1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nữ chính đều cùng nam phụ HE - Phù Hoa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 30. Lao ra

      Tư Mã Tiêu nhớ được rất sớm, vào lúc hài tử bình thường còn hiểu thế giới chung quanh, cũng có thể từ thái độ cùng với giọng của người xung quanh hiểu được tin tức mình muốn biết. Khi đó, còn ở trong điện Thuấn Hoa cùng mẫu thân Từ Ngọc công chúa. Thuấn Hoa điện lạnh lẽo to như vậy, mọi cung nhân hầu hạ đều giống như cái bóng.

      Trong điện có cột cao lớn, mặt đất phủ kín thảm mềm, treo màn che phiêu đãng, trong lò thời khắc đều thiêu đốt loại hương có thể làm người ta mơ màng sắp ngủ. Đây là tòa lồng giam trong hoàng cung hoa lệ, nhốt nữ nhân bị làm cho phát điên, còn có Tư Mã Tiêu cái sản phẩm hỏng này. Đối với thân phận của , mọi người kiêng kị sâu, nhưng Tư Mã Tiêu biết, mẫu thân mình là nữ nhân điên điên khùng khùng kia, Từ Ngọc công chúa, còn phụ thân là chủ nhân tòa cung cấm này, Hoàng đế bệ hạ, cũng biết hai người này là thân huynh muội.

      từng gặp cung nhân ở sau lưng khe khẽ , đều bệ hạ và công chúa hoang đường như thế nào, đứa con bất luân là bất tường dơ bẩn như thế nào, ngày sau nhất định được chết tử tế. cảm thấy tức giận, vì thế cho người bắt hai cung nhân chuyện đó, tự tay dùng đế đèn đúc hình hoa điểu, cắm vào mắt và miệng hai người, máu bắn đầy người đầy tay.

      Khi đó còn như vậy, tính tình bạo ngược cũng manh mối. Phát giết người rồi, đau đầu bởi vì tức giận lại giảm bớt rất nhiều, Tư Mã Tiêu liền thích cảm giác này. Người chọc tức giận nên chết, dù sao chết cũng có việc gì, cung nhân mới cuồn cuộn ngừng.

      có ai cho đúng sai, dạy đạo lý, từ khi sinh ra nhìn thấy chính là lồng giam và kẻ điên. Mẫu thân Từ Ngọc công chúa lúc điên cũng nhận ra , làm như thấy , lúc ngẫu nhiên thanh tỉnh, dùng ánh mắt chán ghét cùng sợ hãi nhìn , lẩm bẩm : “ hổ là hài tử của , ngươi cũng là kẻ điên, kẻ điên !”

      “Về sau trưởng thành, ngươi chính là tai họa, tai họa!” Nàng rồi lại điên lên, ý đồ đút độc dược cho , độc chết , nửa đêm vào mép giường muốn dùng gối đầu chèn chết . Nhưng cũng chết, bởi vì thông minh, biết tránh nữ nhân điên này như thế nào, hơn nữa Cao Mịch phát rồi thời thời khắc khắc nhìn , ngăn cản hành vi của nữ nhân kia.

      Cao Mịch khi đó còn phải Cao thái bảo, nhìn Từ Ngọc công chúa lớn lên, vẫn luôn muốn xoa dịu quan hệ mẫu tử bọn họ, toàn bộ Thuấn Hoa điện chỉ có Cao Mịch đối tốt với , nhưng ta cũng vẫn luôn ôm , ngừng : “Điện hạ từ trước phải thế, nàng thiện lương lại ôn nhu, nhất định đối với người thực tốt, tại nàng như vậy, chỉ là vì sinh bệnh, chờ nàng hết bệnh rồi nàng rất thương người, người là thân sinh nhi tử của nàng, nàng nhất định thích người.”

      Tư Mã Tiêu cũng tin lời này, chính có mắt để nhìn, có đầu óc để nghĩ, nữ nhân gọi là mẫu thân, vừa sợ lại hận , chút cũng thích , bởi vì và phụ thân càng ngày càng giống nhau.

      Tất cả mọi người càng ngày càng giống bệ hạ, nhưng Tư Mã Tiêu thích nghe thấy lời này, đối với phụ thân đồng dạng tràn ngập chán ghét, so với kẻ điên, càng muốn gọi người kia là cầm thú.

      Cầm thú ngẫu nhiên đến Thuấn Hoa điện, sau đó nữ nhân điên kia bị kéo vào trong điện, phát ra tiếng kêu ô ô. Tư Mã Tiêu khi đó mới chỉ vài tuổi, nhưng tận mắt nhìn thấy loại chuyện này rất nhiều lần. an vị ở bên cửa điện nhìn, nam nhân và nữ nhân xé rách bên nhau, phát ra tiếng cười cùng với khóc kêu. cảm thấy hết thảy trước mắt nhìn thấy mạc danh làm người ta ghê tởm, nhớ mình ở ngoài điện Thuấn Hoa thấy hai con chó chạy ra khỏi ổ chó, những súc sinh đó cũng làm giống như vậy.

      Sau đó rất nhiều năm, chỉ cần nhớ tới hình ảnh hai người kia vặn vẹo thân hình, đều có loại cảm giác ghê tởm khắc chế được. Chờ đến lúc lớn lên, làm hoàng đế, cũng có được vô số mỹ nhân, những mỹ nhân đó đều có dung nhan và thân thể mỹ lệ, phát ra thanh mị hoặc mềm mại, đó đều làm nhớ tới nữ nhân điên chết ở trong lửa lớn, theo bản năng cảm thấy đau đầu sắp nứt.

      “Giết, kéo xuống giết.” Chờ lấy lại tinh thần, nhìn thấy người hầu kéo thi thể ra ngoài, mặt đất lưu lại vết màu đỏ kéo dài.

      người lại người mỹ nhân vào trước mặt , khuôn mặt đều đồng dạng tinh xảo làm người ta hoa mắt, nhưng thứ toát ra trong những ánh mắt đó lại giống nhau. Có người trong ánh mắt là dã tâm, dù giả vờ ôn nhu hoặc lãnh đạm, khát vọng đối với quyền thế, đối với đều phản chiếu ràng. ở trong mắt các nàng, dường như trở thành bậc thang, bậc thang đến đỉnh quyền lợi.

      Có mỹ nhân, trong mắt chỉ là sợ hãi và nhút nhát, có thể từ trong mắt các nàng nhìn thấy sợ hãi đối với tử vong, đối với những người này mà , là ma quỷ giết người. Người như vậy thấy nhiều nhất, về sau thậm chí lười giết loại này, bởi vì nhàm chán.

      Còn có ít mỹ nhân, trong mắt mang theo càng phức tạp, tồn tại hận ý hay là tính kế hoặc là chán ghét cùng với lấy lòng. Mỗi loại, đều làm nhìn cao hứng.

      Cung thành lớn như vậy, trong mắt mọi người đều che giấu tầng khói mù, như là u ám phía cung thành tan , làm người ta thở nổi, tâm tình bực bội.

      Hà Hạ là lần ngoài ý muốn, thấy vị Liêu mỹ nhân mỹ danh truyền xa kia cũng chỉ là tâm huyết dâng trào. Nhưng nhìn thấy ánh mắt nàng, lần đầu tiên Tư Mã Tiêu thấy được đôi mắt bất đồng. Cặp mắt kia chỉ có sáng sủa —— chỉ là biết có thể trong sáng bao lâu.

      Nàng là mỹ nhân quá bình thường, ít nhất, Tư Mã Tiêu chưa bao giờ gặp nữ nhân nào lười như vậy.

      Lúc dấu diếm thân phận cố ý nhắc tới ‘ Tư Mã Tiêu ’, trong mắt Liêu Đình Nhạn có sợ hãi, xác thực mà , cảm xúc đó hẳn là chút phiền chán cùng chút tò mò. Giống bầu trời sáng sủa xuất mảnh mây trắng, nhưng chỉ cần cho nàng chén băng, đám mây đó lập tức bị gió thổi tan.

      Cũng biết vào cung, nàng có thể trở nên giống những mỹ nhân thú vị kia, làm phiền chán hay .

      Đột nhiên kịp phòng ngừa biết thân phận ngày đó, Tư Mã Tiêu cho rằng có thể ở trong mắt nàng nhìn thấy sợ hãi kinh hoàng, kết quả phát trong mắt nàng có ngạc nhiên nghi hoặc, trừ cái đó ra, nàng rất bình tĩnh, còn có thể ngay trước mặt phát ngốc.

      Nàng giống những người khác, có ‘ tâm tiến tới’ của những mỹ nhân đó, tùy tiện cho cái gì đều có thể vui vẻ. Trừ ăn và ngủ, hình như cũng theo đuổi gì khác, ở bên thế nhưng còn có thể ngủ được.

      Khả năng là thường xuyên ở trong lòng nghĩ xấu , hơi dọa chút cái liền co lại, giả vờ ôn thuần, nhưng kỹ thuật diễn lại tốt, cả người có loại ngốc nghếch thiên chân tự biết. Nhưng muốn nàng ngốc, nàng lại phải ngốc , ít nhất rất nhiều việc nghĩ đến thông thấu, cũng rối rắm.

      Tư Mã Tiêu chưa từng gặp được người nào làm cảm thấy thoải mái như vậy. Nằm ở bên nàng, nhìn nàng gặm trái cây, nhing nàng ngủ thanh thản ổn định, đều mạc danh làm cảm thấy bình tĩnh.

      thích người này, liền muốn cho nàng càng nhiều thứ, làm cho nàng cần thay đổi mà lưu lại bên mình. Tư Mã Tiêu chưa từng cẩn thận nghĩ tới tâm tình này đến tột cùng là cái gì, chỉ cần nàng thay đổi, vẫn luôn thích như vậy là được rồi.

      Mà khi nàng bị bắt , sinh tử , Tư Mã Tiêu mới phát , mình thế nhưng ở trong phẫn nộ vô biên cảm thấy chút sợ hãi. chưa bao giờ sợ hãi bất kì kẻ nào bất kì chuyện gì, lại vào khắc kia, sợ nàng chết.

      Gặp lại nàng, nàng vẫn cứ thay đổi. Trong mắt có khói mù, dù trời mưa, hay là trời nắng. Ôm người vào trong ngực, Tư Mã Tiêu mới cảm thấy trong thời gian này đau đầu chậm rãi thả lỏng xuống, nàng so với thả lỏng còn nhanh hơn, chớp mắt liền nằm liệt.

      Liêu Đình Nhạn nằm ở giường kéo quần áo đến , Tư Mã Tiêu căn bản phản ứng lại đến tột cùng nàng có ý tứ gì, rốt cuộc lúc làm động tác này đầy mắt nàng viết ràng phiền toái, chỉ muốn ngủ, căn bản là phải ánh mắt cầu hoan. Tư Mã Tiêu từng nhìn rất nhiều ánh mắt mang theo câu dẫn mị hoặc, ánh mắt này, chút cảm giác câu dẫn người cũng có, ai biết nàng biểu đạt ý tứ gì.

      Nằm xuống rồi, Tư Mã Tiêu mới đột nhiên phản ứng đây, nhìn đôi mắt, từ động tác đại khái có thể coi như câu dẫn tiêu chuẩn. tức khắc tâm tình phức tạp, đẩy tỉnh nàng dò hỏi, được đến cái trả lời khẳng định tiếng động mà.

      Tư Mã Tiêu: “……”

      Tư Mã Tiêu hồi tưởng năm đó mình làm thế nào với những cung nữ mỹ nhân muốn bò giường hiến thân, chuẩn bị hù dọa Liêu Đình Nhạn, cho nàng kỳ tẩm điện của từng chết rất nhiều người, nhưng cúi đầu nhìn, phát chờ được tiếp tục chuyện, Liêu Đình Nhạn lần thứ hai ngủ rồi.

      Tư Mã Tiêu, “…… Lá gan .”

      là hoàng đế, tùy vào nàng muốn ngủ liền ngủ, cần ngủ liền ngủ sao?

      Liêu Đình Nhạn nghe thấy, chỉ cảm thấy buổi sáng dậy ngực có chút đau. Tư Mã Tiêu hỏi nàng: “Nàng mệt như vậy sao, đêm qua cởi quần áo của nàng cũng tỉnh.”

      Liêu Đình Nhạn thể hiểu được, “Bệ hạ buổi tối ngủ được, cởi quần áo của ta làm cái gì?”

      Hỏi xong rồi nàng mới phát đúng, cúi đầu nhìn người, “Quần áo của ta phải vẫn mặc tử tế sao, bị cởi ra a.”

      Tư Mã Tiêu: “Ai bảo nàng vẫn luôn kêu ‘ đau đau đau ’, ai cởi tiếp được.”

      Liêu Đình Nhạn: tại sao ta cũng có ấn tượng? Cánh tay đau cởi quần áo chính là thuận tiện.

      đúng, vấn đề lớn nhất tại phải cánh tay có thương tích, cởi quần áo thuận tiện, mà là Tư Mã Tiêu muốn cởi quần áo của nàng làm gì? Nàng thử mấy lần, phải lãnh cảm hoặc là công năng tình dục có chướng ngại sao, đột nhiên phát tao làm cái gì?

      Tuy rằng Liêu Đình Nhạn muốn làm ràng, nhưng Cẩn Đức đến hồi báo tin tức làm nàng còn tâm tư tiếp tục tìm tòi nghiên cứu.

      “Bệ hạ, phụ cận xuất người của Tần Nam Vương phủ, ở phạm vi rộng truy tìm tung tích chúng ta, giờ chúng ta còn chưa ra khỏi phạm vi Nghiêu Châu, khi bị phát hành tích liền nguy hiểm.”

      Liêu Đình Nhạn nhìn thấy Tư Mã Tiêu biểu tình nháy mắt tối tăm xuống, hoàn toàn bất đồng với bộ dáng vô hại vừa rồi lúc mang chút bất mãn chuyện với nàng, : “Kết thúc quét sạch .”

      Nhóm người hầu áo xám lập tức toàn bộ quỳ xuống.

      Tư Mã Tiêu đứng lên, “Đối phương phản ứng nhanh, chuẩn bị chút, bỏ lại xe ngựa, cưỡi ngựa con đường khác lúc trước định ra.”

      Mọi người đáp vâng, sôi nổi lui ra. Tư Mã Tiêu quay đầu kéo Liêu Đình Nhạn tới, sửa sửa vạt áo cho nàng, ngữ khí bình tĩnh tùy ý, “Ta mang nàng cưỡi ngựa, đừng sợ.”

      đám người cưỡi ngựa, tốc độ quả nhiên nhanh hơn rất nhiều. Nhưng mà Trần Uẩn có thể làm nam chủ nguyên tác, cũng phải nhân vật đơn giản, hai ngày sau, vẫn tìm được tung tích bọn họ, phái ra trăm người tới bao vây Tư Mã Tiêu cùng mấy chục hộ vệ, chờ Tư Mã Tiêu từ vòng vây chạy ra, bên cạnh chỉ còn hơn hai mươi người.

      Trần Uẩn đuổi sát bỏ, thậm chí tự mình mang người đuổi theo.

      Mắt thấy thị vệ áo xám bên cạnh càng ngày càng ít, Tư Mã Tiêu lập tức giơ tay rút ra trường kiếm, Liêu Đình Nhạn chỉ có thể ngồi ở trước người , nhấp môi nhìn cảnh tượng máu tươi vẩy ra trước mắt.

      Trần Uẩn nâng mũi tên muốn bắn, nhưng bận tâm vạn nhất ngộ sát nữ chính, chỉ đành ném cung tiễn xuống, đồng thời rút kiếm xông thẳng về Tư Mã Tiêu, trong chớp mắt hai con ngựa tới gần.

      Hết thảy đều phát sinh quá nhanh, Liêu Đình Nhạn cái gì cũng thấy , vào lúc xóc nảy, nàng chỉ cảm thấy có khắc trời đất quay cuồng, sau đó chung quanh có người lộn xộn kêu lên “Bệ hạ!” “Chủ tử!”

      Có người ngã xuống ngựa. Liêu Đình Nhạn cái gì cũng nghĩ, theo bản năng túm lấy quần áo người phía sau, sau đó mới phát , rơi xuống ngựa phải Tư Mã Tiêu, là Trần Uẩn.

      Trần Uẩn sắc mặt ngạc nhiên ngã mặt đất tránh khỏi vó ngựa, bên môi tràn ra huyết sắc, ngực mũi tên cắm vào sâu. giống cung tiễn bình thường, cái này tựa hồ là loại mũi tên bỏ túi được đặc chế, Liêu Đình Nhạn chưa kịp phản ứng lại, Trần Uẩn trúng tên như thế nào, cũng thấy ai bắn ra mũi tên này, nàng lập tức ngẩng đầu nhìn Tư Mã Tiêu, lại cảm giác thấy có chất lỏng dính ở tay mình.

      Tư Mã Tiêu chỗ ngực cũng bị máu tươi ướt sũng mảnh. Trong chớp nhoáng, Liêu Đình Nhạn nhớ tới vừa rồi Tư Mã Tiêu đột nhiên nghiêng người cái, ấn nàng sang bên.

      Tư Mã Tiêu mặt vô biểu tình, ôm nàng chặt hơn, “Lao ra .”

      Hộ vệ áo xám còn sống bên cạnh chỉ còn lại mấy người thôi, phần lớn còn có thương tích, nghe lời này cỉa Tư Mã Tiêu, mấy người thừa dịp Trần Uẩn té ngựa, mọi người kinh hoảng, dùng mệnh vì Tư Mã Tiêu giết ra con đường sống.

      Tư Mã Tiêu cưỡi hắc mã, lông đen nhánh mượt mà giống như sa tanh, nó hí vang tiếng, bỏ lại truy binh chưa kịp phản ứng, nhanh chóng nhảy vào rừng cây.

    2. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Ôi, cuộc sống của bé kiều đau lòng, có thể ng cha biến thái ấy lòng ấy nhỉ, nhưng ko biết cách thể , nếu ko a kiều cũng ko đc sinh ra, thôi cứ nằm gọn trong lòng "mẹ nhạn" ,vì sợ đơn, nên ta mặc kệ đúng sai ha ha
      levuong, Khủng Long, heavydizzy2 others thích bài này.

    3. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Đúng là A Kiều bị chướng ngại về tâm lý , tội nghiệp ghê. Nghĩ tới cảnh A Kiều thấy mà tội quá, chỉ là đứa trẻ thôi mà

    4. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 31. Liêu Đình Nhạn: Đây là, ta lại thăng cấp?

      Núi rừng cỏ cây um tùm, nhánh cây rậm rạp, hai người ngồi lưng ngựa thể cúi đầu thấp xuống, cơ hồ cúi rạp người. Hắc mã cần chủ nhân thúc giục, dường như biết đường, ra sức lao về phía trước ở trong rừng.

      Liêu Đình Nhạn cảm giác thấy xóc nảy, phía sau Tư Mã Tiêu áp lên người mình, hô hấp hơi hơi trầm trọng. Đồng thời, nàng phát chất lỏng ướt át thấm lên vai mình, ẩm ướt dính dính, có mùi tanh, đó là máu từ miệng vết thương hở người Tư Mã Tiêu.

      Cảm giác sợ hãi trong nội tâm càng ngày càng cường liệt. Liêu Đình Nhạn nhịn được nghĩ, có phải Tư Mã Tiêu sắp chết hay ? Bọn họ có thể chạy được hay ? Phía sau có phải còn truy binh hay ?

      Hắc mã bỗng nhiên lao ra khỏi núi rừng, trước mắt thoáng chốc trống trải, Liêu Đình Nhạn phát đây là đường có người qua. Hắc mã dọc theo tiểu đạo lên quan đạo, mà lại tiếp tục chui vào mảnh núi rừng, chạy vội hồi mới vượt qua con sông , vào chỗ thượng du, dừng lại ở nơi có cỏ dại cao quá đầu gối.

      Từ ngựa xuống, Liêu Đình Nhạn phát người Tư Mã Tiêu thân quần áo nhiễm máu, có chút ghê người. chống trường kiếm, ngồi xuống dựa vào thân cây, nửa khép mắt, khuôn mặt so với ngày trước có vẻ càng thêm trắng bệch.

      “Chàng thế nào?” Liêu Đình Nhạn quỳ gối trước người , giơ tay cởi vạt áo . Tư Mã Tiêu có phản ứng, chỉ rũ mắt nhìn nàng như vậy, biết suy nghĩ cái gì.

      Liêu Đình Nhạn cởi bỏ áo ngoài cho , ở cánh tay của phát cột cái ống dài.

      “Đây là……?”

      Tư Mã Tiêu tháo đồ vật kia, ném sang bên, “Giấu loại tụ tiễn, chỉ có thể bắn mũi tên, nhưng uy lực lớn.”

      Liêu Đình Nhạn bỗng nhiên hiểu được, mũi tên ngực Trần Uẩn khi đó, chính là Tư Mã Tiêu bắn! Cái vị trí kia, tinh tế nghĩ lại, hình như rất gần vị trí trái tim.

      Thấy nàng vẻ mặt ngạc nhiên, Tư Mã Tiêu bỗng nhiên cười, thế nhưng còn cười đến rất cao hứng. : “ muốn giết ta, còn dám truyền tin khiêu khích ta, ta đương nhiên phải giết , mũi tên còn có đồ vật khác, hẳn là phải chết thể nghi ngờ!”

      Liêu Đình Nhạn thầm nghĩ, kẻ điên này phải là cố ý ? Trần Uẩn muốn dùng nàng làm mồi dụ địch thâm nhập, Tư Mã Tiêu cũng dùng chiêu này, cố ý lấy thân phạm hiểm, lấy thế yếu đưa người tới lại nhân lúc chưa kịp chuẩn bị mà động thủ, những người khác khả năng làm được, nhưng Tư Mã Tiêu nhất định làm được, bằng vì sao thuần thục như vậy?

      Vừa nghĩ, Liêu Đình Nhạn kéo xiêm y Tư Mã Tiêu ra, nhìn thấy miệng vết thương dài. Là bị kiếm đâm lên ngực vẽ ra, cơ hồ gọt mất miếng thịt to, nhìn thấy đau, Liêu Đình Nhạn nhìn đến da đầu tê dại, chân tay luống cuống với miệng vết thương máu chảy đầm đìa, Tư Mã Tiêu lại còn cười được.

      Mặc kệ nổi điên lúc này, Liêu Đình Nhạn bỗng nhiên bắt đầu cởi quần áo của mình. Miệng vết thương cánh tay nàng còn bó thuốc, tại có cách nào, trước lấy ra khẩn cấp dùng cho Tư Mã Tiêu .

      Nàng lo tự mình gỡ rồi lại bóc ra, tùy tay khoác quần áo trở về, chạy đến bờ sông vắt khăn tay, lại trở về lau máu ngực cho Tư Mã Tiêu, hơi rửa sạch rồi liền quấn thuốc và băng vải lên.

      Nàng vội đến đầu tóc sớm tan tác, tóc mai buông xuống gương mặt, bởi vì quá nóng vội, quần áo tán loạn buộc chặt cũng chú ý lộ ra bả vai, chỉ lòng ấn miệng vết thương cho .

      Tư Mã Tiêu nhìn nàng lời nào.

      Liêu Đình Nhạn cắn cắn môi, rốt cuộc ngẩng đầu, đôi mắt nhìn về phía , “Chàng…… Có thể chết hay ?”

      Tư Mã Tiêu: “Nàng cảm thấy thế nào?”

      Liêu Đình Nhạn thở ra hơi: “Nếu chàng chết, quốc gia làm sao bây giờ? Thiên hạ vô chủ, nơi nơi đều lâm vào mảnh hỗn loạn.”

      Tư Mã Tiêu nhìn qua cũng để ý, thái độ dị thường lãnh đạm: “ có vương triều nào có thể trường thịnh suy, giang sơn này cũng phải ngay từ đầu thuộc về họ Tư Mã, mất nước thế nào, triều đại tới con đường cuối cùng, tất nhiên mất nước. Nhiều người hy vọng ta chết, nàng hy vọng sao?” đến những câu sau, ánh mắt Tư Mã Tiêu trở nên tìm tòi nghiên cứu.

      “Ta chết rồi, nàng cũng có thể tự do.”

      Liêu Đình Nhạn cũng biết chính mình nghĩ như thế nào, chỉ nhìn Tư Mã Tiêu cẩu hoàng đế này tùy thời đều có khả năng tắt thở liền cảm thấy thực sợ hãi. Nàng giơ tay lau nước mắt mặt, lắc đầu.

      Tư Mã Tiêu đứng dậy, thoáng dùng sức túm bả vai nàng, truy vấn: “Nàng muốn ta chết?”

      Liêu Đình Nhạn: “Ta muốn chàng chết, cũng muốn chàng mất nước.”

      Tư Mã Tiêu bả vai rung động, cười ra tiếng, xoa bóp cằm nàng, làm nàng ngẩng đầu, “Được, nếu nàng như vậy, ta liền chết, cũng mất nước.”

      Liêu Đình Nhạn:…… thực thảm như vậy, khẩu khí còn lớn như thế.

      Tư Mã Tiêu nằm trở về, nhéo bàn tay nàng, “Nếu vừa rồi nàng lắc đầu, trước khi ta chết , ta giết nàng.”

      Liêu Đình Nhạn bỗng nhiên cảm thấy làm cẩu hoàng đế này tìm chết tương đối tốt.

      Tư Mã Tiêu xoa bóp cổ tay nàng, “ cần nghĩ đến chạy, nàng chạy thoát được đâu, nếu ta chết, ta nhất định phải để nàng bồi ta cùng chết. Bằng tới nơi nào cũng nhàm chán.”

      Liêu Đình Nhạn khóc được, dứt khoát ngồi xuống: “Vậy bệ hạ ngài bây giờ chuẩn bị cầu cứu như thế nào đây?”

      Tư Mã Tiêu: “Nàng phát thấy Cẩn Đức cùng chúng ta rời ? tìm Cao thái bảo. Cao thái bảo có biện pháp tìm được ta, chờ tới đón là được.”

      dễ dàng, nếu địch nhân tìm tới trước, hoặc là trước lúc đó Tư Mã Tiêu chết bệnh, lại hoặc là thời gian dài chút hai người bọn họ đều chết đói, vậy chẳng phải là quá xui xẻo?

      Tư Mã Tiêu: “ sao cả, mặc kệ thế nào đều có nàng bồi ta cùng chết.”

      Liêu Đình Nhạn: Cự tuyệt, ta muốn chết.

      Ban đêm rừng cây thực tối, duy chỉ bầu trời có mảnh tinh quang. Hắc mã dựa vào bên cạnh hai người bọn họ nghỉ ngơi, Liêu Đình Nhạn dựa vào trong ngực Tư Mã Tiêu, nghe nước sông chảy róc rách bên cạnh, làm thế nào cũng ngủ được.

      Trước nửa đêm, thân thể nàng dựa vào thực lạnh, làm nàng thời khắc đều cảm thấy kinh hồn táng đảm, sợ lặng yên tiếng động chết . Chỉ có lặng lẽ dựa vào ngực, nghe tim còn đập, mới có thể cảm thấy thả lỏng.

      Tư Mã Tiêu cũng ngủ, nhưng lời nào, an tĩnh có chút giống . Liêu Đình Nhạn cho rằng mất máu quá nhiều nên mệt, hoặc là miệng vết thương đau muốn gì, nhưng ngẫu nhiên, lại giơ tay chậm rãi vuốt ve tóc nàng.

      Trong yên tĩnh vô biên, bọn họ rúc vào cùng nhau, Liêu Đình Nhạn cảm thấy tựa hồ so với vô số lần ôm nhau trước đây có chỗ nào đó giống. Có thể là động tác của Tư Mã Tiêu quá thong thả, nàng cảm giác được loại ôn nhu gần như cực hạn, chậm rãi, thân thể lạnh lẽo của trở nên càng ấm áp.

      …… Từ từ, thân thể trở nên ấm? Liêu Đình Nhạn ý thức được cái gì, đột nhiên ngồi dậy, giơ tay ôm đầu Tư Mã Tiêu, dán vào trán . Quả nhiên nóng lên, mẹ kiếp gia hỏa này căn bản là phát sốt!

      Liêu Đình Nhạn quả thực sắp quỳ, lại có thuốc, nàng biết nên xử lý phát sốt như thế nào a, khăn ướt đắp lên trán thực có tác dụng sao? Nàng nhéo ấn đường đứng lên muốn ra bờ sông giặt khăn, bị Tư Mã Tiêu kéo tay lại. Cả người nóng lên, biểu tình lại thanh tỉnh như cũ, “Sợ cái gì, trở về tiếp tục ngủ .”

      Liêu Đình Nhạn: “Chàng nóng lên!”

      Tư Mã Tiêu vẻ mặt đương nhiên: “Cho nên nàng lại đây dựa vào ta ngủ a, như vậy phải càng ấm áp.”

      Liêu Đình Nhạn muốn điên rồi.

      Tư Mã Tiêu kéo nàng ôm trở về, trong thanh chút suy yếu, càng nhiều hơn là trầm tĩnh, “Ta dễ chết như vậy.”

      Liêu Đình Nhạn thực hiểu , rất nhiều việc sức người thể thành, cho dù là Tư Mã Tiêu cũng có rất nhiều chuyện làm được. Trong nguyên tác phải cũng chết sao, tại dựa vào cái gì chết là chết đâu? chừng ngày mai buổi sáng thi thể cứng rồi. Ôm eo , Liêu Đình Nhạn nhịn nửa ngày cũng nhịn nổi, phát ra tiếng khóc vụn.

      Tư Mã Tiêu: “Người có dũng khí mới khóc.”

      Liêu Đình Nhạn cả giận : “Ta chính là có dũng khí!” Nếu mà nàng có dũng khí, còn làm Quý Phi cái rắm, trực tiếp làm chết Tư Mã Tiêu lên làm hoàng đế rồi! Hơn nữa nàng đây chính là vì rớt nước mắt, thẳng nam cẩu bức này đây là có phản ứng gì!

      Tư Mã Tiêu: “Được, dám mắng , nàng bây giờ rất có dũng khí.”

      Liêu Đình Nhạn biết mỗi lần nàng giả cười, vì sao Tư Mã Tiêu đều muốn cười, bây giờ nàng cũng muốn cười. Vừa muốn khóc vừa muốn cười, nghẹn đến mức khó chịu.

      “…… Bệ hạ, ta xem tinh thần chàng còn khá tốt, miệng vết thương lớn như vậy chàng cũng đau?” chút đều giống người sắp chết.

      “Lúc đau đầu so với thế này càng khó chịu gấp trăm lần, đau này tính là gì.” Tư Mã Tiêu tùy ý : “Hơn nữa ta ăn dược.”

      Liêu Đình Nhạn đầy mặt mộng bức: “Dược gì, sao ta phát ?”

      Tư Mã Tiêu móc ra cái bình thuốc ném cho nàng. Liêu Đình Nhạn cầm bình dược kia, biểu tình phức tạp, “Bệ hạ, đây là dược gì?”

      “Trị tật trời sinh của ta, bất quá bên trong cũng thả chút dược liệu trân quý, ăn vào có thể làm cảm xúc ổn định, giảm bớt đau đớn.”

      Liêu Đình Nhạn khỏi nghi ngờ : “Bệ hạ thân thể thường xuyên lạnh băng, có phải là bởi vì dược này?”

      Thấy Tư Mã Tiêu gật đầu, Liêu Đình Nhạn ánh mắt tự chủ được ngắm đến vị trí nào đó của , thầm nghĩ, nguyên lai là uống thuốc làm cho được.

      Tư Mã Tiêu thực nhạy bén: “Nàng nhìn cái gì?”

      Liêu Đình Nhạn: “……” Ban đêm ánh mắt ngươi sao lại tốt như vậy, liếc mắt cái cũng có thể lập tức bị phát .

      Tư Mã Tiêu phảng phất nhìn thấu suy nghĩ của Liêu Đình Nhạn, lạnh căm căm ra tiếng : “ phải thể, chỉ là muốn thôi. Nàng cảm thấy loại chuyện này giống như hành động của cầm thú, thập phần làm người ta ghê tởm sao.”

      Oa nha, kỳ nam tử văn minh hài hòa. Liêu Đình Nhạn quả thực kinh ngạc đến ngây người, sau lúc lâu mới : “Người vốn dĩ cũng là động vật, đến cùng so với động vật khác có gì giống.”

      Tư Mã Tiêu: “Người và cầm thú đương nhiên giống nhau, cầm thú biết liêm sỉ, người lại có thể khống chế loại dục vọng này.”

      Vậy ngươi là lợi hại nha, lúc giết người sao lại khống chế mình chút . Liêu Đình Nhạn bĩu môi, muốn thảo luận những việc này cùng hoàng đế cổ đại có thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan bất đồng.

      Tư Mã Tiêu lại : “Nàng luôn này nọ, là ám chỉ ta hẳn nên làm loại chuyện này với nàng?”

      Liêu Đình Nhạn nhảy dựng lên, “Ta phải, ta có, chàng đừng bậy a!”

      Tư Mã Tiêu: “Nàng lại đây.”

      Liêu Đình Nhạn: “Ta !” Miệng vết thương vẫn còn chảy máu, cần cố gắng ra vẻ được ?

      Liêu Đình Nhạn cảm thấy đêm nay mình đặc biệt mệt mỏi, tuy rằng cái gì cũng chưa làm, chỉ cùng Tư Mã Tiêu đấu võ mồm. Ngày hôm sau, bọn họ cưỡi ngựa, dọc theo dòng sông lên thượng nguồn, tìm được cái nhà tranh bỏ hoang trong núi, tạm thời nghỉ lại ở đó. Đó như là chỗ ở lâm thời của thợ săn, có đống lửa đốt hết, đáng tiếc hai người bọn họ cũng mang mồi lửa linh tinh, có cách nào nhóm lửa.

      đường tìm được mấy loại quả dại, chua đến thể cho vào miệng, trừ thứ đó ra, đồ ăn gì cũng tìm được. Liêu Đình Nhạn nghĩ thầm, là khôi hài, hoàng đế với Quý Phi khả năng sắp đói chết, nhiều năm như vậy nàng nghĩ tới vô số cách chết, nghĩ thế nào được đến cuối cùng là đói chết.

      Tư Mã Tiêu dựa ở ngoài phòng phơi nắng, thấy nàng ngồi xổm bên cạnh mặt ủ mày ê nhìn mấy quả dại, giơ tay vỗ vỗ đầu nàng, “Lại nhịn ngày.”

      Tư Mã Tiêu người này, thực thần kỳ, bởi vì thực chuẩn, ngày chính là ngày. Ngày hôm đó qua , quả nhiên có người tìm được nơi này, đầu chính là Cẩn Đức lệ nóng doanh tròng, trong chốc lát, Cao thái bảo cũng tới rồi.

      Bọn họ mang theo đoàn binh sĩ hộ vệ ,quỳ xuống, “Bệ hạ!”

      Tư Mã Tiêu vẫy vẫy tay, “Trước tìm chút đồ ăn cho Hoàng Hậu, nàng sắp chết đói.”

      Vốn dĩ Liêu Đình Nhạn đầy mặt vui mừng: “……” Còn ăn cái gì, nhanh trở về mới là chính a!

      Giận dữ xong nàng lại phát Tư Mã Tiêu vừa rồi phải Quý Phi, mà hình như là Hoàng Hậu.

      Hoàng Hậu ???

    5. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Cấp nhanh lên nhỉ, ko cần đút lót, đúng tay vàng chuẩn xịn, chế gãi bậy gãi bạ hà, mà được lên cấp rồi, tiểu kiều chỉ được cái mạnh miệng, cứ đòi chị bồi chết, nỡ sao nỡ ko, mà tui nghĩ chắc có quá há há
      heavydizzyChris_Luu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :