1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nữ chính đều cùng nam phụ HE - Phù Hoa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 23. Trời có mây gió bất trắc

      Ở Cửu Hoa hành cung ngày tháng trôi qua cực kỳ tiêu dao, Liêu Đình Nhạn lúc trước bởi vì hai quả dưa ban thưởng hậu hĩnh cho cung nhân trồng dưa, làm cho toàn bộ các cung nhân ở hành cung đều hao hết tâm tư lấy lòng nàng, hy vọng chính mình cũng có thể may mắn nhận được ban thưởng phong phú.

      Trong núi tóm lại là so với trong cung càng làm người ta thả lỏng, đồ vật thú vị cũng càng nhiều, các cung nhân hôm nay bắt được con chim xinh đẹp, ngày mai đưa lên con nai con, hao hết tâm tư bày trò cho nàng. Liêu Đình Nhạn chính mình chơi đủ, còn phải chia sẻ cho Tư Mã Tiêu chút, có thích hay Liêu Đình Nhạn nhìn ra, nhưng có thể phát ít nhất chán ghét.

      Từ khi tới Cửu Hoa hành cung, ngược lại đại bộ phận thời gian Tư Mã Tiêu đều nằm liệt ở đó nghỉ ngơi, Liêu Đình Nhạn hăng hái chạy khắp nơi quanh hành cung.

      Hành cung trong núi ban đêm yên lặng, mở cửa sổ ra, dù cần bồn băng cũng cảm thấy mát mẻ. Bọn họ ngủ giường lót chiếu trúc ngọc, lạnh băng rất là thoải mái. Liêu Đình Nhạn tắm gội xong liền rũ tóc nằm ở giường, trong tầm tay bày các loại trái cây ướp lạnh, Tư Mã Tiêu ở bên nàng, dùng tay chậm rãi vuốt chải mái tóc dài cho nàng —— đây là thích gần đầy mới thêm vào.

      Thường thường Liêu Đình Nhạn cứ như vậy mơ hồ mà ngủ mất, buổi sáng tỉnh lại phát Tư Mã Tiêu ngủ còn chưa tỉnh. Liên tiếp vài sáng sớm tỉnh lại phát Tư Mã Tiêu còn ngủ, Liêu Đình Nhạn cảm thấy thích hợp, phải biết rằng từ trước đên giờ cơ bản nàng đều ngủ sớm dậy muộn hơn Tư Mã Tiêu, buổi sáng tỉnh lại phát còn ngủ, loại tình huống này cực ít.

      Nàng suy đoán, có thể là vào mùa này thân thể Tư Mã Tiêu có cái gì đó dị thường. Nghĩ lại nghe từ trước tới nơi này tránh nóng mang theo bất kì mỹ nhân nào, cũng có thể phỏng đoán xác có chỗ bình thường. Nhưng Tư Mã Tiêu , nàng coi như biết thôi.

      Đáng giá cao hứng chính là, mấy ngày này Tư Mã Tiêu tính tình tốt rất nhiều, ít nhất còn động bất động muốn giết người.

      Phát điểm này, Liêu Đình Nhạn trong lòng cũng nhàng rất nhiều, hơn nữa ở Cửu Hoa hành cung vô câu vô thúc, nàng quả thực thành con ngựa hoang thoát cương, còn có thể làm ra chuyện leo cây hái quả phù hợp thân phận Quý Phi. Tư Mã Tiêu chưa bao giờ quản nàng làm cái gì, trừ Tư Mã Tiêu, địa vị tối cao nơi này chính là Liêu Đình Nhạn, bởi vậy, Liêu Đình Nhạn dứt khoát cao hứng như thế nào làm tới như thế đấy.

      Nàng dòng suối trong núi gần hành cung bắt cá, làn váy và tay áo đều ướt đẫm, mới dưới trợ giúp của đám cung nhân nữ hầu bắt được con cá .

      Cuối cùng con cá này tiến cống lên cho Tư Mã Tiêu, để ăn.

      Cẩn Đức vẫn là lần đầu nhìn thấy mỹ nhân hậu cung như vậy, lặng lẽ báo cáo cho Tư Mã Tiêu, “Bệ hạ, mấy ngày này, Quý Phi ngày ngày ở chỗ nước cạn bên kia nghịch nước, có phải là có chút……”

      Tư Mã Tiêu dựa ở giường nhắm mắt dưỡng thần, vẫy vẫy tay, “Cứ để nàng cao hứng, phái nhiều người bảo vệ.”

      Cẩn Đức cũng chỉ câu này, rốt cuộc dám nhiều lời.

      Nhưng mà, từ xưa đến nay vẫn có câu là vui quá hóa buồn.

      Tháng ngày vui sướng tùy tính được mấy hôm liền xảy ra chuyện. ngày này, Liêu Đình Nhạn giống mấy ngày trước đây ở chỗ nước cạn chỗ nghịch nước hóng mát, bên cạnh còn có mười mấy cung nhân hầu hạ, chỗ xa hơn là đội hộ vệ bao vây mảnh rừng cây này, biến cố liền đột nhiên xảy ra.

      đám thích khách che mặt vượt qua phòng tuyến hộ vệ, vọt tới các nàng bên này, sợ tới mức chúng cung nhân run bần bật chạy trốn tứ tán. Có hai cung nhân túm Liêu Đình Nhạn chạy vào trong rừng, muốn né tránh những thích khách đó. Bởi vì trường hợp quá mức hỗn loạn, mọi người chạy thực nhanh. Liêu Đình Nhạn căn bản nghĩ có thích khách tới ám sát mình.

      Chư vị, đạo lý chút, chẳng lẽ phải ám sát hoàng đế mới là bình thường sao?

      Hoảng hốt chọn đường chạy lát, càng chạy càng hẻo lánh, Liêu Đình Nhạn bắt đầu cảm thấy thích hợp, nàng dừng lại, nhìn về phía hai cung nhân thần sắc khẩn trương, “Các ngươi muốn mang ta nơi nào?”

      cung nhân nắm chặt nàng, sức lực lớn mười phần, “Quý Phi, nô chỉ mang ngài trốn những thích khách đó a.”

      Liêu Đình Nhạn nhìn nhìn chung quanh, muốn lôi tay ra, “Vậy các ngươi vì sao càng chạy càng xa Cửu Hoa hành cung?”

      Hai cung nhân liếc nhau, người đôi tay nắm chặt Liêu Đình Nhạn, người liền tới che nàng miệng, Liêu Đình Nhạn thấy đúng, giãy giụa cắn tay cung nhân cái, nhân lúc đối phương ăn đau hô to ra tiếng. Trong rừng cây có thanh lá cây cọ xát truyền đến, sột sột soạt soạt, mấy người ăn mặc như thích khách xuất ở cách đó xa. Cung nhân lại lần nữa che miệng Liêu Đình Nhạn, ở bên tai nàng thấp giọng uy hiếp : “Quý Phi có thể nghĩ kỹ, những thích khách đó là muốn giết Quý Phi, chúng ta tạm thời lại có thể bảo đảm Quý Phi an toàn, Quý Phi cũng nên biết tốt xấu!”

      Liêu Đình Nhạn: Muốn nôn, các ngươi thế nhưng còn phải đám sao?

      Nàng vốn dĩ cho rằng có hai đám người muốn gây bất lợi cho mình cũng đủ kỳ quái, ai biết hai cung nhân kia bắt cóc nàng chạy ra khỏi rừng cây, lại gặp phải mai phục, hai cung nhân đột nhiên kịp phòng ngừa bị hai mũi tên bắn lén đâm thủng ngực, lập tức ngã xuống đất bỏ mình. Liêu Đình Nhạn cũng trúng mũi tên, bất quá nàng hơi may mắn hơn, mũi tên đâm vào nơi yếu hại, chỉ đâm lên cánh tay, nhưng mà vẫn đau đến trước mắt nàng tối sầm té ngã xuống đất.

      Mấy hán tử ăn mặc mười phần thô lỗ từ rừng cây nhảy ra. Liêu Đình Nhạn vừa mới ngẩng đầu nhìn thoáng qua, còn kịp chạy, bị hán tử thô tráng nhanh chóng xông tới bắt được. Đại hán kia kéo cánh tay nàng, túm đau đến mức nàng lại ứa ra trận mồ hôi lạnh. là con mẹ nó, sao lại đau như vậy, còn mũi tên này hẳn phải là sạch , vạn nhất bị nhiễm trùng, ở thời đại này chết người!

      “Hắc, mấy em chúng ta vận khí cũng tốt, nhặt được đồ tốt như vậy, di chuyển quanh đây lâu có cơ hội, thể tưởng tượng được hôm nay có người giúp chúng ta phen, đưa người đến trước mặt.” Hán tử cạc cạc cười to, cẩn thận đánh giá Liêu Đình Nhạn sắc mặt tái nhợt, nhăn mày hút khí.

      “Xem nữ lang này lớn lên xinh đẹp như vậy, khẳng định chính là Liêu Quý Phi kia, người đẹp còn từng ngủ với hoàng đế, cứ như vậy giết phải quá đáng tiếc sao, bằng chúng ta mang nàng , để em chúng ta ngủ mấy lần, ngủ đủ rồi lại giết cũng được a.”

      Mấy hán tử khác đều có chút ý động, nhìn về phía hán tử khô gầy cầm đầu kia, hán tử cầm đầu lại lắc đầu, dứt khoát : “ được, cần cành mẹ đẻ cành con, nhanh động thủ, cắt đầu nàng giao hàng, nhanh chóng lấy thù lao tới tay mới là chính .”

      Hán tử túm chặt Liêu Đình Nhạn kia còn có chút cam lòng, kêu tiếng đại ca.

      Nhưng đúng lúc này, thích khách che mặt lúc trước đuổi tới đây, hai bên vừa đối mặt, liền hai lời động chân tay tới.

      Liêu Đình Nhạn:…… Cho nên các ngươi cũng phải đám, rốt cuộc có bao nhiêu người muốn lấy mạng chó của ta?! Mẹ nó cánh tay đau quá!

      Hơn nữa , nếu hai bên đều muốn giết nàng, vì cái gì cùng nhau giết, còn muốn trước đánh trận rồi quyết định do ai động thủ, vậy cũng quá sa điêu . Liêu Đình Nhạn ở dưới tình huống nguy cơ tứ phía, sinh mệnh nguy ngập, vẫn nhịn được nội tâm mãnh liệt vô ngữ. Loại đãi ngộ bị người đoạt tới cướp , giết tới giết lui, quả nhiên bôi nhọ thân phận nữ chính.

      Nếu sớm biết ban ngày ban mặt ở gần hành cung chơi bắt cá còn gặp thích khách, nàng liền thành ở hành cung cùng Tư Mã Tiêu ngủ ngon!

      Liêu Đình Nhạn trong lòng mắng to, bị hán tử kia túm lấy vừa đánh vừa lui.

      “Lão tam, trước mang nữ nhân này , hội hợp ở chỗ cũ!”

      Hán tử bắt Liêu Đình Nhạn kia lớn tiếng đáp ứng, kéo nàng chui vào đám cây cối. Đám huynh đệ thích khách đuổi tới đây nhiều lắm, nhất thời bị mấy hán tử này ngăn cản, vô pháp đuổi theo. Mà Liêu Đình Nhạn bên này bị người túm lấy chạt trốn, da thịt đều bị gai nhọn trong rừng đâm bị thương, miệng vết thương cánh tay càng ngừng đổ máu, nhiễm đỏ nửa bên xiêm y của nàng.

      Bên này núi rừng rậm rạp, mọc rất nhiều loại cây. Nhưng đại hán kia tựa hồ rất quen thuộc địa hình, nhìn dáng vẻ ở chỗ này lại rất nhiều lần, cơ hồ là kéo Liêu Đình Nhạn đổi tới đổi lui, trong chốc lát chui ra khỏi rừng cây, tới sơn đạo hẻo lánh.

      Liêu Đình Nhạn thân thể này vốn chính là tiểu thư quý tộc, tiến cung rồi lại bị Tư Mã Tiêu dưỡng đến tứ chi cần, chuyến này mang theo vết thương chạy xuống, suýt nữa hôn mê , mới vừa dừng lại liền té ngã đất, trước mắt biến thành màu đen.

      được a, an nhàn khiến người ta sa đọa, thân thể rèn luyện chạy trốn cũng chưa có sức lực và thể lực. Bất quá vị huynh đệ này đầu óc thành vấn đề sao? tốt là giết nàng, sao lại trực tiếp chém đầu nàng, còn phải lo lắng cố sức mang theo nàng người bị thương cùng nhau chạy?

      Chờ ngẩng đầu nhìn lên đại huynh đệ đầy mặt cười dâm, Liêu Đình Nhạn minh bạch, à, thấy sắc nảy lòng tham.

      câu , xem gương mặt này, nàng tình nguyện lựa chọn ngủ Tư Mã Tiêu.

      “Quý Phi mỹ nhân, ngoan ngoãn cùng đại gia ta , nếu nàng chịu hầu hạ ta chuyến, lúc gia giết nàng động thủ nhanh nhẹn, miễn cho nàng thêm lần chịu tội.” Hán tử hắc hắc cười, phỏng chừng nếu phải nơi này còn an toàn, liền chuẩn bị trực tiếp làm.

      Liêu Đình Nhạn trong lòng phát hoảng, mặt lại có biểu tình gì, càng là chữ cũng .

      Cố lên, tin tưởng quân ta có thể qua được! chung loại tiết mục này nhất định có thể từ tuyệt địa phùng sinh…… Ngao, tóm lại Tư Mã Tiêu cứu mạng a, ngươi nhanh chạy tới cứu ta! Lại muộn nữa ta sắp chết rồi!

      Lúc Liêu Đình Nhạn thành tâm thành ý kêu gọi, người như kỳ tích từ trời giáng xuống. Bất quá phải Tư Mã Tiêu, mà là Trần Uẩn.

      Trần · nam chủ nguyên tác · chuyên nghiệp cứu nương gặp nạn · Uẩn.

      “Liêu nữ lang nàng sao chứ?” Trần Uẩn biết vì sao dắt ngựa xuất tại đây sơn đạo hoang vắng, phen xử lý đại hán kia, liền duỗi tay đỡ lấy Liêu Đình Nhạn.

      “Ngươi……” Liêu Đình Nhạn chỉ hộc ra chữ, cả người trước mắt mơ hồ mảnh.

      Trần Uẩn ôm lấy nàng, đầy mặt lo lắng: “Ta là Trần Uẩn, biết Liêu nữ lang còn có nhận ra ta , chúng ta từ trước gặp. Nữ lang bị thương, bất quá cần lo lắng, ta liền mang nữ lang tìm đại phu trị liệu.”

      Liêu Đình Nhạn đến cũng chưa nghe xong liền hôn mê bất tỉnh.

      ……

      Tư Mã Tiêu ngồi ở phía , mặt biểu tình lãnh lệ, nghe chấp kim tướng quân hồi báo tin tức, “Khắp núi rừng đều điều tra lần, vẫn là tìm được nơi Quý Phi rơi xuống, chỉ tìm được thi thể hai cung nhân, mấy cỗ thi thể hán tử giang hồ lùm cỏ, còn có mấy cỗ thi thể thích khách ……”

      Nhận thấy bệ hạ hơi thở dồn dập, chấp kim tướng quân đến đầu cũng dám ngẩng lên, từ hôm qua Quý Phi mất tích, đến hôm nay, biết bao nhiêu người bị liên lụy vứt bỏ tính mạng, vị phụ trách hộ vệ Quý Phi kia, bởi vì thủ vệ bất lợi, làm kẻ gian nhân cơ hội bắt Quý Phi, sớm bị xử trí. Còn những cung nhân nhân loạn chạy trốn bị bắt về, thích khách bị bắt lấy, ngày nay phía trước thiên điện vang lên các loại tiếng kêu thảm thiết, làm người nghe sởn tóc gáy, sợ bây giờ bệ hạ lại phát tác hồi, trực tiếp cũng ban chết cho .

      Cũng may Tư Mã Tiêu chỉ lạnh lùng phân phó câu: “Tiếp tục tìm.”

      Chấp kim tướng quân xuống, hoạn quan vội vàng tiến vào, trình công văn lên, “Bệ hạ, có người nhận tội, bốn cung nhân bị thu mua, có người muốn bọn họ nhân cơ hội bắt Quý Phi .”

      “Những thích khách đó đâu?”

      Hoạn quan đầu càng thấp: “Mấy thích khách còn chưa có ai nhận tội.”

    2. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Tay Trần Uẩn cũng đủ dài nhỉ, thò tới bên cạnh người của a Kiều luôn; lại dàn xếp cảnh hùng cứu mỹ nhân nữa; kịch hay nhưng diễn hoài mỹ nhân cũng chán đó nha
      heavydizzyA fang thích bài này.

    3. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Hay quá hóa dở là đây, bàn tay vàng mua lậu được xém hại chết nhạn vương rồi, a tam lên ngôi, hóng biến ha, tui nghĩ cũng chớt quớt à, a tam có diễn sâu hơn nữa, kịch bản cũng rụng nụ với khuyển kiều cưa cưa hui hà
      heavydizzy, Hale205Mengotinh_Ranluoi thích bài này.

    4. Shironeco

      Shironeco Member

      Bài viết:
      50
      Được thích:
      39
      Ơ hay, Uyển định diễn hùng cứu mỹ nhân à. Cẩn thận lại bị khuyển cừu cắn đứt đôi bây giờ
      heavydizzy thích bài này.

    5. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 24. Nhắc nhở, kịch bản chếch!

      Cao thái bảo vốn có chuyện quan trọng hồi bẩm, chạy tới Cửu Hoa hành cung, ngờ đường liền nghe thấy tin tức Cửu Hoa hành cung bên kia truyền đến, Quý Phi bị ám sát mất tích, bệ hạ nổi trận lôi đình. lập tức dám trì hoãn, ra roi thúc ngựa ngày đêm kiêm trình, rốt cuộc dùng tốc độ nhanh nhất tìm đến hành cung.

      đến lúc đó, là sau khi Quý Phi mất tích sắp ba ngày. Người người trong hành cung đều nơm nớp lo sợ, mặt như màu đất, Cao thái bảo qua trung đình, ngửi được cổ mùi huyết tinh từ thiên điện truyền đến, nhìn thoáng qua bên kia, thấy cửa thiên điện đầy mảnh huyết sắc.

      vào hậu điện, thấy quanh thân Tư Mã Tiêu mảnh hỗn độn, trán và cổ đều có gân xanh bạo khởi, hai mắt càng dày đặc tơ máu, Cao thái bảo biết ta nhấn định là giận cực kì, mới có thể phát bệnh vào lúc này.

      lo lắng : “Bệ hạ, có phải là uống thuốc?”

      Tư Mã Tiêu dùng sức ấn huyệt Thái Dương, “Hôm qua dùng.”

      Cao thái bảo lắp bắp kinh hãi, nếu hôm qua dùng, vì sao hôm nay vẫn có tình trạng như thế? nghĩ lại nghĩ, hiểu được, chỉ đành cẩn thận khuyên nhủ: “Bệ hạ, vạn thể lại phát giận thương thân, Quý Phi chắc chắn bình an có việc gì, đợi triệu tập quân đội tới đây, dù có lật ngọn núi này, cũng tìm Quý Phi về.”

      Tư Mã Tiêu , “Sợ là nàng ở chỗ này.”

      nhìn về phía bộ áo ngoài nhiễm huyết bên chân kia, trong mắt càng thêm vài phần lệ khí, giơ tay túm lấy ném lên bàn, “Sáng nay tìm được ở dưới vách núi, ngày ấy mất tích nàng mặc cái áo ngoài này.”

      quần áo có vết xé rách, ràng có thể thấy được là bị trúng tên, có lẽ còn bị thương , máu tươi cơ hồ ướt sũng xiêm y, dù chết, chỉ sợ cũng nửa cái mạng.

      Nhìn vết máu chói mắt quần áo, thần sắc Tư Mã Tiêu càng làm cho người ta sợ hãi thêm, loại cảm giác giận cực kì lại nhịn mà áp bách phát này khiến người khác cảm thấy hít thở thông. Cao thái bảo cũng kinh tâm, thầm nghĩ Liêu Quý Phi thế nhưng có thể làm bệ hạ động dung như thế, là quá sức vượt qua đánh giá lúc trước.

      Vì giết thời gian, sủng ái vài phần cũng thôi, giờ xem ra, lại có vài phần ý tứ “Trân trọng”.

      Cao thái bảo thái độ càng thêm thận trọng, “Vậy bệ hạ điều tra trong đó có ai ở động tay chân hay chưa?”

      Tư Mã Tiêu , ném cho mấy phần khẩu cung, Cao thái bảo tinh tế xem qua, phát việc ngày ấy, lại là mấy bên đồng thời động thủ, dưới cơ duyên xảo hợp mới làm tình biến thành như thế. Thích khách che mặt nhân số nhiều nhất, lại từng được huấn luyện, mục đích là giết người.

      Có mấy cung nhân khác là bị sai sử giám thị hoàng đế và Quý Phi, bọn họ mấy người vốn có ý muốn giết Quý Phi ý, nhưng ngày ấy thấy thích khách ám sát, cơ hội khó được, liền muốn thừa loạn bắt cóc mang Quý Phi . Cuối cùng có hai người mang theo Quý Phi chạy trốn vào núi rừng, thi thể tìm được, còn lại mấy người bị bắt về khảo vấn, lại hỏi ra được kẻ chủ mưu phía sau màn.

      Cuối cùng là hơn mười lãng tử bụi cỏ kia, bọn họ là loại bỏ mạng len lỏi các nơi làm ác, đồng dạng được thuê giết người, nhưng những người này ở trong rừng cây canh chừng thời gian cũng tìm được cơ hội, cuối cùng bởi vì gặp gỡ thích khách che mặt nhân số đông đảo, cơ hồ bị diệt sạch, chỉ còn hai người đào tẩu. Nghe Quý Phi bị người trong đó mang .

      Cao thái bảo xem xong, suy tư : “Những thích khách che mặt đó được huấn luyện, hơn nữa chịu hình cũng tuyệt mở miệng ra chủ mưu, sợ là tử sĩ được nuôi dưỡng.”

      “Còn mấy cung nhân kia, có thể an bài nhãn tuyến bên cạnh bệ hạ, cũng phải người thường có thể làm được. Đến nỗi đứng sau những đạo tặc bụi cỏ đó, bút tích lại thập phần thô sơ, như là trùng hợp mới bị bọn họ đắc thủ.”

      Tư Mã Tiêu lạnh nhạt : “Thích khách, cung nhân đều cần tra.”

      Cao thái bảo thấy biểu tình tối tăm, hơi thở trầm trọng, đoán được hẳn là trong lòng hiểu hai đám người này.

      tra những kẻ bỏ mạng đó, dù bọn họ còn có bao nhiêu người, đều tìm ra cho , muốn đạp bọn họ thành thịt nát.”

      Cao thái bảo thầm nghĩ, nếu lúc này Quý Phi xảy ra chuyện, chỉ sợ lại phải chết ít người. nhớ đến ước nguyện ban đầu lúc tới Cửu Hoa hành cung, vội vàng tiếp: “Bệ hạ, nô tới lần này còn có chuyện.”

      .”

      “Đồ Châu có nạn dân khởi nghĩa, giờ thành thế lực , bọn họ lớn mạnh quá nhanh, sau lưng hẳn là có người nâng đỡ. Bệ hạ xem, nên phái binh trấn áp hay ?”

      Tư Mã Tiêu buông tay chống trán, đột nhiên cười lạnh tiếng, “, mấy cái nạn dân hạ tiện mà thôi, làm được gì, thực nhanh biến thành năm bè bảy mảng. , lệnh cho Đô quốc tướng chỉnh quân, muốn tấn công Tần Nam Vương.”

      Cao thái bảo lại bị làm hoảng sợ, “Bệ hạ, Tần Nam Vương nhiều thế hệ trấn thủ Nghiêu Châu, nếu có nguyên do mà khởi binh, sợ là dứt khoát làm phản……”

      Tư Mã Tiêu ngược lại cười ha ha lên, “ là hôn quân, hôn quân giết người đương nhiên cần lý do. Lão đông tây yên phận kia, phản hay phản đều phải chết.”

      Cao thái bảo thấy ở trạng thái phát bệnh cuồng, hiểu việc này thể cứu vãn, liền theo ý chỉ hành . Nhưng xem ý chỉ giao cho Đô quốc tướng mang binh, nhịn được nghĩ, bệ hạ lần này, rốt cuộc là nhằm vào Tần Nam Vương hay là Đô quốc tướng? Bệ hạ có phải hoài nghi chuyện Quý Phi bị ám sát có quan hệ cùng Đô quốc tướng, lại dự đoán được việc Đồ Châu là Tần Nam Vương quấy phá, cho nên mới nhịn nổi hai người này?

      Nhưng mà bệ hạ sợ Đô quốc tướng bị ép nóng nảy, dứt khoát cùng Tần Nam Vương thành giuộc sao, hay là , chính bệ hạ ép hai người này tạo phản? Cao thái bảo càng nghĩ càng sâu, cơ hồ bệ hạ muốn làm cái gì, mày nhịn được gắt gao nhăn lại. đến cùng, bệ hạ lần này, vẫn là quá mức xúc động, xem ra là bệnh tình quá nặng, làm cho có cách nào tự khống chế.

      qua tòa cung điện, nghe thấy bên trong truyền đến từng đợt tiếng khóc gào, Cao thái bảo dừng lại, hỏi hoạn quan thủ vệ, “Chỗ này nhốt loại người nào?”

      Thủ vệ hoạn quan vội đáp: “Hồi thái bảo, là mấy cung nhân nữ hầu hầu hạ bên người Quý Phi.”

      Cao thái bảo hơi giương mi, “Những người này bệ hạ thế nhưng trực tiếp xử tử?”

      Hoạn quan : “Mấy người này đều hầu hạ Quý Phi thời gian, ngày thường rất được Quý Phi thích, ngày ấy cũng theo bên cạnh Quý Phi, cho nên bệ hạ tạm thời nhốt bọn họ lại, chờ Quý Phi trở về cũng có thể tiếp tục hầu hạ.”

      Nếu Quý Phi cũng về, những người này chỉ sợ phải hy sinh theo cùng những kẻ mưu đồ việc này.

      Hết thảy tinh phong huyết vũ, Liêu Đình Nhạn đều hề biết. Từ ngày ấy nàng ở sơn đạo gặp được Trần Uẩn rồi té xỉu, vẫn luôn chưa từng tỉnh lại. vai trúng tên được xử lý tốt, thay đổi quần áo, được an trí trong thùng xe ngựa, bên cạnh có vú già hầu hạ, mỗi ngày đút cho nàng chút thuốc và nước canh.

      Liêu Đình Nhạn mơ mơ màng màng thanh tỉnh lát, nhưng mà nàng vừa tỉnh, vú già kia lập tức đút nước cho nàng, chẳng được bao lâu, Liêu Đình Nhạn lại cảm thấy đầu mình choáng váng, chịu nổi lần nữa ngủ tiếp.

      Xe ngựa vẫn luôn về hướng Nghiêu Châu, bởi vì nhìn bề ngoài chỉ là chiếc xe ngựa bình thường, cũng gây ra bao nhiêu chú ý, chờ Liêu Đình Nhạn rốt cuộc hoàn toàn thanh tỉnh, nàng phát xe ngựa sắp đến chỗ giáp giới Canh Châu và Nghiêu Châu. Nàng sinh sống ở Hà Hạ thuộc Canh Châu nhiều năm, hơn nữa lúc trước nàng lên Lạc Kinh từng qua con đường này, đương nhiên là có ấn tượng.

      Cho nên xảy ra cái gì? Vì sao nàng lần hôn mê hình như lâu? Cả người cứng đờ , sọ não và cánh tay đều đau, khả năng bởi vì ngủ lâu, đầu óc còn quá thanh tỉnh, hôn mê hôn mê, phản ứng hồi lâu nàng mới biết ràng tình cảnh tại của mình.

      Tiếp theo nàng liền phun trào. Nam chủ nguyên tác cứu nàng rồi nộp nàng lên hoàng đế, ngược lại trộm đưa nàng về nhà? Đây là cái thao tác gì?

      Chiếu cố Liêu Đình Nhạn thời gian, vú già xốc mành xe ngựa lên, thấy nàng tỉnh, lộ ra cái tươi cười quá tự nhiên, bưng nước tới, “Nữ lang tỉnh a, uống miếng nước trước .”

      Liêu Đình Nhạn tiếp. , nàng chỉ hiểu chính trị, loại loanh quanh lòng vòng lục đục với nhau, nhưng cũng phải ngốc tử, tâm thường thức và cảnh giác vẫn phải có, lần này mạc danh hôn mê lâu như vậy, có thể tin được người chiếu cố mình cho mình ăn bậy thuốc? Nàng cảm thấy phương diện này khẳng định là có mưu.

      Đỡ cánh tay bò dậy dựa ngồi ở vách xe ngựa, Liêu Đình Nhạn nhìn chằm chằm vú già kia, “Trần Uẩn có ở đây ? Ta muốn gặp .”

      lời này xong, thấy vú già lộ ra biểu tình gì kỳ quái, Liêu Đình Nhạn liền biết mình đoán sai, quả nhiên là Trần Uẩn đưa nàng tới nơi này. Dù là ai cũng thể là Tư Mã Tiêu, bởi vì xe ngựa này quá cứng quá đơn sơ, lại đau đầu.

      Vú già nhìn qua cũng phải người cơ linh gì, chỉ ra sức khuyên Liêu Đình Nhạn uống nước, làm đến ràng như vậy, càng khiến người ta hoài nghi.

      Thấy Liêu Đình Nhạn chết sống uống, vú già cũng có biện pháp, chỉ đành ra ngoài, chẳng bao lâu, Liêu Đình Nhạn gặp được Trần Uẩn.

      Vị nam chủ nguyên tác này như cũ là vẻ mặt phong độ cùng chính khí, nhìn nàng lộ ra tươi cười vui sướng chân thành tha thiết, “Liêu nữ lang, nàng tỉnh rồi, mấy ngày nay nàng bị thương quá nặng, vẫn luôn hôn mê, làm ta lo lắng.”

      Liêu Đình Nhạn cẩn thận đánh giá , biết vì cái gì, cảm thấy vị nam chủ nguyên tác này có vi diệu bất đồng với nam chủ từng gặp lúc trước kia. Nàng nhớ tới sơn đạo gặp lại Trần Uẩn, dứt khoát lưu loát giết chết hán tử kia, so với lần đầu tiên gặp mặt cứu nàng, chỉ đánh hôn mê sơn phỉ, người này xác thay đổi.

      Có vẻ giống phần giữa trong nguyên tác, nam chủ sát phạt quyết đoán. Nhưng hết thảy này liên quan quái gì đến nàng? Nghĩ thế nào nàng cũng nên ở đây a!

      “Khụ khụ, huynh hẳn là biết được thân phận của ta, sao lại đưa ta tới nơi này?” Lúc Liêu Đình Nhạn hỏi ra vấn đề này, trong lòng có suy đoán.

      Trần Uẩn thở dài tiếng, : “Đương kim Hoàng đế bệ hạ tàn bạo vô đức, giờ trời cao cảnh báo giáng xuống trừng phạt, bá tánh thuận theo thiên mệnh dương cờ khởi nghĩa, Tần Nam Vương cũng nguyện ý trợ giúp các bá tánh lật đổ bạo quân, đến ngày nhất hô bá ứng, quân khởi nghĩa đánh lên Lạc Kinh, vậy bạo quân sắp mất nước. Liêu nữ lang lúc trước chính là bị cưỡng bức vào cung, giờ cũng nên bị liên lụy bởi bạo quân, ta…… ta cũng đành lòng nhìn thấy nữ lang chịu trắc trở này, bởi vậy mới mạo muội đưa nữ lang về.”

      Liêu Đình Nhạn: “……” Nam chủ nguyên tác này thích hợp, ánh mắt và năng đều nhão nhão dính dính.

      Trần Uẩn chờ Liêu Đình Nhạn phản ứng, lại phát nàng căn bản có phản ứng gì. Nếu nàng giống như dự đoán vẫn chán ghét Tư Mã Tiêu, nghe thấy lời này hẳn là vì thoát ma trảo mà cao hứng mới đúng, ngược lại nếu nàng thích Tư Mã Tiêu, nghe xong lời này cũng nên bình tĩnh như thế.

      Liêu Đình Nhạn ngữ khí vững vàng: “ giờ huynh muốn đưa ta về Hà Hạ?”

      Trần Uẩn sửng sốt, cười : “Đương nhiên , rốt cuộc tại Tư Mã Tiêu còn chưa bị lật đổ, nếu nữ lang về Hà Hạ, phái người tới tìm, chỉ sợ nữ lang và Liêu sứ quân đều xảy ra chuyện, rốt cuộc vốn tàn bạo, có chuyện gì làm được. Suy nghĩ cho nữ lang, vẫn nên trước theo ta Nghiêu Châu dàn xếp tốt, giấu kín thời gian rồi chậm rãi đợi ngày sau. Nữ lang yên tâm, ta nhất định cẩn thận chăm sóc nữ lang.”

      Liêu Đình Nhạn nhịn được nhớ tới cốt truyện nguyên tác, đoạn thời gian này trong nguyên tác sai biệt lắm hình như là nữ chủ bởi vì nam chủ muốn cưới Tần Vô Hạ, lựa chọn rời , kết quả là bị nam xứng mang vào cung, tại tốt rồi, ngược lại, nữ chủ vốn ở bên nam xứng lại bị đưa về bên nam chủ.

      Trần Uẩn tính toán, mình vừa vặn có thể nhân mấy ngày nay từ từ cùng nữ chính bồi dưỡng cảm tình, chỉ là nữ tử, còn phải dễ như trở bàn tay. Đúng lúc này, trước mặt bỗng nhiên ra tấm bảng, bên xoát ra hàng chữ nhắc nhở cốt truyện chếch .

      —— “Nhắc nhở, Tư Mã Tiêu chủ động tấn công Tần Nam Vương, cốt truyện chếch .”

      Tư Mã Tiêu này đầu óc có bệnh, tại thời cơ còn thành thục, thế nào đánh liền đánh! vất vả đem cốt truyện lớn bẻ trở về rồi chờ thuận thế phát triển tiếp, Trần Uẩn ở trong lòng mắng to Tư Mã Tiêu.

      Chỉ lo mắng chửi người, Trần Uẩn phát Liêu Đình Nhạn có thất thố trong nháy mắt.

      Liêu Đình Nhạn: Mẹ nó! trước mặt nam chủ nguyên tác đột nhiên xuất khối giao diện kia là cái gì?!

    6. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Là buzz, a tam mua nhầm hệ thống ăn hại rồi, chưa gì bị nhạn nữ vương nhìn thấy, hố cha, hết đường , há há
      heavydizzyHale205 thích bài này.

    7. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :