm phải mảnh sứ bị vỡ, sau đó chỉ lo đến huynh, đau đớn chân cũng quên mất, kỳ tại cũng đau, chỉ cảm thấy cao hứng.”

      Tốn nắm bàn tay gầy yếu của nàng, cũng dám dùng sức, “Nàng ở lại nơi này, ta chiếu cố nàng.”

      Đường Lê chút do dự đáp ứng , cái gì cũng nhiều lời. Cục diện rối rắm kia bị nàng ném xuống nửa đường, Đường Lê cũng để ý, rốt cuộc nàng duy nhất để ý chỉ có Tốn Nô, cùng với ý nguyện và tâm tình của . So sánh lên, bất kì kẻ nào hay việc nào đều quan trọng. Ít nhất trước mắt quan trọng, chuyện gì đều có thể tạm thời buông ra, chậm rãi giải quyết, chỉ có chuyện liên quan đến Tốn Nô, mới nửa điểm thể kéo dài.

      Tốn mất mà tìm lại, giờ bề ngoài tuy rằng nhìn như bình tĩnh, trong lòng lại cực kì bình tĩnh, chỉ muốn Đường Lê vẫn có thể luôn ở bên cạnh, ở chỗ mình có thể nhìn thấy được, cũng nơi nào khác. có ảo giác, cảm thấy Đường Lê chỉ cần vừa rời khỏi tầm mắt mình, liền biến mất lần thứ hai. Loại cảm giác bất an cực độ này, biến thành ý muốn bảo hộ khác, giống như con thú bất an, canh giữ bên sào huyệt, đối với bất kì cái gì có ý đồ tới gần đều lộ ra địch ý.

      Đường Lê vẫn luôn ôn thuần dựa vào trong lòng , nắm tay , trấn an .

      Cừu Đồ mang theo vài hộ vệ Nam Thành tới, muốn đón tiểu thư nhà mình trở về, vừa mới tiến vào trong viện, liền cảm thấy trận sát ý mãnh liệt.

      “Cút .” Có thanh ràng từ trong phòng truyền đến.

      Cừu Đồ xanh cả mặt, tuy kiêng kị Tốn, nhưng nghĩ đến thành chủ Nam Cung Hiền, cũng dám quan tâm, bởi vậy vẫn ý bảo tả hữu theo vào trong viện. Cửa kẽo kẹt tiếng mở ra, Đường Lê được Tốn nâng đỡ xuất ở cửa, nàng với Cừu Đồ: “Cừu tiên sinh về nghỉ ngơi trước , cần lo lắng cho ta.”

      Cừu Đồ ngoài cười nhưng trong cười: “Tiểu thư, ngài có hôn ước trong người, mình ở chung với nam tử xa lạ giữa đêm khuya như thế, sợ là thích hợp, nếu thành chủ biết được, cũng đáp ứng.”

      Đường Lê mặt mang mỉm cười, “Nhưng ta lưu lại nơi này, ngươi có thể làm gì ta đây?”

      Cừu Đồ: “…… A?” phải, đúng a, sao nàng có phản ứng này?

      Đường Lê thẳng: “Ta biết thúc phụ làm những gì sau lưng, cũng biết dặn dò ngươi cái gì, càng biết rốt cuộc muốn cái gì, chờ tới, ta tự mình chuyện với . Cừu tiên sinh, ta muốn làm gì, kỳ ngươi cần can thiệp quá nhiều, đây mới là cách làm của người thông minh.”

      Cừu Đồ cả kinh, hơi có chút kinh hồn táng đảm nhìn tiểu thư có vẻ vô hại lại nhu nhược, nhịn được nghĩ nhiều hơn, dần dần trán trồi lên mảnh mồ hôi, cuối cùng phức tạp nhìn hai người cái, chắp tay rồi.

      có thể thế nào đây, đoạt người là đoạt được, đắc tội Nam Cung Cầm quá mức cũng dám. Làm cấp dưới là khổ rồi!

      Trừ Cừu Đồ đến, đêm này thực an tĩnh. Tới sau nửa đêm, bỗng nhiên có trận mưa , tí tách, Đường Lê mơ hồ tỉnh lại, nàng vừa mới giật giật, liền cảm giác người bên cạnh động theo, dắt dắt góc chăn cho nàng, tay bảo hộ ở lưng nàng nhàng vỗ vỗ.

      ngồi, tựa hồ đêm nay đều ngủ. Đường Lê đến gần chút, “Lúc nào?”

      “Giờ Dần hai khắc, còn rất sớm.” vỗ lưng nàng, “Nàng tiếp tục nghỉ ngơi.”

      “Huynh ngủ sao?” Thanh Đường Lê bởi vì mới tỉnh, còn có chút mơ hồ.

      “Ta ngủ rồi.” Tốn cho nàng.

      Đường Lê tìm được tay cầm lấy, “Bên ngoài có phải trời mưa hay , ta nghe thấy tiếng mưa rơi.”

      “Ừ, vừa mới bắt đầu mưa, có phải quá ồn ?”

      Đường Lê lắc lắc đầu, tóc đen động theo, “Ta cảm thấy như vậy thực an tĩnh, thực tốt.”

      Tốn cũng cảm thấy như vậy thực tốt, mặc kệ là lúc nào, tỉnh lại có thể nhìn thấy nàng ở bên, chỉ có bọn họ, bị ai quấy rầy, liền cảm thấy an bình. nguyện ý dùng tất cả đổi lấy an bình vĩnh viễn làm bạn như vậy.

      Tí tách tí tách trời mưa đêm, đến bình minh cũng ngừng.

      Vũ Văn Kim mới vừa tỉnh lại lâu, tùy ý ăn vài thứ, liền chờ ở phòng mình, quả nhiên chẳng bao lâu, nghe có người hồi báo Tốn và Nam Cung Cầm tới. cười cười : “Mời hai vị lại đây.”

      Nhìn thấy Tốn thế nhưng ôm Đường Lê tới, Vũ Văn Kim nhanh chóng lấy ra cây quạt che khuất biểu tình của mình, cảm thấy mình rốt cuộc hiểu ra vì sao A Minh thích dùng quạt, vào thời khắc thất thố này, cây quạt chính là công cụ giữ thể diện quan trọng. Nếu như bị người ta nhìn thấy cả kinh há to miệng, nước miếng đều rơi xuống, chẳng phải là thực mất mặt.

      ngoài Vũ Văn Kim sở liệu, Tốn nhắc đến chuyện muốn dùng Mật Đà Sinh trị liệu đôi mắt cho Nam Cung Cầm, cũng ra câu kiểu “Phàm là thứ ta có đều có thể trao đổi, bất luận cái gì, việc gì đều có thể đáp ứng”.

      Vũ Văn Kim tuy có chuẩn bị, vẫn bị lời này của Tốn làm cho chấn động chút. Bất luận chuyện gì đều có thể đáp ứng…… trong lòng trong nháy mắt xuất vài ý niệm, nhưng lát sau lại bị phủ quyết toàn bộ, cuối cùng sờ sờ lương tâm mình, tiếc nuối mà thở ra dài, ngữ khí chân thành : “Tốn huynh là bằng hữu của ta, từng vào lúc nguy nan cứu ta mấy lần, nếu huynh mở miệng, ta đương nhiên phải đưa, nhưng đây rốt cuộc cũng là bảo vật của Đông Thành, dễ dàng cho huynh ta cũng thể giải thích, như vậy …… Tốn huynh đáp ứng bảo hộ Đông Thành ta mười lăm năm, trong mười lăm năm rời , ta liền đồng ý.”

      “Có thể.” Tốn dứt khoát đồng ý.

      Vũ Văn Kim cho người đưa Tốn lấy Mật Đà Sinh, để lại mình Đường Lê.

      thôi, ta ngồi đây chốc lát chờ huynh.” Đường Lê khuyên Tốn rồi, trong phòng chỉ còn lại hai người nàng và Vũ Văn Kim, nàng hành lễ với Vũ Văn Kim, “Đa tạ Vũ Văn thành chủ.”

      Ánh mắt Vũ Văn Kim đánh giá nàng khác hẳn lúc trước, đều phải là thân thiện, còn có kiêng kị cùng với tìm tòi nghiên cứu. Chỉ có thanh vẫn mang theo ý cười, “Nam Cung tiểu thư cần cảm tạ ta, đây là Tốn huynh mong muốn.”

      Đường Lê hơi hơi cười, “, ta cảm tạ chính là 5 năm trước, ngươi cứu Tốn Nô mạng, chỉ chuyện này ta vạn phần cảm kích ngươi.”

      Vũ Văn Kim lắp bắp kinh hãi, ngạc nhiên : “Nếu nương biết được việc này, vậy cũng biết Tốn huynh từ trước từng có thê tử?”

      Đường Lê gật đầu: “Vũ Văn thành chủ coi Tốn Nô như bạn bè, ta đây liền thẳng, kỳ thê tử của Tốn Nô, từ đầu đến cuối đều chỉ có mình ta, trong đó ít gút mắt bí mật thứ cho ta thể nhiều lời.”

      Vũ Văn Kim nghĩ tới là như thế, nhưng lại cảm thấy như vậy mới là bình thường, rồi, Tốn huynh biết cũng phải là người dễ dàng di tình biệt luyến, càng thể bị sắc đẹp mê hoặc, nhưng nếu Nam Cung Cầm là thê tử của Tốn huynh, cỗ thi thể năm năm trước kia lại là thế nào, chẳng lẽ lầm người?

      —— Cách nửa che nửa lộ phi thường hữu hiệu, Vũ Văn Kim tự mình động não nghĩ ra cốt truyện trung gian phức tạp, biết đến tột cùng não bổ cái gì, nhìn về phía Đường Lê biểu tình hòa hoãn ít.

      “Ta nghe Tốn Nô , nếu lúc trước phải trùng hợp ngươi ngang qua, sợ là chết ở trong trân tuyết lớn đó, cho nên ta phi thường cảm kích ngươi, phần ân tình này, ta hy vọng có thể báo đáp vài.” Đường Lê nhanh chậm .

      Vũ Văn Kim thấy nàng cái dạng này, nhớ tới tối hôm qua nàng chạy ra ngoài thất thố gọi Tốn Nô, cảm thấy càng có thể tin lời nàng, nếu phải biểu lộ chân tình, trường hợp như ngày hôm qua, nàng quan tâm cũng có khả năng biết gây ra sóng lớn đến đâu, chỉ những lời đồn đãi đó đủ để cho nàng còn thanh danh, rốt cuộc miệng người đáng sợ, nàng còn cùng với Hạ Hầu Huyền Ngự có hôn ước trong người.

      Vũ Văn Kim đột nhiên dùng cây quạt gõ đầu mình chút, ra là thế, Tốn huynh năm đó xông vào Bắc Thành, chính là bởi vì hận đoạt thê! là cảm tình gút mắt phức tạp, nhưng vì sao cảm thấy vui sướng khi người gặp họa như vậy đây? Aizz, đều do Hạ Hầu Huyền Ngự quá kiêu ngạo bá đạo, nhìn ta vừa mắt.

      Tâm tình rất tốt mà tưởng tượng chút tâm tình của Hạ Hầu Huyền Ngự khi biết được vị hôn thê của mình cùng đối thủ chạy , Vũ Văn Kim thiếu chút nữa cười ra, trong giọng đều tràn đầy ý cười: “Nam Cung tiểu thư muốn báo đáp như thế nào?”

      Đường Lê biết vị Vũ Văn thành chủ này vì cái gì đột nhiên tâm tình tốt như vậy, nàng đem ý nghĩ và kế hoạch của mình chậm rãi ra: “Ta hy vọng Hạ Hầu Huyền Ngự chết, nếu chết, đối với Vũ Văn thành chủ mà , cũng là chuyện tốt. Theo ta được biết, thúc phụ ta muốn kết minh cùng Hạ Hầu Huyền Ngự, bọn họ lén có hiệp nghị như tằm ăn lên Đông Thành. Nhưng ta phá hỏng cái liên minh này, làm thúc phụ chuyển hướng sang Đông Thành, bởi vì trong tay ta có đồ vật rất muốn, ta chỉ có thể dù thúc phụ đến lúc đó muốn hướng về Đông Thành, cũng tuyệt kết minh cùng Hạ Hầu Huyền Ngự ……”

      “…… Trừ việc đó ra, còn có Tây Thành, thành chủ Tây Thành tuy rằng là họ hàng với Hạ Hầu Huyền Ngự, nhưng theo ta biết thành chủ Tây Thành sớm kết oán cùng Hạ Hầu Huyền Ngự, thậm chí mấy năm trước trận độc sát đó đều là Tây Thành bên kia động tay chân, nếu như thế, thành chủ Tây Thành cũng cự tuyệt gả nữ nhi Công Tây Lăng cho Hạ Hầu Huyền Ngự, cơ bản cần lo lắng Tây Thành viện thủ, bọn họ thậm chí còn phối hợp……”

      Từ trong thân thể Nam Cung Cầm tỉnh lại, tuy rằng nàng có ký ức của Nam Cung Cầm, lại kỳ tích nhớ ít nội dung trong quyển tiểu thuyết đó, nếu phải như thế, nàng muốn đối phó Hạ Hầu Huyền Ngự, chỉ sợ cũng dễ dàng như vậy.

      “Ta ràng với thúc phụ, khi Hạ Hầu Huyền Ngự tới Đông Thành, liền cho hoàn toàn ở lại, việc này còn cần kế hoạch cụ thể, cái này vội, nếu Vũ Văn thành chủ nguyện ý hỗ trợ, việc này càng thêm vạn vô nhất thất, chúng ta có thể như thế……”

      Vũ Văn Kim nhìn mỹ nhân ốm yếu dịu dàng trước mặt từng câu, bề ngoài và thái độ hề có lực công kích, nhưng so với lời nàng ra khác nhau như trời với đất, nàng nghiêm túc mà bình tĩnh mưu giết người, tương phản này làm người ta có cảm giác sởn tóc gáy. Vũ Văn Kim chà xát cánh tay mình, cười gượng: “Ha ha, nương vì Tốn Nô, có thể trăm phương nghìn kế diệt trừ Hạ Hầu Huyền Ngự như vậy, cảm tình là tốt.”

      “Bất quá, ta có chút tò mò, hai người các ngươi hẳn là bỏ qua nhiều năm, lúc trước nghe nương ngủ say, cũng hoàn toàn hoài nghi Tốn huynh tìm phu nhân khác?” Vũ Văn Kim tò mò, là người phong lưu, quá tin tưởng thế giới có người thâm tình đổi, cũng tin người thâm tình lại có thể vừa lúc gặp được người thâm tình khác.

      Đường Lê kinh ngạc : “Ta vì sao lại hoài nghi , là Tốn Nô, thay đổi.”

      Vũ Văn Kim: “ , người là dễ dàng thay đổi nhất.”

      thay đổi, bởi vì là Tốn Nô, nếu thay đổi……” còn chưa dứt lời, Đường Lê rũ mắt cười. Nếu người thay đổi, nàng đương nhiên , đây phải việc rất đơn giản sao, rốt cuộc, nàng chỉ là “Tốn Nô”.

      ràng là ôn nhu cười, Vũ Văn Kim lại cảm thấy trong đó có ý vị làm người ta khó hiểu.

      Tốn cầm Mật Đà Sinh trở về, mang theo Đường Lê tìm đại phu trị liệu hai mắt. Vũ Văn Kim nhìn bọn họ rời , người trầm mặc mà thâm tình, người ôn nhu lại săn sóc, là đôi thực ân ái có tình, nhưng nhớ tới mới vừa rồi Nam Cung Cầm có biểu tình kia, tổng cảm giác trong lòng được tự nhiên.

      Đoạn Minh từ sau bình phong ra, Vũ Văn Kim hỏi : “Bây giờ ngươi cảm thấy vị Nam Cung Cầm tiểu thư này như thế nào?”

      Đoạn Minh trầm ngâm lát : “ là kỳ quái, hôn mê mấy năm, có thể trở nên khác với trước kia như hai người sao? Từ trước ta gặp Nam Cung Cầm đó, là nữ tử hư vinh ích kỷ, giờ người này, nhìn như ôn hòa, bên trong cố chấp, tính cách như vậy có tốt có xấu, nếu Tốn huynh cả đời đổi tâm, vậy nhất định là nam nhân hạnh phúc nhất đời này, bởi vì ái nhân ôn nhu vĩnh viễn đặt ở vị trí đệ nhất.”

      Vũ Văn Kim: “Vậy, nếu Tốn huynh thay lòng đổi dạ?”

      Đoạn Minh cười như cười, “Ngươi nghe thấy vừa rồi nàng muốn đối phó Hạ Hầu Huyền Ngự như thế nào? Nữ nhân cũng phải là trời sinh thiện lương, các nàng cũng có mặt hung ác, khi bị chạm đến mấu chốt, so với nam nhân càng đáng sợ hơn. Đúng rồi, mới vừa rồi nàng mời ngươi cùng đối phó Hạ Hầu Huyền Ngự, sao ngươi lại dời đề tài , muốn mạo hiểm trộn lẫn việc này? Đây cũng giống ngươi a.”

      “Ha, ta đương nhiên là có hứng thú, chết Hạ Hầu Huyền Ngự, ta có thể nhân cơ hội chiếm bbao nhiêu tiện nghi ở Bắc Thành, cơ hội khó có được này mà bỏ qua, chẳng phải là đáng tiếc.” Vũ Văn Kim nheo đôi mắt cười, “Nhưng mà làm ăn buôn bán là thể vội vã, chúng ta có thể từ từ .”

      ……

      Nam Cung Hiền thái độ hòa ái thân thiết, “Huyền Ngự ngươi cũng chớ có khách khí, về sau chờ Cầm Nhi gả qua Bắc Thành, tất cả mọi người đều là người nhà.”

      Hạ Hầu Huyền Ngự gật đầu, tuy rằng thu liễm, thái độ vẫn có chút cao ngạo, “Xác như thế, bất quá thúc phụ để Cầm Nhi mình Đông Thành vẫn là quá mức khinh suất.”

      Nam Cung Hiền ánh mắt tối sầm lại, vẫn cười : “ đúng, ta nên mặc kệ hài tử kia, cũng may Huyền Ngự ngươi đến rồi, hẳn là nàng nguyện ý nghe ngươi .”

      Hạ Hầu Huyền Ngự đối với những cái tâm tư đó của coi như rành mạch, trong lòng cười nhạo, “Nam Cung thành chủ yên tâm, minh ước của chúng ta tuyệt thay đổi, ngày sau, Nam Thành và Bắc Thành thân như nhà.”

      Nam Cung Hiền tươi cười tình hơn: “Huyền Ngự như vậy, ta liền yên tâm.”

      Hai người vô cùng cao hứng kết minh, dựa vào hôn ước của Hạ Hầu Huyền Ngự và Nam Cung Cầm, thân thiết giống như thành người nhà, cho đến khi đồn đãi ồn ào huyên náo nào đó truyền tới tai bọn họ.

      —— Nam Cung Cầm nhào vào trong ngực khách quý Tốn của thành chủ Đông Thành, giờ hai người ra vào có đôi, thân mật khăng khít, thậm chí e dè cùng du ngoạn Đông Thành.

      Hạ Hầu Huyền Ngự: “……”

      Nam Cung Hiền: “……” là xấu hổ.
      nguyễn ngọc nhi, AELITA, annie19628 others thích bài này.

    5. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 50. Đao khách béo

      “Nhất định là có hạng người xấu xa cố ý hãm hại Cầm Nhi chúng ta! Huyền Ngự cần đa tâm, ngươi cũng biết, Cầm Nhi và ngươi tình cảm thâm hậu, có khả năng làm ra loại việc này……” Nam Cung Hiền có ý đồ giải thích, bị Hạ Hầu Huyền Ngự cao lãnh chặn lại.

      cũng nhìn Nam Cung Hiền, cầm cái ly ngọc nhàn nhạt : “Đến tột cùng là chuyện thế nào, xem liền biết .”

      Nam Cung Hiền trở lại xe ngựa của mình, mặt lập tức kéo xuống, trong miệng mắng ra tiếng. Hạ Hầu Huyền Ngự thiên tư hơn người, sớm kế thừa Bắc Thành, được nâng đến quá cao, quá mức cao ngạo, thái độ như vậy, nếu phải Nam Cung Hiền có chuyện mưu đồ, sớm thể nhịn ta.

      Lúc Nam Cung Hiền rồi, Hạ Hầu Huyền Ngự tức giận rốt cuộc thể che lấp, ly ngọc trong tay hóa thành dúm bụi.

      “Tốn, lại là người này!” đương nhiên hoài nghi Nam Cung Cầm, ở trong trí nhớ của , Nam Cung Cầm mình đến nguyện ý từ bỏ sinh mệnh, sao có thể phản bội , truyền ra loại đồn đãi này, khẳng định chính là Tốn khiêu khích. nên mặc kệ nam nhân chướng mắt này sống lâu như vậy, đến trước mắt lắc lư cũng thôi, nếu mà dám xuất ở trước mặt , nhất định phải hoàn toàn nhổ cỏ tận gốc.

      Nghĩ đến đây, Hạ Hầu Huyền Ngự bỗng nhiên cảm thấy trong đầu mảnh thanh minh, trước mắt dần dần ra tấm bảng, cảm giác mình đột nhiên tiến vào trạng thái kỳ quái, giống như lập tức hiểu ra rất nhiều việc, nhưng mà tình huống như vậy thể duy trì lâu, lát sau, cảm giác đau đầu sắp nứt, những thứ xuất ở trong đầu lúc trước đó, toàn bộ đều hóa thành đám hồ nhão, chỉ cái gì cũng nhớ , còn đau suýt nữa ngất xỉu .

      —— “Liên tiếp ổn định, khôi phục thất bại, nhân cách thức tỉnh thất bại.”

      Giao diện thành hình hơn phân nửa lại tán loạn.

      Hạ Hầu Huyền Ngự chậm rãi hồi lại, hồi phục rồi, biết từ đâu tới trận lửa giận, chỉ cảm thấy mình càng thêm chán ghét Tốn kia, hận thể giết nhanh hơn.

      Mà lúc này Đông Thành, mình Tốn đứng ở dưới hành lang, chờ đợi Đường Lê kết thúc trị liệu đôi mắt ở trong phòng. Cửa phòng đóng, chỉ có cái bình phong che chắn, làm có thể nhìn thấy thân ảnh Đường Lê.

      Bắt đầu từ đêm hôm đó, Tốn cơ hồ để Đường Lê rời khỏi mình quáthời gian chén trà , đồng dạng, trừ phi tất yếu cũng cực ít cho phép người khác tới gần Đường Lê, mọi chuyện đều tự tay làm lấy, tới loại trình độ cơ hồ có chút choáng váng.

      nhìn qua rất dễ tiếp nhận Đường Lê chết rồi sống lại trở về bên mình, nhưng mà dưới phần bình đạm này, thậm chí thái độ có chút lạnh nhạt, lại là loại áp lực cùng với bất an.

      Đám người Vũ Văn Kim thấy Tốn phi thường bình tĩnh, chỉ có Đường Lê nhận ra cảm xúc của đúng. Chướng ngại kích ứng sau khi bị tổn thương, các phản ứng cùng rất nhiều hành vi của đều làm Đường Lê nghĩ đến cái này.

      nhiều ngày cùng chuyện với , Đường Lê thường xuyên thử trấn an, nhưng mà hiệu quả cũng lý tưởng. Ban đêm Tốn ở bên nàng, cũng nghỉ ngơi, chỉ trông giữ nàng, khả năng lâm vào giấc ngủ ngắn ngủi, nhưng giấc ngủ thực nông, đặc biệt dễ bừng tỉnh. Đường Lê nhìn thấy, ban đêm vì biết ràng Tốn có nghỉ ngơi hay , nàng kiên nhẫn chờ, kết quả phát dù khi nào mình có bất kì động tác gì, Tốn đều lập tức có phản ứng, nhìn ra chỉ ngủ, đôi mắt còn nhìn chằm chằm vào nàng chưa từng dời .

      Ngoài ra, đều có bản năng bài xích đối với hết thảy người tới gần Đường Lê, cho dù là thị nữ chiếu cố Đường Lê, chỉ cần tới gần Đường Lê, đều hoài nghi đối phương có thể thương tổn Đường Lê hay .

      Hai thị nữ hầu hạ Đường Lê tắm rửa, có thị nữ phải sửa móng tay cho Đường Lê, nhưng mà nàng mới vừa lấy ra cái kéo căn bản thể giết người, Tốn chờ đợi sau bình phong liền nhịn được rút Tốn Đao ra khỏi vỏ tấc, dọa sợ thị nữ kia hoa dung thất sắc. Đường Lê có cách nào, chỉ phải ôn thanh an ủi thị nữ, cho nàng ra ngoài.

      Bởi vì phản ứng quá độ dọa thị nữ rồi, Đường Lê liền ghé vào thau tắm đùa với , gọi : “Tốn Nô, ta nhìn thấy, huynh tới tắm cho ta được ?”

      Tốn: “……” trầm mặc lát, rửa sạch tay, giúp Đường Lê tắm rửa. Trong lòng sớm coi Đường Lê là thê tử của mình, nhưng dưới tình cảnh như vậy, vẫn có chút ngượng ngùng, trong quá trình cũng tiếng phát ra khỏi cổ họng.

      Đường Lê nhìn thấy thần sắc , cố ý đùa , “Có phải huynh cố ý hù dọa người chạy , để tới tự tắm rửa cho ta ?”

      Tốn nhìn ra nàng đùa giỡn, trả lời nàng, chỉ cẩn thận búi mái tóc dài rũ ở bên lên, lại chà lưng cho nàng, lực độ mềm . Đường Lê phát chỉ xoa khối sau lưng nàng, có ý tứ xoa chỗ khác, phụt cười rộ lên.

      Nàng ghé vào thau tắm cười, “Tốn Nô, sức lực của huynh càng ngày càng , huynh yên tâm, bị huynh bóc ra lớp da.”

      Nàng đoán Tốn Nô giờ biểu tình khẳng định rất thú vị, chỉ tiếc nàng nhìn thấy.

      Về sau, Đường Lê rửa mặt cũng dùng thị nữ, đều là Tốn giúp nàng. Dưới tình huống đôi mắt nhìn thấy, Đường Lê tìm được lạc thú ở chung cùng Tốn, xem khi nào ngượng ngùng, liền chỉ đùa , thế nào cũng phải đùa đến có chút thất thố mới cảm thấy mỹ mãn.

      Đao khách lãnh đạm trầm mặc vô tình đối với tất cả mọi người, chỉ có ở trước mặt nàng biến thành loại bộ dáng khác, nề phiền hà trả lời vấn đề của nàng, chuyện phiếm cùng nàng, cam tâm tình nguyện vì nàng làm những việc nhặt vụn vặt, đem toàn bộ bao dung cùng ôn nhu đều cho nàng. tựa như mảnh sông băng bởi vì nhập vào hải lưu ấm áp mà dần dần hòa tan, hết thảy đưa tình ôn nhu đều ở dưới băng tuyết.

      Đại phu gỡ xuống vải trắng quấn đôi mắt cho Đường Lê, Mật Đà Sinh dán đôi mắt nàng từ màu vàng nhạt trong sáng biến thành màu bụi.

      “Dư độc rút gần hết, chỉ cần lần trị liệu nữa, đôi mắt có thể hoàn toàn hồi phục thị lực.” Đại phu vui mừng .

      Đường Lê khách khí lời cảm tạ: “Đa tạ ngài, ngày mai còn phải phiền toái ngài.”

      Thấy Tốn vào, đại phu thực nhanh cáo từ rời ,Tốn quỳ gối ở trước mặt Đường Lê, vạt áo trải mặt đất. giơ tay đỡ gương mặt Đường Lê, nhìn kỹ đôi mắt nàng, hai mắt vốn vô thần xác dần dần có chút thần thái.

      “Cảm giác tốt hơn sao?” Tốn hỏi.

      “Ừ, ta có thể thấy ít bóng dáng mơ hồ, nhưng còn lắm.” Đường Lê nhìn về phía trước, “ hy vọng có thể nhanh tốt lên, ta muốn nhìn ràng bộ dáng tại của huynh.”

      Tốn: “ vội, cho dù lúc nào nàng tốt lên, đều có thể lập tức nhìn thấy ta.”

      Mật Đà Sinh hổ là bí bảo đệ nhất của Đông Thành, Đường Lê lấy Mật Đà Sinh làm thuốc bảy ngày, rốt cuộc có thể thấy đồ vật. Nàng gấp chờ nổi nhìn về phía Tốn bên cạnh chờ đợi lâu.

      Nhìn ánh mắt đầu tiên của Tốn, Đường Lê hoảng hốt chút, đến giờ phút này, nàng mới có loại cảm giác chân là thời gian xác qua 5 năm. Thanh niên đĩnh bạt trong trí nhớ của nàng kia hoàn toàn trở thành nam nhân thành thục, ở người , còn nhìn thấy tia ngây ngô năm đó, thay thế là cảm giác tang thương.

      Nhìn lâu, đôi mắt Đường Lê còn quá thích ứng, có chút nhức mỏi. Nàng chớp chớp mắt, chớp ý lệ, giơ tay vén lên sợi tóc của Tốn, “Huynh…… sao lại có tóc bạc.”

      Tay nàng xuống vuốt ve tóc của Tốn, chạm đến dây cột tóc sau đầu , dây cột tóc kia bị tẩy trắng, ban đầu nàng nhận ra, nhìn đến phía dưới có hình vẽ lá cây nho , nàng mới phát , đó là sợi dây buộc tóc mình đưa cho Tốn Nô. Sợi dây này thực cũ, thậm chí đứt đoạn, nhìn qua có chút keo kiệt, nhưng Tốn còn dùng nó.

      Đường Lê cúi đầu, lau chút nước mắt, bỗng nhiên đứng lên, lôi kéo Tốn ra ngoài.

      Vũ Văn Kim cùng Đoạn Minh hai người vốn dĩ cũng ở bên xem náo nhiệt, thấy hai người này bỗng nhiên đứng dậy rời , vì tò mò cũng theo. “A Minh, ngươi Tốn huynh bọn họ muốn đâu?”

      chừng là chuẩn bị tìm nơi thanh tịnh bày tỏ tâm với nhau.” Đoạn Minh .

      Vũ Văn Kim: “Vậy chúng ta theo sau chẳng phải là người xấu gây chuyện?”

      Hai người chuyện, hứng thú bừng bừng theo sau đường, kết quả theo tới phòng bếp.

      Vũ Văn Kim mờ mịt: “Phòng bếp? Vì sao là phòng bếp, lầm đường?”

      Đường Lê quay đầu với : “Thành chủ, ta muốn mượn dùng phòng bếp làm ít đồ ăn, chẳng biết có được ?”

      Vũ Văn Kim áo mũ chỉnh tề, phong lưu tiêu sái cười, “Đương nhiên có thể, Nam Cung tiểu thư mời tự tiện. Bất quá Nam Cung tiểu thư thế nhưng muốn đích thân xuống bếp sao, biết chúng ta có thể có lộc ăn cùng nếm thử tay nghề của Nam Cung tiểu thư hay ?”

      Tốn đột nhiên nhìn cái, Vũ Văn Kim mày nhảy dựng, theo bản năng liền thu liễm dáng vẻ chút, cọ cọ Đoạn Minh bên cạnh, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.

      Đường Lê cười cười, ấn Tốn ngồi ở bên, tiếp theo nàng xoa xoa tay mình, vén tay áo lên, bắt đầu chọn lựa nguyên liệu nấu ăn.

      Bởi vì phải giờ cơm, trong phòng bếp bọn người hầu đều tương đối thanh nhàn, lúc này thấy vài vị quý nhân tiến đến, đều chờ ở bên, đồng dạng tò mò nhìn động tác của Đường Lê.

      Đường Lê lúc nấu ăn thực chuyên tâm, động tác thành thạo, xử lý từng nguyên liệu, lại cho từng thứ vào nồi. Nàng làm món ăn thực phức tạp, chỉ làm nồi mì —— giống lúc trước hai người ra Quỷ Khốc Nguyên, ở hắc điếm kia nấu mì.

      Nàng nấu xong mì, đảo đều, bưng đến trước mặt Tốn.

      Tốn nhìn chén mì kia, tiếng động cầm lấy đũa bắt đầu ăn, ăn vài miệng, buông đũa xuống, lần nữa nhìn về phía Đường Lê, trong ánh mắt mang theo tơ máu.

      Đường Lê ôn nhu nhìn , “Bây giờ huynh có thể tin tưởng, có thể khẳng định, là ta trở về sao?”

      Tốn nắm tay nàng đặt lên hai mắt của mình, hút hơi mạnh bảo trì bình tĩnh, thanh như cũ có chút , “Phải, nàng trở lại.”

      , chút cũng thay đổi.” buông tay Đường Lê ra, bỗng nhiên lộ ra cái cười tựa như băng tiêu tuyết tan.

      Cây quạt của Vũ Văn Kim và Đoạn Minh đồng thời lạch cạch tiếng rơi xuống đất.

      Vũ Văn Kim: “……” Tốn huynh cười? Cái gì, người này thế nhưng cười sao?

      Đoạn Minh: “……” Nam Cung Cầm là thần nhân, có thể hóa hủ bại thành thần kỳ, phục.

      Đường Lê thỏa mãn nhìn cười, có chút mê muội sờ sờ gương mặt . tốt, vẫn là Tốn Nô của nàng, trung trinh, chấp nhất, lại đáng thương đáng như vậy.

      “Huynh muốn ăn cái gì, ta đều làm cho huynh, mấy năm nay khẳng định huynh tử tế ăn cơm, nhìn xem, mặt đều gầy thành như vậy, lúc trước ta vuốt lên cảm thấy gương mặt này đều có thể cắt rách tay, vậy sao được.” Đường Lê tâm tình tốt, đặc biệt muốn làm đồ ăn.

      Cái phòng bếp lớn này có các loại nguyên liệu nấu ăn, là phong phú nhất so với Đường Lê từng thấy, nàng thi thố tài năng làm bữa cơm trưa phong phú, còn làm mấy thứ điểm tâm , chưng hai loại, nướng hai loại, còn có chè ngọt.

      Vũ Văn Kim và Đoạn Minh tự giác ngồi xuống cùng ăn, Vũ Văn Kim sâu sắc mấy thứ khai vị điểm tâm Đường Lê làm, ăn mấy ngụm xong chưa thèm : “Hương vị này mới mẻ, sao trước nay ta chưa ăn qua loại này?”

      Tốn chỉ nhìn bộ dáng Đường Lê tâm tình tốt hát nấu ăn lái xuất thần lát, liền phát mấy thứ đồ ăn bàn Đường Lê bưng ra sắp bị hai người khác ăn sạch.

      “Aiz, Tốn huynh, tẩu phu nhân tay nghề thực tồi a.” Vũ Văn Kim thần thái tự nhiên tiếp đón , “Tốn huynh cũng ăn a, tẩu phu nhân chuyên làm cho huynh.”

      Tốn lời khó hết mà nhìn ta cái, hiển nhiên đối với cái tính cách này của ta cũng rất còn lời gì để , cầm lấy chiếc đũa cũng cùng ăn.

      Đường Lê nhìn ăn, ánh mắt từ ái lại vui mừng, còn quên bưng ra chén canh lớn, “Quá gầy rồi, về sau mỗi ngày ta hầm canh cho huynh uống, nhất định phải bù về, đem mấy năm nay đều bù trở về.”

      Tốn đột nhiên cảm nhận loại sâu sắc, thấp giọng đáp ứng, yên lặng uống xong canh, loại cảm giác ăn đến no căng là quen thuộc lâu, là vào thời gian trước sinh sống ở Bạch Lộc thành cùng Đường Lê, cơ hồ mỗi ngày đều có thể có, khiến người ta hoài niệm lại…… bất đắc dĩ. mới vừa buông chén, trước mặt liền xuất đôi tay ngọc dài, trong tay bưng vài đĩa điểm tâm xinh đẹp lại mới lạ.

      Tốn tự giác sờ soạng chút cây đao bên cạnh mình.

      Đường Lê mỉm cười vỗ vỗ tay , “ có việc gì, đây là điểm tâm ngọt sau khi ăn xong, ta biết huynh ăn vào, qua chốc lát lại ăn, điểm tâm này lạnh mới ngon, chờ lát nữa còn phải tưới tầng nước đường, nước đường còn đun, quá ngọt, khẳng định huynh thích.”

      Vũ Văn Kim ợ no cái đến bên Tốn, nhìn bóng dáng Đường Lê đầy mặt tươi cười đun nước đường, thiệt tình thực lòng với Tốn: “Tốn huynh, về sau nếu mỗi bữa đều ăn như vậy, khẳng định huynh béo lên.”

      xong câu này, lại sờ soạng giống như ăn trộm, giọng : “Cẩn thận lúc huynh béo lên rồi, tẩu phu nhân cảm thấy huynh thay đổi lại thích nữa.” Vũ Văn Kim lo lắng.

      Tốn hất văng tay Vũ Văn Kim đặt vai mình.

      “Đao khách béo.” lạnh lùng .
      Last edited: 7/8/19
      nguyễn ngọc nhi, AELITA, annie19630 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :