1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nữ chính đều cùng nam phụ HE - Phù Hoa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 39. Lòng ta có nàng, muốn bảo hộ nàng

      Tốn Nô trầm ngâm lát, giơ tay nắn nắn xương tay Đường Lê, lại gập đầu gối ngồi xổm xuống nắn xương đùi, sau đó đứng lên : “ cần bái sư, ta có thể dạy nàng ít công phu, nếu có thể thuần thục, sau này hẳn là có thể tự bảo vệ mình trước người thường. Nhưng muốn luyện đao kiếm vũ khí, chỉ sợ nàng quá thích hợp.”

      Đường Lê xoa xoa bàn tay vừa rồi bị tiểu nam thần niết, ho tiếng: “ sao, ta cũng chỉ muốn học chút công phu phòng thân, để ta chuyên môn như huynh, ta cũng học nổi.”

      Hai người xong, Đường Lê mỗi ngày buổi sáng dậy sớm hơn, ở trong sân học với Tốn Nô.

      “Sức lực của nàng quá yếu.” Tốn Nô thử nắm cổ tay mảnh khảnh mềm như bông của Đường Lê, biểu tình nghiêm khắc, “ cần đập toàn lực, căn bản có khả năng tạo thành bất luận thương tổn gì.”

      “Lại đến, phải chuẩn xác đập vào mấy vị trí ta kia.”

      Đường Lê nghĩ tới, lúc cục cưng tiểu nam thần dạy dỗ nàng nghiêm khắc giống như biến thành người khác, xụ mặt, ngữ khí hề nhấp nhô, động tác dứt khoát lưu loát, quả thực đáng sợ. Nhưng mà tiểu nam thần ‘ hung ’ như vậy nhìn lại càng soái, đặc biệt là lúc làm mẫu cho nàng, ràng là cùng động tác, làm mau lẹ như chớp, chút cũng lôi thôi ướt át, cảm giác nâng nặng đỡ , Đường Lê đều đạt được đến 1%.

      Nàng tính cách mềm ấm, mỗi khi ra tay cũng theo bản năng lưu lại ba phần đường sống, dám dùng toàn bộ sức lực, đặc biệt đối luyện cùng Tốn Nô, còn sợ làm bị thương .

      Tốn Nô cũng thực bất đắc dĩ, lại lần dễ dàng bắt lấy tay nàng, “Vẫn là sức lực quá .”

      Đường Lê cũng có cách nào, lộ ra tươi cười lấy lòng xin tha với , “Ta lại luyện thêm vài lần.”

      Tốn Nô dừng lại, đến phía sau nàng, yên lặng nắm cánh tay nàng, dẫn theo nàng chém ra phía trước, “Nàng phải như thế, nhớ kỹ độ cong và tốc độ này.”

      Đường Lê cảm thấy mình học với tiểu nam thần thế này, có thể là tự mình chuốc lấy cực khổ, vốn dĩ quá hiểu, bị ôm lấy ‘ luyện tập ’ như vậy, nàng càng nhớ được.

      nghĩ ngợi, Tốn Nô lại nhấc chân đá gót chân nàng, mang theo lực đạo làm nàng đá ra, đồng thời giảng giải: “Chân đá nghiêng ra như thế.” Động tác này của , lời chào hỏi cũng có, Đường Lê căn bản phản ứng kịp, trực tiếp ngã văng ra, may mắn Tốn Nô bắt lấy tay nàng, kéo nàng lại.

      Tốn Nô buông tay ra rồi, Đường Lê có điểm hổ thẹn cúi đầu, cảm giác như lúc trước khi bái sư học trù nghệ, thể đạt tới kỳ vọng của lão sư.

      “Hôm nay đến đây, ngày mai tiếp tục.” Tốn Nô chỉ câu này.

      Đường Lê ở trong phòng bếp thái rau, cổ tay có chút linh hoạt, hồng hồng khớp xương ngón tay cũng biến mất. Tốn Nô hỗ trợ bên cạnh vẫn luôn nhìn tay nàng, khi Đường Lê buông dao xoa tay, bỗng nhiên cầm tay nàng.

      Tốn Nô nắm tay nàng cúi đầu nhìn, thanh trầm thấp chậm rãi : “Thực xin lỗi.”

      Đường Lê giật giật tay, nhưng rút về, “Làm sao vậy, là chính ta học tốt, ngày mai ta luyện thêm trong chốc lát, thuần thục tốt rồi.”

      Tốn Nô lắc đầu, “Ta từng dạy người khác, có thể là ta biết dạy …… tay nàng, có phải buổi sáng bị ta niết đau hay ?”

      Đường Lê lúc này mới biết để ý cái gì, nhịn được cười rộ lên, “ phải, huynh dạy thực tốt, là ta quen. Học cái gì cũng phải chịu khổ, lúc ta vừa mới bắt đầu học trù nghệ, luyện kỹ thuật thái rau, cũng thái vào tay rất nhiều lần.”

      Tốn Nô vẫn nắm tay nàng, ngón cái nhàng ấn khớp xương nàng phiếm hồng, mày hơi hơi nhăn lại. Bây giờ biết , cái gì gọi là luyến tiếc.

      Vốn dĩ tay ngâm nước lạnh, được Tốn Nô nắm trong chốc lát liền ấm áp lên, đôi tay đều ửng đỏ.

      Phía trước cửa hàng truyền đến tiếng thét to, Đường Lê lúc này mới thu tay, bưng khay ra ngoài. Chẳng bao lâu, nàng vội vàng trở về, giữ chặt Tốn Nô, nhìn rèm vải treo ở cửa phòng bếp lắc lư, có chút dồn dập thấp giọng : “Tốn Nô, trong tiệm có khách nhân tới, ta cảm thấy quá thích hợp.”

      Tốn Nô: “Như thế nào?”

      bình tĩnh trấn an Đường Lê. Đường Lê bình tĩnh lại giải thích: “ vừa đến an vị ở trong góc, mang đấu lạp giống như lẩn trốn gì đó, ta thấy lúc duỗi tay đưa tiền lộ ra cánh tay trong ống tay áo, phía có vết máu còn mới, kẽ ngón tay hình như là dấu máu chưa rửa sạch , giày cũng có vài vết máu. Quan trọng nhất chính là, hai ngày trước ta thấy ở trước cửa phủ nha có bức họa truy nã, đó là ác đồ giết hơn mười hộ gia đình chạy trốn, so với có chút giống, bất quá chỉ lúc vén đấu lạp lên ta mới nhìn qua, còn thể xác định.”

      Tốn Nô đè đè vai nàng, ngữ khí đổi: “Ừ, ta biết, ta xem, nàng cứ ở chỗ này.”

      Nam nhân đội đấu lạp gọi bầu rượu và hai đĩa điểm tâm, ngồi ở trong góc chốc lát, sau đó lúc trời sắp tối vội vàng rời .

      “Thế nào, rồi?” Đường Lê vén rèm lên ra.

      Lúc này trong tiệm còn khách nhân, Tốn Nô nhìn sắc trời bên ngoài, thấy bắt đầu có mưa phùn, giơ tay dựng thẳng phản cửa hàng, thời gian này, cửa hàng cũng nên đóng cửa.

      “Xác là nghi phạm giết người, ta tuy quen biết , nhưng có thể ngửi được người có mùi huyết tinh rất nặng, vậy trước đó lâu còn giết ít người.” Tốn Nô đơn giản hai câu, có ý tứ tỉ mỉ.

      Người rồi, Đường Lê cũng đàm luận tiếp, mang đồ ăn ra ăn cơm.

      Nửa đêm, cửa sổ phòng Tốn Nô tiếng động bị mở ra, bóng người nhảy qua, biến mất ở trong bóng đêm.

      Mưa phùn dày đặc, cả tòa thành vắng lặng quạnh quẽ trong mưa to, bị hơi nước ướt át bao phủ.

      Nam nhân tên là Vương Hoán từ trong mộng bừng tỉnh, đột nhiên ngồi dậy, cảnh giác đẩy ra cửa sổ bên cạnh, xuyên qua khe hở nhìn lén ra bên ngoài. Bên ngoài màn mưa dày đặc, mảnh hơi nước mênh mang, có bất luận dị trạng gì. xoa xoa mồ hôi lạnh giữa trán, bởi vì vừa gặp ác mộng cảm thấy tim đập nhanh, cổ họng khát khô muốn xuống giường uống nước, vừa quay đầu lại phát biết khi nào mép giường có cái bóng đen.

      Vương Hoán lập tức cầm lấy đại đao bên cạnh, nâng lên trước người, “Ai!”

      Bóng người kia mở miệng hỏi: “Vương Hoán?”

      Vương Hoán nheo đôi mắt, phát nam tử trẻ ngoài ý muốn trước mặt này có chút quen mắt, tựa hồ là lão bản ở quán ăn lúc trước, thế này làm trong nhất thời có chút phản ứng kịp. Đợi phản ứng lại, lập tức hung ác giơ đao chém.

      tiếng, đao đụng phải vật cứng, chấn động ngược lại làm hổ khẩu của rạn nứt, Vương Hoán rốt cuộc cảm thấy sợ, quát hỏi: “Ngươi là người nào, tìm ta vì chuyện gì!”

      “Giết ngươi.” Đứng ở mép giường, Tốn Nô xong hai chữ này, rút Tốn Đao ra. Thân Tốn Đao sáng như tuyết, trong đêm tối tựa như vòng ánh trăng, chiếu sáng sườn mặt người cầm đao.

      Vương Hoán nhìn đao ảnh kia, nhớ tới cái gì, bỗng nhiên hai mắt trừng lớn, tay cầm đao bắt đầu run rẩy, thất thanh : “Là ngươi, ngươi là Tốn kia! Là ai, ai lại Luyện Vực mua mệnh ta!”

      Tốn Nô: “ ai mua mệnh ngươi.”

      Vương Hoán tin, có ai biết vị đệ nhất sát thủ Luyện Vực này dễ ra tay, ra tay đó là chuyện mua bán vạn kim, bất quá mới giết trăm người, nhiều nhất chỉ là tiểu tặc, ở trong chốn giang hồ căn bản có thanh danh gì, nếu ai ra tiền mua mệnh , sao có thể làm cho tôn đại thần này vất vả tìm đến. chỉ như vậy, vì thăm dò chi tiết, ta thế nhưng còn ở cái tiểu điếm này nằm vùng quan sát , đối phó tiểu nhân vật như , hành còn kín đáo như thế, đáng sợ!

      Càng nghĩ nhiều, Vương Hoán đầy đầu mồ hôi lạnh cuồn cuộn rơi xuống, nhìn bóng người đứng yên trong đêm tối, cảm giác mình bị bóng ma tử vong bao phủ, cơ hồ phát ra nổi tâm tư chạy trốn, khí thế và sát khí như vậy, dữ dội bức nhân.

      “Cầu ngươi, cầu ngươi buông tha ta, ta bất quá là tiểu nhân vật đáng nhắc tới, chúng ta cũng vô oan vô thù, ta nguyện, nguyện dâng lên toàn bộ vàng bạc, chỉ cầu tha ta mạng!”

      Ngoài phòng mưa to đột nhiên bàng bạc, trong phòng tấm màn đột nhiên bắn lên chuỗi máu, thân thể đầu ngã lên giường, cái đầu dính máu ục ục lăn xuống giường, dừng ở bên chân Tốn Nô, sợ hãi bạo đột trong hai mắt còn chưa tiêu.

      ……

      Mưa cả đêm, Đường Lê ngủ say, buổi sáng dậy muộn hơn, vội vàng buộc tóc đẩy cửa ra, nhìn phòng bếp dâng lên khói bếp, xem ra là Tốn Nô dậy sớm đốt lửa.

      Đường Lê hơi hơi mỉm cười, vừa mới chuẩn bị phòng bếp hỏi chút hôm nay tiểu sư phụ muốn luyện công phu , trong lúc vô tình khóe mắt xẹt qua góc tiểu viện nào đó, tức khắc đứng sững.

      Trong góc đó nhiều thêm cái bao vải hình tròn, phía dưới là vết bẩn bị sũng nước. Chung quanh vòng bùn đất có hơi phiếm đỏ, hẳn là bởi vì máu bị nước mưa pha loãng, đến gần, còn có thể ngửi thấy cổ mùi tanh của đất trộn với mùi máu tươi.

      Đây, phải là đầu người ? Đường Lê đứng ở bên cạnh, nhìn cái hình dạng kia, rất muốn mở bao ra nhìn cái có phải mình suy đoán đúng .

      cần tới gần, bẩn.” Tốn Nô từ trong phòng bếp ra, lặng yên tiếng động đến bên nàng, làm Đường Lê hoảng sợ.

      “Cái này là?” Đường Lê cẩn thân hỏi.

      Tốn Nô: “Là đầu của tội phạm bị truy nã hôm qua kia, chốc lát nữa phủ nha mở cửa, ta mang lĩnh thưởng vàng.”

      Đường Lê lập tức nhớ tới kim ngạch tiền thưởng kia, là ba trăm lượng. Nàng mở tiểu điếm được mấy ngày, còn chưa bắt đầu có lợi nhuận, tiểu nam thần chẳng lẽ bởi vì thấy nàng kinh doanh tốt, lo lắng nàng sắp đóng cửa hàng, cho nên nửa đêm ra ngoài kiếm thêm thu nhập nuôi gia đình?

      Đường Lê nhìn Tốn Nô, có chút biết nên phản ứng như thế nào.

      Tốn Nô biết nàng suy nghĩ cái gì, kéo nàng ra xa khỏi cái bao đựng đầu người, ý bảo nàng phòng bếp, “Loại ác đồ này có ít, bọn họ lấy giết người làm vui, võ công tuy cao, đối phó người thường lại dư dả, để mặc du đãng trong thành này cũng quá mức nguy hiểm.”

      Đường Lê hiểu ra, tiểu nam thần phải vì tiền thưởng, là lo lắng cho nàng.

      Trái tim thùng thùng nhảy trận, Đường Lê nhìn bóng dáng Tốn Nô đĩnh bạt cao lớn, bỗng nhiên cảm thấy có an tâm nên lời. Nàng vào thế giới này, chỉ có Tốn Nô có thể cho nàng cảm giác an tâm như vậy. Có đôi khi, nàng hy vọng Tốn Nô có thể thích nàng như thích Sở Li trong nguyên tác. Nếu như vậy, nàng nhất định chiếu cố , quý trọng .

      “Tốn Nô.”

      Tốn Nô xoay người lại.

      Đường Lê nhanh lên hai bước, ôm chặt .

      “Huynh đối với ta tốt như vậy, là bởi vì ở Quỷ Khốc Nguyên ta cứu huynh lần sao?”

      Tốn Nô cúi đầu nhìn đỉnh đầu nàng, “Ân cứu mạng, đương nhiên báo đáp.”

      Đường Lê nắm chặt tay.

      “Nhưng, bây giờ ta làm hết thảy, là bởi vì lòng ta có nàng.”

      Đường Lê nhất thời cho rằng mình nghe lầm, nàng ngây người chút, buông Tốn Nô ra muốn ngẩng đầu nhìn , lại bị Tốn Nô giơ tay ôm về, ấn đầu vào trong lòng ngực.

      “Ta thích nàng, muốn bảo hộ nàng.” lại lần nữa, ngữ khí so với vừa rồi càng thêm khàn khàn, sàn sạt.

      Đường Lê tinh tường nghe thấy trái tim mình dồn dập nhảy lên, còn có ngực Tốn Nô truyền đến chấn động giống như thế. Nàng nắm chặt xiêm y sau lưng Tốn Nô, cảm giác mình đột nhiên chìm vào trong mộng, hoặc là rơi vào đám mây.

      “Ta cũng …… Ta cũng thích huynh.” Đường Lê mênh mang mở miệng câu như thế.

      cũng kỳ quái, nhiều năm như vậy, có ít người thổ lộ cõi lòng với nàng, thậm chí có vài nam nhân quen biết muốn kết hôn, bày ra màn cầu hôn lớn, nàng đều có cảm giác, nàng chưa bao giờ giống như bây giờ, khẩn trương mà vui sướng, lại biết làm sao.

      Có lẽ là bởi vì nàng hiểu các nam nhân quen biết trước đây, thích nàng muốn cùng nàng kết hôn, đều là bởi vì muốn hiền thê lương mẫu, hoặc là cảm thấy bọn họ thích hợp. Mà Tốn Nô, lúc nhìn nàng, chỉ là nàng mà thôi.

      Đây là thế giới hoàn toàn bất đồng với thế giới nàng từng quen thuộc, thiếu tàn khốc, lại cũng có lãng mạn khác, ít nhất bọn họ tương ngộ, là điều chưa bao giờ nàng nghĩ tới, nhau cũng vậy.

      Dưới chân bỗng nhiên bay lên. Tốn Nô dùng tay ôm Đường Lê lên, đặt lên bệ cửa. nhìn thẳng Đường Lê mặt ửng đỏ, bàn tay thon dài dày rộng vỗ về gương mặt nàng, ánh mắt so với dĩ vãng càng thêm đen nhánh sáng ngời. Hầu kết lăn lộn hai lần, “Nàng…… thích ta?”

      Đường Lê rũ mắt cười, “Ừ, thích.” xong nàng hào phóng giương mắt, nhìn thẳng Tốn Nô, lại câu: “Ngay từ đầu ta thích huynh, giờ càng thích.” Nàng cho rằng tuổi của mình dù thế nào cũng hơn tiểu nam thần mấy tuổi, lúc này nên biểu hào phóng chút, nhưng tiếp xúc đôi mắt Tốn Nô, nàng lại tự giác cúi đầu, lòng tràn đầy ngượng ngùng.

      Nàng bỗng nhiên nghe thấy tiếng cười nhàng, thực ngắn, cuối khàn khàn mà gợi cảm. Nàng ngẩng đầu, phát Tốn Nô cười chút, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Tốn Nô cười, tuy rằng thực ngắn ngủi, chợt lướt qua, nhưng xác nàng thấy ràng. Ngược lại với tiếng cười của chính là, cái tươi cười kia còn mang theo ngượng ngùng và vui sướng thuộc về thanh niên.

      Sửng sốt trong chốc lát, Đường Lê nghiêng thân mình về phía trước, cánh tay ôm lấy cổ Tốn Nô, ôn nhu mà chủ động mà đưa lên môi mình.

    2. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Hôn rồi!
      heavydizzy thích bài này.

    3. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 40. Vậy chúng ta cùng chung mộng đẹp

      Hôn người, là cái tư vị gì? Nếu có người ở trong lòng, nhìn thấy, liền muốn mỉm cười, thấy, liền tưởng niệm, vậy lúc hôn lòng tràn đầy đều là vui mừng.

      Đây cũng phải cái hôn triền miên, chạm môi buông. Đường Lê đối với chuyện này cũng thuần thục, Tốn Nô đồng dạng như thế, nhưng nhìn sóng mắt nàng liễm diễm ôn nhu như cảnh xuân, môi hồng nhuận cong lên, đầu quả tim mảnh nóng lên, trong mắt đen nhánh phảng phất cũng có ngọn lửa thầm thiêu đốt.

      Đường Lê chưa kịp thối lui, bị Tốn Nô đỡ lấy bên hông, lần thứ hai hôn lên. Khoảng cách quá thân cận, hai người hơi thở giao nhau, thậm chí có thể nhìn vào chỗ sâu trong đôi mắt đối phương. Tốn Nô hôn giống con người , lúc đầu lãnh đạm trầm ổn, rồi lại như đao sắc bén cường ngạnh, cho phép lui về phía sau.

      Khung cửa sổ bị gió thổi phát ra tiếng kẽo kẹt, Tốn Nô rốt cuộc buông Đường Lê đầy mặt đỏ bừng ra, để nàng dựa vào vai mình. Đường Lê chỉ cảm thấy môi tê dại, tay có chút dùng sức được, dựa vào vai Tốn Nô chậm rãi điều chỉnh hô hấp. Hô hấp của nàng thổi bay vài sợi tóc bên má Tốn Nô, Tốn Nô hơn nghiêng sườn mặt, lỗ tai đỏ lên bị Đường Lê vừa vặn nhìn thấy.

      Ôm cổ Tốn Nô, Đường Lê chôn mặt đỏ bừng vai , cười hai tiếng, lúc này mới dùng ngón tay nhéo vành tai Tốn Nô, giọng : “Nóng.”

      Tốn Nô lại được tự nhiên mà né tránh, chặn ngang ôm nàng xuống, đặt lên mặt đất.

      “Ta vừa mới…… khó kìm lòng nổi, đường đột nàng.” Thanh Tốn Nô giờ phút này càng khàn khàn, dường như móc nhàng cào vào trong lòng, nghe vào tai, đến sau đầu cũng nổi lên mảnh tê dại.

      mắt cũng nháy nhìn nàng, trong ánh mắt ngày xưa có vẻ bình tĩnh tràn ngập loại thần thái được thắp sáng. Đường Lê nhìn khóe mắt ửng đỏ cùng đôi môi mỏng ướt át, biết vì sao, nhịn được nhìn thêm nữa, chỉ có muốn nhìn, còn muốn lại……

      Đối mặt với người mình thích, dù nam hay nữ, đều có xúc động. Đường Lê giữ chặt hai ngón tay Tốn Nô rũ bên người, “ đường đột, ta thích, nếu huynh cảm thấy đường đột ta, ta có thể đường đột trở lại.”

      Tốn Nô sửng sốt, bỗng nhiên quay đầu, tay nắm lấy để ở môi, che khuất ý cười nổi lên. Đường Lê cười kéo tay xuống, “Huynh cười lên là đẹp mắt, muốn giấu huynh , cho người khác nhìn.”

      Tốn Nô: “Trước nay ai với ta như vậy.” Bởi vì có ai dám đùa giỡn sát thủ hung danh hiển hách.

      Đường Lê mặt áp lực được cười, lôi kéo tay hôn xuống, sau đó dẫn theo làn váy nhanh chạy vào phòng bếp, để Tốn Nô mình đứng ở bên ngoài ngây người.

      Hai người sáng tỏ tâm ý với nhau đều có chút thất thần, ngẫu nhiên đối diện, Đường Lê đều theo bản năng cười rộ lên, Tốn Nô tuy rằng cười, nhưng ánh mắt cũng nhu hòa hai phần, nhìn nàng lâu dời ánh mắt .

      Hai người vốn ở bên nhau, nay cơ hồ càng như hình với bóng. Dưới bếp nhàn rỗi, Đường Lê liền nhịn được duỗi tay kéo tay Tốn Nô, hai tay lớn thực nhanh nắm chặt bên nhau, truyền độ ấm cho nhau. Cho dù cái gì cũng , vẫn cảm thấy mỹ mãn.

      Chỉ khổ cho tiểu tỷ tỷ Đường Lê buổi tối bôi thuốc cho Tốn Nô, lúc trước còn có thể nhịn xuống bị sắc đẹp của tiểu nam thần mê hoặc, giờ ràng lưỡng tình tương duyệt, dựa theo tình hình chung mà là bạn trai bạn , nhìn sống lưng cùng đôi chân dài xinh đẹp của bạn trai, cũng rất khó nhịn xuống nghĩ loạn, rốt cuộc thực sắc tính dã, hai mươi mấy tuổi, chuyện nên biết đều biết. Nàng cảm thấy so với mình, tiểu nam thần chỉ sợ còn biết ít hơn nhiều.

      Đường Lê dễ chịu, Tốn Nô đồng dạng cũng như thế, rên tiếng ngồi ở kia cởi quần áo người ra, để nữ tử trong lòng bôi thuộc cho mình, miệng vết thương kết vảy, bắt đầu có da non, có chút ngứa, bị đôi tay mềm mại nhàng bôi thuốc, đều khỏi căng thẳng cơ bắp, lực chú ý hoàn toàn đều đặt ở người phía sau. Đúng lúc tuổi tác huyết khí phương cương, muốn nhẫn nại lộ ra khác thường, cũng phí chút tâm thần.

      Người thiếu niên biết nhân rồi mới cảm kích ái là vật gì, Tốn Nô lại hiểu tình là thế nào trước, trong lòng có người, mới sinh ra ái dục, bởi vậy chưa bao giờ cảm thấy, nguyên lai khắc chế dục vọng là gian nan như thế. Người ở bên, nhất tần nhất tiếu, mỗi động tác, thậm chí sợi hương khí người nàng đều có thể câu ra dục niệm lưu luyến ở đáy lòng, thế tới rào rạt.

      Tình nóng như lửa, hai người đều là lần đầu chạm đến nơi đó, dù trì độn, cũng có thể nhận thấy khí giống bình thường, chậm rãi, khí trong phòng tựa hồ trở nên ấm nóng lên. Đường Lê buông bình đựng thuốc mỡ, “miệng vết thương phía sau lưng bôi xong rồi, còn lại huynh tự làm, ta ra ngoài trước.”

      Tốn Nô ừ tiếng, quay đầu. Đường Lê bước nhanh ra ngoài rồi, Tốn Nô mới nhàng hít vào hơi.

      Có lẽ nên bôi thuốc mỡ, tại khả năng cần dùng nước lạnh thanh tỉnh đầu óc chút. Ngồi ở đó lúc lâu nhúc nhích, Tốn Nô chung quy đứng dậy tắm, mà là cầm lấy Tốn Đao bên cạnh, phủ thêm quần áo nhảy qua cửa sổ ra ngoài.

      Vẫn nên luyện đao .

      Đường Lê ngủ được, đứng dậy phòng bếp hầm canh trừ hoả khí, chuẩn bị đưa cho tiểu nam thần, nhưng gõ cửa lại nghe thấy tiếng, đẩy cửa ra mới phát ở trong phòng, chỉ có cửa sổ mở.

      “Ta ra bên ngoài luyện đao.” Ngày thứ hai, Tốn Nô trả lời như thế.

      Đường Lê tức khắc lòng tràn đầy trìu mến, tiểu nam thần, phải nghẹn hỏng .

      Đối diện Đường Lê lát, Tốn Nô đột nhiên tỉnh ngộ, ánh mắt của nàng có ý tứ gì, dời ánh mắt , bộ dáng khó được có chút chật vật, “ phải như thế.”

      Đường Lê: “Ta hiểu.”

      Tốn Nô: “……”

      Đường Lê: “Thương thế của huynh, có phải đỡ rất nhiều , luyện đao ngại sao?”

      Tốn Nô: “ ngại, ngoại thương cơ hồ đều khỏi hẳn, rất nhiều việc đều có thể làm.” xong mới phát hình như có chỗ nào đúng.

      Đường Lê mặt đỏ lên, vén lên sợi tóc rơi bên tai, “Ừm.”

      Tốn Nô: “, ta phải ý tứ này.”

      Đường Lê: “Ừ, ta biết, phải ý tứ này, huynh đừng vội.”

      Tốn Nô: “……”

      Đợi ra ngoài, Đường Lê biểu tình biến đổi, chôn mặt ở đầu gối, hai vai run rẩy, muộn thanh cười to, cười đến cơ hồ thở nổi. Tiểu nam thần sao lại đáng như thế, nàng càng ngày càng muốn hảo hảo thương tiếc .

      Hôm nay buổi tối, Đường Lê gõ vang cửa phòng Tốn Nô. Tốn Nô mở cửa ra, thấy nàng bưng hai ngọn nến đỏ đứng ở ngoài cửa, trong lòng lập tức phát cái gì.

      “Ta có thể vào sao?” Đường Lê ngẩng đầu vuốt tóc sang bên vai, mặt mày dịu dàng, khóe mắt đuôi lông mày đều là nhu tình. Tuy là hàn đao sắt đá, trong khắc này cũng hóa thành sợi chỉ mềm, Tốn Nô lui về phía sau hai bước, để cho nàng vào trong phòng.

      Đường Lê đặt giá cắm nến lên bàn, có chút khẩn trương gom tóc lại, nghiêng mặt nhìn về phía : “Đêm nay, chúng ta dùng tới bộ giường hỉ đó, được ?”

      Tốn Nô ánh mắt nóng rực, đứng yên trước bàn vẫn nhúc nhích, bỗng nhiên ách giọng hỏi: “Nàng hối hận sao? Có lẽ ta mãi mãi thể cho nàng cuộc sống ổn định và bình tĩnh cả đời.”

      Đường Lê: “Lúc này nơi đây giờ phút này, chính là ta muốn. Tốn Nô, huynh biết, có đôi khi ta nghĩ, có lẽ ta chính là vì huynh mà đến.” Nàng biểu tình có chút bất đồng với ngày xưa, làm Tốn Nô vô cớ nghĩ đến bồ vĩ. Thân bồ vĩ như tơ, có lẽ, nàng cũng phải hoa lê đầu cành dễ rụng.

      Tiến lên bước, Tốn Nô : “Ta tối nay ở đây, lại thề lần nữa, dùng sinh mệnh của ta bảo hộ nàng, dù ngày nào đó gặp phải bất kì chuyện gì, tuyệt thay đổi, cho dù năm tháng lâu dài, tâm này đổi.”

      vươn tay, Đường Lê thả tay lên, gắt gao cầm, “Ta tuy rằng lợi hại như huynh, nhưng ta thề, ta cũng dùng sinh mệnh của ta bảo hộ huynh, dù qua bao lâu, ta đều huynh.” Nàng xong, cười mềm mại, lôi kéo Tốn Nô đến mép giường, ngồi về phía sau, sờ sờ tịnh đế liên tấm chăn màu đỏ.

      Tốn Nô ngược lại có chút co quắp, “Hẳn là nên uống chén rượu giao bôi?”

      Đường Lê chớp chớp mắt, “ được, huynh nội thương còn chưa tốt, đại phu thể uống rượu.”

      Tốn Nô: “……”

      Đường Lê dư vị chút cũng cảm thấy mình rất buồn cười, nàng cảm nhận được Tốn Nô cùng với mình lòng bàn tay dán vào nhau nóng bỏng, trong lòng cũng nóng lên, dứt bỏ ngượng ngùng, duỗi tay sờ lên đỉnh đầu rút cây trâm ra, thoáng chốc mái tóc đen dài buông xuống như lụa, xõa tung ở sau đầu. Nàng đặt cây trâm sang bên, giơ tay vuốt ve gương mặt Tốn Nô.

      uống rượu, cũng có thể say.”

      Tốn Nô cảm thấy, mình tựa hồ say ở trong ánh mắt mang theo cười kia. Người rộng mở ôm ấp, triển lộ ra phong tình vạn chủng, là ai cũng vì thế mà động dung. Tốn Nô cúi đầu hôn Đường Lê, mang theo nàng, nằm ngã lên đệm hỉ. Đường Lê giữa hai nụ hôn, kéo ra dây cột tóc đầu Tốn Nô, lúc tóc đen của buông xuống, năm ngón tay cắm vào tóc , ôn nhu vô cùng vuốt lên tóc .

      “Ta chưa từng nghĩ tới muốn trở thành thê tử của ai, nhưng trở thành của huynh, ta cam tâm tình nguyện.”

      Tốn Nô nằm ở người nàng, bên tai nàng: “ giống như mộng đẹp.”

      Đường Lê ôm chặt , dùng ngón tay miêu tả mặt , “Chúng ta đây cùng qua mộng đẹp.”

      Nến đỏ hỉ bị, tuy có cao đường, minh ước làm môi, kết thành lương duyên. Chỉ nguyện đêm này đẹp, qua tháng đổi năm dời.

      ……

      Tốn Nô vẫn tỉnh dậy sớm, bên ngoài trời còn chưa sáng, người trong lòng ngực ngủ say, bởi vì đêm qua ngủ quá muộn nên hơi lộ ra mỏi mệt, tóc dài hỗn độn tán vai. Cho dù ngủ rồi, cũng nắm bàn tay .

      bàn nến đỏ cháy hết, sáp nến đỏ đọng thành bãi, mặt đất giọt thành hai điểm đỏ. Cửa sổ đóng kín, gió lạnh thổi vào, làm cho trong nhà có vài phần lạnh lẽo. Tốn Nô ôm Đường Lê chặt hơn nữa, hoàn toàn cất chứa trong ngực, thân thể ấm áp xua tan sáng sớm lạnh lẽo ngày mùa thu, làm thời gian đều trở nên yên tĩnh mà an bình, bên tai chỉ còn lại có tiếng hít thở kia nhàng chậm chạp.

      Đường Lê tỉnh lại nửa canh giờ sau, nàng mở mắt ra, còn có chút buồn ngủ, nho ngáp cái, mới phát mình còn ở trong lòng ngực Tốn Nô. Ngẩng đầu đối diện ánh mắt Tốn Nô, Đường Lê nhớ tới đêm qua mình chủ động, tức khắc mặt đỏ thẫm, dũng khí đều giống như nến đỏ đêm qua cháy hết, vùi mặt vào ngực Tốn Nô.

      Đụng tới hai vết sẹo ngực, nàng càng cảm thấy mặt đỏ, tay bưng kín gương mặt mình. Đêm qua đại khái nàng bị ma quỷ ám ảnh, đau lòng Tốn Nô đầy người vết thương, sau đó…… thể nghĩ nhiều, lại nghĩ tiếp thể rời giường.

      Tốn Nô ở trong chăn ôm eo nàng, làm đầu nàng lộ ra ngoài chăn, biểu tình trong bình tĩnh mang theo cỗ thân mật, lãnh đạm mới đầu giống như sương bị hòa tan biến mất vô tung, tóc rối tung càng làm cho thấy người so với tuổi càng bé ngây ngô.

      “Hôm nay nghỉ ngơi , mở cửa hàng.”

      “Ừ.” Đường Lê ánh mắt sáng quắc nhìn .

      Tốn Nô nhìn dương quang bên ngoài xuyên qua cửa sổ giấy, ngồi dậy, “Ta dậy trước.”

      Mới vừa ngồi dậy, bị Đường Lê kéo tay lại.

      Tốn Nô quay đầu, cầm tay nàng, “Làm sao vậy?”

      Đường Lê , ngửa mặt nhắm mắt lại. Tốn Nô dừng chút, rũ mắt cúi đầu, hôn nàng chút, là cái hôn thực ôn nhu.

      “Huynh thông minh a, biết ta có ý tứ gì.” Đường Lê nằm về gối đầu, kéo chăn che lại nửa khuôn mặt cười.

      Tốn Nô ngồi ở mép giường, lắc đầu : “Ta biết nàng nghĩ cái gì, nhưng hành vi vừa rồi, là suy nghĩ trong lòng ta.”

      Nằm ở mảnh màu đỏ, gương mặt nữ tử càng hồng nhuận, kiều diễm như hải đường, bên cổ có hai vệt đỏ mơ hồ, Tốn Nô nhìn đến đây dừng lại, duỗi tay phất sợi tóc đen dây dưa ở gối, cúi đầu xuống, môi như chuồn chuồn lướt nước chạm vào cái.

    4. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 41. ngờ rằng, ngươi lại vi tình mà có ngày này

      Vào đông, thời tiết càng ngày càng lạnh, Tốn Nô vẫn cứ mặc áo đơn, mặc dù lạnh, Đường Lê vẫn nhìn mà khó chịu, riêng vào cửa hàng trang phục lớn nhất trong thành mua quần áo mùa đông cho .

      Thời đại này nữ tử phần lớn là tự mình may áo, thường thường mua vải vóc về tự làm, nhưng Đường Lê biết, học với đại thẩm nhà bên, chỉ học được làm vớ cùng với đai lưng loại đồ vật đơn giản, trang phục vẫn cần phải mua.

      “Trang phục của nam tử a, xem cái này thế nào, chắc chắn, có thể giữ ấm.” Tiểu nhị lấy ra cái áo choàng màu xanh đen, Đường Lê duỗi tay sờ sờ độ dày.

      Nàng vừa định , ngoài cửa có hai nam nữ vào, trong đó nam tử cao giọng : “Chủ quán, lấy hết áo choàng đắt nhất trong tiệm các ngươi ra cho sư muội ta chọn lựa.”

      Đường Lê quay đầu nhìn lại, thấy ba người hông đeo trường kiếm, chân giày bó, bộ dạng người giang hồ tiêu sái, còn là loại có môn phái. Chủ quán dám chậm trễ, vội vàng bảo tiểu nhị ôm ra vài kiện áo choàng, đến tiểu nhị tiếp đón Đường Lê cũng chạy lên, Đường Lê để bụng, cầm kiện quần áo mùa đông khoa tay múa chân, suy xét Tốn Nô có thể mặc vừa hay .

      “Chỉ thế này? Dáng vẻ quê mùa, so ra còn kém những cái lúc trước nhìn thấy ở Dương Thành, nếu mặc loại áo choàng này Tây Thành bái kiến Công Tây thành chủ, bị Công Tây Lăng nữ nhân điêu ngoa đó thấy, còn phải chê cười chết ta! Ta cũng nhấc người nổi!”

      Đường Lê nghe thấy nàng kia bất mãn hừ tiếng, động tác dừng chút. Tuy rằng nàng nhớ phần lớn nội dung nguyên tác, nhưng ở chỗ này sinh sống thời gian, nàng cũng biết bốn thế lực lớn là bốn đại thành là chiếm cứ bốn phương, nam chủ nguyên tác chính là Hạ Hầu Huyền Ngự thành chủ Bắc Thành, cũng là thành chủ trẻ nhất trong bốn thành. Kết hợp thực nghe được các loại tin tức, lại hồi tưởng nguyên tác, Đường Lê biết thân phận thiếu nữ lúc trước ném nàng vào Quỷ Khốc Lâm, chính là biểu muội Công Tây Lăng của nam chủ, cũng chính là con của thành chủ Tây Thành.

      Nàng nghĩ tới, mình đột nhiên lại nghe thấy những nhân vật có liên quan đến nguyên tác, trong nhất thời có chút thất thần.

      Bên kia sư huynh muội ba người chuyện với nhau, nam tử lúc trước chuyện an ủi sư muội mình, “Công Tây Lăng đó ương ngạnh tùy hứng, sư muội hà tất so đo cùngvới nàng ta, lần này chúng ta phụng mệnh sư phụ Tây Thành đưa hạ lễ, cũng cần giao tiếp quá nhiều với Công Tây Lăng.”

      Cầm trong tay áo choàng màu đỏ ném lên quầy, nữ tử đầy mặt ghét bỏ, “Ta biết, nhưng ta chính là nhìn nàng ta vừa mắt, ỷ vào thân phận là biểu muội của Hạ Hầu thành chủ, chỉ ở Tây Thành tác oai tác phúc, còn Bắc Thành kiêu ngạo, luận dung mạo luận võ công, đến ta còn so nổi, lại muốn đè ép sư tỷ, đến ta, ngay cả thôn bên kia lớn lên còn đẹp hơn.”

      Đường Lê hậu tri hậu giác phát , ‘ thôn ’ trong miệng vị đại tiểu thư kia chính là mình. Nàng muốn chọc phiền toái, thấy sư huynh muội ba người kia nhìn về phía mình, liền cười hơi hơi gật gật đầu ý bảo, sau đó tiếp tục xem quần áo của mình.

      Người trong ba người sư huynh muội từ đầu chí cuối chuyện, nhìn thấy dung mạo Đường Lê, hơi hơi nhíu nhíu mày. Dung mạo nữ tử này, sao lại có vài phần quen mắt? tựa hồ từng gặp ở đâu.

      “Đại sư huynh, Đại sư huynh?”

      Nam tử hoàn hồn nhìn về phía sư đệ sư muội, sư đệ cười : “Đại sư huynh sao lại nhìn đến nhập thần, nàng ấy đúng là mỹ mạo, thế nhưng làm cho Đại sư huynh chúng ta nhất kiến chung tình hay sao?”

      Đại sư huynh lạnh mặt, “Đừng giỡn, chọn xong thôi, chúng ta còn cần lên đường.”

      Ba người ra khỏi cửa hàng, mới vừa đến cửa, liền thấy nam tử tuổi trẻ nghênh diện tới, dáng người đĩnh bạt, dung nhan tuấn tú, tuy mặc bố y giày vải, lại giống người thường, nhìn khí chất càng như là đao giả hoặc kiếm khách, quanh thân cổ khí chất sắc bén.

      Ba người tự giác tránh , nhìn theo vào trong tiệm, lập tức đến nữ tử mĩ mạo vừa rồi kia. Nữ tử cầm lấy áo khoa tay múa chân ở người , hai người đứng chỗ, mặt mày đều là ôn nhu đưa tình.

      Sư muội thăm dò nhìn, “Nhưng ra là đôi bích nhân.”

      Đại sư huynh còn vẫn luôn khóa mi, chỉ có nữ tử kia, nam tử đến sau này, cũng cảm thấy có vài phần quen thuộc, lại làm thế nào đều nhớ nổi thân phận.

      Cho đến lúc ba người cưỡi ngựa ra khỏi thành, Đại sư huynh mới đột nhiên siết chặt cương ngựa, nhìn lại phía sau. Sư đệ, sư muội thấy biểu tình của đúng, vội hỏi: “Đại sư huynh, làm sao vậy?”

      Đại sư huynh biểu tình ngạc nhiên, ánh mắt lập loè, “Mới vừa rồi ở tiệm vải chúng ta nhìn thấy nam tử kia, ta nhớ ra là người phương nào.”

      “Bất quá người qua đường, Đại sư huynh vì sao để ý như thế?”

      , nếu ta nhìn lầm, là Tốn, đệ nhất sát thủ Luyện Vực.” Đại sư huynh ngữ khí chắc chắn. Mấy năm trước, từng gặp Tốn lần, khi đó Tốn mới là thiếu niên, so với dáng vẻ này còn đơn bạc hơn vài phần, nhưng sát khí người càng nặng, cả người cơ hồ hòa hợp nhất thể cùng với đao trong tay , chỉ ánh mắt nhìn qua, đều làm cảm thấy sau lưng phát lạnh, phảng phất có thể ngửi được từng trận huyết tinh. Có lẽ là ấn tượng quá mức khắc sâu, cho đến hôm nay, vẫn có thể nhớ dung mạo của Tốn.

      Hai người kia nghe được lời này, càng kinh ngạc, “ có khả năng, sao có thể, vẫn nghe Tốn hành tung khó lường, càng là sát thủ ý chí sắt đá khủng bố, sao lại cư ở loại địa phương này, còn, còn thân mật cùng nữ tử như thế, Đại sư huynh, ngươi nhất định nhìn lầm rồi.”

      Đại sư huynh trầm ngâm lát, thêm nữa, “Có lẽ là ta nhìn lầm…… Thôi, thôi, chúng ta cần mau chóng lên đường.”

      Đây bất quá đoạn nhạc đệm, Đường Lê để ý, nàng chọn quần áo và ủng mùa đông cho Tốn Nô, nếu phải Tốn Nô cự tuyệt, nàng còn muốn mua cho cái áo da.

      “Người tập võ có nội lực trong người, sợ rét giống người bình thường, ta cần thứ này, nàng mới cần.” Tốn Nô như thế, cuối cùng mua cái áo da kia cho Đường Lê.

      Hai vợ chồng cầm tay nhau về nhà, đường ngang qua cửa hàng điểm tâm, Đường Lê mua chút đường, chuẩn bị trở về làm chút thức ăn mới mẻ cho Tốn Nô, ngang qua quán rượu, lại lấy chút rượu. Vào đông rét lạnh, hâm chút rượu uống có thể ấm thân. Sau khi thương thế Tốn Nô lành, Đường Lê ngẫu nhiên ở chợ mua rượu về, chính nàng cũng uống ít, thực tế tửu lượng của nàng còn tốt hơn Tốn Nô.

      Qua hai ngày, Tốn Nô dậy sớm mở cửa hàng, ở bên phía ven sông cây liễu, thấy mảnh vải đón gió phấp phới, mảnh vải vẽ đồ án bất quy tắc đen trắng giao nhau. Ánh mắt hơi trầm, nhìn trong chốc lát mới tiếp tục động tác trong tay. Tới buổi chiều, trước tiên đóng cửa hàng, lôi kéo Đường Lê ngồi ở trong phòng.

      Nhiều ngày mưa dầm, trong phòng thả chậu than, bắc giá có lồng tre dùng để hong khô quần áo, người bên này đều quen như vậy, Đường Lê mấy ngày trước đây mới ở chỗ thợ mộc làm cái, dọn vào phòng rồi, ban đêm còn có thể dùng thứ này làm ấm nước. Tốn Nô ấn nàng ngồi ở bên chậu than, “Tối nay có khách mời mà đến, nàng cần sợ hãi, cứ ngồi ở chỗ này.”

      Đường Lê ừ tiếng, có hỏi nhiều, chỉ ra ngoài bưng bánh đường buổi chiều mới làm, rót nước trà, còn bưng lên mâm hạt dưa.

      “Huynh muốn ăn hạt dưa sao, ta bóc cho nàng.”

      Tốn Nô cầm đao ngồi ở bên cửa nhìn, nghe thấy lời này, quay đầu nhìn về phía nàng, thấy biểu tình của nàng như thường, bắt đầu bóc hạt dưa.

      Đường Lê bóc được ba đĩa hạt dưa, bên ngoài rốt cuộc truyền đến động tĩnh, Tốn Nô đứng lên, tới cửa, đẩy cửa phòng nhìn ra bên ngoài. Đường Lê ở phía sau liếc mắt cái, phát trong viện nho đứng ít người, đại khái bởi vì viện quá , đủ phô trương, nóc nhà đều có người đứng. chỉ có người, còn có cỗ kiệu bốn người nâng.

      “Tốn, nếu phải ngày hôm trước có tin tức truyền đến, ta cũng biết ngươi còn sống. Nếu còn sống, vì sao trở về Luyện Vực?” Bên trong kiệu truyền ra giọng nam hồn hậu.

      Tốn Nô đứng ở cửa, ngữ khí bình tĩnh: “Ngươi ra mật lệnh cho ta giết Đỗ Lan Tư, tin tức gửi cho ta lại có sai lầm, chờ ta còn là bẫy rập cùng với hai người Chấn, Ly đuổi giết, ngươi muốn giết ta, ta hà tất phải trở về.”

      tiếng khàn khàn, lúc mới ra tiếng, đông đảo hắc y nhân đều theo bản năng rùng mình, khí có chút khẩn trương.

      Người trong kiệu thở dài: “Sư phụ ngươi là huynh trưởng của ta, ngươi từ lớn lên ở bên người chúng ta, giờ càng là đệ nhất sát thủ Luyện Vực của ta, vì sao ta lại muốn giết ngươi.”

      Tốn Nô dao động, ánh mắt sắc bén phảng phất muốn xuyên qua mành kiệu, hỏi ngược lại: “Cho nên, ngươi vì sao muốn giết ta?”

      Người trong kiệu đột nhiên cười hai tiếng, “Thôi, Tốn, giờ ngươi định thế nào, muốn thoái sao? Hương mỹ nhân mả hùng, ngươi nên nghĩ cho kĩ, cần làm ra việc hồ đồ, chỉ cần ngươi trở về, ta xử trí hai người Chấn, Ly, cho ngươi câu trả lời.”

      Tốn Nô hề dao động, “ cần, giờ ta có người muốn bảo hộ người, trở về nữa, ngươi cũng có thể yên tâm.” Nếu có Đường Lê, có lẽ trở về, tự tay giết chết hai người kia.

      Người trong kiệu nghe hiểu ý ngoài lời của , trầm mặc hồi lâu : “ thể ngờ được, ngươi lại vì tình mà có ngày này…… Tốn, ngày nào đó ngươi chắc chắn hối hận.”

      Vừa dứt lời, tiếng xé gió vang lên, vật từ trong kiệu xuyên qua mành bay ra, bắn thẳng đến mặt Tốn Nô. Tốn Nô mắt cũng chớp, giơ tay tiếp được, là khối ngọc bài ghi tên . Tốn Nô tay nắm chặt ngọc bài, khí kình chấn ra, ngọc bài nháy mắt vỡ thành bột mịn, phiêu tán rơi xuống.

      Người trong kiệu thấy màn này, đôi mắt hơi hơi nheo lại. Quả nhiên hổ là Tốn Nô người kia luyện ra, vết thương nghiêm trọng như vậy, thế nhưng có thể trong thời gian ngắn như thế khôi phục như lúc ban đầu.

      “Luyện Vực xoá tên ngươi, sau này ngươi tự giải quyết cho tốt.” Ra lệnh tiếng, bóng người màu đen nóc nhà đứng bắt đầu lục tục lui ra lát sau toàn bộ biến mất vô tung.

      Mãnh thú bị thương trong tưởng tượng cũng có thái độ suy yếu, ngược lại, bởi vì cùng đường, so với trước đây càng ra cường thế lãnh ngạnh, hồi mưa gió sắp đến trong đêm tối cứ như vậy biến mất vô hình.

      Tốn Nô lại đứng đó lúc lâu, cảm nhận được toàn bộ người nhìn trộm trong chỗ tối rời , mới xoay người trở lại trong phòng, đối diện ánh mắt Đường Lê, biểu tình của hơi hòa hoãn : “Ta sau này còn là sát thủ, nàng cần lo lắng nữa.”

      Đường Lê cũng mạch nước ngầm mãnh liệt mới vừa rồi, chỉ cảm thấy trường hợp người giang hồ từ chức là lớn, xứng với danh hào của tiểu nam thần. Nàng chớp chớp mắt, giữ chặt tay Tốn Nô an ủi : “ sao, dù huynh từ chức, chúng ta còn có cửa hàng, bắt đầu có lợi nhuận, ta có thể kiếm tiền nuôi huynh và hài tử.”

      Tốn Nô: “……” , hình như có cái gì đúng.

      “Hài tử?”

      Đường Lê vuốt tay : “Tạm thời còn chưa có.”

      Đường Lê cho rằng đêm nay qua , có cái gì quan hệ cùng với những sát thủ hắc y đó, ai ngờ ngày thứ hai, lại có huynh đệ sát thủ tới cửa. thực trẻ, nhìn như là thiếu niên. Đường Lê ban đầu cũng nhận ra, chỉ coi là khách nhân bình thường, hỏi muốn đồ ăn gì, kết quả thiếu niên dưới đánh giá nàng trận, cười hì hì gọi tiếng tiểu tẩu tử.

      Tuy rằng thiếu niên này gương mặt tươi cười, nhưng Đường Lê nhìn ra được, tựa hồ cũng thích mình, gọi tiếng ‘ tiểu tẩu tử ’ ngữ khí cũng thập phần ngả ngớn.

      thiếu nam ngu ngốc, Đường Lê ở trong lòng dán cho cái nhãn, bình tĩnh cười hỏi: “Ngươi là?”

    5. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      hùng khó quá ải mỹ nhân là vại đó, hehe
      heavydizzy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :