1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nữ chính đều cùng nam phụ HE - Phù Hoa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. A fang

      A fang Well-Known Member

      Bài viết:
      566
      Được thích:
      560
      chúc mừng Liêu hoàng hậu
      heavydizzy thích bài này.

    2. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Chân tình của A Kiều là tiến bộ vượt cấp, kaka
      heavydizzy thích bài này.

    3. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 32. Chuyện xưa xong

      Hết thảy về sau, đều có bao nhiêu quan hệ với Liêu Đình Nhạn.

      Lúc bọn họ còn chưa trở lại Lạc Kinh, truyền đến tin tức Trần Uẩn tử vong, làm Liêu Đình Nhạn hung hăng giật mình phen. Nam chủ nguyên tác cứ như vậy chết rồi? Đây cũng quá chân ! Bị chết quá tùy tiện !

      Lại nhìn nam nhị làm chết nam chủ nguyên tác kia, ngồi ở trong xe ngựa nghỉ ngơi, trừ bỏ có tinh thần gì, mặt khác cũng đều ổn.

      Nghiêu Châu bên kia, bởi vì Tần Nam Vương chết, còn Trần Uẩn bỏ mình, trong nhất thời như rắn mất đầu, lại xảy ra hỗn chiến đoạt quyền, con trai Đô tướng quốc dưới trợ giúp của Tần thái bảo công phá thành Nghiêu Châu, rửa sạch toàn diện thế lực của quân phản loạn. Còn có nạn dân được Trần Uẩn tụ tập thành quân khởi nghĩa, có quy mô lớn như nguyên tác, đại bộ phận cũng quyết tâm đập nồi dìm thuyền như nguyên tác, mắt thấy thế cục trong sáng, bọn họ cũng bắt đầu chậm rãi phân tán, lựa chọn trở lại nguyên quán của mình.

      Bởi vì có đại quy mô người chết giống trong nguyên tác, ôn dịch theo sau cũng có, tình huống cụ thể, Liêu Đình Nhạn ràng lắm, nàng chỉ ngẫu nhiên nghe được ít tin đồn, thí dụ như địa phương nào đó gặp tai hoạ, bệ hạ phái ra đệ tử gia tộc nào đó đến xử lý, bởi vì người này biểu xuất chúng, được bệ hạ ngợi khen thăng quan, toàn bộ gia tộc liên quan đều được trọng dụng. Còn Đoạn gia dần dần yên lặng xuống, vài thần tử thuộc lớp người già đều cáo lão xin từ chức, trong đó lại có bao nhiêu phong vân cuồn cuộn, Liêu Đình Nhạn đều nhìn thấy.

      Trở lại trong cung, nhìn thấy cung điện quen thuộc kia, khó tránh khỏi có chút hoảng hốt, lại vừa nghe những mỹ nhân cung nhân đó gọi nàng là Hoàng Hậu điện hạ, Liêu Đình Nhạn tức khắc cảm thấy càng thêm hoảng hốt.

      Tuy rằng nam chủ nguyên tác chết, nàng cũng lộ tuyến trong nguyên tác, lại như cũ kết cục giống nguyên tác, trở thành Hoàng Hậu.

      Trong cung mỹ nhân ít rất nhiều, những người còn thừa lại đó mỗi lần nhìn nàng đều có vẻ thực co rúm lại sợ hãi, Liêu Đình Nhạn sắp cảm thấy mình có phải là bom vừa chạm vào liền nổ chết đống người hay .

      thực tế, nàng nghĩ cũng sai biệt lắm, bởi vì chuyện lúc trước nàng bị ám sát, có quan hệ với vị mỹ nhân trong cung, các mỹ nhân trong cung bị liên lụy trải qua lần huyết vũ tinh phong, lá gan đều sắp bị dọa vỡ. Tuy rằng Quý Phi…… tại là Hoàng Hậu điện hạ vẫn cứ vẻ mặt vô hại, nhưng bệ hạ phía sau lại có khuôn mặt tùy thời chuẩn bị giết người.

      Sợ sợ, dám chọc.

      Liêu Đình Nhạn trở thành Hoàng Hậu quá trình thực thuận lợi, trong triều căn bản có bất luận kẻ nào dám phản đối, quả thực tốc độ như hỏa tiễn thăng thiên. So với nam chủ nguyên tác hao hết tâm lực cân bằng thế lực khắp nơi trong triều, cuối cùng làm chết nữ xứng Hoàng Hậu, mới rốt cuộc đưa nữ chủ nguyên tác lên vị trí Hoàng Hậu, cả quá trình đấu trí đấu dũng.

      Mà làm Hoàng Hậu hay làm Quý Phi, đối với Liêu Đình Nhạn mà có gì khác nhau, bởi vì ngày tháng trôi qua đều giống như trước đây…… , có chút giống, có cuộc sống về đêm.

      Vào đêm nguyệt hắc phong cao, Tư Mã Tiêu nửa đêm lắc nàng tỉnh, hai lời mà ngủ nàng.

      A, nam nhân, luôn miệng cần, ghét bỏ, tại thế nào? mặt đau sao?

      Buổi tối ngày thứ ba, lại bị lắc tỉnh, Liêu Đình Nhạn nhịn được : “Bệ hạ, chàng phải cảm thấy loại việc này ghê tởm sao, khi như vậy, vẫn nên từ bỏ , chàng chứng minh rồi, ta tin!”

      Tư Mã Tiêu dùng tay dán lên gương mặt nàng, “ tại ta cảm thấy những người khác ghê tởm, nàng ghê tởm, nàng và những người khác giống nhau.”

      Liêu Đình Nhạn: “……”

      Lặng im lát, nàng thở dài, giơ tay kéo đầu Tư Mã Tiêu xuống, “Được rồi, bệ hạ, đến đây .”

      Tuy rằng có cuộc sống về đêm, nhưng có hoàng tự, bởi vì hai người đều muốn. Quốc gia cần người thừa kế, Tư Mã Tiêu liền từ dòng bên chọn người vào trong hoàng cung bồi dưỡng. Đứa bé kia thực thành nhát gan, bình thường dám tới gặp Liêu Đình Nhạn, bởi vì Tư Mã Tiêu phần lớn đều ở bên nàng, thấy nàng chẳng khác nào thấy Tư Mã Tiêu. Trong triều các đại thần đều sợ hãi Tư Mã Tiêu, huống chi đừa bé con.

      Liêu Đình Nhạn đau lòng đứa độc thân rời khỏi nhà, ra thường xuyên cho người đưa cho chút thức ăn điểm tâm, đều là thứ chính nàng cảm thấy ăn ngon. Tư Mã Tiêu cũng ngăn cản nàng làm này nọ, phải , cơ bản ngăn cản nàng làm bất luận việc gì. Tương phản, Liêu Đình Nhạn ngẫu nhiên ngăn cản làm ít việc. Tuy rằng như cũ vẫn là bạo quân, nhưng có Liêu Hoàng Hậu ‘ ưu quốc ưu dân ’, vì làm nàng có thể ‘ tâm khoan thể béo ’, bất tri bất giác liền làm rất nhiều việc ích nước lợi dân.

      Cũng bởi vì Hoàng Hậu thích, Tư Mã Tiêu khai thông rất nhiều đường thương mậu, buôn bán cũng chậm rãi phồn hoa lên. Thương nghiệp phồn vinh làm phát triển đời sống nhân dân, đặc biệt là Lạc Kinh. Liêu Đình Nhạn có năm để Tư Mã Tiêu đưa nàng lên phố dạo, bỗng nhiên phát so với mấy năm trước, giờ người đường, tinh thần và diện mạo đều tốt ít, hàng hoá đồ chơi mới lạ cũng nhiều lên.

      Ngày đó buổi tối trở lại cung, Liêu Đình Nhạn chủ động ôm Tư Mã Tiêu, cuộn trong lòng ngực ngủ.

      tốt, đây là kết cục tốt nhất nàng có khả năng nghĩ đến.

      ————

      Trần Uẩn sắc mặt đen nhánh vào trạm trung chuyển, bề ngoài vẫn là Trần Uẩn, biểu tình vốn nên trong sáng giờ phút này trầm trọng đến có thể giọt ra nước.

      “Hệ thống, sao lại thế này, ra đây!”

      —— “ đáng tiếc cho ngài, thế giới tương ứng của ngài thoát ly cốt truyện, nhân vật của ngài cũng bị tước đoạt thân phận ‘ nam chủ ’, thế giới này còn thuộc về ngài.”

      Trần Uẩn sau lúc lâu , trong mắt tràn đầy cam lòng. lâu sau, vặn vặn ngón tay, “Thôi được, bất quá là tiểu thế giới mà thôi, có, lần này coi như ta sơ ý. Bây giờ ta muốn biết kết cục của hai người kia.” vai phụ, thế nhưng giết chết còn đoạt nữ nhân của , cũng tin loại người này, nữ chính là có thể .

      Hệ thống dao động ở trước mắt , khắc sau, bắt đầu xuất hình ảnh. Trần Uẩn quen thuộc nhắm mắt lại, bắt đầu chìm vào hình ảnh.

      Đó là trong tòa cung điện hoa mỹ, nam nhân trung niên khô gầy nằm giường, mỹ nhân ngồi bên mép giường, dù mỹ nhân khóe mắt mơ hồ có nếp nhăn, nhưng vẫn còn tươi trẻ, biểu tình có chút tiều tụy, như cũ vẫn là đại mỹ nhân minh châu rực rỡ. Hai người này, đúng là Tư Mã Tiêu và Liêu Đình Nhạn.

      Tư Mã Tiêu nằm giường hiển nhiên sống được bao lâu, chỉ đôi mắt vẫn có chút ánh sáng, gắt gao nhìn chằm chằm Liêu Đình Nhạn ở mép giường, hỏi nàng: “Hoàng Hậu, ta vẫn luôn muốn hỏi nàng…… Nhiều năm như vậy, nàng ta sao?”

      Liêu Đình Nhạn hàm chứa nước mắt, nhàng gật đầu, đáp ra tiếng: “.”

      Tư Mã Tiêu liền cười rộ lên, lắc đầu thở dài: “Hoàng Hậu a, lâu như vậy, mỗi lần nàng dối ta đều có thể nhìn ra sơ hở, chỉ có lần này thế nhưng ta lại nhìn ra, có phải nàng sợ ta chết, muốn nàng chôn cùng hay ? Ta biết nàng muốn chết, nhưng ta muốn nàng bồi ta, cho nên ta lưu lại ý chỉ, sau khi ta chết, muốn nàng chôn cùng đế lăng.”

      “Ta muốn mang nàng ……”

      Liêu Đình Nhạn nghe xong lời này, có phản ứng gì, rũ mắt xuống cầm lấy bàn tay khô gầy kia.

      Bàn tay kia cũng nắm chặt tay nàng, phảng phất muốn mang theo nàng cùng nhau rơi vào địa ngục, nhưng mà chậm rãi, chung quy vẫn buông lỏng ra, càng ngày càng lạnh.

      Thái Tử trưởng thành vào, quỳ gối dưới chân nàng, vẫn thành giống khi còn bé như, dập đầu cung kính : “Điện hạ, xin nén bi thương, bệ hạ .”

      Liêu Đình Nhạn bừng tỉnh hoàn hồn, nhìn về phía hoạn quan già nua đứng hầu bên, bình tĩnh : “Cẩn Đức, bệ hạ muốn ta chôn cùng, hẳn là chuẩn bị tốt rượu độc, mang lên .”

      Cẩn Đức cũng quỳ xuống, lại , chỉ cẩn thận dâng lên quyển sách lụa màu vàng sáng, “Điện hạ, bệ hạ tuy rằng xác từng động tâm tư này, nhưng hôm qua, người lại tự tay đốt cuốn sách lụa đó , để lại phần khác.”

      Liêu Đình Nhạn phảng phất hiểu ra cái gì, có chút run rẩy tiếp nhận sách lụa, lát sau nàng siết sách lụa nức nở ra tiếng. Sách lụa cho nàng, để lại những người này nọ để dùng, dạy nàng về sau nên làm như thế nào, cũng chuyên kiến tạo tòa hành cung ở chỗ nào cho nàng, ngày sau có thể rời Lạc Kinh đến nơi đó cư trú, hình như tất cả đều tính toán tốt vì nàng.

      luôn muốn nàng bồi cùng chết, lâu như vậy, thời khắc cuối cùng lại từ bỏ. Liêu Đình Nhạn ném sách lụa xuống, bụm mặt, khóc thành tiếng, “Ta đời này, lừa gạt chàng rất nhiều lần, chàng lần cũng phát , cuối cùng câu , chàng lại thế nào cũng chịu tin tưởng, chàng là thông minh đời, hồ đồ nhất thời……”

      Nàng là người, lại phải cỏ cây đá cứng, gặp được người như vậy, dù cho người khác đều tốt, nàng làm sao có thể thích.

      chàng lại tin, chàng tin thế nào lại vẫn hỏi!” Liêu Đình Nhạn khóc lóc bổ nhào vào giường, giơ tay tát cho thi thể cái, “Ta sớm chuẩn bị tốt cùng chàng rồi, giờ chàng lại để ta mình cố gắng tồn tại, chàng đồ ngốc bức này, chàng dậy cho ta!”

      Cẩn Đức và Thái Tử đầy mặt kinh hách, chưa từng thấy Hoàng Hậu thế này, vội ngừng tiến lên ngăn cản nàng, ngăn cách nàng cùng với thi thể của Tư Mã Tiêu.

      Khi Liêu Đình Nhạn ở bên giường lên tiếng khóc lớn, tiếng chuông tang dày nặng xuyên thấu qua tường cung thành nặng nề.

      ……

      Trần Uẩn mở to mắt, mắng tiếng, “Cẩu hoàng đế biết tính kế, cuối cùng ra chiêu như vậy, cho dù nguyên bản , cũng phải bị cảm động.”

      —— “Thế giới này cho dù tuyến cốt truyện hay là tuyến cảm tình đều chếch toàn diện, tìm lại được.”

      Trần Uẩn cả giận : “Ta biết, cần nhắc nhở ta, ta lại phải chỉ có cái thế giới này.” Dứt lời vung tay áo, biến mất thấy.

      ……………………

      …………

      ……

      Trâu Nhạn từ trong bóng đè quen thuộc tỉnh táo lại, nàng ngồi dậy, nhìn dưới chân mình dẫm lên thảm nhung, giơ tay mở ngọn đèn bàn tủ đầu giường bên cạnh, từ đám lộn xộn gồm dung dịch săn da cùng với mặt nạ khăn giấy lấy ra di động, nhìn thời gian phía , vừa mới rạng sáng 5 giờ.

      “Hô ——” Trâu Nhạn sau đó ngã vào giường, che hai mắt mình.

      Trở lại thế giới này gần tháng, thời gian càng dài, trong đầu nàng đời thuộc về ‘ Liêu Đình Nhạn ’ càng ngày càng như giấc mộng, giống như đắp lên tầng lụa mỏng. Nhưng đoạn ký ức kia lại làm nàng sinh ra loại cảm giác xa lạ nên lời đối với thế giới này, rất nhiều việc , nàng đều cần hồi ức lâu, mới nghĩ ra. Bởi vì như vậy, nàng xin nghỉ dài hạn tháng ở công ty.

      Ngày mai nếu còn làm, đại khái công việc này liền còn.

      thực tàn khốc làm đối lập, càng thêm có vẻ những năm nhàn rỗi có việc gì chỉ ăn ngủ đó, hình như là giả. Trâu Nhạn đứng dậy thay quần áo, ra ngoài chạy buổi sáng, nghe nhạc, chạy ba vòng dọc theo hồ bên công viên, chạy đến tinh bì lực tẫn, cái gì cũng nghĩ.

      Trở lại công ty ngày đó, đối với mấy đồng chào hỏi mình, Trâu Nhạn có chút nghĩ ra họ là ai, ngày công tác hiệu suất thấp, tình mới chậm rãi quen tay.

      “Trâu Nhạn, hết bệnh chưa a, tôi thấy hôm nay vẫn còn chút kì quái, cũng thích chuyện.” Tới gần giờ tan tầm, nữ đồng tới chuyện phiếm, “Ai, chúng ta mấy người chuẩn bị liên hoan, hay a?”

      Trâu Nhạn cười rộ lên, “ a, đâu ăn?”

      Mấy người cười cười thu thập đồ đạc tan tầm, vào thang máy, đến tầng thứ chín, vài người vào, người đàn tôn tuổi trẻ đầu mặc thân tây trang, sắc mặt tái nhợt, nhìn qua tính tình táo bạo, mặt trầm dễ chọc. Trâu Nhạn nhìn , nháy mắt thất thanh.

      Mấy nữ đồng khác cũng ngừng câu chuyện, có chút xấu hổ chen vào chỗ, thấp giọng chào hỏi, “Ngụy giám đốc.”

      Nam nhân chuyện, liếc mắt nhìn các nàng cái, lại nhìn Trâu Nhạn, ngay sau đó xoay người, chờ thang máy vừa mở ra liền mang theo mấy người vào phòng họp tầng sáu.

      Trâu Nhạn nghe mấy đồng ríu rít, có chút chưa hồi thần, đến lúc người kéo nàng cái, “Trâu Nhạn, thời gian này xin nghỉ hẳn là chưa biết, vừa rồi vị kia là Thái Tử gia tuần trước vừa phi hành xuống đây, con trai của Đại lão bản tổng công ty, phân công đến chỗ chúng ta nơi này để rèn luyện.”

      Trâu Nhạn: Đây là cái cốt truyện chuyển thế cẩu huyết gì, vì cái gì người này lớn lên giống Tư Mã Tiêu như vậy? Hay là mình điên rồi, nhìn ai đều thấy giống Tư Mã Tiêu?

      biết tôn tính đại danh của vị thần tiên hạ phàm này?” Trâu Nhạn hỏi.

      Nữ đồng bị nàng chọc đến cười ngừng, ha ha trận mới : “Là Ngụy Tiêu.”

      Trâu Nhạn: “kiều là làm nũng?”

      Nữ đồng tiếp tục cười, “ , là tiêu trong thiêu tiêu (đốt hết).”

      Trâu Nhạn: Biết rồi, là Tiêu trong Tư Mã Tiêu.

      Lúc cùng các đồng ăn cơm, trong lòng Trâu Nhạn vẫn luôn quanh quẩn những cốt truyện bá tổng kinh điển đó —— “Nhà ta có mười vạn công ty như vậy, có tỷ em sạch như vậy ……” “Nữ nhân, tiếp cận ta, còn phải là vì tiền của ta sao.” “Thực tốt, thành công khiến cho ta chú ý.”

      Phi, bá tổng cái rắm, phải Thiên Vương lão tử, nàng cũng phải tuyệt sắc mỹ nhân, ai về nhà nấy tìm mẹ người ấy. Liêu Đình Nhạn bồi Tư Mã Tiêu, tại Trâu Nhạn cũng phải bị bắt buộc đương cùng Ngụy Kiều Kiều gì đó.

      Nàng Trâu Nhạn, chính là nghèo chết, chết ở bên ngoài, bỏ công việc này, cũng đương cùng Ngụy Tiêu.

      Ngày hôm sau, Trâu Nhạn ở thang máy lần thứ hai ngẫu nhiên gặp được Ngụy Tiêu. Vị giám đốc từ trời mới rơi xuống này, thủ trưởng của thủ trưởng nàng, tiểu bạch kiểm cả người cao quý lãnh diễm, tính tình hung bạo, có tiếng thích để ý người khác. Lại đột nhiên mở miệng hỏi nàng: “ gọi là gì, cũng làm ở công ty này? Sao tôi chưa từng thấy ?”

      loại ảo giác quen thuộc, bị bạo quân chi phối. Trâu Nhạn giả cười, “Tôi xác là nhân viên trong công ty, ở ban mỹ thuật, gọi là Trâu Nhạn.”

      Giữa trưa ăn cơm ở nhà ăn, lại gặp vị Thái Tử gia này, thế nhưng giống nhân viên bình thường ăn ở căng tin. Liêu Đình Nhạn tự giác nhìn bàn ăn của , căn bản ăn đến hai miếng đổ . Nàng trong lòng tức khắc có loại tiêu điều sớm trở lại trước giải phóng, Tư Mã Tiêu có Hoàng Hậu Liêu Đình Nhạn, ăn cơm tự giác hơn nhiều.

      Thôi , đây là Ngụy kiều kiều, cũng phải Tư Mã làm nũng, ăn cơm liên quan gì đến nàng.

      Buổi chiều ở phòng nước trà, Trâu Nhạn lại nhìn thấy Thái Tử gia châm trà.

      Trâu Nhạn: “……” Ngài ở tầng mười hai có phòng nước trà sao? Thế nhưng cũng phải chạy đến tầng mười uống nước?

      Ngụy Tiêu rót nước, đầy mặt kiên nhẫn lấy ra hai viên thuốc nuốt vào, uống ngụm nước to. Thấy Trâu Nhạn nhìn , cũng quay đầu nhìn sang, nhìn trong chốc lát rồi : “Đây là thuốc, phải đường.”

      Trâu Nhạn: Tôi cũng phải đứa ngốc nhìn ra.

      Nàng vẫn giả cười, gọi câu Ngụy giám đốc, bưng ly nước chuẩn bị rời , Ngụy Tiêu gọi nàng lại.

      Trâu Nhạn xoay người, Ngụy Tiêu nhìn chằm chằm đôi mắt nàng, nhìn nửa ngày, mới : “Khi nào chúng ta có thể ở bên nhau?”

      Trâu Nhạn: “……??” cái gì, tai tôi hình như nghe ?

      Vài nữ đồng kết bạn tới phòng nước trà uống nước, vừa vặn đụng phải trường: “……???” Chúng ta nghe thấy bát quái lớn kinh thiên gì?

      Ngày hôm sau, tin tức về Trâu Nhạn đương cùng Thái Tử gia từ trời rơi xuống truyền khắp toàn bộ công ty, đến bảo an và bảo vệ trông cửa cũng đều biết. Trâu Nhạn thề thốt phủ nhận cũng ngăn cản được quảng đại quần chúng nhân dân bát quái, ít cao tầng nghe thấy tin tức cũng mấy tin ngay, nửa đùa hỏi Ngụy Tiêu, “Ngụy giám đốc, nghe cùng với Tiểu Trâu ở ban mỹ thuật chuyện đương?”

      Ngụy Tiêu dời tầm mắt khỏi màn hình máy tính trước mặt, nhìn về phía người chuyện: “ phải.”

      Người nọ hiểu, vừa định đầu năm nay tiểu nương chịu yên ổn, chỉ nghĩ làm ra có này nọ, còn chưa ra miệng, liền nghe thấy Ngụy Tiêu : “Tôi cảm thấy chúng tôi hẳn là kết hôn.”

      Đám cao tầng ở phòng họp: “……???”

      Tới buổi chiều, lời đồn đãi biến thành Trâu Nhạn kỳ sớm kết hôn cùng Ngụy Tiêu, lúc trước xin nghỉ dài hạn chính là tuần trăng mật. Các đồng đều kêu thảm nàng kết hôn vì sao phát kẹo mừng.

      Trâu Nhạn: Mọi người thanh tỉnh chút! Giả! Đều là giả!

      đến mấy ngày, ở đại sảnh công ty, Trâu Nhạn nhìn thấy vị đại mỹ nhân, mỹ nhân rất quen thuộc lôi kéo nàng, “Con cùng với A Kiều tuổi đều , chuẩn bị khi nào có con? Nếu các con vợ chồng son ngại phiền toái chịu nuôi, có thể đưa về nhà cho ta nuôi.”

      Trâu Nhạn: “Tỷ tỷ, người là?”

      Mỹ nhân ôn nhu cười rộ lên: “Ta là mẹ của A Kiều nha.”

      Trâu Nhạn: Mẹ…….

      Nàng tìm được Ngụy Tiêu, “Tổ tông, đừng đùa tôi!”

      Ngụy Tiêu nhìn nàng, bỗng nhiên cười rộ lên, “ ràng nhớ tôi, còn muốn làm bộ quen biết.”

      Trâu Nhạn: “!?”

      Ngụy Tiêu: “ phải , em phải bồi tôi.”

      Trâu Nhạn hồi lâu mới : “Nếu đổi là người khác, như vậy, khẳng định là tiết mục ngược luyến tình thâm.”

      Ngụy Tiêu giơ tay nhéo nhéo gáy nàng, lộ ra hàm răng trắng dày đặc: “Cho nên, đổi người, chỉ có em.”

      (Quyển thứ nhất xong )

      Lời editor: Các nàng thấy truyện thế nảo? Nếu vẫn a Kiều với A Nhạn hóng thêm bộ Xin dâng cá mặn cho sư tổ nhé. Hai truyện ko có liên quan gì với nhau chỉ tính cách nhân vật là thay đổi. @Quy Linh Cao nàng ơi, chờ nàng mãi mà lâu thấy chương mới !!!!!

      Chiều nay mà rảnh ta bắt đầu post tiếp Quyển 2: Nam chính nhớ thương bạch nguyệt quang bị đào thải, với điều kiện là các nàng phải ngoan nha <3<3<3

    4. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Bravo, quyển 1 hoàn tất. Mình thấy kết cục mỹ mãn, hoàn hảo.
      Chúng tớ ngoan lắm nhé bạn @heavydizzy , hihi
      Hale205, A fangheavydizzy thích bài này.

    5. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Luôn luôn ngoan, cầu bao nuôi, chỉ cần cho chương đều đều, tự biết ăn, ngủ ko cần dỗ, hí hí, hài cho a tiểu tam, chết ko biết vì sao chết, ràng kịch bản là nam 9, vậy mà bị cấp cho lãnh cơm hộp sớm thế, tui coi thường tiểu kiều, ko nỡ ha, còn xài chiêu nữa cơ, thâm...
      heavydizzy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :