1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nữ chính đều cùng nam phụ HE - Phù Hoa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 20. Quý phi: Đường cong cứu quốc

      Cuối năm qua , ngày xuân buông xuống, thời tiết phá lệ tốt, ngày ngày trời đều trong sáng, ít các quý tộc Lạc Kinh mời nhau ra cửa đạp thanh, thưởng thức cảnh xuân tươi đẹp.

      Nhưng mà có người vui mừng có người lo lắng, trong triều quan viên quản việc đồng áng nhìn ngày lại ngày ánh mặt trời chiếu khắp nơi, đều sắp sầu bạc tóc. Năm ngoái vào đông tuyết ít, tới giờ lại còn mưa, còn như vậy tiếp, năm nay hoa màu đều dễ trồng. Nông dân càng sầu lo, mỗi người nhìn trời, mặt đều là sầu khổ.

      vất vả mưa lần, tới nửa ngày tạnh, thái dương xuất làm nước nhanh chóng bốc hơi, đất rộng lại hoàn toàn khô ráo.

      “Năm nay…… Sợ là năm nhiều thiên tai a……”

      Các nơi bắt đầu xuất dấu vết khô hạn, triều đình rốt cuộc cũng bắt đầu chú ý, nhưng mà phương pháp ứng đối hữu hiệu lại rất ít. Mỗi cách mấy năm, năm bị thiên tai như vậy, đại tai tiểu khó ngừng, chung quy vẫn là các bá tánh bình thường chịu khổ.

      Liêu Đình Nhạn thân ở trung tâm quyền lợi tối cao của thời đại này, bên mình hoa đoàn cẩm thốc, mảnh yên vui phồn hoa, dân gian khó khăn cách nàng rất xa rất xa, nếu nàng cũng giống những người khác vạn biết, vậy nàng có thể cùng các mỹ nhân hậu cung này cười yến yến, cho dù có phiền não, cũng chỉ là phiền não tòa cung thành này có thể chứa đủ băng . Nhưng nàng cố tình phải, nàng biết nạn hạn hán đến, còn biết nếu nạn hạn hán này được xử lý tốt, chết rất nhiều người, như vậy về sau tuyệt đối giống nguyên tác, liên tục bùng nổ ôn dịch.

      Vì thế Tư Mã Tiêu phát , ngày xuân ánh nắng hết sức tươi sáng, Quý Phi của mình lại mạc danh lo lắng lên.

      Tới đầu hạ, thịt lúc trước sinh ra người nàng đều hết, gầy lại —— chỉ có ngực gầy.

      Tư Mã Tiêu chịu nổi, vẻ mặt táo bạo ở trong triều phát trận hỏa, trở về nhéo cằm Liêu Đình Nhạn hỏi: “Đến tột cùng nàng lo lắng cái gì?”

      Liêu Đình Nhạn thực ra: “Lo lắng khô hạn.” Cũng là lo lắng mất nước.

      Tư Mã Tiêu: “Cho nên ta hỏi nàng vì cái gì lo lắng khô hạn?” Kia ràng có gì quan hệ với nàng. Tư Mã Tiêu cũng thể hiểu được loại lo lắng này, bởi vì đối với , thiên hạ này là của , cũng giống như các bảo vật đặt trong nội kho, chỉ để xem cũng có tác dụng gì. từ đến lớn, chưa bao giờ để ý xem trăm họ thế nào, hoặc là , chưa bao giờ để ý những người khác như thế nào, những thứ đó cùng có quan hệ gì đâu?

      Liêu Đình Nhạn người này làm cảm thấy thích, liền muốn nhìn thấy Liêu Đình Nhạn vô ưu vô lự biếng nhác mà sống ở bên người mình, tốt nhất giống như lúc trước. Nhưng mà nàng bây giờ, lại vì việc khô hạn vớ vẩn mà lo lắng đến tận đây, khỏi làm nghĩ đến chuyện lũ lụt phát sinh lúc trước.

      Nàng ưu quốc ưu dân? Tư Mã Tiêu nhạy bén mà cảm thấy phải như thế, nàng bình thường lui tới đều thực lười nhác, chỉ có riêng chuyện này mới khẩn trương như thế, tựa hồ giấu diếm cái gì. Đây mới là điểm chân chính làm Tư Mã Tiêu cảm thấy vui.

      Có định thầm ép hỏi vài câu, nhưng Liêu Đình Nhạn lại giống những người khác bị dọa cái cái gì cũng . Tư Mã Tiêu muốn phát hỏa với nàng, cố tình nàng thò sang làm nũng, lại ôm lại hôn, Tư Mã Tiêu liền…… liền phát ra hỏa.

      Kết quả càng ngày càng tức giận.

      được gầy nữa.” Tư Mã Tiêu ra lệnh.

      Liêu Đình Nhạn: “……” Đây cũng phải chính nàng có thể khống chế được, thu đông béo lên, xuân hạ tự nhiên liền gầy, nàng rồi chờ mùa hè tới gầy, riêng gì lo lắng khô hạn, cũng có nguyên nhân từ thời tiết.

      Nước mưa thưa thớt, năm nay mấy châu đều có tình hình hạn hán, công văn cấp báo phong tiếp phong. Bởi vì Liêu Đình Nhạn sầu lo đến gầy , Tư Mã Tiêu tự giác liền để ý, tốt xấu là phí thời gian xem, lại phân phó xuống quan viên các nơi làm thuỷ lợi. Thấy hoàng đế này đột nhiên để bụng, bọn quan viên phía dưới hai mặt nhìn nhau, cũng làm dưới theo, đồng dạng quan tâm đến việc này.

      So với nguyên tác, tình huống tại tốt hơn rất nhiều. Nhưng mà theo thời tiết càng ngày càng nóng, thời gian khô hạn càng ngày càng dài, đồng ruộng vất vả gieo hoa màu bởi vì đủ nước tưới mà chết rất nhiều, cho dù mọi người trong nhà nhà cả ngày gánh nước tưới, thức khuya dậy sớm tỉ mỉ chăm sóc, cũng thắng nổi thái dương cực nóng trời.

      Khu vực quanh Lạc Kinh còn tạm, địa phương tình huống nghiêm trọng nhất, sau khi nhập hạ, là đất cằn ngàn dặm, mảng lớn đồng ruộng rạn nứt, cỏ dại đều mọc nổi.

      “Bệ hạ, tình hình tai nạn nghiêm trọng ở Đồ Châu, cần mau chóng nghĩ cách ứng đối, thần thỉnh bệ hạ mở kho lương, cứu tế nạn dân!” Lý Tư biểu tình nghiêm nghị trầm trọng, bước ra khỏi hàng khom người.

      Tư Mã Tiêu gì, Đô tướng quốc liền nhăn mày lại, quả quyết cự tuyệt: “ thể! Kho lúa Tế Địa chính là vì chuẩn bị cho chiến , sao có thể dễ dàng dùng cho việc thế này, vạn nhất ngoại tộc ở quan ngoại nhân cơ hội xâm chiếm, lương thảo cho đại quân lấy đâu ra!”

      Lý Tư giận dữ : “Chẳng lẽ mạng người châu thể quan trọng hơn chiến tranh còn chưa thấy bóng dáng! giờ Đồ Châu lương thực đủ, quan mua lương thực thể ứng phó, nhiều nơi thậm chí xuất việc đổi con cho nhau ăn ……”

      Đô tướng quốc cười lạnh tiếng, “Chẳng qua chết vài người thôi, Lý Tư hà tất khẩn trương như thế, ta xem khô hạn cũng kéo dài được bao lâu, cần dùng đến kho lúa Tế Địa.”

      dứt lời chắp tay với Tư Mã Tiêu phía , lớn tiếng : “Bệ hạ nghĩ thế nào?”

      Tư Mã Tiêu từ trước đến nay mọi chuyện theo , rất ít phản bác , chúng đại thần sớm thành quen, giờ thấy mặt Đô tướng quốc tất cả đều là chắc chắn, Lý Tư và đám đại thần nóng lòng vì bá tánh Đồ Châu, đều nhịn được trong lòng trầm xuống, Lý Tư càng có chút tuyệt vọng mà kêu tiếng bệ hạ.

      Tư Mã Tiêu trầm mặt, lặng im lát, mở miệng : “Mở kho lúa Tế Địa, nơi tình hình tai nạn nghiêm trọng, di chuyển bá tánh, chờ tai nạn kết thúc, lại cho bọn họ trở về nguyên quán.”

      nghĩ tới quyết định như thế, Lý Tư tức khắc trước mắt sáng ngời, lập tức quỳ xuống : “Bệ hạ thánh minh!”

      Đô tướng quốc biểu tình cứng đờ, tiến lên bước, “Bệ hạ cân nhắc, kho lúa Tế Địa là……”

      “Đô tướng quốc.” Tư Mã Tiêu ngắt lời , mặt vô biểu tình, đôi mắt lại lạnh lại độc, “ mở kho.”

      Đô quốc tướng gò má run rẩy chút, đen mặt đứng trở về, lại câu.

      Tư Mã Tiêu lại chỉ Đoạn thái phó, từ năm trước con thứ hai qua đời, ở trong triều biểu đến càng thêm khiêm tốn, cơ hồ mặc kệ mọi việc. Lúc này Tư Mã Tiêu gọi ra, : “Mọi việc cứu tế, cần thái phó cùng giải quyết.”

      Các đại quý tộc nhân số đông đảo, ở vài châu phủ đều có dòng nhánh của gia tộc, nếu muốn ổn định tình huống, có gì thuận tiện hơn những gia tộc cắm rễ ở bản địa lâu năm, Tư Mã Tiêu ý tứ là lệnh Đoạn thái phó đầu khống chế tình hình tai nạn các nơi, cũng có ý bảo các đại gia tộc cứu tế.

      Đoạn thái phó nâng mí mắt lên nhìn vị bệ hạ này cái, ngay sau đó đáp vâng. lúc này giống Đô tướng quốc, đối với Tư Mã Tiêu thái độ khác thường, cảm thấy thập phần kỳ quái.

      —— hồi lũ lụt trước đây, cơ hồ là Cao thái bảo ra mặt xử trí, chúng đại thần đều cho rằng Đô Thủy sứ giả Thẩm Thạch kia được phong làm tứ phẩm, là bởi vì cầu đến Cao thái bảo, mới được bệ hạ thả ra, lại xử lý lũ lụt đoái công chuộc tội, ai biết là Tư Mã Tiêu phân phó. Cho nên lúc này, đối với hành vi đột nhiên của Tư Mã Tiêu, toàn bộ đại thần đều khỏi nghĩ nhiều chút.

      Bệ hạ nhiều năm để ý tới chính , vì sao đột nhiên thay đổi thái độ, bởi vì tình hình tai nạn, hay là…… Nhớ tới bệ hạ trước mặt mọi người phủ quyết Đô quốc tướng, tất cả đều cảm thấy, chỉ sợ việc này đơn giản. Bệ hạ lúc nào quản đến trăm họ khó khăn, giờ việc này chỉ sợ xử lý khô hạn là giả, chịu được Đô quốc tướng mới là .

      Đến Đô quốc tướng tự mình cũng nghĩ như thế.

      Hạ triều, Đô quốc tướng trở lại phủ, liền gọi các vị môn khách tâm phúc thương thảo việc này.

      bây giờ trưởng thành, sợ là chấp nhận được ta.” Đô quốc tướng thần sắc phức tạp, có vài phần phẫn hận, lại có chút buồn bã. Năm đó tiên đế đem ấu đế phó thác cho , cũng từng toàn tâm toàn ý nâng đỡ ấu đế, nhưng mà người phải bàn thạch, sao có thể vĩnh viễn bất biến. tuy có tâm tư mưu phản, nhưng chung quy bởi vì nhiều năm tay cầm quyền cao, sinh chút tâm tư khác, cũng làm chút mưu việc tư.

      Nhiều năm như vậy, dù Tư Mã Tiêu bạo ngược thành tính, nhưng chưa bao giờ phản đối bất luận quyết định gì, thời gian lâu rồi, Đô quốc tướng liền cảm thấy như thế là đương nhiên, hôm nay đột nhiên bị phản bác, trong lòng kinh giận, lại có tia sợ hãi .

      Chẳng lẽ, bệ hạ chuẩn bị xử lý mình sao? Lúc trước ràng ta có gì khác thường, lại làm thế nào sinh loại tâm tư này?

      vị mưu khách nghe nghi hoặc, chớp mắt : “Bệ hạ xác hành có thay đổi, quốc tướng ngại cẩn thận ngẫm lại, có phải từ khi vị Liêu Quý Phi kia tiến cung, bệ hạ liền có chút bất đồng hay ?”

      Đô quốc tướng: “Ngươi , bệ hạ bị nữ nhân mê hoặc?”

      “Từ xưa hồng nhan họa thủy, bệ hạ sợ là bị người có tâm châm ngòi quan hệ với quốc tướng.”

      Đô quốc tướng thần sắc tình bất định, hừ tiếng, lại nghĩ tới kiện khác, “Tư Mã Tiêu khăng khăng muốn mở kho lúa Tế Địa, việc bên kia rất có khả năng bị phát , giờ chỉ có thể tìm mấy người chịu tội thay, giải quyết việc này trước.”

      “Tướng quốc yên tâm, nhất định làm thỏa đáng việc này!”

      ……

      Đoạn gia, Đoạn thái phó cùng với đại nhi tử ngồi chỗ uống trà, có cấp dưới đến ngoài cửa cầu kiến.

      “Như thế nào, biết bệ hạ vì sao khác thường như thế?” Đoạn thái phó hỏi.

      Người kia quỳ gối phía dưới, thanh thường thường, ngẩng đầu, “Căn cứ thám tử trong cung hồi báo, bệ hạ sở dĩ chú ý nạn hạn hán là bởi vì Liêu Quý Phi. Nghe Liêu Quý Phi biết được tình hình tai nạn, buồn bực vui, bệ hạ đành lòng thấy nàng như thế, mới có thể vì an ủi Quý Phi nhúng tay vào việc này.”

      Đoạn thái phó: “……”

      uống ngụm trà, buông ra : “Còn tưởng rằng chỉ là dưỡng cái đồ chơi tìm vui, chưa từng nghĩ giờ thế nhưng thành kẻ si tình, vì mỹ nhân? Ta thể tin được. Tùng Tuyết, con cảm thấy như thế nào?”

      Đại nhi tử của Đoạn thái phó tên là Đoạn Tùng Tuyết, lúc này nghe phụ thân hỏi chuyện, khuôn mặt bình tĩnh, “Tư Mã thị ra nhiều kẻ điên, kẻ si tình lại cũng ít. Mặc kệ việc này hay giả, chúng ta cứ nhìn , giờ nên lo lắng nôn nóng cũng phải là chúng ta.”

      “Bất quá, trong cung vị Liêu Quý Phi kia là có thủ đoạn, có thể bức cho vị bệ hạ này của chúng ta nhẫn nại tính tình làm ra việc thế này, thể khinh thường.”

      Liêu Quý Phi ‘ thể khinh thường’ đó hề biết Tư Mã Tiêu lại làm cái gì, nàng bây giờ ôm chăn đầu choáng váng não sưng đau. Bởi vì tới mùa hè, nàng sợ nóng, cho nên trong cung điện dùng băng rất sớm, làm Quý Phi muốn cái gì có cái đó, băng đương nhiên có đủ, Liêu Đình Nhạn cố kỵ mà ở trong điện đặt ít bồn băng. Hành vi có tiết chế như vậy làm ra hậu quả chính là, nàng sinh bệnh cảm lạnh.

      Đứng mùa hè, thế nhưng lại bị phong hàn, so với lần bị mùa đông trước còn nghiêm trọng hơn.

      Liêu Đình Nhạn thống khổ uống thuốc đắng, nhịn được nghĩ, vì cái gì mình và Tư Mã Tiêu cùng nhau ngủ, kết quả chỉ có mình nàng bị bệnh, Tư Mã Tiêu còn khỏe mạnh? Theo lý thân thể của nàng so với Tư Mã Tiêu phải tốt hơn rất nhiều, cái này đúng a.

      Uống xong thuốc, ngậm chút mứt, Liêu Đình Nhạn lại nằm về giường, dùng chăn gấm bọc chính mình lại.

      Lần sau thể bởi vì tham mát mẻ mà dùng nhiều băng như vậy, chuyện gì đều thế, tham nhiều có kết cục tốt.

      Ngủ đến mơ mơ màng màng, Liêu Đình Nhạn cảm giác có người ngồi ở bên cạnh, tay lạnh căm căm chạm đến trán của nàng. lát sau, người nọ thu tay ra ngoài.

      Liêu Đình Nhạn giật mình cái, tỉnh táo lại, nghe thấy gian ngoài có người chuyện.

      giờ mỗi người đều suy đoán nguyên nhân bệ hạ xử lý tình hình hạn hán, nô lúc trước cũng khó hiểu, giờ mới biết, nguyên lai là bởi vì Quý Phi.” Cao thái bảo thanh mang cười.

      Tư Mã Tiêu thanh phải rất cao hứng, “Nàng vì chút việc này mà bệnh thành như vậy…… Hừ, là phiền toái.”

      Liêu Đình Nhạn: “……” phải, nàng phải bởi vì lo lắng khô hạn, lo lắng đến sinh bệnh, mà là bởi vì dùng băng quá nhiều.

    2. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Chế thiệt với tui , có mua lậu bàn tay vàng ko, chưa ai được như chị, chỉ có việc lên cân, xuống ký là cứu được thế giới, hu hu, ngầu lòi, khuyển kiều ơi là khuyển kiều, dại quá nha, đậu hủ chẳng được ăn bao nhiu, tui lên án à nha nha

    3. Mãi yêu editor

      Mãi yêu editor Active Member

      Bài viết:
      170
      Được thích:
      207
      Quả là người đẹp
      Gầy xuống chỉ gầy bụng, gầy cái kia
      Huhu
      Thanks editor nhiều
      heavydizzy thích bài này.

    4. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Ôi ôi, mình cũng muốn gầy như bạn Nhạn kìa
      heavydizzy thích bài này.

    5. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 21. Có ta ở đây, cái gì nàng cũng cần lo lắng

      “Lần khô hạn này, đất phong Nghiêu Châu của Tần Nam Vương cũng có bộ phận chịu ảnh hưởng.” Cao thái bảo tin tức cho Tư Mã Tiêu, nghĩ nghĩ lại tiếp: “Còn chuyện, Tần Nam Vương lâu trước đây, chiêu tế cho nữ nhi duy nhất, người này xuất thân bình dân, thường thường vô kỳ.”

      “A?” Tư Mã Tiêu suy nghĩ lát : “Tần Nam Vương thập phần sủng ái nữ nhi duy nhất của , phỏng chừng là nữ nhi kia hai đòi gả, nếu lấy Tần Nam Vương tâm cao khí ngạo, sợ là thích chiêu nữ tế như vậy.”

      Cao thái bảo gật đầu: “Bệ hạ sai, nữ nhi của Tần Nam Vương lúc trước rời nhà trốn , sau khi trở về liền ầm ĩ phải gả cho nam tử kia, Tần Nam Vương lay chuyển được tính tình nàng ta, đành phải đáp ứng việc này. Nam tử kia giờ nhảy từ bình dân trở thành nữ tế của Tần Nam Vương, bước lên trời, người Nghiêu Châu đều hâm mộ vận khí tốt.”

      Tư Mã Tiêu cổ quái cười, “Vận may? Ta thấy chưa chắc. Tần Nam Vương đa mưu túc trí, dễ dàng cho bình dân cưới bảo bối nữ nhi của mình như thế, chỉ sợ người nọ cũng làm cho rất là thưởng thức, người có thể làm lão đông tây đó thưởng thức, là nhân vật đơn giản?”

      “Bệ hạ vừa như vậy, nô cũng cảm thấy người này đơn giản.” Cao thái bảo khẽ cười : “Nam tử đó tên là Trần Uẩn, nghe thợ săn bình thường ở Hà Hạ, cũng có gì hiếm lạ.”

      Bang ——

      Nội điện truyền đến tiếng chung trà rơi xuống đất, Tư Mã Tiêu vừa định chuyện, nghe thế liền đứng lên vào nội điện, đối mặt nhìn Liêu Đình Nhạn.

      Liêu Đình Nhạn kéo chăn gấm, mắt nhìn cái ly vỡ vụn mặt đất. Nàng vừa rồi bị Tư Mã Tiêu đánh thức, nghe thấy chuyện cùng Cao thái bảo, đàm luận chính là Tần Nam Vương cùng với nữ xứng Tần Vô Hạ, nàng tò mò đứng dậy thò đầu ra, muốn nghe ràng hơn chút. Kết quả nghe được hai chữ Trần Uẩn quen thuộc, nàng ngạc nhiên làm động tác quá lớn liền cẩn thận quăng đổ cái ly bên giường.

      Trần Uẩn nam chủ nguyên tác này, Liêu Đình Nhạn lâu nhớ tới nữa, nàng cho rằng mình lệch khỏi quỹ đạo lộ tuyến của nữ chính nguyên tác, vận mệnh của Trần Uẩn cũng thay đổi theo, nghĩ tới, tại thế nhưng vẫn là lên lộ tuyến sai biệt lắm với nguyên tác.

      Trong nguyên tác, nam chủ và nữ chủ sớm ở cùng chỗ, còn lặng lẽ bái thiên địa làm vợ chồng, sau đó Trần Uẩn muốn cho người trong lòng cuộc sống càng tốt càng giàu có, nghĩ cách lúc vào đông chở da thú Nghiêu Châu bán, đường vô tình cứu Tần Vô Hạ con duy nhất của Tần Nam Vương, từ đây quyển sách kia liền bắt đầu đường ngược tim ngược phổi. Chủ yếu cốt truyện chính là Tần Vô Hạ nhớ thương Trần Uẩn, thuận theo buông tha; nam chủ sâu sắc nữ chủ, cố tình vận mệnh trêu ngươi; nữ chủ bởi vì nữ xứng cùng các loại vai phụ cản trở, ngừng hiểu lầm nam chủ, hai người hiểu lầm nhau …… ngược tới ngược , ngược chết ngược sống.

      Nhưng Liêu Đình Nhạn nhớ , ở thời điểm này, trong nguyên tác Trần Uẩn vẫn cứ chịu tiếp thu Tần Vô Hạ, là vì ôn dịch bùng nổ, mọi người khởi nghĩa rồi, vì bảo hộ những người khác, mới bất đắc dĩ cưới Tần Vô Hạ để được đến Tần gia hỗ trợ cùng giúp đỡ.

      Khi Trần Uẩn và nữ chủ bái thiên địa, bởi vì nữ chủ tư bôn cần bảo mật thân phận, cho nên trừ hai người họ ra, ở bên ngoài căn bản có ai chứng kiến, nam chủ và Tần Vô Hạ thành thân trong mắt mọi người mới là danh chính ngôn thuận. Mà nữ chủ bởi vì người muốn cưới nữ nhân khác, thương tâm lựa chọn rời khỏi nam chủ, đúng ngay lúc này, nàng mình rời bị nam xứng Tư Mã Tiêu trong nguyên tác gặp được, mang về cung.

      Kết quả giờ, ở dưới tình huống nàng nữ chủ này xuất , Trần Uẩn cưới Tần Vô Hạ trước. Liêu Đình Nhạn thầm nghĩ như vậy cũng tốt, nếu hai vị này tới cùng nhau, vậy có chuyện tình tay ba cẩu huyết theo nguyên tác, chúc bọn họ tương thân tương ái đến vĩnh viễn.

      Liêu Đình Nhạn trùm chăn ho khan hai tiếng.

      Tư Mã Tiêu đến bên nàng, nâng đầu nàng lên, nhìn nhìn mặt nàng ửng đỏ.

      “Nghe thấy chúng ta chuyện?”

      “Ừ.”

      Tư Mã Tiêu đột nhiên hỏi: “Có phải nàng biết Trần Uẩn đó hay ?”

      Liêu Đình Nhạn: “……!” Từ từ, chữ ta cũng chưa làm sao mà ngươi biết được?

      Thấy nàng thần sắc này, sắc mặt Tư Mã Tiêu trầm xuống, “Quả nhiên quen biết, xem nàng phản ứng lớn như vậy, chỉ sợ còn chỉ là quen biết bình thường.”

      Nếu phải vô số lần ở trong lòng cố ý mắng , cũng chưa phản ứng, Liêu Đình Nhạn còn sắp cảm thấy gia hỏa này kỳ biết thuật đọc tâm.

      Liêu Đình Nhạn thẳng thắn xin tha, lập tức lôi kéo tay Tư Mã Tiêu giải thích: “Ta xác biết , ta nhớ cùng từng với người, lần trước gặp sơn phỉ được cứu, ân nhân cứu ta chính là Trần Uẩn.”

      Tư Mã Tiêu ngồi ở mép giường, cười lạnh tiếng.

      Liêu Đình Nhạn coi như nghe thấy, theo thực tế : “Trừ lần đó, về sau chúng ta lại gặp gỡ thêm hai lần, lần là ta mang theo gia phó dâng hương, trú mưa trong núi gặp được, lần là mang theo nữ nô du hồ trong lúc vô tình gặp được, tổng cộng ta chỉ với câu!”

      Tư Mã Tiêu vung tay lên, “Giải thích ràng như vậy làm gì, chẳng lẽ hiểu lầm sao.”

      Liêu Đình Nhạn: Ngươi xưng ‘ ’ còn cố tình chống đỡ cái gì a! biểu tình khủng bố là dáng vẻ phát bạn có bạn trai cũ, giải thích ràng chết người !

      Quấn vòng sợi tóc trước ngực Liêu Đình Nhạn, Tư Mã Tiêu dùng ngữ khí tùy tiện hỏi nàng: “Nàng cảm thấy Trần Uẩn này thế nào, là cái dạng người gì?”

      Dây dưa hết, ngươi với lại có giao thoa, loại tiết mục hiểu sao lại cảm thấy hứng thú với là mệnh trung chú định sao? Liêu Đình Nhạn chửi thầm, lát sau cho Tư Mã Tiêu đáp án: “ là người tốt.”

      Từ vài lần ngắn ngủn hai người ở chung xem ra xác là người tốt. Nguyên tác nam chủ giai đoạn trước chính là người tốt a, bằng sao có thể lần lại lần cứu nương.

      Tư Mã Tiêu: “Còn gì nữa, nàng cảm thấy bên ngoài thế nào, tính cách thế nào?”

      Liêu Đình Nhạn trong hoảng hốt có loại cảm giác vi diệu, bản thân làm bạn trai, bị bạn tính toán chi li về bạn tiền nhiệm, nàng nhất định là bệnh quá nặng. Lại ho khan ra tiếng, Liêu Đình Nhạn cơ trí trả lời: “Lớn lên thế nào ta nhớ , rốt cuộc chỉ gặp vài lần, tính cách gì đó, có thâm giao, ta cũng dễ phán đoán.”

      Nàng xong, thấy Tư Mã Tiêu giơ tay sờ bên gáy nàng.

      Vuốt ve chút, kéo nàng đến hôn hôn.

      Liêu Đình Nhạn: “……” Chờ đấy, lão nương liền truyền bệnh cho ngươi!

      “Nàng nghỉ ngơi .” Tư Mã Tiêu xoa xoa khóe môi, buông nàng ra, đứng lên ra ngoài, nhất phái bình thường, nhìn ra tâm tình thế nào.

      Liêu Đình Nhạn bang cái ngã về giường.

      ……

      Trong Lạc Kinh biết từ khi nào bắt đầu phát ra lời đồn đãi sôi nổi.

      “Ngươi biết ? Nghe lần này đại khô hạn, chính là bởi vì bệ hạ tàn bạo, lại tin sủng phi, ngày ngày ở trong cung giết người tìm vui, cho nên trời cao mới có thể giáng xuống trừng phạt, khiển trách bệ hạ bạo ngược!” Lời đồn cùng loại truyền đến mưa mưa gió gió, lại tìm thấy ngọn nguồn.

      Lời đồn đãi từ trước đến nay khó ngăn chặn nhất, về sau, cơ hồ đều khiển trách hoàng đế tàn bạo, còn Quý Phi hồng nhan họa thủy.

      Việc này thực mau truyền tới tai Tư Mã Tiêu, triệu Tác Kỵ tướng quân thủ vệ cung thành tới, cười lạnh phân phó, “Người truyền lời, giết.”

      Tác Kỵ tướng quân trán đổ mồ hôi, gian nan : “Bệ hạ, lời đồn đãi hỗn loạn, những người từng là quá nhiều, cái gọi là pháp trách chúng……”

      Tư Mã Tiêu tựa lưng vào ghế ngồi, ngữ khí lãnh khốc: “Vậy lập tức phái người đóng giữ ở mỗi giao lộ trong thành, chỉ cần nghe thấy có người tụ tập truyền ngôn, liền ngay tại chỗ xử tử kẻ có thanh lớn nhất, muốn ở đường phố chính lập cột cờ bách ngữ, treo thi thể những người này lên, cho chúng biết kết cục của phê bình thiên tử.”

      Tác Kỵ tướng quân cả kinh dám lời nào, việc này là nháo đến quá lớn, lúc trước Lạc Kinh cũng ngầm có người ở truyền ra bệ hạ là bạo quân, nhưng điên truyền như bây giờ, chọc đến bệ hạ giận dữ. trong lòng biết lần này trong Lạc Kinh xác phải có hồi tinh phong huyết vũ, thành lui ra rồi lập tức điểm binh tướng, tuần tra các nơi.

      Hành vi này ngay từ đầu khiến cho ít người phẫn nộ mắng to, càng chứng thực lời đồn đãi, nhưng mà theo từng cột thi thể treo lên, người dám ra tiếng càng ngày càng ít, dù người nào đó có tâm tung ra lời đồn đãi, cũng dám trắng trợn táo bạo kích động nhân tâm khắp nơi.

      Vẫn có bộ phận người dũng mãnh sợ chết, bốn phía tuyên dương, “Sợ cái gì, pháp trách chúng, trong thành Lạc Kinh trăm vạn dân cư, bệ hạ chẳng lẽ còn có thể giết hết nhiều người như vậy?”

      Trong cung ngồi ở vị trí tối cao, Tư Mã Tiêu cùng câu, “Lạc Kinh trăm vạn bá tánh, giết hết.”

      “Bất quá mới chỉ có trăm người bị giết, nếu vẫn có người vọng nghị thiên tử, truyền việc hậu cung, liền dựng thêm trăm cột, ngàn cột, cũng muốn nhìn chút, là cột treo đầy người trước hay là lời đồn đãi ngừng lại trước.”

      chứng minh, dưới trấn áp huyết tinh như vậy, lời đồn đãi lừng lẫy lúc trước thực nhanh bình ổn, nhìn góc đường treo thi thể, ai còn dám truyền những lời đồn đó, Lạc Kinh lâm vào loại bình tĩnh quỷ dị.

      So với Lạc Kinh tương đối bình tĩnh, các châu phủ khác lời đồn đãi cũng như mọc cánh, truyền lưu nhanh chóng khắp nơi, đặc biệt là địa phương gặp tai hoạ chịu nhiều ảnh hưởng, tiếng bất mãn bắt đầu dâng lên.

      Lần đầu tiên nghe được tin tức có nạn dân bạo động, Liêu Đình Nhạn sửng sốt lâu. Nàng nghĩ , ràng giống nguyên tác, so sánh với nguyên tác kia thảm tượng nhìn ghê người, tại bởi vì triều đình coi trọng, Tư Mã Tiêu sai người kịp thời xử lý, tình hình tai nạn các nơi đều có giảm bớt, vì cái gì vẫn có bạo động? Có phải tiếp theo còn kiện khởi nghĩa ?

      Tư Mã Tiêu ôm nàng, thấy nàng ngơ ngác, liền hỏi: “Thế nào, lại lo lắng nạn dân bạo động?”

      Liêu Đình Nhạn hoàn hồn, nhìn , chần chờ hỏi: “Vì sao nạn dân phát sinh bạo động? Bệ hạ phải cho người xử lý tốt tình hình tai nạn sao?”

      Tư Mã Tiêu cào cào cằm nàng, “Sao nàng ngu ngốc như vậy?”

      Liêu Đình Nhạn: “……”

      “Từ xưa đến nay, thiên tai đều có người chết, phàm là chết nhiều người, mọi người khủng hoảng, mà khi nhiều người khủng hoảng, phát sinh bạo động, đây là việc thực bình thường.” Tư Mã Tiêu .

      giống, ở thời đại của nàng . Liêu Đình Nhạn lần đầu tiên ràng minh bạch thời đại của mình và thời đại này có bao nhiêu bất đồng, quan niệm bất đồng, hệ thống chính trị bất đồng, tạo thành nhân dân bất đồng.

      Cho dù vào nơi này chín năm, Liêu Đình Nhạn vẫn hoàn toàn quen với thế giới này coi khinh mạng người, nghiêm ngặt về giai cấp, ở chỗ này mọi người đối với việc thượng cấp xử tử hạ cấp, chủ nhân xử tử nô lệ, thậm chí cha mẹ giết chết con cái, đều cảm thấy đương nhiên, ngẫu nhiên có người khiển trách, lại đều thừa nhận thế này phù hợp quy củ.

      “Nếu phát sinh bạo động, bệ hạ phái binh trấn áp sao?” Liêu Đình Nhạn đột nhiên hỏi.

      Tư Mã Tiêu chút nghĩ ngợi, “Đây là đương nhiên.” ngừng lại, biểu tình , “Nàng muốn ta thương tổn những bạo dân bạo động đó?”

      Liêu Đình Nhạn trầm mặc lát, lắc lắc đầu: “Ta ngăn cản bệ hạ làm bất kì việc gì.”

      Nàng sợ hãi bởi vì mình mà có gì đó thay đổi, nàng cũng thể xác định, nếu thỉnh cầu Tư Mã Tiêu thay đổi cách làm, kết quả là tốt hay xấu, vạn nhất là kết cục tệ hơn, nàng chịu nổi.

      đến cùng, nàng hiểu những vai chính xuyên qua trong tiểu thuyết và phim ảnh lấy đâu ra quyết đoán lớn như vậy, từ người bình thường xuyên qua thành nhân vật lợi hại dám tùy tùy tiện tiện quyết định vận mệnh và sinh tử của vô số người? Bọn họ đều sợ sao? Nàng chính là hoảng hốt a!

      Thấy nàng cuộn tròn ở trong lòng ngực mình buồn bã ỉu xìu, Tư Mã Tiêu ôm nàng thấp giọng : “Nàng khổ sở cái gì? Vì những người quen biết đó mà nàng khổ sở sao?”

      Liêu Đình Nhạn cuộn trong lòng ngực lời nào, Tư Mã Tiêu liền vuốt tóc nàng, sâu kín : “Tự cổ chí kim đều như thế, mưa thuận gió hoà, bá tánh sống yên ổn. Mà khi phát sinh tai nạn, bọn họ muốn đối địch gì đó, làm thế để phát tiết sợ hãi. Ta là thiên tử, thần dân của ta có thể thần phục ta, cũng có thể đảo mắt phản nghịch, đạo lý này từ ta hiểu , chỉ cần ta yếu thế, bị kéo từ trời xuống đất sâu. Ngồi ở vị trí này, bên cạnh đều là chiến trường, loại chuyện này rất phổ biến, nhàm chán vô cùng.”

      “Nàng xem những lời đồn đãi này, nàng ngu ngốc như vậy, khẳng định biết sau lưng có bao nhiêu người thúc đẩy, lại ngầm có bao nhiêu người ngo ngoe rục rịch.”

      Liêu Đình Nhạn: “…… Ta hiểu.”

      Tư Mã Tiêu: “Ta biết nàng hiểu, nhưng có ta ở đây, cái gì nàng cũng cần lo lắng, an tâm mà ở bên ta.”

      Tác giả có lời muốn : thế giới có người tốt và người xấu tuyệt đối, cũng có kẻ mạnh và kẻ yếu tuyệt đối.
      nguyễn ngọc nhi, annie196, Iris N36 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :