1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nữ chính đều cùng nam phụ HE - Phù Hoa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. quynhkongu

      quynhkongu Member

      Bài viết:
      35
      Được thích:
      37
      Gặp lại nhau rồi nhưng ko biết có nhận ra nhạ ko đây :-(((
      heavydizzy thích bài này.

    2. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Ố ồ, gặp nhau rồi, ko biết có nhận ra nhau ko?
      heavydizzy thích bài này.

    3. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 47. hề biết từng có người đứng bên cạnh

      Bởi vì Tốn biểu quá mức cổ quái, Vũ Văn Kim thể ra tiếng : “Vị này chính là chất nữ của Nam Cung Hiền thành chủ Nam Thành, tiểu thư Nam Cung Cầm, chúng ta lúc trước từng qua……”

      vừa giới thiệu vừa quan sát biểu tình của Tốn, thấy gương mặt căng thẳng rồi thả lỏng, ánh mắt cũng chậm rãi trở nên yên lặng. Nhắm chặt đôi mắt lại chút, còn mang nghi hoặc nhìn Nam Cung mỹ nhân, cầm đao chút do dự xoay người liền . Thực nhanh qua bình phong, biến mất ở cuối hành lang.

      Đường Lê nhìn thấy, chỉ có thể từ trong ít thanh rất nghe ra, mới vừa rồi hình như có người tới, bất quá thực mau lại rồi, nàng nguyên do, đoan trang lại trầm ổn vẫn ngồi tại chỗ.

      Vũ Văn Kim trợn mắt há hốc mồm, cảm thấy hôm nay Tốn huynh sao lại kỳ kỳ quái quái, nhưng trước mắt còn có khách nhân, cũng thể quá mức thất lễ, cười cười bồi tội: “Ha ha ha, mới vừa rồi là vị bạn hữu của ta, tính tình tương đối cổ quái, thích ở chung cùng người khác, có chỗ nào đường đột thỉnh Nam Cung tiểu thư chớ trách.”

      Đường Lê lắc đầu cười : “ có việc gì.”

      Vũ Văn Kim là người thích vàng cũng thích mỹ nhân, giáp mặt với mỹ nhân, thái độ thực tồi, đến lát liền quên mất lời Đoạn Minh từng , cảm thấy Nam Cung Cầm ôn nhu lại thiện giải nhân ý, có nửa điểm kiêu căng, chuyện cũng hào phóng ngượng ngùng, tự chủ được cùng nàng hàn huyên, đối với việc Đoạn Minh xem thường, lại nửa điểm chú ý.

      Tới cuối cùng, Vũ Văn Kim thịnh tình mời Đường Lê ở lại trong phủ, Đường Lê vui vẻ đáp ứng. Đám người theo thị nữ xuống nghỉ ngơi, Vũ Văn Kim quay đầu nhìn thấy bạn tốt cười như cười, mới nhớ tới mình lúc trước từng , vỗ đầu chút: “Ai nha, ổn, ta sơ ý.”

      “Bất quá, a Minh, phải là ngươi nhìn nhầm sao? Ta thấy vị tiểu thư này cũng giống loại người như ngươi .”

      Đoạn Minh lạnh lạnh : “Có thể thu phục ngươi nhanh như vậy, làm ngươi thay đổi cái nhìn đối với nàng, ta chỉ có thể vị Nam Cung tiểu thư này khả năng so với trước đây càng biết ngụy trang.”

      Vũ Văn Kim cười rộ lên, “Kỳ a Minh ngươi cũng cần như thế, ta giữ nàng lại cũng chỉ là bởi vì cho Nam Thành mặt mũi, còn có……”

      Đoạn Minh: “Ta biết, ngươi là tò mò Tốn huynh vì sao lúc nhìn thấy nàng lại dị thường như thế. Ngươi con người này, có ngày chết vì lòng hiếu kỳ.”

      Vũ Văn Kim cho là đúng, “Ngươi hiếu kỳ?”

      Đoạn Minh xôn xao chút mở cây quạt, lộ ra tươi cười ý vị thâm trường, “Đương nhiên tò mò, tuy rằng biết Tốn huynh lâu, nhưng người có thể làm thay đổi sắc mặt, ta cũng cảm thấy thập phần hứng thú.”

      Bên người Đường Lê là hai thị nữ mang đến từ Nam Thành, còn có hai thị nữ Đông Thành đươc phái tới hầu hạ, hai người đường dẫn các nàng tới khách viện, đường giới thiệu ít việc Đông Thành cho nàng. Đường Lê lẳng lặng nghe, trong lòng suy tư, đến tột cùng nên làm thế nào để Vũ Văn Kim cam nguyện đưa ra Mật Đà Sinh, từ hôm nay gặp mặt nàng có thể cảm giác được Vũ Văn Kim người này, bất đồng với hạng người đa mưu túc trí tâm cơ thâm trầm như Nam Cung Hiền, phần lỗi lạc, có lẽ việc này cũng khó như lúc trước nàng vẫn nghĩ.

      Còn nữa, làm thế nào rời khỏi hai thị nữ Nam Thành, khiến người khác hoài nghi mà dò hỏi tin tức Tốn Nô, thị nữ Đông Thành ước chừng cũng giống Nam Thành, lắm bí giang hồ, nhưng ra Vũ Văn thành chủ rất có khả năng biết, từ cuộc chuyện có thể nghe ra, là người thích bát quái.

      Đường Lê trong lòng tự hỏi, lại biết nóc nhà gần đó, có người xa xa nhìn nàng, đúng là Tốn Nô nàng vẫn tâm tâm niệm niệm.

      Hai người nhìn thấy, quen biết.

      “Nam Cung tiểu thư, tới rồi, chỗ khách viện này tên là ‘ Thúy ’, thanh tịnh lịch tao nhã, còn có đình viện rộng lớn, trồng rất nhiều trúc tương phi cùng với hương thảo chỉ Đông Thành chúng ta mới có, nếu ngài có hứng thú, có thể Tiểu Trúc kính ở bên cạnh chút.” Thị nữ khách khí giới thiệu.

      Đường Lê ngồi lên đệm mềm bày trước cửa sổ, nghiêng tai nghe chim hót bên ngoài, cảm nhận được làn gió tươi mát phất bên người, thoáng thả lỏng hơn. Bọn thị nữ ngồi bên, nàng xua xua tay ôn thanh : “ cần ở chỗ này, các ngươi cũng xuống nghỉ ngơi .”

      Chỉ còn mình nàng, nàng rốt cuộc chậm rãi thở ra hơi, lộ ra vẻ mỏi mệt, xoa ấn lên huyệt Thái Dương.

      Tốn nhàng dừng ở dưới gốc cây trong viện, cách nửa cái sân, lẳng lặng nhìn người ngồi bên cửa sổ. Biết đây có khả năng là Đường Lê, vẫn nhịn được tới, thân thể dường như tự có ý thức, chờ lấy lại tinh thần, người vào chỗ này.

      Dưới ánh mặt trời, mặt người kia có vẻ mông lung, như là cảnh trong mơ chân , trong nháy mắt Tốn hoài nghi đây lại là giấc mộng. Mấy năm trước, lúc nàng vừa rời , cũng thường mơ như vậy, vừa quay đầu, giống như thấy nàng ở trong dòng người phất tay với ; đến nơi xa lạ, bỗng nhiên nghe thấy thanh nàng, tìm thấy bóng dáng tương tự, nhìn kỹ rồi lại phát chỉ là ảo giác; ngay cả trong gió cát Mạc Bắc, đều từng xuất bóng dáng nàng. Nàng luôn cười, liếc cái liền rời , dánh vẻ chút nào lưu luyến.

      giờ năm năm qua , rất ít khi nhớ đến nàng. Bởi vì năm so với năm càng minh bạch, người chết thể sống lại, mình ở thế gian này mỗi ngày, thân thể nàng ở dưới hoàng thổ lại hư thối phần, đến giờ chỉ sợ biến thành khối bạch cốt, còn bộ dáng như trong trí nhớ của .

      Thứ tốt đẹp nhất trong cuộc đời, thí dụ như sương mai, luôn lướt qua trong chớp mắt, truy tìm kịp.

      Đó là khuôn mặt phá lệ giống Đường Lê, chỉ có dung mạo, biểu tình càng thêm giống, đặc biệt là lúc nhoẻn miệng cười, mặt mày giãn ra, giống đến tận xương tủy, phần tương tự này khiến cho cả người đều bắt đầu đau đớn.

      Tốn xoay mặt, dùng sức bưng kín cái trán, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt đen nhánh đựng đầy đau xót. Nam Cung Cầm này mười phần tương tự Đường Lê, như là lưỡi dao sắc bén, mổ ra miệng vết thương năm xưa của , xé rách tạng phủ, máu chảy đầm đìa bên trong.

      Đứng hồi lâu, tốn rốt cuộc buông tay xuống, đến chỗ người ngồi mình ở kia, giống mảnh lá cây nhàng nhảy lên, đứng ở lan can ngoài cửa sổ. Động tác của uyển chuyển nhàng, hô hấp nhàng chậm chạp, cho dù gần như vậy, Đường Lê như cũ vẫn thể phát tồn tại.

      Trong viện này có thân cây, nở hoa trắng biết tên, đại khái mau qua mùa hoa, rụng xuống đầy đất, cũng đậu ở đầu vai Tốn, màu trắng giống như tuyết.

      đóa hoa từ nhánh cây rơi xuống, trong lúc xuất thần Tốn duỗi tay tiếp được, hoàn hồn rồi lại buông tay, làm nó tiếp tục bay . Vốn dĩ nó hẳn là dừng ở lan can, nhưng Đường Lê ngồi bên cửa sổ biết có phải nhận ra cái gì, bỗng nhiên duỗi tay, vừa lúc đón được đóa hoa trắng đó.

      Nàng tựa hồ nghĩ tới có cái gì dừng ở trong tay mình, thu tay sờ sờ, phát đóa hoa, mặt liền lộ ra cười nhạt, cầm hoa đặt ở chóp mũi khẽ ngửi.

      Tốn nhìn nàng, nháy mắt trong lòng có ý niệm rất cường liệt, cảm thấy đây là Đường Lê. Tim yên lặng lâu, bởi vì cái nhợt nhạt tươi cười này bỗng nhiên động đậy, chỉ vào lúc nhìn thấy Đường Lê cười rộ lên như vậy, mới có loại cảm giác này.

      Nhưng ánh mắt gần như mê ly trong chớp mắt, thực nhanh trở nên thanh minh. Tốn đột nhiên cảm thấy thể nào tiếp tục nhìn thẳng vào gương mặt này, mũi chân điểm cái, nhảy lên cây hoa, cả người chợt biến mất thấy.

      Đường Lê cầm hoa dựa vào lan can, hai mắt vô thần nhìn đình viện, hề biết từng có người đứng bên cạnh.

      Buổi tối, Vũ Văn Kim làm chủ nhân, muốn khoản đãi khách tới Nam Thành. Đường Lê đương nhiên là trang phục lộng lẫy tham dự, cho dù quan hệ giữa Đông Thành và Nam Thành cũng tốt, nhưng tình liên quan đến thể diện vẫn phả theo lễ nghi. Lúc Đường Lê ngồi vào vị trí, Vũ Văn Kim tới rồi, cười : “Tối nay là tiệc khoản đãi chư vị khách khứa tới Nam Thành, mọi người cần câu thúc, tận tình tùy ý.”

      Lần này trừ Đường Lê, còn có tâm phúc của Nam Cung Hiền, tên là Cừu Đồ, lấy danh nghĩa chiếu cố để theo Đường Lê cùng đến, lúc này cũng ở trong tiệc, hàn huyên cùng với Vũ Văn Kim. Thấy Vũ Văn Kim bên kia còn cái ghế , như lơ đãng hỏi: “Sao còn chỗ ghế trống, ghế này quan trọng như thế, biết là người nào của Vũ Văn thành chủ?”

      Vũ Văn Kim ngữ khí nhàng tùy ý: “Là bằng hữu của ta, nhưng tính cách bất đồng với người bình thường, thích loại yến hội náo nhiệt này, lúc này chậm chạp chưa thân, ước chừng lần này lại muốn tới.”

      Cừu Đồ cũng mặt mang cười, lại che dấu nổi tìm tòi nghiên cứu trong ánh mắt, “ đến, ta nghe thấy tin đồn, nghe vị đao khách Tốn trong truyền thuyết kia giao hảo cùng Vũ Văn thành chủ, gần đây từng xuất ở Đông Thành, hay là, bằng hữu theo như lời Vũ Văn thành chủ đó là vị này?”

      Vũ Văn Kim còn có mở miệng, trước hết nghe thấy tiếng đồ sứ vỡ, kinh ngạc nhìn lại, nhìn thấy phía Cừu Đồ, Nam Cung Cầm thất thố quét rơi cái ly sứ. tưởng Nam Cung Cầm nhìn thấy gì, cẩn thận làm rơi cái ly, vừa mới chuẩn bị gọi người lần nữa bố trí cho nàng, bỗng nhiên nghe nàng hỏi: “Tốn? biết là Tốn nào?”

      Cho dù áp xuống, vẫn có thể làm người khác nhìn ra lúc này nàng kích động. Vũ Văn Kim kinh ngạc, lúc trước thấy vị Nam Cung Cầm này trầm ổn đoan trang, khắc sâu ấn tượng, tại biểu này là thế nào? nhịn được lại nghĩ tới lúc trước Tốn huynh nhìn thấy nàng cũng khác thường, trong lòng vừa động, trong mắt tò mò càng sâu.

      Cừu Đồ cũng kỳ quái với phản ứng của Nam Cung Cầm, biết Nam Cung Cầm hẳn là có giao thoa cùng với Tốn mới đúng, nhưng tại biểu của nàng lại giống.

      Hai bên đều sờ được đầu óc, chỉ có Đường Lê nỗ lực khắc chế chính mình, nàng nghĩ tới đột nhiên ở chỗ này nghe được tên Tốn, vốn tưởng rằng còn cần lâu mới có thể biết được tin tức về , ai ngờ thế nhưng khả năng lại ở ngay bên cạnh. Nàng nôn nóng lại khẩn trương chờ đợi trả lời, đúng lúc này, bóng người vào trong phòng.

      Vũ Văn Kim nhìn thấy người tới, ánh mắt sáng lên gọi: “Tốn huynh, huynh tới vừa lúc, chúng ta đến huynh đây.”

      Đường Lê hô hấp cứng lại, mặt chuyển ra cửa, lần đầu tiên hận mình sao lại nhìn thấy.

      “Phải .”

      Chỉ là hai chữ đơn giản, lại làm hai mắt Đường Lê đột nhiên nóng lên. Là Tốn Nô, thanh này chính là Tốn Nô! Nàng nhịn được đứng lên, bởi vì quá mức vội vàng, tay áo phất qua bàn trước mặt, làm đổ hơn phân nửa ly cốc phía , vang lên đám thanh rối tinh rối mù, dẫn tới hơn nửa số người trong sảnh đều nhìn lại nàng.

      Nhưng Đường Lê bất chấp chuyện này, nàng nhấc làn váy, vội vàng vòng qua bàn trước mặt, đến chỗ thanh .

      “Tốn Nô, là Tốn Nô sao?”

      Tất cả mọi người có chút ngạc nhiên, biết vị Nam Cung tiểu thư này làm sao vậy, càng vì nàng xưng hô với Tốn mà cảm thấy kinh ngạc. Tốn Nô, đúng vậy, năm đó từng ở Luyện Vực làm sát thủ, là dùng tên này, nhưng sau đó biết thế nào rời khỏi Luyện Vực, lại đối địch cùng Hạ Hầu Huyền Ngự thành chủ Bắc Thành, hai người đánh trận lưỡng bại câu thương, từ đó về sau, ai dám gọi là Tốn Nô, chỉ gọi là Tốn.

      Tốn lộ ra chút ngạc nhiên, đứng tại chỗ nhìn người có vẻ lảo đảo đến chỗ mình.

      Cừu Đồ nhíu mày, giương giọng : “Tiểu thư, người say rồi, sao lại thất lễ như thế?”

      Đường Lê giật mình, lúc này mới nhớ tới Cừu Đồ tồn tại, nàng khẽ cắn môi, hít hơi miễn cưỡng ổn định nỗi lòng, vẫn có chút vội vã la lên: “Tốn, ta có chuyện quan trọng thương lượng cùng huynh, biết sau đây có thể mời huynh đơn độc gặp nhau?” Nàng cần phải đơn độc chuyện cùng Tốn Nô, nếu bị những người khác nghe thấy, nhất định đưa tới phiền toái lớn, Cừu Đồ bên kia cũng thể phòng, còn có, nàng càng sợ Tốn Nô cự tuyệt.

      Nghe xong lời này của Đường Lê, lông mày Cừu Đồ run rẩy, Vũ Văn Kim suýt nữa làm rơi ly rượu. Vị Nam Cung mỹ nhân này, chẳng lẽ là có mưu gì sao? đầu tiên là nghĩ đến mỹ nhân kế, tức khắc xem ánh mắt hai người trong sảnh liền có chút đúng.

      Tốn mặt vô biểu tình, phảng phất nhìn thấy gương mặt trước mắt này giống Đường Lê, lãnh đạm : “ cần, ta cùng với ngươi cũng quen biết, có gì để .”

      Đường Lê có chút nóng nảy, theo thanh bắt được tay áo , nhưng mà thực nhanh bị phất ra. Thanh của Tốn lần thứ hai vang lên : “Ta cáo từ trước.”

      dứt lời, xoay người lưu loát liền , chuẩn bị tham gia yến hội nữa.

      Đường Lê nghe thấy tiếng bước chân xa, cái gì cũng để ý, nhấc chân đuổi theo, nàng nhìn thấy, cẩn thận đá vào cái bàn trước mặt, ly bàn vỡ vụn đầy đất. Nàng dẫm lên, cảm thấy bàn chân bị đâm đau, vẫn cắn răng đuổi về phía trước, lại cẩn thận đụng ngã tấm bình phong.

      Cừu Đồ nhìn nổi, quát hai thị nữ chân tay luống cuống: “Tiểu thư say thành như vậy, các ngươi còn mau đưa nàng về!”

      Hai thị nữ vội vàng chạy tới đỡ, lại bị Đường Lê đẩy ra, nàng nôn nóng vạn phần, chỉ cần nghĩ đến Tốn rời , khả năng qua mất lần này hai người còn cơ hội gặp mặt, bỏ qua như vậy, nàng thấy khổ sở lại sợ hãi.

      “Tốn Nô, Tốn Nô huynh đứng lại, là ta, là Đường Lê! Ta trở về!” Nàng biết Tốn Nô có xa hay , chỉ có thể hô to. Bỗng nhiên, dưới chân nàng trống , cả người ngã về phía trước. Trước mặt nàng là bậc thang, cả người dẫm vào khoảng liền té ngã.

      Bên hông căng thẳng, Đường Lê chỉ cảm thấy cánh tay hữu lực giữ chặt cả người nàng, ôm lên, nàng lao vào lồng ngực kia, ngửi thấy được cổ hơi thở xa lạ lại quen thuộc.

      Vành mắt đỏ lên, Đường Lê chút do dự ôm lấy cổ người này, giọng : “Tốn Nô, ta là Đường Lê, huynh còn nhớ ta sao?”

      “Nàng là…… Đường Lê?” Thanh thô ách vẫn khiến nàng tưởng niệm đó chậm rãi vang lên bên tai.

      “Phải, là ta.” Đường Lê cười gật đầu, nước mắt từ gương mặt ngừng chảy xuống.

      PS: Ta thích người mạnh mẽ dứt khoát như tiểu tỷ tỷ. Tiểu nam thần đúng là số hưởng mà, chả phải vất vả gì vẫn ôm được mỹ nhân.

    4. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Ngự tỷ đúng chất, cọc cứ tìm trâu, bọn con dân ủn mông theo sau, bắt đầu phát đường rồi, tuesday chuẩn bị nghẹn
      heavydizzyMengotinh_Ranluoi thích bài này.

    5. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Mình cũng thik tính cách mạnh mẽ, dứt khoát của Đường tỷ, phải vây hãm tiểu nam thần trong vòng tay nhiệt huyết mới tan băng được
      heavydizzy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :