1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nữ chính đều cùng nam phụ HE - Phù Hoa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 34. Tốn Nô

      Bốn phía đều là mảnh hoang vu xám trắng, mà người kia toàn thân đều là màu đen nặng nề, phảng phất như ánh sáng soi vào được.

      Đường Lê sửng sốt, chút suy nghĩ chạy sang bên đó, thi cốt phế tích dưới chân phát ra tiếng lao xao, sụp xuống từng mảnh , nàng trượt xuống dốc, tới bên người kia.

      Mấy con chim ăn xác đậu ở gần đó, định mổ thịt tươi, Đường Lê vội vàng vung tay đuổi chúng nó . Còn chưa thấy người này đến tột cùng lớn lên thế nào, nàng ngửi thấy mùi máu tươi nồng đậm, thân thể này có rất nhiều vết thương, đầy người máu tươi, nhiễm hồng đống xương trắng dưới thân, đôi tay cũng đều huyết nhục mơ hồ, tất cả đều là vết máu.

      Cho dù vết thương chồng chất như vậy, trong tay vẫn nắm chặt thanh trường đao. Thân đao thẳng tắp, cán dài đen nhánh, đồng dạng bị tẩm trong máu.

      Bởi vì nhìn quá mức thảm thiết, Đường Lê theo bản năng ngừng thở, vươn tay, cản thận lật người đó lên. vốn ngã mặt đất, tóc đen tán loạn che khuất mặt, Đường Lê lật lên, muốn thử xem còn thở hay .

      Tóc đen chảy xuống, lộ ra gương mặt thanh niên rất đẹp, mày dài mũi cao, lông mi phá lệ rất dài, đôi mắt nhắm cùng đôi môi tái nhợt mím chặt làm nhìn qua có loại cảm giác sắc bén mà yếu ớt đầy mâu thuẫn. Tóc của thực đen, mặt làn da lại trắng, đen trắng phân biệt ràng càng có vẻ thanh thấu đến cực điểm.

      Cơ hồ trong nháy mắt, Đường Lê khẳng định đây là Tốn Nô, thời thiếu nữ, nàng vì nam thần này mà khuynh tâm. giờ nàng lớn lên thành thục, mà vị nam thần này sống sờ sờ xuất ở trước mặt, vẫn là hình tượng như lúc ban đầu nhìn thấy trong sách.

      Đường Lê cẩn thận thử hô hấp của , lại nghe tim đập, phát tuy rằng bị thương rất nặng nhưng còn sống, tạm thời buông tâm rồi thay lau mồ hôi lạnh.

      Nàng phải bác sĩ, biết chữa bệnh, tuy rằng trong nguyên tác nữ chủ tựa hồ cũng làm cái gì, chỉ đút chút nước, ban đêm ôm làm ấm thân mình gì đó, Tốn Nô là tự mình tỉnh lại, như vậy cũng được?

      Đường Lê cuối cùng quyết định tin tưởng lực sinh mệnh ngoan cường của tiểu nam thần —— đúng, năm đó là nam thần, giờ là tiểu nam thần, rốt cuộc nhìn so với tuổi nàng trong thực tế còn hơn.

      Tốn Nô trước sau tỉnh lại, mắt thấy bóng đêm thâm trầm, bốn phía bắt đầu lạnh, Đường Lê ở chung quanh bận bận rộn rộn thu thập ít gỗ vụn, vải rách linh tinh có thể đốt cháy, đốt lên đống lửa.

      Từ bên hông móc ra mồi lửa, vất vả đốt lửa, nhưng gió quá lớn thổi ngọn lửa nhảy ngừng. Nàng nhìn xuống Tốn Nô còn hôn mê hề phản ứng, đứng dậy lại bắt đầu tìm kiếm xung quanh.

      Đường Lê thực may mắn tìm được miếng vải lớn còn chưa hư hỏng, nhìn qua như là vải lều chắc chắn bị nàng lôi ra từ trong đống bạch cốt, dùng trủy thủ móc từ trong tay áo sửa sang lại miếng vải, cuốn thành cái bao. Trừ cái đó ra, nàng còn thu thập ít đồ vật dùng được, nửa kéo nửa ôm trở lại bên đống lửa, chọn tốt vị trí, làm cái lều giản dị có thể chắn gió, tuy rằng vẫn lọt chút gió, nhưng so với vừa rồi tốt hơn nhiều.

      Đống lửa dần dần đốt lên, Đường Lê sờ sờ tay Tốn Nô, phát tay lạnh lẽo, vì thế dịch lại gần đống lửa hơn, cũng cẩn thận nâng đầu của và nửa người lên, dịch đến trong ngực mình, cuối cùng dùng áo ngoài quấn lên hai người.

      Cảm giác ôm người xa lạ kì quái, nhưng ngẫm lại đây là người mình thích thương tiếc từ thời thiếu nữ, cảm giác được tự nhiên kia liền biến thành loại vi diệu kích động như nằm mơ nên lời.

      Làm xong hết thảy, Đường Lê chậm rãi thở phào nhõm, mới cảm giác mình eo đau lưng đau.

      Bởi vì phải chiếu cố người, nàng rảnh lo lắng đến mảnh thi cốt đầy sợ hãi lúc ban đầu. Con người nàng vốn có thuộc tính mẹ già thích nhọc lòng, thích chiếu cố người khác, cho nên từ đến lớn, bằng hữu ỷ lại nàng rất nhiều. Năm đó nàng học đại học, làm trường phòng ngủ, học kỳ đầu tiên qua , trừ nàng, những người còn lại tất cả đều được nàng nuôi béo hơn mười cân, tất cả mọi người đều gọi nàng là tay dưỡng heo thiện nghệ, hoặc trực tiếp đùa gọi nàng là mẹ.

      Vì càng dễ chiếu cố đám lười biếng, theo thói quen nàng mang người rất nhiều vật , có thể là túi bách bảo, cái thói quen này bảo trì tới bây giờ, cho nên tại người nàng chỉ có mồi lửa trủy thủ, thậm chí trong túi còn có hơn mười gói gia vị, mấy miếng đường lấy trong bếp, túi tay áo còn có khăn lụa, dây cột tóc, lược cùng với bạc vụn và đồ vụn vặt.

      Thời khắc đều chuẩn bị thực đầy đủ.

      Lúc sáng sớm, Đường Lê tỉnh lại, đêm này nàng chỉ thoáng chợp mắt lát vào lúc sắp hừng đông, còn nửa mộng nửa tỉnh, trong mộng đại khái là mẹ nàng thúc giục kết hôn, về sau cũng nghe thanh mẹ nàng tức giận đến mắng nàng.

      Thất thần trong chốc lát, Đường Lê cúi đầu nhìn về phía Tốn Nô, chưa tỉnh, vẫn cứ nhắm mắt, bất quá thân thể so với ngày hôm qua ấm áp hơn.

      Đống lửa tắt, hong lửa cả đêm, yết hầu khô rát, thấy môi Tốn Nô khô khốc bong da, Đường Lê sớm đoán trước móc khăn ra, cầm lấy cái nắp hộp điểm tâm lộn ngược bên cạnh, chấm sương sớm ở nhuận nhuận môi cho .

      Đáng tiếc, chung quanh thấy có nguồn nước.

      Mới vừa thu khăn lại, Đường Lê chợt đối diện cùng đôi mắt đen nhánh. Tốn Nô biết mở mắt khi nào, lẳng lặng nhìn nàng.

      Đôi mắt và tóc đều giống nhau, bởi vì quá thuần túy, có vẻ vô cùng sạch , ánh mắt nhìn nàng càng bình tĩnh, có nghi hoặc cũng có sát khí, quá phù hợp với thân phận đệ nhất sát thủ của .

      Nhưng Đường Lê biết, trong nguyên tác, Tốn Nô chính là người thuần túy. Khi còn bé bởi vì nhà nghèo và nạn đói bị thân nhân vứt bỏ, sư phụ nhặt về, dạy giết người, cho ăn, dù sau đó trở thành thiên hạ đệ nhất sát thủ, dù sư phụ chết, vẫn ở lại tổ chức. Nhân sinh của chỉ có việc giết người này, cho đến khi gặp được nữ chủ, mới hiểu được vũ khí trong tay trừ giết người, còn có thể bảo hộ người.

      Cứ như vậy thoáng vừa thất thần, Đường Lê phát đôi mắt Tốn Nô lại nhắm lại, phát tiếng từ cổ họng mà lần thứ hai hôn mê .

      Đường Lê nhìn Tốn Nô hôn mê ở trong lòng ngực, đập đập ngực, rốt cuộc hiểu mấy bằng hữu truy tinh vì sao gọi idol của mình là “Con trai”, rồi “ trai”, ngẫu nhiên còn gọi là “Bố già”, ràng đều là người.

      Lúc Tốn Nô mở mắt, Đường Lê cảm thấy tiểu khả ái này là chọc người thương tiếc, muốn chiếu cố như chiếu cố hài tử, nhưng vừa rồi tỉnh lại đối diện với nàng, trong nháy mắt Đường Lê phát mình phải gọi là bố già, chưa ra tiếng khí tràng cực mạnh!

      Bố già sát thủ vừa nhắm mắt, lại biến thành tiểu khả ái. Đường Lê chuyển đầu từ đùi mình xuống dưới, để nằm thoải mái hơn, sau đó đứng dậy ôm hộp điểm tâm tìm nguồn nước. Nhưng mà tìm vòng chung quanh, nàng cũng phát nguồn nước, ra bầu trời tụ tập mây đen, giống như sắp mưa.

      Đường Lê chạy về, phá cái lều chắn gió giản dị ngày hôm qua vội vàng làm ra, lần nữa làm thứ có thể che mưa, lại tìm được mấy đồ vật như mũ giáp, xếp loạt chuẩn bị hứng nước. Vốn dĩ nếu tìm được mấy thứ này, nàng chuẩn bị dùng xương sọ để hứng, nếu dùng sọ đựng nước, nàng cảm thấy mình có khả năng uống vào.

      Các thứ khác có thể đốt như vải vụn, gỗ khô, cột cờ hỏng vân vân, nàng cũng góp nhặt ít, suốt ngày, chứng thu thập phát tác, Đường Lê tựa như con ong mật cần lao bận tới bận lui, cũng phát lúc này Tốn Nô tỉnh lại rất nhiều lần, nằm ở kia nhìn nàng.

      Trong tiếng sấm chớp, nước mưa rơi xuống. Đường Lê ôm được trong ngực hai cái mũ giáp mới tìm ra, chạy về lều tránh mưa, ngồi xổm xuống lau tay sạch , vỗ vỗ bụi người, lại lần nữa ngồi vào vị trí ngày hôm qua. Nàng nâng đầu Tốn Nô lên, gối lên đùi mình.

      Nước mưa tí tách, dọc theo lều chảy xuống, cũng rơi vào bên trong những mũ giáp đó. Đường Lê đợi chốc lát, dùng hộp điểm tâm lấy chút nước, bưng lên uống hai ngụm, cuối cùng giảm bớt khát khô.

      Nàng còn muốn đút cho Tốn Nô chút nước, nhưng người chưa tỉnh, nàng có cách nào. nghĩ biện pháp, Tốn Nô tỉnh lại.

      “Huynh tỉnh, muốn uống nước sao?” Đường Lê lộ ra tươi cười.

      Tốn Nô cự tuyệt, từ tay nàng uống xong nước, lại quay đầu nhìn nàng.

      Đường Lê thấy có thể uống nước thấy thực cảm động, thấy nhìn mình, liền tự giới thiệu: “Ta là Đường Lê, là người vào nhầm nơi này, huynh sao?”

      Tốn Nô há mồm, hai chữ, “Tốn Nô.”

      Thanh đặc thù, mang theo loại sắc khàn khàn. Đường Lê nhớ giống trong sách khi còn bé bị thương cổ họng, sau đó trải qua trị liệu vẫn hoàn toàn chữa khỏi, cho nên thanh so với người bình thường càng trầm thấp khàn khàn hơn, trong nguyên tác cũng thích chuyện.

      Đột nhiên nghe thấy thanh này, Đường Lê chỉ cảm thấy giống như bị người ta sờ từ gáy đường đến xương cùng, có cảm giác đỉnh đầu tê rần.

      Tiểu nam thần mối tình đầu sao lại có thanh đặc thù như vậy, dễ nghe như vậy? Đường Lê muốn nghe thêm mấy câu, khỏi trông mong tìm đề tài hỏi: “Là hai chữ nào a?”

      Tốn Nô như cũ dùng thanh khàn khàn kia trả lời nàng, “Tốn là quẻ tốn trong Bát quái, Nô là từ nữ nô.”

      Đường Lê nghe mà sắp say, đôi mắt lóe sáng, “Vậy Tốn Nô, huynh có đói bụng , có muốn ăn gì ? Ta chỗ này còn mấy khối điểm tâm.”

      Tốn Nô có tinh thần, lát sau lại nhắm mắt nghỉ ngơi. Lúc ngủ thực an tĩnh, hơi thở bằng phẳng, Đường Lê chống đầu nhìn , được bao lâu trong tiếng mưa rơi, khắc chế được buồn ngủ, đầu nghiêng chút cũng ngủ.

      Tốn Nô tỉnh lại ở trong ngực nàng, nàng còn ngủ, tóc bên má rũ ở bên má Tốn Nô. Tốn Nô biết nữ tử này có thân phận gì, nhưng cảm giác thấy nàng có ác ý, cho nên có quá nhiều phản ứng đối với việc nàng tiếp cận .

      Thân thể bị thương quá nặng, cố hết sức nâng tay phải lên, nhìn thấy vết máu phía được chà lau sạch , còn dùng miếng khăn băng bó cẩn thận, trường đao của đặt ở trong tầm tay, ngón tay vừa động là có thể sờ tới.

      đầu tiên là động động ngón tay, chạm chạm thân đao, rồi sau đó chần chờ, chậm rãi giơ tay chạm vào gò má nữ tử ôm mình, nhàng chạm vào chút liền buông tay xuống.

      Cảm nhận được độ ấm nơi đầu ngón tay chạm vào, khỏi nghĩ, đây là người tồn tại chân .

      Ước chừng mấy ngày trước, Tốn Nô cho rằng mình chết ở chỗ này, giống như rất nhiều thi thể nơi đây, cuối cùng biến thành bạch cốt vô danh. nghĩ tới có người cứu mình, bởi vì có thân nhân cũng có bằng hữu, cho nên có ai tới cứu . Như vậy cũng có gì tốt, từng giết rất nhiều người, bắt đầu từ lúc sư phụ dạy giết người đầu tiên, biết, có ngày mình cũng bị người ta giết chết như vậy.

      Sư phụ , người như bọn họ, có kết cục tốt, có lẽ nấm mồ cũng có.

      có thể cảm thấy thân thể mình dần dần lạnh băng, ngửi được khí vị tử vong. Nhưng mà, đột nhiên, hương vị đó bị loại hương vị khác thay thế, đó là loại mùi hương thân thể người, sạch lại mềm mại, rất gần , bao vây lấy , thân thể cũng chậm rãi trở nên ấm áp. Lần thứ hai tỉnh lại, nhìn thấy sáng sớm dương quang, còn thấy được ở đây trong ánh mặt trời mơ hồ có nữ tử, hoảng hốt như là giấc mộng, nháy mắt biến mất trong bóng tối.

      Tốn Nô muốn nhìn người này có bộ dáng gì, tỉnh lại rất nhiều lần, đều nhìn thấy bóng hình bận rộn chung quanh, tuy rằng vẫn thấy dáng vẻ nàng, nhưng mỗi lần mở mắt, người này đều ở đây.

      Lúc nàng dò hỏi tên của , tươi cười thực ôn nhu, cái loại biểu tình này làm Tốn Nô nghĩ đến bông hoa mềm mại lại thơm ngọt, là tồn tại hoàn toàn bất đồng với .

      bỗng nhiên nhớ tới hai năm trước chính mình phụng mệnh giết người, trong viện của người nọ có gốc cây lê trắng, dưới ánh trăng hoa nở rất đẹp mắt. Bọn họ ở trong viện triền đấu mấy chiêu, cuối cùng đao chém xuống đầu người nọ lăn dưới gốc cây hoa lê trắng, máu tươi phun tung toé lên cây, nhiễm hồng cành hoa lê. Lúc ấy nhìn cành hoa lê đó, trong lòng bỗng nhiên sinh ra cỗ áy náy.

      chưa bao giờ áy náy với những cuộc đời chết ở trong tay mình, khắc đó lại cảm thấy mình nên làm máu bắn lên nơi sạch thuần trắng như vậy.

    2. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Nhanh ghê, đôi bạn trẻ gặp nhau rồi
      tieunai691993heavydizzy thích bài này.

    3. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 35. Có gì ăn ngon ?

      Tốn Nô ngay từ đầu cũng có tên, bị người nhà vứt bỏ rồi mình lưu lạc, bị thương bị ốm suýt chết, giọng là hỏng vào lúc đó, ít việc khi còn cũng quên mất, đương nhiên cũng có tên. Sư phụ nhặt về, chưa đặt tên cho , mãi đến mười hai tuổi có thể mình đảm đương, được cây đao, đao này tên gọi là Tốn, sau đó sư phụ liền gọi là Tốn Nô, đời này đều chỉ dùng làm nô lệ của thanh đao.

      Nhưng mà trừ sư phụ sớm chết đó, rất ít người dám gọi như vậy, đại bộ phận những người lúc thể giao tiếp với , đều chỉ gọi là “Tốn”.

      Kỳ Tốn Nô cũng để ý người khác xưng hô mình thế nào, cũng để bụng lời sư phụ năm đó, đao đối với , là chiến hữu duy nhất làm bạn với , mà phải thứ gì khác.

      Tốn Đao là cây đao rất kỳ quái, trời sinh vỏ lại quá mức sắc bén, cho dù Tốn Nô, ban đầu cũng bị lưỡi đao này cứa rất nhiều lần, sau đó quen rồi, bị đao cắt, liền tùy tay dùng vải bọc lại coi như vỏ đao. Chỉ có lúc cùng người khác động thủ có chút phiền phức, đao khí vừa động, những mảnh vải đó liền nát, có cách nào dùng tiếp.

      Chính cũng quá để ý chuyện đó, những người khác lại có vẻ nhìn nổi, cho nên lão đại của tổ chức sát thủ chuyên môn sai người đúc cho cái vỏ đao, nạm vàng dát bạc, còn khảm bảy viên dạ minh châu. Cầm vào tay quá nặng cũng thôi, dạ minh châu ban đêm sáng lên, thực bất lợi cho núp, bị dùng tay moi ra, vỏ đao cuối cùng mới có thể sử dụng được.

      Cứ như vậy dùng mấy năm, rốt cuộc trong lần bị phục kích ở đây, làm thất lạc.

      “Vỏ đao thấy phải thực phiền toái sao, cầm như vậy cắt vào tay, bằng ta làm cái vỏ đao cho huynh, khẩn cấp dùng tạm thời chút.”

      Đường Lê như vậy, Quỷ Khóc Lâm bên cạnh muốn chặt nhánh cây thô tráng về làm vỏ đao cho tiểu nam thần. Nhưng nàng dùng trủy thủ cứa nửa ngày cũng thể cắt ra cái khe nhánh cây, chỉ đành chạy về hỏi mượn đao của tiểu nam thần.

      Tốn Nô nghe nàng xong, giật giật ngón tay, đưa cho nàng thanh đao đen nhánh đặt ở bên mình, “Cẩn thận, đao sắc bén.”

      Tiểu tỷ tỷ Đường Lê bị giọng khàn thấp của tiểu nam thần liêu đến được, cầm đao phấn chấn vô cùng chặt cành cây, quả nhiên lưỡi đao lợi hại, mới chém vài cái chặt đứt, nàng dứt khoát chém thêm mấy cành, toàn bộ kéo về.

      Nàng làm việc từ trước đến nay nhanh nhẹn, đo đo Tốn Đao, dùng trủy thủ trước mắt đánh dấu, cầm Tốn Đao bắt đầu tước vỏ đao. Nhánh cây trong Quỷ Khóc Lâm này rất kỳ quái, bề ngoài đen nhánh, tước vỏ cây, bên trong vẫn đen, Đường Lê làm ra cái vỏ đao màu đen, cuối cùng cắm Tốn Đao vào trong vỏ đao, vừa khít. Làm cái đồ dùng tạm thời, đủ tư cách.

      “Huynh nhìn xem, có được hay ?” Lau lau mồ hôi trán, Đường Lê đưa thanh đao trong vỏ cho Tốn Nô nửa nằm ở kia.

      Tốn Nô tiếp nhận nhìn hai mắt, : “Thực tốt.” Trong lòng kỳ có chút cao hứng, bởi vì thích cái vỏ đao đơn giản này, so với vỏ đao lúc trước lão đại của tổ chức chuyên môn cho người làm cho còn đẹp hơn, còn cảm thấy chiến hữu Tốn Đao của mình cũng càng thích cái vỏ đao này.

      Đường Lê biết cũng thích, lúc tiểu nam thần này trầm mặc ít lời quay vỏ đao, trong ánh mắt đen nhánh có hai điểm sáng, quá xinh đẹp.

      Nhìn thấy người mình chiếu cố cao hứng, Đường Lê càng cao hứng, dứt khoát lấy nhánh cây khác làm cho Tốn Nô cái quải trượng giản dị. bị thương quá nặng, vừa mới có thể ngồi dậy, muốn đường còn thực miễn cưỡng, quải trượng này chừng qua hai ngày có thể sử dụng được rồi.

      Còn ít nhánh cây, Đường Lê vốn dĩ chuẩn bị dùng để nhóm lửa, ai biết nhánh cây này vừa thiêu cháy liền tản mát ra mùi thối, còn rất khó đốt, nàng đành phải bỏ cái ý niệm này, dùng nhánh cây gia cố cái lều chút.

      Tốn Nô tình huống tốt, hai người tạm thời thể di động, tại vấn đề lớn nhất chính là đồ ăn. Quỷ Khóc Lâm cây cối quỷ dị, nhìn thực vật đen tuyền quái dị khẳng định thể ăn, đám núi xác người này lại ngọn cỏ, điều kiện phi thường gian khổ, dựa vào hộp điểm tâm Đường Lê mang theo kia, kiên trì được mấy ngày.

      Cuối cùng, Đường Lê thể hướng mục tiêu về những con chim ăn xác người, muốn thử xem có thể bắt được mấy con hay .

      Tốn Nô hôn mê nhiều, tỉnh lại ít, mỗi lần tỉnh lại đều phát Đường Lê vất vả cần cù lao động. Lúc này tỉnh lại nhìn thấy Đường Lê bắt chim, vừa vặn bổ nhào vào con, gắt gao ấn lên mặt đất.

      Tốn Nô: “……”

      Bọc cái túi rách còn nhúc nhích trở về, Đường Lê phát Tốn Nô tỉnh, đầy mặt trìu mến hỏi có đói bụng .

      Tốn Nô nhìn chằm chằm chim ăn thịt nàng bắt trong tay, thanh trầm thấp, “Loại chim này thể ăn, có độc.”

      Đường Lê vừa nghe, phát ra tiếng than thở thất vọng, buông tay, thả con chim ăn xác bị rụng ít lông chạy mất. Con chim đen lúc trước trầm trầm, lúc này lông chim thưa thớt, phát ra vài tiếng kêu cạc cạc kì quái, vỗ cánh phành phạch chạy trối chết, thế nhưng có chút ý vị đáng thương hề hề.

      Đặt cái túi rách sang ở bên, Đường Lê ngồi ở bên cạnh Tốn Nô, có chút đáng tiếc, “Ta vốn dĩ muốn nấu chút canh thịt cho huynh uống.” Bị thương thành như vậy, cũng có cái gì bồi bổ, sao có thể khỏe nhanh được.

      Lúc trước nàng có người bạn cẩn thận ngã từ thang lầu xuống, bị gãy chân, ở bệnh viện tháng, nàng hơn hai mươi ngày liên tục đưa các loại canh móng heo khác nhau. tại tiểu nam thần bị thương cả người, Đường Lê cảm thấy hẳn là hầm chút canh gà, tạm thời có gà chỉ có thể dùng chim chắp vá, ai biết chim lại thể ăn.

      “Ta đói.” Tốn Nô lắc đầu, “Nàng nên nghỉ ngơi.” Nàng hình như vẫn luôn bận rộn.

      Đường Lê cười cười, “Vậy được rồi, ta ngủ lát.” Nàng mấy ngày nay cơ hồ nghỉ ngơi, vẫn luôn bận rộn, trừ vấn đề tính cách, cũng có nguyên nhân là quen, đột nhiên thay đổi thế giới, thay đổi thân thể, dễ quen thuộc. Lúc trước ở phủ thành chủ Bắc Thành, buổi tối nàng cũng ngủ được, ban ngày theo Tôn đại nương ở trong phòng bếp nơi nơi tìm việc làm.

      giấc này nàng ngủ sâu, tỉnh lại trời sắp tối đen, ngồi dậy dụi dụi mắt, theo bản năng nhìn bên cạnh, Đường Lê lập tức bị doạ tỉnh. Vị trí lúc trước Tốn Nô nằm có ai.

      rồi, hay là xảy ra chuyện gì? Hoặc là…… là vệ sinh? Đường Lê đứng lên nhìn nhìn khắp nơi, miệng gọi: “Tốn Nô?”

      Gọi vài tiếng ai đáp lại, lúc này nàng mới hốt hoảng, bò lên cái gò đất cao nhất ở gần đấy nhìn ra xa. Mới vừa bò lên, nàng nhìn thấy cách đó xa bóng người màu đen tập tễnh tới bên này.

      Là Tốn Nô. Đường Lê chạy nhanh xuống, chạy đến trước mặt , nàng mới phát Tốn Nô dùng cái quải trượng nàng làm cho , trong tay còn cầm con vật chảy máu. Nàng sửng sốt, “Huynh săn thú? Huynh còn bị thương đó.”

      Nàng khâm phục thể chất của tiểu nam thần, lúc này mới mấy ngày a, có thể tự mình lại, đổi là nàng khả năng phải nằm hai tháng. Chờ nhìn thấy miệng vết thương người Tốn Nô vỡ ra, lại bắt đầu đổ máu, Đường Lê quả thực đau lòng muốn chết.

      “A, sao huynh cẩn thận chút, miệng vết thương nứt ra rồi, có đau ? Khẳng định là rất đau. Huynh ở chỗ nào bắt được thứ này? Huynh đường cũng nổi, khẳng định rất khó bắt ? Tới, ta cõng huynh về.” Đường Lê lải nhải, hỏi hết chuyện này đến chuyện khác, Tốn Nô vốn dĩ muốn trả lời, nhưng mới vừa há mồm liền phát mình theo kịp, đành phải ngậm miệng yên lặng nghe.

      Chờ nhìn thấy Đường Lê làm bộ muốn cõng mình, thoáng xê dịch ra sau, tránh khỏi tay Đường Lê. cảm thấy nếu mình đè xuống, khả năng áp nàng ngã sấp xuống. Nàng vì sao cảm thấy có thể cõng nổi ?

      “Nàng cõng nổi ta.” Tốn Nô thẳng.

      Bị nam thần che mờ hai mắt, Đường Lê tìm về lý trí, chỉ có thể lựa chọn đỡ trở về, lại chà lau máu miệng vết thương cho .

      Áo đen cởi ra, lộ ra ngực cùng với vai lưng, tầng cơ bắp hơi mỏng bởi vì đau đớn mà căng chặt, hình dạng cơ bắp phá lệ xinh đẹp, phía đan xen vết thương đều làm người ta cảm thấy gợi cảm vừa khốc vừa soái. Tốn Nô tóc búi, xõa vai, Đường Lê kéo tóc của sang bên, cảm thấy mình lau vết thương đến run tay, đau lòng nam thần lại nhớ nhà, nhưng cái hormone bạo lều này làm người ta mặt đỏ tim đập, quả thực cầm giữ nổi.

      Đường Lê cảm thấy mình phải cái gì dời lực chú ý chút, nhìn thấy con mồi bị đặt bên, mở miệng hỏi: “Tốn Nô, huynh bắt cái gì đây, sao lúc trước ta phát ra?”

      Tốn Nô nghiêng mặt, để nàng chà lau vết thương ở vai lưng, đơn giản trả lời: “Heo đất.”

      Heo đất? Đó phải tên của loài thú ăn kiến sao? Đường Lê lại nhìn con vật kia, cảm thấy giống thú ăn kiến, đại khái là giống loài ở thế giới này .

      Thấy nàng chuyện, Tốn Nô chần chờ lại : “Nơi này là Quỷ Khóc Nguyên, có chim gì có thể ăn, chỉ có loại heo đất chui trong đất này có thể ăn.”

      Đường Lê nghe xong khỏi dừng động tác lại, nhịn được nghĩ, chẳng lẽ bởi vì nhìn thấy nàng bắt chim ăn xác, cảm thấy nàng muốn ăn chim nên mới cố gắng săn thú, nhưng tìm được chim cho nên bắt cái này?

      …… Tiểu nam thần sao lại ngọt như vậy! tay Đường Lê run rẩy đặt khăn dính máu vào mũ giáp làm bồn nước rửa sạch, thuận tiện bình tĩnh chút, bằng nàng quá muốn ôm đầu tiểu nam thần, hôn hôn an ủi chút. thế giới sao lại có cục cưng ngoan như vậy, tốt như vậy! Tiểu nam thần như thế nào, trong nguyên tác nữ chủ vì sao còn thích ! Đôi mắt bị mù sao!

      Bình tĩnh xong rồi, Đường Lê lôi kéo bàn tay to của tiểu nam thần, thương tiếc vạn phần, “Ta làm đồ ngon cho huynh, chờ ta.”

      Nàng buông tay ra, kéo cổ tay áo lên, xoay người mang con heo đất kia rồi. Tốn Nô giật giật tay vừa bị cầm, thu lại, giống như muốn xua tan chút được tự nhiên vừa rồi kia.

      Bọn họ mấy ngày nay dựa vào nhau quá thân cận, tay quen cầm đao, lạnh băng cứng rắn chưa bao giờ sợ, nhưng đột nhiên bị đồ vật mềm mại ấm áp đụng vào, cảm thấy trái tim chấn động. Loại cảm giác xa lạ này rất khó ràng, bài xích, nhưng tim đập nhanh quá thường xuyên, cảm thấy tựa hồ tốt lắm.

      Sờ thấy đao của mình, cầm lấy ôm vào trong ngực, cảm giác được nhiệt độ lạnh băng kia, Tốn Nô bình tĩnh trở lại, nhưng lại tự giác nhìn vỏ đao.

      Bị tiếng leng keng leng keng đánh gãy, Tốn Nô phát ngốc, ngẩng đầu nhìn thấy Đường Lê ôm rất nhiều đồ vật trở lại, bới đống lửa, gác miếng lá sắt lên, lá sắt bóng loáng, được lau sạch , Đường Lê hơ lá sắt lửa, lại lấy heo đất được lột da rửa sạch ra, bắt đầu thái thịt.

      Là đầu bếp, kĩ thuật thái cơ bản ít nhất có vấn đề gì, Đường Lê thái thịt đều là từng miếng hơi mỏng mỡ thịt liền nhau, được nàng đặt lên miếng sắt nung đỏ, phát ra tiếng xèo xèo nho . Động tác của nàng thực nhanh, từ hầu bao lấy ra mấy cái gói giấy, lấy bột bên trong nhanh chóng rắc đều vào, lại dùng cái kẹp nhanh chóng lật từng lát thịt.

      Thế giới này gia vị cũng quá tương đồng với nàng thường dùng ở thế giới kia, cho nên lúc trước hỗ trợ ở phòng bếp, nàng nhìn thấy những gia vị quá giống đó, thuận tay góp nhặt chút ít, cũng coi như là chút tật của đầu bếp, nghĩ tới lúc này vừa vặn dùng đến.

      Đối với người thích mang theo rất nhiều đồ vật để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào mà , thứ chuẩn bị vừa vặn có thể sử dụng, chuyện này mang đến thỏa mãn cho bản thân.

      Lại nghĩ đến chờ lát nữa có thể sử dụng mỹ thực cho tiểu nam thần, Đường Lê cả người tràn ngập lực lượng —— đây đại khái chính là lực truy tinh.

      “Tới, Tốn Nô, huynh nếm thử hương vị.”

      Tốn Nô: Ăn rất ngon, còn ngon hơn toàn bộ thịt heo đất trước kia từng ăn .

      “Ăn ngon a?”

      Tốn Nô gật gật đầu, ăn nốt vài miếng thịt còn dư lại.

      Đường Lê nhìn trong ánh mắt đen nhánh có hai điểm sáng , thỏa mãn đến được, giơ tay lại gắp thịt cho , “Ăn nhiều chút, ăn nhiều chút, còn rất nhiều, huynh quá gầy, nhất định phải ăn nhiều chút.”

      Tốn Nô ngừng động tác, nhìn về phía nàng, cánh tay cẳng chân , lại nhìn nhìn dáng người mình so với nàng to hơn vòng, bắt đầu có chút tự mình hoài nghi.

    4. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Lòng chị còn bao la hơn lòng mẹ nữa, chưa hết cả Tốn Nô chắc gấp đôi mình chứ chả chơi

    5. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 36. Ta chắc chắn bảo hộ nàng tốt

      Sương mù bao phủ Quỷ Khốc Lâm, người bình thường vào đều tìm thấy đường ra, chỉ có thể bị lạc mất phương hướng ở bên trong, phía sau Quỷ Khốc Lâm là Quỷ Khốc Nguyên. Nghe rất nhiều năm trước, có mấy chục vạn quân đóng ở đây, bọn họ phụng thiên lệnh của thánh đế, tới tìm kiếm thuốc trường sinh bất lão, nhưng biết vì sao trong đêm toàn bộ chết ở chỗ này.

      Năm đó chỉ có rất ít người chạy thoát ra ngoài, theo bọn họ miêu tả, lúc ấy tất cả mọi người lâm vào điên cuồng, bắt đầu tấn công những người khác, toàn bộ doanh địa biến thành biển máu luyện ngục, chém giết nhau mấy ngày mấy đêm, thi cốt chồng chất, oán khí mọc thành cụm, chọc đến chung quanh còn ngọn cỏ.

      Ở bên kia Quỷ Khốc Nguyên là mạch núi non dài đến chân trời, dãy núi này cơ hồ chặn đường Quỷ Khốc Nguyên thông đến nơi khác, cao ngất trong mây, lại hoang vu mù mịt. Rất lâu trước đây, dãy núi này được gọi là Thánh Sơn, thuốc trường sinh bất lão trong truyền thuyết cũng ở trong này, nhưng từ lúc nơi này chết mấy chục vạn người, Thánh Sơn liền biến thành ma sơn, tất cả mọi người cảm thấy, là Thánh Sơn cướp sinh mệnh nhiều người như vậy.

      Bởi vì ba tử địa liền bên nhau, người bình thường tiến vào chỉ có kết cục là chết, cho nên phàm là muốn giết người diệt khẩu, tra tấn địch nhân, hoặc là vứt xác, đều thích tới nơi này.

      Đường Lê cũng biết nơi mình ở đây có bao nhiêu đáng sợ, tuy rằng ban đầu nàng sợ thi thể, nhưng dù cho có nhiều thứ đáng sợ, nhìn nhiều cũng thành quen, hơn nữa nàng còn phải cẩn thận chiếu cố bệnh nhân, căn bản có thời gian mà sợ.

      Cho nên sở dĩ nàng muốn rời nơi này, phải bởi vì sợ, mà là vì hai nguyên nhân rất thực tế, là bởi vì nơi này có nguồn nước, hai là bởi vì nơi này thiếu đồ ăn. có nguồn nước, sinh hoạt ngày thường đều thuận tiện, chỉ dựa vào nước mưa là khổ sở, thứ có thể ăn chỉ có loại heo đất này, còn cần phải bệnh nhân Tốn Nô miễn cưỡng đứng dậy bắt, điều kiện quá gian khổ.

      “Tốn Nô, chúng ta làm thế nào mới có thể rời khỏi nơi này đây?” Đường Lê nhìn tay áo mình xám xịt, thương lượng cùng Tốn Nô chuyện rời .

      Tốn Nô hổ là sát thủ, thể chất biến thái, cứ như vậy mấy ngày sau có thể lại, tuy rằng còn thể quá nhanh.

      Nghe vấn đề của Đường Lê, suy tư lát, trầm ổn : “Chỉ có thể thông qua phía bắc Quỷ Khốc Lâm, nhưng Quỷ Khốc Lâm có mê trận, rất khó ra ngoài, chờ thương thế của ta tốt hơn mới có thể mang nàng ra, bây giờ vào Quỷ Khốc Lâm, sợ là dữ nhiều lành ít.”

      là vì trọng thương hết sức lực bị người ta bức vào Quỷ Khốc Lâm, cho dù là hơn mười cao thủ đuổi giết cũng chỉ dám từ bỏ truy kích sau khi tiến vào sâu trong sau Quỷ Khốc Lâm. Còn Đường Lê, căn bản là bị người ta ném ở bên ngoài, lại bị hồ ly đưa đến.

      “Lúc trước ta theo con hồ ly đỏ tiến vào, huynh nếu có thể lại tìm được con hồ ly đỏ đó, nó có thể mang chúng ta ra ngoài sao?” Đường Lê hỏi.

      “Ta chưa bao giờ nghe Quỷ Khốc Lâm có hồ ly đỏ, trong đó hẳn là có vật sống nào có thể sinh tồn.” Tốn Nô thực cẩn thận.

      Đường Lê kiến nghị : “Bằng ta tìm xem, có thể tìm được con hồ ly kia ?”

      Tốn Nô cũng tán đồng, nhìn nàng nghiêm túc : “Quỷ Khốc Lâm quá nguy hiểm, nên tự tiện hành động. Nầng chờ ta thêm hai ngày, đợi thương thế có chuyển biến tốt, ta lập tức mang nàng rời khỏi nơi này.”

      Đường Lê càng nghe như vậy, lại càng muốn thử lần, lôi kéo tay : “Ta thể để huynh theo ta chịu cuộc sống khổ sở này, ta muốn sớm chút cho huynh sinh hoạt càng tốt hơn.”

      Tốn Nô nghe thấy cảm thấy giống như có chỗ nào thích hợp.

      nương trước mắt là nữ tử nhu nhược, hiểu võ công. Nhưng quay đầu nhìn cái lều ra hình ra dạng cùng với đồ dùng sinh hoạt lục tục được tạo nên, lại cảm thấy Đường Lê hình như có gì đúng.

      Đường Lê có lực hành động kinh người, trưa hôm đó chỉ dùng khối đường dẫn ra con hồ ly đỏ từ chỗ cây cối gần Quỷ Khốc Lâm. Nàng cảm thấy đó chính là con vật mang mình vào.

      Hồ ly tựa hồ rất thích nàng, ngậm đường từ trong tay nàng rồi còn cọ cọ lòng bàn tay nàng. Đường Lê sờ sờ đầu hồ ly, thương lượng với nó có thể hỗ trợ dẫn đường ra ngoài hay , tiểu hồ ly thực linh tính chớp chớp mắt, xoay vòng.

      Đường Lê chạy về thương lượng việc này với Tốn Nô, Tốn Nô vẫn lại chờ thêm hai ngày nữa, còn lo lắng vạn nhất xảy ra cái gì ngoài ý muốn, chính bị thương nặng, thể bảo hộ người khác, Đường Lê ngẫm lại cũng đáp ứng, kéo tay , thả khối đường vào trong lòng bàn tay.

      Lúc hỗ trợ ở phòng bếp, Tôn đại nương cho nàng vài khối đường, vẫn luôn đặt ở túi bao trong tay áo, hôm nay lấy ra cho tiểu hồ ly khối, nàng liền nhớ tới Tốn Nô.

      “Huynh thích ăn ngọt sao?” Đường Lê cười đến ôn ôn nhu nhu, trong tươi cười đều đựng đầy mật đường.

      Tốn Nô có chấp niệm đối với rất nhiều đồ vật, đối với đồ ăn cũng thích, nhưng lúc này thấy Đường Lê cười, tự chủ được liền gật đầu, còn ở trong ánh mắt chờ mong của Đường Lê, ăn khối đường đó.

      “Huynh thích sao? Ta vẫn còn.”

      Tốn Nô duỗi tay ngăn cản lại, : “Tuổi ta còn lớn hơn nàng.” Vì sao muốn dỗ , coi trở thành hài tử?

      Đường Lê nhấp môi cười cái, có chút ngượng ngùng, “Bởi vì ta thực thích huynh, cho nên muốn đối tốt với huynh chút.”

      Tốn Nô mặt vô biểu tình nhìn nàng. Nửa ngày vẫn thể phục hồi tinh thần, nghe thấy biểu đạt thích trắng ra như vậy, cả người đều thể phản ứng.

      Kỳ , gặp rất nhiều lần có người tự xông đến, tuổi lớn võ công lại cao, có thanh danh đệ nhất sát thủ, hơn nữa mày kiếm mắt sáng, dáng người đĩnh bạt, lại là bộ dáng lãnh đạm cự người ngàn dặm, thực dễ dàng được nữ tử ưu ái, trong tổ chức có nữ sát thủ nhìn trúng dung mạo hoặc năng lực của , muốn tiếp cận , còn có nữ tử dây dưa nhiều hơn nàng, nhưng chưa bao giờ để ý, dù sao trừ bỏ tiếp nhiệm vụ, đại bộ phận thời gian đều trốn , ai có thể tìm được.

      Từ trước tùy ý những người khác thổ lộ lòng dạ thế nào, đều cảm thấy hề gợn sóng, nhưng nghe Đường Lê như vậy, Tốn Nô lập tức lâm vào trạng thái mờ mịt khẩn trương, biết nên cái gì mới tốt. Cho dù nội tâm gợn sóng vạn trượng, bề ngoài vẫn bình tĩnh dấu vết.

      Qua hồi lâu, : “Ta chắc chắn bảo hộ nàng tốt.”

      Đường Lê so với càng thêm thận trọng, “Ta cũng dùng hết khả năng chiếu cố huynh tốt, để cho huynh chịu khổ nữa.”

      Bạn tiểu tỷ tỷ áp đảo tiểu nam thần.

      Hai ngày sau, hai người chuẩn bị rời , làm Tốn Nô kinh ngạc chính là, con hồ ly đỏ thế nhưng xuất , chỉ như thế, nó đưa hai người ra khỏi Quỷ Khốc Lâm. Quỷ Khốc Lâm trong truyền thuyết có thể nhốt người đến chết, bọn họ cứ đơn giản như vậy mà ra.

      Nhìn Đường Lê đút khối đường cuối cùng cho hồ ly, phất tay tạm biệt nó, trong lòng Tốn Nô biết vì sao có loại mê mang nhàn nhạt. Ở trong kiếp sống sát thủ, mấy ngày nay thời gian mê mang tựa hồ nhiều quá mức bình thường.

      “Tốt rồi, rốt cuộc ra ngoài, bây giờ chúng ta tìm chỗ rửa mặt trước, lại ăn chút gì ngon.” Đường Lê móc túi tiền từ trong tay áo, tính toán bạc vụn bên trong, “Đây là lúc trước ta mang theo người, phải rất nhiều, nhưng ta cảm thấy hẳn là đủ ở trọ.”

      Tốn Nô làm sát thủ, người kỳ cũng mang theo bạc, chỉ mang nhiều lắm, sau đó còn bị rơi mất trong lúc chém giết, cho nên tại xu dính túi, nghèo vô cùng.

      “Bên kia hình như có khói bếp, chúng ta qua nhìn xem!” Đường Lê bước chân nhàng, nghĩ lập tức có thể tắm rửa ăn cơm tử tế, nàng cảm giác cả người đều có lực.

      Tốn Nô nhìn phương hướng nàng chỉ, muốn lại thôi, nhưng thấy nàng hứng như thế, vẫn ngậm miệng, yên lặng cầm trường đao theo nàng cùng đến bên đó. Đường Lê vừa vẫn quên chiếu cố , lát liền hỏi có mệt , muốn nghỉ chút , còn ý đồ đỡ . Tốn Nô đời này, lần đầu tiên được cẩn thận tỉ mỉ mà chiếu cố như vậy, cả người được tự nhiên, giống như bị người ta xoa từ đầu đến chân vô số lần.

      Tốn Nô: “Ta……” muốn cần như thế, kết quả đối diện đôi mắt Đường Lê ôn nhu như nước, liền nghẹn họng.

      Tiểu tỷ tỷ mặt cười ha ha, trong lòng cảm thán tiểu nam thần là ngoan, là tri kỷ, nắm tay về phía trước.

      bao lâu, hai người nhìn thấy nhà khách điếm ở ven đường, hai tầng lâu, phía sau có chuồng ngựa, tầng dùng làm quán trà cho người qua đường nghỉ chân. địa phương hẻo lánh như vậy, chỉ có nhà khách điếm này, người trong tiệm thế nhưng ít. Đường Lê vừa vào cửa liền phát mọi người đều nhìn sang, nàng để ý, đến trước quầy dò hỏi lão bản có phòng cho khách hay , Tốn Nô liền theo phía sau nàng, đương nhiên có thể nhận thấy tầm mắt chung quanh, mặt vô biểu tình giật giật ngón tay cái, Tốn Đao tiếng động ra khỏi vỏ hai tấc.

      lát sau, toàn bộ khách nhân trong tiệm đều thu hồi ánh mắt nhìn bọn họ nữa, ai uống trà uống rượu đều vùi đầu tiếp tục uống. Lão bản khách điếm vừa định có phòng cho khách, Tốn Nô lãnh đạm nhìn cái, lão bản thân mình cứng đờ, kéo kéo khóe miệng với Đường Lê: “…… Phòng cho khách đương nhiên là có.”

      Đường Lê phát dị thường, lại dò hỏi chủ quán có thể bán hai bộ quần áo cho bọn họ thay đổi chút . Tốn Nô vẫn cứ nhìn chằm chằm lão bản kia, lão bản chỉ có thể đồng dạng cười trả lời, “Ha ha ha đương nhiên có thể.”

      Đây là hắc điếm, phàm là người có chút kinh nghiệm giang hồ đều có thể nhìn ra được, rốt cuộc có thể ở nơi gần Quỷ Khốc Lâm như vậy mở cửa hàng, có khả năng là lương dân gì đó. Chủ tiệm này, bao gồm ‘ khách nhân ’ này nọ đều là đám, nếu gặp người có thể xuống tay, mệnh và tiền đều lưu lại nơi này. Còn Tốn Nô, chủ tiệm vừa thấy tư thế đường và biểu tình, động tác, liền biết đây phải người bọn họ có thể làm ‘ sinh ý ’.

      Tuy rằng hiển nhiên ta bị thương, nhưng cho dù như vậy, chủ tiệm vẫn cứ dám hành động thiếu suy nghĩ. chỉ cầu mong hai vị này nhanh chóng nghỉ ngơi xong rời , đừng trở ngại bọn họ làm ‘ sinh ý ’.

      Tốn Nô cũng có ý chọc phiền toái, nhìn chủ tiệm tìm ra hai bộ quần áo, lấy nước ấm đưa vào trong phòng. “Khách nhân, thỉnh ngài tự tiện.”

      Đường Lê cảm thấy lão bản và tiểu nhị trong tiệm này thái độ đều khá tốt, nàng cầm bộ váy màu lam nửa cũ vào trong phòng, nhìn thấy Tốn Nô theo.

      Đường Lê: “Tốn Nô?”

      Tốn Nô đưa lưng về phía nàng ôm đao ngồi bên, nhắm mắt lại, “Ta nhìn, chỉ bảo vệ nàng.”

      Đường Lê cũng lo nhìn, giữa hai người còn cách cái mành, nhìn được cái gì? Nàng luôn luôn thích sạch , lúc này lăn lê bò lết ở trong đống xương trắng vài ngày, chỉ đơn giản rửa mặt và tay, rốt cuộc có thể tắm sạch , nàng tắm xong thay thân váy áo sạch , cảm giác cả người nhàng. Dùng khăn vải đơn giản bọc bọc đầu tóc, đến bên Tốn Nô, “Vết thương người huynh còn tiện, ta giúp huynh lau chút ?”

      Tốn Nô liếc nhìn nàng cái, cảm thấy nàng quá mức yên tâm với mình, lúc trước bị thương nặng thể động đậy là như thế này, bây giờ vẫn là như vậy, nàng đối với bất luận kẻ nào đều phòng bị sao?

      Tốn Nô cảm thấy mình hẳn là nên nhắc nhở nàng chút, vì thế : “Ta là nam tử.”

      Ai ngờ Đường Lê vừa nghe, biết vì cái gì đột nhiên đỏ mặt, hơn nữa càng ngày càng đỏ, lỗ tai cũng đỏ. Tốn Nô vốn dĩ mặt có biểu tình gì, thấy nàng như vậy, thể hiểu được cũng trận đứng ngồi yên, sau lưng ra mồ hôi, đôi mắt cũng khỏi dời . kỳ có ý gì khác, nhưng Đường Lê phản ứng làm cảm thấy mình giống như làm cái gì tốt lắm.

      “…… Ta cũng phải có ý tứ kia.” Tốn Nô cũng biết mình giải thích cái gì.

      Đường Lê ho khan tiếng, vẫn cứ đỏ mặt, rũ mắt cười rộ lên, “ có gì…… Huynh muốn ta hỗ trợ sao?”

      Trầm mặc lát, Tốn Nô : “Được.”

      Đường Lê chỉ giúp xoa xoa miệng vết thương sau lưng dễ lau, lại giúp rửa rửa tóc, rồi chờ ở bên ngoài. Tốn Nô yên tâm nàng chờ mình, thực nhanh ra, tóc còn nước.

      “Ta giúp huynh lau lau tóc.” Đường Lê đến phía sau Tốn Nô giúp lau tóc. Tóc của dài, chỉ tới chỗ xương bả vai, Đường Lê lau khô tóc cho , thuận tay móc ra cái lược chải mấy lần, cuối cùng lấy ra dây cột tóc màu trắng buộc tóc lên cho .

      “Xong.”

      Tốn Nô cầm đao yên lặng đứng lên, vai rộng chân dài, khuôn mặt lớn lên phá lệ trẻ trung, dáng người đặc biệt tốt, là cái loại gợi cảm của nam nhân thành niên, lúc lời nào thực an tĩnh, dù chỉ lẳng lặng đứng ở đó cũng có cảm giác sắc bén nguy hiểm có thể kinh sợ người khác.

      Đường Lê cảm giác có loại ngượng ngùng như đối diện với mối tình đầu, dám nhìn nhiều, vội xoay người ra trước gương chải đầu, thắt cái bím tóc, thắt xong rồi nàng phát dây cột tóc của mình buộc đầu Tốn Nô, lập tức túm đuôi tóc đứng ở đó.

      Tốn Nô vẫn luôn chú ý nàng, nhìn thấy tình cảnh này, đại khái cũng hiểu được, rên tiếng đưa bàn tay ra sau đầu kéo cái, kéo rơi dây cột tóc sau đầu, đưa đến trước mặt Đường Lê. Sau đó tự mảnh vải màu đen, tùy tay buộc mái tóc lên, buộc chỉnh tề được như Đường Lê, nhưng loại tùy tính này làm cho nhìn càng gợi cảm.

      Tiểu tỷ tỷ bị bạn trai tiểu nam thần đánh bại, mặt đỏ tim đập.
      mattroiden2810, annie196, sabera.tran26 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :