1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nữ chính đều cùng nam phụ HE - Phù Hoa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Ai là tổ tông, tui thấy a kiều sủng chế, thờ chế thành tổ tông có, như trung khuyển rồi, bảo vệ chủ hết mình, ngày 2 chương, năng suất, năng suất quá nha nha, hi hi
      Hale205heavydizzy thích bài này.

    2. B.Cat

      B.Cat Well-Known Member

      Bài viết:
      635
      Được thích:
      855
      , ta mà trọng sinh thành Liêu đại tiểu thư chắc ta ngủm từ chap 2 rồi quá. Ha ha ha. Độ khó này ta lết qua nổi lv2
      :yoyo42::yoyo36::yoyo36:
      heavydizzy thích bài này.

    3. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 18. dối gạt người, ta có chứng sợ độ cao

      Liêu sứ quân ở Lạc Kinh mấy hôm, Tư Mã Tiêu đặc biệt cho phép mỗi ngày tiến cung, còn có thể ở trong cung dùng bữa cùng Liêu Đình Nhạn. Mấy ngày tiếp theo, Liêu sứ quân cảm thấy Tư Mã Tiêu giống với Tư Mã Tiêu vẫn nghĩ trước kia —— trước đây từng tới Lạc Kinh, cũng ở triều hội gặp qua Tư Mã Tiêu, nhưng nhìn xa xa còn cúi đầu, căn bản thấy mặt, càng tự thể nghiệm tính cách như thế nào.

      Trong mấy ngày này, phát , bạo quân trong lời đồn tàn nhẫn độc ác, giết người như ma, đối xử với nữ nhi của mình là muôn vàn thương, tất cả khoan dung. Liêu sứ quân hết sức trợn mắt há mồm, thậm chí hoài nghi nữ nhi có phải cho bệ hạ ăn mê hồn dược gì hay .

      Đồ ăn đồ dùng của nữ nhi, ban đầu Liêu sứ quân chú ý, sau đó ngày nọ tham gia yến hội, phát trong yến hội, sứ giả ngoại bang tiến cống cái ly quốc bảo, quay đầu liền đến chỗ nữ nhi, bị nàng dùng để đựng sữa bò, cẩn thận rơi xuống đất cũng muốn xoay người nhặt lên, đến nhìn thêm lần còn có, lúc này mới chú ý đến bài trí chung quanh, sau đó kinh ngạc phát giác cơ hồ toàn bộ bài trí trong điện đều là trọng bảo, nếu ở chỗ này phóng ngọn lửa, có thể thiêu hủy toàn bộ nửa bảo bối trong kho.

      Những bảo bối này phải hẳn nên giấu ở trong bảo khố sao, vì cái gì trực tiếp bày ra cho nữ nhi tùy tiện dùng?!

      Liêu sứ quân nhìn nữ nhi tuy rằng mập lên chút, nhưng như cũ mỹ lệ động lòng người, thậm chí khuôn mặt càng trắng nõn, cảm thấy Tư Mã Tiêu có thể là đầu óc hỏng rồi, điểm này ra giống như đúc trong lời đồn.

      Mắt thấy thân cha lại lộ ra cái loại phiền muộn vi diệu này với mình, Liêu Đình Nhạn thể buông đũa bạc, xoa xoa miệng với : “Cha yên tâm, con còn chưa béo thành heo đâu, chờ sang năm thời tiết nóng, con tuyệt đối có thể gầy lại.” Cha nàng mấy ngày nay mỗi lần nhìn nàng đều giống như muốn thở dài, nàng hiểu, cho dù ai dưỡng nữ nhi xinh đẹp trong nhà, gả cho người rồi bị dưỡng từ cải trắng thành củ cải trắng to cũng cao hứng.

      Bất quá, kỳ thay đổi ý nghĩ, béo cũng phải có chỗ tốt, ít nhất về sau vạn nhất Tư Mã Tiêu mất nước, còn nàng biến thành mập mạp nhìn mặt, bị người ta gọi là hồng nhan họa thủy, những lão nhân đó cũng phe phẩy đầu cảm thán Tư Mã Tiêu vì sắc đẹp lầm quốc, chỉ biết nhìn thẳng vào nguyên nhân mất nước đại bộ phận là bởi vì Tư Mã Tiêu quá tìm đường chết.

      Căn bản phải vấn đề béo hay béo a! Nhìn nữ nhi hề có tự giác, Liêu sứ quân thở dài, lời thấm thía, “Đình Nhạn, cha thực nhanh phải về Hà Hạ, con nhớ kỹ, hưởng phú quý càn rỡ, ngày nào đó nghèo túng cũng đừng thần thương, mặc kệ thế nào, cố gắng còn sống sót mới quan trọng nhất……”

      Cha ruột trong mắt chỉ thiếu viết ra mấy chữ ‘ đương với hoàng đế có kết cục tốt, nữ nhi con phải màng hơn thua, ngàn vạn bảo trọng ’, Liêu Đình Nhạn bật cười, nàng lựa chọn đến bên Tư Mã Tiêu, chính là vì làm cho mình và người cha này sống tốt, phải tới chuyện đương với Tư Mã Tiêu. Tư Mã Tiêu loại người này, có thể hay đúng là nhất định, đối tốt với nàng như vậy, cũng nhất định là bởi vì .

      Dù sao nàng muốn lo lắng nhiều loại vấn đề này, nàng chỉ nghĩ ở thế giới này sống cho tốt, tốt nhất có thể luôn giống như bây giờ, vạn vô ưu còn có đại lão che chở, sung sướng thoải mái. Thử hỏi sinh hoạt như vậy ai muốn đâu?

      Liêu sứ quân tiếp tục bức bức lẩm bẩm: “Còn có, Lạc Kinh ai có thể chăm sóc con, chính con cần thông minh hơn, nhiều thêm tâm nhãn……”

      Liêu Đình Nhạn: “Cha, trong cung thiếu người thông minh, mỗi người tâm nhãn đều rất nhiều, con như vậy rất tốt.” Rốt cuộc Tư Mã Tiêu chính miệng thừa nhận thích loại nữ hài ngốc nghếch, thường thường vô kỳ, hề tâm cơ, ngây thơ đáng a. Nếu đủ ngốc là có thể được Tư Mã Tiêu thích, Liêu Đình Nhạn minh bạch vì sao nguyên tác Tư Mã Tiêu cũng đặt nguyên nữ chủ ở bên người lâu như vậy.

      Lại chờ chút, đây chẳng phải là mặt khác xác minh bi thảm là hóa ra so với nữ chủ nguyên tác, chỉ số thông minh của nàng cũng chênh lệch lắm? Hơn nữa đãi ngộ của nàng so với nữ chủ nguyên tác cao hơn vài cấp bậc, chẳng lẽ đại biểu cho chỉ số thông minh của nàng cũng thấp hơn vài cấp bậc so với nguyên nữ chủ?!

      …… bạo quân mắt mù này, vẫn nên mất nước .

      bao lâu, Liêu sứ quân lên đường về Hà Hạ, Liêu Đình Nhạn đặc biệt tiễn. Mặc áo choàng ở gió lạnh xa xa nhìn ngựa xe lhuất, Liêu Đình Nhạn thở ra hơi, chà xát tay.

      Bên cạnh Tư Mã Tiêu kéo tay nàng, tay cũng ấm áp hơn bao nhiêu so với băng tuyết vào đông, Liêu Đình Nhạn run run chút, nhưng buông ra, ngược lại tự nhiên trở tay cầm tay , “Bệ hạ, chúng ta trở về .”

      Tư Mã Tiêu nhìn chăm chú biểu tình của nàng, “Nếu nàng bỏ được, ta hạ chỉ để cha nàng tới Lạc Kinh làm quan là được, muốn cho chức quan gì?”

      Liêu Đình Nhạn lắc đầu, “ được, cha ở Hà Hạ hơn nửa đời, tâm huyết cơ hồ đều ở đó, dọn nơi nào cũng khó quen, vẫn là để ông ấy sống yên ổn ở Hà Hạ dưỡng lão .”

      Tư Mã Tiêu lại : “Nhà nàng cũng có thân cận thân thích gì, bằng cho bọn họ đến Lạc Kinh làm quan.”

      Tới, chuẩn bị làm hôn quân, sủng hạnh mỹ nhân nhất định phải cho người liên quan trong nhà nàng thăng chức, cái gọi là người đắc đạo gà chó lên trời, quan hệ cạp váy từ xưa đến nay chính là chuẩn mực của cổ đại cung đình.

      Liêu Đình Nhạn bĩu môi, thực để bụng, “Thôi bỏ , tuy là thân thích, nhưng năm đó bởi vì việc mẫu thân ta mà nháo đến thoải mái, nhà ta cùng những nhà đó cũng lui tới thế nào, có thân thích giao hảo gì.”

      Tư Mã Tiêu có đất dụng võ, cảm thấy Quý Phi giống giống rùa đen làm người ta có chỗ hạ miệng.

      “Vậy nàng còn muốn cái gì sao?” Tư Mã Tiêu nhìn chằm chằm nàng.

      Liêu Đình Nhạn: “……” Tư Mã Tiêu tính cách này, hận muốn cho chết, thương muốn cho sống, là mỗi thời mỗi khắc đều bày ra vô cùng nhuần nhuyễn, mỗi ngày cho nàng chút đồ vật liền thoải mái, khiến cho nàng tại đều sắp coi tiền tài là cặn bã, thậm chí nhìn thấy tảng hoàng kim lớn, đều ghét bỏ quá chói mắt, đây là kiểu thể nghiệm xa xỉ gì.

      Phát Liêu Đình Nhạn thích những bảo vật đó như trước kia, Tư Mã Tiêu lại cân nhắc đến đồ vật khác.

      ngày, Tư Mã Tiêu rất có hứng thú tới hỏi, “Xây cho nàng cái sân thượng, thế nào?”

      Liêu Đình Nhạn: “…… Sân thượng?” Sân thượng gì, cái loại sân thượng ngày nào đó luẩn quẩn trong lòng từ đó nhảy xuống phí hoài bản thân, thỏa thỏa có thể ngã thành bãi bùn sao?

      Tư Mã Tiêu cười : “ tòa đài cao trăm thước, xây ở trong cung thành, lên có thể nhìn khắp phong cảnh đô thành, như thế nào, nàng phải thích thưởng cảnh sao.”

      Liêu Đình Nhạn: Mẹ nó muốn chết muốn chết, cốt truyện này quen tai, phải Trích Tinh đài sao! Giống như thể biến thành Đát Kỷ rồi!

      dối gạt bệ hạ.” Liêu Đình Nhạn xoa xoa ngực, thần sắc nghiêm túc bịa chuyện: “Kỳ thiếp vừa lên chỗ cao cảm thấy đầu váng mắt hoa, tứ chi vô lực, ghê tởm muốn nôn, càng cao càng thở nổi. Tật xấu này, vị y giả ở Hà Hạ là ‘ bệnh sợ độ cao ’, cho nên sân thượng thiếp chỉ sợ vô phúc tiêu thụ.”

      Tư Mã Tiêu nghe nàng , cảm giác thú vị, xua xua tay: “Vậy thôi, nếu nàng thể cùng ta thưởng cảnh, xây thiên đài cũng vô dụng.”

      quay đầu trở lại trước điện, nhìn thấy hoạn quan nịnh nọt tiến đến đón, chút suy nghĩ, chỉ : “kéo ra ngoài giết.”

      Hoạn quan kia nghe vậy, tươi cười biến thành sợ hãi, “Bệ hạ! Bệ hạ vì sao a ——” miệng lập tức bị người che lại, lại phát ra thanh .

      Tư Mã Tiêu ngồi vào trước án, tùy tay nhàm chán lật các công văn đại thần trình lên. ngại có người giấu tâm tư tư xúi giục mình làm chuyện gì, nếu vừa lúc là chuyện muốn làm, vậy làm thôi, nhưng nếu muốn làm như vậy, người đưa ra kiến nghị này, phải chết.

      Thi thể treo trước Thái Cực Điện lại đổi mới.

      Năm đó tuổi , tân đế Tư Mã Tiêu muốn đem thi thể cùng hạ nhân bị lột da treo ở trước Thái Cực Điện, rước lấy triều thần phê bình, chúng đại thần dõng dạc hùng hồn trách cứ tân đế tuổi bạo ngược, kết quả là ngày đó trước Thái Cực Điện treo lên loạt thi thể mới, máu tươi đầm đìa, nhiễm đỏ thềm ngọc. Sau đó nếu còn có tiếng phản đối, thi thể treo lên lại nhiều thêm mấy cỗ.

      Các triều thần tiến đến tham gia triều hội, từ chỗ khác ở quảng trường Thái Cực, là có thể nhìn thấy thi thể cột giống như rẻ rách lắc lư ở trong gió, đến tiền điện, càng có thể ngửi thấy mùi máu tươi nùng liệt, chúng đại thần đều im như ve sầu mùa đông, trong lòng sợ hãi, đợi vào trong điện, nhìn thấy bệ hạ ngồi ở đầu đầy mặt trẻ con lại dấu nổi tối tăm, cũng dám bởi vì tuổi mà coi khinh có lệ với nữa.

      Cho tới bây giờ, hoàng đế tuổi lớn lên, các đại thần cũng quen ngoài Thái Cực Điện thỉnh thoảng phiêu đãng mùi máu tươi cùng với thi thể treo lên cao cao.

      “Thời gian trước chưa thấy bệ hạ giết người treo xác, còn quay đầu lại là bờ, giờ xem ra, lại là tính xấu đổi.”

      “Cũng phải sao, lúc trước còn có người bệ hạ được Quý Phi, tâm tính cũng thay đổi theo, ta sớm , bất quá nữ tử thôi, sao có thể nắm tâm tính bệ hạ, giờ phải ứng nghiệm sao.”

      “Các ngươi đừng nữa, cũng muốn treo ở thành sao!”

      Thần tử chuyện nhìn lẫn nhau cái, đều ở trong mắt đối phương thấy được sợ hãi, lập tức ngậm miệng.

      Lại Liêu sứ quân bên này, vô duyên vô cớ bị triệu tới Lạc Kinh, chuyện gì cũng chưa làm, chỉ bồi nữ nhi mấy ngày, sau đó liền mang theo xe ngựa đồ vật được bệ hạ ban thưởng trở về Hà Hạ, bởi vì ban thưởng đó, khi Liêu sứ quân trở về tốc độ liền chậm vài phần.

      Hà Hạ ở cảnh nội Canh Châu, từ Lạc Kinh về Hà Hạ, có con đường giáp giới với Nghiêu Châu, mà Nghiêu Châu này, chính là đất phong của Tần Nam Vương. Liêu sứ quân đường chuyển lên quan đạo này, vừa lúc gặp gỡ đội kỵ binh thần sắc túc sát, những người này giáp trụ đều có gia huy của Tần Nam Vương. Thấy bọn họ vội, Liêu sứ quân chủ động nhường ra quan đạo, miễn cho trong rối ren đụng phải người.

      Nhưng bọn họ lui sang bên, đội người kia ngược lại dừng ở gần chỗ bọn họ. Võ giả cầm đầu là đại hán mặt đen, ghìm ngựa tiến lên, ngữ khí cũng tốt, chỉ vào xe ngựa bọn họ hỏi: “Bên trong là người nào?”

      Người hầu đuổi ngựa : “Là chủ nhân nhà ta, chủ nhân nhà ta là Liêu sứ quân Hà Hạ, từ Lạc Kinh trở về.”

      Liêu sứ quân ngồi ngay ngắn trong xe, hoàn toàn xốc màn xe lên, nhíu mày nhìn về phía kỵ binh cầm đầu kia, “Chư vị có gì chỉ giáo?”

      Nghe cho thấy thân phận, đại hán mặt đen thu liễm biểu tình mặt, xuống ngựa hành lễ, “ biết là Liêu sứ quân, thất lễ! Thuộc hạ là Tần Dung tham tướng ở Tần Nam Vương phủ, phụng mệnh đuổi bắt …… kẻ trộm cùng hung cực ác len lỏi ở đây, vì chuyện quá khẩn cấp mạo phạm Liêu sứ quân, còn thỉnh Liêu sứ quân thứ tội!”

      Hai bên nhân mã qua nhau, Liêu sứ quân nhìn bóng dáng đội người này xa, tự giác nhíu nhíu mi. Cái dạng kẻ trộm gì, phải đến phiên tư binh Tần Nam Vương tới đuổi bắt? Huống chi tham tướng Tần Dung kia, nghe còn là cấp dưới đắc dụng bên Tần Nam Vương, tới bắt kẻ trộm, chẳng phải là quá mức đại tài tiểu dụng?

      Ngựa xe lại phía trước được đoạn đường, gặp gỡ xe lừa đỗ ở ven đường, xe chất mấy bó da lông, còn có chút rơm rạ nước bùn, đồ chắn gió, đắp lên cao cao, nam thanh niên ở bên cạnh uống nước nghỉ ngơi.

      Liêu sứ quân nhìn ra bên ngoài, gặp người này, cảm thấy có chút quen mắt, nô bộc theo xe vừa lúc nhận thức thanh niên này, vội giải thích với Liêu sứ quân: “Năm trước nữ lang ở sơn đạo gặp phải sơn phỉ, đó là vị Trần lang quân này cứu giúp, mới có thể chạy thoát.”

      Vừa như thế, Liêu sứ quân liền nghĩ ra. Cho người dừng xe lại, vẫy tay với thanh niên nghi hoặc nhìn lại, “Trần lang quân.”

      Nguyên lai thanh niên đánh xe lừa đúng là Trần Uẩn.

      —— cũng chính là nam chủ nguyên tác.

      Trần Uẩn tới, dáng người đĩnh bạt, cho dù thấy đại nhân vật cũng kiêu ngạo siểm nịnh, chắp tay : “ biết Liêu sứ quân gọi ta có chuyện gì?”

      Liêu sứ quân khó được lộ ra ý cười, “Nguyên lai ngươi nhận được ta.”

      Trần Uẩn ngữ khí chân thành: “Bá tánh Hà Hạ, ai biết Liêu sứ quân.”

      Liêu sứ quân thấy đối mặt với mình thái độ bình thường, chút nào nịnh nọt, biểu tình càng hào phóng sơ lãng, khỏi thưởng thức, nhắc nhở : “Xem ra ngươi muốn hướng Nghiêu Châu, mới vừa rồi ta gặp gỡ đội kỵ binh, nghe bắt giữ kẻ trộm cùng hung cực ác, ngươi người độc thân lên đường, cần phải cẩn thận.”

      Trần Uẩn trong mắt lộ ra vẻ cảm kích, “Đa tạ sứ quân nhắc nhở, ta đương nhiên cẩn thận!”

      xong câu đó, tựa hồ lại có chút do dự, hỏi: “Nghe sứ quân thời gian trước Lạc Kinh, giờ chính là mới từ Lạc Kinh trở về?”

      ……

      Đoàn xe của Liêu sứ quân lần nữa khởi hành rời , Trần Uẩn đứng tại chỗ nhìn đội ngũ xa trong bụi mù cuồn cuộn, biết suy nghĩ cái gì.

      Lúc này, đống rơm rạ phía sau xe lừa bỗng nhiên toát ra cái đầu, nữ tử giọng kiều tiếu hừ : “Người rồi còn si nhìn cái gì, đó chính là phụ thân của người trong lòng chàng?”

      Tác giả có lời muốn : Hỏi ta A Kiều có thích Quý Phi hay , ta là thích, nếu hỏi Quý Phi , ta đáp trước mắt còn chưa .

      Muốn đương như thế nào đây? Phải nhờ nam chủ nguyên tác của chúng ta tới giúp chút công sức, vất vả cho .

      —— bằng muốn nam chủ nguyên tác này làm gì, lên sân khấu dù sao cũng phải có tác dụng đúng .

      Nam chủ nguyên tác, trong chuyện đảm đương kỹ thuật diễn.

      PS: Các nàng ủng hộ nhiệt tình, truyện ra nhanh hơn.
      Last edited: 4/7/19

    4. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      a Kiều ơi, con đường nô thê mở rộng, mời bước chân mạnh mẽ vào
      heavydizzy thích bài này.

    5. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Tiểu tứ lên đài ra a, đúng mọi người, tiểu tam là a kiều "cute",(chắc vậy), há há, cứ show ân ái , tui cắn khăn, hứ,
      heavydizzyHale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :