1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nữ chính đều cùng nam phụ HE - Phù Hoa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Uầy, phim vẫn tiếp diễn hen, ngự tỷ bao h mới kiếm được tiểu nam thần, tiểu nam thần trưởng thành rồi hen, bao ngầu, bao cool, chờ tỷ đến hốt tiếp ấy, chóng mắt coi tam tam làm gì, hừ,
      levuong, Hale205heavydizzy thích bài này.

    2. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 45. Thúc phụ, ta muốn tự mình Đông thành xin thuốc

      Nam Cung Cầm từ đầu bởi vì thiết kế mưu thay Hạ Hầu Huyền Ngự chịu thương mà lâm vào ngủ say, cho nên trở thành bạch nguyệt quang trong lòng , là nhân vật được nhớ trong nửa quyển sách, sau khi lỉnh lại liền quẫy mưa quẫy gió, mỗi lần tạo thành các loại hiểu lầm cùng với ngược nhau của nam nữ chính. Nhưng tại chuyện này đều quan hệ với nàng, bởi vì nàng phải Nam Cung Cầm, là Đường Lê nàng muốn quan tâm này đó, chỉ muốn biết tiểu nam thần nhà mình giờ thế nào.

      Thân thể suy yếu, hơn nữa đôi mắt nhìn thấy, làm cho nàng hỏi thăm tin tức gặp khó khăn rất lớn, cũng may vì nguyên nhân này, cho dù nàng với Nam Cung Cầm kia có chút giống nhau, có ký ức lúc trước, cũng ai hoài nghi nàng. Đường Lê dùng thân thể Nam Cung Cầm, bóng gió hỏi thăm Tốn Nô, nàng thể trực tiếp hỏi Tốn Nô, liền hỏi Hạ Hầu Huyền Ngự trước.

      Ai cũng biết, Nam Cung Cầm và Hạ Hầu Huyền Ngự là thanh mai trúc mã, còn có hôn ước trong người, Nam Cung Cầm năm đó càng ‘ si tâm mảnh ’, bị thương vì Hạ Hầu Huyền Ngự. Bọn thị nữ hoài nghi, đem chuyện Hạ Hầu Huyền Ngự và nàng đại khái.

      Theo lời các nàng kể, năm năm trước Hạ Hầu Huyền Ngự nguyên nhân lâm vào hôn mê lâu, tỉnh lại rồi thần trí , ngẫu nhiên biểu như là hai người, còn ba năm trước đây, Bắc Thành xảy ra lần hỗn loạn, có người lẻ loi mình xông vào Bắc Thành, giết chết năm đại tâm phúc dưới trướng Hạ Hầu Huyền Ngự, lại trong lúc đối chiến làm trọng thương Hạ Hầu Huyền Ngự, cho nên ba năm nay, hơn nửa thời gian Hạ Hầu Huyền Ngự đều bế quan dưỡng thương.

      Đường Lê đem các loại chi tiết dò hỏi đối chiếu, thình lình phát từ lúc Hạ Hầu Huyền Ngự giết nàng, qua suốt năm năm, khó trách Nam Cung Cầm thân thể này cũng tỉnh, chỉ biết vì sao nàng lại trọng sinh ở trong thân thể Nam Cung Cầm.

      “Ba năm là người nào trước giết vào Bắc Thành, làm trọng thương Hạ Hầu Huyền Ngự?” Đường Lê trong lòng có dự cảm, hơi có chút khẩn trương dò hỏi.

      Bọn thị nữ cũng quá chi tiết, chỉ có người chần chờ : “Hình như là sát thủ, gọi là Tốn gì đó.”

      Đường Lê trong lòng nhảy dựng, lại chậm rãi buông xuống. tốt quá, nàng nghĩ, Tốn Nô chưa chết.

      “Vậy các ngươi có biết, Tốn này tại ở nơi nào, có việc gì hay ?”

      Bọn thị nữ kỳ quái vì sao nàng truy vấn chuyện này, sôi nổi : “Bọn nô tỳ cũng biết, hình như là sát thủ rất lợi hại, nhưng giang hồ có tin tức của , chúng ta ở trong thành, cũng chuyện này.”

      Đường Lê nghe vậy cảm thấy thất vọng, nhưng nàng hiểu thể tiếp tục hỏi nữa. Chỉ cần nàng còn sống, mau chóng chữa khỏi đôi mắt, luôn có cơ hội tìm được Tốn Nô, nàng nhất định phải tìm được Tốn Nô, cho nàng chết. Nếu có thể, bọn họ cùng nhau về Bạch Lộc thành, hoặc là nơi nào đó, như lúc trước nàng đáp ứng .

      Đương nhiên, trước đó, nếu có thể, nàng muốn tìm cơ hội giết Hạ Hầu Huyền Ngự. Cần thiết làm thứ rác rưởi này biết, nên tùy tiện đắc tội nữ nhân.

      Xa ở Bắc Thành, Hạ Hầu Huyền Ngự biết ‘ bạch nguyệt quang ’ cũng thay đổi tâm, giờ phút này bế quan trong mật thất, thống khổ thở hổn hển, đau đầu đến cực điểm, tấm bảng ở trước mặt lúc lúc , thực ổn định.

      “Đáng chết!” Hạ Hầu Huyền Ngự căm hận cả giận , giơ tay đánh nát ngọc khí bài trí chung quanh, bỗng nhiên thân mình sững lại, nhắm mắt hôn mê bất tỉnh. bao lâu, người té xỉu mặt đất tỉnh lại, ngồi dậy, nhìn tay mình, thần sắc trầm nghi hoặc, lại nhìn về phía ngọc khí vỡ nát chung quanh.

      Ngọc khí này đến tột cùng là đánh nát khi nào, hề có ký ức, trong đầu giống như khối trống . Mấy năm nay, loại tình huống này thường xuyên xuất , Hạ Hầu Huyền Ngự cũng ràng, nhưng trước sau tìm được phương pháp trị liệu, cũng tìm được ngọn nguồn, khỏi biểu tình buồn bực.

      “Thành chủ.” Ngoài mật thất có người gõ vang chuông, Hạ Hầu Huyền Ngự đứng dậy ra ngoài, thấy thủ hạ sợ hãi nhìn cái, trình lên phong thư, “Đây là thành chủ Nam Thành đưa thư tới.”

      Hạ Hầu Huyền Ngự ánh mắt chợt lóe, cầm thư ngồi lên chủ vị, mở ra nhìn kỹ. nhìn, lộ ra vẻ kinh ngạc, chợt cười : “Cầm Nhi tỉnh, nhiều năm như vậy, nàng rốt cuộc tỉnh lại.”

      Đối với Nam Cung Cầm, bởi vì lúc trước nàng xả thân giúp, Hạ Hầu Huyền Ngự thập phần cảm động, mỗi năm đều đưa lượng lớn dược liệu trân quý Nam Thành, giúp nàng giữ tính mạng.

      Nhìn đến phần sau, Hạ Hầu Huyền Ngự thu liễm ý cười, Nam Cung Hiền ở thư , Cầm Nhi mù hai mắt, cần bảo vật Mật Đà Sinh trị liệu. Mật Đà Sinh, Hạ Hầu Huyền Ngự biết, đó là bí bảo của nhà Vũ Văn ở Đông Thành, Vũ Văn Kim chỉ sợ dễ dàng giao ra.

      Nam Cung Hiền con cáo già đó, khó trách lại viết thư cho , nguyên lai là trị được Vũ Văn Kim, muốn mượn tay có được Mật Đà Sinh. Lúc trước bất luận Nam Cung Hiền thế nào, vì trị liệu Nam Cung Cầm, đương nhiên phải ra tay, dù sao cũng là nữ nhân âu yếm, cũng là thê tử sau này của .

      Trầm tư lát, Hạ Hầu Huyền Ngự : “Lấy bút mực.” viết hai phong thư, phần đưa Nam Thành cho Nam Cung Hiền, ít ngày nữa Nam Thành thăm vị hôn thê trước, phần đưa Đông Thành cho Vũ Văn Kim hỏi Mật Đà Sinh, theo thư còn phần trọng lễ.

      Tiên lễ hậu binh, nếu Vũ Văn Kim biết điều, ngại động thủ cưỡng bức. Hạ Hầu Huyền Ngự nhớ tới Vũ Văn Kim quen biết Tốn, tựa hồ còn giao tình cạn, ác ý trong lòng càng tăng thêm vài phần, thậm chí còn bắt đầu nghĩ sau khi Vũ Văn Kim cự tuyệt làm thế nào, coi đây là lý do xâm lược Đông Thành, dù thể nuốt vào Đông Thành, cũng phải cho bọn họ lần giáo huấn.

      Tốn…… Hạ Hầu Huyền Ngự nhớ tới cái tên này trong lòng liền dâng lên sát ý, tuy rằng ký ức về người này rất mơ hồ, lúc trước theo như lời hộ vệ, lần đuổi giết đó cũng nhớ lắm, nhưng nhớ trận đại chiến ba năm trước đây, nam nhân tên là Tốn giết vào Bắc Thành, làm càn ở trong Bắc Thành của , trận chiến càng hung hăng đánh lên mặt , cho nên và người này là thù mới hận cũ, nếu có cơ hội, tất yếu phải giết chết.

      Hai phong thư được khoái mã đưa hai nơi, Đông Thành thu được thư trước, cầm thư Vũ Văn Kim lại lần nữa phát ra tiếng kêu rên, “Nam Thành cũng thôi, sao tại Bắc Thành cũng tới bức ta! Bọn họ hai bên liên hợp lại tới làm thịt ta ! Ta xem bọn họ muốn Mật Đà Sinh là giả, tìm cớ đối phó Đông Thành chúng ta là !”

      Đoạn Minh: “Ngươi yên tâm, Đông Thành tuy rằng có ngươi là thành chủ vô dụng này, nhưng về thương đạo rất có gút mắt lợi hại, Nam Thành qua loa đại động can qua, bất quá Bắc Thành……” đến này, Đoạn Minh nhìn về phía thân ảnh đĩnh bạt dưới hành lang bị cửa gỗ che khuất nửa, giương giọng : “Tốn huynh, ngươi cảm thấy Bắc Thành thế nào?”

      Vũ Văn Kim cầm thư, cũng nhìn về phía cửa gỗ chiếu ra bóng người bình phong. So với 5 năm trước mới quen, Tốn có vẻ càng thêm thành thục kiên nghị, nhiều phần bị phong sương mài giũa qua tang thương, đứng ở kia lẳng lặng nhìn trời xanh bên ngoài, ngữ khí vô bi vô hỉ, bình tĩnh gợn sóng, “Ta bảo hộ Vũ Văn Kim.”

      Đoạn Minh nhướng mày với Vũ Văn Kim, từ trong tay lấy thư, nhìn lần : “Hạ Hầu Huyền Ngự thú vị, muốn cầu Mật Đà Sinh trong tay ngươi, ngữ khí lại cuồng ngạo như thế, so với Nam Cung Hiền càng khách khí. Bất quá, là vì Nam Cung Cầm, chất nữ của Nam Cung Hiền đòi muốn Mật Đà Sinh, lần đầu tiên ta mới biết, hóa ra và vị ‘ Nam Cung mỹ nhân ’ kia có hôn ước.”

      Vũ Văn Kim lòng hiếu kỳ rất mạnh, nhất tin tức bát quái, nghe vậy tạm thời quên mất chuyện bị ép buộc, hứng thú bừng bừng hỏi: “Ta thời trẻ nghe Nam Cung Hiền cùng với đại tẩu tạm bợ có nữ nhi, được gọi là Nam Cung mỹ nhân, nhưng Nam Cung Hiền giấu kĩ vô cùng, ta cũng chưa từng gặp, A Minh ngươi có từng gặp vị Nam Cung mỹ nhân kia chưa, có phải danh xứng với thực hay ?”

      Đoạn Minh cười nhạo, xòe cây quạt, quạt hai cái, “Ta xác gặp, chỉ có thể , nổi danh cũng xứng danh. Nam Cung Cầm vị Nam Cung mỹ nhân đó, đẹp đẹp đó, lại đến mức đẹp như trong lời đồn, hơn nữa đó là nữ tử còn tuổi rất có tâm kế, còn tâm địa rắn rết, mỹ nhân như vậy, dù có đẹp, ta cũng chướng mắt, bất quá cùng với Hạ Hầu Huyền Ngự ra là tuyệt phối.”

      “Vậy đúng là đáng tiếc.” Vũ Văn Kim lắc đầu, đầy mặt tiếc nuối, “Nghe Nam Cung mỹ nhân đó ngủ say mấy năm, giờ rốt cuộc tỉnh lại, cần Mật Đà Sinh trị liệu đôi mắt, ta lúc trước còn nghĩ mỹ nhân mù đáng tiếc, có chút dao động, nghĩ bằng có cách nào cho nửa Mật Đà Sinh, giờ xem ra, vẫn là thôi .”

      Hai người trò chuyện, đề tài liền biến thành các loại mỹ nhân giang hồ giờ, khí mảnh lửa nóng, mà cửa gỗ giống như vách ngăn cách, đem Tốn bên kia cùng bọn họ tách thành hai thế giới, bên xuân ý hoà thuận vui vẻ, bên rét cắt da cắt thịt.

      Vũ Văn Kim , bỗng nhiên phát biết khi nào Tốn biến mất ở ngoài cửa, cảm thán câu: “Tốn huynh là trường tình, giờ còn nhớ thê tử, nếu đổi lại là ta thể, đời nhiều mỹ nhân như vậy, mỗi người mỗi vẻ, sao có thể vì đóa hoa mà từ bỏ thưởng thức hoa khác đâu.”

      Đoạn Minh: “ loại người này lòng có chấp nhất, rất khó bị sắc đẹp mê hoặc, bản thân có thê tử rất thể tưởng tượng được, càng thể giống như ngươi cảm thấy hứng thú đối với các loại mỹ nhân.”

      Vũ Văn Kim: “Tốn huynh nhân sinh như vậy, là thiếu rất nhiều lạc thú.”

      Tốn cũng rời , mà đứng ở nóc nhà, dựa vào mái hiên chếch lên, nhìn phương hướng xa xa nào đó, bàn tay dày rộng phất qua vỏ đao thô ráp đen nhánh của Tốn Đao, im lặng vô ngữ. So với trước, càng có vẻ quá mức khó có thể tiếp cận, nếu lúc trước quen biết với Đường Lê là trầm mặc, vậy giờ đó là yên lặng, tro tàn yên lặng.

      Nam Thành bên kia cũng rất nhanh thu được thư của Hạ Hầu Huyền Ngự, Nam Cung Hiền trước cầm thư tìm Nam Cung Cầm, “Hạ Hầu thành chủ muốn tới thăm con, Cầm Nhi cao hứng ?”

      Đường Lê cao hứng mới là lạ, nàng cảm thấy mình tình huống tại này thích hợp gặp Hạ Hầu Huyền Ngự, vạn nhất khắc chế được sát ý bị nhìn ra cái gì xong, lại tại nàng nhìn thấy, muốn động thủ cũng khó khăn, tạm thời vẫn tránh là hơn.

      Đường Lê cúi đầu với Nam Cung Hiền: “Thúc phụ, giờ con thế này, sao có thể cho Hạ Hầu thành chủ gặp mặt, đôi mắt của con ……”

      Nam Cung Hiền đỡ đầu vai nàng an ủi, “Cầm Nhi, Hạ Hầu thành chủ để ý này đó, chờ tới, chúng ta lại cùng Đông Thành xin thuốc, nhất định phải lấy được Mật Đà Sinh chữa khỏi đôi mắt cho con.”

      Đường Lê lắc đầu, “Thúc phụ, con muốn tự Đông Thành xin thuốc.”

      Nam Cung Hiền nghe vậy lắp bắp kinh hãi, nhíu mày đánh giá biểu tình của nàng, sau lúc lâu mới khôi phục từ ái, khuyên nhủ: “Cầm Nhi, thân thể của con tốt, hà tất ngàn dặm xa xôi xa như vậy, chỉ cần từ từ đợi ở chỗ này dưỡng, Mật Đà Sinh con cần lo lắng.”

      Đường Lê thập phần kiên trì, “Vì biểu đạt thành ý, vốn là con nên tự mình đến xin thuốc, nghe Mật Đà Sinh là bí bảo của Đông Thành, Vũ Văn thành chủ dễ dàng đưa ra cũng là bình thường, mặt cưỡng bức ngược lại tốt, bằng để con đến bày ra thành ý, cũng miễn cho mọi người tổn thương hòa khí.”

      Cuối cùng bởi vì Đường Lê kiên trì, Nam Cung Hiền vẫn thỏa hiệp, phái tâm phúc cùng đại đội nhân mã hộ tống nàng Đông Thành xin thuốc trước.

    3. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Ồ ồ, cọc lại tìm trâu rồi đấy, hehe
      heavydizzyHale205 thích bài này.

    4. quynhkongu

      quynhkongu Member

      Bài viết:
      35
      Được thích:
      37
      Vẫn luôn là ngự tỷ phải nhấc chân tìm :")))
      heavydizzy thích bài này.

    5. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 46. Vị mĩ nhân này tựa như hoa lê cành

      Nam Cung Hiền mang theo người hầu, đứng ở thành nhìn đoàn xe xa về phía đông.

      “Thành chủ, cứ như vậy để nàng ta Đông Thành, vạn nhất……”

      Nam Cung Hiền xua tay, “Vũ Văn Kim ở Đông Thành tuy rằng tuổi trẻ, nhưng có thể ngồi ổn vị trí này, cũng phải vô hại như bề ngoài, nó lần này tất nhiên thể như nguyện. Như vậy cũng tốt, để nó hiểu mất trợ giúp của thúc phụ này, chỉ dựa vào nó giờ như vậy, căn bản thể làm được bất cứ cái gì.”

      Nam Cung Hiền mặt mang cười, ngữ khí lại hoàn toàn lạnh nhạt, “Đứa này tuy lớn lên giống mẫu thân, tính cách lại giống đại ca ta, hổ là con , đều là nuôi được, ta làm thúc phụ tốt nhiều năm từ ái với nó như vậy, nó vẫn chịu nhả ra cho ta chỗ đó ở đâu, càng giấu chìa khóa đến gắt gao. Ta vốn tưởng rằng ăn lần giáo huấn, tỉnh lại rồi hẳn có thể ngoan ngoãn hơn chút, nghĩ tới…… Hừ.”

      Người hầu tâm phúc liếc nhìn mặt , : “Thành chủ quá mức để ý tiểu thư, nhưng mà muốn có được bảo vật khó tránh khỏi phải có hy sinh, thành chủ cần sớm quyết đoán a.”

      Nam Cung Hiền thần sắc tình bất định, “Ngươi đúng, nếu con đường này thông, ta đây cũng chỉ có thể dùng biện pháp khác.”

      ……

      Đường Lê ngồi trong xe ngựa, đường lay động có chút mơ màng sắp ngủ. Nàng bây giở đôi mắt nhìn thấy, rất nhiều chuyện đều phá lệ thuận tiện, tình huống chung quanh , nàng càng dám lộ ra dị trạng, bởi vì biết đạo lý nhiều sai nhiều, mỗi ngày đại bộ phận thời gian đều thực trầm mặc. Rời khỏi Nam Thành, rời khỏi tầm mắt vị thúc phụ kia rồi, Đường Lê cảm thấy thả lỏng rất nhiều.

      Tuy rằng nhớ cụ thể cốt truyện, nhưng ở trong tiểu thuyết, vị thúc phụ này hình như là người xấu, chính là loại ấn tượng mờ mờ ảo ảo nhớ làm người ta càng cảm thấy lưng như kim chích.

      Xe ngựa thực nhanh, bởi vì Đường Lê hoàn toàn muốn gặp Hạ Hầu Huyền Ngự, càng muốn bị đuổi theo, Hạ Hầu Huyền Ngự nếu tới Nam Thành, hẳn là trò chuyện cùng Nam Cung Hiền trước. Chờ nàng tới Đông Thành, thoát ly hoàn cảnh bị Nam Cung Hiền khống chế cùng với những thị nữ bên cạnh nhìn như trung tâm này, là có thể dò hỏi Tốn Nô tin tức từ những người khác, mà khiến cho Nam Cung Hiền hoài nghi.

      Bị Đường Lê thúc giục, đoàn người sau đó lâu rốt cuộc tiến vào phạm vi Đông Thành, lại đường thông thuận vào chủ thành Đông Thành. Tiến vào chủ thành, Đường Lê cảm giác đầu tiên là náo nhiệt, dù nàng nhìn thấy, cũng có thể nghe thấy ngoài xe ngựa các loại tiếng kêu to rao hàng, đám người ồn ào, nàng có thể tưởng tượng cảnh tượng rộn ràng nhốn nháo, chen vai thích cảnh.

      Vào thành, tốc độ xe ngựa ràng chậm hơn rất nhiều, thời gian này nhanh chóng lên đường, thân thể Đường Lê suy yếu, có chút chịu nổi, vô cùng choáng váng đầu.

      “Trước tìm chỗ tạm thời nghỉ ngơi chỉnh đốn chút, đưa bái thiếp đến phủ thành chủ.” Đường Lê gọi thị nữ tới, ngắn gọn phân phó xuống.

      “Vâng, tiểu thư.”

      Thực nhanh, đoàn xe dừng ở trước khách điếm, khách điếm này tráng lệ huy hoàng, bên trong bài trí kèm các nhà phú quý, ở Đông Thành cũng thập phần nổi danh. Tiểu nhị đón khách của khách điếm tiến đến, nhìn thấy Đường Lê được đỡ xuống xe ngựa cùng với đám hộ vệ thị nữ, vô cùng nhiệt tình đưa người vào an trí.

      Lúc đoàn người Đường Lê vào khách điếm bao lâu, Vũ Văn Kim cùng bạn tốt Đoạn Minh cùng với Tốn cưỡi ngựa qua cửa khách điếm, vào nơi đối diện khách điếm, là tửu lầu cao nhất Đông Thành.

      “Hôm nay trong lâu bọn họ mới có nguyên liệu nấu ăn trân quý, nghe tư vị tươi ngon vô cùng, ăn lần làm cho người ta cả đời khó quên, Đoạn huynh, Tốn huynh các ngươi có có lộc ăn!” Vũ Văn Kim toàn thân dưới kim quang lấp lánh, bộ dáng hào khí tận trời, Đoạn Minh phe phẩy cây quạt, là công tử phong lưu tiêu sái nhàng, hai người bọn họ đứng ở chỗ, rnfg chính là hai hoàn khố làm việc đàng hoàng, còn Tốn, khí chất hoàn toàn bất đồng với hai người bọn họ, có ở đây, người dám tiếp cận đều bớt rất nhiều.

      Vũ Văn Kim được thanh tĩnh, ngồi vào vị trí sát cửa sổ, cảm thán : “Có Tốn huynh cùng ta ra cửa, cảm giác thuận tiện hơn nhiều, dù mang theo hộ vệ cũng cảm thấy an tâm.” Nhờ lại trước đây, vị trí thành chủ còn chưa ngồi vững, thường xuyên bị mấy huynh đệ mướn sát thủ hành thích, khi đó mang theo mấy chục hộ vệ là dám ra cửa.

      Đoạn Minh với thái độ co quắp của mãi cũng thành quen, dựa vào bên cửa sổ nhìn đường phố phía dưới, chờ dâng đồ ăn, vẫn quên thưởng thức nương xinh đẹp đường.

      “Ai, A Cửu ngươi xem cửa khách điếm kia, tuy rằng nhìn mặt, nhưng chỉ từ thân hình tư thái là có thể nhận ra, nhất định là mỹ nhân.” Đoạn Minh dùng quạt chỉ vào cửa khách điếm.

      Vũ Văn Kim nghe vậy cũng nhìn theo, thấy nữ tử mặc áo trắng váy vàng, thân hình tinh tế, cảm giác trận gió là có thể ngã. gật đầu tán đồng : “Hẳn là mỹ nhân, aiz, nàng tựa hồ có chút ốm yếu a, còn cần thị nữ đỡ. Bất quá bệnh mỹ nhân cũng có dáng vẻ mảnh mai chọc người thương tiếc.”

      Tốn phảng phất nghe thấy bọn họ chuyện, ngồi ở bên, hề có ý tứ coi trọng quay đầu liếc nhìn cái.

      Vũ Văn Kim quay đầu thấy như vậy, nhún nhún vai với bạn tốt, đem đồ ăn tiểu nhị đưa lên tới đặt ở trước mặt Tốn, “Tốn huynh xem mỹ nhân, vậy nếm thử mỹ thực, ta dám , ai có thể làm ra đồ ăn ngon hơn chỗ này.”

      chỉ là quen thói khoác lác, ai ngờ những lời này ra, Tốn thế nhưng ngừng đũa, nhìn thoáng qua .

      Vũ Văn Kim: “……” Aiz, xảy ra cái gì, Tốn huynh vì sao đột nhiên trừng ta? Ta có cái gì đúng sao?

      Đường Lê ngồi ở trong khách sạn lát, bớt choáng váng đầu rồi, cảm thấy có chút đói, thị nữ hỏi nàng muốn ăn cái gì, Đường Lê có khẩu vị, bỗng nhiên nhớ ra khi xe ngựa tới đây, có ngửi được quá cỗ hương thơm kỳ lạ, cái này làm cho nàng nhớ ngày trước đất Thục thăm người bạn, được ấy mang ăn lần.

      Nàng nhất thời tâm huyết dâng trào, theo hương vị ra khỏi khách điếm, đến tiểu điếm nhà kia, ăn phần mì cay có hương vị khiến người ta hoài niệm. nhàng đụng vào miệng chén, Đường Lê nghĩ, nếu có thể gặp lại Tốn Nô, chờ đôi mắt nàng tốt, nàng nhất định phải làm cho rất nhiều món ngon, nàng biết làm rất nhiều mùi vị đều chưa từng kịp làm cho hưởng thụ, kỳ loại đồ cay này, nàng cũng thực am hiểu, chỉ là lúc trước ở thành Bạch Lộc mua được ớt cay, cho nên thể làm cho .

      Nàng khi đó nghĩ kỹ rồi, quãng đời còn lại phải cùng Tốn Nô làm rất nhiều chuyện, đồ ăn muốn làm cho ăn cũng có rất nhiều, nếu thể hoàn thành, nàng vạn phần tiếc nuối, chết cũng cam lòng.

      “Tiểu thư?”

      Đường Lê hoàn hồn, đỡ tay thị nữ, chậm rãi ra khỏi tiểu điếm.

      đường dòng người đông đúc, đám người lui tới ồn ào náo động, các loại thanh nghe vào tai có vẻ phá lệ ồn ào, Đường Lê có chút ổn, bước chân nhanh hơn lên xe ngựa.

      “Thành chủ, mới vừa rồi thu được bái thiếp, Nam Cung Cầm từ Nam Thành vào thành, buổi chiều tới phủ bái kiến.” Người của phủ Thành chủ tới đưa bái thiếp lên, Vũ Văn Kim chỉ nhìn liền phát ra tiếng thở dài, ảo não : “Sao lại tới nhanh như vậy, ta tình muốn gặp vị Nam Cung mỹ nhân này, nếu nàng giống a Minh , bằng ta Thiên Lâu xem khiêu vũ.”

      Bọn họ ba người vừa dùng cơm xong, mới đến dưới tửu lầu, liền thu được bái thiếp này, Vũ Văn Kim cầm bái thiếp oán giận, ai ngờ vừa ngước mắt, bỗng nhiên phát trước mắt chợt lóe lên, Tốn vốn dĩ đứng bên cạnh, chớp mắt lẫn vào trong đám người.

      Vũ Văn Kim trợn tròn mắt, “Ai? Tốn huynh?” quay đầu nhìn về phía Đoạn Minh bên cạnh, “A Minh, Tốn huynh đâu?”

      Đoạn Minh nhún nhún vai tỏ vẻ lắm, “Ta cũng biết, bất quá mới vừa rồi bước chân giống như thực vội, ta còn là lần đầu tiên thấy có dáng vẻ này, chẳng lẽ xảy ra đại gì?”

      Vũ Văn Kim bỗng nhiên tới gần , cảnh giác nhìn bốn phía, yếu ớt cười gượng : “ phải là có người cố ý điệu hổ ly sơn, dẫn dắt Tốn huynh rời , muốn hành thích ta .” Nam Thành chính là có người tới!

      Đoạn Minh: “…… Ngươi bình tĩnh chút, đừng bám lên người ta.”

      Tốn đứng ở bên trong đám người, quay đầu nhìn chung quanh, lọt vào trong tầm mắt đều là khuôn mặt xa lạ, mỗi khuôn mặt đều có hỉ nộ ai nhạc, duy độc có khuôn mặt quen thuộc vừa rồi kinh hồng thoáng nhìn thấy kia.

      chậm rãi dừng bước chân, đột nhiên cảm xúc cuồn cuộn phập phồng cũng bình ổn xuống.

      Đại khái lại là nhìn lầm rồi. Đúng vậy, nàng chết, từng ôm thi thể nàng lạnh băng ngồi lâu, thậm chí tận mắt nhìn thấy thi thể bắt đầu hư thối, cuối cùng cũng là tự tay mai táng nàng, nàng tử vong này ràng vô cùng, nhưng dù vậy, vừa rồi trong nháy mắt, hoảng hốt nhìn thấy khuôn mặt tương tự, vẫn cứ theo bản năng truy tìm.

      Thiên địa mênh mông, phù du phiêu bình, chỗ để về. Tốn lẳng lặng đứng ở trong đám người náo nhiệt, nhưng những náo nhiệt đó, chút thuộc về . xoay người trở về, gặp thoáng qua. cỗ xe ngựa

      Gió thổi lên lớp lụa xanh mỏng làm mành kiệu, lộ ra khuôn mặt tái nhợt nhu mỹ, chợt lại nhàng rơi xuống.

      “Tốn huynh! Huynh rốt cuộc trở lại! Vừa rồi sao huynh lời rồi, có phải xảy ra cái gì ?” Vũ Văn Kim thấy Tốn trở về, lập tức từ trạng thái đè nén biến thành bành trướng, trung khí mười phần tiếp đón.

      Tốn lắc đầu, cái gì cũng . Đoạn Minh phát hơi thở người so với vừa nãy càng thêm lạnh băng, chọc chọc cánh tay Vũ Văn Kim, ý bảo câm miệng. Vũ Văn Kim tò mò đến chết vừa rồi Tốn khác thường, nhưng dám hỏi, vì thế chỉ có thể cười gượng, “Ha ha ha, có việc gì tốt, có việc gì tốt, vậy bằng chúng ta về trước .”

      “Buổi chiều người Nam Thành tới, ta còn phải đánh lên tinh thần tiếp đón.”

      đến đây, Vũ Văn Kim lại thở dài trận, “ là phiền toái.”

      Dù phiền toái, khách nhân cũng phải nghênh đón, Vũ Văn Kim trong bụng cân nhắc nhìn thấy nữ tử tâm cơ tâm địa rắn rết trong truyền thuyết kia, nên ứng đối như thế nào, lại cảm thấy nữ tử hai mắt mù như vậy dám lẻ loi mình đến kỳ quặc, suy đoán có phải kỳ bên người có mang theo thích khách chuẩn bị tới uy hiếp hay .

      “Tốn huynh, huynh cần phải che chở ta a!”

      có việc gì.” Tốn dứt lời, đứng dậy ra ngoài.

      “A? A? Cái gì, vì sao có việc gì, Tốn huynh, huynh phải sao? Từ từ a!” Vũ Văn Kim đầy mặt kinh ngạc, còn muốn cái gì nữa, bị Đoạn Minh đè lại, “Thôi, kêu cái gì, ngươi phát Tốn huynh tâm tình tốt sao, ta phỏng chừng tại muốn mình yên lặng chút, ngươi quá nháo.”

      Vũ Văn Kim: “Cái gì, ta nháo chỗ nào, hơn nữa từ chỗ nào nhìn ra Tốn huynh tâm tình tốt, phải vẫn luôn đều có biểu tình như vậy sao?”

      yên tâm, ra ngoài đứng ở dưới hành lang ngẩng đầu nhìn nóc nhà, nhìn thấy mảnh góc áo màu đen, lúc này mới yên tâm ngồi trở lại.

      bao lâu, khách nhân tới cửa. Khi vị ‘ Nam Cung mỹ nhân ’ kia được thị nữ đỡ vào trước mặt, Vũ Văn Kim có chút kinh ngạc, bởi vì nữ tử trước mặt này, cùng với Nam Cung Cầm trong tưởng tượng của quá giống nhau.

      Nàng gầy yếu mà tinh tế, áo lụa màu trắng phía làn váy vàng nhạt, trong mông lung lộ ra loại tươi mới nhàn nhạt, tóc dài dùng dây lụa buộc lên nửa, còn nửa buông ở phía sau, hơi hơi đong đưa theo bước chân, gương mặt kia tuy rằng phải là tuyệt sắc mỹ nhân, nhưng mà biểu tình của nàng nhu hòa uyển chuyển, môi nhạt da trắng, vì bệnh lâu suy yếu làm khí chất nàng càng thêm mờ mịt ——ánh mắt đầu tiên nhìn thấy nàng, Vũ Văn Kim liền vô cớ cảm thấy, vị mỹ nhân này dường như hoa lê cành, khí chất bên ngoài làm người ta động tâm.

      được, đẹp như vậy, thể đúng như ác ngôn a! Vũ Văn Kim nhìn bạn tốt Đoạn Minh bên cạnh, cho cái biểu tình “Lúc trước có phải ngươi lừa ta hay ”.

      Đoạn Minh đánh giá Nam Cung Cầm trước mắt, trong mắt cũng có vài phần nghi hoặc, bất quá tiếp thu được ánh mắt Vũ Văn Kim, vẫn là trả về ánh mắt “ cần bị bề ngoài lừa gạt”.

      Đường Lê nhìn thấy, biết bọn họ giao lưu ánh mắt, nàng thập phần khách khí, hơi hơi thi lễ về phía Vũ Văn Kim, thanh như mặt nước ôn nhu, “Mạo muội tới chơi, thất lễ.”

      Vũ Văn Kim ho khan tiếng, “Khụ, nào có nào có, chiêu đãi chu toàn, mong rằng Nam Cung tiểu thư cần để ý, mời ngồi.”

      Đường Lê được thị nữ đỡ ngồi xuống, người hầu dâng trà, Vũ Văn Kim thói quen duỗi tay : “Mời uống trà.” xong mới ý thức được nàng nhìn thấy, có chút xấu hổ, Đường Lê thần sắc như thường, duỗi tay ra phía trước sờ soạng chút, chạm phải chén trà, bưng lên nhập khẽ ngụm, nước trà cũng nóng, là ấm.

      Hai bên uống trà, ai cũng có ý tứ mở miệng trước, Vũ Văn Kim thân là chủ nhân, khí định thần nhàn, nhưng Đường Lê lấy danh nghĩa xin thuốc tới cửa bái phỏng người, cũng ngồi vững vàng, chút nóng vội.

      Ngược lại Đoạn Minh bên cạnh ngồi chơi cây quạt mở miệng trước, : “Nam Cung tiểu thư, tại hạ Đoạn Minh từ Đoạn thị Đông Hải, trước đây từng Nam Thành bái phỏng, từng lần gặp qua Nam Cung tiểu thư, biết người còn nhớ ?”

      Đường Lê cũng có ký ức của Nam Cung Cầm, nghe vậy nàng làm vẻ tự hỏi, lát sau mới lộ ra cười xin lỗi, : “ xin lỗi, ta vì trúng độc hôn mê mấy năm, tỉnh lại rồi rất nhiều việc đều quên mất.”

      Nàng biểu tình tự nhiên mà thẳng thắn, có chút nào sơ hở, Đoạn Minh càng nhìn nàng càng cảm thấy giống Nam Cung Cầm lúc trước từng gặp, còn định thêm, bỗng nhiên nhìn thấy bên bình phong có người đứng.

      biết từ khi nào Tốn đứng ở chỗ đó, biểu tình cứng đờ nhìn mỹ nhân ôn nhu cười nhạt ngồi ở kia, cả người đều phảng phất giống cây cung căng đến mức tận cùng, ngay cả Đoạn Minh đều có thể nhìn ra lúc này có bao nhiêu thích hợp. Vũ Văn Kim thực nhanh cũng chú ý tới Tốn, đồng thời phát khác thường, khỏi cùng Đoạn Minh liếc mắt nhìn nhau cái.

      Tốn huynh, vì sao có biểu tình này? vì sao nhìn vị Nam Cung mỹ nhân kia như vậy, hai người có thù oán sao?

      Đường Lê nghe được thanh khác, chỉ cảm thấy trong nhà lập tức yên tĩnh, khí có chút vi diệu.

      “Làm sao vậy?” Đường Lê chần chờ hỏi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :