1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nữ chính đều cùng nam phụ HE - Phù Hoa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 14. Huyết mạch của bệ hạ, thế nhưng là cấm kỵ. . .

      “Nghe nàng mang thai?” Tư Mã Tiêu hỏi.

      Ngươi mẹ nó nghe ai ta mang thai, ta mang thai hay , trong lòng ngươi tính toán được sao?! Nghe thấy Tư Mã Tiêu hỏi ra vấn đề này, Liêu Đình Nhạn thiếu chút nữa khống chế được biểu tình dữ tợn.

      Nàng cố cười : “Bệ hạ giỡn cùng thiếp đâu, thiếp sao có thể mang thai ha hả.”

      Lại tiếp chính mình thế nhưng béo lên, việc này có phải có vẻ khoa học hay ? Có nhân vật tuyệt thế mỹ nữ Mary Sue nào trong tiểu thuyết mà béo liền béo? , lý trí phân tích, kỳ nàng cũng phải là béo rất nhiều, chính là bởi vì lúc trước dáng người quá tốt, eo quá mảnh, cho nên vào thu, gần đây lại luôn theo Tư Mã Tiêu cùng nhau ngủ cả ngày, mới có thể đầy ra bụng mỡ —— chờ đến sang năm mùa hè thời tiết nóng ăn vào, dáng người tự nhiên khôi phục.

      Nhất định là cái dạng này.

      Lúc Liêu Đình Nhạn tự an ủi mình, Tư Mã Tiêu a tiếng, nhìn nhìn bụng nàng, còn vươn tay sờ soạng, lại nhéo nhéo : “Khó trách lúc ôm nàng cảm giác mềm mại hơn rất nhiều, nguyên lai bụng thêm vòng thịt.”

      Liêu Đình Nhạn: “……” Tự mình an ủi thất bại, trái tim đóng băng rồi.

      Tư Mã Tiêu: “Cũng khó trách, mỗi ngày nàng ăn nhiều như vậy, chưa từng gặp ai còn có thể ăn nhiều như nàng.”

      Liêu Đình Nhạn thẹn quá thành giận, cẩu hoàng đế này còn có thể chuyện hay , phải rất am hiểu xem ánh mắt người khác sao, thế nào bây giờ lại hoàn toàn nhìn ra nàng sắp nhịn nổi?! Hơn nữa đây là lỗi của ai? Người này cả ngày tự mình thích ăn cái gì, lại thích xem người khác ăn, mỗi lần nhìn nàng ăn cái gì đều giống như những đại lão ở thế giới đại phát lễ vật, chỉ đưa cho nàng bảo bối, còn luôn làm phòng ăn biến đổi biện pháp làm các loại mùi vị điểm tâm ăn ngon, dưỡng nàng béo đến mức độ này, còn có mặt mũi trang bức ở đây!

      Tư Mã Tiêu thấy sắc mặt nàng, đột nhiên cười ra tiếng, duỗi tay muốn ôm nàng, nhưng làm bộ làm tịch bế lên chút rồi buông ra, miệng : “ béo, ôm nổi a.”

      kích này đánh Liêu Đình Nhạn mất lý trí, giương nanh múa vuốt lao tới. Tư Mã Tiêu giang hai tay đón được nàng, cười ha ha, “ cần xúc động, Quý Phi yếu đuối mong manh ôn nhu như nước sao có thể hung hãn như vậy.”

      Hung con bà ngươi! Liêu Đình Nhạn dồn khí đan điền chuẩn bị đè đứt eo .

      Tư Mã Tiêu: “Thực có tức giận như vậy? Ta đây đưa nàng xem bảo bối, nàng thích cái gì đều đưa cho nàng.”

      Cũng phải toàn bộ nữ nhân đều bởi vì thu được lễ vật quý giá đến hù chết người mà từ bỏ tức giận, nhưng Liêu Đình Nhạn lại như thế.

      Từ tư khố hoàng đế lấy ra cái mành treo trăm lẻ tám hạt trân châu, nghe là bảo vật tiền triều, từ trước là vật trân quý thích nhất của Hoàng Thái Hậu. Liêu Đình Nhạn vô cùng cao hứng cho người thu thập tốt, chuẩn bị treo ở tẩm điện của Phù Dung Điện.

      “Nhưng mà, nàng vẫn luôn ngủ ở nội điện của ta, treo ở chỗ nàng nơi này, cũng nhìn thấy.” Tư Mã Tiêu kiến nghị: “ bằng treo ở trước cửa điện làm rèm cửa.”

      Liêu Đình Nhạn vừa nghe, cảm thấy rất có đạo lý, cho người treo ở trước cửa điện, ra vào đều có thể thấy được. Bởi vì thái độ của Tư Mã Tiêu đối với bảo vật này nọ đều thực tùy tiện, ném chơi nghe tiếng động, tạp vào trong nước đánh cá, chọc đến thái độ của Liêu Đình Nhạn cũng tùy tiện theo, nhưng những cung nhân nữ hầu đó cẩn thận hơn nhiều, đến Quế Diệp cũng vậy, mỗi ngày xuyên qua mành trân châu kia ào điện đều rất cẩn thận.

      Bởi vì Liêu Đình Nhạn là người có phân vị tối cao nhất trong hậu cung, theo lý mà , mọi việc hậu cung đều do nàng quản, nhưng bởi vì hậu cung của Tư Mã Tiêu phi thường hài hòa, căn bản có việc gì cần nàng ra mặt, việc còn lại đều có Nội Đình Tư xử lý, cho nên Liêu Đình Nhạn trước mắt duy nhất cần làm, chính là vào mỗi mùng và mười lăm hàng tháng, tiếp nhận chư vị mỹ nhân các cung đến thỉnh an.

      Nguyên bản mọi người thỉnh an đều ở bên ngoài điện, sau lại Liêu Đình Nhạn nhìn trời lạnh, liền cho các nàng tiến vào. thời gian ngắn ngủi này, các vị mỹ nhân cũng vì tự mình chứng kiến đến mà hết thảy kinh tâm thôi.

      Cái lư hương kia, hình như là vật trân quý bài trí ở thiên các của Huyền Vũ điện tiền triều, nghe bên trong đốt hương có chứa loại mùi thơm đặc thù; khối da cừu tuyết trắng to như vậy hề có tạp sắc, Quý Phi thế nhưng dùng để lót chân; cổ tay Quý Phi mang cái vòng ngọc điêu khắc hoa độc đáo, hình như là Tư Mã vương bốn đời trước vì Hoàng Hậu âu yếm, riêng sai người tạo hình, hao phí hơn ngàn ngọc thạch trân quý mới được chiếc như vậy ……

      Mà lần này, chúng mỹ nhân tới thỉnh an, còn chưa vào cửa thấy cửa Phù Dung Điện treo mành trân châu. Đều là người có chút nhãn lực và kiến thức, mắt thấy mành trân châu này lai lịch bất phàm, trân quý vô cùng thế nhưng dùng để treo cửa điện, đều nhịn được líu lưỡi. vị mỹ nhân sắc mặt khó coi sờ sờ châu thoa đầu mình kia, châu thoa này trân châu oánh nhuận rực rỡ, là đông châu đỉnh cấp khó tìm, nàng ngày xưa thường xuyên lấy ra khoe, mỗi ngày đều đeo, là bảo bối, mà giờ nhìn thấy mỗi viên trân châu mành trân châu này đều đẹp hơn viên đầu mình kia, Quý Phi lại lấy nó làm rèm cửa, nàng ta cảm giác mặt mình bị bỏng mảnh.

      Qua vài tháng sống yên ổn, ít mỹ nhân ngầm bắt đầu có tiểu tâm tư, mà nay mắt thấy Quý Phi được sủng ái như thế, Phù Dung Điện tất cả đều là đồ vật hiếm quý, các loại trân bảo bệ hạ đều để Quý Phi tùy tiện ném, các nàng cũng khỏi đỏ mắt.

      Ai các nàng cơ hội được sủng ái đâu?

      Nhân tâm vừa di động như vậy, Liêu Đình Nhạn liền phát bên người mình xuất rất nhiều mỹ nhân. Nàng ăn xong dạo tiêu thực trong hoa viên, lâm viên lớn như vậy, dĩ vãng đều gặp ai, tại nhiều lần đều có thể nhìn thấy nhóm các mỹ nhân e lệ ngượng ngùng ở chung quanh.

      Dù là nàng, cũng cảm giác thích hợp, hỏi Quế Diệp: “Chư vị mỹ nhân, có phải có ý tưởng gì hay , ta thấy các nàng gần đây thực sinh động.”

      Quế Diệp thần sắc nghiêm nghị, “Các nàng chỉ sợ là ghen ghét Quý Phi giờ được bệ hạ sủng ái, Quý Phi cần phải cẩn thận các nàng tranh sủng!”

      Liêu Đình Nhạn: “……”

      Kịch cung đấu rốt cuộc online? Nhưng phương thức các nàng tranh sủng có phải quá giống bình thường hay ? Nếu muốn tranh sủng, vì cái gì lúc Tư Mã Tiêu bồi nàng dạo hoa viên lại mỹ nhân nào xuất , chỉ có lúc nàng mang theo mấy cung nhân ra dạo là có thể ngẫu nhiên gặp được rất nhiều mỹ nhân, hơn nữa các mỹ nhân này đó giống như đều cố ý lấy lòng nàng?

      “Bệ hạ xây dựng ảnh hưởng rất nặng, thiếp dám vọng tưởng ơn trạch của bệ hạ, chỉ nguyện có thể hầu hạ Quý Phi……” Mỹ nhân hàm hàm súc súc mà thổ lộ tâm ý, khi đến Tư Mã Tiêu đúng là tại chỗ run rẩy hai cái. sai, quyén rũ hoàng đế Tư Mã Tiêu, các nàng dám, rốt cuộc những người trước trải qua quá thảm thiết, giờ mỹ nhân còn ở trong cung đều thể quên thời kỳ hắc ám trước khi Liêu Quý Phi tiến cung. Cho nên đổi lại ý nghĩ, nếu chiếm được bệ hạ sủng ái, có thể được đến Quý Phi sủng ái cũng như vậy, đồng dạng có thể tăng lên đãi ngộ và địa vị, còn có sinh mệnh nguy hiểm lớn như vậy, được nhiều hơn!

      Liêu Đình Nhạn: Nếu nghe lầm các mỹ nhân này hình như là muốn ôm đùi ta?

      Trải qua ít thời gian quan sát, Liêu Đình Nhạn phát các mỹ nhân đúng là tranh sủng, bất quá phải tranh sủng ái của Tư Mã Tiêu, mà là của nàng. Mỗi người đều muốn ở chỗ nàng xuất đầu, lại ai dám ở trước mặt Tư Mã Tiêu tranh tiên, cho dù ngẫu nhiên gặp phải Tư Mã Tiêu ở đây, các mỹ nhân này đều thành súc ở bên, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm.

      Liêu Đình Nhạn biết Tư Mã Tiêu lúc trước cụ thể làm cái gì, mới khiến các mỹ nhân sợ thành như vậy, làm cho xuất trường hợp tranh sủng kỳ ba này, nàng chỉ biết chính mình gần đây được mỹ nhân vây quanh, lúc trở về nhìn thấy Tư Mã Tiêu còn có loại chột dạ nhàn nhạt. Cái gì vậy, xu hướng giới tính của nàng vẫn bình thường, nàng cũng động đến các tiểu lão bà của Tư Mã Tiêu, dù những mỹ nhân đó có chút đáng ôn nhu làm người ta động tâm, nàng cũng có bất luận ý tưởng gì!

      “Nàng gần đây luôn dạo ngự viên?” Tư Mã Tiêu hỏi nàng.

      Liêu Đình Nhạn thành gật đầu: “Đúng vậy, nhưng ngự viên quá lớn, giờ còn chưa hết nửa.”

      “Ta còn nghe rất nhiều mỹ nhân thường xuyên ở trong vườn ‘ ngẫu nhiên gặp được ’ nàng?” Tư Mã Tiêu lại hỏi.

      Liêu Đình Nhạn cười gượng: “A ha ha —— tựa hồ là vậy.”

      Tư Mã Tiêu sách tiếng, kéo nàng đến bên người, “ cần để ý tới các nàng ấy, nàng đừng tưởng nhìn các nàng nhu nhược liền cho rằng là nhu nhược, có thể ở hậu cung của ta sống đến bây giờ, có nhân vật nào đơn giản, nếu nàng tin tưởng các nàng ấy, bị lợi dụng. Các nàng ấy am hiểu dùng bề ngoài lừa gạt người khác, am hiểu dối, nàng cái gì cũng biết, cho nên tốt nhất rời xa các nàng ấy, miễn cho bị hoa ngôn xảo ngữ mê hoặc.”

      Liêu Đình Nhạn: “……” hình tượng của ta ở trong lòng Tư Mã Tiêu chẳng lẽ là thiểu năng trí tuệ sao?

      “Cái gì cũng biết” là để hình dung nàng? Cho dù xác nàng vào cung rồi chỉ bày ra năng lực ăn với ngủ cũng thể xem thường nàng như vậy , tốt xấu gì ở thế giới cũ cũng trải qua tranh đấu chức quyền.

      Còn có, lúc trước cho nàng các đại thần đều phải thứ tốt, nàng ở trong triều được chuyện, tại lại cảnh cáo nàng rằng mỹ nhân hậu cung đều phải thứ tốt, nàng ở hậu cung được kết bạn, người này phải có chứng vọng tưởng bị hại, cảm thấy toàn thế giới này, tất cả mọi người đều thể tin được a, hay là , đây là bệnh chung của hoàng đế?

      Tư Mã Tiêu nhìn nàng lúc, như đành từ bỏ ý niệm giáo dục nàng, : “Xem vẻ mặt nàng mờ mịt, nghĩ đến hẳn là nghe hiểu, thôi nàng tùy ý , dù sao thích ai cho , giết là được.”

      Xem câu phía sau của , Liêu Đình Nhạn bỗng nhiên phát ở trong lòng hai người bọn họ, hình tượng đối phương phảng phất đều là thiểu năng trí tuệ.

      Có những lời đó của Tư Mã Tiêu, lúc Liêu Đình Nhạn lại ‘ ngẫu nhiên gặp được ’ mỹ nhân cảm giác liền có chút vi diệu, chỉ cảm thấy những mỹ nhân nhu nhược như cừu con đều là sói đội lốt cừu.

      “Quý Phi, ngài nhìn, tuyết rơi rồi!” nữ hầu Phù Dung Điện cười ngâm ngâm nâng cành hồng mai vào điện, “Năm nay tuyết cực ít, bắt đầu mùa đông lâu như vậy mới có trận tuyết đầu tiên, bất quá hồng mai ra nở sớm. Nô ngang qua mai viên, thấy hoa nở đẹp, liền cắt hai cành về.”

      nữ hầu khác : “Nghe hồng mai trong mai viên năm nay nở đẹp hơn bình thường, bất quá hồng mai trong tuyết mới là đẹp nhất, cắt như vậy đặt trong điện lại có chút đơn điệu.”

      Liêu Đình Nhạn trái phải có việc gì, nhìn hồng mai, vừa nghe hai nữ hầu thế, liền có hứng thú muốn xem hồng mai. Hai thị nữ nâng hoa lặng lẽ liếc nhau, cười hầu hạ nàng ra cửa.

      Tuyết lớn, chỉ có chút bông tuyết vụn bay bay, Liêu Đình Nhạn ngồi liễn, thay đổi đôi giày da, bọc áo choàng dày, tay ôm lò chuẩn bị . Quế Diệp như cũ theo bên nàng, còn có hai nữ hầu bưng hoa cùng đội cung nhân, chuyên phụ trách bung dù cho nàng.

      Lúc này mai viên xác có rất nhiều hoa mai nở, chẳng qua bởi vì thời tiết rét lạnh, trừ các nàng hình như có ai ở đây. mặt đất mới tích tầng tuyết hơi mỏng, cành mai bao phủ mảnh màu trắng trong suốt.

      Liêu Đình Nhạn ở trong mai viên lung lay lúc, cảm thấy kỳ cũng có gì đẹp, có ý muốn về. Vào thời điểm này, dư quang khóe mắt bỗng nhiên liếc thấy cái bóng trắng ở cách đó xa chợt lóe lên. Quay đầu xem lại, chỉ nhìn thấy con vật lông trắng chui vào rừng cây, mặt đất lưu lại mấy cái dấu chân.

      “Đó là cái gì?” Liêu Đình Nhạn tò mò hỏi.

      “Tựa hồ là con hồ ly trắng?” vị nữ hầu .

      “Hồ ly trắng?” Liêu Đình Nhạn có hứng thú, dưới chân vừa chuyển mang theo vài người về bên kia, “ xem.”

      Các nàng xuyên qua mảnh rừng cây, nhìn thấy hành lang dài cùng tòa đình lục phương, đây là chỗ dùng để thưởng cảnh trong mai viên lúc vào đông, bên xây tường và cửa sổ hoa, bên khác lại mở ra. Liêu Đình Nhạn nhìn thấy nền gạch có hàng dấu chân hoa mai, liền tới. thể tìm được con vật lông trắng kia, nhưng mà đến bên cửa sổ hoa, nàng lại nghe thấy bên kia truyền đến thanh hai người chuyện với nhau.

      Nàng nhìn xuyên qua cửa sổ hoa, phát ngoài cửa sổ dưới cây mai, có hai nữ hầu đưa lưng về phía nàng cắt cành mai, trong đó người : “Nghe Quý Phi có thai, cũng biết có phải là hay , tỷ tỷ người ?”

      “Nếu là , cũng quá đáng thương, ai biết sinh ra cái dạng hài tử quái dị gì đây.” nữ hầu lớn tuổi khác thở dài : “Rốt cuộc, huyết mạch của bệ hạ, chính là cấm kỵ……”

      Liêu Đình Nhạn: Chờ chút, tình tiết này chẳng lẽ phải là tình tiết điển hình sắp xảy ra chuyện sao? Kế tiếp hai người này khẳng định bại lộ ra cái bí mật lớn kinh thiên cho nàng nghe thấy.

      Nghĩ vậy, Liêu Đình Nhạn chút do dự xoay người muốn .

      Biết càng nhiều chết càng nhanh, còn nhanh chạy !

      Tác giả có lời muốn : Chương sau báo động trước năng lượng cao.

      Ta lặp lại chút, A Kiều là bạo quân, là cẩu hoàng đế, .

    2. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Năng lượng cao là máu me nhiều hay có thịt vậy tác giả ơi?
      Hale205heavydizzy thích bài này.

    3. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Xém nữa quẹo qua bách hợp rồi, hài , tiểu kiều à, miệng ko được tiện như thế, ngạo kiều thui, chế 9 nghẹn lắm rồi, h còn tiện như thế, chế 9 đau lòng, vai nữ 9 dễ làm lắm sao, có người tìm chết rồi, vuốt lông hay vuốt lông, Nhạn NỮ VƯƠNG , thân
      Hale205, Alice Huynhheavydizzy thích bài này.

    4. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 15. Định luật nghe thấy bí mật nhất định bị người ta phát

      Chỉ tiếc, động tác của Liêu Đình Nhạn quá chậm, còn hai nữ hầu diễn kịch lại quá nhanh miệng, chờ nàng ra ngoài hai bước, hai người kia cũng xong trọng điểm.

      “Ai có thể nghĩ đến bệ hạ kỳ phải do vị Đoạn Hoàng Hậu kia sinh ra đâu, sở dĩ ghi tạc dưới danh nghĩa Đoạn Hoàng Hậu, bất quá là bởi vì mẹ đẻ của bệ hạ đặc thù thôi.”

      “Đặc thù? đặc thù như thế nào?”

      “Kỳ , mẹ đẻ của bệ hạ cũng phải là mỹ nhân bất kì nào trong hậu cung của tiên đế, mà là vị Từ Ngọc công chúa điện hạ mất sớm kia.”

      “Từ Ngọc công chúa điện hạ?! Đó phải thân muội muội của tiên đế sao? Vậy bệ hạ, bệ hạ còn phải là từ huynh muội loạn luân sinh ra?!”

      A ——

      Liêu Đình Nhạn đỡ lấy trán mắng câu thô tục, ta thao, đúng là bí mật lớn! Nghe được loại bí mật này khẳng định xảy ra chuyện, cho nên thừa dịp giờ còn chưa xảy ra, nhanh mang theo người chạy thôi!

      Hạ quyết tâm vừa ngẩng đầu, nhìn thấy Tư Mã Tiêu mặt vô biểu tình đứng ở cách đó xa, hiển nhiên nghe thấy mấy câu vừa rồi kia, bởi vì phía sau những cung nhân đó đều giống như sắp bị hù chết.

      Liêu Đình Nhạn: “……”

      Xuất rồi, định luật sau lưng dài ngắn người khác nhất định bị chính chủ nghe thấy, còn có định luật nghe thấy bí mật tất nhiên bị người ta phát ! Cho nên, vì cái gì thời gian lại trùng hợp như vậy đây? Tràn ngập loại cảm giác giống như bị người khác an bài, có đúng .

      Cách bức tường, hai nữ hầu còn tiếp, “Lúc trước Từ Ngọc công chúa điện hạ bị bệnh điên, ở trong Thuấn Hoa điện cách mai viên này xa, có ngày cháy lớn, cả tòa cung điện gồm công chúa điện hạ và hơn mười cung nhân ở bên trong đều bị thiêu chết.”

      “A?!”

      “Về sau lâu, lại xảy ra kiện Thái Cực Điện kia.”

      Mắt thấy biểu tình của Tư Mã Tiêu càng ngày càng khủng bố, Liêu Đình Nhạn quả thực muốn kêu hai nữ hầu diễn kịch kia câm miệng. Lúc này là sắp chết người, Liêu Đình Nhạn nhìn khuôn mặt đáng sợ của Tư Mã Tiêu, sau lưng lông tơ dựng thẳng.

      Nàng lần đầu tiên ở trạng thái thanh tỉnh tận mắt nhìn thấy quá trình Tư Mã Tiêu phát bệnh, so với bất luận việc gì nàng từng gặp trước đây đều khủng bố hơn. hai mắt lan tràn tơ máu, nhìn có vẻ kỳ quái mà đáng sợ, biểu tình của cũng trở nên hung ác táo bạo, giống như áp lực thống khổ gì đó, ngừng thở hổn hển. bị hung hăng chọc giận, dáng vẻ còn tia vô hại khi đối mặt với nàng trước đây, hoàn toàn chỉ còn lửa giận và sát ý.

      .” Tư Mã Tiêu từ kẽ răng bài trừ ra chữ này, giơ tay chỉ về cửa sổ hoa bên cạnh Liêu Đình Nhạn, “Kéo hai kẻ kia lại đây cho ta.”

      Lời này vừa ra, hai hoạn quan phía sau cúi đầu ra, bước nhanh qua hành lang dài, chuyển đến phía sau bắt được hai nữ hầu chuyện đó. Liêu Đình Nhạn chỉ nghe thấy hai tiếng kêu sợ hãi, hai nữ hầu hoảng sợ vạn phần bị kéo tới trước Tư Mã Tiêu.

      Tư Mã Tiêu chân dẫm lên ngón tay nữ hầu, thanh lãnh khốc, “Là ai sai các ngươi cố ý ra những lời này ở đây?”

      Nữ hầu kêu lên đau đớn, “Bệ, bệ hạ, có, có ai a…… Nô…… Nô chỉ là, chỉ là bậy, a ——”

      Tư Mã Tiêu đỏ con mắt, dưới chân nghiền cái, tiếng kẽo kẹt khiến người ta ê răng vang lên cùng đợt tiếng kêu thảm thiết đổi giọng truyền vào lỗ tai mọi người ở đây.

      Liêu Đình Nhạn nhắm mắt lại xoay đầu , nhưng tiếng kêu thảm thiết kia càng ràng, đồng thời còn vang lên thanh lạnh lẽo của Tư Mã Tiêu, : “Trong thời gian này, quá mức khoan dung, làm cẩu đồ vật này quên chính mình rốt cuộc là ai. Dẫn hỏi ràng, nếu chịu , liền lột da, giống như trước đây, treo ở trước Thái Cực Điện.”

      trận tiếng vang rào rạt, hai người kia bị che miệng kéo xuống. Liêu Đình Nhạn chỉ nhìn thấy tuyết lưu lại bãi máu đỏ tươi, Tư Mã Tiêu liếc mắt nhìn nàng cái, quay đầu rồi.

      Trong rừng hoa mai khôi phục an tĩnh, Liêu Đình Nhạn nhất thời biết nên làm sao, lại nghe thấy Quế Diệp bên cạnh mang theo khóc : “Quý Phi, cứu mạng a, nô, nô muốn chết!”

      Liêu Đình Nhạn phát nàng đầy mặt sợ hãi, trong mắt đều là nước mắt, khỏi ngạc nhiên, “Làm sao vậy, bệ hạ cũng muốn giết ngươi?”

      Tuy vừa rồi nàng cũng bị Tư Mã Tiêu dọa sợ tới mức chưa hồi thần, nhưng nàng cũng cảm nhận được loại sợ hãi cực đoan này của Quế Diệp.

      Quế Diệp lắc đầu khóc ròng , “ phải, chúng ta nghe thấy những việc này, bệ hạ nhất định xử lý.”

      Liêu Đình Nhạn lại nhìn về phía nữ hầu và cung nhân khác những người bồi nàng tới đây, bọn họ đều có vẻ mặt tuyệt vọng. Nàng nhìn thấy hai nữ hầu cố ý vô tình dẫn nàng tới đây, cũng cả người run rẩy, cực kỳ sợ hãi, nàng nhíu nhíu mi : “ về trước .”

      Mới vừa trở lại Phù Dung Điện, Liêu Đình Nhạn nhìn thấy hoạn quan áo xanh mang theo đội cung nhân đứng ở cửa đại điện chờ nàng.

      “Quý Phi, nô phụng ý chỉ bệ hạ, tiến đến dẫn người.” Hoạn quan áo xanh tiến lên .

      Liêu Đình Nhạn hỏi: “Bao gồm cả ta?”

      Hoạn quan áo xanh vội cười làm lành, “Quý Phi ngài đùa, đương nhiên chỉ có cung nhân phía sau ngài, ngài yên tâm, tuyển đám cung nhân mới tới hầu hạ, người mới này càng biết nghe lời, càng hợp tâm ý ngài.” cong eo, thái độ thập phần kính cẩn.

      Liêu Đình Nhạn trầm mặc lát, nghe thấy phía sau mọi người tuyệt vọng khóc nức nở, nàng nhéo nhéo ngón tay mình, chỉ vào hai vị nữ hầu nâng hoa, “Chỉ mang hai người này , những người khác ta muốn lưu lại.”

      Hoạn quan áo xanh chần chờ : “Nhưng mà…… vẫn luôn như thế, kẻ có quy củ ……”

      Liêu Đình Nhạn: “Lưu lại bọn họ, ta tự mình với bệ hạ.”

      Trong cung chưa bao giờ có ai cãi lại quyết định của Tư Mã Tiêu, nếu là những người khác, hoạn quan áo xanh cũng cần nghĩ nhiều, trực tiếp để ý tới mà mạnh mẽ mang người , nhưng Liêu Đình Nhạn lại khác, mấy ngày nay nàng ở chung với bệ hạ, bọn họ là người hầu hạ tất cả đều nhìn ở trong mắt, chừng bệ hạ có thể khoan thứ vị Quý Phi này, đáp ứng cầu của nàng, bởi vậy thập phần do dự.

      Cuối cùng hoạn quan áo xanh cắn răng cái, vẫn lựa chọn nghe theo Liêu Đình Nhạn phân phó, chỉ cho đội hoạn quan phía sau tới bắt hai nữ hầu cầm hoa kia mang .

      Bọn họ vừa , bọn người Quế Diệp có cảm giác tìm được đường sống, lập tức quỳ xuống cảm kích : “Tạ ơn Quý Phi! Tạ ơn Quý Phi!”

      Liêu Đình Nhạn xua xua tay, im lặng xuyên qua mành trân châu vào trong điện. Mành trân châu tách ra lại rơi xuống, va chạm phát ra tiến lách cách nho .

      Hoạn quan áo xanh trở lại Thái Cực Điện phục mệnh, lúc này trong hậu điện Thái Cực Điện mảnh hỗn độn, Tư Mã Tiêu ngồi ở trung ương, xoã tóc, đốt ngón tay tái nhợt dùng sức chống lên trán gân xanh bạo đột.

      Nghe hoạn quan áo xanh đáp lời, Tư Mã Tiêu giương mắt, “A, cho nên ngươi cũng chỉ mang theo hai người về?”

      “Vâng.” Hoạn quan áo xanh khẩn trương trả lời, cũng dám nhìn vào mắt .

      Tư Mã Tiêu kéo kéo khóe miệng, “Nếu Quý Phi muốn, vậy quên ……”

      Hoạn quan áo xanh nghe xong lời này, tim nhấc lên lúc này mới thả lỏng. Nhưng mà ngay sau đó, nghe thấy Tư Mã Tiêu : “Nhưng cảm thấy rất nhiều người cần phải chết, nếu những người đó tránh được kiếp, người đáng chết do ngươi chọn từ những người trước đây ra. Rốt cuộc, các ngươi làm việc bất lợi, phải vì thế phụ trách.”

      Hoạn quan áo xanh trắng mặt xuống rồi, Cao thái bảo đến. Nhìn thấy bộ dáng Tư Mã Tiêu, lộ ra chút thần sắc lo lắng, “Bệ hạ, có cần ăn chút dược?”

      “Ăn dược…… Ăn dược? Cái loại dược ăn vào làm ta trở thành giống như người chết sao?” Tư Mã Tiêu đột nhiên bùng nổ, đá ngã xuống đất thứ duy nhất còn bày án kỉ cùng với giá đèn. Cao thái bảo tập mãi thành quen, lông mày cũng động chút, chỉ chờ phát tiết xong, lần nữa ngồi trở lại, lúc sau mới tiếp tục : “Bệ hạ nếu muốn ăn dược, bằng gặp Quý Phi?”

      Tư Mã Tiêu thần sắc trầm, “ cần, nàng bị ta dọa rồi, để nàng bình tĩnh trong chốc lát.”

      “Tra ra chưa, là ai cố ý tặng cho cái ‘lễ vật’ đặc biệt như vậy?”

      Cao thái bảo: “Tuy rằng còn chưa thể khẳng định chắc chắn, nhưng thể thoát được can hệ với Đoạn gia.”

      “Ha ha, Đoạn gia.” Tư Mã Tiêu sắc mặt nhăn nhó, “ đoán được là Đoạn gia, bọn họ còn nhớ vị tiên hoàng hậu chết nhiều năm kia của Đoạn gia bọn họ, cùng với vị hoàng tử thể lớn lên đó, sao cam tâm nhìn thấy có con nối dõi…… Bọn họ là cố ý nhắc nhở , cũng cảnh cáo người duy nhất bên cạnh …… Ha, Đoạn gia.”

      nhịn bọn họ quá lâu rồi.” Tư Mã Tiêu đầy mặt sát ý, chút nào che dấu.

      Cho dù nhìn lớn lên, Cao thái bảo cũng cảm thấy kinh hãi, cẩn trọng khuyên nhủ: “Bệ hạ, Đoạn thái phó lòng vì gia tộc phồn vinh, cũng giống như người làm ra loại việc xúc động này, hơn nữa việc này nơi chốn đều có sơ hở, giống bút tích nhất quán của Đoạn thái phó.”

      Tư Mã Tiêu nắm chặt mộc châu cổ tay mình, “ biết phải , nhưng người Đoạn gia làm ra chuyện ngu xuẩn này, nếu tìm ra người phụ trách, vậy để tới chịu trách nhiệm.”

      lời này, dùng sức xả cái, dây mộc châu kia tức khắc đứt gãy, hạt châu ào ào lăn xuống tứ tán, bắn lung tung mặt đất.

      “Đoạn gia phải có người chết.”

      …………

      Trong nhà chính Đoạn gia, Đoạn thái phó hung hăng tát cái làm đứa con thứ hai của ngã xuống đất, “đồ hỗn trướng.”

      Đoạn Tùng Phong từ mặt đất bò dậy, quỳ gối trước phụ thân, vẻ mặt vô vị.

      Đoạn thái phó từ trước đến nay hỉ nộ ra sắc, thấy nhi tử như thế, tức giận lại áp lực được, chất vấn: “Có phải ngươi làm hay ?”

      “Phụ thân phải biết rồi, còn muốn hỏi nhi tử làm gì.” Đoạn Tùng Phong trào phúng trả lời: “Nhi tử cũng cảm thấy là đại khó lường gì, bất quá nhắc nhở chút bệ hạ của chúng ta, huyết mạch người có bao nhiêu dơ bẩn.”

      , vẻ mặt của càng thêm căm giận, “Đứa con từ loạn luân như vậy, chúng ta thế nhưng còn phải cúi đầu nghe theo ! Nếu phải tiên đế nổi điên giết hết hoàng tử còn lại, chỉ dư lại cái đồ vật như vậy, ngôi vị hoàng đế này thế nào cũng tới phiên ngồi! Tiên đế, cái kẻ điên này! giết muội muội, giết hoàng tử thuộc về Đoạn gia chúng ta, là vì tiểu súc sinh này, giờ tiểu súc sinh này đắc ý, còn muốn kéo dài huyết mạch? Ta phi!”

      Đoạn thái phó nhìn nhi tử điên điên khùng khùng, tức giận lại đá ra cước. “Cái thứ được việc ít, hỏng việc nhiều! hoàng đế nhà Tư Mã đều là kẻ điên, giờ vị bệ hạ này, so với tiên đế còn điên hơn, biết, ngươi còn muốn trêu chọc, là cảm thấy Đoạn gia chúng ta giờ sống đến quá an ổn sao!”

      Đoạn Tùng Phong ngồi dưới đất, tay ấn ngực, để bụng phụ thân phẫn nộ, “ có điên, cũng phải ngốc, chẳng lẽ còn ra tay với Đoạn gia chúng ta, a, dám sao, cũng cũng chỉ dám giết mấy cung nhân cho hả giận, tiểu súc sinh vô dụng kia. Ta chính là muốn nhìn đoạn tử tuyệt tôn, phải sủng hạnh nữ nhân sao, ta ra muốn nhìn xêm, biết bí mật của , còn có nữ nhân nào dám sinh hạ hài tử cho , xứng đáng đoạn tử tuyệt tôn, ha ha ha ha!”

      Lắc lắc đầu, Đoạn thái phó thất vọng nhìn đứa con trai này, “Mấy năm nay con làm quá nhiều việc sai.”

      Đoạn Tùng Phong dùng ánh mắt thất vọng y hệt nhìn phụ thân, “Ta cảm thấy ta làm gì sai, ngược lại, phụ thân và đại ca mới làm sai, ta thể lý giải, vì sao sau khi ở Tư Mã Ngu giết muội muội và hài tử của nàng rồi, các người còn có thể có khúc mắc mà tiếp tục trung tâm với , thậm chí giờ còn muốn tiếp tục nâng đỡ cái tạp chủng làm hoàng đế như vậy, nơi chốn chịu đựng, đây phải quá buồn cười sao?!”

      Đoạn thái phó chỉ nhìn , bình tĩnh lắc đầu, “Tùng Nhi, con thích hợp làm người Đoạn gia.” Dứt lời, phất tay áo ra ngoài.

      Ngoài cửa người trung niên râu dài đứng đó, thấy Đoạn thái phó ra, : “Phụ thân cần tức giận như thế, nhị đệ nhất quán tùy hứng làm bậy, bây giờ quan trọng nhất vẫn là giải quyết việc này như thế nào.”

      Đoạn thái phó thần sắc lãnh đạm, “Còn có thể giải quyết thế nào, bên cạnh Tư Mã Tiêu có Cao thái bảo con chó trung thành và tận tâm đó, tra tới cửa cũng là sớm hay muộn.”

      “Vậy phụ thân ý tứ là?”

      “Tùng Nhi quá làm ta thất vọng, mấy năm nay ta cho vô số cơ hội, vẫn đắm chìm trong cừu hận cá nhân, thấy giờ thế cục hỗn loạn, lại để xằng bậy nữa, ngày gặp phải phiền toái càng lớn hơn. Đoạn gia chúng ta cần người như vậy tồn tại, cũng nên vì chính mình ngu xuẩn mà phụ trách.”

      “Nhi tử minh bạch.” Bỏ xe giữ soái, thế cục phải vậy.

      Hai cha con đứng ở dưới hành lang, Đoạn thái phó giơ tay đón được mảnh lá rụng, buồn bã : “Lạc Kinh gió lạnh thấu xương, biết gió xuân phía nam có thể thổi đến ?”

      Phía nam, Tần Nam Vương ngo ngoe rục rịch.

      ……

      Liêu Đình Nhạn đêm nay tẩm điện của Tư Mã Tiêu, nàng ngủ ở Phù Dung Điện của mình, chỗ Tư Mã Tiêu bên kia có ai tới triệu nàng, tối nay trong cung an tĩnh đến quá mức bình thường.

      Nửa đêm, Liêu Đình Nhạn bị gió và tiếng mưa rơi làm bừng tỉnh, bỗng nhiên mở mắt ra, nhìn thấy bóng người đen tuyền ngồi ở mép giường.

    5. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Tiến bộ quá rồi, ko cần vuốt lông, cưng nựng nữa, tiểu kiều muốn nâng chị lên cao để cung phụng luôn rồi, biết chương sau coa cẩu lương, hay đậu hủ gì đó ko a
      heavydizzyHale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :