1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nữ chính đều cùng nam phụ HE - Phù Hoa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 190. Toàn bộ nữ chính 5

      —— “Chúc mừng các vị thuận lợi đến nơi này, Ma Vương Lục Bá Thiên xa phía trước!”

      —— “Nhưng mà, Lục Bá Thiên phi thường lợi hại, trước mắt các đánh thắng , cho nên trước khi vào, các còn cần trang bị kỹ năng.”

      Quách Nhung ôm cánh tay: “Hử? Trang bị như thế nào, cứ việc tới, chị đây thích nhất chơi trò chơi.”

      —— “Các mỗi người đều được tấm thẻ bài thân phận, thẻ bài này có thể trang bị kỹ năng.”

      Hiển nhiên, nếu có thể được thẻ bài có tác dụng, lực lượng càng cường đại, phần thắng càng lớn hơn.

      Đường Lê hỏi: “Như vậy, thẻ bài kỹ năng có được như thế nào?”

      —— “Đánh bài thắng Lục Bá Thiên được.”

      Mọi người cùng kêu lên: “Cái gì?”

      Lục Bá Thiên phải Ma Vương nàng phải đánh ngã ở trạm kiểm soát cuối cùng sao? Làm thế nào đối phó lấy thẻ bài kỹ năng, muốn dựa vào đánh bài cùng để thu lấy, cái giả thiết này là đùa các nàng chơi sao?

      Khương Vũ Triều ánh mắt lóe lóe, thế giới này tuy rằng quỷ dị thể hiểu được, nhưng đối với các nàng dường như có ác ý, càng như vui đùa cùng các nàng, đối với việc đánh bài cùng BOSS của trạm cuối cùng, nàng sợ, rốt cuộc nàng có bài kỹ cao siêu.

      Quách Nhung và nàng nhìn nhau cái. ấy làcao thủ trò chơi, đánh bài cũng thực am hiểu, rốt cuộc đánh bài cũng là loại trò chơi.

      Những người nòn lại nhìn nhau, Đường Lê tiến lên bước : “Được, vậy khi nào bắt đầu, quy tắc là gì.”

      Bên cạnh các nàng xuất bảy cái ghế dựa.

      —— “Mời vác vị ngồi, bài cục kế tiếp cũng phải các đánh.”

      Liêu Đình Nhạn: “Vậy ?” Nàng có dự cảm tốt.

      —— “Để người của các đánh.”

      Khương Vũ Triều bưng kín mặt mình, phát ra tiếng rên rỉ; Quách Nhung ế tiếng, chợt lại lộ ra thần sắc cảm thấy hứng thú; Liêu Đình Nhạn hề có chiến ý nằm liệt xuống; Đường Lê trong mắt mang ít hứng thú; Bạch Lăng ôm đầu hô câu tổn thọ; Ân Như Hứa thở dài, có chút lo lắng; Tân Tiểu Lộ sắc mặt bình tĩnh, nhìn ra cái gì.

      Đồng thời với lúc các nàng ngồi xuống, trong gian khác, bảy nam nhân cũng ngồi vị trí của từng người.

      “Các nữ nhân của các ngươi nhìn dáng vẻ cũng cảm thấy các ngươi có thể thắng đâu.” nam nhân áo lục ngồi mình bên .

      Bên kia ngồi bảy nam nhân bề ngoài thần thái khác nhau, bọn họ nhìn biểu của người mình ra ở trung, có người lắc đầu, có người trợn trắng mắt, có người bật cười, có người sắc mặt nghiêm nghị, có người lo lắng, nhưng cũng chưa có vẻ gì sợ hãi.

      Bảy người đám Đường Lê bên kia thứ tự ghế phân biệt là Đường Lê, Quách Nhung, Ân Như Hứa, Liêu Đình Nhạn, Khương Vũ Triều, Bạch Lăng, Tân Tiểu Lộ, bên nàt bảy nam nhân cũng theo vị trí đối ứng, Tốn Nô, Thuần Vu Tức, Ốc Đột, Tư Mã Tiêu, Hề Thiếu Nguyên, Lục Lâm Sinh, Tân Yến Lai.

      Lúc này nam nhân áo lục định mở miệng, Tư Mã Tiêu đối diện cùng liền cười lạnh tiếng, “Vô nghĩa còn rất nhiều.”

      Ngồi ở bên cạnh , Ốc Đột thân thô ngông cuồng tức, đại mã kim đao cũng cười ra tiếng, với Lục Bá Thiên: “Lão bà của người khác, có việc gì ngươi cứ nhìn cái gì.”

      Thuần Vu Tức xinh đẹp nhất trong bảy người gõ cái bàn: “Loại trò chơi đánh bài này, tôi tương đối am hiểu.”

      Vị trí thứ 2 đếm ngược phía bên phải, Lục Lâm Sinh thân bạch y, dáng vẻ thư sinh đầy người văn nhược: “Nếu thắng đoạt.” tựa như đóa tiểu bạch hoa, lời lại so với Bạch Lăng còn táo bạo hơn.

      Tân Yến Lai đẩy đẩy mắt kính, “Vừa rồi bên kia các ấy nhắc tới qua cửa cuối cùng là đánh bại Lục Bá Thiên, nếu Lục Bá Thiên ở trước mặt chúng ta, từ chỗ chúng ta đây đánh bại , vậy Tiểu Lộ các ấy sex cần tiếp tục nữa?” lo lắng cho em Tiểu Lộ nhu nhược văn tĩnh của mình.

      Bên cạnh Lục Lâm Sinh nghe xong lời này, nhìn về phía Lục Bá Thiên ánh mắt liền khác thường, tròng mắt màu đen mang lên màu đỏ tía.

      Lục Bá Thiên tùy ý phẩy tay: “Tùy các ngươi, nếu các ngươi động thủ ở chỗ này, đánh vỡ cái gian này, ta cảm tạ các ngươi.”

      Ngồi ở vị trí đầu bên trái nhất Tốn Nô tiếng ảm ách lãnh túc: “Chư vị xin bình tĩnh, ta xem biểu tình của người này, tựa hồ giống chúng ta cũng bị lực lượng mạc danh nhốt ở chỗ này. Nếu thân bất do kỷ, tất cả mọi người đều giống nhau, chỉ sợ dù chúng ta lúc này ở chỗ này nháo tiếp, đối với A Lê các nàng cũng có chỗ tốt.”

      Hề Thiếu Nguyên đồng dạng ôn hòa mở miệng: “Tôi cũng cảm thấy như thế, hơn nữa tôi cảm thấy người sau lưng tựa hồ chỉ muốn xem náo nhiệt, mà chúng ta chỉ sợ ‘sân khấu’ nào đó. Nếu có thủ đoạn đối kháng loại lực lượng thần bí này, vẫn nên dễ dàng đánh vỡ quy tắc, nếu chỉ chúng ta, Vũ Triều các ấy cũng bị liên lụy.”

      Tư Mã Tiêu kiên nhẫn, “ khi như vậy, mau chóng bắt đầu .” lại nhìn hình ảnh trong trung, gian khác Liêu Đình Nhạn dựa vào phía xoay đầu chuyện cùng Đường Lê, cười đến đặc biệt sáng lạn.

      “Đó là người nhà ai?”

      Tốn Nô gật gật đầu với , “Đó là nội tử.”

      Tư Mã Tiêu, “Nàng tự đút loạn thức ăn cho Hoàng Hậu của trẫm.”

      Tốn Nô: “Ngươi lo lắng nhiều, nàng ấy thiện lương ôn nhu, rất biết chiếu cố người khác.”

      Ốc Đột chụp Thuần Vu Tức bên cạnh phen: “Huynh đệ, đó là thê tử của ngươi , Khiếu Khiếu nhà ta cái gì cũng biết, ít nhiều có thê tử nhà ngươi chiếu cố, cảm tạ.”

      Thuần Vu Tức mặt đổi sắc: “ cần khách khí như vậy, Quách Nhung gia hỏa này chính là tự quen thuộc, hơn nữa nhìn thấy ai lớn lên xinh đẹp thái độ liền tốt, xem ấy ở bên kia đối với ai tốt.”

      Ốc Đột: “Ha ha ha ha! Cái trò đánh bài này, mới vừa những quy tắc đó ta cũng phải thực hiểu , thế nào, có nguyện ý cho ta chút ?”

      Thuần Vu Tức: “Đương nhiên có thể.” xong lại hỏi Tốn Nô bên cạnh: “Vị bằng hữu này, nhìn cách ăn mặc hẳn là cũng am hiểu đánh bài , cùng chỉ cho luôn?”

      Tốn Nô gật gật đầu với , “Đa tạ, làm phiền.”

      Lục Bá Thiên đè đè cái trán, có chút nhịn nổi: “Ta các ngươi là em cột chèo gặp mặt, cùng nhau ăn tết à.” hừ tiếng mạnh, tay nhấn cái ở bàn trước mặt. Bảy tấm thẻ bài bay đến đối diện trước mặt bảy người.

      —— “Thẻ bài thân phận, xin lựa chọn.”

      Bảy lá bài hoàn toàn có văn tự, chỉ có hình ảnh. Chúng nó ngừng xoay tròn ở trước mặt bảy người, cho bọn họ chọn lựa, sau khi đếm ngược kết thúc bọn họ phải lựa chọn thẻ bài thân phận thích hợp cho người của mình.

      Tốn Nô trước hết vươn tay ra, lấy là là bài màu xanh lục, nữ nhân mặt lá bài ôn nhu mỹ lệ, gieo rắc mưa móc cam lộ, vạn vật sinh trưởng.

      Lục Lâm Sinh cơ hồ đồng thời duỗi tay với , chính là lấy lá bài khác vẽ cự chùy, vừa thấy cự chùy đó liền nghĩ đến Bạch Lăng, nàng thích loại vũ khí đơn giản này.

      Tân Yến Lai là người thứ ba, lấy lá bài đó, đó có người đứng ở giữa trận pháp phát ra quang mang, sau lưng trào ra vô số quái vật dữ tợn.

      Thuần Vu Tức lấy là bài là bộ cung tiễn. Quách Nhung chơi game thích dùng nhất chính là cung tiễn và thương.

      Hề Thiếu Nguyên lấy là bài là màu tím đen, bên vẽ con mèo đen nhanh nhẹn cùng đôi mắt giấu ở trong đêm tối.

      Ốc Đột lấy bài có chút giống Hề Thiếu Nguyên, vẽ chính là con lang.

      Cuối cùng Tư Mã Tiêu cầm lá bài cuối cùng, lá bài chính là vẽ…… con rùa đen dữ tợn.

      ……

      Liêu Đình Nhạn: “Tôi cảm thấy Tư Mã Tiêu khẳng định chơi tôi.”

      Đường Lê sờ sờ đầu nàng, “ cần suy nghĩ quá nhiều, lo lắng ?”

      Liêu Đình Nhạn: “……” phải, là , loại cảm giác này đặc biệt mãnh liệt.

      Loại cảm giác này vào lúc các nàng bắt được thẻ bài thân phận của từng người trở thành , nhìn xem những người khác là lá bài nhân vật xinh đẹp, vũ khí khí phách, động vật đáng , nhìn nhìn lại bài rùa đen dữ tợn trong tay mình.

      Liêu Đình Nhạn: Bạo quân này thể nữa.

      “Kỹ năng chính là cái ngôi sao này sao?” Quách Nhung trước tiên sờ soạng những lá bài, “Tôi có thẻ năm ngôi sao, hẳn là có năm kỹ năng.”

      Đường Lê xem của mình: “Ba ngôi sao.”

      Ân Như Hứa: “Ta cũng ba ngôi sao.”

      Bạch Lăng và Tân Tiểu Lộ cùng với Khương Vũ Triều là bốn ngôi sao.

      “Đình Nhạn, đâu?”

      Liêu Đình Nhạn ánh mắt thực lời khó hết, xòe vòng lá bài rùa đen của mình.

      “Sáu sao!” Quách Nhung cười ra tiếng: “Trời ạ, so với lão bản nhà tôi còn nhiều hơn ngôi sao, lão bản cái đồ quỷ thua rắm thối này.”

      Liêu Đình Nhạn nghĩ tới Tư Mã Tiêu đánh bài lợi hại như vậy, biết đánh bài sao?

      Các nàng tiến vào cửa cuối cùng chuẩn bị đánh BOSS, thẻ bài thân phận tự động trang bị, kỹ năng cũng có thể cảm giác được, sắc mặt Liêu Đình Nhạn lại thay đổi mấy lần. Sáu kỹ năng của nàng, có năm cái là phòng ngự, hơn nữa cái bài rùa đen này, bản thân chính là phòng ngự tối cao, hơn nữa nhiều phòng ngự như vậy chồng lên…… Nàng nằm yên là được rồi, tuyệt đối có thể bò đến cuối cùng, còn có kỹ năng là phản thương, cách khác, mặc kệ ai đánh nàng, đều có bộ phận thương tổn bắn ngược.

      Những người còn lại vây xem nàng chút, sôi nổi tỏ vẻ bạo quân của nàng là ý nghĩ ràng, đơn giản thô bạo.

      Đồng dạng đơn giản thô bạo còn có Bạch Lăng, kỹ năng của nàng toàn bộ thêm ở công kích.

      tồi, hiểu được tôi thích cái gì.” Bạch Lăng vừa lòng gật đầu.

      chờ các nàng tiếp tục , đại ma vương Lục Bá Thiên mang theo cười tàn nhẫn xuất ở trước mặt các nàng —— đội cái thanh máu màu xanh lục, đầu Đường Lê các nàng chính là thanh máu màu đỏ.

      “Vừa rồi nam nhân của các ngươi hợp với nhau đối phó ta, tại ta nên trút giận người các ngươi.”

      Các nàng giống như tiến vào trò chơi đối chiến chân , Đường Lê bỏ thêm các loại BUFF cho mọi người, Liêu Đình Nhạn trực tiếp phòng ngự lên sân khấu, Bạch Lăng chủ công, Quách Nhung đánh xa, Ân Như Hứa và Khương Vũ Triều phụ công, Tân Tiểu Lộ lại từ dưới chân tràn ra mảnh huyết trì, triệu hồi ra rất nhiều quái vật kỳ quái.

      Lục Bá Thiên đặc biệt ghi hận Liêu Đình Nhạn, cũng biết có phải bởi vì lúc đánh bài bị Tư Mã Tiêu kích thích tới hay . Nhưng công kích đánh tới Liêu Đình Nhạn, chút phản ứng đều có, nàng cũng rớt đến nửa giọt máu, còn bắn ngược thương tổn. sửa chủ ý đánh Khương Vũ Triều, Bạch Lăng cuồng hóa xông lên đập, đánh gãy công kích của . Đổi mục tiêu, đánh vú em Đường Lê phía sau, lại bị bọn quái vật biển máu của Tân Tiểu Lộ cản trở, quả thực đánh đến nén giận thôi.

      Hai bên đánh đến kịch liệt, Lục Bá Thiên BOSS này tuy rằng địch lại bảy người tổ chức thành đoàn thể xoát quái, nhưng có thể thêm máu cho chính mình, còn rất có tâm cơ mà kéo thời gian, né tránh Bạch Lăng công kích, ưu khuyết hai bên dần dần trở nên ràng, Lục Bá Thiên lộ ra cái cười u. Bạch Lăng đủ nhanh nhẹn, đánh trúng , Ân Như Hứa và Khương Vũ Triều nhanh nhẹn lại đủ lực lượng, đánh trúng cũng thể tạo thành thương tổn quá lớn.

      “Ta muốn đánh chết hết các ngươi.” Lục Bá Thiên cười ha ha.

      Chính là lúc lượng máu của chỉ còn nửa, bỗng nhiên kỹ năng bị động chợt lóe, trong sân xuất tiểu quái. Lục Bá Thiên cười to lập tức liền nghẹn lại.

      “Cái xuất ở trước mặt đại BOSS chính là tiểu quái sao?” Đường Lê hỏi.

      “Đúng , dựa theo kinh nghiệm của tôi hẳn là đánh nó trước.” Quách Nhung giơ cung tiễn, “Nhưng hình như là em xinh, tôi xuống tay được a.”

      Mới vừa hạ thủ được, giơ tay chính là mũi tên.

      Lập tức bắn chết tiểu quái đột nhiên toát ra kia.

      Quách Nhung: “Ách, da giòn như vậy, có ích lợi gì sao?”

      Tiếp theo BOSS liền cuồng hóa, trực tiếp đánh chết Quách Nhung.

      Quách Nhung: “Éo!”

      Kỹ năng của Đường Lê liền lóe lên, cứu nàng sống lại. Đồng thời tiểu quái bên kia bị Quách Nhung chọc chết lại lần nữa xuất .

      Quách Nhung: “ thể đánh tiểu quái kia, BOSS cuồng hóa!”

      Liêu Đình Nhạn ngồi ở đó làm tấm chắn, bỗng nhiên kêu với Bạch Lăng: “Bạch Lăng, đánh tiểu quái!”

      Bạch Lăng cũng chần chờ, nghe lời mà cây búa vung lên, còn chưa đánh tới tiểu quái bị Lục Bá Thiên chặn, lập tức xoá sạch đoạn thanh máu của . Cái gia hỏa giảo hoạt này lúc trước mỗi lần đều né tránh công kích của nàng, lúc này cuối cùng làm tại tại ăn nhát. Vì thế lập tức, nàng hiểu ý tứ của Liêu Đình Nhạn, đánh được BOSS đánh tiểu quái, chỉ cần có thương tổn đến tiểu quái, BOSS cuồng hóa, hơn nữa BOSS chắn cho tiểu quái, như vậy nàng có thể đánh được BOSS.

      Thế cục lập tức xoay chuyển, Quách Nhung giơ ngón tay cái khích lệ: “Đình Nhạn quá xấu rồi.”

      Liêu Đình Nhạn ngữ khí thâm trầm: “Người tâm tàn nhẫn chết vì đa tình, BOSS chết vì có tình.”

      Cuối cùng, Lục Bá Thiên dưới các nàng hợp lực bị thu phục, trong sân đối diện các nàng chỉ còn lại tiểu quái. Tiểu quái xa xa cười với các nàng, thậm chí hữu hảo mà vẫy vẫy tay, cũng biến mất ở trước mặt các nàng.

      —— “Chúc mừng, qua cửa thành công, đưa các ngươi trở lại thế giới lúc tới.”

      ……

      Tư Mã Tiêu trong lúc ngủ mơ cảm giác cánh tay tê rần, đầy mặt lửa giận mà mở mắt ra, nhìn thấy Liêu Đình Nhạn khuôn mặt càng thêm nổi giận đùng đùng.

      lật người tiếp tục ngủ.

      Liêu Đình Nhạn: “Chàng đừng nghĩ ngủ a a a a, chàng ta là cá muối, còn ta là rùa đen.”

      Tư Mã Tiêu: “Nàng lung tung rối loạn cái gì. Ngủ ngủ, sáng sớm nháo tính tình cái gì.” tay nghẹn nàng vào trong chăn.

      Liêu Đình Nhạn: “……” Mẹ nó tức giận a, nhưng mà hình như hoàn toàn có ký ức, đành phải thôi vậy.

      Véo mông hết giận!

      ……

      Đường Lê cảm giác mặt có chút ướt, mở mắt ra nhìn thấy con ghé vào bên cạnh, chu miệng lên hôn gương mặt nàng, “Nương, bánh bao nhân trứng sữa.”

      Nàng cười rộ lên, vuốt vuốt tóc, bế con lên hôn trở về: “Được, nương dậy liền làm bánh bao nhân trứng sữa cho con.”

      Tốn Nô ôm bé trai cái đầu gật gà gật gù từ bên ngoài vào, tóc mai có chút ướt, đặt Tốn Đao trong tay lên giá bên cạnh, duỗi tay xoa xoa gương mặt Đường Lê, “Ta mang Linh Linh và cùng rửa mặt.”

      “Ừ.” Đường Lê dắt dắt tay , cũng giao con cho .

      ……

      Bạch Lăng nghe thấy tiếng đàn phượng leng ka leng keng, Lục Lâm Sinh đánh đàn càng ngày càng hay, nàng ngửi được mùi hương thảo Lục Lâm Sinh đeo, duỗi tay túm cái.

      Tiếng đàn phượng lập tức ngừng, nàng vươn tay bắt được bàn tay ấm áp, nàng cảm giác mình được ôm lên.

      “Hôm nay nàng ngủ lâu.” Lục Lâm Sinh với nàng.

      Bạch Lăng chui đầu vào trong lòng ngực , ôm eo ô tiếng.

      ……

      Khương Vũ Triều mơ mơ màng màng nhìn thấy lão công, nâng cánh tay lên ôm chút, mới phát mình nằm ở bồn tắm.

      Hề Thiếu Nguyên kéo tay áo ngồi ở bên cạnh, cầm cái khăn tắm to chuẩn bị bế nàng lên tới. Thấy nàng tỉnh, Hề Thiếu Nguyên nâng đầu nàng lên dán vào cái trán nàng, “Trở về thấy em ở chỗ này ngủ rồi, có phải công tác quá hay mệt mỏi? Nếu quá mệt mỏi, kỳ nghỉ này chúng ta nữa, ở nhà nghỉ ngơi .”

      Khương Vũ Triều: “! Em mệt, em muốn cùng ca ca nghỉ phép, hành trình em viết, phương án hẹn hò cũng làm năm bản!”

      Hề Thiếu Nguyên bật cười, bọc nàng bế lên, “Được, chúng ta đây năm bản đều thử chút.”

      ……

      Quách Tiền thịch thịch thịch gõ vang cửa phòng mẹ ruột và cha kế của mình, gào vào bên trong: “Hai người động tĩnh chút, chiếu cố tâm lý khỏe mạnh của trẻ vị thành niên được ?”

      Bên trong truyền ra Quách Nhung cười mắng: “Tâm lý khỏe mạnh cái rắm, mẹ cùng lão bản đánh nhau.”

      Quách Tiền hút sữa bò: “ tinh đánh nhau sao, con hiểu.”

      Quách Nhung mở cửa lộ ra cái đầu, tóc hỗn độn, “Quách Tiền, con thực , có phải co xem trang web sạch hay , sao cái gì cũng hiểu, mẹ cho con đừng xem trang web sắc tình máy tính ở nhà, thực dễ nhiễm virus……”

      Nàng còn chưa xong, bị Thuần Vu Tức trong cửa lôi trở về. Quách Tiền chỉ mơ hồ nghe thấy thanh người mẹ đáng tin cậy của mình hi hi ha ha, còn có lão bản thấp giọng cái gì với nàng, sau đó liền……

      Ừ, thiếu nhi nên nghe, tẩu vi thượng kế.

      ……

      Ân Như Hứa bị Ốc Đột lắc tỉnh, “Khiếu Khiếu, sói con Tuyết sơn sắp sinh.”

      Nàng lập tức bò dậy, Ốc Đột bọc áo choàng lên cho nàng, ôm lấy vai nàng ở trong gió tuyết đến túp lều nuôi sói. Sói mẹ trong lều là Ân Như Hứa nuôi lớn, tại sắp sinh sói con, sáng sớm Ân Như Hứa chờ, nghĩ tới lại vào nửa đêm muốn sinh, Ốc Đột thính tai, nghe được chút động tĩnh liền tới đây nhìn xem trước, phát tình huống, lúc này mới trở về mang Ân Như Hứa lại.

      thân thể cường tráng, nửa điểm sợ gió tuyết rét lạnh, ôm Ân Như Hứa, hai người cùng nhau đứng ở đó nhìn sói mẹ sinh sói con.

      tốt.” Ân Như Hứa ngẩng đầu cười với Ốc Đột, bị Ốc Đột ập xuống hôn trận.

      “Vừa rồi lúc tỉnh, bỗng nhiên cảm thấy rất thích Khiếu Khiếu.”

      ……

      “Tiểu Lộ, đem sữa bò uống hết.” Tân Yến Lai đánh thức người, lấy rương hành lý ra, thu thập quần áo cho nàng, “Ăn chút, máy bay chúng ta năm giờ sau cất cánh, chờ lát nữa chúng ta xuất phát.”

      Tân Tiểu Lộ buông sữa bò nóng, qua ghé vào lưng ca ca sữa bò, con mèo Sữa Bò bọn họ nuôi thò ra, meo tiếng mềm như bông, dùng bộ lông mềm mại cọ mắt cá chân Tân Tiểu Lộ, lại ngọt ngấy mà cọ Tân Yến Lai.

      lưng cái, bên chân cái, Tân Yến Lai thu thập hành lý cũng nổi. dứt khoát đứng lên, cõng Tân Tiểu Lộ treo ở phía sau mình lên, đến mép giường, hai người cùng nhau ngã vào.

      “Chúng ta lại…… nghỉ ngơi giờ?”

      Mèo bị nhốt ở ngoài cửa, gãi cửa kêu meo meo.

      (Phiên ngoại nữ chủ toàn viên xong )
      Lierose DuDu, kabi_ng0k, Chris_Luu7 others thích bài này.

    2. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 191. Đường Lê – Tốn Nô ( đại)

      Tốn Nô đứng ở trước cửa kính khách sạn, nhìn phía dưới người xe như nước chảy. Đây là thế giới chưa bao giờ gặp, dù vào nơi này ngày, vẫn cứ cảm thấy kinh dị. từ tập đao, tâm tính cứng cỏi, nếu như vậy, chỉ sợ sớm bị những đồ vật trước đây chưa từng gặp dọa sợ.


      Phía sau truyền đến ít động tĩnh, Tốn Nô quay đầu nhìn, thấy Đường Lê ngồi dậy giường lớn.


      “Tốn Nô.” Đường Lê phủ thêm áo ngủ đến phía sau Tốn Nô, dựa vào vai , cùng xem dòng xe cộ và dòng người bên ngoài.


      “Đây là thế giới trước của nàng sao.” Tiếng của Tốn Nô so với người bình thường càng thêm khàn khàn trầm thấp, lúc chuyện cùng Đường Lê lại phá lệ mang theo chút ôn tồn, vô cùng câu nhân.


      Đường Lê có chút buồn bã, cũng có chút hoài niệm : “Phải, thân nhân và các bằng hữu của ta đều ở chỗ này.” Nàng xong, ôm eo Tốn Nô, “Ta muốn đưa chàng gặp họ được ?”


      “Được, ta bồi nàng.” Tốn Nô cầm tay nàng, trong mắt đen nhánh tràn đầy ôn nhu đưa tình.


      Bọn họ hôm qua vào thế giới này, là bởi vì ở lúc trước Đường Lê và vài người khác cùng nhau chơi xong trò chơi thần bí, lễ vật qua cửa của trò chơi thần bí là làm cho nàng có thể mang theo người trở lại thế giới nguyên bản sinh sống bảy ngày.


      Đây là ngày hôm sau, Đường Lê quyết định mang theo Tốn Nô trở về thăm mẹ mình.


      Ở thế giới này, Đường Lê dùng thân thể là từ thế giới khác, Tốn Nô cũng vậy. giữ nguyên tóc dài, mặc quần dài và áo sơmi, vẫn cứ có loại khí chất cổ điển kỳ dị, dùtrong tay có đao, khí thế cả người cũng lăng liệt như đao. Kỳ ngày thường cũng như thế, chỉ là quen thuộc thế giới này, khó tránh khỏi khẩn trương muốn bảo hộ Đường Lê. Đây là loại phản ứngtheo bản năng.


      Đường Lê trước sau nắm tay , bọn họ rời khách sạn, Tốn Nô lại nhìn chằm chằm thang máy lâu, lúc thang máy khởi động, bảo hộ Đường Lê ở trong góc.


      Đường Lê dựa vào ngực thấp giọng cười.


      Tốn Nô cúi đầu: “Quá nguy hiểm.”


      Hai người đường, mỗi lần có xe tới gần, Tốn Nô đều kéo Đường Lê rời xa những cái quái thú sắt thép biết đó. Đường Lê mặc lôi kéo, giải thích hết thảy ven đường cho . lớn lên đẹp, các lớn mật ven đường đều nhịn được nhìn , lại nhìn Đường Lê bên cạnh , sau đó khe khẽ : “Kia là đôi tình lữ , má ơi, soái a!”


      Tốn Nô đến ven đường nhìn thấy trạm dán poster, đột nhiên dừng lại.


      Đường Lê: “Làm sao vậy?”


      Tốn Nô : “Người này, ta thấy, cũng từng xuất ở thế giới kỳ quái kia.”


      Đường Lê nhìn poster, đó là minh tinh, tên là Hề Thiếu Nguyên. Nàng cũng chú ý lắm minh tinh và giới giải trí, nhưng gương mặt này hình như từng gặp qua trong TV. Nàng cười cười, tiếp tục về phía trước, “Ta ở thế giới kia quen biết các bằng hữu, hẳn là cũng ở chỗ này.”


      Nàng chọn khách sạn cách nhà xa, hai người qua, lúc sắp đến còn mua chút trái cây và quà tặng. Đường Lê chuẩn bị cho mẹ mình nàng chính là Đường Lê, chỉ chuẩn bị lấy thân phận bạn của Đường Lê thăm bà. Nếu như thế, đương nhiên phải chuẩn bị lễ vật.


      Cha mẹ Đường Lê thời trẻ ly dị, giờ mẹ nàng sống mình, nhà ở trong khu chung cư cũ, hộ gia đình đều từ cùng chỗ dọn đến, mọi người quen biết nhau vài thập niên, nhà có chuyện gì, toàn bộ tiểu khu đều biết.


      Mấy năm trước, con của mẹ Đường bị tai nạn xe cộ qua đời, mẹ Đường nằm viện, chiếu cố bà trừ bạn bè của Đường Lê, chính là hàng xóm quan hệ tốt trong tiểu khu. giờ mấy năm qua , mẹ Đường khỏe lại rất nhiều, sinh hoạt về lại quỹ đạo. Lúc Đường Lê mang theo Tốn Nô tới cửa, nhìn thấy mẹ Đường ở trong tiểu khu cùng mấy dì chơi mạt chược.


      “Hai người tìm ai a?”


      “Là bái phỏng dì Đường Thục Vân.”


      “Thục Vân a, nhà bà có khách a!” Bà già ngồi ở đó phơi nắng hô tiếng, Đường Lê liền thấy mẹ mình thăm dò ra, nhìn nàng lộ ra biểu tình nghi hoặc.


      Nhà Đường Lê ở lầu ba, trong nhà quét tước thực sạch , mẹ Đường rót trà cho bọn họ, ngồi sô pha.


      “Con con là bạn của con , trước kia hình như chưa gặp con a?” Đường kỳ quái hỏi, bà nhìn Đường Lê, ràng chưa gặp, lại biết vì sao có cảm giác quen thuộc.


      Đường Lê: “Lúc trước con ở nước ngoài, cách khá xa, vẫn luôn có cơ hội tới, gần đây về nước có chút việc, mới nhớ tới thăm dì chút.” Nàng giới thiệu Tốn Nô bên cạnh cho Đường mẫu, “Đây là chồng con.”


      Đường mẫu nhìn kỹ Tốn Nô, “Ai nha, con kết hôn rồi a, có con chưa?”


      Đường Lê gật gật đầu, “Có hai đứa .”


      Đường mẫu liên tục gật đầu: “Tốt tốt, con ấy mà, nên sớm kết hôn chút, Đường Lê đưa bé kia chính là…… Ai.” Bà thở dài.


      Đường Lê ngồi ở đối diện bà, lộ ra bất kì cái gì khác thường, cũng với bà lời có bất kì ý từ gì, chỉ ôn nhu an ủi bà hai câu, nghe bà chút chuyện bình thường giúp chồng dạy con linh tinh. Bà giống mỗi người mẹ trung niên, thích hỏi han về gia đình, trẻ con cùng với công việc, bà luôn như vậy, Đường Lê sớm quen. Nàng và mẹ mình lớn lên tiếp thu giáo dục bất đồng, hoàn cảnh trưởng thành cũng bất đồng, cho nên thể lý giải đối phương, cũng thể dựa theo ý đối phương mà sống, nhưng nàng đối với người mẹ này ôn nhu nhất chính là kiên nhẫn.


      Đến buổi chiều, Đường Lê lễ phép cáo từ.


      Lúc họ rời thời điểm, mẹ Đường nhìn bóng dáng họ biến mất, trong lòng mạc danh buồn bã, mất mát.


      “Nếu nàng luyến tiếc, về sau mỗi ngày chúng ta có thể tới đây thăm, nàng cũng có thể cho bà ấy nàng chính là nữ nhi của bà, có lẽ bà ấy dễ chịu hơn.” Tốn Nô nắm tay nàng, đường phố trong bóng đêm buông xuống.


      Đường Lê lắc đầu, giọng : “ cần quấy rầy cuộc sống tại của mẹ, cũng cần cho mẹ thân phận của ta, nếu cho bà, cũng phải chuyện tốt, bà chỉ cao hứng, quãng đời còn lại chỉ sợ đều an bình.”


      Nàng nhìn bầu trời đêm này hoàn toàn bất đồng cùng thế giới của Tốn Nô kia, “Mẫu thân ta là nữ nhân cố chấp, cả đời bà muốn khống chế trượng phu và nữ nhi, nhưng phụ thân ta cũng nguyện ý, cho nên rời bà mà , từ đó bà càng thêm khẩn trương với ta. Bất kì chuyện gì của ta bà đều phải nhất nhất hỏi đến, ta muốn học cái gì làm cái gì, bà cảm thấy tốt, khóc nháo, lấy cái này bắt ta thuận theo ý tứ của bà, bà muốn ta làm cái gì, ta muốn cũng được. Bà thường ta được rời khỏi người mẫu thân là bà đây.”


      tới đây, Đường Lê bỗng nhiên cười chút.


      “Nhưng bà sai rồi, là bà rời được ta, bởi vì trừ ta, ai chịu nổi tính tình của bà, ta là thứ duy nhất bà có được.” Ngữ khí của nàng có chút kỳ quái, tới đây, giọng của nàng lại chuyển, lần nữa trở nên ôn nhu, “Tốn Nô, đói bụng rồi, ta mang chàng ăn ngon.”


      Nàng thăm mẹ lần liền chỉ thăm lần, cái gì cũng nhiều làm nhiều, thậm chí biểu có chút vô tình, hoàn toàn bất đồng với ngày thường ôn nhu.


      Trừ thăm mẹ, nàng còn nhìn thoáng qua cha. Lần này căn bản nàng đến chuyện, chỉ nhìn thoáng qua, sau đó liền dắt Tốn Nô nhà hàng gần đó ăn cơm trưa.


      Mấy ngày này việc nàng thường làm nhất, chính là mang theo Tốn Nô ăn đồ ăn khắp nơi.


      “Cửa hàng này từng là của ta và bằng hữu cùng mở, trước kia ta ở chỗ này làm đầu bếp.” Đường Lê vào ngày thứ tư mang Tốn Nô gặp bạn bè cũ của mình.


      Hai người vào cửa hàng đó, Đường Lê phát bên trong thay đổi trang trí, nhóm đầu bếp cũng thay đổi, nhưng đại bộ phận thực đơn vẫn là những món đó. Nàng gọi mấy thứ đồ ăn, ở chỗ này qua giờ, thấp giọng kể với Tốn Nô mình lúc trước ở chỗ này làm cái gì.


      Người bạn cùng nàng mở nhà hàng này mỗi ngày buổi chiều 6 giờ tới chuyến, tại thói quen này vẫn đổi, Đường Lê gặp được ấy. ấy lái xe tới, ngồi ở trước đài chờ phần cơm chiên, ấy thích ăn cái đó.Lúc trước cửa hàng mới vừa mở, làm ăn còn chưa tốt, các bạn bè đều tới đây ủng hộ các nàng, mọi người an vị ở quầy bar đó cười cười.


      Đường Lê lôi kéo Tốn Nô qua, cười chút với người bạn ngậm thuốc lá xoát di động, “Triệu Nghệ.”


      Triệu Nghệ giương mắt nhìn nàng cái, lộ ra ánh mắt nghi hoặc, nàng cũng biết Đường Lê trước mặt.


      “Tôi là bạn của Đường Lê.” Đường Lê dùng lý do vừa về nước này lặp lại lần, “Tôi bái phỏng dì Đường, nghe dì lần trước bệnh viện, là tìm người chiếu cố dì, còn chuyển phần tiền của Đường Lê ở cửa hàng cho dì, cảm ơn .”


      Triệu Nghệ bật cười, lắc đầu, “ cảm tạ tôi cái gì, tôi là bạn ấy, hẳn là nên làm thế, chỉ tôi, những bạn bè khác cũng như thế.”


      Đường Lê gật đầu: “Ừ, ấy từng với tôi, đời này ấy vui mừng nhất chính là có thể có các những người bạn này.”


      Triệu Nghệ nhìn chằm chằm nàng, nghiêng đầu, “Sao tôi lại cảm thấy kì lạ, là bạn của Đường Lê? Tôi nghĩ sao nhớ ấy từng nhắc đến đâu?”


      Đường Lê cười mà , ngược lại chỉ chỉ phòng bếp trong tiệm: “Tôi cũng biết nấu ăn, làm cơm chiên cho ?”


      Triệu Nghệ nhìn đôi mắt nàng ôn nhu, ma xui quỷ khiến mà đáp ứng rồi, Đường Lê vào phòng bếp. Qua ước chừng mười phút, nàng bưng cơm chiên ra, đặt ở trước mặt Triệu Nghệ, lau lau tay : “ từ từ ăn, chúng tôi trước.”


      Nàng và Tốn Nô cầm tay rời , Triệu Nghệ ngồi tại chỗ, dập tắt thuốc, cầm lấy cái muỗng bắt đầu ăn cơm chiên. ấy ăn hai ngụm, bỗng nhiên dừng lại, trong mắt có chút thể tin tưởng, lại tinh tế ăn vài miếng, bỗng nhiên dâng lên nước mắt. ấy ném cái muỗng xuống, chạy ra cửa hàng hô to: “Đường Hoàn Tử! Hoàn Tử?”


      đường thấy bóng hai người kia. ràng là tướng mạo hoàn toàn bất đồng, nhưng Triệu Nghệ cảm thấy đó chính là Đường Lê người bạn tốt nhất của mình. ấy đứng ở bên ngoài trong chốc lát, trở về ăn hết phần cơm chiên hương vị đặc thù lại quen thuộc đó. ấy nguyện ý giữ lại ảo tưởng tốt đẹp này, bạn tốt của mình chưa chết, chỉ lấy loại hình dạng khác, sống ở góc nào đó của thế giới này.


      “Các bằng hữu của ta, so với thân nhân ta, cho ta càng nhiều giúp đỡ và lý giải.” Đường Lê nghe thấyTriệu Nghệ phía sau gọi, nhưng nàng quay đầu lại, vẫn cứ nắm tay Tốn Nô ra đường phố thắp đèn, “Thế giới này Đường Lê sớm rời , thể lại trở lại bên cạnh họ, cũng may họ đều sống rất tốt, cần ta lo lắng nữa.”


      Nhân sinh khó được là đoàn tụ, chỉ có biệt ly nhiều.


      Tốn Nô: “Chúng ta về nhà thôi, bọn còn đợi.”


      Đường Lê: “Ừ, về nhà, ta cũng nhớ bọn nó.”


      Hai người nắm tay, thân ảnh chậm rãi tiêu tán trong đô thị đại bận rộn.


      ( xong - toàn văn hoàn)
      Last edited: 31/8/20
      Lierose DuDu, kabi_ng0k, Chris_Luu8 others thích bài này.

    3. Mãi yêu editor

      Mãi yêu editor Active Member

      Bài viết:
      170
      Được thích:
      207
      Đọc cái chương cuối này cảm động ghê, tự dưng muốn khóc luôn ấy
      Cảm ơn editor rất nhiều, đây là truyện mình rất thích.
      Chúc mừng bạn hoàn thành xong, chờ đợi các tác phẩm tiếp theo của bạn <3 <3 <3
      heavydizzy thích bài này.

    4. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      mấy chương ngoại truyện dễ thương quá. Đọc chương cuối cảm động quá mún khóc quá huuuuu
      heavydizzy thích bài này.

    5. Tiểu Ly 1111

      Tiểu Ly 1111 Well-Known Member

      Bài viết:
      422
      Được thích:
      500
      Truyện này làm mình muốn đọc lại thiệt :'(
      heavydizzy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :