1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nữ chính đều cùng nam phụ HE - Phù Hoa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      TUI là tui ko biết tuesday ở đâu, chứ vợ chồng người ta xây xong túp lều tranh, 2 quả tim vàng rồi đấy, kiếm tiền nuôi con, à mà như ngự tỷ là chưa có, nhưng chắc cũng sớm thôi, còn a tues, a định làm gì, hay lại lãnh cơm sớm rồi về,
      heavydizzyChris_Luu thích bài này.

    2. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 42. Chỉ cần nàng rời , ta có thể vì nàng làm bất kì điều gì

      Thiếu niên vui cười : “Ta là sát thủ Luyện Vực, Tốn ca lúc trước cứu ta, đương nhiên ta phải gọi thê tử của là tẩu tử, a, hôm qua ta cũng tới, đứng ở nóc nhà góc Đông Nam kia, tẩu phỏng chừng nhận ra ta.”

      “Ta hôm nay tới là muốn tìm Tốn ca chuyện, có ở đây ?” Thiếu niên lo tự mình rồi xông ra phía sau màn, vừa vặn mành kéo lên, Tốn Nô ra, hai người giáp mặt gặp nhau.

      Nhìn thấy Tốn Nô, thiếu niên thu liễm chút, lui ra phía sau hô Tốn ca. Tốn Nô nhìn thấy biểu tình của Đường Lê, lắc lắc đầu với nàng, mang theo thiếu niên ra ngoài, hai người trước sau đến dưới cây liễu gần đó

      Chung quanh người, tươi cười thiếu niên mặt lập tức tan , thẳng: “Tốn ca, ta biết huynh cùng với lão đại đến tột cùng là chuyện thế nào, nhưng có chuyện ta cần phải cho huynh.” nhìn thân ảnh thướt tha nhu mỹ ở cửa hàng kia, trong mắt toát ra vài phần nghi kỵ cùng với khinh thường: “Tốn ca huynh cũng biết thân phận của nữ nhân này?”

      Tốn Nô thấy biểu tình khinh miệt mà khẽ nhíu mày: “Thân phận gì.”

      Thiếu niên bĩu môi, “Ta xem huynh chỉ sợ đến tên họ của nàng cũng lắm, còn dám vì nàng rời khỏi Luyện Vực? Lúc này mới bao lâu bị mê đến thần hồn điên đảo, cũng biết là ăn cái mê hồn dược gì. Nếu những người khác ta mới lười đến quản, nhưng huynh tốt xấu cứu ta, ta gọi huynh tiếng Tốn ca, muốn huynh bị lừa mới có thể trộm đến cho huynh, nàng cùng với thành chủ Bắc Thành có quan hệ tầm thường, Hạ Hầu Huyền Ngự từ hai tháng trước bí mật tìm nàng, vì thế còn tiếc tìm tới Luyện Vực.”

      Tốn Nô: “Nàng trước kia thế nào, ta thèm để ý.”

      Thiếu niên nghe vậy có vẻ vô cùng đau đớn, nhưng cũng biết được tính cách của Tốn, oán hận , “Thôi, nếu huynh nguyện ý ta cũng nhiều chuyện, bất quá lão đại hôm qua truyền tin cho Bắc Thành, chỉ sợ bên kia thực nhanh thu được tin tức. Hạ Hầu Huyền Ngự người nọ có thể lấy tuổi như thế trở thành thành chủ thứ nhất trong bốn phương, thủ đoạn bá đạo sắc bén, cũng dễ trêu chọc, Tốn ca nếu muốn từ bỏ nàng, tốt nhất vẫn nên mang theo nàng tránh xa.”

      Tốn Nô nhìn cửa hàng rộng mở, Đường Lê vừa lúc cũng ngẩng đầu nhìn sang, lộ ra tươi cười với .

      “Ta biết.” Tốn Nô thu hồi ánh mắt, với thiếu niên: “Ngươi trở về , cần đến nữa, ta gặp lại ngươi.”

      Thiếu niên muốn lại thôi, khẽ cắn môi, chung quy cũng quay đầu lại, nhanh chóng rời .

      Tốn Nô trở lại cửa hàng, nhìn Đường Lê trong chốc lát, với nàng: “Chúng ta phải tạm thời rời khỏi nơi này.”

      Tốn Nô đột nhiên phải rời , Đường Lê kinh ngạc rất nhiều cũng đoán được khẳng định là thiếu niên kia cái gì, thứ nhất nàng nghĩ đến chính là trả thù. Người giang hồ rửa tay làm về sau quả nhiên vẫn thể thiếu tiết mục trả thù, tiểu thuyết võ hiệp cũng khinh ta, Đường Lê nghĩ vậy, lại an ủi mà vỗ vỗ cánh tay Tốn Nô, gật đầu , “Đươc, bây giờ ta liền chuẩn bị chút.”

      Đường Lê tay chân lanh lẹ thu thập ít nhu yếu phẩm, lại chuẩn bị chút lương khô điểm tâm, cuối cùng viết thẻ bài treo ở ngoài cửa hàng, tỏ vẻ phải tạm thời đóng cửa hàng thời gian. Mới thu thập xong, Tốn Nô chợ mua ngựa dắt con ngựa màu mận chín trở về.

      Đóng cửa hàng, được Tốn Nô bế lên ngựa, Đường Lê bỗng nhiên cảm thấy, nếu đặt ở đại, phỏng chừng chính là lão công trong nhà muốn bắt đầu lần lữ hành , đổi ý nghĩ ngẫm lại, còn có vài phần lãng mạn. Đường Lê tâm thái thực ổn, nhưng cưỡi ngựa lại quá ổn, phải cẩn thận mà dựa vào trong lòng ngực Tốn Nô, hơi có chút vất vả.

      Hai người rời Bạch Lộc thành, đường về hướng đông, ra khỏi thành thời gian, xuống quan đạo, đường nông thôn, chung quanh đều là cỏ hoang, mặt trời lặn về tây, càng có vẻ hoang vắng. Tốn Nô ôm Đường Lê, đường yên lặng vô ngữ, lúc này mới : “Bắt nàng đột nhiên theo ta rời , là ta tốt, nếu nàng thích Bạch Lộc thành, chờ mọi chuyện chấm dứt, ta lại mang nàng trở về.”

      Đường Lê nhìn mặt trời lặn nghĩ, đáng tiếc có camera có thể chụp lại cảnh đẹp sắc như vậy làm lưu niệm, đột nhiên nghe Tốn Nô , nàng kinh ngạc, “Sao đột nhiên cái này, rời nhìn xem nơi nơi cũng có gì tốt, ta rồi, ta ở thế giới này, liên hệ sâu nhất chính là huynh, cho nên chỉ cần huynh ở bên ta, nơi nào đều có thể.”

      “Huynh a, cần quá chấp nhất cho ta ‘ cuộc sống an ổn ’ gì đó, so với theo đuổi loại sinh hoạt thế nào, tại mới là quan trọng nhất, sao huynh biết bây giờ ta cao hứng?” Đường Lê dựa vào trong lòng ngực Tốn Nô, chậm rãi khuyên .

      Lúc nàng hai mươi hai ba tuổi, cùng với hai người bạn, thường xuyên đột nhiên muốn chỗ nào liền đeo túi cùng , ngồi xe lửa ngồi xe buýt ngồi thuyền đều có, còn có lần thuê chiếc Minibus, vài chỗ, sau khi trở về nàng mới quyết định cùng bạn mở cửa hàng.

      cần quá coi thường ta, ta thực có thể thích ứng các loại tình huống.” Đường Lê cười ôn ôn hòa hòa, ngữ khí cũng mềm như bông, nghe có gì ổn.

      Tốn Nô kéo cương ngựa, tay ôm eo nàng ừ tiếng, cũng biết tin hay .

      Con ngựa chạy mệt, tốc độ dần dần chậm lại, hai người theo khói bếp, vào trong thôn tá túc, nông dân nhiệt tình dùng thịt chiêu đãi bọn họ, đệm chăn mới cũng nhường cho bọn họ, nông phụ thân hình cao tráng còn bưng đến cho bọn bồn nước ấm to. Hai người rửa mặt xong, thấy Tốn Nô ngồi ở trước cửa sổ chăm chú nhìn đêm tối, vẫn nhúc nhích, Đường Lê đứng dậy qua, dựa vào sau người .

      “Làm sao vậy, có phải huynh có tâm ?” Nàng rũ tóc dài, ở dưới đèn ra nhã nhặn lịch , khiến người ta tự chủ được nghĩ đến từ ‘ ôn nhu hương ’.

      Tay Tốn Nô bỗng nhiên căng thẳng, bắt được tay Đường Lê, dùng loại ánh mắt kỳ lạ chăm chú nhìn nàng, “Chỉ cần nàng rời , ta có thể vì nàng làm bất kì cái gì.”

      Đường Lê mờ mịt khó hiểu, “Ta đương nhiên rời huynh a, Tốn Nô lo lắng cái gì, thể cùng ta sao?”

      “Nàng……” Tốn Nô chần chờ lúc lâu, mới muốn cái gì, bỗng nhiên biểu tình yên lặng, nhìn về phía ngoài cửa sổ, cũng quay đầu lại: “Mặc quần áo, bây giờ chúng ta liền .”

      Đường Lê cũng dong dài, tròng áo ngoài lên mang tay nải, vừa ra ngoài vừa ngẩng đầu quấn tóc lên, hai người thẳng ra ngoài viện, kịp cáo biệt chủ nhân cho tá túc, cưỡi ngựa nhanh chóng rời .

      Gió đêm đập vào mặt, mang nhiệt khí rên người, Đường Lê gắt gao ôm Tốn Nô, đem mặt chôn ở trong lòng ngực , trong đầu suy đoán, Tốn Nô đến tột cùng trốn người nào. Là địch nhân từ trước của , hay đồng hợp với trước đay? Ngẫm lại tổ chức sát thủ, có lẽ giống hắc, dễ rời khỏi như vậy?

      Bọn họ vừa rời thôn lâu, đội người tới trước thôn, đội người này đeo bội kiếm, quần áo đều có huy ấn của phủ thành chủ Bắc Thành, chiếc xe ngựa ở giữa treo hai ngọn đèn cũng có huy ấn kim sắc đồng dạng.

      Xe dừng lại rồi, hán tử gầy từ trong bóng cây nhảy ra, quỳ rạp xuống trước xe, “Hạ Hầu thành chủ thứ tội, Tốn Nô quá mức nhạy bén, phát huynh đệ hai người chúng ta, lập tức dẫn người , bất quá huynh trưởng ta đuổi theo, lưu lại ký hiệu bên đường cho chúng ta, nhất định có thể đuổi kịp bọn họ.”

      Trong xe truyền đến tiếng hừ lạnh, “Dẫn đường.”

      Hán tử đứng lên, “Vâng!”

      đội người này mênh mông cuồn cuộn đuổi theo phương hướng hai người Đường Lê rời .

      Hạ Hầu Huyền Ngự dựa nghiêng ở trong xe, tâm tình cực kém. Từ lúc nhân cách thức tỉnh, bắt đầu sửa lại kịch bản, liền cảm thấy mọi chuyện đều thuận. Ngay từ đầu làm thế nào đều tìm được tung tích hai người nữ chủ, sau đó lại bị Công Tây Lăng từ Tây Thành quấn lên, nháo ra ít chuyện, khiến cho thể toàn tâm tìm người, kéo dài đến mấy ngày hôm trước mới có được tin tức nữ chủ.

      Từ khi trở thành nam chủ, khí vận thế giới tất cả đều đứng ở phía sau , làm chuyện gì đều vô cùng thuận lợi giống như thần trợ, lâu hưởng qua tư vị thất bại, mà liên tiếp hai khí vận của thế giới thuộc về bị xói mòn, thế này làm cho cảm giác được sau lưng tựa hồ có cái gì thao tác, loại cảm giác bị khống chế bị tùy ý đùa nghịch, càng khiến bực bội.

      Lại nhìn thấy giao diện hệ thống nhắc nhở, tuyến tình cảm chướng mắt kia chếch , Hạ Hầu Huyền Ngự trong lòng tức giận tăng vọt, sát ý cũng kéo lên theo. Nghe thám tử hồi báo, hai người kia lúc trước ở Bạch Lộc thành ở chung làm vợ chồng, Hạ Hầu Huyền Ngự liền quyết định lần này dù thế nào cũng phải giết nam nhị Tốn Nô trước, nếu phải bởi vì nữ chủ chết trực tiếp làm biến mất liên hệ giữa và khí vận thế giới này, cũng muốn cùng giải quyết luôn nữ chủ phản bội mình kia.

      Nếu thuộc về , bằng hủy diệt.

      Ánh mắt chuyển qua giá trị cốt truyện chếch còn đến nửa, Hạ Hầu Huyền Ngự hung hăng nhắm mắt, cuối cùng tạm thời đè nén xuống cỗ sát ý kia.

      Nếu là nữ chủ, vậy cho nàng cơ hội, hy vọng lúc này nàng có thể làm ra lựa chọn chính xác, phối hợp với kéo cốt truyện trở về, cần lại chọc giận nữa.

      Lúc sắp sáng sớm, Đường Lê nghe thấy phía sau truyền đến từng đợt tiếng vó ngựa, tựa hồ có ít người càng đuổi càng gần. Cùng lúc đó, Tốn Nô cũng nhận thấy hơn mười bóng đen cưỡi khoái mã đến, trong tiếng gió ào áo, có tiếng động xé gió bén nhọn . chưa quay đầu lại, khẽ với Đường Lê: “Nắm chặt.” Ngay sau đó tay nắm Tốn Đao, lượn vòng cái ở sau người.

      Leng keng leng keng đợt kêu loạn, vô số thiết châm bị đao đánh rơi. Nhưng như thế còn chưa xong, phía sau bọn họ người lúc trước cưỡi ngựa đuổi theo cười quái dị, nâng lên vũ khí kỳ quái, phóng ra vô số châm mảnh. Tốn Nô múa đao đến cơ hồ nhìn thấy tàn ảnh, liên tục ngăn cản châm mảnh, chỉ có thế, mắt thấy hai con ngựa càng ngày càng gần, đột nhiên ghìm cương quay lại, ngang qua nam nhân quái dị cười kia.

      Đường Lê ở trong lòng ngực Tốn Nô, chỉ nhìn thấy chùm huyết vụ phun tung toé, nam nhân kia kêu thảm tiếng rơi xuống ngựa. Tốn Nô vẫn chưa dừng tay, trong mấy người tới gần bọn họ nhất, có ba người đều đối mặt ngã xuống ngựa, hoàn toàn so được với tốc độ xuất đao của Tốn Nô. Đường Lê lần đầu tiên nhìn thấy Tốn Nô động thủ ở gần như thế, bởi vì khẩn trương tim đập bay nhanh, nhưng nàng dựa vào lồng ngực đó, trái tim bên trong vẫn vững vàng nhảy lên, nửa điểm loạn.

      Tốn Nô chém xong mấy người, lần thứ hai giục ngựa chạy băng băng, nhưng tốc độ bị cản trở, lại có mười mấy người đuổi theo, bao vây quanh hai người. Qua lát, xe ngựa tạo hình hoa lệ chậm rãi tới, dừng ở trước mặt hai người.

      Lúc này là sáng sớm, mặt trời mọc lên từ chân trời, tia nắng ban mai chiếu vào người nam nhân ra từ xe ngựa, càng làm dung mạo thêm tuấn mỹ, giống như thiên thần.

      Đây là thành chủ Bắc Thành, Hạ Hầu Huyền Ngự, có thể trở thành nam chính, bề ngoài của là ưu tú thể tranh luận, vừa thân có thể hấp dẫn ánh mắt mọi người.

      Thấy Hạ Hầu Huyền Ngự thân, Đường Lê ngây ngẩn cả người, như thất thần nhìn .

      Nàng sở dĩ thất thố, cũng phải bởi vì nam chủ này lớn lên đẹp, mà là bị giao diện bồng bềnh nửa trong suốt trước mặt làm cho kinh sợ.

      Đường Lê:…… Cái kia, là cái gì? Phía hình như còn có chữ viết???
      mattroiden2810, Lequinnn, annie19633 others thích bài này.

    3. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Ủa, théc méc nhá, vậy tuesday là tuesday cũ, nhưng nữ chủ là người khác đúng ko ta, phần 1 là nữ vương, nhưng p2 là ngự tỷ, hình như 2 chế ấy ko liên quan đến nhau, tuesday lòi mặt gian ác ra rồi, hừ, đụng tới tiểu nam thần, thế giới ko sụp mới lạ, 1 phiếu nếu tiểu nam thần die, ngự tỷ cũng die theo,
      Hale205heavydizzy thích bài này.

    4. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 43. Nếu có ngày ngươi hiểu, còn là 'Tốn Nô'...

      Hạ Hầu Huyền Ngự ra khỏi xe ngựa, nhìn thấy nam nhị ngồi lưng ngựa ôm nữ chủ vốn nên thuộc về , hai người giống như đôi quyến lữ, ánh mắt trầm xuống, sát ý liền bạo phát. Hệ thống thể xuất nhắc nhở —— “Cảnh cáo, ngài có ác ý quá cao với nữ chủ của thế giới này, nếu thương tổn nữ chủ làm cho khí vận xói mòn, phát sinh hỗn loạn biết, đối với ngài thập phần bất lợi.”

      Hạ Hầu Huyền Ngự căn bản mặc kệ cảnh cáo bắn ra từ giao diện, vươn tay với Đường Lê bên kia tựa hồ bị dọa, biểu tình cao ngạo : “Sở Li, trở về cùng ta.”

      Đường Lê thất thần Tốn Nô thấy ràng, nghe từ trong miệng Hạ Hầu Huyền Ngự hai chữ Sở Li, theo bản năng càng ôm chặt người trong lòng ngực.

      Đường Lê hoàn hồn, nhận thấy động tác của Tốn Nô, cũng bất chấp cái giao diện trôi trước mặt Hạ Hầu Huyền Ngự, nhanh chóng nắm tay tiểu nam thần trấn an trước, “Đừng hiểu lầm, lát nữa ta giải thích cho huynh, xác ta chỉ thích mình huynh, cũng tuyệt rời .”

      Tốn Nô tuy rằng , nhưng hiển nhiên Đường Lê bắt được trọng điểm, lực đạo của thoáng thả lỏng. Bất quá trong ánh mắt đối diện Hạ Hầu Huyền Ngự, sát ý nửa điểm cũng ít hơn, làm sát thủ, mẫn cảm nhất với sát khí, đương nhiên nhìn ra được ý đồ của Hạ Hầu Huyền Ngự, người này đối với hai người bọn họ đều có sát ý.

      Hạ Hầu Huyền Ngự: khanh khanh ta ta ngay trước mặt ta, coi ta nam chính này tồn tại sao?

      “Sở Li, đừng làm ta tức giận, theo ta trở về, ta truy cứu chuyện nàng tự trốn .”

      Đường Lê: Tự trốn? Chờ chút, trong nguyên tác nữ chủ Sở Li lúc này tựa hồ cùng Hạ Hầu Huyền Ngự còn ở giai đoạn hoan hỉ oan gia, đương đâu? Nam chủ vì sao có vẻ mặt phẫn nộ bị lão bà bỏ rơi, tại hẳn là còn nhung nhớ bạch nguyệt quang Nam Cung Cầm ngủ say kia, chú ý đối với nữ chủ đơn giản là vì nữ chủ lớn lên giống Nam Cung Cầm mà thôi.

      Lúc trước nàng ở Bắc Thành, nghe thân phận là nô tỳ, Đường Lê lúc trước cảm thấy Hạ Hầu Huyền Ngự nô tỳ mà mất công tới tìm, nhưng bây giờ bày ở trước mắt, tựa hồ chính là vì nàng mà tới, trong đó chỗ hợp lý hẳn có quan hệ với cái giao diện kia. Đường Lê nhanh chóng phỏng đoán ra Hạ Hầu Huyền Ngự này rất có khả năng là biết cốt truyện, bằng thái độ của kỳ quái như vậy. Sau đó, hẳn là còn chưa biết trong thân thể nữ chủ Sở Li thay đổi thành người khác.

      Trong đầu nghĩ chuyện này, Đường Lê mở miệng : “Hạ Hầu thành chủ, ta cũng phải là trốn , mà bị biểu muội ngài ném vào Quỷ Khốc Lâm.”

      Hạ Hầu Huyền Ngự: “Vậy nàng ra khỏi Quỷ Khốc Lâm, vì sao trở về Bắc Thành.”

      Đường Lê: “A, trở về chịu chết sao?” mặt nàng treo nụ cười lễ phép, nghĩ thầm quả nhiên là loại nam chủ bá đạo nàng từng chán ghét, đầy đầu óc đương nhiên là chủ nghĩa đại nam tử, giai đoạn trước vẫn luôn bá đạo rồi lại bá đạo, nữ chủ đến tột cùng làm thế nào ? Vô pháp lý giải, đồng thời Đường Lê nhịn được lại nhìn Tốn Nô nhà mình.

      Vẫn là Tốn Nô tốt.

      Hạ Hầu Huyền Ngự bị Đường Lê mềm như bông chặn phen, mặt trầm như nước, “Nàng được quên thân phận mình, tại nàng vẫn là nô tỳ của Bắc Thành ta.”

      Đường Lê: “Hạ Hầu thành chủ hổ là thành chủ, việc gì cũng phải tự làm, vì nô tỳ, thế nhưng tự mình dẫn người tiến đến tróc nã, nghe đồn Hạ Hầu thành chủ say mê võ học, xem ra quả thực chỉ là nghe đồn thôi, thành chủ ràng nhàn.”

      Nàng cười ha hả , phảng phất phát sắc mặt Hạ Hầu Huyền Ngự càng ngày càng lạnh, “Lúc trước thành chủ tốn bao nhiêu tiền, ta có thể trả lại cho thành chủ, vì cảm tạ chư vị trong phủ thành chủ chiếu cố, trả lại gấp mười lần cho thành chủ thế nào, mong rằng thành chủ có thể bỏ qua cho ta nô tỳ nho này.”

      Đường Lê nhớ nữ chủ tiến vào Bắc Thành làm nô tỳ thế nào, tại ra lời này, thứ nhất là phiền chán luận điệu ta là trung tâm thế giới của ngốc bức này, thứ hai còn là vì cái giao diện kia.

      Nàng chú ý thấy cái giao diện đó, vì Hạ Hầu Huyền Ngự tức giận mà càng thêm ràng, lúc nàng chọc giận Hạ Hầu Huyền Ngự, chữ mặt cũng càng thêm đỏ tươi ràng, thậm chí lại xuất loạt chữ nữa. Nàng nhìn lắm, nhưng cảm thấy đó nhất định rất quan trọng, vì thế khẽ cắn môi, đá đá bụng ngựa tiến lê trước, đồng thời từ trong lòng móc bạc ra giả ý muốn đưa đến trước mặt Hạ Hầu Huyền Ngự, nhân cơ hội nhìn cho ràng chữ giao diện.

      Hạ Hầu Huyền Ngự suýt nữa bị Đường Lê chọc điên, trong mắt , nữ chủ Sở Li này trước đây kêu kêu quát quát càn quấy như vậy, ngược lại là ôn nhu như nước, cố tình dưới ôn nhu là loại cường ngạnh chút để ý, nàng thế nhưng còn dám mở miệng châm chọc vũ nhục .

      Quanh thân khí thế bốc lên, Hạ Hầu Huyền Ngự rất có ý tứ lời hợp động thủ giết người, Đường Lê rốt cuộc thấy ràng chữ khối giao diện kia, thể rũ mi mắt xuống che lấp kinh dị cùng hỗn loạn trong lòng mình. Đồng thời theo bản năng nàng bắt lấy tay Tốn Nô, đem che ở phía sau.

      Theo như chữ viết khối giao diện này, so với Tốn Nô, nàng hẳn là càng an toàn.

      Tốn Nô nguyên do, thấy Hạ Hầu Huyền Ngự tức giận bừng bừng, Đường Lê che ở trước người mình, trong lòng vừa động, nắm chặt trường đao, ngược lại bảo vệ nàng.

      Nhận thấy Đường Lê chán ghét, Hạ Hầu Huyền Ngự cảm thấy tựa hồ có chỗ nào thích hợp, tạm thời ngăn chặn tức giận ở đáy lòng, quan sát kỹ lưỡng biểu tình của Đường Lê. Trong đầu bỗng nhiên xẹt qua tia linh quang, híp hai mắt lại : “Ngươi là Sở Li?”

      Đường Lê siết chặt tay Tốn Nô, mặt biểu tình bất động, lộ ra chút manh mối nào, “Thành chủ quen biết ta?”

      Hạ Hầu Huyền Ngự dễ dàng bỏ qua như vậy, khi có nghi vấn, bắt đầu cảm thấy khắp nơi đều thích hợp, thậm chí còn có Liêu Đình Nhạn ở thế giới đó…… quá mức tự phụ, căn bản nghĩ tới thế giới của mình xuất sai lầm lớn như vậy. Nữ chủ của , đều xuất biến hóa nào đó, rất có khả năng đều phải là nữ chủ ban đầu của .

      “Thú vị.” Hạ Hầu Huyền Ngự nghiến răng. tại càng nên mang nữ chủ này về, cẩn thận tìm hiểu ràng đến tột cùng là chuyện như thế nào.

      nhìn Đường Lê ánh mắt càng thêm ý vị thâm trường cùng nhất định phải có được, còn Tốn Nô, cái liếc mắt cũng nhìn thêm, đến cùng, thân phận của là vai chính, so với bất kì vai phụ nào đều quan trọng hơn, nhân vật khác là vì mà sinh ra, cần để ý.

      Hạ Hầu Huyền Ngự ra tay phi thường đột nhiên, Đường Lê thể phản ứng lại, chỉ nghe thấy ngựa dưới thân hí vang tiếng, toàn bộ quỳ phục xuống phía trước, Tốn Nô tay ôm nàng từ ngựa xoay người nhảy xuống, đao đẩy về tay áo Hạ Hầu Huyền Ngự. Hai người đối chọi chiêu, Hạ Hầu Huyền Ngự ra tay nữa, mà vung tay áo, thong thả ung dung với hạ nhân: “, giết tên đệ nhất sát thủ Luyện Vực này, mang Sở Li về cho ta.”

      Dứt lời, ngồi ngay ngắn trong xe ngựa, chung quanh đám người sôi nổi giơ vũ khí, nhìn về phía hai người Tốn Nô.

      Đường Lê nhìn chung quanh vòng, cảm thấy tình thế nghiêm trọng. Hạ Hầu Huyền Ngự dù khiến người ta chán ghét, cũng là nam chính trong sách, được thiết lập mười phần lợi hại, bây giờ lòng muốn giết Tốn Nô, hôm nay bọn họ chỉ sợ rất khó chạy thoát. Nếu chỉ mình Tốn Nô, chừng còn có thể từ trong đám người bao vây này chém giết chạy , nhưng mang theo nàng, tình huống liền hoàn toàn bất đồng.

      “Tốn Nô, huynh có thể chạy ra ?” Đường Lê nắm chặt vạt áo Tốn Nô, thử thăm dò hỏi.

      Tốn Nô cũng nhìn nàng, ánh mắt sắc bén mà trầm mặc quan sát địch nhân chung quanh tìm nhược điểm, “Ta để nàng lại đây mình.”

      Đường Lê cười khổ, quả nhiên như thế. Nàng khuyên nữa, mà giương giọng với Hạ Hầu Huyền Ngự trong xe ngựa: “Hạ Hầu thành chủ, nếu hôm nay ngươi muốn giết Tốn Nô, ta với cùng chết, ta được làm được.”

      Nàng chỉ hy vọng, Hạ Hầu Huyền Ngự có thể có điều cố kỵ với thông tin giao diện kia.

      Ai ngờ Hạ Hầu Huyền Ngự cũng sợ uy hiếp này, ngược lại, cao cao tại thượng lộ ra ánh mắt trào phúng, trong giọng toàn là nắm chắc thắng lợi, “Ta ở đây, dù cho nàng muốn chết cũng được, muốn tuẫn táng vì nam nhân này? Yên tâm, chờ chết rồi, nàng quên , đến lúc đó nàng muốn quên cũng quên.”

      Ý vị thâm trường trong lời làm Đường Lê rùng mình trong lòng, Hạ Hầu Huyền Ngự này đến tột cùng muốn làm cái gì? giờ nàng cùng Tốn Nô ở vào thế yếu, nên làm gì bây giờ?

      Tốn Nô thấy trong mắt đều nàng là nôn nóng lo lắng, miệng gì, động tác tay càng thêm sắc bén, dù thủ hạ tâm phúc của Hạ Hầu Huyền Ngự nhất thời cũng làm gì được , chỉ có thế, còn mấy người chết dưới thanh đao. Hai mươi mấy cao thủ võ công cao cường ngược lại bị người đao bức lui về phía sau, mắt thấy vòng vây sắp bị phá vỡ.

      hổ là sát thủ Luyện Vực hung danh hiển hách, lão phu tới thu thập ngươi!” lão giả hắc y như con đứng ở bên xe ngựa dơi bay vào chiến cuộc, đôi tay khô khốc đánh cùng Tốn Đao, phát ra tiếng kim thạch, kiềm giữ thân đao của Tốn Đao.

      Tốn Nô rút đao, ngược lại thuận thế đâm xuống, lực đạo cầm đao làm mắt lão giả hắc y lộ ra kinh ngạc, vừa thất thần gian hàn quang từ phía dưới như quỷ mị đâm thẳng vào mặt, lão giả thể buông đao ra lui về phía sau, Tốn Nô chợt bạo khởi đuổi theo, đao chém tới hai cổ tay lão giả, làm mọi người kinh hô.

      Đến Hạ Hầu Huyền Ngự cũng rốt cuộc mở mắt nhìn về phía Tốn Nô, mắt lộ ra kiêng kị. Vốn tưởng rằng bất quá là vật trong tay, bắt dễ như trở bàn tay, nghĩ tới khó đối phó như thế. đưa ánh mắt, vị áo xám trung niên bên cạnh khác cũng rút kiếm tiến lên, đánh cùng Tốn Nô thành đoàn. Nếu luận thân thủ, Tốn Nô cũng thua ta, có lẽ còn càng hơn phần, nhưng mà trong lòng ngực còn Đường Lê, thể thi triển, bị người trung niên áo xám ngăn chặn.

      Dần dần, người Tốn Nô xuất vết thương, Đường Lê lại bị thương mảy may. Thấy Tốn Nô bị thương, lòng Đường Lê nóng như lửa đốt, mắt thấy kiếm quang cắt tới, Tốn Nô xoay người chặn lại cho nàng, Đường Lê càng hận. Loại cảm giác trở thành trói buộc này vô cùng dễ chịu, nàng cuối cùng hiểu rĩ, vì cái gì lúc trước xem những phim truyền hình đó, lúc bị vay bắt luôn có người đau khổ cầu xin người khác từ bỏ mình chạy , bởi vì giờ này khắc này, nàng cũng lâm vào vực sâu tự trách áy náy.

      “Đừng khóc, ta có thể đưa nàng ra ngoài.” Tốn Nô thanh khàn khàn vang lên ở bên tai, Đường Lê mới phát mình thế nhưng rơi nước mắt.

      “Ừ.” Nàng chôn ở trong ngực Tốn Nô, gắt gao ôm , nỗ lực muốn giảm bớt ít gánh nặng cho .

      Tốn Nô cũng vì hoàn cảnh xấu trước mắt mà hoảng loạn, từ đầu đến cuối tay cầm đao đều cực ổn trọng, ngược lại trung niên áo xám kia càng giao thủ cùng Tốn Nô, đáy lòng càng kiêng kị. Đối thủ của đao giả trời sinh, đao trong tay phảng phất như có sinh mệnh, nhanh chóng hấp thu dinh dưỡng, kiên nhẫn chờ đợi khắc lộ ra sơ hở.

      là đối thủ làm người ta sợ hãi, càng đáng sợ chính là mới ở tuổi này, nếu để tiếp tục sống sót…… Người trung niên áo xám hiểu vì sao thủ lĩnh Luyện Vực kiêng kị. Có mãnh thú khó lòng phòng bị ở bên cạnh, người làm chuyện xấu tự nhiên chột dạ bất an.

      Người áo xám khí thế dần dần bị áp chế, Hạ Hầu Huyền Ngự quan chiến rốt cuộc ngồi yên, nghĩ tới Tốn Nô bộc phát ra lực sát thương đáng sợ như thế, ánh mắt xẹt qua Đường Lê trong lòng ngực , Hạ Hầu Huyền Ngự sáng tỏ.

      Cười lạnh tiếng, Hạ Hầu Huyền Ngự chợt đánh ra chưởng.

      vừa ra tay, nhữn người còn lại bao gồm người áo xám lui ra toàn bộ. nắm thời cơ thực tốt, đúng vào lúc Tốn Nô bị kiếm đâm ra kịp phòng bị, chưởng đó đánh về Đường Lê, đồng tử Tốn Nô bỗng nhiên co rụt lại, chút do dự dùng thân thể của mình bảo vệ Đường Lê, cứng rắn chịu chưởng kia, tiếng động phun ra búng máu tới, ướt sũng đầu vai Đường Lê.

      Hạ Hầu Huyền Ngự giả thiết trong nguyên tác, giá trị vũ lực vượt qua Tốn Nô, giờ vừa ra tay, Tốn Nô rơi xuống hạ phong. Nhìn thấy ánh mắt Đường Lê hận đến muốn giết người, Hạ Hầu Huyền Ngự khóe môi cong lên, tâm tình thoải mái, cũng vội giết Tốn Nô, diễn mèo bắt chuột treo nàng, chậm rãi tra tấn, mỗi chiêu đánh đến đều để lại vết thương.

      “Sở Li, nam nhân vô dụng như vậy, sao nàng còn coi trọng ? Nàng hẳn là minh bạch, ở thế giới này ta mới là tồn tại ưu tú nhất, như thế nào, hối hận sao.”

      Đường Lê biết cái gì, , là nam chủ, bất kì kẻ nào đều kém .

      Thấy Đường Lê muốn để ý tới , Hạ Hầu Huyền Ngự tâm hiếu thắng bốc lên, quyết tâm nhất định thể làm nữ nhân này thần phục mình. vươn bàn tay, chậm rãi nắm chặt thành quyền, “Vậy chờ ta giết , chúng ta lại từ từ chuyện.”

      Tốn Nô bị thương nặng, miễn cưỡng chống lại quyền địch ngàn quân này của Hạ Hầu Huyền Ngự, há mồm lại phun ra búng máu, trong máu mang theo huyết bầm, hiển nhiên là tạng phủ có tổn hại. Tuy thế, vẫn chặt chẽ ôm Đường Lê, lần thứ hai giơ đao ở phía trước. Đường Lê hai mắt đỏ bừng, tay nắm vạt áo bởi vì quá mức dùng sức mà trắng bệch.

      Hạ Hầu Huyền Ngự nhướng mày: “Còn có thể tiếp được quyền của ta? Sao còn chưa chết, ta có chút phiền.” Quanh thân đột nhiên dâng lên mảnh hồ quang, hội tụ ở nắm tay, bỗng nhiên đánh về phía Tốn Nô. tự giác kích này Tốn Nô tất nhiên tránh nổi, mặt lộ ra tươi cười cuồng ngạo.

      Nhưng mà, chỉ lát, ý cười mặt Hạ Hầu Huyền Ngự đọng lại. Nắm tay xuyên qua ngực Đường Lê, đánh thủng ngực nàng, máu tươi điên cuồng tuôn ra.

      —— “Cảnh cáo! Cảnh cáo! Nữ chủ sắp tử vong! Tử vong bingh thường! Hệ thống hỗn loạn! Tích ——” Giao diện hệ thống trở nên đỏ bừng, Hạ Hầu Huyền Ngự bỗng nhiên sắc mặt trắng bệch, chỉ cảm thấy cổ đau nhức đánh úp lại, đau như xé rách hồn phách, khiến cho ngã về phía sau.

      Trước khi ngã xuống, nhìn thấy Đường Lê lộ ra cười lạnh với giao diện, đứt quãng : “Ngươi thương tổn…… Tốn Nô, ta chết cũng, cho ngươi, sống tốt……”

      Nàng thấy được giao diện hệ thống của ! Hạ Hầu Huyền Ngự trước mắt tối sầm, hoàn toàn mất ý thức.

      Trường hợp mảnh hỗn loạn, Hạ Hầu Huyền Ngự ngã xuống, các hộ vệ Bắc Thành đều xông về phía trước, còn Tốn Nô, nhìn Đường Lê ngã người về phía trước, nhất thời thế nhưng thể phản ứng lại xảy ra cái gì. Mới vừa rồi tự biết thể tránh nổi, chỉ bảo hộ Đường Lê trong lòng, nhưng vốn an an tĩnh tĩnh, Đường Lê đột nhiên đẩy ra—— dùng công phu chính từng dạy cho nàng, chiêu này nàng vẫn luôn học đúng, lực đạo cũng đúng, vừa rồi lần này là nàng làm chuẩn nhất.

      biết có phải vì bị thương nặng hay , trước mắt Tốn Nô là mảnh mơ hồ, trời đất quay cuồng, đến mặt Đường Lê cũng nhìn quá ràng, chỉ thấy tảng lớn vết máu, đỏ tươi chói mắt.

      vươn tay ôm lấy Đường Lê, tay che ở huyết động phía ngực nàng, cái tay đó chớp mắt bị tẩm đầy máu, máu của và Đường Lê trộn lẫn vào nhau.

      “Ta phải Sở Li, là Đường Lê…… Ta lừa……”

      Từ hơi thở mong manh, đến còn tiếng động.

      Người Bắc Thành có phản ứng lại thấy Tốn Nô thất thần, cảm thấy hề phòng bị, nên thừa cơ diệt trừ để tuyệt hậu hoạn, ai ngờ kiếm rơi xuống mà thân đầu chia lìa.

      Cả người là máu, Tốn Nô cầm đao đứng lên, nhìn về phía Hạ Hầu Huyền Ngự lâm vào hôn mê được bảo hộ ở bên trong, thân đao run rẩy, phát ra từng tiếng kêu vang.

      “…… Ngươi giết nàng.”

      “Ngươi giết nàng.” Vốn là thanh khàn khàn lúc này nghe càng thêm ảm ách, làm phía sau lưng người ta đều nổi lên trận lạnh lẽo.

      Ai cũng nghĩ đến, Tốn Nô nhìn qua là nỏ mạnh hết đà, lại vẫn có thể giết thêm mấy chục tánh mạng, đội người Bắc Thành này, cuối cùng chết ở đây hơn nửa, chỉ còn mấy người che chở Hạ Hầu Huyền Ngự hôn mê đào tẩu.

      Bầu trời biết từ khi nào mây đen dày đặc, bắt đầu có tuyết, bông tuyết bay bay, bao trùm lên thi thể cùng với máu tươi tứ tán.

      Tốn Nô nắm lấy huyết đao, sắc mặt trắng bệch, đến bên cạnh thi thể Đường Lê. muốn duỗi tay bế nàng lên, lảo đảo ra hai bước, lại thoát lực quỳ rạp xuống đất.

      Tuyết bay dính ở thái dương , trong đối mắt đen nhánh cũng rơi xuống tuyết lớn đầy trời, tuyết tan thành nước, nhàng lăn xuống.

      Tốn Nô bỗng nhiên hoàn chỉnh nhớ lại sư phụ câu kia, ông : “Con cảm thấy khổ sở vì mất sinh mệnh, rơi nước mắt vì tử vong, cho nên đời này con đều chỉ là nô lệ để sử dụng đao.”

      “Nếu có ngày con hiểu, còn là ‘ Tốn Nô ’……”

    5. quynhkongu

      quynhkongu Member

      Bài viết:
      35
      Được thích:
      37
      Uhu chẳng nhẽ kết thế này ư :-(((
      heavydizzy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :